Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Kế Hoạch Lừa Tình

[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 9


Lục Tinh Diên không có gan nói với cha mình mà chỉ dám quấn lấy anh trai hồ ngôn loạn ngữ.Về đến nhà, đậu xe xong rốt cuộc Lục Tinh Diên cũng ngừng khua môi múa mép, nắm tay áo Khương Cấp nói: "Anh nghĩ kỹ đi mà."

"......"

Người này đã làm nũng đến trình độ điêu luyện rồi, da mặt ngày càng dày.Khương Cấp giả say, vờ như không hiểu hắn nói gì, anh mở cửa bước xuống xe, mặc kệ Lục Tinh Diên theo sát phía sau, đến trước cửa phòng Khương Cấp mới nói: "Được rồi, để tôi suy nghĩ đã."

"Thật không?"

Lục Tinh Diên reo lên: "Anh hứa rồi nhé, không được đổi ý đâu đấy!"

"Tôi chỉ nói sẽ suy nghĩ thôi mà."

Khương Cấp mở cửa, không cho hắn theo vào, "Về phòng ngủ đi, trước khi tôi cho cậu câu trả lời chắc chắn thì không được làm phiền tôi, hiểu chưa?"

"Hiểu hiểu hiểu."

Còn có chuyện tốt này nữa sao?

Mới làm tài xế một lần mà đã thành công rồi ư?Lục Tinh Diên hớn hở về phòng, nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Khương Cấp trên đường đi.

Thật ra Khương Cấp chẳng nói bao nhiêu, chỉ có hắn huyên thuyên suốt đoạn đường.Tiếc là hắn lái xe phải nhìn đường nên không có cơ hội quan sát vẻ mặt Khương Cấp, nếu không hắn đã đoán được Khương Cấp bắt đầu dao động từ lúc nào......Không sao, có dao động là tốt rồi.Lục Tinh Diên kìm nén nỗi vui mừng rồi kiên nhẫn chờ đợi.Nhưng Khương Cấp suy nghĩ rất lâu, mãi đến lễ lao động vẫn chưa cho hắn câu trả lời.Họ sống chung nhà, để bày tỏ thành ý, mỗi ngày Lục Tinh Diên đều dậy sớm chở anh trai đi làm (vì không được quấy rối nên chỉ biết trơ mắt nhìn), buổi tối ngủ sớm, đồng hồ sinh học chuyển sang chế độ "Khương Cấp", nhưng Khương Cấp vẫn chưa "suy nghĩ" xong.Rốt cuộc có gì để nghĩ chứ?Phải nghĩ lâu vậy sao?Lục Tinh Diên rất sốt ruột, nhưng lại không muốn để lộ ra ngoài nên đành phải khéo léo thể hiện sự tồn tại của mình, thỉnh thoảng gửi cho Khương Cấp một emoji qua WeChat.Có khi Khương Cấp để ý hắn, có khi làm ngơ, chỉ thỉnh thoảng trả lời bằng một emoji.——Chính là hình cún con dễ thương hắn gửi được anh lưu lại.Không hiểu sao rõ ràng cùng một chú chó nhưng Lục Tinh Diên lại cảm thấy chú chó Khương Cấp gửi đáng yêu hơn nhiều.Mỗi lần nhận được hắn lại vui phơi phới, nhịn không được nhìn điện thoại cười ngốc nửa ngày.Một ngày trước kỳ nghỉ lễ lao động, Lục Tinh Diên hoàn thành đồ án tốt nghiệp, luận văn cũng gần viết xong, chỉ còn chờ bảo vệ nữa thôi.Tôn Thành và bạn gái trở về từ Nhật Bản, cuối cùng cũng bỏ chặn hắn trên WeChat rồi chủ động nhắn tin cho hắn: "Anh Lục, anh có đó không?"

Lục Tinh Diên cười lạnh: "Mi là đứa nào?"

Tôn Thành khúm núm nói: "Em là Tiểu Tôn nè, anh còn nhớ lời hứa sửa luận văn giùm em không?"

"......"

Lục Tinh Diên chặn hắn.Hai phút sau, Tôn Thành gọi tới.Tôn Thành rất biết cách bắt chuyện với Lục Tinh Diên, đầu tiên không nhắc đến luận văn mà hỏi quanh co: "À phải, chuyện hai anh em mày tới đâu rồi?"

Lục Tinh Diên đang định cúp máy lập tức dừng lại: "Thì cứ thế thôi."

"Thế thôi là sao?"

Tôn Thành hơi tò mò."

Nói ra chắc mày không tin đâu," Lục Tinh Diên nói: "Tao sắp cưa đổ ổng rồi."

Tôn Thành kinh ngạc: "Thật không?"

Hắn chỉ mới đi Nhật mấy ngày mà đã bỏ lỡ nhiều chuyện vậy sao?Lục Tinh Diên vốn định livestream nhưng bị cuộc gọi của Tôn Thành cắt ngang, hắn cũng không vội mà ngồi trước máy tính chưa bật, kể sơ chuyện gần đây giữa mình và Khương Cấp.Hắn lược bỏ những chi tiết vặt vãnh, chỉ nói về sự thay đổi trong thái độ của Khương Cấp đối với mình."

Có gì mà mày ngạc nhiên thế?"

Lục Tinh Diên nói: "Tao gọi ổng là anh, tỏ tình sến súa với ổng, chủ động leo lên giường, làm bữa sáng cho ổng, chở ổng đi làm.

Tao nỗ lực như vậy, làm nhiều như vậy, ổng rung động chẳng phải bình thường lắm sao?"

Tôn Thành vì luận văn mà nói trái lương tâm: "Bình thường mà."

Lục Tinh Diên nói: "Thì đó, mấy ngày nay tao hiểu ra rồi, ổng nói "suy nghĩ" nhưng thật ra trong lòng đã chấp nhận tao, tại mắc cỡ nên cố ý làm bộ làm tịch thôi."

"......"

