Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Ngoại truyện 3: Người yêu nhỏ của ông trùm (1)


Editor: Uyên

Mùa đông lặng lẽ trôi qua, đã vào đầu xuân se lạnh, ngoài cửa sổ mưa xuân rơi tí tách làm cho toàn bộ cảnh tượng trở nên ảm đạm lạnh lẽo cùng với những sức sống mỏng manh."

Cậu chủ, trời lạnh rồi, cậu mặc nhiều áo hơn chút, nếu bị cảm thì không tốt đâu."

Quản gia cầm một cái áo hoodie màu trắng sữa, cúi đầu bất lực nhìn cậu chủ nhỏ nhưng giọng nói lại đầy cưng chiều, "Cậu chủ ngoan, nếu cậu bị bệnh ông chủ sẽ đau lòng."

Quả nhiên quản gia vừa nói như vậy, cậu chủ nhỏ vốn đang phồng má kháng cự lập tức giật mình nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện nhận áo hoodie mềm mại trên tay quản gia."

Ba...khi nào ba về ạ?"

Lê Tử Ngôn đáng thương ôm áo vào lòng, quản gia nhìn thương không chịu được, ông đưa tay vỗ đầu cậu chủ nhỏ rồi an ủi nói."

Cậu chủ cũng biết đầu năm nào ông chủ cũng rất bận, chờ qua vài ngày sẽ về thôi, nếu cậu nhớ ông chủ thì cứ gọi điện thoại cho ông chủ cũng được."

Lê Tử Ngôn gật đầu nhưng vẫn tủi thân, cậu há miệng không nói thêm gì nữa, ôm áo trở về phòng, cởi áo ngắn tay mỏng manh trên người mình ra rồi mặc vào chiếc áo vừa dày vừa mềm.Cậu đi ra sô pha ôm gối ôm mềm mại của mình, cầm điện thoại nhìn tin nhắn của mình vẫn chưa ai trả lời đành tức giận vùi đầu vào gối ôm không nói gì nữa.Quản gia lắc đầu thở dài nhìn theo bóng lưng gầy gò của cậu chủ nhỏ, ban đầu quan hệ của hai người chủ trong nhà rất tốt, cậu chủ nhỏ lại rất thích thân mật với ông chủ, ước gì có thể dính chung với ông chủ 24/24 nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà quan hệ giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, ông chủ cũng tìm lý do đi công tác, đã hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa về.Chẳng qua có người miệng cứng lòng mềm, nói đi công tác nhưng lại bảo ông báo cáo hôm nay cậu chủ nhỏ có ăn đủ ba bữa cơm không, ăn mặc ở đi lại đều sợ cậu chủ nhỏ không thoải mái, ông thuần thục lấy điện thoại chụp dáng vẻ tủi thân của cậu chủ nhỏ gửi qua, một giây sau đã nhận được hồi âm.Ông chủ: Có chuyện gì vậy?

Khóc à?Quản gia: Không khóc, mới thay áo dày, chỉ là tâm trạng không ổnÔng chủ: ...Em ấy ăn gì chưa?Quản gia: Ăn rồi nhưng không nhiều lắm, sáng đến giờ chỉ mới ăn một miếng bánh mìÔng chủ: ...Ông chủ: Biết rồiNgười ở bên kia wechat nhìn tin nhắn quản gia gửi qua thở dài một hơi, giơ tay nhéo mi tâm, nhìn tin nhắn của người phía dưới quản gia mà hắn vẫn chưa trả lời, ngón tay run rẩy nhưng rốt cuộc vẫn không bấm vào.Hàn Tri Dao ngồi dựa vào ghế nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy rối rắm.

Hắn vào sinh ra tử nhiều năm, không ai có thể đụng vào hắn mà chỉ có hắn làm khó người ta nhưng bây giờ lại bị một đứa nhỏ hơn 20 tuổi làm cho sứt đầu mẻ trán.Điện thoại quay về màn hình chính, lập tức nụ cười tươi sáng của đứa nhỏ đập vào mắt hắn, Hàn Tri Dao nhìn chăm chú một lát mới nhấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại sang một bên.Người trên màn hình không phải ai khác mà chính là Lê Tử Ngôn, hai người không cùng họ nên đương nhiên cũng không phải là ba con ruột.

Thật ra Hàn Tri Dao cũng chỉ lớn hơn Lê Tử Ngôn 12 tuổi nên hoàn toàn không thể làm ba của Lê Tử Ngôn, chẳng qua đúng là Lê Tử Ngôn do một tay hắn nuôi lớn.Ai cũng ghen tị vì hắn là chủ nhân của nhà Hàn, hâm mộ hắn được ông cụ Hàn cưng chiều nhưng lại không biết cuộc đời hắn đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, hắn vốn là con trai vợ cả của nhà Hàn, là cháu đích tôn trưởng được ông cụ Hàn yêu thương nhất, tuy nhiên người ba vô tâm đã gây chuyện khắp nơi, mẹ hắn bởi vì chuyện này mà uất ức tự sát, không lâu sau ba hắn cũng cưới vợ bé vào nhà, còn dẫn theo một đứa con riêng bằng tuổi hắn.Lúc ấy hắn chỉ mới bảy tám tuổi nhưng đã có thể phân biệt đâu là tốt, đâu là xấu, người mẹ kế không dịu dàng yêu thương với hắn như khi biểu hiện trước mặt ba hắn mà lại có dã tâm độc ác, năm hắn chín tuổi đã cho người bắt cóc hắn và tuyên bố với bên ngoài hắn đã mất tích.Mà ông ba rẻ rúng của Hàn Tri Dao đương nhiên sẽ không để ý đến đứa con trai này, ông cụ Hàn tức giận đến lâm bệnh lập tức cho người đi tìm nhưng lại không tìm được hắn.

Mọi người cho rằng hắn đã chết, mà Hàn Tri Dao thì bị đám người đó ném xuống hồ nhưng cũng may đã được cứu lên.Cứu hắn không phải ai khác mà chính là ba của Lê Tử Ngôn.Xuất thân của ba Lê Tử Ngôn không rõ ràng, ông có dính dáng tới xã hội đen nhưng chưa từng làm chuyện mất lương tâm, chỉ bán vũ khí hoặc buôn bán vài hàng đen, lúc ông cứu Hàn Tri Dao thì cũng đã sắp gác kiếm rồi.

