Lãng Mạn (ĐM/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố chấp

(Đm/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố Chấp
Chương 59+60


Hạ Trầm phát hiện quả thật không có ai có thể nhìn thấy Quý Bạch.

Trừ chính hắn.

Giống như bây giờ, người này không biết từ nơi nào xuất hiện, tự xưng là thần tiên, ngồi trước mặt mình, nói chuyện luyên thuyên với mình.

Khiến Hạ Trầm có chút tâm phiền ý loạn, vô thức muốn nổi giận nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đối diện kia. thấy vậy thật sự không ai nhìn thấy Quý Bạch.

Trên khuôn mặt non nớt thoáng hiện lên sự chần chờ cùng do dự.

Rõ ràng lớn hơn hắn rất nhiều, nhưng dù sao thích làm ra giống tiểu bằng hữu như thế để tâm hắn mềm biểu lộ.

.Hạ Trầm bảy tuổi, con thú nhỏ trong mắt lộ ra chút khó xử cùng cảm giác thất bại, có chút không nói lên lại không được tự nhiên cùng kỳ quái, ngước mắt nhìn chằm chằm Quý Bạch một lúc, sau đó lại quay mặt qua chỗ khác không nhìn cậu.

"Anh không được đi theo tôi."

Phiền chết mất.

Hắn không thích bất cứ ai đến gần mình, không thích ở cùng người khác,trừ...bạn nhỏ.

Nhưng bạn nhỏ đã có nhà mới của mình rồi, có ba mẹ, đã thật sự rời khỏi đây rồi.

Hai mắt Hạ Trầm thoáng lộ ra vẻ ảm đảm ủ dột, nhíu mày như ông cụ non, rất nhanh đã bình thường trở lại, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.

"Anh đến đây là vì em mà."

Kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Trầm như vậy, Quý Bạch không nhịn được cười, khụ một tiếng lại chững chạc đàng hoàng mở miệng nói:"Anh không đi theo em thì đi theo ai được?"

Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, thần sắc vẫn u ám bực bội.

Quý Bạch còn tưởng rằng hắn bị mình làm cho khó chịu, đang định mở miệng để điều chỉnh bầu không khí, Hạ Trầm lại mím môi,trên khuôn mặt non nớt mang theo cảm xúc không hợp tuổi, nhìn vào khuôn mặt cậu, con ngươi đen nhánh.

"Trước anh nói anh là thần tiên, như vậy, tôi trong lòng nghĩ đến ai thì khi nhìn thấy sẽ là khuôn mặt người đó?"

Quý Bạch đầu tiên là sững sờ, sau đó nhớ lại trước đó mình thuận miệng đã nói.

Cười, gật đầu, nhìn Tiểu Hạ Trầm, nói khẽ:"Đúng vậy đó, cho nên em thấy anh, là dáng vẻ khi lớn lên của bạn nhỏ đấy."

Hạ Trầm không trả lời cậu.

TôiChỉ nhìn khuôn mặt của cậu một lúc, giống như muốn nhớ thật kỹ gương mặt cậu.

Trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ thành thục không hợp tuổi, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt, cúi đầu chuyên chú vào đồ ăn trước mắt..

Vậy nên, sau khi bạn nhỏ lớn sẽ trưởng thành như vậy, đúng không?

Thật đẹp.

Đẹp mắt đến nỗi...Hắn kiềm chế không được con quỷ trong lòng, muốn mình mau lớn.

Đem bóng tối ầm trầm trong mắt thu lại để không bị ai nhìn thấy, cậu bé bảy tuổi khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên cười nhìn Quý Bạch.

Trong lòng Quý Bạch mềm nhũn, vô thức nhìn hắn cười.

Giờ ăn trong cô nhi viện, trong phòng ăn có rất nhiều người.

Hạ Trầm vẫn luôn là ở một mình,không có đứa trẻ nào dám ăn cơm cùng với hắn.

Nhưng trừ Hạ Trầm, không ai có thể nhìn thấy Quý Bạch, cho nên tương tác giữa hai người ở trong mắt đứa trẻ khác chính là Hạ Trầm đang nói chuyện một mình với không khí.

Sợ hãi, cảm thấy Hạ Trầm điên rồi.

Mấy đứa trẻ chú ý đến chỗ này đang ngồi vói nhau, nhịn không được chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.

Quý Bạch chú ý tới động tĩnh bên kia, trong lòng âm thầm nói hỏng rồi, ý thức được vấn đề lại sợ Hạ Trầm về sau sẽ bị hiểu lầm, do dự một chút nhìn cậu bé trước mặt mở miệng nói:"Nếu không thì anh đi trước, em ở lại đây ăn tiếp nhé?"

Hạ Trầm đang ngồi ở bàn ăn ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt non nớt, cặp mắt đen nhánh lộ ra u ám đặc biệt rõ ràng:"Tại sao?"

"Chỉ có em mới thấy được anh."

Quý Bạch có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích:"vậy nên ở trong mắt người khác em đang lẩm bẩm một mình với không khí đó, em biết không?"

Cậu bé thấp giọng cười.

Ánh mắt đảo qua những đứa trẻ khác đang ngồi trong phòng ăn, xì khẽ một tiếng:"Bọn họ nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến tôi?"

Ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng, u ám.

Không nhìn thấy chút tình cảm nào.

Bình tĩnh mà nghĩ, ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên người một cậu bé bảy tuổi, thực sự khá đáng sợ.

Quý Bạch rõ ràng nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm nơi này thì thào nói, nhưng Hạ Trầm lại thoáng nao núng, nhanh chóng làm bộ như không nhìn thấy gì, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng trong đầu lại hiện ra Hạ Trầm ở kiếp trước bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cảm xúc vừa cố chấp lại âm u, nghiêm trọng đến mức cần đi khám bác sĩ tâm lý.

Lại đau lòng đến không nói nê lời.

Cố gắng giữ vẻ mặt không mảy may lộ ra sơ hở, Quý Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt nói khẽ:

"Em có từng nghĩ đến, thật ra em có thế có nhiều bạn hơn chưa?"

"Giống như...giống như em khi chấp nhận làm bạn với bạn nhỏ kia ấy."

Còn chưa nói xong, Hạ Trầm đã ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Tôi không cần bạn bè."

"Huống chi..."

Đứa nhỏ bảy tuổi, chậm rãi đặt đồ ăn đang cầm chỉnh tề lên bàn, ngước mắt nhìn Quý Bạch, đôi mắt kia bình tĩnh đến cực điển, mang theo âm u cùng lệ ý không hợp tuổi: "Không ai có thế bằng với bạn nhỏ."

Dứt lời, đứa nhỏ đứng dậy, không nhìn Quý Bạch thêm nữa, rời khỏi nhà ăn.

Quý Bạch cười khổ.

Dù là bây giờ khi đối mặt với mình là Hạ Trầm bảy tuổi, lấy sự hiểu biết của cậu đối với Hạ Trầm, cậu cũng đại khái có thể đoán được, câu nói trước đó của mình chắc là đã khiến hắn không vui rồi.

Trong lòng chua chua ngọt ngọt, tâm tình phức tạp có chút không nói nên lờiVà một số nỗi đau không thể nói thành lời.

Quý Bạch khe khẽ thở dài.

--------

Sáng sớm hôm sau, lúc sáng khi Quý Bạch tỉnh lại, đứa nhỏ đã không thấy đâu.

Câu nói kia của Quý Bạch thật sự đã khiến hắn không vui, cả đêm hôm qua, bất luận Quý Bạch ở bên cạnh nói như thế nào Hạ Trầm cũng làm như không nghe thấy, mang gương mặt lạnh lùng đi ngủ.

Quý Bạch nghĩ là Hạ Trẫm vẫn đang giận, cũng không để ý lắm.

Một bên đem giường chiếu gập gọn gàng, một bên vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:" Đây có thể coi là lần đầu tiên anh chiến tranh lạnh với em không..."

"Chờ em về được rồi, nhất định em phải dỗi lại mới được."

Có điều khi nghĩ đến đây, Quý Bạch xoa xoa khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn chút cứng đờ.

Nhớ không lầm thì...Cậu chắc là sau khi Hạ Trầm ôm mình đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ngủ thiếp đi,mở mắt ra lần nữa đã đến đây rồi.

Nếu như là linh hồn xuyên, Quý Bạch mím môi.

Nếu như cậu không bao giờ tỉnh lại, mãi không quay về, , liệu Hạ Trầm có lo lắng không, có sợ hãi không, hay là lại rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần như kiếp trước.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Phải nghĩ cách như thế nào mới quay về mới được.

Quý Bạch một đường đi ra ngoài, không ai có thể nhìn thấy cậu, nên tất nhiên cậu có thể đi bất cứ nơi nào.

Tìm mấy nơi mà Hạ Trầm bảy tuổi có thể sẽ đến đều không thấy đâu, còn đang nghi hoặc nghĩ ngợi, chợt phát hiện những đứa trẻ khác trong viện mồ côi hình như đều chạy về một phương hướng.

Thế là cậu liền đi theo tụi nhỏ lên phía trước/

Cô nhi viện có diện tích cũng không lớn lắm nhưng lại có một cái sân nhỏ.

Bên ngoài ngừng hàng loại xe oto màu đen thật dài, chỉnh tề xếp thành hàng, một đám người mang gương mặt xa lạ mặt âu phục phẳng phiu, đứng ở trước xe.

Các giáo viên trong cô nhi viên mang vẻ mặt nịnh nọt cùng một người trong đó đang nói chuyện, Quý Bạch vô thức đi lên phía trước muốn nhìn rõ hơn.

Khi nhìn đến bên mặt người kia, bước chân của cậu bỗng dừng một chút.

Đây là thân tín bên cạnh ông Hạ, quản gia nhà Hạ.

Kiếp trước cậu từng thấy người này rất nhiều lần.

Cho nên...Đây là người nhà họ Hạ tới đón Hạ Trầm về rồi sao?

Mặc dù Hạ Đông Dục không tự mình đến chỉ phái quản gia mà mình tín nhiệm nhất tới đón.

Nhưng nhìn trận thế kia, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều run sợ trong lòng.

Những đứa trẻ khác chưa từng thấy qua trận thế như này, đều trốn ở sau cửa sổ nhìn lén, nửa âm thanh cũng không dám phát ra ngoài.

Hạ Trầm bảy tuổi đứng giữa đám người, đứng ở xa nhìn quản gia Hạ.

Trên gương mặt non nớt lộ ra âm u cùng lạnh lùng tương phản với tuổi tác, giáo viện cô nhi viện đang cười nịnh nọt muốn hắn lại đây, hắn nhếch môi, xì khẽ một tiếng.

Nhìn vào mặt quản gia: "Là ai nói, tôi muốn cùng các người trở về?"

Nụ cười bên khóe miệng của giáo viên cô nhi viện nháy mắt cứng đờ, có chút lúng túng nhìn quản gia Hạ một chút.

Bà vẫn luôn biết Hạ Trầm không chịu nghe lời, lại không nghĩ đến bây giờ có người đón hắn về nhà, hắn lại có thể gọn gàng dứt khoát từ chối.

Bọn trẻ cô nhi viện, đứa nào lại không phải bị cha mẹ bỏ rơi hoặc là bởi vì lý do khác nên mới phải đến đây.

Mỗi đứa trẻ đều ngóng trông có cha mẹ đến nhận nuôi, sớm có thể có một ngôi nhà thuộc về mình.

Dù cho người Hạ gia đến cũng không nói nhiều, nhưng bằng con mắt vụng về của giáo viên cô nhi viện cũng có thể nhìn ra được người này không phải dễ chọc đến.

Huống chi, bọn họ lấy thủ tục tư liệu ra rồi, ván đã đóng thuyền đều có thể chứng minh nhà họ Hạ với Hạ Trầm có quan hệ.

Ai da, đây chính là Hạ Gia đó!

Ở thành phố A hô mưa gọi gió còn ai không biết đến Hạ Gia nữa ư?

"Đứa nhỏ này..."

