Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 240: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (19)


Editor: Uyên

Tôn Thiến Dĩnh sững sờ không ngờ bà cụ lại phản ứng như vậy, trên mặt cô vẫn đầy nước mắt, ánh mắt khiếp sợ, ngồi bệt dưới đất nhưng lại không có người đỡ, các người hầu xung quanh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cũng không tới gần.Nếu Tôn Thiến Dĩnh biết thân biết phận không xen vào chuyện của người khác thì tất nhiên mấy cô sẽ cung kính hầu hạ.

Nhưng bây giờ cô lại làm đại soái phiền lòng nên các cô phải tôn trọng chủ của mình.Về phần Hàn Tri Dao thích nam hay nữ...bọn họ là người của dinh thự Đại Soái, nói thật nếu không có dinh thự Đại Soái che chở thì cuộc sống của họ ở bên ngoài không biết đã đi đến đường nào.

Bọn họ không có tư cách quản lý chứ đừng nói đến việc quan tâm."

Thúy Bình, bà mệt rồi, đỡ bà về phòng đi."

"Dạ lão phu nhân."

"Xuân Mai."

Bà cụ Hàn liếc nhìn cô gái đang đứng bên cạnh, vươn tay ấn trán, "Đưa tiểu thư Tôn về phòng nghỉ đi."

"Dạ."

Thúy Bình đỡ bà cụ lên lầu về phòng, Xuân Mai cùng với mấy người hầu khác đi tới trước mặt Tôn Thiến Dĩnh, "Tiểu thư Tôn, đi thôi."

Sau khi vào phòng, Thúy Bình đóng cửa rồi đỡ bà cụ ngồi xuống, rót cho bà một ly nước.Thật ra bình thường bà cụ thích uống trà nhưng mấy ngày trước Lê Tử Ngôn nói ban đêm uống trà gây khó ngủ nên đã đổi thành nước mật ong cho bà cụ.Bà cụ uống một hớp rồi đặt ly sang một bên: "Ai, hy vọng con bé này không làm chuyện gì khác thường nữa."

"Lão phu nhân, chuyện đại soái..."

"Thật ra bà đã đoán được từ sớm rồi chỉ là không dám xác định, không ngờ......"

Bà cụ cau mày thở dài, lúc trước bà thấy giọng của Lê Tử Ngôn hơi quen nhưng không nhớ tới ai, nhìn dáng người của Lê Tử Ngôn cũng cảm thấy giống như đã thấy ở đâu đó rồi.

Bà cố ý quan sát thì thấy được yết hầu trên cổ Lê Tử Ngôn nhưng yết hầu của Lê Tử Ngôn không hiện rõ nên bà chỉ nghĩ là do cậu quá gầy."

Bây giờ biết rồi bà cũng không thấy bất ngờ, chỉ là không ngờ hai đứa lại ở bên nhau."

Thúy Bình há miệng rồi lại khép lại, vẻ mặt cũng không tốt, nhẹ nhàng vuốt lưng bà cụ: "Cậu chủ nghĩ thế nào?

Dù ngài Ngôn có đẹp đến đâu thì cũng là đàn ông, sau này sợ sẽ bị người ta chỉ trích."

"Thằng nhóc đó bà hiểu, nó đã xác định thì mới dám dẫn về nhà, ngay cả bà mà nó còn dám bày mưu với ngài Ngôn, nếu không thì nó dẫn về làm gì, đưa đến chỗ phụ tá Lưu là được rồi."

Bà cụ đã sống nửa đời người rồi, chuyện gì cũng đã thấy: "Cháu trai bà đi đánh giặc cũng chưa từng lùi bước thì sao có thể vì bị người chỉ trích mà thay đổi.

Quên đi, nó đã lớn rồi, trong lòng nó hiểu rõ là được, bà mặc kệ."

Thúy Bình gật đầu rồi đỡ bà cụ lên giường nghỉ ngơi, dinh thự Đại Soái lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.Bên kia, lúc Hàn Tri Dao chạy tới sân sau Lê Viên thì trời đã tối, cửa sau Lê Viên cũng đã khoá.Hàn Tri Dao quan sát xung quanh rồi đạp lên vách tường nhảy lên nóc nhà rồi nhảy vào sân.Nơi này hắn đã quá quen thuộc rồi, nhắm mắt cũng có thể đi đến phòng của Lê Tử Ngôn, cửa phòng đóng chặt, đèn cũng không sáng, Hàn Tri Dao thở hổn hển cẩn thận đẩy cửa sổ bên cạnh chui vào.Bước chân Hàn Tri Dao rất nhẹ nên rất khó bị phát hiện, từng bước đi tới bên giường, Hàn Tri Dao nhìn tấm chăn đang phồng lên, trong lòng cũng an tâm nhưng vẫn hơi căng thẳng.Cởi giày ra leo lên giường, Hàn Tri Dao ôm eo Lê Tử Ngôn từ sau lưng, một giây sau suýt nữa bị thọc vào bụng."

Ai?!"

"Đừng sợ!

Là anh!

Là anh, Tử Ngôn, là anh mà..."

"Tri Dao?"

Sức giãy dụa của Lê Tử Ngôn trở nên yếu ớt, cẩn thận phân biệt chủ nhân của giọng nói rồi xoay người, quả nhiên đập vào mắt là gương mặt quen thuộc, "Sao anh lại tới đây!"

Hàn Tri Dao không nói gì chỉ ôm Lê Tử Ngôn vào ngực, hành động càng siết chặt, vùi mũi vào cổ Lê Tử Ngôn hít một hơi mùi thơm nhẹ dịu trên người Lê Tử Ngôn."

Anh nhớ em."

"......Vậy đâu cần nửa đêm còn tới đây, đâu ra thể thống gì nữa."

Lòng Lê Tử Ngôn cũng mềm nhũn, đã mấy ngày hai người không gặp nhau mà có cảm giác như cách ba thu.

Đầu dụi vào lồng ngực Hàn Tri Dao, Lê Tử Ngôn dán sát người mình vào lòng Hàn Tri Dao, "Em cũng nhớ anh."

"Tử Ngôn, có phải Tôn Thiến Dĩnh tới gặp em không?

Cô ta có nói gì quá đáng với em không?"

"Cô ấy có đến nhưng không nói gì nhiều, mà sao anh biết?"

Hàn Tri Dao vuốt tóc và gáy mềm mại của Lê Tử Ngôn, giọng nói nặng nề, "Sau khi cô ta về nhà lập tức quậy một hồi rồi nói chuyện của em."

"......Bà cũng biết rồi?"

"Ừm."

"Vậy tại sao anh không ở nhà!

Lỡ bà tức giận thì sao?!

Anh thật là!"

Lê Tử Ngôn gấp không chịu nổi, vừa nhìn đã biết bà cụ là người bảo thủ, sao có thể chấp nhận chuyện thế này: "Anh có ngốc hay không hả!"

"Vợ ngốc, anh thấy người ngốc nhất chính là em."

Hàn Tri Dao bất đắc dĩ, sự tức giận và bất mãn với Tôn Thiến Dĩnh cũng được xoa dịu, hắn giơ tay vuốt ve hai má Lê Tử Ngôn, "Chắc bà nội đã biết từ rất sớm rồi."

"A..."

Lê Tử Ngôn ngơ ngác há miệng.

Bình thường cậu "khôn khéo" quen rồi, vô thức lộ ra biểu cảm như vậy ngược lại càng đáng yêu.Hàn Tri Dao cười hôn lên trán Lê Tử Ngôn một cái, tay cũng đặt ở mông Lê Tử Ngôn, "Đừng sợ, bà nội nhìn thì cổ hủ nhưng cũng là người thông suốt nhất, nếu bà không đồng ý thì hôm nay anh cũng không ra khỏi nhà được đâu."

"......Sao bà biết được?"

"Không biết, có lẽ là nhận ra giọng của em?"

Hàn Tri Dao vỗ vỗ mông Lê Tử Ngôn, cảm giác mềm mềm làm hắn yêu không thôi nhưng lại bị Lê Tử Ngôn nắm cổ tay, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện sẽ không sao đâu.

Trước tiên ngủ với anh một lát đi, mấy ngày nay rất nhớ em, cũng không ngủ ngon..."

Hàn Tri Dao thật sự mệt muốn chết, còn chưa dứt lời đã nhắm mắt lại.

Lê Tử Ngôn dựa vào ánh trăng lờ mờ nhìn gương mặt Hàn Tri Dao, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười, giơ tay vuốt ve má Hàn Tri Dao rồi hôn lên môi Hàn Tri Dao."

Anh Tri Dao ngủ ngon."

Giấc này ngủ đến rạng sáng.

Lúc Tiểu Thạch Đầu đẩy cửa vào còn phải dụi mắt không tin được mình đã thấy cái gì.

Nếu như không phải Lê Tử Ngôn rất nhanh ngồi dậy ra hiệu với y thì chỉ sợ y đã hét thành tiếng.Ngón tay Lê Tử Ngôn đặt trước miệng, cười cười với Tiểu Thạch Đầu, còn tay phải dỗ Hàn Tri Dao đang ngủ trên giường, "Nhỏ giọng thôi, chuẩn bị cháo thanh đạm."

"Dạ."

Tiểu Thạch Đầu gật đầu, đặt thao nước xuống rồi vội vàng rời khỏi phòng đóng cửa lại.Lê Tử Ngôn liếc nhìn lông mi đang run rẩy của Hàn Tri Dao, một tay chống lên gối của Hàn Tri Dao rồi cứ như vậy nhìn hắn.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 241: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (20)


Editor: Uyên

"Dậy rồi?

Anh muốn nằm thêm không?"

Lê Tử Ngôn giơ tay vuốt ve mi tâm Hàn Tri Dao nhưng lại bị đối phương bắt lấy tay đặt ở trên miệng khẽ hôn."

Lại đây cho anh ôm."

Lê Tử Ngôn khẽ cười, ngoài miệng nói không nhưng người lại dựa vào lòng Hàn Tri Dao, ngón tay viết chữ trên ngực Hàn Tri Dao."

Đang làm gì vậy?"

"Viết tên của em lên người anh để người ta khỏi nhớ thương."

Hàn Tri Dao mỉm cười, không mở mắt mà cúi đầu hôn lên tóc Lê Tử Ngôn một cái, "Muốn viết thì viết lên mặt anh này, để người ta còn thấy được."

"Không biết xấu hổ."

"Anh muốn dỗ vợ vui mà sao lại nói không xấu hổ chứ."

Giọng điệu khá nghiêm túc, tuy nghe giống như là dỗ Lê Tử Ngôn vui vẻ nhưng Lê Tử Ngôn biết Hàn Tri Dao đang nói thật lòng.

Hàn Tri Dao thật sự hy vọng mình có thể mang lại đủ cảm giác an toàn cho Lê Tử Ngôn, hắn muốn người khác biết Lê Tử Ngôn là của hắn, hắn cũng là của Lê Tử Ngôn."

Được rồi, không đùa với anh nữa, khi nào anh về quân bộ?"

"Lát nữa đi, ăn sáng xong thì qua đó, gần đây phương nam không được ổn lắm, e là bên tổng thống sẽ có chuyện."

Lê Tử Ngôn biết bây giờ có không ít thế lực tụ tập thành một nhóm, tổng thống cũng mang theo ý xấu, còn thêm tình hình trong nước không tốt nên vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc."

Có nguy hiểm đến anh không?"

"Yên tâm, anh đã chuẩn bị trước rồi.

Huống chi đám người Tây như hổ rình mồi nên trong nước cũng không dám làm lớn chuyện, bọn họ còn cần anh đi chống lại quân địch nên không thể ra tay với anh."

