- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] Kẻ Thuần Hóa Chó Điên - Thanh Mỗi
Chương 19: Giấc mộng tan vỡ
Chương 19: Giấc mộng tan vỡ
Editor: Quyên Cát___Sự thật chứng minh thầy Tiểu Ngô hoàn toàn không phải là quả hồng mềm có bị đánh chửi vẫn không phản kháng, buổi tập luyện một chọi một chiều hôm đó, anh dứt khoát cho Triệu Thứ leo cây, cách thức cho leo cây của anh là trực tiếp vắng mặt trong buổi tập tối, mất tích luôn.Không ai thấy việc Ngô Thả không đến buổi tập tối là tội đáng chết vạn lần, rốt cuộc cũng không có quy định nào bắt buộc thầy phụ trách đội phải tham gia tập luyện — những thầy phụ trách đội trước đây trong một học kỳ còn chưa chắc đã bước vào sân bóng rổ quá ba lần.Ngoại trừ Triệu Thứ.Ngay khi biết Ngô Thả không đến, tốc độ mặt cậu ta tối sầm còn nhanh hơn cả đêm đầu đông ngoài kia, cũng đen kịt hơn.Khuôn mặt đen xì này kéo dài cho đến khi kết thúc buổi tập tối, hai tay cậu ta cho vào túi đứng ở cổng trường, đợi tài xế bị kẹt xe trong giờ cao điểm đến đón, có vẻ như đang ngẩn người, bảo vệ trường từ phòng trực thò đầu ra nhìn công tử nhỏ họ Triệu, cảm thấy hôm nay cậu ta trông còn hung dữ hơn mấy con sư tử đá trừ tà đã ngồi xổm ở cổng trường hàng trăm năm.Triệu Thứ quay đầu lại, thấy cách đó không xa còn một người khác cũng đang đợi xe, nhìn có vẻ là giáo viên, tóc xoăn dài, một Omega nữ.Cậu ta lơ đãng nhìn lướt qua liền chuẩn bị rút ánh mắt lại, cũng không định chào hỏi, người này cậu ta biết, Từ Từ Tâm - con gái nhỏ của ông vua châu báu Giang Thành Từ Sanh, từng dính tin đồn với Triệu Quy Phác trong ba ngày, sự thật là họ chỉ ngồi chung bàn ăn một lần, hôm sau lại vô tình xuất hiện trên cùng một du thuyền câu cá ngoài khơi mà thôi.Vì tránh cho ngày mai khi không lại bị báo chí viết mấy tiêu đề vô lý kiểu "Cậu em chồng với chị dâu đi cùng xe về biệt thự cao cấp", Triệu Thứ thậm chí còn âm thầm nhích sang một bên.Mới nhích được nửa bước, cậu ta liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói nũng nịu: "Úi chà chà, giờ mới biết tránh điều tiếng với Omega à?"
Cậu ta cứng người, quay đầu liền thấy một khuôn mặt cười tủm tỉm, trên gương mặt mềm mại quyến rũ của Omega mang theo vẻ trêu chọc, Triệu Thứ cả đời này chưa từng nghĩ có ngày mình lại muốn nhắc nhở người ta, làm thầy kẻ khác phải biết chừng mực."
Chú ý tránh điều tiếng như vậy thì không nên để mặc Lâm Tổ Văn mang mùi pheromone của cậu đến trường chứ."
Từ Từ Tâm khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cậu ta như nhìn một tên khốn."
Cả ngày hôm nay thầy Tiểu Ngô rất xấu hổ."
Hai nhà Triệu, Ngô vẫn chưa công bố tin liên hôn.Triệu Thứ hơi ngạc nhiên, làm sao người phụ nữ này biết được, cậu ta nhướng mày: "Cô muốn nói gì?"
"Sáng nay lúc làm lễ chào cờ, trong đội ngũ giáo viên cứ bàn tán mãi chuyện Triệu Thứ và Lâm Tổ Văn là một đôi, việc đánh dấu tạm thời của cậu chính là bằng chứng thép, thầy Tiểu Ngô cũng nghe thấy rồi."
Từ Từ Tâm nhún vai, "Sau đó anh ấy nhắn tin cho cậu đúng không, cậu nhìn điện thoại nhưng không trả lời."
