Siêu Nhiên [ĐM] Endless

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
321846977-256-k292424.jpg

[Đm] Endless
Tác giả: DiaruKago
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Corwin kết thúc sinh mạng của mình hòng đem lại sự an toàn cho những người đồng đội và thế giới cũ nơi cậu từng sống .

Ngay khi ánh sáng trong linh hồn dần lụi tàn, nó lại quay trở lại bao bọc lấy Corwin trong một hình hài mới.

Dù không chắc chắn rằng đã có chuyện gì xảy ra, Corwin vẫn quyết định sẽ đón nhận sứ mệnh mới để bắt đầu cuộc hành trình ở thế giới này.

-----------văn án------------
Blane: "Corwin cưng~ tôi thích cậu, cậu có muốn cùng tôi xây nên một tổ ấm nuôi đầy con cháu của hai ta không?"

Corwin: "Hai ta là nam, không sinh con được, và không, cảm ơn"
...

Eryk "Ta thực sự rất thích anh!

Anh có thể gả cho ta được không?"

Corwin: "Mau đi học đi"
...

Lars: "Ta thích em"
Corwin: "Xin lỗi"
...

Rhys: "Bé yêu, ta muốn làm tình cùng em, ta muốn đem cây gậy nóng bỏng này nhét sâu vào trong cặp mông tròn căng đó đến khi em phải khóc lóc van xin mới thôi~"
Corwin: "Cút"
...
???: ...???...

Corwin: tao sẽ giết mày
----------------------------------------------- Tags: cóhdịgiớinpxuyênkhôngđammỹ​
 
[Đm] Endless
First bullet


*Đây chỉ là truyện giả tưởng, tất cả là do Aj nghĩ ra và phác họa thế giới này.

Aj sẽ lấy một số ý tưởng từ các nguồn bên ngoài và biến tấu sao cho phù hợp với câu chuyện, nên nếu mọi người cảm thấy lạ lẫm với một số thứ thì không phải do Aj ngu mà bày đặt ra vẻ đâu nhé.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, không vui thì vẫn phải đọc.---------------------------------------"Chết tiệt"Một chàng trai đang chật vật chạy xuyên qua từng kẽ hở trong khu rừng dày đặc cây cối, trong khoảng không gian chật chội không có chút ánh sáng nào, một tiếng gầm to lớn và ghê rợn cất lên, từng tiếng động lớn đến mức muốn phá nát mọi thứ xung quanh chỉ bằng âm thanh vọng đến.Dưới từng cú chấn động rung chuyển cả mặt đất, tốc độ của người kia cũng ngày càng chậm lại, cậu không thể chạy nổi nữa, ròng rã hoạt động cả 3 ngày liền không ngừng nghỉ đã vò nát cơ thể đã nát bấy của cậu.Sức cùng lực kiệt, Corwin thực sự chỉ muốn từ bỏ hết mọi thứ mà chết một cách thoải mái nhất chứ không phải còng lưng mà chạy trốn con *Flame Viper chết tiệt kia đuổi tận 3 ngày trời chưa xong!*Viper: Quái vật dạng như rắn (Viper dạng thường thì chỉ được gọi là Viper, Flame Viper là Quái vật rắn lửa, Viper có nhiều loại khác nhau, số thời gian tồn tại tỉ lệ thuận với sức mạnh của chúng)Hiện giờ dù rất muốn tinh tẫn nhân vong liền, nhưng còn nọc của con rắn thối kia thì không thể bỏ phí được, cậu đã đánh cược cả mạng sống của mình để lấy nó đấy.Hết cách, ngoại trừ việc cắm đầu mà chạy trốn thì Corwin không còn cách nào đối phó với nó, con Viper này ước chừng tầm 2000 tuổi, sức mạnh của nó cũng ngang ngửa với *hạ bán thần, cậu chắc chắn không thể trốn khỏi nó dù có chui xuống cả tấc đất.*dưới sức mạnh của bán thần nhưng hơn tất cả còn lại, có thể nói là ở giữa của sinh vật mạnh nhất và sinh vật yếu nhất.Khỏi phải nói, Corwin dù có là một trong những người mạnh nhất nhân loại thì cũng không thể nào một mình đấu lại một con quái vật như thế này, một khi gặp nó thì chỉ có chết, Flame Viper nổi tiếng là hiếu chiến và nóng nảy.

Khó trách, Corwin lấy nọc của nó, chẳng khác nào tìm chết.Ngay khoảnh khắc Corwin chuẩn bị quay lại chiến một trận sinh tử với con rắn ngu ngốc kia, một chú chim nhỏ từ đâu bay đến đậu bên vai Corwin.Là chim báo tin!Chú chim này trông nhỏ, nhưng chúng đã được huấn luyện từ khi chỉ là một con non, dù trong thời tiết khắc nghiệt hay đứng trước loài vật to hơn chúng thì chúng vẫn như thường mà không hề sợ hãi một chút nào.

Chính vì thế chúng mới rất phù hợp làm nhiệm vụ đi truyền tin và đem vật phẩm.Corwin mừng như bắt được vàng, vội vàng đem chim bao trong vòng tay, vừa chạy vừa lục lọi trong túi và moi ra một lọ nước màu đỏ rực.

Đeo lên chân chú chim nhỏ rồi thì thầm vài câu."

Tạm biệt"Và đẩy nó bay đi.Corwin biết rõ cậu không thể về, nếu về con rắn kia chắc chắn không buông tha cho cậu mà sẽ đuổi cùng giết tận, dù về cũng sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người gặp nguy hiểm, thà rằng hy sinh ngay ở đây, nhưng, cậu không thể chết một mình được.[Puer sanguinis, festinare!]* Đứa con của máu, mau xuất hiện!Một khẩu súng từ từ xuất hiện bên cánh tay trái Corwin, một màu sắc đỏ như máu bao phủ trên toàn bộ thân súng, những sợi dây màu đỏ từ đuôi súng cũng bám chằng chịt lên cánh tay Corwin như đám rễ cây bám đất.Nếu nhìn kĩ sẽ thấy từng sợi dây đó đang liên tục di chuyển, nhấp nhô tựa như đang hút lấy thứ gì đó.Corwin nhếch môi, để lộ một nụ cười tái nhợt, sử dụng cây súng cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ chết.

"Đứa con của máu" nghe tên là đã biết nó lấy thứ gì để hoạt động, một phát bắn toàn lực của nó sẽ rút sạch toàn bộ máu của người sử dụng, đến cả Corwin cũng chỉ từng sử dụng con hàng này có vài lần ít ỏi.Rốt cuộc cậu sẽ chết, chết trong hoàn cảnh không ai biết đến, không ai nhìn thấy, một mình lẻ loi trong khu rừng rùng rợn này.

Cậu sẽ chết như thế nào đây?

Chết vì cạn máu hay vì con rắn kia?Corwin nở nụ cười điên dại, cậu mặc kệ chết như thế nào, nếu như giết được con "giun" kia, chả phải bản thân cậu đã thỏa mãn lắm sao, việc gì phải để ý đến vấn đề khác chứ.

Cậu đứng thẳng người lên, cất to:"Đem sinh mệnh vạn vật dung nạp vào ngươi, đem xương cốt ta làm đạn, đem huyết dịch ta làm năng lượng, đem linh hồn ta xuyên thủng kẻ địch, mau biến nơi đây thành bữa tiệc của máu, [Sanguis tormentarii Deum!]"*Huyết pháo thần!Sùng sục, những sợi rễ bám trên cánh tay Corwin như điên mà nhấp nhô liên tục, Corwin có thể cảm nhận rõ ràng từng chút máu đang bị hút lấy với tốc độ nhanh chóng.

Tiếng nước sôi lên bên trong thân súng phát ra rõ ràng hơn cả, một luồng sáng lóe lên.Viên đạn đỏ rực phóng ra khỏi nòng súng, từng luồng sóng năng lượng bao bọc xung quanh nó tạo thành tàn ảnh lướt theo sau.

Hình dạng nó từ từ chuyển đổi, bỗng chốc biến thành một con huyết điểu dũng mãnh, tàn bạo lao thẳng vào kẻ thù.Một cú va chạm nổ ra, huyết điểu và viêm xà tấn công lẫn nhau, dòng năng lượng của chúng cũng điên cuồng phóng ra, hủy diệt mọi thứ xung quanh, màu đỏ của máu và màu đỏ của lửa trộn lẫn vào nhau, vẽ nên một cảnh tượng tan hoang nhưng không thể nào đẹp đẽ hơn.Tiếng rống đầy đau đớn và giận dữ của Flame Viper gây nên một cơn động đất, từng mảnh đất bằng phẳng xuất hiện từng vệt nứt lớn, cây cối bật khỏi gốc đổ rạp xuống, từng dòng nước ngầm phun lên nhấm chìm mọi thứ.Mạch nước ngầm gần với núi lửa, nhiệt độ cao đến mức có thể làm chín ngay một tảng thịt lớn chỉ trong vài giây, các loài động vật sống tại đây toàn bộ đều chết thảm trước từng luồng nước nóng hổi này.Cơ thể Corwin đổ ập xuống, cả cơ thể anh teo tóp lại khô quắt, đôi má mềm mại cũng hóp lại ám vào xương.

Toàn bộ máu của cậu đã bị rút hết, Corwin không còn suy nghĩ, nhận thức, hơi thở hay bất cứ điều gì khác.

Cậu đã chết.Một cái chết không đau đớn, không chậm rãi nhưng rất ám ảnh.Giữa khung cảnh hoang tàn đó, một luồng sáng le lói phát ra từ túi áo Corwin.

-----Con Flame Viper chui ra khỏi đống đổ nát đang đè trên người nó, lắc lắc đầu nhìn ngó xung quanh.

Nó không ngửi thấy mùi hơi thở kẻ địch của nó, nó đứng yên một lúc, rồi quyết định mang theo phần lưng đã bị khoét một vết nhỏ quay trở lại hang ổ của nó.
 
[Đm] Endless
Second bullet


Tích tíchMột tiếng động kì lạ vang lên trong tai Corwin, nhận thức của cậu dần dần trở nên rõ ràng, cảm giác đau đớn bên cánh tay và lồng ngực làm Corwin phải nhăn mày lại, mùi máu tanh xộc thẳng lên não ngay khi khứu giác vừa hồi phục.

Corwin hoảng hốt mở to mắt.Nơi quái nào đây?Ngoại trừ một hồ nước lớn ngay trước mắt thì xung quanh chẳng còn gì ngoài cát bụi, Corwin tự vấn bản thân nơi đây trông rất lạ, cậu chắc chắn đấy không phải nơi cậu kết liễu con rắn kia, nhưng cũng có thể do luồng năng lượng quá lớn đã quét sạch mọi thứ.

Mà, hình như làm gì có nước ở gần núi lửa.Corwin ráng lết thân trên nhỏm dậy, đáng tiếc cậu mất quá nhiều máu, có muốn nhích thì chỉ nhích được cái đầu mà thôi.

Khoan đãCó gì đó không đúng.Corwin nghiêng đầu nhìn trang phục và cánh tay của bản thân.

Làn da trắng nõn không một vết sẹo cùng đôi bao tay dày cộm, đây là tay của ai?Cánh tay Corwin khi xưa vì chiến đấu nhiều lần đã trở nên ngăm đen và đầy vết sẹo lớn, làm sao có thể trắng trẻo như thế này được.

Sự hoảng sợ và kinh ngạc hiện đầy trong ánh mắt Corwin khi cậu cố gắng gượng dậy nhưng lại chẳng thể nhúc nhích được một chút.Sau một khoảng thời gian, Corwin thở hắt một hơi rồi từ bỏ.

Cậu cần bình tĩnh lại một chút đã, việc cần làm bây giờ là cầm máu lại, nếu nó cứ tiếp tục chảy thì cậu sẽ chết thêm lần thứ hai, cậu không muốn như thế.

"Eli!!!

Cậu ở đâu, mau lên tiếng đi!"

Giọng nói phát ra từ phía sau, khoảng cách có vẻ không quá xa, Corwin mặc kệ người đó đang gọi ai, dùng hết sức bình sinh hô lên một tiếng: "H.. hỗ trợ!"

Hay lắm, hô to có hai chữ mà miệng vết thương lại rách ra rồi.Hàng loạt tiếng bước chân dồn dập tiến tới, mắt Corwin mờ dần đi vì thiếu máu, chỉ kịp nhìn thấy một đôi giày màu bạc dừng lại trước mắt.-----------------------------------------Một con quái vật với đôi mắt đỏ rực vồ về phía Corwin, mở cái mồm đầy răng của nó cắn đứt đầu cậu.

"Hộc"Corwin mở bừng mắt bật dậy rồi ngay lập tức xanh mặt.

Cả phần trên cơ thể cậu bị cuốn như cái bánh giò, nhúc nhích nhẹ mà cảm giác như gãy hết xương rồi vậy.

Corwin nhăn mặt, lo lo lắng lắng cho cái thân tàn tạ của mình một hồi thì mới để ý đến căn phòng cậu đang ở.Cấu trúc xây dựng trông lạ quá, cái thứ bằng bạc cứng cứng này là gì.Corwin tò mò sờ mó tất cả mọi thứ xung quanh cậu có thể chạm vào được, cậu chưa từng thấy những thứ như thế này bao giờ.

Lúc này trông cậu cứ như chú sóc nhỏ đưa đôi mắt to tròn lên nhìn ngắm thế giới lạ lẫm xung quanh.Khu cậu ở có nơi như thế này à, sao cậu lại không hề biết?Tiếng bíp bíp vang lên từ phía cửa, một chú robot với khuôn mặt điện tử nở một nụ cười tươi, vui vẻ bưng khay đồ ăn đến gần Corwin.Rắc!Chiếc đĩa bạc cạnh Corwin lập tức bay thẳng vào màn hình của con robot làm nó nát vụn, khay thức ăn rơi xuống vãi đầy sàn, xác con robot tội nghiệp đập xuống sàn bất động.

Corwin mở to mắt.Thứ sinh vật gì thế này?

Corwin nheo mắt, cảnh giác quan sát sinh vật lạ kia.Nó chết rồi ư?

Máu đâu?

Tại sao nhìn nó không có bất cứ thứ gì giống các loài khác, mình chưa từng nhìn thấy nó một lần nào...Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, một người con trai tóc nâu xuất hiện, trên tay cậu ta cầm một chiếc balo nhỏ với kiểu dáng rất kì quặc và một cái cà mên.

Corwin giương ánh mắt thầm đánh giá người này.

"Eli!

Cậu ổn rồi chứ, sao con y tá máy này lại bị hỏng rồi, cậu đập nó đấy à?"

Chàng trai tiến lại gần, ngồi lên mép giường Corwin rồi đặt chiếc balo đó cạnh cậu.Corwin ngẩn ra, cậu ta vừa gọi cậu là gì?

Eli?

"Eli?"

Corwin hỏiAaron giật mình nhìn Corwin, bắt gặp được ánh mắt đầy hoang mang đó liền như nhận ra chuyện gì, mặt tái mét lại, tức tốc hét lên.

"Bác sĩ!

Bác sĩ!"

----------------------------------------- "Cậu ấy đã bị chấn động não trước đó, việc mất trí nhớ cũng là chuyện bình thường thôi, không có gì quá đáng ngại.

Tuy nhiên, cậu ấy có thể sẽ gặp hiện tượng đau đầu dữ dội, nhạy cảm với ánh sáng hoặc dễ buồn nôn, lưu ý những vấn đề này thì bệnh nhân sẽ lấy lại ký ức sớm thôi."

"Cảm ơn ngài Sean" Aaron cúi người chào vị bác sĩ kia rồi tiễn ông đi.

