ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿
Tiết học vừa kết thúc, chuông giải lao vang lên.Từ văn phòng khối 12 vang ra tiếng cãi nhau lúc to lúc nhỏ.Giang Văn ôm một chồng bài kiểm tra vừa thu đi ngang qua thì nghe thấy một tiếng quát lớn vang dội cả hành lang: "Mẹ nó, mày còn biết xấu hổ không?!"
Giang Văn giật mình co rụt vai lại, ôm bài kiểm tra đứng sững trước cửa văn phòng, chần chừ mãi không dám vào.Cậu rướn người lén lút nhón chân nhìn qua ô cửa kính phía trên cửa, thấy giáo viên chủ nhiệm lớp cậu đang đứng ra can ngăn.Vẫn là chuyện xảy ra hôm qua.
Cả phụ huynh của Phó Tự và nam sinh tỏ tình với hắn đều đã được gọi tới.Người vừa hét lên có vẻ là phụ huynh của nam sinh kia, đang túm lấy cổ áo cậu ta giận dữ tới mức như muốn đánh."
Tao cho mày tiền đi học không phải để mày làm mấy cái trò đồi bại này!"
Lúc này Giang Văn mới nhìn rõ khuôn mặt của nam sinh ấy.
Cậu ta đưa tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ, nước mắt lăn dài đầy mặt.
"Con biết sai rồi!
Con xin lỗi!"
Cậu ta nhìn về phía Phó Tự, nghẹn ngào nói: "Tớ sai rồi!
Sau này tớ sẽ tránh xa cậu!"
Phó Tự không bày ra biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu ta."
Còn mấy tấm ảnh cậu chụp lén đâu?
Xoá đi."
Nam sinh kia khựng lại nhìn Phó Tự, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh."
Ảnh gì cơ?
Tớ không biết."
Phụ huynh cậu ta cũng ngẩn người, "Ảnh?"
Mọi ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía cậu ta.Phụ huynh kia bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, trừng mắt nghiến răng: "Mày nói thật đi, mày rốt cuộc đã lén chụp cái gì?"
Cậu ta há miệng, ánh mắt tránh né, cúi đầu lí nhí: "Chỉ là vô tình chụp phải thôi, con xoá rồi..."
Ba cậu ta cau mày, nổi trận lôi đình trực tiếp rút điện thoại từ túi con trai, "Mật khẩu!"
Cậu ta nhìn điện thoại, không động đậy một hồi lâu."
Mật khẩu!"
Cả văn phòng im lặng đến rợn người trong giây lát.Ngoài cửa, Giang Văn nghe hết toàn bộ, mắt dần mở to kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi.Chụp lén á?Không chỉ cậu, mọi người trong phòng cũng bất ngờ không kém.Người phụ trách khối lớp 12 nghiêm mặt quay sang hỏi Phó Tự: "Em ấy đã chụp trộm em cái gì?"
Phó Tự liếc nhìn thầy, mím môi lặng lẽ nhìn nam sinh kia một hồi lâu.Cuối cùng, hắn có vẻ hơi chán ngán, chỉ lạnh nhạt bảo: "Thôi bỏ đi."
Người phụ nữ đứng bên cạnh Phó Tự từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng bật cười khẽ nhìn nam sinh kia."
Bạn học à, cháu chụp trộm con trai tôi cái gì mà đến mức không thể cho ai xem vậy?
Dù sao cũng là bạn học với nhau, chụp ảnh chung hay gì đó là chuyện bình thường mà, đúng không?"
Ánh mắt Giang Văn chuyển sang người phụ nữ ấy, đoán rằng đây chắc là mẹ của Phó Tự.Bà mặc vest, tóc búi cao, khí chất sắc sảo, vừa mạnh mẽ vừa nghiêm túc.
Dù đang mỉm cười, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ đối phó.Khác hẳn với ba mẹ suốt ngày chạy lung tung của Giang Văn.Trong văn phòng, Hàn Hữu Nghi vẫn giữ vẻ mặt thân thiện nhưng lời lẽ thì như dao sắc: "Nhưng chúng ta vẫn cần biết cái gì có thể chụp, cái gì không.
Hôm nay xoá ngay tại chỗ, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm pháp lý."
Nghe vậy, phụ huynh kia càng lộ vẻ khó coi, nhìn con trai mắng không ngừng: "Mày có biết mày lén chụp người khác là phạm pháp không?
Hôm nay mày mở điện thoại ra xoá trước mặt mọi người, còn muốn tiếp tục đi học thì làm đi."