Triệu Thứ: "?"
Từ Từ Tâm: "Chắc lúc đó có thể cậu còn nói những lời khó nghe khi anh ấy dò hỏi về chuyện Lâm Tổ Văn, đúng chứ?
Thái độ của cậu tệ như vậy, công khai ngoại tình, đánh dấu Omega khác, nếu tôi là anh ấy tôi cũng không luyện bóng với cậu."
Triệu Thứ: "?
Cô là mụ phù thủy hả?"
Từ Từ Tâm nghẹn lại, nghĩ thầm thằng chó con thúi này nói chuyện thật khó nghe, nhướng mày, không nói gì nữa.Triệu Thứ nhíu mày sâu hơn: "Nếu không thì tại sao cái gì cô cũng biết?"
Ngón tay Từ Từ Tâm cuộn một lọn tóc lên vuốt ve, không trả lời, đúng lúc này xe nhà cô đến, chân dài bước lên xe, tay vịn vào cửa, Omega từ sau cửa xe thò nửa khuôn mặt ra: "Nếu tôi là cậu tôi sẽ đi xin lỗi."
Nói xong, không đợi Triệu Thứ trả lời, cửa xe "Bang" một tiếng đóng lại.......Tối về nhà, Triệu Thứ mang một cái đầu đầy dấu chấm hỏi rửa mặt xong lên giường, cậu ta cảm thấy từ đó tới giờ nay đúng là ngày mông lung nhất trong nhân sinh của mình.Cậu ta nghĩ về việc đánh dấu tạm thời Lâm Tổ Văn, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến Ngô Thả, nghĩ đến Ngô Thả lại cảm thấy có lẽ mình nên xin lỗi, sau đó lại xoắn xuýt qua lại giữa "Nên xin lỗi" và "Xin cái đéo gì, anh ta còn công khai thích Bùi Khuynh Vũ".Có lẽ là do xoắn xuýt quá nhiều, đêm hôm đó Triệu Thứ cảm thấy có chút không thoải mái.Biểu hiện giống như Alpha trong kỳ phát tình, toàn thân nóng ran, bồn chồn, phấn khích.Trong mơ luôn có một bóng hình lởn vởn trước mặt Triệu Thứ, mờ mờ ảo ảo, cậu ta đang liều mạng đuổi theo, trong quá trình đuổi theo, tâm trạng càng lúc càng phấn khích không thể kiểm soát.Cậu ta ngửi thấy hương đào, cậu ta thậm chí còn không nhớ rõ mình đã ngửi thấy mùi pheromone Omega ngọt ngào như vậy ở đâu, cậu ta chỉ biết từng sợi lông tơ trên người mình đều dựng đứng lên, cố gắng đuổi kịp người đó, đè ngã anh —Một giây trước, cậu ta thậm chí còn cho rằng người dưới thân mình là Lâm Tổ Văn, bởi vì họ vừa hoàn thành hành vi đánh dấu tạm thời.Nhưng trong mơ, khi cậu ta đưa tay gạt tóc mái của người nọ qua, bất ngờ rơi vào một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp mà lạnh lùng.Người bị cậu ta đè dưới sàn nhà vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cậu ta, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc hoàn toàn khác với Omega: "Cậu thật..."
Chữ cuối cùng không nói ra được, bởi vì Triệu Thứ đã bịt kín miệng anh — một chữ, tính từ chỉ mức độ, nói ra một cái thì cảnh trong mơ sẽ bị làm mờ mất.("Cậu thật..."*: Từ cuối cùng không có đáp án chính xác, để mọi người tự suy diễn.
Trong sáng thì là "nặng", "nóng"; trong tối thì có thể là "to", "cứng", "nứng"...)Triệu Thứ giật mình tỉnh giấc.Lật người ngồi bật dậy trên giường, cậu ta hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi, thiếu niên Alpha nắm chặt chăn mặt mày tái mét, cậu ta "Đụ má" một tiếng, rồi sau đó ôm chặt lấy chăn, lặp lại một lần nữa, "Đụ má đụ má đụ má!"
