Chương 5: Em thích không?Diêm Thầm nhìn thấy sắc mặt Lâm Chương biến hoá, nụ cười không khỏi cứng lại, "Sao... làm sao vậy?"
Ánh mắt của hắn thẳng thắn mà đơn thuần, ngược lại khiến cho Lâm Chương có cảm giác như đánh vào bịch bông, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, "Không có gì."
Lâm Chương mím môi, ngón tay vẫn lạnh lẽo như trước, anh giả vờ bình tĩnh dẫn Diêm Thầm vào phòng làm việc."
Diêm thiếu, đồ đạc đổi xong hết rồi, mời ngài ký tên ở chỗ này."
Nhân viên công tác mặt đầy ý cười đưa bút cho Diêm Thầm.Dù thần kinh Diêm Thầm không nhạy bén cũng phát giác được từ lúc trở về thì cảm xúc của Lâm Chương bắt đầu không ổn, tay cầm bút của hắn dừng lại nửa giây, theo bản năng nhìn về phía Lâm Chương, sắc mặt Lâm Chương quả nhiên rất kém, thấy tầm mắt Diêm Thầm nhìn sang, Lâm Chương không muốn bị hắn nhìn thấu tâm tình, nghiêng người lạnh nhạt đi lên tầng hai, "Tôi chờ anh ở phòng làm việc."
Sau năm phút, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lâm Chương ngơ ngác ngồi ở trên ghế, Diêm Thầm bước nhanh tới trước mặt anh, sau đó ngồi xổm xuống, như con chó lớn làm nũng, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Lâm Chương.Tóc Diêm Thầm rất cứng, đen nhánh, cắt ngắn sạch sẽ lộ ra đường cong khuôn mặt, một tên đô con cao m9 lại cố tình thích làm nũng, co rúc trước mặt Lâm Chương, cứ như con sói bị thuần phục."
Lâm Chương, tay em rất lạnh, để tôi ủ ấm cho em."
Diêm Thầm bị nhiệt độ bàn tay Lâm Chương làm giật mình, nỗ lực dùng bàn tay to dày nóng rực của mình bọc lại, chẳng qua ngón tay Lâm Chương tuy rằng nhỏ gầy nhưng lại thon dài, có thể trở thành người đàn ông cao m83, tay anh cũng không đến nỗi quá nhỏ, Diêm Thầm trực tiếp nhét tay anh vào trong cổ áo mình, lúc này bị đông cứng đến tê cả da đầu.Cảm xúc của Lâm Chương sa sút khiến cho Diêm Thầm biến thành tên dở người, "Có ngốc không vậy."
Diêm Thầm nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Khi còn học cấp ba, bọn nam sinh rất thích làm như vậy, nhưng mà bọn nó không dám thọc vào quần áo của tôi."
Hắn ngước nhìn Lâm Chương, hai con mắt sáng như giải ngân hà, "Chỉ em mới có thể."
Mặt hồ mùa đông phủ kín băng, dòng nước ngầm dưới đáy dâng trào như muốn phá băng chui ra, Lâm Chương nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian đã qua, lúc trước tình cảm của Diêm Thầm thẳng thắn mà nhiệt tình khiến cho anh không thể nào từ chối được, vì vậy anh đã dũng cảm quên mình, rơi vào bể tình.Ngón tay Lâm Chương cuộn lại, sau đó lại rút tay về như không có gì xảy ra, "Tại sao anh và Thường Kiện lại đánh nhau?"
Diêm Thầm vốn đang luyến tiếc vì Lâm Chương không để tay lâu một chút, vừa nghe thấy câu hỏi của Lâm Chương, thân thể chợt cứng đờ, "Làm sao em biết..."
"Hai anh đánh nhau bị người chụp được đăng lên mạng, leo hot search."
Lâm Chương thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, an ủi: "Tôi cho người gỡ xuống rồi."
"Anh là nhân vật công chúng, vẫn nên chú ý một chút."
"Đạo diễn mà công chúng khỉ gì, tôi làm phim chứ không vượt biên, chỉ cần tác phẩm tốt, bọn họ còn quản tôi là con lừa hay con ngựa chắc."
