Lãng Mạn [ĐM/FULL] CỤC CƯNG BÉ NHỎ ĂN NO CHƯA

[Đm/Full] Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
Ngoại truyện 3 (1)


Ngoại truyện 3 - Thời thiếu niên (1)

Vân Trạch không hiểu, mình chỉ ngủ một giấc thôi, tại sao khi mở mắt ra lại xuất hiện ở nơi này.Với lại còn có một người đàn ông lạ đang ngủ bên cạnh.Người đàn ông này không phải ba của Vân Trạch, cho dù thật sự là ba của cậu đi chăng nữa, bình thường Vân Trạch không ngủ chung với ba mình.Vân Trạch luôn ngủ một mình.Quan trọng nhất, bây giờ Vân Trạch không thấy ba mình đâu, cậu xuyên đến triều đại xa lạ này đã được hai tháng.

Bởi vì khẩu âm của cậu và nơi này khác nhau, trong hai tháng này Vân Trạch không mở miệng nói một câu với người nào, mà toàn tự nói chuyện với bản thân.Cậu biết cha ruột An Lạc hầu của cơ thể này là một kẻ khốn nạn, lẽ nào An Lạc hầu vì vinh hoa quý quý trong tương lai mà dâng con mình cho người khác làm nam sủng?

Vân Trạch nghiêm túc nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông này, hắn có sống mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã, mặc dù ngũ quan có vẻ bạc tình và sắc bén, nhưng thoạt nhìn cực kỳ đẹp.

Cậu không đoán ra tuổi tác của này, phỏng chừng tầm ba mươi tuổi rồi.Vân Trạch lặng lẽ dịch vào bên trong, không muốn tiếp xúc nhiều với nam tử xa lạ nọ.Nhưng mà cậu vừa mới nhúc nhích, tên đàn ông này đột nhiên đưa tay ôm cậu vào lòng.

Sức lực của hắn ta rất lớn, Vân Trạch không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể bị buộc phải tựa vào vai của tên đó.Vân Trạch thích sạch sẽ, bình thường không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng hơi thở trên người tên này rất dễ ngửi, mùi thơm nhè nhẹ, Vân Trạch không biết đây là mùi gì, nhịn không được ngửi thêm hai cái nữa.Lúc này bàn tay của người đàn ông thuần thục luồn vào trong quần áo Vân Trạch: "Hôm qua em nói mệt mỏi quá nên không muốn, ngủ trọn một đêm, bây giờ có muốn không?"

Vân Trạch: "!!!!"

Hai má Vân Trạch đỏ bừng, "bốp" một tiếng đánh vào cánh tay người đàn ông: "Đừng có sờ ta!"

Chung Hành cầm cổ tay cậu xoa xoa: "Mới sáng sớm mà em——"Lời còn chưa dứt, Chung Hành sửng sốt.Người trước mắt là Vân Trạch, nhưng không phải Vân Trạch mà Chung Hành quen thuộc.Chung Hành lên ngôi đã năm năm, quen biết Vân Trạch gần bảy năm, hiện giờ Vân Trạch đã hai mươi lăm tuổi, nhưng Vân Trạch trước mắt thoạt nhìn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thôi.Vân Trạch lui về phía sau, cảnh giác nhìn Chung Hành: "Ngươi là ai?"

Chung Hành lập tức hoài nghi có phải có người trộm Vân Trạch thật đi rồi hay không, đưa một hàng giả đến bên cạnh mình.

Nhưng hoàng cung được phòng bị nghiêm ngặt, Chung Hành lại có tính cảnh giác cao, đêm qua hắn ôm Vân Trạch ngủ, không thể nào có người trộm Vân Trạch từ trong ngực hắn, nhét một Vân Trạch giả vào được.Trong đầu Chung Hành lóe lên rất nhiều suy nghĩ, một trong số đó là có phải có yêu đạo yêu tăng nào thi pháp lên người Vân Trạch không, làm Vân Trạch mất trí nhớ và thu nhỏ lại.Chung Hành mặc quần áo của mình vào, bình tĩnh nhìn Vân Trạch bé nhỏ đang hốt hoảng: "Ngươi là ai?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Vân Trạch nhớ tới thân phận của mình trong triều đại này, cậu nói: "Ta là công tử của phủ An Lạc hầu, có phải cha ta đưa ta đến bên cạnh ngươi không?

Ngươi có thân phận gì?

Đương Quy đâu rồi?"

Chung Hành: "..."

Đúng là Vân Trạch không sai.Chung Hành hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm tuổi."

Vân Trạch lui về phía sau, tuy rằng nam nữ ở triều đại này thành thân xảy ra quan hệ khi mới hơn mười tuổi là chuyện bình thường, nhưng Vân Trạch không chấp nhận được điều này, cậu hỏi lại: "Thế ngươi bao nhiêu tuổi?"

Chung Hành hít sâu một hơi: "Ba mươi sáu tuổi."

Vốn chỉ lớn hơn Vân Trạch mười một tuổi, hiện tại hay rồi, trực tiếp lớn hơn Vân Trạch hai mươi mốt tuổi. (=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))Chung Hành cảm thấy mình thật sự có thể làm cha ruột của Vân Trạch.Vân Trạch vẫn rất cảnh giác, bởi vì sắc mặt hiện giờ của Chung Hành rất nghiêm túc, thoạt nhìn đáng sợ muốn chết.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là ai?

Vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Ta là bạn tốt nhất của ngươi."

Giờ Chung Hành không muốn nói mình là phu quân của Vân Trạch, nếu nói ra sẽ dọa tiểu công tử này khóc mất, "Hiện tại cha ngươi không ở Minh Đô, Đương Quy cũng không ở đây.

Ngươi quên rất nhiều chuyện, trước hết cứ sống ở nơi này với ta đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Vân Trạch nghĩ trong trí nhớ của cơ thể này không có người nọ, bây giờ cậu như lọt vào trong sương mù không biết làm sao, chỉ tò mò nhìn Chung Hành: "Chúng ta là bạn bè, cho nên có thể ngủ chung giường?"

Người thời xưa đều kỳ lạ như vậy hả?······Sau khi say rượu đau đầu muốn nứt, Chung Hành xoay người muốn rời giường, vô tình ôm phải một vòng eo gầy gò mềm dẻo.Trong mắt Chung Hành lập tức hiện lên một tia sát khí, theo bản năng sờ dao găm dưới gối.Người trong ngực cũng xoay người lại, khẽ cọ cọ trên mặt Chung Hành, sau đó mơ mơ nói: "Hôm nay huynh không cần tảo triều phải không?"

Trên người thanh niên này có hơi thở rất sạch sẽ trong trẻo, rõ ràng Chung Hành đã nắm chặt dao găm, nhưng không thể nhẫn tâm đâm xuống được.Vân Trạch thích ngủ nướng, mỗi buổi sáng sau khi tỉnh giấc rất thích nằm dính trong lòng Chung Hành một hồi, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng không biết vì sao, Vân Trạch đột nhiên cảm giác cơ thể Chung Hành gầy đi không ít, cậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo.Chung Hành nắm cằm Vân Trạch: "Ngươi là người được anh ba đưa tới hầu hạ ta?"

Vân Trạch: "..."

Vân Trạch dụi dụi mắt mình: "Chung Hành, sao huynh lại nhỏ đi vậy?"

Sau khi trải qua chuyện xuyên không kỳ lạ, trong mấy năm nay không có chuyện gì có thể làm Vân Trạch cảm thấy kinh ngạc, ngoại trừ chuyện đang xảy ra vào lúc này.Chung Hành trước mặt thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đường nét ngũ quan đã không khác gì sau này, thân hình hơi đơn bạc, lệ khí giữa lông mày dày đặc hơn, cả người tựa như một thanh trường kiếm hàn quang lẫm liệt.Mặc dù lúc Vân Trạch gặp Chung Hành lệ khí khá nặng, nhưng bình thường sẽ thu liễm đi, không dễ dàng hiện ra.

Chung Hành trước mắt còn chưa học được cách thu liễm mũi nhọn trên người mình.Khi Vân Trạch đang quan sát Chung Hành, Chung Hành cũng đang đánh giá Vân Trạch.Không hề nghi ngờ Vân Trạch là nam tử đẹp nhất mà Chung Hành từng thấy, mặt mày mềm mại ngũ quan tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều có bộ dạng thướt tha nói không rõ, từ đầu đến chân đều hợp với thẩm mỹ của Chung Hành.Thiếu niên tinh lực tràn trề, lúc trước Chung Hành hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kia, hiện giờ lại không khỏi xem Vân Trạch trở thành nam sủng người khác đưa tới hầu hạ mình.Vân Trạch nói: "Chỗ này là đâu vậy?

Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Liêu Châu."

Chung Hành nói, "Mười lăm tuổi."

Vân Trạch nhắm mắt lại.Xong rồi, cậu xuyên đến hai mươi mốt năm trước, lúc này Chung Hành đừng nói là Hoàng đế, ngay cả Vương gia cũng không phải, đang ở trong trạng thái cha không thương mẹ không yêu.Vân Trạch thở dài: "Lại nói tiếp, có thể ngươi sẽ không tin, mười bốn năm nữa ngươi mới có thể gặp ta, sau khi gặp ta, ngươi sẽ yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ta thành thân với ngươi."

Chung Hành nhíu mày: "Ồ?"

"Mười lăm năm nữa, ngươi sẽ trở thành Hoàng đế."

Vân Trạch nói, "Ta là phu quân của ngươi."

Chung Hành cười lạnh một tiếng: "Ngươi có tin lời ngươi nói không?"

Vân Trạch: "..."

Lúc này Vân Trạch ý thức được một vấn đề, hiện giờ tuy Chung Hành còn nhỏ, nhưng tâm tính lại rất tàn nhẫn, hắn đã trải qua mấy trận chiến, giết rất nhiều tướng sĩ Bắc Địch, nếu Chung Hành không thích mình, bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị Chung Hành giết chết.Giờ Chung Hành không có ý định giết Vân Trạch, hắn hừ lạnh một tiếng, nâng Vân Trạch lên: "Ngươi tên gì?"

"Vân Trạch."

Giọng điệu Vân Trạch có hơi bất đắc dĩ, "Ta lớn hơn ngươi mười tuổi, ngươi gọi ta một tiếng anh đi."

Bình thường lúc trên giường Chung Hành thích buộc Vân Trạch gọi mình là cha, Vân Trạch cảm thấy mình bảo Chung Hành gọi mình một tiếng anh cũng không quá đáng."

Vân Trạch."

Chung Hành lặp lại một lần, "Là anh ba ta đưa ngươi tới, hay là anh hai ta?"

"Ai cũng không phải."

Vân Trạch mệt mỏi nói, "Là ta tự mình muốn tới."

Editor: PN3 gần 20k nhưng tác giả gộp thành 2c, tui sẽ chia thành 4-5c gì đó, mỗi chương sẽ có nội dung như dầy, 1 đoạn bên chú Hành và 1 đoạn bên cháu Hành 🙂)))))))
 
[Đm/Full] Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
Ngoại truyện 3 (2)


Ngoại truyện 3 - Thời thiếu niên (2)

Edit: Chu - Beta: Huyên

Chung Hành gật đầu nói: “Đúng rồi, chúng ta là bạn rất rất thân, cho nên mới ngủ chung trên một cái giường lớn.”

Vân Trạch có cảm giác chuyện này hơi bất hợp lý, nhưng kinh nghiệm sống của cậu chưa nhiều, lại phải tới nơi này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, như lẽ hiển nhiên mà tin lời Chung Hành.

Chung Hành thấy lúc này Vân Trạch chỉ mặc một cái áo lót mỏng manh bèn cầm lấy quần áo mặc cho cậu.

Vân Trạch hai mươi lăm tuổi cao hơn Vân Trạch mười lăm tuổi một cái đầu, vóc dáng bây giờ của Vân Trạch cũng không cao bao nhiêu, ở trước mặt Chung Hành càng lộ vẻ đáng thương.

Chung Hành: “Đây là quần áo của ngươi, ngươi từ từ mặc đi.”

Bình thường Chung Hành vẫn hay tự mình mặc quần áo cho Vân Trạch, bây giờ đối diện với một Vân Trạch còn chưa lớn cũng chẳng ham muốn chiếm tiện nghi gì, cho nên xoay người tránh đi.

Vân Trạch luống cuống tay chân mặc quần áo vào, quần áo này so với khổ người Vân Trạch hơi lớn, Vân Trạch mặc vào có trông rộng lắm.

Mà vấn đề chủ yếu vẫn là Vân Trạch không quá rõ cách mặc quần áo thời xưa, thành ra động tác mặc đồ rất chậm.

Chung Hành đợi Vân Trạch chừng một lúc: “Mặc xong chưa?”

Vân Trạch gật gật đầu: “Mặc xong rồi.”

Chung Hành xoa đầu Vân Trạch: “Mặc lên hơi rộng một tí, ta cho người may vài bộ quần áo mới cho ngươi.