Xốc chăn lên thò chân xuống giường giống như ăn trộm, tắm nước nóng, thay quần, tự tay giặt quần phi tang chứng cứ, cuối cùng lấy hộp thuốc trong phòng ra tiêm cho mình một mũi thuốc ức chế nóng hổi.Trái tim đập loạn xạ cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh vốn có, Triệu Thứ soi gương phát hiện mặt mình tái nhợt như quỷ, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ li ti.Triệu Thứ: "..."
Trời sập rồi.......Hoàn toàn không biết lúc này trong căn biệt thự nào đó tại Giang Thành có một thiếu niên Alpha ngây thơ vì mình mà mất ngủ cả đêm.Ngày hôm sau, Ngô Thả mang tinh thần sảng khoái xuất hiện ở trường.Chuyện hôm qua cậu ta hơi quạu quọ một chút anh cũng không để trong lòng, tuy nhiên thực ra anh cũng rất hoang mang, bản chất thực sự của cuộc liên hôn này gì.— Rốt cuộc dù là anh hay Triệu Thứ, ai cũng không biết tại sao hai nhà lại nhất định phải ràng buộc hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược lại với nhau.Ý định của nhà họ Ngô còn dễ đoán hơn chút, khả năng sinh sản của nam giới Beta gần như thoái hóa nhưng không phải hoàn toàn không có, mà Triệu Thứ lại là Alpha cấp SS hiếm thấy...Loại gen ưu tú này (cá nhân Ngô Thả vẫn còn nghi ngờ) chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ngay cả Hiệp Hội Sinh sản và Dân số cũng thèm nhỏ dãi, nhà họ Ngô mưu tính điều này, âu cũng là chuyện dễ hiểu.Nhưng nhà họ Triệu mưu tính gì ở một Beta bình thường như Ngô Thả, đúng là nghĩ trăm vạn lần cũng nghĩ không ra.Thứ chưa biết rõ ngược lại càng đáng sợ hơn.Điều này khiến thầy Tiểu Ngô hồn vía bay hơi xa suốt cả buổi sáng, khi không có giờ dạy thì ngồi trong phòng giáo viên lười biếng ngủ bù một giấc trưa, mơ thấy Triệu Quy Phác muốn lừa anh vào cửa, rút khô máu để chữa bệnh nan y cho Triệu Thứ, lại tự làm bản thân sợ hết hồn tỉnh giấc.Mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc chưa tỉnh hẳn, thầy Tiểu Ngô nhập vai quá sâu nhất thời hồ đồ, lấy điện thoại nhắn tin hỏi Triệu Thứ cậu ta có bệnh không.(Có bệnh*: 有病, ngoài việc có nghĩa là "có bệnh", thì còn có nghĩa là "bị điên".)Lúc này Triệu Thứ đang ngồi vật vờ ngái ngủ trong tiết Vật lý, bất thình lình bị người ta hỏi có bệnh không, còn tưởng người ta đang công kích cá nhân.Vốn dĩ đã vì giấc mơ tối qua mà phiền não muốn nhảy lầu, mở mắt liền thấy người kia còn định chửi mình, sau khi trả lời Ngô Thả một chuỗi dấu chấm hỏi, công tử nhỏ họ Triệu thẹn quá thành giận, thuận tay chặn anh luôn.......Ngô Thả mắng người xong liền tỉnh táo, tất nhiên không còn cãi nhau với Triệu Thứ như tụi học sinh tiểu học nữa.Cho nên thầy Tiểu Ngô cũng không biết mình đã bị chặn.Buổi tập tối hôm đó Ngô Thả khôi phục công cuộc chấm công ở sân bóng rổ, kết thúc buổi tập luyện, khi Alpha cao lớn người đầy mồ hôi cầm bóng chặn trước mặt mình, yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ tập thêm, dù anh rất bất đắc dĩ nhưng cũng không mắng quá khó nghe.Bình thường giờ này là thời gian Ngô Thả nghe nhạc đón hoàng hôn tan tầm về nhà, nỗi phiền muộn duy nhất là không biết mẹ có lén bỏ gừng vào canh lòng lợn kỷ tử không...Nhưng hiện tại nỗi phiền muộn của anh đã biến thành khuôn mặt thúi quắc của vị hôn phu tuổi thiếu niên đang đứng chắn ngang trước mặt, không cho anh về nhà đúng giờ.Khi từng người trong sân bóng rổ cứ ba bước lại ngoái đầu một lần lưu luyến rời đi hết, Ngô Thả mới rề rà đứng dậy.Nhưng bắt anh bấm bụng nuốt giận bị nô dịch như vậy, anh không muốn.Anh rất ghét nhìn thấy khuôn mặt vừa tự tin lại ngu ngốc của Triệu Thứ."