Tôn Thành nghẹn lời, theo mức độ hiểu biết của hắn về Lục Tinh Diên, nếu không muốn nói Khương Cấp mà Lục Tinh Diên mô tả khác xa Khương Cấp ngoài đời thì ít nhất vẫn có khoảng cách nhất định.Nhưng Tôn Thành cảm thấy Khương Cấp cũng rất thần kỳ.Bỏ qua phần Lục Tinh Diên thêm mắm dặm muối, ít nhất hành động Khương Cấp làm trên xe và lời hứa "suy nghĩ lại" với Lục Tinh Diên cũng là thật.Mặc dù mọi người đều biết họ không có quan hệ huyết thống nhưng anh em kế vẫn là anh em.Khi người bình thường nghe nói em trai thích mình, ít nhiều gì trong lòng cũng lấn cấn luân lý đạo đức, nhẹ thì cảnh cáo em trai, nặng thì mách bố mẹ.

Nhưng Khương Cấp lại làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn lằng nhằng dây dưa với Lục Tinh Diên.Nếu không sao lại có câu không phải người một nhà không vào chung một cửa chứ?Thậm chí Tôn Thành còn hoài nghi Lục Tinh Diên không hề "thêm mắm dặm muối" mà Khương Cấp thật sự có ý đó."

Chắc không phải hai anh em mày hẹn hò thật đấy chứ?"

Hắn lo lắng nói: "Đừng chơi lố kẻo không thoát ra được đâu."

"Đùa à, ai không thoát ra được chứ?"

Lục Tinh Diên nói: "Quyền chủ động nằm trong tay tao, kiểu gì cũng là tao chơi ổng, mày biết gì mà nói?"

Tôn Thành đành phải hùa theo: "Vâng vâng vâng, vậy anh xem luận văn giùm em đi......"

Lục Tinh Diên nhớ lại emoji hôm nay anh trai gửi cho mình, vì đang vui nên nảy lòng từ bi hỏi: "Mày viết tới đâu rồi?

Đưa tao coi."

Trong lúc Lục Tinh Diên sửa luận văn cho Tôn Thành thì Khương Cấp đã tan sở.Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước lễ lao động, Khương Cấp không bắt nhân viên tăng ca nhưng vẫn sắp xếp công việc cho mình, thật ra anh chỉ nghỉ hai ngày mà thôi.Lý Lăng nắm rõ lịch trình của Khương Cấp, biết tối nay anh rảnh nên lại mời anh đi ăn, rốt cuộc cũng biến lời hẹn lấp lửng "hôm khác" thành hôm nay.Họ hẹn gặp ở một nhà hàng Nhật, căn phòng được trang trí theo phong cách Nhật, vừa tinh tế vừa mờ ám.Khương Cấp thích ăn món Nhật, sashimi, yakitori, sukiyaki, món nào cũng thỏa mãn vị giác của anh, dù ngồi đối diện với Lý Lăng vẫn có thể nuốt trôi.Đôi khi Lý Lăng cảm thấy bất lực vô cùng, Khương Cấp đối với hắn như gần như xa, hờ hững lạnh nhạt nhưng cũng chẳng ghét hắn.

Anh chỉ xem hắn như không khí hoặc một con thú cưng đuổi mãi không đi, dù thú cưng có kêu cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng chủ nhân."

Em không thích cậu bé hôm đó à?"

Lý Lăng chủ động bắt chuyện: "Chẳng phải em nói thích trai ngoan sao?"

Tướng ăn của Khương Cấp rất nhã nhặn, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Khác với tưởng tượng của tôi."

"Thế em tưởng tượng thế nào?"

Khương Cấp trầm ngâm: "Không biết."

"......"

Nói vậy người ta biết trả lời sao đây?Lý Lăng suy đoán: "Hay là cậu ấy nói chuyện dở quá nên em không thích?"

"Không phải."

Khương Cấp nghĩ thầm ai có thể nói chuyện dở hơn Lục Tinh Diên chứ?

Anh đã tôi luyện mình nên ngưỡng tức giận không thấp đến vậy, chẳng qua chỉ thấy nhàm chán thôi.Không theo đuổi được ý trung nhân, Lý Lăng đành ngậm ngùi đóng vai bạn tri kỷ: "Không hợp nhãn cũng là bình thường, còn phải xem duyên phận nữa, không có duyên cũng đành chịu."

"Ừm."

Khương Cấp gật đầu."

Em muốn thử tiếp không?

Anh tìm người khác nhé?"

"......"

Khương Cấp hết sức khâm phục tinh thần của hắn nhưng chẳng có chút hứng thú nào: "Thôi khỏi."

Lý Lăng im lặng.

Dạo này Khương Cấp lạnh nhạt với hắn hơn trước, cứ như muốn đá hắn đi, không còn chiều ý hắn nữa.

Dù vậy hắn vẫn cố níu kéo đến cùng.Nhưng ngập ngừng hồi lâu, hắn chưa kịp tìm chủ đề khác thì Khương Cấp chợt nói: "À phải rồi."

"Hả?"

"Dạo này có người bám riết lấy tôi," Khương Cấp đã ăn no nên gác đũa, "Là người quen, cậu ấy cứ đòi hẹn hò với tôi.

Tôi cảm thấy cậu ấy không thích mình thật lòng mà chỉ muốn chơi đùa, tôi đang nghĩ xem có nên chơi với cậu ấy một thời gian không?"

"......"

Lý Lăng sững sờ, sắc mặt hết sức khó coi.Hắn không ngu đến mức nghĩ rằng Khương Cấp đang hỏi ý mình, chẳng qua là nói bóng gió cho hắn biết: "Tôi có thể thử với bất kỳ ai, chỉ là không có hứng thú với anh thôi."

Lý Lăng nghẹn lời: "Cậu ta thế nào?"

"Cũng tạm."

Khương Cấp nói: "Mọi mặt đều tốt, chỉ có điều hơi ngốc."

"Em thích người ngốc à?"

Khương Cấp không trả lời.Lý Lăng cười khổ: "Thật ra anh cũng chẳng thông minh lắm đâu, Khương Cấp, anh......"

"Anh rất thông minh là đằng khác."

Khương Cấp ngắt lời hắn: "Anh biết tôi muốn nói gì mà, cho nên chuyện gì không cần nói thì khỏi nói nữa.

Ăn nhiều vào, hôm nay tôi mời."

"......"

