Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Kim Ngọc Kỳ Ngoại - 《 金玉其外》[Hoàn]

[Đm] Kim Ngọc Kỳ Ngoại - 《 金玉其外》[Hoàn]
Chương 130 Chương Kết.


Chương 130 Chương Kết.Biên tập: Ginny.Sau nhiều lần thẩm tra, đứng đầu là Nội Các Đại Học Sĩ Liễu Tri Chu cùng mười sáu quan viên trong kinh và hơn ba mươi quan viên địa phương, tất cả tội chứng mưu phản được chứng thực, ngay trong ngày áp giải vào kinh, sau mùa thu vấn trảm.Thế cục rung chuyển bất an, người chịu khổ cuối cùng vẫn là bách tính, để trấn an lòng dân, triều đình ban xuống pháp án đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, dân chúng vì thế càng thêm tôn sùng Hoàn Nguyên đế.Kinh giao, bên ngoài mười dặm trường đình.Một thiếu niên y sam xanh ngọc đẩy một chiếc luân y, ngồi trên luân y cũng là một thiếu niên, người nọ y phục sắc tím, mi mục thanh lãnh, nhẹ giọng nói với người đang đẩy mình: "Đệ trở về đi."

Lục Tử Diên hầm hừ: "Làm như ta luyến tiếc ngươi lắm vậy, ta là không tận mắt thấy ngươi lên xe ngựa thì không yên tâm thôi."

Thiếu niên tử sam lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Việc đã đến nước này rồi đệ còn cho rằng ta có bản lĩnh trở mình được ư?"

"Nếu đổi lại là người khác thì ta đương nhiên không có gì phải lo hết, nhưng ngươi thì khác, với ngươi thì không nói chắc được."

Trần Tử Chiêu nhìn gương mặt rạng rỡ của Lục Tử Diên, bỗng nở nụ cười: "Hôm đó trên công đường Hình Bộ, khi uống xong chung rượu độc, ta đã nghĩ sinh mệnh của mình đến đây là kết thúc rồi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta nhìn thấy một huyễn cảnh."

Lục Tử Diên hỏi: "Huyễn cảnh gì cơ?"

Trần Tử Chiêu nheo mắt nhìn cảnh xuân bên ngoài trường đình, thanh âm thốt ra dường như chứa đựng nỗi thất vọng và mất mát lạ kỳ nào đó."

Ta thấy, ta ngủ đông trong kinh mấy năm, cuối cùng cũng đạt được mong ước, đoạt lại được thiên hạ từ tay Cố Thị, khai sáng ra vương triều Hậu Tấn, đẩy đệ lên đế vị.

Đệ lúc đầu không tình nguyện, nhưng dần dà, đệ bắt đầu quan tâm đến nỗi khổ dân sinh, cũng bắt đầu học cách làm một hoàng đế tốt, trong đầu đệ có muôn hình vạn trạng chủ ý kỳ lạ, đệ cho đơn giản hóa lại văn tự, đẩy mạnh phổ biến giáo dục cơ sở...

Đệ làm được rất nhiều việc thần kỳ, được bách tính kính yêu, được quan viên kính phục, ngay cả trong những câu chuyện dân gian dã sử cũng không ngớt những mỹ từ ca ngợi đệ."

Lục Tử Diên nhíu mày: "Đã như vậy rồi, ngươi còn chưa buông xuống được sao?"

"Không phải đâu, mà ngược lại, ta đã buông bỏ được hết rồi."

"Trong giấc mộng ấy, đệ vẫn ở cùng Lục Lẫm, không lập hậu cũng chẳng nạp phi, trọn đời không con nối dõi, cũng không có lấy một câu oán hận, đệ và Lục Lẫm trải qua cuộc sống như đôi thần tiên quyến lữ, hai người vẫn duy trì hệt như khoảng thời gian trước khi dọn vào hoàng cung.

Là ca ca khinh thường đệ, khinh thường Lục Lẫm, khinh thường chân tình."

Trước nay lòng y chỉ coi trọng vinh hoa phú quý và quyền lợi chí cao.Vậy mà trong giấc mộng ấy, cả quãng đời còn lại của y lại sống trong hối hận.

Kỳ lạ là, y lại không biết bản thân mình đến cùng là đang hối hận chuyện gì.Có lẽ là vì ngày hôm ấy trong ngoài hoàng thành người bị Cố Sâm giết thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tạo nên một con đường máu danh xứng với thực.

Trong những kẻ nằm xuống ấy, có người trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng cũng có không ít người vô tội bị liên lụy.Giết bọn họ là Cố Sâm, nhưng suy cho cùng đều do kế sách của y mà ra cả.Y từng cho rằng, chỉ cần có thể báo thù rửa hận, những thứ khác y căn bản sẽ không để ý.Để rồi những lúc nửa đêm giật mình tỉnh mộng, khắp người toàn là mồ hôi, đệ đệ duy nhất của y lúc nào cũng kiêng kỵ y, cho rằng y là kẻ máu lạnh vô tình, thuộc hạ thề chết trung thành với y sợ sệt y, nhìn thấy y như thấy ác quỷ hiện hình.Y mưu tính một đời, cuối cùng rơi vào kết cục người người xa lánh.Trần Tử Chiêu nhìn chân trời phương xa, thì ra chân trời không có giới hạn, lại còn mênh mông như thế.

Thịnh thế phù hoa bỗng chốc chỉ như mây khói thoáng qua, cùng y đã chẳng còn liên quan gì nữa.Không hiểu sao y lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, y nói: "Từ nay về sau ta sẽ không bước nửa bước vào địa giới kinh thành, đệ tự mình bảo trọng."

Đứa trẻ bên cạnh y đã có người yêu thương che chở, dù sau này y và đứa trẻ này cách biệt ngàn trùng, nhưng chí ít y vẫn biết, đệ đệ y sẽ sống thật tốt.Khác với một kẻ như Trần Tử Chiêu y, y thì làm gì có ai buồn để ý, đến cả chính bản thân y từ lâu cũng đã chẳng thèm ý bản thân mình ra sao nữa rồi.Đã từng có một bóng bạch y thắng tuyết, thắng cả ngàn vạn phương hoa, khiến cho y động tâm, khiến cho y hiểu thế nào là ái tình, chẳng qua, chẳng qua chớp mắt một cái mà thôi, bỗng giật mình nhận ra, người ấy chỉ là một đóa hoa mai trong mộng, chỉ có thể nhìn chẳng thể gần.Lục Tử Diên nhìn theo bóng lưng Trần Tử Chiêu, nhỏ giọng thì thầm: "Huynh cũng phải bảo trọng.".Tháng tư vừa điểm, hương hoa phủ khắp kinh kỳ.Diệp Trọng Cẩm đã đổi sang thường phục, vừa quẹt lớp mồ hôi mỏng trên trán vừa ai oán: "Sao mới tháng tư mà đã nóng như vậy rồi."

Tống Dịch đi bên cạnh săn sóc hỏi: "Chủ tử, hay là chúng ta đến một quán trà uống một ấm trà giải nhiệt?"

Diệp Trọng Cẩm gật đầu, chủ tớ hai người cùng đi vào một trà quán gọi một ấm trà.Tiên sinh thuyết thư trong trà quán đang kể về câu chuyện tình trường bấp bênh trắc trở của nhị công tử La gia."

