Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh

[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 59: Kết thúc


Chương 59: Kết thúc

Edit: PP + Sẻ

Beta: Yuyu + Dii

_____________

Nháy mắt đã vào thu, khí trời trở lạnh, cuối cùng Hoàng đế bệ hạ cũng mang theo vợ con, à không, là thừa tướng và tiểu hoàng tử hồi kinh.

Dưới con mắt của chúng thần, hai người vẫn là vua hiền tướng tài, cần lên triều thì lên triều, cần xử lý chính vụ thì xử lý chính vụ, nếu có quan điểm khác nhau, thì sẽ tranh luận như thường trước mặt mọi người.Nhưng giờ nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang liếc mắt đưa tình.Tất nhiên vẫn có sự khác biệt.

Ví như hồi trước, sau khi bãi triều hoặc xử lý xong chính vụ, Diệp thừa tướng sẽ hồi phủ nghỉ ngơi ngay.

Nhưng giờ thì cả ngày lẫn đêm đều không về nhà, hỏi tới đều bảo đang ở trong cung.

Diệp thừa tướng đã hồi kinh hơn nửa tháng, nhưng người của Diệp phủ vẫn chưa thấy được mặt công tử nhà mình.Gả công tử đi như tát nước ra ngoài, người hầu ở đây chỉ biết lắc đầu thở dài, dần chấp nhận việc này.Qua thêm vài tháng nữa, mấy vấn đề sau chiến tranh với Tây Hạ đều đã được xử lý ổn thỏa.

Nhưng trong lúc xử lý đã xảy ra một chuyện khác.

Chuyện là thế này, Trường Lộc cách Tây Hạ rất xa, nếu không dùng "trăm dặm cấp tốc", thì thương nhân bình thường phải mất ít nhất là nửa tháng mới có thể đi từ kinh đô Trường Lộc đến vương thành Tây Hạ.(*Đã chú thích ở cuối chương 56)Tốc độ truyền tin cũng khoảng chừng đó.Bởi vậy, khi thành Tây Hạ bị công phá, Tây Hạ vương quyết định gửi con tin đến Trường Lộc, thì Tây Hạ chỉ mới biết, Hoàng đế của Trường Lộc vẫn chưa chiếm được thừa tướng mà hắn thích.Thì ra là đang cô đơn, không phải chuyện này quá dễ dàng sao?Tây Hạ Vương nhanh chóng quyết định, dâng cặp trai gái song sinh mới thành niên của mình lên.Lúc tin thừa tướng của Trường Lộc hạ sinh hoàng tử truyền đến vương thành Tây Hạ, đoàn xe đã đi hơn nửa tháng, muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi.Tây Hạ vương điên rồi, hai tỷ đệ đang trên đường đến cũng điên luôn rồi, Tấn Vọng đã biết tin từ trước nên cũng phát điên theo."

Chắc chắn Tây Hạ vương muốn chia rẽ mối quan hệ vợ chồng hài hoà hạnh phúc của trẫm."

Tấn Vọng tức giận nói, "Không thể để bọn họ vào thành được!"

Cao Tiến im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng thưa bệ hạ, công chúa và hoàng tử của Tây Hạ đã đến trước cổng thành, giờ mà ra lệnh không cho họ vào thì có phải ..."...

Đã chậm mất rồi không?Tấn Vọng: "..."

Tấn Vọng kiên quyết nói: "Không được để A Thư biết chuyện này."

"Xuống Giang Nam?

Chỉ mình ta đưa Tiểu Diệp Tử đi?"

Đêm khuya, do mới vừa dỗ nhóc con trong ngực ngủ nên giọng Diệp Thư rất nhỏ, "Sao thế?"

Nhờ làm Hoàng đế nhiều năm nên Tấn Vọng đã rèn luyện được một tâm lý vững vàng, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: "Không phải ngươi đi một mình, mà là ngươi đi trước, sau khi xử lý xong vài chuyện ta sẽ đến ngay."

"Nhưng..."