Chúng ta thế này cũng được tính là ngoại tình."
Thầy Tiểu Ngô thốt ra một câu sốc óc, "Nhỉ?"
Anh bổ sung.Hài lòng nhìn khuôn mặt của thiếu niên Alpha nháy mắt như mới vô tình giẫm phải trân châu chó.
Triệu Thứ vẫn lạnh mặt trả lời hỏi: "Ai là người bị cắm sừng?
Bùi Khuynh Vũ hay Lâm Tổ Văn?"
Ngô Thả: "..."
Ngô Thả: "Sao cứ có câu hỏi là cậu lại trả lời vậy, trả lời không được cũng phải áp đại công thức ráng trả lời hả?"
Triệu Thứ: "Anh cũng thấy tởm hả?
Ai bảo anh lắm miệng."
Bàn thắng đầu tiên được ghi bởi Ngô Thả, sau khi cướp được bóng từ tay Triệu Thứ thì đứng ngoài vạch ba điểm ném thẳng vào.Bởi vì sợ lại phạm lỗi tấn công, Triệu Thứ kiềm chế quá mức dẫn đến bó tay bó chân, Ngô Thả thực hiện cú ném này rất dễ dàng, so sánh thì trông Alpha chẳng khác gì một con gấu vụng về...Nhưng sau khi tiếp đất, Ngô Thả cũng không chê cười cậu ta.Vì anh phát hiện ra tuy hành vi làm việc của cậu ta có vẻ vừa hấp tấp lại thiểu năng, nhưng đối với những việc mình muốn làm, thực ra Triệu Thứ cũng khá nghiêm túc —Ít nhất cậu ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ Ngô Thả tập luyện thêm với mình, không đơn thuần chỉ vì muốn hành hạ một nô lệ tư bản Beta không đủ tinh lực không cho về nhà, mà thực sự rất cố gắng sửa tật xấu của mình.Ví dụ, ngay lúc này khi đứng dưới rổ, Alpha cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ sau khi bị cướp bóng, nhìn đôi tay của mình, hỏi Ngô Thả: "Tư thế dẫn bóng của tôi thật sự cao quá sao?"
"Nếu đối thủ của các cậu đều là Alpha có chiều cao trung bình trên 1m83, thì cũng được."
Ngô Thả chân thành nói, "Nhưng trong mắt tôi, cậu như đang dẫn bóng trước mí mắt tôi vậy."
Triệu Thứ mím môi, như không thể chấp nhận được chuyện chiều cao cũng có thể trở thành yếu tố bất lợi trong bóng rổ.Cậu ta một tay vớt lấy quả bóng trong tay Ngô Thả, cong lưng, lần này tư thế dẫn bóng thấp hơn trước khá nhiều, vì thay đổi thói quen cũ mà động tác trở nên vụng về, nhưng cậu ta rất nghiêm túc."
Tiếp đi."
Ánh mắt thiếu niên tập trung, hoàng hôn từ cửa sổ sân bóng rổ chiếu vào, sàn gỗ trong thoáng chốc đã bị nhuộm thành màu vàng óng như bánh cuộn trứng caramel.Trong khoảnh khắc đó Ngô Thả bỗng ngẩn ngơ —Để trở thành đội trưởng châu Á chưa phân hóa duy nhất kể từ khi trường Trung học Desque thành lập không phải do ăn may chó ngáp phải ruồi, chỉ có chính Ngô Thả mới biết anh đã trải qua những gì trong thời gian đó, đến sân bóng rổ sớm nhất mỗi ngày, tối sẽ luyện tập đến mức không thể nhảy thêm một lần nào nữa mới rời khỏi sân.Thanh niên tóc đen hai tay chống trên đầu gối, gập người xuống, đột nhiên không còn cảm thấy mất kiên nhẫn với Triệu Thứ như lúc ban đầu."
