- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Chương 20
Chương 20
Giống như những gia đình quý tộc khác, phòng ăn của trang viên Delman cũng rất lớn, trong đó đặt một bàn ăn dài đủ tiếp đãi mấy chục thực khách cùng một lúc.
Khăn trải bàn được thêu hoa văn cúc Ba tư màu trắng thanh nhã, giữa bàn bày một món đồ sứ Thanh Hoa nạm vàng được cắm những đóa hồng trắng còn vương hơi sương.Nhưng trên bàn ăn tao nhã đẹp đẽ nhường ấy lại có hai con người trầm mặc ngồi đó, im lặng dùng bữa, cơ hồ không nói với nhau câu nào.Tôi đoán là do bởi giữa họ không có bất kỳ chủ đề chung nào để nói cả.Bà Alice đã nhiều lần có ý muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, nhưng chẳng lần nào thành công, bởi con của bà thực sự có ý kéo dài sự yên tĩnh đến lạnh người này."
Món sườn cừu non này không tệ."
Bà Alice nếm thử một miếng rồi nói.Quản gia Hilton vội đáp: "Đầu bếp đã dùng mật ong và rượu vang đỏ mới ủ năm nay để chế biến thành nước sốt, để tỏ lòng chào đón bà đến thăm, hi vọng bà sẽ thích."
"Đương nhiên rồi, thay tôi cám ơn hắn."
Bà Alice nhìn Nam tước Oscar, "Con thấy mùi vị thế nào?"
Nam tước Oscar nhẹ nhàng cầm dao cắt thịt, một chữ cũng không buồn nói, chỉ gật đầu một cái.Bà Alice lại hít sâu một hơi, cố rặn ra một nụ cười: "Tòa lâu đài này thật lạnh lẽo, kiểu thiết kế cũng quá đơn điệu, như cái phòng ăn này vậy, thực sự quá sơ sài, mẹ còn có thể cảm thấy gió lạnh lùa qua cửa.
Có lẽ nên trang hoàng lại một phen, ông thấy đúng không, Hilton?"
Quản gia Hilton xấu hổ không đáp lại."
Lạnh lẽo như một nấm mồ vậy, nếu tôi không tới thì hẳn quanh năm suốt tháng ở đây chẳng có một người khách ghé thăm, ha ha..."
Tiếng cười của bà Alice lộ ra chút ý tứ kỳ dị.Nam tước Oscar vẫn bình tĩnh dùng bữa như cũ, quả thực giống như không hề nghe thấy bất kỳ điều gì."
Mẹ là mẹ ruột của con, con gặp mẹ chẳng lẽ không thể ngước nhìn mẹ một chút hay sao?"
Bà Alice bỗng lớn tiếng nói, lồng ngực vì hơi thở dồn dập mà không ngừng phập phồng lên xuống.Không khí xấu hổ tới mức khiến người ta hít thở không thông.Nam tước dừng tay, ngước mắt nhìn, đôi mắt màu nâu không chứa bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, nhưng ánh mắt vừa kiên định lại vừa lạnh lùng, bà Alice dưới cái nhìn đó hệt như cả cơ thể đều đã bị đông cứng, cả thở cũng không dám thở mạnh."
Mẹ nói rất đúng, tòa lâu đài này quả thật đã xưa cũ lắm rồi, hẳn là nên sửa chữa đôi chút."
Nam tước không chút để ý nói.Quản gia Hilton cúi người đáp: "Ngài nói phải lắm."
"Đến nỗi khách cũng không thèm đến..."
Nam tước cầm một ly vang đỏ làm tư thế mời bà Alice, khẽ cười một tiếng.Một tiếng cười này của chàng cũng thấm đẫm ý vị, bà Alice mặt mày xanh mét.Nam tước lấy khăn ăn tao nhã lau miệng, đứng dậy nói: "Tôi còn có công việc, thứ cho tôi không tiếp đón chu đáo, mẹ cứ tự nhiên."