Diêm Thầm bĩu môi."
Đề tài về anh được thảo luận sôi nổi, rất nhiều người để ý đến anh."
Lâm Chương biết Diêm Thầm không quan tâm mấy vấn đề này, bằng không không thể chiếu xong một bộ phim liền mất tích nửa năm đến một năm.Nghe thấy lời này của Lâm Chương, thân thể Diêm Thầm đột nhiên cứng đờ, Lâm Chương biết được đề tài về hắn được thảo luận nhiều, sau đó biết hắn lên hot search, mà còn giúp hắn gỡ xuống, này có nghĩa là Lâm Chương cũng biết đến mấy scandal đó của hắn?
Thậm chí mấy scandal linh tinh đó đều là Lâm Chương giải quyết?Nhận thức này đối với Diêm Thầm thật sự là sấm sét giữa trời quang.
Không cần biết những scandal đó có phải sự thật hay không, chỉ cần mình tùy ý để những scandal này náo loạn mà còn thờ ơ, thì quá là cặn bã, hắn có nghĩ tới những người ngoài kia sẽ nghĩ gì về Lâm Chương hay không?
Đã vậy Lâm Chương còn giúp mình xử lý scandal, hoặc có lẽ mấy chuyện xấu xa này đều là sự thật.Diêm Thầm không dám nghĩ nữa, hắn không thể tin nổi sau tám năm mình lại biến thành người như vậy, hắn có cảm giác không phải mình mất trí nhớ, mà là xuyên không, Diêm Thầm 20 tuổi xuyên đến thân thể của Diêm Thầm 28 tuổi.Hắn vừa muốn đánh đập tên Diêm Thầm 28 tuổi, vừa muốn giết chết chính bản thân mình, nhưng lý trí của hắn lại hiểu rõ dù bao nhiêu tuổi, hắn vẫn là hắn, hiện tại yêu Lâm Chương sâu đậm chính là hắn, mà người gây ra những tổn thương này cho Lâm Chương cũng là hắn, nhưng hắn không thể nào tiếp thu được.Thậm chí hắn còn nghĩ rằng, có phải áp lực công việc của mình quá lớn mới đẻ ra nhân cách thứ hai chăng.
Hắn sẽ không thể nào chịu nổi nếu mình không yêu Lâm Chương, thậm chí tổn thương em ấy, đã thế người kết hôn với Lâm Chương sáu năm này, cùng quấn quít bên em ấy cũng không phải là hắn của hiện tại.Dấm chua của Diêm Thầm sôi lên ùng ục, lan tràn khắp trái tim, chảy xuôi toàn thân.Lâm Chương không hề biết chuyện phong phú đang diễn ra trong nội tâm Diêm Thầm, "Sao anh lại đánh Thường Kiện, hai người các anh không phải lớn lên bên nhau ư?
Gần đây Thường gia và Diêm gia còn có mối quan hệ làm ăn qua lại, anh đánh Thường Kiện vào bệnh viện, sáng nay kiểu gì cha hắn cũng tìm ba của chúng ta hỏi tội cho xem."
"Sáu năm trước, anh đánh người vào bệnh viện, Thường Kiện sợ đến nỗi vừa khỏi bệnh đã xuất ngoại, bây giờ người ta vừa trở về, anh lại đánh người ta vào viện tiếp, lần này dù có như nào thì anh cũng phải cho tôi một lý do chính đáng, tại sao lại đánh hắn?"
Diêm Thầm tự nhủ, xem ra sáu năm trước tâm mình không đổi, vẫn biết bảo vệ cho bạn trai, đương nhiên hắn sẽ không nói sự thật cho Lâm Chương, hắn không muốn em ấy phải nghe những lời khó nghe đó, "Tôi nhìn gã không vừa mắt, muốn đánh thì đánh, một thằng đàn ông sắp đầu ba đến nơi rồi còn chơi trò mách mẹ, đúng là không có tiền đồ."
"Diêm Thầm, nói cho tôi biết sự thật đi."