Cứu Hàn Tri Dao cũng là muốn tích đức cho con cháu sau này.Hàn Tri Dao coi như là mạng lớn, không bị sặc chết mà còn gặp được gia đình Lê Tử Ngôn, mẹ Lê Tử Ngôn là người hiền lành, vốn là con gái của nhà gia giáo nhưng trời xui đất khiến lại yêu ba Lê Tử Ngôn, nhưng hai người lại rất yêu thương nhau, lý do ba Lê Tử Ngôn gác kiếm cũng là vì vợ của mình, ông không muốn vợ mình bị những chuyện dơ bẩn của hắn làm phiền lòng.Không biết có phải cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa hay không mà khi Hàn Tri Dao 12 tuổi thì Lê Tử Ngôn chào đời, hắn đã chăm sóc Lê Tử Ngôn như em trai ruột của mình.Chẳng qua ngày đẹp không dài, người trong xã hội đen sao có nổi một cuộc sống yên bình, cho dù ba Lê Tử Ngôn muốn lo cho thân mình cũng là chuyện khó, cả nhà bị đuổi giết, người trong bang phái muốn bảo vệ Lê Tử Ngôn nhưng không có cách nào.Đến cuối cùng, ba của Lê Tử Ngôn đã giấu Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn, còn mình thì chết dưới nòng súng của kẻ thù, trước khi chết ông để lại cho Hàn Tri Dao một số tiền lớn và người trong bang phái là vì muốn hai người có thể sống an ổn.Khi đó Hàn Tri Dao chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi đã gánh trách nhiệm chăm lo Lê Tử Ngôn.Ơn của ba Lê Tử Ngôn rất lớn với Hàn Tri Dao, toàn bộ tài sản được đổi thành tên Hàn Tri Dao, chỉ để lại một phần nhỏ cho Lê Tử Ngôn, nếu nói hắn là con trai ruột cũng không sai.Mấy năm qua cũng đã dạy cho Hàn Tri Dao không ít thủ đoạn, Hàn Tri Dao không làm ông thất vọng, đổi tên đổi họ, học đại học dùng người ở trong tay trở về nhà Hàn, dựa vào thủ đoạn và ông cụ Hàn đoạt lại tài sản của nhà Hàn rồi dẫn Lê Tử Ngôn sống một cuộc sống an ổn hạnh phúc.Hắn tuyên bố với bên ngoài Lê Tử Ngôn là con nuôi của hắn, thứ nhất là vì muốn mọi người biết thân phận quan trọng của Lê Tử Ngôn, hai là muốn tránh vài cuộc hôn nhân không cần thiết, không để cho đối phương làm phiền đến cuộc sống của Lê Tử Ngôn.Tất cả diễn ra vô cùng suôn sẻ, từ nhỏ đến lớn Lê Tử Ngôn đều theo sát bên cạnh hắn, chẳng qua mọi thứ đã bị phá vỡ vào nửa tháng trước.Sau bao nhiêu năm trầm tĩnh cuối cùng lại bị một câu thích của đứa nhỏ làm cho rối bời.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Người yêu nhỏ của ông trùm (2)


Editor: Uyên

"Em thích anh."

"Em biết anh không phải ba em, em không ngốc."

"Em rất thích anh, anh cũng thích em phải không?

Chúng ta ở bên nhau được không?"

"Em muốn ở bên anh!"

Lời tỏ tình thẳng thắn nóng bỏng của thiếu niên giống như một ngọn lửa thổi bùng tình cảm bị kìm nén bấy lâu nay trong lòng Hàn Tri Dao, biến nó thành một đống hỗn độn.

Hàn Tri Dao biết rõ rằng hai người không thể ở bên nhau, hắn xem Lê Tử Ngôn là một đứa nhỏ, là em trai mình thì sao có thể làm ra chuyện vượt giới hạn này.

Nhưng trái tim hắn lại không kiểm soát được mà loạn nhịp, nếu như là người khác thì hắn nhất định sẽ lạnh lùng từ chối nhưng khi đối mặt với đôi mắt ngập nước của Lê Tử Ngôn, trong ánh mắt chứa đầy bóng hình của hắn thì hắn lại không nói nên lời, chỉ có thể chạy trối chết lựa chọn cách tránh né.

Một ông trùm có thể hô mưa gọi gió lại bị một đứa nhỏ ép đến mức phải đi công tác để trốn, ai nghe xong cũng cười rụng răng nhưng Hàn Tri Dao không còn cách nào khác, tình cảm của đứa nhỏ quá nồng nhiệt nên hắn không biết phải phản ứng thế nào.

Nhưng trốn như vậy cũng không phải là cách tốt, trong lòng hắn không thể ngừng lo cho đứa nhỏ, mỗi ngày đều bảo quản gia báo cáo cho hắn, chỉ là mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ và gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ thì trong lòng hắn không nhịn được mà đau xót.

Giơ tay xoa mặt một cái, Hàn Tri Dao thở mạnh rồi lắc đầu đầy bất lực.

"Lương Phong, giúp tôi đặt vé máy bay, tối nay tôi về."

"Được sếp Hàn."

Lương Phong gật đầu thở phào nhẹ nhõm, anh biết ông chủ mình không ngừng lo lắng cho cậu chủ nhỏ trong nhà, hơn nữa nhiều năm như vậy anh cũng biết tình cảm giữa hai người rất sâu nặng, chia xa lâu như vậy nhất định sẽ rất nhớ lẫn nhau, cho dù không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì nhưng anh vẫn hy vọng hai người có thể mau chóng hòa thuận.

Cũng không biết có phải hôm nay thời tiết đẹp hay do may mắn mà chuyến bay Hàn Tri Dao đặt buổi chiều rất thuận lợi, thời tiết hai nơi đều từ mưa chuyển sang nắng.

Đến khi hắn bay về nhà thì trời đã tối sầm, biệt thự vẫn còn sáng đèn nhưng cửa sổ phòng Lê Tử Ngôn lại kéo rèm, lúc này lẽ ra Lê Tử Ngôn chưa ngủ, bước chân Hàn Tri Dao hơi dừng lại nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa vào.

"Ông chủ, ngài đã về?!"

Quản gia thấy bóng dáng Hàn Tri Dao lập tức sáng mắt vội vàng đi tới nhận hành lý trên tay đối phương, "Ngài đã về rồi, cả ngày nay cậu chủ nhỏ không ăn gì cả, vừa rồi nấu cháo tôm cho cậu ấy cũng không ăn, nãy giờ cứ ở trong phòng."

"Không ăn?

Sao ông không khuyên chút!"

Lông mày Hàn Tri Dao nhíu chặt, sức khỏe đứa nhỏ vốn đã yếu, lúc nhỏ đi theo hắn cũng không được ăn đồ bổ dưỡng, dù dùng nhiều nguyên liệu quý giá nuôi nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể bù đắp được những thiếu hụt.

"Ôi chao, ngài cũng biết rồi đó!

Cậu chủ nhỏ vừa đỏ mắt thì cũng không ai dám khuyên!"

"Ngôn Ngôn khóc?"

"Ai, tôi..."

Quản gia còn định nói gì đó nhưng trên lầu lại vang lên đến tiếng mở cửa, hai người ngẩng đầu nhìn lên, Lê Tử Ngôn đang mặc áo hoodie màu trắng sữa buổi sáng với đôi chân trần, vành mắt đỏ hoe nhìn Hàn Tri Dao.

Hàn Tri Dao há miệng thế nhưng cảm thấy cổ họng như bị nghẹn một chữ cũng không nói được.

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì đứa nhỏ trên lầu đã lạch bạch chạy xuống lập tức nhào vào lòng hắn."

Sao bây giờ anh mới về?

Sao đi công tác lâu vậy chứ, không phải hồi đó rất nhanh về sao?"

Giọng nói Lê Tử Ngôn nức nở tràn đầy tủi thân, từ lúc cậu thổ lộ với Hàn Tri Dao thì Hàn Tri Dao dần lạnh lùng với cậu.

