- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,566
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Og] Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này! - Vọng Tam Sơn
Chương 97-98
Chương 97-98
Chương 97: Đánh nhau trên boong tàuGiọng điệu ác quỷ ẩn chứa nguy hiểm.Đã gần một tuần không gặp Trì Vưu, giờ hắn đột nhiên xuất hiện, Giang Lạc lại hơi ngo ngoe rục rịch.Chế giễu, hưng phấn, trêu đùa...Những dây thần kinh vốn vô cùng bình thường trước mặt bạn bè giờ đập loạn xạ, lần nữa vặn vẹo thành hình dạng của một kẻ điên.Sao đây, bị cậu đùa bỡn chưa đủ hả?Giang Lạc che giấu ý cười ở khóe miệng, hay rồi, trên boong tàu này không chỉ có hai con cá mà còn có ác quỷ, sự tồn tại còn nguy hiểm hơn cả cá chình.Đây mới chính là hình thức khó khăn bắt đầu.Boong tàu lắc lư, gió biển thổi từng đợt sóng lớn, trùng điệp vỗ mạnh vào du thuyền.Giang Lạc xem xét câu nói của Trì Vưu trong đầu một lần, rất nhanh đã vỡ lẽ.
Rõ ràng tên ác quỷ này vẫn còn nhớ rõ câu "Tôi chơi chán anh rồi" mà cậu đã nói với hắn.Cậu nói đã chán tôi rồi mà giờ còn hứng xem cá sao?Giang Lạc nhịn cười, cố ý đổ thêm dầu vào lửa."
Nhìn hai con cá này lăn qua lăn lại buồn nôn thật."
Giang Lạc nói: "Nhưng dù sao cũng thú vị hơn là dạy dỗ anh.
Dù tôi chỉ chơi anh hai mươi phút nhưng đã thấy chán rồi."
Nhưng nói thật, nếu nhất định phải chọn giữa ác quỷ phía sau lưng và hai con cá phía trước, Giang Lạc thà chọn hành động chui vào hang cọp như là dạy dỗ ác quỷ.
Cậu không muốn nhìn hai con cá tanh hôi trơn nhẵn lăn qua lăn lại trên boong thuyền tí nào.Bàn tay xoa cằm bỗng nhiên siết chặt lại, Trì Vưu cao giọng lên: "Vậy tôi càng phải xem xem."
Ác quỷ nhìn boong tàu từ phía bên tai Giang Lạc.Bỗng nhiên có một tia chớp lóe lên trong không trung rồi xé toạc màn đêm, kéo theo sau là tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, bão tố đang đến gần.Trong chớp mắt, trời đất đột nhiên sáng bừng, cá đực và cá cái cùng nhau lăn lộn, dịch nhờn trên mặt đất phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Sức nặng của hai con cá bảy tám trăm cân khiến sàn khẽ rung lên.Trì Vưu hứng thú dạt dào đứng nhìn.Nếu là ngày xưa thì mấy chuyện kiểu này không thể lọt vào mắt hắn, chỉ nhìn một chút cũng thấy vô vị.
Nhưng giờ nó lại có thể khiến hắn kiên nhẫn nhìn thêm vài lần.Trong tình cảnh khá quỷ dị này, Giang Lạc lập tức nhớ tới Trì Vưu đã từng được một bộ phim truyền hình giảng giải dục vọng là gì.Đừng nói hai con cá đang được Trì Vưu quan sát có thể dạy cho tên khốn này cách làm tình ha?...
Tốt nhất là bỏ đi.Vì để phòng tình huống đáng sợ này, Giang Lạc lùi một bước giẫm lên chân Trì Vưu, hai tay dùng sức, sau khi thoát khỏi tay của Trì Vưu thì cấp tốc dùng Tị Xà tấn công ác quỷ, mình thì lao về phía cá chình máu.Cá đực ngửi được mùi con người càng ngày càng gần, lúc đang cầu yêu mà bị quấy rầy nên nó phát ra tiếng rống trầm thấp đầy cáu kỉnh, hàm răng sắc nhọn há to nhằm cảnh cáo Giang Lạc đừng tới gần.Giang Lạc lờ đi lời cảnh cáo của nó, lúc chạy vào khu vực dịch nhờn trơn trượt, cậu cúi thấp người xuống, chạy lấy đà rồi mượn quán tính mà nhanh chóng trượt về phía hai con cá.Cầm trong tay lá bùa vàng đã hóa thành dao găm, hai mắt cậu sắc bén.Dịch nhờn giảm lực ma sát xuống cực hạn, lúc sắp đến gần cá chình máu, cá đực đang đè lên cá cái hung ác vung đuôi về phía Giang Lạc.
Giang Lạc một tay chống đất, đổi hướng tránh đuôi cá đực một cách đẹp mắt, lúc sắp đụng vào cá đực, một chân cậu giẫm lên thân cá chình máu để mượn lực nhảy ra sau, một cú lộn ngược duyên dáng trong không trung.
Thừa cơ đâm xuống, đao trong tay Giang Lạc kéo từ đuôi đến đầu cá, trong chớp mắt tiếp theo, cậu tiếp đất một cách gọn gàng và đẹp mắt.Thanh niên tóc đen có mạch công kích rõ ràng, động tác nhẹ nhàng đẹp mắt.
