Chiều tháng Tư, gió ấm như rượu ngọt làm say lòng người.
Trong sân vườn trước tòa nhà chính của Lạc Thủy Cư, cỏ cây um tùm xanh tốt, hương hoa cùng mùi cỏ non phả vào mũi khiến Thời Ôn đang ngồi giữa đám hoa vô thức chợp mắt một lát.Nhưng cậu nhanh chóng bị tiếng cãi vã ồn áo ở xa đánh thức."
Vấn đề này không cần phải bàn tiếp nữa!"
Đó là một giọng nói mang theo sự phẫn nộ ẩn nhẫn, trầm thấp, nặng nề, mang khí thế ra lệnh đặc trưng của một người trung niên có địa vị, xen lẫn sự bực bội khi bị phản bác, thái độ kiên quyết không cho bác bỏ."
Như thế quá vội vàng."
Một giọng khác vang lên, không mang theo tức giận hay cứng rắn như người trước, trái lại hơi hờ hững lạnh nhạt, nhưng cùng một dạng không cho chối cãi.
"Chuyện của nhà họ Lật và nhà họ Trần mới vừa qua, tôi cần thời gian nghỉ ngơi một chút."
Dừng một lát, giọng kia lại nói tiếp: "Hơn nữa, gần đây dự án VE quá bận, tôi phải sang nước M trong một khoảng thời gian , hiện tại nhắc đến chuyện đính hôn thì không thích hợp."
"Có gì mà không thích hợp?"
Giọng trước cao lên một chút, "Hoàng Trình mới điều về một tháng, có bao nhiêu người đang nhìn vào, cậu không biết sao?
Con gái ông ta trong tiệc đã gặp cậu một lần, nói là ấn tượng rất tốt.
Hai đứa gặp gỡ hẹn hò vài lần rồi nhanh chóng đính hôn, thế mới là thích hợp nhất."
Không khí thoáng chốc đông đặc lại, gió nhẹ lướt qua những tán lá xanh, phát ra tiếng xào xạc.Thời Ôn vốn không định nghe lén chuyện của người khác, đột nhiên biết được bí mật khiến cậu luống cuống, vô thức dựa lưng sát hơn vào thân cây phía sau, thậm chí nín cả thở, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.Cậu được đám cây cao đến nửa người che chắn, lại mặc chiếc áo phông xanh nhạt, chỉ cần không phát ra tiếng động thì hẳn sẽ không bị phát hiện.
Vì thế, cậu đánh bạo ghé mắt qua kẽ lá hoa loang lổ, nhìn về phía hai người đang đối mặt trên con đường nhỏ trong vườn.Đó là Vạn Trọng Vi và cha hắn, Vạn Hành Xuyên.Ở Bình Châu, không ai không biết đến tập đoàn Vạn Nguyên.Vạn Nguyên thuở ban đầu dựng nghiệp bằng bất động sản và vật liệu xây dựng, về sau tách một phần lực phát triển sang ngành năng lượng mới, chủ lực là pin và mô-đun.
Qua vài năm, tập đoàn này đã chiếm được vị trí trong nhiều lĩnh vực như tích trữ năng lượng, công nghiệp quân sự, máy móc công trình, tàu thuyền, nguồn điện đặc thù...Chủ tịch Vạn Hành Xuyên đã hơn năm mươi tuổi, tung hoành cả chính giới lẫn thương trường, là nhân vật có thể "hô mưa gọi gió" tại địa phương.
Vạn Trọng Vi là con trai cả, con của ông ta cùng người vợ đầu.
Năm nay hắn ba mươi hai tuổi, hiện giữ chức Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Vạn Nguyên.
Sau khi người vợ cả qua đời, Vạn Hành Xuyên nhanh chóng tục kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Phương là Phương Liên Vân, rồi liên tiếp sinh thêm hai con trai là Vạn Vân Sinh và Vạn Vân Tri.Trong mắt người ngoài, Vạn Trọng Vi với thân phận là con cả, vừa thừa hưởng sự ổn trọng năng lực từ cha, lại nắm giữ 13% cổ phần trong tập đoàn, là nhân vật số hai chỉ dưới duy nhất một người.Quan trọng hơn nữa, hắn còn nổi bật với dung mạo hiếm có, phong độ trầm tĩnh, xử sự chín chắn.
Một viên kim cương hoàn hảo như vậy, thế nhưng lại liên tiếp bị từ chối hai mối hôn sự.Hai nhà Lật và Trần cùng thành phố đều từng có ý định kết thân với nhà họ Vạn, nhưng chẳng hiểu sao sau đó lần lượt hủy bỏ hôn ước.
