- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,994
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 69: Không danh không phận
Chương 69: Không danh không phận
Từ sau khi Vạn Trọng Vi để lộ trạng thái hồi phục, hắn cũng không còn giả vờ nữa, ung dung bắt đầu cuộc sống "ở chung" với Thời Ôn.Người hàng xóm đối diện không biết dọn đi từ lúc nào, đến khi Thời Ôn chợt nhớ ra thì căn hộ bên kia đã bỏ trống khá lâu rồi.
Cậu cũng chẳng rõ Vạn Trọng Vi dùng cách gì mà khiến người ta dọn đi.Thật kỳ lạ, có hắn ở đây, hình như rất nhiều chuyện cậu chẳng còn phải lo lắng nữa.Thời Ôn không còn nhắc chuyện đuổi hắn đi, cũng không nói đến chuyện tha thứ.
Hai người vẫn sống như trước: cậu đi làm, hắn ở nhà giặt giũ nấu nướng dọn dẹp.
Cuối tuần, Thời Ôn vẫn đi cùng hắn đến làm liệu pháp oxy cao áp.
Mỗi lần làm xong về, Vạn Trọng Vi thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tình trạng mộng du và ảo thính, nhưng may là không còn nôn mửa.Điểm khác biệt duy nhất so với trước kia là, giờ hắn bắt đầu tự mình đưa đón cậu đi làm.
Vì thế, hắn còn mua hẳn một chiếc xe đạp mới, do cái cũ đã bị hắn đạp hỏng.Sau khi Thời Ôn ra khỏi nhà, Vạn Trọng Vi mới bắt đầu xử lý công việc.
Thỉnh thoảng Sở Nhiễm và Kỳ Vọng đến, mang theo những văn kiện cơ mật cần hắn ký.
Nhưng tất cả đều lén lút, Vạn Trọng Vi tuyệt đối không để Thời Ôn nhìn thấy họ, sợ rằng chỉ cần cậu nhớ lại gì đó rồi lại đuổi hắn đi, thì cái được chẳng bù nổi cái mất.Có lần Kỳ Vọng nhịn không nổi, oán thán: "Anh cứ sống chung với cậu ấy thế này, không danh không phận thì đến bao giờ mới xong?"
Kỳ Vọng nay đã thăng làm phó tổng Vạn Nguyên, quyền lực trong tay lớn hẳn, Sở Nhiễm cũng không kém.
Nhưng niềm vui thăng chức chưa hưởng được bao lâu, cả hai đã rơi vào cảnh làm việc quần quật không ngày nghỉ.
Ngoài áp lực công việc, mỗi tháng còn phải bay đường dài một hai chuyến, gần như bị vắt kiệt sức.
Họ oán mà chẳng dám nói, nói dễ nghe thì gọi là Vạn Trọng Vi tin tưởng họ, nói khó nghe thì là bị hắn coi như công cụ.Bởi vậy, mong muốn nhìn thấy Vạn Trọng Vi và Thời Ôn tái hợp, hai người họ còn nóng ruột hơn ai hết.Vạn Trọng Vi chẳng vui khi nghe Kỳ Vọng nói vậy, quét mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, rồi đẩy chồng văn kiện ra hiệu cho cậu ta thu dọn.
Hắn hờ hững nói: "Cứ xác định đây sẽ là trạng thái lâu dài đi.
Cho dù có danh có phận, tôi cũng chưa chắc đã quay về."
Kỳ Vọng nghe xong, mặt mày ủ rũ, đành ngậm ngùi rút lui.**Đề tài nghiên cứu của Thời Ôn đạt kết quả mới, cậu nhận được một khoản tiền thưởng và trợ cấp lớn.
Giáo sư vô cùng đắc ý, liền cùng mọi người xúi cậu mở tiệc khao.Nghĩ đến lần trước ở quán nướng, Thời Ôn cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định báo cho Vạn Trọng Vi biết trước một tiếng.Nghe xong, hắn rất chừng mực và đúng mực nói rằng đúng là nên ăn mừng: "Bình thường mọi người vẫn hay giúp đỡ em, em nên cảm ơn họ.
Hơn nữa, đây là vòng tròn và cuộc sống của em, em muốn thế nào cũng được, không cần hỏi ý kiến tôi.
Nếu hỏi thì câu trả lời của tôi luôn là ủng hộ em hết mình."