Nhị công tử nhà La thượng thư là một nhân vật cực kỳ tôn quý, nghe nói thượng thư phu nhân rất yêu thương người con này, muốn gì cũng chiều theo, cho dù muốn trăng sao trên trời phỏng chừng thượng thư phu nhân cũng không nói hai lời tìm cách hái xuống cho con, một người như vậy vốn dĩ sẽ không bao giờ phải bận lòng lo nghĩ về chuyện thê thiếp, vậy mà hết lần này tới lần khác, nhân duyên của La nhị công tử lại trắc trở một cách lạ kỳ."

Khách uống trà trong quán cười vang, nhân duyên trắc trở, phần nhiều là dùng để hình dung nữ tử không gả được.Diệp Trọng Cẩm cũng bật cười.Lại nghe tiên sinh kể tiếp: "Chuyện này muốn bàn thì phải kể đến cố sự của tám năm về trước, tiên đế tứ hôn, ban hôn cho An Thành quận chúa và La gia công tử, đây quả là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối, một mối hôn sự mỹ mãn biết bao, ấy vậy mà lại ngặt mỗi một điều, An Thành quận chúa đã đem tơ tình của mình thắt lên trên người của Trấn Viễn Hầu, còn tâm tâm niệm niệm hầu gia rất nhiều năm, trước mối hôn sự này quận chúa nào chịu gật đầu đồng ý, An Thành quận chúa là nữ trung hào kiệt, rốt cuộc bỏ hết mọi thứ, âm thầm chuồn mất, còn một lòng quyết ý tòng quân."

"La nhị công tử tuổi ngày càng lớn, thượng thư phu nhân có sốt ruột không?

Đương nhiên là vô cùng sốt ruột.

Mãi sau vất vả ngược xuôi mời được Thành vương phi làm chủ, cưới thiên kim Liễu gia vào cửa..."

Diệp Trọng Cẩm cười nói: "Mấy chuyện cỏn con này của La Diễn mấy năm nay vẫn luôn bị người ta đem ra treo ở trà dư tửu hậu, La gia chỉ muốn cưới hiền thê thì không một ai nhắc đến, Liễu gia phạm tội, Liễu Như Ngọc là mật thám Liễu gia an bài vào La phủ, chuyện này so với lần An Thành quận chúa đào hôn còn chọc cười người ta hơn."

Tống Dịch thành thật thương cảm: "La công tử cũng thật đáng thương."

Diệp Trọng Cẩm nhấp một ngụm trà: "Hắn trước nay rất tốt với ta, sinh thần năm nào cũng tặng quà quý trọng, chuyện như thế này, ta cũng không đành lòng."

Tống Dịch hỏi: "Chủ tử có chủ ý gì chăng?"

Diệp Trọng Cẩm nhướng mày: "Tìm cho hắn một mối hôn nhân tốt, ngươi thấy thế nào?"

Tống Dịch trầm mặc một lúc thật lâu rồi ngập ngừng thốt ra nghi vấn: "Nếu mối hôn sự này lại xảy ra sự cố nữa thì..."

"..."

Diệp Trọng Cẩm vừa nuốt xuống ngụm trà bị câu này của Tống Dịch làm cho sặc, y ho khù khụ, bất bình dạy dỗ Tống Dịch: "Tống Dịch, ngươi không nên nói như vậy."

"Thuộc hạ biết lỗi."

Tuy ngoài miệng thì mắng vậy, sau đó Diệp Trọng Cẩm cũng không nhắc lại chuyện mai mối nữa, nếu lần thứ ba mà xảy ra chuyện nữa, La Diễn e là sẽ trở thành một giai thoại thiên cổ chê cười mất.Thiện tai thiện tai.Trong lúc Diệp Trọng Cẩm đang trăm điều cảm thương cho La nhị công tử, đương sự lại đang nương nhờ trong viện của ca ca y khóc lóc thương tâm gần chết.La Diễn đã say mèm, cố sống cố chết giữ chặt cổ tay Diệp Trọng Huy, vừa khóc vừa kể đến là thê lương: "Mạng của ta thật là khổ, Hằng Chi, huynh có biết không, bên ngoài ai ai cũng cười nhạo ta, bọn họ nói, trong số mệnh của ta không có duyên với nữ nhân, định trước một đời cô độc, đời này của ta coi như bị hủy mất rồi..."

Diệp Trọng Huy đến cả liếc mắt nhìn La Diễn cũng lười, chỉ nhàn nhã phẩm trà."

Cái cô Liễu Như Ngọc đó...

Ta kính trọng nàng ta, bảo vệ nàng ta, thể diện nên cho cũng không thiếu nàng ta một phân một tấc nào, vậy mà nàng ta lại hại La gia ta suýt chút tan cửa nát nhà, nàng ta còn đáng hận hơn Cố Tuyết Di kia nữa."

Diệp Trọng Huy thờ ơ nói: "Nàng ta vốn dĩ ôm mục đích mà đến, làm ra chuyện như vậy cũng không lạ."

La Diễn nghe xong càng khó chịu, khóc đến mức như thể muốn đứt từng đoạn ruột luôn rồi.Diệp Trọng Huy đứng dậy: "Nếu ngươi còn khóc nữa thì lập tức cút ra ngoài cho ta."

La Diễn vội vàng nuốt lại nước mắt, chẳng còn vướng lại một chút bi thương nào, lau sạch nước mắt nước mũi rồi lẽo đẽo đi theo sau lưng Diệp Trọng Huy.Trông thấy hạ nhân đang khuân vác thư tịch qua lại, La Diễn kinh ngạc: "Đây là làm sao vậy, ai trong phủ muốn đi xa sao?"

Diệp Trọng Huy lạnh nhạt đáp: "Hiện triều cục đã ổn định, bệ hạ văn thao võ lược, không gì không làm được, Diệp gia chúng ta cũng đã đến lúc xong việc lui về rồi."

La Diễn cả kinh, vội hỏi: "Hằng Chi nói vậy là ý gì, bệ hạ tuy anh minh thần võ, nhưng tuổi tác dẫu sao cũng còn quá trẻ, căn cơ chưa ổn định, còn cần Diệp tướng và Hằng Chi ra sức tương trợ, hơn nữa phượng quân mới nhập cung chưa được bao lâu, cả nhà các người lại rút đi hết thế này, phượng quân không biết sẽ đau lòng cỡ nào."

Diệp Trọng Huy không đáp lời nào.La Diễn biết người này xưa nay rất yêu thương đệ đệ, lại tận tình khuyên nhủ một hồi: "Từ xưa đến nay phi tần trong cung đều phải dựa vào mẫu tộc và long tử mới sống yên ổn được, phượng quân thân là nam nhi, định sẵn cả đời không con không cái, nếu lỡ ở trong cung chịu phải ấm ức gì, ai sẽ thay phượng quân làm chủ?"

Diệp Trọng Huy chỉnh lại ống tay áo, không chút bận lòng: "Ta lại hy vọng thật sự có một ngày như ngươi nói."

Nếu Cố Sâm chỉ là một người bình thường thì hắn có niềm tin có thể đoạt lại đệ đệ, dù phải trả giá cao hơn nữa hắn cũng không ngại.Đáng tiếc, đáng tiếc..Cố Sâm nhận được mật báo, hừ lạnh: "Đã trần ai lạc định hết rồi, con lừa trọc kia còn quay về làm gì."

Quỳ bên dưới là Tả tướng quân của Kim Ngô Vệ: "Có một việc thần cảm thấy rất lạ, Không Trần đại sư chân trước vừa về Kim Quang Tự, phượng quân đại nhân chân sau đã lập tức tìm đến tận nơi, giống như có khả năng tiên tri vậy, hoàng thượng?"

