Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 70: Trói chặt tra nam đa tình (21)


Editor: Uyên

Lần này Thẩm Trác Viễn thật sự đã bình ổn lại, cũng nhận ra tình cảm của mình đối với Lê Tử Ngôn là cả đời, công việc vẫn sấm rền gió cuốn như cũ, đem công tác xử lý nhanh gọn, vững vàng đi lên.

Nhưng thái độ đối với sinh hoạt và chuyện tình cảm không hề giống nhau.Những oanh oanh yến yến lúc trước đều bị xử lý sạch sẽ, không còn sót lại bất kỳ vấn đề nào, bất kể người nào muốn tiếp cận, Thẩm tổng cũng giống như là lão tăng nhập định, muốn vì vợ nhỏ trong nhà mình mà thủ thân như ngọc.Người bên ngoài nghe nói qua danh tiếng của Lê Tử Ngôn, gặp qua người lại rất ít, nhưng bọn họ đều biết Thẩm Trác Viễn rất coi trọng kim ốc tàng kiều này.Thẩm Trác Viễn tất nhiên không có khả năng nói suông, trước khi gặp Lê Tử Ngôn, cuộc sống tình cảm của hắn cực kỳ bất ổn, cha mẹ trong nhà đối với chuyện này rất lo lắng, lúc này thấy Thẩm Trác Viễn biết dừng lại, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khống chế được mà lo lắng, sợ là tiểu yêu tinh nào đã câu hồn con trai mình đi."

Ba, mẹ, con đã quyết định rồi, chuyện con yêu em ấy là không thể nghi ngờ, ngoại trừ em ấy, con sẽ không ở bên bất cứ ai nữa."

Thẩm Trác Viễn ngồi đối diện với hai vị phụ huynh với thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có, ánh mắt của hắn nóng rực, bên trong là tình cảm quen thuộc với hai bậc cha mẹ."

Ba sẽ không phản đối việc con thích một người đàn ông, nhưng con không muốn nói về cậu ấy cho ba mẹ biết một chút sao?

Khoảng cách giữa hai đứa quá lớn, làm sao con biết cậu ta không phải là vì tiền của con?

Bây giờ hai đứa đang yêu nhau, vậy tương lai thì sao?

Làm sao con có thể chắc chắn rằng hai đứa sẽ đi tiếp được lâu dài?"

Thẩm Trác Viễn trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ cười lên tiếng: "Nếu em ấy thật sự là vì tiền của con, hoặc là tình yêu dành cho con đều là giả, thì như thế con không thể nhận ra được con yêu em ấy nhiều như thế nào."

Đôi vợ chồng già nhìn nhau, thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng thâm tình của con trai, nhất thời không nói được gì.Tình cảm là chuyện của con cái, bọn họ là người ngoài cuộc không thể cảm nhận được, hơn nữa cũng may con trai họ có thể thu tâm, chỉ cần Thẩm Trác Viễn vui vẻ là đủ rồi."

Thôi, hôm nào con dẫn đứa nhỏ đó về nhà ra mắt, cũng không thể để cho người ta không danh không phận."

"Cám ơn mẹ, cám ơn ba."

Tiếng cảm ơn của Thẩm Trác Viễn là chân thành, cứ như vậy, lúc Lê Tử Ngôn không biết, Thẩm Trác Viễn đã mở đường cho cậu gặp cha mẹ chồng.Hắn làm như vậy cũng là có tính toán của mình, Lê Tử Ngôn hiện tại có sự nghiệp nhỏ, cuộc sống của mình, tất cả đều được thực hiện một cách có trật tự, cuộc sống bình thản này khiến Thẩm Trác Viễn cảm thấy hài lòng và an tâm, nhưng cũng khiến Thẩm Trác Viễn khát khao nhiều hơn -- hắn muốn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Lê Tử Ngôn, muốn Lê Tử Ngôn trở thành người yêu duy nhất bên cạnh mình."

Nhẹ thôi, sâu quá.....anh Viễn..."

"Bảo bối, đừng che, để anh nghe giọng của em."

Thẩm Trác Viễn hai tay bóp eo Lê Tử Ngôn, từ trên cao nhìn xuống đôi má đỏ bừng và ngập nước mắt của Lê Tử Ngôn, giống như có chút đói khát, yết hầu Thẩm Trác Viễn lăn một cái, cúi lưng sờ da thịt trên người Lê Tử Ngôn."

Ưm...a..."

Xoa bóp một chút, lý trí và suy nghĩ của Lê Tử Ngôn đều tan biến theo động tác kịch liệt của Thẩm Trác Viễn, trong miệng liên tục gọi tên Thẩm Trác Viễn, mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể cũng theo sự cọ xát của Thẩm Trác Viễn mà co rút lại."

Hừm...bảo bối sao lại căng thẳng thế?

Có phải ông xã làm em đau không?

Có thoải mái không?"

Thẩm Trác Viễn ngày thường là người chồng 24 tốt, thỉnh thoảng nói vài câu đùa giỡn Lê Tử Ngôn, nhưng cứ đến lúc này là bản tính xấu xa của Thẩm Trác Viễn lại bại lộ ra, đủ lời thô tục khiến cả người Lê Tử Ngôn xấu hổ, ngay cả ngón chân trắng nõn cũng thẹn thùng cuộn lại."

Tiểu Ngôn, ông xã làm em sướng không, hửm?"

"Ưm..."

"Bé cưng, nói chuyện, sướng hay không?

Nói xong ông xã không bắt nạt em nữa."

Giọng nói của Thẩm Trác Viễn mang theo dụ dỗ, vừa nói vừa xấu xa sờ điểm mẫn cảm nhất của Lê Tử Ngôn, cảm giác như thủy triều bao trùm lý trí của Lê Tử Ngôn, khiến cả người cậu đều đỏ bừng."

Sướng..."

"Sướng là tốt."

"Ông xã, chậm thôi mà..."

Giọng nói mềm mại của Lê Tử Ngôn khiến Thẩm Trác Viễn giống như được tiêm máu gà, trên tay không nhẹ không nặng vuốt ve, người trong lòng vô lực giãy dụa, chỉ có thể ôm chặt cái gối ôm nhỏ trong lòng, tùy ý hắn mang mình đắm chìm trong sự sung sướng.Một trận vuốt ve như vậy kéo dài gần ba tiếng đồng hồ mới dừng lại, cánh tay Lê Tử Ngôn đã mềm nhũn, chỉ có thể đỏ mặt nằm sấp trên người Thẩm Trác Viễn.Thẩm Trác Viễn giống như đang dỗ dành một bé mèo con, nhẹ nhàng xoa lưng Lê Tử Ngôn, giúp cậu xoa dịu cảm giác còn chưa nguôi ngoai."

Bảo bối, tốt hơn chưa?"

"....."

Lê Tử Ngôn sau khi hồi phục lại lý trí giống như chim nhỏ, vùi đầu vào lòng Thẩm Trác Viễn, đỏ mặt không nói một lời.Hết lần này tới lần khác Thẩm Trác Viễn yêu chết bộ dáng này của cậu, cúi đầu vừa hôn vừa xoa, từ trên giường xuống, bế Lê Tử Ngôn vào phòng tắm.Cuối cùng vẫn là thông cảm cho thân thể của Lê Tử Ngôn, Thẩm Trác Viễn cũng không làm quá nhiều, tắm rửa sạch sẽ cho Lê Tử Ngôn, thay quần áo ở nhà rồi ôm Lê Tử Ngôn ngồi trước cửa sổ sát đất.Bởi vì Lê Tử Ngôn thích ngồi dưới sàn đọc sách nựng mèo, Thẩm Trác Viễn sợ Lê Tử Ngôn bị cảm lạnh nên cũng không ngại phiền trải thảm lông xù lớn trên sàn nhà, rất thoải mái.Thẩm Trác Viễn để Lê Tử Ngôn dựa vào lòng mình, đưa tay xoa xoa eo Lê Tử Ngôn, mổ hôn lỗ tai cậu."

Bảo bối, còn mệt không?"

Lê Tử Ngôn lắc đầu, tuy lúc nãy rất kịch liệt, nhưng Thẩm Trác Viễn rất ôn nhu với cậu, cảm giác mệt mỏi trên người đã tan đi."

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ yêu một người, cho đến khi gặp em, thật sự rất may mắn khi em nguyện ý cho anh một cơ hội, nếu không có em thì chỉ sợ cả đời này anh cũng sẽ không cảm nhận được cuộc sống yên bình ngọt ngào thế này."

Thẩm Trác Viễn từ sau lưng ôm Lê Tử Ngôn, vùi đầu vào cổ Lê Tử Ngôn, nghiêng đầu hạ một nụ hôn trên cổ Lê Tử Ngôn."

Bảo bối, anh nghĩ bây giờ có lẽ đã đến lúc thay đổi quan hệ của chúng ta rồi."

"Hả?"

Lê Tử Ngôn chớp chớp đôi mắt ngập nước, mang theo ngây thơ, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh đã dùng điều khiển từ xa mở cửa phòng ngủ ra, Bánh Sữa đang ở trước cửa, trên cổ đeo một cái giỏ nhỏ đi vào.Thẩm Trác Viễn từ bên cạnh Lê Tử Ngôn đứng dậy, quỳ một gối trên mặt đất, Bánh Sữa đúng lúc đi tới bên cạnh Thẩm Trác Viễn, lộ ra thứ bên trong giỏ nhỏ."

Tiểu Ngôn, quá khứ của anh rất hoang đường, còn từng khiến em tổn thương, anh biết mọi thứ trong quá khứ đều không thể thay đổi, nhưng anh sẵn sằng dùng những năm tháng tương lai của anh để bù đắp, em đồng ý cho anh một cơ hội được không?"

"Em đồng ý gả cho anh không?"

Tiếng pháo hoa vang lên bên ngoài phòng, ngoài cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy những ký tự lớn tạo thành từ pháo hoa.Anh yêu emKết hôn với anhKhoé mắt Lê Tử Ngôn đỏ lên, nhưng bị pháo hoa bên ngoài chọc cho bật cười, cậu đứng thẳng người đi đến bên cạnh Thẩm Trác Viễn rồi gật đầu."

Em đồng ý."

Chiếc nhẫn trắng bạc đeo trên tay, Thẩm Trác Viễn ôm Lê Tử Ngôn, hôn giọt nước mắt vì cảm động cùng vui sướng của cậu."

Anh có phải rất ngốc không?"

"Đúng."

Lê Tử Ngôn gật đầu, một giây sau liền hôn lên môi Thẩm Trác Viễn."

Nhưng em rất thích."

Thẩm Trác Viễn bắt lấy nụ hôn này, trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt."

Anh yêu em, Tiểu Ngôn."

Những lời thì thầm của người yêu lắng đọng trong những cái ôm và tiếng pháo hoa, sẽ đi cùng họ qua những năm tháng sau này.[Thế giới thứ ba, mục tiêu Thẩm Trác Viễn công lược thành công.]

Sợ mọi người nghỉ dịch ở nhà buồn nên ra truyện liên tục đây >
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 71: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (1)


Thế giới thứ tư: Ôn nhu bá đạo mỹ nhân lính gác công X Trà xanh mỹ nhân dẫn đường dụ thụ

Editor: Uyên

Năm 3300 sau Công Nguyên, trái đất đã trải qua một sự thay đổi lớn, giống như sự tuyệt chủng của khủng long vào năm đó, sau khi nền văn minh nhân loại đạt đến đỉnh cao thì bắt đầu suy tàn, cuối cùng trong sự thay đổi của vũ trụ đã mở ra một kỷ nguyên mới.

Sau gần 50 năm nghỉ ngơi và đấu tranh, cuối cùng nền văn minh nhân loại đã có bước phát triển mới, vũ trụ không còn là một thế giới vô định nữa và con người cuối cùng cũng đã tiến hóa, hình thành nên một hệ thống thế giới mới.

Tinh lịch năm 1000, là kỷ niệm 1000 năm thành lập Đế quốc Liên Tinh, để kỷ niệm ngày thành lập nên học viện quân sự Liên Tinh đã cố ý chào mừng thêm nhiều sinh viên trên các hành tinh, mở rộng một số địa điểm tuyển sinh.

"Tất cả mọi người mang vũ trang, vòng chạy việt dã 15km, bắt đầu!"

Giọng nói của các huấn luyện viên vang lên ở những nơi khác nhau trong khuôn viên trường, những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống đang rơi từng giọt mồ hôi trước học viện mà họ khao khát.

Nơi này là học viện quân sự số 1 của Liên Tinh, bồi dưỡng ra những quân nhân chất lượng cao, tiếng tăm vang dội nhất là Nguyên soái danh giá nhất của Đế quốc Lê Duệ và Tướng quân trẻ tuổi của Đế quốc Lê Tử Hàn từng là học sinh nơi này, bởi vậy có không ít nam nữa sinh lấy họ làm gương nên càng muốn thi vào học viện quân sự này, trở thành nhân vật giống như Lê Duệ.

Chẳng qua đây chính là học viện quân sự số 1, muốn thành công tốt nghiệp cũng đâu phải đơn giản.

Học kỳ đầu tiên của năm nhất đã phải trải qua kỳ huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, thói quen huấn luyện quân sự này đã được lưu truyền từ trái đất cổ đại và được tiếp tục sử dụng cho đến ngày nay.

Mặc dù Đế quốc đã thông qua các chương trình giảng dạy để tăng cường thể chất, nhưng giới trẻ ngày nay chỉ thích ở nhà, lười vận động, mới chạy được vài bước đã không theo kịp.

"Mau mau mau, lại một người tới nữa!"

"Đến đây!"