Tuy những lời này rất tự tin nhưng cũng thấy được thân phận của Hàn Tri Dao không thấp.

Lê Tử Ngôn đau lòng nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể ôm chặt eo Hàn Tri Dao.Hai người nằm trên giường một lúc, Lê Tử Ngôn từ trên giường đứng dậy lấy ra một bộ trường sam.

Tối hôm qua Hàn Tri Dao tới vội nên không thay quần áo, mà ở đây cũng không tiện mặc quân phục nên chỉ có thể mặc tạm đồ của Lê Tử Ngôn.Cũng may lúc trước Lê Tử Ngôn có mua vài bộ sai kích cỡ, chứ không thì không biết Hàn Tri Dao sẽ mặc gì.Hàn Tri Dao đứng cúi đầu nhìn Lê Tử Ngôn đang gài nút cho mình, gương mặt càng thêm dịu dàng, không kìm chế được cúi đầu hôn lên má Lê Tử Ngôn."

Buổi chiều đợi anh, anh đến đón em về gặp bà nội."

"Ừm."

Chuyện đã đến nước này rồi tất nhiên cũng không cần giấu nữa, càng sớm nói rõ càng tốt.Sau khi ăn sáng, Hàn Tri Dao qua quân bộ, Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế nhìn lòng bàn tay vừa mới được Hàn Tri Dao hôn, từ từ xuất hiện một nụ cười.Buổi chiều, Tiểu Thạch Đầu không đi theo mà đến nhà phụ tá Lưu.Lê Tử Ngôn mặc trường sam màu xanh, tóc tai chải gọn gàng giống như cậu học sinh.

Khuôn mặt lạnh lùng càng làm cho người nhìn rung động, nhưng khi ánh mắt nhìn vào Hàn Tri Dao liền biến thành thân mật không hề có khoảng cách, đuôi mắt cũng càng thêm đa tình."

Đi thôi."

"Ừm."

Lúc hai người về, bà cụ đang uống trà trong sân, thấy hai người liền đặt tách trà xuống, "Về rồi à."

"Bà nội."

"Lão phu nhân."

"Ngài Ngôn, không ngờ tôi lại gặp ngài trong trường hợp thế này."

"Lão phu nhân, ngài gọi tên con được rồi."

Lê Tử Ngôn cúi đầu, giọng nói mềm mỏng nhưng vẫn chứa đầy ngượng ngùng, "Lúc trước là Tử Ngôn sai, hy vọng lão phu nhân không trách."

Lão phu nhân gật đầu, "Tất nhiên rồi, hai đứa ngồi đi."

Hàn Tri Dao kéo Lê Tử Ngôn ngồi đối diện bà cụ, sáng sớm hôm nay bà cụ đã kêu người đưa Tôn Thiến Dĩnh về, lúc này trong dinh thực cũng yên tĩnh hơn rất nhiều."

Chuyện của hai đứa bà đều hiểu, bà cũng không có ý ngăn cản nhưng mà dù tình cảm nam nữ cũng có khó khăn, huống chi hai đứa?"

"Nếu đã xác định trong lòng có nhau thì sau này cũng sẽ không hối hận.

Nếu chỉ vì sợ hãi mà buông tay thì có khi phải hối hận cả đời."

Lê Tử Ngôn nắm tay Hàn Tri Dao kiên định nói.Nếu như hồi đó thì cậu sẽ không có dũng cảm như vậy nhưng không biết trên đường xuyên nhanh đã xảy ra chuyện gì mà sự rụt rè trong lòng cậu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại là sự kiên định với tình cảm và dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.Bà cụ nhìn Lê Tử Ngôn thật sâu rồi nhìn Hàn Tri Dao bên cạnh mình, gật đầu: "Chuyện của hai đứa bà sẽ không để ý nữa, chỉ hy vọng có thể dài lâu.

Thôi, bà đi dạo đây, hai đứa nói chuyện đi."

Nói xong bà cụ liền đứng dậy, lúc quay đầu khóe miệng còn hơi nhếch lên.Hàn Tri Dao nhìn bóng lưng bà đã hiểu ý của bà, cười cười dẫn Lê Tử Ngôn lên lầu đóng cửa lại."

Phụ huynh đã gặp, bà nội cũng gật đầu, khi nào về nhà với anh đây."

"Nếu em không chấp nhận thì anh có cho không?"

Lê Tử Ngôn mỉm cười vuốt ve môi Hàn Tri Dao, "Em hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, em không cần công khai hoành tráng, chỉ cần biết anh là của em là đủ rồi."

Lê Tử Ngôn nói đúng, bây giờ không phải thời điểm tốt để công bố quan hệ giữa hai người, thân phận của Hàn Tri Dao đang ở dầu sôi lửa bỏng, nếu bị người ta bắt được điểm yếu thì sẽ gây bất lợi cho Lê Tử Ngôn."

Anh mãi mãi là của em."

Hàn Tri Dao ôm Lê Tử Ngôn cằm đặt lên vai cậu, "Đúng rồi, hôm nay phụ tá Lưu có nói là muốn đưa Tiểu Thạch Đầu đi trường quân đội, em thấy thế nào?"

"Vậy sao?!

Tốt quá rồi, em muốn cho Tiểu Thạch Đầu đến trường nhưng vẫn chưa làm được thủ tục."

"Ừm, chuyện này không khó, cứ để phụ tá Lưu làm người giám hộ của y, sau đó tới trường quân đội báo danh là được.

Bây giờ còn trẻ, nhận kiến thức sớm cũng tốt."

Lê Tử Ngôn gật đầu, Tiểu Thạch Đầu vốn muốn làm lính, đây cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của Tiểu Thạch Đầu, "Em mà nói cho y biết thì nhất định rất vui."

"Bây giờ đã vui rồi, có lẽ phụ tá Lưu đã nói trước."

Hàn Tri Dao không muốn Lê Tử Ngôn ở với hắn mà lại nghĩ đến người khác, nhéo eo Lê Tử Ngôn, thấy sự chú ý của Lê Tử Ngôn đã quay về trên người hắn mới mỉm cười đắc ý.Có quan hệ nên dễ làm việc, chuyện của Tiểu Thạch Đầu rất nhanh đã làm xong, lúc Lê Tử Ngôn đưa y vào trường quân đội giống như là người ba ân cần dặn dò, Tiểu Thạch Đầu cũng đỏ mắt nghe lời, khóc ở trong lòng Lê Tử Ngôn một hồi lâu mới khàn giọng nói tạm biệt.Hàn Tri Dao cùng Lê Tử Ngôn nhìn xe rời đi rồi đưa Lê Tử Ngôn với đôi mắt đỏ hoe về nhà.Từ đó về sau, Tôn Thiến Dĩnh chưa từng tới dinh thự Đại Soái nữa, Lê Tử Ngôn vẫn ở Lê Viên như trước nhưng thỉnh thoảng sẽ đến dinh thự Đại Soái trò chuyện với bà cụ, tất cả dường như rất yên bình và tốt đẹp.Tuy nhiên sự bình tĩnh chỉ là tạm thời, vào năm thứ ba dân quốc, quân đội Nhật Bản chiếm được phía đông bắc, quân đội Nga gây sức ép ở phía bắc, cuộc chiến tranh trong một thời gian dài bắt đầu.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 242: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (21)


Editor: Uyên

"Làm sao đây, làm sao đây..."

"Anh ơi, em không muốn chết, em còn muốn hát hí kịch..."

"Em trai...em gái..."

Trong Lê Viên ai nấy đều hoảng loạn, sau khi chiến tranh nổ ra, trong tỉnh thành cũng không tránh bị người ta dòm ngó, nếu như không phải có Hàn Tri Dao canh giữ ở tỉnh thành thì e là đã sớm rơi vào tay giặc.

Chẳng qua dù như vậy nhưng vẫn có không ít người bị ảnh hưởng.

Lê Tử Ngôn thở dài nhìn Lê Viên dần trở nên vắng vẻ, sau khi chiến tranh bắt đầu ông chủ Lê Viên đã rời đi còn mang hết tài sản của Lê Viên, ngay cả giấy tờ đất đai cũng bị bán.

Dù Lê Tử Ngôn có vị trí thế nào thì rốt cuộc vẫn chỉ là con hát, cũng là làm việc cho Lê Viên không có quyền gì.

Ông chủ vừa đi thì coi như Lê Viên cũng tan rã.

Tiểu Thạch Đầu ở trường quân đội nên cũng phải ra chiến trường, hôm qua Hàn Tri Dao đã ra tiền tuyến nên bây giờ bên cạnh Lê Tử Ngôn không có ai.

"Quản lý Lý lại đây."

Lê Tử Ngôn lấy trong rương nhỏ ra túi tiền tiết kiệm nhiều năm của mình, không tính là quá nhiều nhưng cũng coi như đủ dùng, "Chia tiền này cho mọi người đi."

"Được."

Quản lý Lý gật đầu, mỗi người được năm mươi sáu tệ cũng coi như không ít.

"Bây giờ đang chiến tranh loạn lạc, đường ai nấy đi cũng không sao, tôi không có bao nhiêu tiền nhưng vẫn đủ chi phí đi lại và giải quyết tạm."

Lê Tử Ngôn thở dài khẽ cười, "Hãy nhìn về phía trước, ngày mốt bọn họ sẽ thu lại Lê Viên nên mọi người mau chóng dọn hành lý rồi tìm nơi ở đi."

"Ngài Ngôn...em trai, còn em thì sao?

Sau này chúng ta sẽ không hát kịch nữa à?"

Lê Tử Ngôn lắc đầu, "Vẫn hát, em sẽ hát hí kịch cả đời, mọi người phải tin tưởng đại soái, bây giờ phương bắc đang loạn, phương nam vẫn còn ổn định mọi người tìm một nơi an toàn, sẽ có một ngày nghe được tin đại soái thắng lợi, em cũng tin ngày đó sẽ không lâu đâu."

Giọng nói của cậu bình tĩnh ấm áp có thể trấn an được lòng người, tiếng khóc trong sân chỉ còn lại tiếng nức nở nho nhỏ.

"Anh nói rất đúng, nhất định đại soái Hàn sẽ thắng lợi trở về!

Chúng ta phải tin đại soái!

Trung Quốc sẽ không để cho bọn họ xúc phạm!"

"Đúng vậy!"

Tính cách của bọn trẻ là trong sáng nhất, cũng chính vì trái tim ngây thơ của chúng mà khiến cho xã hội trong lúc này tràn đầy sức sống.

Những người lớn tuổi khác không còn khóc nữa, thật ra bọn họ cũng đã sớm đoán được sẽ có ngày như vậy, nhưng dù thế nào họ vẫn phải tiếp tục cuộc đời của mình, cũng không thể suốt ngày than thở được.

Đại soái Hàn còn nhỏ tuổi hơn một số người ở đây nhưng đã lên chiến trường bảo vệ tổ quốc thì bọn họ có tư cách gì mà phàn nàn.

Tiền đã được chia đều, Lê Tử Ngôn không giữ nhiều cho mình, người Lê Viên không muốn bỏ trang phục của mình nên mỗi người đều quyết định mang theo.

"Em trai."

Anh lớn của Lê Viên đi tới bên cạnh Lê Tử Ngôn, y cùng Lê Tử Ngôn nhìn hình ảnh hoang tàn trong sân với sắc mặt phức tạp, "Em trai, em sẽ đi đâu?"

"Em ở lại tỉnh thành."

"Tỉnh thành đã thành cái đinh trong mắt của quân Nhật và bọn Tây rồi, một ngày nào đó chúng sẽ đánh vào thành."