Cố Sâm nhếch môi, nhớ tới đêm qua thiếu niên quan sát thiên tượng tính ra được sư phụ mình sắp về kinh thì vui vẻ nhảy tót vào lòng hắn làm bậy, bị hắn dạy dỗ một hồi, tư vị ấy...

Cố Sâm "Khụ" một tiếng, nghiêm mặt nói: "Bản lĩnh của phượng quân sau này ngươi sẽ từ từ lĩnh hội."

"Vâng."

Tả tướng quân chậm rãi thối lui.Đế vương ở trong điện đi tới đi lui, càng lúc càng cảm thấy A Cẩm nhà mình quả nhiên không gì không làm được, xem sao đoán mệnh, tính được họa phúc, xử lý được phản tặc trong triều, quan trọng hơn cả là ngày ngày xinh đẹp như hoa, vừa thơm vừa ngon miệng, mỗi khi ôm vào lòng là chỉ hận không nuốt luôn cục cưng này vào bụng cho rồi.Càng nghĩ lòng dạ càng nóng, Cố Sâm dứt khoát thay thường phục, quyết định xuất cung..Kim Quang Tự.Đời này Diệp Trọng Cẩm kính phục nhất là hai người, một là ông nội y – Hoằng Văn tiên sinh, một người có kiến thức uyên bác nhất trên đời, thứ hai là sư phụ Không Trần của y, một người có cảnh giới cao nhất trên đời.Không Trần đại sư cũng rất yêu thương người đệ tử tục gia này, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười từ tâm hòa ái.Diệp Trọng Cẩm chắp tay, gọi một tiếng: "Sư phụ."

Không Trần đáp lại một câu: "Trường Sinh, đã lâu không gặp."

"Sư phụ, quả thật đã lâu không gặp, mấy hôm nay đệ tử gặp phải một phiền toái nhỏ, vô cùng phiền não, đệ tử luôn nghĩ, nếu có sư phụ ở đây thì thật tốt quá, có thể giúp đệ tử giải tỏa nghi vấn trong lòng."

Không Trần niệm một câu "A Di Đà Phật": "Trường Sinh, hiện tại con đã nghĩ ra đáp án cho mình chưa?"

Diệp Trọng Cẩm gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Đệ tử chỉ lý giải được một nửa."

"Chỉ giáo."

Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống một tấm bồ đoàn, từ tốn nói: "Trước kia đệ tử luôn cho rằng có thù báo thù là thiên ý tuần hoàn.

Là một người vô tội bỗng chịu phải tai bay vạ gió, đệ tử không tự chủ nghĩ rằng, bản thân mình vô tội, người khác hại ta, ta có lý do của người bị hại, cho nên ta có quyền đi hại lại người, đem thương tổn mà ta đã chịu trả lại gấp mấy lần lên người của kẻ đã từng hại ta."

Không Trần nói: "Đây là nhân chi thường tình."

Diệp Trọng Cẩm lại nói: "Sau đó đệ tử phát hiện, kẻ ác tổn thương mình cũng từng là người bị hại.

Hiện tại đồ đao đang nằm trên tay đệ tử, nếu đệ tử hạ xuống một đao ấy, đệ tử sẽ thành một người giống như kẻ thủ ác đã từng hại mình, chưa hết, bằng hữu của đệ tử cũng sẽ vì thế mà bị tổn thương, cho nên, đệ tử do dự rất lâu, cuối cùng lựa chọn khoan thứ."

Gương mặt Không Trần thoáng qua vui vẻ và cả sự an tâm: "A Di Đà Phật."

Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: "Nhưng mà sư phụ, nếu trong chuyện này không liên lụy đến bằng hữu của mình, một đao ấy đệ tử chắc chắn sẽ hạ xuống, bởi vì mối hận trong lòng đệ tử vẫn còn đó."

Không Trần trầm mặc một lúc, châm lại cho y một chung trà, trong trà long tĩnh bỏ thêm một viên mứt quả, đem chung trà ấy đưa tới tay Diệp Trọng Cẩm.Diệp Trọng Cẩm đón lấy, nếm thử một ngụm trà, hương trà thanh mát, vị đắng trong lá trà bị vị ngọt của mứt quả giấu đi, y cười nói: "Mùi vị tuy không tinh khiết, nhưng rất thú vị."

Không Trần nói: "Mối hận trong lòng con cũng giống như vị đắng của trà, cho dù phẩm không ra, nhưng thực tế nó vẫn luôn tồn tại trong chung trà đó, chẳng qua là đang bị vị ngọt che lấp mất thôi, là bởi vì tình nghĩa của Trường Sinh con đối với bằng hữu thắng được thù hận trong lòng.

Thật ra một đao đó con có hạ xuống hay không cũng không thể nói được là đúng hay sai, nếu con hạ xuống, tự nhiên sẽ có được khoái ý trong chốc lát, nếu không hạ xuống, thì con có được chốc lát an lòng, bất kể là vế nào, sau này chưa chắc sẽ không hối hận."

Diệp Trọng Cẩm vỗ tay, gật đầu: "Đệ tử đã hiểu."

Cho dù y lựa chọn con đường nào sau này đều có khả năng y sẽ hối hận với quyết định của mình, nhưng ít ra ngay lúc này đây, y cảm thấy rất đáng giá..Ra khỏi Kim Quang Tự, mặt trời đang chuẩn bị trốn ra sau lưng chừng núi, cơn gió phất qua mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.Diệp Trọng Cẩm vừa định bước lên mã xa thì trên người thình lình xuất hiện thêm một tấm áo choàng, y nhấc mắt, bất ngờ chạm phải đôi con ngươi hàm chứa ý cười, nam nhân ôm y vào lòng, giọng nghe sao mà bất mãn: "Trẫm chờ lâu ơi là lâu, sao giờ mới ra?"

Dù bất mãn nhưng lại không oán hận Không Trần nửa chữ, nếu không cục cưng này phỏng chừng lại nhảy dựng lên trở mặt với hắn nữa.Diệp Trọng Cẩm cười nói: "Bệ hạ muốn trừng phạt thần thiếp thế nào?"

Lần đầu tiên y tự xưng là thần thiếp, Cố Sâm cảm thấy rất mới lạ, cầm lấy cổ tay y, vừa niết vừa hôn lên từng đầu ngón tay như ngọc ấy: "Thân thể A Cẩm quen được nuông chiều, làm sao chịu nổi trừng phạt, nếu lỡ khó chịu chỗ nào, người đau lòng vẫn là trẫm."

Diệp Trọng Cẩm phì cười: "Tối hôm qua lúc đầu óc mê muội bệ hạ lại không có nói như vậy, ngài nói A Cẩm da mềm thịt non, đâu đâu cũng là chỗ thích hợp để trừng phạt."

Cố Sâm bị y nói mà nghẹn họng không trả lời được.Hai người vừa cười đùa vừa lên mã xa, Cố Sâm rót cho y một chung trà ấm, Diệp Trọng Cẩm nhấp một ngụm, bỗng nhớ tới chuyện mình nghe được ở trà quán bèn kể lại cho Cố Sâm nghe, càng nhắc càng muốn cười, y cười đến đau cả bụng.Nam nhân dịu dàng xoa bụng cho y, trong mắt đều là cưng chiều và yêu thương tràn ngập.Một đường rộn rã tiếng cười, mã xa giẫm lên ráng chiều hoàng hôn chầm chậm lăn bánh tiến về cửa cung.===========Hết chương 130.HOÀN.
 
