- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu
Chương 19: Thông minh
Chương 19: Thông minh
Editor: moonstruck.noir—Lý Vũ Du sững sờ, không ngờ đối phương lại thừa nhận thẳng thừng đến vậy, không hề vòng vo.Một câu hỏi được giải đáp, liền kéo theo hàng loạt thắc mắc vốn âm ỉ lâu nay lần lượt trồi lên, chờ được lý giải.Giờ phút này, Lý Vũ Du hoàn toàn quên mất bản thân đang trong tình cảnh bị bắt cóc.
Đã nói đến đây, cậu liền chủ động lật lại thế cờ, nóng lòng muốn làm rõ những nghi vấn mà mình đè nén bấy lâu: "Anh đã bỏ thuốc An Thụy Vân."
Và kẻ bắt cóc là Văn Tự, lại rất ôn hòa trả lời: "Đúng thế."
"Từ khi nào?"
"Chuyện đó không nhớ rõ nữa," Văn Tự hồi tưởng, "Cũng được một thời gian rồi."
"Mặc dù thời gian dài, nhưng mỗi lần anh bỏ liều lượng rất nhỏ."
"Ừm ừm," Văn Tự gật đầu, "Mỗi lần chắc khoảng một phần ba viên?
Hoặc ít hơn?
Tôi cũng không đo đếm gì, cứ tiện tay cho vào thôi."
"Tại sao lại làm vậy?
Anh muốn gì chứ?"
Câu này thì Văn Tự không trả lời ngay.
Căn phòng này từ lúc bước vào đã mang đầy hơi thở sinh hoạt, bàn trà đặt một khay hoa quả cùng vài quả lẻ tẻ, chỉ là trước giờ chưa ai động đến.
Lúc này, chẳng rõ Văn Tự lôi từ đâu ra một con dao gọt trái cây tinh xảo, ngồi xuống phía đối diện bàn trà, bắt đầu thong thả gọt táo.Lý Vũ Du vẫn chưa dừng lại.
So với những nghi vấn trước đó, còn một chuyện cậu càng muốn biết hơn: "Anh lấy loại thuốc này từ đâu?"
Văn Tự vẫn không trả lời.Anh ta xuống tay rất vững, vỏ táo gọt ra không hề đứt đoạn, độ dày và chiều rộng gần như đều nhau đến mức kỳ dị."
Tôi phát hiện, cứ nhắc đến chuyện này là cậu bỗng trở nên sắc bén hẳn lên," gọt đến giữa chừng, Văn Tự cuối cùng cũng lên tiếng, "Trước đó thì sợ tôi như vậy, ngoài việc lo cho con mèo ra thì lúc nào cũng chỉ biết cầu xin tha thứ hoặc giả chết, giờ lại kích động đến thế..."
Anh ta nghiêng người về phía trước: "Vì sao vậy?"
Lần này đến lượt Lý Vũ Du im lặng.Văn Tự ngồi thẳng trở lại, để lại mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất lọt vào mũi Lý Vũ Du.
Tay vẫn không ngừng gọt táo, vừa làm vừa nói tiếp: "Nói mới nhớ, tôi cũng rất tò mò.
Chú Bành đối với An Thụy Vân rất cưng chiều, chỉ cảm vặt thôi cũng làm ầm cả lên.
Từ sau khi tôi bỏ thuốc, ông ta càng thêm lo lắng, trước cậu và sau cậu đều mời không ít bác sĩ giỏi.
Nhưng lạ ở chỗ, loại thuốc ảnh hưởng đến thần kinh như vậy rất khó bị phát hiện, tất cả đều không nhìn ra, sao chỉ có cậu là phát hiện được?"
Lý Vũ Du tránh ánh mắt anh ta, cố tình trả lời lạc hướng: "Anh đã làm chuyện như vậy, còn sợ bị phát hiện sao?"
"Tôi không sợ," Văn Tự ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn là gương mặt thân thiện như mọi khi, "Câu hỏi của tôi là, vì sao người phát hiện lại là cậu, và cậu phát hiện như thế nào?"
Hai từ quan trọng ấy được anh ta nhấn mạnh từng tiếng, như thể sợ Lý Vũ Du không nghe rõ.Lý Vũ Du nhìn chằm chằm một góc bàn trà: "Triệu chứng trúng độc quá rõ ràng, tôi chỉ là may mắn thôi, tình cờ phát hiện ra."
Văn Tự cắt một miếng táo nhỏ nếm thử, có vẻ mùi vị khiến anh ta khá hài lòng."