Tấn Vọng ngắt lời y: "Vào mùa đông kinh thành sẽ rất lạnh, Diệp nhi còn nhỏ như vậy, xuống phương nam tránh rét sẽ tốt hơn."

Diệp Thư nghi ngờ, y liếc nhìn hắn.Tấn Vọng có một toà hành cung ở ven biển phía nam, mùa đông ở kinh thành luôn tràn ngập tuyết trắng, nơi đó lại có nắng to, ấm như ngày hè.Làm hoàng đế thì phải biết hưởng thụ.Diệp Thư hơi xiêu lòng: "Ngươi nói cũng phải..."

Tấn Vọng không để y có cơ hội đổi ý, vội nói: "Ta đã sắp xếp hết rồi, các ngươi sẽ lên đường ngay ngày mai."

"Nhanh thế?"

Diệp Thư nhíu mày, "Nhưng ta nghe nói sứ thần Tây Hạ sắp đến đây, ta còn định..."

Tấn Vọng nói: "Có ta ở đây, ngươi không cần quan tâm mấy chuyện này."

"Vậy..."

Diệp Thư mấp máy môi, khẽ nói, "Vậy khi nào thì ngươi đến tìm bọn ta?"

Tấn Vọng vừa thấy dáng vẻ này của y thì tim chợt mềm nhũn, hắn cúi đầu hôn lên trán y một cái: "Chờ ta xử lý xong chuyện ở kinh thành, chắc chắn ta sẽ cố thúc ngựa chạy nhanh tới đó.

Vừa hay khí trời vẫn chưa quá lạnh, các ngươi có thể đi đường thuỷ xuống Giang Nam, vừa đi vừa chơi."

Vừa nhắc tới chơi, mắt Diệp Thư lập tức sáng lên: "Được!"

Muốn đưa Diệp Thư và nhóc con đến phương nam tránh rét cũng không phải là quyết định mới nảy ra, nhưng mong muốn ban đầu của Tấn Vọng là một nhà ba người cùng đi thuyền xuống đó, trên đường đi còn có thể dạo chơi thật vui vẻ với nhau.Nhưng giờ...Đều do tên Tây Hạ Vương đáng chết kia.Ngược lại trông Diệp Thư rất vui, y nhẫn nhịn ở kinh thành lâu như vậy, đã muốn đi dạo một vòng bên ngoài từ lâu rồi.

Diệp Thư hôn "bẹp" một cái lên mặt Tấn Vọng, nhưng y chợt ngửi thấy gì đó, vội nhíu mày rồi hơi nhích về sau: "Khống chế tin hương của ngươi lại đi."

"Hả?"

Tấn Vọng ngẩn ra, lúc này hắn mới chú ý không biết mùi rượu thơm nồng đã tràn ngập trong không khí từ khi nào.Tai Diệp Thư hơi nóng lên: "Nhóc con còn ở đây, ve vãn cái gì."

Bầu không khí dần trở nên mờ ám, Tấn Vọng lúng túng dời mắt đi: "Ta...

Ta đi tắm."

Thật sự không phải hắn cố ý đâu.Càn quân vốn không có kỳ cầu hoan, nhưng sau khi đánh dấu khôn quân, bản năng sinh sản sẽ khiến càn quân có một hoặc hai kỳ cầu hoan mỗi năm.

Kỳ cầu hoan của càn quân cũng không có gì đáng ngại, chỉ là sẽ không nhịn được mà tỏa tin hương ra trước mặt khôn quân mình đã đánh dấu, cố lôi kéo đối phương tiến vào kỳ phát tình.Nếu thường xuyên "sinh hoạt vợ chồng" thì có thể khống chế được, nhưng dạo này nhóc còn dần bám người hơn, đêm nào cũng đợi Diệp Thư dỗ mới chịu ngủ.

Lâu rồi bọn họ chưa có cơ hội...Tấn Vọng vốc nước lên rửa mặt, nặng nề thở dài.Sáng hôm sau, Diệp Thư dẫn nhóc con rời kinh thành.