Giáo viên cô nhi viện khụ một tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó, quản gia Hạ cười khẽ một tiếng, tay giơ lên ra hiệu bà không cần phải nói:"Cô à, tìm cho chúng tôi một phòng trống đi, để tôi một mình tâm sự cùng thiếu gia."

Người ở cô nhi viện sắp xếp rất nhanh.

Hạ Trầm bảy tuổi, mắt híp lại, đứng trong phòng không có một ai, đứng ở xa nhìn gương mặt xa lạ trước mặt.

Người tới từ Hạ Gia?

Lúc trước hắn bị mẹ bỏ ở đây, không có ai thèm quan tâm, Hạ Gia...Hạ Gia sao lại để ý đến hắn?

Hiện tại lại vì gì, tốn một trận thế lớn để đón hắn về nhà.

Hơi không kiên nhẫn, tâm trạng gắt gỏng, cảm xúc âm u tràn ngập trong lòng, híp mắt lại, nửa câu cũng không thèm nhiều lời, quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng tay còn chưa kịp cầm chốt cửa, đã nghe được sau lưng Hạ quản gia khe khẽ thở dài.

"Thiếu gia, chấp nhận cuộc sống, cậu thật sự muốn ở lại nơi này sao?"

Người nhà họ Hạ trời sinh kiêu căng.

QUản gia cho dù không phải chủ nhân nhưng qua nhiều năm như vậy ở cạnh Hạ Đông Dục mưa dầm thấm lâu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua gian phòng được cô nhi viện sắp xếp để bọn họ nói chuyện, khịt mũi coi thường.

Bước chân Hạ Trầm có chút dừng lại.

Xoay người lại, nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, sau đó âm thầm cười một cái, ánh mắt âm u lạnh lùng, lộ ra sự trưởng thành sớm không hợp tuổi.

"có liên quan gì đến ông?"

"Cậu chủ, cậu là người Hạ gia."

Quản gia đi tới, nửa ngồi xổm trên đất ngang với đứa nhỏ trước mặt.

Nói thật ra, trước khi tới đây, ông đã sớm cùng Hạ Đông Dục xem qua tất cả tư liệu về Hạ Trầm trong cô nhi viện những năm qua..

Biết hắn khác với những đứa trẻ cùng lứa, biết hắn lạnh lùng quái gở, biết hắn rất tàn nhẫn với những đứa trẻ khác.

Nhưng hiện tại thật sự đến đây nhìn thấy Hạ Trầm, trong lòng quản gia vẫn không kìm chế được mà kinh ngạc.

Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Nhưng ánh mắt kia lại mỉa mai, chế giễu, lạnh lùng và xa lánh khiến ông không nhịn được mà nghĩ ngay đến Hạ Đông Dục gia chủ duy nhất nhà Hạ.

Vừa kinh hãi đồng thời càng nhiều thêm vài phần thận trọng.

Nửa ngồi xổm trên mặt đất, đưa đồ đã chuẩn bị trước cho Hạ Trầm, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, lão gia để tôi thay ngài nói một câu."

"Cháu không thuộc về nơi này, đã đến lúc nên trở về vị trí thuộc về cháu đi."

Hạ Trầm khẽ cười, hai mắt híp lại.

Làm như không nghe thấy lời của quản gia, đưa tay cầm lấy cặp tài liệu quản gia đưa.

Tùy ý mở ra, khi ánh mắt nhìn đến đồ vật bên trong, sắc mặt bỗng nhiên khựng lại.

là một bức ảnh.

...Là ảnh chụp của bạn nhỏ.

Bức ảnh chụp bạn nhỏ sau khi được nhận nuôi, tại ngôi nhà mới.

Trước khi Hạ Đông Dục quyết định nhận Hạ Trầm về, đương nhiên sẽ đem tất cả tư liệu liên quan đến hắn điều tra rõ ràng.

Những việc hắn trải qua ở cô nhi viện, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người hắn biết.

Tất nhiên cũng có cả Quý Bạch.

Đứa bé bảy tuổi, mím chặt môi, đôi tay nắm thật chặt văn kiện, nhìn từng cái một.

Em ấy sống rất tốt.

Cuộc sống rất vui vẻ.

Có vẻ như... sẽ không tiếp tục nhớ về cô nhi viện nữa.

Cũng không tiếp tục nhớ đến hắn nữa.

"Đây là bạn của cậu sao?"

Quản gia cười nhẹ, ấm áp nói: "Lão gia nói, nếu tôi cho cậu xem mấy tấm ảnh này, hẳn là rất vui vẻ."

Hạ Trầm ngước mắt, nhìn chăm chú vào mặt của quản gia.

"Lão gia nói, cậu trách Hạ gia là chuyện bình thường, nhưng người mà, không thể chỉ vì một chút ân oán này mà hủy hoại cuộc đời mình."

"Giống như đứa nhỏ của cậu, cậu bé làm rất tốt."

"Dù cả cha mẹ đều mất và trở thành trẻ mồ côi, cậu bé vẫn rất lạc quan chấp nhận cha mẹ mới và cuộc sống mới."

"Cậu chủ, cậu là đứa trẻ duy nhất của Hạ gia, cậu nên trở về, về vị trí mà cậu nên đứng."

Nghe thấy quản gia nhắc tới Quý Bạch, ánh mắt Hạ Trầm lóe lên, hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trầm mặc không nói.

Nhìn vẻ mặt Hạ Trầm thay đổi, trong lòng quản gia thả lòng một chút, khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai đứa bé trước mặt.

"Đại thiếu gia đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, lão gia, ngài ấy...

Mấy ngày gần đây đều ngủ không ngon."

"Cậu chủ, cùng tôi về đi."

Nghe được câu này, Hạ Trầm không biết trong lòng cảm thấy thế nào.

Đại thiếu gia.

Chắc là người đàn ông trước kia đã bỏ rơi mẹ hắn rồi lại bỏ rơi hắn.

Cười lạnh một tiếng, mắt sắc đen nhánh, không nhìn ra chút cảm xúc nào, không nể mặt mũi mà châm chọc nói:"Cho nên, là vì không còn ai để kế thừa gia nghiệp nên mới nhớ tới đứa con bị bỏ rơi là tôi hả?"

Bị ánh mắt đứa trẻ trước mặt nhìn khiến lòng ông run lên.

quản gia ý thức được mình đã nói sai, vô thức muốn sửa lại.

Vừa mở miệng đang chuẩn bị nói thì Hạ Trầm đã xì khẽ một tiếng.

Hắn cụp mắt, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào Quý Bạch trên bức ảnh.

Quý Bạch cười rất vui vẻ, thật chói mắt.

Một khuôn mặt ngây thơ,mang theo niềm vui không chút lo lắng.

Trước khi bạn nhỏ rời cô nhi viện đã nói với hắn, để hắn nhất định phải đi tìm cậu.

Cầm chặt tấm ảnh trong tay, ngực Hạ Trầm khẽ phập phồng, đôi mát đen nhánh, không nhìn ra được cảm xúc, trầm mặc mấy giây, thiếu niên non nớt ngẩng đầu nhìn thẳng vào quản gia.

Giọng nói trầm thấp, có chút giễu cợt cùng lạnh lùng khó tả: "Tôi sẽ trở về với ông."

Quản gia nói không sai.

Nơi này chính là vũng bùn.

Hắn có thể giãy dụa trong bùn cả một đời nhưng Quý Bạch thì không được.

Bạn nhỏ..chói mắt làm sao, thật đẹp, thật sạch sẽ.

Cậu hướng tới một cuộc sống hoàn toàn mới, có tương lai mới và tương lai tươi sáng hơn.

Cậu ấy nói sẽ đợi mình đi tìm cậu.

Dù hắn rất chán ghét Hạ gia, dù hắn có ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Hạ Gia như nào.

Thế nhưng hắn nhất định phải ý thức rõ ràng được, hắn cần Hạ Gia, cần mọi thứ liên quan đến Hạ gia.

Hắn muốn đứng ở một nơi cao hơn nữa, thật sáng, muốn có đầy đủ năng lực để đi đến cạnh bạn nhỏ của mình.

Sau đó cho cậu những thứ tốt nhất trên thế giới này.

Hạ Trầm cười khẽ một tiếng, không nhìn quản gia nữa, quay người rời khỏi phòng.

—— —— ——

"Em muốn về với bọn họ ư?"

Quý Bạch nhìn đứa nhỏ trầm mặc không nói lời nào mà thu dọn hành lý, nhẹ giọng hỏi.

Động tác Hạ Trầm hơi dừng lại, xoay đầu lại nhìn về Quý Bạch đang đứng bên cạnh.

"Trở về---" Hắn lặp lại lần nữa từ này, trên gương mặt non nớt mang theo vẻ u ám không che giấu được, khịt mũi một tiếng, thản nhiên nói:"Sao anh biết là trở về mà không phải được nhận nuôi?"

Quý Bạch nhìn hắn đem con búp bê mình làm cất vào balo, trong lòng bỗng đau nhói.

Khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:"Vì...Anh là thần tiên mà."

Mấy ngày nay nghe Quý Bạch nói câu này quá nhiều, đứa nhỏ giống như đã quen, chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nói gì.

Hành lý được dọn dẹp gần hết, quản gia Hạ ở bên ngoài gõ cửa.

Hạ Trầm đeo balo lên vai, im lặng đi ra ngoài.

Quý Bạch vô thức đi theo hắn, đứa nhỏ chợt quay người lại, nhìn chằm chằm mặt Quý Bạch.

"Anh không được đi theo tôi"

Quý Bạch sửng sốt, "Tại sao?"

"Bởi vì tôi nhìn thấy anh, chính là khuôn mặt cậu ấy khi lớn lên."

Hạ Trầm từng chữ từng chữ nói ra những lời này.

Hắn khống chế không được muốn đem ánh mắt nhìn vào gương mặt này, khống chế không được muốn dùng cách đối xử dịu dàng với bạn nhỏ đi đối xử với người trước mặt này, khống chế không được muốn mau mau lớn lên.

Thế nhưng, bạn nhỏ của hắn, chỉ có một.

Đang ở một nơi xa, sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.

Biểu cảm trong mắt Hạ Trầm bình tĩnh đến mức gần như lãnh đạm.

Hắn không cần phải nói phần còn lại, Quý Bạch gần như ngay lập tức hiểu ý anh.

Trong lòng không nhịn được mà thờ dài, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Hạ Trầm của cậu, thích cậu đến mức nào vậy?

Thích như nào mà khi nhìn thấy một gương mặt giống cậu cũng cảm thấy hắn đối xử không tốt với cậu.

"Còn có."

Hạ Trầm bảy tuổi, hơi ngẩng đầu lên.

Ngũ quan anh tuấn mà thâm thúy đã bắt đầu nảy nở, nửa gương mặt ẩn hiện trong bóng tối

Hắn nhìn Quý Bạch, hơi mím môi, có phần mất tự nhiên mà mở miệng nói.

"Không phải anh là thần tiên sao?

Tôi muốn cầu nguyện."

Quý Bạch sững sờ, nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào, há to miệng đứng tại chỗ nhìn bạn nhỏ trước mặt mà không nói nên lời.

Cậu im lặng hiển nhiên càng chọc giận bạn nhỏ bảy tuổi.

Giọng nói buồn bực lại nặng nề, rõ ràng là đang kìm nén và kiềm chế, còn có một chút chút ngượng ngùng và không tình nguyện không muốn bị người khác biết.

Hắn ngước nhìn Quý Bạch, im lặng một lúc, lên tiếng lặp lại lần nữa:

"Tôi muốn cầu nguyện."

Giống như đang tự giễu cười một tiếng, đứa nhỏ không nhìn cậu nữa, mở miệng nói ra:

"Nếu như anh có thể nhìn thấy em ấy, làm phiền anh nói với em ấy thay tôi, tôi nhất định, nhất định sẽ tìm đến em."

"Nhưng nếu sau khi lớn lên em ấy quên tôi, hoặc là không muốn nhớ đến cô nhi viện..."

