Lúc trời chạng vạng, tôi lại cầm hai quyển sách tới phòng của Nam tước.Trong phòng có lò sưởi ấm áp, trên tủ đầu giường có một giá nến ba đầu, những ngọn nến đang tỏa ánh sáng mờ ảo.
Nam tước Oscar lẳng lặng tựa vào chiếc gối mềm màu xanh biển đặt ở đầu giường, chàng nhắm nghiền mắt, tựa hồ như đã ngủ say.Tôi nhẹ nhàng bước qua, muốn đắp chăn lại đàng hoàng cho chàng.
Chàng lại đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt ở trước ngực mình, sau đó như suy tư liếc mắt nhìn tôi một cái, có chút không vui nói: "Cậu tính làm gì ?"
"Tôi nghĩ ngài đã ngủ, không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh."
Nam tước nói: "Không cần, tôi chưa muốn ngủ."
Tôi đem sách đặt ở tủ đầu giường: "Ngài có muốn tôi đọc sách cho ngài nghe không ?
Mấy quyển này là mới lấy tới."
"Tôi có nói với bác, mấy ngày tôi ở trang viên Monteir cậu sẽ tới chăm sóc tôi."
Nam tước bỗng nhiên nói."
Thưa, ngài Tử tước đã cho gọi tôi rồi."
Nam tước lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi một hồi, nhíu mày hỏi: "Sao, được làm người hầu cận tôi cậu thấy không vui sao ?"
"Sao lại vậy?
Tôi rất vui mà."
"Vẻ mặt cậu nói cho tôi biết cậu cũng không vui vẻ gì lắm.
Tôi cho cậu cơ hội, cậu lại không biết cám ơn."
GIọng nói của Nam tước lạnh dần, "Cậu có bất mãn gì cứ nói hết ra."
Tôi rất xấu hổ, chàng nhất định phải thấy vẻ mặt hưng phấn của người khác mới được sao ?
Kiếp trước chàng cũng bắt ép tôi làm hầu cận, cả ngày mặt tôi đều nhăn nhó khó chịu, có bao giờ nghe chàng oán giận tiếng nào đâu."
Hầu hạ ngài là vinh hạnh của tôi, tôi chỉ là... là...
Tôi là một người hầu, cần duy trì sự nghiêm cẩn mọi lúc."
Cái khó ló cái khôn, tôi tìm đại cái cớ ứng phó chàng.Ngài Nam tước có vẻ hài lòng gật đầu: "Tôi đang chán lắm, tìm chuyện gì hay ho làm đi."
"Hay để tôi đọc sách cho ngài nghe."
"Buổi tối đọc sách rất hại mắt, đôi mắt cậu đẹp như vậy, nếu..."
Nam tước sửng sốt, tựa hồ vừa ý thức mình đã nói những lời không nên nói, vì thế chàng ngưng bặt, sau đó mím môi thật chặt.Tôi cúi đầu hoảng hốt, mắt nhìn trân trối cái chân giường, nghĩ thầm sao chàng lại nói những lời như "đôi mắt cậu đẹp như vậy", chẳng lẽ chàng đã thấy hứng thú với tôi chăng ?
Tôi nhớ rõ vào đời trước, thật lâu về sau trong một bữa tiệc chàng mới bắt đầu biểu lộ một chút hứng thú với tôi, đêm đó chàng uống sau, đè tôi ở một hàng hiên tối mịt, liên tục lặp đi lặp lại nói thích tôi, lúc ấy tôi khiếp sợ vô cùng, còn nghĩ chàng nhận nhầm tôi thành một tiểu thư nào đó..."
Đôi mắt của con người là bảo vật mà Chúa đã ban tặng, dẫu cho nghèo hèn hay sang giàu, bất luận là ai cũng phải thực trân trọng đôi mắt của mình."
Nam tước không được tự nhiên nói."
Vâng thưa ngài, ngài nói rất đúng."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.Trong phòng nhất thời im phăng phắt, chỉ có thể nghe được tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi.Tôi chủ động kiếm cớ phá tan bầu không khí xấu hổ này, đề nghị: "Hay tôi hầu ngài chơi cờ được không ?"
"Cậu biết chơi cờ ?"
Giọng điệu của chàng có hơi ngạo mạn, "Không nghĩ tới một người hầu cấp thấp nhỏ nhoi mà không những biết chữ, còn biết chơi cờ nữa, ngoài ra cậu còn biết làm gì nữa ?"
"Tôi cũng chỉ học chơi cờ một chút thôi."
"Được, dù sao cũng đang nhàn rỗi."
Nam tước nói.Tôi mang bàn cờ tới, đặt ở đầu giường của Nam tước, sau đó ngồi ở cái ghế đặt bên giường cùng chàng chơi cờ.
Bàn cờ cách tôi hơi xa, mỗi lần muốn đi bước nào tôi phải hơi nhoài người, có chút khó khăn."
