- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 421,564
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm-Hoàn] Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Mất Trí Nhớ
Chương 75
Chương 75
Chương 75Diêm Thầm nắm tay Lâm Chương một lát, như không có chuyện gì xảy ra mà hôn lên thái dương anh: "Không sao đâu, mất thì mất, ngày mai chúng ta mua đôi khác là được."
Sống lưng Lâm Chương cứng đờ, ngay cả tiếng khóc cũng dần dần ngừng lại, đó là nhẫn cưới của anh và Diêm Thầm, tại sao Diêm Thầm lại có thể hờ hững như vậy?Sự ấm ức tức giận tích tụ trong lồng ngực anh ngày càng dữ dội, anh liên tục gặp phải những khó khăn trong công việc, cụ ông cụ bà cố tình nói trước mặt anh là bọn họ ghen tị với những gia đình khác vì có cháu chắt để ôm, Lâm Viêm xảy ra tranh chấp với người khác ở trường, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu anh đến trường để nói chuyện, tất cả những rắc rối chồng chất cùng một lúc.Người trưởng thành có thể ngã gục trong chớp mắt, Lâm Chương đã kiên cường lâu như vậy, nhưng khi phát hiện nhẫn cưới của mình biến mất, anh thực sự không thể chịu đựng được nữa.Anh không dám để cho Diêm Thầm biết, nhưng cuối cùng cũng không giấu được, chỉ là không giống như trong tưởng tượng của anh, Diêm Thầm hoàn toàn không quan tâm đến việc anh làm mất nhẫn cưới.Tại sao Diêm Thầm lại không thèm để ý?Có phải ngay cả hắn cũng chán ghét anh rồi phải không?Cảm xúc vốn đã bất ổn của Lâm Chương càng trở nên cực đoan hơn.
Anh trầm mặc dựa vào lòng ngực của Diêm Thầm, trong thân thể tích tụ năng lượng trước khi núi lửa phun trào, nhưng cuối cùng ngọn núi lửa này vẫn không phun trào.
Anh lặng lẽ đè nén tất cả những điều này trong cơ thể, cảm thấy ngột ngạt đến mức nội tạng sắp nổ tung."
Chiếc nhẫn, về sau tôi mua lại cho em chưa?"
Diêm Thầm thoát khỏi dòng hồi tưởng, giọng nói có chút khàn khàn.Lâm Chương ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, mắt mũi đỏ hoe, trông có chút đáng thương.Anh dường như không phản ứng kịp với những gì Diêm Thầm nói.
Vài giây sau, Lâm Chương dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, âm thanh ong ong: "Anh nhớ lại chuyện em đánh mất chiếc nhẫn?"
"Ừ."
Trong lòng Diêm Thầm đau đớn gấp bội, Lâm Chương trước mặt và Lâm Chương trong trí nhớ đều khóc.Hắn rút ra hai tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Chương, ánh mắt của Diêm Thầm chăm chú thâm tình, nhịp tim của Lâm Chương không khỏi đập nhanh hơn, anh nắm tay Diêm Thầm, xoa xoa lòng bàn tay hắn: "Thật ra kia chỉ là cảm xúc tiêu cực tích tụ đến một mức độ nhất định, cho dù không phải vì mất chiếc nhẫn, mà là những chuyện vặt vãnh khác, em cũng có thể khóc thảm thiết như vậy."
Nghĩ lại chuyện ngày xưa, Lâm Chương hoàn toàn có thể lý trí bình tĩnh phân tích.
Không phải là Diêm Thầm không quan tâm đến chuyện mất nhẫn cưới, mà chỉ là không muốn cho mình thêm buồn rầu, tự trách, trong lúc đầu óc không tỉnh táo quả thực không thích hợp để suy nghĩ vấn đề.So với trạng thái bình thường của Lâm Chương, mạch não của anh lúc đó kỳ diệu đến mức không thể hiểu nổi."
Tôi biết."
Diêm Thầm biết điều đó nên càng cảm thấy đau lòng hơn.Ngay cả một người điềm tĩnh và kiên cường như Lâm Chương cũng có lúc suy sụp tinh thần, vậy bình thường em ấy phải chịu đựng bao nhiêu áp lực?Diêm Thầm thấy mình dường như bị bệnh tim rồi, khó chịu đến mức không thở nổi.
