Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,405
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
304315639-256-k308081.jpg

[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Tác giả: sleepyryal
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, H văn, Ngọt
Độ dài: 43 chương
Giới thiệu:
Quý ngài Uông làm thế thân, lại còn làm rõ vui nữa chứ.

Câu chuyện cùng series với Kết mộng xuân.

CẢNH BÁO: ĐỌC H VĂN THÌ NÊN VỨT NÃO ĐI.

Bản edit phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Bìa: Trạch nữ giá đáo Tags: 1x1blboylovedammydanmeihiendaihvansongthethan​
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 1: Nửa tiếng


Edit: RyalKhi Uông Sở Lương bước ra khỏi phòng tắm, Lương Hiệt chỉ mặc độc một cái quần đùi màu xanh biển, đang uống nước trong phòng khách."

Không về không được à?".

Lương Hiệt cau mày nhìn y.

"Con anh lớn thế kia rồi mà"."

Không được".

Uông Sở Lương thoải mái quăng áo choàng tắm lên sô pha, cứ thế đứng trần như nhộng mà nhận cốc nước từ tay Lương Hiệt, uống một ngụm, rồi mới cúi người nhặt quần áo tứ tung dưới đất.Lương Hiệt nhìn người trước mắt, đã hơn ba mươi tuổi mà da vẫn đẹp như vừa mới đôi mươi.Cơ thể trắng nõn nà, hơi nước nóng hầm hập, trên lưng vẫn còn hằn hai vết đỏ.Hắn dùng ngón tay chọc vào nơi ấy: "Đau không?"."

Vẫn được".Đó là dấu vết từ lúc hai người làm tình ban nãy.

Trên ban công kiểu mở phía sau căn hộ, Uông Sở Lương tựa lưng vào lan can sắt, hết đưa đẩy rồi lại cọ xát, không đau mới là lạ.Nhưng Lương Hiệt chẳng nói gì thêm nữa, chỉ im lặng đứng đó nhìn người kia mặc nốt quần áo."

Chắc em không cần đưa anh về đâu nhỉ?".Uông Sở Lương nâng mắt nhìn hắn, lòng thầm mắng tên này đúng là vô lương tâm, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười: "Không cần, tôi đi bộ năm cây số là tới trạm tàu điện ngầm rồi, chắc vẫn kịp bắt chuyến cuối".Lương Hiệt nghe câu ấy mà trợn trắng mắt: "Thôi chờ đó, em đưa anh về".Nhìn hắn vào phòng thay quần áo với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, Uông Sở Lương trộm cười.Mối quan hệ rầy rà giữa hai người đã kéo dài ba năm, chắc chắn không phải là người yêu, nhưng bảo là tình nhân thì cũng chưa chắc.Uông Sở Lương vẫn biết Lương Hiệt có thích một người, y còn biết người ấy là ai nữa cơ, nhưng y chẳng thèm để ý.

Tự y biết tính toán cho riêng mình.Uông Sở Lương mặc quần áo xong thì nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha.

Y đã tới đây không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng tỏ vẻ khách sáo như lần đầu mới tới.Cơ mà y đâu có khách sáo thật, chỉ là giả vờ giả vịt cho Lương Hiệt xem thôi.Lương Hiệt thích dáng vẻ rụt rè và thẹn thùng như thế, thi thoảng lúc làm tình, y cứ tỏ vẻ đáng thương là hắn lại cứng thêm một phần.Uông Sở Lương chưa bao giờ vội vã muốn cái gì, y thích chu toàn vậy đó."

Được rồi, đi thôi".

Lương Hiệt đã thay quần áo xong.Bậc tinh anh xã hội lúc thường giờ lại chỉ xỏ tạm áo thun quần đùi, ra cửa thì xỏ thêm đôi dép lê, cầm chìa khóa dẫn Uông Sở Lương xuống ga ra ngầm."

Anh bướng thật đấy".

Lương Hiệt nói.

"Thằng bé lớn vậy rồi, có đến mức phải làm thế không?".Uông Sở Lương theo sau, chỉ cười không đáp.Lương Hiệt hậm hực quay đầu liếc y một cái: "Thôi, anh đừng cười, anh cứ cười là em lại muốn chịch anh".Hai người ngồi trên xe, Uông Sở Lương mới nói: "Thằng bé cấp ba rồi, tôi phải chú ý nó nhiều hơn một chút"."

Anh đối xử với nó cũng coi như tận tình tận nghĩa".

Lương Hiệt nhận xét đầy miễn cưỡng.

"Cha ruột em cũng chẳng quan tâm em đến thế đâu".Uông Sở Lương cúi đầu cười: "Chừng nào Uông Thịnh đỗ đại học thì tôi sẽ ở bên em mỗi ngày".Y vừa nói dứt câu, Lương Hiệt đã khựng lại.Uông Sở Lương nhìn hắn, dè dặt hỏi: "Sao?

Không thích à?".Lương Hiệt ho nhẹ một tiếng, dường như hơi xấu hổ: "Đâu có".Hắn khởi động xe: "Em thấy hai đứa mình cũng đâu đến mức mỗi ngày".Uông Sở Lương nhìn ra bên ngoài, lòng thấy buồn cười.

Y đợi chút buồn cười ấy nhạt đi rồi lại quay sang, nhìn Lương Hiệt với ánh mắt đượm buồn: "Tôi hiểu rồi, em sợ sẽ có ngày anh ấy quay về".Y lại nói: "Chúng ta đã nói rõ rồi, chỉ giải tỏa nhu cầu cho nhau.

Em coi tôi là thế thân của người em thích, tôi coi em là bạn giường giúp mình đỡ cô đơn, tôi sẽ không dính lấy em đâu"."...

Chậc, sao tự dưng lại lái sang chuyện này, em đâu có ý đó".

Lương Hiệt nói.

"Em chỉ thấy chỗ này không có phương tiện giao thông công cộng, thời gian mình đi làm khác nhau, anh thì chẳng biết lái xe, lỡ ở lại đây thì đi đii về về phức tạp lắm".Uông Sở Lương thầm cười lạnh trong lòng: Cứ bịa tiếp đi, ai tin?"

Ừm, tôi biết".

Dù có nghĩ thế nào, Uông Sở Lương vẫn tỏ ra là một người hiền dịu dễ thẹn thùng.Chiếc xe chầm chậm lái ra ngoài tiểu khu, y đột nhiên cất lời: "Chắc giờ Uông Thịnh ngủ rồi đấy".Lương Hiệt không hiểu ý y."

Mai tôi phải đi công tác, tuần sau mới về".Lương Hiệt đạp ga, quẹo vào một con đường nhỏ không có camera.Chiếc xe vừa dừng, Uông Sở Lương đã tháo dây an toàn, nhoài nửa người sang chỗ hắn.Lương Hiệt cười: "Anh muốn nữa à?

Sao nãy không nói sớm?"."

Quên mất vụ đi công tác".

Uông Sở Lương luồn tay vào nơi ống quần rộng thùng thình của Lương Hiệt, túm lấy thứ đã cứng ngắc kia.

"Có xong được trong nửa tiếng không?

Tôi sợ Uông Thịnh nửa đêm tỉnh dậy phát hiện tôi chưa về"."

Nửa tiếng?".

Lương Hiệt đã cởi cúc áo sơ mi của Uông Sở Lương, liếm nơi đầu ngực vừa bị mình vần vò ban nãy.

"Anh coi thường ai vậy?".Trên xe có gel bôi trơn Uông Sở Lương đã đặt vào từ trước, hai người lại vừa làm tình chưa được bao lâu, hắn tiến vào rất dễ dàng.Họ ôm chặt lấy nhau, Uông Sở Lương vặn eo giữa không gian chật hẹp.Lương Hiệt hưởng thụ sự chủ động ấy, thủ thỉ bên tai y: "Con trai anh có biết anh ở với đàn ông thế này chưa?".Ryal's note: Thật ra đã có bạn thầu bộ này, nhưng vì đã một tháng chưa thấy bạn ấy ra chương nên mình hơi mất kiên nhẫn và quyết định thầu luôn.

