- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,449
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm-Hoàn] Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Mất Trí Nhớ
Chương 45
Chương 45
Chương 45: Nhớ mặc đồ ngủ"Ý nghĩa của Hoa cát tường là tình yêu chân thành không thay đổi?"
Về đến khách sạn, Lâm Chương nhìn thấy bình luận trên mạng, anh khẽ giật mình.Nhận được hoa rất vui vẻ, Diêm Thầm hát cũng rất hay, bữa tối dưới ánh nến ấy cũng rất tuyệt, những thứ này đã đủ khiến Lâm Chương vừa vui vừa cảm động, nhưng không ngờ rằng còn có thứ khiến anh bất ngờ hơn.Trái tim mềm mại khẽ nhói, lan ra khắp toàn thân, anh bỗng cảm thấy bị kích thích, muốn trở về nhà cho Diêm Thầm một cái ôm ngay lập tức."
Lâm tổng, tới giờ rồi, ngài thay quần áo đi."
Thư ký Triệu nhắc nhở, kéo Lâm Chương trở về hiện thực, tối nay anh còn phải tham gia một bữa tiệc.Lâm Chương cất điện thoại, mi mắt rũ xuống: "Thư ký Triệu..."
Diêm Thẩm ở nhà vừa ăn mì vừa buồn chán lướt Weibo, dì giúp việc quét dọn vệ sinh phía sau hắn: "Diêm tiên sinh muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, nếu biết ngài lại ăn mấy thứ đồ không bảo đảm sức khỏe này, Lâm tiên sinh sẽ tức giận."
Dì giúp việc làm ở nhà bọn họ ba năm, cũng coi như hiểu rõ tính tình của hai ông chủ, Diêm tiên sinh cao lớn anh tuấn, nhìn như khó gần ít nói chuyện nhưng thật ra lại là người hiền lành.
Lúc trước bà không may làm vỡ một chiếc cốc đắt tiền, Diêm tiên sinh cũng không nói gì, chỉ là bảo bà lần sau cẩn thận một chút.Ngược lại là Lâm tiên sinh nhìn nhã nhặn lịch sự, mặc dù không nói lời khó nghe, nhưng khí thế kia dù im lặng cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt anh, ánh nhìn như muốn xuyên thủng mọi chuyện xấu mà mình từng làm ở kiếp trước."
Được rồi, mỗi hôm nay thôi.
Dì đừng nói cho em ấy biết."
Diêm Thầm bỗng căng thẳng, vội vàng nhờ dì giúp việc che giấu hộ.Lâm Chương không ở nhà, hắn chẳng hề có ý định nấu cơm, chỉ mê mẩn chơi điện thoại di động, đến lúc tỉnh táo lại thì đã bỏ lỡ giờ cơm, vì thế càng không muốn nấu nướng gì mà đi úp tô mì ăn luôn cho lẹ.Sau khi quét dọn, dì giúp việc làm cơm tối cho Diêm Thầm rồi mới rời đi.
Diêm Thầm ăn cơm tối xong bèn tìm một bộ phim cũ để xem.
Đến hơn 12 giờ vẫn chưa thấy Lâm Chương gọi điện cho hắn.
Lời hẹn của hai người chết non ngay ngày đầu tiên anh đi công tác."
Haizz..."
Diêm Thầm thở dài, mặc dù biết Lâm Chương bận rộn công việc, phải hiểu cho anh, không để anh có thêm gánh nặng, nhưng tự mình cảm nhận được cảm giác mất mát này, vẫn khiến hắn rất khó chịu.Phim chiếu xong lúc nào hắn cũng không biết, một mình nằm trong phòng chiếu phim ngủ thẳng đến hừng đông.Sáng sớm chuông cửa vang lên, Diêm Thầm tưởng Tiểu Lý tới đón hắn đi bệnh viện khám lại.
Lúc mở cửa ra, hắn bèn nhận được một bó hoa: "Diêm Thầm tiên sinh phải không?
Đây là hoa Lâm Chương tiên sinh đặt cho ngài."
Thời gian trôi thật chậm, Diêm Thầm nhìn bó hoa kia cười ngây ngô, lúc Tiểu Lý tới đón hắn đi bệnh viện còn nghi ngờ tình trạng bệnh của Diêm thiếu bị trở nặng.Thẳng đến giữa trưa, rốt cuộc Lâm Chương cũng rảnh rỗi gọi video call với hắn.
Trong video, Lâm Chương nhìn hơi tiều tụy, anh áy náy nói: "Xin lỗi anh, tối qua em bận quá."
Diêm Thầm tính kể khổ với Lâm Chương, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì không nói nên lời: "Không sao, nay em gọi cho tôi rồi đấy thôi, hôm qua em có uống rượu không?"