Lê Tử Ngôn mỉm cười gật đầu, "Em biết nhưng dù thế nào thì cội nguồn của em là ở đây, người em muốn chờ cũng ở đây."

".....Em và đại soái Hàn..."

"Anh lớn, anh và em cùng nhau lớn lên nên có vài chuyện chắc anh sẽ hiểu cho em."

Anh lớn thở dài nhìn Lê Tử Ngôn rồi gật đầu, "Em phải cẩn thận, hy vọng có một ngày anh còn có thể cùng em hát một vở kịch."

"Được thôi."

Hai người nhìn nhau cười nhưng cũng hiểu được, ngày đó không biết khi nào sẽ đến.

Trong tỉnh thành vẫn bình tĩnh như trước nhưng người trên đường lại thưa thớt đi rất nhiều cũng mất đi sự náo nhiệt trước kia.

Người trong Lê Viên đều được tự do, Lê Tử Ngôn đứng ở xa xa nhìn những người khác tới nhận mảnh đất Lê Viên.

Lo lắng của cậu đã không còn, bây giờ cậu chỉ muốn ở bên cạnh Hàn Tri Dao.

Xách hành lý ít ỏi của mình đến dinh thự Đại Soái, Lê Tử Ngôn mặc trường sam mộc mạc nên không khiến người chú ý.

"Ngài Ngôn, ngài về rồi."

Quản gia vội vàng nghênh đón nhận lấy hành lý trong tay Lê Tử Ngôn, "Mau vào phòng nghỉ ngơi."

"Lão phu nhân sao rồi?"

"Vẫn thế, nói là không lo nhưng cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, cả người phờ phạc đi hẳn."

Lê Tử Ngôn gật đầu, cậu có thể hiểu được tâm trạng này bởi vì cậu cũng vậy.

Từ lúc Hàn Tri Dao đi mỗi ngày cậu ăn không vô ngủ cũng không được, mặc dù tin năng lực của Hàn Tri Dao nhưng cũng không thể nào yên tâm, phải sụt mất mấy cân.

"Ôi trời, tôi thấy sắc mặt ngài cũng không tốt lắm, để tôi bảo nhà bếp làm canh gà cho ngài."

Lê Tử Ngôn định từ chối nhưng nhớ tới bà cụ nên gật đầu, "Phiền ngài bảo nhà bếp hầm gà mềm chút để lão phu nhân ăn."

"Được, ngài cứ yên tâm."

Quản gia đồng ý rồi lập tức vào nhà bếp, Xuân Mai mang đồ của Lê Tử Ngôn vào phòng Hàn Tri Dao, Lê Tử Ngôn thì rửa tay rồi đi ra sân sau.

Bà cụ đang cau mày ngồi trong đình, giữa hai hàng lông mày đầy ưu sầu, sau khi thấy Lê Tử Ngôn mắt liền sáng lên, vẫy tay với cậu.

"Tử Ngôn lại đây."

"Lão phu nhân."

"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi bà nội được rồi."

Bà cụ coi như đã chính thức chấp nhận Lê Tử Ngôn, bà sống một đời sung túc nên cũng không muốn làm chuyện chia rẽ uyên ương làm gì, huống chi hơn một năm nay ai nấy đều thấy rõ tình cảm của Lê Tử Ngôn dành cho Hàn Tri Dao, bà đã vốn rất thích Lê Tử Ngôn nên lúc này càng không có gì không hài lòng."

Sao sắc mặt không tốt vậy, bà đã nghe nói chuyện của Lê Viên rồi, sao con không nói bên đây, lấy tiền mua lại chỗ đó."

Lê Tử Ngôn lắc đầu, đứng lên bóp vai bà cụ, "Sớm muộn gì Lê Viên cũng phải giải tán, một số người đã không còn đơn giản nữa, giữ lại cũng vô dụng.

Hơn nữa bây giờ bên Tri Dao đang cần tiền nên dùng ở chỗ chính đáng."

"Đứa nhỏ này thật tinh mắt."

Bà cụ thở dài vỗ vỗ tay Lê Tử Ngôn, "Vậy cũng đừng lo lắng quá, ở nhà từ từ nghỉ ngơi."

"Nói bà nội mới đúng, khoảng thời gian này con chưa kịp về mà đã nghe quản gia nói bà không nghỉ ngơi nhiều."

"Quen rồi, mỗi lần Tri Dao đi đánh giặc bà không thể yên tâm nổi, tuy không phải lần đầu nhưng dù sao cũng là cháu ruột của bà, sao mà không lo cho được."

Lê Tử Ngôn gật đầu, rũ mắt che đi cô đơn trong mắt mình, "Đúng vậy, nhưng nhất định Tri Dao sẽ thắng lợi trở về."

"Ừm, hai bà cháu mình cùng chờ nó về."

Một già một trẻ ở trong sân trò chuyện một hồi, đến khi trời dần tối Lê Tử Ngôn đỡ bà cụ vào nhà, dỗ bà vui uống mấy chén canh, lại hát một lúc mới đưa bà về phòng nghỉ ngơi.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 243: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (22)


Editor: Uyên

Lê Tử Ngôn nằm trên giường không cách nào ngủ được, từ khi Hàn Tri Dao ra tiền tuyến, cậu không thể ngủ yên ngày nào, mỗi ngày nằm trên chiếc giường lạnh lẽo co mình vào trong chăn, nhắm mắt thật lâu cũng không thể vào giấc.Tin tưởng Hàn Tri Dao là một chuyện, lo lắng cho Hàn Tri Dao lại là chuyện khác, dù Hàn Tri Dao có ba đầu sáu tay thì sự quan tâm và lo lắng trong lòng cậu cũng không thể nào giảm bớt.Người yêu của cậu đang ở nơi nguy hiểm nhất sao cậu có thể yên tâm được chứ.Nằm trong chăn nhắm mắt lại, Lê Tử Ngôn ôm gối Hàn Tri Dao hít sâu hơi thở thuộc về Hàn Tri Dao đã sắp biến mất, giống như đang ôm Hàn Tri Dao đi vào giấc ngủ vậy.Bên Lê Viên xử lý xong rồi nên Lê Tử Ngôn không còn gì phải bận tâm nữa, hàng ngày đều đến toà soạn xem tin tức, chú ý hướng đi của dư luận để phòng ngừa gián điệp lợi dụng lời lẽ kích động lòng dân.Hàn Tri Dao có giỏi đến đâu thì cũng không thể lo hết được mọi mặt, huống chi còn vướng chuyện quân vụ, để xử lý những vấn đề còn lại cũng cần rất nhiều thời gian và công sức.

Lê Tử Ngôn không phải là người có thể thảnh thơi hưởng thụ trong lúc này, cậu là người Trung Quốc nên trái tim vẫn hướng về đất nước, dù nơi này khác với Trung Quốc hiện thực nhưng cậu vẫn muốn cống hiến một phần của mình.Mà ông chủ của tòa soạn là người quen cũ của Lê Tử Ngôn cũng là người có lòng yêu nước, cộng thêm trước khi Hàn Tri Dao đi có để lại vài binh lính cho Lê Tử Ngôn nên Lê Tử Ngôn muốn đến đây xem cũng không khó.Sau khi đọc những bài báo gần đây, Lê Tử Ngôn rút ra được vài vấn đề, cho binh lính bên cạnh chú ý hướng đi của mấy người này rồi mới thở dài uống trà."

Lão phu nhân!

Ngài Ngôn!

Đại soái về!"

"Cái gì?!"

Lê Tử Ngôn còn chưa kịp uống trà đã nghe được giọng nói vui mừng của quản gia, cậu lập tức đứng dậy xoay người, tất cả giống như một thước phim quay chậm, quân phục màu xám với những giọt nước mưa trên vai, Lê Tử Ngôn lần đầu biết được cái gì gọi là liếc mắt nghìn năm."

Bà nội."

Bà cụ vừa nghe cháu trai lớn trở về lập tức vội vàng từ trong phòng đi ra, thấy Hàn Tri Dao liền đi tới kiểm tra, Hàn Tri Dao để bà cụ kiểm tra, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Lê Tử Ngôn đang ngây người, "Bà nội đừng lo, mọi chuyện rất thuận lợi."

"Ừm, tốt lắm cháu ngoan."

Bà cụ nhận ra Hàn Tri Dao đang sốt ruột muốn gặp Lê Tử Ngôn nên cũng không muốn làm bóng đèn nữa, mỉm cười vỗ vai Hàn Tri Dao, "Đi nói chuyện với Tử Ngôn đi, mấy ngày nay Tử Ngôn rất lo cho con."

"Dạ con biết rồi."

Hàn Tri Dao đỡ bà cụ ngồi xuống rồi đi từng bước tới trước mặt Lê Tử Ngôn, hắn cởi găng tay, ngón tay hơi lạnh giơ lên vuốt ve má Lê Tử Ngôn, "Tử Ngôn, anh về rồi."

Lê Tử Ngôn ngây ngốc đứng đó nhìn Hàn Tri Dao, cảm thấy hình ảnh trước mặt dần mơ hồ, một giây sau hai má được hai tay nâng lên, một nụ hôn nhẹ rơi xuống môi."

Đừng khóc, anh về rồi, anh đã về."

Hàn Tri Dao nhìn Lê Tử Ngôn lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng có vài phần đắc ý, nhưng nhiều hơn là đau lòng.

Hắn cười cười nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, ngón cái vuốt ve hai cái ở cổ tay Lê Tử Ngôn, nhìn qua bà cụ, "Bà nội, con đưa Tử Ngôn về phòng nghỉ trước, lát nữa xuống thăm bà."

"Ừm, đi đi."

Bà cụ chỉ cười gật đầu, cũng không nói gì nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt dần ôn hòa.Vừa vào phòng, Hàn Tri Dao lập tức đóng chặt cửa phòng bế Lê Tử Ngôn lên đặt xuống giường, cởi áo khoác giam cầm Lê Tử Ngôn ở giữa ngực mình và giường."

Tử Ngôn, anh về rồi."

Lê Tử Ngôn cắn môi dưới, giơ tay lên ôm cổ Hàn Tri Dao, tủi thân vùi vào lòng Hàn Tri Dao, "Tri Dao, em rất nhớ anh, em nhớ anh rất nhiều..."

Cậu luôn bình tĩnh, ngay cả khi giải quyết chuyện tình cảm vẫn có thể kìm chế kích động trong lòng mình.

Tuy cũng từng đùa giỡn, làm nũng với Hàn Tri Dao nhưng chủ động như vậy lại là lần đầu tiên.Trái tim Hàn Tri Dao vừa ngọt vừa chua, hận không thể hoà tan Lê Tử Ngôn thành máu thịt của mình, vĩnh viễn không thể chia lìa."

Đừng lo, anh không sao, đã nói sẽ ở với em cả đời rồi.

Không khóc nữa, anh đau lòng..."

"Ừm..."

Lê Tử Ngôn mang theo tiếng nức nở ngẩng đầu, đôi mắt phượng đẫm nước càng thêm thâm tình, cậu mím môi kéo Hàn Tri Dao xuống, dâng môi mình lên.Thợ săn chưa bao giờ buông tha cho con mồi chủ động tiến lại gần, từ da thịt đến xương cốt đều hưởng thụ.Con mồi chỉ có thể nâng cần cổ mảnh mai kêu lên từng tiếng rên rỉ, giây sau lại bị thợ săn dùng răng nanh cắn vào phần cổ trắng nõn mong manh nhất.Săn mồi hay hưởng thụ chỉ có con mồi và thợ săn mới biết được mùi vị thế nào.Hai người vào phòng nói chuyện hết cả buổi trưa, bà cụ nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường, "Xuân Mai, đi gọi đại soái và ngài Ngôn xuống ăn cơm."

