Editor: Quyên Cát___Ngô Thả đưa học sinh đó đến phòng y tế, bác sĩ trực trong phòng y tế nhìn Alpha máu me lẫn lộn một cái, lắc đầu lẩm bẩm "Đám Alpha", rồi bất đắc dĩ gọi điện đến số cấp cứu của bệnh viện.Anh đích thân ký tên đưa học sinh đó lên xe cứu thương, khi Ngô Thả trở lại văn phòng, anh phát hiện ai ai cũng biết đến chuyện xảy ra trên sân bóng rổ trong giờ nghỉ trưa vừa rồi.Các giáo viên trong văn phòng đều nhìn anh với vẻ một lời khó nói hết, vị đồng nghiệp này mới nhậm chức được mấy tháng, chưa tiếp xúc nhiều với bọn họ lắm, trong ấn tượng của họ, anh là một người rất kín tiếng.Tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá bên kia đại dương, mắt một mí, làn da rất trắng, càng tôn lên đôi mắt và mái tóc đen nhánh như lông quạ......
Vào ngày đầu tiên Ngô Thả nhậm chức, cô Tiểu Vương ngồi đối diện đã từng sôi nổi quá mức mà thốt lên: "Ôi trời, thầy Tiểu Ngô, đôi mắt và tóc cậu đen thật đấy, cậu có phương pháp chăm sóc đặc biệt nào không?"
Mà người được khen ngợi chỉ chỉ tay lên tóc mình với vẻ mặt khó hiểu: "Người châu Á chẳng phải đều trông thế này sao?"
Sau đó, một giáo viên trong văn phòng tự nhận mình có mắt nhìn người rất chuẩn tuyên bố Ngô Thả nhất định là người có quá khứ từng trải, nếu không thì với cái tuổi đời còn trẻ thế, không lý nào anh lại sống như thể mới đi tụng kinh ở Vatican về vậy.Mà tại giờ này khắc này, sau một thoáng im lặng trong văn phòng, cuối cùng cũng có một vị giáo viên không nhịn được, đứng dậy hỏi: "Thầy Tiểu Ngô, có phải buổi trưa cậu xen vào chuyện của Triệu Thứ không?"
"Có chuyện gì sao?"
Người bị hỏi có vẻ hơi bối rối.Cũng không thể trách các giáo viên lại phản ứng như vậy, nói cho cùng bọn họ cũng chỉ là những người làm công ăn lương lo lắng không yên về mấy con điểm của các thiếu gia tiểu thư mà thôi......Người như Triệu Thứ, có chút đặc biệt.—— Triệu Thứ thuộc Triệu gia - Thuyền vương thế gia Giang Thành.(Thuyền vương*: Vua tàu thuyền, đứng đầu ngành vận tại hàng hải, đây là biệt danh nên tui giữ nguyên)Triệu Thứ là con trai thứ của người cầm quyền thực sự của gia tộc Triệu và phu nhân, cậu ta còn có một người anh trai.
Là một Omega, Triệu phu nhân từ thời trẻ đã bệnh tật ốm yếu, mấy năm sau khi sinh Triệu Thứ thì bà qua đời.
Sau khi mất đi Omega của mình ông Triệu không gượng dậy nổi, phủi tay lui về ở ẩn, sống trường kỳ ở nước ngoài.Người ta thường nói anh cả như cha.Anh trai Triệu Thứ mới 17 tuổi đã tiếp quản sự nghiệp gia tộc, đồng thời cũng tiếp quản đứa em trai nhỏ của mình, hai anh em sống nương tựa vào nhau, Triệu Thứ từ nhỏ đã lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người.Từ khi đủ tuổi đi học, ngày mà cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu bước chân vào trường Tiểu học liên cấp của trường Trung học Hồng Thiết, cơ sở chính bên này đều được cấp thêm trang thiết bị, cơ sở vật chất mới và thậm chí cả tòa nhà giảng dạy, mỗi năm một lần, đều được nâng cấp không ngừng.Vào năm lớp 10, không ngoài dự đoán Triệu Thứ thuận lợi phân hóa trở thành Alpha đẳng cấp cấp SS cả về thể chất lẫn tinh thần.Theo trí nhớ của Ngô Thả, cậu học sinh này không phải là một đứa hoàn toàn ngu ngốc, mặc dù hành vi thường ngày còn cần phải xem xét lại, không phù hợp với một số nội quy trường học, nhưng thật ra cậu ta học tập khá giỏi, nằm trong số những học sinh đứng đầu.Về mặt lý thuyết, Triệu Thứ có thể nghênh ngang trong trường là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên.Ngay cả giáo viên cũng sẽ cưng chiều mấy học sinh giỏi nhiều hơn, không chỉ đơn giản là vì xuất thân gia đình nhà cậu."