Trong mắt Lâm Chương hiện lên vẻ chột dạ: "Không..."
"Hả?
Ca ca không trung thực nhé."
Diêm Thầm cố ý tỏ vẻ hung dữ."
Uống một chút thôi, không nhiều.
Hôm nay em không bị đau dạ dày, anh yên tâm."
Lâm Chương hiếm khi yếu thế, vẻ mặt chân thành giải thích."
Em còn định lừa tôi.
Tôi biết em phải xã giao, không thể kiêng uống rượu, nhưng em bị bệnh dạ dày nên cố gắng uống ít đi nhé, đừng để tôi lo lắng, được không?"
Ánh mắt Diêm Thầm lấp lánh, khiến cho người ta không thể từ chối."
Được, em đồng ý với anh.
Tối qua thư ký Triệu cũng giúp em cản rượu mà."
Vì chuyện uống rượu xã giao của Lâm Chương, anh và Diêm Thầm đã cãi nhau rất nhiều lần.
Sau khi anh lên chức cao hơn, tình hình này mới giảm bớt vì hầu như đã có thư ký cản rượu giúp, tửu lượng của thư ký Triệu và thư ký Tiền đều rất đỉnh, thư ký Tiểu Lý thì vẫn đang học làm quen.Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Diêm Thầm bèn đổi đề tài: "Bó hoa kia tôi rất thích, cảm ơn ca ca."
"Thích là tốt rồi, em cũng rất thích xấp ảnh anh để trong vali."
Hôm qua Lâm Chương mở vali ra, không ngờ lại phát hiện bên trong có một xấp ảnh chụp Diêm Thầm và một bộ đồ ngủ của hắn, khiến anh hơi bối rối.Mặc dù biết sẽ bị phát hiện, nhưng Diêm Thầm vẫn hơi ngại: "Ca ca có thể xem ảnh khi nhớ tôi, tốt nhất là luôn cầm theo, người khác sẽ không dám trêu chọc em."
Hóa ra có ý đồ này, Lâm Chương dở khóc dở cười, chẳng trách hình nền điện thoại của anh đã bị đổi thành ảnh Diêm Thầm lúc nào không biết: "Được."
Diêm Thầm khẽ mím môi, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn anh: "Nhớ mặc cả bộ đồ ngủ nữa đó."
Trái tim Lâm Chương cứ như bị ánh mắt kia của hắn đốt cháy: "Em nhớ rồi."
"Lâm tổng, đến giờ xuất phát rồi."
Thư ký Triệu gõ cửa nhắc nhở.Bị ép phải kết thúc cuộc gọi, Diêm Thầm khẽ thở dài: "Làm hậu phương của người đàn ông thành công thật không dễ dàng."
Chạng vạng tối, điện thoại của hắn rung liên tục, Diêm Thầm cầm lên nhìn, thì ra là mấy người Lộ Tri Hạ đang tag hắn trong nhóm, bảo hắn dẫn Lâm Chương đi chơi chung.[Diêm Thầm: Anh tôi đi công tác rồi.][Tri Hạ: A...
Không được gặp anh Lâm, tiếc quá.][Nhất Khẩu Tỉnh: Tôi còn định xin Lâm tổng dạy nấu nướng đây nè.][Cẩm Minh: Em vừa học được cách làm bánh táo, đang định chia sẻ với đàn anh đây này.][Tạ Du: Ngon lắm luôn, em ăn rồi nè!
Em đang định hỏi đàn anh Lâm về chuyện lễ cưới nè.][Hồng Cẩm Lý: Tôi cũng thế, muốn nhìn nhiều người đẹp chút.][Diêm Thầm: ...][Diêm Thầm: Mấy người không có người yêu chắc?
Tại sao ai cũng tìm anh của tôi!][Tạ Du: Diêm đạo, ngày nào anh cũng dính lấy đàn anh Lâm rồi, lâu lâu để cho ảnh chút không gian kết bạn đi.][Hồng Cẩm Lý: Dù là người yêu hay vợ chồng thì cũng nên cho nhau chút không gian để thở, quá chèn ép sẽ dễ bị ngột ngạt.]Tin nhắn của Ngu Đan Sầm bỗng làm cho Diêm Thẩm giật mình, hắn còn tự kiểm điểm lại xem bản thân có dính người quá hay không?
Một lát sau hắn bèn gạt phăng cái ý niệm này, hoàn cảnh của hắn và Ngu Đan Sầm không giống nhau, gần đây hắn bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia.
