- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Chương 10
Chương 10
Sáng sớm hôm sau, ngài Oscar lập tức rời khỏi trang viên Monteir, chàng nói với Tử tước, bên Luân Đôn có một ít việc phải xử lý, bất kể ngài Tử tước níu kéo thế nào cũng không được.Một nhà Tử tước dĩ nhiên tức giận vô cùng, bởi ngài Oscar không hề đề cập tới chuyện hỏi cưới một trong hai quý cô làm vợ, đồng nghĩa với việc chàng đã cự tuyệt đề nghị này."
Thật là một thứ vong ân phụ nghĩa, biết trước như vậy lúc nó đổ bệnh, chúng ta nên quẳng nó ra khỏi biệt thự cho rồi!"
Bà Tử tước tức muốn hộc máu nói.Cô cả Judith vừa thưởng thức tách hồng trà, vừa nói: "Nếu hắn không muốn cưới em gái con thì chúng ta phải có ý tưởng khác, Marguerite và Catherine lớn lên xinh đẹp như hoa, có lẽ sẽ tìm được không ít quý ông không màng của hồi môn nhiều hay ít."
Bà Tử tước nói: "Những quý ông như vậy đều cả bó tuổi rồi, sớm đã sinh được người thừa kế, làm vợ lẻ cho người ta còn không bằng đi làm tình nhân."
Judith lớn tiếng hét lên: "Mẹ!"
"Biết rồi, biết rồi."
Bà Tử tước cau mày.Tôi ở trong phòng khách nhỏ dọn dẹp dụng cụ phẩm trà, một cô bé mặc váy liền thân màu nâu nhạt tung tăng nhảy nhót bước vào, trong tay bé còn cầm một con búp bê bằng vải tinh xảo.Tôi khom lưng cúi chào cô bé: "Chúc ngày tốt lành, thưa cô Dolores."
Cô bé đứng một bên, đôi mắt xanh biếc nhìn tôi chăm chăm."
Anh là ai ?"
Đột nhiên cô hỏi."
Tôi là Owen, xin hỏi cô chủ có gì sai bảo ?"
Cô bé ngồi xuống sô pha, lại nhìn tôi nửa ngày nhưng vẫn không nói lời nào.
Cho đến khi tôi định lui ra thì cô mới vội vàng mở miệng ngọc: "Tôi chưa gặp anh lần nào."
"Gần đây tôi mới được đề bạt làm người hầu cao cấp thưa cô."
"Anh pha cho tôi ly trà đi."
Cô bỗng nhiên ném con búp bê vô một góc, bắt chước mẹ mình eo lưng thẳng tắp, đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên đầu gối, còn hơi nhướn cái cằm nhỏ lên."
Tuân mệnh, thưa cô."
Tôi hơi mỉm cười nhìn cô bé, lúc cúi người quay đi, tôi còn thấy cô bé có hơi đỏ mặt.Tôi đặt tách hồng trà thơm ngát trước mặt cô, sau đó quỳ một gối bên người cô bé, ân cần thêm đường vào tách.
Cô bé dường như có chút hồi hộp, hai chân cứ đong đưa không ngừng."
Cha của quý cô gần đây bận lắm sao ?
Vì sao không đi cùng bà chủ và cô sang đây chơi ?"
Tôi giữ nguyên tư thế hỏi cô bé.Dolores nhỏ bé thở dài: "Không biết, đã lâu rồi tôi không gặp cha, mẹ nói cha bị dâm phụ bên ngoài mê hoặc rồi."
Kiếp trước có nghe qua quan hệ giữa hai người này không tốt chút nào, xem ra quả nhiên là thật, tôi nói với Dolores: "Thật tiếc, xin quý cô đừng buồn thương quá."
Dolores nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không để bụng lắm.
Các tiểu thư gia đình quý tộc đều như vậy, kỳ thực mẹ của các cô cũng yêu các buổi tiệc và châu báu còn hơn con cái, thường chỉ ném các cô cho bọn hầu gái, cho nên quan hệ mẹ con cũng thường không quá thân mật.Sau đó Dolores bắt đầu kể về cuộc đối thoại mà cô bé đã nghe được trong phòng khách."