Hai chuyện này xảy ra trong cùng một năm, cách nhau chưa đầy năm tháng, khiến tin đồn lan khắp, lời ra tiếng vào không ít.
Người ngoài hỏi đến, lý do mà cả nhà họ Vạn lẫn hai nhà kia đưa ra đều giống nhau, chính là không hợp.Đa số người xem đều ham bàn tán, nhưng vì cả đôi bên đều tỏ ra ôn hòa, tiến lui có chừng mực, nên sự ồn ào dần lắng lại.Tất cả những điều ấy, Thời Ôn đều có thể tìm thấy trên mạng.
Còn những bí mật rối rắm hơn của giới hào môn thì mạng chẳng bao giờ tiết lộ, nhưng cậu đôi khi vẫn nghe được lác đác từ miệng của đám người làm trong biệt thự này.Song, Thời Ôn vốn không quan tâm đến những chuyện thị phi ấy.
Ánh mắt cậu chỉ không kìm được mà dừng lại nơi gương mặt có góc nghiêng tuấn tú của Vạn Trọng Vi, cậu ngơ ngẩn mà nhìn, chăm chú nghe xem hắn sẽ đáp lời cha thế nào.Có lẽ vì cậu nhìn quá chuyên chú, trong khoảng lặng khi Vạn Trọng Vi và cha hắn lặng lẽ đối chọi, hắn bất chợt nghiêng đầu, ánh mắt quét về hướng Thời Ôn đang nấp.Ánh mắt không mang theo cảm xúc, chỉ chạm lướt trên mặt Thời Ôn rồi rời đi, chưa đến nửa giây.Thời Ôn hoảng hốt hít ngược một hơi, mắt mở to, tim đập thình thịch.Ý nghĩ đầu tiên hiện ra là: Hắn thấy mình rồi sao?
Làm sao bây giờ?Không... chắc không đâu.
Khoảng cách xa như vậy, có lẽ chỉ vô tình liếc qua thôi.
Thời Ôn lại tự nhủ.Cậu hít sâu, tự an ủi mình đừng hoảng.
Cho dù có bị bắt gặp cũng chẳng phải lỗi của cậu, bởi rõ ràng cậu chỉ đến chăm hoa, vô tình nghe được một chút lời đối thoại mà thôi.
Cậu không hề cố ý.Sau đó lại nghĩ, nếu thực sự bị phát hiện, cậu có thể giả vờ ngủ.
Dù sao, trong căn biệt thự này cậu chỉ là một người làm vườn nhỏ bé chẳng đáng chú ý, thừa biết mình không có năng lực đối diện với nhân vật lớn như thế, huống hồ cùng lúc là hai người.Vạn Trọng Vi dưới áp lực của cha thì trầm mặc một lát, rồi ngẩng đầu lên.
Khí thế trên người hắn thoáng dịu đi, lời nói bật ra mang theo một cảm xúc khó phân, vừa giống như hạ mình, lại tựa như van cầu.
Tóm lại, trong giọng nói vốn luôn bằng phẳng ấy hiếm hoi xuất hiện tình cảm."
Ba," hắn nói, từng chữ rõ ràng, vô cùng nghiêm túc, "Lý do lớn nhất là bởi tôi đã có người mình thích, có người mà tôi muốn kết hôn rồi."
Nghe vậy, Vạn Hành Xuyên chau mày, nhìn người con trai vốn luôn khó đoán hỉ nộ: "Cậu đang nói đùa à?"
"Tôi nghiêm túc đấy."
Vạn Trọng Vi nói.Vạn Hành Xuyên chăm chú nhìn người con trai trước mặt, đã sớm cao hơn ông ta nửa cái đầu.Ngũ quan của Vạn Trọng Vi cứng rắn, góc cạnh, nói năng không nhanh không chậm.
Khi đối diện với người khác, ánh mắt hắn luôn kiên định, mạnh mẽ, toát lên dáng vẻ của một người có thể khiến người khác tin tưởng, một người đáng dựa dẫm.
Thế nhưng, hắn lại hiếm khi bộc lộ cảm xúc, vì vậy mà càng trở nên khó đoán.Giờ phút này, cái khó đoán ấy lại hé ra một khe hở, khi hắn nhắc đến "người mình thích".Sau khi thoát khỏi sự ngạc nhiên ban đầu, Vạn Hành Xuyên dần bình tĩnh lại, cố tìm một chút sơ hở trong lời nói và hành động của con trai."
Người đó là ai?"