Lúc xoay người lướt qua lưng cá đực, mái tóc đen bay phấp phới trên không trung giương nanh múa vuốt trong gió biển, trông cực kì phách lối.Ánh mắt của ác quỷ đang đối phó với Tị Xà bất giác dừng lên người cậu, ánh mắt như hóa thành thực thể liếc nhìn xuống phần đùi bị lộ sau áo choàng tắm khi thanh niên tóc đen lao lên.Ánh mắt này dinh dính như nọc độc, đáng tiếc hai đùi trơn bóng căng đầy chỉ lộ ra trong một chớp mắt ngắn ngủi, chỉ một khắc sau Giang Lạc đã rơi xuống đất, áo choàng tắm rủ xuống đến đầu gối.Ác quỷ thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Ánh mắt của hắn lưu luyến không thôi mà xoay một vòng trên người Giang Lạc.
Từ cổ tới tay, lưng, bắp chân đến chân rồi mắt cá chân, ngay lúc đó hắn bị phân tâm, lần đầu tiên Tị Xà tới gần được người hắn, thành công cắn lên cánh tay ác quỷ.Đau đớn kéo sự chú ý của ác quỷ trở về, ác quỷ vô tình cúi đầu thoáng nhìn qua Tị Xà, lần nữa nhìn về phía Giang Lạc.Thanh niên tóc đen đã chú ý tới ánh mắt của hắn, cậu lau vết máu cá đực trên mặt, nhướng mày liếc hắn, đưa tay chỉnh quần áo trở về nguyên dạng.Mây đen quay cuồng trong bóng đêm, bàn tay lành lạnh như ngọc vỗ phẳng áo choàng tắm, trên boong tàu nồng nặc mùi máu tanh, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ dị.Con người và ác quỷ đứng thẳng cách một con cá chình máu, máu trên lưng cá đực phun ra như một con suối nhỏ.Cá đực thống khổ lăn lộn một vòng, rơi xuống từ trên người cá cái.
Nó tức giận nhìn Giang Lạc, thù hận đối với con người lớn hơn cả bản năng cầu yêu, cá đực trên mặt đất nhanh chóng di chuyển về hướng Giang Lạc.Tốc độ của quái vật rất nhanh, tứ chi giống với con người chống đỡ thân thể nặng nề của nó, trông nó như một con cá sấu ghê tởm nhưng tốc độ bò của nó lại nhanh gấp đôi cá sấu.Giang Lạc thu tay về, tập trung ánh mắt lên người cá đực lần nữa.
Đánh trực diện với cá đực nguy hiểm hơn trận đánh lén vừa rồi của cậu rất nhiều.
Răng cá đực sắc bén như cá mập, bị nó cắn trúng thì thịt nát xương tan chỉ là chuyện trong nháy mắt.Trận vừa nãy Giang Lạc đã lợi dụng việc cá đực không đặt sự chú ý trên người mình, lúc đối đầu trực diện với cá đực, tốt nhất đừng cứng đối cứng với bọn chúng.
Khóe mắt cậu liếc nhìn bốn phía trên boong tàu, đột nhiên xoay người chạy về lan can bên cạnh.Cá đực lập tức đuổi theo cậu.Rầm một tiếng, nước mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, mưa to cuối cùng cũng đến.Trên người Giang Lạc chỉ có một cái áo choàng tắm và một cái áo khoác.
Đầu tóc vừa gội xong đã bị nước mưa làm ướt nhẹp trong nháy mắt, thuyền bị mưa gió thổi đến lắc lư, trên boong tàu, nước mưa cùng nhớt trên cá chình máu hòa lẫn cùng nhau, nó có tác dụng gần như một sân trượt băng.Nước mưa lăn từ trán xuống dưới cằm Giang Lạc che mất tầm mắt của cậu.
Máu của cá đực trộn lẫn với nước mưa chảy xuống môi, Giang Lạc nếm được chút vị tanh.
Cậu tức tốc cởi áo khoác, cuộn nó thành một sợi dây thừng rồi quấn một đầu vào tay mình.Cá đực theo sát không rời, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tốc độ của Giang Lạc cũng càng lúc càng nhanh, cậu nở một nụ cười, đột nhiên tăng hết tốc độ, khom người trượt xuống tàu từ khe hở phía dưới cùng của lan can!Cá đực đuổi theo sát sao, hoàn toàn không phanh chậm lại, nó cũng trượt ra khỏi lan can theo mặt đất trơn trượt, trong khoảnh khắc rơi từ trên thuyền xuống, nó nhìn thấy con người đang treo người trên lan can nở nụ cười xán lạn phất phất tay với nó, mấy giây sau, mặt biển vọng lên một tiếng "Ào ào" thật lớn.Cá đực rơi xuống nước.Giang Lạc dùng áo khoác treo người trên lan can nhìn mặt biển bằng ánh mắt thâm trầm, cười ha ha hai tiếng, mặt mày hớn hở bò về boong tàu từ mặt bên của tàu.Leo được một nửa, trong mưa to, một đôi giày da xuất hiện cạnh tay cậu.Giang Lạc ngẩng đầu nhìn lại, đầu tóc chỉn chu của ngài ác quỷ đã bị nước mưa làm lộn xộn, lọn tóc đang nhỏ nước âm u rũ xuống một bên mặt hắn, khiến gương mặt tuấn tú đầy âm u và ma mị.Đầu Tị Xà bị hắn nắm trong tay, mãng xà màu vàng che kín cánh tay hắn, cánh tay và rắn giằng co với nhau, không ai buông tha ai.Trì Vưu dùng bản thể vội vàng chạy đến.Shhh—— Giang Lạc thầm nghĩ, suýt nữa quên mất ở đây còn có tên còn khó chơi hơn.Cậu liếc nhìn ra sau lưng ác quỷ, cá chình máu cái đã bò đi.Giang Lạc dời mắt về.Cậu thực sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Trì Vưu lại lên con tàu này?Còn đặc biệt đổi thành bản thể.Mỗi một lần Trì Vưu hành động đều có mục đích rõ ràng.