Các bà ấy muốn mời Tử tước Wilson tới lâu đài chơi, nghe đâu ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, là một ông lão già khụ, các bà muốn gả một trong hai dì cho ông ấy."
Dolores cười khanh khách một hồi lâu, vui sướng nhìn người gặp họa, "Bởi vì hai dì không có của hồi môn, ông ngoại ngay cả một ngàn bảng cũng không có, trừ những lão già giàu đến chảy mỡ thì không còn ai bằng lòng cưới mấy dì đâu."
"Thưa quý cô đáng mến của tôi, lén lút bàn luận sau lưng người khác không phải hành vi của một quý cô."
"Được được, tôi không cười chê họ nữa."
Dolores nói vậy nhưng lại cười không ngừng.Tử tước Wilson sao...Đời trước, cô hai Marguerite đúng là được gả cho vị Tử tước Wilson này, Marguerite là một ả đàn bà dâm loàn không hơn không kém, cô ta từ lâu đã thông đồng cùng một hầu nam trong lâu đài, tên gọi là Jensen.
Cô ta thích những người đàn ông nam tính, đặc biệt là người thân hình cường tráng, cái tên Jensen kia là người lai da đen, gã có làn da ngăm ngăm và thân hình cao lớn, cô hai cực kỳ yêu thích gã.Lúc tôi đang thả hồn im lặng, Dolores tựa hồ cũng không thích cô đơn, cô bé bèn hỏi tôi: "Anh bằng lòng về nhà tôi không ?
Làm người hầu của nhà tôi."
"Hửm, chuyện này tôi không thể tự quyết định được."
Tôi vội vàng nói.
"Vậy tôi sẽ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý."
Cô bé lẩm bẩm.Đúng bảy giờ tối, cả nhà Bruce đều tụ họp dùng bữa.Bữa tối cực kỳ xa hoa, theo lý thuyết toàn bộ trang viên Monteir đã sớm thu không đủ chi, nhưng bọn họ vẫn giữ nếp sinh hoạt cực kỳ xa xỉ đó, tiền không đủ thì đi cầm đồ hoặc vay mượn.
Bất kể ra sao cũng phải duy trì thể diện và tôn nghiêm của quý tộc, hoặc phải nói đây là cách sống của bọn họ."
Trang viên của Tử tước Wilson ở Pete Sallis, các ngươi nên đi xem cái trang viên hùng vĩ tráng lệ kia một lần, quả thực giàu tới mức khiến người ta giật mình."
Tử tước vừa uống rượu vừa nói, "Vợ ông ấy đã qua đời, con trưởng làm nghị sĩ, có trang viên của mình ở bên ngoài, cả đám con gái đều đã được gả đi hết.
Chỉ cần sinh cho ông ta một đứa con trai thì có thể lấy được một nửa di sản, chính là một đống tiền."
"Nghe có vẻ là một đối tượng kết hôn không tệ, địa vị cũng xứng đôi với nhà chúng ta, tôi đã chịu đủ các loại người nhà dơ bẩn của đám thương nhân rồi, chỉ mong sau này không phải giao tiếp cùng bọn chúng nữa."
Bà Tử tước nói."
Chỉ hi vọng là vậy, các con có biết cha phải phí không ít sức mới mời được ông ta tới nhà không ?"
Tử tước nhìn về phía hai cô con gái, tựa hồ chờ thấy thái độ của hai cô.Cô hai buông dao nĩa trong tay xuống, cầm khăn ăn tao nhã chấm nhẹ lên khóe miệng: "Nghe qua thấy không tệ, nhưng ông ta già lắm rồi.
Hàm răng đó liệu còn nhai được không ?
Cái thân nhăn nheo đó liệu còn khả năng làm cho thiếu nữ mang thai được sao ?"