Vì bộ này ngắn nên mình sẽ đăng một chương mỗi ngày nếu rảnh, còn hôm nào bận thì mọi người thông cảm nhe.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 2: Chẳng dễ dàng gì


Edit: RyalUông Sở Lương ít khi làm tình với Lương Hiệt hai lần một ngày, không phải y không muốn, không phải y không làm được, mà là y cố ý không thèm.Đêm nay coi như ngoại lệ, bởi y đột nhiên nhớ ra hôm nay là một ngày khá đặc biệt.Uông Sở Lương nghe Lương Hiệt nói vậy thì lấy tay ôm mặt hắn.Chóp mũi hai người đụng vào nhau, y thì thầm: "Không được cho thằng bé biết đâu".Không được cái con khỉ.Lòng Uông Sở Lương nghĩ: Chỉ có mình em dốt nát thôi.Y cố tình thở thật gấp, cố ý thúc giục Lương Hiệt, vờ như vội lắm: "Nhanh lên, tôi không thể về nhà quá muộn được".Lương Hiệt thích nhìn y như thế, bị hắn kiểm soát, phải yếu ớt van nài.Y càng xin thì Lương Hiệt lại càng hăng hái, hắn thọc vào rút ra thật chậm, nhưng lần nào cũng đâm tới tận chỗ sâu nhất.Hôm nay Uông Sở Lương khiến Lương Hiệt ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng, lúc trước hắn muốn làm tình trong xe nhưng bao giờ cũng bị từ chối, thấy một lần chưa đủ mà muốn thêm lần nữa cũng bị từ chối.Đêm nay người này chủ động, lại còn là khi ở bên ngoài nữa chứ.Hai tay hắn bóp mông Uông Sở Lương, vừa đâm rút vừa cười: "Sao hôm nay anh ngoan quá vậy?".Uông Sở Lương sung sướng mà biếng nhác tựa người vào lòng hắn, cố nén tiếng rên rỉ.Y càng không chịu hé răng, Lương Hiệt càng hăng hái.Cả chiếc xe rung rinh theo từng động tác của họ.Lương Hiệt bị kẹp chặt, sướng tới mức bắt đầu thúc vào vừa mạnh vừa ác.Hắn và Uông Sở Lương ở bên nhau đã lâu rồi, số lần làm tình đếm không xuể, nhưng dường như người này vẫn sẽ mãi mãi chặt khít như lần đầu tiên – Lương Hiệt muốn ngừng mà không được.Đến giờ Lương Hiệt vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên họ ân ái, trong khách sạn, cả hai đều thoáng ngẩn ngơ dưới ánh đèn mờ.Hắn coi y như một người khác, và khi lên đỉnh, cái tên mà Uông Sở Lương thốt ra cũng không thuộc về Lương Hiệt.Đó là lần đầu họ gặp nhau, theo như Uông Sở Lương nói thì là: "Hai ta đều bắt gặp ở nhau bóng dáng của người mình không chiếm được, cũng coi như là duyên phận".Cứ thế, khi rời giường vào sáng hôm sau, hai người xác định quan hệ tình nhân.Thực ra nói đúng hơn là quan hệ bạn tình.Nhưng Lương Hiệt lại nói: "Em chỉ có một yêu cầu thôi, lúc làm tình anh đừng gọi tên người khác, em xìu đấy".Khi đó Uông Sở Lương vừa tắm xong, đang cầm khăn lông lau người.Lương Hiệt ngậm thuốc lá đứng sau lưng y, đôi tay hư hỏng cứ mò mẫm khắp nơi.Uông Sở Lương cười cười đồng ý, nhưng thi thoảng lại không nghe lời.Ví dụ như lúc này.

Lương Hiệt ra sức thúc thật mạnh, nhiệt độ trong xe dần tăng cao, tiếng rên của Uông Sở Lương hòa với tiếng nước lẹp nhẹp nơi thân thể giao nhau, có lẽ cũng sánh ngang được với ca khúc dâm tình hèn kém nhất.Lương Hiệt sướng không chịu nổi, vừa đẩy hông vừa chu đáo dùng tay chăm sóc cho thằng em của Uông Sở Lương.Tinh dịch Uông Sở Lương dính khắp người Lương Hiệt, bàn tay ẩm ướt của hắn lại mò tới ngực y.Chuyện này kích thích hơn làm tình trên giường ở nhà nhiều.Mồ hôi của Uông Sở Lương rơi xuống người Lương Hiệt, y thè lưỡi khiêu khích vành tai hắn, cố ý xấu bụng rầm rì một tiếng: "Anh ơi...".Lương Hiệt bèn nổi giận ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi mà tăng thêm lực, thúc đến độ Uông Sở Lương gần như ngất xỉu.Cuối cùng hắn tuôn trào hết trong y chẳng chút thương tình, không thèm quan tâm xem lát nữa người này có rửa sạch được hay không.Đến khi xong xuôi, Uông Sở Lương còn nhoài vào ngực hắn thở hổn hển.Lương Hiệt cũng tựa người ra sau ghế, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên người Uông Sở Lương, đại não trống rỗng trong nháy mắt.Trong xe quá ngột ngạt, dường như không khí cũng ẩm thấp hơn.Lương Hiệt mở cửa sổ, châm thuốc.Hắn vừa hút thuốc vừa dùng ngón tay móc ngoáy nơi cửa sau Uông Sở Lương, y vẫn chưa tỉnh hồn, cứ để kệ cho hắn đùa nghịch.Nửa điếu thuốc tàn, Lương Hiệt nói: "Anh làm em giận đấy".Uông Sở Lương dần hoàn hồn lại, nghe câu ấy thì cười thầm."

Xin lỗi".

Giọng y yếu ớt, còn chêm thêm một tiếng thở dài.Lương Hiệt nhíu mày, nói như không phục: "Hôm nay đến đây thôi".Hắn vỗ vỗ người trong lòng: "Anh mặc quần vào đi".Uông Sở Lương quay đầu nhìn nơi cửa huyệt của mình, với tay rút một tờ giấy lau lau."

Hai người thực sự rất giống nhau".

Lương Hiệt nhìn y, cất tiếng như trả thù.

"Nếu không phải tên và độ tuổi đều khác nhau, em sẽ nghĩ anh là anh ấy thật đó".Uông Sở Lương nâng mắt nhìn hắn, mỉm cười: "Anh ấy có khít bằng tôi không?"."

Chậc, nói gì thế!".

Lương Hiệt nhíu mày, giúp y lau phía sau rồi kéo quần lên.Uông Sở Lương quay về ghế phụ lái, thắt dây an toàn."

Tuần sau tôi không gặp được em".

Y quay sang hỏi.

"Chắc em không tìm người khác đâu nhỉ?".Lương Hiệt lấy giấy lau lau tinh dịch dính trên người mình, thấy lau không sạch thì đành kệ, dù sao đêm hôm khuya khoắt ngồi trong xe cũng chẳng ai thấy."

Thực ra em muốn tìm lắm chứ".

Hắn đáp.

"Nhưng vấn đề là em không có hứng thú với khuôn mặt khác, tìm cái gì mà tìm!".Uông Sở Lương gật đầu, quay sang chỗ khác, nói bằng giọng buồn buồn: "Tôi hiểu rồi".Giọng thì buồn đấy, nhưng đôi mắt y chỉ toàn ý cười.Lương Hiệt không chịu nổi cái giọng này, nghe như hắn phụ lòng y vậy.Hắn chẳng còn gì để nói, chỉ đành tăng tốc, nhanh nhanh chở người ta về nhà.Lương Hiệt nghĩ thầm: Cái người này đừng yêu mình đấy nhé, chẳng dễ dàng gì đâu!
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 3: Phân cao thấp


Edit: RyalLúc xuống xe, Uông Sở Lương thấy quần mình ướt nhẹp, rõ là khó chịu.Thực ra cũng không khó chịu đến mức ấy, y đã chuẩn bị tinh thần là không được vệ sinh kĩ càng từ lúc làm tình với Lương Hiệt trên xe rồi.Nhưng Uông Sở Lương cứ thích diễn đấy, đặc biệt là khi ở trước mặt Lương Hiệt.Trước khi xuống xe y cố tình tỏ vẻ không thoải mái, lúc xuống xe thì cố ý đi thật chậm, còn quay đầu lại nhìn quần mình.Lương Hiệt cũng nhìn, nhưng điều hắn chú ý không phải là quần Uông Sở Lương có bẩn hay không, mà là đường nét mông của người này thực sự rất đẹp.Y hơi cau mày, trông rõ đáng thương, đến mức Lương Hiệt phải chậc một tiếng: "Anh bảo nó ngủ rồi mà?