Bạn nhỏ mắt sắc đen nhánh, mang theo u ám cùng kiềm chế không hợp tuổi, giọng nói bình tĩnh,"Tôi hi vọng em ấy có thế sống thật tốt."

"Còn nữa."

"Nếu như có một ngày em ấy gặp nguy hiểm, hoặc có chuyện không thể giải quyết."

Hạ Trầm tự giễu cười cười.

Trước đó nhìn thấy ảnh chụp mà quản gia lấy ra, trong tấm ảnh có bạn nhỏ đang nở nụ cười tươi tắn sạch sẽ, hiện trước mặt hắn.

Hắn vui mừng thay cậu, đồng thời cũng không kiềm chế đuọc sự ghen tuông đen tối, cố chấp, đang lên men trong lòng.

Em rời đi hắn cũng có thể sống rất tốt.

Khiến hắn muốn phát điên.

Bây giờ, thậm chị ngay cả một "thần tiên" không biết từ đâu xuất hiện cũng khiến hắn làm ra loại chuyện cầu nguyện này

Hít một hơi thật sâu, trên gương mặt non nớt, mang theo kiềm chế cùng sự kiên nhẫn không hợp tuổi.

Nhìn vào mắt Quý Bạch, hắn từng chữ từng chữ nói ra, nhẹ giọng mở miệng:

"Anh không phải thần tiên sao?"

"Vậy tôi hi vọng anh đáp ứng tôi, nếu như có một ngày em ấy gặp nguy hiềm, hoặc chuyện không giải quyết được."

"Xin anh hãy đem em ấy đến bên tôi."

"Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

Chương 60: Chương kết thúc.

Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng lại như sấm vang bên tai Quý Bạch.

Quý Bạch vô thức mở to hai mắt ra, nhìn cậu bé đứng trước mặt, nhịp tim trong lồng ngực không khỏi tăng nhanh, ngay cả tay cũng khẽ run lên.

Những hồi ức về kiếp trước trong nháy mắt tràn về như thủy triều vào lúc này.

Kiếp trước sau khi cậu xảy ra tai nạn giao thông, đã có chuyện gì xảy ra?

Khi xe chạy quá tốc độ tông vào người cậu, thời điểm cảm giác đau đớn dữ dội ập đến, cả người như chết lặng.

Ý thức dần dần mơ hồ mất đi...

Lúc nhắm mắt lại, cậu cảm giác được linh hồn như bị thứ gì đó hút đi để lại một mảnh ánh sáng trắng xóa.

Tất cả ồn ào ầm ĩ xung quanh đều không còn,không bối rối cũng không sợ hãi, như thể có một thế lực xa lạ nào đó đang hấp dẫn cậu đi lên phía trước.

Sau đó, cậu liền biến thành một con mèo.

Trời mưa to, mưa tầm tã.

Còn chưa kịp định thần lại chuyện gì thì Hạ Trầm đã xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Suy nghĩ kĩ lại...

Kiếp trước biến thành một con mèo, về sau cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Hạ Trầm, trở về cạnh ba mẹ.

Nhưng mỗi khi định rời đi, lại như có một thế lực vô hình thúc đẩy cậu ở lại.

"Nếu em ấy gặp nguy hiểm, hoặc gặp chuyện không thể giải quyết được."

"Xin anh hãy đưa em ấy đến bên tôi."

"Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

.

Xin anh hãy đưa em ấy đến bên tôi

Xin anh đem em ấy.

Xin anh.

Anh --

"...!"

Quý Bạch vô thức hít sâu một hơi, tất cả những cảm xúc khó tin xông vào đầu cậu trong lúc này.

Cho nên, kiếp trước mình biến thành một con mèo là bởi vì chấp niệm sâu trong lòng của Hạ Trầm sao?

Cậu vừa kinh ngạc lại vui mừng nhìn Hạ Trầm bảy tuổi trước mặt.

Vô thức muốn đi đến gần hắn hơn.

Khi chuẩn bị mở miệng định nói chuyện lại phát hiện co thế bắt đầu vặn vẹo, mờ đi, ánh sáng xung quannh cậu đều biến thành hình trụ(?), cậu mở to mắt cố gắng giãy dụa để nói, trước mặt như có ma thuật trong phim hiện lên một khung hình?

Quý Bạch ngẩn người.

Tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên.

Lòng tay cũng xuất hiện mồ hôi.

Cậu mấp máy môi, hít thật sâu một hơi, dần bình tĩnh lại.

Ngẩng đầu nhìn màn hình xuất hiện trước mặt.

Là Hạ Trầm.

Là Hạ Trầm kiếp trước từ nhỏ đến lớn.

Trong màn hình lóe lên những chuyện kiếp trước cậu chưa từng biết đến.

Rời khỏi cô nhi viện, Hạ Trầm một mình trở lại Hạ gia.

Bị những người khác trong Hạ gia lặng lẽ bắt nạt, bị Hạ Đông Dục dùng thủ pháp bồi dưỡng khắc nghiệt lên mình.

.Hạ Trầm càng ngày càng ảm đạm, hung ác nham hiểm lại lạnh lùng.

"Trước khi gặp được em, cuộc đời anh chỉ toàn bóng tối."

"Một lần nữa tìm đến em, cuộc đời anh mới hiện lên ánh sáng.."

Quý Bạch nhớ rõ, Hạ Trầm vừa cười nói những lời này với cậu

Giọng điệu của Hạ Trầm lúc đó như thế nào?Hình như rất bình tĩnh, lại như đang nói đùa, hiện tại có vẻ như...

Quý Bạch không tự chủ được cơn đau nhức trong ngực, hốc mắt đỏ bừng, dùng góc độ người ngoài cuộc nhìn vào mười mấy năm nhân sinh kiếp trước của Hạ Trầm, nỗi đau khổ cùng đau lòng bao phủ lấy cậu, cậu cảm thấy khó thở, nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống.

Cậu cho tới bây giờ đều biết cuộc sống Hạ Trầm không được tốt.

Nhưng vào giờ khắc này nhìn những hình ảnh trước mắt, trái tim của cậu như bị cuộn chặt lại thành một quả bóng, và nỗi đau như đập vào mặt.

"anh . . ."

"Hạ Trầm..."

Tất cả âm thanh bị mất, hình ảnh trước mặt bị mờ đi.

Quý Bạch sắc mặt trắng bệch, ngực kịch liệt thở hổn hển.

Trong lúc mờ mịt, cậu nhìn thấy Hạ Trầm bảy tuổi đang nhíu mày nhìn mình.

Trông hắn có vẻ nóng nảy lại tựa như đang có chút lo lắng, tiến lên muốn đỡ cậu.

"Anh làm sao vậy?"

"Anh không phải thần sao?"

"Anh...anh tại sao lại khóc...anh khóc vì cái gì?"

"là bởi vì cầu nguyện của tôi sao?"

"..."

Giọng nói của cậu bé chứa sự lo lắng cùng bối rối nhưng khi tay chạm phải cậu, thân thể Quý Bạch lại lần nữa biến thành trong suốt hư vô.

Quý Bạch miễn cưỡng giật giật khóe miệng muốn hướng về phía hắn cười một cái.

【Quý Bạch, Quý Bạch ——】

【Em mau tỉnh dậy đi! 】

【Anh rất lo lắng cho em, em có biết không??】

【em mau tỉnh lại đi! 】

Một giọng nói, đúng lúc này, vang lên bên tai Quý Bạch.

Rõ ràng, sâu lắng, mang theo nỗi đau cùng với lo lắng không kiềm chế được.

Toàn thân Quý Bạch chấn động mạnh một cái.

Tỉnh lại...

Tỉnh lại...

Thì ra, mình vẫn còn mơ ư?

Hạ Trầm đang gọi cậu, Hạ Trầm đang gọi cậu!

Khi Quý Bạch hết sức mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu là một mảnh trắng xóa của phòng bệnh

Và Hạ Trầm.

Hạ Trầm ở ngoài đời.

Hình dáng cứng rắn mà thâm thúy trông phá lệ mệt mỏi.

Giống như rất mệt mỏi, cằm còn mọc ra vài sợi râu.

Trong lúc ngủ, hắn vẫn nắm thật chặt tay cậu.

Trước đó chuyện trong mơ lúc này đều dồn hết lại, đồng tử Quý Bạch run lên, hít thở sâu một hơi.

"Anh-----"

âm thanh rất nhẹ nhàng.

Hạ Trầm gần như ngay lập tức tỉnh lại

Trong vô thức nhìn về phía Quý Bạch, thấy cậu đang tựa nửa người trên giường nhìn hắn.

Đường gân xanh trên thái dương Hạ Trầm không ngừng nhảy lên, lồng ngực đau nhói, hắn không có thời gian để nghĩ chuyện khác, gần như lập tức bật dậy, mạnh bạo đem người trước mặt mình ôm chặt trong lòng.

"Cuối cùng cũng tỉnh, em cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Hạ Trầm gần như nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa thấy may mắn vừa thấy sợ: "Em có biết em đã hôn mê bao lâu rồi không, có biết anh đã sợ hãi như thế nào không ——"

Câu còn lại, Hạ Trầm lại không nói nữa.

Ngày hôm ấy, Quý Bạch sau khi ngủ liền bị sốt.

Cậu mê man, cho dù dùng bất luận phương pháp gì đều không thể gọi dậy.

Sợ ba mẹ Quý Bạch lo lắng nên hắn đã giấu đi chuyện này.

Đưa Quý Bạch vào bệnh viện, trải qua tất cả các xét nghiệm nên làm.

Cơn sốt giảm nhanh chóng và Quý Bạch không có triệu chứng gì khác.

Nhưng dù có làm cách nào cũng đều không tỉnh lại.

Có trời mới biết Hạ Trầm đã sợ hãi và hoảng sợ như thế nào.

Khi nhìn thấy Quý Bạch mỗi ngày nằm bất động trên giường, hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước.

Hắn gần như cho rằng Quý Bạch lại hôn mê như kiếp trước.

May mắn...rất may...

Hạ Trầm hít thở sâu một hơi, giơ tay lên ấn mi tâm, nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh mạnh mẽ thường ngày.

Hắn đứng dậy đi đến đầu giường ấn chuông gọi bác sĩ đến để kiểm tra thân thể một lần nữa cho Quý Bạch.

Vừa mới giơ tay muốn ấn xuống, Quý Bạch rốt cục lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Hạ Trầm: "Đừng gọi bác sĩ, anh đừng gọi bác sĩ."

Quý Bạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cười với hắn, sau đó hai mắt đỏ lên: "Anh......

Anh trước hết nghe em nói đã."

Hạ Trầm lúc đầu chỉ cho rằng Quý Bạch không rõ mình đã hôn mê bao nhiêu ngày.

Hắn trong tiềm thức muốn trấn an cậu, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy thiếu niên ngồi trên giường bệnh nhìn hắn, trong vài giây đỏ cả vành mắt.

Trong lòng hắn bỗng dưng run lên.

Ngồi xuống bên cạnh Quý Bạch, ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên vai Quý Bạch.

"Làm sao vậy, đừng khóc."

Hắn giơ tay sờ trán Quý Bạch, "Không nóng mà, có chỗ nào khó chịu không?

Có đau chỗ nào không?"

"Bảo bối, em nói cho anh trai nghe,em đừng không nói gì mà."

Hạ Trầm ôm Quý Bạch, dịu dàng hôn lên vòng xoáy trên đầu cậu.

Quý Bạch lắc đầu, mím môi rồi lau vài cái trên mặt, nhìn Hạ Trầm nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh vừa mới nói, em ngủ mấy ngày rồi?"

"Ba ngày."

Hạ Trầm hít sâu một hơi, sau khi xác định bạn nhỏ trước mặt không có bất kỳ dị thường hay khó chịu nào khác, ánh mắt mới hơi thả lỏng, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu, "Suýt chút nữa anh đã nghĩ em lại muốn ngủ thêm mười năm.

"

Những hình ảnh trước đó nhìn thấy trong giấc mơ lại hiện lên trong đầu cậu.