Ngồi đó chơi không tiện, cậu lên giường ngồi đi."
Nam tước nói."
Như vậy không đúng quy củ, là việc rất thất lễ thưa ngài."
Tôi vội vàng từ chối."
Cậu còn biết là thất lễ cơ à."
Nam tước châm chọc nói: "Vậy cái kẻ lần đầu tiên tới chăm sóc tôi đã tự tiện bò lên giường tôi là ai vậy nhỉ."
Mặt già của tôi đỏ bừng, nói cái gì mà 'bò lên giường' quá đáng vậy chứ, nghe cứ như thể ám chỉ có những chuyện không đứng đắn đã xảy ra ở đây vậy, sao chàng có thể áp đặt lên đầu tôi như thế ?
Ngày đó chính chàng nói mình lạnh lắm, tôi chỉ thấy chàng đáng thương nên mới..."
Nên chớ xấu hổ nữa, lên đây ngồi đi."
Nam tước chỉ lên giường nói.Tôi đành leo lên ngồi đối điện chàng, hai chúng tôi vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm.
Chàng có vẻ rất hứng thứ với tôi, không ngừng hỏi chuyện của tôi."
Cho nên cha cậu sau khi rời nhà xong là không về nữa?"
Chàng hỏi."
Phải, chúng tôi đã nhờ người đi tìm, nhưng Thủ đô quá lớn, muốn tìm một người như tìm kim dưới biển vậy.
Hơn nữa không chừng ông ấy đã...
Qua nhiều năm rồi, chúng tôi cũng không ôm hi vọng gì nữa."
Nam tước cũng không bình luận gì, lại hỏi: "Cậu đã đi học rồi à ?
Ai dạy chữ cho cậu ?"
"Tôi chưa từng đến trường, tôi nhờ người mua sách rồi tự học lấy."
"Xem ra cậu cũng có ý chí, tương lai cậu tính làm gì chưa ?"
"Một người như tôi thì có thể làm gì chứ, mẹ tôi cảm thấy tôi có thể làm hầu cận cao cấp là đã rất có tiền đồ rồi."
Cục diện trên bàn cờ đã dần triển khai, tâm tư của tôi dần đặt hết lên đó, chờ tới lúc nhận ra thì tôi đã thắng Nam tước.Chàng nhướn mày, nheo mắt nhìn tôi: "Thú vị lắm, cậu là một người to gan đấy, chơi cờ với chủ nhân mà cũng dám thắng."
Tôi hơi hơi sửng sốt, xấu hổ nói: "Rất xin lỗi ngài."
Kỳ nghệ của tôi rất tốt, kiếp trước chơi cờ với Nam tước tôi cũng toàn thắng, chàng cũng chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn, ngược lại còn rất thích chơi cờ cùng tôi, tôi càng thắng đậm chàng lại càng cao hứng, nhưng mà tình huống hiện tại thì...Nam tước ném quân cờ sang một bên, "Không chơi nữa, tôi muốn nghỉ ngơi."
Tôi vội dọn dẹp bàn cờ, sau đó cúi người cung kính nói: "Chúc ngài ngủ ngon, tôi xin phép lui xuống."
"Ai cho phép cậu đi?"
Nam tước lại không vui."
Mời ngài ra lệnh."
Tôi vội vàng khom lưng xin chỉ thị.Nam tước dường như có chút rầu rĩ, chàng lặng im nhìn tôi.Tôi không biết mình lại làm gì chọc chàng tức giận, không lẽ là tại ván cờ kia ?"
Thật là một người vụng về."
Hồi lâu sau, Nam tước quay lưng nằm xuống, nói với tôi: "Đọc sách cho tôi nghe, chờ tôi ngủ thì đi."
Tôi dở khóc dở cười, vừa nãy còn dặn tôi phải bảo vệ mắt của mình, giờ lại muốn tôi đọc sách, quý ông thay đổi tính tình thất thường như thời tiết này là sao đây ?Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống, bắt đầu đọc sách dưới ánh nến.Lần này tôi chọn hai quyển thơ, tôi mở đại một quyển, sau đó nhẹ giọng đọc.
Lúc này tôi cũng thấm mệt, cảm thấy rất buồn ngủ, đặc biệt là dưới ánh nến có chút mờ ảo, trong đầu cũng không để ý mình đang đọc cái gì.
"Lòng em và cả thể xác nàyNguyện trao chàng hết thảyChỉ cần để lại đôi mắt nàyĐể em có thể dõi theo chàngTấm thân nàyChẳng có nơi nàoKhông thuộc về chàng...Chàng đoạt lấy sinh mệnhTrao lại tử vongNếu em còn gì đó để cho điChỉ mong được chàng nhận lấyNhưng hãy lưu lại đôi mắt nàyĐể em mãi được dõi theo chàng..."
Đây là một bài thơ dài, đọc được một nửa tôi mới phát hiện đó là thơ tình, tôi cố nén xấu hổ đọc cho hết, sau đó lại tiếp tục đọc một bài thơ khác.