Có đói bụng không?

Đói rồi thì lại đây ăn chung đi.”

Vân Trạch quả thực cảm thấy đói.

Khoảng thời gian này cậu sống ở phủ An Lạc hầu cơm ăn áo mặc không thể nói là tốt được, nhất là chuyện cơm nước, Vân Trạch đang tuổi ăn tuổi lớn lại chưa có bữa nào được ăn no.

Bữa sáng được chuẩn bị vô cùng phong phú, Vân Trạch thấy Chung Hành cầm đũa thì mình cũng bắt chước cầm đũa lên.

Bên cạnh đã có cung nữ nhận ra sự thay đổi của Vân Trạch, Chung Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng, tất cả mọi người đều không dám nhiều chuyện - đối với chuyện này bệ hạ cũng không nói gì thì các nàng sao dám nhiều lời chứ.

Vân Trạch gắp một miếng bánh quế hoa, Chung Hành nhìn cậu: “Ăn từ từ thôi, ở đây có cháo thịt gà, có muốn nếm thử không?”

Vân Trạch ăn đồ ngọt cũng thấy hơi ngán, cậu nếm thử một muỗng cháo thịt gà, rất vừa miệng, bên trong có bột gạo, hạt thông cùng thịt vụn, hương vị cực kỳ ngon.

Trước khi Vân Trạch từ tương lai xuyên tới đây gia cảnh trong nhà cũng gọi là khá giả, ngày thường được ăn rất nhiều món ngon, thật sự không ngờ đồ ăn bình thường ở đây so với một số nhà hàng Vân Trạch từng tới còn tinh tế thơm ngon hơn rất nhiều.

Sau khi ăn xong Vân Trạch mới nhớ ra chuyện quan trọng, nhìn về phía Chung Hành hỏi: “Thân phận của ngươi là gì?

Tên gì?

Những chuyện này tạm thời ta không nhớ rõ, lúc trước rơi xuống nước rồi sinh bệnh, quên rất nhiều chuyện.”

“Ta tên là Chung Hành.”

Chung Hành đưa cho Vân Trạch một cái khăn tay rồi mới nói tiếp: “Thân phận là Hoàng đế.”

Vân Trạch sửng sốt một chút: “Hoàng đế?”

Chung Hành khẽ gật đầu.

Vân Trạch chậm rãi tiêu hóa sự thật này.

“Hứa tiên sinh ngã bệnh, ông ấy rất muốn gặp ngươi, ta đưa ngươi xuất cung gặp ông ấy.”

Mười năm trôi qua, Hứa Kính bây giờ đã ngày càng lớn tuổi, tuổi già thì nhiều bệnh, hiện tại đều là cháu ngoại họ Lý của ông đi theo Chung Hành hầu việc.

Nhà họ Hứa lúc này đây rõ ràng là một trong những gia tộc hiển hách nhất, tuy rằng không còn hầu hạ ở ngự tiền, Hứa Kính vẫn luôn nhớ đến Chung Hành và Vân Trạch.

Nhưng mà, Chung Hành ngày thường quá bận, không có thời gian đi thăm Hứa Kính, vẫn là Vân Trạch thường đến thăm hỏi.

Vân Trạch ở ngay dưới mí mắt vẫn gặp phải bất trắc, Chung Hành đành tạm thời dời sự vụ trong tay lại, khoảng thời gian này ở bên cạnh Vân Trạch trước.

Cho dù không hiểu chuyện gì xảy ra Vân Trạch vẫn đi theo Chung Hành.

Cậu nghĩ bản thân mình vừa tới thế giới này, nhất định có nhiều chuyện không hiểu rõ, thoạt nhìn Chung Hành cũng không có ác ý, trước tiên cứ đi theo hắn đã.

Đây là lần đầu tiên Vân Trạch ngồi xe ngựa, cậu tò mò vén rèm lên nhìn khung cảnh xung quanh.

Chung Hành hỏi: “Trước đây chưa từng ra ngoài à?”

Vân Trạch gật đầu: “Lúc trước trong người vẫn luôn mang bệnh, không có cơ hội đi đâu cả.

Kinh thành vẫn luôn náo nhiệt như vậy hả?”

Chung Hành dừng xe, sau khi từ trên xe ngựa leo xuống thì vươn một tay về phía Vân Trạch: “Đưa ngươi đi dạo quanh đây một chút.”

Vân Trạch tuy có hơi bất an nhưng vẫn tiếp nhận thiện ý của Chung Hành, cậu đặt tay mình lên tay Chung Hành theo hắn xuống ngựa.

Mấy năm nay triều Khế nghỉ ngơi dưỡng sức, có thể nhận ra trước đây không mấy phồn vinh, Vân Trạch tò mò nhìn người đi đường, còn có đủ loại gian hàng quà vặt.

Ánh mắt Chung Hành thì lại dừng ở trên người Vân Trạch.

Hắn đã sống với Vân Trạch đã nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ Vân Trạch ngay trước mắt chính là Vân Trạch của hắn.

Chẳng qua, Vân Trạch của lúc này khiến Chung Hành cảm thấy hiếu kỳ, đối phương tựa như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả quần áo kiểu tóc người qua đường cũng để ý, giống như – giống như tới từ một quốc gia khác.

Nhưng rõ ràng Vân Trạch là người lớn lên ở đây.

Chung Hành cảm thấy trên người Vân Trạch chắc chắn đã xảy ra sự tình gì đó mà bản thân không biết, rất lâu trước đây hắn đã cảm giác được điều này.

“Muốn ăn cái này à?”

Chung Hành nhìn Vân Trạch đang đứng trước một gian hàng bán bánh bao súp.

Vân Trạch nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, trên người cậu không có tiền liền chờ mong nhìn về phía Chung Hành: “Có được không?”

Chung Hành gật nhẹ.

Tuy rằng Vân Trạch hai mươi lăm rất có sức hút, nhưng Vân Trạch mười lăm tuổi ngây thơ cũng rất chọc người cưng chiều.

Chung Hành mua cho Vân Trạch một cái: “Cẩn thận kẻo phỏng.”

Vân Trạch đi theo sau Chung Hành: “Làm sao chúng ta quen biết nhau được vậy?”

Theo lý mà nói thì hiện tại cậu không quan không chức, chỉ là một công tử Hầu phủ, đáng lẽ ra không nên có liên hệ gì với Hoàng đế mới đúng.

“Quen ở tửu lâu.”

Chung Hành hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó.

“Tay chân ngươi vụng về, tạt ta cả người đầy rượu.”

Vân Trạch nghĩ kiểu gì cũng không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng như vậy.

Cậu đi theo Chung Hành một đường tới Hứa phủ, hạ nhân Hứa phủ đều nhận ra Chung Hành và Vân Trạch, vội vàng đón hai người họ vào.

Hứa Kính ngày ngày ở trong sân trồng hoa nuôi chim, thời gian trôi qua rất tự tại, hai ngày nay lại đổ bệnh cho nên mỗi ngày đều nằm trên giường.

Trông thấy Vân Trạch và Chung Hành đến, Hứa Kính vội vàng muốn xuống giường: “Bệ hạ—”

Chung Hành cản lão: “Hứa tiên sinh thân thể không khỏe không cần hành lễ.”

Vân Trạch nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ tựa trên gối đầu, thoạt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần.

Hứa Kính lớn tuổi, có đôi khi nhìn cái gì cũng thấy hoa mắt, lão xoa xoa con mắt nhìn về phía Vân Trạch: “Vân công tử thế này là sao?”

Mọi người càng ngày càng già, sao Hứa Kính lại cảm thấy Vân Trạch càng ngày càng trẻ vậy nhỉ?

Chung Hành giải thích: “Em ấy đã quên một số chuyện trước đây, không nhớ được tất cả mọi người.

Lúc về trẫm sẽ để ngự y bắt mạch xem lần nữa, có lẽ không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

Nội tâm Hứa Kính tuy rằng nghi hoặc, nhưng nghe Chung Hành nói vậy lão cũng không nói thêm gì nữa.

Hứa Kính tự thấy mình không sống được bao nhiêu thời gian nữa, lão không thể vào triều, nửa năm bất quá cũng chỉ thấy được Chung Hành một lần.

Hứa Kính trước kia thân phận thấp hèn, có được ngày hôm nay đều nhờ một tay Chung Hành cất nhắc, nghĩ đến mai này chẳng còn gặp được mấy lần trong lòng lão liền có chút thương cảm: “Thân thể thuộc hạ ngày một kém, về sau chắc không thể tiếp tục hầu hạ bên người công tử và bệ hạ, cũng không biết còn có thể gặp nhau được thêm mấy lần.”

“Trẫm phái ngự y tới khám chữa cho tiên sinh, trận bệnh này rồi sẽ khỏi thôi.”

Chung Hành đối đãi với thuộc hạ luôn không tệ, Hứa Kính theo bên cạnh hắn nhiều năm, chưa từng bị bạc đãi, “Hứa tiên sinh không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Hứa Kính nhìn Vân Trạch, rồi lại nhìn về phía Chung Hành: “

Sau này thuộc hạ không có ở đây, có Vân công tử bên cạnh bệ hạ, thuộc hạ có chết cũng nhắm mắt.”

Từ nhỏ tâm tình Chung Hành đã tàn nhẫn bất định, Hứa Kính khuyên nhủ Chung Hành nhiều lần, rất nhiều khi Chung Hành ra tay đổ quá nhiều máu tanh Hứa Kính đều ở bên cạnh khuyên can hắn.

Chỉ là mấy năm nay tác phong Chung Hành đã thay đổi rất nhiều, Vân Trạch thích dùng thủ đoạn ôn hòa, hai người cương nhu kết hợp, đất nước cường thịnh hơn rất nhiều so với vài năm trước.

Trong đầu Vân Trạch hình như hiện lên vài hình ảnh, nhưng cậu không cách nào bắt lấy, cũng bắt không nổi.

….

Chung Hành sai thủ hạ điều tra Vân Trạch.

Vân Trạch giống như người từ trên trời rơi xuống, bất kể hắn điều tra kiểu gì cũng không tra ra được lai lịch của Vân Trạch.

Hơn nữa mấy anh em của Chung Hành đều hoàn toàn không biết chuyện này.

Vân Trạch cảm thấy Chung Hành mà tra ra được mới tài, bởi vì chính Vân Trạch cũng không biết sao mình lại xuyên tới đây.

Thế lực trong tay Chung Hành lúc này không hùng mạnh bằng sau này, trong số con cái của Liêu Vương cũng không có gì nổi bật.

Bây giờ chỉ cần Liêu Vương động sát tâm với Chung Hành thì hắn khó lòng bảo toàn chính mình.

Trước mắt hắn chỉ mới gần tròn mười lăm tuổi mà thôi, không có Hứa Kính ở bên cạnh bày mưu tính kế, Khúc Doãn Thành không biết đang ở chốn nào vì bị liên lụy mà chịu khổ, Triệu Nghị làm thế gia công tử còn chướng mắt Chung Hành là con tỳ nữ sinh ra.

Một vài tướng lĩnh sau này, hiện tại đều hoàn toàn không nghe Chung Hành sai khiến.

Thủ hạ mà Chung Hành có thể sử dụng không nhiều, cho nên Chung Hành cảm thấy nhất định là do thuộc hạ của mình vô dụng, Vân Trạch chắc chắn do người khác phái tới hãm hại hắn.

Nhưng hắn cũng không cam lòng giết Vân Trạch, Chung Hành không nói được nguyên nhân cụ thể, hắn vừa nhìn thấy Vân Trạch liền cảm thấy lồng ngực rung động, giống như giữa hai người bọn hắn có liên quan gì đó.

Vân Trạch cười với Chung Hành: “Ta thật sự chưa từng suy tính hãm hại ngươi, bỗng dưng xuất hiện ở chỗ này, nói không chừng khi nào đó sẽ đột nhiên biến mất.”

Vân Trạch biết mình không thuộc về Chung Hành của hiện tại, mà là hắn ở hai mươi năm sau.

Nhưng khi nhìn vào thiếu niên Chung Hành đang lúc bộc lộ tài năng, trong lòng Vân Trạch vẫn mềm nhũn.

Lúc này Chung Hành rất trẻ, là diện mạo Vân Trạch chưa từng thấy.

Trước mắt Chung Hành không ở trong quân doanh, hắn tạm thời trở về phủ Liêu Vương.

Mấy tháng trước sau khi đánh bại Bắc Địch, Liêu Vương gọi Chung Hành về ăn Tết.

Chung Hành có mấy người anh, mấy người anh này tất nhiên cũng chẳng phải hạng lương thiện, lòng dạ bọn họ đều rất sâu, nhìn ra được thằng nhãi sói con Chung Hành này rất có tiền đồ, bọn hắn có người muốn lôi kéo Chung Hành về phe mình, khiến Chung Hành cúi đầu xưng thần ra sức vì mình, có người thì muốn diệt cỏ tận gốc giết quách Chung Hành đi.