[Đm] Kim Ngọc Kỳ Ngoại - 《 金玉其外》[Hoàn]
Chương 131 PN1 - Tìm Long Mạch.


Chương 131 PN1 – Tìm Long Mạch.Biên tập: Ginny.

Nhắc tới long mạch Đại Tấn, thật ra ngay từ đầu Cố Sâm không có hứng thú gì với nó, tàng bảo đồ vất vả tìm được cuối cùng vẫn bị hắn bỏ xó chẳng buồn ngó ngàng gì tới.Diệp Trọng Cẩm rất không cam lòng.Y chưa từng đường hoàng tặng cho Cố Sâm một món quà nào, người ta là đế vương, là thiên tử, là chí tôn của nhân gian, muốn gì mà chẳng có, y nghĩ mãi cũng không ra bản thân mình có cái gì có thể tặng được cho người này, tàng bảo đồ của vương triều Đại Tấn miễn cưỡng cũng có thể coi như là một phần lễ vật mà y có thể lấy ra tặng được.Diệp Trọng Cẩm cũng rất tò mò, cái kho tàng được đồn đoán rằng có thể phú khả địch quốc, thậm chí còn giàu hơn cả quốc khố trong truyền thuyết ấy rốt cuộc là chấn động lòng người tới cỡ nào.Nghĩ tới nghĩ lui, y hắng giọng, gọi với ra ngoài một tiếng: "Tống Dịch."

Tống Dịch cung kính tiến vào, đáp lời: "Chủ tử."

Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười, ngoắc ngón tay ra hiệu.Gương mặt Tống Dịch nháy mắt sượng lại, hầu hạ vị chủ tử này bao lâu, với tình trạng này, Tống Dịch vừa nhìn đã đoán được ngay, chủ tử mình phỏng chừng lại muốn dằn vặt cái vị nào đó nữa rồi, nhưng với trách nhiệm của một người có tâm với nghề, Tống Dịch chỉ có thể bất chấp mọi khó khăn, bước nhanh tới trước.Diệp Trọng Cẩm ghé vào tai Tống Dịch thì thầm gì đó mấy câu, Tống Dịch gật đầu lĩnh mệnh rồi đi mất.Ban đêm.Cố Sâm xử lý xong chính sự trở lại Tử Thần Cung, cung nhân trong điện ngoài điện ấy thế mà lại biến đi đâu hết sạch, hắn chớp mắt, một thân một mình tiếp tục bước vào tẩm cung.Đế vương vén lên la trướng, bên trong chỉ đốt hai ngọn nến đỏ, cửa sổ hơi hé ra, để cho ánh trăng bên ngoài thừa dịp rót vào.Nằm trên ghế mỹ nhân là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, trông qua chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà đã đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt thiếu niên an nhiên nhắm lại, phiến môi anh đào hé mở, khắp người quẩn quanh trong luồng khí tức sạch sẽ.Hô hấp đế vương bỗng trở nên dồn dập nặng nề, sững lại tại chỗ một đỗi, chân chẳng dám nhích thêm.Cố Sâm ngừng thở mấy nhịp để lấy lại bình tĩnh, đoạn, cởi xuống áo choàng hắc long trên người mình đắp lên người thiếu niên, lại đỡ lấy bầu rượu trong tay thiếu niên đặt trở lại mặt bàn, sau đó cẩn thận bế thiếu niên lên, ôm trở về giường ngủ.Khoan mũi ngập trong mùi Long Tiên Hương và khí tức bá đạo quen thuộc, Diệp Trọng Cẩm rúc vào ngực nam nhân, lặng lẽ hé mắt ra, nhưng chỉ mới kịp nhìn trộm được khuôn cằm kiên nghị của người nọ thì đã bị một đôi mắt thâm trầm bắt được, trong con ngươi đen láy ấy chứa đầy ẩn nhẫn.Diệp Trọng Cẩm bật cười: "Bệ hạ làm sao vậy?"

Cố Sâm lườm y một cái rồi nhanh chóng dời mắt: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, A Cẩm dùng mỹ nhân kế với trẫm, lại có ý đồ gì nữa đây, hửm?"

"..."

Diệp Trọng Cẩm tới sát tai hắn thổi nhẹ một hơi, dùng giọng điệu mập mờ hỏi ngược trở lại: "Bệ hạ nghĩ sao?"

Bước chân Cố Sâm khựng lại, trong một thoáng ấy hô hấp của hắn lại bắt đầu hỗn loạn, suýt chút thần trí cũng bị câu đến bay mất, hắn cắn răng nói: "Dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, trẫm quyết định sẽ không sa vào."

Dứt lời, bước chân càng gấp gáp bước tới giường ngủ, vội vàng nhét người vào trong chăn, tiếp tục vất vả làm một Liễu Hạ Huệ.Diệp Trọng Cẩm đen mặt, kéo ống tay áo hắn: "Ngài thật sự không chịu?"

Đế vương khí phách đáp: "Không làm."

Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng, vừa bò xuống giường vừa nói: "Được thôi, ngài không đồng ý với ta thì ta về Tân Châu tìm ca ca, dù sao ca ca cũng không bao giờ từ chối ta."

Diệp Trọng Huy là một cây gai nhọn trong ngực Cố Sâm, trước nay đều không nhổ được, nghe Diệp Trọng Cẩm nói thế Cố Sâm giận muốn chết, duỗi tay đè người trở lại giường, Diệp Trọng Cẩm mở to đôi mắt vô tội nhìn lên, Cố Sâm cảm giác được rằng sợi dây "lý trí" trong đầu mình đã "phựt" một tiếng, đứt rồi.Cuối cùng vẫn để cho Diệp Trọng Cẩm thỏa lòng thỏa dạ....Ngày hôm sau, Cố Sâm sai người chuẩn bị xe ngựa, dẫn phượng quân Đại Khâu ra ngoài tìm long mạch.Tàng bảo đồ tinh diệu ở chỗ vị trí của nó không vẽ theo địa đồ thông thường, mà dùng các phép ẩn dụ lấy sơn hải sông ngòi thay thế, càng không có chuyện chỉ rõ phương hướng, cho nên dù có chiếm được cũng chưa chắc có thể tìm được.Nhưng Diệp Trọng Cẩm không phải người thường, tàng thư của ông nội y tuy không dám nói là hết toàn bộ, nhưng quá nửa thì y đã xem qua, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào bốn chữ: học phú ngũ xa, huống hồ y còn theo Không Trần đại sư học tập mấy năm, chút mánh khóe nhỏ này với y không là gì hết.Diệp Trọng Cẩm nhìn xuống tàng bảo đồ, bắt đầu lý giải: "Tinh tú ám chỉ phương hướng, nhật nguyệt ám hợp âm dương, án theo địa đồ này mà tính... hướng đi chỉ về đông nam, ứng với phần âm của Đông Dịch Sơn."

Cố Sâm lập tức ra lệnh chuyển hướng đến núi Đông Dịch, Diệp Trọng Cẩm dựa vào lòng hắn mệt mỏi ngáp một cái, Cố Sâm nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho y.Diệp Trọng Cẩm xoa cằm, trầm ngâm đánh giá: "Đông Dịch sơn rất cao, địa thế lại khó đi, nếu long mạch Đại Tấn giấu ở nơi này, muốn lấy cũng không dễ."

