- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm] Kẻ Thuần Hóa Chó Điên - Thanh Mỗi
Chương 9: Mượn bút
Chương 9: Mượn bút
Editor: Quyên Cát___Hành động đột ngột thọc một chân vô của Triệu Thứ khiến Trương Canh Tân ngu người, trong lúc nhất thời anh ta cũng quên mất mình đang định đánh người ta, vươn cổ ra xem thanh niên tóc đen đáng lẽ đã ăn đấm, nhưng giờ lại bị lôi đi mất.Phải mất một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng lại, quay đầu nhìn trận chiến ở tầng một.Lý Anh thản nhiên nâng một cái ghế nhỏ chân dài lên rồi ngồi xuống, vừa hít mây nhả khói, biểu cảm vô cùng cool ngầu cau mày nhìn Lan Nhân khóc, nhìn vài phút, chị mất hết kiên nhẫn hỏi cậu khóc đủ chưa, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.Lan Nhân dụi dụi mắt nói vẫn chưa.Lý Anh mặc kệ cậu, như thể chị đã quen với chuyện này từ lâu, buông một câu "Vậy thì cậu khóc cho đủ đi", sau đó quay sang bàn bạc với tay bass của ban nhạc về việc điều chỉnh danh sách biểu diễn —— vì tay trống rụng rồi, nên phải chọn vài bài hát không cần đánh trống chuyển lên trước.Trương Canh Tân sắp xếp cho Lan Nhân xong rồi mới lên lầu.Vừa mới đi được nửa đường, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Triệu Thứ truyền đến——"Anh tới làm gì?
Đây là chỗ anh nên tới sao?"
Cả tầng hai im ru, có lẽ vì người được hỏi bây giờ đang cạn lời trước câu hỏi ngược đời này.
Qua một hồi lâu, mới có thanh âm thong thả vang lên."
Hình như giữa hai chúng ta, cậu mới là người có kỳ thi tháng vào ngày mai đúng không?
Triệu Thứ, bài thi tháng trước cậu được 20 điểm môn Địa lý."
Trương Canh Tân: "?"
Trương Canh Tân: "......"
"Nếu không người đứng đầu khối phải là cậu chứ không phải Bùi Khuynh Vũ......
Cậu làm tôi không dám ngẩng đầu lên trong tổ bộ môn luôn, cậu có ý kiến gì với tôi sao?"
Lúc này đây, tầng hai xem như hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.......Đúng là Triệu Thứ rất dở Địa lý.Bay qua sông Minh Nguyên cũng chẳng phân biệt được Nam Bắc, vì phi công lái máy bay tư nhân sẽ nắm chắc phương hướng, đợt không lạnh đi qua sẽ mang đến ảnh hưởng gì cũng có dự báo thời tiết thông báo chính xác.(Sông Minh Nguyên*: Từ gốc là 明元江, chẳng có con sông nào tên là sông Minh Nguyên cả, chắc là địa danh tác giả tạo ra.
Coi như đây là ranh giới phân chia Nam Bắc để tôn lên bệnh mù phương hướng của Triệu Thứ đi.)Cậu ta tỏ ra cực kỳ tự tin vào sự thiếu hiểu biết đỉnh cao của mình và tin tưởng tuyệt đối vào công nghệ khoa học hiện đại, vì vậy khi được hỏi câu hỏi đó, cậu ta vẫn có thể cười mỉa giáo viên Địa lý của mình: "Tôi thì có ý kiến gì với anh chứ?
Đừng có tự dát vàng lên mặt."
Thật ra cậu ta nói thiệt.Bằng không, đã chẳng đến ngày hôm sau sau khi nhận được ảnh của "Vị hôn phu", cậu ta mới nhận ra "Vị hôn phu" của mình chính là "Thầy Địa lý" ngay trước mặt.Điều này hoàn toàn chứng minh rằng trong một thời gian dài trước đây, vị thiếu gia nhỏ họ Triệu này thậm chí còn không ngẩng đầu lên trong giờ Địa lý.
Nhìn khuôn mặt ngu ngốc cực kỳ tự tin trước mắt, Ngô Thả không còn lời nào để nói, lúc này, Trương Canh Tân tiến đến hỏi bọn họ đang hát tuồng cái gì.
Ngô Thả có thể cảm nhận được giọng điệu Alpha kia có chút u ám, rục rịch manh động.