Cậu ta suýt nữa đánh chết bạn học đó."
Ngô Thả nghiêm túc nói, "Cứ thế mặc kệ được sao?"
"Nói cho cùng cũng do bạn học đó sai mà."
Giáo viên Sinh học đẩy đẩy kính, nhíu mày lại."
Tôi nghe nói cậu ta thấy Lâm Tổ Văn đứng đợi một mình ngoài sân bóng rổ, lại tưởng Triệu Thứ không có ở đó, nên chạy đến nói mấy lời bậy bạ, gì mà đợi Lâm Tổ Văn phân hóa thành Omega......"
"Lâm Tổ Văn?"
Một giáo viên Hoá học khác ngạc nhiên đáp lời, "Triệu Thứ đánh người là vì trò ấy à?"
"Thật hả?"
"Lâm Tổ Văn là học sinh khối 12 lớp F đúng không?"
"À à, đúng, chính là trò đó, chẳng phải vẫn chưa phân hóa sao?
Tôi còn thấy rất kỳ lạ, hình như rất ít học sinh phân hóa muộn như vậy, trò ấy cũng sắp thành niên rồi."
"Dựa vào ngoại hình hiện tại của Lâm Tổ Văn, quả thực trò ấy rất có khả năng là Omega!
Học sinh thời nay sao mà lại có thể...... nói đùa với Omega như vậy, kiểu quấy rối ác ý này xuất hiện ở Hồng Thiết thật sự quá mất mặt."
"Uầy, là Lâm Tổ Văn à.
Chẳng trách Triệu Thứ tức giận như vậy."
Các giáo viên trong văn phòng mồm năm miệng mười nói qua đáp lại.Lâm Tổ Văn là thiếu gia nhỏ nhà họ Lâm, chủ đầu tư bất động sản ở Giang Thành, mấy năm trước ngành xây dựng phát triển mạnh mẽ, nhà họ đã từng huy hoàng vẻ vang, chỉ có điều mấy năm nay thị trường bất động sản suy thoái, Lâm gia ở Giang Thành không còn thịnh vượng như trước, nhưng dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.Ba năm trước, Lâm Tổ Văn vào Hồng Thiết rồi quen biết Triệu Thứ, từ đó đến nay, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp, cậu thích bám lấy Triệu Thứ, mà người kia cũng sẵn lòng để cậu bám lấy mình, trái ngược với tính cách nóng nảy người sống chớ gần.Mặc dù mấy năm nay cậu vẫn chưa phân hoá thành công, nhưng mọi người đều đoán chắc tám chín phần mười Lâm Tổ Văn sẽ là một Omega hiếm có.Thế thì vừa hay lại thành cặp với Triệu Thứ."
Thầy Tiểu Ngô à, lần sau đừng can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ nữa."
Giáo viên Sinh học họ Hoàng, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc."
Tính tình Triệu Thứ rất kỳ quái, bị cậu ta thù oán cũng không tốt......
Nếu không phải vì Lâm Tổ Văn, tôi đoán chắc ngày thường cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy người này."
Tháng trước Triệu Thứ đạt điểm tuyệt đối bài kiểm tra Sinh học trong kỳ thi phân lớp đầu năm.Ngô Thả chậm rãi gật gật đầu, vẻ mặt phản ứng hơi chậm một chút: "Hai người họ là một đôi à?"
Thầy Hoàng: "Đúng vậy."
Ngô Thả cười tươi hai mắt cong cong: "Được rồi.