Cố Sâm nhéo chóp mũi y, cười trêu: "Nhóc tham tiền."

Diệp Trọng Cẩm buồn bực phản bác: "Phí công phí sức cũng là để tìm long mạch cho ngài, sao lại bảo là ta tham tiền."

Cố Sâm nhướng mày hỏi lại: "Long mạch đến tay trẫm, nhưng tính đến cùng thì vẫn là của người nào?"

Khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ lên, y chột dạ chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhân sinh gian nan, có một số việc không nên vạch trần."

Dáng vẻ chịu đựng ấy chọc ngay vào tim Cố Sâm, đừng nói là long mạch, hắn chỉ hận không thể móc luôn tâm can mình dâng lên cho yêu tinh này cho rồi, ráo riết hôn lên má Diệp Trọng Cẩm mấy cái, giọng cũng khàn đi: "Được được, long mạch cho A Cẩm, giang sơn cũng cho A Cẩm, tất cả đều cho A Cẩm hết."

Diệp Trọng Cẩm phì cười: "Ta lấy giang sơn để làm gì, ta chỉ muốn ngài."

Một câu nói lại đâm thẳng vào tâm khảm đế vương, Cố Sâm bất chấp có người đi theo bên ngoài mã xa, mạnh mẽ kéo thiếu niên vào lòng, ngậm lấy môi y triền miên hôn mút.Dọc theo sơn lộ, cuối cùng cũng đến Đông Dịch Sơn, Cố Sâm nắm tay Diệp Trọng đi tiếp lên trên.Đông Dịch Sơn nổi danh là sơn linh thủy tú, bởi vì đường núi hiểm trở nên rất ít người đến đây đạp thanh săn thú, vì vậy cây cỏ trên này vẫn còn là cảnh trí tự nhiên, hiếm lắm mới thấy dấu chân người, muốn chốc lát tìm ra tàng bảo đồ là chuyện không thể.

Diệp Trọng Cẩm lại lấy bản đồ ra, tỉ mỉ kiểm tra một hồi, làm sao cũng không thể tính ra phương vị cụ thể.Đi một lúc hơi mệt, Cố Sâm để y ngồi lên một tảng đá, căn dặn: "A Cẩm ngồi đây nghỉ tạm, trẫm đi một chút sẽ về ngay."

Diệp Trọng Cẩm thật sự rất mệt, thân thể của y sinh ra đã ốm yếu, trước nay đều phải dựa vào thái y viện trông chừng cái thân thể này, nương nhờ vào tác dụng của các loại linh đan diệu dược, miễn cưỡng mới có chút tinh thần mà nhảy nhót.

Không bệnh thì thôi, một khi ngã bệnh thì chắc chắn sẽ là bệnh nặng một trận, vì vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Cố Sâm.Cứ nghĩ khoảng chừng một thời ba khắc người nọ sẽ về, ai ngờ tới tận khi trời đã tối mà Cố Sâm vẫn chưa quay lại.Thị vệ lúc này tiến tới xin chỉ thị: "Phượng quân đại nhân, bệ hạ thánh dụ, nếu trời tối mà bệ hạ chưa về, xin phượng quân đại nhân hồi cung trước."

Diệp Trọng Cẩm đứng dậy, lạnh lùng gắt: "Đừng nói linh tinh."

Y nhấc chân muốn đi vào trong núi, thị vệ vội vã tiến tới can ngăn, đứng chắn trước đường đi của y, Diệp Trọng Cẩm nhíu mày: "Các ngươi cũng to gan thật, dám cản đường bản cung."

Nhóm thị vệ quỳ xuống trước mặt y, cương quyết không chịu nhúc nhích: "Bệ hạ võ công cao cường, nhất định sẽ bình yên vô sự, thỉnh xin phượng quân đại nhân hồi cung trước."

Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một lúc, đoạn, quay người trở lại tảng đá ban nãy ngồi lại."

Các ngươi chia binh làm hai, một nhóm đóng ở đây, một nhóm cấp tốc hồi cung truyền khẩu dụ của bản cung, lệnh Tả tướng quân cử thêm nhân thủ đến hỗ trợ."

"Mạt tướng lĩnh mệnh."

Tuy đã nhập thu, nhưng ngọn núi này rét lạnh không khác gì ngày đông, thậm chí có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng còn có tiếng tiếng chim muông vọng lại.Diệp Trọng Cẩm khoác áo choàng hồ cừu của Cố Sâm ngồi cạnh đống lửa, giờ đây y càng thêm tự trách bản thân, tự dưng vào núi tìm long mạch làm chi, nếu ngài ấy có mệnh hệ nào y phải làm sao bây giờ, rồi lại bỗng nghĩ lại, mình cứ lo bò trắng răng, Cố Sâm vào đại mạc còn bình an trở về mà, chỉ một ngón núi nho nhỏ, làm sao làm khó ngài ấy được.Ngài ấy là sát thần mà, sát thần thì đến cả Diêm Vương cũng không muốn nhận đâu.Y siết chặt miếng ngọc bội bàn long luôn đeo bên hông, nhỏ giọng mắng mỏ: "Ngốc chết đi được."

Không biết là đang mắng ai nữa.Lúc này, xung quanh chợt vang lên tiếng hô khe khẽ, một cái bóng trắng chớp nhoáng xẹt ngang qua rồi dừng lại trước mắt Diệp Trọng Cẩm.Các thị vệ rút đao nghênh chiến, bị Diệp Trọng Cẩm giơ tay ngăn lại.Đó là một con bạch lộc rất cường tráng, nhìn qua có vẻ cũng đã lớn tuổi, tứ chi mạnh mẽ rắn chắc, cặp sừng oai phong uy vũ, sừng sững đứng ở sườn núi, tròng mắt màu xám bạc như có linh tính, nó không phải một loại súc vật, trông qua càng giống như một thần vật có ý thức.Chẳng qua, trên sừng của thần vật này có một vết ngấn đã cũ.Diệp Trọng Cẩm ngơ ngác nhìn bạch lộc, bạch lộc cũng hơi nghiêng đầu, trầm thấp kêu lên một tiếng với y.Trí nhớ của Diệp Trọng Cẩm rất tốt, y nhớ khi mình còn bé, Cố Sâm từng tặng y một con bạch lộc nhỏ, chính là con bạch lộc giành được từ tay An Thành quận chúa năm ấy, một linh vật hiếm có khó tìm, nếu so bé bạch lộc ngày ấy với thần vật trưởng thành trước mắt này, bất kể là màu sắc hay hoa văn, thậm chí đến cả vị trí bị thương trên sừng đều giống hệt.Con bạch lộc ấy trước kia y nuôi trong viện, sau có một hôm hạ nhân bẩm báo với y, nói rằng bạch lộc dường như rơi lệ, dẫn ra lòng trắc ẩn trong y, vì vậy y thả nó về núi.Cũng chính là ngọn Đông Dịch Sơn mà y đang đứng.Diệp Trọng Cẩm bước tới gần nó một chút, như sợ mình dọa nó, y nhẹ giọng lên tiếng trước: "Ngươi còn nhận ra ta không?"

