Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù

[Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù
Chương 9: Kiêng khem


ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿

Con đường chính dẫn ra cổng trường có phần tối tăm, hai bên đèn đường chỉ rọi xuống từng vòng sáng mơ hồ.Mưa rơi nặng hạt.

Ánh đèn chiếu vào màn mưa giữa không trung phản chiếu thành từng sợi ánh sáng mỏng manh như chuỗi ngọc trong suốt rơi xuống mặt đất, bắn tung lên vô số tia nước.Xung quanh đã bị lớp hơi nước dày đặc bao phủ, chỉ có khoảng không nhỏ dưới tán ô là chưa bị mưa xâm chiếm.Giang Văn và Phó Tự đi sát bên nhau.Hai người sóng vai bước đi.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, trên mặt đất, trong những vũng nước inh ỏi bốn phía nhưng giữa họ lại yên ắng lạ thường.Không rõ là vô tình hay cố ý, chiếc ô luôn hơi nghiêng về phía cậu, giúp cậu tránh khỏi bị mưa tạt ướt người.Gió cuốn theo hơi nước li ti, xiên nghiêng làm ướt tóc Phó Tự.

Vài lọn tóc rủ xuống che khuất một phần chân mày và đôi mắt hắn.Cậu không nhìn rõ được nét mặt Phó Tự, cũng ngại nhìn lâu, ánh mắt liền rơi lên bàn tay đang cầm cán ô của hắn, nhìn mãi không rời.Tay Phó Tự rất đẹp, lớn hơn tay cậu một chút, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài và sạch sẽ.

Vì có gió nên tay hắn hơi dùng sức, làm lộ rõ gân tay nhẹ nhàng nổi lên."...Giang Văn?"Trong tiếng mưa ào ào không dứt, cậu thấy Phó Tự quay sang nhìn mình, môi mấp máy nhưng không nghe rõ được hắn nói gì.Giang Văn chớp mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn Phó Tự ra hiệu cậu không nghe thấy.Phó Tự dừng ánh nhìn trên gương mặt cậu một lát, rồi dời tay cầm ô về phía trước, hơi nghiêng người cúi đầu ghé sát tai cậu thấp giọng hỏi: "Tôi hỏi là cậu định đi xe buýt hay gọi xe về thế Giang Văn?"

Giang Văn thấy tai hơi ngứa.

Khoảng cách giữa hai người còn gần hơn vừa nãy, cánh tay cọ sát cánh tay.

Mùi đất nồng trong không khí đã bị mùi hương đặc trưng của Phó Tự lấn át.

Dù cách một lớp khẩu trang, mùi hương thanh mát thoang thoảng vẫn bao quanh đầu mũi cậu.Cậu hơi nghiêng đầu, giọng hơi lăp bắp: "Xe... xe buýt.

Tôi đi xe buýt về là được."

Phó Tự nghe vậy thì từ tốn đứng thẳng lại, tay cầm ô đặt lại giữa hai người tạo ra một khoảng cách vừa đủ.Tay còn lại của hắn giấu sau lưng khẽ sờ tai mình, gật đầu đáp: "Ừm, tôi đưa cậu đến trạm xe buýt."

Từ đây đến cổng trường vẫn còn một đoạn.Giang Văn đã kìm nén những nghi hoặc trong lòng suốt từ lúc gặp Phó Tự đến giờ, cuối cùng không nhịn được nữa bèn hỏi: "Sao cậu lại có mặt ở đại học A?

Giờ này đại học S chẳng phải đã khai giảng rồi à?"

"Tôi đăng ký đại học A."

Giang Văn ngẩng lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên: "Không phải lúc trước khi ăn tối cậu nói..."

"Tôi nói là tôi đậu được trường mình muốn, chính là đại học A."

Phó Tự nhìn cậu, khóe môi khẽ cong.

"Đại học S xa quá, tôi đổi ý vào phút chót."

Giang Văn chầm chậm gật đầu: "Vậy à."

Đại học A sao...Thì ra Phó Tự cũng đăng ký đại học A, cùng trường, lại cùng khu khuôn viên luôn.Vậy thì..."

Cậu bị cảm à?"

Phó Tự nhìn về chiếc khẩu trang y tế cậu vẫn đeo từ nãy đến giờ.Giang Văn hoàn hồn, theo ánh mắt hắn đưa tay chạm vào khẩu trang.

Nghĩ Phó Từ thấy lạ, cậu bèn tháo xuống bỏ vào túi."

Không, chỉ là muốn chắn mưa thôi."

Thật ra là cậu không thích mùi đất sau mưa, đeo khẩu trang đđ là thói quen rồi.Phó Tự "ừ" một tiếng, như vô tình nhớ ra điều gì, nói thêm: "Hôm đó không thấy cậu đến tiệc mừng của Phương Tầm."

Giang Văn giật mình, không ngờ Phó Tự nhắc tới chuyện đó: "Hôm đó tôi định đi mà."

Định đi, nhưng rồi vẫn không tới."

Có chuyện đột xuất à?"

"Ừm."

Giang Văn gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy tiếc: "Công ty thực tập trong kỳ nghỉ dẫn người đi tham gia triển lãm trang sức.

Thầy hướng dẫn không thông báo rõ thời gian từ trước, đến lúc tôi về thì tiệc đã tàn rồi."

Nói xong, cậu còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc đó tôi cứ nghĩ một buổi chiều là về kịp cơ."

Phó Tự đã quen với vẻ lãnh đạm hay ngẩn người của Giang Văn.

Đây là lần đầu hắn thấy cậu bộc lộ vẻ mặt tiếc nuối như thế, cảm thấy có phần mới lạ.

Hắn nghĩ một lúc rồi an ủi: "Thật ra mấy món ăn hôm đó dở lắm, chẳng có gì thú vị."

"Phương Tầm bị ép uống khá nhiều, cả buổi tiệc cứ than là mình là sinh viên trầm tính trong sáng chứ không phải ma men."

Phó Tự nói xấu Phương Tầm không chút áy náy.Giang Văn bất giác cười: "Uống nhiều vậy sao?

Thảm ghê."

Trong mắt Phó Tự cũng lóe lên ý cười, nhàn nhạt đáp: "Ừ, đúng là hơi thảm."

Bất tri bất giác, hai người đã đến trạm xe buýt.Còn hai phút nữa xe tới."

Cậu đưa tôi tới đây là được rồi, cảm ơn cậu."

Giang Văn đứng dưới mái che trạm xe, nơi này miễn cưỡng đủ tránh mưa."

Không có gì."

Phó Tự thu ô lại, thấy đèn xanh đã bật lên ở ngã tư gần đó liền biết xe buýt sẽ đến rất nhanh.

Hắn đưa ô cho Giang Văn rồi bảo: "Xuống xe còn phải đi bộ về nhà nữa, cậumang theo ô đi."

Biết Giang Văn còn do dự, Phó Tự giải thích: "Tôi nhắn với Phương Tầm rồi, cậu ấy mang ô."

Lúc này Giang Văn mới yên tâm nhận lấy.

Trong lúc xếp hàng lên xe, cậu quay lại nói với Phó Tự: "Cảm ơnnhé."

Cửa xe rất nhanh đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi trạm.Cậu ngồi sát cửa sổ, vẫn còn giữ nụ cười nhẹ trên môi.

Nhìn theo bóng dáng Phó Tự dần khuất xa khỏi trạm xe đến tận khi chỉ còn một chấm nhỏ mới thu hồi ánh mắt.Giang Văn mở danh bạ WeChat, ngay hàng đầu đã thấy avatar của Phó Tự — một bức vẽ nguệch ngoạc, miễn cưỡng nhìn ra đôi cánh trắng với cây cung ở giữa.Giang Văn gửi đi một tin nhắn:【Mai cậu rảnh không, tôi muốn trả ô cho cậu.】Tin vừa gửi đi, dòng "đối phương đang nhập tin..."

đã hiện ra ngay lập tức.【Phó Tự: Mai nhận sách xong tôi phải về nhà một chuyến, ngày kia thì được.】Giang Văn suy nghĩ một hồi.

Ngày kia là Chủ nhật, cậu cũng không bận việc gì.Nghĩ tới đây, cậu bỗng nảy ra một ý:【Tôi mời cậu ăn cơm nhé.】Gửi xong câu này, Giang Văn hơi căng thẳng nhìn màn hình chat.

Đây là lần đầu tiên cậu mời ai đó ra ngoài ăn đó.Mãi cho đến khi tin nhắn của Phó Tự hiện lên:【Được.】Cậu thở phào nhẹ nhõm nhắn thêm:【Cậu có kiêng khem món gì không?】【Phó Tự: Không, cậu chọn theo khẩu vị của mình là được.】Giang Văn lựa chọn một nhà hàng thanh đạm nhưng nước dùng rất ngon phù hợp khẩu vị cậu, rồi gửi địa chỉ và thời gian cho Phó Tự.

Một lúc sau nhận được phản hồi "Được" từ hắn.Cùng lúc đó, chủ nhà hàng cũng xác nhận đã giữ bàn cho cậu.Giang Văn cong mắt cười, thầm nghĩ nhà hàng đó tuy ngon nhưng phục vụ chậm, một bữa ăn nhanh cũng phải hai ba tiếng.

Trước đây cậu ít đến vì điều đó, nhưng lần này mời Phó Tự quả thật siêu hợp.Ngày mai cũng là ngày đầu tiên sau chuỗi ngày mưa.Ngày mai là ngày mưa vừa tạnh, còn tệ hơn cả lúc mưa, mùi đất sẽ nặng hơn, mà ở bên Phó Tự thì mũi cậu lại dễ chịu vô cùng.Giang Văn cảm thấy rất vui, hoàn toàn quên mất mấy hôm trước còn một lòng muốn quên Phó Tự.Cậu chợt nhớ ra mấy hôm trước mình mới vẽ một bức tranh sơn dầu Nữ thần may mắn, nghe nói có thể đem lại vận may.Chẳng lẽ thật sự linh nghiệm vậy sao?

Nữ thần may mắn Fortuna quả thật đã ưu ái cậu rồi.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
 
[Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù
Chương 10: Nước mơ


ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿

Phó Tự đứng chờ ở trạm xe buýt khoảng hai mươi phút cuối cùng cũng thấy Phương Tầm lết tới.Mưa ngày càng nặng hạt, gió gào thét dữ dội.

