Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,739
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
293432452-256-k403758.jpg

[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Tác giả: NiMii02
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC
Tên gốc: Đồng học hôn ước 同学婚约

Tác giả: Kỉ Kinh
Edit & Beta: NiMi
Tình trạng truyện: Hoàn 67 chương + 5 phiên ngoại
Tình trạng edit: Đã hoàn thành
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad này và wordpress https://nimicorner.wordpress.com/ Tags: chualanhdammyhiệnđạisungđammỹ​
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Văn án


ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌCTên gốc: Đồng học hôn ước 同学婚约

Tác giả: Kỉ KinhEdit & Beta: NiMi.

Truyện được update hằng ngày tại website https://nimicorner.wordpress.com/Tình trạng truyện: Hoàn 67 chương + 5 phiên ngoạiTình trạng edit: Đã Hoàn

Văn án:Đi xem mắt gặp được bạn học thời cấp ba.Thật trùng hợp, cậu cũng là gay sao?Một tờ hôn thú kết thành phu phu, bên ngoài tương kính như tân (kính trọng nhau như khách), bên trong chia hai phòng ngủ.Giang Mộ Bình hồi cấp ba là lớp trưởng lớp Thành Nham, hạnh kiểm học lực đều xuất sắc, quả đúng là thiên chi kiêu tử.Xa cách nhiều năm, anh vẫn ưu tú như thế, Thành Nham chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp lại, lại càng không nghĩ đến mình sẽ bước vào cuộc sống của Giang Mộ Bình.Nhiều năm trước là bạn học, bây giờ là vợ chồng, việc chung chăn chung gối quả thực là vấn đề nan giải."

Tôi không quen......"

"Vậy thì ly hôn?"

"......

Thôi đừng."

"Vậy trước tiên cùng chồng em nói chuyện yêu đương có được không?"

"Được."————————CP: Giáo sư công X Thợ xăm mình thụBối cảnh hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp.Tag: Đô thị tình duyên; Yêu sâu sắc; Tình yêu và hôn nhân; Ngọt vănVai chính: Giang Mộ Bình, Thành Nham Một câu tóm tắt: Tuổi nhi lập* kết hôn với bạn học cũ.Ý chính: Luôn yêu đời, sống tích cực, không ngừng tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống.*Nhi lập tức là tuổi lập thân, lập gia, lập nghiệp.Review nhanhTruyện nhẹ nhàng thiên hướng lãng mạn, tình tiết chậm rãi nhưng rất hợp tình hợp lý.

Toàn văn đều nhẹ nhàng tình cảm, nhân vật được khắc hoạ sinh động, không drama nhưng lại dễ đi vào lòng người, là một tác phẩm đáng để đọc.Gỡ mìn: Truyện không có hố, không mìn, không trap, chỉ là câu chuyện tình yêu của hai người đàn ông trưởng thành mà thôi!

Thích hợp cho những trái tim íu đíu mới bị ngược tơi tả cần tìm kiếm chốn bình yên ヾ(•ω•')o
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 1


Đính hôn cùng bạn học – Chương 1Edit & Beta: NiMiTiếng "ù ù" cuối cùng cũng ngừng lại, Lý Tư Tri quay đầu nhìn thoáng qua, bây giờ cô đang nằm trên một cái giường nhỏ, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn."

Xong chưa?"

Lý Tư Tri hỏi.Thành Nham gật gật đầu, có lẽ là do một thời gian dài không nói chuyện, giọng anh vừa nói ra có hơi khàn: "Xong."

Giọng anh vốn đã là kiểu trầm khàn, chỉ là vừa rồi lúc lên tiếng thì có vẻ như bị hụt hơi.Lý Tư Tri đang muốn đứng dậy, Thành Nham ngăn lại nói: "Chị cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, trên lưng vẫn còn máu và nước mô, phải theo dõi thêm một lát nữa."

"Chị ngồi dậy cho cậu theo dõi được không?

Nằm lâu lắm rồi, giờ nằm tiếp chị thấy không thoải mái."

Thành Nham tháo khẩu trang, tháo găng tay cao su ném vào thùng rác, quay đầu liếc Lý Tư Tri một cái: "Bây giờ chỗ mới xăm không thể để cái gì chạm vào, cho nên chị không mặc quần áo được đâu."

Lý Tư Tri gật đầu hiểu ý.Cô xăm một hình một con cá sau bả vai, trước đó nữ trợ lý của Thành Nham giúp cô cởi áo và nội y, bây giờ cô không mặc áo trên, nữ trợ lý dùng một tấm thảm mỏng bọc lấy người cô, lấy cái kẹp kẹp lại chỉ để lộ phần vai vừa được xăm.Lý Tư Tri nhân lúc chờ theo dõi thì nói chuyện phiếm với Thành Nham, cô gọi thử một tiếng: "Thành Nham?"

Thành Nham đang thu dọn dụng cụ, cũng không ngẩng đầu lên: "Dạ?"

"Nghe cô bé tóc ngắn kia nói cậu chưa kết hôn à?"

Cô bé tóc ngắn mà cô nói là trợ lý của Thành Nham, Lý Tư Tri là người quen cũ của Thành Nham, từng là giáo viên của anh, hai người đã rất nhiều năm không gặp lại nhau.

Cách đây không lâu, Lý Tư Tri tìm được phòng xăm này để xăm mình, lúc đến mới phát hiện ra chủ tiệm xăm lại là người quen của mình.Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cô cũng tới xem Thành Nham làm việc, còn thích nói chuyện với cô bé trợ lý, trêu chọc Thành Nham.Thành Nham trả lời: "Vâng."

"Cũng không yêu đương gì?"

Thành Nham cười như không cười, đi đến chỗ cô quan sát hình xăm: "Không có, sao vậy?"

"Cậu thích nam?"

Lý Tư Tri lúc nói câu này có mang theo chút nghi vấn, nhưng ánh mắt lại vô cùng chắc chắn, nhìn qua thì đúng kiểu mắt sáng như sao."

Vẫn là nhóc con kia nói với chị à?"

Thành Nham hỏi."

Đúng vậy."

Lý Tư Tri cười trừ, cô đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng mặt trông rất trẻ, tóc đen uốn sóng dài qua vai, khí chất thanh tao lịch sự nhưng tính cách lại sáng sủa nhanh nhẹn.Thành Nham thừa nhận: "Vâng, em thích nam."

Anh lấy khăn lông sạch nhẹ nhàng ấn lên vai Lý Tư Tri , nghe Lý Tư Tri nói: "Chị muốn giới thiệu cho em một người, không biết em có nguyện ý nhận tấm lòng này của chị không?"

Thành Nham bôi một lớp thuốc mỡ lên vai Lý Tư Tri, sau đó lấy tấm màng bọc hình xăm lại, hỏi: "Giới thiệu kiểu gì?"

"Còn có thể là kiểu giới thiệu nào?"

Lý Tư Tri nói thẳng, "Là giới thiệu người yêu cho cậu chứ sao."

"Xem mắt?"

"Cậu hiểu thế cũng được."

Thành Nham không trả lời, quay ra ngoài cửa gọi một tiếng: "Mao Mao."

"Em đâyyyy!"

"Lại đây giúp khách thay quần áo."

Thành Nham phân phó, "Chụp lại hình xăm đưa khách xem."

"Vâng ạ."

Trợ lý nghe tiếng thì đi vào, tay cầm theo quần áo của Lý Tư Tri, Thành Nham đi ra gian ngoài.Chuyện đang nói dở bị cắt ngang, một lát sau Lý Tư Tri ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng làm việc của Thành Nham.

Thành Nam cầm chén nước ngẩng đầu lên nhìn, Lý Tư Tri tự nhiên kéo ghế ngồi xuống."

Hình xăm nhóc con kia chụp cho chị xem rồi, chị thích lắm."

Thành Nham đặt ly nước xuống, dùng ngón tay cọ cọ bọt nước quanh miệng ly: "Chị thích là được rồi.

Trong vòng 6 tiếng không được để tiếp xúc với nước, lúc tắm không dùng sữa tắm, nhớ phải bôi thuốc mỡ hằng ngày, miệng vết xăm có kết vảy cũng không được cạy ra."

Thành Nham nói ngắn gọn những điều cần lưu ý, Lý Tư Tri thì vẫn tiếp tục đề tài đang nói dở: "Thế nào?

Có đồng ý nhận phần tâm ý này của chị không?"

Thành Nham cầm ly nước im lặng một lát, nếu là người khác anh sẽ trực tiếp kết thúc đề tài này.

Nhưng Lý Tư Tri từng là giáo viên của anh, từng dạy anh mỹ thuật một thời gian, tuy chỉ lớn hơn anh có vài tuổi nhưng dù sao cũng là người có ơn tri ngộ với anh.

Cho đến bây giờ Thành Nham vẫn lễ phép gọi cô một tiếng là cô Lý.Vì thế Thành Nham thuận theo cô hỏi: "Người nào?"

"Em họ chị, bằng tuổi cậu."

Thành Nham hỏi một vấn đề rất thực tế: "Anh ta làm gì?"

"Dạy học."

Thành Nham lắc đầu, anh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không phải người có văn hoá học vấn gì, không thích hợp.

Anh nói: "Không hợp đâu chị."

"Vì sao?"

"Có lẽ sẽ không có tiếng nói chung."

Lý Tư Tri cười: "Sao cậu còn trẻ mà tư tưởng bảo thủ thế, cậu cho rằng nó là kiểu người tri thức đầy mình, mở miệng ra là nói chữ* ấy à?

Hay là một ông giáo đầu hói mặc áo polo?"*nguyên tác là "chi hồ giả dã" để chỉ những người học cao hiểu rộng, bụng mang một bồ sách, mở miệng ra là dùng cách nói chữ, khiến những người chung quanh không hiểu nổi."

Em không có ý này......"

"Tên nó là Giang Mộ Bình."

Lý Tư Tri trịnh trọng nói, "Rất đẹp trai, rất ưu tú."

Giang Mộ Bình vào đến sân đã nghe mùi đồ ăn nồng đậm, trong sân có kê một cái bàn đá, trên bàn đã bày sẵn đầy thức ăn, vừa lúc dì bảo mẫu đang bưng một nồi canh hầm đi ra."

Tiên sinh đã về rồi đấy à?"

Giang Mộ Bình là giáo sư dạy học ở trường đại học, dì bảo mẫu đã lớn tuổi cho nên vẫn còn mang tư tưởng truyền thống, thích gọi anh hai tiếng "tiên sinh" giống cách gọi thầy giáo hồi xưa."

Dì Thái."

Giang Mộ Bình chào hỏi."

Ừ, mau đi rửa tay đi chuẩn bị ăn cơm."

"Sao hôm nay nhiều đồ ăn thế ạ?"

Giang Mộ Bình nhìn lướt qua bàn ăn.Cha mẹ Giang Mộ Bình ở một gian tứ hợp viện, Giang Mộ Bình đi vào chính phòng, mẹ Giang ngồi trên sô pha xem ảnh, nói: "Tư Tri hôm nay cũng đến đây, có nói là vừa đi xăm mình, phải đến cho chúng ta xem."

"Xăm mình?"

Giang Mộ Bình cầm chén trà hỏi."

Con bé từ trước đến giờ muốn gì thì sẽ làm ngay mà, nói là người quen xăm cho, cực kỳ đẹp."

Giang Mộ Bình yên lặng cười cười, nâng chung trà lên uống một ngụm.Lý Tư Tri vừa đến liền cởi cái áo khoác lụa trắng ra, hôm nay cô mặc bộ vộ váy liền áo, cởi áo khoác ra là có thể thấy một nửa hình xăm, bên trên còn dán màng bọc, phần da trên vai còn đỏ, quanh viền hình xăm có hơi sưng, nhìn mà thấy đau cho cô."

Thế nào ạ?

Chú, dì?"

Ba Giang mẹ Giang đã lớn tuổi, không hiểu thẩm mỹ của người trẻ nên cũng không biết nhận xét làm sao, ba Giang chỉ hỏi một câu trọng điểm: "Con xăm cái này có đau không?"

"Con vẫn khoẻ lắm ạ."

Lý Tư Tri kéo áo khoác lên, "Thợ xăm cho con kỹ thuật rất tốt."

Cha mẹ Lý Tư Tri gặp tai nạn xe qua đời từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô là em gái mẹ Giang Mộ Bình, từ nhỏ cô đã được cha mẹ Giang Mộ Bình nuôi nấng.

Ba Giang mẹ Giang đều là người hiền lành cởi mở, không phàn nàn quyết định mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ nói "Tư Tri thấy thích là được rồi."

Giang Mộ Bình im lặng ăn cơm, một chút tiếng động cũng không phát ra, tuy bình thường anh vẫn luôn thế này, thế nhưng hôm nay Lý Tư Tri lại có tâm để ý đến sự tồn tại của anh."

Mộ Bình."

Lý Tư Tri gọi.Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên."

Sao không nói gì thế, đánh giá hình xăm của chị đi."

Giang Mộ Bình nuốt xong cơm mới trả lời: "Hình vẽ là cá hổ kình* à?"*Cá voi sát thủ, còn gọi là cá heo đen lớn hay cá hổ kình là một loài cá heo thuộc phân bộ cá voi có răng, họ hàng là cá heo đại dương.

Đây là phân loài cá voi lớn nhất trong họ.

Cá voi sát thủ sống tại tất cả các đại dương trên thế giới, từ Bắc Băng Dương và vùng châu Nam Cực cho đến các vùng biển nhiệt đới ấm áp."

Em nhìn ra rồi à?"

Lý Tư Tri cười cười.Giang Mộ Bình gắp một đũa đồ ăn, "Nhìn giống, em cũng thích cá hổ kình."

"Chị cũng thích."

Cá hổ kình là ý tưởng chính Lý Tư Tri đưa cho Thành Nham, ngoại trừ cái này cô còn đưa ra rất nhiều yêu cầu vụn vặt, cuối cùng hình vẽ phác hoạ mà Thành Nham thiết kế ra nhìn vô cùng trừu tượng."

Hình này có ý nghĩa gì?"

Giang Mộ Bình thức thời hỏi một câu, thực ra anh cũng không muốn biết, chẳng qua là hiếm khi thấy Lý Tư Tri nhiệt tình như thế, cho nên anh cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của cô."

Tự do, mạnh mẽ."

Ba Giang gật đầu nói: "Ý nghĩa này tốt đấy."

Lý Tư Tri lấy trong túi áo ra một danh thiếp đưa cho Giang Mộ Bình: "Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể đi."

Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn tấm danh thiếp, là một thầy giáo luôn tuân thủ nguyên tắc, anh nghiêm trang nói: "Thầy giáo không thể xăm mình."

Lý Tư Tri vội nói: "Xăm trên mông có ai thấy đâu."

Mẹ Giang đang bưng bát cơm suýt thì sặc, cười mắng: "Con toàn nói gì đâu."

Giang Mộ Bình cười nhàn nhạt, đẩy danh thiếp về chỗ cô: "Chờ ngày nào đó em không dạy học nữa thì em có thể xem xét."