"Dạ."

Xuân Mai lên lầu, một lát sau đã xuất hiện tiếng bước chân nhưng chỉ có một mình Hàn Tri Dao."

Bà nội, lát Tử Ngôn sẽ ăn, con và bà ăn trước đi."

"Ừm."

Bà cụ ngồi vào bàn ăn với Hàn Tri Dao, sau khi ăn xong lén lút nói: "Con không biết kiềm chế à, mấy ngày nay đứa nhỏ không khỏe rồi, hồi sáng còn phải xử lý mấy bài báo, sao con không biết thương người ta vậy?"

"Bà nội, con khó kiềm lòng nổi, bà cũng biết tiểu biệt thắng tân hôn mà, huống chi tụi con chỉ mới kết hôn."

"Chỉ có cái miệng là giỏi, cũng không biết học từ ai!"

Bà cụ bất lực lắc đầu nhưng nói cho cùng thì tình cảm của hai đứa nhỏ tốt trong lòng bà cũng có thể yên tâm.Rốt cuộc Lê Tử Ngôn đến tối mới ăn cơm, lúc xuống đã thay một bộ trường sam cổ cao hơn nhưng vẫn thấy được dấu hồng tím trên cổ.

Cũng may người ở dinh thự Đại Soái biết giữ miệng sẽ không nói lung tung."

Tử Ngôn uống thêm canh đi, sắc mặt em..."

"Lão phu nhân!

Đại soái, ngài Ngôn, bên ngoài có đoàn người xưng là người của tổng thống phương Nam."

Quản gia vội vàng chạy tới, nghiêm túc nói.Hàn Tri Dao nhíu mày, lúc này tổng thống phương Nam cho người tới làm gì?"

Cho bọn họ vào đi."

"Được."

Lê Tử Ngôn ngẩng đầu lo lắng nhìn Hàn Tri Dao, Hàn Tri Dao nắm chặt tay cậu, "Không sao, có anh đây."

"Ừm."

Đoàn người kia rất nhanh đã vào, đều mặc đồ bình thường, âu phục đen và đội mũ, ăn mặc không quá bắt mắt nhưng cũng không thấp kém."

Ngưỡng mộ đại soái Hàn lâu rồi, chúng tôi là uỷ viên của chính phủ phương Nam, trễ thế này còn đến làm phiền.

Thật xin lỗi."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 244: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (23)


Editor: Uyên

"Mọi người ngồi đi."

Thái độ của Hàn Tri Dao không nóng không lạnh, người hầu bên cạnh rất tinh mắt, lại rót trà sau đó đứng sang một bên.Lê Tử Ngôn đã đỡ bà cụ về phòng, những vấn đề chính trị này bọn họ vẫn nên phải tránh đi, cũng giảm bớt phiền phức cho Hàn Tri Dao.Đoàn người ngồi trên sô pha cười cười với Hàn Tri Dao, "Ngưỡng mộ tên tuổi của đại soái Hàn đã lâu, chúng tôi ở chính phủ phương Nam không ít lần nghe đến danh tiếng của ngài."

"Mọi người quá khen rồi, chắc hôm nay đến đây không chỉ nói chuyện thôi chứ?"

Vẻ mặt Hàn Tri Dao không thay đổi, ngẩng đầu nhìn đám người một cái, cười cười, "Mọi người cũng không cần lòng vòng, đều xuất thân là quân nhân vậy thì cứ thẳng thắn vào vấn đề."

"Chuyện này...quả nhiên đại soái Hàn là người rộng lượng, nếu đã vậy thì chúng tôi cũng không vòng vo nữa, tổng thống của chúng tôi biết hôm nay đại soái Hàn thắng lợi trở về nên đặc biệt bảo chúng tôi tới đây bàn bạc vài chuyện quốc gia với ngài."

"Chuyện quốc gia?"

Người nọ gật đầu, "Đúng, nói vậy chắc đại soái Hàn cũng đã biết, quốc gia chúng ta hiện tại đã bị thế lực khác nhau chiếm đóng, nói dễ nghe là tranh làm bá chủ, nói khó nghe là năm bè bảy mối.

Chắc đại soái Hàn cũng biết, chúng ta đánh giặc mà không thể đoàn kết thì coi như cũng không có tin tốt."

"Cho nên?"

"Cho nên...đại soái Hàn, chính phủ phương Nam đánh giá rất cao năng lực của đại soái Hàn nên hy vọng có thể hợp tác với ngài, nếu ngài đồng ý gia nhập chính phủ phương Nam thì chính quyền quân quyền, tất cả đều cho ngài."

Hàn Tri Dao không trả lời, cầm tách trà nhấp một ngụm, trong mắt loá lên một tia châm biếm nhưng đối phương không nhìn thấy."

Đại soái Hàn cứ suy nghĩ thật kỹ, trong nước đã loạn, nếu để cho mấy phần tử phản động nắm được cơ hội thì chúng ta sẽ mất nhiều hơn được."

"Tôi hiểu nhưng tôi chỉ mới từ chiến trường trở về, vẫn cần phải nghỉ ngơi đã rồi mới tính tiếp."

"Cứ tự nhiên."

Người nọ liên tục gật đầu, biết ý này của Hàn Tri Dao chính là muốn đóng cửa tiễn khách nên cùng mấy người bên cạnh đứng lên, "Vậy mời đại soái Hàn suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày sau chúng tôi lại đến."

"Ừm, quản gia tiễn khách."

"Được đại soái."

Quản gia từ cửa đi tới hơi cúi người với đoàn người, vươn tay, "Các ngài, mời."

Đoàn người gật đầu với Hàn Tri Dao, dưới sự dẫn dắt của quản gia ra khỏi dinh thự Đại Soái, Hàn Tri Dao nhìn theo bóng lưng đoàn người đó, cảm xúc trong mắt dần ngưng tụ thành băng, cuối cùng biến thành nụ cười lạnh khinh thường.Lê Tử Ngôn luôn chú ý tới tiếng động dưới lầu, sau khi dỗ bà cụ ngủ thì nghe tiếng động cơ xe, ra khỏi phòng đi tìm Hàn Tri Dao."

Đại soái, sao thế?"

"Vào đi, anh muốn nói chuyện với em."

"Ừm."

Lê Tử Ngôn gật đầu, theo sức kéo của Hàn Tri Dao đi vào phòng.Hàn Tri Dao ngồi trên giường, quần áo trên người đã cởi lộ ra nửa người trên cường tráng.Hành động của hắn lưu loát, trên người còn có vết cào do Lê Tử Ngôn động tình để lại, thấy vậy Lê Tử Ngôn mặt đỏ tim đập.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc để nói chuyện yêu đương, Lê Tử Ngôn sờ eo ngồi bên cạnh Hàn Tri Dao."

Bọn họ là uỷ viên của chính phủ phương Nam, lần này đến theo lệnh của tổng thống phương Nam."

"Tổng thống phương Nam?

Sao ông ta lại muốn gặp anh?"

Lê Tử Ngôn nhíu mày, thật ra tình hình trong nước không được tốt lắm, tuy quân phiệt đã chống lại địch ngoại xâm nhưng tình hình chính trị trong nước không mấy lạc quan.Vì một số vấn đề còn tồn tại nên cục diện chính trị hai bên Nam - Bắc cũng khác nhau, tổng thống phương Nam tôn sùng chế độ độc tài một đảng, đúng là ông đã quản lý phương Nam không tồi nhưng người hiểu nội bộ chính trị đều biết lập trường chính trị của ông không vững, sau khi chiến tranh bùng nổ lại có thái độ tiêu cực tránh chiến tranh.

Thay vào đó lại áp dụng các biện pháp vũ lực để giải quyết các tiếng nói khác nhau trong nước."

Bọn họ nói muốn hợp tác với anh, nói thẳng ra chẳng qua là muốn chiêu an* anh mà thôi.

E là đoàn người lúc nãy cũng không tới gặp một mình anh, mấy đại soái ở Tây Nam, Đông Bắc nhất định một người cũng không tha."*kêu gọi kẻ chống đối đầu hàng để cho yên ổn."

Chắc rằng không phải vì giặc ngoại xâm."

Hàn Tri Dao gật đầu, ôm Lê Tử Ngôn nằm xuống giường, hắn cau mày nhưng ánh mắt không có vẻ nào là buồn rầu, "Không rõ tổng thống phương Nam này là ai nhưng ông ta muốn thống nhất Trung Quốc, bây giờ tới tìm những người như tụi anh để hợp tác, một là vì quân quyền trong tay, hai là vì có một vị trí đứng đầu.

Bây giờ Công đảng đang trỗi dậy, họ sợ đe dọa đến vị trí của họ."

"Vậy đại soái, anh nghĩ sao?"

"A, anh không có hứng thú với chuyện của bọn họ, cũng không muốn lãng phí thời gian chuyện đấu đá nội bộ, bọn họ muốn thì đi, còn anh chỉ muốn chống địch."

Lê Tử Ngôn gật đầu, vẻ mặt âm trầm ôm eo Hàn Tri Dao.Tình hình bây giờ nghiêm trọng nên những người đó không dám động tới quân phiệt như Hàn Tri Dao, nhưng một khi cục diện ổn định thì đấu đá nội bộ khẳng định sẽ không ngừng.

Nếu Hàn Tri Dao không muốn hợp tác với bọn họ, như vậy sẽ mang họa vào người.Lê Tử Ngôn nhắm mắt lại hít sâu, ôm chặt người trong ngực.Đúng như bọn họ đoán, đám người kia tới đánh lâu dài, sau khi thuê khách sạn, thường xuyên tới dinh thự Đại Soái.

Bọn họ nghĩ đến việc lợi dụng báo chí để thao túng quan hệ với Hàn Tri Dao, cứ như vậy thì dù Hàn Tri Dao không đầu nhập cho bọn họ thì các thế lực khác cũng sẽ không còn tin tưởng Hàn Tri Dao, đến cuối cùng Hàn Tri Dao vẫn phải nghe theo sự chỉ huy của bọn họ.Chẳng qua bọn họ không ngờ bên cạnh Hàn Tri Dao còn có một Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cậu đã âm thầm trở thành một người đứng đầu lĩnh vực văn học của tỉnh thành, ông chủ của các toà soạn đều quen biết cậu nên tất cả những bản thảo đó đều bị ngăn cản.Các uỷ viên phương Nam sợ mình bị lộ thân phận phá hỏng kế hoạch nên chỉ có thể bỏ ý định này.

Thỉnh thoảng bọn họ lại đến dinh thự Đại Soái muốn nói chuyện với Hàn Tri Dao nhưng Hàn Tri Dao không đi quân bộ thì cũng đóng cửa tiễn khách, làm bọn họ bất lực không biết làm thế nào."

Đại soái, tình hình phương Nam không tốt, tổng thống phương Nam không muốn đối mặt với địch nên đã nhiều lần rút lui, mất đi hai thành phố cảng rồi."

Hàn Tri Dao nhíu mày, tuy hắn là quân phiệt đóng quân ở phương bắc nhưng cả phía Nam hay Bắc đều là lãnh thổ của Trung Quốc, hắn không thể nào không quan tâm."

Không phải còn có quân Hồ Nam à?

Sao họ không đi?"

"Bên Tây Nam cũng đang căng thẳng, bên đó lần lượt đánh tan, hơn nữa còn có viện binh."

Hàn Tri Dao siết chặt cây bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, đây là vấn đề lớn nhất của quân phiệt bọn họ."