Phòng y tế luôn yên tĩnh cũng mở ra giai đoạn bận rộn nhất mỗi năm, từng học sinh được đưa vào, có người phải ở lại, có người thì quay lại huấn luyện, may là các trường quân sự được bố trí rất hoàn hảo, phòng y tế cũng được không gian rộng rãi.

"Thầy Cố, làm phiền thầy rồi!"

"Không sao, tụi nó cũng là học trò của tôi, là việc tôi nên làm."

Người nói chính là một người đàn ông dáng người thon dài, dung mạo tuấn tú, mày kiếm mày sáng, rõ ràng là một gương mặt đặc biệt mang tính công kích, nhưng giọng nói lại đặc biệt ôn nhu, sự tương phản này khiến người ta không thể dời mắt.

"Đúng rồi, còn có bác sĩ Lê, thật ngại quá, lại làm phiền cậu rồi."

"Ha ha ha, không sao, cũng là giúp đỡ cho mọi người thôi, đưa mấy bạn nhỏ này tới đây."

Lê Tử Ngôn mở cửa phòng nghỉ từ bên trong đi ra, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, đuôi tóc phảng phất loé ra ánh bạc trong suốt.

Không giống với Cố Thừa Trạch, dung mạo của Lê Tử Ngôn phải dùng từ xinh đẹp để hình dung, mỗi một ngũ quan đều tinh xảo giống như búp bê, một đôi mắt hoa đào lại càng đa tình, lúc cong lên giống như có muôn vàn ngôi sao đang rải rác bên trong.

Bị hai đại mỹ nhân vây quanh, các giáo viên tới đây đưa học trò của mình đều đỏ mặt, xấu hổ sờ sờ đầu, nhớ tới mình còn muốn trở lại sân tập nên chỉ có thể nói lời tạm biệt rồi giao học sinh ở đây cho Cố Thừa Trạch.

Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người Cố Thừa Trạch và Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn mới tới trường làm việc vào học kì này, đây là lần đầu tiên gặp mặt thầy giáo nam thần mà mọi người hay đồn đại, khẽ gật đầu chào hỏi, đuôi tóc theo động tác của cậu hơi lắc lư, ngoài ý muốn có chút nghịch ngợm.

Cùng lúc đó, Cố Thừa Trạch cũng đang đánh giá người con trai xinh đẹp trước mặt, có lẽ là do giới tính* khác nhau nên dáng người Lê Tử Ngôn so với hắn nhỏ nhắn hơn rất nhiều, vòng eo ẩn dưới lớp áo blouse trắng dường như chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.

Bây giờ cậu ngẩng đầu nhìn hắn thế này, giống như một bé vật cưng ngây thơ, làm cho người ta muốn đưa tay sờ sờ

*giới tính ở đây là lính gác và dẫn đường, giống như alpha và omega vậy đó

"Xin chào, tôi là Cố Thừa Trạch, hiện đang là giáo viên của khoa lịch sử cơ giáp."

"Thì ra là thầy, thật sự là đã ngưỡng mộ từ lâu."

Lê Tử Ngôn nghe được lời của Cố Thừa Trạch, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe miệng cũng hơi nhếch lên nở một nụ cười.

"Em là Lê Tử Ngôn, hiện tại là trợ lý bác sĩ của phòng y tế."

"Trợ lý bác sĩ?

Vậy bác sĩ Lê không ở đây à?"

Lê Tử Ngôn gật đầu rồi lại lắc, sau đó cụp mắt xuống, biểu tình này của cậu đặc biệt vô hại, có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác, như Cố Thừa Trạch đứng trước mặt cậu đây đã bắt đầu nhíu mày.

"Em...thật ra em cũng không biết rõ lắm, việc đến đây cũng là ngoài kế hoạch của em, tương lai có rời đi hay không, cũng không phải việc em có thể quyết định."

Giọng điệu của Lê Tử Ngôn có chút phiền muộn, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười.

"Em hy vọng có thể ở lại đây lâu hơn một chút, các học sinh ở đây đều rất đáng yêu, các thầy cô cũng rất tốt."

Nụ cười trên mặt của tiểu dẫn đường rất miễn cưỡng, nhưng vui mừng trong ánh mắt lại là thật, Cố Thừa Trạch đưa tay vỗ vỗ vai Lê Tử Ngôn, giọng nói bất giác trở nên càng dịu dàng: "Đừng nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."

Cố Thừa Trạch cũng không biết vì sao, tiểu dẫn đường trước mặt chỉ vừa nhíu mày thì trong lòng hắn liền hiện lên cảm giác xót xa, nhưng hắn từ trước đến nay đều ôn nhu, đối xử với Lê Tử Ngôn vừa mới quen cũng vậy.

Vai của tiểu dẫn đường cũng mảnh mai giống như cậu, nhưng tỷ lệ cơ thể cậu lại rất đẹp, không tới mức đầu to hơn người

Hai người là lần đầu gặp mặt, dù tính cách tốt đến đâu thì cũng không nói chuyện quá lâu, Cố Thừa Trạch còn phải đi họp nên sau khi nói lời tạm biệt với Lê Tử Ngôn liền rời đi.

Cửa phòng y tế đóng lại, nụ cười trên mặt Lê Tử Ngôn chậm rãi hạ xuống, nhìn cánh cửa rồi đưa tay xoa xoa đầu mình.

"007, mi có làm gì không thế?

Tại sao mỗi lần đến một thế giới mới ta đều có cảm giác thiếu thiếu gì đó?"

007 liếc nhìn mấy cái hộp được niêm phong phía sau mình, trong âm thanh điện tử mang theo chút chột dạ.

[...

Đây chỉ là một phản ứng bình thường khi truyền tống, ký chủ không cần phải lo lắng.]

"Thật sao?

Vậy tại sao ta không nhớ mấy thế giới mà ta từng đến?"

[Truyền tống có thể được coi là sự dao động của trường điện từ, ký chứ cũng có thể hiểu nó giống như một giấc mơ, mà giấc mơ thì không phải lúc nào cũng rõ ràng.]

Nghiêm túc nói ra lời bịa đặt lung tung, nếu 007 là người thì e là lòng bàn tay lúc này đã chảy đầy mồ hôi.

Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế, một tay chống đầu, muốn nhớ lại mấy thế giới trước đó, nhưng trong đầu chỉ còn lại một mảnh mơ hồ.

Thôi, Lê Tử Ngôn thở dài một hơi, nhớ tới bóng dáng cao lớn vừa rồi, ánh mắt chậm rãi biến thành trầm tư, 007 thấy Lê Tử Ngôn chuyển hướng sự chú ý thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thừa Trạch là đối tượng công lược của Lê Tử Ngôn ở thế giới này, nhìn cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người thì Cố Thừa Trạch hẳn là một người ôn nhu, người như vậy rất gần gũi, nhưng đồng thời, càng là người ôn nhu thì lòng phòng bị cũng càng cao.

Nhớ tới lòng bàn tay ấm áp vừa rồi của người đàn ông, vẻ mặt Lê Tử Ngôn có hơi sững sờ, thở dài một hơi, mở ra quang não, bấm vào phần thông tin liên lạc ở trên cùng rồi gửi một tin nhắn.
________

Là do thiết lập của Lê Tử Ngôn là làm trà xanh nên lúc nào mình cũng để xưng hô là em - anh, nếu mọi người không thích thì mình sửa lại nè

Thể loại lính gác X dẫn đường cũng giống như ABO, cũng có mùi hương với kết hợp nhưng có vài chỗ khác, có gì mình sẽ chú thích sau >
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 72: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (2)


Editor: Uyên

Kỳ huấn luyện quân sự chưa bắt đầu được bao lâu thì đã có không ít học sinh vì không thể chịu đựng được trình độ vận động quá kịch liệt mà ngất xỉu, "vinh quang" vào phòng y tế, nói chung, tình huống này từ giữa đến cuối năm sẽ giảm bớt, nhưng năm nay lại bất thường, học sinh đến phòng y tế không chỉ không giảm mà ngược lại còn nhiều hơn trước, nguyên nhân không ở đâu xa mà là xuất hiện trên người Lê Tử Ngôn."

Bác sĩ Lê, anh có bạn trai chưa?"

"Thầy ơi, năm nay thầy bao nhiêu tuổi?"

"Thầy ơi, thầy thật đẹp, thầy thích ăn gì?"

Một đám trai xinh gái đẹp đều đến đây vây quanh Lê Tử Ngôn, lúc nào cũng tụ tập ở phòng y tế, bọn họ lúc đầu thì suy yếu đứng không nổi nhưng lúc này đều khôi phục sức lực hơn mười phần, ở trước mặt Lê Tử Ngôn soát độ tồn tại.Lê Tử Ngôn nhất thời không nói nên lời, hai má đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, cậu thật sự chưa từng trải qua cách đối xử giống như người nổi tiếng thế này, những ánh mắt của học sinh xung quanh đều chói sáng như đèn pha."

Thì ra mấy bạn không bị bệnh à..."

Giọng nói của cậu bất lực, âm cuối rất nhẹ, lại nhấc lên trận sóng gió trong đám học sinh."

Ah!

Bác sĩ Lê, giọng nói của anh cũng rất dễ nghe!

""Thật ôn nhu aaa!!!"

Nữ sinh thét chói tai, còn nam sinh mang theo ngưỡng mộ cảm thán tràn ngập cả phòng y tế, khiến Cố Thừa Trạch vừa đi tới trước cửa phòng y tế liền hoảng sợ.Hắn liếc nhìn dòng chữ trên màn hình, xác định mình không đi nhầm phòng rồi chần chờ bước vào."

Bác sĩ Lê?"

"Thầy Cố!"

Lê Tử Ngôn vừa nghe thấy giọng nói của Cố Thừa Trạch hai mắt lập tức sáng lên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, thừa dịp các học sinh bên cạnh đang hoảng hốt liền đi nhanh tới phía sau Cố Thừa Trạch.Cố Thừa Trạch nhìn Lê Tử Ngôn đang trốn sau lưng mình với vành tai đỏ bừng cùng ánh mắt bất lực, trong lòng bật cười, nhìn đám học sinh đang làm loạn trước mặt."

Xem ra thân thể các cô cậu khôi phục không tệ, tôi nhớ rõ trong thời gian huấn luyện quân sự không được phép trốn ra ngoài thì phải?"

Vẻ ngoài Cố Thừa Trạch cũng rất đẹp trai, có điều vẻ đẹp trai của hắn cứng rắn mang theo tính công kích, tuy mang một cặp kính vàng đã xoa dịu khí chất của hắn, nhưng khí thế quanh thân hắn lại không hề giảm đi.Hơn nữa trước ngực hắn còn đeo huy hiệu đặc trưng của giáo viên học viện quân sự, học sinh trong phòng y tế đừng nói liếm mặt, ngay cả một câu cũng không dám nói nhiều, liên tục chào tạm biệt rồi chạy trốn khỏi phòng y tế.Nhìn thấy căn phòng đã vắng hoe, Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm rồi rời khỏi lưng Cố Thừa Trạch, đỏ mặt nói lời cảm ơn với Cố Thừa Trạch."

Cám ơn thầy Cố, hôm nay nếu anh không đến em cũng không biết phải làm sao."

Cố Thừa Trạch mỉm cười, cũng rất bất đắc dĩ, trong giọng nói mang theo an ủi: "Không có gì, đám nhóc này thật sự cũng không đoàng hoàng, chưa từng thấy bọn nó đùa giỡn với thầy cô lần nào."

"Cũng không sao, mấy bạn nhỏ chỉ là hơi nhiệt tình..."

Cố Thừa Trạch không thể phủ nhận, thật ra hắn cũng có hơi hiểu được tâm tư của đám học sinh kia.

Cũng giống như hắn, lần trước sau khi gặp Lê Tử Ngôn, thật ra cũng không có tiếp xúc gì nhiều nhưng người này đã để lại cho hắn ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Hôm nay sau khi đến trường, tựa như bị mê hoặc, trong vô thức lại đi đến phòng y tế."

Bây giờ cũng đã trưa, không thì bác sĩ Lê cùng đi ăn cơm đi."

"Đương nhiên là được, để em đãi, coi như là cảm ơn!"

Lê Tử Ngôn mỉm cười đáp lại, không kiêng dè Cố Thừa Trạch, xoay người cởi blouse trắng ra, bên trong cậu mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, lập tức lộ ra dáng người ưu tú.Chân dài eo nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm tình người ta vui vẻ, còn có mái tóc dài được buộc cao, đuôi tóc uyển chuyển đong đưa ở sau eo, tăng thêm vài phần hoạt bát cho người trước mặt.Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng gần trường, Đế quốc đã dùng khả năng tốt nhất để khôi phục lại một số công thức nấu ăn thời trái đất cổ đại, cho nên hiện tại hương vị của những nhà hàng này vẫn xem như tạm được.Lê Tử Ngôn nói được làm được, vừa vào phòng ăn liền đưa thẻ của mình cho nhân viên phục vụ, gọi toàn món xa hoa, khí thế nhiệt tình kia cùng bộ dạng của cậu hình thành không ít tương phản, khiến Cố Thừa Trạch không nhịn được bật cười, trong lòng cũng hơi kéo gần khoảng cách."

Thầy Cố, hôm nay thật sự cảm ơn anh!"

"Chỉ là một câu nói mà thôi, không cần để ý nhiều, hơn nữa cậu đã mời tôi ăn cơm rồi mà."

Cố Thừa Trạch đẩy kính, một tay chống đầu, hắn có đôi mắt rất đẹp, lúc nhìn người khác cười sẽ sinh ra một ảo giác thâm tình."

Cậu cũng đừng gọi tôi là thầy Cố nữa, cứ gọi tên tôi là được, chúng ta không phải là bạn sao?"

