Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Kẻ Thuần Hóa Chó Điên - Thanh Mỗi

[Đm] Kẻ Thuần Hóa Chó Điên - Thanh Mỗi
Chương 19: Giấc mộng tan vỡ


Editor: Quyên Cát___Sự thật chứng minh thầy Tiểu Ngô hoàn toàn không phải là quả hồng mềm có bị đánh chửi vẫn không phản kháng, buổi tập luyện một chọi một chiều hôm đó, anh dứt khoát cho Triệu Thứ leo cây, cách thức cho leo cây của anh là trực tiếp vắng mặt trong buổi tập tối, mất tích luôn.Không ai thấy việc Ngô Thả không đến buổi tập tối là tội đáng chết vạn lần, rốt cuộc cũng không có quy định nào bắt buộc thầy phụ trách đội phải tham gia tập luyện — những thầy phụ trách đội trước đây trong một học kỳ còn chưa chắc đã bước vào sân bóng rổ quá ba lần.Ngoại trừ Triệu Thứ.Ngay khi biết Ngô Thả không đến, tốc độ mặt cậu ta tối sầm còn nhanh hơn cả đêm đầu đông ngoài kia, cũng đen kịt hơn.Khuôn mặt đen xì này kéo dài cho đến khi kết thúc buổi tập tối, hai tay cậu ta cho vào túi đứng ở cổng trường, đợi tài xế bị kẹt xe trong giờ cao điểm đến đón, có vẻ như đang ngẩn người, bảo vệ trường từ phòng trực thò đầu ra nhìn công tử nhỏ họ Triệu, cảm thấy hôm nay cậu ta trông còn hung dữ hơn mấy con sư tử đá trừ tà đã ngồi xổm ở cổng trường hàng trăm năm.Triệu Thứ quay đầu lại, thấy cách đó không xa còn một người khác cũng đang đợi xe, nhìn có vẻ là giáo viên, tóc xoăn dài, một Omega nữ.Cậu ta lơ đãng nhìn lướt qua liền chuẩn bị rút ánh mắt lại, cũng không định chào hỏi, người này cậu ta biết, Từ Từ Tâm - con gái nhỏ của ông vua châu báu Giang Thành Từ Sanh, từng dính tin đồn với Triệu Quy Phác trong ba ngày, sự thật là họ chỉ ngồi chung bàn ăn một lần, hôm sau lại vô tình xuất hiện trên cùng một du thuyền câu cá ngoài khơi mà thôi.Vì tránh cho ngày mai khi không lại bị báo chí viết mấy tiêu đề vô lý kiểu "Cậu em chồng với chị dâu đi cùng xe về biệt thự cao cấp", Triệu Thứ thậm chí còn âm thầm nhích sang một bên.Mới nhích được nửa bước, cậu ta liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói nũng nịu: "Úi chà chà, giờ mới biết tránh điều tiếng với Omega à?"

Cậu ta cứng người, quay đầu liền thấy một khuôn mặt cười tủm tỉm, trên gương mặt mềm mại quyến rũ của Omega mang theo vẻ trêu chọc, Triệu Thứ cả đời này chưa từng nghĩ có ngày mình lại muốn nhắc nhở người ta, làm thầy kẻ khác phải biết chừng mực."

Chú ý tránh điều tiếng như vậy thì không nên để mặc Lâm Tổ Văn mang mùi pheromone của cậu đến trường chứ."

Từ Từ Tâm khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cậu ta như nhìn một tên khốn."

Cả ngày hôm nay thầy Tiểu Ngô rất xấu hổ."

Hai nhà Triệu, Ngô vẫn chưa công bố tin liên hôn.Triệu Thứ hơi ngạc nhiên, làm sao người phụ nữ này biết được, cậu ta nhướng mày: "Cô muốn nói gì?"

"Sáng nay lúc làm lễ chào cờ, trong đội ngũ giáo viên cứ bàn tán mãi chuyện Triệu Thứ và Lâm Tổ Văn là một đôi, việc đánh dấu tạm thời của cậu chính là bằng chứng thép, thầy Tiểu Ngô cũng nghe thấy rồi."

Từ Từ Tâm nhún vai, "Sau đó anh ấy nhắn tin cho cậu đúng không, cậu nhìn điện thoại nhưng không trả lời."

Triệu Thứ: "?"

Từ Từ Tâm: "Chắc lúc đó có thể cậu còn nói những lời khó nghe khi anh ấy dò hỏi về chuyện Lâm Tổ Văn, đúng chứ?

Thái độ của cậu tệ như vậy, công khai ngoại tình, đánh dấu Omega khác, nếu tôi là anh ấy tôi cũng không luyện bóng với cậu."

Triệu Thứ: "?

Cô là mụ phù thủy hả?"

Từ Từ Tâm nghẹn lại, nghĩ thầm thằng chó con thúi này nói chuyện thật khó nghe, nhướng mày, không nói gì nữa.Triệu Thứ nhíu mày sâu hơn: "Nếu không thì tại sao cái gì cô cũng biết?"

Ngón tay Từ Từ Tâm cuộn một lọn tóc lên vuốt ve, không trả lời, đúng lúc này xe nhà cô đến, chân dài bước lên xe, tay vịn vào cửa, Omega từ sau cửa xe thò nửa khuôn mặt ra: "Nếu tôi là cậu tôi sẽ đi xin lỗi."

Nói xong, không đợi Triệu Thứ trả lời, cửa xe "Bang" một tiếng đóng lại.......Tối về nhà, Triệu Thứ mang một cái đầu đầy dấu chấm hỏi rửa mặt xong lên giường, cậu ta cảm thấy từ đó tới giờ nay đúng là ngày mông lung nhất trong nhân sinh của mình.Cậu ta nghĩ về việc đánh dấu tạm thời Lâm Tổ Văn, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến Ngô Thả, nghĩ đến Ngô Thả lại cảm thấy có lẽ mình nên xin lỗi, sau đó lại xoắn xuýt qua lại giữa "Nên xin lỗi" và "Xin cái đéo gì, anh ta còn công khai thích Bùi Khuynh Vũ".Có lẽ là do xoắn xuýt quá nhiều, đêm hôm đó Triệu Thứ cảm thấy có chút không thoải mái.Biểu hiện giống như Alpha trong kỳ phát tình, toàn thân nóng ran, bồn chồn, phấn khích.Trong mơ luôn có một bóng hình lởn vởn trước mặt Triệu Thứ, mờ mờ ảo ảo, cậu ta đang liều mạng đuổi theo, trong quá trình đuổi theo, tâm trạng càng lúc càng phấn khích không thể kiểm soát.Cậu ta ngửi thấy hương đào, cậu ta thậm chí còn không nhớ rõ mình đã ngửi thấy mùi pheromone Omega ngọt ngào như vậy ở đâu, cậu ta chỉ biết từng sợi lông tơ trên người mình đều dựng đứng lên, cố gắng đuổi kịp người đó, đè ngã anh —Một giây trước, cậu ta thậm chí còn cho rằng người dưới thân mình là Lâm Tổ Văn, bởi vì họ vừa hoàn thành hành vi đánh dấu tạm thời.Nhưng trong mơ, khi cậu ta đưa tay gạt tóc mái của người nọ qua, bất ngờ rơi vào một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp mà lạnh lùng.Người bị cậu ta đè dưới sàn nhà vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cậu ta, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc hoàn toàn khác với Omega: "Cậu thật..."