Đêm cuối tháng Tư, sau khi cho Lý Lăng ăn xong bữa cơm chặt đầu, Khương Cấp ung dung lái xe về nhà.Từ nhà hàng Nhật về khu biệt thự của anh khoảng bốn mươi phút lái xe, anh châm điếu thuốc rồi chậm rãi hút trong lúc chờ đèn xanh.Thật ra lúc nãy anh nói vậy chỉ để Lý Lăng nghe.Anh không có ý định chơi đùa với Lục Tinh Diên, lời hứa "suy nghĩ lại" cũng chỉ là một chiêu lừa trá hình để Lục Tinh Diên an phận mà thôi.Nhưng ý nghĩ "chơi đùa" vừa xuất hiện thì sở thích trêu mèo chọc chó của anh lại bắt đầu trỗi dậy.Lục Tinh Diên luôn gây sự với anh, anh cũng muốn thấy hắn tức giận.Đáng tiếc anh là anh trai nên đùa giỡn cũng phải có giới hạn, anh không muốn làm lớn chuyện khiến Khương Uyển Di phiền lòng.Hút hết điếu thuốc, Khương Cấp gạt đi ý nghĩ vô đạo đức này rồi xem WeChat, Lục Tinh Diên lại gửi cho anh mấy emoji đáng yêu.Anh đậu xe rồi vào nhà, Khương Uyển Di đang xem phim trong phòng khách, đây là một bộ phim thần tượng cổ trang đang rất ăn khách, hai nhân vật chính một người vì yêu mà hủy thiên diệt địa, còn người kia làm chúa cứu thế, cả một xô máu chó.Khương Cấp ngồi xem với mẹ mấy phút, bị bà ép ăn hai miếng xoài.Khương Uyển Di nói: "Tiểu Diên đang học trên lầu, con đem cho nó ít trái cây đi."

Bà biết hai người khắc khẩu nhau nên muốn tạo điều kiện cho họ thân thiết hơn.

Khương Cấp nghe lời quý bà nhiệt tình này bưng trái cây lên lầu.Lục Tinh Diên thế mà đang học thật.Cửa phòng khép hờ, khi Khương Cấp đi tới cửa thì loáng thoáng nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại với bạn học, toàn nhắc đến thuật ngữ lập trình.Lục Tinh Diên cằn nhằn: "Toàn bug nên chạy không được, rốt cuộc mày học ngành gì thế hả thằng gà kia?"

Đối phương nói tỉnh bơ: "Tao mà học giỏi thì thèm nhờ mày chắc?"

Là giọng Tôn Thành.Khương Cấp buồn cười.

Tôn Thành cũng học ngành khoa học máy tính nhưng khác trường với họ.Anh đang định gõ cửa thì nghe thấy Lục Tinh Diên thở dài: "Haizz, mấy ngày nay anh tao chẳng ngó ngàng gì tới tao, mày nghĩ tao có nên tạo bug để nhờ ổng sửa giùm không?"

"Bộ mày rời xa ổng thì sẽ chết hả?"

Tôn Thành nổi cáu: "Tối nay mày nhắc tới anh mày mấy chục lần rồi, em xin anh đó anh Hai à."

Lục Tinh Diên nói: "Mày thì biết cái gì, chẳng phải tao đang tranh thủ đẩy nhanh tiến độ sao?

Ổng không trả lời chắc chắn thì làm sao tao hẹn hò với ổng được?

Không hẹn hò thì làm sao để ổng lụy tao, không lụy tao thì làm sao tao đá ổng được?

Không đá ổng thì làm sao tao sỉ nhục ổng được?

Đây là chiến lược và nhịp độ của tao.

Mày nhìn mà học hỏi đi."

Tôn Thành: "......"

Khương Cấp thoáng kinh ngạc, sau đó nhíu mày.Anh ghim một miếng xoài lên ăn, chờ Lục Tinh Diên nói xong, biết chắc bọn họ đã đổi đề tài mới gõ cửa."

Cộc cộc" hai tiếng.Lục Tinh Diên thờ ơ hỏi: "Ai vậy?

Dì à?"

Khương Cấp: "Tôi đây."
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 10


Khương Cấp hiếm khi về nhà trước chín giờ tối, mà giờ vẫn chưa đến tám giờ.Tiếng nói chuyện trong phòng đột ngột im bặt, Lục Tinh Diên hoảng hốt cúp máy: "Anh, anh, anh về rồi sao?"

"Ừ, cậu đang bận à?"

Khương Cấp thản nhiên đẩy cửa ra rồi đi tới trước mặt Lục Tinh Diên.Thấy anh đến gần, Lục Tinh Diên ngồi thẳng lên trước bàn vi tính, lắp bắp nói: "Lúc nãy anh......"

"Lúc nãy làm sao?"

Khương Cấp bình tĩnh đặt đĩa trái cây xuống, "Mẹ tôi đưa cho cậu đấy, học hành vất vả, ăn cho bổ não."

Lục Tinh Diên: "......"

Xoài có thể bổ não sao?

Chắc không phải đang chửi xéo hắn ngu đấy chứ?Lục Tinh Diên nói cảm ơn rồi chột dạ nhìn anh trai.Lúc nãy hắn mải nói chuyện điện thoại nên không để ý động tĩnh ngoài cửa, chắc Khương Cấp chưa nghe thấy gì đâu nhỉ?Chắc là không đâu.

Khương Cấp chỉ mới về nhà, vẫn chưa thay vest, cũng chẳng bộc lộ cảm xúc gì khác thường, có chăng chỉ là vẻ bực bội vì bị ép bưng trái cây cho hắn, vẫn là bộ dạng hờ hững như mọi khi.Lục Tinh Diên thở phào nhẹ nhõm."

Anh, hôm nay anh về sớm thế, ăn gì chưa?"

"Ăn rồi," Khương Cấp liếc nhìn màn hình máy tính, "Gì thế?

Đồ án tốt nghiệp của cậu à?"

"Không phải của em mà là của Tôn Thành," Lục Tinh Diên vội giải thích: "Em đời nào viết code xấu thế này— Anh đừng nhìn nữa, cay mắt lắm."

"......"