Quý Bạch dừng lại hai giây, sau đó cười với Hạ Trầm, "...

Lâu như vậy sao, em còn tưởng rằng em chỉ ngủ một giấc."

"Anh, em đã có một giấc mơ rất dài."

Quý Bạch nhìn vào mắt Hạ Trầm, cậu nhỏ giọng nói với Hạ Trầm tất cả những chuyện xảy ra từ lúc ngủ đến khi tỉnh.

"Rất thần ký, đúng không ạ?"

Quý Bạch dừng một chút, cười nhẹ, khi quay sang nhìn Hạ Trầm, hốc mắt lại khống chế không được đỏ lên," Anh, anh nói anh chưa từng tin quỷ thần, nhưng từ trước đến nay lại không nói cho em biết kiếp trước anh một mình đi nhà thờ cùng chùa miếu khắp nơi."

Hạ Trầm bỗng nhiên khựng lại.

Hắn hít một hơi thật sâu,trong đôi mắt đen nhánh đầy cảm xúc u ám.

Đúng.

Kiếp trước sau khi Quý Bạch hôn mê, hắn dùng quyền lực Hạ gia, gần như tìm tới tất cả bác sĩ giáo sư.

Nhưng mỗi một người đều nói với hắn, không còn cách nào.

Cho nên càng về sau, hắn chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào những lời cầu nguyện hão huyền hư vô đó.

Cầu xin các vị thần giúp Quý Bạch tỉnh lại,cầu xin cho em ấy bình phục, cầu xin em ấy phục hồi sức khỏe.

Hắn vốn cho là, mãi mãi sẽ không có ai biết được.

Nhưng, bạn nhỏ của hắn lại dùng cách thần kỳ như vậy để nhìn đến cuộc sống kiếp trước của hắn?

Hạ Trầm ngực khẽ phập phồng.

Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Quý Bạch bằng đầu ngón tay, ôm chặt người trước mặt vào lòng.

Hạ Trầm trầm thấp cười.

Mang theo một chút cảm khái may mắn sống sót sau tai nạn, cùng cảm khái xuất phát từ nội tâm, trầm giọng nói:"Bảo bối, em có cảm giác được không, chúng ta đây là được vận mệnh sắp đặt?"

Không trả lời câu hỏi này, Quý Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh, những gì em nhìn thấy, đều là thật đúng không?"

"Vậy nếu giấc mộng này là thật, kiếp trước em biến thành một con mèo, là do anh đã ước sao?"

Hạ Trầm mỉm cười, cúi đầu dùng mũi mình cọ cọ chóp mũi Quý Bạch, "Nhưng thật ra ở cô nhi viện anh chưa từng gặp thần tiên nào cả."

Quý Bạch rõ ràng có chút thất vọng.

Cọ vào lồng ngực Hạ Trầm,buồn bực chán chường mà mở miệng nói: "Vậy thì rốt cuộc là tại sao?"

Hạ Trầm cụp mắt nhìn bóng dáng mềm mại sạch sẽ của bạn nhỏ dưới ánh đèn, một lần nữa ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mắt cậu.

Tại sao lại quan trọng?

Có lẽ cuộc sống là một vòng luân hồi.

Điều quan trọng là bất kể lúc nào, ở đâu, bạn nhỏ của hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
 
(Đm/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố Chấp
Chương 61: Ngoại truyện 1


Lúc Trần Diệp Quyên gọi điện thoại tới, Quý Bạch vừa tỉnh không bao lâu.

Hạ Trầm không biết đã dậy từ lúc nào, nghe thấy âm thanh nên từ ngoài đi vào, nhìn thoáng qua di động đặt bên đầu giường, vuốt vuốt tóc Quý Bạch xong mới đưa điện thoại cho cậu.

Quý Bạch vừa tỉnh ngủ, cả người còn hơi mơ màng, vừa nhận điện thoại vừa xoa xoa mặt, tựa vào đầu giường alo một tiếng.

Trần Diệp Quyên gọi điện thoại đến là vì muốn thúc giục Quý Bạch về nhà.

Không sai, bây giờ hai người họ đang ở nước ngoài.

Trần Diệp Quyên sớm biết Quý Bạch tâm tâm niệm niệm ngóng trông thi đại học xong có thể cùng Hạ Trầm ra ngoài chơi một khoảng thời gian.

Bà đau lòng con trai ba năm cấp ba vất vả, tuy rằng vẫn có chút không đồng ý, nhưng vẫn đành nhắm một mắt mở một mắt chấp nhận.

Kết quả hai đứa bé này, đi một cái là đi đến hơn mười ngày, thư trúng tuyển hai ngày này có khả năng về đến, Trần Diệp Quyên không ngồi yên được nữa, lúc này mới gọi điện đến giục hai người về nhà.

Trần Diệp Quyên ở trong điện thoại hắng giọng nói: "Mẹ nghe cô Trần ở nhà bên nói, thư trúng tuyển nhà cô ấy hôm qua đã đến rồi, chắc là của hai đứa cũng nhanh thôi".

"Lần này con đi chơi lâu như thế, chuyện gì... cũng phải biết khắc chế, tính tình bố con không tốt, mau mau cùng Hạ Trầm mua vé máy bay về đi, nhé".

Nghe hiểu ý tứ Trần Diệp Quyên chưa nói hết, mặt Quý Bạch nháy mắt đã đỏ bừng.

Sau khi cậu hôn mê ba ngày mới tỉnh, cho dù biết cậu không bị làm sao, nhưng Hạ Trầm vẫn quyết định sắp xếp cho cậu kiểm tra sức khỏe.

Ban đầu Quý Bạch cảm thấy không cần thiết chuyện bé xé ra to, định từ chối theo thói quen, nhưng Hạ Trầm chỉ nói mấy câu cậu đã đem hết những lời muốn nói nuốt lại trong bụng.

"Nhất định phải kiểm tra".

"Bảo bối, em đã ngất xỉu trên giường của anh đấy".

Hắn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nhíu mày, mở miệng nói: "Cũng nên kiểm tra cho rõ ràng, sau này sẽ yên tâm hơn".

"Nếu như về sau làm một lần, em lại ngất đi một lần ---" Hạ Trầm ngước mắt nhìn Quý Bạch, cười khẽ: "Bảo bối, mặc dù anh rất tình nguyện làm em ngất trên giường của mình, nhưng ngủ một giấc những ba ngày, anh không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa".

Mặt Quý Bạch đỏ bừng.

Thấy thế, nụ cười trong mắt Hạ Trầm càng sâu thêm mấy phần.

Lịch hẹn kiểm tra sức khỏe còn hơn tiếng nữa mới đến, Hạ Trầm xưa nay không thích lãng phí thời gian, nhíu mày, quyết đinh 'tự mình' kiểm tra trước cho Quý Bạch.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Dù sao có vài kiểm tra, chỉ có hắn tự làm, hắn mới yên tâm.

Nhìn bạn nhỏ mặt đỏ lên, Hạ Trầm mỉm cười hôn lên môi cậu.

"Bạn nhỏ ngoan nào".

Lại gọi là bạn nhỏ.

Quý Bạch ngượng quá.

Mặc dù biết bệnh viện này là của Hạ gia, không có ai đến quấy rầy.

Nhưng vẫn là ở bên ngoài... da mặt Quý Bạch xưa nay luôn mỏng, vươn tay muốn đẩy Hạ Trầm ra.

Người trước mặt mang theo khí chất xâm lược quá hung hãn, cho dù khóe miệng vẫn đang dịu dàng mỉm cười, nhưng ánh mắt hắn nhìn cậu như mang theo điện, làm cả người cậu vừa tê vừa ngứa.

Quý Bạch không khỏi nhớ tới Hạ Trầm bảy tuổi trong giấc mộng.

Cậu khụ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh khi bé vẫn đáng yêu hơn..."

Cậu rụt cổ, liếc Hạ Trầm, chớp chớp mắt, lẩm bẩm: "Ở trong mơ, anh còn gọi em là anh trai cơ đấy..."

Nghe thấy câu này, Hạ Trầm nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm hẳn.

Hạ Trầm nhìn cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, anh tuấn mê người.

"Thật sao?"

"Ở trong mơ, anh gọi em là anh trai?"

Hạ Trầm dùng ưu thế cao lớn của mình, tới gần sát Quý Bạch.

Mãi cho đến khi khoảng cách hai người đủ khiến hắn nhìn thấy bóng ngược của mình trong mắt cậu, hắn mới dừng lại.

"Bảo bối, anh gọi thế nào?

Em nói lại cho anh nghe thử chút, được không?"

Quý Bạch: "..."

Nhất định là mình mới tỉnh ngủ còn mơ màng, chứ không sao lại không biết sống chết đi trêu Hạ Trầm chứ?

Quý Bạch vô thức muốn sửa chữa sai lầm, lời nói còn chưa nói ra thì miệng cậu đã bị Hạ Trầm tự mình tới ngăn chặn.

Sau đó ư?

Sau đó Hạ Trầm hủy bỏ kiểm tra sức khỏe, ôm Quý Bạch giày vò cả đêm, làm giọng nói của bạn nhỏ khản đặc, hai mắt đỏ hồng, cả đêm gọi anh trai, mới bằng lòng bỏ qua.

Còn sau nữa ư?

Hôm sau, Quý Bạch mang theo cả người đầy vết đỏ mập mờ, trong bệnh viện của Hạ gia, kiểm tra toàn diện.

Sau đó, hai người họ lên máy bay, cùng nhau ra nước ngoài.

Không đến những chỗ quá náo nhiệt.

Hạ Trầm chọn một hòn đảo thật đẹp, tìm một khách sạn có bãi cát đẹp ở lại.

Hai người cùng nhau ngắm thuỷ triều, nghe sóng biển, đi dạo, nhìn trời mây chân trời đủ loại màu sắc.

Thời gian như chậm lại, cả thế giới chỉ còn hai người họ.

Nói thực ra, Quý Bạch rất thích cảm giác du lịch với Hạ Trầm như thế này.

Cậu không quan tâm hai người họ đi đến đâu, chỉ đơn thuần thích ở bên cạnh Hạ Trầm.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hạ Trầm đừng say mê một số chuyện khác.

Quý Bạch để di động sang một bên, vuốt vuốt phần đùi trong hơi đau nhức, trong đầu không khỏi nhớ đến chuyện đêm qua, mặt chậm rãi đỏ ửng.

Quá dọa người.

Kiếp trước Hạ Trầm sống lâu như thế, coi như có đến bệnh viện thăm cậu, thì cũng chỉ ngủ cùng một chỗ, thân thiết ôm lấy cậu.

Đời này sao lại giống như biến thành một người khác...

Quý Bạch ho khan.

Khi cậu phản đối hắn, thì hắn đã nói gì?

Người nào đó thậm chí còn cười với cậu, vừa tháo dây lưng ném sang bên, vừa chặn ngang Quý Bạch trên giường.

"Bảo bối, vì đời trước đói quá, nên đời này mới phải nắm thật chặt".

Càng nghĩ mặt Quý Bạch càng đỏ, sợ bị Hạ Trầm nhìn ra, cậu nhanh chóng vuốt vuốt mặt, có chút xấu hổ.

Trên giường, Hạ Trầm quá hung hãn, rất thích bắt nạt cậu.

Quý Bạch khục một tiếng, nhịn không được rụt cổ lại.

Mặc dù cậu cũng thích Hạ Trầm 'bắt nạt'....

Hạ Trầm vẫn chưa đã thèm với chuyến du lịch này của họ, nhưng nghe Quý Bạch nói Trần Diệp Quyên gọi điện thoại tới thúc giục, hắn nghĩ về sau vẫn còn thời gian, sảng khoái mua vé máy bay bay về thành phố A.

Chuyến bay dài mười một tiếng.

Lúc máy bay hạ cánh, hai người về đến thành phố A, đoán hai người đã về, Trần Diệp Quyên gọi điện thoại đến.

Trong điện thoại, giọng nói của Trần Diệp Quyên đầy vui vẻ: "Mẹ đã bảo các con về sớm là đúng mà, đoán không sai, thông báo trúng tuyển đến rồi, bố con mới đi nhận chuyển phát nhanh về".