Mắt nhìn thẳng vào tôi, đừng vô thức nhìn về phía cậu muốn đột phá —""Tôi không có nhìn."
"Ồ, vừa rồi cậu muốn đột phá từ phía bên trái tôi, có thể sẽ làm động tác giả sang phải, nhưng cậu vẫn muốn đi sang trái."
"..."
"Sơ hở đầy trời."
Tròng mắt của thiếu niên cầm bóng phía đối diện cứ xoay tới xoay lui rồi thoáng chốc dán chặt vào giữa lông mày anh.Trong phút chốc Ngô Thả thoáng sững sờ một lần, Alpha thân hình cao lớn như gió lướt qua vai anh, giày bóng rổ ma sát với sàn nhà phát ra tiếng cọt xát chói tai, Triệu Thứ dẫn bóng vượt qua.Khi Ngô Thả mới vừa quay đầu lại, anh thấy thiếu niên bên ngoài vạch ba điểm, lấy tư thế nhảy lên gần như y hệt anh vừa rồi, dùng một cú ném ba điểm đẹp mắt đáp trả anh.Triệu Thứ tiến lên với lấy quả bóng rổ rơi xuống đất, cổ tay hất lên ném bóng về phía này.Hơi thở cậu ta hơi loạn, hếch cằm lên hướng về phía Beta tóc đen, vẻ tự đắc hiện rõ trên mặt.Cùng vang lên với tiếng bóng rổ bịch bịch trên sàn gỗ, là nhịp tim đập mạnh mẽ của Ngô Thả —Anh "Ừm" một tiếng, xắn tay áo hoodie lên, gật gật đầu nghiêm mặt nói: "Tiếp tục."......Đến khi bảo vệ trường cầm đèn pin đến đuổi người, ngẩng đầu nhìn giờ thì phát hiện đã gần tám giờ tối, hoàng hôn đã lặn từ lâu, trăng sáng treo cao.Ngô Thả ngồi bên sân bóng uống một trong những chai nước thể thao mà mình mua cả thùng, nghe thấy tiếng của bảo vệ, cảm thấy cuối cùng mình cũng chờ được cứu tinh của đời mình.— Hai mươi ba tuổi có thể không phải là độ tuổi sung mãn đỉnh cao thật, anh mệt muốn chết.Mà cách đó không xa, thiếu niên Alpha vẫn khỏe như vâm, cậu ta lại đổi sang giọng điệu thiếu gia, cực kỳ mất kiên nhẫn nói chuyện với bảo vệ đang cố gắng đuổi họ đi, nhà cậu ta góp một nửa vốn xây dựng sân bóng rổ, dựa vào cái gì lại không cho cậu ta dùng đến tám giờ?Phát ngôn kiểu này nghe ngu quá, khiến thanh niên tóc đen không đành lòng nghe tiếp, run rẩy đứng dậy, túm lấy áo thun thể thao của Triệu Thứ từ phía sau giật một cái.Tay anh chạm vào một nắm vải ướt đẫm mồ hôi gần như vắt ra được nước, Ngô Thả ngẩn người, lúc này mới nhớ ra sau một tiếng rưỡi đấu tập đối kháng lúc chiều, Triệu Thứ lại tập thêm với mình hai tiếng —Cậu ta không thể nào không mệt, nhưng cậu thiếu gia rất khó chiều cũng rất ta đây này từ đầu đến cuối không than phiền lấy một câu."
Kéo tôi làm gì?"
Mang theo hơi thở nóng hừng hực, nhíu mày quay đầu lại, cúi người xuống thò lại gần.Hơi thở ẩm ướt lướt qua gò má Ngô Thả.Công tử nhỏ họ Triệu vì giây trước vẫn đang cãi với bảo vệ, giọng điệu khó mà kìm chế nổi vẻ cáu kỉnh.Ngô Thả rút tay về, cả người lùi lại về sau một bước.Anh lau mồ hôi không thuộc về mình lên khăn lông, đổi sang giọng điệu ôn hòa quen thuộc, phiền thiếu gia đừng làm khó dân làm công nữa, tối nay tập đến đây thôi."
Nhưng tôi vẫn chưa quen tư thế dẫn bóng mới."