Xem ra là tôi xen vào việc của người khác rồi."......Buổi chiều chuông tan học reo, trước tiên Ngô Thả liền đứng dậy khỏi bàn làm việc, cầm chìa khóa xe chuẩn bị về nhà.Ngoài cổng trường, trong hàng xe sang xếp hàng dựa theo đăng ký, đợi đón các thiếu gia và tiểu thư về nhà, thì chiếc xe trị giá chừng hai trăm nghìn tệ của thầy Ngô trông thật nghèo kiết hủ lậu lạc quẻ vô cùng.Rõ ràng là một mẫu xe phổ thông đến mức chỉ cần dừng đèn đỏ một lúc đã thấy ba chiếc giống y hệt."
Trường các con không trả lương cho giáo viên à?"
Câu hỏi của một phụ huynh hỏi con gái mình từ ngoài cửa sổ xe truyền đến, là một câu hỏi đơn thuần không mang ác ý, dưới ánh mắt tò mò Ngô Thả bình tĩnh nâng cửa sổ xe lên.Nhà cách trường không xa, lái xe vào giờ cao điểm buổi chiều cùng lắm cũng chỉ mất nửa tiếng là về đến nhà.Chiếc xe con phổ thông chạy vào khu biệt thự cao cấp duy nhất giữa lưng chừng núi trong trung tâm thành phố, rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng choáng hết cả đầu, hồi mới chuyển đến đây, lúc vào khu dân cư Ngô Thả phải dùng GPS chỉ đường để về đến nhà suốt ba tháng trời, anh lèm bèm rất nhiều về vụ này.Khi xe lùi vào gara, mẹ anh đang tưới hoa trong sân, công việc mà các nhà khác thích thuê người làm vườn thì bà rất vui vẻ tự mình làm——Trồng hoa ấy mà, niềm vui nằm ở chỗ đó.Ngô Thả bước xuống xe, mới đóng cửa một cái đã thấy mẹ mình tay cầm cái vòi nước rón rén lại gần, vòi nước trên tay bà chảy lộp bộp lộp bộp suýt nữa thì dìm chậu hoa trà chết đuối, Ngô Thả đút chìa khóa xe vào túi, bắt đầu linh cảm bữa cơm đêm nay là Hồng Môn Yến chắc luôn.(Hồng Môn Yến*: Bữa tiệc nhìn thì vui vẻ nhưng đầy cạm bẫy, dựa theo sự kiện lịch sử)Ngô Thả hỏi bà: "Mẹ bày ra dáng vẻ cẩn thận này cho ai xem?
Có chuyện thì nói."
"Ui cha!"
Quý bà Lý Quân Bích chớp chớp mắt, "Hôm nay khách quý cuối cùng cũng chịu về nhà rồi nha?"
Ngô Thả: "......"
Ngô Thả: "Vậy con đi nhé?"
Ngô Thả năm nay chỉ mới 22 tuổi, còn Lý Quân Bích thì gần 45.Nhà họ Ngô là một gia đình AO vô cùng điển hình, Lão Ngô nay gần 50 tuổi, nhưng vẫn ân ái thuần khiết với vợ mình như đôi vợ chồng trẻ, chưa từng học cái xấu.Vậy nên hiện giờ tình cảm vợ chồng nhà họ Ngô rất hòa thuận, năm tháng trôi qua không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt của quý bà Omega trước mặt đây, ánh mắt bà vẫn linh động như xưa, khi nhìn qua thì mỉm cười như gió xuân.Bà đưa tay còn lại ra vỗ vỗ vào cánh tay con trai mình: "Mẹ biết nói gì nữa chứ?
Chỉ là mẹ thấy lạ thôi —— từ khi con bắt đầu hẹn hò, con ít khi về nhà ăn cơm với ba mẹ lắm mà.
Hôm nay làm sao vậy?
Con không đi cùng bạn trai nhỏ của con à?"
Ngô Thả "À" một tiếng, nghĩ thầm đúng là cái hay không nói đi nói cái dở."
Chia tay rồi."
Anh nói bằng chất giọng bình tĩnh nhất có thể."
Mới chia tay hồi trưa."
Anh hy vọng sự bình tĩnh của mình có thể ám chỉ cho mẹ đôi điều, chẳng hạn như hãy coi chuyện "Chia tay" này như một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, tiêu tan theo làn gió.Nhưng trên thực tế, nguyện vọng của anh lại không thành hiện thực một lần nữa.Cùng với tiếng nước "Xì" một tiếng phun ra tứ tung như tiên nữ rải hoa, anh nghe thấy tiếng thét vui mừng chói tai, quý bà Lý Quân Bích ném vòi nước đi, đưa hai tay ra nắm lấy tay con trai mình, khó che giấu nổi niềm vui sướng hỏi anh: "Thật không?