Lông mày Lâm Chương nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm.Lâm Chương nghiêm túc như vậy, khiến Diêm Thầm trong lúc hoảng hốt tưởng như đang đứng trước mặt ba hắn và bị ông dạy bảo, bả vai run lên đồng thời nảy sinh tâm lý phản nghịch, "Có gì mà phải nói dối, tôi đánh gã thì đã làm sao?
Gã có bản lĩnh thì đánh lại đi, chỉ cần đánh thắng được tôi, dù đánh vào ICU, tôi cũng không chít với ba tôi một tiếng."
"Diêm Thầm!"
Lâm Chương đè thấp cổ họng quát lớn một tiếng, gần đây công việc bận rộn lại thêm tình cảm rạn nứt khiến tâm tình anh quá mệt mỏi, ngọn núi lửa đã tắt tích tụ trong lòng anh lúc này như tìm được đường dẫn, chỉ một chút nữa thôi sẽ hoàn toàn bộc phát, trước mắt anh biến thành màu đen, thế giới bắt đầu xoay tròn, anh tự hỏi mình, vì sao anh lại đứng ở đây?"
Anh có thể trưởng thành hơn được không?
Cứ coi như anh chỉ có ký ức 20 tuổi, nhưng 20 tuổi cũng không còn nhỏ nữa, trước khi làm bất cứ việc gì anh có thể suy xét đến hậu quả được không hả?"
Lâm Chương giơ tay che kín khuôn mặt dữ tợn của chính mình, rất ít khi anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng anh không nhịn được nữa, lúc nào cũng bận bịu làm mãi không xong việc, phá nát hôn nhân, bị đổi đồ đạc, còn có một người chồng trước mất trí nhớ.Anh hít thật sâu, đem toàn bộ cảm xúc ngột ngạt ép xuống, mái tóc đen tùy ý xõa trên trán, Lâm Chương giơ tay vén nó lên, "Xin lỗi, tôi đi rửa mặt."
Đẩy cửa đi ra ngoài, tiến vào phòng ngủ phụ, Lâm Chương đứng trước bồn rửa tay hất nước lên mặt.Trong phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, vòi nước lạnh lẽo phủ một tầng sương mù, giống như sương trắng vào sáng mùa đông.Âm thanh tí tách, tí tách, mờ mờ ảo ảo khó phân biệt, như có ai đó đang khóc, lại như ảo giác của một buổi chiều xuân.Lâm Chương ngẩng đầu lên, lông mi ẩm ướt khiến trước mắt hoàn toàn mờ mịt, hoa đào trong sân nở rộ, tranh nhau khoe sắc."
Lâm Chương..."
Diêm Thầm lặng lẽ đi tới cửa phòng tắm, hai mắt rũ xuống, nhìn có chút đáng thương.Vươn tay lấy chiếc khăn bên cạnh để lau khô nước trên mặt, tay Lâm Chương đột nhiên dừng lại, "Anh đổi khăn của tôi?"
"Ừm, tôi nhớ em thích khăn mặt trẻ con nên cố ý chọn họa tiết con thỏ cho em."
Diêm Thầm nói liên hồi không dứt, đổi khăn mặt mới, bàn chải đánh răng, cốc súc miệng...
đều cùng một kiểu, hắn đã phải tỉ mỉ chọn lựa như thế nào.Lâm Chương nhìn chằm chằm Diêm Thầm không hề chớp mắt, anh không biết rốt cuộc cảm giác hiện tại của mình là gì, bị đè nén, tức giận Diêm Thầm tự chủ trương, nhưng anh cũng mềm lòng, vui vẻ vì Diêm Thầm nhớ được những thứ vụn vặt liên quan đến anh.Không phải anh thích khăn mặt trẻ con, mà là khi anh vừa mới tới nhà Diêm Thầm, vì khó khăn nên anh không cần khăn mặt, chỉ tùy tiện dùng nước rửa là được, nhưng Diêm Thầm lại khăng khăng muốn mua cho anh, chọn lựa một hồi lâu, chỉ có khăn mặt trẻ con bởi vì nhỏ gọn nên thuận tiện, lúc đó Diêm Thầm còn cười anh trẻ con.Diêm Thầm thấy Lâm Chương nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, hắn dè dặt nhìn lại anh, ngón cái vuốt nhẹ trên ngón nhỏ, "Em...