Ban đầu chỉ định nói một câu đơn giản "Ngày mai tối tôi mời cơm, không về nhà ăn đâu", vậy mà lòng Thời Ôn lại rối loạn.
Cậu nhịn không được mà thầm oán, Vạn Trọng Vi đúng là điển hình của loại người giả heo ăn thịt hổ.Nhìn thấy vẻ mặt cậu có chút bất mãn, hắn còn cố ý ghé lại hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Đã hỏi đến vậy, Thời Ôn đành nói thật:
"Tôi chỉ báo cho anh biết một tiếng thôi, đâu cần nâng chuyện lên tới mức ấy."
Vạn Trọng Vi bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức.Ngày hôm đó hắn không hề tỏ ra tâm trạng xấu hay gì cả.
Nhưng sang hôm sau, hắn bắt đầu bày trò: hết lải nhải "ăn ở đâu, ăn món gì, có bao nhiêu người", lại than "chóng mặt, buồn nôn, đau đầu nên chẳng muốn nấu cơm", đến lúc gọi điện còn cố ý nói giọng yếu ớt, than cả ngày bận rộn mệt chết đi được.Thời Ôn chẳng thèm đáp lời.Đến năm giờ chiều, một nhóm người ríu rít kéo nhau tới quán nướng.
Vẫn là quán lần trước, ngay trên đường, Thời Ôn đang đi thì nhận được cuộc gọi thứ n trong ngày của Vạn Trọng Vi.Đầu dây bên kia toàn là những lời lặp đi lặp lại, cái bộ mặt ủy khuất như sắp chui thẳng ra khỏi ống nghe.
Thời Ôn chỉ thản nhiên ừ đôi câu, ngẩng lên thấy quán đã ở ngay trước mắt, liền nói: "Tôi đến rồi."
Rồi dứt khoát cúp máy.Tiếng thịt nướng xèo xèo, rượu sake mở liền mấy chai, mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài vừa ăn vừa nói cười náo nhiệt.
Bỗng có người từ ngoài đi vào.Người phản ứng đầu tiên chính là đồng nghiệp ngồi sát cửa, khéo thay, đúng là người lần trước Thời Ôn uống say, suýt nữa phải nhờ đưa về.
Sau hôm đó, trong viện quả thật có người buôn chuyện về mối quan hệ giữa Thời Ôn và nhà đầu tư, còn bóng gió dò hỏi mấy lần, nhưng đều bị Thời Ôn nghiêm túc phủ nhận.Trong khoảnh khắc, cả bàn người đều đưa mắt nhìn nhau.
Đến khi giáo sư đứng dậy, nhiệt tình bước tới chào đón, mọi người mới xác nhận được: Đúng là nhà đầu tư "Cảnh tiên sinh".Chứ không phải "người thuê chung nhà" mà Thời Ôn từng nói có gương mặt rất giống.Vạn Trọng Vi tỏ ra rất khiêm nhường, lần lượt chào hỏi mọi người, rồi thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh Thời Ôn, gắp miếng thịt bò mỡ sắp cháy bỏng, đặt vào đĩa cậu.Rồi hắn nói: "Tối nay chợt muốn ăn đồ nướng, thật trùng hợp, vừa hay gặp các bạn đang tụ tập ở đây.
Không làm phiền chứ?"
Giáo sư lập tức đáp: "Đâu có, có thể ăn cùng ngài là vinh hạnh, cũng là duyên phận, cầu còn chẳng được."
Mọi người đồng loạt hùa theo.Thời Ôn nghe hắn nghiêm mặt mà bịa chuyện, khóe môi giật giật, nhưng không mở miệng.Sau một vòng khách sáo, mọi người tiếp tục ăn uống chuyện trò.
Vạn Trọng Vi không hề tỏ ra bản thân là "người đầu tư" cao cao tại thượng, ngược lại rất hòa nhã, đề tài trò chuyện cũng gần gũi, khiến bầu không khí thêm phần thoải mái.Trong khói lửa nghi ngút của quán nướng, hắn vừa trò chuyện, vừa liên tục lo cho Thời Ôn: nướng thịt, gắp thịt, đổi trà.
Thời Ôn tửu lượng vốn không tốt, trước mặt cũng đặt một chai sake, mọi người nâng chén, cậu cũng uống theo vài ngụm.Vạn Trọng Vi không ngăn cản, chỉ ngồi bên cạnh nhỏ giọng dặn: "Uống chậm thôi."