Con không lừa mẹ đúng không?
Con và bạn trai nhỏ...... bạn trai cũ của con chia tay thật rồi sao?
Con không có nói vậy để dỗ mẹ vui đấy chứ?"
Ngô Thả: "......"
Bị đôi mắt tràn ngập chờ mong kia nhìn chằm chằm, Ngô Thả đột nhiên nảy ra cảm giác hoang mang chưa từng có——Với cái dáng vẻ kỳ quái này của quý bà Lý, rốt cuộc một năm qua bà làm thế nào mà có thể lăn lộn như cá gặp nước trong hội mệnh phụ Giang Thành vậy chứ?......Sự thật chứng minh, đôi khi trong lòng có chút phỏng đoán, đoán cái nào may thì không linh nhưng xui thì rất linh.Thời buổi này làm người tốt chưa chắc sẽ nhận được quả tốt.Nhưng Hồng Môn Yến thì phải ăn một bữa thật.Trở về phòng tắm rửa, thay quần áo, khi Ngô Thả xuống lầu thì thấy một chiếc Bentley xa lạ trong sân, lúc đó anh mới biết thật ra đêm nay có khách đến.Trong phòng khách, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc thường phục đang ngồi, nhìn qua trông hắn trẻ hơn nhiều so với cha của Ngô Thả - Ngô Văn Hùng, chắc khoảng đầu 30.Diện mạo người đàn ông này vô cùng anh tuấn, đường viền hàm sắc nét như dao khắc, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ ngồi trên ghế sofa mềm mại cũng rất phong thái, vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường.Tuy tuổi tác chênh lệch với Ngô Văn Hùng, nhưng lúc này hai người ngồi nói chuyện với nhau không hề có chút gượng gạo của khoảng cách thế hệ.
Khi Ngô Thả xuống lầu, họ đang thảo luận về tiến độ của một dự án mở rộng bến tàu nào đó.Lúc này, khi nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Văn Hùng quay đầu lại, thản nhiên vẫy tay với Ngô Thả, nói rằng đây là chú Triệu của con, chào chú đi.Cái kiểu lời dạo đầu này khiến Ngô Thả cảm thấy mình như một đứa con nít lên ba, đối diện với người đàn ông cùng lắm mới đầu 30 trước mặt, anh thực sự không thể mở miệng gọi một tiếng "Chú" được.Người kia lại nở nụ cười trước, thuận theo mà nói, trông cũng không lớn hơn em trai tôi bao nhiêu, gọi như thế thì rối loạn vai vế mất.
"......
Chào anh."
"A Thả lớn rồi."
Ngô Thả chờ một lúc, nghĩ thầm với cái giọng điệu này, chắc hẳn ở đây đang phân phát lợi ích gì đấy.Dĩ nhiên là không có lợi ích gì, anh tìm một chiếc sofa trống ngồi xuống, đó là chiếc ghế sofa khác bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia.Vừa ngồi xuống, Ngô Thả bắt được hương gỗ trầm hương đen ẩm ướt sau cơn mưa luồn vào khoang mũi......
Trước đó lúc bước vào phòng khách, anh đã ngửi thấy thoang thoảng, ban đầu tưởng là nước hoa, nhưng giờ nghĩ lại, đây hẳn là mùi pheromone của Alpha trước mặt.Ngô Thả là Beta, chỉ có thể ngửi thấy chút mùi pheromone, cũng không còn bất kỳ cách thức nào khác để tiếp nhận pheromone, bất kể là Alpha hay Omega, đối với Beta bọn họ mà nói, đó chỉ là......Mùi nước hoa khác nhau mà nhân loại xịt lên thôi.Ngô Thả không để tâm đến mùi hương đó lắm.Nghe cha với người đàn ông đó nói chuyện một lúc, mới nghe ra được, hóa ra "Anh trai" trước mắt này chính là "Lão Triệu" mà cha mẹ thường hay nhắc tới.Từ đời này đến đời khác Triệu gia và Ngô gia đã tương giao qua nhiều thế hệ, chưa từng có hiềm khích.