Khương Cấp cười khẽ.Anh không định đi mà kéo ghế tới ngồi cạnh Lục Tinh Diên, sau đó gõ nhẹ lên bàn một cái.Tựa như có lời muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.Mí mắt Lục Tinh Diên giật giật, cảm nhận được "phán quyết" sắp đến.Sau bao ngày đắn đo, cuối cùng Khương Cấp cũng chịu cho hắn câu trả lời.

Quả nhiên Khương Cấp nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn tự hỏi......"

Lục Tinh Diên gồng mình lên."

Cậu thích tôi thật sao?"

"......Hả?"

Không ngờ lại là một câu hỏi, Lục Tinh Diên vội đáp: "Thích chứ, đương nhiên là thích rồi."

"Thật không?"

Khương Cấp ngồi sát lại, mặt hơi nghiêng tới trước, "Bắt đầu thích từ lúc nào?

Vì chuyện gì, ở thời điểm nào?

Lần trước cậu chưa nói rõ, giờ giải thích đi."

"......"

Chết mồ, chi tiết này đâu có trong kịch bản.Lục Tinh Diên nghẹn họng hồi lâu, hắn không trả lời, Khương Cấp cũng không thúc giục mà chỉ nhìn thẳng vào hắn.Đối mặt thật là nguy hiểm......Đôi mắt Khương Cấp như hút hồn người khác, Lục Tinh Diên lúng túng dời mắt đi, ánh mắt dừng lại trên má anh.Rất ít khi có cơ hội quan sát Khương Cấp ở cự ly gần.Da anh trắng mịn, nhìn rất mềm mại nhưng lại luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cứ như cả người làm bằng băng, nghiêm nghị xa cách.Lục Tinh Diên không háo sắc nên cũng không thấy Khương Cấp đẹp trai.

Chẳng phải chỉ là một cái mũi hai con mắt thôi sao?

Có gì lạ đâu.Nhưng......

Thôi được, Lục Tinh Diên thừa nhận, cũng là một cái mũi hai con mắt nhưng Khương Cấp đẹp trai sáng láng hơn những người khác.Thế thì đã sao?Đẹp cũng đâu thể làm no bụng, bao năm nay nhìn riết phát chán rồi.Lục Tinh Diên quay mặt đi, âm thầm siết chặt ghế để ổn định hơi thở hỗn loạn.

Nhưng nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên, tim phổi đánh trống reo hò, gã yêu tinh hại người Khương Cấp này lại giành không khí với hắn.Ngồi xa hơn không được sao?Lục Tinh Diên chịu đủ tra tấn—— Hắn thật sự đã hy sinh quá nhiều vì kế hoạch này."

Bắt buộc phải nói sao?"

Miệng hắn khô khốc, lẩm bẩm nói: "Chỉ là lâu ngày sinh tình thôi, chẳng có lý do nào cả."

Khương Cấp không tin: "Chẳng phải lúc đầu cậu ghét tôi lắm sao?

Từ ghét đến thích là cả một sự thay đổi lớn, thế mà ở giữa không có bước ngoặt nào sao?"

Không có, tất nhiên là không có rồi, vì bây giờ tôi vẫn ghét anh điên lên được!

Lục Tinh Diên tráo trở nghĩ thầm.

Nhưng Khương Cấp cứ hỏi mãi nên hắn đành phải cắn răng bịa chuyện: "Hình như là có, lúc nào ấy nhỉ......

À, năm em học lớp mười......"

Khi Lục Tinh Diên học lớp mười thì Khương Cấp là sinh viên năm nhất.Thật ra trong trí nhớ của Lục Tinh Diên có rất nhiều sự kiện điển hình để kể, nhưng không phải bước ngoặt mà là một chuỗi sự kiện nối tiếp nhau khiến hắn ngày càng ghét Khương Cấp.Ví dụ như học kỳ một năm lớp mười, một sự kiện đã xảy ra vào ngày cuối tuần nào đó.Lúc ấy Khương Cấp chuyển đến ký túc xá, đột ngột cách xa hắn.

Lục Tinh Diên không biết cãi nhau với ai nên hết sức buồn chán, cảm giác như cuộc sống trở nên tẻ nhạt vô vị, ngay cả món ngọt hắn thích nhất cũng nhạt thếch.Để hết buồn chán, Lục Tinh Diên quyết định hạ mình đi tìm Khương Cấp.Đúng lúc quán trà sữa gần trường Khương Cấp đang có chương trình khuyến mãi mua một tặng một cho loại trà sữa mới, còn tặng kèm đế lót ly phiên bản giới hạn.

Lục Tinh Diên bảo Khương Cấp mình muốn có đế lót ly kia nhưng chẳng có ai uống trà sữa với mình, "Trên tinh thần không lãng phí, tôi sẽ nhân từ tặng anh ly còn lại."

Nhắn tin xong, hắn canh đúng giờ hẹn tới gần quán trà sữa chờ.Lúc đó Khương Cấp phải làm thêm vào cuối tuần để trang trải học phí, hơn một tháng rồi họ chưa gặp nhau.Lục Tinh Diên đứng dưới bóng cây ven đường, thầm tưởng tượng ra hình ảnh Khương Cấp hiện giờ: Có thay đổi gì không?

Có gầy đi không?

Có cắt tóc không?

Lần trước họ đã cắt chung một tiệm......Chờ hồi lâu, rốt cuộc Khương Cấp cũng xuất hiện.Lục Tinh Diên đang định ra đón thì phát hiện có người đi cạnh Khương Cấp.Một cô gái mặc váy trắng, tóc dài, khuôn mặt rất xinh đẹp, thấp hơn Khương Cấp nửa cái đầu, vừa nói chuyện vừa bẽn lẽn nhìn anh.Cô theo Khương Cấp đến quán trà sữa rồi cùng xếp hàng mua sản phẩm mới.

Lục Tinh Diên trợn mắt há hốc mồm, điên tiết đấm vào thân cây, nhưng nó chẳng suy suyển gì, Khương Cấp trước mặt cũng không quay đầu lại.Hắn trơ mắt nhìn họ mua trà sữa, nhận lấy đế lót ly hình quả hồng xinh xắn, cô gái nói gì đó với Khương Cấp rồi tạm biệt rời đi.Lúc này Khương Cấp cúi đầu nhìn điện thoại, hình như giờ mới nhớ ra còn có một người tên Lục Tinh Diên đang đợi mình nên nhắn tin cho hắn: "Cậu đang ở đâu?