Hôm nay Giang Mộ Bình ở lại nhà cha mẹ, phòng anh ở phía tây, phòng Lý Tư Tri ở phía đông, hai người tốt nghiệp đại học xong thì đều chuyển ra ở riêng.Lúc Lý Tư Tri vào nhà thì Giang Mộ Bình đang xem luận văn của sinh viên, Lý Tư Tri cầm tách cà phê trên tay, để trên bàn làm việc của Giang Mộ Bình."

Buổi tối em không uống cà phê."

Giang Mộ Bình cũng không ngẩng đầu lên nói, "Ngủ không được."

"Chị cũng không muốn cậu ngủ sớm nên mới pha cà phê cho cậu, rõ ràng là một thanh niên trai tráng, sao mà cứ suốt ngày như ông cụ ăn ngủ đúng giờ thế."

Lý Tư Tri nhìn anh."

Đã 35 tuổi, không còn là thanh niên rồi."

"Thế cũng không phải cụ ông."

"Em không thích uống cà phê."

"Được rồi."

Lý Tư Tri không làm anh khó xử, cầm cà phê lên tự uống: "Mộ Bình, chị giới thiệu cho em một đối tượng."

Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên, thấu kính đặt trên mũi được ánh sáng chiếu vào ánh lên màu xanh nhạt."

Chị không nói đùa đâu, trước giờ chị cũng chưa từng đề cập chuyện này với em."

Giọng nói và biểu tình Lý Tư Tri đều thực sự nghiêm túc, cô dựa trên tủ sách, đưa lưng về phía Giang Mộ Bình, "Chị và cậu ấy là người quen, con người cậu ấy thực sự khá tốt."

Giang Mộ Bình nhanh chóng đoán được "cậu ấy" trong miệng Lý Tư Tri là ai: "Là thợ xăm mình cho chị à?"

"Đúng vậy."

Lý Tư Tri xoay người lại, "Dì gần đây cũng giới thiệu cho cậu mấy người, chẳng lẽ cậu chưa gặp ai à?"

"Em không có thời gian."

Giang Mộ Bình lại nhìn về phía máy tính."

Thôi đi, cậu toàn kiếm cớ lấy lệ thôi."

Lý Tư Tri một lời trúng đích, "Chẳng qua cô chú cũng hiền quá đi, không ai cằn nhằn cậu hết."

Giang Mộ Bình cười cười, không nói gì.Một lát sau, Giang Mộ Bình hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn giới thiệu đối tượng cho em."

Lý Tư Tri tùy ý nói: "Bởi vì chị cảm thấy cậu nhất định sẽ thích cậu ấy."

Giang Mộ Bình cười: "Sao chị biết?"

"Đoán."

Lý Tư Tri chớp chớp mắt.Lúc mẹ Giang đi vào, Lý Tư Tri xoay người nói: "Dì ơi, con giới thiệu cho Mộ Bình một người."

"Được đó."

"Chính là thợ xăm đã xăm cho con."

"Thợ xăm à..."

Mẹ Giang dừng chân, nhìn Giang Mộ Bình, lại nhìn Lý Tư Tri, "Con thích là được rồi, Mộ Bình?"

Ánh mắt Giang Mộ Bình trước sau cũng không rời khỏi màn hình máy tính, anh nhấc kính, ngước lên nhìn mẹ mình:"Vâng."
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 2


Đính hôn cùng bạn học – Chương 2Edit & Beta: NiMiTrước mắt anh đang là cánh tay xăm hình hoa phức tạp, điện thoại bên cạnh rung một hồi, Thành Nham không quan tâm, học trò của anh thấy thế cầm lấy điện thoại của Thành Nham, hỏi: "Thầy ơi?"

"Nghe cho anh đi."

Thành Nham nói chuyện qua lớp khẩu trang, mắt vẫn nhìn chằm chằm hình xăm đang làm dở.Chu Vũ nhận điện thoại, người đầu bên kia nói vài câu gì đó, cậu cầm điện thoại thuật lại cho Thành Nham nghe: "Thầy ơi, là ông chủ Kim, anh ấy nói anh ấy mới sưu tập được loại rượu mới, muốn mời anh đến đó thử một chút."

"Nói cho cậu ta là hôm nay anh có việc, không rảnh."

Thành Nham nói ngắn gọn."

À, dạ."

Cánh tay đang xăm hoa văn kia là của một cô gái rất trẻ, nhìn mỏng manh yếu đuối, từ đầu đến giờ vẫn không ừ hử một tiếng, cũng không nói chuyện phiếm với Thành Nham, Thành Nham gặp khách nói nhiều không trả lời được cũng đau đầu, anh thích kiểu người ít nói thế này hơn, lúc làm việc cũng không bị quấy rầy.Cô gái này đã hơn ba tiếng không nói một câu nào, mãi sau mới nhịn không không được nhẹ nhàng hỏi: "Anh đẹp trai, có phải sắp xong rồi không?"

Thành Nham ừ một tiếng: "Sắp xong rồi."

Cô gái nhếch miệng cười: "May mà sắp xong, cánh tay này của em đã không còn cảm giác rồi."

Sau khi hoàn thành hình xăm, Thành Nham đi vào phòng nghỉ, điện thoại lại vang lên, anh mở tủ quần áo, tiện tay nhận điện thoại bật loa ngoài.Người gọi đến vẫn là người kia, là "ông chủ Kim" trong miệng Chu Vũ."

Tối nay bận gì à?

Tôi mới xuống máy bay, hai ta đã bao lâu rồi không gặp nhau."

Thành Nham thay quần áo, đứng trước gương sửa sửa tóc, nói: "Tôi thực sự có việc mà, đã có hẹn trước với người ta rồi."

"Hẹn?

Hẹn ai?

Bạn trai sao?"

"Không phải."

"Vậy cậu——""Đi xem mắt."

Kim Hải Tân ngớ người: "......

Thật hay đùa thế?"

Câu hỏi mang đầy sự hoài nghi, anh ta im lặng được một lát liền cười phá lên: "Tôi không tin đâu, ông chủ Thành à."

Thành Nham cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, đặt điện thoại lên bồn rửa tay, cẩn thận rửa tay.Thành Nham vừa rửa tay vừa nói: "Tôi 35 tuổi rồi, đi xem mắt thì kỳ lắm à."

"Không phải, Thành Nham, lúc quen cậu đến giờ tôi đã thấy có biết bao nhiêu người đẹp chen nhau sứt đầu mẻ trán để theo đuổi cậu mà cậu có chịu để ý ai đâu, giờ đột nhiên nói đi xem mắt tôi làm sao mà tin được?"

Kim Hải Tân vừa cười vừa nói móc: "Xem mắt cho tốt nha, ông chủ Thành mà không nhanh tìm người phù hợp đi thì mấy năm nữa công năng cũng suy kiệt đấy."

Thành Nham không muốn tiếp tục xàm xí với tên này: "Là giáo viên trước kia của tôi giới thiệu nên không tiện từ chối."

"Cái tấm lòng này lúc cần từ chối thì vẫn nên từ chối đi, nhỡ đâu cậu không thích người ta, người đó ăn vạ cậu thì sao?"

"Ừ......"

Thành Nham nghĩ nghĩ, dựa trên tình hình thực tế nói: "Chị ấy nói người kia rất đẹp trai, cho nên... tôi không từ chối."

Kim Hải Tân cười nói: "Sao tôi lại không biết cậu cũng là người xem trọng diện mạo thế nhỉ?"

Thành Nham lấy từ trong túi quần ra một tờ ghi chú, bên trên viết tên và số điện thoại của người được giới thiệu.Giang Mộ BìnhThành Nham nhìn chằm chằm kia ba chữ một lát, lẩm bẩm nói: "Thật trùng hợp......"

"Cái gì?"

"Tên người này và tên lớp trưởng cấp ba của tôi giống hệt nhau."

"Ngay cả tên lớp trưởng hồi cấp ba mà cậu vẫn nhớ à?

Bây giờ mối tình đầu của tôi là nam hay nữ tôi còn chẳng nhớ nổi nữa kìa."

Thành Nham cất tờ ghi chú vào túi: "Sẽ không quên."

Thành Nham sửa soạn một chút rồi xuất phát.Anh biết lời Kim Hải Tân nói có ba phần vui đùa nhưng cơ bản đều là lời nói thật lòng, anh không tiện từ chối lời mời của cô giáo là thật, xem trọng diện mạo của người ta cũng không phải giả.Anh không phải người cực đoan, cũng không phải người theo chủ nghĩa độc thân, chẳng qua ở một mình lâu rồi cũng thành quen, dần dần cũng lười thay đổi cuộc sống hiện tại.Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng cơm Tây, hai người còn chưa liên lạc với nhau lần nào, tất cả đều là Lý Tư Tri sắp xếp.Thành Nham tới tương đối sớm, ngồi một lát thì nhận được một cú điện thoại."

Alo?"

Giọng người đầu dây bên kia rất trầm ấm: "Thành Nham tiên sinh?"

Thành Nham sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy."

"Tôi là Giang Mộ Bình."

"Chào anh."

Thành Nham theo phản xạ có điều kiện chào người kia.Bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, sau đó đối phương thực sự nghiêm túc trả lời anh: "Chào anh, bây giờ tôi có cuộc họp đột xuất, tình hình này chắc phải trễ một lát mới xong, phiền anh chờ tôi một lát, ngại quá."

"Không sao, tôi chờ anh."

"Tôi xin đến muộn mười phút, nếu mười phút sau tôi còn chưa tới thì anh hãy về trước đi, chúng ta hẹn khi khác, có được không?"

Thành Nham cách điện thoại cảm nhận được thái độ ôn tồn lễ độ của đối phương, anh đồng ý chờ thêm một lát: "Không sao đâu, tôi có thể chờ anh mà."

"Được.

Lát gặp."

"Lát gặp."

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, tuy đã chập tối nhưng sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn rất sáng, trong nhà hàng quanh ẩn tiếng đàn cello nhẹ nhàng.

Thành Nham ngồi một lát cảm thấy hơi vô vị nên gọi người phục vụ tới."

Tiên sinh, ngài muốn gọi gì sao?"

Thành Nham chỉ ra phía cửa, hỏi: "Tôi thấy quầy bên kia có trưng bày rượu vang, có bán không?"

"Có bán, thưa tiên sinh."

"Tôi muốn đi chọn rượu."

"Được, mời tiên sinh theo tôi."

Quầy trưng bày đều là rượu quý đắt tiền, chủ yếu để đó để trưng bày cho nhà hàng thêm sang trọng, khách hàng tới ăn thường sẽ không chọn rượu ở đây.Người phục vụ đeo bao tay, lấy từ trong tủ ra mấy chai rượu, giới thiệu chi tiết cho Thành Nham.Giang Mộ Bình vội vàng đến nhà hàng trong mười phút như đã hứa, lúc anh đến bàn ăn thì lại không thấy đối tượng xem mắt của mình đâu.Giang Mộ Bình lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.Thành Nham chọn rượu lâu thật lâu, vì đang đợi người nên anh cố tình chọn chậm rì rì để giết thời gian, cuối cùng chọn một chai rượu không quá bình dân lắm, khiến cho người phục vụ nhẹ nhàng nở một nụ cười thật lòng thật dạ với anh.Chọn rượu xong, Thành Nham cuối cùng cũng có cơ hội để bắt đầu trước, nhân viên đưa rượu cho anh hỏi.

"Tiên sinh, ngài cần xem lại không ạ?"

Thành Nham một tay nâng bình rượu một tay đỡ lấy đế bình, không để tâm lắc đầu, toàn bộ tâm tư đều đặt lên bình rượu vang đỏ.Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.Giọng nói từ phía sau truyền đến, là Giang Mộ Bình.Thành Nham ngẩng đầu lên, nhìn một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cách đó không xa đang cầm điện thoại đi đến chỗ mình.Người đó đeo một cặp kính không gọng, mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, cách ăn mặc tiêu chuẩn của người tri thức, giống như vừa từ một cuộc hội nghị đến đây vậy.Tóc người đó đen nhánh, phần tóc trên trán che đi lông mày, nhìn qua trông thật mềm mại.Tóc đen khiến gương mặt anh nhìn càng trắng hơn, anh không chỉ cao lớn mà còn thật thuần khiết.Đã hai mươi năm qua đi, dáng người, ngũ quan, khí chất, tất cả đều đã được thời gian mài giũa thay đổi đáng kể, nhưng gương mặt này vẫn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của Thành Nham.—— Thành Nham chỉ liếc mắt qua đã nhận ra Giang Mộ Bình.Nhưng anh không chắc đối phương có nhận ra anh không.Giang Mộ Bình đi tới trước mặt anh, điện thoại trong túi vẫn đang không ngừng đổ chuông."

Thành Nham?"

Giang Mộ Bình gọi một tiếng như xác nhận.Thành Nham ôm bình rượu sững sờ gật đầu, cũng không lên tiếng xác nhận thân phận của mình."

Ngại quá, để anh đợi lâu rồi."

Giang Mộ Bình hình như không nhận ra người bạn học này, anh nhìn chai rượu vang trong tay Thành Nham, "Đang chọn rượu sao?"

"Ừ."

Thành Nham không biết phải làm gì, cảm thấy hơi xấu hổ.

Anh dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Mộ Bình.Nhân viên chìa tay ra làm tư thế mời, hỏi: "Tiên sinh, tôi cầm rượu giúp ngài được không?"

Thành Nham đưa rượu cho nhân viên, anh nghe thấy Giang Mộ Bình nói "Qua đây ngồi đi", thế là đi theo đối phương.Hai người ngồi vào chỗ rồi, nhân viên đưa thực đơn lên, hai người chọn tượng trưng vài món ăn, chọn xong thì xung quanh cũng chìm vào yên tĩnh.

Thành Nham cảm giác ánh mắt Giang Mộ Bình vẫn luôn dừng trên người mình cho nên không khống chế được mà uống thêm mấy ngụm nước."

Thành Nham."

Thành Nham nghe thấy Giang Mộ Bình gọi mình liền ngẩng lên nhìn anh."

Thành trong trở thành, Nham trong nham thạch sao?"

Giang Mộ Bình hỏi."......

Ừm."

Thành Nham chậm chạp gật đầu."

Tôi cảm thấy nhìn anh rất quen."

Giang Mộ Bình đặt điện thoại lên bàn, rũ mắt một cái rồi lại ngẩng lên nhìn vào mắt Thành Nham, "Anh cảm thấy nhìn tôi có quen không?"

Thành Nham im lặng một lát, gật gật đầu.Giang Mộ Bình cũng im lặng, trên mặt không biểu lộ chút kinh ngạc nào của người đột nhiên gặp được bạn học cũ nhiều năm trước, chỉ thật dịu dàng cười nhẹ, nói câu hàn huyên đơn giản nhất của những người bạn cũ: "Đã lâu không gặp."

Thành Nham mở miệng, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp."

"Có phải ngay ánh mắt đầu tiên cậu đã nhận ra tôi?"

Giang Mộ Bình hỏi anh."

Ừ."

"Còn định tỏ ra không quen biết tôi?"