Anh không hề nghi ngờ việc mình vẫn có thể hoàn hảo đứng đây mà không bị đánh, hình như hoàn toàn là do Trương Canh Tân nể mặt Triệu Thứ——Chỉ cần Triệu Thứ nói ra mấy câu linh tinh kiểu "Tụi tao chẳng có quan hệ gì với nhau", nắm đấm của Trương Canh Tân sẽ đáp lên mặt anh ngay lập tức.Cho nên anh lập tức quay đầu qua nhìn Triệu Thứ.Đánh lộn thì anh cũng đánh được.Nhưng tại tầng hai lúc này còn có rất nhiều Alpha, dường như bọn họ kết bè kết phái, đều cùng một tụ......Bảo một Beta như anh bao thầu hết một đám Alpha này hả?Có đưa bút cho Andersen đi nữa, ổng cũng không viết ra nổi một kết thúc có hậu đâu.Cảm nhận được ánh mắt của thanh niên tóc đen dừng trên mặt mình, có lẽ vì hơi căng thẳng, dù trong bóng tối đôi mắt kia cũng sáng lấp lánh, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Triệu Thứ đột nhiên cảm thấy khí huyết trong cơ thể cũng xuôi xuôi.Cậu ta cười khẩy một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi chân dài lười biếng gác lên bàn trà: "Anh ta là giáo viên trường tụi tao."
Ngô Thả chớp chớp mắt."
Cái gì?"
Trương Canh Tân hơi kinh ngạc, "Lúc trước Lan Nhân nói anh ta chỉ là giáo viên Địa lý ở một trường trung học bình thường thôi mà......
Sao lại thành giáo viên trường tụi mày chứ?"
Triệu Thứ dửng dưng nhún nhún vai, nhìn qua cũng chẳng thấy giáo viên trường bọn họ thì khác biệt chỗ nào."
Chắc vậy, vừa nãy đèn mờ quá, không nhìn thấy rõ anh ta."
Triệu Thứ vừa có lệ nói cho qua chuyện, vừa liếc nhìn Ngô Thả đang đứng đằng đó, vào thời điểm không nói một lời trông Beta tóc đen còn ngốc hơn, yên tĩnh không một tiếng động, bởi vì anh không có pheromone cũng không có mùi hương, không có chút cảm giác tồn tại, trông bộ dạng vừa chậm chạp lại dễ bị bắt nạt......Sao cái người này đêm hôm khuya khoắt không ở nhà soạn giáo án đi, chạy đến quán bar làm cái gì?Đi làm mồi cho người ta hả?Hay đi làm mồi cho cái gã Alpha già khú đế kia?Dựa vào thói quen tốt có vấn đề gì tuyệt đối không để qua đêm, Triệu Thứ không nhịn được lần thứ hai hỏi Ngô Thả đến "Hỉ Thần" làm gì......Lần này, có vẻ như nếu cậu ta chưa nhận được câu trả lời thì quyết sẽ không bỏ qua.Cậu ta vừa dứt lời, liền cảm giác được thanh niên tóc đen vốn đang thất thần đứng bên lan can tầng hai bỗng quay đầu lại.Như thể đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn mê, anh ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp đầu hướng về phía góc phòng.Triệu Thứ ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của Ngô Thả——Trong góc phòng không có ai, chỉ có một mình Bùi Khuynh Vũ, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lên, đang cúi đầu chơi game trên điện thoại.Nhưng trước khi Triệu Thứ kịp chiêm nghiệm ra điều gì, ánh mắt Ngô Thả lại dời đi, như thể vừa rồi anh chỉ vô tình ngước mắt, lơ đãng nhìn lướt qua."
Tôi mới đến Giang Thành chưa bao lâu, cũng không quen biết nhiều người lắm, chị Lý Anh vẫn luôn quan tâm tôi, Tuy tôi và Lan Nhân đã chia tay, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè......
Tối nay chị ấy rủ tôi đến, tôi cũng ngại từ chối chị ấy."
Giọng nói của thanh niên tóc đen lại khôi phục vẻ hòa nhã như trước đây."
Nếu biết tối nay sẽ gây ra chuyện lớn như vậy, tôi đã không đến.
Xin lỗi nhé, Trương thiếu gia."
Khi anh nói đến mấy chữ cuối, thì quay về phía Trương Canh Tân.Dưới ánh đèn mờ ảo trên tầng hai, chỉ thấy người kia đứng bên cạnh lan can rũ mi hạ mắt, giữa mày khẽ nhíu lại, dường như thực sự cảm thấy có chút áy náy vì bản thân đã khơi ra cuộc hỗn loạn này.Trương Canh Tân đứng trước thái độ xin lỗi lịch sự nhanh gọn lẹ của anh, cũng không dám nói gì hơn, hơn nữa người này lại là giáo viên của bọn Triệu Thứ, anh ta cũng đâu thể không chịu bỏ qua mà đè người ta ra đánh được.Trong cổ họng phát ra vài tiếng ừng ực mơ hồ, Trương thiếu gia miễn cưỡng nói: "Thôi bỏ đi."