Buổi chiều cửa thành mở ra để nghênh đón đại quân chiến thắng trở về, đồng thời đón sứ thần Tây Hạ vào kinh.Tướng quân Tả Diễn cưỡi ngựa đi đầu, người bên cạnh hắn là Tiêu Hoán.Qua mấy tháng, Tiêu Hoán đã lộ vẻ chững chạc hơn, phong thái cũng trầm lắng hơn hẳn.

Cậu ta cưỡi một con ngựa mình đen chân trắng, tư thế uy nghi rạng rỡ, không hổ là tướng quân trẻ tuổi khiến Tây Hạ vừa nghe tên đã sợ vỡ mật.Tấn Vọng đích thân bước tới tiếp đón, Tiêu Hoán lại liếc nhìn ra sau lưng Tấn Vọng, buồn bực nói: "Diệp Thư ca ca của ta đâu rồi?"

"A Hoán, không được vô lễ với bệ hạ."

Tả Diễn quát bảo ngừng lại.Tiêu Hoán hé miệng, lẩm bẩm nói "Rõ", rồi trở về vị trí cũ.Tấn Vọng hơi ngạc nhiên mà nhìn Tả Diễn.Tả Đại tướng quân lớn hơn Tấn Vọng vài tuổi, lần đầu ra chiến trường còn nhỏ tuổi hơn Tiêu Hoán hiện giờ, chỉ đánh một trận đã thành danh.Lúc trước Tấn Vọng để Tiêu Hoán đi theo Tả Diễn làm phó tướng, đúng là vì muốn Tả Diễn dạy dỗ cậu ta thay hắn.Hiệu quả tốt hơn hắn nghĩ.Sứ thần Tây Hạ theo sát đại quân vào thành.Dù Tây Hạ là nước thua trận, nhưng xưa nay Trường Lộc vẫn chú trọng lễ nghi, nên trên đường đi chẳng ai làm khó bọn họ.

Nhưng điều này vẫn không khiến hai con tin thấy yên tâm hơn, ngược lại, bọn họ còn sắp bị dọa gần chết.Ở bên ngoài, danh tiếng của Tấn Vọng không hề tốt, ở Tây Hạ lại càng không tốt.Trong mắt người dân Tây Hạ, vị hoàng đế ngoại quốc này giống hệt nước lũ và dã thú, nào là độc ác tàn bạo, giết chóc thành thói, thích nhất là ăn thịt sống uống máu tươi, bề ngoài thì như La Sát hiện thế ...

Tóm lại, lời đồn càng ngày càng đáng sợ hơn.

Dọc đường đi, công chúa và hoàng tử Tây Hạ đã nghe vô số lời đồn thổi, lúc được dìu xuống xe ngựa đã lo đến sắp ngất.Hai tỷ đệ không dám ngẩng đầu, cả đoạn đường phải cần người dẫn đi, đến khi thấy vạt áo màu đen thì lập tức run rẩy quỳ xuống.Tấn Vọng: "..."

Trẫm đáng sợ thế à?"...Đứng lên hết đi."

Vẻ mặt của Tấn Vọng vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng đã rất sốt ruột, hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi người về, để còn đi tìm thừa tướng và con trai mình.Do lo sợ quá, nên lúc hai chị em đỡ nhau đứng lên, chân của công chúa Tây Hạ bỗng mềm nhũn, lảo đảo ngã về phía trướcTấn Vọng vô thức vươn tay, định đỡ lấy cô."

A a a..."

Trong nháy mắt khi Tấn Vọng đụng vào người, nỗi sợ hãi của công chúa Tây Hạ như vọt tới đỉnh điểm, cô hét lên một tiếng rồi ngất đi, ngã vào lòng Tấn Vọng.Trước cổng thành vô cùng ồn ào, nhưng Tấn Vọng vẫn tinh ý bắt được tiếng bánh xe ngựa đến gần.

Hắn bèn nhìn về hướng phát ra tiếng động đó, vừa khéo có một chiếc xe ngựa dừng trước cổng thành.

Màn cửa được người vén lên, Diệp Thư bế con trai, cả hai đều lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.Tấn Vọng vẫn đang đỡ lấy cô công chúa Tây Hạ bị dọa ngất kia.Tấn Vọng: "..."

