- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 423,328
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm]Nuôi Quỷ - Mộc Tô Lý
C.29☆Người kỳ quặc.
C.29☆Người kỳ quặc.
Tô Khốn không rõ lắm dụng ý từ lời nhắc nhở của chủ nhà, nhưng đối phương đã nhấn mạnh đến hai lần, hẳn là có lý do của mình.
Thế nên hôm sau khi nhận được cuộc gọi từ ông chủ tiệm đậu nghiền, nói là hợp đồng thuê đã soạn xong rồi, Tô Khốn do dự mấy giây, sau đó lấy cớ là bên khu nhà cũ có chút vấn đề trong việc giải tỏa, mấy ngày này không đi được, xin tạm hoãn lại.Ông chủ tiệm đậu nghiền cũng là người dễ nói chuyện, điều này Tô Khốn đã nhìn ra trong lần hai bên bàn về chi tiết hợp đồng cho thuê trước đó.Ông chủ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc như đang suy tính, cuối cùng lên tiếng: "Được rồi, nếu cậu đang bận vụ giải tỏa thì cứ lo việc đó trước đi.
Nhưng trong tuần này có ký được không?
Tôi cũng có việc ở quê cần xử lý, gấp lắm rồi."
Tô Khốn vội đáp: "Được mà!
Chỉ trễ hai ngày thôi, cháu thật lòng muốn thuê, nhất định không để kéo qua tuần sau, chú yên tâm."
Bên kia nghe chừng cũng khá bận, ậm ừ một tiếng rồi chào hỏi vài câu, sau đó vội vã cúp máy.Ngay trước khi trong ống nghe chuyển sang tiếng bận, Tô Khốn không biết có phải mình nghe nhầm không, mà lờ mờ nghe thấy ông chủ kia thở dài, thì thầm câu gì đó.
Nhưng vì không nói sát ống nghe, nên cậu không nghe rõ được.
Chỉ nghe qua giọng nói thì như có chút u sầu, phiền muộn.Thực ra thông tin cho thuê của tiệm đậu nghiền cũng mới được đăng lên gần đây.
Tô Khốn nhớ lúc mới tìm mặt bằng quanh đại học S, hoàn toàn chưa thấy tin nào liên quan đến tiệm đó.
Mấy hôm đầu cậu lang thang quanh khu đại học cũng chưa từng thấy bảng cho thuê trước cửa tiệm.
Mãi đến hai hôm trước khi Tô Khốn quyết định chọn ba căn mặt bằng, thông tin chuyển nhượng của tiệm mới vội vàng được đăng lên, vừa hay để cậu bắt gặp.Giá thuê mà ông chủ đưa ra cũng thấp hơn dự tính của Tô Khốn khá nhiều, khiến cậu ngại việc mặc cả.
Cộng thêm sự ủng hộ của Cảnh Tử Mặc, thế là chốt luôn.Giờ nghĩ lại, có vẻ như chuyện ở quê của ông chủ kia không chỉ gấp, mà còn rắc rối.
Điều này khiến Tô Khốn đang có ý định câu giờ cảm thấy hơi áy náy.Tuy nhiên, cái cớ "vấn đề giải tỏa" mà cậu đưa ra cũng không hẳn là bịa đặt.Ở thành phố Lê, trong dân gian có một câu truyền miệng về việc giải tỏa: "Hoặc dứt khoát dọn đi, hoặc lì lợm tới cùng."
Ý chỉ rằng trong những lần giải tỏa trước đây, những người được bồi thường hậu hĩnh thường là hai dạng; Một là dọn đi sớm trước hạn, nhận luôn tiền thưởng di dời sớm, hai là loại lì lợm bám trụ đến tận cuối cùng.
Nhưng tính cách người dân thành phố Lê phần lớn hiền hòa, ít ai dám lì lợm đến mức làm "hộ đinh".
Vậy nên đa số chọn phương án đầu: Chần chừ một thời gian cho có lệ, rồi ngoan ngoãn thu xếp hành lý, giao lại chìa khóa.
Mới hơn chục ngày kể từ khi nhận thông báo giải tỏa chính thức, đã có ba bốn hộ ở khu nhà cũ ký nhận tiền và dọn đi.
Các hộ còn lại cũng bắt đầu xôn xao, tính toán việc giao nhà.Tuy tích cực là vậy, nhưng việc cò kè mặc cả vẫn không thiếu, ai chẳng muốn được bồi thường thêm chút.