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy Beta tóc đen mỉm cười, khóe môi nhếch lên, khẽ gật đầu nói: "Xin lỗi vì đã gây ra trận hỗn loạn này, hôm nay để tôi bao rượu toàn bộ quán vậy."
Ngay khi anh vừa nói xong, ở tầng dưới khúc nhạc dạo cho bài hát đầu tiên của ban nhạc Lý Anh liền vang lên.Hiện trường không một ai nói chuyện, Ngô Thả một mình đi từ tầng hai xuống.......Vài phút sau, tay sai ở dưới lầu đi lên báo cáo với Trương Canh Tân, nói rằng Ngô Thả thực sự đã đi rồi, vừa xuống lầu đã ngựa không ngừng vó bắt taxi rời đi.Chưa trôi qua được bao lâu, đoàn đội phụ trách rượu của quán bar thông báo tất cả khách đến quán đêm nay đều được tặng một phần rượu——Tức khắc tầng một vang lên tiếng hoan hô.Trận hỗn loạn ngắn ngủi vừa rồi đã bị lãng quên, sàn nhảy nhanh chóng khôi phục không khí náo nhiệt ban đầu.Rượu được bưng ra, tuy không phải loại đắt nhất, nhưng cũng không phải loại rẻ nhất, lúc này trong quán bar gần như đã kín chỗ, hơn nữa quán của Trương Canh Tân cũng không phải là nơi tiêu dùng bình thường, trên tờ hóa đơn được in ra, mấy con số cũng không hề nhỏ.Trương thiếu gia nghẹn họng nhìn trân trối, nghiêng đầu hỏi Triệu Thứ, thầy mày có lai lịch gì vậy, hay là trường tụi mày làm từ thiện, tiền lương giáo viên cao vậy hả?"
Ngô gia ở Tân Thành."
Trong góc, người đang nghiêm túc chơi game đột nhiên lên tiếng: "Trước đây nhà họ thâu tóm thị trường thuốc lá và ngọc bích ở Tân Thành, dòng tiền nắm trong tay không biết lớn cỡ nào......
Trước Tết năm nay mới đến Giang Thành."
Triệu Thứ và Trương Canh Tân đồng thời xoay đầu qua.Trương Canh Tân sụp đổ: "Vậy cái đồng hồ Patek Philippe anh ta tặng cho Lan Nhân là hàng thật hả?!"
Triệu Thứ: "Anh ta tặng Patek Philippe cho bạn trai nhỏ của mày?"
Trương Canh Tân: "Tao còn nói chắc nịch đó là hàng giả, với chút xíu tiền lương của lương giáo viên nhân dân mà mua được cái đồng hồ này tao sẽ tố cáo anh ta cả trăm lần......
A a a!"
Triệu Thứ: "......"
Lúc này, đàn em phụ trách rượu khiêng phần rượu lên đây, lông mày Trương Canh Tân sắp bay ra khỏi mép tóc, anh ta hoàn toàn không ngờ trong cái "Hóa đơn rượu" đó, tầng hai bọn họ cũng có phần.Rượu được bưng lên liên tiếp, cuối cùng có một đàn em đặt khay đồ ăn vặt xuống, Bùi Khuynh Vũ vốn không có hứng thú với rượu, lại bất ngờ nhìn thấy một đĩa xí muội trong khay.Y tạm dừng lại, đặt điện thoại xuống ngồi dậy, nhặt một quả xí muội ném vào chai nước có ga vừa mở."
Đào xí muội đâu ra vậy?"
Triệu Thứ đá Trương Canh Tân một cái, "Chỗ tụi mày còn bán cái loại đồ ăn vặt cho nhi đồng này hả?"
Không có bán.Thấy Trương Canh Tân phủ nhận, Triệu Thứ nhướng mày, vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Bùi Khuynh Vũ, đáng tiếc người sau đến liếc mắt cũng không thèm cho cậu ta một cái.Sau một lúc lâu, Triệu Thứ đứng dậy đi đến lan can, cúi người xuống nhìn, thấy mỗi bàn của khách đều có một đĩa xí muội, cậu ta mới rề rà rụt đầu lại."
Bùi Khuynh Vũ."
