Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương

[Đm] Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương
Phiên ngoại: Đồng khâm*


(*Tạm dịch: Chung chăn chung gối)Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh đáp chuyến tàu lửa màu xanh biển về nhà cũ, xem phong cảnh ven đường thả lỏng tâm trí.

Lúc đến ga, hai người thuê một chiếc minibus về thôn, trên đường về phải băng qua núi.

Đường núi vốn gập ghềnh đã được sửa thành đường nhựa, chỉ tốn nửa giờ đã đến nơi.Hiện tại trong thôn không còn quá nhiều người sinh sống, chỉ có vài gia đình, hơn nữa đều là ông bà lão không bước chân ra khỏi nhà.

Bởi vậy thôn rất yên tĩnh, cho dù hai người đến cũng không tăng thêm bao nhiêu nhộn nhịp.

Dương Nguyên Nhất không cảm thấy có gì kỳ lạ, trước kia thôn cũng không có bao nhiêu người.

Không biết vì nguyên nhân gì, thôn này rất khép kín, có không ít người ngoài đồn đại đây là một thôn quỷ.Kể cả thôn dân cũng đồng ý đây là thôn quỷ, chỉ cần có điều kiện bọn họ sẽ dọn đi.

Cho nên người càng ngày càng ít, cậu rời khỏi nơi này năm năm, trong thôn chỉ còn có hai ba hộ dân.

Lần này trở về phát hiện có thêm hai hộ, Dương Nguyên Nhất nói: "Có thể là họ về nghỉ phép, giống như chúng ta."

Ngụy Diên Khanh nắm chặt tay Dương Nguyên Nhất, nghe vậy mỉm cười, bước chân tiến về phía nhà cũ.

Nhà cũ vẫn là tường trắng ngói đen không nhiễm khói lửa nhân gian, bốn năm không người nhưng lại không có cỏ dại hay mạng nhện.

Nhìn như vậy lại càng cảm thấy cổ quái."

Dù sao ở đây cũng là nhà cũ Ngụy gia, tổ tiên ông bà vẫn còn ở đây.

Hàng năm Ngụy gia sẽ chi một khoản lớn trùng tu nơi này, cho nên thoạt nhìn rất mới, không có cỏ dại và mạng nhện."

Ngụy Diên Khanh đẩy cửa bước vào, không biết anh làm như thế nào, khóa cửa nhìn rất chắc đã bị mở ra dễ dàng.Dương Nguyên Nhất: "Anh còn liên lạc với bọn họ?"

Trong mắt người nhà họ Ngụy, 'Ngụy Lan Đình' đã chết, trở thành một nắm tro.Ngụy Diên Khanh: "Không có, chẳng qua bọn họ gặp một vụ án mạng liên quan đến dị văn.

Bọn họ chỉ là người vô tội xui xẻo dây vào vụ đó, anh giải quyết giúp bọn họ, sau này không liên lạc nữa.

Em vào đi."

Dương Nguyên Nhất vào cửa, dọc theo con đường quen thuộc về khu Đông.

Con đường đi vào vườn, hồng mai bên trong vẫn nở rực rỡ.

Ngụy Diên Khanh đứng sau cậu, nói: "Anh nhớ em rất thích hoa mai."

Dương Nguyên Nhất: "So với hoa mai, em thích rượu hoa mai hơn."

Cậu hơi khựng lại, sau đó vừa cười vừa nói: "Khi còn bé em cảm thấy nhà cũ chỉ có hai màu trắng đen, xuân đến cũng chỉ có rêu xanh đầy đất.

Có lúc ngay cả rêu xanh và cỏ dại đều bị thím Phương nhổ hết, màu sắc duy nhất chỉ có vườn hồng mai này.

Thím Phương nói với em không thể đến vườn mai, bởi vì sẽ chạm mặt ngài Ngụy.

Ngài Ngụy rất đáng sợ, hắn sẽ giết người -- nhưng khi đó em hoàn toàn không biết sợ là gì."

Ngụy Diên Khanh bẻ một cành hồng mai đặt vào lòng bàn tay Dương Nguyên Nhất, cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó ôm cậu đi qua vườn mai.

"Lúc ban đầu anh không hoan nghênh em.