Sau khi Nam tước rời khỏi phòng ăn, tôi bèn vội vàng đuổi theo chàng.Kỳ thực Nam tước mỗi ngày đều phải tiếp đón không ít khách tới lâu đài, lớn có quan viên chính phủ và quý tộc địa chủ, nhỏ có tá điền trong trang viên và thương nhân.
Chàng lúc nào cũng có công việc đầy mình, khách khứa vào ra không ngớt, nếu không ở bên cạnh chàng thì sẽ thực sự không biết gì cả.Mỗi một người đến gặp chàng đều không thể bỏ qua sự tồn tại mạnh mẽ của chàng, mỗi một câu nói, mỗi một việc làm chàng đều sắp xếp lớp lang trật tự rõ ràng.
Chàng cũng là một người rất có chủ kiến, những người đến gặp chàng, mặc kệ là ngạo mạn khinh thường hay nịnh bợ lấy lòng đều không làm chàng dao động.
Có đôi khi tôi cảm thấy mình thực lợi hại, bởi tôi đã từng chọc chàng nổi giận rất nhiều lần.Ngài Charles đã chờ trong phòng khách hơn hai tiếng đồng hồ.Ông là một thương nhân cung ứng bông, đang muốn lôi kéo Nam tước đầu tư tiền nên đã gửi thư xin hẹn gặp từ tuần trước."
Thưa ngài Nam tước tôn quý, chúc ngài buổi trưa vui vẻ."
Ông ta ngả mũ cúi chào một cách khoa trương."
Chào ông, ông Charles."
Nam tước chỉ vào ghế đối diện, "Mời ngồi."
Ông Charles thật cẩn thận ngồi xuống chỗ được chỉ định, sau đó lại cẩn thận cầm tách hồng trà tôi pha cho."
Thưa ngài Nam tước, chuyện tôi đã nói với ngài trước đó...
Ngài xem..."
"Tôi tôn trọng dũng khí và ý tưởng của ông, nhưng rất tiếc, tôi không thể tiếp thu đề nghị của ông."
Charles lập tức lộ ra vẻ thất vọng tột độ, ông ta nhìn Nam tước: "Mong ngài có thể cho tôi biết lý do được không?
Điều kiện tôi đưa ra không đủ tốt sao?"
"Ngược lại, điều kiện ông đưa ra quá tốt, tốt đến mức làm người ta không thể tin tưởng."
Nam tước đan tay đặt hờ lên đầu gối.Charles có chút trào phúng nói: "Hóa ra ngài Nam tước cũng sẽ e ngại nguy cơ, nhưng tôi nghe nói quý ngài đây là một người nhìn xa trông rộng, chưa từng lùi bước mà truy đuổi những lợi ích tối cao cơ mà."
Nam tước trầm mặc trong chốc lát, không thẳng thắn trả lời vấn đề của ông ta mà hỏi ngược lại: "Xuất phát từ Serbia, từ Bathurst ở Châu Phi đi thẳng tới hải cảng Luanda, sau đó vòng qua mũi Hảo Vọng đến Tamadav, không đi qua Ấn Độ mà thẳng tiến tới Đông Nam Á, đây là lộ tuyến hàng hải mà ông nói cho tôi biết phải không?"
Charles tràn đầy tự tin nói: "Đúng thế thưa ngài, hải cảng Liverpool đã chế tạo một loại thuyền mới, nghe nói lúc trời không gió cũng có thể đi rất nhanh, chúng ta có thể trực tiếp bỏ qua Vịnh Guinea và Ấn Độ Dương, rút ngắn thời gian vận tải đường thủy lại, ngài là một người mạo hiểm, chẳng lẽ không nhìn thấy cơ hội tiềm tàng trong đó sao?"
"Ông Charles, tôi tán thành cái nhìn của ông, viễn cảnh tươi đẹp đó quả làm lòng người phải rung động, nhưng tôi phải nói cái nhìn của ông đã được lý tưởng hóa, hoàn toàn không thực tế, chỉ qua lời phét lác của một số thủy thủ mà ông đã vội tin không chút ngờ vực."