"Tôi yêu gióHơn tất thảy trên đờiGió lớn tiếng gào khócGió lớn tiếng rên rỉGió giấu những tiếng khóc rên trên caoCố hết sức để bảo vệ sự yếu ớt này..."
Sau khi tiếng chuông lúc nửa đêm gõ vang, tôi cũng gắng gượng hết nổi."
Thưa ngài, ngài ngủ chưa ?"
Tôi nhẹ giọng gọi, không nhận được câu trả lời, người trên giường hẳn đã ngủ say.Tôi ngáp một cái, lặng lẽ thổi tắt giá nến ở đầu giường, cẩn thận đắp lại chăn cho Nam tước, sau đó mới ra khỏi phòng.Mà trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, người đàn ông trên giường trở mình.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, Nam tước Oscar sờ sờ lên gương mặt nóng hổi của mình...."
Công việc của một hầu cận bên người hoàn toàn khác với công việc thường ngày của cậu."
Quản gia Aaron chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh người tôi một vòng, "Nếu muốn hầu hạ ngài Nam tước thì phải sửa lại hết những thói xấu khi còn làm người hầu cấp thấp của cậu."
Mắt ông nhìn xuống đôi giày da dê của tôi, lắc đầu chán nản nói: "Nhìn xem, một tên ăn mày bên ngoài còn có thể diện hơn cậu, ngay hôm nay phải đổi một đôi mới đi."
"Vâng thưa ngài."
Tôi quẫn bách nói."
Chủ nhân muốn tôi huấn luyện cậu, nhưng cậu đã bắt đầu hầu hạ Nam tước, giờ huấn luyện cũng đã trễ rồi, cậu chỉ cần nhớ rõ chức trách của mình là được."
"Thứ nhất, cậu phụ trách việc ăn mặc của Nam tước, hết thảy đồ trên người của ngài ấy đều do cậu tự chuẩn bị, giúp ngài Nam tước chỉnh chu bước ra cửa là chức trách hàng đầu của cậu.
Thứ hai, cái gọi là hầu cận chính là khi Nam tước bước ra ngoài, cậu phải đi theo sau hầu hạ, hết thảy đáp ứng nhu cầu của chủ nhân, mang vác hành lý cá nhân của chủ nhân.
Thứ ba, những chi tiết trong sinh hoạt hàng ngày của Nam tước đều do cậu tự mình chăm sóc, ví dụ như tắm rửa thay quần áo, sau khi rời giường ngủ phải chuẩn bị điểm tâm và cà phê trong lúc ngài đọc báo, tất cả đều phải tự mình xử lý tốt."
Cuối cùng quản gia tổng kết lại: "Công việc này rất quan trọng, vốn không nên để người mới đảm nhận, nhưng đây cũng là cơ hội của cậu, nếu làm tốt thì tôi sẽ nhắc chủ nhân tăng tiền lương cho."
Aaron vỗ bả vai: "Hầu hạ ngài Nam tước cho tốt, có lẽ ngài ấy sẽ trở thành nam chủ nhân của trang viên Monteir, nếu cậu thực sự thành hầu cận bên người ngài, lúc đó cậu sẽ được một bước lên trời."
Tôi không biết phải nói gì, chỉ hàm hồ gật đầu.Tiếp tục làm người hầu bên người Nam tước ?
Đương nhiên không được, tôi sẽ ở lại trang viên Monteir, tôi còn muốn hoàn thành việc của mình.
Cứ tiếp tục ở bên cạnh ngài Nam tước, chỉ sợ tôi sẽ lại mang đến bất hạnh cho chàng...Sức khỏe của Nam tước đã hoàn toàn bình phục, sau khi khỏi bệnh, chàng lại không sốt ruột rời khỏi trang viên như trước, ngược lại vẫn an ổn ở lại, thường xuyên tụ tập cùng khách khứa, đôi khi cũng ra ngoài thăm viếng những quý ông ở vùng này.Vợ chồng Tử tước vô cùng mừng rỡ, phu nhân Tử tước còn nói thầm với ngài Tử tước lúc riêng tư: "Lúc nó đổ bệnh chúng ta đã chăm lo cho nó, cho nên nó mới cảm kích chúng ta.
Catherine lại không màng chuyện nó bị mắc bệnh truyền nhiễm, ngày nào cũng ghé thăm nó, hẳn là đã bị con gái chúng ta làm cảm động, cho nên mới chịu ở lại."
Tử tước Bruce lại không lạc quan như vợ của ông ta, ông cau mày nói: "Chỉ mong là vậy, có điều đối với Catherine mà nói thì nó lại không có vẻ gì hứng thú cho lắm."
"Chắc là do tính tình nó quá mức nghiêm túc, cháu trai ông cứ như con trai ngậm ngọc vậy, có lẽ chúng ta nên tổ chức một vũ hội xem sao."