Lão già chết tiệt kia lừa anh, anh hết cách nên đành phải nuôi em, bảo vệ em bình an.

Nhưng nếu em chạy khỏi nhà cũ bị dị văn trong núi sâu rừng già ăn thịt, anh sẽ không quan tâm.

Điều làm anh kinh ngạc chính là em rất yên tĩnh, dáng vẻ be bé, không thích nói chuyện không thích đi đâu, ngoại trừ đến trường thì chỉ ở trong phòng, cực kỳ ngoan ngoãn."

Ngoan đến độ làm mọi người trong nhà đều cảm thấy bất công.

Lúc đầu Ngụy Diên Khanh rất hài lòng, khi đó anh mới bị gạt, nhưng hình thể và bản thể không hoàn toàn dung hòa nên bệnh tật quấn thân, tâm trạng rất tệ.

Anh bị lừa gạt phải nhận Dương Nguyên Nhất, nếu như đứa trẻ này ở trước mặt anh quấy phá như khỉ, khó đảm bảo anh sẽ không ăn tươi nuốt sống đứa trẻ này.Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Nguyên trốn sau thân mai nhìn anh đang bẻ gẫy cành mai, đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Ngụy Diên Khanh lạnh lùng, không thèm liếc mắt một cái nhưng lại suy nghĩ xấu xa, nếu như cậu nhóc kia về phòng lún sâu trong ác mộng không tỉnh lại thì thú vị biết bao nhiêu.Thời điểm đó Ngụy Diên Khanh không tính là lương thiện, một con dị văn khủng bố được hình thành do bản thân cũng khủng bố không kém, nói lương thiện đúng là buồn cười.

Nếu không phải anh thua cuộc, bị người tính kế giam lỏng trong hình thể yếu ớt, còn phải ở lại căn nhà này thì anh đã sớm ra ngoài làm mưa làm gió.Nguyên Nguyên không gặp ác mộng, Ngụy Diên Khanh biết được tin tức vừa đáng tiếc vừa có chút hiếu kỳ.

Sự việc làm Ngụy Diên Khanh quan tâm tới Dương Nguyên Nhất chính là lần thứ hai cậu gặp anh, gặp ác mộng rồi tự mình thoát khỏi ác mộng đó.Thời điểm đó Ngụy Diên Khanh không thể khống chế tiết sự kinh khủng ra ngoài, người trong thôn bị anh ảnh hưởng nên biến thành thôn quỷ 'nức tiếng' gần xa, có thể thấy năng lực của Ngụy Diên Khanh có bao nhiêu đáng sợ.

Mà lúc đó Dương Nguyên Nhất chưa đầy 15 tuổi lại có thể thoát khỏi ác mộng được tạo ra từ sự kinh khủng, có thể thấy được tâm trí của cậu rất kiên định.Ngụy Diên Khanh rũ mắt nhìn hồng mai được Dương Nguyên Nhất ôm trong lòng, ánh mắt ôn nhu vô hạn.

Anh không nhịn được hôn lên tóc cậu, thì thầm bằng chất giọng khàn khàn: "Nguyên Nguyên, may mà em vẫn ở đây."

Dương Nguyên Nhất vùi mặt vào hồng mai, hít một hơi thật sâu, hương hoa lành lạnh.

Lúc bước vào nhà, cậu hỏi anh: "Sao anh có thể nhẫn tâm trốn em bốn năm?"

Lúc hỏi những lời này, Dương Nguyên Nhất có hơi mất mát.

Hình thể của Dương Nguyên Nhất chết bệnh trở thành một nắm tro cốt, không phải có thể tạo một hình thể khác sao?

Vì sao không nói cho cậu?

Ngụy Diên Khanh từng giải thích với cậu, anh nói hình thể và bản thể còn chưa ổn định, không thể nói.

Thật ra Dương Nguyên Nhất hiểu được những lời này, chuyện chân chính làm cậu mất mát đó là sao Ngụy Diên Khanh lại quyết tâm như thế, bốn năm không gặp gỡ."

Dù anh không cho em thấy mặt, chí ít để em biết anh còn sống, như thế cũng được mà."