Lúc này Chung Hành đang đơn độc trong một mảnh sân nhỏ, đêm 30 trừ tịch ra ngoài uống rượu mừng năm mới với mấy mấy người anh em không có ý tốt, Vân Trạch thì ngủ trong phòng Chung Hành.

Vân Trạch đoán thời gian mình ở nơi này sẽ không quá lâu, bởi vì rõ ràng cũng có một Vân Trạch khác, Vân Trạch nhỏ kia mới có 4 tuổi, hai người nhất định không thể gặp nhau, nếu chạm mắt có thể sẽ dẫn đến phát sinh rất nhiều vấn đề.

Theo một ý nghĩa nào đó thì nhóc Vân Trạch 4 tuổi kia mới là người bầu bạn với Chung Hành hiện tại.

Chung Hành đi thật lâu vẫn chưa về, Vân Trạch thấy buồn chán vô cùng.

Cậu đột nhiện nhớ tới việc Chung Hành từng nói với mình sau này phát động mấy chiến dịch, Bắc Địch mai phục ở chỗ nào giết được bao nhiêu tướng sĩ Liêu Châu, cùng với người nào tới lui có âm mưu, Vân Trạch đều nhớ hết toàn bộ.

Đêm dài vắng người, Vân Trạch viết xuống tất cả số ít những tin tức mà mình có thể nhớ ra.

Bất kể có những thông tin này hay không, Chung Hành đều sẽ giành được thắng lợi, tuy nhiên, nếu giúp được Chung Hành biết được những điều này, thuộc hạ của hắn sẽ giảm bớt được thương vong, trên người Chung Hành cũng sẽ bớt đi vài vết sẹo.

Vân Trạch nhớ rõ trên người Chung Hành có rất nhiều vết thương cũ, những thứ này đều là vinh quang năm đó mang binh đi đánh giặc lưu lại.

Vết thương năm xưa cũ rồi sẽ không đau nữa, nhưng mà — ngay thời khắc bị thương đó, Chung Hành vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế…

Vân Trạch không hi vọng Chung Hành chịu bất cứ thương tổn gì.

Cậu viết thật lâu, đôi mắt dưới ánh đèn nhìn từng chữ nhỏ chằng chịt, lâu dần thấy có hơi xót.

Vân Trạch nhịn xuống, viết liên tục đến tận canh ba cuối cùng cũng đã viết hết những tin tức mà mình biết.

Chung Hành là một người thông minh, hắn nhìn thấy những tin tức này sẽ phân biệt được thật giả, cũng có thể đưa ra lựa chọn thích hợp.

Sau khi viết xong Vân Trạch chờ chữ được hong khô.

Ngọn đèn dầu nhảy lên, trong không khí như có một mùi mực thơm rất nhạt, Vân Trạch nhìn nét chữ chầm chậm khô, bất giác phát hiện mình dùng nét chữ của Chung Hành mà viết.

Những năm nay Vân Trạch thường phụ Chung Hành xử lý một ít tấu chương, chữ viết hai người không khác nhau mấy, có đôi khi Chung Hành cũng khó mà phân biệt được đâu là cái mình viết đâu là cái Vân Trạch viết.

Vân Trạch nhìn chú giải thiếu niên Chung Hành* viết trên binh thư.

Lúc này chữ Chung Hành hãy còn không đủ trầm ổn sắc bén có thừa, có lẽ qua thêm năm năm mười năm, nét chữ cũng sẽ giống với nét của Vân Trạch bây giờ vậy.

Chờ cho giấy mực chậm rãi khô xong, Vân Trạch kẹp nó vào một trang sách Chung Hành thích đọc, buổi tối sau khi xử lý quân vụ Chung Hành thích đọc sách, Vân Trạch biết rõ hắn nhất định sẽ nhìn thấy.

Chung Hành say khướt trở về từ bên ngoài.

Tửu lượng lúc này của hắn không tốt lắm, tôi tớ dìu hắn vào phòng.

Bề ngoài Vân Trạch là nam sủng của Chung Hành, mấy ngày này tôi tớ cũng không cảm thấy có gì kì quái.

Vân Trạch tiếp được Chung Hành từ trong tay bọn họ: “Ta có thể chăm sóc hắn được, các ngươi bưng một chậu nước ấm tới đây, rồi lui xuống trước đi.”

“Dạ.”

Đêm đông Liêu Châu dài vô cùng, hơn nữa so ra nơi này còn lạnh lẽo hơn gấp 10 lần, quần áo Chung Hành lạnh như băng được Vân Trạch đỡ lấy vai.

Vân Trạch vừa đỡ người vừa nhỏ giọng nói thầm, Chung Hành quả thật từ nhỏ đến lớn đều rất cao, bây giờ mới có mười lăm tuổi mà đã cao vượt cả Vân Trạch.

Hai mắt Chung Hành say đến mông lung đờ đẫn, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn nhuộm chút ráng hồng, cả người tựa như một bức tượng ngọc cao to xinh đẹp, tóc đen chỉnh tề dùng ngân quan buộc lại, bộ dáng thế gia công tử mê hoặc lòng người.

Chung Hành hiện tại quả thật còn rất trẻ — qua thêm mười năm, mười lăm năm, đại đa số người sẽ không còn để ý đến bề ngoài của hắn nữa, mà là thần phục dưới uy quyền của Chung Hành.

Bởi thủ đoạn hắn tàn khốc, cho dù dung mạo tựa Phan lang cũng bị coi là Diêm Vương, vô số người sẽ cảm thấy Chung Hành hung thần ác sát.

Chẳng qua là lúc này— dáng vẻ xuất chúng của Chung Hành ngay lúc này đây, Vân Trạch ở bên Chung Hành nhiều năm như vậy, nhìn thấy đủ tâm tình của hắn, chỉ có dáng vẻ say bí tỉ này của hắn là chưa từng thấy.

“Uống ngụm trà giải rượu đi.”

Vân Trạch đưa hắn tới giường, rót cho hắn một ly trà nóng, “Ngươi uống nhiều quá, còn trẻ uống rượu không tốt cho thân thể đâu.”

Chung Hành có phần thích thú ngắm nhìn Vân Trạch, một tay nắm chặt lấy cổ tay cậu: “Ngươi thật sự là từ trên trời rơi xuống à?”

“Thật.”

Vân Trạch nói, “Uống trà đi.”

“Ta không uống.”

Chung Hành nửa cười nửa không, “Trừ khi người gọi ta một tiếng anh.”

Dám bảo Vân Trạch hai mươi lăm tuổi gọi Chung Hành mười lăm tuổi là anh á?

Vân Trạch cảm thấy Chung Hành người si nói mộng.

“Đừng có mơ!”

Vân Trạch mạnh tay đưa ly trà lên môi hắn, “Ta sẽ không gọi đâu!”

Chung Hành trói chặt cổ tay Vân Trạch: “Ngươi không gọi thì ta không buông.”

Mí mắt Vân Trạch nhảy lên.

Coi như cậu bị Chung Hành ức hiếp đi, bất kể là Chung Hành ba mươi sáu tuổi hay Chung Hành mười lăm tuổi đều có thể bắt nạt cậu hết cỡ.

“Anh ơi.”

Vân Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Bây giờ uống được chưa?”

“Được rồi.”

Chung Hành uống một hơi cạn sạch, sau đó cúi người đè Vân Trạch xuống, đưa một tay cởi quần áo cậu.

Vân Trạch nhanh chóng đưa tay che mặt mình lại không cho Chung Hành hôn môi.

Tuy dung mạo Chung Hành lúc này xác thực động lòng người, Vân Trạch cũng hoàn toàn không dám suy nghĩ tầm bậy.

Chung Hành lúc này quá nhỏ— Vân Trạch là một người trưởng thành, tuyệt đối không thể dụ dỗ bạn nhỏ Chung Hành làm chuyện này chuyện kia.

Vân Trạch giãy người trốn: “Chung Hành, ngươi buông ta ra, chúng ta bây giờ vẫn chưa làm chuyện này được!”

“Bây giờ chưa làm được, vậy khi nào thì làm được?”

Chung Hành nửa tỉnh nửa say nói với Vân Trạch, “Sau khi ta tỉnh rượu à?”

“Không phải.”

Vân Trạch kiên nhẫn giải thích với đối phương, “Qua mười lăm tuổi đã, người bây giờ vẫn còn nhỏ.”

Chung Hành: "..."

Chung Hành cãi: “Ngươi có biết em trai cùng tuổi ta bây giờ đã làm cha rồi không?”

Vân Trạch có chút khó xử.

Bây giờ mà Chung Hành muốn làm cha Vân Trạch cũng chẳng đời nào giúp hắn được, không chỉ bây giờ mà mười lăm năm sau nữa cũng không giúp được.

Vân Trạch nói: “Hay là ta gọi người một tiếng cha nhé?”

Chung Hành nghiến răng nghiến lợi thả Vân Trạch ra: “Ta không phải cha ngươi!”

Vân Trạch cũng không thật sự muốn Chung Hành làm cha mình.

Dục vọng chiếm hữu của Chung Hành vô cùng mãnh liệt, làm bạn đời của hắn cũng có rất nhiều chuyện phải hạn chế, thường hay bị Chung Hành uy hiếp chỉ được nhìn một người đàn ông là hắn thôi, nếu bây giờ mà nhận Chung Hành làm cha — vậy không bằng đi đầu thai sớm luôn cho rồi.

Chung Hành đã say lắm rồi, buông Vân Trạch ra rồi tự mình nằm xuống cạnh đó ngủ luôn.

Vân Trạch không nhịn được khẽ thở dài.

Tôi tớ đã bưng nước ấm lên, Vân Trạch nhúng khăn nhẹ nhàng lau hai má với cổ Chung Hành, chậm rãi cởi áo ngoài cho hắn.

Mười mấy năm qua người ở bên cạnh Chung Hành cũng chẳng có mấy ai quan tâm hắn được như vậy, bên người hắn toàn một đám thô kệch, mẹ đẻ Mạnh thị cũng thờ ơ, năm nay Chung Hành đánh trận trở về Mạnh thị cũng chưa từng ghé qua nhìn thử hắn một lần, hai ngày trước Chung Hành đi thăm bà, Mạnh thị cũng chẳng hỏi hắn ở trên chiến trường có bị thương chỗ nào không, chỉ nói một câu duy nhất “Con ta trên chiến trường phải dũng mãnh, không được chùn bước, ngàn vạn lần đừng khiến phụ vương người phải mất mặt”.

Có lẽ dù Chung Hành có chết, toàn bộ phủ Liêu Vương này cũng sẽ không có ai quan tâm hỏi tới.

Dưới bất kỳ tình huống nào Chung Hành đều giữ cho mình một chút lý trí, cho dù uống rượu say cũng sẽ duy trì tính cảnh giác, không để mình say như chết.

Hắn có thể cảm nhận được bụng ngón tay Vân Trạch mềm mại lướt qua trên mặt mình, ngón tay Vân Trạch cũng mang một mùi hương rất thơm rất sạch sẽ, mùi hương này không hề ngọt ngấy, vừa đúng mùi mà hắn thích nhất.

Vân Trạch xoa xoa bàn tay Chung Hành.

Ngón tay Chung Hành thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay này của hắn đã làm đủ thứ chuyện với Vân Trạch, cậu vô cùng quen thuộc với nó.

Chỉ là không ngờ khi Chung Hành còn trẻ bản tay đã có vết chai, Chung Hành phải tập võ luyện binh, mỗi ngày cưỡi ngựa tay nắm dây cương, học cách dùng đao dùng thương, còn phải học bắn cung, đôi bàn tay này tất nhiên không thể tinh tế mềm mại như mấy thư sinh nho nhã yếu đuối hay mấy công tử thiếu gia ăn chơi ngoài kia được.

Vân Trạch nhúng khăn vào nước ấm, cẩn thận từng li từng tí lau tay cho Chung Hành, sau khi lau sạch mu bàn tay lại khe khẽ hôn một cái.

Một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, môi Vân Trạch mềm ấm, xúc cảm khi hôn lên tay rung động lòng người.

Đây là lần đầu tiên Chung Hành hắn được hôn.

Thời gian không còn sớm, Vân Trạch cũng thấy bản thân buồn ngủ rồi, cậu tắt đèn yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Vân Trạch ngủ say, Chung Hành mở mắt ra.

Chung Hành cũng không tin có người không hiểu làm sao lại xuất hiện muốn làm bạn với mình, Vân Trạch nói cậu chính là bạn đời của mình mười lăm năm sau, ngay từ đầu Chung Hành đã chẳng tin mấy thứ này.

Rõ ràng đều biết trước mắt là giả dối, Chung Hành lại lựa chọn tin tưởng.

Coi Vân Trạch là việc tốt mà trời cao ban tặng cho hắn.

Có lẽ mình của mười lăm năm sau sẽ thật sự chọn một người đàn ông như thế này làm bạn đời.

Ngón tay Chung Hành nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Vân Trạch, dáng vẻ cậu ngủ say vô cùng đáng yêu, lông mi dài câu lòng người.

