- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Chương 30 (H)
Chương 30 (H)
Tôi không dám nhìn vào mắt chàng, đành phải cúi đầu nói: "Thưa ngài, ngài có gì dặn dò ?"
"Là cậu à..."
Nam tước liếc nhìn tôi, "Đúng rồi, Billy đã về nhà."
Tôi xấu hổ thầm nghĩ, sao chàng lại có thể không biết chuyện Billy nghỉ phép chứ."
Cậu... có thấy khỏe không?"
Chàng nhỏ giọng hỏi.Mặt tôi lại đỏ lên: "Người tôi khỏe lắm, không có chỗ nào không ổn cả."
Nam tước không nói gì nữa, không khí lại xấu hổ tới quỷ dị.Sau mười mấy phút, chàng mới mở miệng, chỉ dặn dò: "Tôi không có yêu cầu gì nữa, cậu có thể lui xuống."
Tôi cúi người rời khỏi phòng, nghĩ thầm chẳng lẽ chàng cố ý gọi tôi lên chỉ để hỏi thăm sức khỏe của tôi.Tôi bưng giá nến trở về phòng nghỉ của người hầu.Ngờ đâu vừa ngồi xuống, tiếng kẻng lại kêu vang.Tôi phớt lờ ánh mắt của mọi người, lại vội vã trở lại lầu hai.Nếu chủ nhân có điều dặn dò, người hầu hẳn là phải ở cạnh tùy thời đợi lệnh, nhưng hết kêu lại réo thì lại có vẻ như người hầu đã không hoàn thành tốt công việc, quản gia Hilton đã nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.Khi tôi trở lại phòng của Nam tước, chàng đã đứng ở mép giường.Ánh nến le lói đem cái bóng của chàng kéo dài thật dài.Chàng không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân, giọng nói như bị nghẹn ở cổ họng từ lâu: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Trong nháy mắt, mặt tôi lại đỏ bừng.Cái câu 'tôi muốn nghỉ ngơi' này cũng không có ám chỉ cái gì, sao lòng tôi lại thấy hoảng loạn đến như vậy ?Chàng có đang ám chỉ cái gì không ?
Hay chỉ đơn thuần là một mệnh lệnh.Tôi bước đến trước mặt chàng, lúc ngước mắt nhìn thì phát hiện hai mắt chàng cũng đang nhìn tôi lom lom.Tôi rũ mi, bắt đầu giúp chàng thay quần áo, tháo nơ, khóa, thắt lưng... cho đến khi chỉ còn một cái áo sơ mi trắng...Nam tước có thói quen mặc áo sơ mi khi đi ngủ, sáng sớm lại đổi cái áo mới, nhưng thay xong hết rồi mà chàng vẫn đứng đó, không có ý muốn lên giường nằm.Tôi thu hết can đảm giương mắt nhìn chàng, lại bất ngờ thấy mặt chàng đang đỏ rần rần.Lúc hạ quyết tâm bước vào phòng ngủ của Nam tước vào đêm qua, tôi đã hiểu rõ chính mình muốn làm gì, cũng hiểu nếu Nam tước chịu tiếp nhận tôi thì loại chuyện này có lẽ sẽ diễn ra thường xuyên.
Nhưng khi sự việc tiếp diễn tôi lại thấy khiếp sợ, không chỉ bởi hành vi quá mức thân mật kia, mà còn vì ánh mắt nóng bỏng của Nam tước, quả thực làm cho người ta khó lòng chống đỡ.Cho đến khi bàn tay của Nam tước sờ lên bả vai tôi, ngay cả việc hít thở tôi cũng thấy khó khăn, tim tôi đập rất nhanh, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán.Sau đó động tác vuốt ve của Nam tước dừng lại, chàng nhìn tôi trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu ra ngoài đi."
Giọng nói của chàng lạnh lẽo vô cùng, hình như đang tức giận.Tôi kinh ngạc nhìn chàng.Chàng tựa như càng thêm tức giận, lại nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Có lẽ là sự sợ hãi của tôi đã chọc giận chàng, chàng quay đầu lên giường ngủ, thậm chí không đợi tôi đi mà đã thổi tắt nến.Tôi xấu hổ đứng ở mép giường, rời đi hay ở lại đây, tôi cảm thấy cực kỳ do dự.Tôi thầm nói với bản thân, nếu đã muốn dùng thân xác để đổi lại sự im lặng của Nam tước, giờ lại còn muốn làm ra vẻ thanh cao nữa ư ?Tôi đưa tay lên cái nơ trên cổ, có chút ngập ngừng, nhưng rồi tôi lại cắn răng cởi bỏ hết quần áo của mình.Trong phòng quá tối và tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, vì thế mà tôi cảm thấy không quá xấu hổ khi làm chuyện này trước mặt Nam tước.Quần áo sột soạt rơi trên mặt đất, và tôi có thể nghe được tiếng hít thở mỗi lúc một nặng nề hơn, mỗi khi có món nào đó được cởi bỏ.Cuối cùng, tôi trần truồng bước lên giường của Nam tước.Trong bóng tối, một bàn tay nóng ấm đặt lên ngực tôi, vuốt ve lên cổ và xuống thắt lưng của tôi.Rồi chàng ôm lấy eo tôi và kéo tôi sát lại bên người chàng."
