Chương 3: Nhóc yếu đuối, đáng thương và bất lực
Ông lão mặc áo da trông khá thời thượng, không chỉ vì cách ăn mặc mà cả trong khí chất và tâm thái.Ông bước đến bên giường và ngồi xuống, đột nhiên trở nên hòa nhã với Yến Hỉ Thần, "Đã đến nước này rồi, nếu không nói rõ ràng thì không được nữa nhỉ!"
"Ông nội!"
Đoạn Minh Dật rõ ràng không đồng tình với cách làm của ông.Nhưng cuối cùng, dưới sự kiên định của ông lão, Đoạn Minh Dật miễn cưỡng bước đến bên cạnh Yến Hỉ Thần.
"Chính thức làm quen một chút, ta là Đoạn Vân, ông nội của thằng bé này.
Sáng nay ta nhặt được cậu trên đường số 8 rồi đưa về đây."
Ông lão chìa tay ra, trong mắt dần ánh lên ý cười.
Tấm lưng còng còng lúc trước giờ cũng thẳng dần lên, trên người toát ra khí thế mà trước đó không hề có, "Ta cũng là một trong những Thủ Vọng Nhân của khu C.
Chào mừng cậu tỉnh lại, đứa trẻ của ta."
Bên trong tiệm bánh mì, hương thơm của bánh nướng lan tỏa khắp không gian, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, ấm áp rọi vào.
Tấm biển CLOSE đã được lật lại, lò nướng vẫn đang kêu vo vo nhưng trong tiệm không còn ai.Yến Hỉ Thần ngồi bên cửa sổ, như đang mộng du.
Một lượng lớn thông tin và nhận thức mới lạ đang cuồn cuộn tràn vào tâm trí, khiến đầu óc choáng váng.
Cậu thật sự cần chút thời gian để tiêu hóa tất cả.Vừa mới đây thôi, cậu còn rất nhiều thắc mắc, nhưng trong quá trình nghe Đoạn Vân và Đoạn Minh Dật kể lại mọi chuyện, cậu dần bình tĩnh lại, tâm trí cũng lắng xuống.
Nhiều hơn hết, là một cảm giác khó tin đến mức quay cuồng.Theo lời của Đoạn Vân, hiện giờ cậu đã không còn ở trong thế giới ban đầu nữa.
Không chỉ vậy, ông còn nói với cậu rằng hai mươi năm sống an nhàn, thuận lợi mà cậu từng có, thật ra chưa từng tồn tại.
Tất cả chỉ là một giấc mơ.Yến Hỉ Thần đột nhiên nhớ lại cậu bé kia.
Hồi đó, cậu bé từng nói rằng... muốn cậu tỉnh khỏi "Utopia" của chính mình.Đoạn Vân nghe vậy thì cau mày: "Cậu bé?
Là nó đã dẫn cháu ra ngoài à?"
"Có thể nói như vậy."
"Chuyện này...
để ta ghi chú lại đã."
Ông lão dùng đũa chấm nước, vẽ một vòng tròn lên mặt bàn."
Thế giới mà trước đây cháu sống cuộc đời hoàn hảo đó, chúng tôi gọi nó là...
'Thế Giới Giả Tưởng'.Nơi ấy là kết tinh từ khát vọng sâu kín trong tiềm thức con người, là mộng cảnh lý tưởng do chính họ tạo ra.
Nhưng Thế Giới Giả Tưởng lại quá giống thật, đến mức người trong đó khó lòng nhận ra.
Chỉ khi nào họ bắt đầu nghi ngờ, mất niềm tin vào thế giới xung quanh thì họ mới có thể tỉnh dậy.Yến Hỉ Thần chính là một trong số ít người đó."
Vậy... nơi này là đâu?
Nơi này cũng chẳng giống một thế giới thật sự."
Yến Hỉ Thần nghiêm túc hỏi."
Nơi này cũng không phải Thế Giới Thực.
Đây là 'Thế Giới Khác'."
Đoạn Vân lại dùng đũa chấm nước, vẽ thêm một vòng cung tạo thành hình tròn khác."