Trần Diệp Quyên không nhịn được, bật cười, nửa oán trách nửa vui mừng thở dài, cầm điện thoại than thở: "Đứa nhỏ này, chỉ có Hạ Trầm mới khuyên được con".

"Mau mau, mau về đây, thông báo ở trong nhà rồi, bố con còn đang định chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè đấy".

Quý Bạch không hiểu Trần Diệp Quyên nói gì.

Trong đầu có gì đó chợt lóe lên, chưa kịp nghĩ sâu, Hạ Trầm đã giơ tay vuốt vuốt tóc cậu, khẽ cười nói: "Thông báo trúng tuyển tới rồi?

Vậy anh đưa em về".

Hạ gia đã cho người chờ sẵn ngoài sân bay, chờ hai người đi ra, họ cung kính cúi chào Hạ Trầm, đưa chìa khóa xe chuẩn bị sẵn cho hắn, nhìn hai người ngồi vào xe xong mới đi khỏi.

Ở trên xe.

Quý Bạch có chút hưng phấn, thắt chặt dây an toàn xong, cậu quay sang nhìn Hạ Trầm cười.

"Anh, chúng ta đăng ký cùng một trường đại học, phải chăng thông báo của anh cũng đến rồi?"

"Một tháng tới là khai giảng, anh nói xem chúng ta nên chuẩn bị gì?"

Hạ Trầm vừa lái xe, vừa liếc mắt qua chỗ cậu, cười cười, không nói gì.

Đưa Quý Bạch về nhà, Hạ Trầm không lên nhà, cũng không rời đi.

Hắn tháo dây an toàn xuống xe, lấy điện thoại ra gọi điện, nói gì đó với người bên kia, rất nhanh đã cúp máy.

Hắn tựa vào cửa xe, hơi ngửa đầu, nhìn về vị trí phòng của Quý Bạch.

Lúc Quý Bạch về nhà, Quý Vĩnh Hoành và Trần Diệp Quyên còn đang chụp ảnh thông báo trúng tuyển của cậu, người này chê người kia chụp không đẹp, tự híp mắt lấy máy mình ra chụp.

Quý Bạch không nhịn được, cười cười, cúi đầu đổi giày, sau đó đem hành lý cất vào nhà.

Thấy con trai trở về, hai bố mẹ cậu không bận chụp ảnh nữa, vội vàng nhận đồ từ tay Quý Bạch, lôi kéo cậu ngồi lên ghế sofa.

"Mau đến đây, mau đến đây, chụp ảnh với thông báo trúng tuyển nào".

Quý Bạch ngồi trên ghế, nhận thông báo mẹ đưa tới, vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua.

Nháy mắt đã giật mình.

Không phải trường học cậu quyết định đăng ký cùng Hạ Trầm.

Mà là trường học đầu tiên, trường học cậu chưa từng kể với ai, trường học lý tưởng của cậu.

Lúc vừa xuống máy bay, Trần Diệp Quyên gọi điên thoại đến.

Trên xe, lúc cậu nói về tương lai sống chung của hai người, nét mặt của Hạ Trầm.

Quý Bạch mím môi, miễn cưỡng cười với bố mẹ.

Một tay cầm thông báo, một tay cho vào túi lấy điện thoại ra.

Điện thoại Hạ Trầm đúng lúc đó vang lên.

Giọng nói của hắn trầm thấp, dễ nghe, như đã đoán được Quý Bạch định nói gì, hắn nhẹ giọng mở miệng trước: "Thấy thông báo rồi à?"

Quý Bạch nắm chặt tay, đứng dậy đi về phía phòng mình.

Sợ bị bố mẹ nghe thấy, cậu chỉ có thể ép giọng mình xuống, nhỏ giọng chất vấn: "Anh đổi nguyện vọng của em lúc nào?"

"Trước đó... trước đó không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao?"

Quý Bạch dừng một chút, hốc mắt đỏ lên, vừa tủi thân vừa tức giận: "Chúng ta đã hứa sẽ cùng học một trường đại học, không phải anh đã đồng ý theo em rồi sao, vì sao lại..."

Nghe thấy âm thanh nức nở của bạn nhỏ.

Hạ Trầm bỗng nhiên nhói lòng.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trầm thấp cười.

"Người nào đó dùng sinh nhật của anh làm mật khẩu, quá dễ đoán, anh chỉ thử một lần đã vào được"

Dừng một chút, Hạ Trầm nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại.

"Bảo bối, em đến bên cửa sổ nhìn xem."

Trong lòng Quý Bạch vẫn không vui, kìm nén bực bội, giơ tay lên vuốt mạnh mặt mình, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống.

Dáng người Hạ Trầm thẳng tắp, đứng trước xe, trong tay hình như còn đang cầm thứ gì.

Cách rất xa, Quý Bạch thấy không rõ lắm.

Chỉ nghe thấy Hạ Trầm trong điện thoại, nhẹ giọng nói với cậu: "Bảo bối, anh mới nhờ ông nội bảo người làm mang thư trúng tuyển tới".

Hắn cười khẽ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên phong thư mình mới bóc.

"Ai bảo với em chúng ta không thể học cùng trường?"

"Anh trai vì em mà cố ý đi cửa sau đấy".

Dừng một chút, hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ phòng Quý Bạch.

"Kiếp trước anh đã biết, em định thi vào đại học này."

Lúc trước Quý Bạch muốn chiều theo hắn, cố chấp muốn đăng ký vào cùng trường đại học với hắn, hắn cảm động thật, cũng đau lòng thật.

Thế nên khi Quý Bạch không biết, hắn đổi nguyện vọng của cậu thành trường đại học lý tưởng mà cậu luôn nhớ mong trong lòng.

Sau đó hắn tìm đến Hạ Đông Dục, lợi dụng quan hệ của gia đình, đi cửa sau vào trường.

Hắn cầm điện thoại đã hơi nóng lên, nhìn về phía phòng Quý Bạch, nhàn nhạt mở miệng nói: "Bảo bối, nếu như có thể, anh muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đến cho em".

"Cho nên, em hãy nhớ kỹ, anh sẽ không để mình làm em thua thiệt".

"Anh yêu em"
 
(Đm/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố Chấp
Chương 62


Hạ Đông Dục chính thức tuyên bố về hưu, trao toàn bộ quyền lực của Hạ gia vào tay Hạ Trầm.

Hôm đó, Hạ gia đã tổ chức một bữa tiệc tối rất long trọng.Biệt thự ngày thường trầm tĩnh, cổ kính, trang nghiêm hôm nay lại trang trí ánh đèn tỏa sáng lung linh, đèn thủy tinh lớn phản chiếu ánh sáng, thanh nhã quý giá lại sang trọng.

Những người phụ nữ xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội và những người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề cùng nâng ly sâm panh đứng trong đại sảnh thì thầm trò chuyện.

Hạ Đông Dục chống gậy đi tới, chào hỏi những gương mặt quen thuộc."

Hạ Trầm đâu?"

Nếp nhăn trên mặt Hạ Đông Dục đã rất sâu, tóc cũng ngả màu hoa râm, nhưng nơi này không có một ai dám khinh thường người đàn ông đã gần bảy mươi tuổi này."

Đáng lẽ ta đã sớm về hưu...

Cố gắng vất vả thêm hai năm vì nó".

Hạ Đông Dục khẽ hừ một tiếng, đảo mắt nhìn quanh đại sảng một vòng, "Đến chỗ thằng bé Quý Bạch kia nhìn xem, chắc chắn nó ở cùng với Quý Bạch".Nghe thế, quản gia không nhịn được, cười khẽ một tiếng: "Vâng, tôi sẽ đi tìm ngay"."

Hôm nay nó là nhân vật chính, cho dù không thích xã giao thì cũng phải ra đây chào hỏi khách khứa".

Hạ Đông Dục nhíu mày, "Chờ nó tiếp nhận Hạ gia rồi, thì nó muốn làm gì thì làm".Quản gia là người làm lâu năm trong Hạ gia, đương nhiên biết Hạ Đông Dục chỉ nghiêm khắc ngoài miệng, khom người cười cười, rồi quay đi tìm Hạ Trầm.Nhưng mà lần này Hạ Đông Dục đoán sai rồi.Hạ Trầm không ở cùng với Quý Bạch.Trên ban công tầng ba của biệt thự, Hạ Trầm cầm ly rượu trong tay, đang sóng vai đứng với Tề Già Nam."

Chuẩn bị xong rồi?"

Tề Già Nam nhìn thoáng qua phía bên dưới, không nhịn được cười nói: "Quý Bạch không biết thật à?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, "Muốn cho em ấy một niềm vui bất ngờ"."

Niềm vui bất ngờ?"

Tề Già Nam nhún vai, hơi bất đắc dĩ: "Hôm nay là ngày cậu tiếp nhận Hạ gia, người đến đông như thế, lại là một bữa tiệc lớn như vậy, cậu chắc chắn là niềm vui bất ngờ chứ?"

Dừng một chút, Tề Già Nam nhìn về phía Hạ Trầm mở miệng: "Không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện hai người đàn ông ở cạnh nhau, chuyện này chắc cậu rõ hơn anh chứ".Hạ Trầm nghe thế, cười khẽ, uống một hớp rượu.Hắn nhìn xuống bãi cỏ rực rỡ lung linh, ăn uống linh đình, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi biết"."

Nhưng cho dù là đối với tôi, hay đối với Quý Bạch, ánh mắt của người khác không quan trọng".Còn tại sao lại chọn ngày hôm nay...

Hạ Trầm cười cười.Mặc dù Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành đã sớm ngầm đồng ý mối quan hệ của hai người họ, Hạ Đông Dục cũng mở một mắt nhắm một mắt, nhưng đối với Hạ Trầm, thế này vẫn chưa đủ.Hắn và Quý Bạch đều là đàn ông con trai, cho dù có ở bên nhau cả đời, thì trong mắt người ngoài, họ cũng nên che che giấu cả cuộc đời đó.Nhưng hết lần này đến lần khác, Hạ Trầm vẫn không muốn.Rất rất lâu trước kia, hắn từng nói với Quý Bạch, thứ người khác có, hắn sẽ cho cậu, thứ người khác không có, hắn cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mang đến cho cậu.

Cho nên ngày hôm nay, trước mặt tất cả người nhà họ Hạ, trước mặt tất cả những khách mời có uy tín quyền lực trong thành phố A, Hạ Trầm muốn cầu hôn Quý Bạch, đó chính là cách mà Hạ Trầm nghĩ ra, là cách để cho mối quan hệ của họ được tất cả mọi người biết đến.Với địa vị của nhà họ Hạ ở thành phố A...

Hạ Trầm có thể khẳng định, không người nào dám nói này nói kia về mối quan hệ của họ.Cho dù có người dám nói, hắn cũng phải ép người đó không dám nói nữa.Hơn nữa...

Hạ Trầm vuốt ve chiếc nhẫn trong túi áo, nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.Bạn nhỏ của hắn hay suy nghĩ nhiều, lại thích ăn dấm.Lần trước hắn đến đón Quý Bạch tan học.Đúng ra năm rưỡi cậu đã tan học, nhưng hôm đó giảng viên của lớp Quý Bạch là một thầy giáo già có danh tiếng hàng đầu của ngành y.Một bài giảng này, thầy giáo phấn khởi, chia sẻ cho các sinh viên về những ca bệnh nguy hiểm ông từng gặp trong bệnh viện, nói mãi nói mãi, tiết học trễ hơn tận một giờ.Hạ Trầm không hề không kiên nhẫn.Hắn đứng chờ ở tầng dưới quá lâu, tùy ý tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, chờ bạn nhỏ của mình tan học.Quý Bạch trong phòng học vừa nhìn đồng hồ, vừa không ngừng kêu khổ.Gần đây Hạ Trầm bắt đầu tiếp nhận công việc quản lý công ty của nhà họ Hạ, cho dù đời trước đã làm một lần, nhưng vẫn bận đến tối tăm mặt mũi.

