- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm]Nuôi Quỷ - Mộc Tô Lý
C.59☆Nhân viên đột tử.
C.59☆Nhân viên đột tử.
Tô Khốn ôm chặt phong bì dày cộp, môi run rẩy.Dù hiện tại Tô Khốn là người đứng ra thuê căn nhà này, và căn nhà sắp ở sau khi dọn đi cũng là của Tô Khốn, nhưng nếu lương của Cố Diễm cứ duy trì ở mức này, Tô Khốn cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng biến thành “đối tượng được nuôi dưỡng”.Vậy nên, nếu xét theo khoản gọi là "sinh hoạt phí trong gia đình”, người đang bổ sung là cậu, trụ cột gia đình thật sự là Cố Diễm mới đúng.Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, tháng rồi Cố Diễm suốt ngày bôn ba bên ngoài, gần như đã quét sạch các ngõ ngách lớn nhỏ trong thành phố Lê.
Nơi có nguy hiểm rõ ràng lẫn cả những nơi tiềm ẩn nguy hiểm anh đều không bỏ sót chỗ nào, đúng là một con quỷ cuồng công việc.
Một mình làm bằng bốn người, lương cao cũng là chuyện dễ hiểu.Ngay lúc Tô Khốn đặt phong bì xuống, to gan với tay chọc chọc vào khuôn mặt cứng đờ của Cố Diễm để thể hiện sự sùng bái mãnh liệt, thì máy tính vẫn đang mở bên cạnh phát ra ba tiếng “tít”.Khung chat với Cảnh Tử Mặc bật lên trên màn hình.Tô Khốn quay đầu lại, liền thấy trong khung chat hiện lên dòng tin nhắn mới từ Cảnh Tử Mặc: "Vừa đi ăn về."
Hai người vẫn giữ liên lạc đều đặn, trò chuyện suốt ngày như thường lệ, gần như hôm nào cũng online tám nhảm đôi ba câu, nên tình hình của Cảnh Tử Mặc khi sống ở thành phố H Tô Khốn đều biết rõ.
Cảnh Tử Mặc từng kể rằng công ty chỗ cậu làm có nhà ăn riêng cho nhân viên, mùi vị khá ổn, giá cả cũng không đắt.
Nhiều nhân viên thích ăn ở đó đủ ba bữa trong ngày.
Cảnh Tử Mặc vừa là một con sâu lười vừa chẳng biết nấu nướng, nên ngày nào cũng qua ba bữa ở đó.Nhưng là gần đây cậu đang theo một dự án, thời hạn gấp rút, cả tổ đều tăng ca, tan làm sau chín giờ tối là chuyện như cơm bữa.
Mà nhà ăn của công ty lại chỉ phục vụ đến tám giờ.Cảnh Tử Mặc thật sự rất lười, lúc không có việc thì không ra ngoài bao giờ, có việc thì chỉ muốn giải quyết nhanh nhanh chóng chóng rồi về ký túc nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên tăng ca, cậu còn cất công mò ra khu phố xa xa tìm quán cơm, đến ngày hôm sau liền dứt khoát xách nguyên thùng mì ăn liền từ siêu thị về, quyết định sẽ ăn mì qua bữa ở ký túc đến khi dự án hoàn tất, hết phải tăng ca.Tô Khốn đếm đếm ngày, đây mới là ngày thứ ba.Cảnh Tử Mặc mấy hôm nay đều bưng bát mì trước bàn máy tính, vừa sì sụt húp mì vừa nhắn tin với Tô Khốn, dù thế vẫn không ảnh hưởng gì đến việc tám chuyện, cùng lắm là đánh chữ chậm đi đôi chút.
Thế mà hôm nay lại mất tích gần một tiếng đồng hồ mới quay lại, thời gian để nấu nước, pha mì, ăn mì gộp lại đáng ra cũng đâu cần đến vậy.Tô Khốn gõ bàn phím lạch cạch: “Tính theo tốc độ của mày thì mì sắp nát thành cháo luôn rồi, mày còn nuốt nổi hả?” [ngoáy mũi]Không ngờ Cảnh Tử Mặc trả lời rất nhanh: "Tao đâu có ăn mì."