Cậu im lặng tiến về bên cạnh Corwin rồi ngồi xuống, không nói một lời.Corwin nhíu mày nhìn cậu trai trước mặt, tên này gọi cậu là Eli?Đôi mắt corwin trợn tròn khi vô tình liếc mắt nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên nắp cái cà mên.

Khuôn mặt này là của ai!?

Corwin hoảng hốt đưa tay lên sờ loạn trên mặt mình, tim cậu theo tốc độ tay mà tăng dần, tiếng đập lớn tới mức Aaron tưởng rằng cậu vừa lên cơn đau tim.

"Eli!

Eli! cậu sao vậy, đừng làm tớ sợ!"

Aaron đè cái tay đang cào cấu chính khuôn mặt mình lại, Aaron không hiểu sao người vừa rồi còn đang yên tĩnh lại phát điên lên như vậy.

"Tớ xin lỗi!

đáng lẽ tớ phải cùng đi với cậu chứ không phải để cậu tự đi một mình được, tớ xin lỗi, cậu bình tĩnh lại được không?

đừng cào nữa!"

Corwin mơ hồ nhìn cậu trai đang ép chặt tay mình, rồi lại nhìn đầu móng tay còn dính một ít da cùng máu đã bị cào ra, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, không ai không hoảng loạn khi ở trong tình cảnh này cả.Khoảng một lúc sau, hơi thở Corwin dần bình ổn trở lại, cậu nằm phịch ra sau, mông lung nhìn trần nhà.

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại một chút, Corwin đoán rằng bằng cách nào đó linh hồn cậu lại nằm trong một cơ thể khác.

Chuyện bất khả thi thế này, có cho tiền Corwin cũng không nghĩ việc này là có thật.Chẳng lẽ lúc đó cậu dính phải lời nguyền nào đó?Corwin đột ngột bật dậy, có thể lắm!

Việc cậu đi tham chiến ngay tại nơi đó hầu như ai trong chiến đội đều biết, ở đấy cũng không thiếu người ghét cay ghét đắng cậu, có lẽ hắn đã nhân cơ hội này mà lập kế hoạch thủ tiêu cậu.Nhưng tại sao hắn lại không giết cậu luôn, mà phải đem linh hồn cậu đi nơi khác?

"Eli, cậu...

ổn hơn chưa?"

Corwin bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, cậu quên mất còn có người ở đây.

Trông cậu ta như quen biết với người cậu đang ở trong, trông cũng có vẻ thân thiết?

"À... tôi ổn, cậu là ai?"

Aaron nghe thấy Corwin lên tiếng, khuôn mặt có chút giãn ra, nhưng rồi lại cứng đơ lại.

Aaron nở một nụ cười cứng, nhẹ nhàng đẩy Corwin nằm lại xuống giường.

"Vậy là cậu thật sự không nhớ gì rồi, hầy.

Không sao, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, tớ sẽ luôn đồng hành cùng cậu."

Khuôn mặt Aaron nhanh chóng vui vẻ hơn một chút.

Corwin nhìn con người trước mặt, tậm trạng bối rối và bàng hoàng ở trong cũng rút bớt một chút, cũng may là cậu không vô tình chui vào một tên ăn mày hoặc tội phạm gì đó, vẫn còn có người ở cạnh làm bạn là được.

"Xin giới thiệu lại một lần nữa" Aaron đứng dậy, chắp tay lên ngực, thần sắc nghiêm túc, dõng dạc "Aaron, hộ vệ kiêm bạn thân, kiêm cả bảo mẫu cho thiếu gia nhà William.

Xin thề sẽ đem cả mạng sống này bảo vệ cho an toàn của thiếu gia và không để ngài phải chịu bất cứ nguy hiểm nào!" mặc dù đã để cậu bị thương đến mất trí nhớ...Corwin nhìn biểu cảm của Aaron, thầm cảm thán cậu trai này đúng là vừa trung thành vừa ngốc nghếch, nhưng không sao, vậy cũng là được rồi, một hộ vệ ngốc nghếch cũng là đủ với cậu, không cần tìm cách che dấu bản thân quá gay gắt.

"Tôi biết rồi, cậu mau ngồi lại đi" Corwin nóiThông tin mới vừa được Corwin xác nhận, vậy là cậu hiện tại có lẽ tên là William Eli, là một thiếu gia nhà giàu và có một hộ vệ cho riêng mình.

Tên nhóc này yếu đuối tới nỗi cần cả hộ vệ riêng cơ à, Corwin cảm thấy thật thất vọng khi đã lớn như thế này còn cần hộ vệ, đúng là nỗi ô nhục đối với những người ở thế giới của cậu mà.Khoan đã, Corwin quên mất một vấn đề, đây là nơi nào?

"Đây là đâu?"

Corwin hỏi.

Aaron ngẩn ra, một lúc sau mới trả lời lại -"Đây là bệnh viện Eli à" nói xong còn giơ tay ra chỉ vào xung quanh.Corwin không bị ngu, cậu thừa biết chỗ này là nơi khám chữa bệnh, dù nhìn hơi khác so với nơi cậu sống nhưng đại khái nó vẫn giống thế này.

"Tôi hỏi chỗ này là ở đâu, thành phố nào, tinh cầu nào?"

"A, đây là vương quốc Dafodilia, còn tinh cầu?

Không có tinh cầu nào hết Eli"Không có tinh cầu nào hết?

Xem ra nơi đây thực sự rất khác so với nơi của cậu, thời gian cũng có vẻ cách rất xa, những thiết bị xung quanh trông quá tiên tiến, nơi này cũng không có khái niệm về các tinh cầu.

Như vậy thì sẽ đỡ rắc rối hơn chút, cậu không cần tốn quá nhiều thời gian tìm hiểu mọi thứ xung quanh.

"Eli à, tớ quên béng mất" Aaron méo mặt nói "mai cậu còn một bài thi nữa, mà cậu lại như thế này, nếu còn rớt một lần nữa chắc phu nhân sẽ giết tớ và cả cậu đấy."

Aaron đau khổ cúi mặt xuống ôm lấy đầu.

Thi?

Corwin đã bao nhiêu năm không còn đụng đến sách vở nữa rồi, nơi này lại chẳng phải tinh cầu cậu từng ở, dù có thi thì đậu được ư?

Chắc chắn là không, Corwin lạnh mặt từ chối: "Vậy không thi nữa" Nghe một câu như vậy, Aaron cũng chỉ biết thầm thở dài lo lắng cho cái mạng của mình.

Dù gì thì cậu cũng không tính để Eli thi, cậu ấy đã như vậy rồi còn ép hoạt động, thân là bạn thân, hộ vệ và bảo mẫu sao lại có thể làm như thế được.

"Thôi vậy, dù sao thì phần xạ chiến cậu cũng không giỏi lắm, không thi thì sẽ có thêm thời gian luyện cho cậu, cũng tốt rồi" Aaron vừa nói vừa mở nắp chiếc cà mên ra, mùi cháo thoang thoảng bay tới mũi Corwin làm bụng cậu đang im lìm lại có xu hướng réo lên.Tuy nhiên, Corwin vừa nghe cái gì.

'Thi xạ chiến' á!?Đấy chẳng phải là nghề của cậu à??Corwin mặc xác cái bụng đang phản kháng của mình, nhanh chóng nắm lấy tay Aaron: "Thực ra thì, tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ thi" Aaron bất ngờ trước sự thay đổi đến chóng mặt của tên thiếu gia này, nhưng cậu thay vì vui vẻ vì Eli đã chấp nhận, Aaron lại từ chối.

"Không được đâu Eli, cậu còn bị thương, dù gì đi nữa cậu vẫn phải nằm nghỉ ngơi, tớ có thể thông báo cho bà chủ biết cậu không thi được là ổn thôi mà."

Aaron nóiCorwin hận không thể túm lấy đầu Aaron mà lắc, cậu ta nghĩ làm sao vậy, một tên nghiện súng như Corwin chẳng lẽ lại vì vài vết thương cỏn con này mà bỏ qua cơ hội ư.

Vả lại, cậu rất tò mò xem súng ở nơi này sẽ trông như thế nào, uy lực ra làm sao, có loại súng liên kết với linh hồn hay không, như cây Thánatos của cậu hồi trước.Tiếc rằng, cho dù Corwin có nói bao nhiêu, Aaron vẫn làm lơ.

Cậu là hộ vệ của Eli, những việc liên quan đến sức khỏe của Eli luôn được Aaron để lên đầu, dù cho Eli có thể sẽ giận cậu nhưng cậu vẫn không muốn Eli lại gặp nguy một lần nào nữa.Nhìn thấy biểu tình dù có nói ngả nói nghiêng, lòng Aaron vẫn vững như kiềng ba chân kia, Corwin đành ngậm miệng lại, nhưng làm gì có chuyện cậu sẽ bỏ qua cơ hội này.

"Vậy thì... cùng đánh cược không...

ờm Aaron?"

Corwin nói "Cược?"

Aaron hỏi - "Đúng cược, nếu ta đánh bại cậu trong một trận xạ chiến, chứng minh được bản thân vẫn còn có thể cử động, ta sẽ hoàn thành bài thi được chứ?"

Aaron cạn lời nhìn Corwin, cậu thở dài nói: "Cậu không thể đánh bại tớ đâu, cậu đã thua biết bao lần rồi chứ"Corwin nhếch môi, quay trở về giường: "Cứ chờ đấy" Aaron nhìn dáng lưng người kia, đau đầu suy nghĩ, đã thua bao nhiêu rồi cơ chứ, cậu ấy vẫn còn thách thức được cơ à?

"Kệ cậu đó" Aaron đem chén cháo qua -"Mau ăn cho xong đi, không thì bà ấy lại mắng tớ nữa mất."
 
[Đm] Endless
Third bullet


Sau khi đã đánh chén xong bát cháo Aaron mang tới, một loạt tiếng chân bỗng vang tới.

Xoạch, cánh cửa phòng mở ra.

"Eli!"

Một người phụ nữ trông khá trẻ, cô ấy có mái tóc nâu, mang một chiếc đầm bó màu vàng và chiếc mũ lưới cùng màu với cái đầm.

Khuôn mặt cô vì chạy mà thấm lớp mồ hôi mỏng, dù thế vẫn không làm phong thái của một quý tộc giảm bớt đi chút nào.

"Phu nhân Aurelia" Aaron bỗng nhiên đứng thẳng, cúi người chào người phụ nữ kia.Aurelia cũng nhẹ gật đầu đáp lại Aaron rồi nhanh chóng chạy lại về phía Corwin.

Bà lo lắng vuốt ve khuôn mặt Corwin hỏi han: "Eli, con có sao không, con có nhớ ta là ai không?"

Corwin ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần sát ngay trước mắt này.

Cậu đoán người phụ nữ này là mẹ của tên nhóc Eli này.

Corwin không biết, dù sao cậu cũng đang trong tình trạng "mất trí nhớ" nên dù nói không cũng chẳng sao.Aurelia nhìn cái lắc đầu của con trai mình, trong lòng đau như cắt, có người mẹ nào còn bình tĩnh khi đứa con mình yêu thương không còn nhận ra mẹ nó là ai cơ chứ.Nước mắt Aurelia muốn tuôn ra, nhưng bà đã kìm nó lại, giờ không phải lúc để bà khóc lóc, bác sĩ nói còn có thể lấy lại kí ức được, bà chỉ cần cố gắng một chút.

"Không sao, không sao, ta là mẹ của con.

Con cũng có một gia đình nữa, khi nào về nhà, ta sẽ mang con đi nhìn xung quanh một lần nữa, nhé?"

Giọng nói bà có chút nghẹn ngào, bàn tay mịn màng của bà bao quanh lấy đôi tay cậu, cảm giác ấm áp này làm Corwin hơi ngẩn ra một chút.

Sau khi bình tĩnh hơn, Aurelia nhẹ đưa tay xoa đầu Corwin rồi xoay người, thần sắc nghiêm túc nhìn Aaron:

"Lần này cậu đã phạm lỗi quá nghiêm trọng khi để chủ nhân của mình gặp nguy hiểm.

Ta không thể không sử dụng hình phạt cho cậu, nếu không tìm thấy Eli kịp thời, thằng bé có thể sẽ chết, cậu hiểu chứ Aaron Crombell" Khuôn mặt Aurelia nghiêm túc, giọng nói trở nên cứng rắn hơn.Aaron hiểu, cậu không có ý định trốn tránh trách nhiệm, việc phu nhân trách phạt cậu thay vì đuổi cậu đi cho thấy cậu vẫn còn có thể sửa sai, vậy đã quá đủ rồi.

Aaron nhanh chóng quỳ xuống, nghiêm chỉnh nhận lỗi "Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này khi có chồng ta sau, bây giờ cậu mau đưa Calliope tới đây, con bé chắc đã chuẩn bị sẵn sàng tại nhà rồi" Aurelia thả nhẹ đôi lông mày căng chặt, ra lệnh cho Aaron.

Bà không trách cậu nhóc này, nhưng bà không thể không cứng rắn, cũng may là Eli chỉ bị thương nhẹ, nếu cậu ta mang về cho bà một cái xác, bà không biết phải làm như thế nào nữa.Corwin im lặng nhìn Aaron rời đi, rồi lại nhìn về người phụ nữ kia.

Bà ta tìm lí do cho Aaron rời đi để cậu ta không còn thấy quá áp lực à.Một tính cách thật hiếm hoi, thay vì nổi điên rồi trách mắng, bà ấy lại lựa chọn việc bình tĩnh đưa ra quyết định như vậy.

Corwin rất ít nhìn thấy một người có chừng mực và tinh tế như thế từ khi gặp đội trưởng.

"Con đã ăn gì chưa Eli, Aaron mang cháo tới cho con rồi chứ?"

Aurelia hỏiCorwin gật đầu, Aurelia nở một nụ cười nhẹ, bà đưa tay ôm lấy Corwin rồi vuốt lấy mái tóc cậu.

"Vậy được rồi, ta cần phải đi gặp ngài Sean, con ở đây nhé, Calliope sẽ tới đây nhanh thôi, con bé là em gái con, đừng cư xử với nó lạnh nhạt quá, con bé yêu con lắm" Aurelia thủ thỉ.

Bà hôn lên trán Corwin rồi đứng dậy rời đi.Corwin im lặng nhìn theo hình ảnh người phụ nữ đó dần khuất sau hành lang, vậy là bây giờ cậu sẽ phải sống một cuộc sống thay thế cho Eli, có một gia đình và phải làm tất cả thay cho cậu ta.

Còn lí do vì sao, Corwin chưa biết.

Cậu chỉ có thể nghi ngờ bản thân dính lời nguyền mà thôi.Khoảng 10 phút sau, Aaron quay trở lại, bên cạnh cậu ta là một cô bé trông khoảng 5 tuổi với mái tóc ngắn màu nâu, trên tay mang theo một chiếc giỏ đựng trái cây, đôi mắt to tròn màu đen nhìn thẳng vào cậu.

Calliope vừa nhìn thấy anh của cô bé, đôi mắt ngay lập tức rớm nước.

"Anh Eli ơi" Calliope chạy tới ôm chầm lấy Corwin, dụi mặt vào lồng ngực anh mà khóc.

Mặt Corwin nhăn lại, đầu cô bé đang chạm vào vết thương ngay lồng ngực của cậu, nước mắt cũng thấm qua lớp áo làm vết thương cậu đau xót.Aaron thấy cậu thay đổi biểu tình, lập tức chạy tới bế Calliope lên.

"Tiểu thư, Eli đang bị thương, ngài đừng ôm cậu ấy chặt như vậy, sẽ đau lắm" Aaron nhẹ giọng dỗ dành cô bé.