Cậu vừa uống một ngụm rượu, hắn liền đưa một chén trà vào tay, bảo cậu uống để giải rượu.Mọi người đều nhìn thấy hết, còn gì mà không hiểu.
Dù ngoài miệng vẫn cười cười giả vờ không biết, nhưng trong lòng thì sóng cuộn trào dâng.Cuối cùng, có người uống hứng lên, mượn rượu hỏi thẳng một câu: "Ngài Cảnh, ngài và A Ôn có phải đang sống chung không?"
Vạn Trọng Vi gật đầu, đáp một cách hiển nhiên: "Tôi sang đây phục hồi sức khỏe, ở khá lâu, thuê khách sạn thì bất tiện, nên tạm thời ở nhờ nhà A Ôn."
Mọi người đồng loạt "ồ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.Quan hệ giữa nhà đầu tư và Thời Ôn quả nhiên không tầm thường.Vạn Trọng Vi không nói thêm gì, nhưng ánh mắt chuyên chú cùng thái độ ân cần của hắn đối với Thời Ôn, người hiểu thì tự hiểu.Thời Ôn bị bao nhiêu ánh mắt ngầm hiểu kia chiếu tới, có phần lúng túng.
May mà Vạn Trọng Vi khéo léo lái câu chuyện sang một đề tài nóng trong viện nghiên cứu.
Toàn bộ những người có mặt đều là dân nghiên cứu, chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo dòng suy nghĩ kia.Đến hơn mười giờ đêm, mọi người mới hả hê tản đi.
Vạn Trọng Vi đã lặng lẽ thanh toán từ trước, lúc ra về thì tự nhiên vòng tay ôm lấy vai Thời Ôn, giữa những tiếng chào tạm biệt, dìu cậu về nhà.Căn hộ cách quán nướng chỉ qua một con đường, đi bộ vài phút là đến.
Thời Ôn tựa vào ngực hắn, bước chân loạng choạng.
Cậu vốn vậy, uống sake mười mấy độ, nhiều lắm cũng chỉ chịu nổi hai chén, ngồi yên thì không sao, vừa động một chút đã say, còn dễ gục theo gió.Gió thu mát lạnh thổi tới, đi hết một đoạn đường, Thời Ôn đã ôm mặt ngây ngốc cười.Tiếng cười trầm thấp của Vạn Trọng Vi vang lên ngay trên đỉnh đầu cậu, vừa cười vừa vòng tay đỡ lấy.
Đỡ không nổi, hắn dứt khoát bế bổng người ta theo kiểu công chúa.Thời Ôn khó chịu, lưỡi líu lại, lầm bầm: "Anh cười... cái gì?"
Vạn Trọng Vi cười càng to, tiếng cười dội từ lồng ngực ra, hoàn toàn không kiềm chế.
Nhìn Thời Ôn mặt đỏ bừng mà còn ra vẻ hung dữ, hắn chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy thẳng qua tim."
Cười em ngốc."
"Hừ, anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!"
"Ừ, cộng thêm em nữa, cả nhà chúng ta đều ngốc."
Thời Ôn còn chút lý trí sót lại, nghi ngờ hắn đang tiếp tục cười nhạo mình, liền vùng vẫy đòi xuống.Vạn Trọng Vi buông tay ra, đúng lúc cậu rơi xuống thì lại ôm chặt lấy, dọa Thời Ôn hét lên một tiếng, hai tay theo phản xạ ôm chặt lấy cổ hắn.Cứ thế, hai người lặp đi lặp lại suốt quãng đường về, dọc con phố đầy rẫy tiếng cười của Vạn Trọng Vi cùng những tiếng kêu hoảng hốt của Thời Ôn, mãi cho đến khi bước vào tòa nhà chung cư mới im lặng.Một vài đồng nghiệp vì đi vệ sinh ra muộn mà vô tình chứng kiến trọn vẹn cảnh tượng, chỉ biết nhìn nhau, trong mắt dường như có hàng vạn con thú nhỏ chạy loạn qua.Dỗ dành một kẻ say rượu vốn đã đủ vất vả, huống hồ Thời Ôn lại là một kẻ say rượu có bệnh sạch sẽ: nhất định phải tắm rửa, đánh răng, còn phải tự tay giặt sạch tất cả đồ lót, tất chân, phơi gọn gàng rồi mới chịu ngủ.Vạn Trọng Vi vất vả lắm mới nhét cậu vào chăn, lại khẽ chạm vào tay chân cậu, ấm hệt như một cái lò nhỏ.Nhiệt độ ấy khiến tim người tê dại.Người say ngủ không yên ổn, xoay qua lật lại, đôi môi đỏ ửng khẽ mấp máy, phát ra những tiếng rên mơ hồ.Vạn Trọng Vi nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng để tình cảm lấn át lý trí, trực tiếp nằm xuống, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.Chưa được một phút, hắn lại nhanh chóng tự thuyết phục rằng cứ ôm thế này Thời Ôn sẽ thấy nóng, toát mồ hôi dễ cảm, thế là liền kéo chăn ra, tự mình chui vào trong.Hắn cũng rõ mình vô liêm sỉ đến mức nào, nhưng biết làm sao được?