Hồi đó đi công tác đều nói trước cho cậu biết nhưng lần này lại lén lút rời đi cũng không trả lời tin nhắn của cậu thường xuyên nữa."

Em gửi tin nhắn cho anh cũng không trả lời, có phải anh không thích em không?

Anh ghét em phải không?"

Đứa nhỏ tủi thân khóc nức nở, bây giờ trời lạnh lòng bàn chân cậu cũng đã lạnh cóng, quản gia ở bên cạnh đau lòng không thôi, định đi lên an ủi nhưng cũng không biết nói gì.

Trong lòng Hàn Tri Dao càng khó chịu hơn, hai tay sờ không được, không sờ cũng không được chỉ có thể luống cuống đặt ở hai bên người.

Hắn thở dài một hơi ra hiệu với quản gia, quản gia lập tức hiểu dẫn hết người hầu ra ngoài để lại không gian cho hai người.

"Dạo này hơi bận nên không trả lời tin nhắn được, không phải anh đã về rồi sao?

Em bao nhiêu tuổi rồi chứ, đừng khóc nữa."

Lê Tử Ngôn vẫn vùi mặt vào lồng ngực Hàn Tri Dao, hai tay ôm chặt eo Hàn Tri Dao, một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi Hàn Tri Dao.

Đây là mùi hương đặc trưng trên người đứa nhỏ, mỗi lần ngửi thấy đều làm cho Hàn Tri Dao cảm thấy yên bình nhưng bây giờ lại khiến hắn bối rối."

Ngôn Ngôn, buông tay ra, chúng ta đi ăn trước đi."

"Em muốn anh ôm em..."

Trước đây Hàn Tri Dao nhất định sẽ cưng chiều ôm Lê Tử Ngôn lòng từng chút an ủi, còn ước gì có thể tự tay đút cơm cho cậu nhưng bây giờ thì khác, tình cảm của đứa nhỏ đã vượt qua quan hệ của hai người, nếu hắn lại làm vậy thì e là lại làm đứa nhỏ hiểu lầm.

"Đừng nghịch, em không còn là con nít nữa đâu."

Hàn Tri Dao thở dài nắm bả vai Lê Tử Ngôn đẩy cậu ra khỏi ngực mình nhưng trong lòng lại hơi tiếc nuối mất mát, "Anh hơi mệt, Ngôn Ngôn ngoan nghe lời."

Quả nhiên hắn vừa nói mình mệt là Lê Tử Ngôn sẽ không nghịch nữa, chỉ cắn môi dưới gật đầu rồi thật cẩn thận ôm tay hắn.

Trong lòng Hàn Tri Dao hơi nhảy dựng nhưng rốt cuộc vẫn không đẩy tay đứa nhỏ ra, cứ như vậy để cậu dẫn đến bàn ăn.

Quản gia đã bảo nhà bếp dọn đồ ăn nóng lên bàn, hai người ngồi xuống từ từ dùng cơm.

Lê Tử Ngôn lấy lòng gắp món Hàn Tri Dao thích vào chén của hắn, đôi mắt đỏ bừng đáng thương rụt rè chứa đầy tình yêu dũng cảm của thiếu niên, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy ấm lòng.

Tay cầm đũa của Hàn Tri Dao siết chặt, liếc nhìn Lê Tử Ngôn một cái, vừa bắt gặp ánh mắt của cậu thì lập tức cuống quít né tránh, bầu không khí dần trở nên xấu hổ khiến người ta bất lực.

Sau khi ăn xong, Hàn Tri Dao từ trên ghế đứng lên đi vài vòng với Lê Tử Ngôn xem như tiêu cơm, sau đó đi tới cửa phòng Lê Tử Ngôn, "Đi ngủ đi, đã muộn rồi."

"Hôm nay anh không ngủ với em hả?"

Trước kia Hàn Tri Dao đi công tác về đều sẽ ngủ chung với Lê Tử Ngôn nhưng bây giờ thì không thể.

Hàn Tri Dao lắc đầu rũ mắt, "Không được, buổi tối anh còn có việc, em ngủ trước đi."

Ngay khi lời này vừa nói ra, Lê Tử Ngôn lập tức đỏ mắt, ngực phập phồng vài cái, nhỏ giọng khóc nức nở đi vào phòng.

Cậu đặt tay lên tay nắm, nhìn Hàn Tri Dao qua khe cửa, "Em biết anh đang tránh em nhưng em chỉ thích anh thôi.

Anh nhớ nghỉ sớm, đừng làm mệt quá, chúc ngủ ngon."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Người yêu nhỏ của ông trùm (3)


Editor: Uyên

Cửa phòng đã bị đóng lại nhưng Hàn Tri Dao vẫn đứng trước cửa không chịu đi, hắn bối rối cau mày, cảm xúc trong mắt càng loạn hơn, tay đặt ở hai bên người, chầm chậm thở dài một hơi.

Quản gia đã dọn phòng xong, đợi đến khi Hàn Tri Dao vào phòng ngủ mới đi theo phía sau thở dài nói, "Ông chủ à, tôi không biết rốt cuộc ngài và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì nhưng dù chuyện gì thì vẫn có thể nói chuyện rõ ràng với nhau mà, ngài đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa.

Sau khi ngài đi công tác, cả ngày cậu chủ đều chán nản ở nhà, ai nhìn cũng đau lòng, ngài còn thương cậu chủ hơn nhiều so với tôi thì sao nỡ làm cậu ấy khó chịu được chứ!"

Lời nói của quản gia đã chạm đến lòng Hàn Tri Dao, đúng vậy, đó là đứa nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay thì sao nỡ để cậu đau buồn được.

Nhưng bây giờ hắn thật sự không có cách nào, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

"......Sắp khai giảng rồi phải không, đã chuẩn bị xong đồ cho Ngôn Ngôn chưa?"

"Ông chủ yên tâm, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi."

Hàn Tri Dao há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa, hắn phất tay nói gì đó, quản gia gật đầu rời khỏi phòng.

Trước bàn làm việc, hai tay Hàn Tri Dao đỡ đầu xoa bóp thái dương mệt mỏi, một đứa nhỏ vừa mới cai sữa chưa bao lâu mà có thể khiến hắn sứt đầu mẻ trán đến thế này thật đúng là chuyện cười.

Ngồi trước bàn làm việc hơn một tiếng đồng hồ, không gian yên tĩnh, ngoài cửa sổ là một màu tối đen chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh của đèn đường.

Có lẽ bây giờ Lê Tử Ngôn đã ngủ say rồi, ngón tay Hàn Tri Dao giật giật chống bàn đứng lên từng bước đi tới trước cửa phòng Lê Tử Ngôn.

Bởi vì Lê Tử Ngôn thích dính lấy hắn nên phòng của hai người ở ngay sát bên vô cùng gần.

Hàn Tri Dao vừa lo lắng vừa bối rối đứng ở cửa, đặt tay lên tay cầm nhẹ nhàng đè xuống rồi đẩy cửa đi vào.

