- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm/Hoàn] Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc
Chương 40
Chương 40
"Lấy cái này, cái này nữa."
Khưu Bạch không ngừng đưa đồ cho Chu Viễn bỏ vào hành lý."
Cục cưng à, nhiều quá rồi."
Chu Viễn bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Ba người mang sáu túi được rồi, cái nào không cần thiết thì để lại, đến đó cần thì mua."
Khưu Bạch mím môi lưu luyến bỏ lại hoa khô mà hồi đó Chu Viễn tặng cho cậu.
Chu Viễn nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu mà bật cười, vì thế anh lấy nhánh hoa khô đó kẹp vào một quyển sách.Kỳ thi đại học đã trôi qua được hai tháng, Khưu Bạch được nhận vào Học viện Nghệ thuật và Công nghệ Trung Ương (Bắc Kinh), một số thanh niên tri thức trong thôn cũng đã nhận được giấy báo nhập học.Tất nhiên, điều gây sốc nhất là Chu Viễn, đã trở thành thủ khoa đầu tiên của tỉnh sau khi mở lại kỳ thi đại học với số điểm 476, và còn dư vài điểm để đậu Đại học Thanh Hoa*.*mình không tìm được thông tin về thang điểm thi ĐH của năm 1977 nên cũng không hiểu cách tính điểm thế nào á, có khác gì với TQ hiện tại k haHơn nữa, Chu Viễn không phải là thanh niên tri thức cũng chưa tốt nghiệp cấp ba, mà chỉ là một nông dân nghỉ học làm nông.
Điều đó đã truyền một làn sóng động lực mạnh mẽ, là một tấm gương về việc tự phát triển bản thân cho các ứng cử viên trong tương lai.Tỉnh đã cử một người đến phỏng vấn và thưởng cho anh 1.000 nhân dân tệ (~3tr5), để anh tập trung vào việc học và trở thành nhân tài xây dựng quê hương.Bây giờ người dân trong thôn đang xôn xao, thanh niên tri thức đậu đại học thì không có gì bất ngờ rồi nhưng chuyện mà họ không tin được là thằng nhóc nghèo hay lầm lì làm việc cũng vào được đại học, thậm chí còn là thủ khoa?!Hơn nữa lãnh đạo còn thưởng cho anh 1.000 tệ, là 1.000 tệ đó!
Bọn họ có nhịn đói nhịn khát chục năm cũng không dành dụm được nhiêu đó đâu.Người trong thôn đều hâm mộ ghen tị, thậm chí có người còn nhanh trí tính đến chuyện hôn sự của Chu Viễn.Nhìn kỹ thì Chu Viễn rất đẹp trai, dáng người cao to cường tráng, anh cũng cần mẫn kiếm tiền nuôi gia đình.
Bây giờ còn đậu đại học thì chắc chắn sẽ rất có tương lai.
Tuy tính tình không tốt nhưng bây giờ cũng đã là một người có học nên chắc chắn sẽ không vũ phu, chỉ cần biết dịu ngoan thì cuộc sống sẽ hạnh phúc như tiên.Lập tức những bà mai nối đuôi nhau chen lấn đến cổng nhà Chu Viễn.Bà mối vừa mở miệng là nửa tiếng sau vẫn chưa chấm dứt.
Làm mai rất nhiều kiểu người, cô gái này thì xinh đẹp mông to, chắc chắn sẽ sinh cho Chu Viễn một bé trai mập mạp.
Cô kia thì tính cách hiền dịu, siêng năng sạch sẽ, đảm bảo nhà cửa luôn gọn gàng ngăn nắp, và chăm bà nội tận hưởng tuổi già an nhàn.Bà nội Chu từ chối người này đến người khác, nhưng bà mối ở mười dặm tám trấn này như cá diếc qua sông, bà không bắt được hết.Đương nhiên, Khưu Bạch là người tức giận nhất, cậu nghe giọng nói oang oang của bà mối vang từ phòng bên cạnh mà tức muốn thành cá nóc.
Cậu mím chặt môi rồi nhéo thật mạnh vào cánh tay Chu Viễn.Chu Viễn cũng không khó chịu, dù sao anh cũng da dày thịt béo nên cứ để Khưu Bạch xả giận cũng không thấy đau đớn chút nào.
Anh ôm người vào lòng, hôn lên môi mấy cái rồi mỉm cười - thấy Khưu Bạch ghen anh rất vui.Nhưng sau khi Khưu Bạch ép khô anh bốn đêm liên tiếp thì Chu Viễn lại thấy không ổn.
Không phải là anh không được, mà là Khưu Bạch không được, bởi vì quá ham mê sắc đẹp nên lúc này dưới hai mắt cậu là hai đám mây xanh đen, toàn thân đầy vết bầm tím, ban ngày chỉ có thể nằm sấp, cũng không đi đâu được.Chu Viễn thấy mà đau lòng muốn cậu nghỉ ngơi vài ngày.