Rõ ràng hắn đang ở ngay bên cạnh Lâm Chương, vậy tại sao Lâm Chương lại giống như tứ cố vô thân như vậy?Lâm Chương chú ý tới tâm tình của Diêm Thầm thay đổi, trong lòng anh hiếm thấy có chút hoảng loạn, cúi người hôn lên khóe môi của Diêm Thầm: "Anh mua cho em một chiếc nhẫn kim cương rất lớn."
"Thật sao?
Lớn đến mức nào?"
Ánh mắt của Diêm Thầm tràn đầy nghi hoặc, tại sao hắn chưa từng thấy qua?"
Gần hai mươi cara."
Vừa dứt lời, mắt Diêm Thầm liền mở to."
Nhưng nó quá lớn, đeo không tiện, nên em mua thêm đôi nhẫn khác."
Khi Lâm Chương nhận được chiếc nhẫn từ Diêm Thầm, biểu cảm của anh cũng giống hệt như Diêm Thầm bây giờ.Anh vốn cho là Diêm Thầm đã quên chuyện này, âm thầm thất vọng mấy ngày, không ngờ Diêm Thầm lại chuẩn bị cho anh một bất ngờ."
Này còn tạm được."
Diêm Thầm nắm lấy tay anh, hôn lên ngón áp út của anh.Lâm Chương cúi đầu, áp trán mình vào trán Diêm Thầm, lông mi hơi run rẩy: "Diêm Thầm."
"Hả?"
Diêm Thầm nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Chương.Ánh mắt anh mơ hồ, đuôi mắt hơi ửng đỏ, Diêm Thầm giống như rơi vào trong ao nước suối mùa xuân, cam nguyện chìm xuống.Môi Lâm Chương lướt qua chóp mũi hắn, rồi trượt xuống khóe môi, như có như không, chợt xa chợt gần, hai tay đặt lên vai Diêm Thầm, nâng người lên, đôi môi khép mở: "Em muốn anh."
"Thình thịch..."
Tim của Diêm Thầm đập nhanh hơn, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hắn đột nhiên siết chặt cánh tay, vững vàng ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Lâm Chương, nhấc bổng người lên.Đột nhiên bay lên không trung, Lâm Chương vội vàng ôm lấy cổ của Diêm Thầm, Diêm Thầm ngẩng đầu muốn hôn anh, nhưng Lâm Chương lại nghiêng đầu né tránh: "Anh nhìn đường cẩn thận, đừng để bị ngã xuống cầu thang."
"Sẽ không."
Diêm Thầm rất tự tin vào thể lực của mình.Lâm Chương kiên trì bảo Diêm Thầm cẩn thận quan sát đường đi, Diêm Thầm lòng như lửa đốt bước nhanh vọt vào phòng ngủ, tốc độ quá nhanh, dọc đường tương đối xóc nảy, hai người vốn là mặt đối mặt, càng như đổ thêm dầu vào lửa."
Ca..."
Ánh mắt của Diêm Thầm sáng lên, nhìn về phía Lâm Chương.Lâm Chương vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống, hai người hôn nhau một cách tự nhiên.Thời gian trôi qua quá lâu, Lâm Chương lại cảm thấy thẹn thùng giống như thời điểm lần đầu tiên, khẽ ngẩng cổ, nghiêng đầu, đuôi tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào làn da nhuộm màu hồng nhạt.Anh giơ tay lên, cắn ngón trỏ để nuốt tiếng nấc tràn ra khỏi miệng, để lại hai hàng dấu răng trên những ngón tay trắng trẻo và thon thả.Diêm Thầm đột nhiên kéo tay anh, ánh mắt chăm chú theo dõi đôi mắt anh, đầu lưỡi đảo qua hai hàng dấu răng.Làn da hồng nhạt của Lâm Chương đột nhiên chuyển sang màu đỏ sẫm, Diêm Thầm và Lâm Chương đan xen ngón tay, hắn cảm thấy theo động tác của mình, ngón tay của Lâm Chương càng lúc càng chặt, hắn cúi đầu thành kính hôn lên đường cằm đang nâng lên của Lâm Chương....Sau khi tắm rửa, Lâm Chương mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, cuộn tròn trong chăn ngủ say.