Sao chưa tới?"

Lục Tinh Diên cười lạnh đi tới trước mặt anh: "Bổn thiếu gia ở đây!"

Khương Cấp không hề chột dạ mà đưa đế lót ly cho Lục Tinh Diên: "Mua cho cậu đấy, khỏi cần uống trà sữa để lấy quà nữa.

Cầm đi, tôi về đây."

"......"

Lục Tinh Diên tức nổ phổi.Đây là đế lót ly của ai?

Đúng là Khương Cấp trả tiền, nhưng mời người khác uống trà sữa rồi đưa quà khuyến mãi cho mình có phải quá đáng lắm không?

Loại người gì thế hả?!Lục Tinh Diên mà thèm cái đế lót ly vớ vẩn này sao?

Nếu muốn hắn có thể mua cả quán trà sữa cơ!"

Chị ta là ai?

Anh đang hẹn hò à?"

Lục Tinh Diên lên giọng hạch sách: "Chẳng phải anh nói bận lắm sao?

Không có thời gian về nhà mà lại có thời gian yêu đương, ai cho anh hẹn hò hả?"

"......"

Khương Cấp nhìn hắn như nhìn một tên điên, "Không phải hẹn hò, chỉ là bạn bình thường thôi.

Cậu có lấy không thì bảo?"

"Không lấy!"

Lục Tinh Diên cầm đế lót ly vứt vào thùng rác gần đó, "Xấu chết đi được, tôi không thích cái này."

Khương Cấp khựng lại, nhíu mày nói: "Chẳng phải chỉ có một kiểu thôi sao?

Tôi đã tốt bụng tặng cậu thì biết điều chút đi."

"......"

Khương Cấp không bao giờ che giấu sự ghét bỏ dành cho hắn, Lục Tinh Diên bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm đau nhói, theo bản năng đâm ngược lại như cây xương rồng, nghĩ thầm: Tôi hẹn anh ra đây chỉ để cãi nhau với anh thôi, ai thèm gặp anh chứ?

Đồ máu lạnh, đồ lẳng lơ, đồ trai đểu......Lục Tinh Diên quay lưng bỏ đi rồi đón taxi về.

Hắn khóc suốt quãng đường từ quán trà sữa gần trường Khương Cấp về nhà.

Hắn khóc vì tức, cảm xúc mãnh liệt không có chỗ trút tuôn ra từ hốc mắt ướt đẫm.Khương Cấp quả thực rất đáng ghét.Kiếp này Lục Tinh Diên chưa bao giờ hận ai đến thế, tựa như có làm gì đi nữa cũng không thể giảm bớt, cả đời hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của Khương Cấp.Sau khi về nhà, Lục Tinh Diên vẫn còn tức.

Hình ảnh Khương Cấp cười nói vui vẻ với cô gái kia cứ quanh quẩn trong đầu, hắn nhận ra Khương Cấp đã lên đại học, lại ở trong ký túc xá, không ai giám sát nên yêu đương dễ như trở bàn tay, hắn không cách nào ngăn cản.Mà dù có cách đi chăng nữa thì hắn phải làm sao đây?Hắn không biết, hắn chỉ không muốn Khương Cấp sống vui vẻ như vậy, có hắn hay không đều được, còn hắn thì ru rú ở nhà, buồn chán đến nỗi mốc meo, thật quá bất công.Đêm đó, Lục Tinh Diên hậm hực ghi vào "Danh sách tội ác của Khương Cấp", thề sau này sẽ báo thù rửa hận.Chẳng phải giờ hắn đang báo thù sao?

Lục Tinh Diên vẫn kiên định với niềm tin của mình, lộ ra vẻ mặt hèn mọn, gắn thêm kính lọc màu hồng cho chuyện cũ không vui này, cố tình nói kháy: "Lúc đó em nhận ra hình như em đã thích anh rồi......"

"Sớm thế cơ à?"

Khương Cấp hỏi: "Vậy lúc đó cậu xụ mặt với tôi vì ghen sao?"

"......"

Làm sao có thể?

Ha ha.

Lục Tinh Diên tiếp tục hèn mọn: "Đúng vậy, em sợ anh hẹn hò với người khác sẽ chẳng ngó ngàng gì tới em nữa."

Khương Cấp gật đầu, diễn xuất đỉnh cao không hề cười.Thật ra anh vẫn nhớ rõ chuyện này.Khi Lục Tinh Diên hẹn anh, anh biết ngay thánh quậy này không chịu ngồi yên mà muốn tới gây sự.Trùng hợp là một bạn học cũng muốn thử sản phẩm mới của quán trà sữa kia, thế là Khương Cấp đồng ý đi chung với cô rồi cố ý đóng kịch trước mặt Lục Tinh Diên.Khương Cấp tự thấy mình vô cùng chu đáo, tự tay dựng sân khấu giùm Lục Tinh Diên, hắn chỉ việc bước lên diễn mà thôi.

Đúng như dự đoán, không phải Lục Tinh Diên muốn có đế lót ly mà chỉ thèm cãi nhau, cãi xong thì bỏ đi, thật lâu sau đó vẫn không đến tìm anh.Đôi khi Khương Cấp cũng thấy buồn chán, nhưng anh khác với Lục Tinh Diên.

Chỉ cần anh muốn thì có hàng ngàn cách để chọc tức Lục Tinh Diên, đó là lý do tại sao anh không muốn bắt nạt đồ ngốc.Nhưng bây giờ thì khác.Lục Tinh Diên cứ lì lợm lấn tới, nhất định phải thách thức giới hạn đạo đức của anh.Hẹn hò với anh, khiến anh lụy tình rồi đá anh, sỉ nhục anh?Mơ tưởng hão huyền.

"Hết rồi à?"

Khương Cấp hỏi: "Chỉ có chuyện này thôi sao?"

"Nhiều lắm, nhiều quá không kể hết được......"

Lục Tinh Diên sốt ruột, không muốn đào sâu thêm nữa, "Anh cho em biết trước kết quả được không?