Đi gửi điện báo cho mấy đại soái khác, đại soái Hàn sẵn sàng giương cao ngọn cờ bảo vệ Tổ quốc, có ai tình nguyện tham gia."

"Rõ!"
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 245: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (24)


Editor: Uyên

Phụ tá Lưu đáp một tiếng rồi cúi đầu ra ngoài, Lê Tử Ngôn đi đến bên Hàn Tri Dao thở dài một hơi, xoa bóp bả vai Hàn Tri Dao, "Đại soái tính hợp tác với các quân phiệt khác?"

"Đám người này dám khinh nhục đồng bào Trung Quốc, xâm chiếm lãnh thổ Trung Quốc, thử hỏi người nào có thể đứng nhìn?!"

Hàn Tri Dao nhớ tới thái độ của tổng thống phương Nam lập tức tức giận, "Mẹ nó!

Không biết đám người đó nghĩ gì?!

Không lẽ muốn giữ lại súng đạn để đánh người của mình hay sao?!"

"Tổng thống phương Nam không muốn đối mặt chống địch, đội quân Công đảng mới nổi dậy lại sẵn sàng nhưng nguồn tài lực vật tư của bọn họ lại không đủ."

"Bọn họ không đủ nhưng chúng ta đủ."

Trong ánh mắt Hàn Tri Dao giống như mang theo một ngọn lửa, nắm chặt tay Lê Tử Ngôn, "Chỉ cần tự nguyện vì nước đánh giặc thì không gì là không được.

Chính diện chống lại kẻ thù, có chúng ta thì không sợ bất cứ điều gì."

Lê Tử Ngôn lo lắng nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Tri Dao nhưng nhiều hơn là tự hào.

Đây là người đàn ông cậu yêu, có máu có thịt, có ý chí có lòng yêu nước, cậu vô cùng may mắn khi có thể gặp hắn ở đây, dù thế giới này không yên bình đầy rẫy sóng gió nhưng cậu vẫn chấp nhận cùng nhau đối mặt."

Ừm, có anh ở đây em không sợ."

Lê Tử Ngôn cười cười nắm tay Hàn Tri Dao, "Mấy này trước em có xử lý mấy bản thảo phát hiện có không ít bài thú vị, em đã cho người bảo vệ những người này, sau này chắc sẽ có ích."

Hàn Tri Dao biết chuyện này, những bài đó hắn đã đọc qua, là vài ý tưởng mới cũng là một đường mới, hắn không thể không thừa nhận hắn muốn chính phủ có hướng đi như vậy, càng hy vọng chính phủ có thể mang đến hoà bình và thịnh vượng cho Trung Quốc."

Đời này có em là may mắn cả đời của anh."

Hai người nắm chặt tay dựa vào nhau, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.Sau khi phụ tá Lưu gửi điện tín lập tức nhận được hồi âm, quân phiệt đến từ các khu vực đều là những quân nhân máu lửa, điện tín từ các nơi khác nhau đều chỉ viết một dòng chữ lớn."

Bảo vệ Trung Quốc là trách nhiệm của chúng ta!"

"Phụ tá Lưu, liên hệ với các đại soái với đại diện Công đảng, chúng ta sẽ lập kế hoạch chống địch."

"Rõ!

Đại soái, những uỷ viên kia lại tới."

"Không phải đã nói không rồi à?"

Hàn Tri Dao mất kiên nhẫn nhíu mày, ý của hắn đã rất rõ ràng nhưng mấy người này vẫn không muốn buông tha.Phụ tá Lưu nghiêm túc gật đầu, "Nhưng lần này phó cục trưởng Tôn cũng đến, tôi thấy hình như còn có một nữ quan quân*, không biết là người ở đâu."*Quân đội của nhà nước phong kiến"Được, để bọn họ vào, tôi..."

Hàn Tri Dao còn định nói gì đó nhưng bên ngoài lại xuất hiện tiếng xôn xao, hắn nhíu mày đứng mạnh dậy đi ra ngoài với phụ tá Lưu.Ngoài cửa Lê Tử Ngôn đang đứng với vẻ mặt phức tạp, cậu vừa mới ra ngoài gặp vài nhà báo nhưng không ngờ sau khi về lại chạm mặt đám người này.Hàn Tri Dao vẫn luôn bảo vệ cậu rất tốt, tuy mấy uỷ viên của phương nam từng loáng thoáng nghe nói có một người như vậy ở đây nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp Lê Tử Ngôn, không ngờ lần này lại vừa lúc chạm mặt.Người gác cổng nhìn thấy là Lê Tử Ngôn thì lập tức cho vào nhưng mấy người kia lại ngăn cản Lê Tử Ngôn.

Khó chơi nhất là phó cục trưởng Tôn, vừa nhìn thấy Lê Tử Ngôn lập tức cau mày, ánh mắt cũng thay đổi."

Người này trông khá quen, chắc là ngài Lê Tử Ngôn phải không?"

Phó cục trưởng Tôn mỉm cười nhưng nụ cười này lại không làm cho người nhìn thấy thân thiện mà ngược lại khiến người ta cảm thấy không có ý tốt."

Lê Tử Ngôn?

Đây là..."

"À, mấy ngài chắc không biết, người này chính là kim ốc tàng kiều của đại soái Hàn nha.

Ai, nói tới cũng phải trách đại soái Hàn giấu quá, cũng không cho người ta gặp mặt một lần."

Phó cục trưởng Tôn nhìn qua Lê Tử Ngôn, mỉm cười châm chọc, "Lê Viên giải tán rồi, cũng đã lâu không thấy ngài Ngôn lên sân khấu diễn kịch, thì ra là ở dinh thự Đại Soái biểu diễn cho một mình đại soái thôi."

Lời này của phó cục trưởng Tôn thật sự không lọt tai chút nào, coi Lê Tử Ngôn là một con hát tuỳ người bao nuôi mang tính vũ nhục cực mạnh.

Mà mấy người ở bên cạnh bày ra từng thái độ khác nhau, ánh mắt cũng trở nên khinh bỉ.Bao nuôi con hát để làm vợ không ít nhưng Lê Tử Ngôn là đàn ông, điều này mang hàm ý sâu xa, nhất thời suy nghĩ của bọn họ đối với Hàn Tri Dao cũng dần thay đổi.Người duy nhất cau mày là nữ quan quân kia, cô mặc quân phục màu xanh biếc, dáng người cao ngất, bất mãn liếc nhìn mấy người kia một cái rồi lên tiếng, "Mấy người tới gặp đại soái Hàn chứ không phải tới so miệng lưỡi, không ngờ phó cục trưởng Tôn lớn tuổi rồi mà còn có suy nghĩ như vậy."

Lời nói của nữ quan quân khiến sắc mặt của phó cục trưởng Tôn không tốt lắm, nhưng ngại thân phận của cô nên cũng không dám nói lại."

Tôi chỉ nói thôi mà, ngài Ngôn sẽ không để bụng chứ."

"Vậy à?

Tử Ngôn không để bụng không có nghĩa là tôi không để bụng."

Tiếng nói của Hàn Tri Dao ngoài cửa vang lên, hắn thấy Lê Tử Ngôn bị mọi người bắt nạt lập tức cau mày đi qua, không để ý cái nhìn của người khác ôm Lê Tử Ngôn vào lòng, "Hôm nay phó cục trưởng Tôn khá rảnh nhỉ, còn ra ngoài dạo chơi với mấy uỷ viên.

Xem ra chuyện thăng chức của phó cục trưởng Tôn đã giải quyết xong rồi?"

Lời này của hắn vừa nói ra, vẻ mặt của phó cục trưởng Tôn trở nên đặc biệt khó coi, miệng ông co rút, sắc mặt tái mét nhìn hành động thân mật của hai người, "Đại soái Hàn, ngài..."

"Mấy người tới đây có chuyện gì?"

"Đại soái Hàn."

Nữ quan quân chào kiểu quân đội với Hàn Tri Dao rồi gật đầu với Lê Tử Ngôn, "Tôi là Trần Lan, chỉ huy sư đoàn 4 quân đoàn 26 của chính phủ phương Nam, hôm nay đặc biệt đến thăm."

"Dẫn đường cho Trần Lan."

Hàn Tri Dao chào quân đội trở lại, gật đầu với Trần Lan rồi nhìn qua mấy người kia, "Tôi không muốn nhắc lại với các ngài ủy viên nữa, hôm nay mời mấy người về cho, Trần Lan, mời."

"Cảm ơn đại soái."

Không ai để ý tới vẻ mặt của mấy người phía sau, cùng nhau vào dinh thự Đại Soái, phụ tá Lưu cho người chặn ở bên ngoài, bọn họ cũng không thể làm gì.Vừa vào phòng, Lê Tử Ngôn lập tức tự giác không đi theo, không phải Hàn Tri Dao không cho cậu nghe mà cậu biết có một số chuyện cậu vẫn cần tránh bị nghi ngờ.Qua gần nửa tiếng, Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn nghiêm túc tiễn Trần Lan rời dinh thự Đại Soái."

Đại soái, người này đã nói gì à?"

"Ừm, xem ra suy đoán và quyết định của anh không sai, chính phủ phương Nam không còn chống đỡ được bao lâu nữa."

Hàn Tri Dao nghiêm mặt nhớ tới chuyện Công đảng Trần Lan vừa đề cập cho mình, "Tử Ngôn, có lẽ anh không thể ở nhà lâu được rồi."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 246: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (25)


Editor: Uyên

Đầu năm thứ tư dân quốc, chiến tuyến* dân tộc được thành lập, tình hình trong nước dần căng thẳng.*ranh giới chiến đấu giữa hai lực lượng quân đội trong chiến tranhNgười có thể đứng đầu một đội quân không chỉ phải giỏi mà còn phải dùng súng pháo điêu luyện, còn có đầu óc đầy mưu kế.

Bọn họ không cần người khác nói nhiều vẫn có thể thấy rõ tình hình và sự thay đổi của đất nước, tổng thống của chính phủ phương Nam cao giọng ra vẻ nhưng thật ra là muốn bảo toàn lực lượng để cho bọn họ phải liều mạng.Lôi kéo bọn họ cũng là sợ bọn họ đầu nhập vào đảng phái và thế lực đối địch với đối phương.

Nhưng có lẽ tổng thống phương Nam không ngờ binh lính đánh giặc đều là những thiếu niên nhiệt huyết, sao có thể đặt sự an toàn của đất nước và đồng bào sang một bên vì chút lợi ích của mình?Ông tính toán kĩ thế nào thì cũng bỏ sót một điều đó chính là lòng yêu nước của người dân Trung Quốc, cũng cho rằng chỉ cần mình lấy được lòng dân thì có thể giành được quyền lực cao nhất, Hàn Tri Dao không có hứng thú với mấy chuyện tranh chấp đảng phái giữa bọn họ, hắn chỉ đi làm chuyện mình cảm thấy đúng, hắn chỉ muốn bảo vệ quốc gia và người dân, bảo vệ người quan trọng trong lòng mình."

Tử Ngôn, chờ anh về."

Hàn Tri Dao cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, tuyết rơi dày đặc trên vai áo quân phục màu xám, hắn hơi khom lưng nâng tay vuốt ve má Lê Tử Ngôn, gương mặt nghiêm nghị nhưng trong mắt lại đầy vẻ không nỡ.Lê Tử Ngôn ngửa đầu nhìn dáng người người đàn ông trên ngựa, ánh mắt tràn đầy tình yêu, lưu luyến cọ bàn tay hắn rồi hôn lên lòng bàn tay đối phương.Cơn tê dại và nóng bỏng theo bàn tay và cánh tay chạy vào lòng, ánh mắt Hàn Tri Dao càng thêm kiên định, mở miệng, "Chờ anh chiến thắng trở về đến đón em."