Không sao đâu, nhanh về nhà đi".Uông Sở Lương gật đầu, miễn cưỡng đáp ừ một tiếng.Bóng đêm khuất lấp phần nào đôi mắt y, nhưng đôi môi hơi bĩu ấy chỉ khiến Lương Hiệt muốn hôn một cái.Hắn rất thích hôn Uông Sở Lương, kĩ thuật hôn của y không tồi, hai người rất hợp nhau.Uông Sở Lương trúc trắc đi vào chung cư, Lương Hiệt ngồi trên xe hút thuốc.

Hắn nhìn bóng lưng người kia dần biến mất trong màn đêm, sờ thân dưới mình một cái, rồi lái xe đi mất.Nghe tiếng xe nổ máy, Uông Sở Lương lại bước ra khỏi cửa.Y đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo mà nhìn theo.Lương Hiệt vừa lái vừa vô thức nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chẳng ngờ lại phát hiện Uông Sở Lương bước ra, hắn giật nảy mình, suýt thì giẫm phanh.Hắn thấy không ổn rồi.Hình như Uông Sở Lương yêu hắn.Uông Sở Lương nhìn chiếc xe kia biến mất nơi ngã rẽ, khẽ cười một tiếng, vui vẻ bước lên tầng.Phía sau y đúng là không thoải mái, chẳng những vì chưa được rửa sạch mà còn vì ban nãy tên ngốc Lương Hiệt làm quá nhiệt tình.Có lẽ bởi họ hiếm khi hành sự ở bên ngoài, lần này có cảm giác sung sướng như đang yêu đương vụng trộm, nên cả hai đều hưng phấn hơn mọi ngày.

Đúng là Uông Sở Lương gần như không có ý thức mất một lúc, giờ y mới nhớ lại, sướng thật.Đến nhà, y lấy chìa khóa ra mở cửa.Chỉ có ngọn đèn bàn ở phòng khách là còn sáng, khuya lắm rồi, ut đã ngủ.Uông Sở Lương cởi quần áo rồi tắm rửa, quăng bộ đồ bẩn vào trong lồng giặt, đợi đến mai rồi bật máy sau.Trong lúc tắm, y nhìn chính mình trong gương, nhéo nhéo khuôn mặt rồi lại cười cười vẻ bất đắc dĩ: "Đồ ngốc".Y thấy mình hơi ngốc, nhưng Lương Hiệt còn ngốc hơn.Lần đầu tiên họ gặp nhau là khoảng gần hai mươi năm trước, đôi bên đều mới mười mấy tuổi, đám nhóc con choai choai chỉ biết chơi bời.Khi ấy Lương Hiệt theo cha mẹ về quê thăm người thân, nhà họ Uông cũng vừa chuyển tới đó.

Vậy nên Lương Hiệt, Uông Sở Lương và anh y là Uông Sở Sinh ngày nào cũng dắt nhau đi chơi.Uông Sở Lương và anh trai là một cặp song sinh, lúc ấy vẫn còn mang tên Uông Tòng và Uông Lâm, sau này ông nội y chê là quá quê mùa rồi mới kiên trì đổi tên cho hai thằng cháu.Ngày ấy Uông Sở Lương và Lương Hiệt rất thân nhau, hai người thường trốn sau một đụn rơm khô trò chuyện.Thực ra trẻ con thì cũng không có nhiều chuyện để nói.

Khi ấy Uông Sở Lương còn ngây thơ chẳng biết gì, Lương Hiệt bèn kể cho y nghe những chuyện nam nữ gió trăng, lần nào Uông Sở Lương cũng mặt đỏ tim đập.Mãi sau này Uông Sở Lương mới biết Lương Hiệt nhầm người, hắn tưởng y là người anh Uông Lâm.

Tới khi phải về nhà theo cha mẹ, Lương Hiệt gài một bức thư trước cửa nhà họ Uông, trên đó viết: "Gửi Uông Lâm".Lúc biết Lương Hiệt viết thư gửi anh trai mà mình lại chẳng có câu nào, Uông Sở Lương tức không chịu nổi, tự nhốt mình trong phòng tận hai ngày chẳng thèm ăn cơm.Sau đó, anh trai y gõ cửa: "Tao thấy bức thư này cứ sai sai!".Sau đó Uông Sở Lương mới biết, tên ngốc kia nhầm người rồi, bức thư ấy được gửi cho y.Sau đó, nhiều năm trôi qua, Uông Sở Lương vẫn nhớ về Lương Hiệt, nhưng hai người chưa từng liên lạc và cũng chẳng tìm được cách liên lạc với nhau.Uông Sở Lương luôn mơ thấy Lương Hiệt, trong mơ người ấy thì thầm bên tai y những chuyện dính dớp mờ ám, và hai người hôn nhau bên đụn rơm khô.Y không ngờ mình sẽ gặp lại người ấy, không ngờ hai người sẽ lên giường, mà điều không ngờ nhất, là hóa ra tên ngốc Lương Hiệt này vẫn còn nhớ tới y.Lần đầu họ lên giường, Lương Hiệt rầm rì gọi y là Lâm Lâm.

Trong nháy mắt, dường như thời gian quay ngược lại năm đôi bên mười mấy tuổi, y khoanh tay khoanh chân ngồi trên đống rơm đợi Lương Hiệt tới tìm mình.Y không phải Lâm Lâm của nhà họ Uông, nhưng lại là Lâm Lâm của Lương Hiệt.Uông Sở Lương muốn nói rõ với hắn, sau đó ra sao thì ra, nhưng cuối cùng tên ngốc kia lại nói: "Anh giống anh ấy thật, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng y hệt nhau".Lửa giận trong lòng Uông Sở Lương rực cháy.Không nhận ra chứ gì?Được, để tôi diễn cùng em, để xem bao giờ em mới thấy chuyện này có gì không đúng!
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 4: Đệch


Edit: RyalUông Sở Lương tắm xong cũng chẳng đánh thức Uông Thịnh đã ngủ say, không lau tóc mà quay về phòng.Y ngồi bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa xoa mái tóc ngắn ướt đẫm.Giờ là đêm mùa hạ, cửa sổ mở toang, gió khuya lành lạnh khiến y thấy dễ chịu.Thực ra tuần sau chẳng có chuyến công tác nào sất.

Y chỉ cố ý nói vậy, bởi y biết tuần sau người mà Lương Hiệt mong nhớ sẽ quay về.Uông Sở Lương là một con người mâu thuẫn.

Một mặt, y thấy Lương Hiệt rất si tình với mình – dù sao cũng hai mươi năm rồi, hắn vẫn nhớ đến thiếu niên mười mấy tuổi kia; nhưng một mặt y biết rõ, cái người hai mươi năm trước mà Lương Hiệt si mê đâu phải mình.Y chỉ có vẻ bề ngoài giống người ấy mà thôi.Lương Hiệt là một tên ngốc, còn Uông Sở Lương thấy mình chẳng khác gì phường lừa đảo.Tên ngốc và phường lừa đảo rất xứng đôi, nhưng cũng phức tạp lắm.Lúc trước Uông Thịnh từng hỏi y: Tại sao không nói thẳng với Lương Hiệt rồi hai người sẽ ở bên nhau, vậy không tốt hay sao?Uông Sở Lương trả lời: "Không chỉ vì ba đang giận dỗi đâu".Đúng là không chỉ vì nguyên do ấy.Khi trước hắn nhớ nhầm người, khi trước nhớ nhầm, và bây giờ vẫn chưa hết tơ vương.Lương Hiệt nhỏ hơn Uông Sở Lương hai tuổi, nhưng ngày ấy hai thằng con nhà họ Uông đều hơi suy dinh dưỡng, trông thấp bé còi cọc.

Họ chỉ biết tuổi mấy đứa đều xấp xỉ nhau nên chịu cho Lương Hiệt làm anh, sau này gặp lại Uông Sở Lương mới phát hiện hóa ra mình là anh lớn.Vậy nên ngày ấy Uông Sở Lương lúc nào cũng gọi Lương Hiệt là anh, và vì thế nên y thường gọi "anh" trong lúc cả hai lên giường.Y chẳng có ý đồ gì với anh ruột mình hết, tiếng "anh" ấy là dành cho Lương Hiệt.Nhưng Lương Hiệt đâu có biết.