Nhưng lần này, Giang Lạc đang không hiểu mục đích Trì Vưu là gì.Trong đầu suy nghĩ nhưng Giang Lạc cũng không quên bò lên boong tàu, đề phòng tên ác quỷ này lại ném cậu xuống biển.
Đến khi hai đầu gối chạm được lên boong tàu, Giang Lạc ngoài cười nhưng trong không cười mà chuẩn bị đứng lên: "Nhìn đủ chưa?"
Người đẹp tóc đen đang bò lên từ dưới lan can quyến rũ như yêu tinh của biển, vòng eo uyển chuyển, đường cong thân thể mượt mà nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.Ánh mắt ác quỷ âm u, hắn cúi người, đè Giang Lạc đang muốn ngước đầu lên lại.Xưa nay Trì Vưu sẽ không bị ánh mắt hay động tác của bất kì ai làm dao động.So với chuyện vừa dơ bẩn vừa vô nghĩa này, hắn thích sự ác độc ẩn dưới lớp da người hơn.Nhân tính, đen tối, mục nát, càng lầy lội càng khiến hắn phấn khởi."
Em khiến tôi thay đổi nhiều thật."
Trong tiếng mưa rơi tràn ngập khắp nơi, ác quỷ áp sát bờ môi con người, hơi ẩm và gió lạnh xuyên qua cơ thể họ, môi kề môi như có như không, tiếng gió biển quét sạch những âm thanh bên tai họ, trên boong tàu tối đen hỗn loạn, dưới sự thân mật lạnh lẽo, ác quỷ trầm thấp nói: "Em đã thành công khiến tôi phải phân tâm, Giang Lạc."
Đôi mắt con người bị bao phủ bởi hơi nước, máu đã bị nước mưa rửa trôi, sự nóng bỏng trong hơi thở của Giang Lạc theo gió biển cuốn lấy cả hai, cậu bị ác quỷ đè lại, lưng thẳng tắp, một chân còn khụy trên mặt đất: "Tôi?"
Khóe miệng nhếch lên, cậu cười thích thú: "Vậy đó đúng là vinh hạnh của tôi."
"À."
Ác quỷ chậm rãi nói: "Em."
Chớp mắt tiếp theo, ác quỷ cúi đầu, nâng tay kéo lấy lưng Giang Lạc về phía mình, hạ mình hôn lên đôi môi của nhân loại mà mình đã muốn nhấm nháp từ lâu.Mưa tầm tã rơi, nụ hôn của ác quỷ cũng lạnh băng như nước mưa, nhưng nó đáng sợ và mạnh mẽ hơn nhiều.
Nó như một tấm lưới đánh cá bao phủ lấy hô hấp và kháng nghị của Giang Lạc từ phía trên, không có mảy may không gian để chạy trốn.Hô hấp Giang Lạc hơi ngưng trệ, một giây sau, cậu híp hai mắt lại, đưa tay nắm chặt tóc ác quỷ, dùng cơ thể của ác quỷ để chống đỡ cơ thể của mình, nhiệt tình gặm lại.Giữa mưa gió dày đặc, bầu trời đen kịt và biển cả dường như chỉ có một chiếc Angonise này, và chỉ có boong tàu này là trung tâm thế giới trên Angonise.Trên boong tàu, một cặp thù nhân nhiệt liệt hôn lấy nhau, họ quấn lấy nhau trong mùi máu tươi và đối đầu bằng vũ lực, trong sự rung lắc không đồng đều, giữa họ diễn ra một cuộc tàn sát mà không ai nhường ai.Giang Lạc nắm lấy cổ áo Trì Vưu, bất chợt thô bạo lật hắn xuống đất.
Răng môi rời nhau trong chốc khắc, sau đó lại bị ác quỷ đè xuống, dán môi lên lần nữa, hai người dây dưa lộn hai vòng trên boong tàu.Ác quỷ đè lên nhân loại, hắn cười nhẹ nói: "Lúc này thì phải nghe lời thầy dạy, đừng làm trái lời thầy."
Hai chân Giang Lạc xoắn lấy hai chân ác quỷ, nháy mắt đã xoay người, đổi tư thế thành ngồi lên người ác quỷ.
Cậu cười lạnh nói: "Là thầy hay lợi dụng học sinh như anh?"