Người ở trong ngực, hắn chẳng còn muốn nói đến đạo nghĩa lễ tín nữa.
Dù vậy, trong lòng hắn vẫn giữ một giới hạn, chỉ ôm chặt lấy, tham lam vùi mặt vào tóc và cổ cậu, nhiều hơn thì tuyệt đối không dám làm.Hai người ngủ thẳng đến nửa đêm, Thời Ôn mơ màng tỉnh dậy, cằn nhằn đòi nước.Cậu vừa động, Vạn Trọng Vi lập tức tỉnh theo, nhanh chóng chống người lên quan sát tình hình.
Thời Ôn đã đá hết chăn, hai chân lộ ra ngoài, một cánh tay còn vắt ngang eo hắn, mắt nhắm nghiền lẩm bẩm khát.Trước khi ngủ đã chuẩn bị sẵn nước mát đặt ở đầu giường.
Hắn sợ mở đèn làm chói mắt, nên chỉ mò lấy cốc đưa tận tay cho cậu.
Uống xong một hơi, Thời Ôn lại gục đầu xuống ngủ tiếp.Đêm về sau hơi lạnh, Vạn Trọng Vi cẩn thận kéo chăn, lại bọc Thời Ôn thật kín.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, cậu bất ngờ trở mình, trực diện dán sát vào hắn.Không khí đông cứng lại một giây.
Vạn Trọng Vi không dám thở mạnh.Có lẽ cảm thấy khó chịu, Thời Ôn theo bản năng điều chỉnh tư thế, một tay gác lên vai hắn, tay kia đặt dưới người, hai chân khẽ cong lại, móc lấy cẳng chân hắn.
Tư thế này quá mức thân mật, mặt kề sát mặt, chỉ cần Vạn Trọng Vi hơi động, môi hắn sẽ chạm ngay vào chóp mũi Thời Ôn.Hơi thở nóng hổi cuộn đến, khiến hắn như nổ tung.
Trong đầu "ầm" một tiếng, yết hầu nặng nề lăn xuống.Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn hắn tiêu đời mất.
Vạn Trọng Vi cố gắng ép mình tỉnh táo, phân tán sự chú ý bằng cách đếm từng sợi mi dài ngay trước mắt.Không được.Vẫn muốn nổ tung.Không thể ngủ chung được nữa, phải về cái giường xếp nhỏ thôi!Hắn hiếm hoi làm một lần quân tử, đấu tranh nội tâm đến hai trăm năm mươi vòng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm khó khăn: chậm rãi lui người, định lặng lẽ rời khỏi mà không làm Thời Ôn tỉnh.Khoảnh khắc ấy, hắn mới thật sự thấm thía câu sến súa trong mấy bát canh gà tình yêu: "Yêu chính là sự kiềm chế."
Nhưng hắn vẫn âm thầm chửi thề một tiếng: "Đúng là khổ nạn."
Đột nhiên mất đi nguồn nhiệt, Thời Ôn cựa mình, bất ngờ vươn tay nắm lấy hắn.
Cậu còn mơ màng, thậm chí hé mắt nhìn thoáng qua, rồi lại khép lại, cả người nghiêng sang, hai tay kéo hắn trở lại trong ngực.Một kẻ vốn dĩ ý chí đã không kiên định, chỉ trong chốc lát liền tan tác không còn mảnh giáp.