Nhưng anh vừa từ chối, Khưu Bạch lại bĩu môi giả vờ muốn khóc, quấy khóc nói rằng Chu Viễn không còn yêu cậu nữa, muốn bỏ trốn với mấy cô gái khác đúng không.Người thanh niên trách cứ như thể Chu Viễn thật sự đã làm ra chuyện có lỗi với cậu.
Nhưng Chu Viễn lại thấy sự bất an ẩn giấu đằng sau vẻ mặt không chịu nói lý đó.Khưu Bạch đang sợ, bởi vì sợ nên lừa gạt bản thân và dùng tình dục để chứng minh Chu Viễn là của cậu.Sau khi hiểu được điều này, ngày hôm sau khi bà mối lại đến cửa, Chu Viễn lập tức lạnh mặt đuổi người ra ngoài, sau đó đóng cửa bắt đầu thu dọn đồ đạc.Dù sao thì anh cũng sẽ rời khỏi đây để đến thủ đô.
Sắp nhập học rồi nên bây giờ chuẩn bị trước là vừa kịp."
Không biết có còn về đây không nữa?"
Khưu Bạch tự lẩm bẩm, cậu nhìn khoảng sân nhỏ nơi mà cậu đã sống được hai năm, ở đây chứa đựng quá nhiều ký ức của cậu và Chu Viễn.Phải lòng từ cái nhìn đầu tiên, mập mờ tìm hiểu lẫn nhau, hoảng loạn sau những cái chạm đầu tiên và tỏ lòng sau khi ở chung.Đột nhiên nhớ tới vẫn còn một thứ rất quan trọng mà mình chưa lấy, Khưu Bạch chạy vào nhà cố gắng tháo xích sắt trên bậu cửa sổ, rồi mỉm cười lắc lắc với Chu Viễn.Ánh mắt Chu Viễn dán chặt vào đó, không biết có phải anh đang nhớ lại ký ức u ám nào hay không mà lập tức lạnh mặt."
Đừng lấy cái này."
Chu Viễn nói."
Sao không mang theo?"
Khưu Bạch nhét xích sắt vào túi mình rồi nghiêng người hôn lên má Chu Viễn, thì thầm vào tai anh: "Em đi đâu cũng là chó của chủ nhân mà, chủ nhân phải xích em lại chứ."
Chu Viễn lập tức thở dốc, liếc nhìn cảnh cáo Khưu Bạch như muốn bảo đừng nghịch.
Nhưng vẻ mặt của anh đã dịu dàng hơn nhiều so với vừa rồi, anh nhẹ nhàng niết vai cậu.Bà nội Chu ngán ngẩm nhìn hai đứa cháu trai ở bên kia, xoa da gà nổi đầy người rồi xách hành lý lên xe bò trước."
Có còn về đây không anh?"
Khưu Bạch ngồi lắc lư trên xe bò nhìn thôn nhỏ càng ngày càng xa."
Nếu em muốn thì Tết mình về."
Thật ra Chu Viễn và bà nội Chu đều không lưu luyến nơi này dù họ đã ở đây hơn mười năm.
Tình cảm dựa trên việc hòa hợp với mọi người, mà thôn dân thì chưa bao giờ chấp nhận họ nên họ cũng không có ấn tượng tốt với người trong thôn.Cho nên Chu Viễn chưa bao giờ nghĩ tới cảnh mình quay về.Khưu Bạch liếc nhìn chú Lưu đang đánh xe rồi lén nắm lấy ngón tay của Chu Viễn và thì thầm: "Anh đi đâu thì em đi đó."
Chu Viễn nắm lại tay cậu, thấp giọng đáp: "Ừ."
Sau hai ngày đi tàu, ba người đã đến thủ đô.Trước tiên tìm một nhà khách để nghỉ, dọn hành lý cho bà nội Chu, sau đó hai người đi tìm nhà."
Mua hay thuê nhà?"
"Theo ý em."
Hiện tại chưa có căn hộ chung cư mà chỉ có nhà dưới đất với nhà sân vườn.
Tất nhiên, Khưu Bạch muốn mua nhà sân vườn vì sau này giá nhà sân vườn sẽ tăng lên mức giá cao ngất trời, nên tương lai rất có lợi.
Nhưng bây giờ trong tay lại không được hơn 2.000 tệ nên việc mua nhà chỉ là giấc mơ.Hai người lên xe buýt đến khu vực lân cận của Đại học Thanh Hoa, đi bộ hỏi thăm dọc đường cuối cùng tìm được một căn nhà cho thuê trong hẻm.Có khoảng sân nhỏ sạch sẽ rộng rãi, cửa nhà ở hướng bắc, hướng nam có hai phòng ở trái và phải, có một phòng để đựng đồ lặt vặt.