Sáng nay đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói hắn bình phục rất tốt, chắc sẽ khôi phục lại trí nhớ nhanh thôi.Đến lúc đó, Diêm Thầm thực sự không thể xác định 'hắn' và hắn của hiện tại có tính là cùng một người hay không.Một mình ở nhà cứ như ông già rảnh rỗi, Diêm Thầm bèn đồng ý lời mời của bọn họ, thay quần áo ra ngoài.Vì đề phòng xuất hiện scandal tập thể, bọn Tạ Du chọn địa điểm họp mặt ở một biệt thự nghỉ dưỡng của nhà Ngu Đan Sầm."
Nơi này xa quá, mọi người tính chơi mấy ngày vậy?
Thất nghiệp hết cả rồi à?"
Người hầu dẫn Diêm Thầm tiến vào, bọn Phó Cẩm Minh đã đến từ sớm, đang rủ nhau chơi mạt chược."
Xa mới tốt, vậy mới không bị đám phóng viên chụp lại rồi bịa đặt lung tung, lúc trước đâu có thấy cậu ngại xa, chẳng lẽ tình yêu mạt chược của cậu phai nhạt rồi?
"Ngu Đan Sầm chế nhạo nói.Diêm Thầm giữ im lặng, có lẽ hắn thật sự không có niềm yêu thích mạt chược sâu đậm như Diêm sói già."
Vừa mới làm việc xong đó thôi?"
Tạ Du trả lời, ý của cậu là chương trình .Mặc dù nhìn thoải mái nhưng xung quanh đều là camera, lúc nào cũng cần phải chú ý hình tượng, không thể giống với kỳ nghỉ chân chính."
Sao Thẩm tổng không ở đây?"
Diêm Thầm không nhìn thấy Thẩm Phi Nguyệt bèn hỏi một câu.Ngu Đan Sầm cầm một lá bài lên, mỉm cười nói: "Bận rộn kiếm tiền, giống vị kia nhà cậu đấy."
Diêm Thầm hiểu rõ gật đầu, tự nhiên rất muốn hỏi Ngu Đan Sầm xem cô và Thẩm Phi Nguyệt cân bằng công việc và cuộc sống như thế nào."
Diêm đạo ngồi chỗ tôi, tôi đi ăn gì cái đã."
Tỉnh Hành chơi xong một ván, vẫy tay gọi Diêm Thầm.Kỹ thuật chơi mạt chược của Diêm Thầm tạm ổn, hắn 20 tuổi còn chưa luyện được thành thạo như hắn 28 tuổi, vừa sợ mình lộ tẩy lại vừa ngứa tay muốn thử một ván.Chơi xong một ván, Lộ Tri Hạ nghi ngờ nhìn Diêm Thầm: "Hôm nay Diêm đạo kém may mắn nhỉ."
Trong lòng Diêm Thầm hoảng loạn, hắn tỏ vẻ bình tĩnh: "Hôm nay không được sờ tay nam thần may mắn của tôi."
Ba người Tạ Du ngơ ngác chưa biết Diêm Thầm nói đến ai, ngờ đâu Phó Cẩm Minh đang ngồi bên cạnh cho Tạ Du xem bài bèn hiểu ngay: "Diêm đạo, đàn anh Lâm có ở đây đâu, anh bỏ qua cho bọn em đi."
Lúc này, ba người mới hiểu được nam thần may mắn mà Diêm Thầm nói đến chính là Lâm Chương, suýt thì trợn trắng cả mắt, Ngu Đan Sầm thì nguýt muốn cháy mặt hắn."
Hai đứa chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi?"
Ngu Đan Sầm hỏi Tạ Du.Tạ Du chậm rãi đảo quân bài, nói: "Cũng sắp xong rồi."
"Hai người có hồi hộp không?"
Lộ Tri Hạ tò mò hỏi.Tạ Du quay đầu nhìn Phó Cẩm Minh, khẽ lắc đầu: "Tàm tạm, không có gì đặc biệt, chắc phải đến lúc đó mới thấy run."
"Diêm đạo, khi đó anh có hồi hộp không?"
Bỗng bị Tạ Du điểm danh, vẻ mặt Diêm Thầm cứng đờ, hắn biết làm sao được chứ, cũng đâu phải hắn kết hôn, hắn còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp đây này."
Khá hồi hộp."
Diêm Thầm chỉ có thể đoán mò."
Lúc tôi và Phi Nguyệt kết hôn, hai chúng tôi đều rất bình tĩnh, cảm giác cuối cùng cũng có kết cục tốt đẹp, mọi việc cứ thuận lợi như vậy."
Ngu Đan Sầm nhớ lại."
Thật tốt quá."
Tạ Du hâm mộ.Phó Cẩm Minh nắm chặt tay cậu: "Chúng ta cũng vậy."
Tạ Du nghiêng đầu hôn y một cái: "Ừm."