Giang Văn nghe tới đây, không bao lâu sau liền thấy nam sinh kia run run mở khoá điện thoại.Cậu không nhìn thấy nội dung trên màn hình, nhưng từ phản ứng của những người trong phòng, đoán chắc cũng chẳng phải loại ảnh quang minh chính đại gì.Bầu không khí trong phòng vô cùng hỗn loạn.Chỉ có Phó Tự là vẫn đứng yên một bên, vẻ mặt không rõ cảm xúc như đang xem một trò hề.Giang Văn nhìn thấy thầy chủ nhiệm lớp mình trở nên lúng túng vô cùng sau khi nhìn ảnh nhưng vẫn cố gắng đứng ra can ngăn, sợ thật sự xảy ra chuyện đánh nhau dẫn đến thương tích nghiêm trọng."
Vị phụ huynh này, có gì từ từ nói, đừng đánh đừng đánh..."
Người phụ trách cũng khuyên giải: "Hai vị phụ huynh, kỳ thi đại học sắp đến rồi, đừng để ảnh hưởng tâm lý học sinh.
Hôm nay mời mọi người đến là để giải quyết chuyện này, cần xin lỗi thì xin lỗi, chúng ta cùng bàn cách xử lý ổn thoả..."
Cả hai đứa trẻ này đều là học sinh top đầu trong khối, nên giọng điệu của thầy có phần nghiêng về hoà giải."
Không cần bàn cãi thêm.
Xoá hết ảnh, xin lỗi, chuyển lớp."
Hàn Hữu Nghi cắt lời, dứt khoát đưa ra yêu cầu: "Nếu sau này mấy tấm ảnh này bị lộ ra, tôi sẽ lập tức kiện ra toà."
Nghe vậy, bên kia tuy biết con mình sai nhưng vẫn không cam lòng."
Tại sao là con tôi phải chuyển lớp?
Con tôi có lỗi, chẳng lẽ nó không có?"
"Sao con tôi lại mê mẩn nó như thế?
Không chừng là nó cố tình làm gì con tôi trong lớp cũng nên."
Hàn Hữu Nghi cười lạnh: "Cái này gọi là đổ lỗi cho nạn nhân à?"
Phụ huynh kia vẫn không chịu thôi: "Dù sao thì chuyện này cũng là chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ, đầu óc tụi nó hiểu gì chứ?
Con tôi còn nói với tôi, bình thường ai cũng tự mang bài lên nộp, chỉ có con cô là đích thân đến bàn con tôi lấy bài."
"Còn trực nhật nữa, lần nào cũng giành lau bảng thay con tôi, không cho con tôi động tay."
"Nếu không phải nó làm mấy chuyện đó, con tôi sao lại hiểu lầm cơ chứ?"
Nói xong, Giang Văn thấy nét mặt vốn vô cảm của Phó Tự bỗng hiện lên sự chán ghét."
Tôi không thân quen gì với cậu ta, chưa từng nói mấy câu."
"Bài tập là do mỗi lần cậu ta nộp trễ nhất.
Bảng đen là vì lần nào cũng cố tình không lau, lớp phó phụ trách vệ sinh nhắc bao nhiêu lần cũng giả vờ không nghe.
Tôi là lớp trưởng, thầy cô sắp vào lớp rồi, cậu ta không làm thì đương nhiên tôi phải làm."
Phó Tự nhíu mày, giọng cực kỳ khó chịu: "Tự mình hoang tưởng rồi nghĩ linh tinh."
Vừa dứt lời, nam sinh đối diện đột nhiên ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
"Vậy cậu thật sự không có một chút nào thích tớ sao?
Tớ đã tỏ tình với cậu nhiều lần như thế mà!"
Phó Tự: "Không."
Nam sinh kia òa lên khóc.Phụ huynh của cậu ta thấy vậy cũng mất mặt, mắng luôn: "Khóc, khóc, khóc!
Chỉ biết khóc!
Đàn ông con trai khóc lóc cái gì!"
"Tao nuôi mày thành ra thế này à?!
Mày thích đàn ông mày không thấy ghê à?!"
Nam sinh vẫn khóc, mắt đỏ hoe hét lên: "Dù sao con cũng có hai anh trai, tại sao con không thể thích cậu ấy?!
Phó Tự rõ ràng cũng giống con!"
Hàn Hữu Nghi cười lạnh phản bác: "Con trai tôi không giống cậu.
Đừng tưởng mình thích đàn ông thì cả thế giới này là gay hết."
"Có bệnh thì đi viện, đừng làm phiền người khác."
Ánh mắt Phó Tự khẽ động, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
Phần sau Giang Văn không nghe rõ nữa, vì chuông vào lớp đã vang.Cậu ôm chồng bài kiểm tra quay lại lớp.Lớp trưởng ngồi ngay bàn trước cậu, thấy cậu ôm nguyên tập bài quay về liền hỏi: "Sao lại ôm bài về?"