Mấy ngày qua anh nghĩ thế nào?"

"Tôi nghĩ nhiều lắm," Khương Cấp nói lấp lửng: "Tôi cảm thấy tình yêu là một điều thiêng liêng nên không thể hẹn hò tùy tiện được."

"Vâng," Lục Tinh Diên đồng tình: "Cho nên?"

Lục Tinh Diên trầm ngâm: "Cho nên tôi phải suy nghĩ thêm đã."

Lục Tinh Diên: "......"

Cố ý đúng không?

Gã này muốn chọc tức ai thế hả?Lục Tinh Diên cảm thấy màn trình diễn của mình chỉ tốn công vô ích, Khương Cấp nói như không nói vậy."

Nhưng," Khương Cấp đột nhiên nói thêm: "Cẩn thận là tốt, nhưng cũng không nên quá cứng nhắc, tôi cảm thấy yêu đương vẫn phải dựa vào cảm xúc."

Lục Tinh Diên gật đầu, chờ đợi câu tiếp theo của anh.Khương Cấp không nói gì thêm mà đột nhiên đứng dậy, tiến tới nửa bước.Trực giác ập đến, Lục Tinh Diên ngồi ngay đơ trên ghế xoay, bỗng nhiên nín thở.

Hắn giống như con rối chỉ có thể cử động mắt, hồi hộp nhìn anh trai cúi xuống gần mình trong tư thế hết sức mờ ám."

Vì vậy tôi muốn thử," hơi thở nóng hổi của Khương Cấp khiến hắn rùng mình, "Xem tôi có cảm xúc gì với cậu không......"

Một giây sau, hắn bị hôn môi.

Một tay Khương Cấp nắm lấy tay vịn ghế, tay kia đặt hờ lên vai hắn, anh hơi nghiêng đầu, chóp mũi hai người chạm nhau, hôn rất sâu.Không phải hôn phớt như lần trước mà là một nụ hôn thực sự.Lục Tinh Diên quên cả thở, sau khi kịp phản ứng thì hít sâu một hơi, nhưng môi lưỡi họ kề sát nhau, ngoài mùi hương của Khương Cấp ra hắn chẳng hít được gì cả.Khương Cấp là người sinh ra để khống chế nên dễ dàng áp đảo hắn.

Lục Tinh Diên lại đối diện với đôi mắt hút hồn kia, nhìn thấy mình bất lực phản kháng trong đó."

Anh......"

Lục Tinh Diên sướng tê người.Rõ ràng không hề làm gì mà chỉ hôn nhau.

Đèn phòng ngủ sáng trưng, Khương Cấp hôn rất lâu, thỉnh thoảng rời ra một lát rồi dán vào môi hắn lấy hơi, tiếng thở dốc triền miên lọt vào tai khiến hắn suýt ngất.Sao lại thế này......Còn hôn nữa hắn sẽ giương cờ lên mất.Lục Tinh Diên xấu hổ muốn tránh đi, nhưng cơ thể lại tách rời với ý nghĩ, hắn ôm chặt eo Khương Cấp.Hắn có đáp lại hay không cũng chẳng quyết định được gì, Khương Cấp đột nhiên lùi lại, đứng thẳng lên rồi nhìn xuống hắn từ trên cao: "Hình như chẳng có cảm xúc gì cả."

"......"

Lục Tinh Diên sững sờ.Khương Cấp sợ hắn không hiểu nên chu đáo giải thích: "Lúc hôn cậu tôi chẳng có cảm xúc gì, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"  
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 11


"Hả?"

Lục Tinh Diên phát ra một âm tiết ngắn ngủi rồi ngơ ngác nhìn anh trai.Khoái cảm từ nụ hôn sâu vẫn chưa tan biến, nhưng người tạo ra khoái cảm đã rút lui rồi đánh giá hắn không đạt chuẩn: Chẳng có cảm xúc gì cả.......

Thật sao?Hay là cố ý nói vậy?Lục Tinh Diên cứng đờ, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, tức tối đứng phắt dậy: "Em cũng chẳng có cảm xúc gì với anh hết!"

Hắn đứng dậy mạnh quá nên suýt đụng trúng Khương Cấp, hai người nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa như vô số lần cãi cọ từ khi quen biết đến nay, cứ như sắp lao vào đánh nhau - Nếu Lục Tinh Diên không rưng rưng nước mắt.Khương Cấp biết hắn là anh hùng rơm nhưng không ngờ lại mong manh dễ vỡ đến thế, chưa bóp đã bể.Bộ dạng này mà còn học đòi làm trap boy à?Hình tượng sụp đổ rồi còn đâu."

Cậu cũng không có cảm xúc gì à?

Chẳng phải cậu thích tôi sao?"

Khương Cấp tốt bụng nhắc nhở hắn diễn tiếp.Lục Tinh Diên nghẹn họng: "Em......

ý em là......"

Nội tâm giằng xé, nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng."

Em kích động quá, chưa kịp cảm nhận thì anh đã kết thúc rồi."

Lục Tinh Diên cố kìm lại nước mắt nhục nhã rồi chủ động nắm tay Khương Cấp, "Anh hôn em lần nữa được không?"

"......"

Khương Cấp quả thực chịu hết nổi.Diễn xuất của Lục Tinh Diên vừa hay vừa dở nên anh không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả."

Thôi bỏ đi."

Khương Cấp rút tay lại, "Mới thử xong còn gì, không có cảm xúc chính là không có cảm xúc.

Hôm nay cậu ngủ sớm đi."

Anh đi ra cửa rồi ngoái đầu nhìn, định nói móc một câu, nhưng thấy bộ dạng suy sụp tội nghiệp của Lục Tinh Diên thì tạm thu chiêu, không nói thêm gì nữa.Lục Tinh Diên cứ khăng khăng đòi đấu với anh.Đã yếu còn hay ra gió, ngày nào cũng tự chuốc nhục khiến anh ngược hắn xong lại thấy tội lỗi.Hệt như một tên sát nhân sau khi giết người lại đến nhà thờ để xưng tội, Khương Cấp tự nhủ không nên làm vậy, mình là một người anh có đạo đức cơ mà.Anh quyết định cho em trai thêm một cơ hội nữa.Chỉ cần Lục Tinh Diên dừng tay thì anh sẽ xem như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra.Nhưng lòng tốt hiếm hoi của Khương Cấp lại không được trân trọng.Ai đó đã thề thù này không báo không phải quân tử."