Lê Tử Ngôn hơi sửng sốt rồi gật đầu, khẽ mím môi, ánh mắt hiện lên một tia cảm động."

Thừa Trạch, anh là người bạn đầu tiên của em, thật tốt."

Giọng nói của tiểu dẫn đường mang theo một tia chân thành, lời nói ra lại khiến Cố Thừa Trạch có chút giật mình, người bạn đầu tiên?

Hắn nghĩ đến sự ngượng ngùng và thấp thỏm của tiểu dẫn đường lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ dị, giống như đau lòng xen lẫn xúc động."

Nếu sau này có thể ra ngoài ăn cơm với anh nhiều hơn thi quá tốt rồi."

"Nhất định có thể."

Lê Tử Ngôn mỉm cười lộ ra hai chiếc răng thỏ nhỏ đặt trên môi, cực kỳ đáng yêu khiến Cố Thừa Trạch không kiềm chế được cười theo.Tích tíchÂm thanh của máy truyền tin vang lên, Cố Thừa Trạch áy náy nhìn Lê Tử Ngôn rồi nhận cuộc gọi."

Tiểu Hàm, tôi đang ăn cơm ở trường, không tiện lắm, lần sau được không."

Không biết người bên kia nói gì mà lông mày Cố Thừa Trạch khẽ nhíu lại, giữa lông mày có hơi bất đắc dĩ."

Thật sự không tiện, tôi đang ăn cơm với bạn, này...."

Máy truyền tin bị cúp ngang, Cố Thừa Trạch thở dài bóp trán, Lê Tử Ngôn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh, thấy hắn có vẻ hơi bất lực nên cẩn thận mở miệng: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là bạn của tôi muốn tới tìm tôi."

"Như vậy à, cậu ấy ăn cơm chưa?

Nếu như cậu ấy không ghét bỏ thì kêu cậu ấy đến ăn chung đi, vừa lúc đồ ăn cũng chưa dọn lên."

Vẻ mặt của Lê Tử Ngôn không có một tia bất mãn nào, ánh mắt tràn đầy chân thành khiến trong lòng Cố Thừa Trạch có một chút ấm áp.Vừa mới liên lạc với hắn là một người bạn tốt của hắn, nhất định muốn tới ăn cơm với Cố Thừa Trạch, nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay là Lê Tử Ngôn mời cơm, Trình Hàm một hai tùy hứng muốn đến, chính là cô quá thất lễ, cũng may Lê Tử Ngôn rất chu đáo, không có so đo.Không lâu sau, cửa phòng ăn được mở ra, một cô gái với mái tóc màu hồng đi vào, sau khi nhìn thấy Cố Thừa Trạch liền nhảy lên người Cố Thừa Trạch ôm chặt hắn.Lê Tử Ngôn nhíu mày, trong lòng 007 cũng vang lên báo động."

A Trạch!

Cậu không ôm tôi à?"

"Không, cậu xuống trước đi Tiểu Hàm."

Cố Thừa Trạch bất đắc dĩ kéo Trình Hàm từ trên người mình xuống, duy trì một khoảng cách thích hợp."

Nếu để vị hôn phu của cậu nhìn thấy, tôi cũng không biết nói sao."

Trình Hàm khẽ nhíu mày, nhưng không phản kháng nữa, bị Cố Thừa Trạch kéo ngồi xuống ghế."

Tiểu Hàm, đây là Lê Tử Ngôn, hiện tại là đồng nghiệp của tôi, Tử Ngôn, giới thiệu cho cậu một chút, đây là..."

"Xin chào!

Tên tôi là Trình Hàm, tôi là bạn tốt của Thừa Trạch!"

Lúc Trình Hàm nói lời này còn thân mật ôm bả vai Cố Thừa Trạch, giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng Lê Tử Ngôn có thể thấy rõ địch ý và khoe khoang từ trong mắt cô ta."

Xin chào, rất vui được gặp cô."

Lê Tử Ngôn hơi nghiêng đầu nở một nụ cười hiền lành, vờ như không nhìn ra cảnh giác lóe ra trong mắt cô gái.Cố Thừa Trạch không nhìn thấy biểu tình và ánh mắt của Trình Hàm, chỉ nhìn thấy nụ cười của Lê Tử Ngôn, thấy cậu cười ngọt ngào không hề có chút bất mãn nào, sự yêu thích Lê Tử Ngôn ở trong lòng lại tăng lên vài phần.Đồ ăn trong phòng ăn rất nhanh đã được dọn lên, mặc dù Trình Hàm có mái tóc dài màu hồng nhạt, trông giống như một tiểu công chúa yếu ớt, nhưng lúc ăn cơm ngược lại rất hào phóng, một chút cũng không khách khí, nhưng Cố Thừa Trạch lại nhíu mày nhìn thái độ và bộ dáng không chút kiêng kỵ của Trình Hàm.Lê Tử Ngôn biểu hiện rất ngoan ngoãn, lúc ăn cơm cũng nhẹ nhàng ôn hoà, động tác văn nhã giống như mang theo một loại ưu nhã và quý phái bẩm sinh."

Cậu cứ ăn từ từ."

Cố Thừa Trạch nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, âm thầm kéo dài khoảng cách giữa hai người."

Ôi, tôi thật sự đói bụng mà."

Trình Hàm bĩu môi, biểu tình giống như đang làm nũng, bên miệng cô dính một giọt nước canh, Cố Thừa Trạch liền lấy một chiếc khăn giấy đưa qua."

Nhìn cậu ăn kìa, miệng đều bị dính."

Trình Hàm lại không nhận lấy, nghiêng người lên phía trước: "Cậu lau giúp tôi đi."

Cố Thừa Trạch nhất thời có chút bất mãn, nhíu mày đặt tờ giấy lên bàn."

Tự mình lau đi, cũng không phải là con nít."

"Tự lau thì tự lau."

Trình Hàm bĩu môi, trong mắt hiện lên một chút bất mãn.Lê Tử Ngôn ngồi đối diện hai người, đem một màn xảy ra trước mặt thu hết vào đáy mắt, cậu cúi đầu dường như không để ý, khiến Cố Thừa Trạch có hơi xấu hổ.Bởi vì sự có mặt của Trình Hàm nên bữa cơm này của ba người cũng không tính là thoải mái, Lê Tử Ngôn không nói chuyện, cậu cũng không phải là người muốn quấy rầy hứng thú của người khác, hai người đối diện thân mật khắng khít như thế, cậu cũng không có tâm tư làm phiền bọn họ ở chung."

Thầy Cố, bên trường có lẽ cần em qua đó, nên em về trước."

Xưng hô quen thuộc lúc này lại đổi thành thầy Cố, khiến trong lòng Cố Thừa Trạch sinh ra một tia mất mát."

Vậy...vậy chắc tôi không đưa cậu về được."

"Không sao đâu."

Lê Tử Ngôn mỉm cười, lại nhìn về phía Trình Hàm: "Trình tiểu thư, tạm biệt."

"Tạm biệt, bác sĩ Lê."

Có lẽ là thấy Lê Tử Ngôn biết thức thời nên thái độ của Trình Hàm cũng không còn đối chọi gây gắt nữa, nhưng cảnh giác trong mắt vẫn không giảm đi nửa phần.Mãi cho đến khi bóng dáng của Lê Tử Ngôn đi xa, Cố Thừa Trạch mới trầm mặt nhìn người bên cạnh."

Tiểu Hàm, hôm nay cậu làm cái gì vậy?"

"Tôi làm sao, tôi chỉ là đến chơi với cậu!

Mấy ngày nay cậu không trả lời tin nhắn của tôi, bây giờ tôi đến thăm cậu, cậu còn ngại tôi phiền, cậu còn coi tôi là anh em của cậu không vậy!"

Trình Hàm làm ra bộ dáng bất mãn là chuyện đương nhiên."

Chúng ta là bạn tốt, nhưng mà Tiểu Hàm, hiện tại không giống trước kia, cậu đã có vị hôn phu rồi, tôi chỉ sợ vị hôn phu của cậu hiểu lầm."

"Sẽ không, thanh giả tự thanh*, chúng ta chỉ là bạn tốt, hắn sẽ không nói đạo lý như vậy."*thanh giả tự thanh: là những người trong sạch, dù không thanh minh cho mình thì họ vẫn là người trong sạchTrình Hàm phất phất tay, trên mặt nở một nụ cười: "Mà nè, bác sĩ Lê vừa rồi cậu quen hồi nào vậy?

Bộ dạng còn rất đẹp, cậu không phải là để ý người ta chứ?"

Lời nói của Trình Hàm dời đi sự chú ý của Cố Thừa Trạch, nhớ tới bộ dáng ngoan ngoãn vừa rồi của Lê Tử Ngôn, sự bất mãn giữa lông mày được xoa dịu một ít, nhưng giọng điệu vẫn như bình thường."

Đừng nói lung tung, tụi tôi chỉ là đồng nghiệp."

"Như vậy sao, tôi thấy tính cách bác sĩ Lê rất tốt, chờ mấy ngày nữa tôi tới tìm mấy người chơi!"

"Vừa mới khai giảng đều rất bận rộn, trong nhà các cậu cũng phải chuẩn bị hôn lễ, đừng tùy hứng."

Cố Thừa Trạch rút tay ra khỏi lòng Trình Hàm."

Tôi còn phải về trường, cậu gọi điện thoại cho bạn trai cậu tới đi."

"......Không, không cần!

Tôi sẽ tự về!

Cậu đi đi!"

Vẻ mặt của Trình Hàm trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, mỉm cười vẫy tay với Cố Thừa Trạch.

"Được rồi thầy Cố, thầy mau trở về đi!"

Vào ban ngày, an ninh của Đế quốc luôn rất tốt nên Cố Thừa Trạch cũng không tùy tiện nhận lấy trách nhiệm không thuộc về mình."

Ừm, vậy tôi đi trước."

Trình Hàm nhìn bóng lưng Cố Thừa Trạch dần dần biến mất, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi nhạt dần, cuối cùng biến thành không cam lòng, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.Tất cả những chuyện này đương nhiên đều không nằm trong phạm vi nhận thức của Cố Thừa Trạch, sau khi hắn trở lại trường học, chuyện đầu tiên chính là đi đến phòng y tế, tìm thấy Lê Tử Ngôn đang ngồi trong phòng y tế đọc sách."

Tử Ngôn, có làm phiền cậu không?"

Cố Thừa Trạch đứng ở cửa, giọng điệu và ánh mắt đều có vài phần áy náy, người con trai trong phòng vội vàng đứng lên, nhìn có vài phần thụ sủng nhược kinh."

Thầy Cố, mau vào đi."

Lê Tử Ngôn liền chào hỏi rồi lắc đầu: "Sao lại làm phiền được?

Anh đến đây em mừng còn không kịp."

"Không làm phiền cậu là được rồi."

Cố Thừa Trạch đẩy kính, ngồi đối diện Lê Tử Ngôn, cân nhắc một chút mới mở miệng nói: "Tử Ngôn, vừa rồi thật xin lỗi, Trình Hàm cô ấy luôn tùy hứng như thế, thật không ngờ cô ấy lại đột nhiên tới đây."

"Không sao đâu!

Trình Hàm rất đáng yêu, hơn nữa ăn cơm phải có nhiều người mới vui mà!"

So với sự tùy hứng của Trình Hàm thì Lê Tử Ngôn lại quá nghe lời, Cố Thừa Trạch nhìn nụ cười dịu dàng và biểu hiện hiểu chuyện của đối phương, nhớ lại những lời Trình Hàm vừa nói.Có một câu cô nói rất đúng, Lê Tử Ngôn thật sự rất đẹp, là loại vẻ đẹp dịu dàng từ trong linh hồn lộ ra.Ánh mắt Cố Thừa Trạch ôn nhu, lấy máy truyền tin của mình ra."

Nếu Tử Ngôn không ngại, có muốn trao đổi thông tin liên lạc với tôi không?"

"Đương nhiên là được!"

Lê Tử Ngôn tất nhiên sẵn lòng, hai người thêm bạn tốt với nhau rồi lại tán gẫu vài câu, bất ngờ phát hiện tính cách của cả hai lại rất hợp nhau, ngay cả sở thích cũng có điểm chung."

Không nghĩ tới cậu nhìn còn trẻ mà đã đọc rất nhiều sách."

Cố Thừa Trạch dạy lịch sử, trong nhà hắn cũng là dòng dõi gia giáo, đối với người có trình độ văn hoá trong lòng rất tôn trọng và thưởng thức."

Nếu có cơ hội, Tử Ngôn có thể đến lớp của tôi xem qua!"

"Thật sao!

Thật sự là cầu còn không được!"

Lê Tử Ngôn tươi cười sáng lạn, trong mắt là ánh sáng mong chờ và hưng phấn, khiến Cố Thừa Trạch vừa nhìn thấy trong lòng liền mềm nhũn."

Đương nhiên là thật, nhưng đến lúc đó cậu cũng đừng chê cười tôi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rõ ràng thời gian quen biết không lâu, nhưng lại đặc biệt quen thuộc với sự tồn tại cùng hơi thở của nhau, ngay cả phương thức ở chung cũng đặc biệt hòa hợp.Bởi vì căn hộ của hai người không thuận đường nên sau khi tan tầm Cố Thừa Trạch đưa Lê Tử Ngôn lên phi thuyền còn mình gọi xe rời đi.Chẳng qua hắn không về nhà mà đi đến một quán bar yên tĩnh, ngồi ở quầy bar quen thuộc gọi một ly rượu, hưởng thụ khoảng thời gian một mình.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 73: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (3)


Editor: Uyên

Kỳ huấn luyện quân sự kéo dài đến nửa tháng, thì các sinh viên năm nhất bắt đầu học trong học viện quân sự thực sự, các trường học của Đế quốc Liên Tinh và các trường khác mặc dù có sự khác nhau, nhưng đều cần phải học các khóa học văn hóa.