"Ừm, em chờ anh."

Nói xong Hàn Tri Dao vung roi ngựa lên, quân đội phía sau hắn từ từ đi về phía xa, bà cụ từ phía sau cầm ô đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, người hầu Xuân Mai quàng thêm khăn quàng cổ lên người Lê Tử Ngôn."

Đứa nhỏ Tri Dao này sẽ về, chúng ta về thôi, trời đang lạnh hơn rồi."

Bà cụ cũng lo lắng nhưng bà biết tình huống không thể để tình cảm làm bận lòng.

Lúc trước bà đồng ý cho hai người ở bên nhau nhưng bà cũng chỉ tỏ thái độ thản nhiên với Lê Tử Ngôn.

Nhưng càng ở chung bà càng thương đứa nhỏ này, đặc biệt là bây giờ.Lê Tử Ngôn chưa bao giờ được hưởng một cuộc sống thoải mái, sinh ra đã phải luyện hát trong Lê Viên, lớn hơn phải đi hát kịch, có lẽ người khác cho rằng sự nổi tiếng rất tốt nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Cậu và Hàn Tri Dao yêu nhau không phải vì mưu đồ quyền lực gì mà chỉ có một trái tim chân thành, chẳng qua ông trời lại trêu người, hai người ở bên nhau chưa được bao lâu chiến tranh đã bùng nổ, ngày nào Hàn Tri Dao cũng bận chuyện chính trị, bây giờ lại phải xuất trận ra chiến trường, lần nào cũng là sống chết khó biết, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể nhận được một tin tức.

Lê Tử Ngôn ở nhà vừa chăm sóc bà vừa phải che dấu nỗi lo lắng của mình, sao có thể không vất vả được."

Con biết rồi, chúng ta về thôi bà nội."

"Ừm, về thôi."

Quản gia và Xuân Mai ở phía sau che ô cho hai người, bốn người cùng nhau trở về dinh thự Đại Soái.

Cố tỏ ra bình tĩnh và ôn hòa nhưng bọn họ đều biết trong lòng mỗi người đều tràn đầy lo lắng.Do chính phủ phương Nam bị động nên quân Nhật đã tấn công vào một số cảng và tỉnh thành quan trọng ở phương Nam khiến cho người dân khổ cực vô cùng.

Nhưng tổng thống kia lại cố tình không đối mặt chiến đấu, thậm chí còn lùi về tuyến hai chạy trốn đến một tỉnh thành khác.Trong quân đội chính phủ phương Nam không thiếu những người có nhiệt huyết, chịu không được việc bị người ta chèn ép mà còn chạy trốn nên dẫn quân đóng quân canh giữ địa bàn của mình, chẳng qua bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nên bây giờ muốn canh giữ cũng khó có thể giữ được.Tiếng pháo tiếng đạn không ngừng vang lên, còn có tiếng la hét thảm thiết từ đám người lao về chiến trường nhưng không có ai mang theo nét sợ hãi."

Các anh em, Lưu Hổ không có tham vọng cao cả gì, cũng không biết cái gì gọi là ơn nghĩa nhưng tôi chỉ biết là người thì không thể để đất nước của mình bị người ta chà đạp, hôm nay cho dù tôi chết cũng phải chết trên chiến trường."

"Sư đoàn trưởng, sư đoàn 4 chúng ta tuyệt đối sẽ không lùi về sau, nhất định sẽ không lùi bước!"

Lưu Hổ gật đầu, cha y là tướng cướp thâm nhập, sau khi y lớn lên thì làm lính, cho đến bây giờ không ngờ mình sẽ làm sư đoàn trưởng, năm đầu tiên chiến tranh bùng nổ, y đã xin ra tiền tuyến chẳng qua tổng thống lại không đồng ý.

Bây giờ tổng thống lại rút quân, y thực sự không thể chịu được việc lãnh thổ của đất nước mình bị người khác xâm phạm nên dẫn quân của mình đóng quân tại một pháo đài.

Cũng may những binh lính dưới tay y đều có nhiệt huyết, không có ai rời đi cũng không có ai đào ngũ.Chỉ có điều tình hình của bọn họ không ổn, pháo đạn bên kia rất ác liệt mà phần lớn vũ khí bên bọn họ đã bị tổng thống mang đi, nay đã cạn đạn và lương thực còn mất rất nhiều người, quả thực đã sắp rơi vào tuyệt vọng."

Lưu Hổ tôi thực xin lỗi mọi người, nếu có kiếp sau, tôi..."

"Sư đoàn trưởng đừng nói như vậy, là một quân nhân, bảo vệ quốc gia chính là trách nhiệm của chúng tôi!"

"Đúng vậy sư đoàn trưởng!"

Tiếng nói của những quân nhân không vì âm thanh pháo đạn của quân địch mà giảm đi ngược lại càng thêm nhiệt huyết, hốc mắt Lưu Hổ ửng đỏ, nghe tiếng súng và tiếng bước chân đối diện càng ngày càng gần, nhắm mắt lại vừa định xông lên đối mặt thì nghe được cách đó không xa xuất hiện tiếng móng ngựa và tiếng súng máy."

A!

Có viện binh!"

Quân Nhật kêu lên một tiếng, người bên Lưu Hổ không hiểu tiếng Nhật nhưng cũng có thể cảm giác được hình như tình hình đã thay đổi."

Sư đoàn trưởng, hình như có viện binh tới!"

Mặt Trần Lan đều là bụi tro, cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh chiến trường lập tức nhìn thấy đoàn người mặc áo xám, cô liền vui mừng, "Sư đoàn trưởng, là viện binh, là quân đội của phương bắc!"

"Cái gì!

Thật không!"

Gương mặt của Lưu Hổ vặn vẹo, là hưng phấn, là xúc động, nhiều nhất là một động lực khó tả, y nhận kính viễn vọng quan sát lập tức nhìn thấy một bóng người thẳng tắp trên lưng ngựa, đôi mắt kiên quyết sắc bén, tay không ngừng chuyển động, xoay người xuống ngựa, ngựa lập tức chạy sang một bên.

Trong tay hắn cầm súng máy, quân Nhật phía trước lập tức bị bắn hạ, "Các anh em!

Viện quân tới, viện quân phương Bắc tới, xông lên!"

"Xông lên!"

"Giết!"

Tiếng gầm giận dữ, tiếng ngựa hí, tiếng súng, tiếng pháo nổ, toàn bộ chiến trường bị khói thuốc súng bao trùm, đột nhiên cục diện chuyển biến, quân đội Trung Quốc bao vây quân Nhật không chừa một người nào, trận chiến kéo dài hơn nửa tháng rốt cục cũng kết thúc bằng một câu.

Sư đoàn 4 trước khi cạn lương thực đã lấy thân hi sinh cho Tổ quốc, bảo vệ mảnh đất này.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 247: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (26)


Editor: Uyên

Quân đội của Hàn Tri Dao luôn tấn công ác liệt, cộng thêm sư đoàn 4 giống như bị tiêm máu gà nên quân Nhật hoàn toàn không thể cầm cự, chỉ có thể chật vật rút lui.

Đợi đến khi tất cả bình ổn, bọn họ thu dọn chiến trường xong, người Lưu Hổ đầy bụi thuốc súng và vết thương đi tới trước mặt Hàn Tri Dao, kính cẩn chào Hàn Tri Dao."

Lưu Hổ sẽ không bao giờ quên lòng tốt của đại soái Hàn, nếu sau này đại soái Hàn có chuyện gì không cần e ngại, Lưu Hổ nhất định sẽ không từ chối."

"Sư đoàn trưởng Lưu đừng khách sáo, tôi và cậu đều là quân nhân của Trung Quốc, tôi cứu cậu cũng như là cứu nước, đừng để ý."

Lời Hàn Tri Dao nói là thật, quân đội của hắn cứu Lưu Hổ không chỉ vì cứu người mà còn vì cứu đất nước của hắn, nhưng những lời này càng làm Lưu Hổ cảm động, mắt y đỏ hoe, nặng nề gật đầu vài cái nhưng vẫn ghi nhớ ơn của Hàn Tri Dao vào lòng.Hàn Tri Dao thấy Trần Lan đang đứng bên cạnh Lưu Hổ, gật đầu với cô, "Chỉ đạo Trần."

"Đại soái Hàn, ở đây không thích hợp để nói chuyện, chiến trường đã thu dọn xong, hay là đến bộ tư lệnh nói chi tiết hơn."

"Được."

Mọi người dẫn theo đoàn người đầy sức sống tinh anh đến bộ tư lệnh, bộ tư lệnh cũng bị tấn công nhưng vẫn còn khá ổn, bên trong không bị hư hại nhiều nhưng cũng có thể thấy được nhóm người Lưu Hổ đã cố gắng thế nào.

Người của một sư đoàn dưới tình huống vật tư dự trữ không đầy đủ mà vẫn có thể cầm cự đến bây giờ quả thực làm cho người ta kính nể."

Sư đoàn trưởng Lưu, lẽ ra tôi không nên nói chuyện của chính phủ phương Nam nhưng tình hình bây giờ khẩn cấp nên tôi không thể không nói, tổng thống đã lùi về tuyến hai, không muốn chính diện chống địch nên tôi đã liên hệ với các quân phiệt khắp nơi cùng với Công Đảng để thống nhất mặt trận, tìm cách cùng nhau chống địch, không biết ý của sư đoàn trưởng Lưu thế nào?"

Sư đoàn trưởng Lưu thở dài thườn thượt nhưng không phải là tiếng thở dài ưu sầu mà là phẫn nộ bất bình, còn có oán hận trong lòng y."

Không muốn gạt đại soái Hàn, Lưu Hổ không nguyện trung thành với ai, chỉ muốn trung thành với Tổ quốc, tổng thống không muốn giữ nước, nhưng như ngài nói thì tôi phải làm gì."

Hàn Tri Dao gật đầu, sư đoàn trưởng Lưu nói vậy là được rồi, "Trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ có các quân đội khác nhau tới các khu vực để hỗ trợ, chỉ cần người chúng ta ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề gì."

"Vậy phương Bắc thì sao?

Bộ đội phương bắc và các địa phương đều đi vậy chẳng phải đám người kia sẽ có cơ hội sao?"

"Sư đoàn trưởng Lưu không cần lo lắng, phương Bắc đã xây dựng chuỗi bảo vệ hoàn hảo, hơn nữa ở đó đã thành lập quân bộ hoàn chỉnh nên bọn họ muốn qua cũng không qua được."

Chuyện này Hàn Tri Dao đã lên kế hoạch từ sớm, bởi vì hắn không thể để Lê Tử Ngôn rơi vào tình huống nguy hiểm."

Vậy thì tốt rồi."

Một vài đoàn trưởng doanh trưởng cũng không có ý kiến, bọn họ làm lính nên hoàn toàn không sợ chết huống chi là chết vì nước, đoàn người trong phòng họp bố trí chiến lược cho đến khi trời tối mới tan họp đi ăn cơm, làm tốt các biện pháp phòng vệ.

Trên người Trần Lan vẫn còn vết thương nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, đi tới trước mặt Hàn Tri Dao."

Đại soái Hàn, đã lâu không gặp."

"Chỉ đạo Trần, cảm ơn lần trước đã cung cấp thông tin."

Giọng nói Hàn Tri Dao đè xuống rất thấp, hai người nói gì chỉ có trong lòng họ biết rõ, lần trước Trần Lan đến nhà hắn trên danh nghĩa là đại biểu của chính phủ phương Nam nhưng thật ra Trần Lan là người của Công đảng.