Một quyền nện xuống khuôn mặt ác quỷ đã bị ác quỷ bọc lấy bằng lòng bàn tay.
Ác quỷ đã tinh tế giảm bớt sức lực của Giang Lạc, ưu nhã đứng dậy, vòng hai chân của Giang Lạc bên hông mình, ôm theo thanh niên tóc đen đến cạnh lan can, rồi đặt cậu lên trên lan can: "Thầy giáo như tôi cũng sẽ bị học sinh như em hại chết."
Tay hắn xốc mép áo choàng tắm ướt sũng của Giang Lạc lên, trượt theo da thịt trên chân.Giang Lạc cười khinh bỉ hai tiếng, ném tay hắn ra, sau đó mượn lan can phía sau để tập trung sức lực đạp ác quỷ một cước, nghiêng người thoát khỏi không gian nhỏ hẹp này.
Sau đó cậu ghìm chặt cổ ác quỷ từ sau lưng: "Nhắc mới nhớ có điều này tôi chưa hỏi anh... tại sao anh lại hỏi tôi là ai."
Giang Lạc biết, rất có thể Trì Vưu đã nhìn thấu đây không phải nguyên thân của cậu.Đúng là không cam lòng, nhưng khao khát muốn phân thắng bại chưa từng có trước nay đã bị kích phát, khiến Giang Lạc vô cùng muốn đào ra bí mật lớn nhất của Trì Vưu.Cậu lại nhỏ giọng mắng một tiếng.Trì Vưu quá cao.Cao đến mức lúc bị hắn đè lại từ phía sau, cậu có thể nhìn rõ sự chênh lệch chiều cao giữa họ.Chắc chắn đều là vì thân thể của tượng thần cao cho nên hắn mới có thể cao như vậy.Bão tố càng lúc càng lớn, thậm chí che khuất tầm mắt, chỉ trong một cái nháy mắt Giang Lạc trước người Trì Vưu đã bị sương đen vây lấy, sau đó biến mất không dấu vết, chẳng mấy chốc đã xuất hiện sau lưng hắn.Giang Lạc phản ứng nhanh chóng đã đón được cái tay đưa qua của Trì Vưu, ánh mắt sắc bén hướng về phía sau."
Câu này phải để tôi hỏi mới phải."
Ác quỷ cười cười, lui về sau một bước, dễ dàng tránh được một đòn của Giang Lạc: "Thân thủ không tệ."
Hắn như một giáo viên tốt đang vô cùng vui mừng khi thấy học sinh có tiến bộ, nói: "Vậy tiết này, tôi sẽ dạy em về thân thủ."
Ác quỷ nghiêng người né những cú đá của Giang Lạc, duỗi hai ngón tay ra, từ bắp chân Giang Lạc nhảy lên nhanh như đánh đàn: "Thân thủ có đôi khi còn quan trọng hơn cả phép thuật."*Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa trượt xuống cằm giữa những nhịp thở gấp.Rõ ràng bên ngoài cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cơ thể và tinh thần Giang Lạc lại càng ngày càng khô nóng.Loại khô nóng này khiến các động tác của cậu bắt đầu táo bạo, cũng làm cho dòng suy nghĩ của cậu nóng lên chả thể nào hiểu được.
Trước sự tấn công của ác quỷ, tốc độ cậu ngày càng nhanh, nước mưa cũng không thể giúp cậu mát mẻ hơn chút nào.Không đúng.Đây hoàn toàn không phải là nhiệt độ sinh lý tự nhiên sau khi vận động.Giang Lạc đột nhiên dừng lại, hơi thở hơi nặng nề, cậu mở to mắt nhìn về phía ác quỷ: "Không đánh nữa."
Một trận nóng như đống củi đang bị thiêu đốt xuất hiện, Giang Lạc liếm liếm bờ môi ướt át, hung tợn cau mày lại.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Cảm giác này sao giống với kiểu khô nóng khi ăn hươu tiên, uống canh đại bổ quá vậy, nó sắp đốt rụi cả người cậu rồiCậu bực bội giật giật cổ áo, đột nhiên nhớ tới cá đực bị mình dụ nhảy xuống biển.Chẳng lẽ do máu cá đực trong kỳ động dục văng vào miệng nên cậu mới...Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Giang Lạc bỗng nhiên đen xuống.Chương 98: Cá chình máu và con ngườiGiang Lạc bị hiệu quả của máu cá đực làm cho buồn nôn.Mình phát tình còn chưa đủ, máu của nó còn khuyến mãi thêm hiệu quả này nữa.
Cái khác không nói, có phải máu cá đực dơ bẩn quá rồi không?Giang Lạc tức giận đến mức tim đập kịch liệt.
Đối diện với ánh mắt tràn trề hứng thú tìm tòi của ác quỷ, Giang Lạc vẫn phải nhịn cơn tức xuống, giả vờ như thể không có chuyện gì xảy ra.Vào lúc này, tuyệt đối không thể để Trì Vưu nhìn ra điều gì, nếu không đêm nay Giang Lạc lành dữ khó lường.Đúng là cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với Trì Vưu nhưng đó là niềm vui thú đối với kẻ thù.