Calliope nghe vậy, đưa cánh tay bé xíu ra lau đi nước mắt, mũi còn sụt sịt một chút nhưng cô đã ngừng khóc rồi, cô không muốn anh trai phải đau.

"Anh Eli à, anh có bị đau không, Calliope không khóc nữa, anh không bị đau nữa nhé" Giọng nói trong veo của cô bé cất lên, Corwin cũng không quá đau đớn, cậu mỉm cười đáp lại: "Anh không đau nữa, Calliope đừng lo" Calliope nhảy xuống khỏi Aaron, lon ton chạy đến bên Corwin đưa tay nắm lấy vạt áo cậu.

Cô bé lấy một bông hoa anh thảo từ trong túi rồi đặt nó vào tay Corwin.

"Calliope tặng anh Eli, anh Eli nhớ khỏe lại nhanh nhé, Calliope sẽ đợi anh cùng chơi nấu ăn với Calliope" cô bé vừa nói vừa ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn Corwin.Tiếng mở cửa phát ra, Corwin giật mình nhìn về phía cửa thì đã thấy "mẹ" cậu đứng ngay đó, bà tiến vào, đưa tay bế lấy Calliope, đội thêm chiếc nón lên cho cô bé "Eli à, bác sĩ Sean bảo tốc độ hồi phục của con khá nhanh, con có thể rời viện khoảng 3 ngày nữa.

Nhớ ăn uống nghỉ ngơi cho đàng hoàng" rồi lại quay sang Aaron "Aaron, cậu phải ở đây chăm sóc cho Eli, đến khi thằng bé rời viện thì hình phạt của cậu sẽ bắt đầu.

Đừng làm ta thất vọng"Nói rồi, bà cùng Calliope tạm biệt Corwin rồi rời đi, bà ấy bảo trong nhà có chút rắc rối cần người giải quyết nên phải về sớm, trước khi đi còn hôn lấy má cậu.

Corwin nhìn theo cả hai rời đi qua cửa sổ rồi lại thất thần Thật là bức bối, mình muốn ra ngoài.....Sáng hôm sau Corwin quyết định dạo quanh phía ngoài bệnh viện, nơi này đúng thật là khác xa so với nơi của cậu, vừa nãy cậu lại gặp cả cửa tự mở, xe bọc thép biết nói và cả thứ gì đó phun ra khí lạnh, đáng sợ quá mà.Đi qua biết bao nhiêu con đường khác nhau mà vẫn chưa hết nơi để khám phá, Corwin tự nhủ rằng đây chẳng khác gì cái mê cung, không biết khi nào mới đi hết được cái chỗ này.

Trong lúc đang cảm thán sự vĩ đại của cái bệnh viện này, Corwin vô tình đi ngang qua một cái sân trống rất lớn, nơi đó có một người đang tập luyện thứ gì đó thì phải.Ơ, súng?Corwin ngay lập tức dừng lại, ghé đầu vào nhìn lén.

Người con trai tóc xanh kia đem chiếc súng khá nhỏ lên nhắm vào tấm bia ngay trước mặt, Corwin đoán đây có lẽ là người đã tập từ rất lâu rồi.Đường nòng súng của anh ta rất thẳng, tay cầm vững, ánh mắt không bị rung động, chỉ có những người lão làng mới làm được thôi, rất tốt!

Corwin gật gù khen ngợi, nhìn những nhân tài như vậy cũng làm cho Corwin vui vẻ trong lòng rồi.Đoàng!Blane nheo mắt nhìn tấm bia, rồi từ từ lại gần nó.

Không được, vẫn còn hơi lệch tâm một chút, có lẽ cần phải điều chỉnh thêm.

Cậu xoay người toan thực hành thêm một lần nữa thì khóe mắt lại vô tình liếc trúng thân hình đang thập thò ở cửa, đem súng gác lên vai, cậu gọi với: "Ê"Corwin đang bận đánh giá đường bắn vừa rồi nên không cẩn thận để bị phát hiện, cậu ngơ ngác nhìn cái người đang vẫy tay về phía cậu.

Cậu ta gọi mình à?

Corwin chỉ tay về phía mình, nhìn thấy người kia gật đầu mới bối rối mà tiến lại gần.Blane nhìn tên nhóc đang tiến tới kia cho đến khi cậu đứng cạnh anh, thầm nghĩ sao cậu ta lại lùn quá như vậy, chỉ đến ngang vai anh là cùng.Ánh mắt Corwin từ khi bước tới hầu như chỉ đặt trên cây súng, cấu tạo của nó lạ quá, nhìn không giống như những loại súng cậu từng nhìn thấy qua.

Nó trông bé hơn nhiềuTrông thấy tên trước mắt có hứng thú với món đồ mình đang cầm, Blane đem nó giơ ra trước mặt Corwin.

"Muốn thử à?"

Blane hỏiCorwin nghe vậy, nhanh chóng gật đầu.

Cậu nhận lấy cây súng từ Blane, săm soi, kiểm tra toàn bộ mọi thứ từ trên xuống dưới.

Nhìn vẻ ngoài thì khác thật, nhưng theo mình thấy, hình như cách hoạt động của nó đơn giản hơn thì phải?

- Corwin nghĩ "Cậu chỉ tôi cách sử dụng được không?"

Corwin đem cây súng đến trước Blane, ánh mắt ra hiệu giúp đỡ.

Blane nhìn Corwin một cách tò mò nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ đưa tay ra hướng dẫn: "Lần đầu bắn?

Vậy để anh đây giúp cậu, cầm vào tay cầm, lên đạn, thẳng tay, ngắm vào tấm bia đằng kia rồi bóp cò...

đây, hiểu rồi chứ?"

Blane vừa thực hiện các động tác, vừa tận tình chỉ cho Corwin cách khởi động khẩu súng ngắn.

Đoàng!Viên đạn ghim vào vòng 10 của bia ngắm, từ nãy giờ Corwin nhìn theo, vừa gật đầu đáp lại vừa ghi nhớ toàn bộ thao tác của Blane nên rất dễ phân tích được tất cả từ cây súng này.

Nó chắc chắn dễ dàng hơn câyThánatos của cậu nhiều.

"Vũ khí bản mệnh của cậu có không?"

Corwin hỏi, cậu không chắc nơi này có thứ gọi là súng bản mệnh hay không, nhưng cậu muốn hỏi thử.

"Vũ khí bản mệnh, ý cậu là vũ khí linh hồn ư?

Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Blane hỏiVậy là ở đây cũng có vũ khí bản mệnh rồi, Corwin mừng thầm, mong rằng nếu may mắn thì cậu sẽ nhận được loại súng khác, cây Thánatos mạnh thì mạnh, nhưng rốt cuộc chả làm được gì ngoài hại chủ.

"Này, có nghe tôi nói không" Blane quơ tay trước mặt Corwin, Corwin nãy giờ đang mãi suy nghĩ nên cũng không để ý câu hỏi vừa rồi của Blane, cậu đành phải hỏi lại: "Xin lỗi, cậu nói gì thế?"

"Cậu bao nhiêu tuổi, thường thì tầm 8 tuổi đã được giám định tư chất rồi, sao còn hỏi về vũ khí linh hồn?"

Blane thắc mắc.Corwin không biết, cậu không biết tên nhóc Eli này bao nhiêu tuổi, nhưng nếu giờ bảo không biết thì có quá ngang ngược không?

"Ờ, bằng tuổi cậu?"

Corwin nói đại.

"17?"

Blane nhìn từ trên xuống cơ thể Corwin, tên này mà 17 tuổi, khó tin thật đấy.(cấm tiệt mới 17 tuổi mà cầm súng bắn đoàng đoàng nhé, mà 17 hay 87 gì cũng không được, chỉ là truyện thôi, giả hết, đừng bị ảo đấy)Corwin mặc xác tên kia có tin hay không, cầm chiếc súng ngắn trên tay hướng về phía tấm bia, nhắm một bên mắt, tình thần tập trung cao độ, miệng hỏi: "Tôi thử nhé" Không để Blane đáp lời, ngón tay Corwin bóp cò, tiếng súng va đập vào các bức tường xung quanh, viện đạn lao với vận tốc âm thanh xuyên thẳng vào tấm bia kia, ghim chặt vào vòng số 9.'Không quen' Corwin vẩy vẩy tay, lực giật cũng thật mạnh, hình như mạnh hơn súng tập luyện của cậu thì phải.

Corwin nhìn ngắm làn khói bay ra từ nòng súng, trả nó về tay Blane.

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ, bây giờ tôi cần phải quay về, chúc cậu một ngày tốt lành" Corwin cúi người chào rồi quay lưng rời đi, cậu đi khá lâu rồi, lỡ 'mẹ' cậu bắt gặp thì phiền lắm, lần sau mượn của Aaron nghiên cứu cũng được.Ánh mắt Blane thẫn thờ nhìn tấm bia ghim viên đạn vừa nãy kia, đấy là lần đầu bắn súng à?Làm sao lại có thể chứ, lần đầu mà đạt được bằng với số điểm của mình?

Không thể nào, làm sao cậu ta làm được, cậu ta chắc chắn đã nói dối, đây không phải lần đầu cậu ta cầm súng.Tâm trí Blane hoàn toàn bị kéo vào phát bắn vừa rồi của Corwin nên không để ý việc người đã rời đi, đến lúc quay lại thì không còn thấy một bóng người.Blane ngơ ra nhìn về phía cửa, lại cúi mặt nhìn về chiếc súng trong tay.
 
[Đm] Endless
Fourth bullet


"Rốt cuộc cậu vừa ở đâu về vậy Eli, tớ tìm khắp nơi mà không thấy" Aaron hớt hải chạy đến.Qua 3 ngày tại bệnh viện, Corwin chính thức được hưởng thụ cảm giác của mấy tên nhà giàu là như thế nào, chỉ cần nằm im một chỗ ra lệnh là muốn gì được nấy.

Với một tên lười biếng cực độ như Corwin thì đây chẳng khác nào thiên đường.Đáng tiếc, cậu phải về lại "căn nhà" hiện tại của cậu, không ngoài dự đoán của Corwin, cái gọi là "nhà" này cũng chẳng khác gì tòa lâu đài đối với cậu, mà hình như đối với mấy người kia, chỗ này vẫn còn nhỏ thì phải?Lúc Aaron đến tìm Corwin, cậu đang đi lạc trong chính căn nhà này, chỗ nào cũng có đường đi, đường chia 3 chia 7 cậu không cách nào tìm được lối ra nên rốt cuộc lại lạc mất.

"Lỗi tớ, tớ quên mất cậu không còn nhớ được nhiều chuyện, đây, đi theo tớ, để tớ dẫn về cậu về phòng."

Aaron mang theo Corwin đi ngược lại, rẽ thêm một vài hướng thì rốt cuộc cũng tới nơi.Corwin bước vào phòng của Eli, phòng cậu ta phải rộng gấp 2-3 lần căn phòng cũ nát ngày xưa của cậu.

Xung quanh cũng được trang trí khá đẹp, tuy nhiên không hợp khẩu vị của Corwin xíu nào.Dù sao cũng không phải phòng của cậu, thay đổi thì không hợp phải lắm, đành mặc kệ vậy.Aaron nhìn Corwin nhảy thẳng lên giường đánh một giấc ngon lành, lắc đầu đem đồ đạc của Eli cất vào chỗ của chúng, đưa tay kéo chăn lên đắp cho Corwin rồi nhẹ nhàng rời đi....Co_in, _a _i_ l_i ---- Ngươi là ai?T_ s_ __u _m_m __ _____ _h__ ...

Chíp chípTiếng chim hót vang lên , âm thanh bay cùng gió thổi vào đôi mi đang nhắm của cậu trai đang ngủ kia.

Khung cảnh rất đỗi bình yên lại bị một tiếng đập cửa phá hỏng tất cả.

"Anh Eli!

Anh Eli ơi!"

Corwin mở bừng mắt, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.Đây là đâu?Sau một khoảng, Corwin mới dần tỉnh lại từ cơn ngái ngủ, cậu xoa mái tóc nâu xù lên của mình, loạng choạng bước ra khỏi giường.Calliope cầm trên tay một đĩa bánh rán mật ong, cô hớn hở gõ cửa phòng anh trai cô bé, mẹ bảo là anh Eli đang bị bệnh không khỏe, vậy nàng sẽ mang bánh tới cho anh trai ăn để anh không còn bệnh nữa.Vừa mở cửa đã nhìn thấy cô em gái nhỏ của Eli, thật sự, Corwin không thích trẻ con cho lắm, cậu từng bị một đám nhóc chọi đá vào con mèo của cậu rồi khiến nó bị thương, từ lúc đó đến giờ, Corwin không còn muốn liên quan gì tới bọn trẻ con cả.Nhưng cô bé này hiện tại lại là em gái của cậu.Corwin đưa tay kia đỡ lấy đĩa bánh, tay còn lại miễn cưỡng xoa lên mái tóc của Calliope "Anh cảm ơn Calliope, bây giờ em xuống cùng với... mẹ đi nhé, anh đang có việc bận một chút, anh sẽ ăn cái bánh này sau được chứ?"

Corwin vừa xoa đầu Calliope vừa nói.Calliope hưởng thụ cái xoa của Corwin, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Corwin trông theo hình bóng cô rời đi, quay người trở lại vào phòng, đặt cái đĩa lên chiếc bàn gần đó, cậu không có ý định ăn nó.Cậu ghét đồ ngọt.---Đến chiều, Corwin mới lại thức dậy, cậu nhanh chóng lục lọi, tìm đồ để thay rồi bước ra khỏi phòng.

Cậu đã ghi nhớ đường để ra khỏi đây hôm qua rồi, việc khám phá tòa lâu đài này để sau, Corwin bây giờ muốn nhìn xem ở xung quanh bên ngoài trước đã.Đi một vòng quanh, Corwin thấy mọi thứ cũng khá bình thường, ngoại trừ việc lại có thêm mấy con bọc sắt đi đi lại lại ra thì tất cả đều như một tòa lâu đài bình thường.

"Eli!"

Corwin nghe thấy tiếng gọi của Aaron từ đằng xa, quay đầu lại thì thấy cậu ta trên tay đã cầm theo hai cây kiếm và hai khẩu súng.

"Còn nhớ lời đánh cược của hai ta chứ, tớ sắp phải đi lãnh phạt rồi, mau hoàn thành cho xong nào"Cậu ta vừa nói vừa quay lưng bước đi, Corwin nhìn vào cây kiếm Aaron đang đeo không nói một lời.--- "Nếu bây giờ cậu đánh cùng tớ thì tớ cũng sẽ chỉ thắng lâu hơn một chút mà thôi, mau nhận thua đi Eli à" Aaron giơ kiếm, chĩa vào CorwinTừ này đến giờ Corwin không thèm đếm xỉa đến lời Aaron, cậu đứng im tại đó, trên tay cầm độc cây súng Aaron mang tới, kiếm thì đã bị cậu quẳng đi rồi.

"Sao cậu không sử dụng kiếm?"

Aaron hiếu kì nhìn về phía cây kiếm nẳm chỏng chơ đằng kia, hỏi.

"Chúng ta cược là xạ chiến mà, không cần dùng kiếm" Corwin đápAaron ngẩn ra, chẳng phải Eli giỏi cận chiến hơn xạ chiến sao, lần nào cũng yêu cầu cả hai loại vũ khí để lập kế hoạch khiến cậu mắc bẫy mà?Dù sao Eli đã nói thế thì Aaron cũng đành tuân mệnh, đặt thanh kiếm ở một nơi khác rồi quay lại đối mặt với cậu chủ của cậu.Không khí trong sân tập luyện căng thẳng dần theo nhịp độ trái tim của Aaron, không hiểu sao cậu cảm thấy lần này lại khác hoàn toàn so với những lần trước, khí thế của Eli hình như trở nên khác hơn, đầy mạnh mẽ và quyết liệt.Corwin lạnh lùng nhìn Aaron, trong chiến trường hay bất cứ trận chiến nào, sự tập trung và cống hiến hết mình mới là sự tôn trọng dành cho đối thủ, sàn đấu và cả vũ khí của bản thân.