Chữ cuối cùng không nói ra được, bởi vì Triệu Thứ đã bịt kín miệng anh — một chữ, tính từ chỉ mức độ, nói ra một cái thì cảnh trong mơ sẽ bị làm mờ mất.("Cậu thật..."*: Từ cuối cùng không có đáp án chính xác, để mọi người tự suy diễn.

Trong sáng thì là "nặng", "nóng"; trong tối thì có thể là "to", "cứng", "nứng"...)Triệu Thứ giật mình tỉnh giấc.Lật người ngồi bật dậy trên giường, cậu ta hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi, thiếu niên Alpha nắm chặt chăn mặt mày tái mét, cậu ta "Đụ má" một tiếng, rồi sau đó ôm chặt lấy chăn, lặp lại một lần nữa, "Đụ má đụ má đụ má!"

Xốc chăn lên thò chân xuống giường giống như ăn trộm, tắm nước nóng, thay quần, tự tay giặt quần phi tang chứng cứ, cuối cùng lấy hộp thuốc trong phòng ra tiêm cho mình một mũi thuốc ức chế nóng hổi.Trái tim đập loạn xạ cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh vốn có, Triệu Thứ soi gương phát hiện mặt mình tái nhợt như quỷ, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ li ti.Triệu Thứ: "..."

Trời sập rồi.......Hoàn toàn không biết lúc này trong căn biệt thự nào đó tại Giang Thành có một thiếu niên Alpha ngây thơ vì mình mà mất ngủ cả đêm.Ngày hôm sau, Ngô Thả mang tinh thần sảng khoái xuất hiện ở trường.Chuyện hôm qua cậu ta hơi quạu quọ một chút anh cũng không để trong lòng, tuy nhiên thực ra anh cũng rất hoang mang, bản chất thực sự của cuộc liên hôn này gì.— Rốt cuộc dù là anh hay Triệu Thứ, ai cũng không biết tại sao hai nhà lại nhất định phải ràng buộc hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược lại với nhau.Ý định của nhà họ Ngô còn dễ đoán hơn chút, khả năng sinh sản của nam giới Beta gần như thoái hóa nhưng không phải hoàn toàn không có, mà Triệu Thứ lại là Alpha cấp SS hiếm thấy...Loại gen ưu tú này (cá nhân Ngô Thả vẫn còn nghi ngờ) chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ngay cả Hiệp Hội Sinh sản và Dân số cũng thèm nhỏ dãi, nhà họ Ngô mưu tính điều này, âu cũng là chuyện dễ hiểu.Nhưng nhà họ Triệu mưu tính gì ở một Beta bình thường như Ngô Thả, đúng là nghĩ trăm vạn lần cũng nghĩ không ra.Thứ chưa biết rõ ngược lại càng đáng sợ hơn.Điều này khiến thầy Tiểu Ngô hồn vía bay hơi xa suốt cả buổi sáng, khi không có giờ dạy thì ngồi trong phòng giáo viên lười biếng ngủ bù một giấc trưa, mơ thấy Triệu Quy Phác muốn lừa anh vào cửa, rút khô máu để chữa bệnh nan y cho Triệu Thứ, lại tự làm bản thân sợ hết hồn tỉnh giấc.Mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc chưa tỉnh hẳn, thầy Tiểu Ngô nhập vai quá sâu nhất thời hồ đồ, lấy điện thoại nhắn tin hỏi Triệu Thứ cậu ta có bệnh không.(Có bệnh*: 有病, ngoài việc có nghĩa là "có bệnh", thì còn có nghĩa là "bị điên".)Lúc này Triệu Thứ đang ngồi vật vờ ngái ngủ trong tiết Vật lý, bất thình lình bị người ta hỏi có bệnh không, còn tưởng người ta đang công kích cá nhân.Vốn dĩ đã vì giấc mơ tối qua mà phiền não muốn nhảy lầu, mở mắt liền thấy người kia còn định chửi mình, sau khi trả lời Ngô Thả một chuỗi dấu chấm hỏi, công tử nhỏ họ Triệu thẹn quá thành giận, thuận tay chặn anh luôn.......Ngô Thả mắng người xong liền tỉnh táo, tất nhiên không còn cãi nhau với Triệu Thứ như tụi học sinh tiểu học nữa.Cho nên thầy Tiểu Ngô cũng không biết mình đã bị chặn.Buổi tập tối hôm đó Ngô Thả khôi phục công cuộc chấm công ở sân bóng rổ, kết thúc buổi tập luyện, khi Alpha cao lớn người đầy mồ hôi cầm bóng chặn trước mặt mình, yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ tập thêm, dù anh rất bất đắc dĩ nhưng cũng không mắng quá khó nghe.Bình thường giờ này là thời gian Ngô Thả nghe nhạc đón hoàng hôn tan tầm về nhà, nỗi phiền muộn duy nhất là không biết mẹ có lén bỏ gừng vào canh lòng lợn kỷ tử không...Nhưng hiện tại nỗi phiền muộn của anh đã biến thành khuôn mặt thúi quắc của vị hôn phu tuổi thiếu niên đang đứng chắn ngang trước mặt, không cho anh về nhà đúng giờ.Khi từng người trong sân bóng rổ cứ ba bước lại ngoái đầu một lần lưu luyến rời đi hết, Ngô Thả mới rề rà đứng dậy.Nhưng bắt anh bấm bụng nuốt giận bị nô dịch như vậy, anh không muốn.Anh rất ghét nhìn thấy khuôn mặt vừa tự tin lại ngu ngốc của Triệu Thứ."

Chúng ta thế này cũng được tính là ngoại tình."

Thầy Tiểu Ngô thốt ra một câu sốc óc, "Nhỉ?"

Anh bổ sung.Hài lòng nhìn khuôn mặt của thiếu niên Alpha nháy mắt như mới vô tình giẫm phải trân châu chó.

Triệu Thứ vẫn lạnh mặt trả lời hỏi: "Ai là người bị cắm sừng?

Bùi Khuynh Vũ hay Lâm Tổ Văn?"

Ngô Thả: "..."

Ngô Thả: "Sao cứ có câu hỏi là cậu lại trả lời vậy, trả lời không được cũng phải áp đại công thức ráng trả lời hả?"

Triệu Thứ: "Anh cũng thấy tởm hả?

Ai bảo anh lắm miệng."