Cậu ta hơi hơi nheo lại mắt, "Trước đây mày có quen biết Ngô Thả hả?"
Uống một ngụm nước soda chanh ngâm xí muội trong ly, Bùi Khuynh Vũ có chút hài lòng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ đáp lại: "Cũng dạy lớp tụi tao."
"Có thân không?"
"Chắc thân đúng không?"
"Nếu không tại sao anh ta lại biết mày đứng nhất toàn khối?"
Bùi Khuynh Vũ liếc mắt qua mép điện thoại, cho Triệu Thứ một ánh nhìn cạn lời, bộ dạng như thể lười phải nói lảm nhảm với cậu ta cho dù chỉ một dấu chấm câu......Ngón tay khẽ cử động, một viên xí muội mới bị ném vào ly soda mới, y thuận tay lại mở ván tiếp theo.......Ngô Thả không có nói hươu nói vượn, ngày hôm sau đúng là kỳ thi tháng của trường.Sáng sớm tinh mơ, anh đến trường sớm xem lịch canh thi, không ngoài ý muốn chút nào khi biết mình được xếp làm giám thị ở phòng thi lớp F, phòng thi chật kín đám đội sổ của khối, nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu nhà giàu, làm giám thị trong phòng thi này có nghịch điện thoại cũng chẳng sao.Dù sao sau khi nộp điện thoại, để bọn họ được tự do gian lận, cho dù cả lớp có đồng tâm hiệp lực cùng làm một bài kiểm tra, thì cũng chưa chắc có thể trên trung bình.Ngô Thả dùng một bữa sáng đổi sang phòng thi lớp A với giáo viên tiếng Anh, người kia nghe thấy tự dưng có được chuyện tốt như vậy, đồng ý không chút do dự.Khi được hỏi tại sao Ngô Thả đột nhiên lại muốn đổi phòng thi, thanh niên tóc đen chỉ mỉm cười úp úp mở mở.Giáo viên tiếng Anh là một Beta trung niên khoảng 50 tuổi, nhìn nụ cười thẹn thùng của anh, liền nhớ đến tin đồn hôm qua thầy Ngô dạy Địa và vị thiếu gia họ Triệu náo loạn gà bay chó sủa trong lớp, nghe nói sau đó còn quấy rầy đến vị kia của Triệu gia.Lập tức hiểu rõ, mặt mày thở dài vỗ vỗ vai anh, nói, tránh được mùng một không tránh được mười lăm nha, thầy Ngô.Thầy Ngô rũ mắt xuống, cười nói "Ừm", cầm đề thi trong túi niêm phong đi về phía phòng học lớp A.Mỗi lớp có hai giám thị, khi Ngô Thả đến, một vị giáo viên khác cũng đã đến, hành lang vẫn đang cãi cọ ồn ào, chỉ có phòng học lớp A là yên tĩnh, tất cả 30 học sinh đứng đầu kỳ thi tháng vừa rồi đều đã ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị kiểm tra.Ngô Thả liếc mắt một cái là thấy Bùi Khuynh Vũ ngay.Thiếu niên ngồi ở vị trí gần cuối lớp, trên người mặc một bộ đồ thể thao tối màu, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, bây giờ đang đeo tai nghe, một tay chống cằm, mắt nhìn cái cây ngoài cửa sổ ngẩn người.Lúc này, một cô gái phía sau cầm một đề bài không biết làm vỗ vỗ y, nhỏ giọng hỏi bài, ánh mắt y dần có tiêu cự rồi quay người lại, khuỷu tay vô tình đụng phải cây bút mực trên bàn, làm rơi cây bút xuống đất.Bùi Khuynh Vũ xoay người lại nhặt.Cùng lúc đó, Ngô Thả thu hồi ánh mắt.Đứng trên bục giảng, Ngô Thả trò chuyện với giáo viên giám thị trong cùng phòng thi, người kia cảm thấy rất hứng thú với vụ hỗn loạn ở lớp F hôm qua, hỏi anh vị kia của Lâm gia có thực sự phân hóa thành Omega không."
Tôi không rõ lắm."
"Nếu phân hóa thành Omega thì hay rồi, thế gia nhị đại lứa này hầu hết đều là Alpha, chắc tranh nhau bể đầu luôn quá."
"Sao tôi biết được, chuyện của học sinh mà."