Đèn ngủ trong phòng toả ra ánh sáng yếu ớt, bởi vì Lê Tử Ngôn sợ bóng tối quá tối sẽ không ngủ được nên Hàn Tri Dao đã lắp một chiếc đèn ngủ đặc biệt trong phòng cậu, ánh đèn sẽ không quá sáng nhưng vẫn có thể mang lại đủ cảm giác an toàn.

Nhưng chiếc đèn này lại không được dùng nhiều bởi vì trước đây thỉnh thoảng Lê Tử Ngôn sẽ chạy đến phòng Hàn Tri Dao, ôm hắn ngủ chung.

Nhẹ nhàng đi đến bên giường, Hàn Tri Dao ngồi xuống nhìn Lê Tử Ngôn, đối phương nằm co tròn, đuôi mắt còn vết hồng đáng thương chưa phai.

Hàn Tri Dao xót xa giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Lê Tử Ngôn rồi rất nhanh thu tay về vì sợ đánh thức người đang ngủ.

"Bé hư...chỉ biết tra tấn anh thôi..."

Mặc dù Lê Tử Ngôn cho hắn một vấn đề khó giải quyết đến vậy nhưng Hàn Tri Dao vẫn không thể nhẫn tâm.

Như ông cụ Hàn đã nói trước khi mẹ hắn qua đời, tình yêu của hắn đều dành cho gia đình hắn.

Sau khi hắn được gia đình Lê Tử Ngôn cứu thì tất cả tình yêu và sự dịu dàng của hắn đều trao cho đứa nhỏ cùng lớn lên với hắn cho đến tận bây giờ.

"Em sinh ra để đòi nợ anh mà..."

Hàn Tri Dao bất đắc dĩ lắc đầu, chọt chóp mũi Lê Tử Ngôn, nhìn gương mặt ngủ say của Lê Tử Ngôn mà từ từ mê mang.

Sáng hôm sau, Lê Tử Ngôn thức dậy từ rất sớm, tuy Hàn Tri Dao chiều cậu nhưng sức khỏe luôn được ưu tiên hàng đầu.

Vì vậy chế độ ăn uống nghỉ ngơi của cậu đều có quy luật.

Huống chi tối hôm qua Hàn Tri Dao đã về nên Lê Tử Ngôn muốn gặp Hàn Tri Dao càng sớm càng tốt.

Thiếu niên mặc áo len trắng làm nổi bật hai má trắng hồng, đôi mắt hơi sưng đỏ càng tạo thành một vẻ đẹp khác.

Cậu mang dép đi xuống lầu nhào vào lòng Hàn Tri Dao, "Em tưởng anh đi rồi."

"......Chuyện của công ty đã ổn nên không cần bận như trước nữa."

Yết hầu Hàn Tri Dao khẽ lăn, quay đầu sang chỗ khác rồi kéo Lê Tử Ngôn ra, "Ngày mốt khai giảng rồi, em lo chuẩn bị đồ đi."

"Em biết rồi...em không còn là con nít nữa..."

"Trong mắt anh thì em vẫn là đứa nhóc không chịu lớn."

Hàn Tri Dao mỉm cười khi nói những lời này, hắn thật sự hy vọng Lê Tử Ngôn có thể dưới sự bảo vệ của mình mà sống một đời yên ổn không mất đi sự ngây thơ của mình.

Nhưng hiện tại hắn đã biết tình cảm của Lê Tử Ngôn dành cho hắn nên nói những lời này lại có cảm giác không đúng, hắn hơi sửng sốt nhìn Lê Tử Ngôn, quả nhiên thấy đứa nhỏ cau mày bĩu môi.

"Em không còn nhỏ nữa, em cũng không muốn làm con nít."

Lê Tử Ngôn hờn dỗi liếc nhìn Hàn Tri Dao, cậu đã trưởng thành rồi, là một người đàn ông có thể sóng vai cùng Hàn Tri Dao.

Hàn Tri Dao cứng họng không biết nên nói gì chỉ có thể im lặng ăn sáng, không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên xấu hổ.

Quản gia và người hầu thở dài liếc mắt nhìn nhau, hai người chủ giận nhau nên kẻ làm công như họ cũng bất lực.

Hàn Tri Dao cố ý tránh Lê Tử Ngôn nhưng Lê Tử Ngôn cố tình không cho hắn có cơ hội, bĩu môi ôm con mèo vừa mới đón từ bệnh viện thú cưng về đi theo sau Hàn Tri Dao.

"......Khai giảng sẽ được làm quen với các lớp học chuyên ngành mới, không đi xem trước à?"

"Lúc anh không ở đây em đã xem xong rồi."

Giọng nói Lê Tử Ngôn đầy ý bực bội nhưng cũng mang theo vài phần trách móc kết hợp với vẻ mặt hờn dỗi của cậu đặc biệt đáng yêu.

Dì Vương ở bên cạnh nhìn không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó đi ra ngoài cùng quản gia.

Hàn Tri Dao cũng bất lực, từ trước đến nay hắn chưa từng từ chối chuyện gì với Lê Tử Ngôn, huống chi cậu còn đáng yêu thế này, căng thẳng và băn khoăn trong lòng cũng được xoa dịu, hắn đi tới trước mặt Lê Tử Ngôn cầm một quả dâu tây đưa cho Lê Tử Ngôn, "Không phải anh đã về rồi à?

Sắp tới anh sẽ không đi công tác nữa."

"Thật chứ?"

"Thật."

Hàn Tri Dao không muốn đứa nhỏ tủi thân, tuy muốn tránh hiểu lầm nhưng dỗ đứa nhỏ vẫn quan trọng nhất.

Quả nhiên nghe Hàn Tri Dao hứa vậy, Lê Tử Ngôn không còn giận dỗi như trước nữa mà mỉm cười ngọt ngào dính lấy Hàn Tri Dao.

"Sếp Hàn, lâu lắm rồi chúng ta không xem phim, anh đi với em được không?"

Hàn Tri Dao nhướng mày, từ khi Lê Tử Ngôn tỏ tình với hắn thì chưa từng gọi hắn là ba nữa, hắn biết bé con đang lén lút đùa giỡn kéo gần thân phận giữa hai người.

"Ai dạy em gọi vậy hả?"

"Không phải à, anh lớn hơn em 12 tuổi, anh không sợ bị chê già à."

Lê Tử Ngôn dỗi bĩu môi rồi khẽ cười đặt mèo nhỏ xuống đất đổi qua ôm cánh tay Hàn Tri Dao.

Hàn Tri Dao cứng người, ánh mắt chuyển đến mặt Lê Tử Ngôn lập tức bị sự chờ mong trong mắt đứa nhỏ làm cho ấm lòng.

Hắn im lặng một lúc mới mở miệng, "Anh còn công việc, để Tề Nhạc đi xem với em đi."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Người yêu nhỏ của ông trùm (4)


Editor: Uyên

Sau khi bị Hàn Tri Dao từ chối, Lê Tử Ngôn lập tức không vui nhưng thấy Hàn Tri Dao cau mày bận rộn với công việc rốt cuộc cậu vẫn không làm nũng nghịch ngợm.

Chỉ có thể thất vọng ngồi trên sô pha mong chờ nhìn người kia.