Thế Giới Khác?"
"Silent Hill*, chơi bao giờ chưa?"
Đoạn Minh Dật chen vào.* Silent Hill (サイレントヒル Sairento Hiru, tạm dịch: Đồi Câm Lặng) là một trò chơi điện tử thuộc thể loại kinh dị sinh tồn trên hệ máy PlayStation được phát hành bởi Konami và phát triển bởi Team Silent.
Các nhân vật người chơi trong series trải qua một sự thay đổi đen tối thỉnh thoảng của thực tế được gọi là "Thế giới khác". [Trong thực tế này ... ] Các nhân vật trong series trải qua ảo tưởng và gặp phải các biểu tượng hữu hình của các yếu tố từ tâm trí vô thức, trạng thái tinh thần và những suy nghĩ sâu thẳm nhất của họ khi hiện diện trong đó,.... [
https://en.m.wikipedia.org/wiki/Silent_Hill ] Gương mặt Yến Hỉ Thần hiện lên vẻ phức tạp, cậu gật gật đầu: "Thế giới chia làm ba tầng, Thế Giới Thực, Thế Giới Giả Tưởng và Thế Giới Khác.
Ba tầng này nằm chồng lên nhau, lại giúp nhau độc lập.
Nhưng đây không phải là thiết lập của trò chơi sao?
Thì ra không phải tôi sống trong mơ mà là xuyên vào trong trò chơi rồi hả?"
"Cháu hiểu vậy cũng được.
Không gian này hình thành bởi ý chí con người, vì thế trông bề ngoài giống môi trường sống quen thuộc.
Nhưng thực chất lại hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện thực."
Không khí giữa ba người lặng ngắt như tờ trong vài giây.Yến Hỉ Thần trông như bị đông đá tại chỗ.Vài giây sau, cậu đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài, "Chắc chắn là mình đang mơ rồi!"
"Cậu nhất thời không thể chấp nhận được cũng là chuyện bình thường."
Đoạn Minh Dật lên tiếng, giọng nói không hề kiên nhẫn như ông nội của mình, "Cứ coi như mình xuyên không đi, nghĩ vậy có khi còn dễ tiếp nhận hơn.
So với Thế Giới Giả Tưởng, ít nhất ở Thế Giới Khác này chúng ta vẫn còn giữ được ý thức tỉnh táo."
Yến Hỉ Thần khựng lại trong chốc lát, rồi quay lại, ngồi xuống chỗ cũ với vẻ miễn cưỡng, "Nói cụ thể hơn đi."
"Trước đó cho tôi hỏi cậu một câu."
Đoạn Minh Dật ngồi xuống bên cạnh Đoạn Vân, lần đầu tiên cho thấy vẻ nghiêm túc trong giọng nói và thần sắc, "Cậu có tin rằng, trên đời này có những thứ có thể thay đổi chỉ bằng ý chí của con người không?"
"Tôi không tin."
Yến Hỉ Thần đáp dứt khoát sau một thoáng do dự, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, "Tôi tin vào khoa học."
"Vậy khỏi bàn tiếp đâu!"
Đoạn Minh Dật ném cây bút trong tay xuống bàn, dựa người ra sau như thể chẳng còn gì đáng để nói.Cái người này, tính tình đúng là khó chịu thật..."
Được rồi, tôi tin."
Yến Hỉ Thần lập tức chuyển giọng, biết điều mà đầu hàng, "Nói tiếp đi, tôi cầu xin cậu."
"Sau khi thoát ra khỏi Thế Giới Giả Tưởng, chúng ta sẽ đến nơi này — Thế Giới Khác.
Nhưng không ai có thể trở về Thế Giới Thực.
Tất cả chúng ta...
đều bị mắc kẹt ở đây."
Đoạn Minh Dật hít một hơi sâu, vẻ mặt không hề giống như đang nói đùa.Cậu ta đứng dậy, kéo lên tấm rèm che cửa sổ.