Nội thất khá đầy đủ gồm bàn, ghế, tủ, giường, khuyết điểm duy nhất là không có bếp củi.Chủ nhà nói: "Bây giờ mọi người đều đốt bếp than, không được đốt củi nữa.
Nhưng cũng ấm, không lạnh đâu."
Khưu Bạch gật đầu, cậu nhìn trong nhà rồi nhìn ra sân, giữa sân có một cây táo tàu chớm nở nụ xanh.
Ngoài ra xung quanh còn trồng vài bụi hoa nhưng đã khô héo."
Đó là hoa gì?"
Chủ nhà: "Hoa hải đường, đinh hương với mẫu đơn, tới hè chúng sẽ nở rất đẹp."
Bên trái sân có một cái giếng tối om.
Khưu Bạch đứng ở rìa nhìn vào liên bị Chu Viễn kéo mạnh lại.Chủ nhà cũng giật mình, vỗ ngực nói: "Cẩn thận, coi chừng ngã xuống."
Một lúc sau, ông nói thêm: "Nước máy có sẵn có thể dùng thoải mái, nên nếu không dùng giếng thì đậy lại cho an toàn."
Khưu Bạch ngượng ngùng gãi đầu: "Một tháng bao nhiêu vậy?"
Chủ nhà quan sát hai người nhìn là biết không phải người nghèo, vì vậy ông do dự nói: "Mười hai."
Khưu Bạch nghe là biết chủ nhà nói dối, trước đó họ cũng nhìn trúng một căn cũng có sân nhưng nhỏ hơn căn này, giá thuê sáu tệ.Vì thế Khưu Bạch suy nghĩ một hồi, "Mười tệ."
Chủ nhà nghe vậy cau mày, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Khưu Bạch, sau đó nhìn Chu Viễn... người đàn ông này không có biểu cảm gì nên không thể nhìn thấu.
Chủ nhà nghĩ thầm ngôi nhà này đã bị bỏ trống vài năm, bây giờ trường đại học mở cửa nên mọi người mới lũ lượt đi tìm nhà.
Nhưng những sinh viên thường là có phụ huynh hỗ trợ và không đủ khả năng chi trả, mười tệ đã là số tiền cao nhất mà ông từng gặp."
Được rồi, chỉ mười tệ thôi."
Khưu Bạch liếc mắt hỏi ý kiến Chu Viễn, đương nhiên Chu Viễn sẽ không phản đối.Hai bên viết một bản hợp đồng đơn giản và lấy dấu vân tay.
Một tay giao tiền, một tay giao chìa khóa.Sau đó, cả hai đến các hợp tác xã cung ứng và tạp hoá để mua nhu yếu phẩm hàng ngày và dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.
Trong lúc quét sân, Khưu Bạch phát hiện trên tường sân mọc ra một nhánh cây dài sang sân nhà bên cạnh.Cậu bước lên thang, dựa vào tường nhìn xuống, hà hốc miệng vì ngạc nhiên.Đó là một khoảng sân ba sảnh rất chính thống, có cổng, tường bình phong, cổng hoa treo, hành lang uốn khúc... rất đồ sộ và cổ kính.
Ánh mắt Khưu Bạch nhìn chăm chút, nếu có một căn nhà như thế này trong đời thì quá đủ trọn vẹn rồi."
Em đang nhìn gì vậy?"
Chu Viễn cầm chổi hỏi từ phía dưới.Khưu Bạch không quay đầu: "Nhìn ngôi nhà mơ ước của em."
Chu Viễn nhướng mày rồi leo lên xem cùng cậu, sau khi thấy thì im lặng một lúc lâu.
Khưu Bạch vỗ anh một cái: "Nhìn đến ngơ luôn rồi?
Nào anh có tiền, anh phải mua cho em đó."
Cậu chỉ nói đùa thôi nhưng không ngờ Chu Viễn lại nghiêm túc gật đầu, hiển nhiên đã ghi nhớ lời đó vào lòng.Vài năm sau, khi Chu Viễn cầm số tiền khổng lồ đầu tiên kiếm được mua một căn nhà, sau đó đặt một chùm chìa khóa vào tay Khưu Bạch, cậu đã sửng sốt không nói nên lời.Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại cả hai vẫn chưa đủ khả năng.
Thấy Chu Viễn coi trọng lời nói của mình như vậy đã khiến Khưu Bạch cảm động không thôi.Thật ra từ ngày thuyết phục Chu Viễn học tập và thi đại học, cậu đã biết Chu Viễn sẽ đi một con đường hoàn toàn khác với sách gốc, có thể anh sẽ không trở thành ông trùm bất động sản nhưng cậu cũng không để ý chút nào.
Cậu chỉ muốn Chu Viễn làm những gì mình thích, có thể kiếm tiền hay không, có trở thành người giàu nhất Trung Quốc hay không cũng không quan trọng.Vận mệnh của Chu Viễn thuộc về anh, kiếp này anh nên sống hoàn toàn trọn vẹn, sống cho chính mình.