Xét cho cùng có văn có võ, sử dụng trí óc của mình để chiến đấu là một truyền thống đã có từ thời kỳ trái đất cổ đại.Chẳng qua phần lớn đa số học sinh ở học viện quân sự đều không thích tham gia các lớp học văn hóa, dù sao so với loại yên tĩnh đọc sách thì bọn họ càng muốn đổ mồ hôi như mưa trên cơ giáp và sân chiến đấu hơn."

Thật là, vì sao năm nhất phải học lớp lịch sử chứ, tôi không có cách nào học được mấy thứ này."

"Đúng vậy, tôi tới đây là vì tương lai gia nhập quân đội đánh giặc, ai muốn học cái này chứ."

"Là do trường học quy định rồi, chúng ta cũng không còn cách nào, đừng nghĩ nhiều, nói không chừng môn học này cũng rất thú vị."

"Đúng vậy, tôi nghe nói giáo viên dạy lớp mình rất đẹp trai..."

Một nhóm sinh viên năm nhất tràn đầy sức sống vừa đi về phía phòng học lớn vừa tán gẫu, bởi vì muốn tăng sự tương tác giữa học sinh và giáo viên, tăng cường sự thú vị và củng cố tính thực tiễn của chương trình giảng dạy nên mô hình lớp học ngoại tuyến đã được Đế quốc sử dụng cho đến ngày nay.Đây là một phòng học lớn, trong phòng học gần như có thể chứa khoảng 200 người, chỉ có ba lớp học, gần 150 người, nhưng phòng học không bao lâu đã được lấp đầy.

Các tân sinh viên nhìn những gương mặt thành thục xa lạ bên trong, hai mặt nhìn nhau, nhất thời còn cho rằng mình đến sai phòng học."

Đây là tình huống gì?

Chúng ta học cùng với các tiền bối lớp trên sao?"

"Không biết nữa, hay là tìm chỗ ngồi trước đi, một lát nữa sẽ không còn chỗ."

"Ừm."

Các tân sinh viên cũng không chậm trễ nữa, liên tục tìm chỗ ngồi tốt, cách giờ vào lớp còn năm phút, mọi người trong phòng học đột nhiệt trở nên náo nhiệt, Lê Tử Ngôn mặc áo sơ mi trắng và quần jeans xanh nước biển, tóc được buộc cao, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn trộn lẫn trong đám thanh niên trẻ tuổi cũng không quá khác biệt, ngược lại khí chất sạch sẽ nhu nhược của cậu còn khiến người ta chú ý."

A, đó là ai?!

Trông thật đẹp!"

"Đúng vậy!

Hình như là một dẫn đường, nhưng không phải dẫn đường học ở phòng bên cạnh sao?"

Lính gác là một loại người có siêu cường ngũ quan*, thể chất của họ so với người bình thường đều mạnh hơn cho nên quân nhân trong quân đội đa số đều là lính gác.

Đồng thời, các giác quan của họ sẽ thu thập một lượng lớn thông tin phức tạp và tầm thường trong cuộc sống một cách có ý thức, và khi có quá nhiều thông tin áp chế nhận thức thì sẽ khiến hầu hết cảm xúc của họ thay đổi thất thường và dễ mắc các bệnh đặc biệt.

Và những người có khả năng đồng cảm là dẫn đường, dẫn đường có khả năng xoa dịu cơn cuồng nộ của lính gác, có thể cảm nhận và ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, cũng có thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác.

Có rất ít dẫn đường có khả năng đồng cảm siêu mạnh, họ có thể sử dụng đồng cảm cảm xúc như một vũ khí để tấn công các dẫn đường hoặc lính gác khác.*siêu ngũ quan: tất cả năm giác quan đều nhạy bénHai người đều khác nhau về khả năng thích nghi, trong chiến trường và các ngành nghề khác, các khía cạnh tự nhiên cũng khác nhau, vì vậy hệ thống giáo dục của họ cũng khác biệt, trong các trường quân sự, các trường y dược có tiêu chuẩn cao thường sẽ được giảng dạy riêng biệt.Cũng bởi vì những bất đồng này nên ngoại hình của lính gác và dẫn đường cũng có chênh lệch nhất định, dẫn đường so với lính gác tinh tế hơn rất nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trong nháy mắt có thể nhìn ra được thân phận của Lê Tử Ngôn."

Đó không phải là bác sĩ Lê trong phòng y tế sao?!

Bác sĩ Lê!"

Một cô gái với mái tóc ngắn đứng dậy, cười sáng lạn vẫy tay với Lê Tử Ngôn."

Bác sĩ Lê, ở đây!"

Lê Tử Ngôn đang lo lắng không còn chỗ nào để ngồi thì nhìn thấy nữ sinh này liền vội vàng gật đầu, lộ ra một nụ cười, những người đứng gần cậu lúc này hít một hơi khí lạnh.So với lúc trước, dung mạo của Lê Tử Ngôn càng thêm mềm mại tinh xảo, ánh mắt trong veo khẽ mỉm cười không vướng một chút bụi bặm, có thể trong nháy mắt xuyên thấu lòng người.Bởi vì lúc trước có không ít học sinh chạy đến phòng y tế của Lê Tử Ngôn, cho nên Lê Tử Ngôn cũng gặp một vài người quen trong phòng học này, một đường đi tới vị trí cũng không có trở ngại gì.Đợi đến khi Lê Tử Ngôn hoàn toàn ngồi xuống, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, tiếng bước chân chậm rãi mà vững vàng vang lên từ cửa phòng học, học sinh cũng bất giác thả lỏng hơi thở, bọn họ đặt tầm mắt lên người đàn ông xuất hiện trên bục giảng, trong lòng một trận tim đập thình thịch.Vì hôm nay là buổi học chính thức nên Cố Thừa Trạch mặc trang phục lịch sự hơn bình thường, một bộ áo trắng quần đen, nếu Lê Tử Ngôn mặc áo sơ mi là tươi tắn ôn nhu, thì Cố Thừa Trạch chính là cấm dục gợi cảm.Vẻ mặt của hắn nhu hòa, đeo kính gọng vàng, che giấu đôi mắt vốn mang tính công kích, khí chất cả người đều trở nên ôn hòa, giống như một học giả.Là một lính gác nên dáng người Cố Thừa Trạch rất ưu tú, vai rộng chân dài, mỗi một đường nét trên cơ thể đều giống như được ông trời tạo hoá ban tặng, ngay cả những học sinh phía dưới cũng phải thừa nhận sự quyến rũ của người đàn ông trước mặt khiến người ta khó có thể chống cự."

Rất vui được gặp mọi người, tôi là giáo viên khoa lịch sử cơ giáp học kỳ này của các bạn, Cố Thừa Trạch."

Cố Thừa Trạch quay người lại viết tên mình lên bảng đen, bởi vì bối cảnh gia đình nên hắn rất thích phương thức giảng dạy này, đứng trên bục giảng lướt nhìn một vòng, tầm mắt Cố Thừa Trạch dừng lại, ý cười trên khóe miệng càng rộng, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng."

Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết học ngày hôm nay."

Lịch sử luôn khô khan, cho nên đây giống như là một khảo nghiệm năng lực giảng dạy của giáo viên, giọng nói của Cố Thừa Trạch trầm thấp nhưng nhu hòa, chậm rãi mang những học sinh đắm chìm vào dòng sông dài của lịch sử, sự kết hợp giữa truyền thống và khoa học kỹ thuật càng khiến tiết học trở nên thú vị, ngay cả Lê Tử Ngôn cũng phải thừa nhận rằng cậu cũng bị Cố Thừa Trạch thu hút."

Có bạn nào trong lớp muốn chia sẻ quan điểm của mình về chiến tranh không?"

Các bạn trong lớp đều rất nhiệt tình, sôi nổi bật đèn nhắc nhở trước chỗ ngồi của mình, Cố Thừa Trạch lại không nhanh chóng gọi tên, mà quan sát một lát mới ấn một nút trên bục giảng.Trên bục giảng có mỗi micro cho mỗi chỗ ngồi, từ đó có thể chọn mở khóa quyền sử dụng micrô của bất kỳ học sinh nào, đèn xanh được bật lên giữa lớp học và micrô dâng lên.Lê Tử Ngôn kinh ngạc nhìn micro trước mặt mình, lại nhìn Cố Thừa Trạch đang nở nụ cười trên bục giảng, mới nhận ra mình đã bị đối phương phát hiện."

Bạn học này có muốn chia sẻ quan điểm của mình về chiến tranh không?"

Giọng nói của Cố Thừa Trạch so với lúc vừa giảng bài còn dịu dàng hơn, thậm chí có thể dùng ôn nhu để hình dung, chẳng qua không ai phát hiện ra.Tiểu dẫn đường đứng lên, vành tai ửng hồng, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái rồi chậm rãi mở miệng."

Chiến tranh là hiện tượng không thể tránh khỏi trong xã hội loài người.

Cũng giống như giết hại đồng loại trong giới động vật, vì tranh giành quyền kế thừa gen, sẽ luôn nỗ lực để đánh bại đối thủ, tranh thủ giao phối với nhiều người khác giới hơn.

Quyền sở hữu và thống trị không gian sống và tài nguyên thiên nhiên của hành tinh quyết định rằng chiến tranh sẽ tiếp tục xảy ra.

Mối nguy hiểm và thảm họa lớn nhất của nhân loại đến từ tâm trí của chính mình, và chiến tranh chỉ là một phương tiện cực đoan mà nhân loại phải đối mặt để đạt được mong muốn và tham vọng của họ, nhưng sau khi sử dụng trí tuệ, tài chính và nguồn lực của họ cho vũ khí và chiến tranh, con người sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt cuối cùng.

Tôi nghĩ ngay cả bây giờ, chiến tranh là một vấn đề đòi hỏi chúng ta phải mất hàng trăm năm hoặc nhiều hơn để giải quyết."

Cố Thừa Trạch trầm mặc một lúc lâu rồi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Tử Ngôn càng thêm nhu hòa.Tiết học kết thúc, các tân sinh viên bởi vì còn cần phải đi đến các phòng học khác nên lần lượt rời đi, chỉ có Lê Tử Ngôn đi tới trước bục giảng, đưa kẹo ngậm đã chuẩn bị trong tay qua."

Anh nhìn thấy em từ khi nào vậy, rõ ràng em đã trốn kỹ rồi mà."

"Cậu nổi bật như thế, muốn không thấy cũng khó."

Cố Thừa Trạch mỉm cười lắc đầu, nhận lấy kẹo ngậm bỏ vào miệng, xoa dịu cảm giác khàn khàn trong cổ họng."

Hôm nay tới sao không nói một tiếng?"
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 74: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (4)


Editor: Uyên

Kẹo ngậm thông họng mát mẻ nhanh chóng xoa dịu cổ họng khô rát do phải nói chuyện lâu dài, mặc dù hương vị có hơi nồng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhớ tới những lời vô cùng sâu sắc vừa rồi của người trước mặt, cùng hành động cẩn thận như bây giờ, trong lòng Cố Thừa Trạch ngoại trừ thưởng thức còn sinh ra một ít thứ khác, vẫn là thiện cảm nhưng không chỉ là thiện cảm bình thường."

Em sợ ảnh hưởng anh dạy học mà, vừa hay hôm nay em cũng không cần trực, tính định ngồi ở phía sau nhìn dáng vẻ dạy học của anh, không nghĩ tới lại bị anh phát hiện."

Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, đỏ tai sờ sờ mũi mình."

Với lại sao anh gọi em, lỡ như em không trả lời được thì thật xấu hổ."

"Ha ha ha, cậu mà không trả lời được sao?"

Cố Thừa Trạch mỉm cười thu dọn giáo án, cùng Lê Tử Ngôn đi ra khỏi phòng học, hai người kề vai đi trong khuôn viên trường, nếu không phải đa phần học sinh lúc này đều phải lên lớp thì e là hai người đã gây ra một trận hỗn loạn.Cả hai đều mặc áo sơ mi, nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, nếu như không phải Cố Thừa Trạch và Lê Tử Ngôn quen biết nhau từ trước thì chỉ sợ Cố Thừa Trạch cũng muốn đối xử với Lê Tử Ngôn như một tân sinh viên.Đúng lúc hôm nay hai người đều không có thêm công việc và chuyện vặt nên liền cùng nhau đi dạo ngoài trường, Lê Tử Ngôn lần đầu tiên đến học viện quân sự, đối với một số địa điểm ở đây vẫn chưa hiểu rõ lắm, thân là người bạn đầu tiên Lê Tử Ngôn quen biết ở đây nên Cố Thừa Trạch tình nguyện làm hướng dẫn viên cho Lê Tử Ngôn.Học viện quân sự số 1 tuy nằm ở thủ đô của tinh cầu, nhưng không phải là vị trí phồn hoa nhất của thủ đô cũng là vì cân nhắc cho việc đào tạo học sinh của học viện, nhưng nơi này cũng không tính là quá hoang vắng.Cố Thừa Trạch dẫn Lê Tử Ngôn đi một vòng quanh trường quân sự, tìm hiểu môi trường xung quanh và một số cửa hàng và nhà hàng cần thiết, sau đó dẫn Lê Tử Ngôn đến quán bar mà hắn thường đến."

Không ngờ anh cũng sẽ đến nơi này."