Gần như mọi kí ức trong quá khứ của hắn đều là sai, sai đến mức quá đáng, thế mà y vẫn cảm động.Thực ra Uông Sở Lương rất bất an.

Y nghĩ đã nhiều năm trôi qua đến thế rồi, có lẽ người Lương Hiệt yêu chính là thiếu niên trong trí nhớ kia, là mối tình đầu hoàn hảo đã được hắn vun đắp bằng ảo tưởng qua chừng ấy năm tháng rộng dài.Nhưng bản thân Uông Sở Lương lại không hoàn hảo.

Có lẽ khi Lương Hiệt phát hiện ra y không phải là thiếu niên quê mùa mà ngây thơ ngày ấy, chút tình si sẽ tan chảy như tuyết mùa xuân.Vậy nên y mới không thừa nhận, y muốn để Lương Hiệt ngộ ra từng chút một, muốn hắn yêu mình của hiện tại.Uông Sở Lương nghĩ ngợi rất nhiều, còn mình thì sao?

Mình vừa hưởng thụ cảm giác ấy, vừa sốt ruột.Mà những sự vụ làm y sốt ruột cũng chỉ xoay quanh Lương Hiệt mà thôi.Trước khi họ gặp lại nhau, bên cạnh Lương Hiệt có một người.

Nghe nói cái tên Kha Địch kia đã lớn lên cùng Lương Hiệt từ nhỏ, năm ba tuổi cậu ta tuyên bố mình muốn cưới Lương Hiệt.Đương nhiên là ước nguyện ấy của cậu ta trên cơ bản là rất khó thực hiện, dù sao nhà nước cũng chưa cho phép đàn ông kết hôn với nhau.Lương Hiệt không thích Kha Địch, nhưng nể tình hai người đã quen nhau nhiều năm nên cũng chỉ từ chối nhẹ nhàng khách sáo, không nói toẹt ra.Nhưng da mặt Kha Địch cũng dày thêm theo số tuổi, thi thoảng cậu ta lại gửi cho Lương Hiệt mấy tin nhắn dâm dục đến hoảng hồn như bị ma nhập.

Có lần Lương Hiệt và Uông Sở Lương đang làm tình thì Kha Địch gọi tới, hắn vội vàng tăng tốc độ cày cấy để y tắt giúp, nhưng Uông Sở Lương ranh mãnh chừng nào cơ chứ – y vờ trượt tay, ấn nút nhận cuộc gọi.Giọng Kha Địch rất hay, có lẽ vì đã lâu không được Lương Hiệt tiếp điện thoại mà nghe rõ vui vẻ.Giọng nũng nịu ngọt như đường vang lên: "Em nhớ anh lắm!

Chừng nào em về nước, anh nhớ tới đón em nha!".Kha Địch rất biết làm nũng, âm cuối nào cũng cong đến mức có thể móc tám trăm vòng quanh xà nhà, bình thường đàn ông nghe vào tai là không chịu nổi.Nhưng Lương Hiệt không thích kiểu ấy, hắn thích người dễ thẹn, đụng vào là run run đỏ mặt, hay hờn dỗi vu vơ.Chính là kiểu như Uông Sở Lương, hoặc có thể nói, là kiểu như Uông Sở Lương đang giả vờ.Khi ấy y đỏ mắt nhìn Lương Hiệt, hắn thấp giọng chửi thề một câu, nói với người ở đầu dây bên kia: "Nói sau nhé, tôi đang bận".Kha Địch vẫn không buông tha: "Anh bận gì thế?".Lương Hiệt mất kiên nhẫn, đột nhiên thúc mạnh một cái khiến Uông Sở Lương rên lên thành tiếng.Kha Địch im ru, hắn lại hỏi: "Có muốn nghe từ đầu đến cuối không?".Đúng là Uông Sở Lương muốn để thằng nhãi nũng na nũng nịu kia nghe một chút, nghe xong là khỏi cần quấy rầy Lương Hiệt nữa, cuối cùng Kha Địch lại dứt khoát cúp máy không một động tác thừa.Thực ra Uông Sở Lương còn chẳng coi Kha Địch là tình địch của mình, có thể nói tên này sở hữu sức chiến đấu bằng không.

Nhưng hai ngày trước y nghe thấy Kha Địch đòi về nước tổ chức sinh nhật cho Lương Hiệt, Lương Hiệt lại còn đồng ý, nên Uông Sở Lương khó chịu.Có trời mới biết y đã chuẩn bị quà cho hắn tỉ mỉ tới mức nào.Thứ sáu tuần sau, cũng là sinh nhật Lương Hiệt, Uông Sở Lương không định xuất hiện.

Y muốn xem xem hai người kia sẽ tổ chức sinh nhật thế nào.Nếu cái tổ chức kia dừng lại ở trên giường, thì y sẽ dọn sạch Lương Hiệt ngay và luôn.Điếu thuốc đã tàn, điện thoại Uông Sở Lương đột nhiên rung lên.Y mở ra xem, là Lương Hiệt.Lương Hiệt: [Em về đến nhà rồi].Uông Sở Lương không đáp.Một lúc sau, Lương Hiệt lại nhắn: [Tuần sau anh đi công tác à?

Bao giờ về?].Uông Sở Lương nghĩ ngợi phút chốc, đáp lại: [Thứ sáu].Một lúc lâu sau Lương Hiệt mới gửi tin nhắn tiếp theo: [Vậy thứ bảy em sẽ qua gặp anh].Uông Sở Lương dập tàn thuốc, thấp giọng chửi thề một câu, nhắn lại: [Ừ, tôi đợi em].Nhưng gửi rồi y lại trợn trắng mắt, liếc sang món quà được đặt trên giá, nói dỗi như trẻ con: "Đi chết đi, Lương Hiệt!".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 5: Ha ha


Edit: RyalTrời gần sáng Uông Sở Lương mới chìm vào giấc ngủ, nên dậy cũng muộn.Đến 10 giờ y mới gọi điện xin nghỉ với giọng điệu rất chân thành: "Em sốt cao quá, quên mất không gọi cho anh".Ngày ấy Uông Sở Lương tốt nghiệp cấp ba rồi theo học làm gốm màu với một sư phụ, vừa vào một trường đại học chẳng mấy tiếng tăm vừa vui vẻ học nghề, sau khi tốt nghiệp thì làm công trong cửa hàng của sư phụ.

Sau này sư phụ qua đời, sư huynh của y thừa kế cửa hàng, bao nhiêu năm qua anh làm chủ tiệm trên danh nghĩa chứ thực ra Uông Sở Lương mới là người đóng góp nhiều nhất."

Không sao không sao".

Sư huynh nói.

"Dạo này kinh tế em cũng ổn định mà đúng không?

Cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần tới đâu".Uông Sở Lương cúp máy, trở mình, xoa xoa huyệt thái dương.Y lại nói dối rồi.Mỗi ngày Uông Sở Lương lại lừa Lương Hiệt, và cũng thường hay lừa sư huynh mình.Đúng là y từng phát sốt, nhưng rất hiếm khi, hôm nay chỉ thấy mệt mà thôi.Hôm qua Lương Hiệt đúng là không phải người, dám lôi y ra ban công ngoài trời, cả người mồ hôi đầm đìa còn phải hứng gió khuya lạnh lẽo – dù có là giữa hè cũng không ai chịu nổi.Đã thế hai người lại còn làm tình thêm một lần trong xe nữa chứ, y về nhà rồi mới nhớ ra mình đã đưa thuốc mỡ cho Uông Thịnh nên đành đi ngủ mà chưa bôi thuốc, khó chịu khủng khiếp.Uông Sở Lương xem điện thoại, phát hiện Lương Hiệt nhắn rất nhiều tin sau khi y đã ngủ.Lương Hiệt: [Em không ngủ được].Đã ba mươi rồi mà vẫn như con nít.Năm ngoái có một thời gian Lương Hiệt mất ngủ vì chuyện công việc, ngủ chập chờn, trung bình hai tiếng lại tỉnh giấc một lần.