Phương Tầm nắm chặt cán ô, ném chiếc ô dự phòng trong tay cho Phó Tự."

Không phải cậu bảo là đi nghe toạ đàm à?

Sao lại chạy ra đây?

Ô của cậu đâu rồi?"

Phó Tự mở ô ra quay đầu bước đi, chỉ đáp qua loa: "Cho người khác mượn rồi."

Phương Tầm nhìn thấy ống quần mình ướt sũng một đoạn đã chẳng vui vẻ gì, nghe vậy lại càng tỏ vẻ không tin, giọng gắt gỏng: "Mượn cho ai chứ?"

Phó Tự liếc nhìn cậu ta, khẽ cười một tiếng, vẻ mặt dửng dưng: "Không nói cho cậu."

Phương Tầm trợn trắng mắt: "Trời mưa to thế này đi cho người ta mượn ô, cốt truyện sến rện gì đây?"

Vừa dứt lời, cậu ta quay đầu đã phát hiện vai áo một bên của Phó Tự ướt đẫm, cuối cùng cũng thấy ngạc nhiên thật: "Cậu nói thật đấy à?

Cậu thật sự cho người ta mượn ô?

Tôi còn tưởng cậu nói chơi thôi."

"Đưa người ta đến trạm xe."

Phương Tầm lập tức bị khơi trúng sự tò mò, lấy đầu ô chọc chọc vào ô của Phó Tự, ghé lại hỏi: "Ai thế?

Tôi tưởng cậu bị cái người hồi trước dọa cho thành bóng ma tâm lý rồi chứ.

Con trai thì không nói làm gì, tôi còn chưa thấy cậu trò chuyện với cô nào cơ."

Phó Tự im lặng, ánh mắt như rơi vào trầm tư.Hắn nghĩ đến Giang Văn.Gặp Giang Văn trong khu giảng đường không hẳn là lạ.

Chuyện đưa cậu ấy đến trạm xe và cho mượn ô cũng chẳng có hàm ý gì đặc biệt.

Bản thân hắn cũng không nghĩ nhiều."

Chỉ là tình cờ gặp nên thuận tiện giúp đỡ thôi, không có ý gì khác."

Phó Tự nói.Từng gặp vài lần, ấn tượng không tệ, giọng nói dễ nghe, người cũng dễ nhìn.

Thuận tiện thôi.Hắn sẵn lòng làm vậy.

"Ồ."

Phương Tầm rõ ràng không tin.Bằng chứng là Phó Tự giải thích hơi bị nhiều rồi đấy nhé.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ

Ngày hôm sau, cơn mưa dai dẳng suốt đêm rốt cuộc cũng ngừng.Hôm nay là thứ Bảy, sinh viên phải đến trường nhận sách.

Buổi chiều còn diễn ra hoạt động tuyển thành viên mới cho các câu lạc bộ.

Ngoài mấy việc đó ra thì không còn gì khác.

Phải đến thứ Hai tuần sau mới chính thức khai giảng.Quả không hổ danh là "trận chiến trăm hội" mỗi năm một lần.Vừa bước chân vào sân vận động Giang Văn đã bị một đám người vây quanh, hỏi cậu có muốn gia nhập câu lạc bộ của họ không.Lần đầu tiên gặp tình huống này, Giang Văn chỉ biết lịch sự nhận từng tờ tờ rơi từ tay các anh chị khóa trên, không ngừng gật đầu cảm ơn bảo rằng sẽ cân nhắc.Chờ họ rời đi, cậu cúi xuống xem nội dung mấy tờ tờ rơi.

Nào là câu lạc bộ người mẫu, câu lạc bộ trang điểm, câu lạc bộ nhảy, âm nhạc...

đủ mọi thể loại kỳ quái.Mà cậu lại chẳng biết hát.Đối với những câu lạc bộ khác cũng không hứng thú mấy.Sân trường chật kín người, Giang Văn đi một vòng mới tìm được gian của câu lạc bộ hội họa và thiết kế trang sức.

Cậu điền xong đơn xin gia nhập liền lập tức rời đi.Khi Giang Văn lái chiếc xe điện chở đầy sách về tới nhà, Giang Vọng Tân đang nằm bẹp như cá chết trên ghế sofa trong phòng khách.Thấy Giang Văn về, anh lười biếng chỉ tay sai khiến: "Cầu Cầu, rót giúp anh ly nước."

Giang Văn đưa cho anh ly thủy tinh đầy nước, hỏi:
"Anh uống bao nhiêu rượu vậy?

Có buồn nôn không?

Em chuẩn bị sẵn thùng rác cho nhé?"

"Không sao."

Giang Vọng Tấn xua tay, giọng khàn đặc vì dư âm của cơn say.

"Ban đầu định uống chút cho vui thôi, ai ngờ lại gặp một khách hàng cũ đang thất tình, thế là uống thêm vài ly."

Vốn định giải khuây, ai ngờ lại phải nghe cả đống chuyện giật gân.Giang Văn gật đầu, đi thẳng vào bếp định nấu nước mơ giải rượu cho anh, nhưng vừa mở tủ lạnh ra lạiphát hiện nguyên liệu như ô mai trần bì đều hết sạch, ngay cả sơn tra khô và cam thảo trong các lọ cũng gần cạn đáy."

Anh cứ nằm nghỉ thêm.

Em ra ngoài mua chút đồ, về nấu nước mơ cho anh."

Giang Vọng Tân nhắm mắt, uể oải vẫy tay: "Đi đi."

Giang Văn lái xe đến tiệm thuốc Đông y quen thuộc.Bấy giờ trong tiệm bác sĩ đang khám cho khách khác, chỉ có một ông lão ngoài bảy mươi ngồi rảnh rỗi.

Tóc ông đã bạc trắng nhưng tinh thần rất minh mẫn, thấy Giang Văn bước vào liền chậm rãi đứng dậy khỏi ghế mây thân thiết bảo: "Vẫn là nước mơ à?

Anh cháu lại uống rượu lúc nào thế?"

Tiệm thuốc thoang thoảng mùi dược liệu.

Đôi lúc Giang Văn rất thích mùi hương này nên phần lớn là cậu chủ động đi mua.

Lâu dần bác sĩ trong tiệm cũng nhớ mặt, gọi cậu là khách quen thứ thiệt.Giang Văn đáp: "Anh cháu uống tối qua, sáng nay mới về."

Ông cụ suy nghĩ một lát, cầm cái cân thuốc ra đứng trước tủ bắt đầu chọn thảo dược, vừa tìm vừa nói: "Vậy nước mơ để lần sau uống nhé.

Gần đây tiệm vừa nhập ít linh chi loại tốt, kết hợp thêm nhân sâm Tây, kỷ tử và đông trùng hạ thảo, rất hợp cho người mệt mỏi sau khi uống rượu.

Giúp tinh thần tỉnh táo lại bảo vệ gan.

Có muốn cho anh cháu thử không?"

"Dạ, vậy cho cháu một thang đi."

Giang Văn gật đầu đồng ý rồi nói thêm: "Với lại cho cháu thêm hai thang nước mơ ô mai nữa.

Anh cháu thích uống loại này, ngọt một chút."

"Được, chút nữa ta cho thêm một cục đường phèn to vào."

"Lúc nào anh cháu rảnh rỗi cứ bảo ghé qua đây ngồi chơi, ta bắt mạch miễn phí cho.

Trẻ mà uống nhiều vậy thân thể đâu chịu nổi."

Ông lão cười đùa, tay vẫn cân thuốc không ngừng, chỉ là đi lại hơi chậm chạp.Giang Văn để ý thấy vậy liền hỏi: "Chân ông sao thế ạ?"

"À, bữa trước đường trơn quá nên trượt chân ngã.

May không có gì nghiêm trọng.

Già rồi, đi ít thôi."

Nói đến đây, ông còn giả bộ rầu rĩ: "Cháu trai ta đi chuyển đồ rồi, chứ mà thấy ta thế này chắc lại càm ràm ông già như ta suốt ngày mất."

Giang Văn mỉm cười, vừa định lên tiếng thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hộp nhựa rơi xuống đất, kèm theo đó là một giọng nói khiến ông lão nhăn cả mặt như bị ê răng."

Ông ơi, chân ông không đau hay sao mà còn ra đây đứng?"

Giang Văn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, theo phản xạ quay đầu lại bất ngờ phát hiện Phó Tự mặc đồ công nhân, tay còn đeo găng, dường như vừa khuân một thùng thuốc đặt xuống trước cửa.Có vẻ hắn chưa nhìn thấy Giang Văn.

Phó Tự bước nhanh về phía ông lão với vẻ mặt cau có, thuận tay đẩy chiếc xe lăn đặt trong góc đến, đỡ ông ngồi xuống rồi đưa ông về chỗ khám mạch bên cạnh.Sau khi sắp xếp xong, Phó Tự mới tháo găng tay, vừa đi về phía quầy vừa hỏi: "Cậu cần lấy thuốc gì?

Để tôi—— Giang Văn?"

Giang Văn giơ tay vẫy vẫy, "Trùng hợp ghê."

Phó Tự hơi bất ngờ, vẻ mặt vốn có chút lạnh lùngcũng dần dịu lại.

"Cậu bị bệnh à?"

Giang Văn lắc đầu: "Anh tôi say rượu, tôi đến mua thuốc nấu nước mơ ô mai."

Phó Tự biết cậu có một người anh trai, nhìn lướt qua đơn thuốc rồi gật đầu "Ừm" một tiếng, sau đó thành thạo cầm cân tiểu ly lên bắt đầu chọn thuốc, điều chỉnh quả cân bằng đầu ngón tay một cách thành thục."

Cậu còn biết làm mấy việc này à?"

Giang Văn tò mò hỏi.Phó Tự cúi đầu bận rộn với cây cân, "Chỉ biết nhận biết và cân thuốc đơn giản thôi, những thứ khác thì không biết."

"Vậy là giỏi rồi."

Giang Văn khen.Phó Tự bình tĩnh liếc nhìn cậu, cụp mắt xuống nhẹ giọng "Ừm."

Giang Văn đứng cách Phó Tự không xa, rất rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thảo mộc quen thuộc từ hắn.

Bây giờ biết hắn thường đến tiệm thuốc Đông y, cậu mới hiểu mùi hương ấy giống mùi thuốc ở đây một phần.Nhưng chỉ là một phần thôi.