Trong lời nói của Lê Tử mang theo chút kinh ngạc, nhưng không hề có cảm xúc không tốt, ánh mắt kinh ngạc quan sát đồ vật trang trí xung quanh, dù sao cậu cũng chưa từng tới một nơi như quán bar.Không phải Lê Tử Ngôn là một đứa trẻ ngoan nghe lời, mà cậu vốn không phải người thích nơi ồn ào.

Hơn nữa, với kinh nghiệm nhiều năm của cậu, cùng ngoại hình và giá trị vũ lực thì vẫn là không nên ở nơi hỗn tạp này quá lâu.Nhưng Cố Thừa Trạch dẫn cậu tới chỗ này lại khác xa so với quán bar bình thường, khung cảnh tao nhã yên tĩnh, không khiến người ta cảm thấy khó chịu."

Nhìn tôi không phù hợp để tới nơi này?"

"Không phải."

Lê Tử Ngôn có hơi thẹn thùng cười cười, diện mạo của cậu luôn làm cho người ta kinh diễm, khi làm ra vẻ mặt như vậy liền đặc biệt tương phản, ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thích."

Chỉ là trước đây em chưa từng tới đây, còn tưởng rằng sẽ rất ồn ào."

"Nơi này không giống những quán bar trong tưởng tượng của cậu, hơn nữa là do gần học viện quân sự, tất nhiên sẽ không quá loạn, nhưng mà những nơi khác thì không, luôn có một số nơi rất hỗn tạp."

Cố Thừa Trạch gọi một ly nước trái cây cho Lê Tử Ngôn, quan sát Lê Tử Ngôn rồi thở dài một hơi."

Cậu vẫn là nên ít đi mấy chỗ này."

"Sao vậy?

Có hạn chế gì à?"

"Tôi sợ cậu bị người khác bán đi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."

Lê Tử Ngôn bĩu môi, biết đối phương là có ý tốt nên cũng không có gì bất mãn, chỉ là có chút buồn bã."

Nhìn em có thể khiến người khác lo lắng đến thế sao..."

"Ha ha ha, cậu không phải khiến người ta lo lắng, chỉ là nhìn rất dễ bị bắt nạt."

Cố Thừa Trạch cong mắt, cười đến đẹp mắt, ngay cả Lê Tử Ngôn cũng bị nụ cười ôn nhu của hắn mê hoặc.Lê Tử Ngôn nhất thời có chút thất thần, rõ ràng cậu chưa từng gặp Cố Thừa Trạch, nhưng luôn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng quen thuộc lại xa lạ từ trên người Cố Thừa Trạch, ánh mắt có chút trống rỗng, ngay cả nhân viên phục vụ đặt đồ uống trước mặt cậu cũng không chú ý tới."

Cậu chưa từng tới đây nên tôi tùy tiện gọi, cũng không biết cậu có thích hay không, uống thử xem."

Cố Thừa Trạch đẩy ly nước trái cây qua trước mặt Lê Tử Ngôn, nhìn thấy đối phương đang mất tập trung, ánh mắt liền trầm xuống.Hắn vừa mới cảm giác, Lê Tử Ngôn giống như xuyên thấu qua hắn để hoài niệm điều gì đó."

Cám ơn thầy Cố"Lê Tử Ngôn mỉm cười, không chú ý tới cảm xúc trong mắt Cố Thừa Trạch, cầm lấy nước trái cây uống một hớp.Mặc dù gọi là nước ép trái cây, nhưng không phải chỉ có trái cây, bên trong còn cho thêm một số nguyên liệu khác, nên cũng không phải thanh mát như nước trái cây mà có vị giống như sữa socola ngoài đời hơn."

Rất ngon!

Giống như là đồ uống em thích."

Lê Tử Ngôn vui mừng cũng không phải giả vờ, trong ánh mắt đều lộ ra yêu thích, bất giác lại uống thêm vài lần, điều này hoàn toàn khác với vẻ trầm ổn bình thường, mà đáng yêu giống như một con mèo con được cho ăn đồ mình thích."

Cứ uống từ từ, nếu thích thì lần sau lại tới."

Biểu tình trên mặt Cố Thừa Trạch rất nhu hòa, mang theo sủng nịnh mà hai người cũng không để ý, đưa tay lau vệt nước dính trên môi Lê Tử Ngôn.Lê Tử Ngôn cảm giác được vệt nước trên môi, vươn đầu lưỡi liếm một cái, đầu lưỡi nhỏ nhắn lập tức chạm vào ngón cái của Cố Thừa Trạch, hai người đều đột ngột ngây người.Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy tay mình như bị điện giật, xúc cảm mềm mại ẩm ướt thoáng qua, lại khiến cánh tay hắn không hiểu sao cảm thấy tê dại, trái tim đều run lên.Ánh mắt tiểu dẫn đường trước mặt mơ hồ lấp lánh ánh nước, hơi hé môi lộ ra một chút đầu lưỡi, phảng phất như đang quyến rũ Cố Thừa Trạch đi lên nếm thử.Bối rối dời tầm mắt, Cố Thừa Trạch nghiêng người nuốt một ngụm nước miếng, che giấu những suy nghĩ không đúng của mình.Cũng may hai người cũng không nói gì, cố ý dùng sự im lặng che giấu sự mập mờ và bất ngờ vừa rồi."

A....Tử Ngôn, trời cũng trễ rồi..."

Cố Thừa Trạch liếc nhìn thời gian, vốn định mời cậu ăn cơm, nhưng không ngờ lúc này máy truyền tin lại đổ chuông."

Xin lỗi."

"Không sao, anh mau trả lời đi."

Cố Thừa Trạch mỉm cười đẩy kính, lúc nhìn thấy ID người gọi, trong mắt hơi loé lên."

Tiểu Hàm, có việc gì không?"

"Ý cậu là sao vậy giáo sư Cố, không có việc gì thì tôi không thể gọi cho cậu à?"

"Đừng đùa."

"Cậu thật là nhàm chán."

Giọng nói của Trình Hàm giống như đang làm nũng, tiếp tục nói: "Hôm nay tôi gửi tin nhắn cho cậu mà sao một ngày rồi cậu cũng không trả lời tôi!"

"Gửi tin nhắn?"

Cố Thừa Trạch nhìn một lượt, phát hiện quả thật có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, buổi chiều nói chuyện cùng Lê Tử Ngôn quá nhập tâm nên dường như không có tâm tư để ý điện thoại."

Xin lỗi, hôm nay tôi hơi bận, có chuyện gì sao?"

"Ngày mốt tôi đến học viện quân sự tìm cậu được không?!

Cậu đã lâu rồi không đi chơi với tôi!"

Cố Thừa Trạch cau mày, Lê Tử Ngôn không nghe được bên kia nói gì, nhưng có thể cảm giác được tâm tình của Cố Thừa Trạch không được tốt, giữa lông mày nhìn qua có vài phần bất mãn cùng bất lực."

Tiểu Hàm, thật không tiện, đừng để vị hôn phu của cậu hiểu lầm."

"Không sao đâu!

Hai chúng ta là bạn tốt, hắn sẽ không để ý!

Nói rồi đó, ngày mốt tôi sẽ đến tìm cậu."

Không biết qua thế giới cổ đại lấy gì làm sữa socola đây ㅇㅅㅇ
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 75: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (5)


Editor: Uyên

Lê Tử Ngôn nhìn sắc mặt của hắn, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên hỏi, hơn nữa hai người bọn họ hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là đồng nghiệp nên việc liên quan đến chuyện cá nhân của hắn, cậu cũng không thể đi quá giới hạn.Cho nên sau khi Cố Thừa Trạch cúp máy, Lê Tử Ngôn cũng không hỏi nhiều, mà vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ mình uống thử nước ép trái cây trong ly.Vẻ ngoài xinh đẹp luôn khiến cho tâm tình người ta thoải mái, hơn nữa mỹ nhân này vừa ngoan vừa mềm mại, mặc dù Cố Thừa Trạch không phải loại người hay so đo nhưng cũng theo bản năng đặt Lê Tử Ngôn và Trình Hàm ở cùng một tình huống giống nhau.Vốn tâm tình có chút không tốt, Cố Thừa Trạch âm thầm thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì nữa.Hai người đi dạo bên ngoài, đi một hồi cũng đến tối, Cố Thừa Trạch cuối cùng cũng nói được những lời chưa nói xong, dẫn Lê Tử Ngôn đến nhà hàng, hai người ăn cơm tối xong mới kết thúc hành trình của một ngày."

Trời đã tối rồi, để tôi đưa cậu về."

"Không sao, em cũng không phải con gái, đi một mình cũng không sao."

Cố Thừa Trạch nhíu mày, giọng điệu có chút lo lắng: "Tuy an ninh ở đây không tệ, nhưng vẫn nên cẩn thận."

"Thật sự không cần, buổi sáng anh phải lên lớp, buổi chiều còn cùng em đi dạo, anh cũng cần về sớm nghỉ ngơi!"

Lê Tử Ngôn không đồng ý lắc đầu, nở một nụ cười với Cố Thừa Trạch: "Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ bản thân mình."

Nói xong, Lê Tử Ngôn liền xoay người rời đi, giống như sợ Cố Thừa Trạch đuổi theo nên một đường chạy đi, chỉ đưa lại một bóng lưng về phía Cố Thừa Trạch.Dù là trẻ con hay người lớn, trong hầu hết các trường hợp ai ngoan hơn sẽ luôn được người khác ưu ái và yêu thích hơn, tuy nhiên điều này cũng phải tuỳ thuộc vào đối tượng, nhưng Cố Thừa Trạch rõ ràng hết lần này tới lần khác đều thích dáng vẻ của người này.Lê Tử Ngôn ngoan ngoãn giống như một con thỏ nhỏ vừa mềm vừa ngọt, đang cẩn thận từng chút chui vào khe hở nhỏ trong lòng hắn...Hai ngày sau Trình Hàm thật sự đến, chẳng qua không chỉ có một mình cô mà đi theo bên cạnh còn có một người đàn ông, cho dù chỉ mặc trang phục thường ngày, nhưng khí chất của một quân nhân cũng khó có thể che giấu.Cố Thừa Trạch sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Trình Hàm, vốn dĩ còn cảm thấy khó chút giải quyết cùng xấu hổ, lúc này nhìn thấy người bên cạnh Trình Hàm, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều."

Tiểu Hàm, Tô tiên sinh, các cậu tới rồi."

Cố Thừa Trạch đẩy kính, cười đến vẻ mặt đều ôn hòa, lễ phép đứng ở một bên với Tô Sỹ, duy trì khoảng cách với Trình Hàm, không khiến người ta hiểu lầm."

Cố tiên sinh, đã lâu không gặp."

Tính cách Tô Sỹ cũng không tệ, thái độ với Cố Thừa Trạch rất tốt, hai người bắt tay nhau rồi cùng nhau nhìn về phía cô gái ở giữa.Vốn Trình Hàm tính toán đến một mình, nhưng hôm nay Tô Sỹ được nghỉ phép, sợ cô đi một mình không an toàn, hơn nữa muốn ở bên cô nhiều hơn nên nhất định phải đi cùng, làm cho tâm tình cô không tốt lắm, nhưng bây giờ nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh mình, bất mãn trong lòng Trình Hàm cũng bị xóa sạch, thay vào đó là tràn đầy đắc ý."

Hai người làm gì như đối tác gặp nhau vậy!

Được rồi, chúng ta đi chơi thôi!"

Trình Hàm tay phải ôm cánh tay Tô Sỹ, tay trái ôm tay Cố Thừa Trạch, động tác rất tự nhiên, hai người đàn ông đều không có cơ hội từ chối, cũng không có cảm giác chỗ nào không đúng."

Xin lỗi Tiểu Hàm, buổi sáng tôi còn có một lớp học, có lẽ không thể đi với cậu được."

"Aaaa, sao lại như vậy!"

Trình Hàm bĩu môi, vẻ mặt không vui, kéo cánh tay Cố Thừa Trạch không chịu buông: "Không phải tôi đã nói tới tìm cậu rồi sao..."

"Các tiết học đã được sắp xếp trước, trừ khi có tình huống đặc biệt mới có thể thay đổi, đây là quy định của học viện quân sự."

Tô Sỹ hiển nhiên đã quen với tính khí nhỏ nhen của Trình Hàm nên thông cảm giải thích giùm Cố Thừa Trạch."

Hàm Hàm, chúng ta có thể đi ăn cơm chiều cùng Thừa Trạch."

Trình Hàm cắn môi, liếc mắt nhìn biểu tình của hai người, chỉ có thể gật đầu.Cố Thừa Trạch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm ơn Tô Sỹ, nói một tiếng rồi trở về lớp."

Tiểu Hàm, em có muốn đi đâu không?

Anh sẽ đi cùng em."

"......Thật ra, em muốn đi dạo quanh đây, chỉ là cảm thấy đi một mình cũng không thú vị."

Trình Hàm thu hồi tầm mắt nhìn bóng lưng Cố Thừa Trạch, kéo tay Tô Sỹ: "Được rồi, không phải anh nói hôm nay có việc cần xử lý sao, anh đi trước đi."

"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, ở bên em quan trọng hơn."

Tô Sỹ đối với vị hôn thê của mình vẫn có chút yêu thích, chỉ là nghề nghiệp của anh không cho phép anh dành nhiều thời gian với cô ấy, cho nên tình cảm của anh đối với Trình Hàm còn chứa đựng cảm xúc áy náy.Trình Hàm rút tay mình ra khỏi tay Tô Sỹ, lắc đầu: "Không sao đâu, để em tự đi dạo cũng được, anh bận việc của anh đi, chờ A Trạch sau khi tan lớp rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm."

"......Được rồi, nếu có gì thì em có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào."