Hàn Tri Dao vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Lê Tử Ngôn, len lén nhìn đứa nhỏ yên lặng ngồi đó.

Hắn làm gì có việc bận chỉ là vì muốn tránh Lê Tử Ngôn ỷ lại mà thôi, nếu là trước kia thì hắn nhất định sẽ hưởng thụ khi đứa nhỏ dựa vào mình nhưng hiện tại trong lòng hắn lại có thêm một cảm xúc băn khoăn, thật sự là không còn cách nào.

Rõ ràng bây giờ đứa nhỏ vẫn không từ bỏ, nếu như không có biện pháp thì có khi càng tiến lên hơn, ánh mắt Hàn Tri Dao trở nên nghiêm túc nhắn tin với Lương Phong.

Sếp Hàn: Tìm cho tôi một người phụ nữ.

Lương Phong:?

Lương Phong thu hồi tin nhắn.

Lương Phong: Dạ được sếp, sếp có yêu cầu gì không?

Hàn Tri Dao cứng họng khi thấy tin nhắn Lương Phong đã thu hồi, đột nhiên hắn nhắn một câu như vậy có lẽ Lương Phong sẽ nghĩ hắn bị trúng tà.

Cũng do hắn thật sự đã bị Lê Tử Ngôn quậy đến rối bời không còn tỉnh táo.

Sếp Hàn: Đừng nghĩ lung tung.

Sếp Hàn: Tìm một người đóng kịch với tôi.

Lương Phong: Dạ hiểu, tôi đi ngay.

Mà bên kia sau khi Lương Phong hiểu ra thì theo bản năng cho rằng Hàn Tri Dao muốn đối phó lời giục cưới của ông cụ nên vội vàng đi tìm người.

Nhiệm vụ này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.

Lấy thân phận và tài sản của Hàn Tri Dao thì đã có vô số trai xinh gái đẹp tự dâng tới, cũng có không ít nhà kinh doanh đến liên hôn mượn chút gió của Hàn Tri Dao.

Chẳng qua đây cũng là vấn đề lớn nhất, Hàn Tri Dao chỉ cần một người diễn kịch với hắn, mà cấm kị nhất là chân tâm và tà tâm.

Sau hàng ngàn lựa chọn Lương Phong đã tìm được một người, không phải xuất thân cao quý mà chỉ là một diễn viên.

Ngôi sao nhỏ này cũng không nổi tiếng, gia nhập vào giới giải trí mấy năm nhưng vẫn chưa được ra mắt, diễn xuất không quá xuất sắc nhưng đủ xinh đẹp.

Mấu chốt là làm giao dịch với cô ấy chỉ cần cung cấp cho cô đủ tài nguyên thì sẽ không ảnh hưởng lợi ích của hai bên.

Hàn Tri Dao nhìn thông tin của nữ diễn viên Lương Phong đưa tới, gật đầu không nói gì, cho dù là qua cửa thì hắn cũng không cần người này tham dự tiệc tùng với mình, chỉ cần đối phó với Lê Tử Ngôn là đủ rồi, hơn nữa thân phận diễn viên của đối phương cũng không tồi nên không công khai thì có thể nói là sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của đối phương, Lê Tử Ngôn sẽ không nghi ngờ.

Đương nhiên Lương Phong không hiểu ý định thật sự của Hàn Tri Dao nhưng bản thân là người được Hàn Tri Dao tin tưởng nhất nên cũng không hỏi nhiều, dựa theo yêu cầu của Hàn Tri Dao đặt trước một nhà hàng riêng tư, sau đó hẹn thời gian địa điểm với nữ diễn viên kia để gặp mặt.

"Chuyện này đừng công khai với bên ngoài."

"Ý sếp là..."

"Quan hệ người yêu của tôi với cô ấy."

Hàn Tri Dao hơi dừng rồi nói tiếp, "Cũng không cần nói với Ngôn Ngôn, nếu em ấy hỏi thì cậu cứ nói không biết là được."

"Hiểu rồi."

Ngoài miệng Lương Phong nói vậy nhưng trong lòng lại khó hiểu tại sao Hàn Tri Dao lại không muốn nói với Lê Tử Ngôn, nếu là muốn đối phó ông cụ thì cần gì phải giấu Lê Tử Ngôn.

Nhớ lại lúc sếp chạy đi công tác vì cãi nhau với cậu chủ nhỏ, Lương Phong có một ý nghĩ kì lạ nhưng rất nhanh đã dập tắt.

Một ngày trước khi khai giảng, Lê Tử Ngôn chán nản cầm nước trái cây, tay phải cầm bỏng ngô đứng trước cửa rạp phim với Tề Nhạc.

Lần trước cậu nói muốn xem phim, Hàn Tri Dao không đi với cậu mà lại hẹn Tề Nhạc đi xem cùng cậu, chỉ là cậu muốn xem phim tình cảm và cũng chỉ muốn xem với Hàn Tri Dao.

Tề Nhạc thầm cười trước vẻ mặt buồn chán cùng cái miệng bĩu ra vì bất mãn của cậu,, nhéo thịt mềm trên má Lê Tử Ngôn.

"Sao?

Đi với tôi không vui hả?

Lại nhớ chú Hàn nhà cậu phải không?"

"Tôi không thèm nhớ anh ấy..."

Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng vẫn cứng miệng phủ nhận.

Bị người ta biết mình bị từ chối quá xấu hổ nên cậu không muốn thừa nhận.

"Tôi nói này, hay cậu trực tiếp gạo nấu thành cơm đi thì chú ấy muốn quỵt nợ cũng không được."

Lê Tử Ngôn tức giận liếc Tề Nhạc một cái rồi đưa tay vỗ bả vai Tề Nhạc, "Ý gì vậy?

Cậu có thể cho tôi một cách đúng đắn hơn không?"

"Rồi rồi, không đùa với cậu nữa, nhìn xem cậu kìa!"

Tề Nhạc sờ mũi bật cười thành tiếng, cùng Lê Tử Ngôn vào một cửa hàng ngồi ở bàn gần cửa sổ, "Thật ra tâm lý vậy của chú Hàn cũng thường thôi, dù sao thì hồi đó chú ấy thật sự xem cậu là con trai mà, giờ cậu lại tỏ tình như vậy thì chú ấy nhất định không chấp nhận được rồi."

Chuyện này không cần Tề Nhạc nói thì trong lòng Lê Tử Ngôn vẫn hiểu được nhưng cậu lại không muốn chấp nhận.

Đó chẳng phải là vì yêu sao?

Cậu khao khát cần Hàn Tri Dao đáp lại mình.

Hai bạn nhỏ ngồi đối mặt uống coca ăn bỏng ngô, Lê Tử Ngôn liếc mắt qua lập tức dừng lại ở một chiếc xe ngoài cửa sổ.

"Chuyện gì vậy?

Cậu thấy gì?"

"Đó là xe của anh ấy."

Lê Tử Ngôn nhíu mày, chiếc xe ngoài kia là của Hàn Tri Dao.

Biển số xe cậu đã thấy, trước đây khi Hàn Tri Dao dẫn
cậu ra ngoài chơi đều lái chiếc này.