Tôi..."
Chàng thở hổn hển, nhưng động tác lại do dự không tiến thêm nữa.Tôi phải để chàng biết là tôi tự nguyện làm chuyện này, nên tôi đã chủ động cúi xuống hôn chàng, trong bóng tối tôi không biết nụ hôn này rơi vào đâu, nhưng nó hệt như một công tắc cởi bỏ sự dè dặt của chàng.Nam tước vẫn mặc áo sơ mi, tay chàng đặt lên lưng và eo của tôi.Và chàng hôn tôi.Tôi vẫn nhớ lần đầu hôn nhau chàng đã trúc trắc tới mức còn va cả răng vào môi tôi.
Ai ngờ được lần này chàng như một cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm đang trong một trận chiến, lưỡi chàng quấn lấy tôi, trêu chọc đủ bề.
Tôi chỉ có thể thở hổn hển và mặc chàng tàn sát bừa bãi trong vòm miệng của mình.Nụ hôn này khiến chúng tôi bị kích thích.
Chàng lật người lại và đặt tôi lên gối nằm.
Sau đó chàng cởi bỏ áo sơ mi và cúi người liếm lên đầu vú của tôi.Cơ thể chúng tôi quấn riết lấy nhau, hai chân giao triền, ngực và bụng áp sát nhau không một kẽ hở, cảnh tượng thật điên rồ.Sau đó, Nam tước nhấc một chân của tôi lên và chàng bắt đầu hôn từ rốn dài xuống đùi trong và lên cả những ngón chân của tôi.
Hành vi quá khiêu khích này làm dục vọng của tôi ngẩng cao đầu, trên đỉnh tiết thứ mật dịch trong suốt, và tôi không thể kiềm tiếng rên rỉ của mình."
A...
ưm...
Đừng mà..."
Nam tước đưa một ngón tay vào trong lỗ nhỏ của tôi, nhẹ nhàng xoay tròn và mở rộng nó.
Khi nơi đó ngậm lấy ba ngón tay của chàng một cách dễ dàng thì chàng mới cầm lấy dương vật sắp nổ tung của mình cắm vào và bắt đầu đâm rút mạnh mẽ.Chiếc giường vang lên những tiếng kẽo kẹt theo mỗi va chạm của chàng.
Tôi đắm chìm trong sự sung sướng mà chàng mang đến, trong đầu chỉ còn những cú thúc sâu đến tê dại.
Tôi chỉ còn biết quờ quạng ôm lấy tấm lưng trần của chàng, thậm chí tự nâng hông mình để chàng cắm vào sâu hơn.Lần làm tình này kéo dài rất lâu, khác hẳn với ngày hôm qua, tôi đã sớm cao trào còn chàng vẫn tiếp tục hì hục.
Sau những cú thúc mạnh, cuối cùng chàng siết lấy chân tôi và rùng mình bắn ra trong tôi.Chàng thở dốc nằm lên người tôi, nhưng dương vật hơi mềm xuống của chàng vẫn còn cắm sâu trong tôi.
Giống như trêu chọc, chàng nhẹ nhàng rút ra và lại đẩy nó vào trở lại."
Ôi...
đừng..."
Tôi vặn vẹo eo dưới thân chàng, và điều đó làm cho chàng cứng lên ngay lập tức.Sau đó chàng bắt đầu đưa đẩy và còn cầm lấy dục vọng của tôi nhẹ nhàng kích thích cho đến khi tôi không chịu nổi mà cao trào lần nữa.Cả người tôi run rẩy, và khi hoàn toàn rã rời, tôi ôm chặt chàng, và chàng cũng ghì chặt tôi vào trong lồng ngực rắn rỏi kia, thân thể dính sát vào nhau.Chúng tôi ôm lấy nhau, và cứ thế im lặng.Một lúc sau, chàng nói khẽ vào tai tôi: "Em có ổn không ?
Tôi có làm em bị đau không?"