Nhục nhã kẻ thù Giang Lạc cực kỳ tình nguyện còn ngược lại thì...Không bao giờ có khả năng.Giang Lạc thở hắt ra, áp chế cơn nóng đang trào dâng trong người, sau đó vắt sạch nước mưa trên áo choàng tắm rồi như thường lệ mà nói: "Bài học đến đây kết thúc."
Nói xong, cậu bèn vòng qua ác quỷ trở về phòng.Trì Vưu vươn tay ngăn cậu đi tiếp.Giang Lạc không khỏi căng thẳng, đứng yên ngẩng đầu nhìn hắn.Gương mặt thanh niên tóc đen đỏ ửng bất thường, hơi thở nặng nề hóa thành sương trắng dưới màn mưa lạnh lẽo.
Đôi mắt lạnh lùng kèm theo ý tứ cảnh cáo nhưng ngay khóe mắt lại hơi sưng.
Dưới bầu không khí sắc tình ám muội này, ngoài mặt trông cậu như muốn chối từ nhưng trong thân tâm lại khao khát, giống đang giận dỗi nhưng cũng không giống vậy.Ngược lại rất mê hoặc lòng người.Trì Vưu thích thú nở nụ cười, chậm rãi nói: "Nhìn em không ổn lắm."
Giang Lạc cố gắng thở thật đều, bình tĩnh đáp lại: "Không ổn chỗ nào nhỉ?"
Ác quỷ cúi đầu đánh giá cậu.Cho dù nhìn ở góc độ nào thì thanh niên tóc đen vẫn rất bất thường."
Đừng bảo em..."
Đôi mắt đen sẫm của hắn nhíu lại.Giang Lạc siết chặt ngón tay, lúc cậu căng thẳng chuẩn bị tâm lý bị hắn nhìn thấu thì lại nghe thấy Trì Vưu suy tư hỏi: "Bị sốt nhé?"
Giang Lạc: "..."
Thấy cậu giữ im lặng, Trì Vưu mặc định cậu thừa nhận.
Ác quỷ cái gì cũng biết bỗng dưng mất hứng chọc ghẹo Giang Lạc, thậm chí tự nhiên cảm thấy bực bội không vui.Thân thể của nhân loại luôn yếu ớt như vậy, ngay cả Giang Lạc cũng là như thế.
Chẳng qua mới dầm mưa một chút thôi đã đổ bệnh, người mà hắn xem là đồng loại là đối thủ lại bị cơ thể nhân loại liên lụy.Cậu sẽ sinh bệnh, sẽ bị thương, sẽ chết.Chán ngắt.Đôi môi lạnh lẽo cứng cáp của Trì Vưu mím lại, sau đó từ từ nhếch lên.
Khí tức bao quanh người hắn lập tức trở nên nguy hiểm và vặn vẹo, sương đen sau lưng dữ tợn múa may, không khí cũng trở nên loãng hơn.
Lúc Giang Lạc dựng cả tóc gáy thì ác quỷ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.Khí tức khủng bố sót lại vẫn còn nguyên tại chỗ, biểu cảm cảnh giác lập tức cứng đờ trên mặt rồi biến thành sự hoài nghi.Trì Vưu làm sao vậy?Không lẽ hắn cố ý tạo bẫy để hại cậu?Giang Lạc không nghĩ ra.
Cậu đứng yên mấy phút nhưng vẫn không thấy Trì Vưu xuất hiện lần nữa.
Bấy giờ Giang Lạc mới hoàn toàn tin rằng Trì Vưu bỏ đi thật rồi.Hành động thực tế của ác quỷ khiến cậu không tài nào hiểu nổi.
Giang Lạc nhịn không được bật cười thành tiếng.Bị sốt?
Vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra.Đúng lúc này, nhiệt độ cơ thể của cậu trở nên nghiêm trọng hơn, hơi thở nóng ran, Giang Lạc vội vàng trở về phòng.Lúc cậu vào phòng tắm và nhìn thấy dáng vẻ của mình, Giang Lạc lập tức hiểu ra tại sao Trì Vưu lại bảo cậu bị sốt.Khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi như nước hoa hồng ép.
Nước mưa và mồ hôi trượt xuống từ thái dương, cơ thể Giang Lạc nóng bỏng tới mức toát ra khói.Nhưng cậu nhìn là biết, dáng vẻ này đâu giống như bị sốt, rõ ràng là nóng trong người, dục cầu bất mãn.Giang Lạc bình tĩnh quan sát bản thân, nhanh chóng xả nước lạnh rồi ngâm mình để hạ thân nhiệt.Trừ ngọn lửa không ngừng bùng cháy, Giang Lạc không có bất kỳ khó chịu nào khác.
Thậm chí ngọn lửa này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Giang Lạc, cùng lắm chỉ miệng đắng lưỡi khô mà thôi.Trong lúc ngâm nước, Giang Lạc cọ rửa một lần, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cậu khó hiểu sờ môi.Lại hôn rồi.Mặc kệ mình có cảm thấy kinh tởm hay không, Giang Lạc vẫn cứ tự nhiên đáp trả.Hôn và đấu đá triền miên, đến mức anh sống tôi chết.
Dường như cuộc chiến giữa môi và lưỡi của họ chỉ tràn ngập khói lửa, thậm chí họ còn đánh nhau dữ dội dưới cơn mưa.