Thành Nham cúi đầu cắt bít tết, không biết phải giải thích thế nào, cho nên dứt khoát không nói gì.Bầu không khí bây giờ vừa vi diệu vừa xấu hổ, người xem mắt lại là bạn học cấp ba, cái này đúng là trùng hợp thái quá.Tuy nhiên lời Lý Tư Tri nói không phải giả —— em họ cô thực sự rất đẹp trai.Sau khi im lặng một lúc lâu, Thành Nham nói: "Tôi cho rằng cậu không nhận ra tôi."

Giọng anh cực thấp, cái loại trầm thấp từ tính này có vẻ trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp của Thành Nham.Giang Mộ Bình lẳng lặng nhìn anh chăm chú.Thực ra anh đã sớm quên bộ dáng năm đó của Thành Nham, bởi cho đến giờ một bức ảnh về người kia anh cũng không có.Giang Mộ Bình thay đổi rất nhiều, nhưng khí chất vẫn giống hệt như trong trí nhớ của Thành Nham, nhìn lâu hơn một chút, ký ức ngày đó lại sống lại.Hôm nay Thành Nham mặc áo khoác ngắn, tóc uốn nhẹ màu nâu nhạt, có hơi dài, trán lộ ra một phần.

Cả người anh giống như là được sửa soạn thật kỹ, làm cho người ta cảm giác anh vô cùng coi trọng lần xem mắt này."

Lúc đầu thực sự tôi không nhận ra cậu."

Giang Mộ Bình nói thật.Thành Nham nhìn rất trẻ, rõ ràng là bằng tuổi với Giang Mộ Bình, nhưng nhìn qua giống như là nhỏ hơn Giang Mộ Bình rất nhiều tuổi.Phục vụ mang rượu tới, chuẩn bị rót vào ly của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình giơ tay cản lại: "Cảm ơn, tôi không uống."

"Cậu không uống rượu sao?"

Thành Nham cầm ly rượu hơi do dự."

Ừm, tôi không hay uống rượu."

Sau khi người phục vụ đi hai người lại lâm vào im lặng, không ai nhắc đến chuyện xem mắt hôm nay, mãi đến khi Thành Nham cầm chặt ly rượu lên nhấp một ngụm mới hỏi một câu vô nghĩa: "Cậu cũng thích nam sao?"

Giang Mộ Bình gật gật đầu.Thành Nham vẫn tiếp tục nói mấy câu vô nghĩa: "Thật trùng hợp."

Thành Nham nhìn ánh mắt kỳ lạ và ý cười nhợt nhạt của Giang Mộ Bình, đợi khi anh rũ mắt xuống mới cười gượng một tiếng.
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 3


Đính hôn cùng bạn học – Chương 3Edit & Beta: NiMiGiang Mộ Bình lên tiếng phá vỡ cục diện trầm mặc này: "Cậu quen Lý Tư Tri à?"

"Chị ấy là giáo viên cũ của tôi."

Giang Mộ Bình hơi kinh ngạc: "Giáo viên?"

Lý Tư Tri chỉ lớn hơn anh có ba tuổi, sao có thể là giáo viên của Thành Nham?Thành Nham giải thích: "Là giáo viên mỹ thuật, lúc đó chị ấy mới tốt nghiệp đại học, tự mở một lớp phụ đạo mỹ thuật."

Giang Mộ Bình có chút ấn tượng với chuyện này, Lý Tư Tri học đại học trong nước, trong lúc học vẫn luôn vừa học vừa làm, trước giờ không bao giờ hỏi xin ba Giang mẹ Giang một xu nào, sau khi tốt nghiệp thì muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng chưa đến hai năm sau đã xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu."

Tôi học lớp của chị ấy hơn một năm."

Thành Nham nói.Ban đầu Thành Nham không trả nổi học phí, cho nên làm mẫu miễn phí cho Lý Tư Tri, làm người mẫu cho cô nửa năm.Năm đó Lý Tư Tri còn trẻ tuổi, tư tưởng tràn ngập tính ngông cuồng và lãng mạn, đương nhiên loại "ngông cuồng" hồi ấy thường xuyên khiến Thành Nham không đỡ được.

Lý Tư Tri từng đề cử Thành Nham làm người mẫu khoả thân, tiền lương gấp mười lần, nhưng bị Thành Nham vô tình từ chối.Nói tóm tại, Lý Tư Tri có ơn với Thành Nham, là giáo viên nghệ thuật vỡ lòng cho Thành Nham."

Cậu," Giang Mộ Bình liền liên tưởng đến công việc của Thành Nham, "Lúc ấy cậu đã làm thợ xăm rồi sao?"

Nếu tính như vậy, năm đó Thành Nham hẳn là mới 20 tuổi, bằng tuổi Giang Mộ Bình.Thành Nham lắc đầu, xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng, cúi đầu nói: "Lúc đó mới chỉ học nghề thôi, không biết vẽ tranh nên mới đi học."

Anh ngẩng đầu lên nói: "Xăm mình cần phải biết vẽ."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, lơ đãng nhìn phía cốc rượu đã được rót đầy rượu vang đỏ.Khi anh mới học năm nhất đại học, Thành Nham đã đi học nghề xăm, năm ba trung học, Thành Nham bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.Thành Nham năm đó đã đi đâu?

Sau đó thì thế nào?Với quan hệ hiện tại của anh và Thành Nham, có lẽ là không có tư cách hỏi những câu này."

Cậu chưa kết hôn sao."

Thành Nham phát hiện mình lại hỏi người ta một câu vô nghĩa.Đã kết hôn rồi thì còn đến đây xem mắt làm gì?Cậu cảm thấy mình có hơi bối rối, đành nâng ly lên uống hết số rượu vang còn lại trong ly.May mà Giang Mộ Bình vẫn kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi ngu ngốc của anh: "Ừm, chưa kết hôn."

Câu hỏi của Thành Nham kéo lại chủ đề chính của bữa ăn hôm nay —— bọn họ đều nhớ cuộc hẹn này không phải bạn bè tụ họp, mà là xem mắt.Từ mấy năm trước, quốc gia hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới, nhưng vào thời buổi này, chuyện kết hôn đồng giới vẫn còn tương đối mới mẻ và lạ lẫm, cho nên mọi người vẫn lo lắng ánh mắt của người ngoài nhìn vào.Thành Nham đã ý thức được xu hướng tính dục của mình khá đúng lúc, chỉ sau một năm khi chính sách kia được áp dụng, trước đó đối với chuyện yêu đương anh còn khá mông lung, mãi đến khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp, bên cạnh anh không ngừng có người theo đuổi, lúc đó anh mới ý thức được khuôn mặt bị người ta nói là "đẹp như con gái" của anh được giới gay rất hoan nghênh.Thành Nham không biết Giang Mộ Bình thích kiểu như thế nào——Thành Nham ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, cậu có hơi tò mò, người như Giang Mộ Bình thì sẽ thích con trai có khuôn mặt như thế nào.Thành Nham ngơ ra, mãi đến khi Giang Mộ Bình lên tiếng, tầm mắt hai người chạm nhau."

Giờ chúng ta bắt đầu buổi xem mắt, tôi không hiểu quy trình lắm, trước tiên chúng ta cứ giới thiệu bản thân xem sao?"

Thái độ của Giang Mộ Bình thực nghiêm túc, nhưng Thành Nham cảm thấy rõ ràng anh không có hứng thú gì với mình.Thành Nham tự rối rắm một hồi, không biết phải xưng hô với Giang Mộ Bình ra sao, mãi sau mới chọn được một xưng hô tương đối thích hợp, "Thầy Giang," anh dừng một chút, có lẽ là không muốn Giang Mộ Bình cảm thấy đường đột khi nghe được xưng hô ấy liền vội giải thích, "Cô Lý nói cậu dạy học ở trường."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng."

Hôm nay cậu thực sự tới để xem mắt sao?"

Giang Mộ Bình nghi hoặc: "Sao lại hỏi như vậy."

"Bây giờ rất nhiều người bị ép hôn."

Giang Mộ Bình cười cười, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"

"Tôi cũng vậy."

Thành Nham ăn ngay nói thật, "Tôi...

đã lâu không yêu đương gì."

Thực ra anh chỉ nói nửa sự thật, đúng ra là anh chưa từng yêu đương với ai.Nhân viên phục vụ mang đồ tráng miệng lên, tạm thời cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ.Chờ phục vụ đi khỏi, Giang Mộ Bình mới tiếp lời Thành Nham: "Tôi tới xem mắt là thật, chỉ là không nghĩ sẽ gặp được cậu."

"Tôi năm nay 35 tuổi, hẳn là bằng tuổi cậu, nghề nghiệp giáo viên, sở thích là đọc sách."

Thành Nham ngẩn ngơ."

Giới thiệu như vậy có được không?"

Thành Nham nhất thời không biết Giang Mộ Bình đang nghiêm túc hay đang đùa."

Hơi sơ sài."

Thành Nham nói.Giang Mộ Bình cầm ly nước lên nói: "Tôi cũng thấy thế."

"Tôi 35 tuổi, là thợ xăm, không có sở thích gì."

Giang Mộ Bình đặt ly xuống, có chút tò mò: "Cậu không thích xăm mình sao?"

"Xăm mình không phải sở thích thôi, chỉ là nghề kiếm tiền thôi."

Thành Nham thẳng thắn như vậy làm cho Giang Mộ Bình cảm thấy có hơi chút lạnh lùng khó giải thích, anh nhìn Thành Nham cầm thìa múc một miếng đồ ngọt, ăn đồ ngọt khiến đôi mắt Thành Nham cong cong lên, chút lạnh lùng kia cũng theo đó mà biến mất.Buổi xem mắt này kết thúc sớm bởi xem tình hình này cũng không có chuyện gì để nói tiếp.

Chỉ có thể nói là sai người sai thời điểm, bọn họ từng là bạn học, lại vì buổi xem mắt này mà gặp lại, cho dù nói chuyện trước kia hay bây giờ thì đều có vẻ không phù hợp lắm.Hơn nữa năm đó, thế giới của hai người bọn họ cũng không giống nhau, không thể nói là thân quen, càng không nói đến việc có chung đề tài thảo luận.Sắc trời đã tối, Giang Mộ Bình và Thành Nham đứng trước cửa nhà hàng, trên người Thành Nham tản ra mùi rượu nhàn nhạt."

Cậu lái xe tới sao?"

Giang Mộ Bình hỏi."

Không, tôi gọi xe tới."

Thành Nham lấy điện thoại gọi xe."

Tôi đưa cậu về."

"Không cần, tôi gọi xe được."

Thành Nham cúi đầu, màn hình điện thoại sáng lên chiếu lên mặt, anh có hơi chậm chạp chớp chớp mắt.Giang Mộ Bình nhìn mặt anh ửng đỏ, đưa tay che lại màn hình điện thoại của anh, "Tôi đưa cậu về."

Thành Nham ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt thật sạch sẽ, không giống như đang say.

Giang Mộ Bình đoán khả năng anh uống rượu thì sẽ hiện cả lên mặt, trên má rõ ràng có ửng đỏ.Thành Nham một lúc sau mới nói: "Phiền cậu."

Sau khi lên xe, Giang Mộ Bình cột kỹ đai an toàn, hỏi Thành Nham: "Địa chỉ nhà cậu là gì?"

"Tôi không về nhà, qua phòng làm việc của tôi đi."

Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh một cái.

Thành Nham lười biếng khép hờ đôi mắt: "Số nhà 34 đường Tây Giáp, phiền cậu."

Thành Nham ở trên xe chợp mắt một lát, khi thấy con đường quen thuộc mới mở mắt ra, Giang Mộ Bình dừng xe ở trước phòng làm việc của anh, giờ đã không còn sớm, thế mà phòng làm việc vẫn đang đèn đuốc sáng trưng."

Cảm ơn."

Thành Nham tháo đai an toàn.Giang Mộ Bình nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đây là nơi cậu làm việc sao?"

"Ừ."

Thành Nham xuống xe, đi tới trước cửa sổ xe định chào tạm biệt Giang Mộ Bình.Giang Mộ Bình ngồi ở trong xe, ngẩng đầu nhìn anh: "Đã trễ thế này còn định làm việc sao?"

"Không làm việc, hôm nay tôi uống rượu."

Giọng Thành Nham thực sự rất khàn, sau khi uống rượu còn khàn hơn, anh hơi cúi đầu rũ mắt nhìn Giang Mộ Bình, mấy lọn tóc theo tư thế đó mà rũ xuống trán.Giang Mộ Bình hỏi: "Vậy sao còn về đây?"

"Mấy ngày nay tôi đều ở phòng làm việc."

Ngón tay Thành Nham nhẹ nhàng gõ lên cửa xe: "Đi đường cẩn thận."

"Thầy?"

Phía sau truyền đến giọng Chu Vũ, Thành Nham quay lại nhìn."

Không phải hôm nay thầy đi xem mắt sao, thế nào——" Chu Vũ nói được một nửa thì dừng lại, nửa người nghiêng sang bên cạnh, nhìn thấy người trong xe.Giang Mộ Bình gật đầu với Chu Vũ, Chu Vũ ngẩn người, sau đó cười phất phất tay: "Hello."

Chu Vũ đi tới bênh cạnh Thành Nham, nghe được mùi rượu trên người anh, "Thầy à, anh uống rượu à?"

"Uống một chút."

Chu Vũ nhìn Giang Mộ Bình, lại nhìn Thành Nham, thầm nghĩ rượu cũng đã uống rồi thì sao lại về sớm thế?Thành Nham xoay người đối diện với Giang Mộ Bình nói: "Tôi vào trước đây."

"Được."

Thành Nham nói hẹn gặp lại, nhưng lại cảm thấy bọn họ sẽ không gặp lại nhau đâu, cho nên cũng không nói thêm gì.Anh xoay người đi vào phòng làm việc, khi vào cửa thuận tay lấy tờ ghi chú ném vào thùng rác, bên trên viết tên Giang Mộ Bình, và cả số điện thoại của anh.Phòng làm việc có tổng cộng 6 người, ba học trò, hai trợ lý, Thành Nham là ông chủ.

Chu Vũ vào đây muộn nhất, nhưng là người thân nhất với Thành Nham, chủ yếu vì tính cách cậu khá hoạt bát, dễ làm cho người khác có hảo cảm.Thành Nham hôm nay đi xem mắt cậu cũng biết."

Thầy ơi, người kia là đối tượng xem mắt hôm nay ạ?"

Thành Nham vào phòng nghỉ, cởi áo khoác dựa lên trên sô pha, nhắm mắt lại nói: "Tiểu Vũ, lấy cho anh chén nước."

"Được."

Chu Vũ vội vàng rót cho Thành Nham chén nước, kéo cái ghế nhỏ bên cạnh sô pha ngồi xuống, "Rất đẹp trai."

Thành Nham nhấc mắt nhìn cậu một cái."

Em nói người đưa anh về ấy, em thấy anh ấy là người đẹp trai nhất trong số những người theo đuổi anh, nhìn rất có khí chất, ảnh làm nghề gì thế?"

"Cậu ấy không theo đuổi anh."

Chu Vũ he he cười hai tiếng: "Em sai em sai, thế anh ta làm gì?"

Thành Nham đứng dậy uống nước: "Giáo viên."

"À, người làm giáo dục ha."