Các hộ đua nhau thuê thợ tới đóng loại tủ âm tường giá rẻ ở khắp các phòng để làm màu, nhằm kiếm thêm khoản chênh lệch từ chi phí tháo dỡ.
Có người còn mua một đống cây giống, cắm vội ra sân, bón phân, tưới nước, nuôi vài ngày...
Nghe nói sau này cũng được đền bù.Tô Khốn cũng gọi hai thợ đến, tính làm tủ cho nhà cũ của mình và nhà dì Trương, dù sao làm cũng rất nhanh, hai nhà tầm khoảng ba bốn ngày là xong.Nhóm công nhân thuê trọ trong nhà cũ sau khi nghe tin giải tỏa, đã thông báo với Tô Khốn, mấy hôm trước họ đã tìm được nơi khác và dọn đi.
Nhà cũ giờ đã trống nên hôm nay làm tủ, Tô Khốn phải chạy về đó một chuyến.Buổi chiều, sau khi gọi điện cho hai người thợ làm tủ, Tô Khốn đeo túi chéo chuẩn bị ra ngoài.
Cậu thay một bộ đồ cũ, không sợ dính sơn khi thợ làm việc, rồi gõ lên nắp quan tài, chào "anh bạn" Cố Diễm đang trốn nắng trong đó.Sự "hoà hợp" của hai người họ mấy ngày nay đã có tiến triển rõ rệt.
Ban ngày Cố Diễm không ra ngoài, nên mỗi lần đi hay về, Tô Khốn đều chào anh một tiếng qua nắp quan tài, giống như hai người bạn cùng phòng.
Sau khi mặt trời lặn, Cố Diễm mới từ trong quan tài lơ lửng bay ra, mặt mày lạnh tanh đặt tay lên mặt dây chuyền ngọc trước ngực Tô Khốn, hút hết luồng khí đen mà cậu vướng phải trong ngày - điêu luyện như máy hút bụi.Dù mấy ngày nay Tô Khốn chỉ gặp phải những mảnh tàn hồn vất vưởng bình thường, nhưng Cố Diễm khi hút lấy vẫn rất "tận hưởng".
Độ trong suốt trên cơ thể anh cũng đang cải thiện rõ rệt, khiến Tô Khốn mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được mà đưa tay ra chọt nhẹ vài cái.Đương nhiên, biểu cảm của Cố đại tướng quân khi bị người ta táy máy tay chân cũng chỉ là ánh mắt vừa bất lực vừa phiền lòng, chứ chẳng hề tỏ ra khó chịu.Tô Khốn nghe thấy tiếng "ừm" nhỏ vang lên từ trong quan tài, cậu quay người định bước ra ngoài thì...
Cửa chính đang đóng chặt bất ngờ bị ai đó mở từ bên ngoài.
Gương mặt như đưa đám của Cảnh Tử Mặc xuất hiện, rõ ràng đang giữa giờ đi làm mà lại mò về.
Cảnh Tử Mặc khép cửa lại, tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày."
Wtf?
Sao mày lại về?"
Tô Khốn bị dọa giật mình.Cảnh Tử Mặc không thèm ngước mắt, vừa thay dép vừa nói: "Ký tặng xong rồi, vừa tiễn lão sếp kỳ quái kia đi, lão đột nhiên cho tao nghỉ nửa buổi."
Tô Khốn khó hiểu: "Thế thì không phải nên mừng à?
Mặt mày trông như vừa đi tảo mộ về vậy."
"...Ờ, chắc không bao lâu nữa tao phải tự đào mộ cho mình rồi..."
Cảnh Tử Mặc lê dép đến ghế sofa, ánh mắt dán thẳng vào Tô Khốn, nhìn vô cùng rợn người."......Rốt cuộc là sao?
Mày phạm phải việc gì mà bị đem chôn rồi?"
Giọng Cảnh Tử Mặc không chút cảm xúc: "Không gì cả...
Chỉ là vô tình hắt ly nước sôi vào sếp, bao gồm cả xác trà ở đáy ly."
Tô Khốn hít một hơi lạnh: "Hắt vào đâu cơ?"
Ánh mắt Cảnh Tử Mặc từ từ hạ xuống, dừng lại ở... chỗ dưới rốn ba tấc của Tô Khốn."............"