Giang Văn lắc đầu, "Trong văn phòng đang cãi nhau, không tiện vào."
Nghe vậy, lớp trưởng lập tức hiểu ngay.
Giáo viên chủ nhiệm lớp họ đồng thời là phó chủ nhiệm khối.
Chuyện hôm qua lớn như vậy cả trường đều biết, chắc chắn phải đứng ra xử lý."
Ờm, vậy cũng không gấp đâu."
"Ừm."
Giang Văn chống cằm không nói thêm, như đang lơ đãng nghĩ chuyện khác.Cậu chợt vỡ lẽ, thì ra không phải ai cũng có thể chấp nhận người đồng tính.Khó trách anh cậu luôn dặn dò không được tuỳ tiện tiết lộ xu hướng tính dục với người khác.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
Trong sân trường yên tĩnh, Phó Tự cùng mẹ rời khỏi văn phòng.Trên đường đi, Phó Tự nhìn bóng lưng mẹ phía trước, bất mãn: "Đừng tự ý kết luận về xu hướng của con."
"Thế xu hướng của con là gì?"
Hàn Hữu Nghi hừ lạnh, vừa đi vừa nói: "Chẳng phải con nói mình chưa từng thích ai sao?
Nếu mẹ mà thừa nhận con thích con trai, bên kia dù sai cũng sẽ đeo bám con thôi."
Phó Tự nhìn bà một hồi rồi mở miệng: "Mẹ à, có một câu ông ta nói đúng.
Con là—""Con là gì?
Phó Tự, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc."
"Con còn chuyện gì muốn nói thì để sau đi, mẹ không muốn nghe, ba con cũng không."
Hàn Hữu Nghi ngắt lời Phó Tự, kéo cửa xe ngồi vào trong, liếc đồng hồ trên tay.
"Một tiếng nữa mẹ có cuộc họp.
Mẹ đi trước."
Phó Tự đứng bên ngoài mím môi nhìn vẻ mặt trốn tránh thực tại của mẹ, không biểu cảm xoay người rời đi."
Vậy mẹ cứ tranh thủ thời gian này mà cập nhật tư duy lại đi."
Hàn Hữu Nghi tức đến nghẹn họng, vỗ mạnh tay lên vô lăng, mất hết phong độ."
Con mẹ nó, Phó Tự, mày dám bảo mẹ cập nhật tư duy?!
Mẹ thấy đủ loại người rồi, số lượng gay mẹ từng gặp còn nhiều hơn cả danh bạ bạn bè của mày đấy!"
Phó Tự khoát tay chẳng thèm để ý."
Biết rồi, thầy chủ nhiệm còn đang đợi con nói chuyện."
"Tối nay cũng đừng có về nhà!
Ra đường mà ngủ đi!"
Nói xong, bà giận dữ lái xe bỏ đi.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
Phó Tự quay lại văn phòng đúng lúc chuông tan tiết vang lên.Với tần suất ra vào văn phòng thường xuyên, hắn vừa bước vào đã thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc.Là "ảnh đại diện mèo con"."
Thầy ơi, bài kiểm tra hôm qua ạ."
"Ừ, để đó đi.
Tiết sau em phát mấy bộ đề này nhé, tiện thể mang luôn cho lớp bên cạnh, mai nộp."
"Vâng."
Giang Văn kiểm xong đề, cúi đầu ôm chồng bài vào lòng, vừa quay người định rời đi thì...Ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt Phó Tự.Ánh mắt hai người vô tình giao nhau.Trong khoảnh khắc ấy, Giang Văn khựng lại, cánh mũi khẽ động.Cậu khẽ hít vào vài hơi, rồi ngay sau đó tự nhắc mình trong lòng: phải kiềm chế, phải đoạn tuyệt.
Người ta không giống mình, không giống, không giống...Với ánh mắt kiên định, Giang Văn né sang một bên, cúi đầu ôm chồng đề nhanh chóng rời khỏi văn phòng.Phó Tự hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn theo dáng vẻ cậu như thể đang né tránh dịch hại, trong mắt thoáng hiện một tia nghi hoặc.Hắn đáng sợ đến vậy sao?Đang nghĩ thì thầy chủ nhiệm ngồi trong góc vẫy hắn lại, mặt mày mệt mỏi hỏi: "Đứng đực ra đó làm gì thế?"
Phó Tự bước tới, im lặng nghe bài thuyết giảng dài dòng của thầy: "Dù sao cậu học sinh kia cũng bị phụ huynh dẫn về rồi, em không cần nghĩ nhiều.