Triệu Thứ không vui nói, nói xong tạm dừng một chút, đánh giá Beta tóc đen trước mặt từ trên xuống dưới, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Anh mệt rồi à?"
"Nếu thể lực tôi tốt như vậy thì bây giờ tôi đã không đứng đây tăng ca không lương luyện tập cùng cậu, mà đã cầm lương hàng chục triệu đô mỗi năm chơi NBA rồi."
Ngô Thả bình thản nói, "Đúng vậy, tôi mệt rồi."
Trong nháy mắt Triệu Thứ nhìn có vẻ rất muốn nói gì đó, nhưng cậu ta nghẹn lại, lúc lâu sau mới lầm bầm một câu "Thể lực kém ghê", khi đó mới miễn cưỡng lau mồ hôi qua loa, đi về phía phòng thay đồ.Ngô Thả thấy cậu ta nhượng bộ, thở phào nhẹ nhõm.Ngô Thả không đổ nhiều mồ hôi, chỉ thấy mệt mỏi, nên anh có thể chịu đựng quần áo trên người đi thẳng về nhà tắm rửa, chân mới nhấc lên định đi ra cửa —Kết quả vừa bước ra ngoài được một bước đã bị người ta túm mũ hoodie từ phía sau."?"
Ngô Thả quay đầu lại, nhìn thiếu niên vốn đã quay lưng rời đi không biết sao lại vòng về, Triệu Thứ vẫn mang vẻ mặt khó ở kia, đối diện với ánh mắt hoang mang của Ngô Thả như đối diện với rắc rối to đùng nào đó, ăn nói cộc lốc: "Đợi đây đi.
Tôi bảo tài xế đưa anh về."
"Không cần."
Ngô Thả nói, "Tôi tự lái xe đến."
"Cú ném cuối cùng vừa nãy nếu không phải chân anh mềm lệch trọng tâm, thì bóng đã vào rồi."
Triệu Thứ mặt không cảm xúc nói, "Chân mềm nhũn rồi còn lái xe cái gì, lái lên vỉa hè hả?"
"..."
Ngô Thả phải thừa nhận là cậu ta nói rất đúng.Vì vậy ngày hôm đó, lần thứ hai anh miễn cưỡng ngồi lên ghế sau chiếc Rolls-Royce của công tử nhỏ họ Triệu.......Cuộc đối thoại lần trước khi ngồi trên chiếc xe này vô cùng bất ổn, đến nỗi tối nay cũng được coi là hậu quả của đêm hôm đó, vì vậy suốt đường Ngô Thả không mấy hào hứng trò chuyện, thậm chí có phần mơ màng buồn ngủ.Lần này Triệu Thứ ít nhất còn biết đưa anh vào tận sân thậm chí còn đỗ xe trước cửa nhà anh.Ngô Thả bị Triệu Thứ duỗi tay đánh thức —Thiếu niên dùng hai ngón tay véo má anh kéo lên, dùng cách này đánh thức anh.Thanh niên tóc đen mơ màng mở mắt liền thấy khuôn mặt đẹp trai của Triệu Thứ phóng đại lắc lư trước mặt mình, trong nháy mắt tinh thần anh hoảng hốt tưởng mình vẫn đang nằm mơ, cho đến khi Triệu Thứ mặt không cảm xúc nói: "Hỏi anh một câu."
Ngô Thả: "Đừng hỏi."
Triệu Thứ chắc thèm quan tâm: "Anh...
Hôm qua có phải anh không vui khi tôi đánh dấu tạm thời Lâm Tổ Văn không?"
Ngô Thả muốn nói không có, nhưng lời đến tận miệng rồi thì anh cảm thấy thực ra cũng có —Không có người đàn ông nào muốn thành ông chồng bất lực bị đội mũ xanh.Huống chi cái mũ này còn là do bị người ta ép buộc đội lên.Một người kín đáo và nội tâm như anh, phải làm nhân vật bí ẩn trọng tâm trong drama học đường nguyên cả một ngày, có khổ mà không thể nói nên lời...