Chu Vũ học xong cấp ba là nghỉ, gia đình cậu không có điều kiện, ba mẹ qua đời sớm, trong nhà chỉ còn bà nội ốm yếu bệnh tật nằm một chỗ, cậu không kham nổi việc học tiếp, cho nên cậu luôn có một bản năng tôn sùng những phần tử tri thức.Phòng làm việc của Thành Nham không thiếu người có bằng cấp cao, có đứa nhỏ còn tốt nghiệp trường mỹ thuật nổi danh, bản lĩnh nghệ thuật còn đỉnh hơn Chu Vũ rất nhiều, nhưng người có thể làm Thành Nham vui vẫn chỉ có Chu Vũ."

Thầy à, sao anh về sớm vậy, không đi xem phim hay gì đó à?"

"Bọn anh ngay cả số điện của nhau còn chưa lưu thì đi xem phim cái gì."

"Thế có nghĩa là, hai người.... không thành sao?"

"Không thành được."

"Vì sao?"

Thành Nham nói lời trong lòng: "Anh không xứng."

Chu Vũ sửng sốt, sắc mặt bỗng chốc thay đổi: "Anh nói cái gì thế?"

Thành Nham cảm thấy vẻ mặt của cậu nhóc này thật buồn cười."

Anh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, chỗ nào không xứng chứ?"

"Thân phận, gia cảnh, học thức, suy nghĩ, rất nhiều điểm không xứng."

Chu Vũ gần như không thể chấp nhận việc Thành Nham tự coi nhẹ bản thân, lông mày cậu nhíu lại: "Anh mới chỉ thấy một mặt của người, kết luận như thế có phải quá sớm không?"

Thành Nham cúi đầu vuốt ve vết chai mỏng trên tay, nói: "Anh đã gặp người đó từ rất sớm rồi, đã thấy được rất nhiều mặt của người đó."

Thành Nham nhớ rõ Giang Mộ Bình, nhớ rõ tên của anh, nhớ rõ khuôn mặt anh, nhớ rõ anh là một người vô cùng tốt.
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 4


Đính hôn cùng bạn học – Chương 4Edit & Beta: NiMiHai ngày nay Giang Mộ Bình chăm chỉ về nhà ba mẹ, ngay cả bà chị họ Lý Tư Tri thấy anh về cũng phải nghi ngờ."

Sao dạo này chăm về nhà thế?"

Lý Tư Tri đang ngồi trước bàn đá trong sân, trên bàn để một chai rượu gạo và một cái ly rượu tinh xảo, trong ly đã rót đầy non nửa.Giang Mộ Bình mang cặp cất vào nhà trước, sau đó nghe thấy Lý Tư Tri ở bên ngoài kêu anh tới uống rượu cùng cô.Thời tiết tháng chín ban đêm vẫn còn hơi nóng, mẹ Giang cắt một đĩa dưa hấu, bảo Giang Mộ Bình mang ra sân cho Lý Tư Tri cùng ăn.Giang Mộ Bình mang đĩa trái cây để trên bàn, anh tháo cà vạt, cởi một cúc áo, tay áo cũng xắn đến khuỷu tay."

Cậu định về đây ở luôn à?"

Lý Tư Tri cắn một miếng dưa hấu, "Sao dạo này chăm về thế?"

Giang Mộ Bình cũng cầm một miếng dưa hấu: "Học kỳ này em hướng dẫn một nghiên cứu sinh, ngày nào cũng đến nhà hỏi em mấy vấn đề này kia nên em mới tới đây để được thanh tĩnh."

Lý Tư Tri vừa ăn dưa vừa hóng hớt: "Có ý gì?

Chị nghe thấy mùi không ổn ở đây nhỉ?"

Giang Mộ Bình không đáp."

Sinh viên đó có ý với cậu phải không."

Giang Mộ Bình không quan tâm: "Không biết."

"Nam hay nữ?

Làm sao cậu ta biết chỗ em ở?"

"Nam sinh."

Giang Mộ Bình cắn miếng dưa, "Chắc là hỏi ba cậu ta."

"Ba cậu ta là ai?"

"Hiệu trưởng trường em."

"......"

Lý Tư Tri cười cười, cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ, "Sinh viên tìm cậu hỏi bài sao cậu có thể trốn đến đây chứ, giáo sư Giang làm thế này là không kính nghiệp rồi."

Giang Mộ Bình cười nhạt, bất đắc dĩ nói: "Ngày nào cũng đến thì ai mà chịu nổi."

Lý Tư Tri cầm ly rượu, bỗng nhiên dừng lại: "À chị nhớ rồi, có phải hôm nay em đi gặp Thành Nham đúng không?"

"Đã gặp rồi."

Lý Tư Tri đặt ly rượu xuống: "Thế nào?"

"Cứ như vậy thôi."

Giang Mộ Bình đưa ra một đáp án mơ hồ."

Cứ như vậy là sao, như thế nào?

Cậu thấy thế nào?"

Giang Mộ Bình bỏ vỏ dưa vào thùng rác bên cạnh, cầm khăn giấy chậm rãi lau vệt nước trên tay: "Chị, chị từng là giáo viên của cậu ấy à?"

"Đúng, hai đứa nói chuyện này sao."

Lý Tư Tri cười nói, "Chị dạy cậu ấy vẽ tranh, lúc đó cậu ấy còn nhỏ, chắc mới chỉ hai mươi."

"Lúc đó cậu ấy không đi học sao?"

Giang Mộ Bình ngẩng đầu nhìn Lý Tư Tri."

Không có, cậu ấy còn chưa tốt nghiệp cấp ba."

Lý Tư Tri hình như là nhận ra điều gì, "Mộ Bình, em hỏi cái này làm gì?"

Lý Tư Tri hiểu rõ Giang Mộ Bình, biết anh là người rộng lượng tư tưởng thoải mái, sẽ không quan tâm bằng cấp của nửa kia là cao hay thấp."

Cậu ấy là bạn học cấp ba của em."

Lý Tư Tri lắp bắp kinh sợ: "Thật? có duyên thế sao?"

"Em cũng thấy không thể tin được."

Giang Mộ Bình nói, "Em và cậu ấy đã hai mươi năm rồi không gặp nhau."

"Cái này là loại duyên phận gì chứ, giáo sư Giang, cậu thấy thế nào?"

Giang Mộ Bình nhìn cô một cái, Lý Tư Tri tựa như cực thích tác hợp cho anh và Thành Nham, anh thấy thế không khỏi bật cười.

Anh không phát biểu ý kiến gì, làm cho Lý Tư Tri cứ đi theo anh đòi anh nói ra cảm nghĩ về Thành Nham.Giang Mộ Bình trả lời: "Hai bọn em chỉ gặp nhau có một lần thì có cảm giác gì chứ, chị hỏi vấn đề này không thấy khó hiểu à."

"Cậu không biết câu "vừa gặp đã yêu" à?"

"Đó là "thấy sắc nảy lòng tham" thì đúng hơn."

Giang Mộ Bình chống tay lên bàn, tay khác cầm miếng dưa chậm rãi ăn."

Chị hỏi cậu vấn đề này, cậu phải thành thật trả lời cho chị."

Giang Mộ Bình gật gật đầu."

Chị nói em sẽ thích khuôn mặt cậu ấy, sự thật chứng minh lời chị nói đúng hay sai?"

Giang Mộ Bình nghĩ nghĩ, cũng không tỏ vẻ xấu hổ gì, thoải mái hào phóng gật đầu.Với khuôn mặt của Thành Nham, hẳn là đại đa số mọi người đều sẽ thích cậu ấy.Giang Mộ Bình sở dĩ độc thân đến bây giờ, ngoại trừ việc hồi trẻ làm việc quá bận rộn bỏ lỡ giai đoạn yêu đương tốt nhất ra thì nguyên chính vẫn là bởi anh quá kén chọn.Lý Tư Tri nhớ mang máng hồi nhỏ từng hỏi Giang Mộ Bình sau này muốn tìm vợ như thế nào, Giang Mộ Bình khi dùng giọng trẻ con nhưng nghiêm túc trả lời rằng: "Muốn tìm người cực kỳ xinh đẹp."

Cô từng cho rằng lời trẻ con chỉ là nói đùa, ai dè nó lại là thật, hơn nữa Giang Mộ Bình thực sự tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn "tìm vợ" này đã hơn ba mươi năm rồi.Thành Nham thực sự phù hợp với thẩm mỹ của Giang Mộ Bình.Xinh đẹp, nhưng không tục, nhìn qua thì là người dễ tiếp cận, nhưng thực tế lại có một chút lạnh lùng xa cách."

Cậu xem, chị nói chỉ có chuẩn."

Lý Tư Tri lộ ra biểu cảm đắc ý như trẻ con, "Cho nên cậu có suy nghĩ gì?"

"Em thật sự không nghĩ gì, em không muốn thay đổi nếp sống hiện tại của mình."

Lý Tư Tri có thể hiểu được, hai người có thể đến được với nhau hay không thì phải dựa vào cảm giác, không phải dựa vào mặt là quyết được.Giang Mộ Bình lại nói: "Hơn nữa em cảm thấy yêu bạn học cũ có hơi... em không nói được, nhưng cảm thấy như thế không được tự nhiên lắm."

"Cái này gọi là trúc mã trời ban đó."

Lý Tư Tri không biết học được câu này từ đâu.Giang Mộ Bình so với cô thì học nhiều hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn: "Trúc mã là hai người cùng nhau lớn lên, quen nhau từ thời mặc quần hở đũng kìa, không hiểu đừng có nói bừa."

Lý Tư Tri cười lớn, rót một ly rượu uống một hơi cạn sạch, mặt đỏ phớt có hơi say: "Không có cơ hội làm trúc mã thì còn có cơ hội có một đoạn tình yêu tuổi xế chiều cũng được mà."

Từ sau lần xem mắt hôm đó, Giang Mộ Bình và Thành Nham cũng không liên lạc với nhau, Thành Nham đã sớm ném phương thức liên lạc của Giang Mộ Bình vào thùng rác, chưa từng ôm hy vọng có thể tiến thêm một bước với Giang Mộ Bình, mà Giang Mộ Bình thì vì trường vừa mới khai giảng, việc lớn việc nhỏ còn đọng lại quá nhiều, căn bản không có thời gian quan tâm chuyên gì khác ngoài công việc.Mãi đến hôm nay Giang Mộ Bình mới có thời gian rảnh, cho nên tâm trạng cũng không tồi, tâm trạng tốt thì sẽ điểm danh.Lớp của Giang Mộ Bình luôn kín chỗ, lúc anh điểm danh cũng là điểm danh ngẫu nhiên, hơn nữa mỗi lần đều là anh tự mình điểm danh sinh viên.Hôm nay tâm trạng tốt, Giang Mộ Bình còn đùa thêm hai câu không liên quan đến bài học, ở cuối dãy lớp có hai vị trí còn trống, bên trên còn đặt một bó hoa hồng đỏ tươi, Giang Mộ Bình thấy thế đặt giáo án lên bục giảng, mở giáo án ra nói: "Hôm nay không phải Lễ Tình Nhân nhỉ?"

Nhóm sinh viên bên dưới hiểu ý, quay lại nhìn bó hoa kia phá lên cười.Chờ mọi người cười xong, Giang Mộ Bình nói: "Điểm danh."

Giang Mộ Bình rút danh sách trong giáo án ra: "Quy tắc cũ, random, ai xin nghỉ thì mang giấy phép lên cho thầy."

Lớp Giang Mộ Bình thường hiếm có người xin nghỉ, thậm chí còn có nhiều sinh viên tranh thủ tới sớm để tranh chỗ bàn đầu.

Không có giấy phép xin nghỉ, Giang Mộ Bình bắt đầu điểm danh."

Bao Minh Huy."

"Có."

"Tào Tuyết."

"Có."

"Phòng Du Ngôn."

"Có."

"Khang Minh."

Không ai trả lời.Giang Mộ Bình ngẩng đầu: "Khang Minh."

Vẫn không ai đáp lại, Giang Mộ Bình cúi xuống gạch một vạch trên danh sách, tiếp tục điểm danh: "Lâm Vi Kính."

Trong phòng học một mảnh tĩnh lặng, đám sinh viên châu đầu ghé tai bàn luận chuyện hai người liên tiếp trốn học, Giang Mộ Bình lần này không gọi lần thứ hai, trực tiếp đánh dấu lên danh sách."

Giáo sư!"

Hàng phía trước có sinh viên giơ tay đứng lên, "Lâm Vi Kính đến phòng y tế, Khang Minh đưa cậu ấy đi."

"Làm sao vậy?"

"Em cũng không rõ lắm......"

Bạn sinh viên kia chỉ hai chỗ trống, bó hoa vẫn đặt trên đó, "Bó hoa kia là có người tặng Lâm Vi Kính, hình như cậu ấy dị ứng phấn hoa, ho liên tục không ngừng, em tới sớm thì thấy Khang Minh đưa cậu ấy đi."

Giang Mộ Bình nhíu mày: "Ho liên tục?"

"Vâng ạ."

Học sinh gật đầu.Giang Mộ Bình khép giáo án lại: "Mọi người tự học trước, thầy ra ngoài một lát."

Thợ xoa bóp tay nghề cao, mỗi lần ấn tới huyệt vị nào đều vô cùng thoải mái, Thành Nham nằm trên giường vật lý trị liệu, thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.Đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm Thành Nham bừng tỉnh, Thành Nham mơ mơ màng màng mở mắt, hơi mất kiên nhẫn cầm điện thoại, thợ xoa bóp cũng theo đó nhẹ tay hơn.Thành Nham nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ."

Alo, xin chào."

"Xin hỏi đây là số máy của Thành Nham tiên sinh phải không?"

"Ai đó?"

"Tôi là giáo viên y tế của đại học Bắc Thành, tiên sinh là anh của bạn học Lâm Vi Kính sao?"

Thành Nham giơ tay ý bảo thợ xoa bóp dừng lại, anh ngồi dậy: "Đúng, Lâm Vi Kính làm sao vậy?"

"Cậu ấy bị suyễn, hiện tại anh tới bệnh viện một chuyến được không?"

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Thành Nham đứng dậy nói: "Lão Tào, hôm nay dừng ở đây thôi."

"Được, lần sau tới làm bù cho cậu."

Lão Tào quan tâm hỏi, "Sao thế?

Có chuyện gì à?"

"Em trai tôi," Thành Nham vội vã thay quần áo, "Thân thể nó không tốt lắm, phát bệnh ở trường."

"Ai da, thế mau đi đi."