Trải qua trăm các cuộc chiến khác nhau đã rèn cho Corwin tính cách này.

Dù trước mặt có là ai, cậu cũng sẽ làm hết mình.Tiếng sáo vang lên, Aaron nhanh chóng thu hồi lại cảm giác sợ sệt này, giương súng lên.Bằng!Đồng tử Aaron co rút lại, viên đạn đỏ bay thẳng vào trán Aaron trong khi cây súng của cậu vẫn đang nằm yên lặng trên tay, ngón tay trỏ còn cả nửa khoảng cách để bóp có thành công.Corwin nhìn người đối diện, nhẹ nhàng thả tay xuống, bước lại gần Aaron, rút cây súng trên tay cậu ta ra, thì thầm: "Tôi thắng" rồi rời đi, mặc kệ Aaron đang la oai oái phía sau.....

"Đây là trường Aither?"

Corwin ngước nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt, thật ra cậu cũng không quá bất ngờ với độ khổng lồ của nơi này sau khi nhìn thấy "ngôi nhà" của Eli.Sáng nay, cậu đã phải rất cố gắng mới lết được cái thân tàn tạ này rời khỏi giường, dù 'mẹ' cậu có liên tục lo lắng rồi mong muốn cậu nên ở nhà nghỉ ngơi nhưng Corwin vẫn muốn rời đi.Hôm qua Eryk nói cậu đã hai lần trượt bài thi này rồi, dù cho Corwin không phải là tên ăn hại nào đó đã rớt tận hai lần, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn phải có chút nghĩa vụ giúp người ta, dù gì cậu đang chiếm thân xác của người ta mà.Corwin xoay đầu nhìn ngó xung quanh, xung quanh đầy ự người, có một ít biểu hiện khá tự tin, còn lại hầu như cũng không khác gì gà mất cánh.Một luồng gió nhẹ thoảng qua, mùi thơm thảo mộc thoang thoảng bay trong gió.

Từng sợi dây leo bỗng chui từ dưới đất lên, tụ lại thành một cái kén.Ánh sáng lóe lên từ bên trong, lớp dây bao xung quanh dần tách ra, lộ thân hình của một Dryad với mái tóc xanh biếc cùng khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người.Dryad đó nhẹ nhàng mở đôi mắt trong veo kia ra, lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt tất cả những người ở đây.

Khi đôi mắt kia chạm tới Corwin, cậu nhanh chóng nhận thấy một luồng sức mạnh vụt vào cơ thể mình rồi lại nhanh chóng lui ra.Phép dò xét.Loại phép thuật thăm dò thực lực của đối phương, nó còn có thể cho thấy đấy có phải cơ thể thật sự của một người hay không mà chỉ là một lớp da người bọc bên ngoài.

Một phương pháp phổ biến trong bảo đảm an ninh.Corwin khá lo lắng bản thân có bị phát hiện hay không, dù gì thì tình hình của cậu cũng không khác gì một cái túi da mất linh hồn cả, nếu bị Dryad kia phát hiện, có lẽ cậu sẽ gặp phải khá nhiều rắc rối.

Cũng may Dryad kia dường như cũng không nhận ra điều gì bất thường, anh ta bước ra khỏi cái kén lá kia, đưa tay chạm lên ngực, cúi chào.

"Chào mừng những thí sinh còn lại của Dafodilia, hãy gọi ta là Walter, Dryad canh giữ cánh cổng của Aither.

Đây có lẽ sẽ là lần đầu cũng như lần cuối của một vài người trong các bạn được phép bước vào đây, mong rằng các bạn sẽ hoàn thành thật tốt bài kiểm tra cuối cùng"Walter quay người, đưa tay chạm nhẹ lên vết vằn trên cánh cổng, từng luồng sáng di chuyển từ vị trí tay của anh lan rộng ra, tạo thành hình một bông hoa kì lạ.Ruỳnh.

Cánh cổng dần dần mở ra, một con đường tối tăm hiện ra trước mắt tất cả bọn họ.

Nhìn nó trông rất đáng sợ và nguy hiểm, Corwin thậm chí còn ngửi được một chút mùi máu.Cậu rất mẫn cảm với máu, lúc trước sử dụng Thánatos đã phải hít mùi máu không biết bao lần, làm sao có thể quên được cái mùi tanh tưởi đó.

"Chúc mọi người thành công" rồi Walter biến mất sau tán cây.Mọi người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt sợ hãi, đôi chân họ run rẩy, họ muốn chạy, nhưng không ai dám nhích một bước.Người may mắn có cơ hội được vào Aither chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu bọn họ chạy trốn, không biết còn có thể làm lại được hay không.

Một cái đầu xanh bỗng chốc bước ra từ đám đông, anh ta lấy tay gạt chiếc mắt kính trên mũi rồi đưa tay vuốt tóc ra sau.

"Anh Blane, anh tính đi vào đó thật ạ" "Nhìn trông nguy hiểm quá đi" "Đúng đấy, đúng đấy ạ"Một vài giọng nữ phát ra, có vẻ như đều hướng đến cái người tóc xanh kia, Corwin đem mắt nhìn sang thì mới nhận ra đó chính là tên nhóc lần trước cậu đã gặp ở bệnh viên.Blane nhếch miệng, quay đầu nháy mắt một cái với đám con gái vừa rồi khiến bọn đó hú hét ầm trời, góp phần xóa tan đi cảm giác nặng nề của đám đông kia.

"Các em cứ việc nhìn tôi, tôi sẽ đứng nhất trong cuộc thi lần này cho các em xem, làm sao có thể để các cô gái xinh đẹp đây thất vọng chứ phải không?"

Giọng điệu ngả ngớn của tên kia làm Corwin phải ngậm lại lời gọi anh ta lại, cậu không ngờ tên trông có vẻ tốt tính kia lại là một tên mê gái, vừa nãy cậu còn muốn đi chung với anh ta, nhưng giờ chắc cậu đi một mình thì hơn.Tuy nhiên, cậu tránh người ta chứ người ta không tránh cậu, Blane vừa trông thấy cậu, hai mắt liền phát sáng mà chạy tới, bỏ lại dàn em gái đằng sau.

"Cậu bạn đằng kia!"

Blane chạy tới, chặn trước mặt Corwin.Corwin ngán ngẩm nhìn anh ta, nhìn cả dàn em gái đang chạy tới sau lưng mà thở dài, méo mặt chào hỏi: "À... lại gặp nhau rồi..."

Corwin nhàn nhạt nói.

"Đây là ai vậy Blane" "Em chưa từng gặp cậu ta bao giờ cả"Các cô gái kia đánh giá Corwin, họ không nghĩ người trông có vẻ bình thường như thế này lại là người quen của anh chàng lãng tử nhất cái Dafodilia này. (láo đấy, bọn nó mê trai thôi, thằng này tuổi l) Blane vui vẻ đáp: "Người quen thôi, cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?"

"Nhìn cậu ta yếu xìu à, làm sao có thể đi cùng chúng ta?"

"Cậu ta sẽ kéo chân sau của anh đó, Blane" "Các cậu đừng nói bậy, cậu bạn đây mạnh lắm đấy" Blane nói, ánh mắt anh ta quét từ trên xuống dưới CorwinCorwin lắc lắc đầu,vội vàng hùa theo với lời nói của các cô gái kia: "Họ nói đúng đấy, tôi yếu lắm, sẽ kéo chân sau của cậu"Blane nghe giọng nói chán nản kia của cậu, liền đưa tay ôm lấy bả vai Corwin.

"Chán thế, cậu sợ à?"

Blane hỏi "Cũng không hẳn là sợ" Corwin nóiNghe vậy, Blane không hề chần chờ mà lập tức kéo cậu đi vào đường hầm tối om kia, vừa đi vừa nói: "Haha, không sợ là tốt rồi, tôi có nhiều điều muốn hỏi cậu từ lần kia lắm, không ngại thì đi cùng tôi?"

Miệng Blane hỏi, nhưng chân đã dẫn Corwin cùng đi rồi, Corwin lười không thèm từ chối nữa, chỉ im lặng mà theo sát anh ta.
 
[Đm] Endless
Fifth bullet


"Cậu tên gì, từ lần đó tôi vẫn chưa biết tên cậu" Blane vừa nhìn ngó xung quanh, vừa tám chuyện cùng Corwin.Khung cảnh bên trong hang động này chẳng giống gì so với cảnh hồi nãy bọn họ thấy cả, nơi này phải nói là cực kì đẹp, tràn ngập hoa, hoa mọc khắp nơi, mọc cả trên tường đá cứng ngắcCó lẽ cái hang đó chỉ là một cánh cổng đa chiều, thảo nào từ nãy đến giờ Corwin không nghe thấy được thêm tiếng chân nào ngoài 5 người bọn họCorwin thờ ơ nhìn về phía trước, cậu đang bận nghĩ về một số việc nên không để ý đến câu hỏi của Blane.

Blane trông thấy Corwin đang ngẩn người, liền nhoài qua, nhéo một bên má cậu.

Mềm ghêCorwin hoàn hồn, đưa tay xoa bên má đã bị véo đỏ ửng, giương đôi mắt khó hiểu nhìn Blane.

Blane nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của Corwin, hỏi lại một lần nữa: "Tên cậu là gì" "Co...

Eli"Corwin nhẹ giọng sửa lại, suýt nữa thì cậu đã thốt ra tên thật, cũng may là cậu kịp kiềm lại.

Blane nghe vậy, nhanh chóng nở nụ cười lớn, lại một lần nữa ôm lấy bả vai cậu, vỗ vỗ lưng như hai người chiến hữu.

"Eli à, tôi là Blane, rất vui được làm bạn cùng cậu"'Tôi còn chưa nói sẽ kết bạn cùng cậu, và nữa, đừng ôm tôi, mau về với dàn em gái của cậu đi kìa'.

Tất nhiên Corwin sẽ không nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ giữ im lặng, ậm ừ cho qua.

"Lần đó... không phải là lần đầu của cậu đúng chứ" Giọng nói của Blane bỗng trầm xuống một chút, cậu nhìn sang Corwin, cất tiếng hỏi.

"Lần đầu" Corwin không mặn không nhẹ đáp, đôi mắt cậu từ nãy giờ luôn nhìn thẳng về phía trước, cậu đang phán đoán xem đằng trước sẽ có những cái gì đang đợi chờ.

Nhìn cái hang này này có vẻ vô hại, nhưng cái mùi tanh lòm của máu lởn vởn trong không khí đã bán đứng nó, chắc chắn sẽ phải có cái thứ gì đó rất nguy hiểm.Blane ồ một tiếng, im lặng nhìn lướt qua khuôn mặt của Corwin rồi không hỏi gì thêm.

Anh ta bỗng nhiên cười to: "Haha!

Eli, cậu đúng là lạ lùng mà, làm bạn với cậu chắc sẽ vui lắm đây"Suốt quãng đường sau, Blane cũng không còn nói gì quá nhiều với Eli, cậu ta cùng dàn em gái hái hoa, ngắm cảnh, lâu lâu lại phá lên cười.

Corwin nhìn bọn họ đang chơi đùa vui vẻ cũng chẳng nói gì, dù sao vui vẻ một chút rồi tí la hét sau cũng được.Bởi vì giờ có chuyện rồi đây.Từng bông hoa nằm im lặng dưới mặt đất bỗng dưng thổi ra hàng loạt những bụi phấn màu trắng dày đặc, Blane cùng các cô gái chưa kịp phản ứng thì Corwin đã ngay lập tức túm chặt lấy mũi của cậu, lớn giọng nói: "Đừng ngửi"Tuy nhiên, cô gái váy xanh đang cầm một bó hoa trên tay, đám bông đó thải vào mũi cô một lượng lớn phấn hoa làm cô lập tức ngất xỉu.Blane nhanh mất đưa tay đỡ lấy cô gái đó, đặt cô nằm xuống lớp cỏ kia, bịt chặt mũi rồi hỏi: "Bài thi tới rồi à"Corwin không đáp, cũng không để ý tới cô gái đã ngất kia, cậu biết loại phấn này nhiều khả năng vô hại, nếu nó có độc thì độ khó của bài thi này quá nguy hiểm rồi, chắc hẳn ngôi trường này đọc ác tới mức đó đâu.

Blane cũng có chung ý nghĩ với cậu, anh ta nhờ hai cô gái còn lại ngồi canh chừng, xoay người đứng cạnh Corwin.

"Để tôi đoán, sẽ có một con quái vật nào đó bay ra ngoài và chúng ta sẽ phải giết nó?"

Corwin không nói gì, chỉ âm thầm đem cây súng được Aaron chuẩn bị cho cầm trên tay, điều chỉnh thành tư thế chiến đấu.

Blane không nghe thấy câu trả lời, cũng chỉ nhún vai rồi cầm một tay kiếm, một tay súng, dựa vào lưng Corwin, nhếch môi cười: "Cậu đoán xem nó có mạnh không, còn tôi đoán là...."

Một lưỡi chém từ thanh kiếm của Blane bay thẳng xuống ụ đất trước mặt, từng luồng chất nhầy màu tím phun ra, mặt đất cũng dần rung lắc dữ dội.Ụ đất đó dần dần cao lên, một con mắt, hai con mắt, mười con mắt, hàng nghìn con mắt ngoi lên khỏi mặt đất.

Corwin nhìn thứ quái vật dạng như Fraok đột biến cả người toàn chỉ là mắt kia, kìm lại cơn buồn nôn trong họng, giơ súng lên bắn một phát vào một con mắt của nó.*Fraok: cócChất nhầy tím tràn ra khỏi miệng vết thương, nó rống lên, đưa cái lưỡi nhầy nhụa của nó ra hòng cuốn lấy Corwin.Cái lưỡi đó chưa kịp chạm lấy Corwin thì nó đã đứt thành đôi, Blane nhìn cái lưỡi còn ngoe nguẩy dưới đất, nhăn mặt nhìn ra chỗ khác.

"Tởm chết đi được, Eli, cậu biết phải giết cái con chết tiệt này sao không?"

Blane phẩy phẩy bớt cái thứ máu nhầy của con cóc trên kiếm, quay mặt hỏi Corwin.Corwin chịu, cậu chưa từng nhìn thấy sinh vật này bao giờ, vẫn có quái vật dạng tượng tự như con này ở nơi cũ của cậu, nhưng nó cũng rất khác, loài này còn có thể tự mọc lại bộ phận bị mất đi, cái lưỡi nó vừa bị chém đứt mà giờ đã mọc lại rồi.

Corwin không biết cách tiêu diệt bọn kia có áp dụng lên con này được hay không, nhưng mà không thử sao biết.Cũng may cậu đã nhờ Aaron dạy sơ lại toàn bộ thuật thức mà cậu trước đây từng học, có một vài cái có thể có ích.Corwin thầm đọc từng lời chú, cậu chạm lấy lưỡi kiếm của Blane, luồng ánh sáng đỏ thẫm phát ra từ thân kiếm, Blane hứng thú nhìn Corwin.

"Đây là gì?"

"[Phân rã] và [vô hiệu hóa tái tạo], cậu mau chém nó bằng cái này đi" "Ồ, nhưng nó có thuộc tính kháng ma pháp" Blane nheo mắt nhìn con quái vật kia.Con này có thuộc tính kháng ma pháp?

Vậy xem ra trình độ của thứ này cao hơn so với cậu nghĩ.

Corwin nghĩ ngợi một lúc rồi đưa tay ra, niệm chú thêm một lần nữa.