Nếu hỏi có vui không, thì cũng vui, miễn cưỡng cười vui.Thấy Beta tóc đen trước mặt từ trạng thái mơ màng tỉnh giấc vì một câu hỏi của mình mà im lặng ngay lập tức, coi như ngầm thừa nhận, Triệu Thứ phát hiện nhất thời bản thân cũng không biết nên nói gì —Cậu ta thậm chí còn không biết cảm giác rối bời lan tỏa trong lồng ngực lúc này, là vui mừng hay là cảm thấy người trước mặt thật lắm chuyện.Hàng ghế sau Rolls-Royce tối om, tấm chắn đã nâng lên, đèn xe chưa bật, thiếu niên mím môi, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "
Sau này sẽ không đánh dấu tạm thời cậu ấy nữa."
Ngô Thả muốn nói thực ra cậu bảo trò ấy khử mùi cho kỹ là được rồi.Nhưng nghĩ nghĩ sao đó, anh vẫn không nói câu này ra, một lúc lâu sau mới có dáng vẻ hơi chậm hiểu "Ò" một tiếng.Triệu Thứ nhìn anh chăm chú trong chốc lát, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên tựa người ra sau, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, thay đổi giọng điệu nói: "Vậy là chốt rồi."
"...
Chốt cái gì?"
"Tối mai cũng tập một chọi một."
"...
Tôi chốt vụ này bao giờ?
Mai cũng phải tập đến tám giờ hả?"
Anh tưởng câu từ của mình đã thể hiện sự không tình nguyện đủ rõ ràng, nhưng cũng không biết công tử nhỏ họ Triệu nghe không hiểu hay hoàn toàn không muốn nghe hiểu, cậu ta gật gật đầu: "Tám giờ đúng là sớm quá, sau này đến nhà tôi, nhà tôi có sân bóng, tập xong anh có thể ở lại luôn, dù sao cũng có rất nhiều phòng."
Lời này vừa nói xong, hai người ngồi hàng ghế sau Rolls-Royce đều sững sờ một chút.Bầu không khí đột nhiên có phần kỳ quái.Ánh mắt thiếu niên lảng tránh, mông nhích ra sau một chút, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa, ho khan một tiếng nói: "Đừng tỏ vẻ miễn cưỡng như vậy, tối nay anh tập không vui à?"
Ngô Thả không có cách nào phản bác.Từ ngày phân hóa thất bại, bất chấp tất cả rời khỏi đội bóng rổ để trốn tránh, anh thực sự chưa từng chơi bóng với ai khác nữa —Có lẽ anh không muốn đối mặt với những câu hỏi của đồng đội, cũng có thể là muốn từ chối chịu đựng ánh mắt thương hại hoặc thất vọng của huấn luyện viên...Từ đó trở đi, anh không bao giờ đến đội bóng rổ lần nào nữa.Tối nay, tại sân bóng rổ của trường trung học bên đây đại dương, giữa tiếng ve sầu đầu thu réo rắt, anh gần như chết chìm trong tiếng bóng rổ đập xuống đất, cùng cảm giác đặc biệt trên chân khi đôi giày chơi bóng cọ xát với sàn gỗ.Một vài ký ức không tình nguyện bị đánh thức, rồi lại ùa về như dời non lấp biển.Trong phút nhất thời anh không thể nói rõ cảm xúc lúc này là gì, may mà màn đêm là lớp ngụy trang tốt nhất, cửa xe Rolls-Royce mở ra, Ngô Thả xuống xe.Trong tiếng động cơ khởi động xe phía sau, như bị ma xui quỷ khiến, anh quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang ngã trái ngã phải ở hàng ghế sau trong xe, chán chết lướt xem cái điện thoại chưa động vào cả đêm.Cách một lớp kính xe, dưới ánh sáng xanh điện thoại, góc nghiêng của thiếu niên thật mờ ảo.Nhưng không còn dáng vẻ vừa ngu ngốc vừa ngông cuồng tự đại như một ngày trước đó."
Chỉ chơi thêm một lần nữa, không thể nhiều hơn."
Dưới ánh trăng đêm, thầy Tiểu Ngô cứ thế nghiêm túc cảnh báo và nhắc nhở chính mình.___Lời tác giả:Hai ngày này Triệu Chó Con điên cuồng động lòng mà không tự biết sẽ ngoan một chút, nhưng JUST hai ngày thôi.
PS: Câu chuyện này không có nữ phụ ác độc, Từ Từ Tâm là Omega của chị gái vang sủi vị táo.