Em thích không?"
"Thích."
Lâm Chương gật đầu, nụ cười trên khóe môi Diêm Thầm đang nở rộ, chợt nghe thấy anh nói: "Nhưng tôi muốn đổi, tôi sẽ tự mua, lần sau đừng tự ý làm vậy nữa."
Cả khuôn mặt Diêm Thầm cứng đờ, trong mắt chứa đầy sự hoảng loạn, Lâm Chương nhìn đồng hồ, "Tôi còn phải làm việc, đi trước đây."
"A...
Nhanh vậy hả."
Diêm Thầm cảm thấy chưa kịp nói vài câu với Lâm Chương, Lâm Chương đã muốn đi, rõ ràng ở cùng một mái nhà, lại như đang yêu xa."
Ừ, tối nay có tiệc, anh tự ăn đi."
Sau khi Lâm Chương ra cửa, anh bàn giao lại cho thư ký, để hắn dùng danh nghĩa Diêm Thầm đưa chút đồ thăm hỏi đến bệnh viện cho Thường Kiện, "Sau khi hợp tác với Thường gia kết thúc, không cần tiếp tục nữa, tìm xem có công ty khác thích hợp hay không."
"Vừa vặn có một cái, bên Kỳ Ngộ có ý muốn hợp tác với chúng ta, Tề tổng bọn họ muốn hẹn ngài ăn một bữa cơm, gặp mặt nói chuyện một chút."
Thư ký nói."
Kỳ Ngộ?"
Lâm Chương nghe hơi quen quen, phía trước đèn đỏ, xe cộ dừng lại, thân thể anh lung lay một chút, ánh mắt lóe lên, "Ông chủ của bọn họ tên gì?"
Thư ký trả lời: "Tề Chử Châu."
Tề Chử Châu, bạn đại học của Lâm Chương, cũng là bạn tốt nhất của anh lúc đó, chuyện cũ cuồn cuộn kéo đến, Lâm Chương hơi hoảng hốt, "Đổi công ty khác đi."
"Được."
Thư ký đáp lại.Vừa cúp điện thoại của thư ký, Diêm Sĩ Huyên đã gọi tới, "Tiểu Chương, ngày kia thanh minh, con dẫn thằng nhóc thúi Diêm Thầm tới, ba phải đánh nó một trận."
Lời này có hơi dọa người, Lâm Chương nhanh chóng động viên Diêm Sĩ Huyên, "Ba, bây giờ tâm lý Diêm Thầm còn khá nhỏ, ngài đừng chấp nhặt với hắn, ngày kia con gọi Diêm Thầm trở lại, nhưng mà có thể con phải về quê một chuyến, không thể cùng mọi ngươi ăn cơm."
Lúc này Diêm Sĩ Huyên mới nhớ tới Lâm Chương phải về nhà viếng mộ, "Ôi chao, ba quên mất đấy, Diêm Thầm cũng đừng về nữa, để nó theo con về quê đi, ba mẹ con một năm cũng không thấy nó được mấy lần, nếu nó không tốt với con thì để buổi tối ba mẹ con tìm nó tâm sự."
Lâm Chương nhìn chăm chú phía trước, mấy giây sau lông mi chớp động, "Ba, không đâu, Diêm Thầm hắn... rất tốt với con."
Hai người đột nhiên rơi vào yên lặng, thần kinh Lâm Chương mẫn cảm nên nhận ra được có chỗ không đúng, "Ba, ba là người mang quần áo bẩn của Diêm Thầm đi hả?"
Trong lòng anh bồn chồn, thời gian trôi qua vừa lâu vừa hành người, âm thanh Diêm Sĩ Huyên mới từ bên kia truyền tới, "Đúng vậy, quần áo của nó nhuốm đầy máu, không may mắn, ba mang về đốt."
Cổ họng cuộn trào, âm thanh nuốt nướt bọt cũng được khuếch đại bên tai Lâm Chương, anh liếm môi một cái, hỏi: "Vậy ba có nhìn thấy một quyển sổ màu đỏ không?"
Hết Chương 5