Cứ mỗi lần tỉnh là hắn lại gọi điện cho Uông Sở Lương, khiến y mất giấc theo, nhưng vẫn không đành lòng cúp máy.Y không đành lòng cúp máy, không đành lòng không mượn điện thoại, nhưng trong lòng vẫn chửi Lương Hiệt chẳng thiếu câu nào.Khi ấy Lương Hiệt cứ dỗ y qua nhà hắn ngủ, bởi hắn nói nếu được ôm ai đó thì có tỉnh giấc giữa đêm khuya cũng không phải hoảng hốt.Nhưng Uông Sở Lương nhất quyết không đồng ý, có hai lí do.Một, Uông Thịnh còn nhỏ, trong nhà phải có người lớn ở cùng, mà y không thể đưa thằng bé theo được.Hai, họ cùng lắm cũng chỉ là bạn tình, không hợp ở chung.Thực ra khi ấy Uông Sở Lương định ép Lương Hiệt nghiêm túc suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai người, nhưng Lương Hiệt cứ nài nỉ không buông, y lại chẳng thèm nói nữa.Nhưng Uông Sở Lương cảm giác được rất rõ một điều: Lương Hiệt cực kì ỷ lại vào y.Lương Hiệt nhắn tin lúc ba giờ sáng, đến giờ thì không cần nghĩ cũng biết hắn đi làm rồi.Hôm nay là thứ hai, chiều Kha Địch sẽ về, Uông Sở Lương cũng mong đợi lắm.

Mong đợi biểu hiện của Lương Hiệt khi cậu ta đã quay về.Y chật vật bò dậy từ trên giường, dạo tới dạo lui trong bếp.Uông Thịnh đã làm xong bữa sáng trước khi đi học, trên bàn có một tờ giấy note, bên cạnh là một tuýp thuốc mỡ.Uông Sở Lương thấy tuýp thuốc thì vui hẳn lên, vặn nắp cởi quần bôi ngay trong bếp.Tự bôi thuốc rất khó, nhưng y quen rồi.Lương Hiệt ngốc lắm, thậm chí còn chẳng biết mỗi lần Uông Sở Lương về nhà là phải bôi thuốc.

Cái tên chết tiệt ấy chẳng khác nào mãnh hổ, chỉ biết sướng thôi, cứ làm xong là ngó cái chỗ bị chà đạp thảm thương của y mà vẫn cho rằng dùng nước rửa là xong chuyện.Tần suất hai người làm tình rất cao, nếu không phải lần nào Uông Sở Lương cũng bôi thuốc cẩn thận thì chắc cửa sau y chất chồng vết thương mất.Y cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, dù thế nào cũng phải tích góp hết những ấm ức kia vào một góc, đợi một ngày nào đó Lương Hiệt cuối cùng cũng phát hiện ra mình là ai thì ném hết cái góc nhỏ đó sang cho hắn, khiến hắn phải hối hận.Y chờ ngày ấy.Bôi thuốc xong, Uông Sở Lương ngồi tựa lưng vào ghế, cầm tờ giấy note trên bàn.Uông Thịnh viết: Ba tự hâm lại bữa sáng nhé, con đi học trước đây.Uông Sở Lương nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa của con mình, rất tò mò muốn biết nó và thằng bé hôm qua đã tiến triển tới mức nào rồi.Y vốn định tối về thì tâm sự với con, cuối cùng lại chơi bời muộn quá nên lỡ mất cơ hội.Uông Sở Lương buông tờ giấy note, hâm nóng lại bữa sáng, vừa ăn được hai miếng đã lại thấy Lương Hiệt nhắn tin.Lương Hiệt: [Cả đêm qua em mất ngủ, đau đầu quá].Uông Sở Lương đột nhiên bật cười, lúc trước Lương Hiệt từng nói với y rằng xoạc nhau thì sẽ bớt đau đầu.Thực ra y muốn nhắn hệt vậy cho hắn lắm, nhưng lại chợt nhớ tới Kha Địch, ý định ve vãn bốc hơi trong nháy mắt.Y trả lời: [Buổi chiều em phải đón Kha Địch mà, đừng đến muộn đấy.

Tôi gặp khách hàng rồi, chắc sẽ bận một thời gian].Tin nhắn của Lương Hiệt được gửi tới rất nhanh: [Khách hàng lần này thế nào?].Uông Sở Lương cười cười, nhắn lại: [Một quý ông vừa nho nhã vừa lịch thiệp, có vẻ tốt].Sau đó Lương Hiệt gọi điện thoại tới: "Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú cả thôi, có phải anh chưa gặp trường hợp như thế bao giờ đâu, đừng có thiếu cảnh giác!".Uông Sở Lương dịu dàng cười: "Ừ, yên tâm đi, mấy ngày nay em cứ chăm sóc Kha Địch cho tử tế.

Tôi tự lo cho mình được".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 6: Lo nghĩ


Edit: RyalUông Sở Lương không cho Lương Hiệt nói thêm câu nào nữa, thẳng thừng cúp máy.Y tiếp tục thản nhiên ăn bữa sáng, vờ như không thấy những tin nhắn liên tục được gửi tởi từ phía Lương Hiệt.Uông Sở Lương nhàn nhã ở nhà hết một buổi sáng, nhưng đến chiều vẫn không tự chủ được mà đâm lo.Y không coi Kha Địch là tình địch, nhưng cậu ta đúng là rất dính người.

Uông Sở Lương khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn tên kia vừa thấy mặt Lương Hiệt là sẽ xáp ngay vào người hắn cho coi.Chẳng biết cái đồ Lương Hiệt kia đã hạ cái thuốc gì mà người ta đang yên đang lành cứ phải mặt dày dính lấy hắn, ý đồ hiến thân liên tục thất bại nhưng càng thua lại càng đánh tiếp.Ý chí bất khuất kiên cường, đúng là khiến người ta phải bội phục.Uông Sở Lương ngồi trước cửa sưởi nắng xem điện thoại, cứ thoát ra rồi vào lại vòng bạn bè của Lương Hiệt.Thực ra y biết chắc hắn chẳng đăng gì đâu.Nhưng y không nhịn được.Giờ mới là ngày thứ hai, mấy ngày nữa y sẽ thành thế nào đây?Uông Sở Lương có cảm giác lần này mình đã nghịch dại.Y buông điện thoại, dựa người ra sau ghế rên hừ hừ, rên chán rồi thì thay quần áo tới cửa hàng.Lúc Uông Sở Lương đến nơi, sư huynh vẫn còn đang bận bịu.Dạo này cả hai người đều có việc, Uông Sở Lương thì không gấp nên làm từ từ cũng được, nhưng sư huynh thì đã đẩy nhanh tiến độ không quản ngày đêm được mấy hôm rồi nên râu ria xồm xoàm khắp mặt."

Ăn cơm chưa?".

Anh hỏi.

"Đỡ sốt chưa?".Uông Sở Lương cười cười: "Em đỡ rồi".Y bước lên tầng: "Anh chưa ăn gì đúng không?".Tòa nhà hai tầng này cũng là do sư phụ để lại, tầng trên là chỗ sư huynh ăn ở hàng ngày, tầng dưới là cửa hàng."

Sáng nay làm bát mì rồi".Uông Sở Lương vừa vào bếp đã thấy nguyên một thùng mì gói, mà cái người này ăn xong vẫn chưa dọn dẹp.Y dọn sơ qua một chút, điện thoại trong túi lại bắt đầu rung.Uông Sở Lương rửa tay rồi lấy nó ra, Lương Hiệt lại gửi tin nhắn: [Anh đang làm gì thế?].Chắc giờ này Kha Địch đã xuống máy bay rồi.Y cười cười, trả lời Lương Hiệt: [Khách hàng đưa tôi đi xem triển lãm].Hắn mãi không nhắn lại, Uông Sở Lương trợn mắt, bỏ điện thoại vào túi.Lúc xuống tầng, sư huynh nói: "Đúng lúc đấy, cho anh xin ngụm nước nào, khát khô cổ rồi này".Tay sư huynh còn đang bận việc, nên Uông Sở Lương đưa cốc nước tới tận miệng cho anh."

Đúng rồi, em đã cân nhắc chuyện kia chưa?"."

Em không đi đâu".

Đúng là Uông Sở Lương phải đi công tác, nhưng y từ chối rồi.