Thái độ của Trình Hàm rất kiên định, Tô Sỹ biết nói thế nào đối phương cũng sẽ không đồng ý nên chỉ có thể gật đầuSau khi Tô Sỹ rời đi, Trình Hàm cũng không ở lại, Cố Thừa Trạch làm việc ở đây năm năm, cô cũng không phải lần đầu tiên tới, tất nhiên đều có hiểu biết với phòng học nơi này, chỉ cần hỏi một chút nơi nào là lớp lịch sử cơ giáp đã tìm được phòng học của Cố Thừa Trạch.Một mái tóc màu hồng nhạt từ vị trí phía trước lặng lẽ lẻn vào, Cố Thừa Trạch sau khi viết bảng quay đầu lại lập tức nhìn thấy bóng người ngồi xổm trên mặt đất đang nói chuyện cùng người khác, trong nháy mắt nhíu mày.Không phải vì những người khác, chỉ vì Trình Hàm không tuân thủ quy định, vào lớp không chào hỏi là một sự thiếu tôn trọng đối với thầy cô, cho dù là học sinh đến lớp cũng phải biết ổn định vị trí trước khi vào giờ học, hơn nữa Trình Hàm còn không phải là học sinh của học viện quân sự.Gương mặt luôn ôn hoà của Cố Thừa Trạch lúc này lại cau có, trong lúc nhất thời lại có chút sắc bén.Nhưng một lát sau, Trình Hàm đã nói gì đó với một người bạn học, ngồi ở vị trí bạn học kia, chú ý tới tầm mắt của Cố Thừa Trạch còn cười hắc hắc, vẻ mặt ranh mãnh.Bây giờ dù sao cũng là giờ học, Cố Thừa Trạch cho dù có bất mãn cũng không muốn trì hoãn thời gian học của các bạn trong lớp, thu hồi ánh mắt của mình tiếp tục giảng bài, Trình Hàm hai tay nâng mặt nhìn về phía Cố Thừa Trạch, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô khiến cho không ít bạn học chú ý."

Hết giờ, các bạn có thể tan học."

Trước đây hầu hết các học sinh đều sẽ vội vàng rời khỏi phòng học, nhanh chóng đi đến sân huấn luyện nhưng hôm nay lại không giống như vậy, một nhóm nhỏ không vội vàng chạy đi mà là tiến đến bên cạnh Trình Hàm."

Chị ơi, chị ở lớp nào thế?

Sao em chưa bao giờ thấy chị?"

"Tôi không học ở học viện quân sự, hôm nay chỉ tới tìm bạn."

"Tìm bạn?

Chị có phải quen biết với thầy Cố không?"

Trình Hàm gật đầu, lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Đúng vậy, tôi tới tìm cậu ấy."

"Trời ơi, hai người không phải là người yêu chứ!"

Học sinh xung quanh phát ra một tiếng kinh hô, trong lòng Trình Hàm có chút đắc ý, nhưng trên mặt lại không lộ ra."

Không có, tôi là anh em tốt với A Trạch!"

Đây là cách nói khéo, chỉ đơn phương thể hiện thái độ của mình, nhưng lại tỏ ra mập mờ với Cố Thừa Trạch, cộng thêm chuyện vừa mới xảy ra nên học sinh xung quanh đều đã có suy nghĩ."

Tiểu Hàm, nên đi thôi, vị hôn phu của cậu đang đợi ở ngoài nhà hàng."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 76: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (6)


Editor: Uyên

Giọng nói của Cố Thừa Trạch khiến những học sinh bên cạnh hơi sửng sốt, vẻ mặt của Trình Hàm trong nháy mắt cũng cứng ngắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường."

Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!"

Trình Hàm đứng bên cạnh Cố Thừa Trạch, làm ra dáng vẻ như rất quen thuộc cùng bầu không khí thân mật giữa hai người, cộng thêm câu nói nửa thật nửa giả vừa rồi của Trình Hàm, lập tức khiến cho những tân sinh viên này tưởng tượng liên miên.Tuy Cố Thừa Trạch luôn ôn nhu gần gũi, nhưng trên người hắn vẫn có một loại khí chất thanh lãnh khó hiểu, hơn nữa hắn cũng là bậc giáo viên nên các bạn học cũng không dám lỗ mãng.Ngược lại là Trình Hàm, rất tự nhiên vẫy tay với các bạn trong lớp rồi đi theo bên cạnh Cố Thừa Trạch.

Tô Sỹ đang chờ bên ngoài tòa nhà dạy học, thấy Trình Hàm và Cố Thừa Trạch cùng đi ra, cảm giác có chút lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi tới bên cạnh Trình Hàm."

Hàm Hàm, đói bụng chưa, anh đã đặt nhà hàng rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi."

"Được rồi, vất vả cho anh rồi anh yêu!"

Trình Hàm ôm lấy cánh tay Tô Sỹ, hai má cọ cọ trên cánh tay đối phương, thái độ thân mật như vậy làm chút khúc mắc trong lòng Tô Sỹ cũng tan biến.Ba người đi song song, Trình Hàm đi ở giữa, cùng nhau đi về phía cổng trường.Tính cách Trình Hàm hoạt bát, ở giữa hai người giống như một con chim sẻ líu ríu, nhưng cũng nhờ có hai người này nguyện ý trò chuyện với cô, thỉnh thoảng trả lời một câu."

Tôi nghe nói gần đây có một rạp phim, chúng ta..."

Tiếng nói của cô gái vẫn vang lên bên tai, nhưng ánh mắt Cố Thừa Trạch lại bị một người cách đó không xa thu hút, bóng lưng mảnh khảnh, mái tóc đen dài, còn có khuôn mặt mang theo nụ cười mềm mại."

A Trạch, cậu có nghe tôi nói không?"

"Hả, xin lỗi."

Cố Thừa Trạch nói với Trình Hàm một tiếng rồi chỉ về hướng của Lê Tử Ngôn: "Tôi đến đó một chút."

"A Trạch?!"

Cố Thừa Trạch bước nhanh qua, bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm thức ăn linh thú, đang trêu chọc con mèo trắng nhỏ trước mặt cậu."

Cậu đang làm gì vậy?"

"Thầy Cố!"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lê Tử Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, bởi vì động tác quá lớn, lại quên mất mình đang ngồi xổm nên suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.Cũng may Cố Thừa Trạch nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cánh tay Lê Tử Ngôn mới khiến cậu đứng vững.Bởi vì hành động của hai người nên con mèo trắng nhỏ cảnh giác chạy đi, chỉ để lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ."......Xin lỗi, Tử Ngôn."

Cố Thừa Trạch sờ sờ mũi, lần đầu tiên có chút xấu hổ."

Ha ha không sao, nó cũng sẽ chạy đi thôi."

Lê Tử Ngôn lắc đầu, mượn lực đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười."

À, sao thầy Cố lại ở đây, đang muốn đi ăn cơm sao?"

"Ừm, đang định đi ăn trưa, Tử Ngôn, cậu cũng đi chung đi."

Lê Tử Ngôn nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy Trình Hàm và Tô Sỹ đang đi tới chỗ hai người, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc rồi lắc đầu."

Không cần, không tiện lắm, lát nữa em đi căn tin ăn cũng được."

"Không có gì bất tiện, lần trước cậu cũng mời tôi cùng Tiểu Hàm ăn cơm rồi."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tô Sỹ cũng tới đây, vừa rồi anh cảm thấy bóng dáng của Lê Tử Ngôn rất quen thuộc, lúc này nhìn chính diện, mắt mở to có chút khiếp sợ, vừa định chào hỏi thì thấy ánh mắt cầu xin của đối phương."..."

Lời muốn nói nuốt trở lại trong miệng, Tô Sỹ suy nghĩ một chút mới nói: "Đây là bạn của Thừa Trạch à?"

"Ừm, Tử Ngôn là bác sĩ của trường tôi."

Cố Thừa Trạch đẩy kính che giấu sự khó chịu trong ánh mắt: "Trùng hợp gặp."

"Nếu mọi người đều là bạn bè, vậy cùng đi ăn đi."

Tô Sỹ không chút để ý mở miệng, làm cho ba người kia đều kinh ngạc."

Vừa lúc tôi đặt bàn cho bốn người."

Nói xạo thôi, không đặt cũng phải đặt, nếu để cho ông chủ biết anh "bắt nạt" đại bảo bối của ổng thì có ngày ổng đập chết mình.Trên mặt Tô Sỹ không biểu hiện gì nhưng ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn giấu một chút ân cần chỉ có anh mới biết được.Nhà hàng là Tô Sỹ đặt, hơn nữa đều đã mời nên Lê Tử Ngôn từ chối cũng không tốt, Trình Hàm tất nhiên cũng không thể nói gì, ba người cứ như vậy biến thành bốn người.Là cô gái duy nhất trong bốn người, đương nhiên Trình Hàm được mọi người nhường nhịn, chuyện gọi món cũng giao cho cô.Gọi món ở nhà hàng Liên Tinh không phải do con người thực hiện, mà gọi trên màn hình chuyên dụng, tốc độ dọn món cũng rất nhanh, nhưng khi món ăn được đưa lên, ba người còn lại đều sửng sốt.Bởi vì sự tiến bộ về y tế và kỹ thuật nên rất nhiều món ăn đã loại bỏ tạp chất không cần thiết bên trong, sẽ không gây hại gì cho cơ thể lính gác và cũng có thể giữ lại hương vị ban đầu đến mức tối đa.Trình Hàm có khẩu vị nặng, Tô Sỹ và Cố Thừa Trạch có khẩu vị tương tự nhau, tuy có xu hướng ăn thanh đạm nhưng cái gì cũng có thể ăn, cho nên cô gọi món đều tương đối nặng vị, không phải cay thì chính là chua cay, một bàn đỏ tươi rực rỡHầu như tất cả đều khác hẳn các món mà Lê Tử Ngôn đã gọi lần trước."

Tôi thấy đánh giá của họ rất tốt!

Trông khá ngon!

Ăn thử đi!"

Trình Hàm thản nhiên nói chuyện, cầm đũa lên liền gắp thức ăn cho Cố Thừa Trạch và Tô Sỹ, chính mình cũng ăn đến vui vẻ.Tuy chỉ ăn mấy bữa cơm với Lê Tử Ngôn, nhưng Cố Thừa Trạch cũng hiểu rõ khẩu vị của Lê Tử Ngôn, theo bản năng nhìn Lê Tử Ngôn."

Tử Ngôn, có muốn gọi thêm không?"

"Không cần đâu, em có thể ăn được, cũng đã gọi nhiều rồi, nếu gọi thêm nữa thì lãng phí lắm."

Quả thật bốn người gọi bảy món thì căn bản ăn không hết, nếu như gọi thêm nữa nhất định sẽ dư lại.Cố Thừa Trạch khẽ nhíu mày, cầm lấy đũa gắp cho Lê Tử Ngôn khoai tây sợi chua cay cũng coi như tương đối thanh đạm.Trình Hàm ngồi đối diện nhìn Cố Thừa Trạch quan tâm Lê Tử Ngôn, trong lòng trầm xuống, tay cầm đũa có hơi siết chặt."

Tử...bác sĩ Lê, nếu ăn không quen thì gọi món khác cũng không sao."

Tô Sỹ cũng lên tiếng, anh nhớ rõ Lê Tử Ngôn không thể ăn loại thức ăn kích thích này."

Không sao, tôi chỉ là tới cọ cơm thôi, ăn gì cũng được, sao có thể đòi hỏi chứ."

"Nhưng..."

"Được rồi!

Anh đừng có coi thường dẫn dường tụi em!"

Trình Hàm cắt ngang lời Tô Sỹ, gắp qua một đũa thịt, phía trên ớt cay đỏ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy môi tê dại."

Bác sĩ Lê cũng không phải là trẻ con, mấy người đừng có lo lắng quá!

Phải không, bác sĩ Lê?"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn phức tạp, nhếch khóe môi mỉm cười rồi gật đầu: "Đúng vậy, cám ơn Trình tiểu thư."

Miếng thịt đỏ rực tiến vào trong miệng, trong nháy mắt đem đôi môi nhạt màu nhuộm thành đỏ tươi, mặt Lê Tử Ngôn trong nháy mắt lập tức đỏ bừng, nhưng chỉ có thể cười nuốt miếng thịt vào trong bụngSo với lính gác thì tố chất thân thể của dẫn đường không tốt lắm, một số dẫn đường thậm chí có thể miêu tả là yếu ớt, chẳng qua Lê Tử Ngôn không ngờ tới dạ dày của mình lại yếu đến vậy.
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 77: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (7)


Editor: Uyên

Bữa cơm này ăn cũng không tính là thoải mái, mặc dù Lê Tử Ngôn mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh nhưng hai má đỏ như máu của cậu lại khiến người ta lo lắng.

Trình Hàm giống như đã quen với việc tuỳ hứng nên không chú ý tới mà còn đặc biệt nhiệt tình gắp thức ăn cho Lê Tử Ngôn.Tính tình Lê Tử Ngôn mềm mại tất nhiên sẽ không từ chối, cố chịu đựng ăn không ít, Tô Sỹ càng nhìn càng kinh hãi, mỗi giây mỗi phút đều chú ý đến biểu tình của cậu."

A, thật no."

Trình Hàm lau miệng rồi nhìn Lê Tử Ngôn: "Bác sĩ Lê thế nào, có ngon không?"

"......Ngon, cảm ơn cô đã tiếp đãi."

Dạ dày Lê Tử Ngôn mơ hồ đau rát, lông mi rũ xuống, nụ cười trên mặt cũng sắp không giữ được."

Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh không thích!"

