- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 9: Cậu thích tôi?
Chương 9: Cậu thích tôi?
Khi Vạn Vân Tri đi về phía Thời Ôn, Vạn Trọng Vi đã lập tức đi theo.Hắn không nghĩ Thời Ôn có khả năng ứng phó với loại tính khí ngang ngược thế này.
Huống hồ, bây giờ cậu là người vợ hợp pháp của hắn, nào tới lượt kẻ khác chỉ trỏ.Thế nhưng câu "Tâm nghĩ sao thì mắt thấy vậy" rơi trọn vào tai khiến bước chân hắn dừng lại.Đã quá lâu rồi, hắn chưa từng được ai đứng ra bảo vệ như thế.Hắn đứng trong bóng tối, nghe thấy người đang quay lưng về phía mình lại nói:"Anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp, cao thượng uy nghiêm như ngọn núi nhé."
Đối diện, gương mặt Vạn Vân Tri hiện đầy vẻ thú vị, như thể chính cậu ta mới là kẻ bị trêu chọc.
Cậu ta lẩm bẩm vài câu, Vạn Trọng Vi không nghe rõ, nhưng chắc chắn chẳng phải điều hay ho gì.Thời Ôn hiển nhiên tức giận, giọng nói cao lên, lời vào trong tai Vạn Trọng Vi chỉ là một dáng vẻ học sinh non nớt cãi lý: "Tôi yêu anh ấy.
Bất kể anh ấy là người thế nào, trong lòng tôi anh ấy vẫn là tốt nhất.
Sau này cậu đừng nói những lời như thế nữa, gièm pha là hành vi của kẻ tiểu nhân."
Dứt lời, cậu xoay người bước đi.Đi chưa được hai bước, liền bắt gặp bóng người đang đứng ngay phía sau.Người đàn ông đứng dưới tán chuối cao, bộ tây trang khiến dáng vóc càng thêm thẳng tắp.
Có lẽ vì uống chút rượu, ngũ quan dưới ánh sáng ửng đỏ trở nên khó lường, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy Thời Ôn, như chất chứa một thứ cảm xúc kỳ lạ.Thời Ôn lập tức cứng người.Cậu vừa nãy nói những gì?
"Tôi rất yêu anh ấy"?!
Cảm giác lúc này của cậu là xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.Vạn Trọng Vi bày ra vẻ mặt ung dung, khoác vai cậu đầy thân mật, ánh mắt lướt qua Vạn Vân Tri rồi dửng dưng bỏ qua.Thời Ôn bị dẫn đi, khí thế lanh lợi vừa rồi sớm biến mất."...
Đó là cố ý nói cho cậu ta nghe thôi, không phải thật đâu ạ."
"Ừm."
Vạn Trọng Vi gật đầu.Cậu mới thở phào, lại nghe hắn nhắc: "Cao thượng uy nghiêm như núi?"
"Ờ... cái đó là thật mà."
Thời Ôn lưng thoáng đổ mồ hôi, câu khen này đâu thể chối."
Tôi rất yêu anh ấy?"
Vạn Trọng Vi lại hỏi.Thời Ôn mím chặt môi, không cách nào đáp.Khóe môi Vạn Trọng Vi cong lên, nở một nụ cười hiếm hoi, đầy khoái ý.**Xe dừng ở cổng lớn, cả hai ngồi vào.
Vạn Trọng Vi cởi áo khoác, hoàn toàn thả lỏng."
Vạn Vân Tri bị cha mẹ chiều hư rồi, trẻ người non dạ, vừa độc miệng vừa liều lĩnh.
Sớm muộn gì cũng gây chuyện.
Sau này gặp thì cậu tránh xa ra đừng để ý đến nó."
Giọng hắn lạnh nhạt, như thể đang nói về một kẻ xa lạ."
Vâng, tôi biết rồi."
Thời Ôn khẽ đáp.Vạn Trọng Vi khép mắt, tựa đầu ghế, không nói thêm.Thời Ôn nhìn hắn chốc lát, thấp giọng hỏi: "Anh lại đau đầu sao?"
Vạn Trọng Vi hơi chau mày, gật: "Sao cậu biết?"
"Anh thường gõ thái dương... chắc lúc mệt hoặc phiền thì sẽ đau phải không?"
"Còn cả khi thời tiết xấu, bệnh cũ nhiều năm rồi, không trị được."
Giọng hắn nhuốm mệt mỏi, không còn che giấu."
Để tôi xoa cho anh."
Thời Ôn đánh liều, vỗ vỗ lên đùi mình, "Anh nằm xuống đi."