Tao hận ổng chết đi được!"

Hai giờ sáng, Lục Tinh Diên không ngủ được nên gọi điện kể lể: "Mày có biết tao thảm cỡ nào không?

Tao bị gay cưỡng hôn làm mụ mẫm đầu óc......"

Tôn Thành bên kia bị đánh thức cũng mụ mẫm đầu óc: "Má mày Lục Tinh Diên, hai anh em mày hôn nhau thì đừng gọi điện kể tao nghe lúc nửa đêm được không?

Tao là trai thẳng!

Trai thẳng đó!"

"Thì tao cũng là trai thẳng mà," Lục Tinh Diên kiên trì không ngừng, "Mày là bạn thân nhất của tao, không thể an ủi tao mấy câu rồi nghĩ cách giùm tao được sao?"

Tôn Thành nhắm mắt lại: "Tha cho tao đi."

Lục Tinh Diên đau khổ nói: "Tại ổng không tha cho tao chứ bộ!"

"......"

"Tao cứ tưởng những nỗ lực của mình được đền đáp, ổng sẽ đồng ý hẹn hò với tao, nhưng ổng lại chơi xỏ tao!

Nói hôn tao chẳng có cảm xúc gì hết!"

"Mày là trai thẳng mà sao dễ dãi để ổng hôn vậy?"

Tôn Thành thẳng thừng vạch trần.Lục Tinh Diên hùng hồn nói: "Tao vì đại cục thôi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, phải liều chứ.

Mà sao ổng hôn giỏi thế nhỉ?

Tao nghĩ mãi vẫn không hiểu......

Mặc dù tao là trai thẳng nhưng......

Mày có hiểu không?"

"Hiểu chết liền."

"Mày hiểu mà, mày có vợ rồi còn gì, chẳng lẽ vợ chồng mày chưa hôn nhau bao giờ sao?"

"......"

"Ý tao là dù người hôn mày không phải vợ mày, nhưng chỉ cần cô ta hôn giỏi thì mày vẫn sẽ có cảm giác, đây là lẽ thường tình, là phản ứng sinh lý chứ đâu phải lỗi của tao."

"Ờ ờ ờ."

Tôn Thành bất lực nói: "Nhưng tao chỉ có cảm giác với gái đẹp thôi, còn con trai thì miễn."

Lục Tinh Diên "xì" một tiếng: "Tại mày chưa trải đời nhiều thôi, bộ ổng không quyến rũ hơn đám gái đẹp mày quen sao?"

Tôn Thành: "......

Mày có biết mày đang nói gì không vậy?"

"Ý tao là Khương Cấp rất biết cách làm người khác lầm tưởng mình quyến rũ."

Lục Tinh Diên giải thích: "Nhưng tao không mắc lừa đâu, tao quen ổng mười mấy năm rồi, tao không hiểu ổng thì ai hiểu?"

"Thôi, mày vui là được rồi."

"Nhưng tao không vui."

"......"

Đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng tối om, Lục Tinh Diên thở dài: "Mày không hiểu tâm trạng tao gì hết, mày tưởng tao thèm theo đuổi ổng chắc?

Không hề, tao đã nỗ lực quá nhiều vì kế hoạch này, chi phí chìm quá cao, hết đường lui rồi."

Tôn Thành ngủ gà ngủ gật.Lục Tinh Diên lẩm bẩm: "Dù tao không vui cũng phải vực dậy tinh thần.

Người xưa nói rất hay, có công mài sắt có ngày nên kim.

Giờ mà không nỗ lực thì làm sao vươn lên làm chủ tương lai được?"

"Cho nên?"

"Cho nên tao đang tự hỏi có phải vì kỹ thuật hôn của mình tệ quá nên ổng mới không có cảm xúc gì không."

Tôn Thành: "......"

Tôn Thành đau khổ cúp máy.Nếu được thì hắn thật lòng chúc cho Lục Tinh Diên và Khương Cấp giữ nhau thật chặt, vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão—— Sau khi tiêu thụ nội bộ đừng ra ngoài làm hại người bình thường nữa.Lục Tinh Diên bị cúp điện thoại không hề hay biết bạn thân ủng hộ kế hoạch tình yêu của mình đến vậy, nửa đêm không tìm được chỗ trút bầu tâm sự nên đành đăng lên vòng bạn bè.Nhưng giờ hắn và Khương Cấp đang trong giai đoạn mập mờ (nếu tính là vậy) nên không thể đăng bừa bãi lên vòng bạn bè (mặc dù Khương Cấp cũng chẳng xem), phải tỉ mỉ soạn một status thể hiện ý chí kiên định theo đuổi anh trai không ngừng nghỉ của hắn.Lục Tinh Diên gõ chữ, xóa, gõ chữ, xóa......Cứ thế lặp đi lặp lại nửa tiếng, rốt cuộc đăng lên một câu thoại mà hắn tự cho là tràn ngập cảm xúc."

Nửa đêm bừng tỉnh, em mơ thấy anh."

Kèm theo là ảnh chụp ly nước trên tủ đầu giường, thầm mong Khương Cấp liên tưởng đến cái đế lót ly của quán trà sữa kia để đoán ra ám hiệu của hắn.WeChat của Lục Tinh Diên có rất nhiều người, bạn học, bạn thân, bạn chơi game, người "theo đuổi Khương Cấp"......Đang là kỳ nghỉ nên hắn vừa đăng bài lên vòng bạn bè mười phút thì đã có rất nhiều cú đêm thả like.Có người bình luận: "Mơ thấy ai thế?"

Còn có người nói: "Tôi cũng vừa nằm mơ, mơ thấy anh trai cậu đấy, cậu nói xem có phải trùng hợp lắm không, haha."

Lục Tinh Diên: "......"