"Cậu cho thêm gì thế" Blane hỏi

"[Kháng giáp], như thế này có lẽ là ổn rồi" Corwin trả lại thanh kiếm cho Blane.Blane nhìn thanh kiếm trên tay mình, nó được bao phủ bởi ba luồng khí xung quanh, Blane nhìn về hướng Corwin, nhếch môi cười.

"Có vẻ cậu còn giỏi cả về pháp thuật, bữa nào chỉ dạy tôi với nhé, thầy Eli!"

Vừa kết thúc câu, Blane liền lập tức lao như bay về phía con cóc kia, chém từng vết chém lên cơ thể nó, hàng nghìn đôi mắt trên thân con cóc đồng loạt nhìn về Blane, nó kêu lên một tiếng, thềm miệng phình ra, dự định phun một lượng lớn nọc độc ra ngoài.Bằng.Corwin trên tay cầm khẩu súng của cậu và cả khẩu súng Blane để lại, cậu lạnh lùng nhìn con cóc kia, đưa tay bắn thẳng vào từng con mắt của nó.Bị tấn công từ cả hai phía, thời gian càng trôi qua, con cóc dần dần bị yếu thế hơn, đến khi dần cạn kiệt ma tố, nó ngay lập tức khởi động bộc phát.Từng con mắt trên cơ thể nó lồi ra ngoài, lăn xuống đất, nước dịch xanh chảy đầy từ mấy cái lỗ mắt đó, cái cơ thể kia dần phình to ra, Corwin thầm kêu không ổn, nhanh chóng chạy tới chỗ ba cô gái kia, mở tạo lá chắn.

"Blane! mau chạy tới đây!"

Blane cũng nhận ra có chuyện bất thường, vừa nghe thấy tiếng gọi liền chạy về phía Corwin."

Giờ sao đây, haha" Blane cười nhưng ánh mắt của cậu ta không vui vẻ một chút nào cả.Mồ hôi Corwin nhỏ xuống thảm cỏ xanh dưới chân, cậu không có loại ma pháp nào tạo giáp cả, nếu cứ thế này thì tất cả chỉ có thể bị loại khỏi bài thi thôi.Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên, cô gái tóc đen đằng sau hai người họ lên tiếng:

"Chúng ta... chúng ta, có thể kết hợp [hấp thu] và [vô hiệu ma pháp] để tạo thành kết giới, ngăn lại việc bạo phát của con quái vật đó mà."

Edna nhìn Blane nói"Cũng có thể? cậu có [vô hiệu ma pháp] không?"

Blane bất chợt hỏi CorwinCorwin quay đầu nhìn Blane, nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu.

Aaron từng muốn chỉ cho cậu một lần, nhưng rốt cuộc mẹ cậu lại xen ngang làm bài giảng bị gián đoạn, kết quả là như này đây.Khuôn mặt Blane tràn đầy thất vọng, cậu ta cắn môi, ngón tay gõ gõ xuống đất cố gắng nghĩ ra một phương án khác.

Cậu biết cách sử dụng [hấp thu], nhưng [vô hiệu] vẫn chưa chạm đến, ai mà ngờ lại cần đến nó nhanh như vây.Ngay lúc cả Corwin lẫn Blane đều muốn từ bỏ biện pháp này, Edna liền nói:"Anh Blane, thực ra em biết sử dụng [vô hiệu ma pháp] ""Thật ư, hay lắm!

Sao không nói sớm, cậu mau tạo lớp lá chắn từ cái đó đi"Giọng nói vui mừng của Blane vang lên, cậu ta đưa tay ra hiệu cho cô mau chóng thực hiện, rồi bản thân anh ta cũng bắt đầu thực hành.Đây là lần đầu Blane sử dụng dạng ma pháp kết hợp này, cậu chỉ vừa luyện nó vài tháng cách đây thôi, không biết có thể thành công hay không.Bức tường mờ nhạt trước mặt Edna bắt đầu hiện lên, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau, bao bọc xung quanh họ.Luồng ánh sáng phát ra từ dưới chân Blane, cậu ta mở mắt, đặt tay lên bức tường phép đó, đem kết hợp ra lệnh:[Consumat omnia!](Hấp thụ năng lượng ma pháp)Từng đợt rung động nguyên tử ma pháp trong không khí tăng lên, kết giới của cô gái kia cùng Blane như chiếc máy hút mà lần lượt, lần lượt hút vào từng đợt nộ phát của con quái cóc kia.Corwin ngồi bên trong kết giới quan sát tình hình, đây quả là một sáng kiến khá hay, nhưng còn một vấn đề khác.Rắc.

Một tiếng nứt vang lên, chính giữa lớp kết giới đã bị vỡ ra, khuôn mặt Blane giờ đã trắng bệch, ma lực trong cơ thể cậu không còn đủ để duy trì [hấp thu] nữa.

"Anh Blane, anh ổn chứ?"

Edna lo lắng hỏi, cố gắng nạp thêm năng lượng vào lớp kết giới nhưng dường như không đủ.Ngay khoảnh khắc lớp kết giới nát vụn, mọi thứ bỗng nhiên dừng lại, Corwin còn có thể thấy lớp hơi nước như đông cứng trên không trung.Hình ảnh Walter bỗng hiện ra đằng xa, anh ta chỉnh lại chiếc kính một mắt kia, phất tay một cái mọi thứ xung quanh đều đồng loạt biến mất.Cả 4 người bọn họ sững sờ nhìn Walter quần áo chỉnh tề lật một cuốn sổ nhỏ ra, viết viết vài thứ rồi gấp nó lại, hướng về phía họ: "Blane, Corwin, Edna.

Ba người các bạn thành công đã vượt qua bài thi, hãy mau chóng đến điểm tập trung để hoàn thành khảo nghiệm.

Alethea, Selena bị loại.

Chúc mọi người một ngày tốt lành." vừa nói, Walter vừa liếc mắt sang Corwin nhưng rồi cũng thu hồi lại ánh mắt.Nói xong, Walter tan ra thành một mảng sương mờ rồi biến mất, Corwin nhìn về phía anh ta, rồi lại nhìn về Blane.Blane không nói gì, nhanh chóng đỡ Sedna đang thở dốc dưới đất đứng dậy, nhấc cái thân thể tàn tạ tiến về phía trước.

"Cậu nghe rồi đấy, mau tiếp tục di chuyển thôi" rồi bỏ lại hai cô gái kia.Corwin quay người nhìn hai người kia, nhưng cũng mặc kệ họ, có lẽ Dryad đó sẽ mang họ đến nơi an toàn thôi, việc bây giờ là họ phải đến được điểm khảo nghiệm mà Dryad đó nói, càng sớm càng tốtSau một hồi tìm đường, lạc đường, họ rốt cuộc cũng tìm thấy một cánh cửa bằng gỗ, Corwin nhanh chóng mở nó ra, ánh sáng chói lòa từ mặt trời chiếu thẳng vào họ.Trước mặt họ là một dãy người khoảng mười mấy người, Corwin ngẩn ra, đây là số lượng người vượt qua bài thi ư.Từ hàng trăm giờ chỉ còn vài chục, bài thi này có khó quá hay không?Corwin đưa tay đỡ lấy lưng Blane, quần áo, tóc tai họ nhếch nhác, trông thảm hại cực kì, nhưng chẳng ai thèm để ý cả, đơn giản vì tất cả mọi người ở nơi này đều như vậy thôi.Tiếng ma sát đầy sắc nhọc và khó nghe vang lên, một cái hộp đá trồi lên từ mặt đất lơ lửng trong không trung, một số người lạ mặt cùng Walter xuất hiện từ phía sau nó, trịnh trọng cúi chào cái hộp đó.

"Kính chào ngài, hiệu trưởng"Hiệu trưởng?Cái thứ đó á?Tiếng nói bỗng dưng phát ra từ cái hộp đó, giọng nói khàn khàn của người lớn tuổi vang lên.

"Tất cả đều tới rồi chứ?"

"Vâng thưa ngài" "Rất tốt, xin lỗi các em vì ta không thể đến trực tiếp được mà chỉ nói có thể thông qua chiếc hộp này, âm thanh tốt chứ?" người đó cười lênA, ra là thiết bị liên lạc à, làm cứ tưởng.

"Dù sao thì, chào mừng các học viên mới của Aither, các em đã hoàn thành bài thi cuối cùng một cách rất hoàn hảo, mong là các em có thể tiếp tục trụ vững ở ngôi trường này và cống hiến cho trường ta những cây trụ cột mới cho thế hệ sau." giọng nói đó ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục: "Thực sự bây giờ ta đang có một số việc cần phải làm, Lars cùng mọi người lãnh trách nhiệm đưa các học viên đi nhé, ta đi đây" rồi mặc kệ các học viên đang ngỡ ngàng,ánh sáng từ cái hộp đó ngừng lại rồi rơi xuống đất, Walter nhanh tay đỡ lấy nó, đưa tay chỉnh lại gọng kính, nói: "Các bạn từ bây giờ sẽ chính thức trở thành học viên của Aither, mong rằng mọi người sẽ hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.

Đây là thầy Darius, cô Zelda, hai người hãy hướng dẫn bọn họ đến phòng ở, rồi đem học đến sân chính" nói rồi Dryad đó liền rời đi.Blane nhìn bóng dáng của Walter khuất sau bóng cây, xoay lưng vỗ vào vai Corwin một cái lực tới mức cậu phải ngả ra trước.

"Gặp lại sau nhé Eli, mong cậu chỉ dạy lắm đấy" rồi nhấc chân theo sau đoàn người kia.Corwin xoa lưng, lạnh mặt nhìn Blane rồi từ từ bước đi.

Vậy là thành công bước vào đây rồi, Corwin ngước mắt lên trời xanh, không biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra nữa nhỉ, từ nãy đến giờ không hiểu sao Corwin lại có cảm giác không tốt một chút nào cả....{Thưa ngài, mọi việc đều ổn thỏa, tôi đã vào được bên trong Aither rồi, làm ơn ngài hãy đem mẹ tôi th...} {Rất tốt, và... còn về mẹ ngươi...}Viên đá liên lạc nhấp nháy chút ánh sáng rồi rớt xuống, thân hình một cô gái tóc đen từ từ đứng dậy, nàng ta đưa tay lên nhìn ngắm một chút rồi sửa soạn lại chiếc váy đang mặc trên người, từ tốn bước ra khỏi góc hẹp sau cánh cổng của Aither.Đôi mắt đỏ rực đó nhìn chằm chằm vào ngôi trường trước mắt, miệng ngoác lên nụ cười điên dại.
 
[Đm] Endless
Sixth bullet


Reng rengTiếng reo từ đồng hồ chim vang lên, Corwin đầu tóc rối bù lơ mơ bò ra khỏi lớp chăn màn.

Cả ngày hôm qua cậu đã phải đánh nhau với quái vật, rồi còn phải đi xem các lớp học chúng quanh, chào hỏi giáo viến rồi thêm cả đống việc nữa, tối muộn mới được phép đi ngủ, thế mà giờ đã phải thức dậy.Nhìn đồng hồ chỉ 7h, Corwin vô cùng mong nhớ quãng ngày được ngủ nướng đến trưa khi ở bệnh viện kia, nhưng họ cần phải đến khảo nghiệm năng lực vào sáng nay để có thể phân chia lớp học một cách hợp lí nhất.Thôi không sao, dù gì sau này cũng phải dậy, giờ tập trước cho quen.Corwin nhanh chóng đứng dậy, sửa soạn đồng phục, đầu tóc trước khi bước ra khỏi phòng, à, cậu cũng cần phải mang theo tấm thẻ học sinh nữa, nó là thứ giúp cậu có thể ra vào cánh cổng chính mà không cần đến người giữ cổng.Miệng gặm một miếng bánh mì, Corwin nghĩ ngợi một lúc.Không biết đến đó sẽ làm gì, nếu như là khảo nghiệm phép thuật thì cậu chắc chỉ ở lớp kém mà thôi, Corwin mới chỉ học nó vài ngày trước, lượng câu chú cũng khác hoàn toàn so với nơi của Corwin, cậu giờ đây cũng như chim mới nở.Thôi thì, tới đâu thì tới.Nơi tập trung cũng rất đông đúc, Corwin có vẻ như là người đến cuối cùng.

Mọi học viên khác đều đã chuẩn bị xong, Corwin trông thấy đằng xa là một dàn vũ khí.Cậu ngẩn ra, chẳng lẽ là khảo nghiệm năng lực chiến đấu?Corwin thở phào, cậu rất giỏi trong một trận xạ chiến, năng lực chiến đấu cũng khá tốt, tuy nhiên có một vấn đề.Cậu không thể sử dụng kiếm.Corwin không biết, cả lúc khi còn ở cơ thể cũ, cậu đã không sử dụng được kiếm, cậu không tài nào áp dụng được phong cách cận chiến lên người cậu được.Cứ như cả hai bị một bức tường chắn ngang, không thể tới được với nhau vậy.Lúc tập luyện cùng Aaron, cậu đã thử tập một chút, kết quả là vẫn như cũ.Rốt cuộc Corwin hoàn toàn từ bỏ luôn ý định học kiếm, đổi thành tập súng dù cậu đã rất vippro rồi, cậu nói thật đấy).Nhắc đến Aaron, cậu ta đâu rồi nhỉ?Trước khi Corwin đi thì Aaron đã đi lãnh phạt rồi, từ khi đó đến giờ đã ba ngày, chẳng lẽ hình phạt vẫn chưa xong?Tội nghiệp, Corwin đoán là hình phạt sẽ không phải chỉ là lấy roi quất vào người đâu, lúc gặp lại nhau không biết cậu ta có chống nạng để tới gặp cậu hay không nữa.Một người phụ nữ khá trẻ tuổi bước lên cái bục cao giữa sân, cô ta mặc một bộ đồ bó sát màu đen, eo đeo thắt lưng da, treo hai khẩu súng hình dạng khác nhau và tay trái cầm theo một thanh kiếm, tay phải cầm pháp trượng, cô ta nhìn lướt qua đám đông, cất cao giọng: "Chào mừng đến buổi khảo nghiệm năng lực, ta là Valerie, người sẽ giám định năng lực các cô cậu ngày hôm nay."

Corwin nheo mắt nhìn người phụ nữ đó, Corwin dễ dàng đoán ra được phương thức chiến đấu chủ yếu của cô ta là kiếm, nhưng có vẻ người đó đều thành thạo sử dụng cả ba loại, Corwin thầm ghen tỵ trong lòng.

"Mỗi người sẽ bước lên, lựa chọn một món vũ khí cho bản thân.

Những người với cùng một loại vũ khí xin hãy đứng thành một nhóm riêng biệt, các cô cậu cùng nhóm sẽ đấu cùng nhau, từ đó phân ra lớp 1, 2 và 3."

Valeria vừa nói xong, ba bệ vũ khí liền xuất hiện.

Corwin nghĩ cũng không cần nghĩ, ngay lập tức bước về phía bệ súng, theo sau cậu còn có thêm 9 người nữa.Khóe mắt Corwin nhìn thấy cái đầu nổi bật của Blane, anh ta lựa chọn bệ kiếm, Corwin cũng không quá bất ngờ sau khi nhìn cách thức chiến đấu của anh ta trước đó.Khoảng một thời gian, tất cả mọi người đều đã quyết định xem nên chọn bệ nào và đứng vào vị trí sẵn sàng, Valerie quan sát một lúc, đưa tay giơ cao cây pháp trượng trong tay.

"Ta yêu cầu không gian lận, không chơi xấu, không giết người, đánh đối thủ ngất xỉu hoặc còn đứng dậy được khi thời gian kết thúc thì sẽ thắng.