Bàn thắng đầu tiên được ghi bởi Ngô Thả, sau khi cướp được bóng từ tay Triệu Thứ thì đứng ngoài vạch ba điểm ném thẳng vào.Bởi vì sợ lại phạm lỗi tấn công, Triệu Thứ kiềm chế quá mức dẫn đến bó tay bó chân, Ngô Thả thực hiện cú ném này rất dễ dàng, so sánh thì trông Alpha chẳng khác gì một con gấu vụng về...Nhưng sau khi tiếp đất, Ngô Thả cũng không chê cười cậu ta.Vì anh phát hiện ra tuy hành vi làm việc của cậu ta có vẻ vừa hấp tấp lại thiểu năng, nhưng đối với những việc mình muốn làm, thực ra Triệu Thứ cũng khá nghiêm túc —Ít nhất cậu ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ Ngô Thả tập luyện thêm với mình, không đơn thuần chỉ vì muốn hành hạ một nô lệ tư bản Beta không đủ tinh lực không cho về nhà, mà thực sự rất cố gắng sửa tật xấu của mình.Ví dụ, ngay lúc này khi đứng dưới rổ, Alpha cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ sau khi bị cướp bóng, nhìn đôi tay của mình, hỏi Ngô Thả: "Tư thế dẫn bóng của tôi thật sự cao quá sao?"

"Nếu đối thủ của các cậu đều là Alpha có chiều cao trung bình trên 1m83, thì cũng được."

Ngô Thả chân thành nói, "Nhưng trong mắt tôi, cậu như đang dẫn bóng trước mí mắt tôi vậy."

Triệu Thứ mím môi, như không thể chấp nhận được chuyện chiều cao cũng có thể trở thành yếu tố bất lợi trong bóng rổ.Cậu ta một tay vớt lấy quả bóng trong tay Ngô Thả, cong lưng, lần này tư thế dẫn bóng thấp hơn trước khá nhiều, vì thay đổi thói quen cũ mà động tác trở nên vụng về, nhưng cậu ta rất nghiêm túc."

Tiếp đi."

Ánh mắt thiếu niên tập trung, hoàng hôn từ cửa sổ sân bóng rổ chiếu vào, sàn gỗ trong thoáng chốc đã bị nhuộm thành màu vàng óng như bánh cuộn trứng caramel.Trong khoảnh khắc đó Ngô Thả bỗng ngẩn ngơ —Để trở thành đội trưởng châu Á chưa phân hóa duy nhất kể từ khi trường Trung học Desque thành lập không phải do ăn may chó ngáp phải ruồi, chỉ có chính Ngô Thả mới biết anh đã trải qua những gì trong thời gian đó, đến sân bóng rổ sớm nhất mỗi ngày, tối sẽ luyện tập đến mức không thể nhảy thêm một lần nào nữa mới rời khỏi sân.Thanh niên tóc đen hai tay chống trên đầu gối, gập người xuống, đột nhiên không còn cảm thấy mất kiên nhẫn với Triệu Thứ như lúc ban đầu."

Mắt nhìn thẳng vào tôi, đừng vô thức nhìn về phía cậu muốn đột phá —""Tôi không có nhìn."

"Ồ, vừa rồi cậu muốn đột phá từ phía bên trái tôi, có thể sẽ làm động tác giả sang phải, nhưng cậu vẫn muốn đi sang trái."

"..."

"Sơ hở đầy trời."

Tròng mắt của thiếu niên cầm bóng phía đối diện cứ xoay tới xoay lui rồi thoáng chốc dán chặt vào giữa lông mày anh.Trong phút chốc Ngô Thả thoáng sững sờ một lần, Alpha thân hình cao lớn như gió lướt qua vai anh, giày bóng rổ ma sát với sàn nhà phát ra tiếng cọt xát chói tai, Triệu Thứ dẫn bóng vượt qua.Khi Ngô Thả mới vừa quay đầu lại, anh thấy thiếu niên bên ngoài vạch ba điểm, lấy tư thế nhảy lên gần như y hệt anh vừa rồi, dùng một cú ném ba điểm đẹp mắt đáp trả anh.Triệu Thứ tiến lên với lấy quả bóng rổ rơi xuống đất, cổ tay hất lên ném bóng về phía này.Hơi thở cậu ta hơi loạn, hếch cằm lên hướng về phía Beta tóc đen, vẻ tự đắc hiện rõ trên mặt.Cùng vang lên với tiếng bóng rổ bịch bịch trên sàn gỗ, là nhịp tim đập mạnh mẽ của Ngô Thả —Anh "Ừm" một tiếng, xắn tay áo hoodie lên, gật gật đầu nghiêm mặt nói: "Tiếp tục."......Đến khi bảo vệ trường cầm đèn pin đến đuổi người, ngẩng đầu nhìn giờ thì phát hiện đã gần tám giờ tối, hoàng hôn đã lặn từ lâu, trăng sáng treo cao.Ngô Thả ngồi bên sân bóng uống một trong những chai nước thể thao mà mình mua cả thùng, nghe thấy tiếng của bảo vệ, cảm thấy cuối cùng mình cũng chờ được cứu tinh của đời mình.— Hai mươi ba tuổi có thể không phải là độ tuổi sung mãn đỉnh cao thật, anh mệt muốn chết.Mà cách đó không xa, thiếu niên Alpha vẫn khỏe như vâm, cậu ta lại đổi sang giọng điệu thiếu gia, cực kỳ mất kiên nhẫn nói chuyện với bảo vệ đang cố gắng đuổi họ đi, nhà cậu ta góp một nửa vốn xây dựng sân bóng rổ, dựa vào cái gì lại không cho cậu ta dùng đến tám giờ?Phát ngôn kiểu này nghe ngu quá, khiến thanh niên tóc đen không đành lòng nghe tiếp, run rẩy đứng dậy, túm lấy áo thun thể thao của Triệu Thứ từ phía sau giật một cái.Tay anh chạm vào một nắm vải ướt đẫm mồ hôi gần như vắt ra được nước, Ngô Thả ngẩn người, lúc này mới nhớ ra sau một tiếng rưỡi đấu tập đối kháng lúc chiều, Triệu Thứ lại tập thêm với mình hai tiếng —Cậu ta không thể nào không mệt, nhưng cậu thiếu gia rất khó chiều cũng rất ta đây này từ đầu đến cuối không than phiền lấy một câu."

Kéo tôi làm gì?"

Mang theo hơi thở nóng hừng hực, nhíu mày quay đầu lại, cúi người xuống thò lại gần.Hơi thở ẩm ướt lướt qua gò má Ngô Thả.Công tử nhỏ họ Triệu vì giây trước vẫn đang cãi với bảo vệ, giọng điệu khó mà kìm chế nổi vẻ cáu kỉnh.Ngô Thả rút tay về, cả người lùi lại về sau một bước.Anh lau mồ hôi không thuộc về mình lên khăn lông, đổi sang giọng điệu ôn hòa quen thuộc, phiền thiếu gia đừng làm khó dân làm công nữa, tối nay tập đến đây thôi."

Nhưng tôi vẫn chưa quen tư thế dẫn bóng mới."