Cậu không hề nương tay với Trì Vưu mà Trì Vưu cũng không nhường nhịn cậu.
Cách hai người ở chung có thật là cách kẻ thù đối đãi với nhau không?Cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại giống như không có gì sai.Giang Lạc ngổn ngang trăm mối song vẫn chưa tìm ra lời giải.
Cậu chậm chạp buông thõng tay, thoáng liếc qua cơ thể mình, bỗng đỏ mặt.
Giang Lạc xấu hổ che mặt rên rỉ, tức tối không muốn nhìn bản thân mình.Chết tiệt...Tại sao cậu cứ nghĩ mãi tới nụ hôn ấy thế?Chắc chắn do máu cá đực nên cậu mới phản ứng như vậy.Giang Lạc tự dưng cố chấp với chính mình.
Không biết có phải cậu muốn chứng tỏ mình hay không mà cậu quả thật không thèm nhúc nhích, chỉ dùng nước lạnh hạ hỏa.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, kim đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng.Thời gian gian không còn sớm, tất cả mọi người đều đã thiếp đi.
Giang Lạc nằm trên sofa đắp áo khoác ngây ngẩn một lúc, sau đó ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Mười giờ sáng, Cát Chúc đến gọi cậu dậy.Lúc Giang Lạc mở mắt ra, đầu cậu đau như búa bổ.
Cậu đỡ trán ngồi dậy, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Giọng nói vừa cất lên khiến Giang Lạc không khỏi giật mình. m thanh nặng giọng mũi, lại còn khàn khàn như thể mười mấy ngày rồi chưa mở miệng nói chuyện.Không những vậy lúc nói chuyện cổ họng cậu như bị dao đâm vào, đến cả nuốt nước miếng cũng đau.Giang Lạc nhanh chóng nhận ra cậu bị sốt thật rồi."..."
Trong thoáng chốc, Giang Lạc không biết phải nói gì.Ngay cả Cát Chúc cũng bị giọng cậu dọa hết hồn, nhanh chóng rót cho cậu một cốc nước ấm.
Chờ Giang Lạc uống được non nửa, cổ họng cũng đỡ hơn nhiều: "Cảm ơn cậu."
"Cậu khoan nói chuyện."
Cát Chúc lo lắng nói: "Sắp mười hai giờ trưa rồi, vừa có thủy thủ tới nhắn tớ báo cậu trưa nay ra nhà ăn ăn cá chình máu."
Đầu óc Giang Lạc vẫn hơi choáng váng, cậu day trán đợi mình tỉnh táo lại mới từ tốn trả lời: "À, tớ nhớ rồi, hôm nay là ngày thứ ba."
Cát Chúc càng lo lắng hơn: "Vậy cậu vẫn đi hả?"
"Tớ sợ là không đi không được."
Giang Lạc nhấp một ngụm nước: "Người Trì gia đã giữ cho tớ một slot, nếu tớ mà không đi thì bọn họ sẽ nhân chuyện này trách móc tớ mất."
Mà đám Lục Hữu Nhất còn đang trốn trong phòng của hai người, bây giờ không phải lúc để vạch mặt.Cát Chúc: "Nhưng cá chình máu mà họ đưa, dù có tác dụng kéo dài tuổi thọ hay không thì cũng không phải đồ tốt đâu.
Cậu đừng ăn đấy."
"Tớ biết."
Giang Lạc thở ra một hơi nóng bỏng, thay đổi sắc mặt rồi nói: "Tớ đi thay quần áo đã.
À, mọi người đi đâu rồi?"
"Tụi nó đến khu dân thường để thông báo sau khi pháo sáng được bắn lên thì họ hãy đến trốn ở khoang đáy.
Không phải những con quái vật đấy có thể ngửi thấy dịch nhờn từ cơ thể người hay sao?
Nếu họ trốn ở đáy tàu, dù sao cơ hội sống sót cũng nhiều hơn mấy lần so với trốn ở những chỗ khác.
Đến khi chúng ta giết chết cá chình máu cái và cảnh sát xuất hiện thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc."
Cát Chúc ảo não đáp: "Cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu...
Chẳng qua đám tụi mình..."
Cậu ta cười khổ, không tiếp tục nói nữa.Một khi giết chết cá chình máu cái, tất cả cá đực trên thuyền sẽ rơi vào trạng thái nổi giận.
Mặc dù Cát Chúc không nói nhưng trong lòng cậu ta biết, cửa ải này chính là một trận đại chiến cửu tử nhất sinh.Tuy nhiên cậu ta vốn lạc quan trước giờ, vì vậy dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Chờ Giang Lạc thay đồ xong liền giúp cậu nghĩ cách làm sao để không phải ăn cá chình máu.Hiện tại đầu óc Giang Lạc đang quay cuồng, không thể động não nên tạm thời cậu chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Thật lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: "Thôi kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên.
Giờ tớ ốm nặng không thèm ăn, họ có thể ép tớ ăn à?"
Cát Chúc quan sát vẻ mặt cậu, càng thêm ưu phiền: "Được rồi, cậu nhớ ngàn vạn lần đừng ăn đấy nhá."
Giữa trưa, Giang Lạc đi đến nhà ăn.
