- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm/Og] Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này! - Vọng Tam Sơn
Chương 137 - 138
Chương 137 - 138
Văn Nhân Liên và các bạn học đã ở lại Liên gia hai ngày.Mắt thấy thời hạn ba ngày sắp đến, rốt cuộc bọn họ đã không chờ đợi được nữa, cả đám đều sốt ruột như ngồi trên đống lửa.Sáng sớm, sau khi thấy Trác Trọng Thu và Văn Nhân Liên trở về từ chỗ của sư huynh đệ Liên gia, Lục Hữu Nhất dẫn đầu hỏi: "Bọn họ vẫn bảo chúng ta đợi Giang Lạc xuống núi sao?"
Trác Trọng Thu mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, "Tôi đã hỏi bọn họ rất nhiều lần, nhưng chỉ cô tiểu bối Liên gia ở đó, trưởng bối đều biến mất không thấy tăm hơi.
Hai ngày trước họ đã nói Giang Lạc cô thể trở về trong hai hôm nay, bảo chúng ta cứ an tâm chờ.
Nhưng hai ngày đã trôi qua, Giang Lạc vẫn chưa trở lại.
Tôi và Văn Nhân đi hỏi đạo trưởng Vi Hòa ở đâu trên núi, nhưng bọn họ cũng không nói rõ, chỉ nói cứ đi thẳng lên núi là đến, nhưng lại không biết vị trí cụ thể, tôi nghi trên núi có trận pháp, phải có người Liên gia dẫn đường mới lên được."
Nhưng sau trận tuyết dữ dội mấy ngày trước, chân núi đã bị chặn lại, người Liên gia không ai bằng lòng bất chấp nguy hiểm dẫn để bọn họ lên núi.Lục Hữu Nhất quýnh đến xoay vòng vòng, "Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Bằng không chúng ta trực tiếp leo lên đi?
Tôi đã chờ ở đây đến héo mòn luôn rồi."
"Chỉ đành như thế."
Vẻ mặt Văn Nhân Liên ngưng trọng, y khẽ vuốt lên ngực, khuyên tai được y trân trọng đặt trong túi áo, "Trên núi có rất nhiều chỗ có thể sinh sống, nếu tìm lần lượt từng nơi thì sẽ tìm được nơi đạo trưởng Vi Hòa ở.
Chúng ta ở đây chờ Giang Lạc thì quá bị động, cứ lên núi đi."
Cát Chúc hơi do dự, "Nhưng tôi sợ lúc chúng ta lên núi thì lại là lúc Giang Lạc xuống núi, chúng ta sẽ lướt qua nhau đó."
Cũng không loại trừ khả năng này, đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ do dự hai ngày nay."
Vậy để lại một người ở đây đợi đi."
Diệp Tầm đứng lên, kiên định nhìn Văn Nhân Liên, "Tôi muốn đi tìm Giang Lạc."*Việc này không nên chậm trễ, bọn họ thu dọn trang bị rồi chạy ra sau núi, đống tuyết dưới chân núi sắp cao đến nửa người.Cũng may nhóm Lục Hữu Nhất có tố chất cơ thể tốt hơn người thường nên cũng không quá gian nan.Sau khi leo được hai tiếng, Trác Trọng Thu giương mắt xem xét, khắp nơi đều là một màu trắng xóa. cô liếm liếm đôi môi khô khốc, kìm nén sự nôn nóng và tiếp tục đi về phía trước.Trước nơi đạo trưởng Vi Hòa ở nhất định sẽ có trận pháp bảo vệ, nếu bọn họ muốn tìm được nơi đạo trưởng Vi Hòa ở trong vùng núi mênh mông rộng lớn thế này thì chỉ có thể dựa vào sự cố gắng và may mắn thôi."
Trọng Thu, cô có quen biết với Liên gia, còn là bạn tốt của Liên Tuyết nữa..."
Đầu Lục Hữu Nhất đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi, "Đạo trưởng Vi Hòa là người như thế nào?
Có khi nào Giang Lạc đi tìm ông ấy sẽ gặp phải nguy hiểm không?"
Bọn họ chỉ có thể đoán là Giang Lạc sẽ gặp nguy hiểm từ lời chủ tiệm mai táng, nhưng họ lại không biết Giang Lạc sẽ gặp phải nguy hiểm kiểu gì."
Đạo trưởng Vi Hòa?
Ông ta là một trưởng bối cực kỳ bao che khuyết điểm..."
Vẻ mặt Trác Trọng Thu rất kỳ lạ, "Khi lên cấp ba tôi đã có suy nghĩ rất riêng, người ta thì đi tán tỉnh trai xinh gái đẹp, tôi lại thấy mình cực kì khác biệt, tôi chuyên đi trêu chọc nữ quỷ.
Vậy thì sẽ tự do thoải mái hơn nhiều, để chứng minh bản thân ăn cả người lẫn quỷ, tôi còn làm không ít chuyện khiến mình suýt mất luôn cái mạng nhỏ.
Có lần, tôi gặp một nữ quỷ đang lang thang dưới lầu ký túc xá, cô bé kia trông cực kì thuần khiết, tôi không cầm lòng được mà nói chuyện với cô ấy, nữ quỷ kia liền dây dưa với tôi."