Ngón tay khô ấm, lực đạo vừa vặn, dần dần xua đi cơn đau ngấm vào huyệt thái dương, phong trì, bách hội...
Như từ hố đen đau nhức được ai đó dịu dàng kéo ra, bao bọc trong tầng tầng êm ái.Hương xà phòng sạch sẽ trên quần áo Thời Ôn len vào mũi, khiến Vạn Trọng Vi như lạc vào cõi mộng, miên man ngủ quên.Tỉnh lại, hắn vẫn gối trên đùi Thời Ôn.
Xe đã vào hầm để xe Lạc Thủy Cư, trong xe chỉ còn ánh đèn đọc sách sáng dịu.Đôi mắt quan tâm kia rơi xuống hắn."
Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Khoảng một tiếng."
Vạn Trọng Vi ngồi dậy, lắc nhẹ đầu.
Giấc ngủ vừa rồi sâu đến lạ, rất lâu rồi hắn chưa từng an ổn đến vậy.
Hơn nữa, thức dậy mà đầu hoàn toàn không còn đau."
Cậu giỏi thật đấy, hoàn toàn hết đau rồi."
Giọng hắn chứa ngạc nhiên chân thật.
"Tôi đã thử đủ thứ thuốc, đủ cách mà chẳng có tác dụng.
Sau cùng cũng chỉ đành mặc kệ.
Vậy mà..."
"Trước đây, lúc bà nội tôi còn sống, hễ trời mưa là bà lại đau đầu.
Tôi theo học được ít nhiều từ một thầy thuốc Đông y gần nhà bà."
Có thể giúp Vạn Trọng Vi bớt đau, Thời Ôn trông như rất vui, đôi mắt sáng rỡ: "
Sau này nếu anh lại đau, cứ bảo tôi, tôi sẽ giúp anh bấm huyệt."
Vạn Trọng Vi nghiêng người, kéo tay cậu qua, xoa hai cái: "Không tê sao?"
Hắn lại khẽ liếc xuống chân, "Ngồi bất động lâu như thế, chẳng phải tê cả rồi?"
Đã bị phát hiện, Thời Ôn bèn thoải mái xoa xoa mấy ngón tay mỏi nhừ, rồi lại vỗ vỗ bắp đùi mình, cười: "Cũng hơi tê với nhức lắm.
Lần sau anh nằm trên giường, tôi giúp anh bấm."
Câu này vừa buột miệng, không mang ý khác, nhưng rơi vào tai lại có chút mơ hồ.
Không ngờ lần này Vạn Trọng Vi chẳng trêu ghẹo, mà thuận miệng gật đầu: "Được."
Rồi hắn đổi chủ đề: "Xuống xe đi, ngồi lâu quá rồi, ra ngoài đi dạo."
Hai người men theo lối ra hầm xe, phía ngoài chính là khu vườn nhỏ.Đêm khuya, cả biệt thự gần như đã yên tĩnh.
Trong sân chỉ còn vài trụ đèn đứng sáng vàng, thu hút lũ côn trùng lao vào, cánh va vào mặt kính vang lên lách tách.Một luồng hương hoa thoảng qua, Thời Ôn lập tức ngẩng đầu, mũi khẽ hít, vẻ mặt sáng bừng.
Cậu vốn đã đứng gần Vạn Trọng Vi, liền không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy cổ tay hắn, háo hức nói: "Đi theo tôi!"
Hai người theo lối nhỏ vòng qua vườn, trước mắt là một bụi hồng vàng rực rỡ đang vào độ nở rộ.Vạn Trọng Vi nhận ra nơi này, hôm đó hắn bất chợt kéo Thời Ôn ra, giới thiệu trước mặt cha rằng đây là người mình muốn cưới.
Khi ấy, Thời Ôn ngồi tựa trong bụi hồng này ngủ gật.
Nhưng giờ, cả mảng hoa đã nở rộ."
Đây là hồng Floribunda, tên tiếng Trung là "Hòa Âm", gốc từ Nhật Bản."
Thời Ôn ngồi xổm xuống, cẩn trọng hít một hơi, rồi nở nụ cười rạng rỡ."
Cánh của nó vàng nhạt như màu kem.
Anh thấy đẹp không?"
Thời Ôn ngẩng lên hỏi."
Đây chính là loài cậu nói đã dời gốc à?"
Vạn Trọng Vi chẳng có khái niệm thích hay không, dù chỉ là mấy đóa hoa.
Nhưng nhìn nụ cười lấp lánh kia, hắn lại thuận theo: "Ừ."