Kỳ thực tướng mạo Vân Trạch không phải kiểu ngây thơ đáng yêu, ngũ quan tinh xảo lại tuấn tú, khiến người ta có cảm giác như gió xuân ôn hòa ấm áp, không hiểu tại sao trong mắt Chung Hành lại thấy tất cả đều là đáng yêu.

“Đừng nghịch.”

Vân Trạch không nhịn được nói mớ, “Chung Hành.”

Chung Hành tắt đèn, ôm Vân Trạch vào lòng mình rồi cũng thiếp đi.
 
[Đm/Full] Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
Ngoại truyện 3 (3)


Ngoại truyện 3 – Thời thiếu niên (3)

Edit: Nhím.

Chung Hành để người hầu của Hứa phủ dẫn Vân Trạch ra ngoài dùng chút trà, thấy Vân Trạch đi rồi, lúc này Hứa Kính mới vuốt mắt mình: "Bệ hạ, thuộc hạ không nhìn lầm sao?

Sao Vân công tử lại thu nhỏ lại thế này?

Nhỏ hơn cả lần đầu hai ta gặp ngài ấy nữa."

"Trẫm đến đây chính là vì chuyện này."

Chung Hành nói.

"Trẫm biết em ấy đúng là Vân Trạch, nhưng lại không rõ vì sao em ấy lại biến thành bộ dạng như bây giờ, Hứa tiên sinh, em ấy còn có thể quay trở lại được không?"

Mặc dù Chung Hành có thể thương lượng vấn đề này với một vài đạo sĩ, tăng nhân, thuật sĩ, nhưng mà những người này cũng không thân cận với hắn được như Hứa Kính, khó mà đảm bảo bọn họ sẽ không lớn mật lộ chuyện rồi vu hãm Vân Trạch là yêu quái gì gì đó.Hứa Kính là người hiểu sâu biết rộng hơn chút, Chung Hành cảm thấy bàn chuyện này với Hứa Kính còn đáng tin hơn nhiều."

Chuyện này--" Hứa Kính do dự nói.

"Thuộc hạ sống nhiều năm như thế, gặp qua đủ loại chuyện lạ quái quỷ, nghe kể rằng có người cải lão hoàn đồng, cũng nghe nói có người khởi tử hồi sinh, nhưng chưa bao giờ nghe nói nam thanh niên đột nhiên trở thành thiếu niên, chuyện như vậy quá sức kỳ quái."

Trước mắt Chung Hành chưa biết xử lí chuyện này ra sao: "Trẫm nên làm thế nào cho phải?"

Hứa Kính nói: "Hay là bệ hạ cứ chấp nhận đi.

Thuộc hạ cảm thấy thiếu niên này nhất định là Vân công tử, diện mạo của một người có thể sửa đổi được, ánh mắt khí chất và tâm tính lại không thể, Vân công tử trở về tuổi xuân, đối với ngài mà nói hẳn phải là một chuyện tốt mới đúng chứ ạ."

Chung Hành nhịn không được cười lạnh: "Em ấy mười lăm tuổi trẫm ba mươi sáu tuổi, trẫm lớn hơn em ấy như vậy, là chuyện tốt ư?"

Hứa Kính: "Bệ hạ, người bình thường ai cũng thích non tơ."

Mặc dù Vân Trạch nào Chung Hành cũng thích, nhưng nếu có thể lựa chọn, Chung Hành vẫn sẽ chọn Vân Trạch hai mươi lăm tuổi, bởi vì hai người có rất nhiều kỉ niệm với nhau, đã gắn bó bên nhau dài lâu, cũng đã thấu hiểu được người kia.Với cả Chung Hành không có sở thích chăm trẻ, Vân Trạch là bạn đời của hắn chứ nào phải con trai.Hứa Kính cũng chẳng thể nghĩ ra giải pháp hữu hiện hơn: "Bệ hạ, vậy bây giờ phải làm sao?"

Chung Hành day day ấn đường.Hắn chỉ có thể chấp nhận.

Vân Trạch đã bất ngờ thu nhỏ được, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ biến lớn trở lại rồi nhớ ra mọi chuyện được.

Nếu thật sự không thể biến về, Chung Hành lại ở bên Vân Trạch cùng nhau lớn lên vậy.Chỉ cần người này là Vân Trạch, Chung Hành sẽ có thể chấp nhận.Vân Trạch uống trà trong phòng khách, cậu vẫn còn nhớ đến thân phận người làm khách, cho nên lời nói cử chỉ đều rất khách khí, lúc uống trà cũng chỉ yên lặng uống, cũng chẳng lấy điểm tâm bên cạnh ăn.Chung Hành bước ra từ bên trong.Hắn có thể thấy được Vân Trạch rất lạ lẫm với mọi thứ, lúc đứng trước hoàn cảnh xa lạ cũng như bước trên băng mỏng, chỉ sợ đi nhầm một bước.

Thực ra bình thường Vân Trạch rất tự do khi ở chỗ của Hứa Kính, xem như nhà mình chứ không khách khí như vậy.

Chung Hành đột nhiên nhớ ra, bảy năm trước vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Trạch, Hứa Kính kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện liên quan đến Vân Trạch.Hứa Kính nói năm Vân Trạch mười lăm tuổi bị rơi xuống nước, sau đó có một khoảng thời gian dài không hề mở miệng nói chuyện, hơn nữa từ đó tính nết thay đổi rất nhiều, bắt đầu chăm ngoan học tập.Vân Trạch và Chung Hành kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe, duy chỉ có cuộc sống của cậu trong khoảng thời gian mười lăm tuổi trở về trước thì không.

Vốn dĩ Chung Hành cho rằng khoảng thời gian kia là quá khứ tăm tối của Vân Trạch, cho nên Vân Trạch cũng không nguyện ý tâm sự với bất luận kẻ nào.Vân Trạch nhìn thấy Chung Hành: "Ngươi bàn xong chuyện với vị tiên sinh kia rồi hả?"

Chung Hành nhẹ gật đầu: "Chúng ta đi về đi."

Vân Trạch mím môi lộ ra một nụ cười rất khẽ: "Được."

Chung Hành không nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Vân Trạch: "Hẳn là bây giờ ngươi cảm thấy rất sợ hãi, rất bất an đúng không?"

Trái tim Vân Trạch bỗng nhiên hơi chua xót.Quả thực như vậy.

Không phải ai cũng có thể đột nhiên thích ứng được với hoàn cảnh xa lạ, hai tháng ở phủ An Lạc hầu mang đến cho Vân Trạch rất nhiều ám ảnh, nhưng tại khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Chung Hành, Vân Trạch lại có thể cảm nhận được sự ấm áp.Cậu hiểu rõ Chung Hành đối xử với mình rất tốt...Có thể điều này xuất phát từ sự quan tâm và yêu thích của người lớn dành cho các bạn nhỏ.Dẫu Vân Trạch còn nhỏ, nhưng cậu cũng không phải là người ngây thơ quá mức, một chút che giấu và nguỵ trang lúc cần thiết cậu vẫn có thể làm được.

Vân Trạch nói với Chung Hành: "Chỉ là hơi bất an một chút xíu thôi, có thể là do xa nhà đấy."

"Có muốn đi xem qua phủ An Lạc hầu một chút không?

Toà phủ đệ đấy bây giờ là của ngươi."

"Của ta ư?"

Vân Trạch cũng không hiểu rõ tuyến thời gian bây giờ lắm.

"Người ở đấy thì sao?"

"Bọn họ dọn đi hết cả rồi."

"Nếu đã không có ai thì cũng chẳng cần phải cố công tìm hiểu làm gì."

Vân Trạch cũng chẳng luyến lưu gì phủ An Lạc hầu cả, cậu nói.

"Chúng ta đi về đi."

Chung Hành phỏng đoán ngôi nhà mà Vân Trạch còn lưu luyến kia cũng không phải là phủ An Lạc hầu.Vậy thì là nơi nào?Chung Hành nhẹ gật đầu: "Được, về nhà."

Vân Trạch nói: "Vị Hứa tiên sinh này là đại thần của ngươi đúng chứ?"

"Ông ấy từng là mưu sĩ của ta, vì ta mà bày mưu tính kế, kinh qua rất nhiều hiểm nguy.

Bình thường khi ta làm sai điều gì, hoặc dự định làm những điều sai trái, ông ấy sẽ can ngăn ta."

Chung Hành đưa Vân Trạch lên xe ngựa.

"Bây giờ Hứa tiên sinh tuổi đã cao, không có cách nào phò tá cho ta, ngươi chính là người thay thế."

"Ta?"

Thực ra Vân Trạch cũng không quá tự tin rằng mình có bản lĩnh lớn như vậy.

"Ta có thể làm được ư?"

"Ba năm nữa thôi, ngươi có thể làm được."

Chung Hành nói.

"Ta sẽ mời người thầy tốt nhất về dạy ngươi sách thánh hiền."

Lúc mới tỉnh dậy Vân Trạch cảm thấy Chung Hành có chút lạnh lùng, nhưng bây giờ lại nghĩ Chung Hành là một trưởng bối tính tình ôn hoà, có thể kết bạn với một người như thế này đúng là một việc cực kì may mắn."

Có thể mua cho ta cái bánh bao nhân súp kia không?"

Vân Trạch lại đói bụng nữa, bây giờ cậu đang trong thời kì phát triển, mỗi ngày đều muốn ăn rất nhiều thứ.

"Ta muốn ăn."

Thần thái của cậu bây giờ khiến Chung Hành nhớ tới lúc mới gặp Vân Trạch vào bảy năm trước, khi đó Vân Trạch cũng ham ăn ham chơi như thế."

Được, để ta xuống mua cho ngươi.".......Ngày thứ hai Chung Hành tỉnh dậy lúc Vân Trạch còn chưa thức giấc.Vì đương tại Liêu Châu, ngoài kia trời đất băng lên tuyết phủ, cho dù trong phòng có ấm hơn đi nữa thì cũng không làm người ta cảm thấy ấm áp nổi, nguồn nhiệt duy nhất cũng chỉ có ở trên giường, Vân Trạch quấn chăn mền quanh người ngủ say, khuôn mặt trắng như tuyết thậm chí còn hơi ửng đỏ.

Mấy ngày gần đây Chung Hành hoàn toàn không có chuyện gì để làm, hắn không cần phải dậy thỉnh an Liêu vương vào mỗi sáng sớm, anh em của hắn bây giờ có khi vẫn còn nằm trong lồng ngực thị thiếp mà ngáy o o, không ai quan sát, để ý tới Chung Hành.Cho nên Chung Hành có rất nhiều thời gian bầu bạn nằm ì cùng với Vân Trạch.Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi Vân Trạch, Vân Trạch cau mũi, dùng một tay che kín nửa khuôn mặt mình.

Chung Hành vẫn không thèm buông tha cậu, mặc dù Vân Trạch nói cậu năm nay hai mươi lăm tuổi, Chung Hành lại hoàn toàn không xem Vân Trạch như người lớn tuổi hơn mình.Hắn lại nhéo nhéo vành tai Vân Trạch.Lần này Vân Trạch giận thật rồi, cậu vùi mặt trốn vào trong ngực Chung Hành: "Không phải huynh muốn lên triều hả?

Ta không vào triều, đừng có mà bắt nạt ta."

Chung Hành sầm mặt lại.Hắn biết rõ Vân Trạch có một ít quá khứ, có thể trước đây Vân Trạch cũng từng ngủ chung với người khác như vậy, cũng sẽ làm nũng với người khác như thế.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó, Chung Hành liền hận không thể chém người từng động chạm đến Vân Trạch ra thành muôn mảnh.Tay hắn không có ngừng, đưa lên gãi cằm Vân Trạch.Vân Trạch cứ ngỡ mình đương ở tại Minh Đô.Mấy năm nay khi ngủ chung với Chung Hành, bởi vì Chung Hành ngủ rất nông còn Vân Trạch ngủ cực nhiều nên Chung Hành cứ thích nhè lúc tỉnh táo mà lôi Vân Trạch ra làm đủ loại chuyện xấu, thậm chí có đôi khi còn cho Vân Trạch dùng chút thuốc để Vân Trạch trong mộng quấn lấy hắn không tha.Vân Trạch vội túm lấy cánh tay của Chung Hành ôm vào ngực, một lát sau cậu cảm thấy không đúng, vội đẩy tay Chung Hành ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào một đôi mắt hung ác nham hiểm.Chung Hành cười lạnh: "Thấy là ta, trong lòng thất vọng lắm hả?"

Đúng là Vân Trạch có đôi chút thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là một chút chút.Cậu thích một Chung Hành tâm trạng ổn định không nổi cáu bừa bãi hơn.Nhưng Chung Hành mà cậu thích chính là Chung Hành hiện tại trưởng thành lột xác mà nên, bởi vậy Vân Trạch cũng dành rất nhiều trìu mến và thương xót cho thiếu niên Chung Hành.Chẳng qua cậu không dám nói ra miệng, trừ phi là ngại mình sống lâu nên muốn bị Chung Hành này bóp chết mình luôn.Chung Hành híp mắt, giọng điệu đôi chút âm u: "Ngươi nói đi, cái tên luôn luôn vào triều kia là ai?"