Trước khi lập quốc, ông cố nội của Ngô Thả một chân khập khiễng cõng lão tổ tông Triệu gia ra khỏi chiến hào, từ đó có một tình bạn son sắt——Chỉ là trăm năm qua, cùng với những biến động của tình hình trong nước, tổ nghiệp của Ngô gia vẫn ở trong đất liền, kinh doanh một số mặt hàng thuốc lá và khoáng thạch, còn Triệu gia thì chuyển đến Giang Thành ăn sâu bén rễ, năm tháng trăm năm, nhà họ Triệu đã trở thành Thuyền vương thế gia mà ở trong nước không ai không biết.Mấy năm gần đây, có lẽ vì đại vận thuộc Thổ sắp tắt, kể cả kinh doanh bất động sản, hay là kinh doanh thuốc lá hoặc khoáng thạch đều dần trở nên khó khăn, Ngô gia bắt đầu tham gia vào một số hoạt động thương mại xuất nhập khẩu.Dưới sự giúp đỡ của Triệu gia Giang Thành, gia đình Lão Ngô bọn họ không cần phải đi đường vòng, trong khi những người cùng ngành đang rơi vào tình cảnh không có gì để ăn, thì báo cáo tài chính gần đây của Ngô gia lại có phần đáng nể.Ngô Thả là một nghiên cứu sinh, học xong thì về nước, vậy mà có thể nhảy dù xuống Giang Thành rồi vào dạy tại trường Trung học Hồng Thiết, ngoài việc lý lịch của anh coi như cũng ấn tượng, thì về mặt quan hệ, có vẻ cũng nhờ công lao của vị đang ngồi trước mặt đây.Triệu Quy Phác.Triệu Quy Phác quả thật là quý nhân trong nhà.Đối với bậc cha chú, trước giờ Ngô Thả vẫn luôn hành xử lễ phép, khi ngồi vào bàn ăn cũng không gây ra chút tiếng động nào, cho dù ngay từ đầu mọi người đều nhấn mạnh rằng đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường.Ngô Thả múc một muỗng đậu hũ, các bậc trưởng bối thảo luận công việc mà anh cứ nghe tai nọ xọ tai kia, mới vừa đưa một miếng đậu hũ Kim Sa vào miệng, anh đột nhiên nghe thấy thanh âm của quý bà Lý Quân Bích như từ trên trời vọng xuống, bất ngờ nói: "À phải rồi, em có tin vui cho anh đây, cu cậu nhà ta hôm nay vừa chia tay bạn trai Omega của nó rồi đó!"
Trong phút chốc Ngô Thả còn tưởng tai mình có vấn đề.Anh ngơ ngác miệng ngậm một miếng đậu hũ nóng hầm hập ngẩng đầu lên.Anh hoàn toàn không hiểu tại sao chủ đề đang từ "Việc kiểm tra buôn lậu trên tàu chở hàng dạo gần đây trở nên nghiêm ngặt hơn" lại nhảy sang cái góc xó xỉnh này."
Hả?
Sao trước đây anh không nghe thấy em nhắc đến chuyện này——""Quên mất, bây giờ nói cũng như nhau mà."
"......
Là Omega đó sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu ta đá thằng bé à?"
"Chắc vậy rồi, cu cậu nhà anh anh còn không rõ sao?
Nó làm sao mà biết mở miệng chủ động chia tay chứ."
"Sao thế, A Thả chia tay bạn trai rồi à?"
Triệu Quy Phác không dùng nhiều trợ từ ngữ khí, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khi hắn nói chuyện vẫn toát ra bầu không khí của kẻ bề trên, mang theo cảm giác điềm tĩnh lẫn áp lực khó tả.(Trợ từ ngữ khí*: Là những từ đứng cuối biểu thị thái độ, sắc thái tình cảm.
Ví dụ như "ạ", "đấy", "nhé"; còn trong tiếng Trung thì có 了,啊,呢,吧...)Hắn vừa dứt lời, đôi vợ chồng đang vui vẻ bàn tán thoải mái bỗng khựng lại, quay đầu sang, lôi kéo hắn vào chủ đề chính luôn."
Lão Triệu, cậu nói xem có phải quá trùng hợp không?
Hôm qua đột nhiên cậu nhắc đến chuyện muốn làm thông gia, Lão Ngô nhà chị trằn trọc suốt cả đêm, nói chắc chắn dù thế nào đi nữa ổng tuyệt đối không thể làm ra chuyện chia rẽ uyên ương —— Kết quả thì thế nào?