Cô lộ vẻ không dám nghĩ lại, "Ma nữ đó đuổi theo tôi về nhà, nhất định phải làm bạn gái của tôi, còn cực kì ghen ghét những cô gái xuất hiện bên cạnh tôi.
Liên Tuyết suýt chút nữa đã bị nữ quỷ này giết chết, sau khi biết chuyện, đạo trưởng Vi Hòa đã vọt thẳng vào nhà tôi."
Trác Trọng Thu rùng mình một cái, "Ông ta trực tiếp nhét nữ quỷ đó vào bồn cầu, hễ nữ quỷ chui ra ông ta nhấn xả nước, chui ra thì ông ta xả nước...
Cuối cùng còn bắt nữ quỷ đến Liên gia, lấy nước Hồ Thiên Bích tắm cho nữ quỷ mỗi ngày, khống chế lượng nước sao cho không khiến nữ quỷ chết nhưng lại cô thể khiến cô ấy chịu thống khổ.
Các cậu nghĩ vậy là xong chuyện sao?
Vẫn chưa đâu."
"Sau ba tháng, lúc tôi đến Liên gia tìm Liên Tuyết, phát hiện nữ quỷ kia vẫn chưa chết, mà lại biến thành dáng vẻ như sắp thăng thành tiên, tôi tận mắt thấy cô ta chạy đi phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, nói là muốn tiêu diệt bản thân vì hòa bình thế giới, lệ quỷ chỉ tổ gây tai họa cho nhân gian, cô ta cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết, vì người trong thiên hạ mà diệt trừ một con lệ quỷ."
Diệp Tầm lắng tai nghe hết, suy nghĩ chốc lát nói: "Nghe như tẩy não vậy."
Trác Trọng Thu nhún nhún vai: "Tôi luôn cảm thấy nước thánh của Liên gia có tác dụng tẩy não, đến quỷ cũng có thể bị tẩy thành não tàn luôn."
Bình thường cô cũng không dám nói lời này với Liên Tuyết.Đằng Tất yên lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đột nhiên chóp mũi run run một chút, rồi nhìn về hướng tây bắc."
Lục Hữu Nhất" anh ta nói, "Có mùi máu tươi."
Đám người lập tức giữ vững tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn anh ta.
Lục Hữu Nhất vội hỏi, "Ở đâu ở đâu?"
Đằng Tất nói: "Đi theo tôi."anh ta đi về phía trước, không lâu sau, Đằng Tất dẫn họ đến trước một đống tuyết.Mặt tuyết nhìn không có gì đặc biệt, Đằng Tất đi thẳng về nơi phát ra mùi máu tươi, sau khi quét đi lớp tuyết phía trên, mọi người thấy được phần tuyết bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm phía dưới.Đằng Tất đã ngửi được đây là mùi máu của ai, để chứng thực suy đoán, anh ta ngậm phần tuyết đỏ vào miệng, lập tức đứng lên nói: "Là máu của Giang Lạc."
Lục Hữu Nhất khẽ hít quanh một lượt.Phải bị thương nặng đến mức nào mới đổ nhiều máu tới vậy?Hắn lập tức luống cuống, "Vậy cậu mau ngửi thử đi, ngửi thử xem giờ Giang Lạc đang ở đâu!"
Đằng Tất đang ngửi.Nhiệt độ thấp sẽ giảm đi sự khuếch tán mùi hương.
Gió dưới núi nhỏ, nhưng trong núi trọc lại là gió táp lạnh rung.
Hoàn cảnh như vậy ảnh hưởng tới Đằng Tất, Đằng Tất cẩn thận ngửi từng hướng gió, bước nhanh về một con đường khác.Người phía sau theo sát anh ta.Đằng Tất nói trong đầu: "Hoa Ly."
Hoa Ly được hình thành từ oán khí của một con hồ ly bị ngược đãi đến chết, một trong những khả năng của gã chính là đối thoại trong đầu với người khác.
Rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt của Hoa Ly vang lên: "Làm sao?"
Đằng Tất không biết có nên nói tin tức này cho chủ nhân hay không, bởi vì anh ta không biết thái độ của chủ nhân đối với Giang Lạc là như thế nào.
Không ngờ anh ta lại không hi vọng chủ nhân thừa cơ giết Giang Lạc.Thế này không ổn chút nào, nhưng Đằng Tất vẫn thử thăm dò: "Ngươi đang ở cùng với chủ nhân sao?"
"Chúng ta và chủ nhân đang ở cổ mộ, " giọng điệu Hoa Ly tệ hơn hẳn, "Không biết nhân loại kia nói cái gì với chủ nhân mà hôm nay chủ nhân đã ngẩn người rất nhiều lần rồi, thậm chí lần lâu nhất lên tới một giờ.
Lúc chúng ta vào hang mộ của chủ nhân, chủ nhân vừa nhìn quan tài vừa lẩm bẩm một chữ "Giang..." nữa, cho dù không nói hết, thì ta cũng biết là đang gọi tên nhân loại kia.
Không biết rốt cuộc hắn ta đã cho chủ nhân uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến chủ nhân biến thành bộ dáng hoàn toàn khác như vậy nữa."