Ánh sáng tràn vào rọi thẳng vào không gian như một thanh kiếm chói lọi.Từ khung cửa, Yến Hỉ Thần có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài, đèn đỏ ở góc ngã tư, những món hàng được trưng bày trong tủ kính,... mọi thứ đều chân thật đến kỳ lạ.Nếu giờ phút này có ai xuất hiện và nói với cậu rằng tất cả chỉ là một trò đùa, một màn dàn dựng kỳ công, thì Yến Hỉ Thần chắc chắn sẽ không do dự mà tin ngay."
Cậu nên thấy may mắn vì nơi này ít ra vẫn là không gian của ý chí con người, không giống trong trò chơi đầy rẫy quái vật."
Đoạn Minh Dật hạ giọng, ánh mắt trở nên tối tăm, "Dù đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn cả quái vật."
Đến giây phút này, từng lời nói của Đoạn Minh Dật và Đoạn Vân như những cơn sóng thần ập vào tâm trí Yến Hỉ Thần, từng đợt, từng đợt đánh tan mọi nền tảng nhận thức của cậu về thế giới này.Điều khiến cậu khó chấp nhận nhất chính là việc họ khẳng định rằng toàn bộ ký ức của cậu — tất cả những gì từng quen thuộc và quý giá — đều là giả tạo, là ảo ảnh do tiềm thức khát khao mà tạo nên.Không thể nào...Mùi sữa nóng buổi sáng mẹ pha, hương trứng chiên thơm nức ba làm, chiếc kẹp tóc lấp lánh pha lê trên đầu cô em gái nhỏ...
Từng chi tiết, từng hơi thở, cậu nhớ rõ như thể chúng đang hiện diện trước mắt.Làm sao... có thể là giả được?"
Chuyện đó... làm sao có thể?"
Yến Hỉ Thần khó khăn cất tiếng, cổ họng khô khốc, "Ký ức của tôi từ nhỏ tới lớn không hề bị gián đoạn.
Cuộc sống tôi từng có, sao có thể không thật?"
"Tôi đã nói rồi, tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt trong này."
Đoạn Minh Dật nhìn thẳng vào cậu, trong ánh mắt ấy không chỉ có sự sắc bén, mà còn ẩn chứa điều gì đó khó diễn tả, có lẽ là đồng cảm, "Khi ở trong Thế Giới Giả Tưởng, giống như bị mắc kẹt trong một cơn mộng dài.
Cậu sẽ không cảm nhận được mình đang sống trong ảo ảnh."
Yến Hỉ Thần cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, mỗi âm tiết phát ra đều khô cằn như bụi cát, "Vậy...
Thế Giới Thực..."
"Tạm thời không có lối ra."
Đoạn Vân cắt ngang, nụ cười trước đó đã hoàn toàn biến mất, ông đưa tay vạch một dấu chéo tưởng tượng giữa ba thế giới.Hương thơm của bánh mì vẫn len lỏi trong không khí, lớp kính đọng lại sương mờ mờ, ánh nắng ngoài kia dịu dàng như cũ nhưng Yến Hỉ Thần đã đổ đầy mồ hôi lạnh."
Ông...
đang nói thật sao?"
"Ta rất nghiêm túc."
Đoạn Vân gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị đến đáng sợ."
Nếu là thật... vậy vì sao tôi hoàn toàn không có bất kỳ ký ức gì về Thế Giới Thực?"
Yến Hỉ Thần vẫn cố biện minh.Đoạn Minh Dật chỉ vào thái dương của mình: "Vì thời gian cậu ở trong Thế Giới Giả Tưởng càng dài, ký ức về Thế Giới Thực sẽ càng mờ nhạt.
Thời gian dần trôi cho đến một ngày, cậu sẽ hoàn toàn quên sạch mọi thứ thuộc về thực tại.
Đó là lý do tôi nói, ít nhất ở Thế Giới Khác này, cậu vẫn còn thức tỉnh."
Đầu óc Yến Hỉ Thần mơ màng, hỗn loạn như lạc vào một hầm băng không có lối thoát.
Cậu thậm chí không còn biết mình nên cảm thấy gì, hay phản ứng ra sao."
Rồi cậu sẽ quen thôi."