"Bọn họ là những thủy thủ hàng năm đều lui tới với những thuyền viên ở Châu Âu và Châu Á, bọn họ nói không sai, hơn nữa tôi cũng đã tự mình kiểm chứng, về mặt thời gian hoàn toàn có thể đảm bảo."
Charles kích động nói.Nam tước lắc đầu: "Đó là do bọn họ khởi hành vào đúng thời điểm hải lưu phía Tây Châu Phi thuận chiều gió đẩy thuyền, lúc tới Châu Âu lại may mắn kịp lúc gió mùa Đông Nam thổi mạnh, nên thuyền của họ mới cập bến nhanh như vậy.
Nhưng hành trình trùng hợp như thế không phải ngày nào cũng gặp, một khi gió mùa thay đổi thì chúng ta sẽ không đoán trước được, dù có là thuyền buồm tân tiến nhất cũng vậy thôi.
Ngược lại, dọc theo vùng duyên hải chúng ta qua vẫn chưa thành lập bến cảng có thể cung cấp vật tư tiếp viện, ông tin tưởng nổi một lộ tuyến hàng hải như vậy có thể thuận lợi không?"
"Tôi...
Tôi tin lời nhóm thủy thủ nói, ngài...
Ngài căn bản chưa từng ra khơi, ngay cả Châu Âu ngài cũng chưa từng ghé qua, ngài căn bản không biết gì..."
Nam tước cũng không phản bác lại, chàng chỉ im lặng nhìn ông Charles, khiến ông ta ngậm tăm.
Rất nhiều người khi đối diện với sự trầm mặc của chàng cũng dần trở nên nhút nhát, sau đó không cách nào tiếp tục chống đối được nữa.Charles đứng dậy trong nỗi thất vọng tột cùng, tiếc nuối nhìn tấm thảm màu xanh biển dưới chân: "Thật đáng tiếc là ngài đã đưa ra lựa chọn như vậy, tôi phải nói đây chính là tổn thất của ngài."
Nam tước hơi khom người chào: "Tôi cũng thấy thật đáng tiếc, tôi cho rằng ý tưởng của ông đi trước thời đại, có điều chưa quá ổn định.
Ông cho rằng tôi là người thích mạo hiểm, nhưng tôi phải nói tôi chỉ là một kẻ thích những thứ nằm trong tầm với mà thôi."
Sau khi ông Charles rời đi, Nam tước lại bắt đầu sinh hoạt như ngày thường.Sau giờ trưa nhàn nhã, Nam tước ôm một quyển sách vừa dày vừa nặng mà đọc chăm chú.Có thể thông qua cái tiêu đề phức tạp mà đoán được đây lại chính là quyển sách có thể làm người ta ngủ mê man trong vòng hai trang.
Đề tài mà Nam tước đọc qua tương đối rộng, văn học, khoa học, y học, âm nhạc, dường như chẳng có thứ gì mà chàng không thấy hứng thú.Chàng luôn lệnh cho người đưa thư tới hiệu sách ở Thủ Đô để mua những quyển sách mới nhất, cho nên bất kỳ ai bước vào thư phòng của chàng cũng hết sức ngạc nhiên với số lượng sách phong phú đồ sộ kia, bốn phía trong thư phòng đều kê những giá gỗ chật kín sách, thậm chí người ta còn phải dùng thang để leo lên mới có thể lấy những quyển nằm ở tuốt trên cao kia nữa.
Tôi thường hoài nghi Nam tước có thực là đã đọc hết số lượng sách khổng lồ như vậy không, hèn chi hồi ấy chàng lại ghét bỏ thư phòng của trang viên Monteir đến vậy.Tôi nhớ có một lần chàng nghiên cứu một quyển y khoa về bệnh truyền nhiễm, sau đó chàng tò mò hỏi tôi:"Lúc ấy cậu lấy khăn lạnh chườm lên trán cho tôi, là ai dạy cậu biện pháp đó?"