Diêm Thầm thua cháy túi, Ngu Đan Sầm khó có được thắng hắn một lần, vui mừng sai người hầu đến hầm rượu lấy rượu.Rất có lỗi với tiền tiêu vặt mà Lâm Chương cho hắn.
Diêm Thầm tủi thân che túi quần lại, thầm nghĩ đúng là đánh bạc không tốt chút nào."
Mọi người xem tập 1 chưa?
Diêm đạo đỉnh ghê."
Tạ Du cắn hạt dưa, kích động nói."
Xem rồi xem rồi, cậu ta hát hay phết, thì ra là chân nhân bất lộ tướng*."
Ngu Đan Sầm chế nhạo.*真人不露相 (Chân nhân bất lộ tướng): Có thể hiểu là những người giỏi giang, đắc đạo, thông minh, tài giỏi thường sẽ không để lộ thân phận thật, tài năng thật hoặc không thể hiện sự giỏi giang của họ ra bên ngoài để cho người khác nhận ra mà thường ẩn mình.Nghe bọn họ nói thế, Diêm Thầm bỗng thấy rất xấu hổ.
Phó Cẩm Minh và Tỉnh Hành chưa xem nên đang tò mò coi thử, Tạ Du ngồi bên cạnh định spoil thì bị Phó Cẩm Minh bịt miệng lại, không cho cậu nói chuyện.Thẩm Phi Nguyệt gọi cho Ngu Đan Sầm, Ngu Đan Sầm hào hứng đi ra ban công nhận điện thoại.Chỉ còn lại Lộ Tri Hạ và Diêm Thầm đang ăn dưa hấu trong phòng khách.Trong lúc lơ đãng, bốn mắt nhìn nhau, Diêm Thầm chợt thấy hơi lúng túng, Lộ Tri Hạ thì lại chẳng hề có cảm giác này, ánh mắt cậu sáng ngời: "Diêm đạo, thì ra anh không nói quá, anh Lâm thực sự rất xuất sắc.
Anh ấy đối xử với anh không tệ, em trách lầm ảnh rồi, hai anh đều là người tốt, chúc hai anh bạch đầu giai lão nhé."
Tim Diêm Thầm đập thình thịch, không biết mình đã nói gì với Lộ Tri Hạ mà lại khiến cậu thốt ra những lời này."
Ừ, tất nhiên rồi.
Cậu và Tỉnh Hành cũng vậy."
Lộ Tri Hạ cười cười, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn rầu: "Anh Hành rất xuất sắc, muốn xứng với anh ấy, em phải càng thêm nỗ lực."
Cậu rũ mi mắt, nhìn chằm chằm ánh đèn phản quang trên mặt bàn: "Diêm đạo, cảm ơn anh hai năm trước đã dẫn em ra khỏi bữa tiệc, cho em cơ hội.
Em đã nghĩ rằng mình chỉ có thể ca hát, nhưng bây giờ càng ngày em càng thích diễn xuất."
Lộ Tri Hạ cười rất dịu dàng, nhưng cũng tạo cho người ta cảm giác không đành lòng: "Em vẫn không định từ bỏ ca hát.
Mặc dù đang chuẩn bị phát hành album nhưng em lại hơi sợ, sợ rằng loại cố chấp này sẽ làm em rơi xuống vực thẳm thêm lần nữa."
Cậu nhìn về phía Tỉnh Hành, ánh mắt sâu thẳm, cậu sợ bản thân không gượng dậy nổi, càng sợ sẽ liên lụy đến Tỉnh Hành.Một ly nước ấm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lộ Tri Hạ, cậu ngẩng đầu, va phải đôi mắt thâm thúy của Diêm Thầm: "Cái này không gọi là cố chấp, ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ của mình, muốn làm thì phải liều mình cướp lấy cơ hội, chẳng phải vẫn còn có người sẵn lòng làm chỗ dựa cho cậu đấy ư?"
Hắn nhìn thoáng qua Tỉnh Hành ám chỉ, Lộ Tri Hạ sững sờ, cậu chợt nở nụ cười: "Ừm, Diêm đạo nói đúng, em rất may mắn.Màn đêm dần buông xuống, sau khi hẹn nhau ngày mai đi cưỡi ngựa thì ai trở về phòng người nấy.
Tắm rửa xong, Diêm Thầm nằm lên giường nhìn thoáng qua màn hình di động, không có cuộc gọi nhỡ, hắn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn đắp chăn, chìm vào giấc ngủ.Diêm Thầm rất ít khi nằm mơ.
Sau khi mất trí nhớ, tần suất hắn nằm mơ bỗng nhiều lên, hắn lại thấy mình và Lâm Chương đang cãi nhau, địa điểm vẫn là ở bệnh viện.Hết Chương 45