Đoạn Vân lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai cậu như một sự an ủi, "Về nơi này —Thế Giới Khác, còn rất nhiều điều cậu chưa biết.
Về sau thắc mắc sẽ ngày một nhiều hơn.
Nhưng thời gian sẽ giúp cậu từng bước hiểu rõ tất cả."
"Địa chỉ tôi ghi trong mảnh giấy đưa cậu là nơi ở của Thủ Vọng Nhân chính khu C, chúng tôi gọi ông ấy là ngài Vu.
Cậu cứ tới tìm ông ấy, ông ấy sẽ cho cậu một lời giải thích."
Đoạn Minh Dật đứng dậy.
Hành động đó chính là tín hiệu chấm dứt cuộc trò chuyện này."
Tôi còn một câu hỏi cuối.
Cái gọi là 'Thủ Vọng Nhân'... rốt cuộc là gì?"
Yến Hỉ Thần cũng đứng dậy theo."
Tạm hiểu là người quản lý khu vực này."
Đoạn Minh Dật nhíu mày, "Nói chi tiết thì phức tạp lắm.
Cậu mới đến đây, tôi hiểu cậu rất muốn làm rõ mọi thứ.
Nhưng nếu bây giờ tôi nói hết ra, có khi não cậu cũng không tiêu hóa nổi đâu.
Những thứ này... sau này rồi cậu sẽ dần hiểu."
Ông lão đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng nói ôn hòa hơn: "Tiểu Dật ban đầu không muốn chúng tôi nói với cậu nhiều như vậy, nhưng tình hình của cậu có vẻ hơi đặc biệt.
Mới đến Thế Giới Khác mà đã dính vào rắc rối, ra ngoài nhớ phải cẩn thận đấy."
Rắc rối?Yến Hỉ Thần lập tức nghĩ đến người phụ nữ đã tấn công mình trước đó, và phản ứng chiến đấu đáng kinh ngạc mà cơ thể cậu đã bộc phát trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.Suốt hai mươi năm nay, cậu chỉ là một ông chủ quán trà sữa.
Trước kia có ngồi văn phòng một thời gian, cũng chỉ là làm mấy công việc giấy tờ nhàn hạ.
Nhưng vừa rồi, khi cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể cậu lại phản xạ như thể đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt suốt nhiều năm.
Tốc độ, sức mạnh, độ chính xác — tất cả đều hoàn hảo đến kinh ngạcCậu không thể giải thích vì sao cơ thể mình lại có một bản năng chiến đấu không khác gì được lập trình sẵn như thế.Yến Hỉ Thần bắt đầu không chỉ nghi ngờ thế giới, nghi ngờ cuộc đời, mà giờ đây, chính bản thân mình cũng trở thành một ẩn số."
Giờ thì đi được rồi đấy."
Đoạn Minh Dật chen lời, vẻ mặt đã hiện rõ sự mất kiên nhẫn.Yến Hỉ Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, ngơ ngác như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ sâu thẳm."
Tiểu Dật, cháu đưa cậu ấy đến chỗ ngài Vu đi, để xem ông ấy nói thế nào."
Ông lão xoay lưng về phía họ, cởi bỏ chiếc áo khoác da, giờ đây nhìn không khác gì một ông già hiền lành, nhân hậu, "Đã dang tay giúp người ta, thì nên làm cho trọn."
Trên đường người đến người đi tấp nập, trông chẳng khác gì một thế giới thật.Dù Yến Hỉ Thần vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được cái gọi là "thiết lập thế giới" này, cậu vẫn chăm chú quan sát từng con phố, từng góc ngã ba, như thể cố gắng tìm kiếm chút dấu vết quen thuộc nào đó.Nhưng nơi này không giống bất kỳ thành phố nào cậu từng biết.