"Thưa, là một bác sĩ khoa ngoại, ông ấy...
Ông ấy đến xem bệnh cho người nghèo trong thôn, tôi không biết tên của ông là gì..."
Kỳ thực là kiếp trước tôi có một người ơn, khi ấy tôi còn đang chạy trốn khắp nơi, cuộc sống túng quẫn, còn thường xuyên sinh bệnh.
Sau khi tránh ở một nhà xưởng tại Thủ Đô tôi đã gặp một bác sĩ có lòng tốt, khi chăm sóc tôi lúc tôi bị sốt cao đột ngột đã dùng chính biện pháp này.
Ông ấy không những trị bệnh miễn phí mà còn cho tôi tiền mua đồ ăn, nhưng vì tôi còn lo trốn cảnh sát đến dò hỏi nên đã lén lút bỏ đi, đến tên của ông cũng chưa kịp hỏi."
Xem ra người bác sĩ kia còn giỏi hơn mấy tay bác sĩ khoa nội nữa, những bác sĩ quanh tôi bất kể là bị bệnh gì thì cũng đè người ta ra rút máu, tắm nước lạnh, uống thuốc xổ..."
Nam tước lắc đầu không tán thành, sau đó khép quyển sách y khoa trên tay lại, "Bọn họ hẳn là nên học hỏi một ít thành quả thí nghiệm của các bác sĩ ưu tú ở những quốc gia khác."
Tóm lại, Nam tước và những quý tộc khác hoàn toàn không giống nhau.
Gặp một nhà Tử tước Bruce rồi lại nhìn đến Năm tước Oscar sẽ phải cảm thán giữa người với người hóa ra cũng có thể cách biệt nhau một trời một vực.Thời gian nhàn nhã đọc sách, thưởng trà sau giờ ngọ bị một việc phiền não phá tan tành.Theo một loạt tiếng bước chân dồn dập, cửa thư phòng bị người ta thô lỗ đẩy ra, bà Alice xông vào trong.Bà thở hồng hộc, mặt mày xanh lét, bà siết chặt cái váy dài màu xanh biển, trên mu bàn tay hằn rõ gân xanh.Bà chĩa cây quạt xếp về phía tôi hét to: "Xéo đi!"
"Mẹ, có chuyện gì?"
Nam tước hỏi thẳng.Tôi không rời đi, hơn nữa cũng không thể đi, bởi chủ nhân trong phòng chưa phân phó, cho nên dù khách có tức giận thì tôi cũng không được tự ý hành động."
Con!
Con sao lại có thể đối xử với mẹ như vậy?"
Bà Alice cắn răng, tựa như đang cố nén không để mình phải rơi nước mắt."
Trong lâu đài có người hầu nào vô lễ với mẹ sao?
Nói cho tôi biết để tôi xử lý nó."
Nam tước nói."
Con cố ý sao?
Con cố ý nhục nhã mẹ sao?"
Bà Alice cuối cùng cũng không nhịn được, rơi lệ nói: "Mẹ là mẹ của con, con không chịu chăm sóc mẹ thì thôi, mẹ tới thăm con, con lại để những thứ hạ tiện kia tới quản thúc mẹ!
Chẳng lẽ mẹ không có tư cách đi thăm thú tòa lâu đài này sao?"
"Mẹ, bà là khách quý của trang viên Delman, bà đến chơi tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều vui mừng không thôi, người hầu ở đây hết thảy sẽ chiêu đãi và phục tùng bà hết sức có thể.
Nhưng thân là một người khách, mong bà tuân thủ lễ nghi cơ bản.
Dưới tình huống chủ nhân không cho phép, mong bà đừng đi loạn trong nhà của người khác, đây chỉ là lễ nghi căn bản mà đứa con nít cũng nghe hiểu."