Nhưng lúc đang đi, vì chóng mặt nên cậu va phải một người.Vừa ngẩng đầu thì thấy người quen.Trình Lực định chửi ầm lên nhưng sau khi nhận ra đây là người giàu, lập tức nuốt mấy lời thô tục lại rồi xụ mặt nhường đường.Lúc Giang Lạc đi ngang qua anh ta, cậu đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh và cười nói: "Anh là Trình Lực hả?"
Trình Lực không nhịn được đáp: "Xin hỏi cậu có chuyện gì muốn tôi làm à?"
Giang Lạc lắc đầu, nói: "Không có việc gì đâu.
Tôi chỉ thấy tên của anh nghe quen quen nhưng chắc là tôi nhầm người...
Trước đây tôi có quen một người bạn tên là Triệu Thanh, chồng của cô ấy tên là Trình Lực."
Giang Lạc thở dài, tự nhủ: "Tôi với chị Triệu đã lâu rồi không liên lạc với nhau.
Không biết bây giờ chị ấy sống có ổn không, tôi còn nghe nói con gái của chị rất đáng yêu..."
Trình Lực đứng sững tại chỗ, vẻ mặt run rẩy mà nhìn chằm chằm Giang Lạc.Ngay khi Giang Lạc sắp đi thì anh vội vàng giữ chặt Giang Lạc lại.
Một gã đàn ông cường tráng lại bối rối luống cuống tự chỉ tay vào mình, nói: "Đúng rồi, đúng rồi.
Vợ của tôi tên là Triệu Thanh, tôi là chồng của cô ấy.
Chúng tôi kết hôn đã nhiều năm rồi, con gái tôi tên là Gian Gian, cậu không nhầm đâu."
Giang Lạc bị kéo lại khiến đầu càng thêm đau.
Cậu giả vờ ngạc nghiên nói: "Trùng hợp như vậy sao?"
Trình Lực gật đầu liên tục, anh cẩn thận nhìn Giang Lạc với ánh mắt buồn bã: "Cậu và vợ tôi có quan hệ rất tốt sao?
Thưa cậu, tôi đã lâu không nghe ai nhắc về vợ tôi, cậu có thể tâm sự với tôi một chút được không?"
"Em ấy từng nói với cậu về những điều gì?
Ví dụ như về em ấy, hoặc là về con gái của chúng tôi!"
Giang Lạc khó xử nhìn anh, nói: "Bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi."
"Tôi mời cậu ngồi ăn trưa cùng tôi được không, làm phiền cậu quá."
Trình Lực cúi người, cười lấy lòng cậu: "Cậu chỉ cần nói với tôi vài câu thôi, vài câu thôi là quá tốt rồi."
Thái độ của Trình Lực như muốn hạ thấp mình xuống cùng cực.
Anh nhớ vợ và con gái của mình rất nhiều, anh đã hồi tưởng không biết bao nhiêu lần những ký ức về họ.
Khi ở trên tàu, anh không thể tìm thấy người nào có thể nói về vợ và con gái của anh.
Trình Lực thực sự muốn biết thêm những thông tin mới liên quan đến vợ và con gái.Giang Lạc nhìn ánh mắt cầu xin của Trình Lực, cậu ngập ngừng nói: "Tôi rất muốn nói chuyện với anh về chuyện của chị Triệu và Gian Gian, không phải chị ấy vô cùng thích chụp ảnh hay sao?
Tôi còn định nhờ chị Triệu giải thích một số vấn đề về chụp ảnh nữa...
Nhưng bây giờ tôi còn có việc gấp.
Tôi phải đi ăn cơm rồi, tôi lên con thuyền này chỉ vì món cá chình máu thôi đấy.
Hay là thế này, sau khi ăn xong tôi sẽ đến uống rượu với anh, được không?"
Sắc mặt Trình Lực thay đổi nhanh chóng, anh càng nắm lấy tay của Giang Lạc mạnh hơn, hỏi: "Cậu là một trong số mười người kia à?"
Giang Lạc gật đầu, thở dài: "Ăn xong bữa cơm này tôi cũng tiêu sạch tiền."
Đôi môi Trình Lực run rẩy, biểu cảm chậm rãi tối sầm xuống.
Anh đột ngột nắm tay Giang Lạc rồi kéo cậu vào một căn phòng không người gần đó, Trình Lực đóng cửa sổ lại, cả phòng chìm vào bóng tối.Giang Lạc kiên nhẫn đứng đó, Trình Lực kiểm tra khắp mọi ngóc ngách rồi đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu không được ăn con cá chình máu đó!"
Giang Lạc nheo mắt lại, giả vờ bất mãn: "Tại sao?
Tôi tốn nhiều tiền vậy là để ăn cá chình máu đấy?"
Trình Lực lập tức nghiêm túc: "Nếu cậu không muốn chết thì đừng ăn!"
Giang Lạc không lên tiếng, Trình Lực cho rằng cậu không tin nên thấp thỏm đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng bước chân dừng lại, hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Cậu nghe ai nói ăn cá chình máu có thể kéo dài tuổi thọ và trẻ trung hơn?"
Giang Lạc mập mờ nói: "Tất nhiên là từ miệng mấy kẻ có tiền rồi."