May mắn cho Thành Nham là đại học Bắc Thành cách đây không xa, Thành Nham rất nhanh đã tới nơi.Chứng hen suyễn của Lâm Vi Kính là bệnh từ khi còn nhỏ, không phải bệnh cấp tính, bình thường rất hiếm khi xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên bị phát bệnh ở trường học, từ lúc giáo viên gọi điện đến, tim Thành Nham luôn trong trạng thái treo lơ lửng.Phòng y tế của đại học được trang bị rất đầy đủ, quy mô có thể so với bệnh viện ở các thị trấn nhỏ, Thành Nham nhờ có giáo viên y tế tìm được phòng bệnh của Lâm Vi Kính.Làm anh lo sợ một hồi.Nhìn thấy Lâm Vi Kính còn khoẻ nằm trên giường bệnh, trái tim luôn treo ngược của Thành Nham cuối cùng cũng yên ổn ở vị trí ban đầu.Nhìn qua tình huống của Lâm Vi Kính thì cũng có vẻ không nghiêm trọng như Thành Nham tưởng tượng, chỉ là môi trắng bệch, đối với người em từ nhỏ đã ốm yếu này, Thành Nham cảm thấy giáo viên y tế kia đúng là chuyện bé xé ra to, hơn nữa người giáo viên kia liên hệ đầu tiên không nên là anh mới phải.Lâm Vi Kính vốn đang cùng bạn học nói chuyện bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cong mắt cười: "Anh."

Thành Nham cau mày: "Sao lại thế này?"

"Phát bệnh."

Lâm Vi Kính đáng thương như con cún nhỏ, còn không ngừng vẫy đuôi cầu an ủi."

Sao lại phát bệnh?"

Khang Minh nói: "Có người tặng hoa cho Lâm Vi Kính, hình như cậu ấy bị dị ứng phấn hoa."

Thành Nham ừ một tiếng: "Em ấy bị suyễn, ngửi được phấn hoa sẽ phát bệnh."

"Anh."

Lâm Vi Kính gọi Thành Nham."

Sao vậy?"

"Anh đang làm việc sao?

Có phải ảnh hưởng đến công việc của anh rồi không?"

"Không có."

Lâm Vi Kính hiểu cách tỏ ra đáng thương, hơn nữa lần nào cũng diễn thành công.Thành Nham biết nhất định là Lâm Vi Kính đưa số điện thoại của anh cho giáo viên, Lâm Vi Kính trước giờ đều để anh là người giám hộ số một, nhưng thực ra trên pháp luật thì anh và cậu không có bất cứ quan hệ anh em gì——Chắc là cố ý, Lâm Vi Kính và anh đã lâu rồi không gặp nhau.Thành Nham duy trì biểu tình không nóng không lạnh, đi tới đặt tay lên tim Lâm Vi Kính, hỏi: "Ngực có khó chịu không?"

Lâm Vi Kính ngoan ngoãn lắc đầu."

Không mang thuốc sao?"

"Có mang."

Khang Minh nói: "Cậu ấy có mang theo, nhưng lúc đó em lo quá, sợ xảy ra chuyện gì nên mới đưa cậu ấy tới phòng y tế."

Thành Nham quay đầu nhìn về phía Khang Minh: "Cảm ơn em."

"Ầy, cảm ơn gì ạ, đây là chuyện em nên làm mà."

"Giáo sư Giang, sao anh lại tới đây?"

"Lâm Vi Kính?

Cậu ấy không sao rồi ạ, đang nghỉ ngơi ở bên trong."

Giọng giáo viên y tế từ bên ngoài truyền vào, Khang Minh quay ra nhìn thấy người tới, kính cẩn cúi đầu chào: "Giáo sư Giang."

Giang Mộ Bình gật đầu, nhìn Lâm Vi Kính đang nằm trên giường bệnh.Thành Nham bỏ tay khỏi ngực Lâm Vi Kính, chậm rãi xoay người lại, sửng sốt.Giang Mộ Bình nhìn Lâm Vi Kính xong lại nhìn Thành Nham, cùng Thành Nham nhìn nhau một cái.Thành Nham vô thức liếm liếm môi, trong nhất thời không gọi ra tên Giang Mộ Bình.Giang Mộ Bình hôm nay mặc áo sơ mi đen, đeo cà vạt xanh xám, từ quần áo đã toả ra mùi tri thức, khi chất thanh cao, khuôn mặt lại toát ra vài phần nhàn nhã lười biếng.

Thành Nham thừa nhận bản thân mình có chút không khống chế được bản thân mình bởi một thân hơi thở cấm dục này của Giang Mộ Bình.Anh sững sờ hồi lâu, mãi đến khi Giang Mộ Bình mở miệng: "Lại gặp mặt rồi."
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 5


Đính hôn cùng bạn học – Chương 5Edit & Beta: NiMiThành Nham nhìn về phía Giang Mộ Bình, tuy bây giờ đại não anh đã rơi vào trạng thái chết máy, nhưng xuất phát từ sự lễ phép sâu trong tiềm thức, anh gật đầu với Giang Mộ Bình, động tác cứng đờ.Giảng viên đại học phần lớn đều không nhớ được tên đầy đủ của sinh viên, lại càng không nói đến kiểu giáo sư mẫu mực từ trong sách giáo khoa bước ra như Giang Mộ Bình, thực ra anh không quen mặt lắm, cho nên thử gọi để xác nhận: "Lâm Vi Kính?"

Lâm Vi Kính gật đầu: "Giáo sư Giang."

"Em bị bệnh suyễn?"

Giang Mộ Bình hỏi."

Vâng ạ."

"Giờ em thấy thế nào?"

"Em đỡ hơn rồi ạ, ngại quá, phiền thầy tới đây một chuyến."

"Không sao là tốt rồi."

Giang Mộ Bình quay ra nhìn Thành Nham, Thành Nham bây giờ đã lùi sang một bên.Lâm Vi Kính cũng nhìn về phía Thành Nham: "Anh... anh quen giáo sư à?"

Thành Nham gật đầu.Lâm Vi Kính kinh ngạc: "Hai người sao lại quen nhau?"

"Con nít con nôi hỏi nhiều như vậy làm gì."

Thành Nham lảng tránh vấn đề của cậu."......

Em đã 21 rồi."

Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, làm cho mọi người ở đây càng nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ: "Quan hệ xem mắt."

Hô hấp của Thành Nham trong nháy mắt như ngưng lại, anh nghiêng mặt đi, không muốn đối diện với gương mặt kinh ngạc của Lâm Vi Kính và bạn học của cậu.

Anh cũng không biết vì sao Giang Mộ Bình muốn nhảy qua sự thật bọn họ là bạn học để trực tiếp nói đến quan hệ xem mắt.Với tính cách của Lâm Vi Kính thì chỉ sợ sẽ theo đuôi anh hỏi đông hỏi tây cho xem.Giang Mộ Bình vốn chỉ là muốn đến xem tình hình của Lâm Vi Kính rồi quay về tiếp tục lớp học, cho nên anh không muốn ở lâu, anh nhìn Lâm Vi Kính nói: "Thầy phải quay lại lớp, không có nhiều thời gian lắm, em cảm thấy không khoẻ thì nên về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn."

"Dạ vâng thầy, anh em sẽ đưa em về."

Lâm Vi Kính tận dụng mọi cơ hội để ăn vạ anh mình, "Cảm ơn thầy cho em nghỉ phép."

Giang Mộ Bình gật đầu: "Được, thầy đi trước đây."

Giang Mộ Bình khi đi qua thành Thành Nham thì ngừng lại một chút, giống như muốn lời tạm biệt với anh: "Tôi đi trước."

Hai chữ "Tạm biệt" này Thành Nham vẫn không nói ra, môi anh giật giật, im lặng gật đầu.Khang Minh về lớp học, Lâm Vi Kính như ý nguyện được cùng anh cậu về nhà.Lâm Vi Kính vừa mới lên xe đã không nhịn được: "Anh, anh và giáo sư Giang đang yêu nhau sao?"

Thành Nham không trả lời cậu, đột nhiên hỏi: "Vì sao không để lại số điện thoại của ba mẹ em?"

Niềm hưng phấn của Lâm Vi Kính bị một gáo nước lạnh tạt vào, tụt hứng nói: "Anh là anh trai em, em không thể đưa số điện thoại của anh sao?"

"Hôm nay tình cờ anh ở gần đến kịp, nhỡ anh bận không thể đến thì sao?"

Lâm Vi Kính im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: "Là do anh không muốn đến thôi."

"Đúng, là anh không muốn đến."

Thành Nham dùng giọng nói trầm khàn kia nói lời tổn thương: "Người nuôi em khôn lớn, chăm sóc em mười mấy năm không phải anh mà là ba mẹ bây giờ của em, có gì thì em nên nói trước với bọn họ kìa."

Lâm Vi Kính cắt lời anh: "Em không muốn nói chuyện này nữa."

Thành Nham không nói gì nữa, tay nắm chặt vô lăng.Lâm Vi Kính thấy Thành Nham đang lái xe về hướng nhà mình, liền nói: "Em muốn đến phòng làm việc của anh."

Thành Nham không muốn làm bầu không khí trở nên nghiêm trọng hơn, giọng mềm hơn một chút: "Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."

"Phòng làm việc cũng có thể nghỉ ngơi mà, giờ em thấy khoẻ hơn rồi, không có chỗ nào không ổn hết."

"Nơi đó có nhiều người."

"Anh......"

Thành Nham có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Tùy em vậy."

Lâm Vi Kính lập tức nhe răng cười, cậu là kiểu người mềm cứng đều không ăn, cho dù Thành Nham có uy hiếp thì cậu cũng luôn có cách khiến anh phải thoả hiệp.Không khí trở lại bình thường, Lâm Vi Kính nói tiếp đề tài vừa rồi: "Anh, anh có phải đang yêu đương với giáo sư không?"

"Không."

Thành Nham cảm thấy cậu toàn hỏi mấy câu vô nghĩa, yêu thương mà lại ngượng ngùng như vừa nãy sao, quả thật là xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống đất luôn.Thành Nham nhìn thẳng phía trước lái xe, hỏi bâng quơ: "Anh ta là giáo sư?"

"Vâng, là giáo sư trẻ nhất trường em."

Thành Nham chỉ biết Giang Mộ Bình là giảng viên, cũng không biết anh là giáo sư đại học, bản thân Giang Mộ Bình cũng không để cập qua chuyện này."

Cậu ấy... dạy môn gì?"

"Anh......"

Lâm Vi Kính nhìn anh bất lực, "Anh đi xem mắt kiểu gì thế, ngay cả người ta dạy gì cũng không biết."

Thành Nham không còn lời gì để nói.Lâm Vi Kính quay sang thử hỏi một câu: "Em học chuyên ngành gì anh có biết không?"

Thành Nham lạnh nhạt nói: "Không biết."

Lâm Vi Kính không nhịn được mà bật cười, biết Thành Nham đang cố ý nói vậy cho nên cũng không giận."

Em học luật, vậy anh nói xem giáo sư Giang có thể dạy em cái gì?"

Lâm Vi Kính nói, "Luật hình sự, thầy ấy dạy luật hình sự."

"Em vẫn luôn muốn thi nghiên cứu sinh của thầy ấy."

Lâm Vi Kính lại nói.Thành Nham ừ một tiếng: "Cố lên."

"Anh, sao hai người lại quen nhau?

Ai giới thiệu hai người xem mắt?"

"Giáo viên mỹ thuật của anh giới thiệu, chị ấy là —— chị họ của giáo sư Giang."

"Chị họ của Giáo sư Giang thật tinh mắt."

Cái miệng nhỏ của Lâm Vi Kính đúng là ngọt, nói qua nói lại vẫn là khen Thành Nham, "Anh, hai người có tiến triển gì chưa?"

"Không có."

Thành Nham dứt khoát nói."

Á?"

Lâm Vi Kính suy sụp, "Sao khẳng định như vậy?

Anh không thích giáo sư Giang sao?"

Thành Nham bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa mình và Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng yêu đương, cho nên cậu mới hỏi một câu ngây ngô như thế.Thành Nham không nhịn được mà bật cười: "Thích một người dễ dàng như vậy sao."

"Em không có ý đó...... là," Lâm Vi Kính không biết nên diễn đạt ý của mình như thế nào, "Trong trường em có rất nhiều người thích giáo sư Giang, loại thích này, anh có biết không, là kiểu thích mà muốn yêu đương với giáo sư ấy, nam nữ đều có cả.

Cho nên em mới nghĩ ít nhất anh cũng yêu thích* thầy ấy."*kiểu thích là tán thưởng, thưởng thức đối phương."

Anh thực sự thưởng thức cậu ấy."

"Cảm tình thì có thể phát triển dần dần mà, anh à, anh cũng 35 rồi, có thể tìm người gửi gắm được rồi đấy."

"Anh và cậu ấy không thích hợp."

Nói chuyện một hồi thì đã tới phòng làm việc rồi.Lâm Vi Kính xuống xe, cách lớp cửa kính ô tô nhìn Thành Nham: "Không thử thì sao biết được có hợp hay không, em cảm thấy hai người cực kỳ cực kỳ phù hợp.

Anh lúc nào cũng lười như thế thì còn lâu mới kiếm được người yêu."

Lâm Vi Kính hình như đã bỏ qua một điểm quan trọng, Thành Nham muốn nhắc nhở cậu."

Em không cảm thấy giáo sư Giang không có tí hứng thú vào với anh à?"

Lâm Vi Kính sửng sốt."

Anh và cậu ấy gặp nhau nửa tháng trước, từ đó đến giờ vẫn chưa từng liên lạc với nhau, cũng không gặp lại lần nào."

Thành Nham đóng cửa xe, đi đến phòng làm việc, nói móc Lâm Vi Kính: "Đã yêu đương bao giờ chưa mà bày đặt làm chuyên gia tình yêu."

"Hồi em còn là vị thành niên đã yêu sớm rồi nhé."

Lâm Vi Kính đi theo, sốt sắng biện minh cho mình, "Nụ hôn đầu của em là từ thời đi nhà trẻ đấy nhá."

Thành Nham cười nhẹ một tiếng: "Hồi em học mẫu giáo trông có khác gì hạt đỗ đen đâu, ai mà muốn hôn em chứ."

Thành Nham rất ít khi cười trước mặt Lâm Vi Kính, anh cười làm Lâm Vi Kính cũng vui theo: "Anh đừng có nói nhảm, em biết hồi em học mẫu giáo đẹp trai lắm, biết hôm nay vì sao em phát bệnh không?

Đó là có người tặng hoa em đó, anh biết nó có nghĩa gì không?

Quá rõ ràng còn gì."

Chu Vũ đi từ trong buồng ra: "Thầy."

Ý cười trên mặt Lâm Vi Kính thoáng cái đã biến mất, Chu Vũ chào cậu: "Anh Lâm."

Lâm Vi Kính lạnh lùng ừ một tiếng.Chu Vũ ngoan ngoãn cười: "Đã lâu không gặp, sao hôm nay lại đến đây?"

"Muốn tới thì tới."

Chu Vũ "à" một tiếng, nhìn về phía Thành Nham: "Thầy, có một khách hàng từ Tân Thị tới đây, nói có hẹn anh lúc ba giờ."

"Ừ anh biết rồi."

"Tự chơi đi."

Thành Nham chỉ đạo Lâm Vi Kính, "Mệt thì lên phòng anh nghỉ, nhớ phải cởi đồ, không được mặc quần lên giường."

"Em biết rồi."

"Anh Lâm có muốn uống nước không?"

Chu Vũ hỏi Lâm Vi Kính."

Không cần, cảm ơn."

Chu Vũ cầm một bình nước hình chibi hoạt bình đứng tưới hoa trước quầy, Lâm Vi Kính khoanh tay nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Cậu không phải là học trò sao, sao cả ngày cứ làm mấy chuyện của trợ lý vậy."