Đầu tiên sẽ là những người sử dụng pháp trượng, cuộc khảo nghiệm bắt đầu!"

Dưới chân mọi người bắt đầu hình thành một vòng tròn ma pháp dưới chân, ngay lập tức đám người đó biến mất.

Corwin nhìn cơ thể mình dần dần được đưa đến một sàn đấu, cậu ngồi trên ghế khán giả, phía dưới chính là những người sử dụng pháp trượng kia.

"Bắt đầu đi" giọng nói Valerie bỗng nhiên phát ra.Những vụ nổ ma pháp bắt đầu xuất hiện, một mảng khu rừng nhanh chóng bị san bằng, khói bụi bay mù mịt.

Corwin đang rất chăm chú quan sát trận đấu.Phía Đông khu rừng đang có 2 người; phía Tây nhiều địa hình hiểm trở hơn, có 1 người; phía Nam nhiều nhất, có 4 người; phía Bắc có 3 người.Phía Nam có ba người đã gặp được nhau và đang đọ sức, người còn lại đứng ở đằng xa quan sát.

Một người có vẻ như rất thành thạo trong ma pháp, cậu ta liên tục tung chiêu khiến cho hai người yếu thế hơn kia hầu như không kịp ứng phó trở lại.Khoảng khắc hai người đó té xuống đất, một ngọn lửa đen phóng thẳng về phía cậu trai kia, Corwin nhìn người vừa bắn ra quả cầu, vừa nãy cô ta còn ở phía Bắc, giờ đã tới được đây rồi.Nhìn lại phía Bắc, hai người kia đã nhanh chóng bị cô ta đánh cho ngất xỉu, xem ra có vẻ là đối thủ khá khó nhằn cho cậu trai kia.Phía Đông có vẻ yên bình hơn một chút, vẫn chưa có cuộc đụng độ nào xảy ra, mỗi người bọn họ đều đang trốn ở một nơi khá khó tìm, nhưng Corwin không nghĩ đó là một ý hay.Valerie có nói nếu vẫn còn đứng dậy được khi thời gian kết thúc thì sẽ thắng, nhưng cô ta không nói việc sẽ vào được lớp cấp cao, nếu như chỉ trốn chui trốn lủi như vậy, phần trăm rơi vào lớp cấp thấp là rất cao.Anh chàng ở phía Nam ban đầu đã tới được sang phía Tây, tuy nhiên lại gặp được người đang ở đấy, họ nhanh chóng lui lại đề phòng lẫn nhau.Corwin bỏ qua hai người kia, nhanh chóng tập trung vào cuộc quyết đấu ở phía Nam.Corwin bất ngờ nhìn cô gái đang liên tục đánh cho cậu trai kia chạy trốn sau những tảng đá, nhìn cô gái rất quen thuộc, Corwin nghĩ đến vắt óc mới nhớ ra là cô gái hôm qua đã đi cùng cậu và Blane, không ngờ sau một đêm mà khí thế cô nàng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.Cậu nheo mắt nhìn, nói ra thì trông cô ta khác xa so với ngày hôm qua, Corwin cảm thấy cô gái không tầm thường chút nào cả, cứ như hôm qua cô ta cố tình dấu giếm năng lực.Khoảng một thời gian sau, cuộc chiến kết thúc, có 5 người còn có thể đứng tiếp, 5 người đã bị đánh xỉu và được đưa đi trị thương.Trận chiến của cô gái và anh chàng kia cũng là bất phân thắng bại, hai người họ đều chịu khá nhiều sát thương nhưng không ai gục xuống.

Còn ở trận chiến phía Tây thì có một người vẫn còn đứng dậy được.

"Tiếp theo sẽ là xạ chiến, những người sử dụng súng, mong rằng các cậu đừng làm tôi thất vọng như vừa nãy"Ý rất rõ ràng, nếu còn chơi trò trốn tìm thì sẽ không có kết cục hay đâu.Corwin phủi phủi lại vạt áo, nhanh chóng đứng dậy, giờ thì đến lượt của cậu rồi.....Một luồng gió nhẹ mang theo cả sương mù bao phủ lấy cơ thể Corwin nhấc bổng lên, cậu nhắm mắt lại một hồi, đến khi cảm nhận được mặt đất dưới chân, liền mở mắt.Chỗ này không phải khu rừng khi nãy, xung quanh hầu như là núi đá cao và vực thẳm, Corwin đánh giá một hồi lâu, chỗ này đúng là phù hợp cho xạ chiến.Hầu như toàn bộ khu vực nơi cậu đứng có rất nhiều chỗ để ẩn nấp và nhắm súng, Corwin nhanh chóng di chuyển khỏi nơi đang đứng, cậu nhắm đến ngọn núi cao đằng sau cậu, nơi đó sẽ rất phù hợp để quan sát và tìm kiếm kẻ địch.Blane ngồi trên hàng ghế khán giả, hứng thú nhìn từng hành động của Corwin.

Lần trước Blane chưa được nhìn rõ kĩ năng của Corwin, lần này anh chắc chắn sẽ quan sát thật kĩ mọi thứ.Tiếng động lớn phát ra bên trái của Corwin, cậu hiện tại đang cố gắng trèo lên ngọn núi cao này, mọi thứ có vẻ hơi khó khăn một chút nhưng cậu vẫn làm được.

Một viên đạn bắn trúng bên phải Corwin, cậu quay đầu nhìn lại, một tên nhóc trông khá lùn đang nhắm về phía của cậu, cậu ta có vẻ vừa trông thấy Corwin liền đã ra tay, có lẽ là nghĩ cậu đang treo lủng lẳng trên cao nên không né được.Đáng tiếc, đúng là Corwin không né được, nhưng hạ thằng nhóc đó cho nó ngừng bắn thì cũng là một phương án không tồi tí nào.Corwin lập tức rút khẩu súng ngắn bên túi, nhắm không thèm nhắm, từ độ cao 150m bắn thẳng vào đùi của cậu ta, thêm một lần nữa trúng vào bàn chân khiến cậu ta lập tức khụy xuống.Mặc kệ tên kia, Corwin lại tiếp tục leo lên cao, dù sao cậu cũng không cần phải bộc lộ quá nhiều thực lực của mình, vừa đủ là được rồi.Ánh mắt Blane sáng rực, ngay cả bản thân cậu ta cũng không chắc có thể bắn trúng ngay lập tức từ độ cao như vậy, thế mà cái tên bảo lần đầu bắn kia lại chỉ cần vài giây rút súng và bóp cò đã trúng ngay.Những vết thương ở vị trí cụ thể trên chân kia không thể nào là do may mắn được, Blane vui vẻ nhìn con người vẫn bình thản kia, cảm xúc hưng phấn càng ngày càng lớn.Phía Bắc đang diễn ra cuộc đọ súng của 3 người, họ đều bất phân thắng bại, ai nấy đều có kĩ năng khá tốt nên khiến cho trận chiến ở đây vẫn còn chưa xong.Phía Nam hiện không có một ai, Phía Tây nơi Corwin đang đứng có 3 người bao gồm cả cậu, nhưng một người đã mất khả năng di chuyển, chỉ còn lại 2.Phía Đông cũng đang có cuộc đấu chọi súng của hai cô gái, nhưng họ đang đứng khá gần vùng biên giới phía Tây, có thể họ sẽ đem trận chiến tràn sang lúc nào không hay.Lúc này, Corwin đã thành công leo lên ngọn núi cao gần 250m này, cậu ngồi bịch xuống đất thở phào, từ từ lôi ra từng bộ phận của một cây súng bắn tỉa.Đúng đó, cậu đang tính ở trên đây thu hoạch chiến lợi phẩm, nếu cậu đi long nhong ở dưới đó thì vừa tốn thời gian lại vừa khó tìm kiếm con mồi, ở trên cao thế này không phải dễ hơn à.Blane vui vẻ nhìn người bạn thân (không có đâu) của mình từ từ tốn tốn như một con sói nhỏ rình mồi, từ độ cao như vậy muốn bắn trúng đối với anh khá là khó khăn, nhưng không hiểu sao anh lại khá tin tưởng rẳng đây sẽ chỉ là một việc đơn giản với cậu thôi.Cùng lúc đó, cũng có một đôi mắt lam ngọc đang nhìn chằm chằm vào Corwin đẩy vẻ hứng thú và tò mò không kém gì Blane."

Cuối cùng cũng xong" Corwin vuốt mái tóc của mình ra khỏi trán, nằm xuống nền đá bẩn thỉu, đưa mắt vào ống nhắm.Vị trí này tốt thật, Corwin hoàn toàn nhìn rõ được tất cả khu vực trong cái sàn đấu này, thậm chí còn không có cây cối chắn đường, ở trên cao hoàn thành nhiệm vụ như thế này thật quá hoàn hảo mà.Cuộc đấu của hai cô gái kia đúng thật đã chuyển sang phía Tây, chàng trai cùng nơi với Corwin cũng gia nhập vào đó, chắc hẳn anh ta nghĩ chỉ là con gái nên dễ dàng hạ gục hơn à?Corwin cũng vừa nhìn thấy trận đấu đó, cậu nhanh chóng lắp đạn, ống giảm thanh vào và chờ đợi cơ hội.Cô gái tóc nâu cầm trên tay một khẩu súng ngắn đang đối chọi với một cô gái tóc vàng cầm cây súng nhìn có vẻ nặng hơn nhiều.

Xét về độ cơ động và nhẹ nhàng tất nhiên cô gái tóc nâu sẽ thắng rồi, nhưng khổ nỗi ,cổ bắn tệ quá.Cô gái tóc vàng kia thì độ chính xác cao hơn, nhưng khẩu súng khá to so với cô ấy nên việc vừa né vừa nhắm bắn khá khó khăn cho cô ta.Kết cục là cả hai chẳng ai hạ được người kiaChàng trai từ nãy mang theo hai khẩu súng, súng gươm và súng ngắn, bất ngờ lao vào liên tục tấn công hai cô gái.Corwin nằm yên nhìn bọn họ, đợi thêm một lúc nữa thì cậu sẽ ra tay sau, dù gì cũng có nhiều thời gian.Bỗng cô gái tóc vàng khụy xuống, viên đạn từ chàng trai kia ghim trúng vào mắt cá chân của cô ấy, không thể nào tiếp tục đứng dậy được nữa, Corwin thờ ơ nhìn cô ta, bớt đi được một người là ổn rồi.Nhưng không hiểu sao chàng trai kia lại tiếp tục giương súng, kích nổ vào chân cô gái đó thêm hai phát.

"Brenna, mày chỉ là một đứa con gái quèn, tao ngỏ ý cho mày làm quen với tao thì mày phải hạnh phúc mà đáp ứng, mở cái mồm chỉ đáng bú c*c đàn ông kia từ chối tao thì tao sẽ giết mày ngay tại đây." vừa nói anh ta vừa tiến tới bóp lấy bầu ngực căng tròn của cô gái đó.

"Thằng khốn chó chết...!"

Brenna liều mạng đấm lên mu bàn tay tên kia.Blane nhăn mày nhìn cảnh tượng đó, anh đào hoa và hay tán tỉnh nhiều cô gái nhưng không khốn nạn như thằng cha này, ngay lúc anh định đứng dậy yêu cầu dừng trận đấu, một viên đạn xuyên thẳng vào cánh tay tên đó.Tiếng kêu đau đớn vang lên, tiếp tục lại có thêm một phát súng ghim vào chân anh ta khiến hắn chỉ biết nằm im một chỗ mà kêu rên không ngừng, Blane bất ngờ quay đầu, nhìn về phía của Corwin.Corwin chẳng biết chuyện gì đang xảy ra dưới đó hết, cậu chỉ thấy tên kia ép người hơi quá, cô gái kia không đứng dậy được còn bắn thêm làm gì cho tốn đạn, vì vậy cậu cho ổng hai viên đạn đi cùng cô gái đó luôn.

"Học viên Flynn, yêu cầu cậu nhanh chóng đến phòng kỷ luật của trường sau khi cuộc khảo nghiệm kết thúc."

Giọng nói Valerie vang lên toàn bản đồ, Corwin nhìn bảng thông báo đó thắc mắc, nếu vậy bắn người không còn khả năng đứng dậy sẽ bị phạt à, cậu phải ghi nhớ mới được.Đôi mắt màu lam kia sáng bừng lên, người đó nở nụ cười nhạt, lùi về sau bóng tối.
 
[Đm] Endless
Seventh bullet


Bài khảo nghiệm của Corwin kết thúc trong êm đẹp, màn sương kia lại lần nữa xuất hiện bao phủ lấy Corwin rồi đưa cậu trở lại hàng ghế vừa rồi.Tổng cộng có 3 người còn khả năng đứng dậy tính cả Corwin, Corwin không để ý cho lắm, miễn sao là cậu có thể tiến vào lớp cao cấp là được.Dù cho không vào được cũng chả sao, nhưng Corwin không thích cảm giác chỉ dừng lại ở bậc thấp.Hình như trận đấu tiếp theo là của nhóm đấu cận chiến thì phải.Corwin nhanh chóng nghe được tiếng hò reo cổ vũ từ đám con gái ở chéo đằng sau, khỏi nhìn cậu cũng đoán được ai là người được cổ vũ."

Eli, nhớ cổ vũ cho tôi đấy anh bạn!"

Giọng của Blane phát ra, Corwin quay người, gật đầu một cái coi như đồng ý.

Blane nhìn thấy liền gửi Corwin một nụ hôn gió cùng cái nháy mắt rồi biến mất.

Lông tơ Corwin dựng ngược lên, lạnh mặt nhìn về màn hình.Tên này ăn cả nam lẫn nữ à?Lần này là một sàn đấu bốn mùa, được chia ra làm bốn phần: Đông, Hạ, Xuân, Thu.

Blane có vẻ khá may mắn khi đặt chân tại phần mùa Xuân cùng 3 người khác.Phần mùa Thu thì có 4 người, mùa Đông có 3 và mùa Hạ có 5 người.

Bên sử dụng kiếm có khá là nhiều người, nhưng chỉ một số được chọn cho lớp cao cấp, dĩ nhiên bây giờ sẽ là trận chiến tranh giành rồi.Blane nhìn xung quanh một lượt, rồi bình thản bước đi.

Corwin bất ngờ trước hành động của cậu ta, thường thì nên tìm một chỗ nào đó quan sát rồi mới quyết định có nên tấn công hay không, đằng này cậu ta lại công khai để lộ vị trí như vậy.Rất nhanh đã có người nhìn thấy Blane đang nhởn nhơ ngồi cạnh bờ suối khu vực mùa Xuân, cậu ta có vẻ đề phòng hơn một chút, lủi vào trong bụi cây quan sát.Một hồi lâu vẫn chẳng thấy Blane có động thái gì khác, cậu ta rút kiếm, lao ra sau lưng Blane, một tiếng keng vang lên.

Cây kiếm văng lên trời.Mái tóc xanh lam của Blane vẫn phất phơ trong gió, ánh mắt cậu toát lên vẻ lạnh lùng hiếm có, thanh kiếm trong tay vẫn vững vàng trong khi vũ khí của tên kia thì đã bị đánh văng ra chỗ khác.Ngay cả Corwin cũng khá bất ngờ trước tốc độ ra tay này, đánh cho đối phương không kịp nhận ra bản thân đã dính đòn, kĩ năng tốt thật.Sau khi ra tay, Blane thu lại kiếm rồi tiếp tục di chuyển, hướng cậu đi là vùng mùa Thu.Vùng mùa Thu cũng không yên bình gì cho cam cả 4 người đã gặp được nhau và họ đang chiến đấu rất mãnh liệt, hầu như ai cũng bị thương khắp cơ thể, phải một mình chiến đấu, đề phòng một lúc 3 người, ai cũng sẽ thấm mệt thôi.Corwin nhìn lướt sang vùng mùa Hạ một chút, có hai người lập nhóm với nhau, họ đang cùng đi xung quanh hồ nước ở đó và vô tình gặp một chàng trai.