Đây là những lời đầu tiên mà chúng tôi nói với nhau kể từ khi bắt đầu làm chuyện này.
Chúng tôi không nói với nhau lời nào về những cuộc hoan ái này vào lúc ban ngày, như thể chúng tôi không hề quen biết nhau vậy.Khi tôi nghe chàng hỏi vậy, tôi đột nhiên xấu hổ vô cùng, tôi bối rối chớp mắt và khẽ đáp lại: "Không, tôi ổn mà..."
"Ngày hôm nay nhìn em xanh xao lắm, tôi cứ nghĩ là đêm qua tôi đã làm đau em."
Giọng chàng thật êm ái, "Tôi...
Đây là lần đầu tôi quan hệ, vì vậy mà tôi có hơi hưng phấn."
Tôi không ngờ một người cực kỳ nghiêm túc và lạnh lùng như chàng lại dịu dàng với người tình khi ở trên giường như thế, và tôi lại còn là người đầu tiên của chàng nữa chứ."
Ngài... ngài đã làm rất... rất tốt..."
Tôi quay cuồng trong sự xấu hổ, "Tôi... tôi thấy... rất... rất thoải mái..."
Có lẽ câu trả lời của tôi khiến chàng hài lòng, vì chàng đột nhiên ngồi dậy và sờ xuống mông tôi, gốc rễ còn đang cắm trong người tôi có xu hướng lại cương cứng."
Em... chấp nhận tôi chứ?"
Chàng cẩn thận hỏi: "Vừa nãy nhìn em có vẻ sợ hãi, em có phải là...
Thực lòng không muốn..."
"Tôi tự nguyện, chỉ là...
Chỉ là tôi có hơi hồi hộp, cho nên..."
Nam tước thở một hơi dài nhẹ nhõm, rồi chàng dịu dàng cọ lên mặt tôi.Tôi vuốt ve tấm lưng trần của chàng, sờ đến đường cong bất thường trên sống lưng, trong lòng bỗng nổi lên chua xót.Bởi Nam tước thích đàn ông, hơn nữa thân thể có chút tật nguyền nên mới mãi cô đơn như vậy.
Những quý tộc sa đọa kia chỉ nhìn thấy lớp da bên ngoài của chàng mà không thấy được nội tâm phong phú mà đẹp đẽ kia, cho nên Nam tước mới phải chịu cô đơn đến vậy.Đối với một người như vậy, kiếp trước không những tôi đã hại chết chàng, đời này lại còn lợi dụng tình cảm của chàng vì mục đích riêng của mình.Nghĩ tới đây tôi lại thấy hối hận cực kỳ, tôi ôm chặt lấy chàng, một câu cũng không nói thành lời.Nam tước vừa hôn vừa cắn lên cổ tôi, rồi nhẹ nhàng cọ xát thân thể trần trụi của chúng tôi, sau đó chàng kề môi bên tai tôi, thì thầm những lời khiến trái tim tôi bỏng rát:"Tôi yêu em."
Chàng nói, "Tôi yêu em, tôi yêu em từ lâu rồi, em có biết chăng?"
Tôi ôm ghì lấy lưng chàng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.Nam tước không chú ý được sự rối bời của tôi, chàng đem những yêu thương giấu kín trong tim mình và bày ra trước mặt tôi."
Khi tôi bị hoài nghi nhiễm bệnh đậu mùa, buổi sáng hôm ấy tôi thức dậy từ trong lồng ngực của em, em lúc ấy hãy còn say ngủ, tôi nhìn em rất lâu, thầm nghĩ em quả thực rất can đảm, dám ôm một người đang bị nghi mắc bệnh truyền nhiễm như tôi ngủ suốt một đêm dài, chỉ bởi vì tôi sợ lạnh.
Lúc ấy tôi bèn nghĩ, nếu có thể giữ em lại bên mình thì tốt quá rồi, sau này tôi sẽ không còn sợ bị lạnh nữa."
"Tôi chưa từng nghĩ muốn để em rời đi, tôi chỉ dọa em mà thôi, tôi mong em có thể nói cho tôi biết sự thật, vì sao em lại muốn hãm hại cả nhà Tử tước ?
Đến cùng nguyên nhân là vì sao lại khiến miệng em kín như trai ngậm ngọc thế ?"
Chàng lại cọ người vào tôi mà hỏi.Ngực tôi như bị nghẹn lại, và tôi không thể để chàng hỏi tiếp được.Vì vậy, tôi xoay người và cưỡi lên hông của chàng, tôi tách hai cánh mông và nuốt lấy dương vật của chàng, sau đó bắt đầu lắc lư vòng eo mềm dẻo của mình."