Trình Hàm nở một nụ cười, trong giọng nói vui vẻ gần như muốn tràn ra, chỉ là ánh mắt của cô lọt vào trong mắt Lê Tử Ngôn lại không có ý tốt như thế."

A Trạch, buổi chiều cậu chắc là không còn việc đúng không, chúng ta cùng đi chơi đi!"

"Không được, tôi còn có việc."

Cố Thừa Trạch nhíu mày từ chối lời mời của Trình Hàm."

Tô Sỹ vất vả lắm mới được nghỉ phép, hai người các cậu cứ từ từ chơi."

"..."

Trình Hàm hơi mở miệng giống như không nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, nhưng thái độ của đối phương rất rõ ràng không có chút nhượng bộ."

Biết rồi."

Lê Tử Ngôn cũng đứng lên gật đầu với hai người, tuy Tô Sỹ có lòng quan tâm đến Lê Tử Ngôn nhưng vị hôn thê của anh vẫn đang ở bên cạnh, hơn nữa giới tính của hai người cũng khác nhau nên vẫn phải tránh hiểu lầm không cần thiết.Đi ra khỏi nhà hàng, Cố Thừa Trạch đi theo bên cạnh Lê Tử Ngôn, định hỏi thăm tình trạng của Lê Tử Ngôn nhưng lại phát hiện cơ thể người bên cạnh mềm nhũn, khuôn mặt tái nhợt ngã vào lòng hắn."

Tử Ngôn?!"

Cố Thừa Trạch bế Lê Tử Ngôn lên, không dám chậm trễ đi lên phi thuyền gần nhất đến bệnh viện phụ trợ của trường quân sự, người trong lòng đầu đầy mồ hôi, môi cũng bắt đầu trắng bệnh.Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, không bao lâu đã đưa hai người đến bệnh viện, Cố Thừa Trạch đặt Lê Tử Ngôn vào buồng chữa trị rồi chờ bác sĩ kiểm tra."

Bệnh nhân hiện tại đã không sao, cậu ấy bị co thắt dạ dày do ăn đồ ăn quá cay."

Bác sĩ có vẻ rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng không thoải mái."

Đứa trẻ này hơi yếu, hơn nữa còn là dẫn đường, độ nhạy cảm của cơ thể rất cao, cậu thường nên chú ý nhiều hơn, sao lại để cho cậu ấy ăn những thứ này."

"......Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Cố Thừa Trạch không phản bác mối quan hệ mà bác sĩ xác định cho bọn họ, ánh mắt mang theo lo lắng."

Xin hỏi bây giờ tôi có thể vào thăm cậu ấy được không?"

"Ừm, vừa mới dùng buồng chữa trị trị liệu đơn giản một chút, không còn vấn đề gì lớn."

"Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ khoát tay áo, để lại không gian cho cặp "vợ chồng son", hơi nháy mắt rồi rời đi.Phòng bệnh rất yên tĩnh, Lê Tử Ngôn nằm trong buồng chữa trị khẽ nhíu mày, sắc mặt không còn khó nhìn như vừa rồi nhưng vẫn rất tái nhợt.Đã quen với dáng vẻ dương quang toả sáng của Lê Tử Ngôn, lúc này Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy đau lòng, đưa tay chạm vào hai má Lê Tử Ngôn, giọng nói trở nên nhẹ hơn rất nhiều: "Khó chịu sao lại không nói?

Còn đau không?"

"Không sao, cũng không phải vấn đề lớn, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Cố Thừa Trạch nhíu mày: "Đôi khi cậu không cần chịu đựng như vậy, chuyện hôm nay là lỗi của Trình Hàm, thật xin lỗi."

"Thật sự không sao, không phải lỗi của ai, cũng không cần anh phải xin lỗi, thật ra vẫn là do em quá yếu, ngại quá, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi."

Bởi vì quá đau nên khóe mắt Lê Tử Ngôn vẫn còn hơi đỏ, đáng thương nằm ở chỗ này khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.Lê Tử Ngôn càng hiểu chuyện, càng nhường nhịn thì trong lòng Cố Thừa Trạch càng thương tiếc cho Lê Tử Ngôn và sự bất mãn với Trình Hàm càng sâu.

Trước kia tính cách của Trình Hàm rất tuỳ ý, Cố Thừa Trạch cho là không có chuyện gì nhưng hiện tại tính tình của Trình Hàm đã làm tổn thương người khác, ánh mắt Cố Thừa Trạch thâm trầm, không muốn suy nghĩ nhiều nữa."

Bên trường học tôi đã nói chuyện với bác sĩ Vương rồi, cậu không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi thật tốt."

Cố Thừa Trạch ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn, đưa dịch dinh dưỡng có chức năng chữa trị đến bên miệng Lê Tử Ngôn."

Uống một chút dịch dinh dưỡng đi, dạ dày của cậu bây giờ cần trị liệu thật tốt."

"Ừm, cám ơn thầy Cố."

Lê Tử Ngôn cố gắng chống đỡ mỉm cười gật đầu, uống dịch dinh dưỡng hơi đắng vào miệng, nội tâm sắp bị hai chữ "khó uống" mà phun tào.Dịch dinh dưỡng cùng buồng chữa trị đều có thành phần trợ ngủ, mặc dù Lê Tử Ngôn dùng sức chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Cố Thừa Trạch đưa tay vén lại sợi tóc trên khuôn mặt Lê Tử Ngôn, ánh mắt trở nên nhu hòa, hiện lên đau lòng mơ hồ, cứ như vậy ngồi ở một bên lặng lẽ nhìn.Lăn lộn một trận, đợi đến khi Lê Tử Ngôn tỉnh táo có thể rời khỏi bệnh viện thì trời cũng sắp tối.Có lẽ là sợ Cố Thừa Trạch lo lắng lại muốn đưa cậu về nhà nên Lê Tử Ngôn đã đặt trước phi thuyền, sau khi nói tạm biệt với Cố Thừa Trạch liền một mình rời đi.Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thừa Trạch bị Lê Tử Ngôn "bỏ rơi", lần trước thì cảm thấy Lê Tử Ngôn quá ngoan, hiện tại lại chỉ cảm thấy đau lòng.Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, tiểu dẫn đường vô tình nhắc tới chuyện tương lai với ánh mắt và vẻ mặt mờ mịt, trong lòng Cố Thừa Trạch có chút buồn bực.Quá nghe lời, quá ngoan ngoãn ra vẻ kiên cường, chỉ làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Cố Thừa Trạch dựa vào tường hít sâu một hơi, đẩy kính ổn định lại tình cảm mãnh liệt của mình.Lê Tử Ngôn về đến nhà, trước tiên là mở máy truyền tin của mình, lúc nãy ở bệnh viện máy truyền tin cứ rung liên tục, không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới, lúc này nếu không nhận chỉ sợ cũng không thể có kết thúc tốt đẹp.Gần như là vừa nhấn số trên máy truyền tin thì người ở phía bên kia lập tức kết nối, còn bật hệ thống video."

Ba, cha, anh hai..."

Hai tay Lê Tử Ngôn để sau lưng, khẽ mím môi sau đó nở một nụ cười, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự lấy lòng cùng chột dạ trong nụ cười ấy.Ba người đàn ông trong màn sáng đều có biểu hiện giống nhau, cau mày, ánh mắt chất vấn lại lo lắng."

Tại sao không nghe máy?"

"Vừa rồi ở trường có chút việc, không tiện lắm..."

Lê Tử Ngôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ba người kia, ngón tay ở phía sau móc lại, trong lòng cảm thấy lo lắng.Cậu trả lời có lệ như vậy đương nhiên không cách nào làm hài lòng ba người kia, một người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp mở miệng, âm thanh nhu hòa nhưng giọng nói lại nghiêm khắc: "Ngôn Ngôn, nói thật, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nếu con không nghe lời thì ngày mai ba sẽ đi tìm con, đưa con về nhà."

"..."

Lê Tử Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên sau đó lại cúi đầu trở về, do dự một lát mới chậm rãi lên tiếng: "Con....con thích một người, lúc nãy ở cùng với anh ấy..."

Thật tiếc những lời này không đổi lấy sự bình tĩnh của ba người đối diện, mà còn mang đến tác động lớn hơn
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 78: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (8)


Editor: Uyên

Một câu nói suýt nữa đã nhấc lên một trận sóng gió ở Lê gia.Lê Tử Ngôn tính định trấn an tâm tình của ba người bọn họ, nhưng không ngờ tới lại làm cho ba người càng thêm lo lắng.Người con trai trẻ tuổi đứng ở phía sau hai người đàn ông trưởng thành gần như muốn chạy đến chỗ của Lê Tử Ngôn ngay lập tức, thậm chí còn muốn trực tiếp xách cậu về nhà.

Lê Tử Ngôn tốn chín trâu hai hổ, vất vả một hồi mới khuyên được bọn họ."

Bảo bối, em thật sự không muốn về sao?

Bên ngoài không an toàn, nếu không thì anh hai tới đón em được không?"

"Thật sự không sao mà, em không còn là con nít nữa, đã trưởng thành rồi, mọi người yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình."

Người kia nhìn em trai xinh đẹp thanh tú của mình, trong lòng không thể yên tâm chút nào, anh biết không thể để bảo bối của mình ra ngoài sống được.

Còn không phải sao?

Vừa đi ra ngoài chưa đầy một tháng mà không biết là bị đứa nào bắt cóc chạy trốn."

Ngôn Ngôn, con muốn sống ở bên ngoài cũng được, nhưng con phải cho chúng ta biết tên, công việc và địa chỉ của người mà con thích, cũng phải để chúng ta biết được thông tin cơ bản của hắn chứ."

Lê Tử Ngôn sờ sờ chóp mũi, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ rồi mở miệng nói: "Là con thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích con, hơn nữa con cũng chưa thổ lộ, bây giờ mọi người tùy tiện đi điều tra cũng là không tôn trọng người ta."

"Hắn dám không thích con?!"

Ba người đàn ông trong nhà dường như sắp nổ tung, Lê Tử Ngôn bị làm cho sững sốt, vội vàng tiếp lời."

A, chuyện này cứ để cho con tự mình xử lý, mọi người đừng luôn coi con là con nít nữa.

Được rồi, ngày mai cha và anh hai còn phải làm việc, ba cũng phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai con cũng phải đi làm, con không nhiều lời nữa, tạm biệt!"

Cúp máy truyền tin, Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ nói như thế nào cũng đã miễn cưỡng coi như ổn định được ba người kia, cũng không để lộ việc mình vào bệnh viện.

Nếu không thì chỉ sợ cậu thật sự sẽ bị bắt về nhà.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lê Tử Ngôn nằm trên giường đặt tay lên trán nhẹ nhàng xoa bóp, cậu thật sự không ngờ tới thế giới này quả thực có hơi khó khăn, cũng không nghĩ tới cô gái Trình Hàm kia nhìn thì bất hiển sơn bất lộ thuỷ* nhưng trên thực tế lại rất gian xảo.*bất hiên sơn bất lộ thuỷ: ý nói những người không hiển lộ tài năngE rằng bữa tiệc đầy ớt hôm nay là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.Lê Tử Ngôn khẽ thở dài một hơi, không hiểu nguyên nhân tại sao Trình Hàm phải làm như vậy, cô đã có vị hôn phu rồi thì cần gì phải có thù địch lớn như thế với Lê Tử Ngôn?

Hơn nữa từ thái độ của cô, có vẻ không giống như đơn thuần coi Cố Thừa Trạch là bạn bè bình thường.Nhắc tới vị hôn phu của Trình Hàm, trong lòng Lê Tử Ngôn có chút kinh ngạc, Tô Sỹ là phụ tá bên cạnh anh trai mình, không ngờ lại có quan hệ với Trình Hàm, chỉ hy vọng Tô Sỹ đừng tiết lộ chuyện xảy ra ở bên này là được rồi, hơn nữa nhìn cách anh đối xử với Trình Hàm là thật lòng, cũng mong Trình Hàm không phụ phần tình cảm này của Tô Sỹ.Cứ như vậy mơ mơ màng màng suy nghĩ lung tung, cả cơ thể cùng tâm trí của Lê Tử Ngôn đều đã mệt mỏi suốt một ngày, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Cứ tưởng rằng sau khi trải qua một sự kiện như vậy, Trình Hàm sẽ chậm lại hai ngày, ít nhất cũng phải cho cậu có thời gian và cơ hội hít thở.

Nhưng không ngờ lần này Trình Hàm lại chủ động xuất kích, thậm chí còn chủ động hẹn Lê Tử Ngôn ra ngoài."

Trình tiểu thư muốn gặp em?"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn hơi mở to, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin nhìn Cố Thừa Trạch ở đối diện rồi rót cho hắn một ly nước."

Có chuyện gì sao?"

"Tôi nói cho cô ấy biết việc ngày hôm đó sau khi ăn cậu bị đau dạ dày, cô ấy cảm thấy rất có lỗi nên muốn đặc biệt mời cậu đi ăn, mà bởi vì không có thông tin liên lạc của cậu nên mới liên lạc với tôi."

Cố Thừa Trạch uống một hớp nước rồi nhìn sắc mặt của Lê Tử Ngôn không còn tái nhợt như lúc trước nữa, trong lòng mới yên tâm."

Hôm qua tôi có tới đây tìm cậu, nghe bác sĩ Vương nói cậu xin nghỉ, hôm nay thế nào, còn khó chịu không?

Cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra lại không?"

"Đừng quá lo lắng, không sao đâu, chỉ là hôm qua em có hơi mệt nên muốn lười biếng thôi, hơn nữa bản thân em cũng là bác sĩ mà, anh phải tin tưởng sự phán đoán của bác sĩ."

"Chính mình là bác sĩ mà kết quả còn phải cậy mạnh."