Tuy Quý Bạch đau lòng, nhưng chẳng giúp gì được cho hắn, vất vả lắm mới có hôm Hạ Trầm bảo mình có thể về sớm, đến đón Quý Bạch tan học, làm cậu vui vẻ từ sáng đến giờ.Cậu nóng lòng, có chút muốn chuồn ra ngoài, nhưng mình lại ngồi ở vị trí quá dễ nhìn thấy, đợi mãi đợi mãi mới thấy thầy giáo kể chuyện xong, cho học sinh tan học, Hạ Trầm đã phải chờ bên ngoài gần một giờ.Quý Bạch nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy ra, mới vừa xuống dưới tầng, đã thấy Hạ Trầm đang nói chuyện với một cô gái.Còi báo động trong lòng kêu vang, Quý Bạch khụ một cái, giả vờ như không có gì đi về phía trước, đến gần mới phát hiện, bạn nữ kia cũng là người mình quen.Cũng là sinh viên y, thường xuyên học cùng lớp với cậu.Tướng mạo xinh đẹp đáng yêu, tuy không cùng một lớp, nhưng Quý Bạch thường xuyên nghe những nam sinh khác nói về cô gái này, họ thường gọi cô là nữ thần.Mặc dù cậu không biết Hạ Trầm nói gì với cô ấy, nhưng nét mặt của hắn, thế mà lại mang theo nụ cười.Trong nháy mắt đó, Quý Bạch đã ghen.Thấy Quý Bạch đi tới, gương mặt cô bé kia ửng hồng, hắng giọng với Hạ Trầm một cái, chớp chớp mắt, sau đó vẫy vẫy tay, nhanh chóng quay người đi.Hạ Trầm nhận sách trong tay Quý Bạch theo thói quen, vuốt tóc của cậu, ấm giọng hỏi: "Học từ trưa đến giờ có mệt không?

Tối muốn ăn gì?"

Quý Bạch không trả lời câu hỏi này, giả vờ không có chuyện gì nghiêng đầu nhìn theo hướng cô bạn kia rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Cô bạn lúc nãy... là ai?"

Cậu khụ một tiếng, lại mấp máy môi: "Xinh đẹp nhỉ".Điện thoại di động của Hạ Trầm vang lên, thấy là tin nhắn của công ty gửi đến, có công việc cần hắn xử lý.

Hắn đang cúi đầu đọc văn bản được gửi đến, nghe thấy Quý Bạch nói câu này cũng không nghĩ nhiều, rũ mắt nói: "Xinh đẹp?

Cũng tạm được".Chuông cảnh báo trong lòng Quý Bạch càng kêu to hơn.Hạ Trầm xưa nay đối với người ngoài luôn lạnh lùng, sau khi lên đại học, cho dù hắn không làm gì cũng vẫn nổi danh khắp nơi.Tất cả mọi người đều biết, khoa tài chính có một bạn học hot boy dáng dấp đẹp trai lại không thích tiếp xúc với những người khác.Lúc trước khi Hạ Trầm đưa Quý Bạch đi học, có người còn thường xuyên xoay đầu lại nhìn họ, hiện giờ Hạ Trầm tiếp nhận công việc của nhà họ Hạ, hiếm khi xuất hiện trong trường, danh tiếng của hắn mới nhỏ hơn một chút.Nữ sinh thích Hạ Trầm cũng không phải không có.Nhưng Hạ Trầm trước giờ luôn làm như không thất, từ chối có, thẳng thắn nói mình đã có người yêu cũng có, Quý Bạch trước nay chưa từng gặp được tình cảnh như ngày hôm nay, hắn cùng bạn học nữ nói nói cười cười, còn khen người ta xinh đẹp.Quý Bạch mím môi, mặc dù cậu tin tưởng Hạ Trầm tuyệt đối yêu mình, nhưng vẫn không nhịn được, lòng ê ẩm, phát ghen.Chờ khi Hạ Trầm xử lý xong chuyện công ty, cất di động đi, mới chú ý hình như bạn nhỏ của hắn hình như không vui rồi?Hắn nhíu mày, nhớ lại những chuyện mới xảy ra, liền hiểu được nguyên nhân Quý Bạch khác lạ.Hạ Trầm cong cong môi, không nhịn được, mỉm cười.Lúc cô bé kia mới tới, định bắt chuyện với hắn, nhưng Hạ Trầm xưa nay không thích gặp phiền phức, gần như chưa cần suy nghĩ, đã nói với cô, mình có người yêu rồi, hơn nữa còn đang ở đây chờ cậu ấy tan học.Không ngờ mới thốt ra lời này, cô gái kia đã thở dài thườn thượt: "Sớm biết thế mà"."

Chờ cậu ấy tan học..."

Cô gái chớp chớp mắt: "Người yêu của cậu, là Quý Bạch bên khoa y chúng tôi, phải không?"

Không đợi Hạ Trầm trả lời, cô gái đã nói tiếp: "Tôi quan sát cậu rất lâu, cậu ở trong trường không nhiều, nhưng nếu cậu ở trường, có thời gian sẽ đến khoa y, hơn nữa đều là đi cùng Quý Bạch."

Quý Bạch rất nổi tiếng trong khoa chúng tôi, chuyên nghiệp, thành tích tốt, giảng viên luôn khen ngợi cậu ấy"."

Lúc trước tôi đã đoán được nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đinh".

Cô gái thở dài: "Nếu hot boy đã có chủ, lại là học sinh giỏi của khoa chúng tôi, tôi đây chỉ có thể bỏ cuộc thôi"."

Yên tâm, mặc dù tôi đoán đúng, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu".

Cô gái nhỏ ra dấu 'suỵt', ánh mắt sạch sẽ thản nhiên, mang theo ý cười: "Tôi lớn lên ở nước ngoài, khả năng chấp nhận cao hơn người khác".Quý Bạch còn chưa tới gần, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Trầm, cô bé kia nói, cô cảm thấy, hai người đứng cùng một chỗ rất xứng đôi.Hạ Trầm gần như không có biểu cảm nào dư thừa, nhưng hắn thích nghe người khác khen bạn nhỏ của hắn.Vì thế, nét mặt của hắn dịu dàng hơn nhiều.Lẽ nào, bạn nhỏ của hắn ghen rồi?Hạ Trầm cực thích dáng vẻ Quý Bạch ghen vì mình, cố ý không giải thích lời nào, mà đêm đó, hắn dùng hành động của mình, nói cho cậu biết, hắn yêu cậu đến thế nào.Mãi cho đến khi Quý Bạch gần như kiệt sức, mơ mơ màng màng nằm trong ngực hắn, Hạ Trầm cúi đầu hôn lên trán cậu."

Hôm nay em ghen à?"

"Cô bạn kia đến hỏi anh, có phải hai chúng ta là một đôi không".Quý Bạch vẫn còn mơ hồ, vô thức dụi vào ngực hắn, nửa ngày sau mới hiểu ý nghĩa mấy câu nói này, ngẩn người, ngẩng đầu lên mê mang nhìn hắn."

Anh nói đúng, sau đó cô ấy bảo, hai chúng ta thật xứng đôi".Quý Bạch: "! ! !"

Đây là đang come out với bạn học đó sao?"

Sao cô ấy biết?"

Quý Bạch nói xong câu đó, vỗ vỗ đầu mình, hơi ảo não mở miệng: "Bọn em học cùng một khoa, thường xuyên có lớp chung, chắc là cô ấy đã thấy chúng ta đi cùng nhau".Hạ Trầm nhướng mày, rũ mắt, tay phải vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cậu: "Lúc chiều không phải em hỏi anh, cô ấy là ai sao?

Hiện giờ đã nhớ ra học cùng một khoa rồi hả?"

Quý Bạch: ". . ."

"Bảo bối, em thử anh đấy hả?"

Hạ Trầm khẽ hừ một tiếng, "Không tin anh?"

Quý Bạch khục một tiếng, vội vàng giải thích: "Không phải em không tin anh... chỉ là thấy anh đứng cười nói với người khác, hơi... hơi ghen".Quý Bạch mím môi, "Cô ấy rất đẹp, rất nhiều bạn nam lớp em đều nói về cô ấy..."

Giọng nói của bạn nhỏ càng lúc càng bé, ý cười trong mắt Hạ Trầm càng lúc càng sâu."

Sợ sức hấp dẫn của mình không đủ lớn?"

Hạ Trầm giơ một tay xốc chăn lên, đè Quý Bạch xuống dưới người mình: "Đến đây, để anh chứng minh cho em xem, em có sức hấp dẫn lớn thế nào..."

Ngày ấy, vì để 'chứng minh' Quý Bạch có sức hấp dẫn lớn thế nào với mình, Hạ Trầm đã tự mình đến, làm cho bạn nhỏ khóc kêu nói không muốn, mới thỏa mãn miễn cưỡng mà tha cho cậu ngủ.Hạ Trầm còn nhớ rõ, hôm đó Quý Bạch bị mình giày vò cuống họng khàn đặc, giống như một con thú nhỏ chui vào ngực hắn.Lúc mơ mơ màng màng, cậu vẫn bám vào hắn không chịu buông tay.Cậu nhắm mắt, núp trong ngực hắn, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh, không phải em không tin anh"."

Chỉ là... em hơi ghen".

Quý Bạch cọ xát vào lồng ngực Hạ Trầm, giọng nói khàn khàn, như một con thú nhỏ làm nũng, làm cho trái tim Hạ Trầm nháy mắt đã mềm nhũn: "Anh có ham muốn chiếm hữu em, em cũng thế... cũng muốn chiếm hữu anh."

Hạ Trầm nhớ lại ký ức đó, nhẹ nhàng cười cười.Hôm nay trước mặt nhiều người thế này, đóng dấu chính mình, sau này đi đến đâu hắn cũng có thể giơ lên chiếc nhẫn ở ngón vô danh.Thật tốt biết bao.Quý Bạch đổi âu phục Hạ Trầm chuẩn bị sẵn cho mình, lúc đi ra đã giật nảy mình."

Có phải trang trọng quá rồi không?"

Cậu sờ sờ nguyên liệu may đồ, xem xét thấy giá trị nó không nhỏ.

Hôm nay là ngày Hạ Trầm chính thức tiếp nhận nhà họ Hạ, hắn phải bận rộn tiếp đón khách mời, không thể ở bên cạnh mình.

Quý Bạch có thể hiểu chuyện này, nhưng bắt cậu mặc đồ trang trọng như thế, cậu lại không nhịn được nổi lên nghi ngờ.Trần Diệp Quyên cười khẽ một tiếng, đi ra vỗ vỗ bả vai con trai mình, chỉnh lại cà vạt cho cậu: "Hôm nay là ngày quan trọng của Hạ Trầm, con ăn mặc trang trọng một chút cũng có gì không tốt đâu"."

Rất đẹp trai".Bà nhìn sang Quý Vĩnh Hoành nháy mắt, hắng giọng, mở miệng thúc giục: "Đi thôi, đi thôi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi".

Quý Vĩnh Hoành cười hề hề, không nhịn được chậc chậc mấy tiếng, nói: "Lúc trước chỉ biết đứa bé Hạ Trầm này là con nhà giàu, không ngờ tới còn giàu đến mức độ này".Trần Diệp Quyên nghe xong lời này, cười mắng ông vài câu, ba người mới cùng nhau ra ngoài.Lúc họ đến nơi, đại sảnh đã yên tĩnh lại.Hạ Đông Dục đứng ở chính giữa, Hạ Trầm đứng bên cạnh ông.Nhà họ Hạ ở thành phố A nổi tiếng mấy thế hệ, nói rằng họ hô mưa gọi gió cũng không quá, giờ khắc này, những vị khách được mời tới chứng kiến người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hạ, đương nhiên cũng không phải người thường.Hạ Đông Dục không nói nhiều, chỉ hàn huyên vài câu đơn giản, tuyên bố với mọi người mình sẽ về hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, sau đó mới đưa mắt nhìn sang Hạ Trầm."