Nói cho Hàn Tri Dao tình hình tiền tuyến mới nhất và danh sách vài người.Cá nhân Hàn Tri Dao cũng thiên về Công đảng hơn là so với đảng phái và chính phủ tối cao ích kỷ, Hàn Tri Dao càng hy vọng đảng phái của một quốc gia là có thể vì dân làm chủ."

Cảm ơn đại soái đã nhớ ơn."

Hai người đều là người thông minh, tất cả lời cần nói đều lời ít ý nhiều, Hàn Tri Dao gật đầu với Trần Lan rồi xoay người rời đi.Hắn còn phải hỗ trợ chỗ khác, để lại một đoàn người và ít vật tư rồi dẫn quân đội của mình đi về phương Nam.Thời đại này thiết bị liên lạc chưa được phát triển, sau chiến tranh điện thoại lại ít được biết tới, Hàn Tri Dao bận bịu cả ngày nên Lê Tử Ngôn không dám làm phiền, thỉnh thoảng hai người sẽ trao đổi thư từ nhưng cũng chỉ có thể nhận được vài câu trả lời chênh lệch thời gian.Lê Tử Ngôn ngồi trong sân nhìn bông tuyết rơi theo chiều gió với ánh mắt trống rỗng, trái tim cậu luôn lo sợ bất an, từ lúc Hàn Tri Dao đi không có đêm nào cậu ngon giấc, rõ ràng cậu là người ở nhà tận hưởng cuộc sống nhưng lại ngày càng tiều tụy.Hàn Tri Dao tính toán đến sự an toàn của cuộc chiến nhưng lại xem nhẹ sự nham hiểm của chính trị và lòng người dơ bẩn, tổng thống phương Nam hoàn toàn không buông tha với quyền lực của Hàn Tri Dao, uỷ viên phương Nam thường xuyên đến dinh thự Đại Soái "làm khách".

Phó cục trưởng Tôn cũng là người có lòng dạ đen tối, gió chiều nào theo chiều ấy nên đã đầu nhập vào chính phủ phương Nam làm chức lớn, còn dẫn đám người kia đến làm phiền Lê Tử Ngôn và bà cụ.

Đương nhiên trong đó có mang theo thù riêng của ông hay không thì chỉ có trong lòng ông biết."

Ngài ơi về nghỉ chút đi, sắc mặt của ngài ngày càng tái rồi."

Xuân Mai đứng ở sau lo lắng cho Lê Tử Ngôn, mấy ngày nay cô nhìn mắt thường cũng có thể thấy Lê Tử Ngôn gầy đi, hằng ngày nói chuyện với đám người kia xong cả người sẽ càng thêm uể oải, có khi đứng gần có thể nghe được trong lời nói của những người đó có ý đồ nhưng lại không cách nào xen vào."

Ừm tôi biết rồi, tối nay là đêm giao thừa, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm sủi cảo đi, mọi người cùng đón giao thừa."

"Dạ."

Những chuyện này Lê Tử Ngôn không nói cho Hàn Tri Dao biết, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho Hàn Tri Dao, cậu cũng đã bảo những người vệ sĩ bên cạnh không được thông báo cho nên Hàn Tri Dao không biết bất cứ gì với chuyện này.

Lại một trận chiến kết thúc, Hàn Tri Dao ngồi trên ghế uống một bình nước lớn, lấy trong ngực ra một tờ giấy, trên đó là thư Lê Tử Ngôn gửi cho hắn."

Nhớ anh, chờ anh về."

Chỉ ngắn ngủi vài chữ nhưng lại mang theo tình cảm vô hạn, sự dữ tợn trên mặt Hàn Tri Dao dần phai nhạt, hai mắt đỏ hoe, mùa đông hắn rời khỏi nhà, bây giờ đã tròn một năm, hai người đã không gặp nhau một năm, cũng không biết khi nào có thể gặp lại."

Đại soái, quân Nhật đánh tới!"

Phụ tá Lưu vội vàng chạy tới, trên mặt y đầy tro bụi bẩn thỉu, vẻ mặt tàn nhẫn chưa từng xuất hiện trước mặt Lê Tử Ngôn, "Bọn họ định đánh lén ở dưới chân núi nhưng đã bị chúng ta phát hiện."

"Vậy đừng để bọn họ sống sót rời đi."

Hàn Tri Dao cất tờ giấy trước ngực mình thật kĩ, cầm khẩu súng bên người nhìn qua mấy đoàn trưởng phía sau, "Các anh em, xong trận chiến hôm nay là năm mới, tất cả xông lên cho tôi!"

"Rõ!"

Đêm giao thừa, một ngày mà lẽ ra mọi gia đình sẽ sum họp vui vẻ bên nhau nhưng cả nước lại bị bao phủ trong màn khói mù mịt, có lẽ có người sẽ vui vẻ sống qua năm nhưng trong lòng bọn họ vẫn lo lắng về cuộc chiến cách đó không xa.Giống như Lê Tử Ngôn, mỉm cười hát hí khúc dỗ bà cụ ăn cơm nhưng trong lòng lại lo lắng cho người đàn ông mỗi ngày chỉ có thể xuất hiện trong mơ.

Trùng hợp tối nay cũng qua năm mới rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, thi điểm cao nhá =)))
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 248: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (27)


Editor: Uyên

Tình hình phương Bắc đã hoàn toàn ổn định, quân Nga rút lui trả lại các thị trấn từng xâm lược ở phương Bắc, bên phương Nam vẫn kịch liệt như trước nhưng phía Nhật Bản đã dần mất sức, các mặt trận thống nhất của quân đội cùng đoàn kết thống nhất, dưới sự chỉ huy của Công đảng và các quân phiệt đã đánh thắng trận này đến trận khác, đánh bại sự kiêu ngạo của quân xâm lược.Cùng lúc đó, lòng yêu nước của người dân cũng ngày càng dâng cao, lời cổ vũ liên tục đánh thức người dân chết lặng, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng họ khiến họ càng nhận thức rõ đất nước bây giờ khó khăn thế nào, cũng càng biết rõ rốt cuộc là ai mang đến cho bọn họ một cuộc sống ổn định như vậy.Tổng thống phương Nam đã không còn tin tức, mọi người nghĩ rằng ông đã chạy trốn nhưng thật ra Hàn Tri Dao đã sớm bắt tay với Trần Lan và các thành viên Công đảng khác kiểm soát ông ta.Mấy uỷ viên phương Nam ở tỉnh thành cũng đã biết chính phủ phương Nam không đáng tin nên đã sớm chuẩn bị chạy trốn nhưng lại bị người theo dõi hành động của bọn họ, mà phó cục trưởng Tôn đã đầu nhập vào chính phủ Nam lúc này chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở nhà không biết nên làm thế nào.Nếu lúc đầu ông không đầu nhập vào chính phủ phương Nam thì còn dễ nói nhưng bây giờ ông đã làm chức lớn cho bên đó, vậy thì tất nhiên Hàn Tri Dao cũng sẽ không tha."

Ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tôn Thiến Dĩnh mặc một chiếc váy trắng, gương mặt tiều tuỵ, tuy cô là tiểu thư hưởng thụ cuộc sống xa hoa quanh năm nhưng không phải không biết gì về chuyện chính trị, huống chi cho đến bây giờ cô vẫn chưa từ bỏ ảo tưởng với Hàn Tri Dao, vẫn luôn chú ý tung tích của Hàn Tri Dao nên cũng biết Hàn Tri Dao đã đi phương Nam đánh trận, đi một lần chính là hai ba năm."

Đừng lo, ba đã tính rồi, con đi dọn đồ với mẹ đi, chúng ta phải đi."

"Dạ."

Tôn Thiến Dĩnh cắn môi, tuy nói cô còn muốn chờ Hàn Tri Diêu trở về, nhưng cô cũng biết, tình cảnh hiện tại nhà bọn họ xấu hổ, ở lại chỗ này chỉ càng bị bè dĩu mà thôi.Phó cục trưởng Tôn ngồi trên sô pha thở dài thật sâu, nắm chặt nắm tay, hiện tại đừng nói là đòi "công bằng" cho con gái, cũng đừng nói đến chuyện trả ân oán trong lòng, giờ họ còn không biết có thể bảo vệ gia đình được không.Lê Tử Ngôn biết chuyện này nhưng không muốn để ý quá nhiều, thay vì lãng phí thời gian với những người đã sớm không quan trọng này, thì không bằng quan tâm đến dinh thự và Hàn Tri Dao."

Đã hơn hai năm rồi, cũng không biết khi nào Tri Dao mới về."

Bà cụ ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn Lê Tử Ngôn mặc trường sam.Bắt đầu từ năm ngoái, tình hình chiến sự giữa hai bên đã có chuyển biến tốt đẹp, quân đội Trung Quốc chiếm vị trí ưu thế, thường xuyên có tin chiến thắng đưa về, Hàn Tri Dao cũng có cơ hội gọi điện thoại cho Lê Tử Ngôn, hồi âm thư, có thể thấy được tâm trạng của Lê Tử Ngôn tốt hơn rất nhiều.Cùng với sự sụp đổ của chính phủ phương Nam, áp lực trên người Lê Tử Ngôn cũng giảm đi không ít, mỗi ngày bà cụ Hàn đều bảo người nấu đồ ăn bổ dưỡng cho Lê Tử Ngôn, cứ như vậy Lê Tử Ngôn đã khoẻ hơn lúc trước."

Bà nội đừng lo lắng, Tri Dao nói chiến sự ngoài tiền tuyến đã dần ổn rồi, không lâu nữa là có thể quay về."

"Ừm, bà không lo nữa."

Bà cụ vỗ vai Lê Tử Ngôn, ánh mắt yêu thương nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu, hai năm nay cũng may có Lê Tử Ngôn ở bên cạnh trò chuyện với bà cũng coi như là có thêm một người bạn.

Mỗi ngày còn tận tâm chăm sóc bà, bây giờ sức khoẻ cũng tốt hơn rất nhiều, "Bà nội lo cho con hơn đây, con nhìn lại con xem, càng ngày càng ốm, chờ thằng nhóc Tri Dao về lại trách bà không đối xử tốt với con."

"Sẽ không đâu, bà nội đừng chọc con."

"Ha ha ha, đứa nhỏ này, thằng nhóc Tri Dao mỗi lần gửi thư về sau khi hỏi bà thế nào thì lại muốn bà canh chừng con ăn cơm, còn thiếu điều muốn đặt con lên đầu quả tim."

Lê Tử Ngôn bị bà cụ chọc đến mặt đỏ bừng, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.Cậu vuốt ve sợi chỉ đỏ trên cổ tay, suy nghĩ về nơi xa.Phương Nam Trung Quốc, thành phố Thanh Dương."

Đại soái, quân Nhật ở Đông Nam và phía Nam đã rút lui."

Phụ tá Lưu vui mừng chào quân đội với Hàn Tri Dao, "Chỉ có bên tây nam vẫn còn một nhóm quân Nhật ra sức cầm cự."

Cánh tay Hàn Tri Dao được cột băng vải treo trên vai nhưng trên mặt lại không có chút nào là đau đớn hay sợ hãi, ngược lại còn rất hưng phấn, "Bọn họ cầm cự không được lâu đâu, chính phủ của bọn họ không có khả năng đánh tiếp."

"Rõ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Khụ khụ khụ, giữ nguyên trạng thái hiện tại, đừng xông lên tấn công, tôi sợ bọn họ khụ khụ khụ, tôi sợ bọn họ thà ngọc nát hơn ngói lành."