Giọng nói của Chung Hành lúc này vẫn chưa thể nào trưởng thành trầm thấp như lúc về sau, còn mang theo một chút cảm giác thiếu niên, Vân Trạch biết tâm tính của Chung Hành bây giờ sẽ thêm phần ác liệt.Vân Trạch nói: "Dù ta có nói ngươi cũng không giết được hắn, hắn quyền cao chức trọng, lợi hại gấp trăm lần so với ngươi."

Chung Hành ghen ghét đến mức muốn bốc lửa: "Ồ?"

Vân Trạch nhịn cười không nổi: "Đúng là chính ngươi mà, ngươi của hai mươi năm sau."

Chung Hành chẳng thèm tin mấy chuyện quỷ quái này của Vân Trạch, mấy lời này lừa mấy đứa trẻ con thì được, tuyệt đối không lừa nổi Chung Hành.Chung Hành nói: "Khai thân phận thật của hắn ra."

"Đúng là ngươi mà--" Vân Trạch trốn vào trong chăn.

"Ngươi đừng bắt ta, ta nhột, Chung Hành, ngươi buông tay."

Vân Trạch thực sự chẳng còn cách nào, trốn cả người vào trong tấm chăn dày, hoàn toàn không lộ bất cứ một bộ phận nào trên cơ thể ra ngoài.Chung Hành không tóm được cậu, đành phải ôm lấy chiếc cốc vào trong người: "Ngươi không nói?

Vân Trạch, nếu như để ta phát hiện thân phận của hắn, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục tốt."

Một chốc sau Vân Trạch bị ngộp đến mức đỏ bừng cả mặt, cậu lồm cồm bò ra từ trong chăn: "Ta đói quá, Chung Hành, ở đây có gì ăn vậy?"

Đồ ăn Liêu Châu cũng không được tinh xảo như đồ ăn ở Minh Đô, Vân Trạch trân trối nhìn cái bánh bột ngô còn to hơn cả mặt mình, vẻ mặt khiếp sợ: "Chúng ta ăn thứ này với chậu thịt đó á hả?"

Vân Trạch chậm rãi cắn một miếng bánh bột ngô, cái bánh này cứng quá sức, đã khô còn cứng, hoàn toàn không giống như đồ cho người ăn.

Vị thịt cũng hơi tanh, không được xử lý tốt.

Trình độ của đầu bếp ở đây còn kém xa so với những người Chung Hành từng thuê ở Minh Đô.Chẳng qua, Vân Trạch nghĩ tới những ngày tháng Chung Hành không mấy khi được ăn những thứ còn chẳng bằng như thế này, cậu có chút đau lòng.

Chung Hành có thể nếm mùi khổ, tất nhiên Vân Trạch cũng chịu được vất vả.Vân Trạch bẻ một mẩu nhỏ bánh bột ngô rồi chấm nước trà chậm rãi ăn.Chung Hành nhìn Vân Trạch.Vân Trạch trông cực kì tao nhã, không hề giống nam sủng được nuôi để tới lấy lòng người khác, trông càng giống như công tử con nhà quyền thế đã từng đọc qua đủ loại thơ ca sách vở hơn, hành xử phóng khoáng tự nhiên, xem như không quen ăn đồ ăn nơi đây, khẩu âm của Vân Trạch cũng giống người đến từ phương Nam."

Ngươi không thích đồ ăn Liêu Châu?"

Vân Trạch nhẹ gật đầu: "Ta đã sống ở Minh Đô rất lâu, thích ẩm thực nơi đó hơn."

Lấy thực lực hiện tại của Chung Hành thì không thể chăm Vân Trạch cho tốt được, tuy vậy, Chung Hành vẫn không muốn buông tay.

Chung Hành nói: "Chờ giữa trưa ta quay về, sẽ mang cho ngươi một ít điểm tâm từ bên ngoài, ngươi thích đồ ngọt hay đồ mặn?"

"Ta thích mấy thứ ngọt."

Vân Trạch nói.

"Nhưng mà không được quá ngọt."

Chung Hành ăn xong bữa sáng thì rời đi, Vân Trạch thay quần áo ra ngoài dạo xung quanh một chút.

Phủ Liêu Vương rất lớn, anh chị em của Chung Hành cũng đông, trong vương phủ thường xuyên có một vài khuôn mặt xa lạ đến thăm nhóm những thế tử này.

Người hầu làm việc tới lui vội vã, cũng chẳng để tâm đến Vân Trạch là bao.Đi tới một góc quanh, Vân Trạch nghe được vài tên người hầu buôn chuyện với nhau: "Yến tiệc đêm qua, sau khi mấy vị công tử rời đi, mấy người có biết vương gia và đám đại thần đánh giá cái vị con của Mạnh di nương ra sao không?"

Mạnh di nương?Vân Trạch vẫn nhớ mẹ đẻ Chung Hành họ Mạnh, trong phủ hẳn cũng không có bao nhiêu di nương họ Mạnh.

Vân Trạch không nhịn được nghe thêm vài câu."

Vương gia nói vị công tử này trông thì đẹp đấy, thực chất lòng dạ như hổ dã tâm bừng bừng, lòng cao hơn trời mà xuất thân thấp hèn, mẹ là nha hoàn, cho dù có dã tâm cũng không trèo cao nổi."

Tên người làm này nói.

"Các đại nhân khác nghe xong đã hiểu được ẩn ý của vương gia trong nháy mắt.

Vốn dĩ vị công tử này thắng trận lập chiến công, không ít quan viên rất muốn lấy lòng hắn, sau khi vương gia nói qua ở bữa tiệc, chỉ sợ cũng chẳng có quan viên nào muốn lui tới với hắn nữa."

Chẳng trách Chung Hành chán ghét Liêu vương đến mức đó, mức độ khốn nạn này của Liêu vương mà đem so với An Lạc hầu thì chỉ có hơn chứ nào có kém.Việc Chung Hành thường xuyên ở lại trong quân không trở về nhà có lẽ cũng là một chuyện tốt đối với hắn.

Bây giờ vây cánh Chung Hành đơn bạc không quyền không thế, vẫn còn ở địa vị thấp kém lắm.Vân Trạch đi thêm vài bước, nhìn thấy một người đàn ông trung niên quần áo cũ nát đang ôm một bó cỏ khô cho ngựa ăn, càng nhìn Vân Trạch càng thấy người này trông rất quen mắt, chờ đến lúc người đàn ông trung niên xoay mặt lại, Vân Trạch lập tức nhận ra đây là ai.Hứa Kính!Không lâu về trước gia cảnh Hứa Kính còn không tệ, đọc sách tập viết văn võ song toàn, sau đó trong nhà có người phạm tội, hắn cũng lưu lạc làm nô, địa vị trong vương phủ thấp, dù cho có tham vọng thì cũng không có chỗ để phơi bày tài năng.Hầu hết người dân triều Khế để ý đến dòng dõi nhất, Liêu Châu càng chú ý đến xuất thân và gia thế, vì Chung Hành có xuất thân rất kém, cho nên rất nhiều người tạo đủ loại lời đồn chửi bới Chung Hành.

Mẹ của Chung Hành là Mạnh thị vốn bị Liêu vương say rượu cưỡng ép, người ngoại lại nói Mạnh thị có ý định dụ dỗ Liêu vương, phẩm hạnh mẹ đẻ không đoan chính thì Chung Hành có thể là vật gì tốt lành?Hứa Kính lúc này tóc mai đen nhánh, hai cánh tay đầy vết nứt nẻ, bởi vì ngày ngày vất vả nên thân hình gầy còm, trên đồ vải bông có mấy vết thủng lỗ chỗ để lộ ra nhúm bông cũ nát đã ngả sang màu đen ở bên trong, Hứa Kính bây giờ so với Hứa Kính được trăm quan tôn kính sau này quả thực như hai người khác nhau, Vân Trạch còn nhớ vài ngày trước Hứa Kính sinh bệnh nặng, mình đích thân mang theo ngự y tới nhà thăm hỏi Hứa Kính, Hứa Kính khi đó tóc trắng phơ, suy yếu không xuống được giường.Đại loại là thời trẻ nếm mật nằm gai đã gieo mầm mống bệnh tật cho Hứa Kính, mới ngoài sáu mươi người đã mang đầy bệnh tật, Vân Trạch trông thấy Hứa Kính thời trung niên thì kích động lắm, bước nhanh vài bước về phía trước: "Hứa tiên sinh?"

Hứa Kính quay đầu thì nhìn thấy một công tử trẻ tuổi quần áo sạch sẽ dung mạo như tiên, hắn ở vương phủ nghe qua đủ loại thông tin, người khác không biết phủ Liêu vương lui tới cùng những quan viên nào, trong nhà những quan viên này có những công tử ra sao, mỗi đứa con trai của Liêu vương có nuôi cơ thiếp và mỹ nam nào, nhưng Hứa Kính lại rất rõ ràng.Hắn chắc chắn chưa từng gặp qua Vân Trạch, bằng không xem dung mạo và khí chất của Vân Trạch, nhất định Hứa Kính sẽ không quên.Hứa Kính do dự một chút nói: "Công tử đang gọi ta sao?"

"Tất nhiên là gọi ông."

Vân Trạch nói.

"Mới vừa hỏi gia nhân bên kia, bọn họ nói tiên sinh họ Hứa."

"Nhận không nổi hai tiếng tiên sinh này, ta chỉ là một nô bộc quèn ở phủ thôi."

Hứa Kính nói.

"Nuôi ngựa ở chốn này."

Sau này Bắc Địch lại có chuyện, Chung Hành mang binh xuất chinh, Hứa Kính cũng theo quân đi qua đó, trong một chiến dịch lần đó ông khám phá ra âm mưu quân địch, cũng dâng lên đối sách phù hợp.

Lúc đó Chung Hành cũng chẳng phải tướng lĩnh có địa vị cao nhất trong quân đội, trên Chung Hành còn có một người anh, cho nên Hứa Kính tìm đến anh của Chung Hành trước.Anh trai Chung Hành coi khinh Hứa Kính, xem Hứa Kính như một kẻ theo quân vô danh tiểu tốt, xuất thân thấp hèn thì chắc chắn không có học thức gì, cho nên cật lực cười nhạo Hứa Kính một lần, sai người ta dùng côn đánh Hứa Kính cho hết tội nợ.Sau đó Hứa Kính liền tìm đến Chung Hành, Chung Hành không lấy xuất thân đánh giá người khác, trong lúc đàm đạo với Hứa Kính phát hiện ra đối phương quả thực có mưu lược, cho nên nghe theo mưu kế của Hứa Kính đánh bại Bắc Địch, từ đó địa vị trong quân của Chung Hành càng trở nên vững chắc.Hứa Kính muốn nhận được sự tán dương của Chung Hành, còn phải chờ hai năm nữa."

Ta là bạn tốt của thập nhất công tử."

Vân Trạch cười nói.

"Đã quan sát Hứa tiên sinh từ rất lâu, trời này rét lạnh, Hứa tiên sinh có muốn theo ta vào phòng thập nhất công tử sưởi ấm không?"

Đứng thứ mười một là- Hứa Kính nhớ lại, Chung Hành con của Mạnh di nương.Hứa Kính gặp qua Chung Hành vài lần, Chung Hành là người tầm rồng vóc phượng (*), thường ngày lỗi lạc bất phàm, trông dáng vẻ còn xuất chúng hơn mấy người anh trai của hắn.

Nhưng mà, Chung Hành xuất thân thấp hèn, cho dù Hứa Kính rất muốn dựa vào bản lĩnh của mình để quy thuận những công tử này, cũng không muốn về dưới trướng Chung Hành.(*) Gốc: Long chương phượng tư (龙章凤姿) - Ý chỉ phong thái của rồng, sắc đẹp của phượng, kiểu nói ví von cho người có phong thái xuất chúng, nôm na là tài sắc văn võ vẹn toàn.Mấy đứa con trai này của Liêu vương không có ai là phường giá áo túi cơm, thế tử do vương phi sinh tài trí mưu lược, công tử do trắc phi sinh thì nói ngon nói ngọt lấy lòng Liêu vương, đối ngoại cũng có thể lung lạc lòng người, Hứa Kính chọn ai làm chủ cũng có tiền đồ hơn là đi theo Chung Hành.Hứa Kính không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, hắn đã nhận ai làm chủ thì ắt sẽ theo người đó cho tới tận cùng, cho dù có chết cũng không phản bội.

Cho nên ở thời điểm cần lựa chọn, hắn rất cẩn thận.Hứa Kính nói: "Ta chỉ là một người hầu, làm sao lại có thể nghỉ ngơi trong viện của công tử?

Nơi ở của công tử không phải là chỗ mà những kẻ làm việc chân tay như chúng ta có thể vào được."