Đây là cháu trai duy nhất của tôi, giao nhà họ Hạ cho nó, tôi rất yên tâm"."

Mọi người ở đây hẳn là chưa từng gặp nó".

Hạ Đông Dục mỉm cười: "Hạ Trầm, chào hỏi các vị khách đi".Ánh mắt Hạ Trầm đảo qua từng người khách ngồi ở đây.Những người được mời đến hôm nay, ngoại trừ người nhà họ Hạ, thì còn có rất nhiều vị khách khác, đúng là có những người trước giờ chưa từng gặp hắn.Nhưng những người này, kiếp trước hắn đã từng gặp.Hắn nhẹ nhàng cong môi, nói mấy câu đơn giản mang tính hình thức, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Quý Bạch."

Hôm nay ngoại trừ thông báo chuyện tôi tiếp nhận nhà họ Hạ, thì còn có một chuyện, muốn nhờ các vị ở đây làm người chứng kiến".Nghe thấy câu này, lòng Quý Bạch bỗng run lên, vô thức liếc nhìn về phía Hạ Trầm.Chỉ thấy đôi mắt sắc của hắn bình tĩnh, cũng nhìn lại chỗ cậu, ánh mắt dịu dàng, còn mang theo nụ cười thản nhiên.Trái tim Quý Bạch nhanh chóng nhảy nhót.Cậu và Hạ Trầm tâm ý tương thông , gần như chỉ trong nháy mắt, cậu đã phát hiện ra hắn định làm tiếp chuyện gì.Quý Bạch vô thức nghiêng đầu nhìn Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành đứng bên cạnh mình, thấy hai người họ đều mang theo nét mặt hiểu rõ, mỉm cười với cậu.Quý Bạch mím môi, một lần nữa nhìn về phía Hạ Trầm.Hạ Trầm điên rồi sao?Hôm nay nơi này có nhiều người như vậy ..

Gần như tất cả những người có mặt mũi ở thành phố A đều đến.Hạ Trầm lại muốn ở chỗ này, trước mặt tất cả những người này, cầu hôn cậu?Lòng bàn tay Quý Bạch ướt mô hôi, tất cả suy nghĩ đều ào ra, cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao cuống họng như bị nghẹn, nửa câu cũng không nói nên lời, đứng thừ ra tại chỗ, nhìn Hạ Trầm, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi về phía cậu."

Anh rất thích em"."

Anh rất yêu em"."

Anh dùng toàn bộ nhân cách và sinh mệnh của mình để thề, cả đời này anh sẽ chung thủy với một mình em, yêu em, bảo vệ em".Hạ Trầm từng bước một đi đến trước mặt Quý Bạch, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng của đèn thủy tinh.

Hắn rũ mắt, mở hộp nhẫn trong tay ra, dưới ánh mắt chăm chú, trợn mắt há miệng của mọi người, quỳ một chân xuống đất."

Quý Bạch, bảo bối, tương lại là bác sĩ Quý, em có muốn đi cùng anh đến hết cuộc đời này không?"

Hốc mắt Quý Bạch nháy mắt đã đỏ.Tất cả nhưng lo lắng, do dự vừa rồi, thời khắc này dường như đều biến mất, tất cả mọi người nơi này biến mất, cậu chỉ còn nhìn thấy được một mình Hạ Trầm."

Sao... sao anh không nói với em..."

Quý Bạch nói năng lộn xộn: "Anh có biết... anh có biết anh đang làm gì không..."

Hạ Trầm khẽ cười, ừ một tiếng.Hắn cúi đầu, không chờ Quý Bạch gật đầu đã tự mình đem nhẫn đeo vào ngón tay cậu.Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Quý Bạch, dịu dàng nói: "Đương nhiên anh biết mình đang làm cái gì"."

Anh nhớ lúc anh dẫn em đến hôn lễ của Tề Già Nam và Hàn Dục, em đã rất ước ao".

Hạ Trầm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống ngón tay đeo nhẫn kia của cậu, " Bảo bối, trước đó anh từng nói, anh sẽ chờ em lớn lên.

Hiện giờ đã đến lúc, anh muốn nói cho tất cả mọi người biết anh yêu em"."

Anh của em chờ không nổi nữa".Ký ức ngày hôm đó đối với Quý Bạch mà nói, thực sự quá mức chấn động, quá mức rõ ràng.Còn với những khách quý ở đây, chỉ sợ cũng giống y như vậy."

Vừa rồi tôi không nhìn lầm chứ?"

"Người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, cầu hôn... một người đàn ông?"

"Có lẽ đây chính là tin tức lớn nhất thành phố A năm nay..."

"Trời ạ, thế mà Hạ lão gia cứ thế mở mắt nhìn, một câu cũng không nói..."

"Hạ lão gia không nói gì, tất cả mọi người cũng đừng nói nữa, nhà họ Hạ dễ chọc lắm sao?".....Trong đại sảnh, quản gia – người đã sớm biết mối quan hệ của Hạ Trầm và Quý Bạch, hôm nay chứng kiến cảnh này cũng không nhịn được giơ tay lau vệt mồ hôi.Thích đàn ông thì thôi, còn hết lần này tới lần khác muốn mang người này ra, quang minh chính đại thông báo thân phận của cậu cho tất cả mọi người."

Lão gia, ngài đừng tức giận, hại đến thân thể —— "Lời của quản gia còn chưa nói xong, Hạ Đông Dục đã khẽ hừ một tiếng, dựa gậy chống vào một bên."

Sao ta phải giận?

Cậu cho rằng ta tức giận vì Hạ Trầm tự mình quyết định chuyện hôm nay, cầu hồn Quý Bạch trước mặt mọi người sao?"

"Nó đã sớm nói với ta rồi".

Hạ Đông Dục lắc đầu, phất phất tay với quản gia: "Ta già rồi, không quản nổi, con cháu tự có phúc của mình"."

Cứ mặc kệ nó đi thôi".Huống chi, đối với Hạ Đông Dục mà nói.Tranh giành cả cuộc đời, cuối cùng chỉ còn mình Hạ Trầm là máu mủ.Hạ Trầm đã đủ ưu tú, ưu tú đến nỗi ông hoàn toàn an tâm giao nhà họ Hạ cho hắn, cho nên, đối với ông lão khôn khéo cả cuộc đời, kiêu ngạo cả cuộc đời này mà nói, ông hiểu tính cách của cháu mình, cho nên ông sẽ lùi bước với những chuyện mà Hạ Trầm kiên trì đến cùng, không muốn làm cho hắn không thoải mái."

Nhắc nhở những khách mời ngày hôm nay một chút".

Hạ Đông Dục nhàn nhạt phân phó: "Cháu trai nhà họ Hạ thích ai, không liên quan đến người khác, đừng để ta nghe được mấy lời nó xấu sau lưng".Cầu hôn kết thúc, Quý Bạch được Hạ Trầm đeo nhẫn, sau đó bị người ta kéo thẳng về phòng.Không đợi cậu kịp phản ứng, hắn không nói thêm lời nào đóng cửa lại, đè người ta lên giường, một nụ hôn sâu ập tới, làm người ta mơ mơ màng màng.Trái tim Quý Bạch căng tràn, không nói được thành lời, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, miễn cưỡng đẩy Hạ Trầm ra."

Anh, hôm nay xem như anh đã cầu hôn em, đúng không?"

Hạ Trầm ừ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Quý Bạch, hai bàn tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn nam cùng kiểu dáng, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh."

Anh không nói trước với em..."

Hạnh phúc, thấp thỏm, ngạc nhiên, bối rồi... tất cả cảm xúc chất chồng trong lòng Quý Bạch, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm: "Có phải hôm nay em trông ngốc lắm không?

Cha mẹ em cũng biết rồi sao?"

"Anh bắt em mặc lễ phục trang trọng thế này..."

Quý Bạch mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đáng lẽ em phải sớm đoán ra"."

Nhưng mà, thật không sao chứ anh?"

Quý Bạch vô thức nắm lấy tay Quý Bạch, "Hôm nay có nhiều người đến như vậy, đều là khách của nhà anh, có ảnh hưởng gì lớn với nhà họ Hạ không?"

"Không đâu".

Hạ Trầm xoa đầu Quý Bạch: "Kiếp trước anh có thể xử lý nhà họ Hạ đâu ra đấy, đời này cũng không sẽ không có gì thay đổi"."

Hơn nữa..."

Hạ Trầm cười khẽ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh lại kiêu ngạo: "Kiếp trước anh ở bên chăm sóc em suốt mười năm còn không ai dám nói, nói gì đời này".Đúng vậy, kiếp trước, Hạ Trầm không có bất kỳ hi vọng nào, vẫn canh giữ bên người thực vật là cậu mười năm.Quý Bạch nhìn sườn mặt sắc nét của người bên cạnh, theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn mới vừa rồi Hạ Trầm đã đeo lên tay trước mắt tất cả mọi người.Tất cả cảm xúc, lúc này đều ùa lên đầu.Hốc mắt của Quý Bạch chậm rãi đỏ lên.Cậu mím môi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi em chưa trả lời anh đúng không?"

Hạ Trầm khụ một tiếng, gật đầu.Vừa rồi, hắn quá vội vàng, nóng nảy, không đợi Quý Bạch đáp đã đeo nhẫn lên.Đúng là đồ ngốc.Mắt đỏ bừng rồi mà vẫn sững sờ nhìn mình.Hắn biết đáp án của cậu nên không cần cậu đáp lời.Đến bây giờ Quý Bạch hỏi tới, Hạ Trầm mới phát hiện ra mình quá nỏng nảy, mặt mo đỏ bừng, đang định chuẩn bị giải thích, lời còn chưa kịp nói ra.Quý Bạch ngửa đầu, ấn một nụ hôn xuống môi hắn.Nhỏ giọng, chắc chắn, chậm rãi nói với hắn: "Anh, em đồng ý"."

Em cũng yêu anh".Câu này nói ra miệng, Hạ Trầm ngạc nhiên một chút, sau đó con ngươi đen nhánh kia lóe lên những đốm lửa.Da mặt Quý Bạch quá mỏng, hiếm khi nói những lời này với hắn.Giờ khắc này, bạn nhỏ nén xấu hổ trong mắt, dùng biểu hiện toàn thân thể hiện rằng mình không muốn rời xa hắn.Hạ Trầm hít sâu một hơi, cắn răng."

Bảo bối, hôm nay là em trêu chọc anh trước."

Hai người giày vò nhau xong thì đêm đã khuya.Toàn thân Quý Bạch đau nhức vô cùng, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, mặc cho Hạ Trầm ôm mình vào phòng tắm tắm rửa."

Anh, chuyện hôm nay... anh đã chuẩn bị lâu rồi sao?"

Quý Bạch đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cố chịu cơn buồn ngủ, mở to mắt hỏi Hạ Trầm."

Đúng thế".

Dưới ánh đèn phòng tắm Hạ Trầm nhìn ngắm những dấu vết trên người Quý Bạch, đôi mắt lại tối mấy phần, nhưng nghĩ đến bạn nhỏ đã mệt mỏi, hắn quay sang chỗ khác, khẽ hắng giọng."

Chẳng trách..." tai Quý Bạch đỏ ửng, trong lòng ngọt ngào như mật: "Em còn thấy lạ, sao quần áo của em lại trang trọng đến vậy, cha mẹ em còn như đang giấu em chuyện gì"."

Còn tiếp tục như vậy. . .

Có lẽ cha mẹ em sẽ đối xử với anh tốt hơn cả em nữa".