Vạn Hành Xuyên mím môi, cố nén bực bội để hỏi.Gia tộc như bọn họ, nhìn bề ngoài thì vinh quang vô hạn, nhưng bên trong cũng có những quy tắc sinh tồn riêng.
Càng ở vị trí cao trong chuỗi thức ăn, càng phải sống cẩn trọng, không được đi sai nửa bước.
Ăn chơi hưởng lạc cũng thường thôi, chỉ cần không quá đà thì chẳng ai quản.
Nhưng những chuyện như đại sự của đời người như hôn nhân, đều đã được sắp đặt từ sớm, vừa để đảm bảo địa vị không lung lay, vừa tối đa hóa lợi ích, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai tùy hứng.Từ nhỏ đến lớn, Vạn Trọng Vi luôn đi đúng con đường mà Vạn Hành Xuyên đã vạch sẵn, cả tác phong hành sự cũng khá giống ông ta.
Tuy rằng so với hai người em thì quan hệ cha con có phần xa cách, nhưng hắn vẫn luôn nằm trong phạm vi kiểm soát, chưa từng làm chuyện nào bị xem là quá đáng.Hôm nay coi như là lần đầu tiên.Sắc mặt Vạn Trọng Vi vẫn bình thản, không trực tiếp trả lời cha mình, mà quay người bước vào vườn hoa.Đến lúc này, Thời Ôn mới phát hiện ra giả vờ như không có gì, giả vờ ngủ cũng chẳng còn tác dụng.Vạn Trọng Vi sải bước đi tới, gương mặt không hề có biểu cảm.
Thời Ôn còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm lấy cánh tay, kéo mạnh đứng dậy.Cậu ngơ ngác, trong tay vẫn cầm chặt một chiếc xẻng nhỏ.
Bị kéo bất ngờ, cậu loạng choạng suýt ngã.
May mà Vạn Trọng Vi đưa tay đỡ cậu mới lảo đảo đứng vững.
Thực ra không phải hắn kéo quá mạnh, mà do cậu bị dọa đến hoảng loạn.
Một kẻ trộm nhìn trộm còn chưa kịp hoàn hồn sau cú bị bắt quả tang, đã lập tức phải đối diện với đôi mắt của Vạn Trọng Vi.Lần đầu tiên cậu chính diện đối mặt với ánh nhìn của hắn.
Đôi mắt sâu không thấy đáy, tựa nam châm hút lấy tất cả, khiến người ta như rơi thẳng vào bóng tối ấy.Vạn Trọng Vi khẽ chớp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt đến mức thoáng qua thôi, khiến Thời Ôn còn tưởng mình nhìn nhầm.Khi Thời Ôn đứng vững, hắn vẫn chưa buông tay.
Bàn tay đang nắm cánh tay cậu từ từ trượt xuống cổ tay, rồi xoay người, kéo cậu bước theo mình.
Bước chân không còn nhanh như lúc nãy, nhưng cũng chẳng chậm.
Giày thể thao giẫm lên lớp đất mềm ẩm và con đường lát sỏi, chỉ mười mấy bước, Thời Ôn đã bị Vạn Trọng Vi kéo đến trước mặt Vạn Hành Xuyên."
Chính là cậu ấy."
Vạn Trọng Vi nói.Rồi hắn quay đầu nhìn sang Thời Ôn.Có lẽ vì quá kinh ngạc, dáng vẻ ngơ ngác tại chỗ của Thời Ôn trông có chút ngốc nghếch.
Ống quần và mép giày của cậu lấm lem bùn, trong tay vẫn cầm chặt chiếc xẻng nhỏ dính đầy đất tơi cùng vài cánh hoa mới rụng.Đến khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra cả hai cha con họ Vạn đều đang nhìn mình."...Vạn tiên sinh, chào ngài."
Cậu cắn răng lên tiếng chào hỏi."
Vừa rồi ba hỏi tôi người tôi thích là ai."
Vạn Trọng Vi cúi đầu nhìn cậu, trong đôi con ngươi đen thẳm như cất chứa ngôn ngữ riêng.
Đầu ngón tay hắn khẽ siết trong lòng bàn tay cậu, như một lời nhắc nhở.
"Tôi nghĩ, cũng đến lúc phải nói rõ rồi."
Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt Thời Ôn, ẩn ẩn mang theo cảnh cáo, rồi lại quay sang nhìn Vạn Hành Xuyên, lặp lại: "Ba, người tôi muốn kết hôn... chính là cậu ấy."
Thời gian dường như đông cứng.