Vậy chắc chủ nhân sẽ không giết Giang Lạc đâu nhỉ.Đằng Tất dường như thở phào một hơi, anh ta nói: "Ngươi nói lại với chủ nhân rằng Giang Lạc bị thương rồi."
Hoa Ly hễ nghe được tin tức có liên quan đến nhân loại này là đã thấy buồn bực, nhưng khi nghe Giang Lạc bị thương lại có tâm trạng lại hơi phức tạp, gã không khỏi truy vấn, "Bị thương nặng đến mức nào?"
"Không biết nữa" Đằng Tất nói, "Ta đang tìm tung tích của hắn."
Bên Hoa Ly không nói tiếp nữa.Đằng Tất cứ nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc tại đây, nhưng khi bước được hai bước, đột nhiên anh ta nghe được giọng nói đầy hoảng sợ của Hoa Ly, người bên kia nói vừa nhanh vừa gấp gáp, "Đằng Tất, sau khi ngươi tìm được Giang Lạc, nhất định phải cho ta biết ngay lập tức!"
"Ta đã biết."
Hướng gió thay đổi.Mùi máu tươi trong gió lạnh trở nên nồng hơn, tốc độ của Đằng Tất càng lúc càng nhanh.
Sau khi đến gần, không chỉ mùi máu, mà dấu chân cũng trở nên ngày càng rõ ràng.
Lục Hữu Nhất ngẩng đầu lên khỏi dấu chân trên mặt đất, lo lắng đè nặng trong lòng. anh ta giương mắt nhìn về phương xa, đột nhiên sững sờ, "Có phải đằng trước có một người đang bị ngất không?"
Diệp Tầm híp mắt nhìn, sắc mặt trắng bệch, "Là Giang Lạc!"
Một đoàn người cong chân lao về hướng người bị ngất xỉu, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi họ đã chạy một quãng dài mấy chục mét.
Năm sáu người chạy cùng nhau, chẳng ai chậm hơn ai, họ cùng chạy đến cạnh người bị ngất.Người bị ngất đúng là Giang Lạc.Giang Lạc cong người lại, quần áo tiếp xúc với mặt đất đã bị tuyết làm ẩm ướt.
Mặt cậu đỏ bừng, đầu tóc lộn xộn che nửa gương mặt, môi tái xanh không còn một giọt máu.
Lục Hữu Nhất cẩn thận từng li từng tí đỡ cậu lên, cởi áo lông trên người mình đắp cho Giang Lạc, bọn họ nhỏ giọng gọi: "Giang Lạc, Giang Lạc?"
Mí mắt Giang Lạc run run.Trác Trọng Thu chửi thầm một tiếng, "Sớm biết vậy đã bảo Cát Chúc lên cùng cậu ấy, y đạo không phân biệt, ít nhất cậu ấy cũng biết bắt mạch này nọ."
Văn Nhân Liên đưa tay sờ trán Giang Lạc, "Nóng quá."
Mí mắt Giang Lạc lại run lên, cậu mở mắt ra, chống đất ngồi dậy trong ánh mắt vui mừng của mọi người, "Là các cậu à."
Cậu vốn không ngất đi, chỉ phát hiện có người đang đuổi theo phía sau, Giang Lạc lại không có chỗ trốn nên dứt khoát giả ngất, để xem xem mục đích của đám người đuổi theo mình là gì.Cậu vừa tỉnh lại, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm.
Văn Nhân Liên gấp gáp nói: "Kiên trì một chút, chúng tôi sẽ đưa cậu xuống núi."
"Không xuống được đâu."
Giang Lạc mệt mỏi nói, "Tôi vừa đi một vòng, trên đỉnh núi có trận pháp và quỷ đả tường, vào được nhưng không ra được, xuống đến đây đã là tối đa, càng đi thì sẽ càng gần đỉnh tuyết sơn phía trên."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Diệp Tầm sốt ruột, "có cần Tiểu Phấn thử một lần không?"
"Trở về đi, tôi biết đạo trưởng Vi Hòa đang ở đâu."
Giang Lạc ra hiệu Lục Hữu Nhất kéo mình dậy, liếc qua mặt mấy người Trác Trọng Thu, lúc nhìn thấy Đằng Tất, mắt cậu lấp lóe, "Sao các cậu lại tới đây tìm tôi?"
Văn Nhân Liên nói: "Chủ tiệm mai táng nhờ chúng tôi đưa cho cậu một thứ."
Y lấy khuyên tai có hình lúa mạch trong ngực ra và thuật lại những lời chủ tiệm mai táng đã nói cho Giang Lạc nghe.
Giang Lạc nhận lấy khuyên tai, nheo mắt nghĩ, chẳng lẽ chủ tiệm mai táng đã biết trước dục niệm của cậu sẽ bị Hồ Thiên Bích loại bỏ sao?Nhưng chủ tiệm mai táng có thật sự đáng tin không?Cái khuyên tai này có thể làm cậu bị thương không?Giang Lạc không hành động một cách hấp tấp, cậu cất khuyên tai, trầm ngâm nói: "Ông ta nói với cậu mười ngày nữa chính là ngày xét xử, bây giờ còn bao lâu?"
Văn Nhân liền nói: "Bảy ngày."
Bảy ngày.Chỉ cần chịu đựng qua bảy ngày này, Giang Lạc đã có thể mượn lý do này để thoải mái xuống núi.