Dưới ánh đèn ấm áp, một đoạn cổ trắng trẻo thon thả lộ ra từ cổ áo, cảnh tượng như hoa mận đỏ rơi trong tuyết thật bắt mắt.Lúc này, Diêm Thầm đang ngồi trên ban công, tay hơi run khi châm điếu thuốc.Tại sao hắn lại thành thục như vậy?!Mọi lo lắng trước kia của hắn đều uổng phí, kỹ thuật lái xe của hắn không những không ngây ngô, trái lại thành thạo đến đáng sợ, cái gì mà chín nông, một sâu...Khụ khụ, tất cả đều không cần học cũng biết.Xưng một tiếng là thần xe cũng không ngoa.Những thứ hắn từng thấy trong fanfic khiến hắn kinh ngạc trước đây, giờ nhìn lại chẳng là gì cả.
Dù sao thì hiện tại hắn đã lái qua xe người.Diêm Thầm hút xong một điếu thuốc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn lại có chút rục rịch.Đây có phải là cơ thể của một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi không?Hắn đi vào phòng tắm tắm rửa, trên người mang theo đầy mùi hương tươi mát quay lại bên cạnh Lâm Chương, ở trong bóng tối ôm chặt lấy Lâm Chương, nhỏ giọng nói: "Ca ca ngủ ngon."
Mặc dù đã nằm xuống, nhưng miệng của Diêm Thầm vẫn cười toe toét, không thể khép lại được.Lúc này, hai người đang đắm chìm trong sự ngọt ngào mà không biết rằng, giữa đêm khuya có một tin tức lặng lẽ leo lên hot search.#Mẹ của Lâm Chương nhảy lầu#Sáng sớm khi mọi người thức dậy nhấp vào Weibo đều bị khiếp sợ bởi hot search số một.[Vãi?
Có chuyện gì thế?
Tin tức nóng hổi này là gì?!][Gần đây có chuyện gì thế?
Liên tiếp vậy, có người muốn gây sự với chồng chồng Thầm Chương sao?][Tuy rằng là thế, nhưng tại sao mẹ của Lâm Chương lại không chọn nhảy vào rừng sâu núi thẳm?
Phải nhảy từ lầu bệnh viện xuống?
Trong bệnh viện người đến người đi, nếu có người bị đập phải thì làm sao?][ĐM?
Lâm Chương kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng lại không quan tâm đến mẹ mình?][Hình như là vì sau khi Lâm Chương leo lên Diêm gia, ghét bỏ mẹ ruột mình nghèo túng, không muốn chu cấp cho bà, vì vậy bà đã chọn cách nhảy lầu tự tử vì quá thương tâm tuyệt vọng.][Oh f*uch, nướng thịt sống còn tốt hơn sinh Lâm Chương!][Sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, video mờ quá, thật sự là chuyện xảy ra gần đây à?][Đến đến, bọn não tàn muốn tẩy trắng cho Lâm Chương đến.][Tẩy trắng cái gì?
Không có bằng chứng nào chứng minh mẹ của Lâm Chương nhảy lầu tự tử vì hắn!][Ha ha, Lâm Chương gần đây sống rất tốt, xuất hiện trên các chương trình truyền hình thể hiện tình cảm với Diêm Thầm, còn tham gia nhiều lễ cưới tiệc tùng, nhưng mẹ hắn thì sao?
Một người lẻ loi ở trong bệnh, nếu như không phải đã tuyệt vọng với Lâm Chương, thì làm sao có thể bỏ lại con trai mình không quản mà lựa chọn cái chết?][Loại rác rưởi như Lâm Chương nên đi chết đi!