Trùng hợp?Tưởng mình hài hước lắm sao?Lục Tinh Diên chặn người này, cơn buồn ngủ vừa kéo đến lại bỏ đi.Hắn tính luôn món nợ này cho Khương Cấp, vừa tức vừa tủi thân, nhớ đến vẻ lạnh lùng dứt khoát của anh trai sau khi hôn mình thì tim thắt lại, không sao ngủ nổi.Rạng sáng Lục Tinh Diên mới mệt mỏi thiếp đi.Khi hắn ngủ thì Khương Cấp đã dậy.Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Khương Cấp đồng ý đi mua sắm với Khương Uyển Di và xách túi cho bà.Ngày thường Khương Cấp quá bận nên không có nhiều thời gian dành cho gia đình, chỉ cần Khương Uyển Di mở miệng thì anh sẽ không từ chối.Ăn sáng xong, Khương Uyển Di vừa trang điểm vừa bàn bạc với anh về kế hoạch mua sắm.

Bà nói muốn mua váy, mua túi xách, mua giày, tiện thể ăn trưa luôn, nhờ chủ tịch Khương trả tiền giùm.Khương Cấp đồng ý rồi đứng cạnh chờ bà trang điểm, nhưng đợi nửa tiếng mà quý bà Khương vẫn chưa trang điểm xong."

Sốt ruột rồi hả?"

Khương Uyển Di nói: "Mẹ con trang điểm mà con cũng sốt ruột, mai mốt quen bạn gái thì sao đây?"

Nghe bà nói bóng gió, Khương Cấp cười: "Thì để mai mốt tính."

"Lúc nào cũng mai mốt mai mốt."

Khương Uyển Di thở dài: "Mẹ không giục con lấy vợ sinh con đâu, con muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì thôi, con vui là được rồi.

Chẳng phải mẹ chỉ hơi sốt ruột thôi sao?"

"......"

Từ khi tìm được mùa xuân thứ hai, cuộc sống không còn nặng nề như trước nên Khương Uyển Di cũng trở nên hoạt bát hơn, thỉnh thoảng lại trêu chọc Khương Cấp: "Rốt cuộc là con quá bận hay quá kén chọn vậy?

Bao năm nay vẫn chưa yêu đương lần nào, chẳng lẽ muốn tìm thần tiên à?"

Khương Cấp đáp qua loa: "Tại không có ai hợp thôi ạ."

Khương Uyển Di bất lực nói: "Tiểu Diên cũng vậy, hai mỹ nam nhà chúng ta chẳng ai có bạn gái cả."

Khương Cấp: "......"

Nếu biết hai mỹ nam này đêm qua lén lút hôn nhau, không biết bà sẽ nghĩ gì.Khương Cấp càng thêm áy náy, Khương Uyển Di có gặng hỏi cỡ nào thì anh vẫn giả điếc, nói mình chẳng biết gì về đời tư của Lục Tinh Diên cả.Đúng là Khương Cấp không biết thật.Đây không phải lỗi của anh mà Lục Tinh Diên vốn chẳng có sinh hoạt cá nhân gì.

Đi học, gây sự, livestream trò chơi, thỉnh thoảng tụ tập với bạn?Thay vì hỏi về đời tư của hắn thì nên hỏi xem mỗi ngày hắn dành bao nhiêu thời gian cho mạng xã hội.Khương Cấp ở cạnh Khương Uyển Di từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều.Buổi tối Khương Uyển Di có hẹn với Lục Dung nên không dẫn anh theo, Khương Cấp về nhà một mình, tiện thể đem chiến lợi phẩm của quý bà Khương vào phòng.Thật ra Khương Cấp vốn định ăn tiệm, nhưng sực nhớ ra hôm nay dì giúp việc xin nghỉ phép, trong nhà còn một người sống, nếu anh không về thì người này lại lên mạng xã hội nói cạnh nói khoé: Ha ha, ai cũng không về, xem mình như không khí đây mà.Những chuyện tương tự Lục Tinh Diên đã làm rất nhiều lần.Khương Cấp để đồ xuống rồi về phòng thay quần áo.Khi đi ngang cửa phòng bên cạnh, Lục Tinh Diên thò đầu ra như bóng ma: "Anh, anh về rồi."

"Ừ, cậu đang làm gì vậy?"

Khương Cấp liếc nhìn hắn.Lục Tinh Diên không thích ra ngoài nhưng lại ưa chưng diện, ở nhà một mình nghịch máy tính cũng mặc đồ như trình diễn thời trang, còn dùng sáp vuốt tóc.Ánh mắt Khương Cấp lướt qua khuôn mặt góc cạnh của hắn, phát hiện vết cắn trên môi hắn thì khựng lại: "Cậu tự cắn à?"

"Ừm, tối qua em ngủ không được nên......"

Câu nói lấp lửng của hắn hơi mờ ám, tựa như đang cố ý ám chỉ với Khương Cấp, sau đó ngoan ngoãn nói: "Anh, giờ anh có bận gì không?

Em muốn nói chuyện với anh."

"Nói gì?"

Khương Cấp biết rõ mà vẫn hỏi để xem hắn diễn.Lục Tinh Diên lí nhí: "Em nghĩ kỹ rồi, chuyện tối qua là lỗi của em."

"......"

Không hiểu sao dạo này hễ Lục Tinh Diên mở miệng thì Khương Cấp lại buồn cười.Xét về độ hài hước thì một trăm câu chuyện cười nhạt nhẽo của Lý Lăng cũng thua xa một câu nói tùy tiện của Lục Tinh Diên.

Có lẽ đây chính là năng khiếu bẩm sinh.Khương Cấp đi tới gần rồi dựa vào cửa.Lục Tinh Diên ở nhà cả ngày, đã học thuộc lời thoại nên nói hết sức trôi chảy: "Hôn là sự tương tác giữa hai người, anh không có cảm xúc là lỗi của em, em giống hệt khúc gỗ khiến anh có một trải nghiệm tồi tệ."

Khương Cấp gật gù: "Rồi sao nữa?"

"Em muốn hỏi anh cho em thêm một cơ hội được không?"

Giọng điệu của Lục Tinh Diên hệt như phi tần bị đày vào lãnh cung: "Cho em thêm một cơ hội nữa thôi, em hứa sẽ cố gắng hầu hạ anh thật tốt để làm anh có cảm xúc."

Khương Cấp: "......"
 
Back
Top Bottom