Kiến trúc các tòa nhà xen kẽ lạ thường, có kiểu dáng từ những năm tám mươi, có cái lại hiện đại như vừa xây hôm qua.Dù vừa nãy Đoạn Vân đã giải thích rất nhiều, trong lòng Yến Hỉ Thần vẫn ngổn ngang vô số câu hỏi.Yến Hỉ Thần dây dưa không ngớt, khiến Đoạn Minh Dật gần như mất hết kiên nhẫn, một bên dẫn đường, một bên trả lời đủ loại vấn đề của cậu.Từ những gì Đoạn Minh Dật kể, Yến Hỉ Thần biết được: Thế Giới Khác được chia thành 26 khu, từ A đến Z, phân thành hai loại lớn: Khu An Định và Khu Hỗn Loạn.Khu An Định chủ yếu là nơi ở của dân thường, mỗi khu thường có từ 2 đến 3 Thủ Vọng Nhân.
Những người này không chỉ chịu trách nhiệm quản lý và bảo vệ cư dân, mà còn cùng nhau đưa ra các quyết sách quan trọng trong thế giới này.Còn Khu Hỗn Loạn thì đúng như tên gọi.
Nơi đó thường xuyên xảy ra các cuộc giao tranh, vô cùng nguy hiểm.
Nguyên nhân là vì Thế Giới Khác tồn tại hai thế lực với quan điểm đối lập, luôn trong trạng thái đối đầu."
Tại sao trong Thế Giới Khác lại có thế lực?"
Yến Hỉ Thần hỏi."
Chúng tôi muốn phá vỡ thế giới này để quay trở lại Thế Giới Thực.
Tất nhiên sẽ có những người không muốn làm điều đó, họ chỉ muốn tiếp tục sống trong cái thế giới có vẻ ngoài dịu dàng này mà thôi.
Điều đó cũng giống như có người muốn tỉnh lại, nhưng cũng có người chỉ muốn mãi mãi đắm chìm trong mộng đẹp."
Đoạn Minh Dật cau mày, có lẽ cậu ta nhận ra bản thân vừa lộ rõ sự khó chịu khi nhắc đến những người muốn bảo vệ thế giới này, nên lại nói thêm: "Không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là lập trường khác nhau thôi."
"Vậy là các người biết cách phá vỡ không gian này?"
Yến Hỉ Thần cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần."
Chỉ là một giả thuyết thôi, cũng không biết có hiệu quả hay không, nên lúc nãy mới nói với cậu là tạm thời chưa có cách nào quay về Thế Giới Thực.
Chúng ta thực sự đang bị mắc kẹt ở đây.
Mà mấy chuyện này để sau hãy nói."
Đoạn Minh Dật không giải thích nhiều, dừng bước, "Tới nơi rồi."
Tại ngã ba hình chữ Y, một tòa nhà hình tam giác như chiếc bàn ủi sừng sững hiện ra trước mắt, mang phong cách kiến trúc châu Âu thời Trung Cổ, trông giống như những tòa nhà ở khu tô giới Thượng Hải* xưa.*Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý.
Khu Tô Giới Pháp là một khu vực lịch sử quan trọng tại Thượng Hải, được xây dựng vào thế kỷ 19 và có kiến trúc kiểu Châu Âu rất đặc trưng.Đoạn Minh Dật và Đoạn Vân từng nói đây là khu C.
Thế Giới Khác này không phân chia theo các thành phố như ngoài đời, bản đồ thực tế không còn nhiều ý nghĩa, nhưng phong cách kiến trúc đặc biệt như vậy vẫn khiến Yến Hỉ Thần có cảm giác như xuyên không.Bước vào cánh cửa hình mũi tàu, bên trong là một đại sảnh lát gạch men bóng loáng.
Cách bài trí mang đậm phong cách Trung Hoa, hoàn toàn trái ngược với phong cách châu Âu bên ngoài.
Ngay chính diện là một quầy gỗ lớn, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp đang ngồi phía sau quầy, chăm chú đọc báo.Người đàn ông trung niên dường như chưa nhận ra có người bước vào, cho đến khi Đoạn Minh Dật dẫn Yến Hỉ Thần tiến lại gần và gõ nhẹ lên mặt quầy: "Chú Đức, có người mới đến."
Người trung niên được gọi là chú Đức khẽ rung tờ báo, liếc nhìn họ một cái rồi vắt chân đổi bên với vẻ lười nhác: "Ồ!"