Bản chất mùi hương trên người hắn vẫn rất khác biệt.

Một thứ mùi không rõ ràng, chẳng giống mùi thuốc cũng không giống nước giặt hay dầu gội, chỉ đơn giản là một mùi hương riêng từ chính con người Phó Tự."

Xong rồi."

Phó Tự gói thuốc xong đưa cho Giang Văn."

Cảm ơn."

Giang Văn nhận lấy, lúc sắp đi còn hỏi:
"À không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Dù sao thì...

ô của cậu tôi không mang theo, trưa mai..."

Cậu vốn định nói sẽ về nhà lấy ô rồi quay lại, nhưng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại không nỡ từ bỏ cuộc hẹn ăn trưa ngày mai.Lúc này có khách khác bước vào tiệm, Phó Tự hơi gật đầu với người đó, rồi quay lại nhìn Giang Văn, tưởng cậu đang nhắc đến thời gian ngày mai."

Mai gặp, Giang Văn."

Giang Văn lúc này mới yên tâm rời đi, "Ừm mai gặp!"

Nhìn bóng cậu đi xa, Phó Tự lại tiếp tục công việc trong tiệm.Trong một buổi chiều, hắn đã xem đơn, bốc thuốc cho mười ba người, từ chối hai người trẻ đến chỉ để quay clip theo trend, khiêng năm thùng dược liệu vào kho, còn sắc thuốc trong hai tiếng đồng hồ mới hết ngày.Lúc này trời đã sụp tối, trên đường chỉ còn lại những người dân sống quanh khu này đang tản bộ.Phó Bá Sơn đã quay lại nằm trên ghế bập bênh, nhìn Phó Tự vừa xong việc đang ngồi nghỉ uống trà.

Ông rót cho hắn một ly trà nguội rồi hỏi: "Lại cãi nhau à?"

"Không có."

"Ba mẹ cháu hôm qua còn gọi điện hỏi cháu có ở chỗ ta không đấy."

Phó Tự uống cạn ly trà, lại rót thêm ly nữa."

Cháu ở ký túc xá, chắc họ bận quá mà quên."

Phó Bá Sơn bị giọng điệu gay gắt đó làm cho bật cười: "Ba mẹ cháu vẫn còn giận đấy."

"Cháu nói muốn vào đại học S, ba mẹ cháu phản đối vì thấy không đáng.

Chuyên ngành thì không tệ nhưng cũng chẳng xuất sắc gì.

Cháu lại cứ khăng khăng đòi đi.

Họ miễn cưỡng đồng ý rồi cháu lại đột ngột đổi ý chọn đại học A.

Bảo sao hai đứa nó không phát điên cho được."

"Cháu không nghĩ nhiều như vậy."

Phó Tự cúi đầu uống trà, "Hồi đầu cháu chỉ nói đang cân nhắc đại học S, họ nghe xong thì cứ như khẳng định cháu muốn bỏ nhà đi không bằng.

Đại học A hay S đều được.

Lúc đăng ký thi, cháu chỉ có lý do để chọn đại học A hơn thôi."

Phó Bá Sơn hiếu kỳ: "Lý do gì thế?"

"..."

Phó Tự ngừng một lúc, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh.

Hắn đảo mắt nhìn xuống chân của Phó Bá Sơn, ra hiệu: "Chân ông bị thương tính là một."

"Còn gì nữa?"

"Hết rồi."

Phó Tự điềm nhiên đáp."

Được được."

Phó Bá Sơn cười lắc đầu, biết hắn vẫn còn giấu nhưng cũng không gặng hỏi thêm.

Trời đã muộn, ông liền giục: "Đưa ông về rồi cháu cũng mau quay lại ký túc xá đi, cứ ở đây làm việc mãi cũng mệt."

"Vâng."

Phó Tự đứng dậy đóng cửa tiệm thuốc, đẩy xe lăn đưa ông rời đi.Ký túc xá đại học A không có giờ giới nghiêm, có thể về bất cứ lúc nào.Lúc Phó Tự về đến nơi, phòng vẫn còn sáng đèn.

Các bạn cùng phòng mỗi người đang bận rộn việc riêng.Trần Gia Đức đang đeo tai nghe chơi game, Lý Túc thì ở ban công không rõ đang vẽ hay gọi điện.

Còn giường trống còn lại vẫn giữ nguyên như lúc Phó Tự mới đến.

Nơi đó chỉ có vài dụng cụ vẽ đặt trên bàn, người thì đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.Phó Tự vừa ngồi xuống, ngoài cửa vang lên tiếng gõ."

Chào bạn, đây là danh sách thành viên phòng các bạn.

Nếu không có gì sai sót, bạn cứ gắn vào khe thẻ bên cạnh cửa là được."

Là người của Ban Vệ sinh.Bọn họ đưa xong danh sách liền lập tức vội vã chạy sang phòng kế tiếp.

Phó Tự cầm danh sách thành viên phòng ký túc trong tay, nhướng mày ngạc nhiên.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
 
[Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù
Chương 11: Bạn thân


ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿

Chủ nhật.Hôm qua Giang Vọng Tân vì uống rượu nên mệt mỏi cả ngày, hôm nay vốn không định đi làm, nhưng đồng hồ sinh học vẫn đều đặn đánh thức anh dậy như thường lệ.Tính xuống lầu làm chút bữa sáng, Giang Vọng Tân vừa mở cửa phòng đã thấy cậu em ngoan của anh hôm nay hiếm khi lại dậy sớm như thế.Cửa phòng thay đồ mở toang, không biết Giang Văn đang lục lọi cái gì trong đó.Giang Vọng Tân khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn cậu một lúc lâu, đến khi thấy cậu lôi hết đống quần áo chưa từng mặc ra mới cất tiếng hỏi: "Muốn ra ngoài à?"

Giang Văn mặc đồ ngủ đang tìm kéo cắt mác áo, từ sớm đã thấy anh trai mình đứng đó như thần giữ cửa, nghe anh hỏi cũng chỉ qua loa "ừm" một tiếng."

Em ra ngoài ăn trưa, anh tự lo nhé, chắc đến chiều em mới về."

"Với ai thế?"

Giang Vọng Tân tò mò, "Sao anh không biết em còn có bạn nào khiến em phải dậy sớm mà chăm chút ăn mặc như vậy nhỉ?"

"Không phải chăm chút, chỉ là muốn mặc đồ mới thôi."

Giang Văn mím môi, dừng lại một chút mới nghiêm túc nói: "Là đi ăn với cậu ấy."

Cậu ấy?Giang Vọng Tân ngơ ngác mấy giây, rồi chợt hiểu ra: "Ồ, cái người mà em bảo rất thơm, rất thích ấy hả?

Không phải từ sớm đã tỏ tình thất bại rồi sao?

Người ta là trai thẳng mà."

Giang Văn kéo kéo tóc mái, "Cũng không sai..."

"Thế nên?"

Giang Vọng Tân nhướn mày, "Bây giờ có tiến triển mới, thậm chí còn giữ liên lạc, phát triển đến mức có thể rủ nhau đi ăn rồi?"

Giang Văn vốn đang có tinh thần, nghe vậy lập tức xụ mặt: "Không có mà.

Cậu ấy cũng vào đại học A, tình cờ gặp thôi.

Hôm qua trời mưa to, em không mang ô, cậu ấy cho em mượn.

Hôm nay em mang trả, nếu không có gì bất ngờ chắc sau này cũng không liên lạc nữa."

Giang Vọng Tân xoa cằm suy nghĩ, "Thích vậy rồi không định thử theo đuổi à?

Cùng trường tiện biết bao nhiêu."

Giang Văn liếc nhìn anh mình: "Cậu ấy đâu phải gay, muốn bẻ cong trai thẳng đâu phải dễ."

Mà cậu cũng chẳng dám có cái gan ấy.Lúc viết bức thư tình đó, cậu đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị tinh thần, kết quả lại thất bại ngay trong ngày hôm đó.Nói không tổn thương là nói dối.Giang Vọng Tân gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Cũng đúng.

Với một đứa ngoan ngoãn như em thì việc đi uốn cong trai thẳng quả thực hơi khó.

Nhưng mà anh vẫn luôn cảm thấy người mà có thể bị bẻ cong vốn dĩ không hoàn toàn thẳng.

Đã không hoàn toàn thẳng thì sớm muộn gì cũng tự 'lộ nguyên hình' thôi, cần gì phải ai uốn nắn."

Giang Văn: "......"

Ông anh mình đang nói cái quái gì thế?Thấy Giang Văn ngơ ngác không hiểu, Giang Vọng Tân đưa tay xoa đầu cậu, tặc lưỡi: "Đấy, em không hiểu đâu."

"Mời một bữa là có thể mời bữa thứ hai, không làm người yêu thì làm bạn thân, không làm bạn thân cũng có thể làm bạn tình.

Muốn có liên kết với một người thật ra dễ lắm."

Giang Văn lập tức hất tay Giang Vọng Tân ra khỏi đầu cậu, "Anh đừng dạy em mấy thứ kỳ cục đó.

Cái gì mà bạn... vớ vẩn hết sức."

"Được rồi được rồi, vậy tranh thủ làm bạn thân đi.

Yêu đương cũng bắt đầu từ làm bạn mà.

Cố gắng làm một người bạn thi thoảng có thể cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện cũng tốt chứ nhỉ?

Vừa được gần gũi, vừa được ngửi mùi."

Giang Văn sững người: "Bạn á?"

Đó là điều cậu chưa từng nghĩ đến."

Cầu Cầu à, bạn bè của em ít quá."

Ánh mắt Giang Vọng Tân hiện lên một tia nghiêm túc hiếm thấy, nhưng giọng nói vẫn lười nhác như cũ: "Bạn bè cũng sẽ giống người yêu, đôi khi sẽ ở bên nhau.

Là bạn của cậu ấy, em có thể rủ cậu ấy đi ăn, đi chơi, uống rượu, chơi game.

Quen thân hơn chút nữa còn có thể mời về nhà chơi.

Như vậy chẳng phải còn dễ ngửi mùi thơm hơn là người yêu à?"

Giang Văn chớp mắt, đột nhiên cảm thấy lời anh mình nói cũng có lý: "Nhưng hình như cậu ấy đã có bạn rất thân rồi."

Như Phương Tầm chẳng hạn."