Triệu Thứ không vui nói, nói xong tạm dừng một chút, đánh giá Beta tóc đen trước mặt từ trên xuống dưới, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Anh mệt rồi à?"

"Nếu thể lực tôi tốt như vậy thì bây giờ tôi đã không đứng đây tăng ca không lương luyện tập cùng cậu, mà đã cầm lương hàng chục triệu đô mỗi năm chơi NBA rồi."

Ngô Thả bình thản nói, "Đúng vậy, tôi mệt rồi."

Trong nháy mắt Triệu Thứ nhìn có vẻ rất muốn nói gì đó, nhưng cậu ta nghẹn lại, lúc lâu sau mới lầm bầm một câu "Thể lực kém ghê", khi đó mới miễn cưỡng lau mồ hôi qua loa, đi về phía phòng thay đồ.Ngô Thả thấy cậu ta nhượng bộ, thở phào nhẹ nhõm.Ngô Thả không đổ nhiều mồ hôi, chỉ thấy mệt mỏi, nên anh có thể chịu đựng quần áo trên người đi thẳng về nhà tắm rửa, chân mới nhấc lên định đi ra cửa —Kết quả vừa bước ra ngoài được một bước đã bị người ta túm mũ hoodie từ phía sau."?"

Ngô Thả quay đầu lại, nhìn thiếu niên vốn đã quay lưng rời đi không biết sao lại vòng về, Triệu Thứ vẫn mang vẻ mặt khó ở kia, đối diện với ánh mắt hoang mang của Ngô Thả như đối diện với rắc rối to đùng nào đó, ăn nói cộc lốc: "Đợi đây đi.

Tôi bảo tài xế đưa anh về."

"Không cần."

Ngô Thả nói, "Tôi tự lái xe đến."

"Cú ném cuối cùng vừa nãy nếu không phải chân anh mềm lệch trọng tâm, thì bóng đã vào rồi."

Triệu Thứ mặt không cảm xúc nói, "Chân mềm nhũn rồi còn lái xe cái gì, lái lên vỉa hè hả?"

"..."

Ngô Thả phải thừa nhận là cậu ta nói rất đúng.Vì vậy ngày hôm đó, lần thứ hai anh miễn cưỡng ngồi lên ghế sau chiếc Rolls-Royce của công tử nhỏ họ Triệu.......Cuộc đối thoại lần trước khi ngồi trên chiếc xe này vô cùng bất ổn, đến nỗi tối nay cũng được coi là hậu quả của đêm hôm đó, vì vậy suốt đường Ngô Thả không mấy hào hứng trò chuyện, thậm chí có phần mơ màng buồn ngủ.Lần này Triệu Thứ ít nhất còn biết đưa anh vào tận sân thậm chí còn đỗ xe trước cửa nhà anh.Ngô Thả bị Triệu Thứ duỗi tay đánh thức —Thiếu niên dùng hai ngón tay véo má anh kéo lên, dùng cách này đánh thức anh.Thanh niên tóc đen mơ màng mở mắt liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Triệu Thứ phóng đại lắc lư trước mặt mình, trong nháy mắt tinh thần anh hoảng hốt tưởng mình vẫn đang nằm mơ, cho đến khi Triệu Thứ mặt không cảm xúc nói: "Hỏi anh một câu."

Ngô Thả: "Đừng hỏi."

Triệu Thứ chắc thèm quan tâm: "Anh...

Hôm qua có phải anh không vui khi tôi đánh dấu tạm thời Lâm Tổ Văn không?"

Ngô Thả muốn nói không có, nhưng lời đến tận miệng rồi thì anh cảm thấy thực ra cũng có —Không có người đàn ông nào muốn thành ông chồng bất lực bị đội mũ xanh.Huống chi cái mũ này còn là do bị người ta ép buộc đội lên.Một người kín đáo và nội tâm như anh, phải làm nhân vật bí ẩn trọng tâm trong drama học đường nguyên cả một ngày, có khổ mà không thể nói nên lời...

Nếu hỏi có vui không, thì cũng vui, miễn cưỡng cười vui.Thấy Beta tóc đen trước mặt từ trạng thái mơ màng tỉnh giấc vì một câu hỏi của mình mà im lặng ngay lập tức, coi như ngầm thừa nhận, Triệu Thứ phát hiện nhất thời bản thân cũng không biết nên nói gì —Cậu ta thậm chí còn không biết cảm giác rối bời lan tỏa trong lồng ngực lúc này, là vui mừng hay là cảm thấy người trước mặt thật lắm chuyện.Hàng ghế sau Rolls-Royce tối om, tấm chắn đã nâng lên, đèn xe chưa bật, thiếu niên mím môi, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "

Sau này sẽ không đánh dấu tạm thời cậu ấy nữa."

Ngô Thả muốn nói thực ra cậu bảo trò ấy khử mùi cho kỹ là được rồi.Nhưng nghĩ nghĩ sao đó, anh vẫn không nói câu này ra, một lúc lâu sau mới có dáng vẻ hơi chậm hiểu "Ò" một tiếng.Triệu Thứ nhìn anh chăm chú trong chốc lát, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên tựa người ra sau, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, thay đổi giọng điệu nói: "Vậy là chốt rồi."

"...

Chốt cái gì?"

"Tối mai cũng tập một chọi một."

"...

Tôi chốt vụ này bao giờ?

Mai cũng phải tập đến tám giờ hả?"

Anh tưởng câu từ của mình đã thể hiện sự không tình nguyện đủ rõ ràng, nhưng cũng không biết công tử nhỏ họ Triệu nghe không hiểu hay hoàn toàn không muốn nghe hiểu, cậu ta gật gật đầu: "Tám giờ đúng là sớm quá, sau này đến nhà tôi, nhà tôi có sân bóng, tập xong anh có thể ở lại luôn, dù sao cũng có rất nhiều phòng."

Lời này vừa nói xong, hai người ngồi hàng ghế sau Rolls-Royce đều sững sờ một chút.Bầu không khí đột nhiên có phần kỳ quái.Ánh mắt thiếu niên lảng tránh, mông nhích ra sau một chút, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa, ho khan một tiếng nói: "Đừng tỏ vẻ miễn cưỡng như vậy, tối nay anh tập không vui à?"