Vốn dĩ lỗi ở cậu ta.
Bây giờ chẳng còn bao nhiêu thời gian, việc quan trọng nhất là học.
Những chuyện khác...
đừng để ảnh hưởng tới kỳ thi đại học."
"Thầy biết với thực lực của em thì chắc không sao, chỉ là... về chuyện em định đăng ký trường S."
"Thầy hiểu em muốn ra ngoài trải nghiệm, nhưng đại học A và B trong thành phố, từ chuyên ngành đến tổng thể đều tốt, em nên cân nhắc kỹ..."
Phó Tự gật đầu: "Vâng, em sẽ cân nhắc."
Thầy hơi bất ngờ, tưởng đâu lại bị từ chối như mọi lần.
Nghe vậy liền thở phào, hài lòng gật đầu."
Thế thì tốt.
Về học đi."
Khi Phó Tự quay lại lớp thì vẫn chưa vào tiết.
Lớp học rất yên tĩnh, mọi người đều đang tự học.Phương Tầm lén gõ bàn hắn ra hiệu xem điện thoại.【Giải quyết xong rồi?】Phó Tự suy nghĩ một hồi rồi nhắn lại:【Xong rồi, nhưng chắc phải ở nhờ nhà cậu một thời gian.
Bị đuổi khỏi nhà rồi.】【Phương Tầm: Không thành vấn đề!
Cậu đến là mẹ tôi không quản tôi nữa hehe.】【Phương Tầm: Anh em tốt.jpg】Giải quyết xong chỗ ở, Phó Tự cất điện thoại, chẳng có tâm trạng làm bài nên nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.Hành lang toà nhà số 2 ngay bên kia cách một khoảng không xa, hắn lập tức thấy "mèo con" vừa chạy ra từ văn phòng.Cậu đang đứng ngoài hành lang, hình như đang chia bài cho lớp bên cạnh tiện thể dặn dò việc nộp bài.Gương mặt không biểu cảm gì, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy ngoan đến không tưởng, kiểu người chẳng có chút tính khí nào.Có lẽ là bởi nhìn ảnh đại diện mèo con nhiều quá rồi.Phó Tự thu ánh mắt lại, không nhìn nữa.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
Mèo con lại đang vẽ tranh.Đã mười một giờ rưỡi đêm, Phó Tự và Phương Tầm đang canh giờ giải đề.
Giữa chừng hắn đứng dậy lấy nước, liếc qua rèm cửa quả nhiên thấy Giang Văn vẫn đang vẽ tranh.Phó Tự đã sống ở đây được nửa tháng, gần như tối nào cũng thấy Giang Văn thức tới khuya để vẽ.Trông cậu giống kiểu chẳng hứng thú gì với việc học.Phó Tự thản nhiên hỏi: "Cậu ấy thi năng khiếu xong rồi mà, không cần ôn mấy môn văn hoá à?"
Phương Tầm ngẩng khuôn mặt mệt mỏi từ đống đề lên, "Ai?"
"Cậu ấy."
Phó Tự vén rèm chỉ ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy phía đối diện kia căn biệt thự nhỏ vẫn sáng đèn.
Hình ảnh Giang Văn ngồi trước giá vẽ hiện rõ mồn một.Phương Tầm trầm ngâm một lát: "Ổn mà nhỉ?
Mấy môn văn hoá của Giang Văn khá ổn định."
Phó Tự liếc nhìn cậu ta, "Sao cậu biết?"
"Mẹ tôi buôn dưa nhiều lắm."
Phương Tầm thở dài.
"Mà Giang Văn từ nhỏ đã có phần trầm lặng rồi.
Cậu ấy ít nói lắm.
Tụi tôi nhìn cậu ấy ngồi vẽ một mình mười mấy năm nay mà vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Phó Tự hơi ngạc nhiên: "Trầm lặng?"
Phương Tầm nhún vai: "Hồi nhỏ tôi rủ cậu ấy ra công viên nghịch cát hoài mà chẳng bao giờ đi.
Toàn ở nhà một mình.
Nhưng nếu nói chuyện thì vẫn trả lời.
Có lần anh trai Giang Văn còn nhờ tôi nếu gặp thì nhớ nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn."
"Một người lạ thân quen."
Phương Tầm đánh giá.Thật ra còn một câu nữa Phương Tầm chưa nói.
Hồi nhỏ, cậu ta luôn cảm thấy Giang Văn có vẻ không ưa mình dù không rõ lý do vì sao.Phó Từ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không đáp gì.
Trong ấn tượng của hắn, Giang Văn không giống kiểu người như vậy.Nhưng đúng là mèo con không hay nói chuyện thật.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