Cười tủm tỉm nói mấy câu vô nghĩa đáp lại mấy lời hóng hớt của đồng nghiệp, cho đến khi chuông reo lên, Ngô Thả đưa chiếc túi niêm phong trên bục giảng cho vị giáo viên còn muốn hỏi thêm vài câu.Người kia bị nhét tập đề thi vào lòng bất lực bị cưỡng ép tắt mic, đi đến hàng đầu tiên phát đề theo từng nhóm một.Trong lúc đồng nghiệp đang phát đề thi và giải thích quy định phòng thi, Ngô Thả đi xuống từng bàn một, để kiểm tra xem ảnh thẻ học sinh và tên trên đề thi có khớp nhau không.Thanh niên tóc đen lặng lẽ bước đi không chút thanh âm, cũng bởi vì là Beta nên không có pheromone nào để nhận biết, đối với những học sinh đã bắt đầu cầm bút bắt đầu làm bài, anh sẽ nhẹ nhàng kiểm tra thông tin mà không làm phiền bất kỳ ai.Sau khi Bùi Khuynh Vũ viết xong tên mình, thỉnh thoảng y nhấc đầu lên, có thể thấy người đang rũ mắt kiểm tra thông tin cẩn thận cách đó mấy bàn."......"
Kiểu công việc chỉ cần làm theo hình thức này mà anh cũng làm rất nghiêm túc, không có chút mất kiên nhẫn nào..Y nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, ánh mắt không có chút dè dặt nào thậm chí còn mang theo ý dò xét cực kỳ áp bức, nếu là bất kỳ Alpha hay Omega nào khác, e rằng lúc này đã hoảng sợ quay lại nhìn......Nhưng mà Beta tóc đen dường như không hề hay biết.Ánh mặt trời chiếu rọi qua ô cửa sổ, rơi xuống hàng mi dài thanh mảnh khẽ run run, chậm rãi nâng lên, đặt thẻ học sinh đã kiểm tra trên tay xuống, bước về phía học sinh tiếp .Bùi Khuynh Vũ thu hồi ánh mắt.Môn thi đầu tiên là Văn học ứng dụng, Bùi Khuynh Vũ hoàn thành các câu hỏi trắc nghiệm, khi làm câu hỏi tự luận đầu tiên thì hơi nhíu mày, cây bút trong tay vừa nãy từng bị rơi xuống đất, giờ lại xảy ra tình trạng tắc mực.Y nhanh chóng trả lời xong hai câu hỏi, chữ viết trên giấy kiểm tra vì bị tắc mực nên không được mượt.Y đặt bút xuống, đang định xin đổi bút, đúng lúc này, ánh sáng trước mắt đột nhiên bị một bóng người chắn mất, một cây bút nước cùng loại được đặt nhẹ nhàng lên trước mặt anh.Bùi Khuynh Vũ mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên, nhìn người kia yên lặng xuất hiện bên cạnh mình mà không có chút tiếng động.Người kia chỉ lặng lẽ cười cười với y, cũng không giải thích tại sao mình có thể nhìn rõ hết thảy, rồi lại đột nhiên xuất hiện như trời giáng, đặt bút xuống liền rời đi.Bùi Khuynh Vũ cầm cây bút đó lên, trên thân bút dường như vẫn còn mang theo hơi ấm của đầu ngón tay người khác......Không phải bút mới tinh, có dấu vết từng sử dụng qua.Bùi Khuynh Vũ dùng cây bút này để hoàn thành toàn bộ bài thi Văn học ứng dụng.Thi xong, cũng không thể trả bút lại cho thầy Ngô.Bởi vì chờ đến khi y thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, thầy Ngô đã biến mất bóng khỏi phòng học.Bùi Khuynh Vũ chỉ có thể tạm thời giữ lại cây bút, chuẩn bị lần sau tìm cơ hội trả lại.Thời điểm rời khỏi lớp học, Bùi Khuynh Vũ vẫn còn nghĩ đến lúc nãy có lẽ mình cũng có cơ hội —— đáng lý ra y nên trả bút lúc nộp bài, nhưng y lại quên mất, thầy Ngô cũng không nhắc nhở gì khi anh đến chỗ ngồi của y để thu bài.Sau khi lấy bài thi, những gì Beta tóc đen làm, chỉ là ngước mắt lên, sau đó mỉm cười với y.___Lời tác giả: Hehe, Tiểu Ngô câu hệ online!(Câu hệ*: Từ gốc là 吊系 đồng âm với 钓系 diào xì, 钓系 chỉ những người chủ động tạo nên sức hút, giỏi thể hiện lợi thế bản thân và kiểm soát nhịp điệu, chủ động tạo ra bầu không khí, gợi ý thay vì trực tiếp thú nhận hoặc theo đuổi.)