Ngô Thả không có cách nào phản bác.Từ ngày phân hóa thất bại, bất chấp tất cả rời khỏi đội bóng rổ để trốn tránh, anh thực sự chưa từng chơi bóng với ai khác nữa —Có lẽ anh không muốn đối mặt với những câu hỏi của đồng đội, cũng có thể là muốn từ chối chịu đựng ánh mắt thương hại hoặc thất vọng của huấn luyện viên...Từ đó trở đi, anh không bao giờ đến đội bóng rổ lần nào nữa.Tối nay, tại sân bóng rổ của trường trung học bên đây đại dương, giữa tiếng ve sầu đầu thu réo rắt, anh gần như chết chìm trong tiếng bóng rổ đập xuống đất, cùng cảm giác đặc biệt trên chân khi đôi giày chơi bóng cọ xát với sàn gỗ.Một vài ký ức không tình nguyện bị đánh thức, rồi lại ùa về như dời non lấp biển.Trong phút nhất thời anh không thể nói rõ cảm xúc lúc này là gì, may mà màn đêm là lớp ngụy trang tốt nhất, cửa xe Rolls-Royce mở ra, Ngô Thả xuống xe.Trong tiếng động cơ khởi động xe phía sau, như bị ma xui quỷ khiến, anh quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang ngã trái ngã phải ở hàng ghế sau trong xe, chán chết lướt xem cái điện thoại chưa động vào cả đêm.Cách một lớp kính xe, dưới ánh sáng xanh điện thoại, góc nghiêng của thiếu niên thật mờ ảo.Nhưng không còn dáng vẻ vừa ngu ngốc vừa ngông cuồng tự đại như một ngày trước đó."

Chỉ chơi thêm một lần nữa, không thể nhiều hơn."

Dưới ánh trăng đêm, thầy Tiểu Ngô cứ thế nghiêm túc cảnh báo và nhắc nhở chính mình.___Lời tác giả:Hai ngày này Triệu Chó Con điên cuồng động lòng mà không tự biết sẽ ngoan một chút, nhưng JUST hai ngày thôi.

PS: Câu chuyện này không có nữ phụ ác độc, Từ Từ Tâm là Omega của chị gái vang sủi vị táo.
 
[Đm] Kẻ Thuần Hóa Chó Điên - Thanh Mỗi
Chương 20: Được yêu thích quá nhỉ, thầy Tiểu Ngô


Editor: Quyên Cát___Thầy Tiểu Ngô bước lên bậc thềm đá trước cửa nhà mình với tâm trạng không hề tệ, trong đầu vẫn nghĩ về cú ném bóng cuối cùng tối nay, nếu chân không mềm thì liệu có thật sự ghi điểm được không, thế thì anh sẽ thắng Triệu Thứ tận 21 điểm.Tuy trông như đang bắt nạt học sinh trung học, nhưng việc đánh bại một Alpha thế này đúng là chuyện khiến người ta sướng đến độ ngón chân cũng co quắp lại.Tâm trạng vui vẻ vẫn duy trì đến khi mở cửa, Ngô Thả phát hiện ba mẹ đang ngồi trên sofa như thẩm phán, nhìn mình như hổ rình mồi.Ngô Thả "..." một lúc, theo phản xạ có điều kiện nhìn về cái đồng hồ cây trong phòng khách —Bây giờ là 8 giờ 43 phút tối, thầy Tiểu Ngô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, chẳng hạn như không biết từ khi nào anh đã ở độ tuổi 23 rồi mà lại phải tuân theo giờ giới nghiêm "Về nhà trước 7 giờ tối" như lúc 16 tuổi.Đứng ở lối vào, cởi giày, anh cực kỳ vô tội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Xe đưa con về vừa rồi có phải xe nhà họ Triệu không?"

Lý Quân Bích đặt câu hỏi trước.Ngô Thả "À" một tiếng vừa định trả lời, lúc này đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng — trước kia mỗi khi Lý Quân Bích nhắc đến người nhà họ Triệu, giọng điệu nghe thật thân thiết thật gần gũi, bà cực kỳ hài lòng về cậu trai trẻ Triệu Thứ, cũng cực kỳ hài lòng với chiếc Rolls-Royce của cậu ta, chưa bao giờ dùng mấy từ ngữ lạnh lùng kiểu "xe nhà họ Triệu"."

Con mới chơi bóng ở trường, chơi xong mệt quá nên con không muốn lái xe, Triệu Thứ đưa con về... có chuyện gì à?"

Ngô Thả hoang mang hỏi, "Chẳng phải mẹ bảo con tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn sao?"

Vừa dứt lời, đã bị nhéo lỗ tai.Lý Quân Bích mặt như hận rèn sắt không thành thép, vừa mắng anh "Cả người mồ hôi thúi rình", vừa không chịu buông tha người ta mà đè anh ngồi xuống sofa: "Người như con sao lúc nào cũng ăn cơm thiu vậy hả?

Hôm qua mẹ bảo con tiếp xúc với Triệu Thứ nhiều hơn, lúc đó con cứ như đi hành xác — Kết quả thì sao — Ha, tình hình hôm nay thế này mà con còn chủ động tiếp cận?!"

"Tình hình thế nào cơ?"

Ngô Thả vừa dứt lời, đã bị vỗ hai cái "Bép bép" vào ngực.Lý Quân Bích nâng cao giọng, cực kỳ tức giận hỏi: "Ngô Thả, con thành thật nói với mẹ, Triệu Thứ có phải đã đánh dấu thằng nhóc Omega nhà họ Lâm không, còn làm ầm lên ai ai cũng biết?!"

"..."

Hóa ra là vì chuyện này.Đôi mắt như lọt vào trong sương mù của thanh niên tóc đen lúc này cuối cùng cũng có tiêu điểm, nhìn gương mặt mang vẻ nhịn nhục chịu khổ đầy lo âu của ba mẹ, anh cười cười, dùng giọng điệu một điều nhịn chín điều lành nói: "Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi mà."

Sau đó cảnh tượng đội ngũ giáo viên xì xào bàn tán dưới quốc kỳ sáng hôm đó lại diễn ra một lần nữa.Khác cái là sáng hôm đó cách cô Vương tỏ vẻ phản đối nhiều lắm cũng chỉ từ chối rót nước cho thầy Tiểu Ngô, nhưng Lý Quân Bích thì ra tay đánh thiệt, bà vỗ lưng Ngô Thả "Bép bép", mắng những gì anh học trong giờ giáo dục giới tính và đạo đức đều vứt cho chó ăn hết, không biết lễ nghĩa liêm sỉ."

Con xuyên không tới hả?!

Hay xuyên sách tới?!

Là người ngoại lại xuyên không đến thế giới ABO hôm qua mới hạ cánh xuống đây đúng không?!"

Quý bà Lý Quân Bích vừa xách tai anh vừa hét —"'Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi mà'!

Con nghe xem con đang nói cái quần què gì vậy hả?

Đó là hành vi đánh dấu giữa Alpha và Omega!

Người ngoài bây giờ đều nghĩ Triệu Thứ và Lâm Tổ Văn là một đôi!

Chiều nay mẹ đi đánh bài, Lâm phu nhân còn giả vờ giả vịt hỏi mẹ hôn ước giữa Triệu Thứ và con có thật không, ôi chao cái vẻ ngại ghê con trai cưng của tôi nhanh chân đến trước rồi!

Mẹ nhục muốn chết!"

Tìm thấy nguyên nhân khiến quý bà Lý Quân Bích tức giận rồi, hóa ra là do chiều nay đi đánh bài bị người ta chà đạp mặt mũi, mất hết thể diện.Ngô Thả nghe vậy, dở khóc dở cười: "Không phải mà, con đâu thèm quan tâm."