Không chừng còn có thể tương kế tựu kế để xem người nhà họ Liên và Túc Mệnh Nhân muốn làm gì.Nhưng làm sao để chịu đựng chờ bảy ngày này trôi qua?Chủ tiệm mai táng nói nghe rất mập mờ, Giang Lạc ôm sự hoài nghi với lời nói của ông ta.
Cậu không thể đặt toàn bộ hy vọng vào một cái khuyên tai không rõ tác dụng, dù sao cậu và Kỷ Diêu Tử cũng không quá quen thuộc.
Vì vậy nên Giang Lạc vẫn phải tìm cho mình một biện pháp ổn thỏa.khóe mắt cậu liếc sang Đằng Tất lần nữa.Giang Lạc đã phát hiện Đằng Tất khôi phục ký ức từ lâu, anh ta không còn là một con ma quỷ đần độn một lòng một dạ với bạn bè nữa.
Nhưng Đằng Tất lại ẩn nấp cạnh bọn họ, giả thành dáng vẻ của ma quỷ, nếu nói sau lưng không có Trì Vưu sai khiến thì kiểu gì cậu cũng không tin.Cách khác của Giang Lạc chính là để Đằng Tất dụ Trì Vưu tới, để cậu có thể dùng Trì Vưu như kẻ thù để giữ mình thanh tỉnh.Nhưng lợi dụng ác quỷ rõ ràng đồng nghĩa với giữ liên hệ cùng dã thú, đây là một cách làm lưỡng bại câu thương.Tâm trạng Giang Lạc phức tạp đến lạ.Bực bội nhưng pha lẫn sự chờ mong sẽ áp chế được ác quỷ.
Bất mãn có, nhưng trong đó cũng có khát vọng chinh phục.Cậu hiểu, một khi lợi dụng ác quỷ ở thời điểm này thì rất có thể bọn họ sẽ phải lên giường với nhau.Dù sao thì điều kiện Trì Vưu đề ra lúc ở thế giới trong gương...
Chính là lên giường.Giang Lạc vừa suy nghĩ vừa đi thẳng đến trước cửa trang viên.Một mặt, cơ thể cậu không thể nào chịu được sự đe dọa của cái chết thêm nữa, nên cậu không thể dùng biện pháp cực đoan hơn để giữ cho thần trí thanh tỉnh.
Mặt khác, nếu bây giờ cậu đã không thể xuống núi thì không bằng cứ tìm tòi nghiên cứu xem vì sao Kỷ Diêu Tử lại cho cậu một cái khuyên tai, đạo trưởng Vi Hòa và Túc Mệnh Nhân muốn làm những gì, và Giang Lạc đang giữ vai trò gì trong đó.Chỉ ác quỷ mới có thể kích thích dục vọng và ác ý trong khi cậu mang trạng thái vô dục vô cầu, có vẻ liên hệ với ác quỷ cũng là phương pháp tốt nhất giúp cậu giữ mình.Dưới sự giằng co của lý trí, Giang Lạc dần dần nghiêng về hướng ác quỷ.Nhưng cậu đã từng chính miệng nói với Trì Vưu rằng "Chỉ lần này thôi".
Vốn Giang Lạc còn định sau khi ra khỏi thế giới trong gương sẽ trở mặt vô tình ngay lập tức, phải giáo huấn tên dám đưa ra điều kiện "Lên giường hai lần" với cậu là Trì Vưu.Nhưng bây giờ...Giang Lạc hứ một tiếng.Cậu không phải loại người không biết linh hoạt, nếu không cậu đã không lên giường cùng ác quỷ khi bị bỏ thuốc rồi.
Vốn dĩ chuyện gì khiến cậu thấy vui vẻ và kích thích thì cậu sẽ chấp nhận, nhưng bây giờ Giang Lạc lại không muốn ác quỷ được hời dễ vậy.Đánh nhau thì thôi, nếu thật sự phải lên giường, Giang Lạc tuyệt đối sẽ không chủ động dâng lên khiến ác quỷ đắc ý, nhưng cậu lại kiêng dè hiệu quả của Hồ Thiên Bích.Lỡ như thật sự biến thành dáng vẻ không mang tục niệm thì chẳng phải đến tai họa Trì Vưu cũng không thể khiến cậu vui vẻ được sao?Vậy thì quá đáng sợ.Càng nghĩ, cho dù phải làm mấy chuyện thân mật với ác quỷ, Giang Lạc cũng không có ý định hạ mình.
Cậu muốn dụ Trì Vưu tự động tới, phải khiến Trì Vưu chủ động mở miệng cầu xin mình.Bằng cách đó, Giang Lạc không chỉ giữ được phong độ mà còn không dấu vết giữ gìn sự thanh tỉnh của bản thân.Dù sao cũng do ác quỷ mở miệng chứ không phải do cậu chủ động, cậu vẫn có thể dùng xong thì vứt như thường, không phải sao?Giang Lạc không biết mình thuyết phục bản thân nhiều như vậy để làm gì, nhưng sau khi nghĩ như vậy, trong lòng cậu đúng là đã sảng khoái hơn rất nhiều.Việc tiếp theo chính là âm thầm dụ dỗ Trì Vưu hiện thân.Túc Mệnh Nhân trông rất mạnh, có thể Trì Vưu và ma quỷ không vào núi được.