Nghe thấy những lời châm chọc chanh chua của Marguerite, phu nhân Tử tước hét lên: "Marguerite!"
Marguerite trợn mắt khinh thường: "Muốn con gả cho một gã già khú đế, con thà gả cho cái tên lưng còng kia."
Cô ba vẫn luôn giữ im lặng, cô hiểu được chính mình căn bản không có tư cách chọn ba lấy bốn, so với cuối cùng không được gì, chi bằng cứ nắm lấy cái trước mắt, dẫu cho chắp vá cũng còn tốt chán.Tử tước ném dao nĩa xuống bàn, nhìn Marguerite chằm chằm: "Chờ Tử tước Wilson tới đây, hai đứa con phải lấy lễ nghi tốt nhất để đối đãi với ông ta, nếu ông ta không chịu cưới các con thì đừng trông chờ cha có thể tìm được đối tượng tốt hơn thế nữa.
Các con tốt nhất nên cầu Chúa phù hộ cho ông ta có thể để mắt đến một trong hai đứa đi!"
Dứt lời, Tử tước ném khăn ăn xuống, nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Bà Tử tước vội vàng đuổi theo chồng mình, vừa đi vừa nôn nóng kêu: "Anh yêu, đừng để Margueriet chọc giận, con bé cũng không cố ý."
Cô hai đã không buồn dùng cơm nữa, cô đẩy đồ ăn sang một bên, nhoài người nằm trên bàn khóc lớn."
Tôi không muốn gả cho một lão già, nếp nhăn trên mặt lão còn nhiều hơn cả cha, cha sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?"
Người hầu tên Jensen vội vàng dâng lên một cái khăn tay cho Marguerite, nhẹ giọng an ủi: "Thưa cô, xin đừng quá thương tâm, chuyện này cũng không còn cách nào nữa."
Catherine liếc mắt nhìn Jensen, sắc mặt trở nên u ám, cô vỗ vỗ lưng chị gái của mình và nói: "Đừng buồn, chị Marguerite yêu quý, đây là vận mệnh của hai ta, nếu chị không muốn gả cho ông già kia, em...
Em sẽ gả...
Chỉ cần chị đừng đau buồn như thế nữa."
Marguerite nhìn vẻ mặt lo lắng của em gái, càng khóc thê thảm hơn: "Thật vậy chăng?
Nhưng Catherine ơi, chuyện này không công bằng với em."
Bọn người hầu lặng lẽ lui xuống, tôi cũng rời khỏi phòng ăn, chỉ là tôi có chút không rõ, xem ra là cô ba muốn gả cho Tử tước Wilson, kết cục làm sao lại là cô hai được gả đi chứ ?
Tối ngày hôm nay, quản gia Aaron sai tôi chà lau những đồ bằng bạc, tôi đã bận rộn đến tận khuya, cả hai tay đều bị lạnh tới đông cứng.
Lúc tôi xong việc trở về phòng thì đã gần nửa đêm, bọn người hầu đã sớm lên giường nghỉ ngơi, tôi cầm một chiếc đèn đi lên lầu ba.Bỗng dưng, từ trong chỗ rẽ truyền đến âm thanh, tôi cẩn thận lắng tai nghe trong một chốc, là giọng của cô Marguerite và người hầu Jensen.
Hai người tay chân lạnh ngắt nắm lấy nhau, sau đó lặng lẽ lên lầu.Tôi vội thổi tắt ngọn nến, lặng lẽ bước theo sau.Hai người đi đến ban công lầu ba, nơi này ngay cả lúc ban ngày cũng hiếm khi có người lui tới.
Tôi theo sau bọn họ tới tận đó, sau đó ẩn mình trong một góc không xa."
Anh tìm em có chuyện gì?"
Cô hai mềm giọng hỏi, cô gái bình thường cực kỳ kiêu ngạo giờ đây lại nhu hòa như một sợi bông."
Khoan vội hỏi, anh muốn hôn em."