Bạch lộc chớp chớp đôi mắt màu xám bạc, khuỵu thân, dường như muốn dựa gần vào Diệp Trọng Cẩm, nhưng chưa kịp dựa tới thì hai chân trước của nó thình lình khựng lại, giống như bị cái gì dọa cho giật mình, quay đầu tung vó chạy mất.Diệp Trọng Cẩm đang phiền muộn thì thấy Cố Sâm chạy tới, vẫn là y phục cẩm sam huyền hắc, mái tóc đen theo gió tung bay, vừa tùy tiện lại vừa trương cuồng.Cố Sâm đứng trước mặt Diệp Trọng Cẩm, ôm lấy mặt y, cúi xuống hôn má y một cái: "A Cẩm, trẫm vừa thấy con bạch lộc khi còn bé kia rồi, khanh chờ ở đây, trẫm bắt nó về cho khanh giải sầu."

Lời dứt đã đuổi theo hướng bạch lộc vừa chạy."..."

Diệp Trọng Cẩm nào kịp ngăn cản câu nào, đành ra lệnh cho nhóm thị vệ phía sau: "Ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo!"

Các thị vệ hai mặt nhìn sau, sau đó vội vàng lĩnh mệnh.Võ công Cố Sâm rất cao, nhưng bạch lộc cực kỳ khỏe mạnh, lại quen thuộc rừng núi nơi này, một người một thú người truy thú chạy, mới đó đã bỏ lại đám thị vệ đằng sau.Lại qua hơn nửa canh giờ, Cố Sâm khiêng "Thần vật của Đông Dịch Sơn" trở về, trên chân trước của nó còn cột một cái cầu hoa, đặt xuống trước mặt Diệp Trọng Cẩm.Diệp Trọng Cẩm dở khóc dở cười, vừa cởi trói cho nhóc con đáng thương kia vừa bất đắc dĩ thở dài: "Ngài bắt nó làm gì."

Cố Sâm từ sau ôm lấy y, cười nói: "Trước kia trẫm mượn hoa hiến Phật, bị Tuyết Di đường tỷ đem ra giễu cợt một lần, nói sính lễ của trẫm lại nhờ người khác bắt giùm, lòng trẫm bất bình mãi từ bấy đến nay, lần này cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện."

Diệp Trọng Cẩm ngẩn ra, hốt nhiên nhớ lại, năm đó lúc người này tặng bạch lộc, từng nói với y rằng:— Bạch lộc làm sính lễ.Y chỉ coi đó như lời bông đùa, nào hay người nam nhân này vẫn luôn ôm một tấm chân tình không đổi.===========Hết chương 131.
 
[Đm] Kim Ngọc Kỳ Ngoại - 《 金玉其外》[Hoàn]
Chương 132 PN2 - Tân Châu.


Chương 132 PN2 - Tân Châu.Biên tập: Ginny.Từ núi Đông Dịch trở về, Cố Sâm lập tức phái đại nội cao thủ âm thầm vào núi tìm kiếm đường vào tàng bảo đồ.Kỳ quái là năm đó hoàng đế tiền triều cũng từng phái người đi tìm long mạch, còn lấy một phần trong kho tàng, hiện còn đang giấu trong cung điện dưới lòng đất ở An gia, nhưng bất kể là chính sử hay dã sử, chưa từng có một ghi chép nào về việc triều đình từng phái người đến ngọn núi này lục soát.Đông Dịch Sơn núi cao hiểm trở, trong khi cửa vào kho tàng chỉ có một, nếu đi tới đi lui vận chuyển tài bảo chắc chắn không thể nào kín kẽ đến mức không lộ một tiếng gió nào ra ngoài như vậy được.Như thế chỉ có hai khả năng, một là có một cửa khác vào Đông Dịch Sơn, hai là long mạch không nằm ở nơi này.Chuyện này cứ như vậy không có manh mối, nháy mắt đã nhập đông, dựa theo ước định lúc trước với Diệp gia, mùa đông hằng năm Diệp Trọng Cẩm phải về Tân Châu làm tròn chữ hiếu.Diệp Trọng Cẩm hiển nhiên rất vui, háo hức chuẩn bị về Tân Châu thăm người nhà, Cố Sâm thì buồn bực muốn chết, bởi vì sứ thần Đông Lang quốc mấy hôm nữa sẽ đến, thân làm vua một nước, làm sao có thể bỏ khách ở lại mà chạy về nhà vợ được.Ban đêm.Cố Sâm vừa giúp Diệp Trọng Cẩm kiểm tra hành lý một lần nữa vừa càm ràm: "Năm sau trẫm sẽ tới Tân Châu, A Cẩm an tâm đợi trẫm đón về."

Diệp Trọng Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.Cục cưng này càng ngoan ngoãn, Cố Sâm càng không nỡ chia xa, hắn ôm người vào lòng, hung hăng hôn một trận.Diệp Trọng Cẩm cười nói: "Trước đây ngài bỏ lại ta, đi một lần đi tới tận bảy năm, sao bây giờ lại không nỡ xa ta như vậy."

Cố Sâm đáp: "Khi ấy A Cẩm còn nhỏ, trẫm muốn thân mật với A Cẩm hơn một chút là cứ có cảm giác mình phạm phải tội ác tày trời, chi bằng đi quách đến biên quan, mắt không thấy tâm không phiền."

Diệp Trọng Cẩm nghe vậy thì thẹn đỏ cả mặt: "Ngài cái người này..."

Cố Sâm than thở: "Chỉ tiếc thát tử tái bắc không chịu đánh, mới có mấy năm quân binh đã rã đám hết rồi, trẫm ngày ngày rảnh rỗi, lại kiềm lòng không được nhớ tới A Cẩm, cứ nghĩ không biết A Cẩm đã cao thêm bao nhiêu, có còn nhỏ bé yếu ớt như lúc trước hay không, có phát bệnh nữa không, có... có ngưỡng mộ nhớ thương cô nương nào không, càng nghĩ càng cảm thấy gian nan không chịu được, thế là truy giặc truy vào tận đại mạc, mỗi ngày làm bạn với bão cát, vậy mà lại cảm thấy dễ chịu hơn một ít."

Diệp Trọng Cẩm nắm một lọn tóc đen của nam nhân, cầm lược gỗ đào chải tóc cho hắn, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì, hỏi hắn: "Vậy ngài có biết khi đó ta nghĩ gì không?"

Cố Sâm sững ra, sau đó như một lẽ hiển nhiên đáp lại: "Bên cạnh A Cẩm đã có phụ mẫu, có đại ca, có chí hữu làm bạn, trẫm nghĩ, A Cẩm hẳn là không buồn không lo."

Diệp Trọng Cẩm cười khẽ: "Ngài thật sự nghĩ vậy?"

Cố Sâm cũng nở nụ cười: "Trong lòng trẫm đương nhiên là hy vọng A Cẩm sẽ có một chút gì đó nhớ trẫm, nhưng khi đó khanh luôn lãnh đạm với trẫm, nhìn vào ước chừng cũng không có tình cảm gì khác."

Diệp Trọng Cẩm đặt lược gỗ đào xuống, áp mặt vào mái tóc đen của nam nhân, lẩm bẩm: "Ta có những đêm nằm mộng, trông mộng thấy ngài."

Cố Sâm hỏi: "Mộng thấy trẫm?"

Diệp Trọng Cẩm nói: "Ta cũng không biết phải nói sao, có lúc là mơ thấy ngài của đời trước, có lúc lại mơ thấy ngài của đời này.

Có lúc, ta thấy ngài đứng dưới gốc hoa lê, ngài nhìn ta rồi nở nụ cười, có lúc lại thấy ngài tắm máu sa trường, chiến bào đen nhuộm sũng máu tươi.