Ngoại trừ Vạn Trọng Vi, cả hai người còn lại đều cùng lúc rơi vào sự chấn động đột ngột này.
Thời Ôn thì càng phải mất một lúc mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói ấy.Vạn Hành Xuyên hiển nhiên bị tin tức con trai mình thích đàn ông làm cho bất ngờ, sắc mặt trở nên khó coi.Thời Ôn đang trong cơn mông lung không sao hiểu nổi, lại bắt gặp ánh mắt Vạn Trọng Vi ném tới, ánh mắt ngụ ý "ngoan ngoãn phối hợp với tôi".
Ngay tức thì, sau lưng cậu rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Cậu nuốt khan một ngụm, gắng sức khiến bản thân bình tĩnh và tự nhiên hơn một chút."
Vạn tiên sinh, tôi tên Thời Ôn, hiện đang học cao học năm hai ở Đại học P."
Cậu ngừng một chút, giống như một tân sinh viên đang tự giới thiệu.Vài câu đơn giản đã nói hết tình huống cơ bản của mình, cậu còn đang lúng túng không biết nói gì thêm, thì cảm giác được lòng bàn tay mình lại bị Vạn Trọng Vi siết nhẹ, khích lệ cậu tiếp tục.Đến lúc này cậu mới chợt ý thức rằng, hắn vẫn nắm tay mình không buông.Cậu đành phải nói tiếp: "Ngoài giờ lên lớp, tôi vẫn sống ở đây, làm thêm nghề làm vườn."
Người làm vườn!
Lại còn là đàn ông!Vạn Hành Xuyên rõ ràng không ngờ thân phận của người này lại đơn giản quá mức đến vậy.
Ông ta quan sát chàng trai trẻ trước mắt, chừng hơn hai mươi, vóc dáng trung bình, gương mặt mang nét mềm mại hiền hòa.
Thoạt trông có chút căng thẳng, giọng nói còn mang theo run rẩy nơi cuối câu.
Rõ ràng là không hề nghĩ đến chuyện lại phải đối diện mình trong tình huống đột ngột thế này.Dù người trước mặt là ai, bất kể màn vừa rồi là sắp đặt hay tình cờ, trong mắt Vạn Hành Xuyên đều không đáng nhắc tới.Ông ta hôm nay đã cực kỳ bực bội, đối với Thời Ôn và đoạn tự giới thiệu có phần nghèo nàn kia lại càng mất hết kiên nhẫn.Ngay sau đó, sự tức giận vốn hiếm khi lộ ra trước mặt người ngoài, liền bùng phát với đứa con "không nghe lời": "Trọng Vi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?!"
Lúc này Vạn Trọng Vi mới chịu buông tay Thời Ôn."
Ba, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng chống đối bất kỳ yêu cầu nào của ba.
Tôi luôn cố gắng làm một đứa con ngoan, cũng hy vọng nhận được sự công nhận từ ba.
Hai lần trước, tôi cũng đã nỗ lực rồi nhưng phía đối phương muốn hủy hôn, tôi không thể làm gì khác."
Hắn dừng lại, cả hai đều hiểu "hai lần" kia chỉ chuyện gì.Thời Ôn khẽ chùi tay lên áo thun, không để lộ ra ngoài, đồng thời lặng lẽ lùi nửa bước.
Cậu chẳng rõ mấy ngón tay dính bùn của mình có làm bẩn bàn tay vừa bị nắm chặt hay không.Vạn Trọng Vi không bảo cậu rời đi, cậu cũng chẳng dám động.
Nhưng ở lại đây nghe cha con họ Vạn tranh cãi, cậu lại thấy lúng túng đến mức muốn độn thổ.Chỉ nghe Vạn Trọng Vi tiếp tục: "Những chuyện khác, tôi đều có thể nghe theo ba.
Nhưng lần này, tôi mong ba đồng ý."
"Tôi muốn được giống mẹ, có quyền lựa chọn người mình thật sự yêu để kết hôn."
Trong chốc lát, Vạn Hành Xuyên ngây ra tại chỗ.Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vạn Trọng Vi trở về Bình Châu, hắn nhắc đến mẹ.Kể từ lúc Cảnh Vũ tự sát, khi ấy Vạn Trọng Vi mới chín tuổi, hắn theo cha quay lại Bình Châu sinh sống.
Từ đó, cha con hai người ngầm thỏa thuận với nhau, cùng tránh né cái tên Cảnh Vũ.
Ngay cả đến ngày giỗ hàng năm, Vạn Trọng Vi cũng chỉ một mình về Birmingham cúng viếng.