Lần trước có một người giàu có khoảng độ năm mươi tới tiệm, có thể coi là người quen của sư phụ họ năm xưa.Ông chú ấy ngày trước cũng theo học nghề cùng sư phụ, sau này chán cái cảnh không kiếm ra tiền nên bước vào con đường "nghệ thuật thương mại", mở vài phòng tranh bán cả tranh chữ và dụng cụ, kiếm lời không ít.Uông Sở Lương và sư huynh vẫn cứ thấy khó tin.

Hai người đều nghĩ những thứ mình làm ra chẳng có bao nhiêu giá trị, đủ để sống qua ngày thôi, nhưng không ngờ sau khi sư phụ qua đời thì ông chú kia lại tìm tới, đưa ra một con số trên trời cho mấy món gốm màu họ làm ra trong lúc tập luyện.Khi ấy, ông ta nói: "Có là nghệ thuật thì cũng không được coi rẻ bản thân chứ".Uông Sở Lương và sư huynh đều không biết nên làm gì, dù sao nhờ ông chú này mà cuộc sống của họ cũng được những lúc dư dả hiếm hoi, không cần thắt lưng buộc bụng cho chi phí sinh hoạt nữa.Ai ngờ ông ta lại giở trò cầm thú, thừa dịp Uông Sở Lương đang rửa kệ để hàng trong kho thì hết ôm eo rồi tới sờ tay, lại còn nói với y: "Tháng sau ở chỗ anh có triển lãm cá nhân, có mấy ông chủ muốn gặp em đấy, đi với anh đi".Đây là một cơ hội phát tài rất tốt.

Nếu Uông Sở Lương làm quen với những người đó thì có thể nói sau này y sẽ bước lên con đường "ngụy nghệ thuật gia", không cần nghĩ ngợi nhiều về tiền bạc, y và sư huynh không cần lo lắng xem có nên đóng tiệm hay không, y và con trai cũng chẳng cần sống trong căn hộ vừa chật chội vừa cũ kĩ từ xưa lắc xưa lơ nữa.Nhưng trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí, Uông Sở Lương biết rất rõ điều ấy.Tuy y có vẻ không để bụng bất cứ chuyện gì, nhàn nhã thảnh thơi, nhưng y cũng giữ lại chút trong sạch cho chính mình.Trước khi đi ông chú kia còn nói lại chuyện mình mời mọc Uông Sở Lương cho sư huynh nghe, dĩ nhiên là phiên bản sạch sẽ có chọn lọc.Sư huynh cảm thấy đây là một cơ hội tốt, anh hỏi ý Uông Sở Lương, nhưng y không nói gì.Hôm qua cả thông tin vé máy bay và thông tin khách sạn đều được gửi tới, sư huynh bèn nhắc lại.Uông Sở Lương cười: "Đồng chí nhà em không cho đi, em ấy bảo là lão già kia có ý đồ không tốt".Sư huynh đơn thuần không hiểu ý y là gì."

Hôm đó lão già kia sờ eo em".

Uông Sở Lương ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh.

"Em kể cho em ấy rồi"."

Sờ eo á?".

Sư huynh trợn tròn mắt.

"Bảo sao hôm ấy Lương Hiệt đi về mà mặt mũi cứ hằm hằm, anh còn tưởng cậu ấy bực vì em nấu cơm cho anh!".Uông Sở Lương cười cười cầm lấy cốc nước của mình, nhìn ánh nắng ngoài khung cửa sổ, tâm trạng lại tốt lên.Sư huynh cũng biết chuyện của y và Lương Hiệt, người duy nhất mù mờ về chân tướng chỉ có mình hắn mà thôi.Lúc đùa giỡn, bao giờ Uông Sở Lương cũng gọi Lương Hiệt là đồng chí nhà mình.

Thi thoảng sư huynh lại khuyên y đừng nghịch ngợm nữa, cứ nhanh nhanh ngả bài rồi sống bình an bên nhau đi, nhưng Uông Sở Lương không nghe – y muốn Lương Hiệt yêu mình của hiện tại."

Thế thôi anh cũng không đi đâu".

Sư huynh nói.

"Mà không ngờ sư thúc lại là loại người như thế đấy"."

Đâu thể trông mặt mà bắt hình dong được".

Uông Sở Lương đáp.

"Cũng có thể do anh ngây thơ quá đấy".Y uống một ngụm nước, đột nhiên mỉm cười: "Sư huynh à, ổng lại tới nữa kìa".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 7: Hai mươi vạn


Edit: RyalCuộc sống của Uông Sở Lương rất nhạt nhẽo, niềm vui lớn nhất là trêu Lương Hiệt, ghẹo con, giỡn sư huynh.Ba người này là đủ để y vui rồi.Y cầm cốc nước, tủm tỉm nhìn ông chủ phòng tranh ở phía đối diện đang lòng vòng bước tới, chủ động đứng dậy lên tầng.Uông Sở Lương nhìn thoáng qua phần việc mới xong một nửa, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lên trên ngủ.Về mặt công việc thì y khác hẳn sư huynh, trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy, đến ngày hẹn thì có "thành quả" là được.Lúc trước sư phụ bảo y không có "tinh thần nghề nghiệp" giống sư huynh, Uông Sở Lương cũng chẳng thèm để ý, vui là được.Sư huynh có để dành cho y một căn phòng nghỉ nhỏ trên tầng hai, có giường đơn, phần không gian còn lại chất đầy những vật linh tinh.Thật ra Uông Sở Lương chẳng mấy buồn ngủ, nhưng không ngủ thì y lo chết mất, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lương Hiệt ở bên Kha Địch là đã thấy ruột gan cồn cào.Tự đào hố, tự chôn mình dưới hố luôn.Y nằm trên chiếc giường nhỏ, bật nhạc nhẹ.Uông Sở Lương vừa thiu thiu vào giấc đã nghe tiếng chuông điện thoại reo vang.Người gọi là Lương Hiệt, y đợi một lúc mới bắt máy."

Sao đấy?".

Uông Sở Lương mơ màng, giọng cũng dinh dính, vừa nghe đã biết đang ngái ngủ."

Anh đang làm gì?".

Lương Hiệt hỏi.

"Sao em nhắn tin mà không trả lời?"."

Mệt lắm, đang ngủ".

Uông Sở Lương duỗi tay kéo rèm cửa ra một khe nhỏ xíu.Mới bốn giờ hơn, mặt trời bên ngoài bỏng rát, trông đến là đáng sợ."

Mệt à?".

Lương Hiệt tỏ vẻ nghi ngờ.

"Anh làm gì mà mệt?"."

Tiếp khách chứ gì".

Uông Sở Lương cười.

"Đâu phải em không biết khách hàng của tôi khó tính thế nào"."...

Đệt mẹ".

Lương Hiệt tỉnh ra.

"Đừng bảo anh đi công tác với lão già kia đấy nhé?"."

Sư thúc mới ngoài năm mươi, đâu đến mức già".

Uông Sở Lương cố ý dọa hắn.

"Ban nãy bọn tôi vừa tới tiệm của ổng, tối nay còn định đi ăn nữa"."

Ăn cái gì mà ăn?".

Lương Hiệt hỏi.

"Lại còn uống rượu nữa đúng không?"."

Chắc thế"."

Anh về mau đi".

Lương Hiệt có vẻ không vui.

"Sao anh vô tư quá thể vậy?

Em quên mà anh cũng quên à?

Lần trước lão ta sờ soạng anh thế nào, đừng bảo anh không nhớ gì sất nhé?".Uông Sở Lương cười: "Sao?

Sờ có tí thôi mà, em cũng sờ tôi còn gì?"."

Có giống nhau đâu!".

Lương Hiệt nổi giận.

"Lão không có ý tốt, đêm nay anh đừng có uống rượu với lão, cẩn thận lão muốn chuốc say anh rồi giở trò đấy"."

Giở trò là trò gì?".

Uông Sở Lương cười khẽ, bâng quơ nói.

"Mà có chuyện gì xảy ra thật thì cũng đâu đến mức to tát gì, tôi là đàn ông, có phải chưa ngủ với ai bao giờ đâu".Câu nói kết thúc, y gần như có thể nghe thấy tiếng gào như dã thú của Lương Hiệt ở đầu dây bên kia.Nhưng Uông Sở Lương vẫn khiêu khích tiếp: "Em cũng biết mà Lương Hiệt, cuộc sống của tôi rất khó khăn, sư thúc giúp tôi nhiều rồi, cũng coi như tôi nợ ông ấy"."