Thời Ôn gật đầu, rồi khoanh chân ngồi xuống đất, như đứa nhỏ được khoe chiến tích."
Loại hồng này ưa nắng, chịu rét, chịu hạn, hợp đất cát màu mỡ.
Nhưng khí hậu ẩm của Bình Châu thì không mấy thuận lợi, nên lúc cấy ghép tốn công lắm."
Thời Ôn ngẩng đầu cười, "May mà giờ sống rồi, còn nở hoa nữa."
Thời Ôn khẽ đưa tay kéo nhẹ ống quần Vạn Trọng Vi, ý bảo hắn cũng ngồi xuống.Dạo này cậu gan lớn hơn, thường hay làm ra những hành động chẳng mấy suy nghĩ.
Vạn Trọng Vi không tỏ vẻ khó chịu, dứt khoát thuận theo lực kéo ấy, ngồi xuống cạnh cậu.Hai người ngồi thẳng xuống đất, chẳng buồn quan tâm bộ âu phục đắt tiền ngày mai còn mặc được nữa hay không."
Trồng cho anh đấy."
Một câu tiếp theo của Thời Ôn khiến Vạn Trọng Vi hơi sững người.Thời Ôn hơi ngượng, cúi đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện hồi bé từng gặp hắn.Trong ký ức của Vạn Trọng Vi, loại chuyện nhỏ vặt vãnh như thế vốn chẳng thể nào nhớ rõ.
Thế nhưng theo giọng kể của Thời Ôn, từng mảnh vụn ký ức dần trỗi dậy, cái buổi trưa mưa tầm tã ấy, từng câu nói hắn đã thốt ra đều hiện về rành mạch, thậm chí cái lạnh buốt khi mưa rơi dọc xuống gáy cũng như còn vương trên da thịt.Cậu bé con trai người làm vườn ấy, từng hứa sẽ trồng cho hắn một vườn hồng vàng.Cứ tưởng chỉ là trò đùa giữa bọn trẻ, ai ngờ Thời Ôn lại nhớ tới tận bây giờ.Ban đêm khiến lòng người dễ mềm yếu.
Dù Vạn Trọng Vi có vỏ bọc cứng rắn đến mấy, trong ánh mắt thành khẩn kia của Thời Ôn, hắn vẫn dao động một khắc.Đáy lòng hắn hé ra một khe hở nhỏ xíu, bao năm giấu kín, nay lại bùng lên một thôi thúc muốn được nói ra."
Lúc đó tôi lừa cậu thôi."
Vạn Trọng Vi nói, "Tôi khóc không phải vì hồng đỏ xấu, mà vì hôm đó là ngày giỗ mẹ tôi."
"Ba tháng sau khi mẹ tôi mất, cha tôi liền cưới Phương Liên Vân.
Hôm đó là ngày giỗ của bà, họ lại đưa nhau đi du thuyền, vui chơi náo nhiệt suốt một tuần mới về."
Hắn nhìn chăm chăm vào bụi hồng vàng, nét mặt bình thản, chẳng có giận dữ, cũng không gọi là hận thù.
Nhưng Thời Ôn lại thấy lạnh cả sống lưng, chẳng biết phải an ủi thế nào, mấy câu nhẹ bẫng thì làm sao xoa dịu được nỗi đau ấy.Một thoáng lặng im.
Rồi Vạn Trọng Vi dần lấy lại vẻ bình thường.Hắn cũng cúi xuống bắt chước Thời Ôn, khẽ ngửi cánh hồng vàng ngay bên cạnh.
Hương nhè nhẹ quẩn quanh chóp mũi, cánh hoa mềm mịn khiến lòng người cũng muốn nâng niu."
Tôi rất thích hồng vàng.
Cảm ơn cậu."
"Mẹ anh... chắc cũng sẽ thích."
Thời Ôn thì thào, "Đến ngày giỗ, chúng ta có thể mang hoa đến thăm bà."
Vạn Trọng Vi nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm đen láy, như muốn hút Thời Ôn vào trong.Bị ánh nhìn ấy khóa chặt, Thời Ôn luống cuống, chẳng biết mình vừa nói có lỡ lời không.
Cậu vội vàng chữa lại: "Loài Hòa Âm nở hoa rất lâu...
Tôi sẽ chăm sóc chúng thật tốt, nhất định mẹ anh sẽ thấy được."
Vạn Trọng Vi ngắm cậu thật lâu, rồi bất chợt buông một câu:"Cậu thích tôi?"
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn như mệnh đề khẳng định.Thời Ôn giật mình quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt né tránh, mím môi không chịu hé lời.Vạn Trọng Vi liền bật cười.