Bạn bè mà, có thêm một người cũng chẳng sao, thiếu một người cũng chẳng chết.

Có ai quy định mỗi người chỉ được có đúng một bạn thân đâu."

"Chẳng lẽ hai đứa bây giờ không phải bạn bè à?

Nếu là anh mà không ưa một người nào đó, anh chẳng bao giờ cho mượn ô, lại càng không muốn ăn cơm với họ đâu.

Nuốt không trôi nổi.

Em xem, cậu ấy đã cho em mượn ô, em mời đi ăn cậu ấy cũng đồng ý, chẳng phải cho thấy cậu ấy có thiện cảm với em à?"

"Thật sao anh?"

Giang Vọng Tân chắc nịch: "Tất nhiên.

Đã cho mượn ô còn đồng ý ăn cơm, hai người bây giờ chẳng phải đã là bạn rồi sao.

Chỉ là chưa thân đến mức gọi là bạn thân thôi."

Giang Văn không nhịn được hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới trở thành bạn thân với cậu ấy?"

"Con trai mà, đi ăn một bữa, chơi thể thao một trận, xem một trận bóng, lâu dần tự nhiên sẽ coi em là bạn.

Dễ lắm."

Giang Vọng Tân thuận miệng bịa chuyện: "Không làm người yêu được thì làm anh em tốt, như nhau cả thôi."

Ánh mắt Giang Văn thoáng chút trầm tư.Giang Vọng Tân tự cảm thấy mình đã thành công khai thông tư tưởng cho cậu em trai ngoan, tâm trạng vui vẻ, vừa xuống lầu vừa khe khẽ ngân nga.Tới giờ hẹn, Giang Văn đeo túi chéo ra khỏi nhà.Sau một hồi chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu vẫn mặc bộ quen thuộc thường ngày: áo thun xanh nhạt và quần short đen.Nhà hàng mà hai người hẹn ăn nằm gần quảng trường trung tâm.

Lúc Giang Văn đến không sớm cũng không muộn.

Cậu vừa ngồi xuống liền nhận được tin Phó Tự nhắn tạm thời có việc nên sẽ trễ mười phút, bảo cậu cứ vào trước, ăn gì tùy cậu chọn.Chỗ Giang Văn đặt là gần cửa sổ tầng hai, nhìn ra ngoài rất đẹp.

Dù không phải phòng riêng nhưng có bình phong ngăn cách, ở thời điểm này chỗ ngồi tầng hai gần như đã kín, không đến mức ồn ào nhưng cũng chẳng yên tĩnh tuyệt đối.Món canh cần đợi hơi lâu nên Giang Văn chọn trước một phần canh nấm, bảo phục vụ cho xuống bếp nấu trước.

Những món khác định đợi Phó Tự đến rồi gọi sau.Dặn dò nhân viên xong, Giang Văn nhìn đồng hồ, đã hơn mười phút kể từ khi Phó Tự nhắn tin.Cậu đang phân vân không biết có nên gửi tin hỏi xem Phó Tự đến đâu rồi không, bất chợt ánh mắt liếc thấy một bóng người mặc đồ đen lướt qua.Giang Văn ngẩng đầu.

Phó Tự không biết từ lúc nào đã đến gần.Hắn mặc áo thun đen đơn giản rộng rãi phối cùng quần dài tối màu, vóc dáng cao ráo thẳng tắp.

Trên mặt còn đeo một cặp kính gọng đen nửa khung, vẻ mặt vẫn mang nét xa cách, lãnh đạm, phảng phất chút thờ ơ thường ngày.

Nhưng hàng lông mày vốn sắc sảo bị kính che khuất một phần, lại khiến gương mặt hắn ôn hoà vài phần.Phó Tự ngồi xuống đối diện Giang Văn, mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi kẹt chút việc đột xuất.

Cậu đợi lâu chưa?"

Ánh mắt Giang Văn bám theo động tác của hắn, lắc đầu, tiện tay đưa thực đơn qua.

"Không lâu lắm."

"Cảm ơn.

Cậu gọi rồi à?"

Phó Tự cúi đầu xem thực đơn, chọn đại vài món thanh đạm rồi đưa lại cho phục vụ.Canh nấm bắt đầu sôi lục bục, hương thơm đặc trưng của nấm lan ra xung quanh.Không hiểu sao Giang Văn lại có chút căng thẳng.

Cậu chưa từng cùng ai ngoài Giang Vọng Tân ngồi ăn đối mặt như thế này.

Cậu nhìn Phó Tự tháo kính ra đặt lên bàn, vô thức hỏi: "Hóa ra cậu cận à?

Trước giờ tôi chưa thấy cậu đeo kính bao giờ."

"Ừ chưa đến một độ.

Rất nhẹ nên tôi ít khi đeo.

Ban nãy giúp ông chép vài tài liệu nên mới đến trễ."

Nhắc tới chuyện này, Giang Văn cảm thấy có đề tài có thể nói tiếp, liền hỏi với chút tò mò: "Cậu thường xuyên đến tiệm thuốc giúp ông như hôm qua à?"

"Rảnh thì sẽ đến."

Phó Tự nói, "Ông tôi trước đây là giáo sư trường Y của đại học A, sau khi về hưu rảnh rỗi sinh buồn chán mới mở tiệm thuốc khám bệnh.

Nhận biết dược liệu, bốc thuốc là từ nhỏ tôi xem ông làm rồi học theo."

"Thế thì đúng là không có duyên thật rồi."

Giang Văn thấy nồi canh cũng gần chín, cầm muôi khuấy nhẹ, "Tôi mỗi tháng đều đến đó mua thuốc về nấu nước mơ cho anh trai giải rượu mà chưa từng gặp cậu."

"Ừ, không có duyên thật.

Cũng có thể đã từng gặp nhưng không để ý."

Phó Tự cười nhạt, không nói sâu hơn về chuyện đó mà chuyển đề tài: "Giang Văn, lần trước tôi nói hôm sau đánh cầu tiếp, sao cậu trốn mất tiêu?"

"Hửm?"

Giang Văn ngớ người vài giây mới nhớ ra chuyện đánh cầu lông hồi nghỉ hè.Lúc đó là tình huống gì nhỉ?Lúc ấy hình như Phó Tự có nói nếu hôm sau không bận thì có thể tiếp tục đánh cầu với hắn.Nhưng cậu lại tưởng hắn chỉ khách sáo nói thế.

Hơn nữa vì nghĩ sau đó sẽ không gặp lại nữa nên cậu cố tình tránh tiếp xúc thêm, phòng khi "cai nghiện" bị bứt rứt trong người.Ai ngờ còn có thể gặp lại, còn học cùng một trường nữa chứ."

À hôm đó..."

Giang Văn nhất thời không biết nên nói sao, đành nửa thật nửa giả: "Mẹ tôi đột nhiên gọi đi du lịch nước ngoài nên tôi đi luôn."

"Vậy à, ra thế."

Phó Tự gật đầu vẻ như tin rồi, nhưng giọng điệu lại có chút nhấn nhá: "Chỉ là hôm sau tôi tính tới nhà rủ cậu ra ngoài đánh tiếp, Phương Tầm lại nói với tôi là cậu đã ra nước ngoài rồi."

"À..."

Giang Văn hơi áy náy, "Xin lỗi nhé."

Canh nấm đã sẵn sàng.

Phó Tự lắc đầu tỏ ý không sao, cầm muôi múc một bát canh đưa cho Giang Văn, mắt nhìn thẳng cậu: "Vậy ăn xong có muốn đi đánh cầu không?

Gần đây có một sân trong nhà."

Lời mời đến bất ngờ khiến Giang Văn sửng sốt không thôi.

Cậu vô thức lặp lại: "Đánh cầu á?"

"Ừ."

Phó Tự gật đầu, "Tôi có để sẵn hai vợt ở sân đó.

Nếu cậu không chê thì tôi cũng có sẵn đồng phục chơi cầu lông.

Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần cậu đến là được."

Nghe thì như đã chuẩn bị đâu ra đấy, mọi thứ đều chu toàn.Nhưng Giang Văn lại càng thêm do dự: "Tôi chưa đến sân chuyên nghiệp bao giờ.

Nếu nghiêm túc quá thì... mấy luật cơ bản tôi cũng không nắm rõ lắm đâu."

Cậu biết những người chơi nghiêm túc thường rất để ý việc cho mượn vợt.Phó Tự như đoán ra được suy nghĩ của cậu, nói: "Chơi chơi thôi, vận động nhẹ nhàng, thấy cầu thì đập là được, không cần quan tâm luật lệ gì.

Giống hôm trước ấy, coi như vận động xíu."

Giang Văn cầm muôi khuấy canh trong bát, trong đầu bỗng nhớ lại lời Giang Vọng Tân nói sáng nay.Ăn bữa cơm, chơi thể thao, xem thi đấu...Vậy bây giờ cậu đang ở trên con đường trở thành "bạn thân" của Phó Tự rồi sao?

Còn là Phó Tự chủ động mời đánh cầu nữa chứ.Lần này chắc Giang Vọng Tân không gạt cậu đâu nhỉ.Phó Tự cúi mắt nhìn dáng vẻ Giang Văn đang cúi đầu không nói gì, ngón tay vô thức vuốt nhẹ vành bát."

Được."

Giang Văn ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh, "Thế tới sân rồi cậu dạy tôi thêm nhé?

Như cú đập cầu lần trước ấy."

Phó Tự nhìn Giang Văn, khóe môi khẽ cong lên, cả đuôi lông mày cũng mang theo ý cười.

"Tôi còn biết nhiều kiểu khác nữa, sẽ dạy hết cho cậu."

ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
 
[Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù
Chương 12: Được không?


ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿

Sảnh trước của nhà thi đấu cầu lông sáng sủa giản dị, không gian tổng thể nhìn qua đều sạch sẽ, thoải mái.Thế nhưng khi theo chân Phó Tự bước vào sân cầu lông khép kín trong nhà, Giang Văn mới nhớ ra tại sao trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc đến mấy nơi rèn luyện thể thao thế này.Vừa bước vào sân, cậu gần như lập tức ngửi thấy mùi mồ hôi tràn ngập trong không khí, lông mày khẽ chau lại.

Cậu đưa tay chạm nhẹ lên mũi rồi lại cố kìm xuống.Dù sao cũng là vận động, chắc chắn không thể đeo khẩu trang được.Giang Văn đi bên cạnh Phó Tự khẽ tụt lại nửa bước.