Hưm...."
Nam tước rít lên một hơi thật sâu, sau đó ôm lấy eo tôi và bắt đầu hưởng thụ cảm giác mới lạ đầy vui sướng này.Tôi nắm lấy tay chàng làm điểm tựa, rồi tự di chuyển để phun ra nuốt vào dục vọng của chàng.
Vì hai lần hoan ái trước mà lối vào của tôi vô cùng mềm và trơn ướt, có thể dễ dàng ngậm đến tận gốc cây gậy nóng hổi kia của chàng.Nam tước rất thích tư thế cưỡi ngựa thú vị này.
Cơ bắp toàn thân chàng căng chặt và chàng bật lên những tiếng rên nặng nề.Tôi cố gắng khiến chàng chìm sâu vào khoái lạc thể xác, để chàng quên đi vấn đề vừa nãy.Chàng quả thực như tôi mong muốn, giờ chàng chỉ muốn nuốt chửng lấy tôi và hoàn toàn không thể nghĩ về những chuyện khác nữa.Đã qua một lúc lâu khi cuộc hoan ái thứ ba bắt đầu.Chúng tôi ôm ghì thân thể trần trụi của nhau, vuốt ve từng tấc da thịt nhau, dưới thân quấn quýt chặt chẽ và lên đỉnh cùng nhau.Chúng tôi ôm nhau một lúc cho tới khi tôi buộc phải ngồi dậy vì đã sắp tới giờ giới nghiêm.Nam tước cũng ngồi dậy, chàng vòng tay ôm eo tôi và ngăn tôi rời đi.Chàng hôn lên lòng bàn tay của tôi, lên cổ, lên tóc tôi và bàn tay chàng lại vuốt ve ngực tôi.Tôi bất lực đẩy chàng ra: "Thưa ngài, tôi phải đi, nếu không tôi sẽ bị nghi ngờ mất."
"Đừng đi."
Nam tước ôm chặt tôi và tôi cảm thấy thứ nóng bỏng của chàng đang cọ trên lưng mình.Tối nay chàng đã làm ba lần, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ sao ?Không thể cọ nữa, càng cọ thì càng không thể đi được.Tôi đẩy chàng lại về giường, nhưng chàng lại bướng bỉnh bước xuống theo tôi và lại bám dính tôi.Không còn cách nào, tôi vòng một chân lên thắt lưng của chàng, và để chàng nếm trải cảm giác lạ.Tư thế đứng dường như khiến chàng hưng phấn gấp bội.
Chàng siết chặt eo tôi và bắt đầu dập mạnh vào mông tôi.Tiếng va chạm của da thịt và tiếng nước vô cùng dâm đãng lại vang vọng khắp căn phòng.Chúng tôi lần lượt cao trào lần nữa.Sau khi xong chuyện, chàng vẫn ôm lấy tôi.Tôi vuốt ve tóc chàng và hôn lên cằm chàng: "Thưa ngài, tôi thực sự phải đi rồi."
Chàng giúp tôi nhặt quần áo, trong bóng tối tôi mặc lung tung vào cho xong.Rồi chàng hôn tôi rất sâu, như thể muốn nuốt hết hơi thở của tôi vào bụng.Cuối cùng chàng đứng ở cửa nói với tôi: "Sáng mai khi thức dậy, tôi muốn nhìn thấy em ngay."
Tôi trở về phòng ngủ của mình, không vội lau rửa những thứ dính dấp trên cơ thể mình, mà suy sụp ngồi trên giường.Trong đầu hiện lên những lời đêm nay chàng đã nói.Chàng nói, chàng yêu tôi...Tôi khi ấy không nói lời nào, không những không đáp lại mà còn dùng phương thức hèn hạ đó để chàng quên đi vấn đề chàng muốn biết...Thật đê tiện, thật bỉ ổi, tôi như thế này có khác gì đang đùa giỡn tình cảm của chàng đâu cơ chứ.Trên bàn sách, chiếc ghim cài áo Nam tước tặng tôi tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến.Tôi siết chiếc ghim cài áo xinh đẹp đó vào lòng, muốn đè xuống những hỗn loạn trong đầu mình.Mà thời gian không bởi vì sự sợ hãi của tôi mà ngừng trôi...Sáng sớm khi tiếng chuông vang lên, tôi mới phát hiện mình cứ thế mà ngủ quên luôn.Tôi hoảng loạn thay một bộ quần áo mới, xuống lầu dùng bữa sáng, sau đó bưng trà lên lầu.Tối qua chàng đã dặn dò, sáng sớm phải nhìn thấy tôi.Thực sự quá xấu hổ, bởi một đêm hỗn loạn kia thực sự quá là hồ nháo.Lúc ấy không thắp đèn, trong bóng tối người ta sẽ không quá mức ngượng ngùng.