Lý Quân Bích nói dữ quá mắt cũng đỏ lên vì tức, lập tức lấy điện thoại muốn gọi cho Triệu Quy Phác đòi một lời giải thích.Hành động này bị hai cha con nhất trí phản đối, Ngô Văn Hùng thân là một người cha cũng là một Alpha tất nhiên không thể để vợ mình càn quấy, cẩn thân hỏi kỹ Ngô Thả diễn biến sau sự việc đó, sắc mặt ông tốt hơn nhiều...Sau một hồi khuyên bảo Lý Quân Bích, nói là nếu lúc đó con trai nhà họ Lâm thật sự bị dị ứng thuốc ức chế trong kỳ phân hóa, lại có độ tương tích với pheromone của Triệu Thứ khá cao, thì Triệu Thứ giúp cậu ấy một tay, thật ra cũng không có gì chê trách được.Rốt cuộc cũng không thể thấy chết mà không cứu.Lý Quân Bích khinh thường đảo mắt lên trời, đối tượng công kích cộng thêm một Ngô Văn Hùng, thuận tay cầm cuốn catalog sản phẩm mới theo mùa mà thương hiệu SA gửi đến chiều hôm qua ở trên sofa, đập thẳng vào mặt chồng: "Sao anh lại tin nhân vật tầm cỡ như Lâm Tổ Văn đến bệnh viện tư nhân mà lại không có thuốc ức chế đặc biệt chuyên cung cấp cho Omega dị ứng hả?

Có bị ngu không?!"

Ngô Văn Hùng và Ngô Thả đồng thời câm họng không trả lời được.Lý Quân Bích hận không thể đá cặp cha con này hai cái, hét lên về sau bà sẽ bán thực phẩm chức năng cho cả hai.Vừa nói vừa cảnh cáo Ngô Văn Hùng: "Giới hạn đạo đức của anh thấp như vậy, tốt nhất đừng có bày đặt tốt bụng giúp Omega đánh dấu tạm thời!

Để tôi biết được, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh!"

Ngô Văn Hùng chịu oan uổng nhường này, không dám kêu to.Lúc này nhìn cha con hai người họ thấy ngứa cả mắt, Lý Quân Bích nhíu mày đổi sang ghế sofa cách xa họ hơn, bực bội ngồi xuống, mày vẫn nhíu chặt: "Bây giờ bên ngoài dần dần đều biết nhà ta với nhà họ Triệu có ý liên hôn, nhà họ Lâm rõ ràng cũng biết, mà ngay lúc này lại làm chuyện như vậy...

Mẹ ghét đám người họ Lâm muốn chết, nếu hồi đó còn ở Tân Thành, mẹ xem ai dám —"Giọng nói bà đột ngột im bặt.Rồi lại đau lòng nhìn Ngô Thả: "Cu cậu, gần đây con đừng quá thân thiết với Triệu Thứ, giờ ai cũng nói Triệu Thứ với Lâm Tổ Văn là một cặp, tình huống của con thật lúng túng."

Rõ ràng bọn họ mới là người đến trước mà.Giờ lại như thể cướp đoạt tình yêu của người ta.Nghe vậy, Ngô Thả lại muốn thở dài: "Từ ngày đầu tiên ba mẹ tự ý quyết định hôn ước con đã nói với ba mẹ vấn đề này rồi!

Nhưng giờ chuyện đã thành ra như thế, cũng không sao, con là Beta, đâu thể yêu cầu Alpha chung thủy với con..."

Anh lại bắt đầu lên tiếng kiểu này.Từ khi Ngô Thả 18 tuổi đã bắt đầu hỏi người nhà có nên cân nhắc sinh thêm một đứa nữa không, Lý Quân Bích không chịu được mấy phát ngôn cá mặn này của anh, bực bội xua xua tay, ra hiệu anh không cần nói nữa.Quay đầu lại mắng gen trộm cắp nhà họ Lâm, thấy Alpha phân hóa cấp bậc cao liền vội vàng xí xớn bám vào, giờ lại chơi trò chuẩn bị lên xe trước rồi bù vé sau, dựa vào vụ đánh dấu tạm thời làm ầm lên, đúng là trò hạ đẳng.Lý Quân Bích trong cơn thịnh nộ cực độ cũng đề xuất "Hủy hôn", Ngô Thả biết mình nên thuận thế đẩy thuyền thúc đẩy việc này —Tuy nhiên vừa mới mở miệng, anh thấy Ngô Văn Hùng đang nhìn mình ra hiệu, ý là trước mắt mẹ anh chỉ đang nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.Vậy nên tiếp theo sau đó anh như cái máy ghi âm lặp đi lặp lại khuyên giải "Cậu ta không cố ý" "Con nít thì biết cái gì đâu".Trong quá khứ việc "Biện hộ cho Triệu Thứ" như thế, Ngô Thả thậm chí còn không thể thuyết phục bản thân, nhưng tối nay anh phát hiện mấy lời này cũng không khó nói ra đến thế —Anh thậm chí còn nghĩ đến bản thân Triệu Thứ.Anh nhớ ra dường như dù là trước khi xuất phát đi thăm Lâm Tổ Văn, hay sau đó, Triệu Thứ đều nói với anh về việc "Đánh dấu tạm thời" với giọng điệu vô cùng hùng hồn đúng tình hợp lý...Ngô Thả chợt ngộ ra.Lúc này anh mới muộn màng hiểu được ngày đó ở sân bóng rổ, trước khi đi bệnh viện thăm Lâm Tổ Văn đang phân hóa, Triệu Thứ nói với anh một đống lời nghe có vẻ vô nghĩa thực chất có ý nghĩa gì —Hóa ra lúc đó cậu ta đang giải thích với anh mấy thứ linh tinh này."

Cu cậu, con nói cho mẹ biết, mối quan hệ giữa con với Triệu Thứ có thực sự tệ đến vậy không?"

"...

Lâu lâu cũng ông nói gà bà nói vịt."

Ngô Thả tạm dừng một chút, rồi sau đó thành thật trả lời."

Nhưng cũng không tệ đến mức vậy."......Ngô Thả không mấy quan tâm đến việc Triệu Thứ đánh dấu Lâm Tổ Văn.Nhưng việc anh quan tâm hay không thực ra hoàn toàn không quan trọng, số người quan tâm đến chuyện này còn có một đống.Đêm đó, gia đình họ Ngô vẫn đang ngồi bên bàn uống chè sắn dây do Lý Quân Bích nấu, thì sân trước vang lên tiếng động cơ ô tô.Một nhà ba người ngồi bên bàn nhìn nhau, hiển nhiên không thể nghĩ ra giờ này ngoài người đến vay tiền thì còn có ai có thể đến thăm —Nhưng có thật.Người đến là Triệu Quy Phác.Người cầm quyền đương nhiệm nhà họ Triệu một thân tây trang giày da, rõ ràng vừa rời công ty đã đi thẳng đến đây, không thắt cà vạt, cổ áo cởi bớt hai cúc.Mái tóc vuốt keo chải ngược sau một ngày làm việc có một hai lọn rũ xuống, ánh mắt ngày thường sắc bén như lưỡi dao, giờ đây lộ vẻ mệt mỏi không chút che giấu.Gia chủ nhà họ Triệu đích thân đến cửa xin lỗi vì hành động lỗ mãng của em trai, nói năng uyển chuyển trong suốt cuộc trò chuyện, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đề cập đến việc hành vi của Lâm Tổ Văn rốt cuộc có chính đáng hay không, chỉ khi Lý Quân Bích nhắc đến cái tên này, câu chuyện mới hơi ngưng trệ.Hắn mang theo một hộp gỗ làm quà xin lỗi đích thân trao tận tay cho Ngô Thả, rũ mắt chân thành nói: "A Thả, thật xin lỗi."