Trước khi khứu giác nhạy cảm bị kích thích hoàn toàn, cậu lặng lẽ dịch lại gần hắn thêm một chút.Mùi hương cỏ cây quen thuộc dễ chịu quẩn quanh nơi chóp mũi mạnh mẽ xua tan mùi mồ hôi mờ nhạt trong không khí xung quanh, chỉ để lại mùi hương đặc trưng thuộc về riêng Phó Tự.Giang Văn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, khẽ thở phào.Phó Tự nhận ra sự dịch chuyển của cậu, tưởng rằng cậu không quen nơi này, bèn chậm bước lại dẫn cậu đến phòng thay đồ trước.Phòng thay đồ bày kín những tủ sắt dài dọc bốn phía, ở giữa là hai băng ghế gỗ dài.

Ánh đèn huỳnh quang sáng trắng rọi từ trên đầu xuống, có thể thấy rõ lớp sương hơi nước mỏng từ phòng tắm bên trong tỏa ra, sau đó nhanh chóng bị chiếc quạt hút ở góc phòng rít lên cuốn đi.Phó Tự nhập mật mã mở tủ, bên trong để túi vợt và quần áo thi đấu thay giặt."

Là đồ đã giặt rồi.

Có thể hơi rộng một chút, chắc cậu vẫn mặc được."

Phó Tự đưa bộ quần áo cho Giang Văn.Giang Văn khẽ "ừ" một tiếng, nhận lấy bộ quần áo cầu lông màu đen trắng giũ ra ướm thử lên người.Cậu còn đang do dự không biết nên thay ở đây hay vào phòng tắm thì Phó Tự đã thản nhiên cởi phăng áo thun trên người trước mặt cậu.Giang Văn siết chặt bộ quần áo trong tay, đôi mắt lập tức mở to.!!!Phó Tự cởi trần nửa trên, thân hình cao gầy cân xứng.

Dù ở trạng thái thả lỏng vẫn có những đường cơ bắp mờ mờ, không hề phô trương mà lại vừa vặn, toát ra dấu vết của sự rèn luyện lâu dài.Eo hắn gọn và rắn chắc, đường nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện kéo dài xuống dưới, còn chưa hiện rõ hết đã bị cạp quần che khuất.Đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt lên thắt lưng.

Ngay sau đó thắt lưng nới ra, Giang Văn chưa kịp nhìn kỹ đã vội vã đảo mắt lung tung rồi cứng ngắc quay phắt đi.Cậu quay lưng về phía Phó Tự, hấp tấp túm lấy vạt áo lột phắt áo mình xuống, tìm cổ áo của bộ đồng phục luống cuống chui vào.Phòng thay đồ công cộng, chính là như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh...Giang Văn không ngừng nhấn mạnh trong lòng, nhanh chóng cởi cả quần, cúi người nhấc chân, chỉ mấy giây đã mặc xong quần.

Sau đó cậu mới từ tốn chỉnh lại dây lưng.Đến khi thay xong, Phó Tự đã thu dọn đâu vào đấy.

Hắn dường như chẳng mấy bận tâm đến chuỗi động tác gấp gáp của Giang Văn, chỉ tập trung cúi đầu lục tìm trong túi vợt.Giang Văn kéo kéo cổ áo hơi rộng.

Dù đã được giặt sạch nhưng dường như vẫn còn vương chút mùi đặc trưng của Phó Tự.

Rất nhạt, nhưng cũng đủ để cậu chịu đựng được cái mùi hỗn tạp nơi này.Phó Tự ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lướt qua xương quai xanh hơi nhô lên nơi cổ áo.

Sau đó hắn lấy ra một chiếc bao tay đen trắng."

Trước kia tôi từng đeo rồi, cậu thử xem có vừa không?"

"Cảm ơn."

Giang Văn nhận lấy đeo vào cổ tay, chỉnh lại một chút, thấy cũng ổn.Phó Tự gật đầu, khoác túi vợt dẫn cậu ra ngoài tìm sân.Sân bọn họ đã đặt trước.

Bởi chỉ định đánh chơi cho vui nên chọn sân ở góc.Phó Tự đưa vợt dự phòng cho Giang Văn, bảo cậu thử cảm nhận trọng lượng, nếu thấy không quen thì ra quầy mượn cây khác.Giang Văn cầm vợt vung vài cái.

Thực ra cậu cũng chẳng phân biệt nổi sự khác nhau giữa các cây vợt, "Cũng được."

"Thế thì tốt.

Nhớ khởi động cổ tay cổ chân trước đã."

Phó Tự kẹp quả cầu vào vợt đi sang phía đối diện, đứng cách cậu qua tấm lưới."

Ừm, được."

Giang Văn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, đứng tại chỗ chậm rãi khởi động.Phó Tự bên kia cũng đang khởi động nhưng nhanh hơn cậu một chút.

Từ góc độ này nhìn sang chỉ thấy cánh tay trắng trẻo mảnh mai duỗi ra phía sau, rõ ràng chẳng có cơ bắp gì, chắc bình thường ít vận động.Nói chung là... trắng đến chói mắt....Chỗ nào cũng trắng.Trong lòng Phó Tự khẽ rung động, nhìn một lúc rồi vội thu hồi ánh mắt.

Đợi Giang Văn chuẩn bị xong, hắn liền phát cầu đầu tiên."

Giang Văn, đón cầu."

Quả cầu lông vút qua không trung với tốc độ rất nhanh, lại đúng kiểu dễ đánh nhất.

Giang Văn lao nhanh hai bước lên trước vung vợt đón lấy.

Cầu bay vèo trở lại phía đối diện, lập tức bị Phó Tự đánh trả về.Hai người cứ thế qua lại, nhịp độ không nhanh cũng chẳng chậm, đánh một cách đều đặn.

Thỉnh thoảng Giang Văn khống chế lực không tốt, cầu bay chệch sang trái rồi sang phải, mệt thì lại ngắn quá hoặc dài quá.

Có lúc do góc độ oái oăm, cậu lại lẩm bẩm trách mình.Cũng nhờ vậy, cậu càng chắc rằng trình độ của Phó Tự vượt xa mình.

Những cú tưởng chừng như không thể đỡ nổi hắn đều dễ dàng hóa giải.

Nhưng khi cầu trở lại, những đường tiếp theo lại khiến Giang Văn bị dẫn dắt chạy khắp sân, còn Phó Tự hầu như chỉ cần dịch chuyển vài bước đã ung dung đánh trả lại.Đánh qua năm, sáu lượt như thế, Phó Tự mới cố tình đưa cho cậu một quả dễ để cậu đón cầu thuận tay.Tóm lại thì đều là những đường chuyền rất chất lượng, nhưng mà thế thôi cũng đủ làm Giang Văn mệt lả.

Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua nửa tiếng.Mồ hôi lấm tấm trên trán Giang Văn.

Cậu ngồi bệt xuống đất khẽ cúi đầu thở gấp, gương mặt trắng trẻo nhuốm sắc hồng.Phó Tự mang nước về, ngồi xuống bên cạnh.

"Khởi động xong rồi, nghỉ một lát đi.

Lát nữa tôi dạy cậu cách đập cầu."

"Vừa rồi đánh lâu thế mà mới chỉ tính là khởi động thôi á?"

Giang Văn vừa thở dốc vừa ngạc nhiên hỏi.Phó Tự bật cười, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cậu."

Có thể kiên trì được như vậy cũng giỏi rồi.

Bình thường cậu chắc ít vận động nhỉ?

Thể lực của cậu cũng không tệ đâu."

"Tôi từng chạy ba nghìn mét ở đại hội thể thao trường đấy nhé."

Giang Văn lẩm bẩm, nhận lấy chai nước uống một ngụm.

Nhịp thở dần ổn định, cậu quay đầu nhìn sang sân bên cạnh nơi trận đấu đang diễn ra kịch liệt.

So sánh một chút mới thấy những gì mình và Phó Tự vừa đánh đúng là trò trẻ con.Giang Văn chống cằm nghiêng đầu quan sát, rồi chỉ sang: "Chúng ta đánh chẳng khác gì mấy trận dưỡng sinh của người già."

Phó Tự nhìn theo ánh mắt cậu, đúng lúc thấy bên kia có người tung cú nhảy đập hoàn hảo, trực tiếp kết thúc pha bóng.Hắn bật cười khẽ: "Ừ, của chúng ta đúng là trận cầu dưỡng sinh.

Kiểu kia khó hơn nhiều, không khéo là bị phản đập lại ngay."

Giang Văn lại nhìn hắn với ánh mắt tò mò: "Trước giờ cậu đến đây đều đánh đôi à?"

"Có lúc sân không đủ, ai biết đánh đôi thì đều ghép cặp để chơi."

Phó Tự đáp."

Phó Tự."

Giang Văn hơi cụp mắt suy nghĩ, "Vậy mấy cú như vừa rồi... cậu đều làm được chứ?"

Ý cậu là cú nhảy đập ở sân bên.Phó Tự trầm ngâm nhìn cậu một lát, khẽ gật: "Ừ, đại khái là được."

Giang Văn chớp chớp mắt quan sát nét mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ "đại khái" của Phó Tự chắc hẳn là... rất thành thạo.Một cơn hiếu thắng bất chợt dâng lên.

Cậu chống gối đứng dậy, nhặt cây vợt đưa cho hắn."

Tôi nghỉ khỏe rồi, chúng ta đánh tiếp đi?

Cậu dạy tôi cách đập cầu nhé, được không?"

Được không?Phó Tự nhận lấy vợt, mỉm cười: "Được."

"Đập cầu thực ra là khi đối phương đánh cầu cao sang, mình phải cố gắng chạm cầu ở điểm cao nhất rồi dùng lực ép mạnh xuống.

Tốc độ nhanh, lực bùng nổ lớn..."

Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần chăm chú quan sát tư thế cầm vợt của Giang Văn.Cậu thử vung vài cái."

Giang Văn, cách cậu cầm vợt chưa chuẩn."

Phó Tự bước sát hơn, kẹp vợt vào khuỷu tay, một tay giữ vợt của cậu, một tay đưa ngón trỏ vẽ trong lòng bàn tay.Ngón tay ấm nóng lướt qua da để lại một cơn nhột nhẹ."