Còn Vạn Hành Xuyên thì luôn viện cớ người vợ hiện tại không vui, hoặc công việc bận rộn không thoát ra được.
Ban đầu vài năm đầu còn miễn cưỡng qua loa, về sau thì hoàn toàn chẳng đoái hoài tới nữa.Cho đến khi bị câu nói của con trai chạm vào, trong đầu ông ta mới bất chợt hiện về gương mặt rạng rỡ, trong sáng đã dần phai nhạt trong ký ức, cùng câu nói Cảnh Vũ từng nói với ông ta khi gả vào nhà họ Vạn: "Hành Xuyên, việc đúng đắn nhất đời này của em chính là kết hôn với người mình thật sự yêu."
Dù câu nói ấy sau này đã bị chôn vùi trong vô số phản bội, lừa dối và lạnh nhạt, cuối cùng vỡ nát thành những mảnh máu me chẳng thể nào ghép lại.
Nhưng phải thừa nhận, khi ấy câu nói đó đã từng làm Vạn Hành Xuyên rung động."
Ba, chỉ có chuyện này thôi."
Lòng bàn tay Vạn Trọng Vi siết chặt, bắp thịt sau lưng dưới lớp sơ mi căng cứng, nhưng giọng nói lại vô cùng bình ổn.
Trong ánh mắt hắn lộ ra một chút vừa tôn kính vừa van cầu, tình cảm của con trai dành cho cha: "Mẹ đã chọn ba, tôi cũng muốn được chọn người mình thật sự yêu."
Gió trong vườn lớn dần, hương hoa thơm ngát tràn ngập, nhưng ba người đứng đó lại đều mang tâm sự riêng, chẳng ai còn tâm trí để ngửi hương.Vạn Hành Xuyên trầm ngâm hồi lâu, cố tìm trong gương mặt con trai một chút ngạo mạn hay mưu đồ gì đó, nhưng hoàn toàn không thấy.Con trai ông ta từ lâu đã quen giấu kín cảm xúc, thậm chí muốn biểu hiện trạng thái thế nào cũng có thể dễ dàng dựng nên.Ông ta hiểu điều đó.
Người con trai cả này ngày càng khó nhìn thấu.Thế nhưng, sự khó chịu kia cuối cùng vẫn bị câu "mẹ đã chọn ba" làm phai nhạt đi.Ông ta lại nghĩ, dẫu sao thì tất cả những gì thuộc về Vạn Nguyên đều nằm trong tay ông ta, chẳng có thứ gì thoát khỏi được sự tính toán và bàn cờ của mình.Vậy nên, trong giây phút giữa cảm xúc bất ngờ và những toan tính cân nhắc, ông ta lựa chọn nhượng bộ con trai."
Chuyện trước đây ta đã nhắc, cổ phần của Vân Tri, cậu tính thế nào?"
Lòng bàn tay Vạn Trọng Vi thả lỏng, hơi thở cũng hạ xuống, hắn khẽ mỉm cười: "Vân Tri là em trai tôi, nó giờ đã trưởng thành, tôi nhường cho nó 2% cũng là chuyện nên làm."
Vạn Hành Xuyên quan sát kỹ biểu cảm của hắn, cuối cùng khẽ gật đầu: "Được, cậu là anh cả, chăm sóc em trai là lẽ đương nhiên.
Ta cũng sẽ không để cậu chịu thiệt đâu."
Ông ta có không chỉ một đứa con, việc lôi kéo nhà họ Hoàng cũng chẳng nhất thiết phải đặt lên Vạn Trọng Vi.
Vạn Hành Xuyên không vội.Cha con hai người đều đạt được mục đích, không nói thêm gì nữa.Trước khi rời đi, Vạn Hành Xuyên chỉ nói một câu, hoàn toàn không để ý Thời Ôn vẫn còn đứng đó: "Người này, nếu cậu thích thì cứ theo ý cậu.
Nhưng phải xử lý sạch sẽ, đừng gây thêm phiền phức."
Cha con nhà họ Vạn vốn là cùng một loại người, lạnh lùng vô tình.
Vạn Trọng Vi lại càng tàn nhẫn, giỏi bố trí và tính toán, nhưng vẫn tồn tại nhược điểm.Kẻ bị lợi dụng vốn chẳng hèn mọn, thậm chí rất rất tỉnh táo, có điều bất lực trước nhiều chuyện mà thôi.**
Tác giả: Bắt đầu đăng chương mới rồi, thương mọi người nhé, như Thời Ôn thương Vạn Trọng Vi vậy.