Một sao chọi được hai, anh ta nhanh chóng ngã xuống, nhường lại cơ hội cho hai người kia.

Corwin nhìn cặp đôi đó, họ sẽ phản bội nhau thôi, không sớm thì muộn, trong bài khảo nghiệm này lập đội cùng nhau chỉ là thứ ngu ngốc.Về vùng mùa Đông, có một người đã di chuyển sang vùng mùa Xuân, còn hai người còn lại vẫn chưa gặp được lẫn nhau....Blane nghe thấy vài tiếng động khá lớn ở nơi này, cậu cần nhanh chóng đánh bại một vài người thì mới có thể được lựa chọn vào lớp cao.Giấc mơ của cậu là trở thành Ace của vương quốc, nếu như không thể vào được lớp cao, giấc mơ đó chắc chắn sẽ không bao giờ thành hiện thực được.

Blane mím môi, nắm chặt thanh kiếm trong tay.Một vật thể bỗng dưng bay thẳng xuống đất, sau lớp khói bụi mờ mịt kia là thân hình của một chàng trai, quần áo trên người cậu ta đầy những vết cắt cùng máu.

Đằng xa là thân hình của một chàng trai khác.Trên mặt người đó lấm lem bụi nhưng cũng chẳng bị thương quá nhiều như anh chàng nằm dưới đất, đôi mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào Blane.

Có vẻ như cậu ta hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi lại, nhếch môi cười:"Blane, anh tới sớm hơn tôi nghĩ."

Blane thở dài nhìn con người trước mắt, cậu ta đã làm phiền cậu từ rất lâu trước đây rồi, không ngờ lại gặp nhau sớm như thế này."

Con chó điên Leon, sao lúc nào cũng phải là cậu thế hả?"

"Anh làm như tôi biết vậy, sao anh không nghĩ rằng đây chính là định mệnh cho tôi đánh bại anh."

Leon nhấc thanh kiếm chỉ vào Blane.Hai người có thể gọi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Blane luôn luôn hơn Leon về mọi mặt, dù cho có thi đấu bất cứ bộ môn gì, Leon luôn sẽ xếp sau Blane, điều này đã trở thành một cái đinh trong lòng Leon, khiến cậu ta sẽ làm mọi cách để dìm Blane xuống đáy.Blane không nói gì, cậu rút kiếm ra, ngẩng cao đầu nhìn về phía Leon:"Mau mau tung chiêu đi, cậu sẽ không bao giờ thắng được tôi đâu Leon" Nụ cười trên môi Leon vụt tắt, dường như kìm nén sự phẫn nộ, cậu ta lao về phía Blane liên tục tung mọi đòn chiêu về phía Blane.Kĩ năng của cậu ta cũng không phải dạng vừa, từng đường kiếm đều được thực hiện một cách khá điêu luyện, những đường kiếm của cậu ta luôn nhắm vào những chỗ hiểm trên người Blane.Blane cũng không phải gà mờ, cậu đáp trả lại bằng những đường kiếm mạnh mẽ hơn, hai con người như hai con sư tử lao đầu vào nhau, không ai nhường ai, không ai không tung ra những chiêu thức mạnh nhất.Chấn động từ trận chiến thậm chí còn vang đến cả những khu vực xung quanh, Corwin chăm chú đánh giá thực lực của cả hai người.Tên nhóc tóc vàng kia thiên về những đòn đánh mạnh bạo hơn, dù cho độ mượt mà không quá cao, nhưng những vết chém đều rất sắc và lực.

Blane thì thiên về cân bằng, cậu ta không quá mạnh mẽ, nhưng điều khiển thanh kiếm rất mềm mại, như một làn nước vậy.Anh ta dễ dàng né được những đòn tấn công của tên kia và đáp trả lại bằng những đường kiếm điêu luyện hơn.

Corwin thầm đánh giá năng lực của cả hai, bỏ quên mất một ánh mắt cũng đang thăm dò lại cậu.Tiếng chuông báo hiệu hết thời gian nhanh chóng vang lên, tất cả những người có mặt trong sàn đấu đều bị đưa trở lại ra ngoài.Leon nằm dưới đất thở dốc, dùng một ánh mắt sắc nhọn ghim vào Blane trước khi bị đưa ra ngoài, nghiến răng nói:"Chúng ta chưa xong đâu"Bài khảo nghiệm kết thúc.....Sau khi bài khảo nghiệm kết thúc, Corwin nhanh chóng quay trở về phòng tắm rửa rồi đánh một giấc, dù sao vẫn chưa tới thời điểm có lớp học, cậu có thể làm bất cứ thứ gì bản thân cậu muốn lúc này.Đêm muộn, tiếng gõ cửa phòng phát ra, Corwin lơ mơ tỉnh dậy, bước chân ra mở cửa, ngay lập tức có hai cánh tay bám vào vai cậu mà lắc."

Eli!

Eli! cậu vào được lớp 3 rồi!

Lớp 3 đó!

Ngay cả tôi cũng chỉ vào được lớp 2, thế mà cậu lại vào được lớp 3 rồi!"

Tối ngày hôm nay Aaron đã quay trở lại trường, ngay khi cậu vừa bước vào thì trông thấy tấm bảng phân chia lớp, vô tình nhớ ra đây là ngày Eli đi thi, vội vội vàng vàng chen vào đám đông dò tên cậu chủ nhà hắn.Aaron tìm ở khu lớp 1 mà mãi không thấy tên của Eli, khuôn mặt nhanh chóng chùng xuống nhưng vẫn cố chấp tìm tiếp sang lớp 2.Vẫn không thấy được tên cậu chủ, Aaron bắt đầu muốn từ bỏ.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, cậu ta lại quay về dò tiếp ở lớp 3, cậu không nghĩ rằng tên cậu chủ yếu đuối kia sẽ vào được lớp 3, nhưng đời mà, có ai mà dè."

Tớ chắc chắc phải thông báo cho gia đình của cậu biết mới được, không, bây giờ tớ sẽ đi luôn, tớ đi đây!" nói rồi chạy mất hút sau ngã rẽ, bỏ lại Corwin với vẻ mặt ngơ ngác.Cậu cũng chả ngờ bản thân lại vào được lớp 3, cậu đâu có bộc lộ cái gì quá ghê ghớm đâu, sao lại được xếp vào đấy nhỉ?Đánh một cái ngáp dài, Corwin đóng cửa rồi lao về chăn tiếp tục ngủ.Nghĩ nhiều làm gì, tới đâu thì tới....Lại là một buổi sáng bị đánh thức sớm, lần này thì tất cả thành viên lớp 3 và 2 đều phải đến diện kiến trước đức vua.Hình như họ sẽ tổ chức một buổi lễ chào mừng và lễ thề nguyện gì đó với vương quốc.Corwin nhanh chóng sửa soạn mọi thứ rồi bước ra ngoài, ngay lúc mở cửa bước ra, cậu liền va phải một thứ gì đó rất mềm mại, Corwin đưa mắt lên nhìn mới phát hiện ra người cậu chạm trúng là một cô gái.Là cô gái lần trước!Cô gái kia vừa nhìn thấy cũng lập tức nở một nụ cười dịu dàng, hướng cậu cúi chào."

Chào William, lần trước chúng ta có đi cùng nhau nhỉ, không biết cậu còn nhớ không?"

Corwin im lặng gật đầu, cô gái này chắc nhìn thấy tên của cậu trên tấm bảng thông báo kia mới biết họ của cậu đây mà, cậu không nghĩ bản thân nên dây dưa với cô nàng này quá nhiều, ánh mắt của cô ấy có đôi phần khiến cậu khó chịu một chút."

Tôi cần phải đi rồi" Corwin nhanh chóng cắt đứt mọi con đường tiếp chuyện của Edna, nhưng cậu không muốn nói không có nghĩa cô ta sẽ tha cho cậu, cánh tay Edna vòng qua bám lấy tay Corwin, kéo cậu cùng đi."

Cậu đang tới nơi tập trung phải không, tôi cũng vậy này, cùng đi nhé"Corwin hất cái tay đang bám lên cậu ra rồi bước đi, cũng chẳng thèm để ý đấy có gọi là lỗ mãng với con gái hay không.

Edna nhìn Corwin vuốt lại phần cánh tay áo một cách ghét bỏ, không trách cứ gì mà chỉ mỉm cười đi theo sau cậu.Sự hiện diện của cô ta lớn đến mức làm cả người Corwin nổi đầy da gà, cậu đưa tay bóp lên vùng gáy, nhăn mặt cố bước nhanh hơn.

Edna cũng chằng thèm để tâm đến ý tứ muốn tránh xa của Corwin, vẫn mặt dày tiếp tục bám theo sau cậu."

Cậu có vẻ thân với tên Vincent đó nhỉ?"

Edna bất chợt lên tiếng.Corwin lắc đầu, cậu còn chẳng biết ai tên là Vincent.

Khuôn mặt Edna bỗng hiện lên vẻ bất ngờ, cô chạy đến bên cạnh Corwin, hỏi thêm lần nữa:"Sao lại thế được, chúng ta đã cùng đi với nhau mà, hai cậu lại trông rất ăn ý với nhau nữa"'Ai cơ?' Corwin nheo mắt nhìn về phía xa, suy nghĩ một chút, Blane?Nhắc mới nhớ, cậu còn chẳng biết họ tên của cậu ta là gì, chẳng lẽ là Vincent?Edna nhìn thấy vẻ mặt hiểu ra của Corwin, mỉm cười:"Cậu có biết cậu ấy thích gì hoặc hay tập luyện ở đâu không, thực ra mình... mình thích cậu ấy từ lâu rồi, mình muốn thổ lộ với Vincent nhưng lại không biết cậu ấy ở đâu.." vừa nói vừa đỏ mặt.Corwin liếc nhìn cô gái kia, trước sự mong chờ của cô ấy, lắc đầu.

Edna nhìn thật sâu vào mắt cậu, rồi lại thất vọng nhìn xuống đất."

Vậy à..."

Corwin thừa dịp Edna đang cúi mặt, nhanh chóng lẩn sang một con đường khác, chen vào giữa đám đông rồi biến mất.Cô gái kia vẫn cúi mặt xuống, nhưng thay vì một biểu cảm thất vọng, cô ấy lại cười, một nụ cười mỉm cùng với đôi mắt trầm xuống....Corwin chui ra khỏi đám đông rồi bước đến đoàn đồ vật bằng thép biết bay đợi sẵn trước cổng kia, cũng may là Edna không cố chấp đuổi theo, nếu không thì Corwin không biết phải thoát khỏi cổ như thế nào nữa.Cô gái đó không đơn giản chút nào, nhiều khả năng việc tỏ tình chỉ là cái mã bên ngoài thôi, nếu cậu biết rồi ngu ngốc mà tiết lộ, sợ là tên Blane kia sẽ gặp nhiều rắc rồi đây."

Sao tôi lại phải ngồi cạnh cậu ta?"

"Anh nghĩ tôi thì muốn, mày, đổi chỗ cho tao!"

Một cánh tay chỉ vào mặt Corwin, Corwin ngơ ngác nhìn tên da nâu kia chạy tới, túm lấy cổ áo cậu, lôi về phía anh ta."

May đổi chỗ cho tao!" rồi đẩy cậu ngồi xuống ghế.Corwin bị kéo cũng hơi giật mình, ngay lúc cậu toan đứng dậy đánh cho tên không biết trời cao đất dày kia một cú ngay cổ, một giọng nói vui vẻ vang lên tai:"Eli!

Lại gặp nhau rồi"Là Blane.Corwin thờ ơ quay đầu lại nhìn về bên cạnh, vừa nhắc đã gặp, cậu ta là sao chổi à?Vừa nãy tên Leon phát hiện ra hắn được xếp ngồi cùng với Blane, lập tức nổi điên mà cãi nhau với cậu.

Blane nhìn tên điên trước mắt, thở dài không biết phải làm gì.

Gần lúc Blane định đưa tay gõ cho tên điên kia nằm xuống, Corwin lại bất ngờ xuất hiện, điều này làm Blane rất vui, đến mức bỏ qua cho tên kia.Leon cũng không nghĩ mình lại bị tên khốn Blane ngó lơ đi, hắn còn định cho thằng đó nếm mùi nhục nhã khi bị người khác xua đuổi là thế nào, hắn còn đã chọn một tên trông ngu ngốc nhất cơ mà?Tất nhiên hắn ta chỉ tức giận chứ không nói toẹt ra như vậy, nhìn hai người kia nói nói với nhau là Leon hậm hực đến phát điên, hắn ta đập một phát vào vai Corwin để cậu nhích sang một bên."

Lết thân ra xa tao ra" rồi ngồi phịch xuống cạnh Corwin.Corwin bị ép giữa hai người to cao, cậu cũng cảm thấy có chút khó thở, nhưng xung quanh cũng không còn chỗ nào để ngồi, cậu chỉ đành nhịn lại mà giữ nguyên vị trí.Blane nhìn cái đầu nhỏ nhỏ màu nâu ở sát bên mũi mình, ma xui quỷ khiến như thế nào lại đưa đầu sang một chút ngửi.Thơm quáNhịp tim Blane đập nhanh hơn một chút, anh đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, ngón tay nhẹ đặt lên bàn tay của Corwin.Đám phi thuyền đó bắt đầu hướng đến lâu đài của đức vua.
 
[Đm] Endless
Eighth bullet


Ngồi trên cái thứ này , Corwin dự định chợp mắt một chút, nhưng khổ nỗi tên Leon kia không thể nào an phận ngồi yên được, Corwin chỉ đành cam chịu nghe hai người cạnh nhau cãi cọ qua lại, rụt cổ cố gắng làm bản thân mình trở nên vô hình.Sau gần nửa giờ muốn rách màng nhĩ rốt cuộc cũng đến nơi, Corwin chờ cũng không chờ, nhảy vọt xuống đất, để lại hai con người đang sững sờ kia phía sau.QuàoTòa lâu đài này đúng thật là khổng lồ của khổng lồ mà, giờ Corwin mới nhận ra rằng cái nhà của cậu nó mới chỉ là cái mắt muỗi so với nơi này thôi.Đoàn người do Lars dẫn đường bắt đầu tiến vào, Corwin vừa bước đi vừa thưởng thức cảnh vật xung quanh.Nơi này thật sự là đẹp mà.Nhưng mà con gì thế kia???Corwin đứng khựng lại, cậu chăm chú quan sát cái thứ sinh vật kia.Nó có màu vàng như ánh nắng mặt trời, bộ lông của nó óng ánh như mặt nước dưới nắng, cái tai của nó co lại, run rẩy trong gió.Nó đẹp thật đấy...Có cái nịt.Corwin vừa quan sát nó vừa nhăn mặt, sao trên đời này lại có cái thể loại thân một đường, bản mặt một nẻo như cái con này được nhỉ.

Hình dáng nó trông đáng yêu như vậy mà sao mặt nó nhìn như con lợn nái bị dẫm phải đuôi thế này.Trong lúc Corwin còn đang nhìn chằm chằm thứ kia, nó lại từ từ tiến lại gần bên chân Corwin.

Corwin vừa nhận ra nó đang úp mặt vào giày của cậu, suýt chút nữa đã sút nó bắn ra rồi.Corwin cúi xuống, đưa tay chọt chọt vào cái bụng nó, ngay lập tức con vật đo phát ra tiếng khịt khịt nho nhỏ, tựa như đang cười.Cái mặt xấu quắc của nó nhăn lại, miệng nó mở ra, mắt nó nhíu lại, chân thì cứ liên tục đạp vào bàn tay Corwin.Xấu quá đi mất!Corwin lật úp nó xuống chỉ để lộ lưng của nó, rồi vuốt vuốt.