Mặt vợt nên đặt vào chỗ này của lòng bàn tay, nghiêng khoảng bốn mươi lăm độ, đừng dựng thẳng."

Ngón tay Phó Tự vẽ vòng cung trong lòng bàn tay cậu.Giang Văn mím môi cố kìm không động đậy, nhưng ngay sau đó đã thấy Phó Tự xoay tay, trực tiếp nắm lấy ngón tay cậu ép xuống.Tim Giang Văn khẽ run.Phó Tự vẫn cúi đầu, giọng đều đều: "Ngón tay cầm vợt không được để hở, phải siết chặt, như vậy vợt mới không dễ rung lắc."

Giang Văn lập tức siết chặt hơn."

Ngón cái cũng phải đặt đúng, nhưng đừng bóp quá chặt."

Nói rồi, tay hắn trượt dọc ngón tay, lướt qua lòng bàn tay rồi dùng ngón cái ấn nhẹ lên chỗ đang nắm vợt.

"Phần này nên để hở một chút, như vậy mới dễ phát lực."

"...Ừm."

Giang Văn đáp khẽ, ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay giao nhau, hơi ngây người.Bàn tay Phó Tự nóng ấm mang lại cảm giác xa lạ, từng chút một lướt qua ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay...Khoảng cách quá gần, chỉ cần ngẩng lên là có thể thấy rõ cằm và yết hầu nhô cao của hắn.

Đường nét sắc sảo, trơn mượt, chẳng khác nào bức tượng do chính tay cậu tạc ra.Trong thoáng chốc, Giang Văn thất thần.Phó Tự buông tay.

"Lý thuyết là thế, còn lại phải đánh thêm mới biết.

Giang Văn?"

Cậu giật mình, vội gật đầu: "À...

được, nghe cậu."

Phó Tự gật nhẹ, cầm vợt đi sang bên kia.

"Nhớ khi đập cầu phải vung cả cánh tay lên."

Giang Văn nắm vợt, dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của hắn quả nhiên đập được vài cú, nhưng mười thì tám, chín lần đều bị Phó Tự trả lại.Một quả cầu bay ra ngoài sân, cậu chạy đi nhặt.

Vừa quay lại định luyện tiếp, cậu bỗng nhìn thấy Phó Tự đứng bên kia nói chuyện với một người mặc đồng phục xanh lá, tay cũng cầm vợt.Giang Văn không nghe rõ, chỉ thấy hắn thoáng liếc về phía mình.

Chẳng mấy chốc, người kia rời đi.Cậu bước lại, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Phó Tự lắc đầu."

Chắc muốn đổi sân thôi.

Không sao, chúng ta tiếp tục."

Giang Văn gật đầu, không để tâm nhiều.Thế nhưng chưa đánh được bao lâu, người vừa nãy nói chuyện với Phó Tự lại chạy tới.

Lần này còn kéo thêm một người nữa trên vai cũng đeo vợt, trông chạc tuổi họ, cùng mặc đồ thi đấu màu xanh, chỉ là thấp hơn người đi cùng một chút."

Cậu bạn này, sân bãi thật sự không đủ, chúng ta ghép đôi đánh đi nhé."

Người cao gầy mặc áo xanh lúc đầu đứng bên hô lên.Phó Tự dừng lại nhìn sang, giọng điệu bình thản: "Bọn tôi có người mới."

"Người mới cũng không sao mà, tôi thấy các cậu đánh cũng một lúc rồi.

Chỉ là giao lưu chút thôi, thật sự chẳng còn sân trống nữa."

Phó Tự không lập tức đồng ý mà quay sang nhìn Giang Văn.Giang Văn bắt gặp ánh mắt hắn, còn chưa kịp lên tiếng thì đối diện đã chắp tay cười nhìn cậu: "Làm ơn nhé, nửa tiếng thôi."

Giang Văn lúc này mới gật đầu: "Được thôi, nhưng tôi không rành đánh đấu kiểu này đâu."

"Thực ra bạn tôi cũng mới tập không lâu, vừa hay có thể cùng các cậu luyện thêm nâng cao kỹ thuật."

"Ra vậy."

Giang Văn gật gù, còn định nói thêm thì chợt cảm thấy có người khẽ kéo áo mình.Phó Tự đứng phía sau, ngón tay nắm lấy vạt áo cậu với gương mặt không biểu cảm.

"Đi thôi Giang Văn.

Chúng ta sang bên kia lưới."

"Ồ, được."

Giang Văn đáp, rồi vẫy tay với đối diện, chạy bước nhỏ theo sau Phó Tự sang phía bên kia.Cậu đứng ở bên phải hắn, tay siết chặt vợt.

Lần đầu tiên trải nghiệm đánh đôi, trong lòng cậu có chút căng thẳng.May mà mấy quả mở màn đều dễ, cầu bay cao, cậu còn theo được nhịp.Hai bên qua lại một lúc, bỗng đối phương tung ra một cú đập.Cầu lao xuống nhanh rất mạnh, Phó Tự chỉ thoáng phán đoán đã bỏ không đỡ, hướng mắt sang kia khẽ nắm vợt: "Hay lắm."

Giang Văn bước lại gần, thật ra vẫn chưa hiểu cú đó hay chỗ nào nhưng cũng phụ họa theo: "Ừm, hay lắm."

Đối phương cười cười, không để bụng: "Đánh tiếp nào!"

Giang Văn quay về vị trí.Chẳng bao lâu, đối diện lại liên tục tung ra mấy cú đập, đến khi có một quả rơi sau lưng Giang Văn, cậu còn chưa kịp nhìn rõ đã bị đánh lén sau sân.Cậu cầm vợt hơi ngẩn ra, nhìn hai người phía đối diện.Nhưng đối phương chẳng hề giơ tay ra hiệu, trái lại còn đập tay nhau xong mới nhìn sang.

"Xin lỗi nhé, không cố ý đâu."

Ánh mắt Phó Tự lia qua rồi xoay lại vỗ vai Giang Văn."

Không sao, tiếp tục đi.

Lát nữa cậu đứng lùi sau chút là được."

Giang Văn gật đầu, lùi về phía sau.Thế nhưng đối phương chẳng hề "khiêm tốn" như bề ngoài.

Khi cậu lùi sau, họ liền đánh cầu ngắn sượt ngay trên lưới; khi cậu bước lên, họ lại tung cú đập sau sân.

Trong chốc lát Giang Văn bị xoay như chong chóng, hoàn toàn không đỡ nổi.Một hai lần còn tạm, nhưng rõ ràng đây là cố tình nhắm vào người yếu.Khóe môi Phó Tự khẽ hạ xuống, ánh mắt dần lạnh hơn.

Trong lúc nghỉ giữa hiệp, hắn bước tới lưới, vợt khẽ gõ vào lưới, giọng chẳng còn khách khí: "Có ý gì đây, bắt nạt người mới à?"

Đối phương biết mình sai, gã cao gầy vội xua tay: "Không không, chỉ là lỡ tay chơi hăng quá thôi.

Xin lỗi nhé, ván sau bọn tôi nhường nhé?"

"Nhường?"

Sắc mặt Phó Tự lạnh hẳn, ánh mắt sắc bén lướt qua hai người kia, giọng không chút nhiệt độ: "Không cần.

Đánh thêm mười phút cuối thôi."

Dứt lời, hắn quay lưng trở về sân mình không buồn ngoái lại.Giang Văn theo sau, cau mày nhỏ giọng: "Họ..."

Thực ra cậu muốn nói là do mình quá kém mới để thành ra vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đối phương chẳng tử tế gì."

Đừng nghĩ nhiều, bọn họ chỉ đang chơi xấu thôi."

Phó Tự như nhìn ra tâm trạng cậu, tay khựng lại trên vai cậu một chút sau đó mới thật sự đặt xuống vỗ nhẹ."

Thêm mười phút cuối với họ thôi, sau đó tôi sẽ dạy cậu tiếp."

Giang Văn nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm, gật đầu: "Ừm."

Hai bên vào chỗ.

Mười phút là mười phút, Phó Tự nói sao làm vậy.Trong mười phút đó, hắn gần như áp đảo toàn cục.

Cầu đánh nhanh, lực mạnh, góc độ hiểm hóc vô cùng.Đến quả cuối cùng, đối phương có lẽ sơ suất, đánh cầu bay cao chậm lại.

Phó Tự không ra tay mà nhanh chóng hô: "Giang Văn!"

Ánh mắt Giang Văn dõi theo quả cầu bay trong không trung.

Khoảnh khắc ấy như có sự ăn ý ngầm với Phó Tự, suy nghĩ của hai người bỗng trùng khớp.Cậu không nghĩ thêm.

Ngay khi tiếng hắn còn chưa dứt, cậu liền bật nhảy, cổ tay ép mạnh xuống theo đúng cách Phó Tự đã dạy, dồn hết sức đánh cầu trả lại.Vợt vang lên một tiếng "choang" giòn giã.Mười phút hai ván, đối phương không thắng nổi ván nào.Người cao gầy kia có phần ngượng ngập: "Hóa ra trước đó là cậu nhường bọn tôi à người anh em?"

Phó Tự không mảy may phản ứng, xoay nhẹ cây vợt trong tay, ánh mắt nhìn họ dửng dưng: "Đã chẳng còn là người mới thì cũng đâu cần nhường."

"Giỏi thật đấy."

Đối diện gượng cười, vẫn muốn tiếp tục đánh vì biết đấu với người mạnh mới tiến bộ nhanh, nhưng Phó Tự dứt khoát từ chối."

Chúng tôi muốn đánh đơn.

Hai người sang sân khác đi, hoặc qua sân bên cạnh ghép đôi cũng được."

Sân kế bên rõ ràng mạnh hơn.

Đối phương nghe ra ý trong lời hắn nên cũng không dám nấn ná nữa, đành thu dọn rời đi.Lúc này Giang Văn mới thật sự hiểu trình độ của Phó Tự cao đến mức nào.

Trước đó, hắn quả nhiên chỉ đang "dưỡng sinh" để chiều theo cậu thôi.Nhìn theo bóng họ đi xa, Giang Văn hỏi: "Họ làm thế là cố ý sao?"

Phó Tự lau mồ hôi bên má, vẻ lạnh lùng cũng dịu xuống."

Xem như vậy đi.