Anh bị thần kinh à?".

Lương Hiệt hỏi.

"Đầu anh có bị làm sao không đấy?

Nợ cái gì?

Em cho anh vay!"."

Thế sao mà được, em bảo hai ta chỉ là bạn tình, thế thân là thế thân, không liên quan tới chuyện tình cảm và tiền bạc cơ mà".

Uông Sở Lương cười.

"Nếu tôi ngủ với sư thúc thì cơ hội sau này cũng là tôi tự mình kiếm được, em cho tôi vay thì sao?

Tôi có nên ngủ với em nữa không?

Em là khách làng chơi, còn tôi là điếm à?

Rắc rối quá"."

Chậc, Uông Sở Lương, anh đang nói tiếng người đấy à?".

Lương Hiệt sắp tức chết rồi.

"Ôi đệch mẹ, Kha Địch lại gọi em".Vốn Uông Sở Lương đang trêu hắn với tâm trạng khá tốt, nhưng nghe đến tên Kha Địch thì lại trợn mắt."

Em đi đi, tôi cũng chuẩn bị gặp sư thúc đây"."

Anh đừng đi!".Uông Sở Lương cười cười: "Vì sao?

Tại sao?

Lương Hiệt, tôi là gì của em cơ chứ?"."

Đừng có nói nhảm nữa, không được đi!".

Lương Hiệt nói.

"Đệch, sao trong đầu Kha Địch toàn chuyện cổ tích thế, cậu ta bắt em lên thuyền hải tặc chơi này"."...

Hai người cứ chơi đi".

Uông Sở Lương thực sự không vui.

"Tôi tắm đã"."

Tắm cái gì mà tắm?".

Lương Hiệt hùng hồn.

"Anh nợ bao nhiêu em cho anh vay trước, mọe, em đang trong sạch thế này mà bị anh bảo thành khách làng chơi à?".Uông Sở Lương lười đáp, bởi y đã nghe thấy giọng Kha Địch vọng ra từ điện thoại."

Giúp tôi gửi lời chào đến Kha Địch nhé, hẹn gặp lại".

Y nói xong thì cúp máy.Uông Sở Lương trợn mắt quăng điện thoại qua một bên, Lương Hiệt có gọi tới y cũng không tiếp."

Mình đúng thật là".

Uông Sở Lương cười lạnh, liếc cái điện thoại đặt cạnh gối đầu.Chẳng bao lâu sau, thông báo chuyển khoản hiện lên.Lương Hiệt chuyển cho y hai mươi vạn.Uông Sở Lương thực sự không hiểu, đã đến nước này rồi mà Lương Hiệt vẫn còn nghĩ hắn không yêu y.Y nghi ngờ Lương Hiệt là một tên đại ngốc.Ryal's note: Hai mươi vạn là khoảng hơn bảy trăm triệu đồng.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 8: Hiểu ra


Edit: RyalLương Hiệt thấy rõ đau đầu.Từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng Kha Địch, cha mẹ hắn cũng coi Kha Địch như con cái trong nhà.

Mấy năm nay cậu ta làm việc ở nước ngoài, lần trước đi khám thì lòi ra một cái bệnh con con cần tiểu phẫu, mức độ nghiêm trọng có lẽ tương đương với phẫu thuật đau ruột thừa.Nhưng Kha Địch ấy à, phải gọi điện cho Lương Hiệt khóc gào cho đã như thể mình sắp không còn sống được bao lâu nữa, một hai đòi về nước tổ chức sinh nhật.Dĩ nhiên Lương Hiệt kệ xác cậu ta rồi, thích khóc thì khóc đi, cũng chẳng chết được.Thực ra khi còn nhỏ Lương Hiệt rất cưng chiều Kha Địch, nhưng hắn không chịu nổi việc cậu ta cứ quậy – nửa đêm vừa công tác về nhà đã thấy một tên đàn ông trần truồng nâng mông trước mặt mình, ai mà chịu được.Cho nên mấy năm nay Lương Hiệt không thèm tiếp xúc với cậu ta, mà chủ yếu là do bên cạnh hắn có một người.Tuy người ấy chẳng phải kẻ mà hắn nhớ nhung đương lúc tỉnh giấc giữa đêm khuya, nhưng rất giống.

Giống tới mức nào?

Khi người ấy nở nụ cười, ánh mắt giống hệt cậu bé hai mươi năm về trước.Họ lên giường ngay từ lần đầu gặp mặt, chẳng hề thận trọng chút nào, nhưng những nhung nhớ vấn vương bao năm cuối cùng cũng tuôn trào đêm hôm ấy đem lại cảm giác vô cùng sung sướng.

Sau này Lương Hiệt biết trong lòng người ấy cũng có kẻ khác, y giống hắn, hai người cùng uống sau nên mới nhận nhầm.Sau đó nữa, hai người ăn ý mà an ủi lẫn nhau – cả về tâm hồn lẫn thể xác.Trước giờ Lương Hiệt vẫn cứ đinh ninh rằng mình si tình lắm, hắn thực sự thích Uông Lâm, dù hai mươi năm đã trôi qua mà không một lần gặp lại.Hắn nghĩ, có lẽ Uông Lâm bây giờ đã là một gã đàn ông béo ú hơn ba mươi tuổi, nếu sống không tốt thì ngay cả đường chân tóc cũng bắt đầu lùi lại phía sau.Nhưng dù sao Lương Hiệt vẫn thương nhớ cậu nhóc thanh tú trong trẻo ngày xưa.Hắn không định yêu người khác, mà chỉ muốn chìm đắm trong mối tình đầu.Còn Uông Sở Lương?

Họ rất hợp nhau, thậm chí Lương Hiệt còn cảm thấy Uông Sở Lương hợp với mình của hiện tại hơn là Uông Lâm đã lâu không có tin tức gì.Khí chất điềm đạm nhẹ nhàng trên người Uông Sở Lương còn bắn trúng vào hồng tâm trong tim hắn, y là mẫu người hắn thích, là dáng vẻ hắn hi vọng Uông Lâm sẽ trở thành.Nhưng hắn lại không chịu tỏ lòng với Uông Sở Lương, mỗi giờ mỗi khắc lại tự nhắc mình không được để người ấy câu hồn đi mất, xin lỗi bóng dáng trong lòng.Huống chi, trái tim Uông Sở Lương còn cất giấu một người "anh" cơ mà.Thực ra Lương Hiệt rất để tâm chuyện này.Ai cũng biết Uông Sở Lương có một đứa con trai, khoảng mười bảy mười tám tuổi.Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi mà có con mười bảy mười tám tuổi, cũng lợi hại quá chừng.Lúc mới biết chuyện Lương Hiệt dở khóc dở cười, hỏi Uông Sở Lương sao còn trẻ măng đã làm to bụng con gái nhà người ta, còn hỏi mẹ ruột thằng bé đâu nữa chứ.Uông Sở Lương lại không giấu giếm gì hắn, nói thẳng rằng thằng bé không phải con ruột mình, mà là của anh y.Cái chữ "anh" đó làm đầu Lương Hiệt ù ù.Anh Uông Sở Lương hồi mười bảy mười tám tuổi học không giỏi, xa quê để học nghề, nhưng nghề học chưa chín đã đưa một cô gái đang chửa về nhà.Khi ấy bụng cô nàng to lắm rồi, các bậc trưởng bối chỉ đành hầu hạ cho trót lọt để đứa bé được sinh ra.Đứa bé được sinh ra rồi thì cả anh Uông Sở Lương lẫn cô gái kia biến mất, chẳng biết cùng nhau bỏ trốn hay tự bỏ trốn riêng, tóm lại, một thằng bé không cha không mẹ cứ thế nằm chình ình trên giường nhà họ Uông.Người lớn nhà họ Uông sầu lo lắm, nói thằng bé đáng thương, vừa đẻ ra đã chẳng được cha mẹ yêu thương.

Cuối cùng, Uông Sở Lương mới đỗ đại học vừa nựng nó vừa bảo: "

Sau này nó sẽ là con trai con".Khi ấy Uông Sở Lương đã biết rõ, mình thích đàn ông nên sau này chắc chắn sẽ không có con.