Cậu biết không, cậu có một khuyết điểm khi nói dối, tôi đã phát hiện ra từ trước rồi," Văn Tự ăn xong mới chậm rãi nói, "Môi sẽ vô thức mím chặt, câu nói dài sẽ không kìm được mà hít mũi một cái..."
Sau khi liệt kê mấy chỗ sơ hở, anh ta kết luận: "Khuyên cậu nên luyện thêm."
Lý Vũ Du nghe vậy vô thức thả lỏng môi, nhưng sau đó lại nhận ra phản ứng của mình ngược lại càng chứng minh lời Văn Tự nói là đúng.Nhưng đó không phải trọng điểm.
Cậu dần nhận ra một điều khiến người ta kinh hãi - Văn Tự nói "đã phát hiện ra từ trước".Là phát hiện từ bao giờ?
Bắt đầu từ ngày nào?
Chẳng lẽ ngay từ lúc bị nghe lén, anh ta đã sớm biết?Càng lần theo dòng suy nghĩ, càng thấy hoang mang.
Trái lại, Văn Tự lại tỏ ra vô cùng nhàn nhã, thậm chí còn chu đáo đưa cho cậu một miếng táo: "Cậu ăn không?"
Lý Vũ Du không nhúc nhích.Văn Tự thu tay về, tự mình ăn nốt miếng táo, còn rất kiên nhẫn: "Không sao, nếu không trả lời được, cậu cứ tiếp tục nói dối.
Biết đâu lần này thành công, lừa được tôi thì sao?"
Trong phòng không có đồng hồ, chẳng biết là mấy giờ mấy phút, chỉ biết vạn vật tĩnh lặng, là một đêm sâu hun hút.Trong sự yên tĩnh đến mức căng thẳng, không khí như loãng dần, mỗi nhịp thở của Lý Vũ Du đều vô cùng khó nhọc.Văn Tự tao nhã ăn hết quả táo trong tay, chỉ còn lại hạt.
Ngay cả lúc này, anh ta vẫn duy trì hình tượng nho nhã lịch thiệp, còn tự tay thu dọn vụn táo trên mặt bàn.Cốc, cốc, cốc.Tiếng gõ cửa không đều phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.Có người gõ cửa.Lý Vũ Du lập tức quay sang nhìn Văn Tự, mà Văn Tự cũng vừa lúc quay lại nhìn cậu, hai người ăn ý chạm mắt nhau.
Biểu cảm của Văn Tự khiến Lý Vũ Du chợt nhận ra người gõ cửa không phải người của anh ta.
Gõ cửa vào lúc nửa đêm thế này, chỉ có thể là—"Cảnh sát đây!
Bên trong có ai không?"
Cứu viện!
Là cứu viện của mình!Nội tâm đã nguội lạnh từ lâu của Lý Vũ Du bỗng dấy lên từng đợt sóng.
Giằng co với Văn Tự suốt ngần ấy thời gian, cậu gần như đã quên mất việc mình từng gửi lời cầu cứu.
Mặc dù khi ném mảnh giấy đó ra ngoài, cậu chẳng đặt bao nhiêu hy vọng, nghĩ cùng lắm cũng bị người ta coi là rác mà quét mất, vậy mà nó lại có tác dụng."
Ồ?"
Văn Tự hiếm khi lộ vẻ bất ngờ, "Cậu còn báo cảnh sát cơ à?"
Lý Vũ Du chẳng màng gì nữa, lập tức hét lớn: "Có người!
Trong này có người!
Cứu—"Miệng cậu lập tức bị chặn lại.
Văn Tự dùng bốn ngón tay phải giữ chặt hai bên má cậu, ngón trỏ còn lại thọc vào miệng, ấn chặt đầu lưỡi không chịu nghe lời."
Suỵt, đừng kêu lớn vậy.
Quấy rầy hàng xóm không hay đâu," anh ta cũng nghiêng người sát lại, rõ ràng có biến mà vẫn không hề hoảng loạn, "Bác sĩ Lý đúng là có năng lực xử lý tình huống nguy cấp đấy, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi."
Lý Vũ Du như cá mắc cạn vùng vẫy không ngừng, cố vặn đầu ra để tiếp tục kêu cứu, nhưng thể lực và vóc dáng giữa hai người chênh lệch quá lớn.
Văn Tự thấy thế liền nhấc chân lên, dùng một chút sức đã dễ dàng đè ngược cậu nằm xuống sofa, chân anh ta ghì ngang bụng dưới cậu khiến cậu không thể động đậy."
Đừng cựa quậy."
Văn Tự ra lệnh.Anh ta nhét hạt táo vào miệng Lý Vũ Du, bàn tay trái nãy giờ vẫn chưa dùng tới liền móc ra một chiếc cà vạt từ túi áo, nhìn phối màu thì rõ ràng là một bộ với chiếc sơ mi đen trên người anh ta.