Vậy thì ổn hơn nhiều, Corwin phải thừa nhận rằng nếu ôm con này rồi đi ngủ thì cũng khá thoải mái đấy, đó là nếu như che cái mặt của nó đi rồi cơ.Lúc Corwin đang thưởng thức bộ lông mềm mại, cậu bỗng cảm nhận thấy có tiếng bước chân đằng sau.

Đó là cậu bé với đôi mắt rất đẹp.

Mái tóc màu trắng bay phất phơ trong gió, đôi mắt màu đỏ Ruby đó lấp lánh dưới ánh mặt trời vàng nhạt nhìn vào Corwin.Corwin cũng phải đơ ra một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại, sắc đẹp của cậu nhóc này chỉ có thể gọi là tuyệt sắc.Dường như cậu bé trông thấy Corwin nhìn quá lâu vào mình, khuôn mặt cậu bỗng dưng tái lại, ôm lấy mặt, cúi xuống xin lỗi liên hồi, vừa nói vừa khóc: "Xin lỗi, xin lỗi!"

Corwin nhìn thấy vậy mới giật mình tỉnh lại, luống cuống nói: "Cái...

đừng xin lỗi nữa.. dừng lại đi" cậu tiến lại chỗ cậu bé, đưa tay lên ngăn lại hành động của cậu.Phải cả một lúc lâu sau, Corwin còn phải đưa cả cái lưng của thứ kia cho cậu bé sờ sờ mới khiến cậu nín được.

Corwin ngồi phịch xuống đất, thở phào nhìn cậu nhóc kia, hỏi: "Em là ai vậy, sao vừa mới gặp anh đã khóc là thế nào?"

Cậu bé kia nghe Corwin hỏi, run rẩy không dám ngước mặt, lí nhí nói: "Em là đứa bị nguyền rủa, anh... anh trai nói rằng nếu ai đó nhìn em sẽ chết... nên... nên vừa nãy anh nhìn em, anh sẽ chết mất.." nói xong, Corwin lại nghe thấy tiếng nức nở trong cổ họng cậu bé.Nói mới nhớ, cậu đã từng đọc một phần quyển sách sót lại của đội trưởng có nói về nguyền rủa.

Trong đó cũng có nhắc tới những người sở hữu mái tóc trắng như tuyết cùng đôi mắt của máu thường sẽ đem lại vận rủi cùng cái chết.Nhưng nó cũng nhắc tới việc họ có thể tiên tri về tương lai nữa.Người khác thì có lẽ sẽ sợ hãi những người có năng lực như vậy, còn Corwin thì không.

Vận rủi hay cái chết đối với Corwin cũng chỉ như hạt sạn trong bát cơm, nhai trúng nó thì nuốt luôn,dù gì cậu cũng đã chết một lần rồi.Cậu bé này vừa sụt sịt vừa sờ lấy bộ lông mượt mà của con vật kia, lúc suy nghĩ, Corwin vô tình thả lỏng bàn tay đang ép lấy đầu của nó, làm nó bất chợt giương bản mặt xấu xí đó lên, mắt đối mắt với cậu bé.Tiếng hét thảm thiết vang lên, Corwin giật nảy nhìn cậu nhóc núp sau lưng mình, run rẩy chỉ vào con thú đã chạy xa mất kia.

"Nó... nó xấu quá!!"

Corwin đã từng dỗ trẻ con đâu, cậu không biết phải làm thế nào khi không có lông của cái con kia làm vật đánh lạc hướng, chỉ đành đặt tay lên đầu cậu nhóc, xoa xoa: "Ờ... em đẹp hơn cái con đó.

Ngoan ngoan nhé?"

Giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng ngoan của Corwin dần làm cậu bé bình tĩnh lại, khóc một hồi thì Corwin lại thấy nó đưa tay che lấy mặt.

Corwin thở dài một cái, đưa tay kéo tay cậu xuống, nói nhẹ: "Em không có bị nguyền rủa, thằng anh trai em nó nói dối thôi.

Em cũng là một người đời thường như bao người khác thôi mà, mái tóc với đôi mắt của em không bị nguyền, chúng đẹp lắm, rất đẹp" vừa nói cậu vừa vuốt lấy hàng lệ trên mặt cậu bé.Corwin không hề dối lòng, sự thực là dù cho ngoại hình có phần đặc biệt nhưng vẫn không thể phủ nhận cậu nhóc rất đẹp, phải gọi là so với thần tiên.Cậu nhóc ngẩn người, giương đôi mắt to tròn đó nhìn Corwin.

Từ trước đến nay ai cũng chỉ nói cậu là thằng giết người, thằng xui xẻo, không ai muốn lại gần cậu.

Cả cha cũng ít quan tâm tới cậu, chỉ có mẹ là người luôn ở bên cậu mà thôi.

Cậu nhóc nắm chặt lấy tay áo của Corwin, nhào tới ôm lấy cổ cậu.Anh trai này là người đầu tiên ở bên cạnh cậu và dỗ dành cậu như mẹ vậy.Corwin đang giảng giải cho cậu nhóc này biết nguyền rủa là như thế nào, chẳng liên quan gì đến cậu thì bỗng nhiên lời nói nghẹn ngay cổ.

Cậu nhìn cái đầu đang rúc vào vai mình, thở dài mà vỗ nhẹ vào lưng cậu bé.

"Anh... em có thể biết tên anh được không ạ?" cậu bé nhẹ nhàng nói: "Eli" Corwin nói, nói tên cho một người lạ biết không phải việc cậu làm, nhưng nếu không nói có thể cậu sẽ còn phải ở đây dỗ đứa nhỏ này thêm một khoảng thời gian nữa.

"Eli... em là Eryk ạ!

Eryk Harold!"

Eryk hốt hoảng, lắp bắp nói tên mình.

Corwin cũng không chê bai gì, nhẹ xoa đầu Eryk.Hai người ngồi trên bãi cỏ trò chuyện một hồi lâu, Eryk có vẻ rất thích Corwin, liên tục mà bám cánh tay cậu ôm lấy.Lúc chân Corwin bắt đầu phản kháng vì không được lưu thông máu, Blane bỗng nhiên xuất hiện, mồ hôi trên trán chảy xuống gò má đỏ ửng của anh.

Blane trông thấy Corwin liền thở phào.

"Eli, mau đến chính điện, sắp sửa bắt đầu buổi lễ rồi"Corwin giờ mới nhớ ra mục đích của bản thân đến đây là gì, cậu nhanh chóng đứng dậy, phủi lớp cỏ bám trên áo rồi cùng Blane rời đi.

"Anh... anh Eli"Cánh tay Corwin bị níu lại, Eryk nhìn Corwin với một ánh mắt gần như sắp khóc đến nơi.

"Em... em có thể đi cùng anh không ạ?"

Eryk nóiCorwin ngẩn ra một chút rồi quay sang hỏi Blane đang đứng cạnh: "Trẻ con có vào được không nhỉ" Blane nhìn cánh tay Corwin -"Không được đâu, sảnh chính điện không cho người ngoài tiến vào" "A, không... không sao đâu ạ.

Em vào được mà" Eryk bỗng lên tiếng.Corwin nhìn Eryk, cậu trông thấy một chút tủi thân trong ánh mắt đó, tự nhiên trong lòng chùn xuống một ít, đưa tay ra cầm lầy bàn tay của Eryk: "Nếu vậy...

đi thôi"Eryk vui vẻ nhìn bàn tay mình đang được người kia nắm, cậu cười khúc khích, nhấc chân bước theo Corwin và Blane...Đúng thật là chẳng có ai nói gì với việc Corwin mang theo một đứa trẻ cả, họ chỉ trông có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Eryk chứ không ngăn cản họ tiến vào.

Corwin bỗng dưng có ý nghĩ rất đáng sợ, cậu quay lại nhìn Eryk.

"Eryk, em là... vua à?"

Eryk giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn Corwin rồi lắc đầu.

Corwin nhanh chóng thở phào, nhưng rồi lại nghe một câu khiến tim cậu như muốn ngừng đập: "Em là hoàng tử đó"Não Corwin ong lên một tiếng, vua hay hoàng tử khác gì nhau nhứ! không ngờ nãy giờ cậu lại đang đùa nghịch cùng một hoàng tử!

Lúc nãy cậu còn vén áo thằng nhỏ lên xem rốn của nó, cậu chỉ muốn xem xét sức khỏe của Eryk một tí thôi.Tội quấy rối hoàng tử sẽ bị gì nhỉ?

Chém đầu!Corwin nhìn Eryk, kéo Eryk lại gần, thầm thì: "Những việc từ nãy đến giờ không được nói ra nhé" Eryk nghe vậy thì gật đầu lia lịa, anh Eli nói gì cậu cũng nghe hết.

Blane nhìn hai người thì thầm to nhỏ với nhau, cũng rất tò mò mà ghé đầu lại nghe -"Nói gì với nhau thế?"

Blane hỏiCorwin giơ tay bịt miệng Eryk lại, lùi ra xa khỏi Blane, lạnh lùng nói: "Bí mật" rồi chạy đi, bỏ lại Blane còn kịp chưa hiểu chuyện gì. ...Cuối cùng thì họ vừa kịp đến được sảnh chính diện, Corwin cùng những người khác lần lượt bước lên đối diện với đức vua.Không như trong tưởng tượng của Corwin, đức vua lại khá trẻ, có lẽ tầm ba mươi mấy thanh xuân thôi.

Mọi học viên đều choàng một chiếc áo choàng, họ sẽ quỳ trước nhà vua, đón nhận những lời cầu nguyện của các nhà sơ.

Dâng hiến máu thịt mình, thề rằng luôn luôn trung thành với vương quốc này.Corwin đưa mắt nhìn vết thương trong lòng bàn tay suy nghĩ.Buổi lễ kết thúc, Corwin cùng Eryk nắm tay nhau bước ra khỏi sảnh điện.

Đi được nửa đường bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến Corwin nhăn mày.

"William!"

Lại là con nhỏ này, Corwin bắt đầu thấy phiền rồi đó.Edna từ tốn bước lại phía Corwin, cô như có như không mà liếc mắt sang phía Eryk, cười cười: "Đây là ai thế?"

đưa ngón tay chỉ về phía Eryk.

Eryk dường như sợ hãi người lạ nên cứ liên tục chui đầu ra sau Corwin, không dám nhìn ra ngoài.Ánh mắt của chị gái này làm cậu rất sợ hãi, nhìn rất giống anh trai của cậu mỗi khi muốn nhờ cậu làm việc gì đó.

Cậu không thích một chút nào.Corwin lạnh lùng nhìn cô nàng trước mặt.

Lần trước khi nhìn cô ta, cũng chỉ thấy đó là một cô gái bình thường, nhưng từ sau đó, cô ta lại khác hẳn đi, mưu mô và xảo quyệt hơn trước nhiều.

"Không biết" Corwin đáp.

"Ể, trả lời qua loa quá rồi đó William" Edna nở một nụ cười nhạt.Corwin không đáp, quay đầu bế xốc Eryk lên rồi rời đi.

Càng ở gần, Corwin càng không chịu được cô ả này, liền nhất quyết chạy đi.Cả hai đều quay lưng lại so với Edna nên không nhìn thấy cô ta đang nở nụ cười quái dị, Edna mở miệng thì thầm một vài từ như cho chính ả ta nghe:"TÌM THẤY RỒI, HOÀNG TỬ HAROLD"...Corwin bước một khoảng cách khá xa so với Edna, cậu đặt Eryk xuống đất để rồi nhìn thấy cậu nhóc cứ liên tục bám lấy chân mình, đành phải cúi xuống dỗ dành Eryk: "Lại làm sao vậy" "Chị gái kia...

đáng sợ quá" Eryk mếu máo nóiỜ, đến anh đây cũng sợ.

Corwin không nói ra, chỉ vuốt lấy tóc Eryk liên tục, vỗ nhẹ vào lưng hòng giúp cậu bình tĩnh lại một chút.

Leon bỗng từ đâu chui ra rồi bắt gặp cảnh tượng này, hắn nhìn Corwin ôm một đứa nhỏ đang khóc lóc, cười mỉa: "Gì đây, mày bắt nạt trẻ con đấy à, đúng là bạn bè với thằng Blane, khốn nạn như nhau mà."

Trước đó trên xe ngựa, Leon đã nhìn ra được mối quan hệ của Corwin và Blane, hắn ta ghét cay ghét đắng Blane nên cũng nhịn không được mà muốn mắng cả mấy tên làm bạn với thằng đó.Corwin không thèm để ý đến lời xỉa xói của Leon, chỉ im lặng dỗ nín Eryk, Leon trông cái tên yếu nhớt kia dám không để ý đến bản thân, hắn như nổi điên mà xông lên, túm lấy cổ áo Corwin: "Mày điếc à, tao đang nói mày đấy" Leon nói "Bỏ tôi ra đi" Corwin lạnh lùng nói "Đ*o thì sao. mày tính làm gì à"Corwin giơ tay lên, gõ một phát vào gáy tên điên này khiến hắn không kịp ú ớ mà té xuống đất ngất xỉu.Đừng quên Corwin là tên lão làng trong nghề đánh nhau, Leon cũng phải hô một tiếng cụ đấy.Phủi phủi tay, Corwin quay về nhìn Eryk thì lại thấy cậu đã nín khóc, khuôn mặt bây giờ tràn đầy ngưỡng mộ cùng tôn sùng.Ủa?

"Eli tuyệt quá, chỉ cần một chiêu mà đã khiến cho anh ta chết rồi!"

Eryk nhảy cẫng lên, vui vẻ nóiKhông, cậu ta chưa chết.

Corwin nhìn cậu nhóc đang liên tục liến thoắng trước mặt, giơ tay bịt lại miệng cậu, cốc lên đầu cậu một cái: "Im lặng hoặc anh bỏ em lại đây"Eryk ôm lấy cái đầu bị gõ đau cười hì hì.

Ngay lúc Corwin tính mang Eryk rời đi, cánh cửa đối diện lại bật mở: "Cái gì mà ồn ào như vậy...

Thằng tạp chủng?"

Một chàng trai với mái tóc vàng óng bước ra, đôi mắt xanh ngọc đó nhíu lại, nhìn Corwin và Eryk.

"Mày làm gì ở đây, mau biến tới đây, đúng lúc cần nhờ mày chút chuyện đây" Người đó bỏ lơ Corwin, liếc mắt về phía Eryk.Từ lúc người kia xuất hiện, nụ cười trên môi Eryk tắt ngúm, ánh mắt cậu sợ hãi nhìn người kia rồi run rẩy bước qua.

Corwin nhìn thấy biểu cảm của cậu, muốn túm lại cậu nhưng lại bị cậu gạt ra.Eryk lắc đầu, chạy vào căn phòng đó.

Người con trai kia nheo mắt nhìn Corwin, rồi nhìn leon dưới mặt đất, hừ một tiếng, đóng mạnh cửa, bỏ lại Corwin một mình.Corwin sững sờ nhìn cảnh cửa đó một lúc, thằng bé Eryk trông sợ lắm mà nhỉ, sao lại chạy đến tên kia?

Hay đó là thằng anh của cậu?Lúc trước Eryk có nhắc tới tên anh trai gọi cậu là thằng bị nguyền rủa, Corwin đoán chắc là tên đó rồi.

Cậu gãi đầu, vỗ vào mặt tự nhắc bản thân không nên nghĩ nữa, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, nếu không được nhờ thì không nên dính vào, kẻo lại khó xử.
 
Back
Top Bottom