Thôi anh trai không cần thì y nuôi, coi như sau nay có người bầu bạn, có mục tiêu hướng về phía trước.Lương Hiệt không để tâm tới thằng bé, hắn để tâm tới cái tên anh trai kia kìa.Bởi khi cuộc mây mưa đến độ cao trào, người này sẽ gọi "anh".Mọe, lại còn dính vào tiết mục đạo đức cơ đấy.Lương Hiệt thấy rất cạn lời.Dù sao thì, chính vì vậy mà hắn càng thấy mình không thể phản bội Uông Lâm được.

Uông Sở Lương cũng nhớ mãi không quên người anh kia mà, họ cứ nghe theo dục vọng rồi ở bên nhau thôi.Lần này Kha Địch quậy cho hắn không thở nổi, chắc giảm thọ hai năm mất.Nhưng khi nói chuyện điện thoại với Uông Sở Lương, nghe y bảo sẽ đi uống rượu với lão già dâm dê kia vì tiền, Lương Hiệt thấy mình xong đời rồi – đâu chỉ là giảm thọ hai năm.Giảm hết nửa đời luôn ấy chứ."

Anh làm gì đấy?".

Kha Địch níu tay hắn.

"Đi nào, anh đồng ý với cô là hôm nay sẽ chơi với em rồi mà!".Ừ thì Lương Hiệt đồng ý với mẹ rồi đấy, nhưng tiền đề là mẹ hắn tưởng Kha Địch bị bệnh nan y, muốn để cậu ta được trải qua quãng đời còn lại một cách vui sướng nhất.Cái tên Kha Địch này gào còn to hơn hắn, giống bệnh nhân chỗ nào!Lương Hiệt ngồi trên thuyền hải tặc, nhắn tin cho Uông Sở Lương.Hắn nhắn: [Được chưa, em chuyển tiền cho anh rồi đấy, có gì khó khăn thì cứ bảo em, đừng tự giày vò bản thân nữa].Uông Sở Lương đang nấu mì, đọc được thì vừa cười vừa đáp: [Tôi tự giày vò bản thân thì em sợ bẩn à?].
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 9: Tổ tông


Edit: RyalUông Sở Lương dùng đũa gắp một sợi mì lên nếm thử, thấy chín rồi thì tắt bếp.Lương Hiệt lại gọi điện đến."

Giờ nói chuyện được chưa?

Hử?

Giờ mình nói chuyện được chưa?".

Hắn vừa xuống khỏi thuyền hải tặc, người lâng lâng như giẫm trên bọt biển, vừa túm cái biển quảng cáo ven đường cho dịu cơn chóng mặt khó thở lại vừa phát bực với Uông Sở Lương.

"Anh cũng biết như thế là tự giày vò bản thân, thế sao vẫn làm?

Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?".Uông Sở Lương mở loa ngoài, đứng tại chỗ ăn mì trong nồi luôn, vừa nghe Lương Hiệt cáu tiết vừa cười khanh khách.Trước giờ Lương Hiệt vẫn không phải người tốt tính, nhưng cũng chưa lần nào đi quá giới hạn.Hắn rất thiếu kiên nhẫn, nóng nảy mà dễ bực, nhưng tới trước Uông Sở Lương thì lại bị vuốt phẳng như làn nước.

Nếu không phải từng thấy hắn cư xử cộc cằn với người khác, Uông Sở Lương còn chẳng biết hóa ra mình có đặc quyền.Giờ nghe hắn nổi cáu với mình, y lại thấy thú vị."

Đâu còn cách nào khác".

Uông Sở Lương nói.

"Tôi còn phải sống mà"."

Sống?

Giờ anh sống không tốt à?".

Lương Hiệt hít một hơi sâu.

"Anh nói thật với em đi, anh gặp chuyện gì khó khăn hay sao?

Mình gặp nhau rồi cùng tìm cách giải quyết".Câu sau của hắn khiến Uông Sở Lương rất cảm động – có người nguyện cùng mình đối mặt với nghịch cảnh, đó là may mắn biết nhường nào.Nhưng ngay cái lúc y chuẩn bị chịu thua, không dọa hắn nữa, thì giọng nói của Kha Địch lại xuất hiện."

Anh Hiệt ơi, lát nữa mình vào nhà ma đi!".Uông Sở Lương trợn mắt, ăn một gắp mì."

Đây là cuộc sống của tôi, Lương Hiệt ạ.

Tôi cùng lắm chỉ là thế thân cho người em thích thôi, em không cần nhập vai sâu quá đâu".Uông Sở Lương bực, y có cảm giác mình tu luyện chưa đủ nên đến tận bây giờ vẫn bị Kha Địch chọc tức.Hoặc có thể nói, người chọc tức y thực ra là Lương Hiệt.Lương Hiệt ở đầu dây bên kia thấy phiền không chịu nổi, hất cái tay Kha Địch đang níu lấy mình ra rồi nói: "Dù sao có gì thì anh về đây rồi mình bàn tiếp, đêm nay tuyệt đối không được đi cùng lão già dê kia, ai mà biết lão định làm gì anh?

Anh ngoan ngoãn đợi đó cho em, công việc không thuận lợi thì thôi, dù sao anh vốn cũng có theo nghề buôn đâu mà bận tâm nhiều"."

Em coi thường tôi à?"."

Tự anh ngẫm lại xem anh bị người ta lừa mấy lần rồi!".

Lương Hiệt nói.

"Anh đừng có tin lão, lão chỉ muốn sàm sỡ anh thôi.

Nếu anh nhất quyết phải mở tiệm hay cửa hàng gì gì đó thì về đây bàn với em, tuy em không phải người trong ngành nhưng cũng có bạn là người trong ngành, đáng tin hơn lão già kia nhiều".Kha Địch vẫn còn đang nhốn nháo, Uông Sở Lương nghe cậu ta hỏi: "Ai vậy?

Anh nói chuyện với ai đó?".Y ngẫm nghĩ không biết Lương Hiệt sẽ trả lời Kha Địch thế nào, rồi nghe hắn đáp với vẻ mất kiên nhẫn: "Đệch mẹ, tổ tông nhà tôi đấy!".Uông Sở Lương không nhịn được mà cười ra tiếng."

Thôi anh đừng có cười".

Lương Hiệt lại nói.

"Tổ tông của em ơi, đêm nay anh đừng đi nhé?

Anh biết thừa lão định làm gì anh mà còn tự đưa mình vào miệng cọp, nghĩ gì vậy?".Vài giây sau, hắn đột nhiên biến sắc rồi hỏi: "Hay anh cố ý?".Trái tim Uông Sở Lương đột nhiên thót một cái: "Cố ý gì cơ?"."

Thực ra anh muốn chung đụng với lão à?".

Lương Hiệt hỏi.

"Anh chán em nên muốn đổi khẩu vị?

Hay lão trông giống anh trai anh?".Uông Sở Lương im lặng.Không phải vì Lương Hiệt nghi ngờ y, mà bởi khi thốt ra câu "lão trông giống anh trai anh" ấy, trong giọng hắn có lẫn chút xót xa mất mát chẳng dễ phát hiện.Có lẽ chính bản thân hắn cũng chẳng phát hiện ra.Uông Sở Lương thở dài: "Không giống"."

Thế anh không thích anh trai anh đâu đúng không?".

Lương Hiệt hỏi.

"Hay là anh không muốn tiếp tục với em?"."

Lương Hiệt"."

Em bảo Kha Địch im đi cho tôi nhờ".Lương Hiệt quay đầu, bảo Kha Địch im.Uông Sở Lương nói: "Đêm nay tôi không đi, em cũng đừng có ngủ với Kha Địch đấy".Lương Hiệt hơi sửng sốt, bật cười: "Nghĩ gì vậy?

Em phải nhìn mặt anh mới cứng được".Kha Địch ở bên cạnh nghe hắn nói thế thì lại bắt đầu lảm nhảm: "Ai đó?

Anh cứng với ai cơ?"."

Tổ tông tổ tông, nghe rõ chưa?".

Lương Hiệt phiền sắp chết mất, hắn quyết định sẽ không đi chung với Kha Địch thêm lần nào nữa trong mười năm tới.Uông Sở Lương ăn một gắp mì, nghe hai người kia cãi nhau rồi hỏi Lương Hiệt: "Nếu có một ngày người kia của em xuất hiện, bắt em ngủ với một trong hai, thì em sẽ chọn tôi hay người đó?".
 
Back
Top Bottom