Ở đây là trung tâm thành phố, các trung tâm thương mại xa hoa đều ở đây, mà một số nhà hàng và địa điểm ăn uống nơi này cũng đều là cao cấp nhất, rất chú trọng đến sự riêng tư, trước đó cậu thường xuyên được Hàn Tri Dao đưa tới đây.

Chiếc xe kia chạy vào hầm gửi xe, Lê Tử Ngôn ngồi không yên.

Rõ ràng Hàn Tri Dao nói với cậu là có công chuyện cần giải quyết mà sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.

Lê Tử Ngôn đột ngột đứng lên chạy về phía hầm gửi xe nhưng lại bị Tề Nhạc giữ lại.

"Này này!

Cậu đi đâu vậy?"

"Tôi đi tìm anh ấy!"

"Bây giờ cậu đi chưa chắc tìm được đâu, lỡ chú Hàn đang gặp đối tác thì sao?"

Tề Nhạc giữ chặt tay Lê Tử Ngôn ý bảo cậu bình tĩnh, "Hay mình chờ chút đi, cậu thử hỏi trợ lý Lương xem?"

Lê Tử Ngôn cắn môi gật đầu, cậu cũng biết công việc của Hàn Tri Dao rất bận không thể chiều cậu như trước đây nữa, lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Lương Phong.

Nhưng Lương Phong đang bận giúp ông chủ nghiên cứu hợp đồng nên không kịp trả lời.

Lê Tử Ngôn cau mày nhìn wechat vẫn không có hồi âm.

"Đừng lo, tôi nghĩ chắc là đang rất bận rồi, đợi thêm một lát nữa đi."

Hiện tại ngoại trừ chờ đợi thì cũng không còn cách nào khác, Lê Tử Ngôn gật đầu buồn bã thở dài một hơi.

Theo đuổi một người thật khó khăn mà.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Người yêu nhỏ của ông trùm (5)


Editor: Uyên

Tề Nhạc thấy rõ tâm trạng Lê Tử Ngôn không tốt cũng mất tập trung, sau khi phim bắt đầu thì cứ cách vài phút lại kiểm tra điện thoại.

Nếu như không phải độ sáng màn hình được cậu điều chỉnh đến mức thấp nhất để không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của người khác thì có khi đã bị người ta mắng thầm trong lòng.Ánh sáng từ màn hình rọi vào gương mặt nam sinh hiện ra đôi lông mày nhíu lại sầu muộn đặc biệt đáng thương.

Tề Nhạc thầm thở dài rồi nghiêng đầu tiến lại gần nói bên tai Lê Tử Ngôn, "Hay chúng ta đi ra ngoài?"

"......Không, cứ xem tiếp đi."

"Ồ, vậy được rồi."

Lê Tử Ngôn cười cười cất điện thoại không muốn nhìn nữa.

Có lẽ Lương Phong thật sự có việc nên lâu vậy vẫn chưa trả lời tin nhắn, chắc chắn bây giờ Hàn Tri Dao cũng đang bận nên chờ cậu về rồi nói sau.

Phim chiếu xong nhưng lòng của Lê Tử Ngôn không đặt vào phim, cũng không xem được gì, Tề Nhạc ở bên cạnh xem rất vui vẻ nhưng khi vừa thấy biểu hiện của Lê Tử Ngôn đã biết trong lòng cậu vẫn còn lo lắng.

"Được rồi, xem điện thoại đi, trợ lý Lương trả lời cậu chưa?"

"Trả lời rồi, trợ lý Lương nói...trợ lý Lương nói hôm nay anh ấy có việc hẹn ăn tối, vừa mới xong."

"Vậy chúng ta mau đi tìm chú ấy đi!

Chắc bây giờ vẫn đang ở hầm gửi xe đấy!"

Tề Nhạc vui mừng kéo cổ tay Lê Tử Ngôn đi thang máy xuống, hầm gửi xe rất lớn mà hai người cũng chưa hỏi trợ lý Lương là đậu xe ở đâu nên hoang mang chạy dưới hầm.

Nhưng thật trùng hợp khi hai người vừa đi đến khu A thì quả nhiên thấy chiếc xe cùng với dáng người quen thuộc.

Tề Nhạc vừa định lên tiếng thì lập tức sững người, kinh ngạc và căng thẳng nhìn Lê Tử Ngôn ở bên cạnh, đối phương đang cau mày cắn môi dưới.

"Sếp Hàn, cô Đường, chúng ta..."

Lương Phong đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu lập thấy Lê Tử Ngôn đang đứng cách đó không xa, trong lòng anh nhảy dựng, giọng nói dừng lại không biết phải làm sao.

"Sao vậy?"

Hàn Tri Dao thấy Lương Phong có gì đó không ổn, nhìn theo ánh nhìn của đối phương thì tim lỡ mất một nhịp, nắm chặt nắm tay nhìn Đường Y Y bên cạnh: "Cô Đường, tôi kêu người đến đưa cô về trước."

"Không cần đâu ngài Hàn, quản lý sẽ tới đón tôi."

Hai người này biểu hiện quá rõ ràng, Đường Y Y là người thông minh biết phải làm thế nào.

Cô bình tĩnh liếc nhìn thiếu niên mảnh khảnh đang đứng cách đó không xa rồi cúi đầu mỉm cười xoay người rời đi.

Lòng bàn tay Hàn Tri Dao đổ mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đi tới trước mặt Lê Tử Ngôn.

"Sao lại ở đây?

Em xem phim xong chưa?"

Nếu như là trước đây thì Hàn Tri Dao sẽ nói cho Lê Tử Ngôn biết mình đang ở đâu, chưa nói chuyện xong với người khác đã chạy đến trước mặt Lê Tử Ngôn chứ không phải lơ Lê Tử Ngôn như lúc nãy.

Trái tim giống như bị ai đó bóp chặt vừa đau vừa xót, Lê Tử Ngôn hít sâu một hơi kìm lại sự tủi thân và ghen tuông trong lòng mình, "Người vừa rồi là ai vậy?

Hôm nay anh đi ăn tối với cô ấy à?"

"Ừm, bạn thôi, có chút việc."

"Ai vậy?

Sao em chưa từng nghe anh nói tới."

"Chưa quen biết lâu, thấy nói chuyện hợp thôi."

Hàn Tri Dao mập mờ không nói rõ với Lê Tử Ngôn, một là bây giờ chưa phải lúc nên nói thì có thể Lê Tử Ngôn không tin, hai là hắn không muốn thấy Lê Tử Ngôn buồn nên theo bản năng dây dưa.

"Về thôi."

Hàn Tri Dao thầm thở dài vươn tay nắm cổ tay Lê Tử Ngôn nhưng lại bị đối phương né tránh đi đến bên cạnh Tề Nhạc kéo Tề Nhạc lên xe.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau, Lê Tử Ngôn nhìn ra cửa sổ xe bên trái, Tề Nhạc ngồi sát cậu nên Hàn Tri Dao chỉ có thể ngồi bên phải.

Vừa nhìn đã biết đứa nhỏ giận rồi nhưng bây giờ Hàn Tri Dao không thể dỗ nên đành im lặng.

Lương Phong cũng không dám hó hé, bảo tài xế đưa Tề Nhạc về nhà trước mới đưa hai người về biệt thự còn mình và tài xế rời đi.