Dương Nguyên Nhất tựa đầu vào ngực Ngụy Diên Khanh, nhỏ giọng nói, thổ lộ tất cả thỉnh cầu và nghi ngờ trước đây cậu giấu trong lòng mà có chết cũng không nói ra ngoài.Ngụy Diên Khanh cảm thấy đau lòng, ôm lấy Dương Nguyên Nhất: "Anh rất xin lỗi, hình thể và bản thể không ổn định sẽ gây ảnh hưởng cho em.

Anh không muốn đánh cược vận may, chỉ có thể giấu em.

Xin lỗi, làm em khổ sở rồi."

Khi đó anh cũng do dự, sợ Dương Nguyên Nhất sợ hãi, sợ bởi vì mình mà làm tổn thương Dương Nguyên Nhất.

Anh không muốn xem chuyện đánh đố này như không có việc gì, cho dù gặp may mắn anh cũng không dám.Nếu có thể trùng sinh, Ngụy Diên Khanh sẽ không giấu diếm Dương Nguyên Nhất dẫn đến hai người xa nhau bốn năm, lãng phí bốn năm thanh xuân.

Anh nhất định sẽ ở bên Dương Nguyên Nhất trải qua thời gian học đại học, làm việc, chứng kiến cậu trưởng thành.

Thật ra những lo lắng và sợ hãi chẳng là gì cả, có lẽ vì quá coi trọng nên thành vướng tay vướng chân.Dương Nguyên Nhất: "Chuyện quá khứ đã qua, cũng không thể quay trở lại.

Nhưng hiện tại và cả sau này, anh không được bỏ rơi em."

"Anh đảm bảo sẽ không."

Ngụy Diên Khanh đóng cửa phòng, chặn gió lạnh bên ngoài.Dương Nguyên Nhất túm lấy vạt áo Ngụy Diên Khanh, nói nhỏ: "Để em cất hoa đã."

Âm thanh huyên náo dần dần bị tiếng cửa và gió lạnh lấn át, hoàng hôn buông xuống, trăng treo trên cao, ánh đèn dầu lập lòe trong căn phòng mờ tối.

Dương Nguyên Nhất tỉnh lại, từ trong chăn thò tay ra cầm quần áo dưới giường, ở trong chăn mặc quần áo rồi xuống giường, lần theo động tĩnh đến căn phòng nhỏ chưng cất rượu.

Quả nhiên nhìn thấy Ngụy Diên Khanh đang loay hoay chưng cất cánh hồng mai, anh chỉ mặc một cái áo mỏng trong thời tiết lạnh lẽo này.Dương Nguyên Nhất hỏi: "Chưng cất rượu?"

Ngụy Diên Khanh ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, ngoắc cậu lại đây: "Chúng ta sắp uống hết rượu hoa mai rồi, thừa dịp ở đây đầy đủ vật dụng anh làm thêm vài bình.

Chờ mùa hè chúng ta quay lại đây sẽ có rượu hoa mai giải khát."

Anh xoay người cầm áo lông khoác lên người Dương Nguyên Nhất: "Em ra ngoài sao không mặc nhiều quần áo một chút."

Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn anh: "Không phải anh cũng thế sao?"

Ngụy Diên Khanh mỉm cười: "Anh có thể tự điều chỉnh nhiệt độ, thời tiết thay đổi không ảnh hưởng đến anh.

Em không tin thì sờ thử xem, có phải rất ấm không?"

Đối phương mặc một cái áo mỏng nhưng toàn thân vẫn rất ấm áp.

Dương Nguyên Nhất hơi híp mắt, cả người dựa sát vào Ngụy Diên Khanh, cảm thấy ấm áp như đang ôm một cái lò sưởi siêu lớn: "Anh còn hữu dụng hơn lò sưởi, còn là loại tiết kiệm năng lượng."

Ngụy Diên Khanh mặc cho Dương Nguyên Nhất quấn lấy mình như ôm gối ôm cỡ lớn, hào phóng nói: "

Sau này chuẩn bị đồ đi du lịch không cần lò sưởi nữa, ôm anh là được."

Dương Nguyên Nhất đang hưởng thụ chợt phát hiện cánh hoa mai đã bị chưng cất đến héo khô, chất lỏng trong dụng cụ phía dưới sôi trào liền vội vã vỗ vỗ Ngụy Diên Khanh: "Rút nước ra đi anh."