Mà làm / tình trong hiện thực thì để lại vết tích trên người là điều khó tránh khỏi, Giang Lạc cảm thấy gặp Trì Vưu trong mộng là cách tốt nhất.Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng phải làm sao để dụ Trì Vưu xuất hiện?Giang Lạc híp híp mắt, có cách rồi.--------------------Tác giả có lời muốn nói:Giang Lạc: Đừng hòng khiến tôi hạ mình, do anh chủ động cầu xin tôi hết đó nha. jpgTrì Vưu - công cụ hình người lên sóng lần ba.Trang viên đã ở phía trước.Đã chọn trở về thì Giang Lạc phải giả cho ra dáng vẻ mặc kệ sự đời sau khi ngâm trong Hồ Thiên Bích.Trong đầu đột nhiên có một tia sáng xẹt qua, Giang Lạc thấy có vẻ như cậu dùng dáng vẻ lạnh nhạt này để đối phó với ác quỷ thì cũng có khả năng Giang Lạc sẽ thỏa mãn được yêu cầu của Điếu Ngư Đài.Cậu đã bị xóa sạch thất tình lục dục, sao có thể lợi dụng ác quỷ để gia tăng dục niệm của mình chứ?Chỉ có thể là tự ác quỷ chủ động đuổi tới đây thôi.Giang Lạc dừng bước.Cậu dừng lại, người đứng phía sau đương nhiên cũng dừng lại theo.Giang Lạc nghiêng đầu, nhìn các đồng đội của mình.Cùng đi cả quãng đường nhưng trên mặt cậu không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Giang Lạc mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, nên lộ ra mấy phần suy yếu hiếm thấy.
Sự suy yếu này có bảy phần thật, ba phần giả, một người luôn luôn mạnh mẽ, đáng tin bỗng nhiên trở nên yếu ớt, đúng là khiến bọn Lục Hữu Nhất đau lòng muốn chết.Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp được Giang Lạc đến giờ, dường như Giang Lạc đã trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Mặc dù vẫn nói chuyện với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ cũng không quá vui vẻ, thời gian trầm mặc không nói lời nào ngày một dài hơn.Lúc bấy giờ, Giang Lạc lại mở miệng nói lần nữa: "Các cậu có biết Túc Mệnh Nhân không?"
Mọi người nhìn nhau: "...
Túc Mệnh Nhân?"
Cho dù là Trác Trọng Thu, người thừa kế tương lai của Trác gia cũng chưa từng nghe đến người này, bọn họ đưa mắt nhìn về Văn Nhân Liên, người có tin tức linh thông nhất ở đây, Văn Nhân Liên hiếm khi trầm mặc, "Tôi chưa nghe đến tên gọi này, đó là tên người sao?"
Bọn họ không biết Túc Mệnh Nhân là ai, nhưng mặt Đằng Tất đơ cứng, con ngươi bỗng nhiên co lại.Giang Lạc bắt được phản ứng này, "Đúng, ông ấy là người.
Mấy giờ trước, ông ấy đã đi ngâm mình trong Hồ Thiên Bích cùng tôi."
"Sau khi ngâm xong, đúng là thần thanh khí sảng hơn hẳn..."
Giang Lạc thản nhiên nói, "Nhưng vẫn luôn không được hào hứng mấy, cũng không muốn nói chuyện cho lắm."
Cậu đã sớm tạo tiền đề cho sự thay đổi tính cách sau này.Giang Lạc cũng không muốn nói cho bọn Lục Hữu Nhất biết những chuyện mình đã gặp phải trước đó, chuyện này càng ít người biết, cậu sẽ càng có khả năng tương kế tựu kế, lừa được Túc Mệnh Nhân và đạo trưởng Vi Hòa, phòng không cho họ biết mình đã khôi phục cảm xúc bình thường.Mấy người kia đều không nghĩ nhiều, "Có phải cậu đã bị cảm rồi không, hoặc là đau họng?"
"Đúng rồi, sao cậu lại bị thương mất nhiều máu đến vậy?"
Giang Lạc trả lời vài câu ứng phó, quay đầu lại tiếp tục nói đến Túc Mệnh Nhân, lần này giọng điệu bình thản không gợn sóng trước đó lại có chút dao động, trong lời nói có pha chút sùng bái.Đằng Tất ghi nhớ từng lời cậu nói, càng nghe càng thấy kinh hãi.
Không yên lòng đi về trước mấy bước, Đằng Tất đột nhiên cảm giác được có một nguồn sức mạnh mênh mông đang vọt về phía anh ta, chỉ chớp mắt sau, anh ta đã bị trận pháp trước cửa trang viên bắn văng ra xa mười mấy mét.Đằng Tất che ngực, máu phun ra từ khóe môi.
Lục Hữu Nhất giật mình hô, "Ma quỷ!"
Đằng Tất nuốt máu tươi trong cổ xuống, nhanh chóng quyết định rồi nói: "Trận pháp này người đã chết đi sống lại không vào được, tôi đợi các cậu dưới chân núi."
Giang Lạc, "Đường xuống núi cũng có trận pháp."
Đằng Tất nói: "Tôi đã có cách."