Ở sân cầu kiểu này nhiều lắm, kẻ mạnh không đánh nổi thì lại muốn lấy ưu thế trước người mới.

Không hẳn cố ý, chỉ đơn thuần đáng ghét thôi."

"Thì ra là thế."

Giang Văn bật cười, không tiếc lời khen: "Vậy kỹ thuật của cậu đúng là giỏi thật."

Phó Tự nhìn đôi môi Giang Văn mấp máy.

Dường như không quen với lời khen thẳng thắn ấy, hắn chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ buông hai chữ: "Tạm thôi."

ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ

Sau đó hai người đánh rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đánh, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.Khi rời khỏi nhà thi đấu, trời đã gần sáu, bảy giờ tối.

Ánh hoàng hôn dần tan, bầu trời chìm trong một màu xanh thẫm.Phó Tự chuẩn bị bắt xe buýt về trường.

Giang Văn vốn định đi cùng nhưng giữa đường lại nhận được điện thoại của Giang Vọng Tân bảo đến đón, nên chỉ tiễn hắn đến trạm xe.Xe buýt chậm rãi dừng lại bên đường, Phó Tự khoác túi vợt xếp hàng lên xe.

Trước khi bước vào, hắn ngoái lại khẽ nói: "Giang Văn, tạm biệt."

Nghe giọng hắn, Giang Văn ngẩng đầu ngoan ngoãn vẫy tay, dõi mắt theo cánh cửa khép lại rồi chiếc xe chầm chậm lăn bánh dần khuất hẳn khỏi tầm nhìn.Chẳng bao lâu, Giang Vọng Tân cũng lái xe tới.Giang Văn tiện tay ném túi đeo chéo cho anh, ngồi phịch xuống ghế phụ, điều chỉnh ghế ngả ra sau, cả người mệt lả.Giang Vọng Tân quẳng trả túi vào lòng cậu, vừa lái vừa nói: "Đi cả ngày làm gì mà mệt thế?"

Giang Văn mệt đến chẳng buồn mở miệng, nhắm mắt mò mẫm túi định vứt ra ghế sau.

Ngón tay cậu bỗng chạm vào thứ gì đó cứng rắn.

Suy nghĩ một lát, cậu sực nhớ ra, mở túi.Bên trong nằm im lặng hai món đồ: chiếc ô và bộ quần áo thi đấu của Phó Tự.Cái trước vốn định hôm nay trả lại, cái sau thì phải mang về giặt sạch rồi mới đưa hắn.Mang trên vai quen rồi nên quên mất, cuối cùng lại đem cả hai về nhà.Bữa cơm mời hôm nay vốn dĩ là để trả ô, nhưng mục đích ấy giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.Vậy mà buổi gặp gỡ hôm nay lại trở thành một cuộc hẹn đơn thuần.

Nghĩ thì vô lý, nhưng trong lòng Giang Văn vẫn len lỏi chút niềm vui.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
 
[Đm] Mùi Thơm - Thỏ Mắt Đỏ Lông Xù
Chương 13: Thuận tiện trả ô


ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿

"Có chuyện gì vậy?"

Giang Vọng Tân thấy Giang Văn ôm túi nhìn mãi mà không nói lời nào nên gặng hỏi.Giang Văn chớp mắt: "Hôm nay em định trả cho cậu ấy ô nhưng lại quên mất tiêu."

"Ô?"

Giang Vọng Tân nhướng mày "à" một tiếng, nhịn không được bật cười: "Thế là bận rộn cả một ngày mà ô cũng chưa trả được à?

Không tệ, giữ lại lần sau có cớ rủ cậu ta ra ngoài chơi tiếp.

Vậy hôm nay hai đứa làm gì?"

Giang Văn ôm túi nhớ lại: "Ăn cơm, đánh cầu...

đánh cầu cả buổi chiều.

Hết rồi."

"Lịch hẹn bè bạn bình thường thôi mà."

Giang Vọng Tân xoa cằm đánh giá, "Bình thường bảo em vận động mãi lại chẳng bao giờ chịu, hóa ra chỉ là chưa đúng người rủ."

"..."

Giang Văn ngả ra ghế nghiêng đầu hỏi: "Thế em đã được cậu ấy coi là bạn chưa?"

"Chuyện đó à, còn chưa chắc đâu."

Giang Vọng Tân cố ý dội gáo nước lạnh nhưng rồi lại an ủi: "Không sao đâu Cầu Cầu.

Cứ kiên trì thêm đi.

Rủ cậu ta vài lần nữa, chơi với nhau rồi sẽ thân quen thôi."

"Mấy đứa không phải học cùng một trường sao, hoạt động nhiều lắm.

Em xem cậu ta tham gia gì thì cũng đi cùng.

Đừng như trước chỉ biết học rồi ru rú trong xưởng vẽ, chẳng buồn nói chuyện, buồn tẻ lắm.

Ra ngoài hít tí nắng bổ sung canxi."

Giang Văn híp mắt nhìn anh trai, "Anh là mẹ em hả?"

Giang Vọng Tân rùng mình, chịu không nổi: "Lượn, nói thêm câu nữa là anh cho ăn đòn."

Giang Văn cười trộm, ngả đầu nghỉ ngơi.Không biết đã bao lâu, giữa cơn mơ chập chờn, Giang Văn mơ hồ cảm giác xe dừng lại nhưng vì quá mệt và buồn ngủ, nhất thời cậu không sao mở mắt nổi.Giang Vọng Tân lay vai cậu gọi: "Cầu Cầu, dậy đi, đừng ngủ nữa."

Giang Văn vốn không có tật cáu kỉnh khi bị gọi dậy, nhưng thấy cậu không động đậy, Giang Vọng Tân liền tháo dây an toàn, lắc lắc cậu như giũ mớ rau."

Cầu Cầu, mau dậy!"

Giang Văn bị ép phải "khởi động lại", dụi mắt ngồi dậy, giọng còn ngái ngủ: "Về nhà rồi sao?"

"Chưa, anh đưa em tới công ty con một chuyến."

Giang Vọng Tân nói."

Tinh Trần?"

Giang Văn lập tức tỉnh táo hẳn, tự vỗ nhẹ vào mặt rồi quay sang nhìn Giang Vọng Tân: "Không phải em phải đợi đến kỳ nghỉ mới được quay lại thực tập ở đây sao?"

"Là Viên Lý gọi điện bảo anh dẫn em tới.

Nói gửi email thì chậm quá."

Giang Vọng Tân nhíu mày, vừa trả lời vừa than phiền: "Cái loại thiên tài nóng nảy này."

Người mà anh gọi là "thiên tài nóng nảy" chính là giáo viên hướng dẫn Giang Văn trong thời gian thực tập ở Tinh Trần, cũng là đàn chị khóa trên thời đại học của Giang Vọng Tân.Theo lời anh kể, hồi đại học Viên Lý đúng kiểu nổi loạn.

Học quản trị kinh tế nhưng lại ngày ngày theo mấy cậu sinh viên mỹ thuật đi học, điểm chuyên ngành thì bết bát, ngược lại vẽ còn giỏi hơn cả dân chuyên, hơn không chỉ một chút.

Sau này cô dứt khoát bỏ học, thi lại đại học với tư cách thí sinh mỹ thuật.

Kết quả đúng là thi đậu thật, trở thành đàn em khóa dưới của Giang Vọng Tân.Từ "học trò hư hỏng" biến thành "thiên tài mỹ thuật", ngay cả Giang Vọng Tân cũng phải thừa nhận ngả mũ.Khi bước vào công ty, Giang Văn chú ý thấy cửa phòng họp không đóng, bên trong đèn vẫn sáng, liền dừng lại không đi tiếp nữa.Giang Vọng Tân khó hiểu: "Sao thế?"

Giang Văn chỉ vào phòng họp bên cạnh, tấm kính mờ không nhìn rõ bên trong."

Chắc cô Viên đang họp.

Chúng ta chờ ở đây đi."

"Sao em biết?"

Cậu vừa định trả lời thì từ trong phòng họp chợt vọng ra tiếng la mắng.Trong phòng họp, Viên Lý nổi giận đùng đùng mắng xối xả: bản thiết kế của bọn họ toàn là rác rưởi, thứ như vậy cũng dám đưa tới tay cô, đúng là sỉ nhục đôi mắt.

Bọn họ chẳng khác nào muốn làm cô buồn nôn rồi chết gục trong nhà vệ sinh, sau đó tung ra ngoài để sỉ nhục con mắt sáng suốt của công chúng."

Đống thiết kế này chẳng phải vải bố thì cũng vải liệm!

Tôi thấy đắp lên xác chết cũng đủ chọc họ vùng dậy, tiện thể kéo tôi với đôi mắt cá chết xuống địa phủ!"

"Về nhà làm lại!"

Giang Văn nhỏ giọng giải thích: "Cô Viên mắng người thì không thích đóng cửa phòng họp."

Giang Vọng Tân gật gù: "Ồ, học thêm được rồi."

"..."

Giang Văn lặng lẽ nghe, thầm nghĩ chắc mất cả đời cậu cũng không nói được mấy câu ấy.Nếu đang trong kỳ nghỉ hè thực tập ở Tinh Trần, có lẽ cậu cũng giống đám nhân viên trong kia run rẩy sợ bị mắng.

Nhưng bây giờ cậu không còn là nhân viên nữa, cô Viên nhiều lắm chỉ có thể càm ràm chứ không mắng thẳng cậu.Không đúng, càm ràm cũng không được.Thế là cậu yên tâm ngồi ngoài ghế sô-pha, trong tay là miếng bánh nhỏ lấy từ phòng trà chậm rãi ăn từng chút.Tổng giám đốc Tinh Trần ngồi đối diện đang trò chuyện với Giang Vọng Tân.

Giang Văn nhận ra đối phương có phần căng thẳng, câu chữ vòng vo như muốn thăm dò lý do anh trai cậu ghé qua.Tinh Trần cũng chỉ là công ty con, Giang Vọng Tân hiếm khi ghé đến.

Hôm nay bỗng dưng xuất hiện, người ta khó tránh nghĩ anh sắp "ra tay".Dù sao Giang Vọng Tân cũng là ông chủ lớn đứng sau Tinh Trần.

Nếu để tổng giám đốc biết anh bị một trưởng phòng thiết kế nhỏ như Viên Lý ba lần bảy lượt gọi tới thì còn đâu mặt mũi gì nữa.Giang Vọng Tân vắt chân, thản nhiên nói: "Tiện đường ghé qua."