Lúc này Ngụy Diên Khanh mới buông Dương Nguyên Nhất, từ tốn thu dọn dụng cụ.

Dương Nguyên Nhất ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình anh chưng cất rượu, trong phòng yên tĩnh, dù không có hệ thống máy sưởi cũng cảm nhận được ấm áp.
 
[Đm] Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương
Phiên ngoại: Chôn chung một mộ


Ngụy Diên Khanh trở mình, mò mẫm trên giường một hồi không thấy thân thể ấm áp quen thuộc, anh đột nhiên mở mắt vén chăn lên -- không có Dương Nguyên Nhất.

Ngụy Diên Khanh đứng dậy mặc tạm một bộ quần áo ra ngoài thì thấy Dương Nguyên Nhất đang đứng bên cửa sổ, bèn đi tới ôm cậu từ phía sau: "Sao em lại dậy sớm vậy?

Tay em đông lạnh rồi, cũng không mặc nhiều quần áo, xem gì thế?"

Dương Nguyên Nhất mỉm cười, đưa ngón tay lau lớp sương mờ trên song cửa sổ: "Kết sương rồi."

Hồng mai bên ngoài đã kết sương, đỏ trắng đan xen thật xinh đẹp.

"Ừ, em tự dưng nhớ tới mình từng hứa sẽ cho Hàn Mai Mai một tháp nước lớn sang trọng, không biết thực hiện kiểu gì."

Ngụy Diên Khanh im lặng một lúc: "Hàn Mai Mai?"

Dương Nguyên Nhất: "Xác nữ tháp nước."

Ngụy Diên Khanh kinh ngạc: "Cô ta có tên?!

Không phải..."

Anh đỡ trán, có hơi đau đầu: "Cô ta tên Hàn Mai Mai?"

Dương Nguyên Nhất: "Cô ta nói mình có tên, nhưng không phải duy nhất, lúc nào cũng có thể đổi tên.

Về phần tại sao tên là Hàn Mai Mai, em đoán có thể là nhập gia tùy tục."

Ngụy Diên Khanh thầm mắng: "Sao cô ta không lấy tên Lý Lôi luôn đi."(Giải thích thêm, Lý Lôi và Hàn Mai Mai là hai nhân vật chính trong SGK tiếng Anh cấp 2 của NXB giáo dục Nhân Dân trong những năm 90 của thế kỷ XX, đến khi tái bản năm 2001 thì không còn xuất hiện nữa.

2005 xuất hiện hồi ức tập thể về 2 nhân vật này trên internet.

2008 hồi ức này trở thành một hiện tượng xã hội.

2009 ra đời truyện tranh và bài hát cùng tên.

2010 ở Bắc Kinh biểu diễn kịch nói cùng tên)"Hai năm trước cô ta dùng cái tên này."

Ngụy Diên Khanh không còn gì để nói: "Không phải ở đối diện có khách sạn sao?

Bên trên có một tháp nước bỏ hoang, cho cô ta ở đó là được."

Dương Nguyên Nhất: "Yêu cầu của xác nữ là một cái tháp nước sang trọng như thành lũy, bởi vì cô ta là một quý cô."

Ngụy Diên Khanh: "Gọi điện thoại tìm người trùng tu, thích thì ở không thì thôi."

Dương Nguyên Nhất nhìn ảnh tháp nước mà xác nữ gửi đến cùng một loạt yêu cầu, cảm thấy hay là nghe theo Ngụy Diên Khanh cũng tốt.

Dù sao dựa theo yêu cầu của xác nữ tìm một tháp nước sang trọng như thành lũy...

Tạm thời không nói đến tìm không được, cho dù xây một cái cũng sẽ bị xem là công trình trái phép, sẽ bị phá bỏ và di dời.Cậu đột nhiên hoài nghi xác nữ tháp nước vì lý do này mới từ nước ngoài lưu lạc đến đây -- có lẽ là bị đuổi.Ngụy Diên Khanh vung tay ném di động trong tay cậu ra sau ghế, vô cùng thân mật nói: "Không nên lãng phí thời gian vì mấy thứ kỳ quái không liên quan kia, chúng ta là khách du lịch, nên làm chút chính sự...

Ví dụ như vận động buổi sáng."