"Mấy chậu này đều là hoa thầy nuôi, rất yếu ớt, phải chăm sóc nó thật kỹ."

Lâm Vi Kính đi đến phía sau cậu: "Cậu làm thế để khiến anh tôi vui sao?"

Chu Vũ sửng sốt, quay lại nhìn Lâm Vi Kính vài giây, sau đó bỗng nhiên phá lên cười: "Em nói này, sao mà anh cứ trưng bộ mặt khó ở với em thế, em còn tưởng em đắc tội với anh cơ."

Lâm Vi Kính mím môi, mày nhíu lại.Chu Vũ xoay người sang chỗ khác lẩm bẩm tự nói: "Sao đọc nhiều sách mà ngốc thế chứ."

Tay Lâm Vi Kính vòng qua eo Chu Vũ, vỗ một phát lên quầy: "Cậu lầm bầm cái gì thế."

"Anh Lâm," Chu Vũ đưa lưng về phía Lâm Vi Kính tiếp tục tưới hoa, "Thầy là anh của anh, không phải anh của em."
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 6


Đính hôn với bạn học – Chương 6Edit & Beta: NiMiChu Vũ đi theo Thành Nham học xăm mình đã hơn một năm, tuy thời gian không phải là ngắn, nhưng vẫn được coi là người mới, tuy nhiên người mới này lại được Thành Nham yêu thích và thiên vị hơn hẳn, trong phòng làm việc mọi người đều biết ông chủ ít nói, duy chỉ mình Chu Vũ thân với anh.

Kiểu thân thiết này không phải dựa trên hành động thân mật, mà là nhu tình toát ra từ trong ánh mắt.Lâm Vi Kính là người hiền lành, chỉ lạnh nhạt với mỗi mình Chu Vũ, lần nào tới phòng làm việc cũng làm mình làm mẩy với Chu Vũ, đến mức Chu Vũ cũng không hiểu làm sao, không biết mình đắc tội gì với người anh em này.Thành Nham đối xử với Chu Vũ như người trong nhà, người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đối xử với Chu Vũ còn tốt hơn cả người em như Lâm Vi Kính, giống như Chu Vũ mới là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, còn Lâm Vi Kính chỉ là hàng tặng kèm mà thôi.Lâm Vi Kính không thích Chu Vũ đúng là một phần bởi nguyên nhân này, nhưng đó không phải lý do chính.Cậu không phải trẻ con, không đến mức chỉ vì anh mình thiên vị một người ngoài mà nóng giận.Cậu chướng mắt Chu Vũ nguyên do vì Lâm Vi Kính cảm thấy phẩm tính người này có vấn đề chứ không đơn thuần như vẻ ngoài cậu ta.Lâm Vi Kính từng thấy Chu Vũ ở đại học Bắc Thành, lúc ấy cậu ta đi cùng một em khoá dưới cùng khoa với Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính và bạn học này ở chung một câu lạc bộ tranh biện, lúc đó mọi người trong câu lạc bộ hay trêu có một bạn đẹp trai thường xuyên đến tìm cậu ấy, sau này cậu ấy giải thích: bạn đẹp trai kia là bạn trai của cậu ấy.Lâm Vi Kính bấy giờ mới hiểu ra.Nhưng mà sau đó không lâu, lúc Lâm Vi Kính đến phòng làm việc tìm Thành Nham, ở cuối đường chỗ phòng làm việc, cậu nhìn thấy Chu Vũ bị một người đàn ông khác ôm vào ngực.Lúc ấy cậu rất là khiếp sợ, chỉ vội liếc nhìn một cái rồi chạy thẳng vào phòng làm việc.Từ đó về sau, thái độ của Lâm Vi Kính đối với Chu Vũ thay đổi 180 độ, cậu cho rằng tên này chỉ là một con hồ ly thích giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Thành Nham.Cho dù trước đó Chu Vũ đã nhắc nhở Lâm Vi Kính "Thành Nham là anh của anh, không phải anh của tôi" thì cũng không hoá giải được mâu thuẫn trong lòng cậu.Lát sau, Chu Vũ đưa cho Lâm Vi Kính một lon Coca, Lâm Vi Kính coi đây là một cách "lấy lòng thấp kém", nhưng xuất phát từ phép lịch sự cơ bản thì cậu vẫn nhận lấy.Thực ra cậu cũng đang khát lắm, hơn nữa còn rất thích uống Coca.Chu Vũ có lẽ biết được điều này từ Thành Nham, dù sao thì chuyện cậu ta hiểu nhất chính là lấy lòng người ta mà.Từ sau khi xăm xong, đã rất lâu Lý Tư Tri không tới phòng xăm, hôm nay đột nhiên đến thăm, còn mang theo một người bạn muốn xăm mình nữa.Hôm nay bầu trời xám xịt, không khí cũng u buồn, hình như là trời sắp mưa.Trong phòng làm việc, Thành Nham cầm bút chì thiết kế bản thảo cho khách hàng, một tiếng sấm vang lên, anh dừng tay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Cốc cốc cốc —— có người gõ cửa."

Mời vào."

Mao Mao đẩy cửa ra: "Thầy Thành, Lý tiểu thư tới."

Lý Tư Tri đi ra từ sau Mao Mao, đằng sau cô là một cô gái trẻ tuổi."

Đã lâu không tới, may là cô bé này còn chưa quên mặt tôi ấy."

Lý Tư Tri cười ha ha nhìn Mao Mao, "Người đẹp, cảm ơn đã cho chị đi cửa sau nha."

Mao Mao vội xua tay: "Chị khách sáo quá."

Cô bạn Lý Tư Tri nhỏ giọng hỏi: "Đi cửa sau là sao?"

"Bình thường đến xăm thì phải hẹn trước, hôm nay em được hưởng ké hào quang của chị đấy, lát nhớ phải mời chị bữa cơm."

"Không thành vấn đề."

Lý Tư Tri đi đến chỗ Thành Nham: "Đang bận sao?"

Thành Nham đặt bút xuống: "Đang vẽ bản thảo cho khách."

"Bạn chị nói muốn xăm mình," Lý Tư Tri chỉ chỉ người phía sau, "Hôm nay chị đưa cô ấy đến đây."

"Có yêu cầu gì nói với cậu ấy."

Lý Tư Tri nói với cô gái kia.Thành Nham đang sửa lại bản thảo, hỏi: "Muốn tự thiết kế hay là dùng thiết kế gốc?"

Người nọ cười nói: "Tôi đặc biệt nhờ Lý Tư Tri đưa tới đây, chắc chắn là muốn dùng thiết kế gốc rồi."

"Thiết kế gốc mang nặng phong cách cá nhân của tôi, cô có thể xem trước rồi hãy quyết định."

Thành Nham bảo Mao Mao: "Đưa album cho cô ấy xem."

"Vâng."

Bạn Lý Tư Tri ngồi trên sô pha xem album, bên trong đều là tác phẩm của Thành Nham.

Cô hình như không thích phong cách này lắm, xem được một nửa thì nói: "Phong cách này hình như không hợp với tôi lắm."

Cô ngẩng lên nhìn Thành Nham cười nói: "Tôi thích mềm mại hơn một chút, mấy cái này quá ngang tàng mạnh mẽ."

Thành Nham nói: "Sư phó của chúng tôi theo thể loại mềm mại này."

"Tôi thấy hình anh xăm cho Lý Tư Tri rất đẹp, rất mềm mại."

Thành Nham nghe hiểu ý của cô, người ta muốn chọn anh, không muốn đổi người khác."

Vậy cô muốn xăm gì?"

Thành Nham hỏi, "Chủ đề hoặc là muốn biểu đạt điều gì, cho tôi một gợi ý."

Cô bạn kia nghe mà xoắn não: "Phức tạp thế nhỉ."

Thành Nham có hơi đau đầu, anh sợ nhất là gặp kiểu khách hàng nóng máu lên là đi xăm này, hoàn toàn không có ý tưởng gì, không biết vì sao muốn xăm mình, muốn xăm cái gì.

Hồi trước còn thiếu tiền thì khách hàng nào cũng nhận, giờ cũng đã vững chân rồi, lại là người có kỹ thuật cao cho nên không khỏi bắt bẻ hơn.Anh không phải là chỉ nhận những hình xăm phức tạp, những hình đơn giản anh cũng nhận, cái anh bắt bẻ chính là những khách hàng không biết vì sao lại đi xăm mình.Nếu người này không phải bạn của Lý Tư Tri thì có khi Thành Nham đã đuổi cô đi rồi.Thành Nham mệt mỏi giải thích, nói: "Trước hết cô hãy nghĩ xem mình muốn xăm gì."

Lý Tư Tri nghe không nổi nữa: "Chị gái tôi ơi, dù sao thì cô cũng phải nói cho cậu ấy biết cô muốn xăm gì thì cậu ấy mới lên được thiết kế cho cô chứ."

Cô gái ngơ ngác: "Để tôi nghĩ một lát."

Khoảng chừng năm phút sau, cô gái kia nói: "Hình xăm của Lý Tư Tri là cá voi ——"Lý Tư Tri sửa lại: "Cá hổ kình, hay còn gọi là cá voi sát thủ."

Cô bạn kia nhìn cô: "Vậy tôi cũng xăm cá voi đi."

"Đã nói là cá voi sát thủ mà......"

Cô bạn kia nhịn không được cười: "Cá voi lưng gù thì sao?"

Thành Nham nói: "Cô tự quyết định đi."

"Vậy nó đi."

"Cô cũng tuỳ tiện quá."

Lý Tư Tri nói móc."

Giờ làm bản thảo trước đúng không?"

Cô gái hỏi Thành Nham, "Mất khoảng bao lâu?"

"Phải xem cụ thể thế nào đã, khoảng ba bốn ngày."

"Nhanh như vậy sao."

Cô gái kinh ngạc."

Cô để lại phương thức liên lạc đi, đến lúc đó tôi sẽ cho người liên lạc với cô đến phòng làm việc xem bản thảo."

"Anh có thể gửi nó qua WeChat cho tôi không?

Có thể mấy ngày tới tôi phải đi công tác, có thể không có thời gian đến đây."

Thành Nham lắc đầu: "Cái này không được, cô cần phải tự đến đây xem."

"Vì sao?"

Lý Tư Tri giải thích: "Quy tắc, chống để lộ thiết kế."

Thành Nham nói: "Không có thời gian thì chờ đi công tác về rồi qua đây."

"Mời vào."

Giang Mộ Bình đang ở đọc tài liệu lịch sử, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.Người vào là Lâm Vi Kính, cậu hô lớn "Giáo sư" rồi đi đến phòng làm việc."

Đây là luận văn buổi trước em chưa nộp."

Lâm Vi Kính đặt luận văn lên bàn.Giang Mộ Bình ừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu."

Em xin phép ra ngoài trước ạ."

Giang Mộ Bình cảm giác giọng nói này có chút quen tai, cuối cùng cũng ngẩng lên, gập ngón trỏ dùng khớp giữa đẩy kính lên, nhẹ nhàng nâng gọng kính."

Lâm Vi Kính?"

"Dạ, giáo sư."

Giang Mộ Bình đặt văn kiện xuống, cầm lấy luận văn của Lâm Vi Kính."

Hôm đó thầy cho phép em về nhà, đây là bài tập em bổ sung."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, lại bỏ tập luận văn xuống, anh xoay bút im lặng một hồi, vẫn không nói gì.Lâm Vi Kính không đoán được thầy có ý gì, chần chờ hỏi: "Giáo sư, em ra ngoài trước ạ?"

Giang Mộ Bình kẹp bút máy ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, tay ấn lên mặt bàn nói: "Em chờ một lát."

Lâm Vi Kính chần chờ đứng lại."

Thầy muốn hỏi em một chuyện."

Giang Mộ Bình nói."

Thầy hỏi đi ạ."

"Anh của em là Thành Nham......"

"Vâng đúng ạ."

Nghe Giang Mộ Bình nói đến Thành Nham, Lâm Vi Kính hăng hái hơn hẳn, hai mắt tỏa ánh sáng."

Cậu ấy là anh ruột em, vì sao họ hai người lại không giống nhau?

Người theo họ cha người theo họ mẹ sao?"

Lâm Vi Kính im lặng một lát, nói: "Giáo sư, hồi trước tên em là Thành Kính, Thành Nham là anh ruột của em, cùng cha cùng mẹ."

Giang Mộ Bình nhìn cậu, tựa như ra hiệu cho cậu nói tiếp."

Thầy muốn biết chuyện của anh ấy sao?"

Lâm Vi Kính hỏi một câu không trong khuôn phép.Giang Mộ Bình nói: "Thành Nham là bạn cấp ba của thầy."

Lâm Vi Kính hơi kinh ngạc."

Cho nên thầy muốn biết sau khi cậu ấy rời trường thì xảy ra chuyện gì."

"Cậu ấy không đi học tiếp, phải không?"

Đầu Lâm Vi Kính cúi dần xuống: "Đúng vậy."

Thành Nham rời trường vào khai giảng năm ba trung học, trong trí nhớ xa xăm của Giang Mộ Bình, thành tích của Thành Nham vô cùng tốt.Thành Nham hồi đó chỉ là có hơi quái gở, cho nên cảm giác tồn tại rất thấp, Giang Mộ Bình nhớ tính tình anh không tốt lắm, có vài lần nổi bật nhất là bởi vì đánh nhau bị trường nêu tên phê bình.Giang Mộ Bình từ biểu cảm trên mặt Lâm Vi Kính đã nhận ra nỗi khổ sở của cậu, anh nhíu mày, không muốn tiếp tục hỏi nữa, chưa kịp mở miệng thì đã nghe nghe Lâm Vi Kính nói:"Tên thật của em là Thành Kính, khi còn nhỏ được gửi đến cho cha mẹ nuôi hiện tại, nên em theo họ của họ, đổi thành tên như bây giờ."

"Khi em còn nhỏ, mẹ em ôm theo em nhảy sông tự vẫn, em không chết nhưng mẹ em thì qua đời, sau đó nhà em không còn ai, thế là anh trai em liền bỏ học."

"Lúc ấy em còn nhỏ, có nhiều thứ không nhớ rõ được, anh trai em nuôi em hai năm, sau đó gửi em cho cha mẹ nuôi hiện tại."

Giang Mộ Bình không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu.Lâm Vi Kính đứng yên một lát, bỗng nhiên thở dài, thản nhiên nói: "Thực ra là chuyện gì em cũng nhớ rõ ràng, nhưng em không thể nói ra, nói ra anh trai em sẽ thấy khó chịu lắm."

Ký ức về cái chết thì sao có thể dễ dàng quên được chứ."

Giáo sư, anh trai em là người tốt."

Lâm Vi Kính cười cười, "Anh ấy từng phải chịu nhiều khổ cực, cũng chịu nhiều tổn thương.

Ngày trước kinh tế không ổn lắm, nhưng giờ rất giàu, cũng rất đẹp trai."

Giang Mộ Bình bật cười: "Em muốn nói gì."

Lâm Vi Kính chớp chớp mắt, nói thẳng: "Em muốn nói, anh ấy là người rất thích hợp để kết hôn."