"Ta thấy chỗ ở của hắn có rất nhiều sách vở cất trữ, nếu như Hứa tiên sinh muốn xem, có thể mượn đọc vài bản."

Hứa Kính là người mê sách, đáng tiếc bây giờ thân phận hắn thấp kém, đến cả vợ con còn nuôi không nổi, càng đừng nói đến việc mua sách.

Nghe đến đây Hứa Kính có chút dao động.Nhưng hắn vẫn không biết thân phận của Vân Trạch, càng không biết Vân Trạch đang có ý đồ gì.Hứa Kính nói: "Dường như Liêu Châu không có nhà nào họ Vân, nghe khẩu âm của công tử, ngài đến từ Minh Đô ư?"

Vân Trạch gật đầu cười: "Ngươi đoán ta là ai?"

Hứa Kính cảm thấy chắc chắn Vân Trạch không phải người tầm thường, nhìn dung mạo khí chất đã thấy không hề thấp kém, cẩn thận suy nghĩ một chốc, Hứa Kính nói: "Công tử chẳng lẽ là An Lạc hầu Vân Thường Viễn?"

Bây giờ là hai mươi năm trước, Vân Thường Viễn hình như đúng là ở độ tuổi này.Đối với Vân Trạch, việc bị hiểu nhầm thành cha mình cũng chẳng phải chuyện gì hay, cậu không muốn có quan hệ gì với Vân Thường Viễn nữa cả."

Cũng không phải."

Vân Trạch nói.

"Qua vài chục năm nữa tiên sinh sẽ biết."

Đầu óc Hứa Kính mơ hồ.Trước mắt Hứa Kính có ấn tượng rất tốt về Vân Trạch, Vân Trạch rõ ràng xuất thân quý tộc, khi đối mặt với những gia nhân như bọn hắn lại không có ý coi thường chút nào, đối đãi với hắn cũng tao nhã có lễ.

Lúc trước Hứa Kính từng dò xét thái độ của mấy người anh em kia của Chung Hành, mấy người này khinh thường cách ăn mặc của Hứa Kính, sợ quần áo rách nát của Hứa Kính làm bẩn vải vóc sạch sẽ lộng lẫy của họ.Vân Trạch dắt Hứa Kính tới phòng, thuần thục lục lọi đồ vật lấy ra hai bình thuốc, cậu đưa cho Hứa Kính: "Trên tay Hứa tiên sinh có vết nứt nẻ, trở về nhớ bôi chút thuốc."

Hứa Kính có chút sửng sốt.Vân Trạch cười nói: "Nhận lấy đi, Chung Hành sẽ không để ý, hắn không phải người hẹp hòi.

Ta vừa tới Liêu Châu không lâu, có rất nhiều việc muốn hỏi, thật lòng thật dạ muốn kết bạn với tiên sinh."

Ưa nhìn cũng có cái tốt của ưa nhìn, đổi một người khác nói như vậy với Hứa Kính, Hứa Kính nhất định sẽ cảm thấy người này có ý đồ xấu xa, nhưng lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Hứa Kính, vị Vân công tử này tựa hồ hoàn toàn chân thành muốn nói chuyện với mình.Trái tim Hứa Kính cũng trở nên mềm mại: "Công tử cứ hỏi, nhất định ta sẽ biết gì nói nấy."

Vân Trạch pha xong trà nước rồi cùng Hứa Kính ngồi ở chỗ ngay đối diện cửa sổ, cậu chủ yếu hỏi về tình hình nội bộ phủ Liêu vương, còn có tình cảnh hiện tại của Chung Hành.

Chung Hành hồi còn trẻ sống không dễ dàng gì, Vân Trạch đã đến đây rồi, việc cần làm đầu tiên không phải là bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với Chung Hành tuổi còn nhỏ, sau này hai người có một đống thời gian để nói chuyện yêu đương, Vân Trạch muốn để Chung Hành bớt phải gánh chịu một chút tổn thương, có lẽ nếu chịu khổ ít đi một chút, Chung Hành sau này sẽ không còn bạo ngược nhiều như thế nữa.Huyên: quên luôn cái ngoại truyện bộ này orz
 
[Đm/Full] Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
Ngoại truyện 3 (Toàn văn hoàn)


Ngoại truyện 3 - Thời thiếu niên (4)

Editor: Nhím.

Vân Trạch cùng về hoàng cung với Chung Hành, lúc đến nơi Chung Hành không nhịn được ôm Vân Trạch từ xe ngựa xuống.Vân Trạch bây giờ trông rất mảnh mai, khuôn mặt lớn chưa bằng một bàn tay trông tinh xảo mà tái nhợt, có một đôi mắt trông to cực kì, Vân Trạch vòng tay ôm cổ Chung Hành: "Ta có thể tự đi mà."

"Ta biết ngươi có thể tự đi."

Chung Hành cười một tiếng.

"Nhưng cần phải đi qua một đoạn thềm rất dài, đi lên hơi mệt một chút, ta ôm ngươi đi."

"Được rồi."

Vân Trạch nói, "Thật sự chúng ta chỉ là bạn bè hả?"

"Bạn rất rất rất tốt." (=))))))))))))))))))))))))))))))))))Mặc dù trong lòng Vân Trạch vẫn còn hoài nghi, nhưng trông Chung Hành chắc chắn như thế, cậu cũng chỉ còn nước coi những lời Chung Hành nói là thật.Với cả, Chung Hành cũng không có lý do gì để lừa gạt cậu cả.Sắc trời dần muộn, Chung Hành vẫn muốn xử lí một ít công vụ, Vân Trạch ở một mình trong cung điện lật giở linh tinh.

Ở đây có dấu vết sinh hoạt rất rõ ràng, Vân Trạch trông thấy rất nhiều quần áo, đây đều là kiểu dáng và màu sắc mà cậu thích, nhưng đối với cậu mà nói thì có vẻ lớn quá.Trên bàn có bút mực giấy nghiên, Vân Trạch tò mò vuốt ve một con dấu, sau đó nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ được gấp lại, bên trong toàn là chữ viết, cậu cẩn thận nhìn thử.Vân Trạch luôn luôn có thói quen viết nhật ký, chỉ cần có thời gian cậu sẽ dùng mấy lời vặt vãnh ghi chép lại tâm trạng trong ngày một chút, trong sổ này viết không ít những lời tâm sự, hơn nữa chủ yếu nói về những điều linh tinh, nếu không phải chữ viết quá đẹp, Vân Trạch nhìn giọng điệu đấy cũng sẽ lầm tưởng mình viết ra chúng nó.Hai chữ được nhắc đến nhiều nhất có lẽ là "Chung Hành"."

Chung Hành", người đàn ông mang Vân Trạch xuất cung vào ban ngày kia, cũng là người đàn ông mà Vân Trạch nhìn thấy đầu tiên lúc tỉnh lại.

Cuối cùng ai là người viết về hắn?

Có phải người viết cuốn sổ này là bạn đời của Chung Hành?Vân Trạch cứ tự hỏi trong đầu mãi thôi, bất tri bất giác tâm hồn treo ngược cành cây, đến cả có người đi vào cũng không phát hiện ra.Chung Hành rút cuốn sổ trong tay Vân Trạch ra: "Nhìn thấy nó ngươi có nhớ ra được điều gì không?"

Vân Trạch khe khẽ lắc đầu: "Ai viết cái này vậy?

Là hoàng hậu của ngươi ư?"

Chung Hành cười mà như không cười nhìn vào Vân Trạch: "Ngươi cảm thấy sao?"

"Trong đấy chỉ viết về cuộc sống và những việc vụn vặt thôi, cho nên cũng chỉ có người ở bên cạnh ngươi mới có thể viết ra chúng."

Quả thực là vậy, sau khi Chung Hành đăng cơ dường như chưa bao giờ tách khỏi Vân Trạch, hai người sớm chiều bên nhau, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, Chung Hành không phải là kẻ có mới nới cũ, Vân Trạch tình sâu nghĩa nặng, mấy năm qua ở bên nhau hai người không hề ngấy chút nào.Chung Hành nói: "Những ngày ở phủ An Lạc hầu của ngươi như thế nào?

Cảm thấy ở đây ra sao?"

"Hầu phủ ngột ngạt lắm, hôm nay là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng trong thành, so với tưởng tượng của ta thì tốt hơn rất nhiều."

Ban đầu Vân Trạch cứ ngỡ rằng triều đại này cũng phải là thời kì yên ổn gì cho cam, cậu ở trong tường cao, hai tháng đầu mới tới chưa đủ để cậu hiểu rõ nhiều, nghe được trong phủ có vài người đàm luận mới biết hoàng đế ngu muội trăm quan vô tri, giờ thấy Chung Hành rồi, cậu cảm thấy Chung Hành cũng không phải là một hoàng đế ngu ngốc, Minh Đô phồn hoa náo nhiệt lắm, không hề giống một thời đại nước sôi lửa bỏng.

"Thoạt nhìn người qua đường cũng vui vẻ hạnh phúc."

"Trước đây ngươi không rời phủ xem thử ư?"

"Chuyện này-" Vân Trạch cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với Chung Hành được đâu, càng nói nhiều, không chừng cậu cũng phun ra luôn bí mật mình không phải người nơi này mất.Chung Hành nói: "Đêm nay ánh trăng không tồi, hay là ở trong vườn vừa ngắm trăng vừa uống rượu nhé?"

"Ta có thể uống rượu ư?"

Từ bé đến lớn Vân Trạch chưa từng uống rượu lần nào, cha mẹ cậu không có cho phép cậu tự tiện uống rượu đâu, đối với Vân Trạch, uống rượu đúng là một chuyện khác người."

Được, là rượu trái cây không mạnh lắm."

Vân Trạch nối gót Chung Hành, quả thật đúng dịp trăng lên, xung quanh vừa tĩnh mịch vừa ôn hoà, nhóm cung nhân cẩn thận mang tới một ít hoa quả, điểm tâm và rượu.Vân Trạch và Chung Hành ngồi đối diện nhau, Chung Hành rót một ít rượu vào chén ngọc đưa cho Vân Trạch: "Nếm thử đi."

Vân Trạch nhấp một chút, quả thực trong veo ngon miệng, mùi rượu không quá nồng, giống như là nước trái cây ngọt lên men hơn.Bất tri bất giác, trong lòng Vân Trạch đã buông lỏng cảnh giác với Chung Hành.Chung Hành chuốc cho Vân Trạch say đến chuếnh choáng rồi mới hỏi cậu: "Nửa tháng sau khi rơi xuống nước sao lại không mở miệng nói chuyện?

Là ngã bệnh thật sao?"

Vân Trạch lắc đầu: "Không phải, khẩu âm của ta và các ngươi không giống nhau, sẽ bị lộ tẩy mất."

Chung Hành hơi sửng sốt: "Lộ tẩy chuyện gì cơ?"

"Không thể để các ngươi phát hiện ra đâu, ta không thuộc về nơi này."

Vân Trạch vuốt vuốt ấn đường.

"Có phải ta uống quá nhiều rượu rồi không, cảm giác có hơi say."

Chung Hành lại đổ đầy chén cho cậu: "Không thuộc về đây, thì là chốn nào?"

"Một nơi tự do lắm, nhìn thấy ai cũng không cần phải quỳ xuống."

"Thật sự có một nơi như thế?"

"Đối với người của thế giới khác, các ngươi đúng là một đám người xưa."

Vân Trạch thấy Chung Hành không hiểu, cực kì kiên nhẫn giải thích với hắn.

"Cho nên suy nghĩ của chúng ta bất đồng, các người tôn thờ chủ nghĩa trung quân, tòng phụ (*), nhưng chúng ta chỉ trung với bản thân mình."(*) Đoạn này mình dùng từ "tòng phụ" trong tam tòng tứ đức - Tại giá tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Quả thực Chung Hành không quá hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng được thế giới trong lời kể của Vân Trạch trông như thế nào.Vân Trạch nhỏ giọng: "Nếu chúng ta xa nhau cùng trời cuối đất, cho dù đã cách một thời gian dài không gặp nhau, ta vẫn có thể nói chuyện được với ngươi."

Những điều mà Vân Trạch kể, Chung Hành chưa từng nghe thấy.Vân Trạch uống say thì buồn ngủ, Chung Hành ôm cậu vào trong ngực, cho cậu uống một chút canh giải rượu, ôm cậu đến trên giường.Vân Trạch ngủ say trông an tĩnh lắm, một cánh tay ôm chặt cái gối của cậu, tóc đen loà xoà trên vai, mặc dù dáng người gầy gò, gương mặt lại có cảm giác bụ bẫm, vì hai ba năm sau đó sẽ biến mất, cho nên đây là lần đầu Chung Hành nhìn thấy một Vân Trạch non nớt như thế.Hắn vuốt ve tóc đen của Vân Trạch, nếu đến Minh Đô sớm hơn để gặp Vân Trạch thì tốt rồi, nếu hắn đến sớm hơn một chút, có thể giúp Vân Trạch bớt phải nếm trải khổ đau ở Vân phủ.----Khi Chung Hành quay về, Vân Trạch đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên quần áo cũ nát ở bên cửa sổ.Chung Hành có chút ấn tượng với người đàn ông này, hình như là người chăn ngựa ở trong phủ.