Tay phải vừa buông ra khỏi mặt Lý Vũ Du, động tác của anh ta đã quá nhanh nhẹn, đến mức cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì chiếc cà vạt đã được buộc chặt sau gáy, cố định hạt táo trong miệng.Toàn bộ những tiếng kêu cứu còn sót lại của Lý Vũ Du đều biến thành những âm thanh ú ớ không rõ ràng."
Chịu khó một chút nhé," Văn Tự ôn hòa như thể chỉ đang đút cho người ta một miếng táo non, dường như rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của cậu, "Cậu muốn gặp các chú cảnh sát như vậy, tôi sẽ giúp cậu toại nguyện, đừng lo."
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dứt, Văn Tự đứng dậy, phủi tay đi về phía cửa.Lý Vũ Du im bặt - không thể tin nổi anh ta lại định đường hoàng ra mở cửa thật.Vậy mà anh ta thực sự làm vậy.
Người vào đúng là một viên cảnh sát, mặc đồng phục chỉnh tề, thẻ ngành đầy đủ.
Nhưng điều kỳ lạ là, thái độ của viên cảnh sát với hiện trường phạm tội này lại quá mức điềm tĩnh, chỉ bình thản hỏi: "Tình huống gì đây?"
Văn Tự lễ độ đáp: "Như anh thấy đấy, tôi đang bắt cóc thanh niên này."
"Tại sao?"
"Cậu ta từng nghe lén tôi."
"Vậy là trả đũa?"
"Cũng không hẳn," Văn Tự cân nhắc từ ngữ, "Theo như lời cậu ấy thì việc nghe lén là vì thích tôi.
Trùng hợp là tôi cũng có chút thiện cảm với cậu ấy, nên hiện tại có thể coi là...
đang bồi dưỡng tình cảm."
Tiếng Trung mà cậu nghe chẳng hiểu chữ nào.Cảnh sát nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, dường như không thể theo kịp lối tư duy của giới trẻ bây giờ, cuối cùng nhíu mày nói: "Dù vậy cũng không thể trói người ta lại chứ!"
"Chỉ là... tình thú thôi mà," Văn Tự khẽ gật đầu, "Chờ lúc thích hợp, tôi sẽ thả cậu ấy ra."
Cảnh sát ghi mấy dòng vào sổ tay, rồi kết luận trước ánh mắt bàng hoàng của Lý Vũ Du: "Đừng để xảy ra thương tích nghiêm trọng hay chết người là được."
"Đương nhiên rồi," Văn Tự gật đầu đồng tình, "Tôi vẫn có ý thức pháp luật cơ bản mà."
Từ lúc vào đến lúc đi, viên cảnh sát chỉ mất chưa tới năm phút.Toàn bộ quá trình chỉ liếc nhìn Lý Vũ Du vài cái, không hỏi cậu lấy một lời.Màn xuất hiện như trò đùa của cảnh sát thế này rõ ràng là bất thường.
Lý Vũ Du không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu, chuyện này chắc chắn nằm trong dự liệu của Văn Tự.Cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu bên cạnh, Văn Tự ung dung nghịch con dao gọt táo vừa nãy, nhẹ giọng nói như áy náy: "Xin lỗi nhé, không để cậu nói chuyện với chú cảnh sát được."
Rồi anh ta còn vô cùng chu đáo mà giải thích thêm: "Trong thời gian cậu tạm mất ý thức, chúng ta đã di chuyển một đoạn khá xa.
Bây giờ đang ở trong một tòa chung cư hẻo lánh thuộc Khu 12.
Nơi này trước đây khá nghèo, cuộc sống người dân cũng khó khăn.
Sau này công ty bọn tôi mở nhà máy ở đây, tạo việc làm cho dân địa phương, thúc đẩy kinh tế.
Cho nên chú cảnh sát vừa rồi nhận ra tôi, khách khí đôi chút, thật sự là nhiệt tình khó từ chối."
Lý Vũ Du cố gắng nói gì đó, lại chỉ phát ra những tiếng ú ớ giận dữ."
À, xin lỗi, tôi quên mất," Văn Tự vỗ trán một cái, trước khi gỡ cà vạt ra còn tốt bụng dặn thêm, "Đừng làm ồn quá đấy, tránh gây phiền cho hàng xóm."
Cà vạt vừa được tháo, Lý Vũ Du lập tức nhổ hạt táo ra đất."
Anh cố ý phải không?"
"Ý gì cơ?"
"Đừng giả ngu."