Giang Mộ Bình thầm nghĩ: Nhóc con này đúng là gì cũng dám nói.Điện thoại của Giang Mộ Bình để trên bàn rung một hồi, người gọi đến là Lý Tư Tri, anh nhấc máy."

Alo?"

"Mộ Bình, sắp tan làm chưa?"

Giang Mộ Bình cúi đầu nhìn đồng hồ: "Ừm, sắp rồi."

"Bên ngoài trời mưa, chị không lái xe, hôm nay có về chỗ dì không, qua đón chị về đi."

"Chị ở đâu?"

"Để chị gửi định vị cho."

Giang Mộ Bình tắt máy."

Vậy giáo sư, em đi trước nha."

"Ừ, trời đang mưa, không mang ô à."

Lâm Vi Kính lắc đầu.Giang Mộ Bình chỉ ô ngoài cửa: "Dùng ô của thầy đi."

"Thầy không dùng sao?"

"Thầy không cần."

"Cảm ơn thầy, hôm nào em mang trả thầy sau ạ."

Giang Mộ Bình đi theo định vị mà Lý Tư Tri gửi tới, đến một con đường quen thuộc, chờ đến khi anh xem lại lịch sử trò chuyện mới phát hiện Lý Tư Tri gửi cho mình địa chỉ phòng làm việc của Thành Nham.Giang Mộ Bình vất vả lắm mới tìm được nơi đỗ xe, mưa vẫn tí tách rơi xuống, anh đạp mưa bước vào phòng làm việc."

Xin chào, cho hỏi anh có hẹn trước không?"

Trợ lý đi tới hỏi một câu.Giang Mộ Bình lau nước mưa dính trên lông mi, nói: "Không có."

"Muốn xăm mình sao?"

Trợ lý lại hỏi."

Không phải, tôi tìm người."

"À...

Anh tìm ai?"

Phòng làm việc có hai tầng, tầng một và tầng hai đều có phòng xăm, trong phòng có các thợ xăm đang làm việc.

Giang Mộ Bình nhìn xung quanh, một bóng hình quen thuộc từ phòng tầng 1 đi ra, sau đó đi vào nhà vệ sinh bên cạnh."

Tôi đợi cũng được."

Giang Mộ Bình nghiêng đầu nói với trợ lý."

Vâng, vậy mời anh ra sô pha ngồi chờ ạ."

Giang Mộ Bình ngồi trên sô pha, người trong nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt anh bị nước làm ướt, mấy sợi tóc xoăn trước trán vắt lên, trên lông mày dính không ít bọt nước.

Anh đi đến bồn hoa trước phòng làm việc vẩy vẩy tay, hất nước trên tay lên mấy phiến lá xanh mượt.Thành Nham hình như thoáng thấy có người nên nhìn lướt qua, đột nhiên quay lại nhìn về phía đó.Ở trong mắt Giang Mộ Bình, Thành Nham khi này có hơi nôn nóng, biểu cảm hỗn loạn chật vật.

Vừa rồi trông có vẻ hơi bận, nhưng anh vẫn ăn mặc gọn gàng, tóc cũng được chải chuốt, quần áo lịch sự.Thành Nham gật đầu với Giang Mộ Bình, khoé miệng keo kiệt mà cong lên cười nhẹ.Lâm Vi Kính nói Thành Nham từng chịu khổ nhiều lắm, nhưng Giang Mộ Bình lại cảm thấy Thành Nham quý trọng cuộc sống này hơn bất cứ người nào anh từng gặp.Cậu ấy tận hưởng cuộc sống này, yêu đời và sống một cách tự do tự tại.
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 7


Đính hôn với bạn học – Chương 7Edit & Beta: NiMiThành Nham đi đến trước mặt Giang Mộ Bình: "Cậu... sao cậu lại ở đây?"

"Lý Tư Tri bảo tôi tới đón chị ấy."

Thành Nham nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.Từ góc độ này, Giang Mộ Bình có thể nhìn thấy bọt bước còn lưu lại trên cằm Thành Nham, bọt nước ấy vì động tác quay đầu của Thành Nham mà nhẹ nhàng rơi xuống.Nước trên mặt Thành Nham còn chưa được lau khô, Giang Mộ Bình lấy từ trong túi quần tây ra một cái khăn tay vàng nhạt đưa cho Thành Nham.Khăn tay của Giang Mộ Bình cùng màu với áo sơ mi của anh, đồng thời Thành Nham cũng phát hiện Giang Mộ Bình lại đổi một cái cà vạt mới, kiểu dáng thanh lịch, rất hợp với áo sơ mi hôm nay.Thành Nham ngẩn ngơ suy nghĩ: Giang Mộ Bình rốt cuộc có bao nhiêu cái cà vạt khác nhau?Thành Nham đứng im tại chỗ, nhận cũng không được, mà không nhận cũng chẳng xong.Có lẽ đối với Giang Mộ Bình mà nói, việc này chỉ xuất phát từ thói quen người tốt việc của tốt của anh, nhưng Thành Nham đơn phương sẽ cảm nhận được chút mập mờ.Thành Nham do dự một lát, nghĩ thầm nếu không nhận thì có vẻ không được hay lắm, cho nên đưa tay, cố gắng biểu hiện thật tự nhiên nhận lấy cái khăn tay."

Cảm ơn."

Thành Nham dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước trên mặt.Anh nắm chặt khăn trong tay, nghĩ sẽ mang về giặt sạch mới trả lại Giang Mộ Bình, mà thôi, vẫn nên mua trả anh một cái mới.Chỉ là cái không khí xấu hổ làm làm Thành Nham dần có chút bực bội.Trên tường phòng làm việc treo rất nhiều tranh vẽ và ảnh, một số trong đó là những đồ án xăm hình, phong cách khá giống nhau, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của một người."

Mấy cái này đều là cậu vẽ sao?"

Giang Mộ Bình chỉ mấy bức tranh trên tường hỏi Thành Nham."

Đúng vậy."

Tác phẩm của Thành Nham mang phong cách cá nhân rất rõ ràng, bao gồm rất nhiều hình khối và đường nét, hơn nữa Giang Mộ Bình phát hiện Thành Nham rất thích sử dụng nguyên tố "Thủy" trong tranh vẽ.

Hầu như tác phẩm nào cũng sẽ nhìn ra được các loại hình thái của "thuỷ" dù nó không quá rõ ràng, cũng không chiếm quá nhiều không gian trong tranh.Tiếng động cơ máy xăm không ngừng vang bên tai, Giang Mộ Bình ở đây nghe được tiếng "vù vù" xuôi tai trong sinh hoạt hằng ngày của Thành Nham."

Lý Tư Tri đâu?"

Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.Thành Nham vẫn nắm chặt cái khăn tay kia, nói: "Trong văn phòng tôi."

Đang nói chuyện thì Lý Tư Tri và bạn cô ấy đi ra."

Mộ Bình."

Lý Tư Tri gọi một tiếng.Lý Tư Tri nhanh mắt nhìn khăn tay trong tay Thành Nham, im lặng cười cười không nói gì.Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, Lý Tư Tri giục Giang Mộ Bình mau về nhà.Thành Nham hình như có việc muốn nói, cậu gọi Lý Tư Tri: "Cô Lý ——""Làm sao vậy?"

Thành Nham do dự một hồi.

Lý Tư Tri sắp tới có một triển lãm tranh ở trung tâm thành phố Bắc Thành, Thành Nham muốn đi xem nhưng anh không có thư mời, anh muốn hỏi Lý Tư Tri có thể cho anh đi cửa sau không, nhưng lại thấy hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có gì."

"Có việc gì thì cứ nói với chị."

"Không có việc gì, không phải chuyện gì to tát lắm."

Lý Tư Tri cầm ô Thành Nham đưa cho chạy vào trong xe.Giang Mộ Bình đứng ở cửa tạm biệt Thành Nham, hai người đứng dưới hiên nhà, Giang Mộ Bình chủ động đưa tay về phía Thành Nham muốn lấy lại khăn tay.Thành Nham cầm chặt khăn tay không đưa cho anh: "Bẩn rồi, để tôi mua cái mới trả cho cậu."

"Không cần, tôi thích dùng cái cũ."

Thành Nham không muốn nói chờ anh giặt xong rồi trả, bởi thế này thì có hơi ngu ngốc, chẳng lẽ chỉ vì một cái khăn tay mà phải hẹn Giang Mộ Bình ra ngoài một chuyến sao?"

Để tôi mua trả cậu cái mới đi."

Thành Nham khẩn khoản nói."

Thành Nham."

Giang Mộ Bình gọi tên anh.Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, sắc mặt có chút khó xử.Giang Mộ Bình nhìn khăn tay đang bị anh nắm chặt, nhắc nhở: "Cậu không biết khăn tay thì không thể tuỳ tiện tặng người khác sao?"

Cái khăn kia chợt trở nên nóng phỏng tay, Thành Nham giật mình buông tay ra, suýt nữa thì để nó rơi xuống đất, cũng may anh nhanh tay bắt được.Thành Nham lập tức trả khăn tay lại cho Giang Mộ Bình, thẹn quá hoá giận nói nhỏ: "Bao nhiêu tuổi rồi còn phong kiến thế chứ."

Giang Mộ Bình thong thả ung dung cầm lấy khăn tay, cười như không cười: "35 tuổi rồi, mang tư tưởng phong kiến cũng bình thường mà."

Trên khăn tay có thêu tên của anh, nếu để lại chỗ của Thành Nham thì thực sự không ổn, rất mập mờ.Thành Nham có lẽ không chú ý tới tên trên khăn tay, nếu thấy được thì chắc chắn cái khăn này sẽ càng nóng phỏng tay hơn."

Tôi đi đây."

Giang Mộ Bình đem khăn tay nhét lại vào túi."

Về sau đừng tùy tiện đưa khăn cho người khác dùng."

Thành Nham nghịch ngợm trêu chọc Giang Mộ Bình, "Đến lúc đó người ta lại lấy thân báo đáp cậu đấy."

Giang Mộ Bình cười không chút để ý nói: "Vậy thì cậu hẳn là ứng cử viên số một."

Nói xong, Giang Mộ Bình xoay người đi vào trong mưa, để lại Thành Nham đứng ngây ngốc tại chỗ.Thành Nham rất muốn nhắc nhở Giang Mộ Bình đừng có tuỳ tiện trêu ghẹo người ta như thế, nhưng Giang Mộ Bình đã đi xa mất rồi.Thời gian gần đây, người nhà họ Giang thường nhắc đến chuyện chung thân đại sự của Giang Mộ Bình trong mỗi bữa cơm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đặc biệt là có Lý Tư Tri mở màn, từ sau khi cô giới thiệu đối tượng cho Giang Mộ Bình, thái độ của ba Giang mẹ Giang lập tức thay đổi hẳn, đổi thành trạng thái phật hệ như ngày xưa.Mẹ Giang gắp thức ăn cho Giang Mộ Bình: "Đứa nhỏ lần trước Tư Tri giới thiệu cho con thế nào rồi?"

"Không thế nào cả."

Giang Mộ Bình nói."

Lại không đến đâu à?"

Giang Mộ Bình uống canh, lắc lắc đầu.Mẹ Giang buồn ra mặt, nhìn về phía Lý Tư Tri: "Không phải con nói người đó không tồi sao?"

"Người ta xác thực là không tồi, chẳng qua là con trai dì mắt cao, chướng mắt người ta."

Mẹ Giang quay sang nhìn Giang Mộ Bình, ngữ khí mang theo ý oán trách: "Con cứ như vậy mãi, còn không chịu nói chuyện thêm với người ta mà đã nói không tới đâu."

Giang Mộ Bình cãi: "Mẹ, con khi nào ——""Con mới chỉ gặp người ta có một lần thì sao biết được người ta là người như thế nào?"

Giang Mộ Bình tháo kính xoa xoa mắt: "Mẹ đừng nghe Lý Tư Tri nói hươu nói vượn được không, con nói chướng mắt người ta khi nào?"

Mẹ Giang lại nhìn Lý Tư Tri, Lý Tư Tri bưng bát cơm cười: "Là con nói quá lên đấy."

"Cái này là tội phỉ báng."

Giang Mộ Bình đeo kính lên nói."

Nhưng em thực sự không thích người ta còn gì."

Lý Tư Tri cố ý nói, "Dì, việc này phải dựa vào duyên phận, hợp ý là tiến đến ngay, nếu không hợp thì có tác hợp đến mấy cũng không được đâu."

"Đứa nhỏ kia bộ dáng thế nào?"

Lý Tư Tri hăng hái: "Đẹp trai muốn chết."

Cô lấy điện thoại ra, "Con cho dì xem ảnh, tuyệt đối không thua kém gì con trai dì."

Lý Tư Tri đưa ảnh chụp Thành Nham cho mẹ Giang xem, mẹ Giang đỡ mắt kính, giơ điện thoại lên xem thật kỹ, sau đó đưa cho ba Giang: "Rất đẹp trai, ông nhìn xem."

Ảnh này là Lý Tư Tri chụp lén lúc Thành Nham đang làm việc, ba Giang xem ảnh một hồi thì hỏi: "Đứa nhỏ này bao nhiêu tuồi?

Chắc nhỏ hơn Mộ Bình mấy tuổi nhỉ?"

Lý Tư Tri cười nói: "Chú đoán thử xem ạ."

"Đầu hai mươi?" ba Giang nhíu mày, "Không được, nhỏ tuổi quá không được, nhỏ hơn Mộ Bình nhiều quá."

Giang Mộ Bình vô tình bị tuổi tác làm tổn thương, anh bật cười bất lực lắc đầu."

Con già thế sao."

"Không phải con già."

Ba Giang nghiêm túc nói, "Là đứa nhỏ này quá nhỏ tuổi."

"Ba, "đứa nhỏ này" bằng tuổi con."

Ba chữ "đứa nhỏ này" chọc cho Lý Tư Tri cười gần chết.Ba Giang không tin được mà xem lại ảnh: "Nhìn trẻ quá, ba còn tưởng là sinh viên cơ......"

Ba Giang đưa điện thoại trả lại cho Lý Tư Tri: "Nghe dì con nói đứa nhỏ là thợ xăm à?"

"Vâng."

"Hoàn cảnh gia đình thế nào?"

"Không cha không mẹ, có một em trai, nhưng mười mấy năm trước đã được gia đình khác nhận nuôi."

Ba Giang mẹ Giang đồng thời im lặng, tình huống gia đình này thực sự có chút phức tạp.Giang Mộ Bình nhìn Lý Tư Tri, vô thức hỏi: "Sao chị biết rõ ràng vậy."

Lý Tư Tri cảm giác được Giang Mộ Bình hỏi câu này hình như còn ý khác, ánh mắt giọng điệu của anh giống như đang hỏi: "Sao mấy cái này chị biết em lại không biết.?"

Lý Tư Tri cố ý hỏi: "Cậu ấy không nói cho em mấy chuyện này à?"

Giang Mộ Bình biết tỏng suy nghĩ của cô, nhàn nhạt nói: "Em và cậu ấy chưa thân thiết đến mức đó."

"Đúng vậy, chị đây và cậu ấy đã thân đến mức đó, cho nên chị mới biết."