Đỉnh Nghiệp vẫn chưa đuổi hắn, là muốn bị hắn liên lụy phá sản sao?]Lâm Chương và Diêm Thầm ngủ một giấc đến trưa, toàn thân đau nhức khiến Lâm Chương nhớ lại chuyện tối qua, đã lâu không làm, lúc này trong lòng lại cảm thấy hơi ngứa ngáy.Tối qua rõ ràng anh mới là người bị dằn vặt, sao Diêm Thầm vẫn còn ngủ?Lâm Chương nhìn chằm chằm vào mặt Diêm Thầm hồi lâu, nhưng không thấy dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ thức giấc.Anh đưa tay vào vạt áo ngủ của Diêm Thầm, mò tới cơ bụng săn chắc, cũng may vòng eo chó của Diêm Thầm không bị thoái hóa theo chứng mất trí nhớ của hắn, Lâm Chương đã trải qua một đêm tuyệt vời.Trong lúc mơ mơ màng màng, Diêm Thầm cảm thấy có một bàn tay đặt trên bụng mình, hắn nhíu mày, từ từ mở mắt ra.Đập vào mắt hắn là khuôn mặt đẹp trai của Lâm Chương, chợt, một nụ hôn rơi xuống môi hắn.Đồng tử của Diêm Thầm run lên, thân thể cứng đờ một lúc rồi mới trở lại bình thường: "Chào buổi sáng."
"Không còn sớm nữa, em đã gọi đồ ăn rồi, khoảng mười phút nữa sẽ có người mang đến."
Lâm Chương đứng dậy đi về phía phòng tắm, anh đang mặc áo ngủ của Diêm Trần, khung xương của Diêm Trần lớn hơn anh, áo ngủ tự nhiên cũng rộng hơn, sau khi tiến lên vài bước, cổ áo liền tuột khỏi vai, để lộ ra cổ và vai phủ đầy các dấu vết ái muội.Diêm Thầm nhìn thấy cảnh này, toàn thân cứng đờ, như thể bị người khác điểm huyệt.Lâm Chương xoa xoa cái eo vẫn còn đau nhức, nhanh chóng tắm rửa, lúc đi ra, Diêm Thầm đã rửa mặt xong ở phòng bên cạnh."
Lâu lắm rồi không thấy anh ăn mặc như thế này."
Lâm Chương có chút kinh ngạc khi thấy Diêm Thầm mặc một thân màu đen.Sau khi mất trí nhớ, Diêm Thầm vẫn luôn thích mua những loại quần áo tương đối trẻ trung lộng lẫy.
Không phải là Diêm Thầm thích mặc màu đỏ tía hoặc màu huỳnh quang, mà là áo T-shirt trắng, quần jeans rách, giày trắng, trang phục khá giống của sinh viên đại học.Bộ đồ đen đơn điệu như vậy thường là trang phục mà Diêm Thầm mặc khi làm việc trước khi mất trí nhớ."
Thật sao?
Tôi chỉ tiện tay lấy thôi, không để ý."
Trong mắt Diêm Thầm hiện lên một tia hoảng hốt.Lâm Chương đang định nói chuyện thì chuông cửa reo lên, hẳn là đồ ăn đã giao đến rồi."
Tôi đi lấy."
Diêm Thầm bước nhanh xuống lầu.Nhìn Diêm Thầm rời đi, Lâm Chương vẫn luôn cảm thấy Diêm Thầm hôm nay có chút kỳ quái, theo lý mà nói, hai người vừa mới hoàn thành hòa hợp sinh mệnh đêm qua, cho nên hôm nay Diêm Thầm hẳn là rất dính người, sau khi Lâm Chương mở mắt, thậm chí còn nghĩ rằng Diêm Thầm sẽ đè anh thêm vài lần.Nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.Có chuyện gì thế?Đổi thành trước đây, Lâm Chương chắc chắn sẽ âm thầm suy nghĩ, sau đó buồn bã ủ rũ.Mở ghế tựa ra đang định ngồi xuống thì đột nhiên có một cánh tay khỏe mạnh kéo lấy anh: "Đặt thêm đệm vào đi."
Diêm Thầm đặt một chiếc đệm mềm lên ghế, sau đó buông tay Lâm Chương ra, tiếp tục lấy đồ ăn ra ngoài.Ánh mắt Lâm Chương lóe lên, trong lòng hiện lên một suy đoán.Hai người ăn cơm trưa trong im lặng, sau khi ăn cơm xong, Diêm Thầm rót cho Lâm Chương một cốc nước, sau đó bắt đầu lau dọn bàn ăn, động tác rất có trật tự, rất nhanh bàn ăn đã sạch sẽ như mới.Lâm Chương cầm cốc nước, ánh mắt nhìn theo hắn, ngón tay ấn vào thành cốc để lại dấu vân tay: "Diêm Thầm, anh..."