Mấy tên anh em của Chung Hành chướng mắt người làm trong phủ, Chung Hành lại lưu ý khắp nơi, để ý đến từng gia nhân một.Hứa Kính thấy Chung Hành đi vào, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Công tử."

Vân Trạch quay lại: "Chung Hành, ngươi về rồi.

Đây là Hứa Kính Hứa tiên sinh, ta vừa mới quen, Hứa tiên sinh nói năng phi phàm, để ông ấy nuôi ngựa trong phủ quả thực quá lãng phí nhân tài."

Hứa Kính nói: "Không dám, không dám, công tử đã quay về, thuộc hạ xin phép cáo lui.

Còn có rất nhiều việc cần làm chưa hoàn thành, thuộc hạ về làm việc trước đã."

Vân Trạch tiễn Hứa Kính đến cửa.Chung Hành nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Kính: "Lúc trước để ý tới hắn, hắn không phải kẻ phàm phu tục tử."

Đa số người làm trong phủ xuất thân bần hàn, nữ thì theo hầu di nương tiểu thư, nói năng còn coi như nhã nhặn, một số người đàn ông há mồm ngậm miệng chỉ biết văng tục, Hứa Kính cũng không thông đồng làm bậy với mấy kẻ đó.Vân Trạch nói: "Tốt nhất nên sớm sắp đặt để ông ấy đến bên cạnh ngươi làm việc, trí nhớ của ông ấy rất tốt, có nhiều chuyện đã gặp qua là không thể nào quên, việc lớn việc nhỏ trong phủ và tình hình của từng vị công tử, ông ấy đều ít nhiều biết rõ."

Chung Hành đóng cửa phòng: "Làm sao ta biết được các ngươi không phải đã cấu kết với nhau đi mưu hại ta?"

Vân Trạch bất đắc dĩ: "Đúng là từ nhỏ ngươi đã nặng lòng nghi ngờ mà."

Vân Trạch ở bên Chung Hành lâu như thế, Chung Hành chưa bao giờ đặt nghi ngờ lên người cậu.

Nhưng mà, Vân Trạch hiểu rõ hắn không tin tưởng quan viên trong triều, đối với mỗi người hắn đều cực kì hoài nghi, cho dù là anh em họ có huyết thống rất gần với Chung Hành, Chung Hành cũng không hoàn toàn trao sự tín nhiệm.Bây giờ Chung Hành hoài nghi đến cả Vân Trạch, mặc dù Vân Trạch cảm thấy có chút chút không thoải mái, nhưng cậu có thể hiểu được.Chung Hành nói: "Ta mua cho ngươi hạt thông nhân sữa xốp ở bên ngoài."

Hai mắt Vân Trạch sáng lên.Cậu mở bao giấy dầu được Chung Hành mang tới, bên trong là hạt thông sữa xốp giòn vàng óng, cắn một miếng đã thấy hương sữa nhàn nhạt và mùi vị hạt thông vương vấn giữa răng môi, Vân Trạch ăn bảy tám cái liền: "Bên ngoài còn cửa hàng nào làm đồ ngọt ngon như thế này không?"

Chung Hành nhìn ra được bữa sáng Vân Trạch không hề ăn no.Bây giờ thấy Vân Trạch nghiêm túc ăn đồ ăn, Chung Hành có cảm tưởng rằng mình đang ở trong cánh đồng tuyết lúc trước, nhìn thấy một bé cáo trắng xinh đẹp."

Uống trà đi."

Chung Hành đưa một ly trà cho Vân Trạch.

"Ngày mai sẽ sai gia nhân đi mua cho ngươi."

Ban đêm chờ cho Vân Trạch ngủ, Chung Hành phái thuộc hạ đi dò la Hứa Kính.

Vân Trạch đột nhiên xuất hiện, nhưng Hứa Kính thì không phải, hai người nói chuyện thân thiện như thế, nói không chừng có thể thông qua Hứa Kính thăm dò được thân phận thật của Vân Trạch, thậm chí có thể thăm dò được kẻ phía sau Vân Trạch kia.Hai ngày sau mấy tên thuộc hạ mang thông tin do thám được báo lại cho Chung Hành: Hứa Kính không có qua lại với bất luận một công tử nào trong phủ hết, và đúng là vô tình gặp nhau với Vân Trạch thật.Lai lịch của Vân Trạch đúng là một điều bí ẩn.Chung Hành ngủ không yên, lật xem thêm vài cuốn sách trong đêm, hắn mở ra một cuốn sách hai tháng sau mới học đến, bên trong kẹp vài trang giấy.Chữ viết trên giấy tương tự như chữ của Chung Hành, nội dung trong đó càng làm cho Chung Hành kinh ngạc.Tựa hồ đang dự đoán những chuyện có thể phát sinh trong tương lai.Chung Hành như có điều suy nghĩ nhìn về phía Vân Trạch đang ngủ say.Hai người ngủ cùng nhau trong đêm, Chung Hành đang trong độ tuổi còn trẻ dễ động tình, Vân Trạch không cho Chung Hành đụng dù chỉ một lần, thậm chí còn không cho phép Chung Hành hôn cậu.Chung Hành không phải thánh nhân có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, vì tránh để mình làm gì không nên làm với Vân Trạch, Chung Hành luôn đợi đến khuya mới lên giường đi ngủ.Hắn vuốt ve gò má Vân Trạch, Vân Trạch lúc ngủ cứ thích nói mớ, thỉnh thoảng sẽ lẩm bẩm nói hai chữ "Chung Hành".Đây thật sự là người bên gối với hắn trong tương lai ư?Chung Hành có hơi ghen tị với bản thân mình hai mươi năm sau.Khi Liêu Châu đón tiết Thượng Nguyên, mọi người trong vương phủ đều tụ tập đông đủ với nhau.Liêu Châu thượng võ, bởi vậy không học theo Minh Đô bày trò làm hoa đăng đáng yêu, chơi đố đèn, làm thơ phạt rượu gì gì đó.

Buổi tối sẽ đốt lửa trại ở khắp nơi, dựng bia ngắm chuẩn bị cung tên kỹ càng để đám công tử tỷ thí, ai có thể bắn trúng hồng tâm thì có thể uống một chén rượu, người uống được nhiều rượu nhất tất nhiên sẽ rực rỡ nổi bật.Mấy năm trước Chung Hành không có ở đó, trước kia đều là thế tử hoặc bọn công tử do trắc phi sinh ra bắn được nhiều tên nhất, năm nay lại là Chung Hành.Vì tối nay nhiều người náo nhiệt, Vân Trạch cố ý đi cùng với Hứa Kính đến bên này hóng chuyện.Mấy ngày gần đây Hứa Kính chuyện trò rất nhiều với Chung Hành, hắn phát hiện vị công tử xuất thân thấp hèn này còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của hắn.

Chung Hành chiêu hiền đãi sĩ, Hứa Kính nhận định người này làm chủ rồi, thật lòng thật dạ làm việc trong viện của Chung Hành.Vân Trạch ở phía xa nhìn về phía Chung Hành: "Hứa tiên sinh, ông nói xem có phải Chung Hành là người tài giỏi nhất trong các công tử không?"

Chung Hành mặc một bộ áo bào màu xanh đậm, ở trong một đám thanh niên, dung mạo lạnh băng tuấn mỹ của hắn cực kì nổi bật, như là một hòn ngọc quý rơi vào trong đống đá vụn.

Thực ra những người anh em kia của Chung Hành đều không phải phường kém cỏi gì, chỉ là Vân Trạch thích Chung Hành lắm, trong mắt cậu cũng chỉ có mỗi Chung Hành thôi, những người khác đều làm nền hết rồi.Hứa Kính nhìn thoáng qua Vân Trạch, lúc Vân Trạch nhìn về phía Chung Hành ánh mắt cậu sẽ rất dịu dàng ấm áp, dường như bên trong ẩn chứa những tia sáng khác thường.

Lúc Vân Trạch nhìn về phía người khác, ánh mắt sẽ rất bình tĩnh, hoàn toàn không có gợn sóng.Hứa Kính có thể đoán ra tình cảm Vân Trạch dành cho Chung Hành không tầm thường, trong tình huống này, Hứa Kính không thể không ăn ngay nói thật: "Khả năng thập nhất công tử giật được chức vị Liêu vương không lớn, Liêu vương không hề thích ngài, gia tộc quyền thế thì không ủng hộ ngài ấy, mẹ đẻ ngài ấy địa vị quá thấp, không có sự ủng hộ từ bên ngoài rất khó thành công."

Vân Trạch lắc đầu: "Cũng không chỉ có mỗi vị trí Liêu vương này."

Còn có càng nhiều, càng nhiều hơn nữa.Một ngày nào đó Chung Hành sẽ danh chấn bốn bể.

Chung Hành sẽ không ru rú một góc, sẽ không vĩnh viễn ở tại đây tranh đấu cùng đám người này.Dường như Chung Hành nhận ra ánh mắt của Vân Trạch phía bên này, hắn nhìn về hướng Vân Trạch một chút, đến lượt bắn cuối cùng của hắn, một mũi tên trúng ngay hồng tâm.Thế tử Liêu vương mặc dù cảm thấy không thoải mái, cho rằng Chung Hành chiếm danh tiếng của mình, trước mặt mọi người, hắn không thể để lộ ra điều đó, cười khích lệ nói: "Em trai (*) quả thật tuổi trẻ tài cao."(*) Raw là thập nhất đệ.Một người anh trai khác của Chung Hành phụ hoạ: "Đúng vậy nha, khẳng định trong tương lai em trai sẽ lập được thêm càng nhiều quân công."

Liêu vương uống một chén rượu.Trong lòng hắn không thoải mái.

Khi Chung Hành sinh ra đã bị thuật sĩ phán cho cái danh "Khắc cha", nếu như Chung Hành sống khúm núm cẩn thận từng ly từng tí, Liêu vương còn có thể coi như thuật sĩ chỉ thuận miệng nói thế thôi.Chung Hành bây giờ dung mạo bất phàm, mệnh cách thì mạnh, quả thực cứng cỏi đến mức có thể khắc tất cả mọi người, Liêu vương không thể ngăn được suy nghĩ Chung Hành có dã tâm ngấp nghé vương vị của mình."

Một chút tài mọn mà thôi."

Liêu vương hừ lạnh.

"Ở trong bữa tiệc đoạt danh tiếng của thế tử, quên thân phận của mình rồi sao?"

Thế tử Liêu vương vội vàng nói: "Chẳng qua chỉ là bữa tiệc vui vầy, vì không tổn thương đến nhuệ khí của các anh em, vừa nãy hài nhi cũng không có dốc hết sức lực."

Liêu vương nhẹ gật đầu: "Khen cho con biết nghĩ đến chuyện lớn."

Qua vài câu nói của Liêu vương, vài người anh em vốn gần Chung Hành nay cách hắn rất xa, một vài công tử thế gia cũng không bước lên nói chuyện với hắn.Bữa tiệc cực kì náo nhiệt, chỉ có nơi Chung Hành đứng là quạnh quẽ.Hứa Kính nói với Vân Trạch: "Vân công tử, ngài thấy rồi chứ?

Liêu vương chèn ép Chung công tử đủ đường, làm sao hắn có thể nhường vương vị cho Chung công tử đây?

Thế tử Liêu vương thân thể cường tráng, không thể nào đột nhiên lăn đùng ra chết, cho dù thế tử có qua đời, vẫn còn vài vị công tử có mẹ đẻ thân phận cao quý."

Nét cười trên mặt Vân Trạch chậm rãi biến mất.Vân Trạch có thể thông cảm cho tâm lý vặn vẹo của Chung Hành, lớn lên trong loại hoàn cảnh này, Chung Hành không nên trắng nõn không tì vết.Chung Hành lại một lần nữa nhìn về phía Vân Trạch.Vân Trạch ở trong bóng tối lặng lẽ nói với Chung Hành: "Đến đây."

Chung Hành hiểu được Vân Trạch đang nói gì, hắn sớm chán ghét tất cả mọi kẻ ở đây, đối với Chung Hành, những người này đều là từng cái xác một.

Để bọn họ chết đi chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.Hắn rời khỏi yến hội, bước tới bên cạnh Vân Trạch.Vân Trạch nhìn Hứa Kính: "Hứa tiên sinh, ngươi về nghỉ ngơi trước, ta đi dạo xung quanh với Chung Hành một chốc."

Chung Hành nói: "Gọi ta đến có chuyện gì?"

"Hồi nãy ta thấy ngươi bắn cung."

Vân Trạch nghiêm túc nói.

"Ngươi lợi hại hơn những người khác, cho dù thế tử dốc hết toàn lực, hắn cũng không thắng được ngươi."