Hàn Tri Dao ho khan vài tiếng, trong trận chiến vừa rồi hắn bị người đánh lén, quân đội tiến lên bị đại pháo bắn trúng, Hàn Tri Dao nhào qua đẩy người anh em bên cạnh trước tiên nhưng vẫn bị ảnh hưởng.Chấn động não, gãy tay phải, nghiêm trọng nhất là vết thương ở ngực hắn, gãy xương sườn đâm vào phổi.

Nếu như không phải cấp cứu kịp thời thì e là không giữ được mạng.

Nhưng dù vậy quân y nói vẫn sẽ bị bệnh nền.Hàn Tri Dao không phải thần, tuy hắn có dũng có mưu nhưng dù sao cũng chỉ là một con người, hai năm chiến tranh không thể không bị thương, trên người vẫn đầy vết thương cũ, cũng không được nghỉ ngơi nên rất có ảnh hưởng với tuổi thọ của hắn.Chẳng qua đối với Hàn Tri Dao mà nói không phải là chuyện lớn, hắn chỉ thấy may mắn khi mình vẫn có cơ hội gặp lại Lê Tử Ngôn."

Đã hiểu, tôi sẽ đi xuống truyền lệnh, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừm."

Hàn Tri Dao gật đầu ngã người ra sau, nằm trên giường vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay phải, khóe miệng kéo lên một nụ cười.Đây là trước khi hắn xuất chinh Lê Tử Ngôn đi miếu xin cho hắn, nói là có thể bảo vệ bình an.Cả hai đều không phải là người mê tín nhưng hắn vẫn đeo nó.

Bởi vì đây là tình yêu của Lê Tử Ngôn, là cách biểu đạt tình cảm của Lê Tử Ngôn với hắn.Nhắm mắt lại, Hàn Tri Dao chịu đựng sự khó chịu trong ngực chìm vào giấc ngủ nông.Vào năm thứ tám của dân quốc, quân đội Nhật Bản tuyên bố rút lui và ký thỏa thuận với Trung Quốc và Hoa Kỳ, không gây chiến tranh và xâm lược lãnh thổ của các quốc gia khác.Hàn Tri Dao tham gia hội nghị với tư cách là đại diện của Trung Quốc, cánh tay hắn vẫn còn bị thương nhưng dáng người lại cao thẳng, quân phục màu xám phác hoạ ra khí thế của hắn, so sánh với sĩ quan Nhật Bản càng thêm thấp bé.Các phóng viên của tòa soạn chụp ảnh ghi lại những tin tức, thấy Hàn Tri Dao xoay người, nhóm người phụ tá Lưu phía sau lập tức cầm lên tờ giấy đỏ kính chào.Đây là tờ giấy ghi đầy đủ các tên của các chiến sĩ hy sinh, tất cả các quân nhân cởi mũ cúi chào.Hành động chụp ảnh của các phóng viên hơi dừng lại, cúi đầu thật thấp nước mắt rơi xuống đất.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 2)
Chương 249: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (28)


Editor: Uyên

Tin quân Nhật rút lui chấm dứt chiến tranh rất nhanh đã truyền khắp nơi, cả nước trên dưới đều ăn mừng.Lê Tử Ngôn đứng bên cạnh đài phát thanh, mỉm cười nhưng nước mắt lại chảy xuống.Kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc.Lê Tử Ngôn nắm lấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, nước mắt chảy xuống không kìm được để lại vết tối màu trên trường sam.Mấy người hầu định đi lên an ủi nhưng chính mình cũng không ngăn được chỉ có thể ôm nhau khóc."

Về đi, em đang chờ anh..."

Lê Tử Ngôn vừa khóc vừa cười, giờ phút này tất cả tình cảm đã đong đầy trong lòng.Phương Nam và phương Bắc đã chia biên giới, Hàn Tri Dao phải xử lý vài chuyện vặt nên chưa xác định được thời gian quay về, nhưng lúc này trong dinh thự Đại Soái đã bừng lại sức sống, không khí náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, mỗi người đều khoác lên mình bộ quần áo tươi sáng.Trong ngoài tỉnh thành càng sôi nổi hơn, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm."

Ngài Ngôn!

Ngài Ngôn!"

Lê Tử Ngôn đang đi dạo trong sân chợt nghe thấy tiếng gọi hưng phấn của quản gia, trong lòng cậu nhảy dựng, nâng vạt áo trường sam nhanh chân đi lên phía trước."

Quản gia, là...là đại soái?"

Hai mắt quản gia rưng rưng không nói nên lời, chỉ có thể run tay liên tục gật đầu.Lê Tử Ngôn tưởng rằng lúc Hàn Tri Dao về mình sẽ vui mừng ra đón đầu tiên, cậu thậm chí còn nghĩ mình sẽ kìm chế tình cảm và kích động của mình không để người khác hiểu lầm.Nhưng bây giờ khi tất cả thật sự xảy ra, Lê Tử Ngôn mới biết mọi dự đoán cũng chỉ là cậu cho vậy.Cậu ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích, không biết đi đâu, đầu óc trống rỗng."

Tử Ngôn."

Giọng nói quen thuộc xuất hiện ở phía trước, Lê Tử Ngôn cứng người, ngẩng đầu lập tức thấy được dáng người vừa quen vừa xa lạ.Vẫn cao lớn đẹp trai như trước, đôi mắt vẫn giống như trước kia, rõ ràng luôn nghiêm nghị nhưng lại dành tất cả sự dịu dàng cho cậu.Tay Lê Tử Ngôn run rẩy, há miệng một câu cũng không nói được, nước mắt rơi đầy dưới đất.Một giây sau, cậu đã được người đó ôm chặt vào lòng."

Đừng khóc, anh đã về, anh về rồi."

An ủi người yêu là chất xúc tác tốt nhất, nỗi nhớ nhung im lặng suốt hai năm nay bùng lên, Lê Tử Ngôn giơ tay ôm chặt người trước mặt, lại sợ đụng vết thương của đối phương nên không dám dùng sức.Cả người vùi vào trong lòng đối phương nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cổ áo người kia.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tiếng khóc dần lớn hơn cuối cùng không quan tâm hình tượng biến thành tiếng gào khóc.

Mấy năm suy sụp, mấy năm nhớ nhung, mấy năm lo lắng, rốt cục được thể hiện qua từng dòng nước mắt."

Xin lỗi em, đừng khóc, anh về rồi, sau này sẽ không làm em lo lắng nữa."

Hàn Tri Dao chỉ cảm thấy những giọt nước mắt này rơi vào trong lòng hắn khiến trái tim đau nhói.Tuy tâm trạng Lê Tử Ngôn suy sụp nhưng vẫn còn lý trí, cậu thoát khỏi vòng tay của Hàn Tri Dao, mí mắt sưng vù, đuôi mắt cũng đỏ hoe.

Hàn Tri Dao giơ tay lau khóe mắt cậu, hai người nhìn nhau bật cười."

Sau này không thể xa em được rồi, không thì em lại biến thành bé khóc nhè."

Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng cũng không cãi lại hắn, dù sao người khóc đến mất mặt chính là cậu, "Đi thăm bà nội đi, bà nội rất lo cho anh."

"Ừm, em đi với anh đi."

Lê Tử Ngôn gật đầu, đương nhiên bây giờ cậu chỉ muốn dính chặt bên cạnh Hàn Tri Dao.

Chỉ khi trải qua chia xa mới biết người ở bên bạn quan trọng thế nào.Trái phải là người của dinh thự Đại Soái không có người ngoài, mà có ở trước mặt người khác thì Hàn Tri Dao cũng không muốn che giấu quan hệ của hai người.

Đan mười ngón tay với Lê Tử Ngôn, hai người cùng nhau vào phòng khách.Quản gia đã thông báo cho bà cụ, lúc hai người vào, bà cụ đang đứng ở giữa phòng khách, hai tay run rẩy từng bước đi tới trước mặt Hàn Tri Dao.Hàn Tri Dao quỳ xuống dập đầu ba cái với bà cụ, "Bà nội, con đã về."

"Về rồi, về là tốt rồi, về là tốt rồi.

Ôi...

Chỉ cần về là được rồi."

Bà cụ rơm rớm nước mắt, nếu không phải có Lê Tử Ngôn ở bên cạnh đỡ thì e là đã ngồi bệt xuống đất.Người hầu và quản gia cũng khóc không thành tiếng, phụ tá Lưu đứng ở một bên nhìn hình ảnh gia đình vui vẻ mà hốc mắt đau xót, giống như nghĩ tới cái gì đó lập tức xoay người ra ngoài."

Được rồi, mau đứng lên đi, mau đứng lên, về là tốt rồi, mau để bà nội nhìn xem."

Bà cụ sờ mặt Hàn Tri Dao, cười cười, "Khỏe mạnh, cũng đen hơn, vết thương còn đau không?"

"Đã đỡ hơn nhiều rồi, bà đừng lo lắng."

Hàn Tri Dao cười cười đỡ bà cụ ngồi xuống, tay kia nắm tay Lê Tử Ngôn, "Mọi chuyện đều đã xử lý xong, con sẽ không đi đâu nữa."

"Ừm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bà nội sẽ nấu đồ bổ cho con."

Hàn Tri Dao liên tục gật đầu, người bên cạnh hắn đã nói không nên lời, mất đi dáng vẻ trầm ổn ngày thường ngược lại càng thêm đáng yêu."

Đại soái!"

Phụ tá Lưu từ ngoài cửa tiến vào chào Hàn Tri Dao, Hàn Tri Dao khẽ cười nhìn về người đứng phía sau y, trong lòng hiểu rõ.Hắn nhìn qua Lê Tử Ngôn ôm lấy vai đối phương, "Tử Ngôn, nhìn xem ai tới kìa."

Lê Tử Ngôn nghe vậy ngẩng đầu, người phía sau phụ tá Lưu ngẩng đầu lộ ra gương mặt vẫn còn nét thiếu niên."

Tiểu Thạch Đầu!"

Lê Tử Ngôn vội vàng từ sô pha đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, "Tiểu Thạch Đầu!

Có phải là em không?!

Để tôi xem!"

"Thưa ngài!

Là em đây!"

Tiểu Thạch Đầu trưởng thành hơn, lúc này hai mắt đỏ hoe như lúc hai người gặp lần đầu."

Em đã trưởng thành rồi."

Lê Tử Ngôn nhìn Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười sờ bả vai y, "Là đàn ông cao lớn rồi."

Tiểu Thạch Đầu cười cười nhìn Lê Tử Ngôn, đưa tay ôm lấy Lê Tử Ngôn, "Cám ơn ngài."

Nếu như không có Lê Tử Ngôn thì có lẽ y đã sớm bỏ mạng trong núi rừng.

Nếu như không có Lê Tử Ngôn thì y sẽ không có cơ hội đọc sách, học trong trường quân đội, làm quân nhân, sẽ không có cơ hội bảo vệ gia đình, báo thù cho người nhà.

Chính Lê Tử Ngôn đã cho y một cuộc sống mới."

Là cuộc đời do em chọn."

Hai người ôm một lát mà Hàn Tri Dao đã thấy nóng mắt, đi lên kéo hai người ra, che dấu sự ghen tuông trong mắt mình, "Khụ khụ, tôi còn có chuyện phải nói với Tử Ngôn, hai người cứ nghỉ trong dinh thự đi, buổi tối cùng ăn cơm."

"......Được."

Những người khác nhìn nhau không nói gì, thấy Hàn Tri Dao kéo cổ tay Lê Tử Ngôn lên lầu mới đồng loạt bật cười.
 
Back
Top Bottom