Tô Khốn: "Ủa?
Chẳng phải mày bảo định ăn mì suốt tuần sao?
Sao thế, cuối cùng chịu hết nổi mùi mì, đổi sang đồ ăn tươi rồi à?"
Cảnh Tử Mặc: “Không phải do tao không chịu nổi.”
Tô Khốn: “Vậy thì?”
Cảnh Tử Mặc: “Hôm nay sếp lên kiểm tra ký túc xá nhân viên, thấy thùng mỳ gói của tao, lão phán một câu ăn uống không lành mạnh rồi tiện tay tịch thu luôn thùng mỳ rồi.”
Thấy bốn chữ “kiểm tra ký túc” trên màn hình, Tô Khốn lập tức cảm thấy chẳng lẽ mình xuyên về thời cấp ba rồi sao?
Nhưng dù có là thời học sinh gặp trúng kiểu giám sát biến thái nhất, cũng chưa từng thấy giáo viên nào nổi hứng tịch thu mỳ gói của học sinh, huống chi đây là ký túc xá công ty mà?Tô Khốn thắc mắc: “Lần đầu tiên trong đời nghe nói có sếp quản cả chuyện này.
Mở mang tầm mắt thật…”
Cảnh Tử Mặc: "Cuộc sống của tao và mày rõ ràng nằm cùng một tần số, riêng lão sếp này bị nhiễu sóng mẹ nó rồi!"
Tô Khốn: “Là sếp nào thế?”
Cảnh Tử Mặc: "Lão sếp kỳ quặc..."
Tô Khốn: "Đồng chí Cảnh Tử Mặc!
Lúc đó mày không biết phản kháng hả?
Biết đâu vùng vẫy tí là được tha.”
Cảnh Tử Mặc: “…
Vẻ ngoài của kẻ địch quá mức lừa tình."
Tô Khốn: "Rồi, biết rồi…
Thế mày ăn tối kiểu gì?”
Cảnh Tử Mặc: “Ai đào hố người đó lấp.”
Tô Khốn: "Vậy là lão sếp đó mời mày ăn cơm hả?”
Cảnh Tử Mặc: “Không, lão nấu cho tao ăn.”
Tô Khốn: “……”
Cái diễn biến này sai lắm rồi đó thưa đồng chí Cảnh Tử Mặc!!!
Ngay lúc cậu vừa vặn ngón tay chuẩn bị gõ phím hóng hớt thêm thì Cảnh Tử Mặc lại nhắn: “Chờ tí, bên ngoài hơi ồn ào, tao chạy ra xem thử, lát nói tiếp."
Tô Khốn vốn tưởng là chuyện nhỏ thôi, ví dụ như lão sếp kia làm nổ nhà bếp chẳng hạn, nên cậu cũng không để tâm lắm, chỉ nhắn thêm một câu rồi tắt máy tính, leo lên giường đi ngủ.Ai ngờ sáng hôm sau khi thấy khung thông báo và những dòng tin tức mới tràn ngập trên Weibo, Tô Khốn hoàn toàn chết lặng.Trên đầu bản tin là một tiêu đề vô cùng nổi bật: Nhân viên công ty Unic đột tử vào tối qua.Vậy ra...
Cảnh Tử Mặc thực chất không phải họ Cảnh, mà họ Edogawa(*) sao!!*Họ của Conan, đi tới đâu có án mạng tới đó.Tô Khốn lập tức nhấn vào đường link đính kèm trong bài viết, đọc lướt nội dung và nhanh chóng nắm sơ được sự việc––Nhân viên đột tử tên là Triệu Thiên Khải, sống ngay cách vách phòng Cảnh Tử Mặc.