Khi tỉnh giấc lòng ta rất sợ, ta nói với sư phụ muốn học thuật kỳ môn độn giáp, bởi vì có như vậy, dù ngài ở cách xa muôn trùng vạn dặm, không thể nhìn thấy ngài, nhưng ta vẫn có thể biết được ngài vẫn bình an."

Nhắc lại những chuyện đã qua, trong lòng Diệp Trọng Cẩm cũng hơi bối rối, nhưng có mấy lời nếu không nói ra, người khác vĩnh viễn không bao giờ biết được.Y chầm chậm nói: "Ta khi đó... dù chưa nhận ra tâm ý của mình, nhưng lòng của ta đã biết nhớ mong thấp thỏm."

Đôi mắt đen láy của nam nhân khóa chặt trên gương mặt thiếu niên, chốc lát sau, hắn ôm người vào lòng, bật ra tiếng cười trầm: "A Cẩm, khanh còn nói thêm nữa, trẫm không thả khanh đi được mất."

Diệp Trọng Cẩm đẩy hắn ra, quay người đi kiểm tra lại đồ đạc mang theo, cười nói: "Chuyện này thì không được, hơn nửa năm không gặp cha mẹ ông nội và ca ca, bọn họ nhớ ta lắm rồi, đôi song sinh cũng sắp thôi nôi, người ca ca này không thể vắng mặt được đâu."

Y tự mình vừa bận rộn vừa lẩm bẩm, Cố Sâm nhìn sườn mặt nghiêm túc làm việc của y, khóe môi chậm rãi nhấc lên nụ cười rất nhẹ..Tân Châu.Bách tính Đại Khâu lưu truyền một câu nói: Văn không qua được Tân Châu, võ không bì được Kim Châu.

Kim Châu là châu huyện gần sát châu thành tái bắc, địa phương đã sinh ra rất nhiều danh tướng, điển hình là thần thoại bất bại nổi danh nhất triều đại - Mạnh Đình Uy Mạnh lão tướng quân, nguyên quán cũng là ở Kim Châu này.Tân Châu thì càng đặc biệt nổi danh, là gốc rễ của thị tộc thư hương trăm năm Diệp Thị, tộc họ Diệp đến nay đã có trăm năm lịch sử, là thánh địa bái cầu học vấn của văn nhân học tử khắp thiên hạ.Một chiếc mã xa trông rất bình dị tiến vào cổng thành, bên trong lại là một chân trời khác, bên dưới trải hai ba tầng nệm mềm, trong góc đặt một cái lò sưởi hình tai thú mạ vàng ấm áp, thiếu niên khoác áo choàng hồ cừu tựa đầu vào lưng một con hổ đang ngủ gật an nhiên đọc sách.Ngoài xe, nam tử thanh y nhỏ giọng thông báo: "Chủ tử, đã đến Tân Châu rồi."

Diệp Trọng Cẩm vén rèm xe nhìn ra, khí hậu ở đây ấm hơn kinh thành, tuy đã vào đông nhưng không rét lạnh, người đi đường đại thể đều mang dáng vẻ thư sinh.Y nói vọng ra ngoài: "Tống Dịch, đi chậm một chút, trên đường đều là văn nhân."

Tống Dịch thả chậm tốc độ đánh xe.Diệp Trọng Cẩm chỉ từng hồi hương tế tổ khi còn rất bé, nhiều năm rồi chưa trở lại nơi này, y không nhớ rõ đường đi, Tống Dịch bèn dừng xe lại hỏi đường.Thư sinh được hỏi đường vừa nghe nói bọn họ từ kinh thành tới thăm thân nhân thì rất nhiệt tình chỉ đường cho họ, hai người không bao lâu đã tìm được tổ trạch của Diệp Thị.Dinh thự này so với tướng phủ hiển nhiên không thể xa hoa và phong thái bằng, nhưng lại hơn ở chỗ thư hương trăm năm lắng đọng, kiến trúc hay chạm trỗ, phong đình hay thủy tạ, nơi nơi đều mang hơi thở cổ xưa, đoan trang lại nho nhã.Người Diệp gia đã ngóng trông y mấy nay, không ngờ y lại về một cách lặng lẽ như vậy.An Thị đang đang dỗ cặp song sinh ngủ, nghe hạ nhân bẩm báo, nói rằng Nhị thiếu gia đã về, An Thị cứ ngỡ mình nghe lầm rồi, nha hoàn cứ phải lặp đi lặp lại tận mấy lần.An Thị nhíu mày: "Nha đầu này, thôi đùa giỡn dỗ ngọt ta đi, A Cẩm của ta..."

Lúc này Diệp Trọng Cẩm xốc lên liêm trướng, bước vào gọi: "Mẫu thân, kẻ nào dám bông đùa dỗ ngọt mẫu thân thế?"

An Thị sững sờ một đỗi, trong lòng trăm mối ngổn ngang, A Cẩm của nàng hơn nửa năm xa cách nay đã cao hơn nhiều lắm, đã ra dáng một thiếu niên lang tuấn tú hào hoa rồi.Diệp Trọng Cẩm tiến tới nắm tay An Thị: "Mẫu thân nhìn thấy A Cẩm lẽ nào không vui sao?"

An Thị nói: "Mẫu thân vui lắm chứ, nhưng trời đông giá rét, con đi đường có phải đã chịu không ít khổ rồi không?"

Diệp Trọng Cẩm đáp: "Nào có khổ cực gì, suốt đường đi con du sơn ngoạn thủy, ăn uống toàn là mỹ thực, A Cẩm còn thấy mình chơi chưa thỏa nữa đấy."

An Thị bị y chọc cười, Diệp Trọng Huy cùng lúc bước vào, bạch hổ lững thững theo sau hắn, trông qua đúng là mới được cho ăn, gương mặt tròn vo hiện lên sự thỏa mãn một cách phô trương hết cỡ.Diệp Trọng Huy trêu: "Xem ra A Cẩm chỉ no phần mình, còn Đại Miêu thì bị bỏ đói thê thảm."

Diệp Trọng Cẩm ấm ức giải thích: "Đại Miêu ăn thú hoang dã vị, cho nó ăn cái khác nó không chịu ăn, làm sao có thể trách A Cẩm được."

Mấy người cười đùa một lúc rồi kéo đến chỗ lão gia tử vấn an.Lão gia tử dựng râu trợn mắt, hỏi y sao không nói trước một tiếng, hoàng thượng làm sao lại để cục cưng của ông xuất hành một cách sơ sài qua loa như vậy, đứa cháu ngoan thông minh đáng yêu của ông nếu đi đường gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao.Diệp Trọng Cẩm nghe mắng mà chỉ dám cười trộm trong lòng, lão gia tử nhìn thì nghiêm khắc, nhưng tính tình thật ra lại rất trẻ con.

Y bèn kể lại vài chuyện thú vị mình nghe được trên đường, lại khoe dạo gần đây học theo bút tích của ông, đã tiến bộ lên không ít, dỗ dành vài câu lão gia tử đã vui đến cười toe toét, nằng nặc đòi giữ y lại viện mình dùng bữa, nói sao cũng không chịu thả người.Đã hơn nửa năm người một nhà bọn họ mới được dịp này toàn tụ.Diệp Nham Bách đã bỏ đi lớp quan phục triều đình, thay lên người màu áo của một tiên sinh dạy học, cũng trút bỏ hết những sắc sảo thuở còn thân tại quan trường, chân chính trở thành một người nhàn vân dã hạc, làm một người trí thức nho nhã.Diệp Trọng Huy ngược lại không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là dáng vẻ trích tiên thường trực, mà hôn sự cũng vẫn như xưa, chưa có một chút manh mối hay tiến triển nào.Nhắc đến hôn sự của trưởng tử, An Thị chỉ biết thở dài, sau đó lại thư thái nói: "Linh Vi bây giờ cũng đã gả cho người khác rồi, mẫu thân chẳng còn cách nào khác nữa, cứ theo ý nó thôi."