Vừa vào nhà, Lê Tử Ngôn lơ Hàn Tri Dao dậm chân lên lầu đóng cửa, một câu cũng không thèm nói.

Động tác cởi giày của Hàn Tri Dao dừng lại, khom lưng rũ mắt nhìn sàn nhà không nói gì.

"Ông chủ, cậu chủ là..."

"Không sao, cũng muộn rồi, ông nghỉ sớm đi, tôi về phòng trước."

"Được..."

Quản gia không biết sao lại thế này, rõ ràng quan hệ giữa hai người sắp hoà thuận mà nhưng lần này lại sao đây.

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng cả đêm không ngủ ngon.

Ngày hôm sau Lê Tử Ngôn dậy rất sớm định về trường học, đồ đạc không nhiều lắm, mỗi tuần đi học đều có xe đưa đón nên cũng tiện.

Lúc ăn cơm ngồi đối diện Hàn Tri Dao, hai người mặt đối mặt nhưng không nói tiếng nào.

Lê Tử Ngôn biết mình làm vậy là không đúng, dù hôm qua Hàn Tri Dao có đi ăn với phụ nữ thì đó cũng là quyền tự do của anh ấy, cậu không có lý do gì mà nổi giận.

Huống chi lỡ như hai người họ thật sự chỉ là bạn bè bình thường thì sao?

Nhưng xíu tủi thân vẫn tràn đầy trong lòng, trước đây anh ấy đi đâu cũng nói cậu biết nhưng sao lần này lại cố tình gạt cậu còn nói chuyện không rõ ràng.

Cầm đũa chọc vào đĩa đồ ăn, gương mặt cười bị làm cho lộn xộn.

Lê Tử Ngôn bĩu môi đặt đũa xuống rồi đỏ mắt đứng lên, "Bác quản gia, con ăn no rồi, con đi học đây."

"Cậu chủ ăn ít quá, ăn thêm chút đi?"

"Con không ăn đâu."

Lê Tử Ngôn liếc nhìn Hàn Tri Dao vẫn thờ ơ, tủi thân trong lòng càng nhiều, hít mũi cầm cặp sách trên sô pha, "Con đi đây."

"Cậu chủ?!

Cậu chủ!"

Dì Vương vừa thấy cậu chủ nhỏ như vậy lập tức vội vàng cầm bánh sandwich đuổi theo, "Cậu chủ cầm theo cái này đi, nếu đói bụng thì có thể lót dạ, đừng để dì Vương và ông chủ lo lắng nha."

Anh ấy không thèm lo lắng đâu...

Lê Tử Ngôn tủi thân không chịu nổi, gương mặt nhỏ nhắn mếu máo nhưng vẫn nhận đồ ăn dì Vương đưa rồi nói cảm ơn với dì.

Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ của xe, âm thanh càng ngày càng xa cuối cùng biến mất.

Hàn Tri Dao diễn một lúc cuối cùng cánh tay cũng nhúc nhích, bưng dĩa trứng chiên Lê Tử Ngôn chưa ăn đến trước mặt mình ăn từng miếng.

Mấy ngày trước trường đã mở kí túc xá, Lê Tử Ngôn không ở lại và cũng không có nhu cầu về phương diện này nên đeo cặp đi thẳng vào lớp.

Cậu được Hàn Tri Dao chăm rất tốt, ngoại trừ lúc nhỏ phải chịu khổ với Hàn Tri Dao vài năm thì sau này cuộc sống rất suôn sẻ, có Hàn Tri Dao cưng chiều nên tất nhiên sẽ không có áp lực nào.

Chọn ngành đại học cũng chọn liên qua đến môn toán theo sở thích của mình.

Chương trình học kỳ này rất dễ dàng, Lê Tử Ngôn vào lớp rất sớm nằm sấp trên bàn.

Giáo viên đang giới thiệu ở trên nhưng suy nghĩ của cậu đã bay đi mất.

Cậu có thể giải những công thức phức tạp nhưng không giải được trái tim của Hàn Tri Dao.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Người yêu nhỏ của ông trùm (6) (HOÀN)


Editor: Uyên

Lê Tử Ngôn có không ít bạn nhưng thân thiết thì lại không nhiều, Tề Nhạc chính là một trong số đó.

Hai người quen biết chưa lâu, dù sao trong hai mươi năm của Lê Tử Ngôn thì đã phải vất vả bên ngoài mười mấy năm nên đừng nói đến việc quen biết công tử nhà không giàu thì quý nào đó.

Chuyện trước đây của mình thì cậu không nhớ rõ nhưng tất cả những gì liên quan đến Hàn Tri Dao thì sẽ không bao giờ bị xoá bỏ trong tâm trí cậu.

Cậu nhớ lúc mình học mẫu giáo, khi đó Hàn Tri Dao đang học cấp ba ngày nào cũng đến tới đón cậu, mấy đứa trẻ ai nấy cũng hâm mộ cậu có người anh đẹp trai như vậy.

Cậu cũng muốn gọi Hàn Tri Dao là anh, lúc đầu Hàn Tri Dao đã đồng ý nhưng sau đó lại bảo cậu gọi là ba.

Khi đó hai người liên tục chuyển nhà, vừa chuyển nhà Lê Tử Ngôn lập tức chuyển trường, bạn bè xung quanh cậu cũng liên tục thay đổi.

Cậu luôn bị bệnh vặt, còn là khách hàng thân thiết của bệnh viện nên dần dần cũng không thể kết bạn.

Nhưng Lê Tử Ngôn chưa bao giờ thấy cô đơn, Hàn Tri Dao sẽ làm bài tập về nhà với cậu, cùng xem ti vi với cậu, lúc bị bệnh sẽ dỗ cậu ngủ, tuổi thơ của cậu không có gì hối tiếc.

Lúc cậu lên tiểu học, Hàn Tri Dao cũng vào đại học, hai người không vướng bận gì nữa nên đã chuyển đến trung tâm.

Tài không lộ ra ngoài, huống chi hai người ở trong mắt người khác chỉ là hai đứa nhóc không nhà không có chỗ dựa vững chắc, nếu như hưởng thụ quá nhiều thì rất dễ bị người khác thèm muốn.

Hơn nữa vào thời điểm đó, kẻ thù của ba Lê Tử Ngôn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm hai người để nhổ cỏ tận gốc.

Hàn Tri Dao cũng không dám để lộ bản thân ra ngoài.

Sau đó khi Hàn Tri Dao tốt nghiệp đại học, hắn dẫn Lê Tử Ngôn về nhà Hàn.

Đó là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn thấy một căn nhà sang trọng như vậy, đồ trang trí đều là những thứ cậu chưa bao giờ thấy.

Cũng bắt đầu từ đó, Lê Tử Ngôn được gọi là cậu chủ nhỏ, được cưng chiều và hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất mà Hàn Tri Dao mang đến cho cậu.

Nhưng cậu lại không thích bởi vì Hàn Tri Dao ngày càng bận, cứ ba ngày lại đi công tác nên hiếm khi ở bên cậu như trước nữa.