Anh ta quay người chuẩn bị rời đi, bước chân vội vàng, chắc là muốn đi tìm chủ nhân.
Một nụ cười chợt lóe bên khóe miệng Giang Lạc, cậu đúng lúc nhắc nhở: "Ma quỷ, anh nhớ xử lý số tuyết đã bị nhuốm máu của tôi, đừng để những người khác phát hiện ra."
Mắt Đằng Tất sáng lên, gật đầu, "Được."
Nơi đây có trận pháp, đáng lẽ anh ta và chủ nhân đều không vào được.
Nhưng có máu của Giang Lạc, thì có thể làm được rất nhiều vệc.
Chí ít máu cũng giúp tiến vào giấc mộng của cậu ấy được.Thấy Đằng Tất đã biến mất, Giang Lạc thỏa mãn thu hồi ánh mắt, sau khi dặn dò bọn Lục Hữu Nhất không được lộ việc mình bị thương ra, cậu mới vào trạch viện cùng các đồng đội.*sau khi nghe bọn Trác Trọng Thu cũng tới, Liên Tuyết vui vẻ ra đón tiếp họ.
đạo trưởng Vi Hòa tuy không ra gặp đám tiểu bối bọn họ nhưng đã dặn dò tiểu đồng phải chăm sóc họ thật tốt.Thân là chủ nhà, Liên Tuyết muốn dẫn bọn họ đi một vòng.
Trên đỉnh núi không có chỗ nào để tham quan, lúc đầu Liên Tuyết muốn dẫn họ đi xem suối nhỏ ở Hồ Thiên Bích một chút, nhưng lại phát hiện hồ suối nhỏ phía sau Tứ Hợp Viện đã bị chặn lại, hôm nay không thể vào trong được.Liên Tuyết không biết nguyên nhân hồ bị chặn, liền dẫn đầu đi tìm đạo trưởng Vi Hòa, "Sư thúc, tại sao hồ suối sau núi lại bị chặn lại vậy ạ?"
đạo trưởng Vi Hòa ung dung chậm rãi trả lời: "Vậy thì con phải hỏi Giang Lạc sư huynh của con đó, ô uế trên người nó không biết từ đâu ra mà dày đặc đến phát sợ.
Hôm nay nó đã dùng suối nhỏ nên cứ để suối nhỏ nghỉ ngơi chút đi, đợi sáng mai khôi phục lại thì đúng lúc để nó gột rửa ô uế trên người sư huynh Giang Lạc của con luôn."
Giang Lạc thầm nghĩ, quả nhiên, ngày mai vẫn phải ngâm cái thứ nước buồn nôn này.Cậu đã nhận ra sự chú ý của đạo trưởng Vi Hòa, Giang Lạc mặt không biến sắc, tỏ vẻ không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, luôn mang dáng vẻ thờ ơ, hững hờ.Đúng là đã có tác dụng...
đạo trưởng Vi Hòa thở dài, không nhìn cậu nữa.Liên Tuyết cũng biết Giang Lạc đặc biệt, sau khi nghe được lời giải thích này thì không hỏi thêm nữa.
Nhưng ngoài hỏi thăm về hồ suối nhỏ, cô vẫn còn chuyện muốn hỏi hơn.Thấy hai người họ có chuyện muốn nói, những người khác biết điều mà rời khỏi tĩnh thất.
Trước khi đi, cánh tay Giang Lạc khẽ động, kim quang không một dấu vết lóe lên, một con chuột không khiến người khác chú ý núp vào trong góc tường.Cửa đóng lại, sau khi không còn ai nữa, Liên Tuyết mới mở miệng nói: "Sư thúc, đệ tử có chuyện nghĩ mãi không thông."
đạo trưởng Vi Hòa đặt chén trà xuống, khẽ thở một hơi, đúng như dự đoán, nói: "Con hỏi đi."
"Vì sao các trưởng bối không dạy bảo chúng con thứ gì ngoài y thuật hết ạ?
Thậm chí đến cách thức tự vệ chúng con cũng không biết, nếu vô tình rơi vào tình huống nguy hiểm, chúng con có thật sự giữ được mạng không?"từ khi trải qua nguy cơ của bão tuyết, Liên Tuyết đã luôn lo lắng về vấn đề này, bởi vì từ đó, cô thấy được tương lai Liên gia sẽ phải gánh chịu, "Cứ theo đà này, Liên gia chúng ta còn có thể bảo vệ Hồ Thiên Bích không?"
Đạo trưởng Vi Hòa trầm mặc."
Liên Tuyết..."
Ông lão thở dài một hơi, ông dịu giọng "Nào, đến trước mặt sư thúc nào."
Liên Tuyết mím mím môi, cất bước đi tới.
đạo trưởng Vi Hòa sờ lên tóc của cô, phiền muộn nói: "Thế hệ đi trước ta, bao gồm cả thế hệ của ta, thứ phải học nhiều hơn các con bây giờ rất rất nhiều.
Không chỉ phải học thuật vu y, còn phải nâng cao thể chất, hiểu phép thuật và bùa chú.
Sơn, y, mệnh, tướng, bốc, số người tinh thông ngũ thuật này cũng không phải là ít.
Liên Bồng, sư thúc tổ của con còn là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới huyền học một trăm năm trước nữa."
"Nhưng giờ đã khác xưa..."