Yến Hỉ Thần: "..."
Đoạn Minh Dật nói tiếp: "Chú dẫn cậu ta đi đăng ký được không ạ?"
Chú Đức ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt đảo qua Yến Hỉ Thần: "Cậu em mới đến trông khá bảnh trai đấy."
Yến Hỉ Thần khẽ liếc sang Đoạn Minh Dật.
Cậu không đọc ra được ánh mắt của cậu ta, nhưng trong lòng lại cảm thấy chú Đức như đang cố tình giả ngây giả dại."
Ngài Vu có ở đây không ạ?"
Rõ ràng người mà Đoạn Minh Dật nhắc đến là người đứng đầu nhóm Thủ Vọng Nhân Khu C."
Ông ấy ra ngoài giải quyết công việc rồi."
Chú Đức đặt tờ báo xuống, chậm rãi nói, "Hay là đưa cậu ta về trước đi, cũng không sao."
Đoạn Minh Dật tỏ rõ vẻ không vui, "Cậu ta đến từ lối vào của Khu C, dù gì cũng nên đăng ký thông tin trước đã chứ?"
Chú Đức vẫn bình thản, không mảy may nhượng bộ, "Cháu bảo ông nội cháu làm thủ tục cũng được mà.
Dù gì ông ấy cũng là Thủ Vọng Nhân."
Sắc mặt Đoạn Minh Dật càng lúc càng khó coi, trong khi chú Đức vẫn vững như bàn thạch, tùy cơ ứng biến, hoàn toàn không có ý định chịu thua.Sau khi chọc ghẹo Đoạn Minh Dật đủ rồi, chú Đức cuối cùng cũng buông tờ báo xuống: "Ngài Vu đang đi xử lý công việc ở khu khác, chưa biết khi nào mới quay lại.
Cứ để người mới ở chỗ ông Đoạn trước đi, cũng chẳng khác gì đâu."
Yến Hỉ Thần nhìn thấy bộ dạng Đoạn Minh Dật bây giờ – người lúc nào cũng cau có, ăn nói thì châm chọc – lần này lại bị người khác làm khó, không nhịn được thấy có chút thú vị.
Cậu đứng nhìn hai người giằng co gần mười phút, rốt cuộc Đoạn Minh Dật cũng không thể như mong muốn tống được "củ khoai nóng" là cậu đi, đành mặt mày không vui dẫn cậu quay trở lại đường cũ."
Xin lỗi nha."
Yến Hỉ Thần ngoài miệng thì xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại khá thoải mái, nhàn nhã bước theo sau lưng Đoạn Minh Dật, "Không ngờ tôi ở chỗ này lại là một củ khoai...
À không, một củ khoai lang nóng bỏng tay, ai gặp cũng ngại ấy chứ."
Đoạn Minh Dật bước đi phía trước không đáp lời.
Yến Hỉ Thần không nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, nhưng có cảm giác người kia vừa mới đảo mắt khinh bỉ.Đi thêm một đoạn nữa, cả hai đều im lặng không ai nói gì.
Đoạn Minh Dật bỗng hít sâu một hơi, quay người lại như thể cuối cùng không nhịn được mà muốn nói điều gì đó với Yến Hỉ Thần.
Nhưng ngay lúc cậu ta vừa xoay người, ánh mắt lập tức bị thứ gì đó phía trên đầu Yến Hỉ Thần thu hút."
Coi chừng!"
Yến Hỉ Thần còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Đoạn Minh Dật lao đến đẩy mạnh vào tường.
Lực đẩy đó không hề nhẹ, khiến lưng cậu đập vào tường đau điếng.Nhưng cậu chưa kịp kêu đau thì trước mặt đã vang lên tiếng kính vỡ răng rắc, chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.Yến Hỉ Thần ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở phía không xa trước mặt.
Cậu chết lặng.Ngay chỗ cậu vừa đi qua, hơn chục mảnh kính sắc như dao, dài cỡ cẳng tay đang cắm thẳng xuống nền đất.
Rõ ràng đây không phải kính thường, mà là những vũ khí bén ngót được dùng để giết người.