Nhưng xong xuôi nhớ lại thì tôi còn cảm thấy chính mình quá mức phóng đãng và táo bạo, chúng tôi đã quấn lấy nhau tới gần mười một giờ đêm.Tôi đứng ở trước cửa rối rắm một hồi mới gom được hết can đảm gõ cửa phòng của chàng: "Thưa ngài, ngài đã dậy chưa ?"
Ai ngờ cửa phòng bật mở, chàng ấy đứng ngay cửa, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười.Tôi vừa bước vào chàng đã ôm lấy tôi, hôn lên gò má của tôi và nói: "Sớm."
Tôi xấu hổ đến lóng ngóng tay chân, hôm qua chúng tôi còn như hai người xa lạ, cả liếc nhìn nhau cũng không dám, khi nói chuyện cũng hết sức sượng sùng.
Sáng hôm nay tự nhiên lại thân mật thế, như vậy ổn sao ?"
Mặt em đỏ rồi."
Chàng nâng cằm tôi và đặt lên môi tôi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước: "Sao thế ?
Em thẹn thùng à ?"
"Tôi...
Tôi giúp ngài thay quần áo nhé."
Tôi nhỏ giọng nói.Chàng xoa xoa hai má tôi, có chút ấm ức nói: "Em làm sao vậy ?
Đêm qua nhiệt tình như thế, ngủ một giấc thức dậy lại lạnh nhạt với tôi như vậy, giống như giữa chúng ta chưa từng xảy ra việc gì.
Lần trước cũng thế, tôi chạm vào em có một chút, em đã sợ tới mức run rẩy cả người, em chán ghét tôi như vậy sao?"
Quả thực không thể tưởng tượng nổi ngài Nam tước luôn luôn lạnh lùng lại có thể dùng giọng điệu làm nũng này oán giận tôi.Tôi nhìn vào mắt chàng, vội lắc đầu: "Tôi sao có thể chán ghét ngài được chứ ?
Tôi sẵn lòng làm hết thảy vì ngài."
Chàng nhìn tôi, nở một nụ cười ngây ngô.Sau đó chàng trìu mến ôm lấy vai tôi và cúi đầu hôn tôi, nụ hôn này vừa nhẹ nhàng vừa dài lâu, phảng phất như lãng quên hết thảy mọi thứ.Thời gian âu yếm trôi qua thật nhanh, lúc nụ hôn chấm dứt cũng đã trôi qua hết nửa tiếng.Tôi xanh mặt giục chàng mau mau thay đổi quần áo.Bởi vì giờ giấc sinh hoạt của Nam tước luôn cố định, mỗi ngày đều không sai lệch xuống lầu, dùng cơm, cưỡi ngựa.
Nếu bỗng nhiên thay đổi sẽ khiến mọi người chú ý.
Mà tôi hãy còn chưa ý thức được, đây mới chỉ là bắt đầu, phía sau còn một mớ bòng bong đang chờ đợi tôi.Dùng xong bữa sáng, Nam tước dặn dò, hôm nay chàng không muốn cưỡi ngựa, chàng sẽ tới thư phòng làm việc, không tiếp bất cứ vị khách nào, cũng đừng để bất cứ ai tới quấy rầy chàng.Tôi cúi gằm mặt, mồ hôi đổ đầy đầu.Đây nhất là mệnh lệnh kỳ lạ nhất từ trước tới nay của chàng, ngay cả quản gia cũng kỳ quái nhìn chàng mấy lần.Cuối cùng, chàng nói với Biily vừa mới trở về lâu đài."
Tôi nghe nói vợ cậu sắp sinh rồi, không cần sốt ruột về đây, quay về ở cạnh chăm sóc vợ mấy ngày này đi."
Billy cực kỳ cảm động, liều mạng lắc đầu: "Không phải chuyện gì lớn, sao tôi có thể bỏ bê công việc của mình được."
Hiển nhiên Nam tước cũng không mấy vui vẻ với sự tận trung của hắn, chàng không kiên nhẫn thúc giục: "Được rồi, được rồi, cứ quyết định như vậy đi."
Billy chẳng hiểu vì sao lại khăn gói về nhà lần nữa.Mà Nam tước rốt cục cũng như ý nguyện được cùng tôi ở chung một phòng, và nhìn chàng có vẻ còn phấn khích hơn cả sáng nay.