Hôm nay thằng bé đã tự chia tay rồi, đây chẳng phải là duyên phận trời định sao?!"
Ngô Thả cảm thấy người đàn ông trước mặt quay đầu qua.Dưới ánh đèn phòng ăn, đôi mắt đen thẫm quá mức như vực thẳm dừng trên mặt anh.Triệu Quy Phác khẽ cười một tiếng."
Đúng là trùng hợp thật."
Ngô Thả nuốt thức ăn trong miệng, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng trên bàn ăn không một ai để ý đến anh, các trưởng bối đang trò chuyện rất vui vẻ về một việc cực kỳ vô lý——Liên quan đến việc Ngô Thả chuẩn bị có một vị hôn phu.Anh.Ngô Thả.Có một vị hôn phu.Chiếc bát trong tay bỗng biến thành một hạt cát trôi nổi giữa vũ trụ, vừa xa xôi vừa huyền ảo, bản thân đang ngồi bên bàn ăn dường như cũng biến thành một đôi đũa, một cái đĩa đựng xương, hoặc là một cái bình hoa.Thật ra Ngô Thả đã tận dụng mọi cơ hội mở miệng hỏi: "Vị hôn phu nào?", đáng tiếc là chẳng có ai để ý đến anh.Các trưởng bối trò chuyện hồi lâu, Triệu Quy Phác mới quay đầu lại lần nữa, mỉm cười dịu dàng hỏi Ngô Thả: "A Thả, hai tháng này em đã quen đi làm ở trường Trung học Hồng Thiết chưa?"
Ngô Thả không hiểu tại sao hắn lại hỏi đến vụ này, chỉ biết ngoan ngoãn gật gật đầu.Triệu Quy Phác gật đầu, đặt đũa xuống."
Em trai tôi cũng học ở Hồng Thiết, thằng nhóc đã phân hóa thành Alpha từ năm lớp 10, tôi vẫn hay nói từ khi nó phân hóa xong thì chẳng làm được gì nên hồn, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy phân hóa cũng tốt."
Ngô Thả: "Hả?"
Triệu Quy Phác: "Nó có thể chăm sóc em."
Ngô Thả: "Cái gì?"
Triệu Quý Phác: "
Sau này nếu em ở trường có gặp khó khăn gì, thì cứ nhờ nó giúp đỡ, nó là Alpha, trời sinh là để chăm sóc người khác......
Thay vì chăm sóc mấy con chó con mèo ven đường tự dưng chạy đến bên mình, chi bằng chăm sóc vị hôn phu của mình thì hơn."
Ngô Thả: "Hả?
Cái gì?"
Lý Quân Bích ở bên cạnh hỏi, "Lão Triệu nói nhiều như vậy mà chưa giới thiệu em trai cậu tên gì, làm sao cu cậu nhà chúng ta có thể liên lạc với vị hôn phu của nó, để cậu ấy chăm sóc nó chứ?"
Triệu Quy Phác: "Em ấy tên Triệu Thứ."
Ngô Thả: "?"
Triệu Quy Phác lặp lại cái tên này một lần nữa."
Triệu Thứ.
Nghe nói nó rất nổi tiếng trong trường......
A Thả chưa nghe qua sao?"
Ngô Thả: "Nghe qua rồi."
Ngô Thả: "......"
Ngô Thả: "Là học sinh lớp em."
Bây giờ mấy người đã cảm thấy có gì đó sai sai chưa?Triệu Quy Phác chậm rãi gật gật đầu: "Vậy sau này còn có thêm một thân phận khác nữa, không chỉ là học trò của em, còn có thể là vị hôn phu của em."
Ngô Thả: "......"
Hay ghê.Xem ra không cảm thấy được gì luôn.___Lời tác giả: Bộ truyện này hơi hư cấu, phần đề cập đến tên của một số tổ chức thể thao thực tế ở phía sau, vì đây không phải truyện viết về thi đấu chuyên nghiệp, mà chỉ là một câu chuyện máu chó nên tôi lười bịa ra quy tắc mới lắmCát: Hiếm lắm mới gặp 1 anh tự lập ra hôn ước cho vợ mình với thằng khác

))