đạo trưởng Vi Hòa định thần lại, nhìn Liên Tuyết vừa trìu mến vừa thương xót, "Thế hệ của các con, không thích hợp để học những thứ khác."
Liên Tuyết nhíu mày, "Ai nói không thích hợp?"
đạo trưởng Vi Hòa tránh không đáp lời, nói luyên thuyên: "Nhưng các con đừng sợ, nếu thật sự đến thời khắc sinh tử, người có thể bảo vệ cho các con sẽ xuất hiện, tuyệt đối sẽ không để các con gặp chuyện ngoài ý muốn...
Đó chính là lúc "Không thể nói không"."
Liên Tuyết không hiểu lắm, "Sư thúc?"
đạo trưởng Vi Hòa nói: "Ra ngoài đi."
Liên Tuyết do dự hồi lâu, chậm rãi quay người rời đi.
Chú chuột màu vàng lướt qua hai chân cô và cùng cô chạy ra cửa.*Giang Lạc nghe hết cuộc đối thoại trong tĩnh thất.Ngón tay của cậu vuốt vuốt đỉnh đầu chuột như khen thưởng, chú chuột nheo mắt lại, hóa thành mật văn trở về vòng âm dương.Giang Lạc phát hiện, hình như mỗi gia tộc trong sáu đại gia tộc này đều có không ít bí mật.Trong Phủ Thiên Sư, phụ mẫu của Phùng Lệ được xem như là một cấm kỵ, dưới phòng tạm giam vẫn còn một cái địa lao giam người; Trong Phật giáo, Cát Vô Trần phản bội cửa Phật, giết sư phụ và sư thúc; Kỳ gia, Trì gia càng khỏi cần phải nói, hai gia tộc của bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, không ai rời ai được.
Thậm chí đến cả Liên gia trông có vẻ thanh tâm quả dục này cũng có bí mật mà người ngoài không cách nào dò xét được.Phía sau bọn họ có mối liên hệ gì không?Giang Lạc lơ đễnh nghĩ, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem xét bên ngoài, kim đồng hồ chậm rãi chỉ đến bảy giờ, vào mùa đông, bảy giờ tối trời đã tối đen như mực.Đã đến lúc đi ngủ rồi.Ánh mắt Giang Lạc lóe lên, không rõ trong đó là chờ mong hay là thứ khác, cậu chầm chậm nằm lên giường.
Đắp chăn lên người xong, sau khi nhìn chăm chăm lên trần nhà tối om một hồi, cậu ung dung nhắm mắt lại.Đã đến lúc lợi dụng ác quỷ.Trong bóng tối, khóe miệng của cậu thanh niên chợt cong lên, rồi nhanh chóng trở về bộ dáng lạnh nhạt bình thường.*Lúc tỉnh táo lại, Giang Lạc nghe thấy tiếng quạt chuyển động "Kẽo kẹt, kẽo kẹt" trên đỉnh đầu.Cậu cũng không lập tức mở mắt ra, mà là tiếp tục phân biệt các âm thanh quanh mình.Xung quanh rất ồn ào náo nhiệt, ngoài tiếng quạt còn có tiếng xì xào bàn tán của những người khác.
Là tiếng của bọn Lục Hữu Nhất, Trác Trọng Thu.Trong không khí, mùi mồ hôi hòa với mùi đồ ăn, chúng quyện vào nhau trở thành hơi trở tràn ngập mùi vị thanh xuân quen thuộc.
Ngón tay Giang Lạc giật giật, mặt bàn vuông vức bóng loáng, đầu ngón tay cậu vươn về phía trước, đụng phải một quyển sách.Đây là phòng học.Rốt cuộc Giang Lạc cũng mở mắt ra.Cậu ngẩng dậy từ mặt bàn với sắc mặt nhàn nhạt, từng gương mặt quen thuộc xung quanh phản chiếu trong đôi mắt cậu, đúng là bọn Diệp Tầm.Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Giang Lạc cũng đầy sự căm ghét, họ tụ tập với nhau thành tốp năm tốp ba, như thể đang cô lập cậu vậy, Lục Hữu Nhất còn đặc biệt trừng cậu vài lần.
Đó rõ ràng là thái độ của bọn họ đối với nguyên chủ trong kí ức.Thân là quỷ, hù dọa người ta trong mơ chính là kỹ năng cơ bản của mỗi một con trong số chúng.
Ác quỷ kéo người ta vào mộng, cảnh tượng trong giấc mộng đương nhiên không do Giang Lạc định đoạt.Đây là trở về lớp học một năm trước à?"
Các bạn học, " phía trước vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Để thầy kiểm tra kết quả học tập trong tiết trước của các em nào."
Giọng nói này...Giang Lạc cau mày, ngẩng đầu nhìn lên.Chạm mắt với một đôi mắt dính nhớp như rắn độc.Trì Vưu tây trang thẳng thớm, chiếc cài áo hoa hồng đã bị Giang Lạc ném vào hồ lại xuất hiện trên người hắn.