Một lúc sau, Tô Khốn mới thôi há hốc mồm, khóe miệng méo xệch: "Xác định là cho nghỉ chứ không phải đuổi việc đấy chứ?"
"Xác định, vì lão bảo tao khỏi đợi đủ ba tháng thử việc, cuối tháng này tao sẽ bị điều về trụ sở chính ở thành phố H."
Tô Khốn an ủi: "...Thắp cho mày cây nến, không cần cảm ơn."
Cảnh Tử Mặc: "......"
Cậu u uất nhìn Tô Khốn một cái, rồi đứng dậy, chậm rãi lượn vào phòng mình, còn rất lịch sự đá thằng bạn lắm mồm Tô Khốn ra khỏi cửa.Tô Khốn không yên tâm đứng ngoài cửa lải nhải "an ủi" mãi, đến khi Cảnh Tử Mặc mở hé cửa, nhướng cằm, tao nhã giơ ngón giữa...
Lúc này Tô Khốn mới nhanh nhẹn chuồn ra ngoài.Hai anh thợ mà Tô Khốn thuê cũng là tay lành nghề, chắc từng làm qua không ít cái tủ 'trang trí tạm' thế này rồi, nên tốc độ làm còn nhanh hơn cậu tính nhiều.
Chỉ trong hai ngày là hoàn tất toàn bộ bảy tám phòng của hai nhà.Tô Khốn định mời họ đi ăn một bữa coi như cảm ơn, nhưng bị từ chối.
Cuối cùng cậu chạy đến một nhà hàng tư nhân nổi tiếng trong thành phố, mua vài món đặc sắc mang về, định mời họ qua nhà dì Trương ăn một bữa.Khi bước vào nhà hàng, trời đã gần chạng vạng.
Tô Khốn nhắn tin cho Cảnh Tử Mặc, gửi địa chỉ, bảo cậu ta tan làm thì tới thẳng khu nhà cũ, ăn xong rồi cùng nhau về, đỡ phải nấu nướng thêm.Lúc Tô Khốn vừa nhét điện thoại vào túi, bất ngờ nghe thấy có người gọi mình.Cậu ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy ở bàn hai người gần cửa sổ bên phải có một người đàn ông trung niên mập mạp đang vẫy tay với mình, mái tóc lưa thưa bị gió điều hòa phía sau thổi lật lên, lộ khoảng da đầu bóng loáng.Tô Khốn nhận ra ngay, đó chính là chủ tiệm đậu nghiền - Trương Phúc Quyền.Nhưng ông không ngồi một mình.
Ở phía đối diện là một người đàn ông khác đang ngồi quay lưng về phía Tô Khốn, dáng người gầy gò, sống lưng hơi còng, chắc tuổi không còn nhỏ.
Có vẻ hai người vừa nói chuyện xong, người kia cầm lên cái túi vải dài màu xám xanh để trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.Tô Khốn hơi ngẩn người, phản xạ đầu tiên là: Người đó cũng tới thuê nhà của ông chủ Trương à?Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị cậu gạt đi, có ai đi tìm người thuê mới mà lại còn bắt chuyện với người thuê cũ không?Khi cậu còn đang lơ đễnh, người kia đã xoay người lại, đi ra phía cửa.
Người đó không cao, thân hình gầy gò, nhìn góc chính diện lại càng thấy gầy hơn, có lẽ vì hai má hơi hõm.
Không rõ là do gò má nhô cao hay vì khoảng cách giữa mày và mắt hẹp, dù ông ta có mỉm cười, vẫn khiến người ta có cảm giác không dễ gần.Tô Khốn theo bản năng lui về sau nửa bước, nhường đường cho ông.Hành động đó khiến người đàn ông kia liếc cậu một cái.
Tô Khốn lịch sự mỉm cười, không ngờ ông ta chẳng những không thu ánh mắt về, mà còn đảo mắt nhìn khắp người cậu một lượt rồi mới khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lễ, sau đó bước ra khỏi nhà hàng.Không biết có phải ảo giác không, Tô Khốn cảm thấy ánh nhìn của người đó kỳ lạ lắm, lạ đến đỗi chẳng giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ngược lại... giống như là đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra, nên mới nhìn kỹ thêm vài lần vậy.[Edit by TeiDii]
_______________Tớ sẽ từ từ đổi cách xưng hô với Cố đại tướng quân cho hợp bối cảnh nha( ˘ ³˘).
.