An gia vì án liên quan đến tiền triều đã bị kê biên tài sản, cả nhà sau đó dọn khỏi kinh thành, Diệp Nham Bách cho người an bài cho họ đến Tân Châu, nơi này có Diệp gia làm gốc rễ, tuy không thể sánh được với phồn hoa kinh kỳ, nhưng được cái tự tại hơn xưa, An Linh Vi ở nơi này cũng tìm được một lang quân như ý.Diệp Trọng Cẩm nghe tên họ của người nam nhân mà An Linh Vi đã gả thì bật cười, đời trước sau khi An Linh Vi rời cung, Cố Sâm cũng tìm cho nàng một nhà chồng tốt, khéo sao lại chính là người nam nhân mà đời này An Linh Vị đã tự mình lựa chọn.

Có thể thấy hai người bọn họ thật sự có duyên có phận với nhau.An Thành quận chúa và Lưu quân sư cũng thành một đôi, hai người Lục gia cũng đã hòa hảo trở lại, nhẩm đi nhẩm lại, cuối cùng chỉ còn mỗi mình ca ca y là đến nay vẫn chỉ một mình một bóng.Dùng cơm xong, Diệp Trọng Cẩm cùng Diệp Trọng Huy đi dạo trên đường đá để tiêu thực, y cảm thán một câu: "Không biết duyên phận của ca ca đang ở nơi nào."

Màu mắt Diệp Trọng Huy như xám lại, ung dung đáp: "Có lẽ vẫn đang ở một chỗ đợi ta, hoặc cũng có lẽ, đã bỏ lỡ rồi."

Diệp Trọng Cẩm nghe vậy trong lòng bỗng thoáng qua nỗi buồn vô cớ.Đáy mắt Diệp Trọng Huy như hiện ý cười, ôm lấy hai má đệ đệ xoay lại: "A Cẩm chẳng khác gì khi còn bé, nhẹ dạ, lại thích đắn đo ôm phiền muộn về mình, chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút, A Cẩm đã vội mềm lòng."

Diệp Trọng Cẩm thẹn quá hóa giận, trầm giọng: "Diệp Hằng Chi, huynh lại trêu chọc ta."

Diệp Trọng Huy vội vàng dỗ y: "A Cẩm đừng giận, ca ca dùng một thứ thật tốt bồi thường cho đệ."

Y buồn bực xoay người bỏ đi.Diệp Trọng Huy đi theo sau lưng y, hỏi: "A Cẩm không muốn biết long mạch nằm ở đâu sao?"

Diệp Trọng Cẩm đáp: "Đệ tìm được rồi, nằm ở Đông Dịch Sơn."

Diệp Trọng Huy cười nói: "Người vẽ tàng bảo đồ ấy hẳn là hy vọng người nào tìm ra nó đều phải đến Đông Dịch Sơn tìm kiếm."

Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu: "Lẽ nào không phải?"

Diệp Trọng Huy đáp: "Đúng là không phải."

Hắn nắm tay đệ đệ dẫn tới một viện tử, nơi này là một tòa lâu sừng sững vững vàng, chính là thư lầu của bổn gia Diệp gia, nếu đem ra so sánh với tàng thư các của hoàng cung phỏng chừng còn phong phú hơn một bậc, thường thường cứ cách một khoảng thời gian, đệ tử trong tộc sẽ tiến hành chỉnh lý sao chép lại, phòng khi những thư tịch hiếm có khó tìm ngày sau tuyệt tích.Diệp Trọng Huy rút xuống một quyển thư tịch đưa cho Diệp Trọng Cẩm: "Từ xưa đến nay, muốn chọn nơi làm thủ địa của long mạch, điều coi trọng nhất phải là nơi có long khí sung mãn, cái gọi là long khí sung mãn này chính là âm dương ngũ hành hợp lại mà đạo gia thường nói, trong ngũ hành có tương sinh tương khắc, tạo nên vạn vật sinh sôi không ngừng, nếu ngày nào đó sự cân bằng này bị phá vỡ, sẽ sinh ra rất nhiều sự cố."

Diệp Trọng Cẩm lật xem thư tịch trên tay, xem một lúc lại ném nó sang một bên: "Lời ca ca nói A Cẩm đều hiểu, nhưng muốn tìm được một nơi vừa có âm vừa có dương, lại còn là nơi ngũ hành tương sinh tương khắc, nói thì dễ làm thì rất khó."

Diệp Trọng Huy đáp: "Đương nhiên rất khó, A Cẩm có muốn biết đáp án không?"

Diệp Trọng Cẩm vội vàng bịt miệng hắn lại: "Đã có manh mối rồi, còn lại tự đệ tìm, không thì còn ý nghĩa gì chứ."

Diệp Trọng Huy ngẩn người, thấy y háo hức tìm kiếm lật xem những quyển điển tịch khác thì chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.Thật ra không cần phải vất vả tìm kiếm đâu xa, ngay trong tòa Kim Quang Tự mà A Cẩm từ bé đã đến, nơi đó mới chính là long mạch.Trước Kim Quang Tự là con sông Tam Thủy bắt qua, Tam Thủy chi nguyên, ứng với thủy, trong tự có một rừng đào bốn mùa hoa nở, đào lâm ứng với mộc, khách hành hương nối liền không dứt, hương khói ngập tràn, ứng với hỏa, lưng tự dựa vào Mân Sơn, ứng với thổ, cuối cùng là cái tên Kim Quang Tự, "Kim Quang" không phải chỉ Phật quang, mà là hào quang từ bảo vật đếm cũng không hết đang giấu dưới lòng đất, chính là kim trong ngũ hành.Trước nay dân gian vẫn đồn rằng trong Kim Quang Tự có đầy rẫy cơ quan, xông vào sẽ bị giam lại.

Lời đồn vô căn cứ thế này trước đó Diệp Trọng Huy không tin, cho đến năm ấy chính hắn bị nhốt bên trong mới hiểu sự lợi hại trong đó.Một tòa sơn tự đầy rẫy cơ quan, đáp án quá rõ ràng, A Cẩm thông minh như vậy sao có thể không đoán ra được, chẳng qua đang giả ngốc đó thôi.Qua một lúc lâu, Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Ca ca, sư phụ là người tốt, sư phụ thủ hộ long mạch không phải muốn làm chuyện xấu, có lẽ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi."

Không Trần đại sư là người như thế nào, có thể được người người kính phục như vậy, Diệp Trọng Huy gật đầu: "Việc này sẽ không có bên thứ ba biết được."

Đây là bí mật nhỏ của huynh đệ hai người.Diệp Trọng Cẩm yên tâm, kéo hắn ra khỏi thư lầu, đòi cưỡi ngựa đạp thanh, Diệp Trọng Huy bật cười, mới tháng chạp, lấy đâu ra "thanh" để đạp.Cũng may, mùa đông ở Tân Châu không quá lạnh.===========Hết chương 132.Toàn văn hoàn.

Ngàn lần tự kiểm điểm, vì hỏng máy rồi quên khôi phục thư mục lưu truyện mà làm biếng tới tận hôm nay.
 
Back
Top Bottom