"Không phải cậu ấy là học sinh cũ từ lâu trước của chị sao, hai người mới gặp lại gần đây thôi mà."

Giang Mộ Bình vẫn nghiêm túc nói."

Giang Mộ Bình," Lý Tư Tri nhịn không được cười, "Em không thú vị gì hết."

Mẹ Giang hơi băn khoăn: "Chuyện nhà cậu ấy là như thế nào?

Cha mẹ làm sao qua đời?

Còn có em trai......"

"Dì, việc này không thể nói rõ trong một chốc một lát, hơn nữa đây là việc riêng của cậu ấy."

Lý Tư Tri liếc nhìn Giang Mộ Bình, "Bây giờ Mộ Bình không có ý gì với người ta, nếu hỏi nhiều như thế e là không được tốt lắm."

Mẹ Giang gật đầu: "Nói cũng phải."

"Con đưa lại ảnh cho dì xem."

Mẹ Giang lại hỏi Lý Tư Tri, muốn xem ảnh Thành Nham.Lý Tư Tri cười nói: "Lại xem nữa ạ?"

"Dì nhìn lại......

đẹp trai quá......"

Trước khi Giang Mộ Bình đi, Lý Tư Tri đưa cho cậu một vật."

Gì đó?"

Giang Mộ Bình nhận lấy nhìn qua... là hai thư mời triển lãm tranh, trên thư mời đề bút danh "Si" của Lý Tư Tri."

Triển lãm của chị à?"

"Thứ bảy tới."

"Vì sao cho em hai vé?"

Lý Tư Tri dùng ngón trỏ gõ lên thư mời: "Đây là hai vé cuối cùng, chị cố ý không đưa cho Thành Nham đấy."

Giang Mộ Bình nghĩ một hồi mới ngẩng lên nhìn cô: "Có thể đừng làm mấy chuyện trẻ con này được không?"

"Thư mời triển lãm của chị, muốn đưa ai thì đưa."

Mục đích của Lý Tư Tri lần này rõ như ban ngày, cô biết Giang Mộ Bình là người thông minh, cho nên không hề che giấu ý đồ muốn tác hợp anh và Thành Nham."

Đương nhiên," Lý Tư Tri cười khanh khách nói, "Cậu cũng có thể chọn phương án đưa nó cho Thành Nham."

"Em biết rồi."

Giang Mộ Bình nói một câu như vậy, anh ngồi vào trong xe, cách một lớp của kính vẫy tay với Lý Tư Tri đang tươi cười phấn khởi..Giang Mộ Bình mang thư mời cất vào ngăn xe.Mười phút sau, ô tô chậm rãi tiến đến gara để xe, Giang Mộ Bình đỗ lại xong xuôi, ngồi im lặng trong xe một lát.Anh cầm thư mời lên xem, lấy điện thoại gọi cho Thành Nham.Thành Nham mới vừa tắm xong, lúc đi ra nghe thấy điện thoại đổ chuông, màn hình hiển thị dãy số trông khá quen, anh nhấn nghe máy."

Alo?"

"Chưa ngủ sao?"

Thành Nham hơi giật mình, cầm lấy khăn lông ngồi lên giường, tự nhiên trả lời: "Vẫn chưa."

Hoá ra chỉ có mình quyết tâm ném đi phương thức liên lạc, nếu Giang Mộ Bình gọi điện cho anh thì anh cứ tự nhiên mà trả lời thôi.Mấy câu chào hỏi dạo đầu cũng không cần nói."

Thứ bảy tuần sau Lý Tư Tri có một triển lãm tranh, tôi có hai thư mời, cậu có muốn đi không?"

Thành Nham im lặng một lát làm cho Giang Mộ Bình cảm thấy thấy hoài nghi bản thân.Người phía đầu dây bên kia chần chờ một lát: "......

Tôi nghĩ cậu thích xem triển lãm tranh."

"Cậu......"

"Muốn."

Thành Nham trả lời.
 
[Đm - Hoàn] - Đính Hôn Cùng Bạn Học
Chương 8


Đính hôn với bạn học – Chương 8Edit & Beta: NiMiCông việc của Giang Mộ Bình không được tự do như Thành Nham, tuy là thứ bảy nhưng trong trường vẫn còn rất nhiều việc bận rộn, hai người hẹn nhau 4 rưỡi chiều đi xem triển lãm tranh, Thành Nham đến đại học Bắc Thành trước, đỗ ở cửa nam trường học, ngồi trong xe chờ Giang Mộ Bình.Thành Nham không có wechat của Giang Mộ Bình, thế nên nhắn tin cho anh nói mình đang ở cửa nam trường chờ anh.Giang Mộ Bình là giáo sư trẻ nhất trong viện, tuổi trẻ nhưng sự vụ nặng nề, Thành Nham nhận được tin nhắn trả lời từ Giang Mộ Bình, nội dung giống hệt tình huống hôm xem mắt: Giang Mộ Bình có cuộc họp ngắn đột xuất, sẽ đến muộn một chút.Giang Mộ Bình: Xin lỗi.Thành Nham: Không sao, tôi chờ cậu.Giang Mộ Bình: Cậu lên đây.Thành Nham: ?Giang Mộ Bình: Đừng chờ ngoài cửa, lên văn phòng tôi đi.Thành Nham định trả lời "Không cần", Giang Mộ Bình đã gửi vị trí cụ thể cho anh, còn kèm thêm một tin nhắn: "Không biết phải họp bao lâu, cậu cứ lên đây đi."

Trời nắng nóng, ngồi trong xe bật điều hoà cũng không ăn thua, Thành Nham nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định xuống xe.Đại học Bắc Thành diện tích lớn, từ cửa nam tới khoa luật cũng gần, Thành Nham vừa đi vừa hỏi thăm, không lâu sau đã tới được văn phòng khoa luật.Cửa văn phòng của Giang Mộ Bình đóng chặt, Thành Nham gõ cửa không thấy ai trả lời, thế là anh đứng gõ thêm mấy lần nữa.Có giáo viên ôm tài liệu đi ngang qua, Thành Nham dùng ánh mắt mong chờ nhìn người đó, giáo viên đó thấy thế dừng lại, hỏi: "Bạn học này, em làm gì thế?"

Thành Nham nghĩ thầm có lẽ trông mình khả nghi quá nên mới khiên người qua đường chú ý, xong lại nghĩ: Mình không trẻ đến mức đó chứ.

Anh cúi đầu nhìn quần áo của mình hôm nay, áo sơ mi cổ đứng màu xám nhạt, quần tây đen, không hề có tí khí chất sinh viên nào.Thành Nham nghĩ vậy, đối phương lại nghĩ cậu là sinh viên đang đi tìm giảng viên, nói trước: "Em muốn tìm giảng viên à?"

Thành Nham thuận miệng nói: "Tìm giáo sư Giang."

Giáo viên đó cười cười, chỉ cánh cửa phía sau anh: "Còn không phải là văn phòng này sao."

Thành Nham cuối cùng vẫn đẩy cửa vào, anh không nghĩ đến Giang Mộ Bình có văn phòng riêng, bên trong chỉ có một cái bàn, đằng trước là một bộ sô pha đen.

Trong phòng đã bật sẵn điều hoà, thật mát mẻ.Thành Nham vốn muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, chỗ duy nhất có thể ngồi là chiếc sô pha kia lại chất đầy tài liệu, một xấp lại một xấp, chỉnh chỉnh tề tề.

Còn lại một chỗ khác chính là ghế làm việc của Giang Mộ Bình, nhưng mà nếu tuỳ tiện ngồi vào chỗ làm việc của người ta thì có vẻ không được lễ phép cho lắm, cho nên Thành Nham quyết định đứng vậy.Trong văn phòng Giang Mộ Bình không có bất kỳ cây cối bồn hoa gì, nhưng không khí trong phòng thật tươi mát, chắc là anh không hút thuốc, không giống như nơi làm việc của Thành Nham, đâu đâu cũng quanh quẩn mùi thuốc lá.Thành Nham đứng khoảng mười phút, chân cũng tê, còn nghĩ không bằng cứ ngồi trong xe chờ còn hơn.

Cuối cùng anh vẫn quyết định ngồi trên ghế của Giang Mộ Bình.Mông Thành Nham chỉ ngồi trên non nửa ghế, lưng thẳng tắp cầm điện thoại chơi.

Không bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, Thành Nham không lên tiếng, tỏ ý trong phòng không có ai.Ai ngờ người bên ngoài không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa vào: "Giáo sư?"

Thành Nham cầm điện thoại ngẩng đầu lên, cùng học sinh ngoài cửa nhìn nhau một lát.Học sinh kia biểu cảm cứng đờ, mày nhăn lại, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn: "Anh ở đây làm gì?"

Thành Nham cất điện thoại, vẫn ngồi chỗ cũ: "Tôi đang đợi giáo sư Giang."

"Sao anh lại tuỳ tiện ngồi ghế của giáo sư?"

Sinh viên ôm chồng tư liệu đến, rất có phong thái của chủ nhân căn phòng.Thành Nham không thích người này cố làm ra vẻ như thế, nhưng vẫn dựa vào phép tắc mà giải thích: "Trên sô pha có nhiều đồ quá, tôi không có chỗ ngồi."

"Thế cũng không được tuỳ tiện ngồi trên ghế của giáo sư."

Sinh viên kia nghiêm túc, buồn bực nói: "Sao anh còn không đứng dậy?"

Nghe ngữ điệu hùng hổ doạ người của sinh viên kia, sắc mặt Thành Nham lạnh xuống."

Giáo sư Giang đâu?

Trong văn phòng không có thì anh ngồi ngốc ở đây làm gì?"

"Tôi bảo cậu ấy ngồi ở đây."

Giọng Giang Mộ Bình từ phía sau truyền tới, tầm mắt Thành Nham lướt qua cậu sinh viên nhìn ra ngoài cửa.Sinh viên kia quay lại, lễ phép chào: "Giáo sư."

"Có chuyện gì?"

Giang Mộ Bình đi tới, trong tay cầm văn kiện, anh nhìn về phía Thành Nham, nhìn Thành Nham cứng người ngồi im trên ghế."

Lần trước thầy nói có hai trường hợp, em có chỗ không hiểu ......"

Giang Mộ Bình đặt văn kiện lên bàn, rũ mắt nhìn Thành Nham đang ngồi trên ghế."

Để hôm nào đi."

Giang Mộ Bình thuận tay cầm lấy cái ly cạnh tay Thành Nham, khớp xương ngón giữa không cận thận cọ lên mu bàn tay Thành Nham, Thành Nham rụt tay xuống một chút."

Bây giờ thầy không có thời gian."

Giang Mộ Bình uống nước, nói với sinh viên kia.Cậu sinh viên nhìn Thành Nham, lại nhìn Giang Mộ Bình: "Lần sau em lại tới tìm thầy, đã làm phiền rồi ạ."

Thành Nham từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi trên ghế của Giang Mộ Bình, lúc cậu sinh viên kia rời đi biểu tình của cậu ta càng thêm nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.Thành Nham đứng lên, lập tức giải thích: "Trên sô pha đều là tài liệu, tôi không có chỗ ngồi nên mới ngồi đây."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, hỏi: "Sao cậu khách sáo thế?

Cậu ấy chỉ là sinh viên của tôi thôi."

"Tôi biết."

Thành Nham thầm nghĩ đó là bởi cậu về nên tôi mới khách sáo thôi."

Khí thế sinh viên của cậu đúng là có thừa ha."

Giang Mộ Bình nghe ra ý trong lời anh nói, cười nói: "Cậu trẻ quá, cậu ấy tưởng cậu cũng là sinh viên."

"Cảm giác cậu ta bảo vệ cậu lắm," Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, "Đứa nhỏ này chắc rất sùng bái cậu."

Trên mặt Giang Mộ Bình không có biểu tình gì, hờ hững: "Cũng có thể."

Giang Mộ Bình nhìn đồng hồ nói: "Chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo."

"Như thế này không phải khá tốt rồi sao."

Thành Nham quét mắt nhìn Giang Mộ Bình từ đầu đến chân, nói bâng quơ."

Lý Tư Tri không thích tôi mặc áo sơmi, đến lúc đó nhất định sẽ nói tôi làm chị ấy mất hứng."

Thành Nham mơ hồ: "Vì sao?

Rất đẹp trai mà......"

Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham trong lúc vô tình khen mình, mỉm cười: "Chị ấy là đồ quái dị."

Giang Mộ Bình đổi sang một cái áo thun giản dị, trông trẻ ra không ít, Thành Nham đỗ xe ở cửa nam, anh ngồi xe Giang Mộ Bình cùng đến triển lãm tranh.Chập tối, người đến tham quan đã không còn nhiều lắm, cũng không thấy Lý Tư Tri đâu.

Công việc xăm mình hằng ngày dưỡng thành thói quen chuyên tâm của Thành Nham, anh đứng đó thưởng thức bức tranh một hồi, lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện không thấy Giang Mộ Bình nữa.Giang Mộ Bình không phải người thạo nghề trong phương diện này, thực ra Thành Nham cũng không phải, anh chỉ học vẽ hai năm, trình độ gà mờ cho nên toàn bộ hành trình hai người cũng không giao lưu gì, chỉ lẳng lặng đáng giá, anh xem anh thích, tôi xem tôi thích, cứ như vậy cả buổi.Lúc Thành Nham tìm được Giang Mộ Bình, Lý Tư Tri đang đứng cùng anh nhỏ giọng trò chuyện, thản nhiên nhìn về một bức tranh trên tường.Thành Nham có thể nghe loáng thoáng được nội dung trò chuyện của bọn họ."

Chị còn tưởng cậu không đến, cuối cùng vẫn đến còn gì."

"Không muốn lãng phí một thư mời."

"Tại em không thích tranh chị vẽ ấy chứ."

Lý Tư Tri quay ra nhìn Giang Mộ Bình, khóe miệng hơi giương lên."

Chị cho em hai thư mời, còn không phải muốn em tới cùng cậu ấy hay sao?"

Thành Nham đứng ở tại chỗ nghe một hồi mới giật mình, lén lút xoay người đi.Giang Mộ Bình gặp Thành Nham ở nhà vệ sinh, lúc đó anh đang đứng bên bồn rửa tay."

Lý Tư Tri tới đây."

Giang Mộ Bình đi tới bên cạnh Thành Nham, "Tôi tìm cậu thật lâu vẫn không thấy cậu đâu."

Thành Nham ừ một tiếng, đóng vòi nước, anh xoay người, biểu tình như có chuyện muốn nói.Giang Mộ Bình nhận thấy cảm xúc khác thường của anh, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Giang Mộ Bình."

"Ừ nói đi."

"Tôi biết cô Lý muốn tác hợp hai chúng ta," Thành Nham nhìn anh, "Cậu không thích thì không cần miễn cưỡng."

Chất giọng khàn khàn của Thành Nham làm anh có một loại khí chất u buồn như có như không, vẻ mặt anh thật bình đạm, nhưng giọng nói lại không giấu được vẻ suy sụp.Thành Nham nói: "Tôi không thích miễn cưỡng."
 
Back
Top Bottom