Không chỉ thế, hắn còn đeo một chiếc kính gọng vàng, tay cầm một cái bút chỉ bảng, đeo một đôi bao tay trắng mới tinh, rất ra dáng một giáo viên gương mẫu.Lúc nhìn Giang Lạc, đôi mắt dưới cặp kính dường như có chút sóng gợn.Đây là dáng vẻ lúc Trì Vưu làm trợ giảng cho bọn họ tại Đại học Bạch Hoa.Sau khi Giang Lạc cẩn thận đánh giá hắn xong, cậu suýt chút đã bật cười.Không nói thì cũng nhân mô cẩu dạng lắm à nha.Nhưng một Giang Lạc đang đóng vai lạnh nhạt thì chỉ bình tĩnh nhìn Trì Vưu, hệt như Trì Vưu cũng không thể khơi dậy hứng thú của cậu vậy.Ngón tay của thầy giáo đẹp trai khẽ nhúc nhích, que chỉ dài nhỏ lắc lư trước mặt mọi người một lát.
Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười lại hàm chứa sự nguy hiểm và quái dị, "Bạn Giang Lạc, em trả lời xem tiết trước thầy đã dạy các em những gì."
Các học sinh trong lớp quay đầu nhìn Giang Lạc đang ngồi giữa lớp, chờ Giang Lạc đứng dậy trả lời câu hỏi.Giang Lạc chậm rãi đứng dậy, rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Em không biết."
"Sao em lại không biết được chứ?"
Giọng người thầy trầm xuống, sự âm u lạnh lẽo theo đó lộ ra, "Em đến cạnh bục giảng đi."
Giang Lạc khơi khựng lại, sau đó đi về hướng bục giảng.Trong lòng cậu buồn cười không chịu nổi, xem Trì Vưu trở mặt đúng là một thú vui lớn trong đời cậu, lạnh mặt trêu đùa ác quỷ như bây giờ hình như còn vui hơn cả mong đợi nữa.Trì Vưu nhìn Giang Lạc cách mình ngày càng gần.Dường như ánh sáng trong đôi mắt của thanh niên tóc đen đã bị xóa mất, lạnh nhạt, vô cảm, bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, không gì có thể khơi dậy cảm xúc trong cậu.Nhưng lúc khóe mắt liếc về phía Trì Vưu, dường như có một cái móc vô hình khiến Trì Vưu phải chú ý đến cậu nhiều hơn, cùng với đó là sự trào dâng của một làn sóng dục vọng hung tàn.
Đằng Tất và Hoa Ly nói, Giang Lạc và Túc Mệnh Nhân đã cùng ngâm mình trong Hồ Thiên Bích.Hồ Thiên Bích gần như đã khiến kẻ thù của hắn biến thành một người khác.Nụ cười của ác quỷ càng nham hiểm hơn, khóe môi hắn giương cao, ngón tay thon dài nhảy múa trượt từ dưới que chỉ lên trên, có một vẻ quyến rũ xen lẫn thần bí và hắc ám tự nhiên.
Hắn dùng que chỉ bài chỉ về bảng đen, trợ giảng điển trai cất giọng, "Nếu em đã không trả lời được nội dung của tiết trước, vậy thì viết ra đáp án của câu hỏi này đi."
"Nếu lần này mà còn không viết ra được ——" hắn dài giọng nói, "Thầy đây không thể không đưa ra vài biện pháp khiến em chăm chỉ học hành."
Giang Lạc nhìn lên bảng đen.Không biết từ khi nào trên bảng đã có thêm một câu hỏi: Lúc thầy đưa em ra khỏi thế giới trong gương, em đã đồng ý với điều kiện gì?Phía dưới là một hàng trống đang đợi điền vào.Trong số học sinh phía dưới, không biết là ai đã đọc câu hỏi lên."...
Đồng ý với thầy điều kiện gì?"
"Ừm?
Tôi tò mò ghê, không biết là điều kiện gì nhỉ?
Thầy và Giang Lạc đã giao dịch cái gì hả?"
Cảm giác xấu hổ trước mặt mọi người sẽ làm người ta chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.Giang Lạc biết, ác quỷ đang muốn kích thích cảm xúc trong cậu, khiến tỉnh táo lại từ trong trạng thái vô dục vô cầu, sinh ra gợn sóng.
Nhưng hắn càng như vậy, Giang Lạc càng là muốn giả thành một hồ nước tĩnh lặng.—— dù sao giấc mơ này vừa cũng chỉ mới bắt đầu, Giang Lạc không vội, cậu có thể thỏa mãn thú vui xấu xa của mình trước.Cậu bình tĩnh nhìn đề một lát, đương lúc Trì Vưu nghĩ cậu không viết ra được, Giang Lạc lại cầm bút lên.Tiếng phấn ma sát lên bảng đen mạnh mẽ mà rõ ràng.Người bên dưới tiếp tục thì thầm theo: "Thầy, yêu cầu, làm, tình, với thầy."
Giang Lạc buông phấn xuống, quay đầu nhìn Trì Vưu, thản nhiên nói: "Đây chính là điều kiện mà thầy yêu cầu."
--------------------Tác giả có lời muốn nói:【 sửa một chi tiết gọi sai tên Đằng Tất , e hèm, lúc viết thuận tay á mà】Trì Vưu: Tức thiệt!
Vợ tôi thay đổi rồi!
Tôi phải làm em ấy giận trong mơ mới được!
Tác giả: ...
Rõ ràng chỉ cần nhìn thấu cậu ta là được...