Nghe nói ban ngày anh ta vẫn còn rất bình thường, chỉ là sau khi tan ca vào buổi tối thì bỗng nhiên có biểu hiện bất thường.Từ công ty về ký túc xá chỉ khoảng mười phút đi bộ, nhưng anh ta lại đi rất chậm, trông có vẻ ủ rũ, thiếu sức sống, có người hỏi chuyện cũng không đáp lại.Người đi cùng Triệu Thiên Khải là một đồng nghiệp khá thân.
Sau khi cả hai trở về ký túc, người bạn này đã đưa Triệu Thiên Khải vào phòng nghỉ ngơi rồi mới quay về phòng mình.Người đồng nghiệp về phòng tắm rửa dọn dẹp xong xuôi thì định ra ngoài kiếm gì đó ăn.
Trước khi đi, cảm thấy hơi lo nên lại ghé vào phòng Triệu Thiên Khải hỏi xem anh có muốn ăn gì không để tiện mua về.Không ngờ vừa bước vào, anh ta liền thấy Triệu Thiên Khải trông càng lúc càng kỳ quái.
Cả người như bị tiêm thuốc kích thích, đi vòng quanh phòng mấy lượt, còn dang hai tay ra, miệng thì lẩm bẩm mấy lời kỳ lạ, khuôn mặt nở nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy, khiến người chứng kiến lạnh toát sống lưng Đồng nghiệp nọ bắt đầu thấy hoang mang, bèn hỏi: “Cậu sao thế?”
Ban đầu, Triệu Thiên Khải vẫn cứ hưng phấn đi vòng vòng trong phòng, hoàn toàn không để ý đến lời gọi của đồng nghiệp.
Đến khi người kia nhắc đi nhắc lại vài lần, Triệu Thiên Khải mới đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu, sau đó chỉ nói đúng một câu “Không sao” rồi đẩy anh ra khỏi phòng.Người đồng nghiệp dù thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ vài tiếng trước Triệu Thiên Khải vẫn còn hoàn toàn bình thường, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh ta nhất thời “chập mạch” hay gì đó.Anh bạn đồng nghiệp đi ăn tối một mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mua thêm một phần mang về.
Ai ngờ khi quay lại gõ cửa phòng Triệu Thiên Khải gần năm phút liền mà không thấy ai ra mở, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Liên tưởng đến trạng thái kỳ lạ ban nãy của đối phương, đồng nghiệp chột dạ: Không lẽ ngất xỉu trong phòng rồi?
Thế là không dám chần chừ, anh ấy lập tức chạy đi gọi quản lý, mượn chìa khóa dự phòng, mở khóa cửa phòng Triệu Thiên Khải.Kết quả là phát hiện Triệu Thiên Khải đang nằm sóng soài dưới đất, đã mất ý thức.
Người đồng nghiệp hoảng hốt, vội vã gọi xe cấp cứu.Sau khi được đưa tới bệnh viện, nhờ sự nỗ lực cứu chữa của các bác sĩ, Triệu Thiên Khải tạm thời giữ được mạng sống.
Nhưng chẳng bao lâu sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, anh ta lại lần nữa rơi vào tình trạng suy kiệt toàn bộ cơ quan nội tạng, không qua khỏi.Toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, cộng lại chưa đầy một đêm và nửa ngày hôm sau.Không biết có phải vì suốt thời gian qua đã tiếp xúc quá nhiều với những người thuộc "đội đặc biệt” của Cố Diễm hay không, Tô Khốn giờ đây nhìn chuyện gì cũng cảm thấy có chút không bình thường.
Cậu nhìn chằm chằm bản tin một lúc lâu, trong lòng cứ lấn cấn mãi – người này e rằng không đơn giản chỉ là đột tử.
Những biểu hiện trước sau kia, nhìn kiểu gì cũng thấy…
Dường như có liên quan đến thứ gì đó huyền quái, tà môn.[Edit by TeiDii]
_______________
.