Dương Nguyên Nhất: "Anh nói đúng, nên làm chút chính sự.

Chúng ta thương lượng chuyện mua mộ đôi xa hoa đi."

Ngụy Diên Khanh bất đắc dĩ: "Hợp đồng đã được ký, còn thương lượng cái gì?"

Dương Nguyên Nhất ngửa đầu, cắn càm Ngụy Diên Khanh: "Thương lượng xem ngài Ngụy có muốn chôn chung một mộ với em không."

"Chuyện này có gì thương lượng?"

Ngụy Diên Khanh càng cảm thấy chuyện này không cần thương lượng, bởi vì kết quả chắc chắn là có rồi.Dương Nguyên Nhất thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Ngụy Diên Khanh, thái độ chăm chú, dưới sự bình tĩnh là gợn sóng không dễ nhận ra: "Tuổi thọ của em không khác con người, sống lâu nhất cũng chỉ chừng trăm năm.

Anh thì khác, anh là dị văn mạnh nhất, anh có thể sống lâu hơn.

Anh Ngụy, em không phải người rộng lượng, em rất ích kỷ.

Em mong anh có thể cùng sống cùng chết với em, sau khi chôn cùng một mộ, không thể xa nhau.

Nếu anh cũng nghĩ như em, em sẽ rất vui, cũng sẽ không khuyên anh."

"Em tuyệt đối sẽ không khuyên anh sống vui vẻ khi em không còn nữa.

Sau này anh càng trưởng thành, càng hoàn mỹ sẽ gạt em sang một bên để nâng niu một thiếu niên xinh đẹp xa lạ.

Em sợ khi em chỉ còn là bộ xương trắng, anh sẽ ở bên một người khác.

Em sẽ đố kỵ.

Anh Ngụy, em thật sự đố kỵ."

Cậu không biểu hiện ôn hòa như thường ngày.

Thật ra càng quan tâm, cậu càng ích kỷ.Ngụy Diên Khanh ôm chặt Dương Nguyên Nhất: "Anh cũng vậy.

Lúc ban đầu hình thể 'qua đời', anh đã suy nghĩ có nên trói em mang đi không.

Và trước khi kết hôn, anh biết hình thể mình không chống đỡ được bao lâu, nhưng sau khi kết hôn vẫn ích kỷ tạo dựng quan hệ vợ chồng cùng em.

Anh cố ý muốn em lún sâu, chí ít trước khi hình thể 'qua đời', em sẽ không quên anh.

Anh càng ích kỷ hơn em, Nguyên Nguyên, khi xác định hình thể và bản thể không thể dung hòa hoàn toàn, anh vẫn không cách nào khống chế gạt em đến bên anh.

Cho dù là tử vong, anh cũng không thể chịu đựng được việc em đầu thai chuyển thế cùng người khác bên nhau."

"Nguyên Nguyên, anh ích kỷ hơn em, càng đố kỵ hơn em."

Dương Nguyên Nhất xoay người ôm Ngụy Diên Khanh, vùi mặt vào ngực anh, không cẩn thận chảy nước mắt bị áo thấm khô.

Sau một lúc, chuông di động vang lên phá hư bầu không khí.

Dương Nguyên Nhất đi tới cầm di động lên nhận cuộc gọi, nghe thấy tiếng xác nữ tháp nước ào ào trách móc: "Dương Nguyên Nhất, tháp nước lớn sang trọng của tôi đâu?!

Phải có hình dạng thành lũy, bên trong còn phải có nước, không thể bị xem là công trình trái phép...

Cạch!"

Ngụy Diên Khanh đen mặt trực tiếp tắt máy, kẹp Dương Nguyên Nhất đi vào phòng: "Lúc đang nghỉ phép, cấm dùng di động."***Tác giả có lời muốn nói:Xác nữ tháp nước: Thân là một quý cô xinh đẹp, muốn một tháp nước lớn sang trọng như thành lũy rất quá đáng sao?[ TOÀN VĂN HOÀN ]
 
[Đm] Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương
Sách xuất bản


Ngoi lên thông báo "Quỷ sự vô tận" của Mộc Hề Nương đã được mua bản quyền và chuẩn bị xuất bản 😭😭 Tên truyện được đổi thành "Truyện ma không hồi kết"
 
Back
Top Bottom