Quý Bạch lườm Hạ Trầm: "Chuyện lớn như vậy mà họ giúp anh giấu em".Hạ Trầm cười khẽ, "Bảo bối, bốn năm, đủ để anh chứng minh mình nghiêm túc với em thế nào".Quý Bạch gật đầy, cọ vào ngực hắn, lòng ấm áp.Đúng như vậy, bốn năm đại học, Hạ Trầm còn tận chức tận trách hơn cả con trai là cậu.Hắn cho người giúp đỡ cửa hàng của Quý Vĩnh Hoành, đưa họ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, mua vé máy bay cho bố mẹ cậu du lịch, ngày thường tặng quà tặng hoa, chưa từng dừng lại.Trần Diệp Quyên và Quý Vĩnh Hoành không phải loại người tham tiền.Nhưng ngày qua ngày, được Hạ Trầm quan tâm chu đáo, họ hiểu rõ, tất cả những quan tâm này là vì con trai của mình, vì cậu, Hạ Trầm mới đối xử tốt với họ.Đối với họ đã tốt thế này, với Quý Bạch thì sẽ tốt đến thế nào?Cho dù ban đầu còn do dự, không an tâm, nhưng bốn năm trôi quang, trái tim có làm bằng đá thì cũng bị hắn chảy mòn."

Hình như em còn nhìn thấy bác sĩ Tề, anh ấy cũng tới sao?"

"Đương nhiên, Hàn Dục cũng tới".

Ôm người đã tắm xong quay về giường, Hạ Trầm xoa đầu cậu: "Không chỉ có họ, Từ Hạo cũng tới, Trần An Nhiên cũng tới."

Dừng một chút, Hạ Trầm cười: "Vương Kiến Quốc cũng tới."

Quý Bạch bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, suýt chút nữa tự làm mình sặc."

Thầy Vương... cũng tới sao?"

Không trách được sao Quý Bạch lại ngạc nhiên, thực sự là...

Lần cuối cùng cậu và Hạ Trầm cùng trở về trường học, trong phòng học không có một bóng người, Quý Bạch ngại ngùng hỏi Hạ Trầm có thể chụp mấy tấm ảnh cho cậu làm kỷ niệm được không.Hạ Trầm hiểu được tại sao bạn nhỏ lại có yêu cầu như thế, trái tim mềm nhũn cả đi.Hắn phối hợp chụp cùng cậu mấy tấm ảnh, nhìn tai Quý Bạch đỏ lên, thấy cả lớp không có ai, Hạ Trầm gần như không hề do dự, chặn người trong góc tường, hôn thật sâu.Hai người họ không nghe thấy tiếng bước chân của Vương Kiến Quốc, thế là cả một màn này bị ông vừa vặn nhìn hết.Khi đó Vương Kiến Quốc tức giận không thể nào tiếp thu được, mặc dù ông là người cổ hủ nhu nhược, nhưng ông luôn xem Quý Bạch là hạt giống tốt, cũng đối đãi và bồi dưỡng cậu hết lòng.

Bình thường ông luôn kiêng kị và lấy lòng Hạ Trầm, nhưng hôm ấy lại đập mạnh xuống bàn ngay trước mặt hắn.Về sau Quý Bạch nhắn rất nhiều tin, hi vọng Vương Kiến Quốc có thể thông cảm, nhưng không hề nhận được hồi âm."

Thầy Vương... thấy ấy đồng ý tới sao?"

Quý Bạch mím môi, nhìn về phía Hạ Trầm mở miệng hỏi: "Thầy ấy biết hôm nay anh cầu hôn em sao?"

Hạ Trầm cười cười, cúi đầu hôn xuống trán Quý Bạch, "Biết"."

Sao anh không nói với em..."

Quý Bạch có chút nóng nảy, lại có chút áy náy, "Đáng lẽ em phải đến chào hỏi thầy, cũng nên xin lỗi thầy"."

Mấy năm cấp ba, thầy ấy đối xử với em rất tốt, mà em lại làm thầy tức giận như vậy".Hạ Trầm giơ tay vuốt tóc Quý Bạch, ra hiệu cho cậu yên tâm.Lúc hắn tới tìm Vương Kiến Quốc, thái độ ông vẫn không tốt như cũ..Lúc nhắc đến Quý Bạch, gần như ông mang theo tức giận chất vấn hắn, hỏi hắn tại sao lại kéo Quý Bạch vào con đường này.Về sau, Hạ Trầm nói với ông, hôm nay hắn sẽ cầu hôn Quý Bạch trước mắt tất cả mọi người, bố mẹ Quý Bạch, người nhà của hắn, bạn bè của họ đều sẽ có mặt, Vương Kiến Quốc im lặng hồi lâu, trợn mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn đồng ý."

Bảo bối, ông ấy đến, vì ông ấy quan tâm em."

Hạ Trầm cúi đầu, hôn lên mí mắt Quý Bạch, nhẹ giọng nói: "Hôm nay có rất nhiều người đến, đều muốn làm chứng cho em.

Anh vui lắm, thế giới này có nhiều người yêu em, thích em, quan tâm em, hi vọng em luôn hạnh phúc".Nói thực ra, chính Hạ Trầm cũng giật mình.Kiếp trước hắn cố chấp tàn ác, hận không thể đuổi tất cả những người liên quan đến Quý Bạch đi, khóa cậu trong nhà, chỉ để cậu thuộc về mình.Nhưng đời này, nhưng u tối, xấu xa, ảm đạm không thế lộ ra ánh sáng đó dường như biến mất hết.Quý Bạch tựa như một tia sáng.Từ kiếp trước đến đây, chiếu sáng cả con đường u ám của hắn.Nghe Hạ Trầm nói, Quý Bạch hơi ngửa đầu, nhìn vào mắt hắn: "Đúng thế, có nhiều người yêu em, thích em, quan tâm em như thế"."

Vậy còn anh, anh trai, anh thì sao?"

Kiếp trước kiếp này mười mấy năm, tựa như một bộ phim điện ảnh, từng cảnh từng cảnh lướt qua.Hắn cũng nhìn vào mắt Quý Bạch, nhẹ giọng nói: "Anh ấy à, anh yêu em nhất".
 
(Đm/Hoàn)Sống Lại Để Yêu Đương Với Một Kẻ Cố Chấp
Chương 63: Hết.


Tôi là Hạ Trầm.

Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó người như tôi lại yêu Quý Bạch đến như vậy.

Em ấy thường xuyên hỏi tôi, tại sao tôi thích em ấy, bởi vì hồi nhỏ em ấy ồn áo bám dính tôi, hay vì chấp niệm mười năm không thế có được ở kiếp trước.

Tôi không thể nói rõ.

Khi còn bé, Quý Bạch rất ồn ào, suốt ngày bám lấy tôi, cái gì cũng muốn chia cho tôi, món nào cũng muốn tôi thử trước.

Lúc đó, tôi rất cảnh giác, giống như nhìn thấy kẻ thù, đề phòng tất cả mọi người xung quanh.

Bất ngờ tốt đẹp này đến bên cạnh, tôi vô thức hỏi em ấy tại sao, em ấy cười không hề tính toán, nắm tay tôi nói: "Vì em thích anh trai".

Tay Quý Bạch rất mềm cũng rất ấm.

Nó như đã thắp sáng toàn bộ nỗi đau và mịt mờ trong trái tim tôi, khiến tôi quên rằng mình từng bị bỏ rơi, bị quên lãng, bị chà đạp trong bùn lầy, không thể giải thoát cho chính mình.

Vì thế tôi không thể kiềm chế nổi, tôi muốn giữ em ấy lại bên mình.

Sau đó, Quý Bạch được nhận nuôi, rời đi, tôi muốn giữ em ấy lại nhưng chẳng thể nói ra.

Rốt cuộc, tôi cũng có gì để giữ em ấy lại?

Tôi là ai?

Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi, bị bố và gia tộc làm như không thấy, ném vào viện mồ côi như rác rưởi.

Nhưng Quý Bạch thì khác.

Một đứa trẻ đơn giản và tốt bụng như em ấy nên đứng dưới ánh nắng mặt trời, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cho nên, khi nhà họ Hạ phái người đến đón, dù trong lòng tôi vô cùng căm ghét, nhưng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì cùng bọn họ trở về.

Tôi chưa bao giờ là một người tốt.

Tôi muốn dùng tất cả mọi thứ của Hạ gia, muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp trên đời này tặng cho Quý Bạch, khiến em ấy vui vẻ như một đứa trẻ, thấy em ấy cười với mình.

Tuy nhiên, cuối cùng khi tôi tìm được em ấy, em ấy đang nằm đó, người đầy máu, hôn mê bất tỉnh.

Không còn giọng nói, không còn nụ cười, không còn tức giận.

Mười năm.

Tôi đã sử dụng tất cả những tài nguyên y tế mà nhà họ Hạ có, tìm bác sĩ y sĩ giỏi nhất, nỗ lực hết sức mình, bảo vệ em ấy suốt mười năm.

Ai cũng nói tôi điên, chỉ có mình tôi biết mình rất tỉnh táo.

Em ấy không phải người thực vật, cũng không phải một cái xác không hồn.

Đối với tôi, em ấy là ánh sáng là hơi ấm cuộc đời.

Chò dù tia sáng đó yếu ớt, hơi ấm đó sắp lụi tàn, tôi cũng nắm chặt tay, không bao giờ buông em ấy.

Tôi không biết tại sao mình lại sống lại một đời.

Càng ngạc nhiên hơn Quý Bạch cũng sống lại một đời.

Đời này, em ấy yêu tôi như tôi yêu em ấy, biết làm nũng với tôi, biết cười tôi, biết đỏ mặt.

Em ấy sẽ dịu dàng dựa vào vòng tay tôi, sẽ giận tôi.

Chỉ có trời mới biết tôi vui vẻ đến nhường nào.

Tôi và Quý Bạch cùng nhau học cấp ba, cùng nhau học đại học, tôi tiếp nhận mọi công việc kinh doanh của nhà họ Hạ, cầu hôn Quý Bạch, đưa em ấy ra nước ngoài kết hôn.

Bây giờ, Quý Bạch đã tốt nghiệp, trở thành bác sĩ.

Hôm đó, tôi đón em ấy đi làm về, em ấy mặc một chiếc áo khoác trắng rất đẹp, đẹp trai, gọn gàng, rõ ràng mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt kia lại sáng lên, chạy về phía tôi, vui sướng như ngày còn bé.

Công việc ở bệnh viện quá mệt mỏi.

Quý Bạch thường xuyên phải trực đêm, phẫu thuật đến khuya.

Lúc em ấy bận quá, Tề Già Nam nhìn thấy sẽ nói đùa với tôi, anh ấy nghĩ rằng, với tính cách của tôi, tôi sẽ chăm sóc cho Quý Bạch, sẽ không để cậu bận rộn đến vậy.

Đúng thế, với tính cách của tôi.

Tôi chỉ muốn trói người ta lại, không cho em ấy đến bệnh viện, không cho em ấy vất vả.

Nhưng, tôi lại thích nhìn thấy Quý Bạch hạnh phúc.

Tôi biết tại sao Quý Bạch lại chọn ngành y.

Kiếp trước em ấy chỉ là một con mèo, tận mắt chứng kiến tôi mất khống chế tự làm tổn thương chính mình.

Bạn nhỏ của tôi, em ấy là một người mềm lòng và tốt bụng, em ấy hy vọng mình sẽ giúp được nhiều người hơn và làm được nhiều việc hơn nữa.

Vì vậy, tôi muốn ở cạnh em ấy.

Cả đời này, không bao giờ buông tay.

🍇🍇🍇🍇🍇🍇🍇🍇

Tác giả có chuyện muốn nói: Đến đây, toàn bộ câu chuyện kết thúc.

Gần đây tôi rất bận rộn với công việc, cập nhật không thường xuyên, cảm ơn các bạn đã ở bên tôi suốt thời gian qua, cùng Hạ Trầm và Quý Bạch trải qua quá khứ và hiện tại.

Họ sẽ có khoảng thời gian vui vẻ trong thế giới của riêng mình, tôi hy vọng mọi người đều sẽ hạnh phúc.

-----

🍊: só rỳ mng vì mình lặn hơi lâu.

Mình bị deadline dí mỗi ngày luôn 🥲 mình cũng muốn làm cho xong nhanh mà cứ edit được vài dòng là mình lại nản ấy huhu.

Vì lần đầu mình edit nên nhiều chương bị lủng củng, xưng hô lộn xộn ý.

Mình sẽ dành thời gian beta lại r up lên sau.
 
Back
Top Bottom