Trong mắt Cố Thừa Trạch mang theo chút trách móc, nhưng nhiều hơn vẫn là áy náy cùng đau lòng."

Lần này thái độ nhận sai của Tiểu Hàm còn coi được, cứ luôn muốn tới tìm cậu, tôi cũng không nói được cô ấy, cũng không thể giúp cậu đưa ra quyết định."

"Trình tiểu thư đã mời em đương nhiên em sẽ không từ chối, buổi trưa em được nghỉ trưa một tiếng, cũng thuận tiện, thầy Cố muốn đi cùng không?"

Cố Thừa Trạch nhíu mày rồi lắc đầu: "Buổi trưa tôi còn có một cuộc họp, có thể không đi được."

"Vậy buổi trưa anh nhớ ăn cơm, có cần em mang về cho anh không?"

"Không cần lo lắng cho tôi, hai người vui vẻ là quan trọng nhất."

Cố Thừa Trạch liếc nhìn thời gian rồi đứng dậy đưa số liên lạc của Trình Hàm cho Lê Tử Ngôn, sau đó bước tới xác nhận sắc mặt Lê Tử Ngôn mới cầm giáo án trên tay rời đi.Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lê Tử Ngôn thở dài một hơi, bữa tiệc Hồng Môn Yến* kế tiếp e là không dễ đối phó.*Bữa tiệc Hồng Môn Yến: là âm mưu ám sát Lưu Bằng mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu hoạ cho Hạng VũLê Tử Ngôn và 007 thật sự không nói nên lời, nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy cũng không tốt, cân nhắc một hồi vẫn là thêm thông tin liên lạc của Trình Hàm.Nơi Trình Hàm hẹn cậu là một quán cà phê Tinh Hải, quan cảnh không tồi, được trang trí theo một tinh cầu trong vũ trụ với thiết kế mô phỏng ba chiều.

Đây là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn tiếp xúc với khoa học kỹ thuật và quan cảnh như vậy ở thế giới này, vẻ mặt không tránh khỏi mang theo chút khiếp sợ.Chẳng qua biểu cảm này vào trong mắt Trình Hàm chính là đồ nhà quê mới lên thành phố, không hề gây sức ép."

Bác sĩ Lê, cậu muốn uống gì?

Cứ tự nhiên."

"Cho tôi một ly nước ép trái cây* là được rồi, không cần phiền phức."*là nước có vị giống sữa socola ấyLê Tử Ngôn mặc áo phông rộng rãi, nhìn qua rất rẻ tiền, cùng nơi có bầu không khí cao cấp này có vẻ không hợp nhau.Trước kia hai người đều giao tiếp trên cơ sở có người trung gian và máy truyền tin, lúc này đột nhiên lại ở một mình, tuy tính tình của Lê Tử Nghiên rất tốt nhưng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiênĐồ uống của hai người đã được dọn lên, Trình Hàm vén lại mái tóc màu hồng nhạt của mình, cuối cùng cũng lên tiếng: "Bác sĩ Lê, rất vui được gặp anh, anh đừng thấy tính cách của A Trạch rất ôn nhu chứ bình thường luôn độc lai độc vãng*, tôi lại không thể thường xuyên ở cùng với cậu ấy, lúc này vừa hay gặp được anh có thể thay tôi chăm sóc A Trạch."*độc lai độc vãng: đi một mình, về một mìnhLời này thật đúng là rất chói tai, lấy dáng vẻ giống như vợ cả chấp nhận Lê Tử Ngôn làm vợ bé, còn là một vợ bé không có địa vị.

Lê Tử Ngôn không trả lời mà cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt mình."

Đúng rồi, bác sĩ Lê năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nên yêu đương, có thích người nào chưa?"

"......Hiện tại tôi không có tính toán cho vấn đề này."

"Thế à."

Trình Hàm trầm ngâm một tiếng rồi khóe miệng nhếch lên một nụ cười."

Tôi còn đang nghĩ nếu anh có thể ở cùng với A Trạch thì tốt quá rồi, nhưng mà A Trạch không thích kiểu người như bác sĩ Lê, hắn thích người hoạt bát một chút, thật là đáng tiếc."
 
[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh - Nghịch Thế (Phần 1)
Chương 79: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (9)


Editor: Uyên

Nước trái cây trong miệng Lê Tử Ngôn nhất thời tăng nhiệt độ, chỉ cảm thấy nóng đến hoảng sợ, nếu không phải cậu còn khống chế được thì chỉ sợ lúc này trên mặt Trình Hàm là một đống hỗn độn.Cúi đầu xuống, Lê Tử Ngôn không để cho đối phương nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình."

Ai, A Trạch cũng vậy, tôi đã nói là không cần lo lắng cho tôi rồi mà cậu ấy luôn coi tôi là trẻ con."

Trình Hàm mím môi cười, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc màu hồng nhạt."

Bác sĩ Lê, A Trạch thật ra rất khó ở chung, làm anh vất vả trong khoảng thời gian này rồi."

"Chúng tôi là đồng nghiệp, trợ giúp lẫn nhau là điều đương nhiên, có bạn tốt như Trình tiểu thư thật sự là may mắn của thầy Cố."

Lời này của Lê Tử Ngôn trên thực tế rất bình thường, thật sự không mang theo cảm xúc cá nhân gì.Nhưng không biết có phải hai chữ "bạn tốt" chọc trúng chỗ đau của Trình Hàm hay không mà vẻ mặt Trình Hàm trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn càng thêm sắc bén."

Bác sĩ Lê, anh thật sự rất ưu tú, nhưng hai người lại không hợp nhau, nếu không tôi cũng muốn tác hợp cho hai người."

Trình Hàm thở dài một hơi, trong giọng nói giống như mang theo tiếc nuối: "Nhưng hai ngươi chỉ làm đồng nghiệp thôi cũng tốt, dù sao tôi cũng không muốn sau này hai người lại xảy ra tranh chấp tình cảm, thật sự không vui vẻ chút nào.

Nhưng cho dù là người yêu, hay là bạn, hoặc là đồng nghiệp cũng phải nên giữ khoảng cách đúng không?"

Lê Tử Ngôn mỉm cười, gật đầu không nói gì.Cuộc gặp gỡ này bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại mang theo thù địch, hai người cũng không còn gì để trao đổi, ngồi một lúc thì cùng nhau trở về học viện quân sự.Cố Thừa Trạch ở trường cũng không yên ổn, hắn không biết cảm giác bất an và khẩn trương đến từ đâu, luôn lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên toàn bộ cuộc họp đều lơ đễnh không yên lòng, sau khi cuộc họp kết thúc liền cầm máy truyền tin đi thẳng đến phòng y tế."

A Trạch!

Đây nè!"

Bước chân Cố Thừa Trạch dừng lại, quay người lại đã nhìn thấy Trình Hàm đang lao về phía hắn, Lê Tử Ngôn đứng cách đó không xa, chỉ là sau khi Lê Tử Ngôn nhìn thấy hắn, khóe miệng đang cười lại rất nhanh đã cứng đờ, độ cong cũng chậm rãi thu hẹp, cuối cùng chỉ gật đầu với hắn."

Hai người nói chuyện vui vẻ chứ?"

"Vui chứ!

Tất nhiên là vui rồi!

Bác sĩ Lê thật dịu dàng, cậu thật là may mắn!"

Trình Hàm ôm lấy cánh tay Cố Thừa Trạch, vẻ mặt hoạt bát còn mang theo chút tinh quái, giọng điệu nũng nịu: "A Trạch, chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói rồi!"

Cố Thừa Trạch hơi nhíu mày, chuyển động cánh tay, mượn động tác cầm giấy tờ rút tay ra, đi vài bước về phía Lê Tử Ngôn, kéo dài khoảng cách với Trình Hàm."

Tử Ngôn, đi thôi, cùng đi ăn đi."

"......Em không đi đâu."

Lê Tử Ngôn rũ mắt lắc đầu rồi lui về phía sau một bước: "Phòng y tế còn vài việc cần xử lý, em phải trở về, tạm biệt Trình tiểu thư, tạm biệt thầy Cố."

"Tử Ngôn!"

Lê Tử Ngôn xoay người rời đi, một chút cũng không dừng lại, ngay cả đầu cũng không quay lại, Cố Thừa Trạch cau mày càng sâu, muốn đuổi theo nhưng lại bị Trình Hàm ôm lấy cánh tay."

Được rồi A Trạch, chúng ta đi ăn cơm đi, nhìn bác sĩ Lê vội vàng như thế thì chắc là thật sự có việc, tôi đặt chỗ xong rồi, mau đi thôi!"

Trình Hàm không kéo cánh tay Cố Thừa Trạch nữa, mà ôm lấy bả vai Cố Thừa Trạch như anh em tốt.Người đã đuổi không kịp, Cố Thừa Trạch bị Trình Hàm kéo đi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nơi Lê Tử Ngôn rời đi, ánh mắt trở nên thâm trầm.Trình Hàm và Cố Thừa Trạch ăn cơm xong còn muốn đi chơi gần đó nhưng Cố Thừa Trạch lấy lý do công việc bận rộn nên từ chối, có lẽ là cô ý thức được gần đây mình quá nóng nảy, sợ khiến Cố Thừa Trạch bất mãn và phản cảm nên chỉ có thể nghe lời gật đầu đồng ý.Đợi sau khi Trình Hàm lên phi thuyền, Cố Thừa Trạch xoay người đi thẳng đến phòng y tế."

Tử Ngôn."

Cố Thừa Trạch gõ cửa, người ở trong phòng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy bóng dáng của hắn trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc."

Thầy Cố?

Sao anh lại đến đây?"

"......Đến gặp cậu, cậu đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, làm phiền thầy Cố quan tâm."

Lê Tử Ngôn có chút ngượng ngùng gật đầu, muốn lấy nước cho Cố Thừa Trạch nhưng lại thấy đối phương đặt một cái hộp đóng gói đẹp đẽ trong tay lên bàn."

Vừa rồi sợ cậu chưa ăn nên có mua chút đồ ăn dưỡng dạ dày, vậy buổi tối cậu nhớ ăn đó."

"Thật sự là quá làm phiền anh rồi thầy Cố, bao nhiêu tiền để em chuyển cho anh."

Thái độ của Lê Tử Ngôn có hơi quá khách sáo, đối xử với Cố Thừa Trạch không giống như một người bạn, mà giống như đối xử với một người xa lạ mới quen.Không biết vì sao suy nghĩ và cảm xúc như vậy lại khiến trong lòng Cố Thừa Trạch hơi chua xót, thậm chí còn mơ hồ đau đớn, hắn đưa tay đẩy kính xuống che khuất một tia bi thương trong mắt."

Tôi còn tưởng chúng ta là bạn bè chứ, Tử Ngôn không cần khách sáo."

"..."

Động tác của Lê Tử Ngôn trong nháy mắt dừng lại, mở miệng nhưng không trả lời vấn đề đó: "Thầy Cố, anh thật tốt, Trình tiểu thư thật sự may mắn khi có thể làm bạn với anh."

"Chúng ta cũng là bạn."

"Thầy Cố, em có thể hỏi anh một câu được không?"

"Chuyện gì?"

Lê Tử Ngôn rũ mắt, không biết có phải là ảo giác của Cố Thừa Trạch hay không nhưng hắn lại cảm thấy đuôi mắt của Lê Tử Ngôn có hơi đỏ."

Anh và Trình tiểu thư quen biết bao lâu rồi?"

"Có lẽ năm sáu năm rồi, quen biết hồi cấp ba."

"Như vậy à, thật đúng là may mắn..."

Lê Tử Ngôn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, giống như rơi trúng vào đầu quả tim của Cố Thừa Trạch khiến trái tim hắn run rẩy.Bầu không khí hoà thuận thân mật không biết vì sao lại gần như biến mất, ngại Lê Tử Ngôn còn có việc nên Cố Thừa Trạch đành phải rời đi.Cũng từ ngày đó trở đi, Cố Thừa Trạch phát hiện mối quan hệ của Lê Tử Ngôn và mình hình như càng ngày càng xa cách, thật giống như cậu đang trốn tránh hắn, không muốn có dính líu gì với hắn vậy.Sự thật đã chứng minh rằng đây không phải là suy đoán của hắn, mà đúng là như thế."

Tại sao bác sĩ Lê không đến?"

"Tiểu Lê à, tôi và Tiểu Lê thay ca, tôi vốn là ca đêm nhưng Tiểu Lê nói cậu ấy còn trẻ, sức khỏe tốt nên cứ nhất định muốn đổi với tôi."

Bác sĩ Vương lắc đầu, ánh mắt mang theo tán thưởng: "Đứa nhỏ này, nghe nói trong nhà không có ai, cả ngày chỉ có một mình, aii."

Bác sĩ Vương thở dài một hơi, nhưng không biết người nghe ông nói chuyện đã nhíu mày, trong lòng như bị bóp nghẹn.Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết tiểu dẫn đường này chỉ có một mình, cô đơn đi đến nơi này, không có người chăm sóc cũng không có bạn bè.Nhưng vì sao lại trốn tránh hắn, cố ý thay đổi giờ làm việc chỉ để không gặp mặt hắn, cuối cùng là vì cái gì.Cố Thừa Trạch đứng ở phòng y tế, nhớ lại ngày đó Lê Tử Ngôn bắt đầu trốn tránh mình, chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra, ngoại trừ Trình Hàm gặp Lê Tử Ngôn...Trong lòng từ từ sinh ra một suy đoán, Cố Thừa Trạch nhíu mày, ánh mắt luôn nhu hòa lúc này lại lạnh như băng.
 
Back
Top Bottom