Đến bây giờ Lê Tử Ngôn vẫn luôn nghĩ nếu họ có thể quay về như trước kia, có thể ở cạnh nhau thì dù là cuộc sống không được ấm no vẫn không sao.

"Lại nhớ chú Hàn của cậu nữa?"

Tề Nhạc không thấy lạ gì với dáng vẻ ngẩn người này của Lê Tử Ngôn.

Ở trước mặt người khác, Lê Tử Ngôn luôn ít nói hướng nội, chỉ có ở trước mặt Hàn Tri Dao mới thể hiện ra tính cách chân thật nhất của cậu.

Ngay cả khi đi với Tề Nhạc, Lê Tử Ngôn cũng chưa từng làm nũng dựa dẫm.

"Ừ..."

Lê Tử Ngôn nghiêng đầu tủi thân nói, "Thật là, hôm nay anh ấy không nói chuyện với tôi..."

"Cậu còn giận chuyện tối qua hả?"

"Không giận nữa nhưng không vui được.

Hồi đó anh ấy sẽ nói trước với tôi, hơn nữa tối vậy mà trai đơn gái chiếc cùng nhau đi ăn cũng không ổn."

Tề Nhạc nghe vậy bật cười, giơ tay véo gò má hồng phấn của Lê Tử Ngôn, bị đối phương đánh cũng không để ý, "Không ngờ cậu còn sống truyền thống vậy, chú Hàn còn độc thân, hai người nam chưa cưới nữ chưa gả thì cùng đi ăn có gì không ổn chứ, hơn nữa cũng đâu phải trai đơn gái chiếc, còn có trợ lý Lương mà."

"Sao cậu biết cô gái đó chưa kết hôn?"

"Kết hôn rồi thì sao có người ở đây ghen tị được đây."

Lê Tử Ngôn bị Tề Nhạc nói trúng tim đen lập tức nản lòng tủi thân không nói lời nào.

"Rồi rồi, đừng nghĩ nữa, tôi thấy chú Hàn với cô gái đó không có gì đâu, cậu đừng lo lắng."

Tề Nhạc lấy ống hút trong miệng Lê Tử Ngôn ra, nghiêm mặt nói, "Tôi hỏi này, rốt cuộc cậu có thích chú Hàn không?"

"Đương nhiên là có rồi!

Thích hay không tôi còn không biết sao?

Tôi cũng đâu có ngốc..."

"Nếu cậu thật sự muốn ở bên chú ấy thì cậu phải nghĩ kỹ mọi chuyện mình sẽ đối mặt, phải quyết tâm.

Kiểu người như chú Hàn là ngoài lạnh trong nóng, cậu mà không chủ động tấn công thì nhất định sẽ bị yêu tinh khác đoạt trước."

Quả nhiên Tề Nhạc vừa nói vậy, bông hoa đang héo úa lập tức có tinh thần, ngồi thẳng người cau mày, "Tôi phải làm sao."

"Đừng để ý không khí xấu hổ hiện giờ nữa, trước tiên cậu phải làm sao để chú Hàn quên đi thân phận giữa hai người.

Cậu phải làm cho chú ấy nhận ra cậu và chú ấy bình đẳng với nhau, là mối quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi!

Hiểu chưa!"

" Hiểu rồi!"

Học sinh Lê ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm túc, Tề Nhạc ở đối diện nín cười nhưng ánh mắt lại đầy ý cổ vũ.

Hai người cụng tay, kế hoạch theo đuổi chồng của học sinh Lê bắt đầu.

Có lẽ là lời nói của Tề Nhạc khiến Lê Tử Ngôn tỉnh ngộ nên trong lòng Lê Tử Ngôn không còn rối rắm nữa.

Sau một ngày đến trường, Lê Tử Ngôn tươi cười ôm cặp ngồi vào xe.

Cho dù bây giờ Hàn Tri Dao có từ chối cậu thế nào thì cậu cũng không từ bỏ.

Hàn Tri Dao trốn thì cậu đuổi theo, dù sao cậu không tin mình sẽ thất bại, càng không thể để Hàn Tri Dao thích người khác.

Vừa về đến nhà, Lê Tử Ngôn vội vàng xuống xe chạy vào nhà, chỉ có dì Vương và quản gia đang làm việc.

"Dì Vương, anh....chú về chưa?"

"Ông chủ vừa mới về, đang làm việc trong phòng sách."

Dì Vương cười cười lấy cặp trong tay Lê Tử Ngôn, "Sao lại gọi là chú?"

"Con thích ạ, hehe!"

Lê Tử Ngôn đỏ mặt cười cười, không biết xấu hổ nói ra suy nghĩ xấu trong lòng mình, thấy hồng trà vừa pha xong lập tức đi tới, "Trà đen pha cho chú ấy ạ?"

"Đúng vậy, dì đang định mang lên."

"Dì Vương để con, dì nghỉ trước đi, con mang lên cho!"

Lê Tử Ngôn tích cực bưng khay, cười cười với dì Vương rồi bước từng bước lên lầu.

Cửa phòng sách đang đóng, Lê Tử Ngôn giơ một tay gõ, nghe thấy tiếng động bên trong mới đẩy cửa vào.

Hàn Tri Dao đang nhìn tài liệu, thấy Lê Tử Ngôn vào hơi giật mình, chưa lên tiếng đối phương đã đi tới trước mặt hắn, đặt hồng trà xuống sau đó ngồi xổm bên đùi hắn.

"Chú ơi, có phải chú đang giận em không?

Sau này em sẽ không giận chú nữa, chú đừng giận em nữa nha?"

Lê Tử Ngôn ngồi xổm dưới sàn với đôi mắt ngập nước, còn đáng thương bĩu môi thì ai nỡ giận cậu chứ.

Huống chi trong lòng Hàn Tri Dao vốn đã áy náy, lúc này lại càng đau lòng.

"Không có giận, đứng lên đi."

"Không ạ, chú đâu có nói chuyện với em, cũng không nhắn tin với em luôn..."

Lê Tử Ngôn lắc đầu úp mặt lên đùi Hàn Tri Dao, cảm giác ấm áp mềm mại của đôi gò má xuyên thấu qua lớp vải mỏng lan đến đùi Hàn Tri Dao, giống như một dòng điện không kiểm soát được lan khắp cơ thể hắn.

Nhưng hung thủ vẫn chưa chịu dừng lại, cọ cọ trên đùi hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn, "Chú ơi, đừng giận Ngôn Ngôn nữa mà, Ngôn Ngôn thích chú.

"

Đồng tử Hàn Tri Dao lập tức co rút, nắm chặt tay.

Mẹ, ai mà chịu được.
tự nhin kết rồi ㅠㅠ
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
ai ghẹo bạn hay bạn ghẹo tui


tự nhiên thấy mấy editor thông báo là có vụ audio gì đó cái tui cũng lên check thử cái truyện bên tui cũng dính nè (*ᴗ͈ˬᴗ͈)ꕤ*.゚

có gì mng search tên truyện là ra một nùi video luôn á chứ còn hình nữa mà app cam k chịu load cho toy 🥹mng có lướt thấy thì report nhẹ nhé hjhj. cảm ơn các bae ⋆˙⟡♡
 
Back
Top Bottom