Trình Lực không gặng hỏi tiếp, anh cười lạnh: "Vậy chắc cậu gặp mấy kẻ từng ăn cá chình máu rồi nhỉ."
Không đợi Giang Lạc đáp lời, anh ta bèn nói tiếp: "Có phải mấy tên đó trẻ ra hẳn mười mấy hai mươi tuổi không?
Tất cả bệnh tật dù nặng hay nhẹ đều khỏi, thậm chí sống thêm mấy chục năm nữa?"
Giang Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng."
Cảm xúc Trình Lực càng lúc càng kích động: "Có cái lờ ấy!
Sắp chết tới nơi rồi còn ham hố trẻ ra với cả trường thọ!
Mặc kệ đực hay cái thì cá chình máu con không hề tốt đối với chúng ta.
Cá đực con có thể giúp cá đực ký sinh bên trong cơ thể con người, cuối cùng đồng hóa với cơ thể chúng ta biến thành một con quái vật đội lốt người!
Cá cái càng kinh tởm hơn, chúng nó sẽ khống chế ý thức của cậu khiến cậu không ra dáng một nhân loại nên có!"
"Mấy tên người giàu rời khỏi thuyền đều bị cá cái khống chế.
Đúng là họ trẻ ra và sống lâu hơn, nhưng bọn họ không còn là người nữa!."
Ấn đường Giang Lạc giật nảy: "Khống chế ý thức?"
Liệu nó có chung một loại với năng lực của Trì Vưu chăng?Thế thì điều này vượt quá sức tưởng tượng rồi, thực sự khủng khiếp.Nếu những người giàu đã từng lên thuyền và nếm thử cá chình máu đều bị chúng kiểm soát ý thức...
Vậy chẳng lẽ cả con thuyền này, dù là dân thường hay người giàu vẫn là con mồi của cá chình máu sao?Chúng thông qua cá cái khống chế người giàu dụ càng nhiều người lên thuyền, xem cơ thể dân thường như chất dinh dưỡng để ấp trứng và lương thực.
Năm qua năm, những con cá chình máu khống chế người giàu đủ để trở thành một thế lực đáng sợ.
Chúng muốn làm gì?
Chúng đang nhen nhóm kế hoạch gì?Hành động đó có khác gì nhân loại nuôi nhốt gia súc không?
Dùng một phần làm lương thực, còn lại để sinh sôi nảy nở.Lưng cậu không khỏi rét run.Hoàn toàn không giống như những gì họ nghĩ.
Đây không phải người ăn cá hay cá ăn thịt đồng loại, thực tế là cá chăn nuôi con người.*Giang Lạc bị sự thật này làm cho sửng sốt.
Sau khi khôi phục lại sự bình tĩnh, cậu im lặng không lên tiếng chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cậu hỏi Trình Lực một câu: "Anh còn muốn gặp lại vợ và con gái không?"
Đôi mắt của Trình Lực tối xuống, anh nói: "Có lẽ cậu không biết, họ đã chết rồi."
Giang Lạc nói: "Nếu như anh có thể tìm được tóc hoặc quần áo của họ, đồ vật yêu thích khi còn sống, và ngày tháng năm sinh của vợ và con gái anh nữa, thì chưa chắc đã không thể tìm thấy hai người họ."
Sau khi nói xong, cậu tạm biệt Trình Lực đang sững sờ, tới phòng ăn đúng giờ.Nhưng khi đến phòng ăn, cậu đã là người cuối cùng trong số mười người.
Chín người giàu kia đang nóng lòng ngồi chờ.
Trừ mười người bọn họ ra còn có một số người đứng cạnh tường, có vẻ như họ muốn chứng kiến cảnh bọn nhà giàu ăn mẻ cá chình máu đầu tiênTrong đó có một người trông hơi quen, trán rộng, xương gò má hẹp, trên sống mũi có một cái nốt ruồi, đó là người Trì gia mà Giang Lạc và Cát Chúc nhận ra.Giang Lạc cười lạnh lùng, đi đến trước mặt thuyền trưởng, lau trán nói: "Thuyền trưởng, tối hôm qua tôi bị cảm, cổ họng còn bị viêm nữa nên bây giờ tôi đang rất đau, mấy ngày tiếp có lẽ không thể ăn cá được.
Cơ hội lần này của tôi có thể để đến khi tôi ổn ổn rồi mới ăn được không?"
Thuyền trưởng nhíu mày lại, nhưng nghe thấy giọng nói khàn khàn chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, thông cảm nói: "Xin lỗi cậu Chung Vệ, cá chình máu đã chuẩn bị xong, phải ăn trong vòng nửa tiếng mới có hiệu quả."
Giang Lạc ho khan, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhiễm sắc đỏ như đau ốm.
Ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng cậu sinh bệnh rất nặng.
Cậu nhíu mày, xoắn xuýt hồi lâu mới nén đau nói: "Thực ra tôi ăn không vô...
Thôi tôi muốn tặng cơ hội này cho người khác, tôi sẽ đợi lượt hai."
Ánh mắt cậu khẽ đảo qua nhóm người, lập tức dừng lại người có nốt ruồi của Trì gia, cười yếu ớt: "Anh bạn này, vậy tôi tặng anh cơ hội này nhé."***Người Trì gia: ...
Cái đầu buồi tôi không thèm