"Đây là ai thiết kế vậy?

Người bình thường nhìn nổi sao?!"

"Đưa cho cậu mấy chục vạn tiền trang sức là để cậu làm thế à?

Được lắm, chậu vàng viền cứt, từ trong ra ngoài thối um!"

Âm thanh Viên Lý mắng chửi vẫn vọng rõ mồn một.Khóe miệng Giang Vọng Tân co giật: "..."

Giang Văn thì đã quá quen, ngồi một bên chẳng mảy may phản ứng.Tổng giám đốc lau mồ hôi: "Hay là tôi đưa ngài đi tham quan mấy phòng ban khác?"

Giang Vọng Tân nghĩ một lát, đúng là chẳng muốn đụng phải Viên Lý lúc đang nổi trận lôi đình, liền gật đầu ra hiệu với Giang Văn rồi đứng dậy: "Cũng được, đi thôi."

Giang Văn ngồi lại một mình ăn hết chiếc bánh nhỏ.

Cơn buồn ngủ tan hẳn.

Lúc này cậu mới sực nhớ phải nhắn cho Phó Tự về chuyện chiếc ô và bộ quần áo.Chẳng bao lâu, bên kia đã trả lời.【Phó Tự: Không sao, lần sau trả cũng được.】【Giang Văn: Khi nào thì được?

Tôi mang đến đâu để đưa lại cho cậu?】【Phó Tự: Không gấp.

Ngày mai cậu không có tiết à?

Nghe nói lịch học bên mỹ thuật kín lắm.】Giang Văn lúc này mới nhớ ra ngày mai mình học kín từ sáng tới tối.【Giang Văn: À... tôi quên mất...】【Giang Văn: Mèo lăn ra đất.jpg】【Phó Tự: Thế cuối tuần cậu rảnh không?

Tôi vẫn chưa dạy cậu đánh cầu xong, muốn tiếp tục không?

Hoặc làm gì khác cũng được】Vài giây sau, một tin nhắn nữa hiện lên.【Phó Tự: Thuận tiện trả ô.】Trong lòng Giang Văn trào dâng niềm vui bất ngờ.

Không ngờ Phó Tự lại chủ động mời cậu.Tốt quá rồi, vậy cậu khỏi phải vắt óc nghĩ cách làm sao để rủ hắn ra ngoài một cách vừa tự nhiên vừa không gượng gạo nữa.Cậu đang định gõ trả lời "không vấn đề gì", trước mặt bỗng phủ xuống một bóng râm."

Bé ngoan, đang nhắn với ai mà cười tươi thế?"

Viên Lý mặc một chiếc sườn xám màu xanh ngọc, bên ngoài khoác thêm một tấm khăn choàng trắng mỏng.

Mái tóc đen dài buông xuống, gương mặt thanh tú, đôi mắt đôi mày đều toát lên vẻ dịu dàng hiền hòa.Nếu là lần đầu gặp hoặc không quen biết Viên Lý, hẳn ai cũng sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, dễ gần.Thế nhưng ngay khoảnh khắc Giang Văn nhìn thấy cô, cậu lập tức đứng bật dậy, tắt màn hình điện thoại, nghiêm túc chào: "Cô Viên."

Viên Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói êm dịu như làn gió ấm áp thổi vào tim người nghe: "Lâu rồi không gặp, huấn luyện quân sự dạo này thế nào?"

"Tạm ổn ạ."

Cô dẫn Giang Văn về phòng làm việc của mình."

Anh trai em đâu?"

"Anh ấy đi thăm mấy phòng ban khác rồi."

"Ồ thị sát sao.

Tôi còn tưởng lần trước uống rượu thua nên không muốn gặp tôi nữa."

Viên Lý kéo dài giọng, trên mặt vẫn nở nụ cười hiền lành, chẳng nhìn ra được chút nào dáng vẻ vừa rồi ở phòng họp mắng người như chửi trời.Giang Văn: "..."

Viên Lý cũng chỉ tùy tiện nhắc một câu rồi bỏ qua: "Thôi không nhắc đến anh em nữa.

Hôm nay gọi em tới là có chuyện khác."

Giang Văn lập tức tập trung, nhìn cô lấy từ trên bàn một xấp tài liệu dày đặt trước mặt mình.

Cậu lật vài trang, giọng ngập ngừng: "Đây là...

JDA? (*)(*) Jewelry Design Awards (Giải thưởng Thiết kế Trang sức) có tham khảo đôi chút từ thực tế, nhưng các quy tắc, nội dung... hơn 95% đều là hư cấu.

Xin đừng đối chiếu với thực tế. (Theo lời tác giả)Viên Lý chỉnh lại khăn choàng, gật đầu: "Năm nay JDA hoãn lịch, tuần trước mới ra thông báo.

Hiện vẫn trong giai đoạn đăng ký xét duyệt.

Nhưng lần này Tinh Trần phải vượt lên hàng trăm thương hiệu trang sức.

Hôm nay gọi em tới chủ yếu là để mời em gia nhập nhóm của tôi."

"Dĩ nhiên, đồng ý hay không hoàn toàn do em quyết định."

Giang Văn nhìn tập tài liệu dày cộp xen lẫn chữ tiếng Trung và tiếng Anh, trong lòng còn chưa theo kịp tình hình.JDA viết đầy đủ là Jewelry Design Awards — Giải thưởng Thiết kế Trang sức.

Cuộc thi đề cao tính sáng tạo, được lập ra để khai phá những ý tưởng tiên phong nhất trong ngành.Tiền thân vốn chỉ là cuộc thi thiết kế trang sức do Hiệp hội Thủ công Quốc tế tổ chức, sau được tập đoàn lớn đầu tư mở rộng quy mô, danh tiếng ngày càng cao.

Trải qua hai mươi năm, JDA đã trở thành một trong những giải thưởng hàng đầu của ngành trang sức.Điểm đặc biệt là JDA đã hoàn toàn thương mại hóa.

Sau khi công bố danh sách giải thưởng, ban tổ chức sẽ tổ chức một buổi lễ hoành tráng mời các ngôi sao và người mẫu quốc tế trình diễn trang sức, phát sóng trực tiếp toàn cầu.Mỗi năm, từ tranh luận về giá trị của những món trang sức tiền tỷ cho đến việc ai được chọn đeo trong lễ trao giải đều là chủ đề gây sốt, liên tục chiếm sóng trên mạng xã hội.

Không ít nhà thiết kế nhờ JDA mà thành danh, kéo theo thương hiệu đứng sau cũng nổi bật một bước lên trời.Chính vì thế mức độ cạnh tranh khỏi phải nói.Cũng bởi yêu cầu cao, JDA luôn khiến các tác phẩm dự thi đạt đến "đỉnh cao trong đỉnh cao".Giang Văn không hiểu nổi tại sao Viên Lý lại đồng ý cho một sinh viên vô danh như cậu tham gia cùng?Cậu mím môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Cô... có phải do anh em nhờ cô làm vậy không?"

Cũng không trách cậu nghĩ vậy.

Dù sao danh tiếng của JDA quá lớn, điều kiện tham dự vô cùng khắt khe.

Hầu hết thương hiệu hay nhà thiết kế độc lập được vào vòng này đều đã là "cây đa cây đề" trong ngành.Tới lượt cậu thì... thật sự không tưởng."

Làm gì có chuyện đó."

Viên Lý bật cười, lấy móng tay gõ gõ vào xấp tài liệu trong tay cậu."

Lật mấy trang sau xem?

Lần này Tinh Trần đăng ký tham dự với tư cách thương hiệu.

Tôi gửi hồ sơ danh sách tối đa mười lăm người, cuối cùng chỉ mười người được duyệt, trong đó có cả em."

Giang Văn lật qua hồ sơ của các nhà thiết kế nội bộ, cuối cùng tìm thấy tên mình.Ngoài phần sơ yếu lý lịch ngắn gọn ở đầu, mấy trang sau toàn là ảnh chụp các tác phẩm cậu từng làm."

Tôi gom lại bản thiết kế và sản phẩm em làm trong kỳ nghỉ gửi cho bên đó.

Phía ban tổ chức trả lời rằng rất thích phong cách của em, hy vọng sẽ được thấy thêm tác phẩm mới tại JDA, chỉ vậy thôi."

Nói là mời, nhưng rõ ràng là... thông báo bắt buộc tham gia thì đúng hơn.Giang Văn ngẩn người một lúc, nghiêm túc hỏi: "Cô Viên, cảm ơn cô đã cho em cơ hội này.

Vậy tiếp theo tôi cần làm gì?"

"Giỏi lắm, đừng khách sáo."

Viên Lý luôn dịu dàng với những cậu bé vừa có năng khiếu vừa có ngoại hình.

"Chuyện sau này chưa gấp.

Còn thời gian để nộp tác phẩm.

Nhiệm vụ tuần này của em là xem lại các tác phẩm từng đoạt giải, nghiên cứu kỹ loại đá quý được dùng, và nắm rõ tiêu chuẩn chấm giải của JDA."

"Còn nữa, anh em hẳn đã mua cho em không ít đá thô đúng không?

Em quen với kỹ thuật cắt mài chưa?

Không chỉ cắt, còn có khảm, chạm khắc vi mô, chạm khắc lõm... tất cả đều phải học."

Giang Văn chăm chú lắng nghe.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ

9 giờ 35 tối.Trong phòng tắm phủ đầy hơi nước nóng, Phó Tự chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm ngồi bên mép bồn, giữ nguyên tư thế ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã lâu.Trên người hắn vẫn còn lấm tấm giọt nước, mái tóc chỉ được lau qua loa từng giọt nhỏ xuống bờ vai.Hắn lật đi lật lại đoạn chat giữa mình và Giang Văn.

Tính đến lúc này đã hai mươi lăm phút trôi qua kể từ khi Giang Văn chưa trả lời lời mời của hắn.Phó Tự khẽ chau mày, ánh mắt dần chìm vào suy nghĩ.Có lẽ...

Giang Văn không thích đánh cầu chăng?Nhưng ngoài vẽ tranh, cậu còn hứng thú với điều gì nhỉ?

Hắn thì lại chẳng biết vẽ.Nếu bây giờ bắt đầu học, liệu còn kịp không?ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
 
Back
Top Bottom