Jensen khó dằn lòng nói.Ngay sau đó là một khoảng yên tĩnh khiến người ta khó thở, giữa khoảng không vắng lặng dần truyền tới tiếng liếm mút ái muội và tiếng quần áo cọ xát nghe sột xoạt.Dù đã sớm biết giữa họ có quan hệ mờ ám, nhưng không nghĩ đã tới mức này, sinh hoạt cá nhân của các quý tộc quả nhiên thối nát tới vậy, ngay cả những quý cô cũng lăn lộn với người hầu, không khác gì những ả đàn bà phóng đãng ngoài kia.
Tôi lẳng lặng nép ở một góc khuất, cố hết sức thở thật nhẹ nhàng để tránh bị họ phát hiện.Đôi nam nữ đang mải đắm trong men tình, đương nhiên không phát hiện ra có người trốn ở phía sau, tôi thậm chí còn nghe được tiếng quần áo loạt xoạt rơi xuống."
Đừng, mau ngừng tay, chúng ta phải thật cẩn thận, bằng không sẽ bị phát hiện mất."
Jensen thở hổn hển đấy Marguerite ra."
Ôi, Jensen yêu quý của em, chẳng lẽ anh không muốn em sao ?"
Giọng nói Marguerite hiển nhiên đã động tình."
Muốn, đương nhiên anh muốn em lắm, nhưng không phải bây giờ.
Nếu hiện tại anh muốn em chính là hại em, anh yêu em như vậy sao nỡ làm tổn thương em chứ, chúng ta phải chờ thôi."
Jensen nói: "Anh mạo hiểm tới tìm em là vì chuyện này, anh muốn em đáp ứng chủ nhân, gả cho Tử tước Wilson."
"Cái gì ?
Anh cũng muốn em gả cho lão!
Chẳng lẽ anh không biết lão..."
Marguerite cất cao giọng."
Hưm, nói nhỏ thôi, em không phải yêu anh sao ?
Nếu yêu anh, hãy nghe lời anh đi.
Chỉ cần em gả cho một kẻ có tiền là được, anh chỉ sợ em gả cho những người đàn ông đẹp trai khác, em sẽ chóng quên đi anh."
Giọng điệu của Jensen mang theo chút tủi thân."
Ôi, người yêu của em, anh khờ quá, bất kể là gả cho ai em cũng chỉ yêu một mình anh, nhưng Tử tước Wilson kia..."
"Lão có tiền, hơn nữa lại ngu ngốc, chẳng lẽ không phù hợp cho chúng ta quá sao ?"
Jensen nói: "Chớ nghe lời cô Catherine, cô ta chỉ muốn gả cho lão, bởi cô ta biết chủ nhân không thể tìm được đối tượng liên hôn tốt hơn nữa."
"Ôi thật vậy chăng ?
Thật là sẽ không còn ai tốt hơn?"
Marguerite nôn nóng hỏi."
Cũng như em nói, cái tên anh họ lưng còng của em còn tốt hơn, đáng tiếc hắn đâu có hứng thú muốn cưới chị em của em làm vợ."
Jensen nói.Marguerite hụt hẫng nói: "Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị nữa, báu vật của anh, nghe anh đi không sai đâu."
Jensen lại ôm lấy Marguerite, tay cũng luồn vào trong váy áo của cô ta.Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng rên rỉ cố nén của Marguerite, xuân tình dạt dào, hệt như tiếng một con mèo gọi đực."
Đừng, đừng...
đừng đi mà..."
Marguerite bắt lấy tay Jensen, "Đến phòng em đi, không ai biết đâu."
"Không, quý cô tôn quý của tôi."
Jensen xoa những ngón tay ướt át của mình: "Chúng ta phải đợi tới lúc em được gả đi, em hiểu không?
Vì tương lai hai ta."
Hai người sửa sang lại áo xống, khó khăn rời xa nhau.Tôi bước ra từ trong bóng tối, dưới ánh trăng, một cái dải lụa của cô Marguerite đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.Đó là một dải lụa quấn áo trong, bọn họ thực sự quá mức bất cẩn.