Một tia hy vọng vừa lóe lên lại bị dập tắt, Lý Vũ Du bắt đầu nói năng lộn xộn: "Anh biết báo cảnh sát cũng vô ích, nên mới cố tình chọn cái nhà này.
Không, có khi hàng xóm cũng là người của anh, chuyện vừa rồi là anh dàn dựng, những chuyện trước đây cũng vậy.
Anh biết tôi nghe lén anh, nên mới... nên mới..."
Miệng nhanh hơn não, câu chữ bắt đầu rối loạn.Văn Tự nghe không nổi nữa, ngắt lời: "Cậu đang muốn nói cái gì vậy?"
Lý Vũ Du hít sâu một hơi, cố gắng sắp xếp lại lời lẽ: "Rốt cuộc thì anh biết được bao nhiêu?
Có bao nhiêu chuyện là do anh sắp đặt?"
Thực ra, trong lòng Lý Vũ Du đã sớm có được đáp án rồi.Anh ta biết tất cả.Văn Tự chớp mắt, chậm rãi nói: "Sao lại thành cậu hỏi tôi nữa rồi?
Vừa rồi tôi trả lời cho cậu không ít, còn cậu thì chẳng nói gì, thế thì không công bằng nhỉ?"
Lý Vũ Du bắt đầu kích động: "Anh mẹ nó—"Sống dao lạnh buốt bất ngờ dán lên môi trên, cắt ngang lời nói cùng với cơn giận vừa bùng lên của cậu.Chênh lệch nhiệt độ từ kim loại khiến Lý Vũ Du nổi hết da gà.Sống dao trượt dọc từ môi xuống cằm, qua yết hầu, hõm xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực cậu.
Sau đó Văn Tự xoay lưỡi dao lại, để mũi dao dí ngay phía trên cúc áo thứ hai.Vốn tưởng đây chỉ là con dao gọt táo nhỏ bé, nhưng nhìn kỹ lại không đơn giản chút nào, mũi dao sắc lẹm, lưỡi mảnh mà bén.
Văn Tự khẽ nghiêng tay sang phải, đường chỉ may kia lập tức bị rách toạc theo vết dao.
Động tác của anh ta vẫn vô cùng chuẩn xác, dao cứ lướt qua ranh giới giữa đau và không đau, chỉ để lại một vệt đỏ nhạt trên da, không hề chảy máu.Khi đường rạch vừa đủ dài, mũi dao lại xoay xuống."
Đừng nói bậy, cưng à."
Mũi dao xoay thêm lần nữa.Khóe miệng Văn Tự vẫn cong lên nhẹ nhàng, nhưng lúc này mắt anh ta khép hờ, từ trên nhìn xuống với nụ cười đó, sự dịu dàng kia lại trở nên vô cùng rợn người."
Thông thường theo kịch bản phim truyền hình, kẻ chạy trốn thất bại đều sẽ bị trừng phạt.
Chúng ta có nên học theo một chút không?"
Lý Vũ Du không dám lên tiếng.Cơn giận vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.
Chỉ cần Văn Tự hơi dùng lực, con dao ấy sẽ dễ dàng đâm thẳng vào tim cậu.Mũi dao tiếp tục chuyển hướng.
Bốn đường cắt giao nhau thành một hình chữ nhật hoàn chỉnh.
Mảnh vải bên ngực trái của Lý Vũ Du rơi ra, bị Văn Tự cầm lấy.Chiếc áo này có thiết kế hơi đặc biệt, phía sau túi ngoài còn có một túi ẩn bên trong.
Văn Tự từ lớp vải ấy rút ra một con chip nhỏ - là thứ mà Lý Vũ Du đã mang theo khi chuẩn bị đến nhà anh ta.
Nếu trong vòng 72 tiếng không hủy chương trình, nó sẽ tự động gửi tọa độ đến số liên lạc được cài sẵn.
Dù vậy, Lý Vũ Du cũng không chắc nơi này có bị chặn tín hiệu hay không.Con chip hiển thị số 1 màu đỏ, nghĩa là chỉ còn đúng một giờ cuối cùng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, con số đó đã bị mũi dao chém làm đôi."
Cậu đúng là người thông minh."
Văn Tự vừa khen ngợi, vừa ngắm nhìn tạo hình mới của Lý Vũ Du thêm một lúc, rồi lại đưa dao trở về.
Sống dao nhẹ nhàng lướt qua một bộ phận cơ thể nào đó bị lộ ra của Lý Vũ Du."
Không chỉ mặt mũi non nớt," Văn Tự tiếp tục khen, "Mà mấy chỗ khác cũng non ghê."