So với Triệu Thứ thì Triệu Quy Phác cao hơn, chỉ là không vạm vỡ bằng, thân hình vai rộng eo thon bọc trong bộ tây trang được may đo cẩn thận trông càng thon thả hơn.Ở trước mặt hắn, Ngô Thả như tự động kích hoạt hệ thống khuyết tật ngôn ngữ —Anh luôn cảm thấy mình với ngài Triệu như cách một lớp rào cản, khi đối mặt với hắn, Ngô Thả cứ có cảm giác gượng gạo như đứng trước các bậc trưởng bối, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.Thông thường thì mở quà trước mặt người tặng là hành vi bất lịch sự, nhưng hộp gỗ Triệu Quy Phác đưa tới lại không đóng cẩn thận, hộp gỗ tinh xảo chỉ khép hờ, Ngô Thả liếc mắt một cái đã hiểu ngay ý định của người tặng.Vậy nên anh mở quà trước mặt người ta, tuy từ logo trên hộp anh đã biết đó là đồng hồ, chỉ là sau khi mở ra vẫn hơi kinh ngạc —Chiếc đồng hồ đeo tay với mặt số tinh xảo khảm sapphire xanh và kim cương một cách tinh tế thực chất đã có tuổi đời, lần cuối nó xuất hiện là tại một buổi đấu giá từ thiện ở Cảng Thành, nhờ kỹ thuật chế tác đỉnh cao, thứ không tưởng vào thế kỷ trước, mà nó đã được bán với mức giá đáng kinh ngạc.Ngô Thả nhớ đến nó cũng vì Lý Quân Bích sau khi về nhà có nhắc một câu, cho anh xem ảnh, nói là cái đồng hồ thật đẹp, nhưng đấu giá với mức giá đó đúng là làm từ thiện quá tay.Ai cũng không ngờ tới cuối cùng "Nhà từ thiện tốt bụng" này lại là ngài Triệu, hiện tại chiếc đồng hồ đó còn xuất hiện nguyên xi trước mặt Ngô Thả.Thanh niên tóc đen chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì mới ổn.Lý Quân Bích và Ngô Văn Hùng cũng trao đổi ánh mắt hoang mang với nhau, bắt đầu nghi ngờ không biết Triệu Thứ có phạm điều gì tày trời không, nếu không sao đêm hôm thế này còn làm phiền Triệu Quy Phác tự mình tới cửa, tặng một chiếc đồng hồ cổ tám chữ số?Tuy nhiên hiện tại vẻ mặt người tặng quà thong dong như gió nhẹ mây bay, thấy Ngô Thả không nói gì, cúi thấp đầu một chút, ánh mắt vẫn sâu thẳm không chút gợn sóng: "Em không thích?"

Rõ ràng có ẩn ý sâu xa là nếu không thích thì lần sau sẽ tặng thứ khác.Thật ra Ngô Thả không có biểu hiện được chiều mà sợ quá mức, cũng không cảm thấy mình không đáng nhận thứ này, bình tĩnh đóng hộp gỗ lại, nói với giọng điệu việc nào ra việc đó: "Anh à, anh không cần vì chuyện này mà đặc biệt chạy tới một chuyến...

Em và Triệu Thứ vốn cũng không hợp, hay là —"Giọng nói ôn hòa như vậy đổi lấy một nụ cười của Alpha trưởng thành: "A Thả, em vẫn còn giận sao?Thanh âm êm ái, như liễu nghiêng đón gió khẽ lướt qua gáy, Ngô Thả lại nổi hết cả da gà.Ánh mắt anh dừng trên khóe miệng hơi cong của người đàn ông trước mặt, người kia không dùng nước hoa Cologne cũng không tỏa pheromone, nhưng dường như anh vẫn đắm chìm trong hương trầm mộc thấm đẫm mưa lạnh.Một cảm giác kỳ lạ lại càng dâng trào trong lòng anh."...

Không giận."

"Thế thì tốt rồi.

Giá mà A Thứ ngoan ngoãn bằng một nửa em thôi, tóc bạc của tôi cũng ít mọc vài sợi."

Ngô Thả ngậm miệng lại.Ánh mắt vô thức rơi vào thái dương của người đàn ông trước mặt, tất nhiên không thấy một sợi tóc bạc nào, nhưng đang đứng trước mặt người ta, trong bầu không khí thế này, anh rốt cuộc vẫn không thể nói ra câu "Em và em trai anh đều có người trong lòng rồi, anh nên cân nhắc kỹ việc liên hôn".Tiếp theo sau đó, Ngô Thả lịch sự làm một cái hộp câm lặng.Và cũng nhận cái đồng hồ kia.Khi Triệu Quy Phác rời đi, dường như cũng mang đi hết oán giận của Lý Quân Bích, bầu không khí ngột ngạt trong phòng khách hoàn toàn tan thành mây khói."

Đấy, em đã nói người nhà họ Triệu vẫn hiểu lễ nghĩa, biết lịch sự... so với mấy kẻ cơ hội dựa hơi thời vận đúng là khác hẳn."

Trước khi đi ngủ, Lý Quân Bích nói với giọng điệu cực kỳ hài lòng.......Ngày thứ hai, thế giới đảo lộn hết cả lên.Ngô Thả nghi ngờ tất cả các ông trùm ở Giang Thành đều có một nhóm WeChat chung, anh không được mời vào, và tối hôm qua, ngài Triệu đã đăng một bài phát biểu quan trọng khoảng 800 chữ trong nhóm đó.Tóm lại nguyên ngày này, từ khi Ngô Thả bước xuống khỏi chiếc xe cà tàng của mình, cho đến khi kết thúc tiết tự học sáng, anh nhận được sự chú ý còn nhiều hơn tất cả những lần trước đây cộng lại.Thứ nhất: Tất cả mọi người đều biết thầy giáo Địa lý Tiểu Ngô và Triệu Thứ lớp F khối 12 đã có hôn ước từ lâu.Thứ hai: Hóa ra thầy giáo Địa lý Tiểu Ngô không phải là người qua đường Giáp đặc biệt may mắn có thể vào dạy ở Hồng Thiết với độ tuổi còn trẻ, anh họ Ngô, là họ Ngô của Ngô gia Tân Thành."