Chung Hành tự giễu: "Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con do nô tỳ sinh ra."

Vân Trạch cầm tay hắn: "Đứa con của nô tỳ cũng có thể làm Liêu vương, thậm chí là hoàng đế."

Vân Trạch có một đôi tay sống trong nhung lụa, nắm trọn bàn tay Vân Trạch, liền biết được chắc chắn cậu chẳng có võ công gì, thậm chí chưa từng làm qua những việc tốn thể lực.Đại khái là công tử xuất thân phú quý quyền thế.Chung Hành lật tay nắm trọn bàn tay Vân Trạch: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự xem thường bản thân."

Chung Hành không phải là một món đồ sứ quý giá động vào là nát tan, hắn là một thanh đao cứng rắn đánh đâu thắng đó, không gì phá nổi.Vân Trạch biết rõ tâm lý Chung Hành rất vững vàng, bản thân hắn rất kiên cường, càng như vậy, cậu càng đau lòng cho Chung Hành.

Bởi vì lúc này đây Chung Hành chỉ mới mười lăm tuổi.Vốn nên là độ tuổi vô ưu vô lo.Vân Trạch nói khẽ: "Nếu ngươi cảm thấy khổ sở, ta có thể ôm ngươi một cái."

Ánh trăng sáng ngời, như rót lên mặt đất một lớp sương bạc.

Ban đêm ở Liêu Châu quá lạnh, cho dù Vân Trạch quấn thêm quần áo lông thú nặng nề vẫn cảm thấy xương cốt vẫn cứ lạnh băng đau đớn như cũ.Nhưng lòng bàn tay Chung Hành thực sự rất ấm áp.Con ngươi Chung Hành liếc nhìn Vân Trạch: "Có thể không?"

"Ngươi mới mười lăm tuổi, bây giờ cũng chỉ là một thiếu niên bình thường."

Vân Trạch nói.

"Lúc khổ sở có thể giải toả ra, có ta ở đây, bên cạnh ngươi."

Chung Hành ôm trọn Vân Trạch vào trong lòng.Dáng người Vân Trạch mảnh mai, nhưng hôm nay cậu mặc quần áo rất dày, da lông và quấn áo bao phủ cậu rất chặt chẽ, cho nên Chung Hành không biết thứ mềm mại rốt cuộc là Vân Trạch hay là quần áo dày cộp trên người cậu.Nếu có thể thay thế Chung Hành hai mươi năm sau thì tốt rồi.Lần đầu tiên Chung Hành cảm giác được tiếng tim đập của bản thân hoá ra lại rõ ràng như vậy, hắn muốn giữ Vân Trạch lại bên mình mãi mãi.Một đứa trẻ con trông hơi ngu ngu cắn ngón tay nhìn về phía Chung Hành và Vân Trạch: "Hai người đang làm gì đấy?"

Vân Trạch vội vàng đẩy Chung Hành ra.Cúi đầu xuống mới nhận ra được đứa con nít này là ai - Hoá ra là Thuỵ quận vương Chung Thiệu.Lúc này Chung Thiệu vẫn chưa vào kinh làm chất tử, trông bé bé một cục.Vân Trạch nhớ ra thằng nhãi này luôn quấn lấy anh họ mình không buông, có rất nhiều lần chọc Vương Hi Hách tức giận nổi trận lôi đình.

Thì ra khi còn bé Chung Thiệu đã đáng yêu như thế này, cậu nhéo nhéo má Chung Thiệu: "Chuyện của người lớn, con nít như ngươi đừng quan tâm."

Chung Thiệu vội vàng quay đầu gọi bà vú của nó: "Vú ơi!

Có người bắt nạt ta!"

Vân Trạch vội vàng kéo tay Chung Hành chạy.Trong đêm đông thở ra toàn khói nóng, Vân Trạch kéo Chung Hành chạy về chỗ ở, trên lông mi cậu kết một lớp băng mỏng, nét mặt cười tươi như hoa nhìn Chung Hành: "Cháu ngươi đáng yêu quá đi."

Chung Hành cúi đầu hôn lên trán Vân Trạch.Trong mắt hắn thì nó không hề đáng yêu bằng Vân Trạch.Đây là tết Nguyên Tiêu tuyệt nhất Chung Hành từng trải qua.Trong quá khứ lúc nào cũng tẻ nhạt vô vị, chỉ có Vân Trạch ở bên mới có ấm áp.Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh Chung Hành đã không còn ai nữa.Hắn biết rõ Vân Trạch thích ngủ nướng không dậy nổi, những ngày gần đây Vân Trạch không thể nào dậy sớm được, lần nào cũng do Chung Hành kéo cậu dậy.Mặc dù trong lòng đã đoán được nguyên nhân, Chung Hành lại không muốn tin.Hắn khoác áo lên, đi từng căn phòng một tìm kiếm dáng hình Vân Trạch, nhưng mỗi một căn phòng đều trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng ai.Như thể người từ trên trời rơi xuống thật, bây giờ về lại với trời.Đêm qua tuyết rơi, bên ngoài một mảnh trời trắng xoá, nhóm gia nhân còn chưa kịp quét tuyết, cho nên mặt đất phẳng phiu sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết ai qua lại.Chung Hành đứng yên ở cửa ra vào thật lâu.Hứa Kính và vài gia nhân đi ra cùng nhau quét tuyết, quét xong thì nhìn thấy Chung Hành quần áo phong phanh.Khuôn mặt thiếu niên đẹp hoàn mỹ như băng khắc, bóng dáng thon dài thẳng tắp lại có vẻ tịch liêu.Hứa Kính nói: "Công tử, ngài đứng ở chỗ này đã bao lâu?

Vân công tử đâu?"

"Em ấy đã quay lại nơi em ấy thuộc về rồi."

Chung Hành thản nhiên nói.

"Hứa tiên sinh vào đi, ta có một số việc muốn tìm ông thương lượng."

Mặc dù Vân Trạch không có ở đây, nhưng sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp lại.

Cho dù là mười năm, mười lăm năm hay hai mươi năm, Chung Hành đều có kiên nhẫn chờ đợi.Nếu có thể khống chế mọi chuyện, Chung Hành mong muốn sớm được gặp Vân Trạch, muốn sớm nắm quyền lực trong tay, sớm xuôi Nam đặt chân vào Minh Đô.Hắn hoàn thành càng sớm, càng có thể sớm gặp lại Vân Trạch.Có một số việc vẫn phải kéo dài...............Vân Trạch có dự cảm rằng cậu sẽ không ở lại chốn này quá lâu, sự xuất hiện của cậu hoàn toàn là một bất ngờ.Sau khi đọc đi đọc lại cuốn nhật ký, Vân Trạch càng có cảm giác đây là những gì bản thân tự viết ra.Mỗi một thứ bên trong toà cung điện này đều phù hợp với thẩm mỹ của Vân Trạch, hoàn toàn dựa theo sở thích của Vân Trạch để trưng bày.Vân Trạch nói với Chung Hành đang phê duyệt tấu chương: "Chung Hành, có phải có khả năng-"Vân Trạch chưa nói hết, bởi vì cậu không biết nên bắt đầu ra làm sao.Có phải có khả năng, hoàng hậu của Chung Hành là chính cậu, chỉ là không phải cậu của hiện tại.Đây chính là lời Vân Trạch muốn nói.Vân Trạch cho rằng nơi này vốn có người ở, người ở đây cũng chính là bản thân cậu.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì kỳ quái, Vân Trạch nguyên bản không ở đây, còn cậu thì tới chốn này.Chung Hành nhìn về phía Vân Trạch: "Hửm?"

Vân Trạch hỏi: "Ta là hoàng hậu của ngươi thật à?"

Chung Hành hơi sửng sốt, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt của Vân Trạch: "Nếu đúng là vậy, thì ngươi nghĩ như thế nào?"

Trong khoảng thời gian chung đụng với nhau, Vân Trạch có ấn tượng vô cùng tốt về Chung Hành.Chung Hành tuấn mỹ lại dịu dàng, quan tâm mình như một người lớn trải đời, ở trong thế giới lạ lẫm này, đây là lần đầu tiên Vân Trạch nhận được kiểu quan tâm như vậy.Cậu không chỉ cảm động, mà còn có chút động lòng mịt mờ ngây thơ khó nói đi cùng với yêu thích."

Hẳn là ta sẽ lớn tuổi hơn hiện tại nhiều, đúng không?"

Vân Trạch hít sâu một hơi.

"Có lẽ là ta của mấy năm sau và ngươi sẽ quen biết nhau."

"Có thể thấy được vận may của ta rất tốt."

Vân Trạch bỗng nhiên bật cười.

"Hơn nữa cũng hạnh phúc, đã quen với cuộc sống ở nơi này."

Có thể thấy được cuộc sống của mình vài năm sau, nhìn thấy bạn đời của mình sau này, Vân Trạch cảm thấy bản thân thật may mắn, thì ra trong thế giới này, cậu sẽ không phải mãi mãi chôn mình dưới vực sâu, cũng sẽ có tương lai tốt đẹp, gặp được người rất tốt.

Biết được tương lai sẽ ấm áp ra sao, có thể lập tức quên đi đau khổ ở hiện tại.Chung Hành ở trong lòng Vân Trạch, như là bạn đời, cũng là một người bạn rất rất rất tốt.Trong lòng Vân Trạch có một ít dự cảm, cậu cảm thấy thời gian mình lưu lại đây sẽ không còn bao lâu.

Mỗi một độ tuổi đều có chuyện mình cần làm, Vân Trạch hiện tại chưa đủ từng trải, cũng không biết rất nhiều điều, cậu nên quay lại trải nghiệm và vượt qua mọi việc.Cũng có chút không nỡ với Chung Hành, Vân Trạch không biết sau khi mình trở về, cần phải chờ bao nhiêu năm mới gặp lại được Chung Hành, cậu nghiêm túc nhìn Chung Hành: "Ta có thể ôm ngươi một cái được không?"

Chung Hành ôm Vân Trạch sâu vào lòng: "Đêm đã khuya rồi, ngủ ở trong ngực ta, ta sẽ canh giữ ngươi."

Vân Trạch an tâm nhắm mắt lại.Ngày thứ hai không cần lên triều, Chung Hành xử lý xong tấu chương rồi mới ngủ.

Vân Trạch đã ngủ say, hắn dịu dàng đặt Vân Trạch ở sâu bên trong, đắp chăn cho Vân Trạch.Một đêm không mộng, sau khi Chung Hành tỉnh lại chợt nhận ra thân thể trong lòng hình như đã trở nên thon dài mềm dẻo.Không còn là cảm giác mềm mại dịu dàng nữa.Chung Hành giật mình, vén chăn lên quả thật thấy Vân Trạch hai mươi lăm tuổi, Vân Trạch lúc này hoàn toàn không còn thần thái mềm mại ngây thơ đến mức khiến người khác lo sợ sẽ phá vỡ cậu, mà là tuấn nhã mê người.Vân Trạch cũng chậm rãi mở mắt.Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Chung Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm Vân Trạch vào ngực: "Cứ tưởng lại phải nuôi em lớn từ đầu thêm lần nữa."

Vân Trạch không nghĩ tới mình cứ thế không biết gì mà quay về, cậu cọ mặt Chung Hành nũng nịu một chốc: "Chung Hành, hình như ta gặp huynh năm mười lăm tuổi."

Chung Hành đã sớm quên mình của thời niên thiếu tính cách như nào tướng mạo ra sao, trong khoảng thời gian qua đến cả hôn Vân Trạch hắn cũng chưa từng làm, sợ doạ khóc bé Vân Trạch có lá gan chẳng to lớn gì, cuối cùng cũng có thể làm càn một lần.Hắn hôn hôn trán Vân Trạch: "Ta cũng gặp em của thời niên thiếu, em của năm ấy nói cho ta biết rất nhiều chuyện."

Vân Trạch mở to hai mắt: "Chuyện gì cơ?"

Vân Trạch còn nhớ mình năm mười lăm mười sáu tuổi còn ngây thơ lắm, sẽ không mang chuyện mình không thuộc về thời đại này đi kể chứ?Chung Hành nói: "Về sau rồi hẵng từ từ mà nói, bây giờ làm chuyện quan trọng hơn trước đã."

Hai bên tai Vân Trạch đỏ lên, sau đó cùng hắn mười ngón đan xen: "Được."

Toàn văn hoàn.

Nhím: Đhs đi comment truyện dạo, tôi edit hộ cho editor lúc nào không hay...

Cũng tự hào vì mình là đứa đặt dấu chấm hết cho cục cưng ghê chớ.

Anyways truyện xong rùi á hoài niệm ghê kkkkk.Huyên: auuu cuối cùng cũng xoq rồi, dhs chính văn làm rất chiến nhưng ngoại truyện thì nhây zl orz cảm ơn bé Nhím và các bạn nhiều nha, hi vọng sẽ gặp lại các bạn ở những bộ sau
 
Back
Top Bottom