Thầy Ngô, tôi xin lỗi về chuyện hôm qua — hóa ra thầy mới là người có tư cách lên tiếng nhất!"

Trên đường trở về văn phòng sau tiết tự học buổi sáng, cô giáo Tiểu Vương chặn đường nói lời xin lỗi vô cùng chân thành, nói xong cô giật cái bình giữ nhiệt trống không trong tay Ngô Thả, xấu hổ lướt đi như một cơn gió...Để lại Ngô Thả một mình hỗn độn trong gió.Hành lang vì càng lúc càng nhiều học sinh đi lại mà trở nên sôi động hơn, những ánh mắt tò mò bắn thẳng từ bốn phương tám hướng khiến thầy Tiểu Ngô quen làm người vô hình trong quá khứ giờ như bị dao nhọn đâm sau lưng.Cứng nhắc quay về văn phòng, thu dọn vở bài tập của các lớp để đem đi phát, sau đó anh phát hiện trò hề này có thể sẽ không kết thúc sớm được đâu.Cán sự môn địa lý lớp A với tư cách là người luôn ủng hộ thầy Ngô, dù là quá khứ hay hiện tại cũng đều là người chủ động tiếp cận nói chuyện với Ngô Thả —Cô bé Alpha như thường lệ chủ động nhận lấy đống bài tập dày cộm đó, vừa phân phát cho lớp, không ngẩng đầu lên mà vẫn hỏi: "Thầy Tiểu Ngô, thầy thích gì ở Triệu Thứ ạ?"

Thầy Tiểu Ngô bị cú ném bóng trực diện này đập vào mặt đau hết cả tim, trầm ngâm nửa ngày, mới nhẹ nhàng uyển chuyển nói: "Việc này không phải là việc thầy có thể quyết định."

"À, liên hôn gia tộc ấy à, nói cũng phải...

Hôm nay cả trường học lan truyền tin tức sắp điên hết rồi, vốn dĩ hôm qua ai cũng nghĩ Triệu Thứ và Lâm Tổ Văn là một cặp, dẫu sao hôm qua cậu ta mang cả người toàn mùi pheromone của Triệu Thứ đến trường mà, không ngờ chân tướng lại như thế này —""Thầy và Triệu Thứ vẫn chưa chính thức đính hôn đâu," Ngô Thả tạm dừng một chút, chân thành hỏi, "Các trò không thấy kỳ lạ sao?"

Cô bé Alpha ném chồng vở bài tập dày cộm của lớp A lên bục giảng: "Kỳ lạ gì ạ?"

Ngô Thả: "Triệu Thứ là học sinh của thầy."

Cô bé Alpha "Hửm" một tiếng, như thấy đồ cổ thời Thương Chu sống lại mở miệng nói chuyện, sửng sốt trừng to mắt: "Thầy để ý đến chuyện này?"

Ngô Thả: "Không nên để ý sao?"

"...

Suy nghĩ này độc đáo ghê."

Cô bé Alpha lẩm bẩm, "Trước đây em muốn theo đuổi thầy, vốn định tỏ tình với thầy tại buổi biểu diễn văn nghệ Tết Trung Thu, nhưng chưa kịp đã bị chặn đầu — may mà chưa tỏ tình, nếu không em có thể hù thầy sợ chết khiếp mất?"

Ngô Thả mặt không cảm xúc ôm đống bài tập của các lớp còn lại: "Bây giờ cũng sợ chết khiếp rồi, xin đừng giỡn kiểu này nữa."

"Em không giỡn đâu mà, sáng nay trong tiết tự học em còn nói với bạn cùng bàn rằng ánh mắt em thật tốt, người em nhìn trúng cũng không phải người bình thường...

Haiz, thầy là người bình thường thì tốt rồi, em có thể cưỡng ép chiếm đoạt."

Người trước mặt khi nói chuyện còn nhìn anh với vẻ mặt tiếc nuối.Ngô Thả treo khuôn mặt khó tiêu như cả thế giới đột nhiên biến dị hết rồi, tức tốc phóng ra khỏi lớp A.Vừa ra khỏi lớp đã va vào người khác.Người nọ đứng im không nói một lời, ngay sau đó Ngô Thả liền nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo xung quanh —Trong tiếng huýt sáo, trọng lượng nặng nề của đống vở bài tập trong tay bỗng biến mất, đống bài tập của năm lớp còn lại được người kia ôm trọn hết, lúc tay Ngô Thả thả lòng buông xuống cũng là lúc trước mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy công tử nhỏ họ Triệu đang cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn mình chằm chằm."

Đi không nhìn đường hả?"

Giọng điệu rất gay gắt.Nhưng xét đến việc cậu ta buông lời ác độc trong khi tay vẫn ôm một chồng vở bài tập như vậy, Ngô Thả tất nhiên sẽ chọn tha thứ cho cậu ta."

Sao cậu lại ở đây?"

"Đi ngang qua."

"Vừa mới đi ngang qua?

Cậu không học tiết tự học buổi sáng sao?

Lại trốn học?"

"Anh quản tôi nhiều vậy làm gì?

Tôi ở đây từ lâu rồi."

Triệu Thứ tạm dừng một chút.Nói xong hất cằm về phía sau lưng Ngô Thả, lại bình thản bổ sung."

Khi con nhỏ Alpha lùn tịt bên trong hô to muốn theo đuổi anh, tôi đã đứng ở đây rồi...

Được yêu thích quá nhỉ, thầy Tiểu Ngô, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."___Lời tác giả:[thằng hề] Anh trai đến chùi đít rồi, anh trai luôn tự chùi đít giúp thằng em vô dụng, từ đây khôi phục tiết tấu thầy Tiểu Ngô mặt đầy hoang mang nhưng được một đống người xúm vào hộ giá bảo kê.Tiếp đó về cơ bản là cứ theo tần suất hai chương một chậu máu chó, hu hu hu rất hài lòng với sự biến thái của bản thân!!!!

Bổ sung: Tôi thấy rất nhiều người có nghi vấn tại sao ba mẹ không hủy hôn ước, có phải không yêu Tiểu Ngô không, thực ra lý do rất đơn giản, thái độ của Tiểu Ngô chính là thái độ của ba mẹ.Tôi cảm thấy mấy đoạn trước tôi viết rất rõ ràng rồi, Ngô Thả về bản chất là con cá mặn rất tiêu cực, từ đầu đến cuối anh đều hiểu rõ bản chất liên hôn thương nghiệp ra sao, anh hoàn toàn không để tâm, nên anh chưa bao giờ hỏi tại sao, cũng chưa bao giờ đau lòng vì bất cứ chuyện gì Triệu Thứ làm (hiện tại).Trong cuộc liên hôn này người đầu tiên nghiêm túc đối đãi là Triệu Thứ (phiên bản mới bắt đầu cập nhập).Đợi đến khi anh muốn hỏi tại sao, tất nhiên sẽ có người giải đáp, nhưng không phải bây giờ, thế nhá.
 
Back
Top Bottom