Trẫm không phải, trẫm không có, trẫm không hề làm gì hết.Dưỡng Tâm điện.Một tay Diệp Thư bế con trai, tay còn lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thong thả ngước mắt lên.Tên Hoàng đế Trường Lộc bị người ngoài đồn là hung thần ác sát, La Sát hiện thế kia, giờ đang chột dạ đứng cúi đầu trước mặt y."

Thảo nào bệ hạ lại muốn thần đưa Tiểu Diệp Tử xuống Giang Nam, thì ra là muốn đuổi thần đi, để đến gặp hai vị mỹ nhân của Tây Hạ."

Diệp Thư cười khẩy.Tấn Vọng: "Ta không phải, ta không có..."

"Ban nãy là gì đấy?"

"Ta chỉ..."

Tấn Vọng há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào, đành nói, "Ta chỉ sợ ngươi giận."

Diệp Thư: "Giờ ta đang rất giận."

Tấn Vọng bước lên một bước, hơi khom lưng xuống, khẽ nói: "Vậy phải làm sao ngươi mới hết giận?"

Diệp Thư không chịu nổi người này nói như thế, vẻ mặt nhanh chóng dịu xuống, y vội dời mắt đi: "Làm nũng cũng vô dụng, ta nói cho ngươi biết, ta...

"Mùi rượu nồng nặc bỗng tràn ngập trong không khí.Biểu cảm của Diệp Thư cứng lại, nhịp thở dần nặng nề hơn."

Ngươi..."

Lần này, tin hương còn nồng hơn cả lần trước, tai Diệp Thư nhanh chóng ửng hồng, y tức giận nói, "Ngươi cãi không lại nên quyến rũ ta đúng không?"

"Ta không phải, ta không có..."

"Đi ra ngoài!"

"A Thư..."

"Đi ra ngoài!!!"

"Rầm—"Cửa lớn của Dưỡng Tâm điện đóng lại, đám nội thị chen nhau đứng ở dãy hành lang uốn khúc ở phía xa, tất cả đều cúi đầu xuống như một đám chim cút, không ai dám ngó về hướng này.Mức độ đáng sợ khi Diệp thừa tướng nổi giận chẳng thua kém bệ hạ tí nào.Mọi người rụt cổ lại, tự nhủ trong lòng sau này hầu hạ Diệp thừa tướng phải cẩn thận hơn nữa, không thể bất cẩn được.

Giờ Tấn Vọng cũng không biết phải làm sao.

Đây là lần đầu Hoàng đế bệ hạ bị nhốt ở bên ngoài tẩm cung của mình, nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn hơi hối hận.

Vốn nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai ngờ giờ lại chọc người ta tức giận.Sớm biết vậy hắn sẽ không lừa y.

Hắn đứng trước cửa một lát, thấy trong điện yên tĩnh lại, bèn vòng ra phía cửa sổ, khẽ nói: "A Thư, ta sai rồi."

Không ai trả lời.

Qua một lúc lâu, giọng nói buồn bã của Diệp Thư mới vang lên từ trong phòng: "Sai ở đâu?"

Tấn Vọng nói thật: "Đến hôm qua ta mới biết Tây Hạ vương phái hai người này đến kinh thành, nếu ta biết sớm hơn, tất nhiên ta sẽ không để hắn làm như vậy."

Diệp Thư: "Không phải chuyện này."

"Hả?"

"...Ta không giận chuyện này."

Giọng Diệp Thư truyền tới qua cửa sổ, nghe như bị từng lớp vải bông phủ lên, có hơi khàn khàn: "Ta giận vì ngươi không tin tưởng ta."

"Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì.

Ngươi lo Tây Hạ vương có ý đồ khác, sợ hai tên thuộc vương tộc Tây Hạ này tới là để chia rẽ quan hệ giữa ngươi và ta, khiến ta bị tổn thương".

Diệp Thư nói.

"Ta cần ngươi phải bảo vệ đến thế sao?"

"Tấn Vọng, ta thích ngươi, vì vậy mặc kệ là gặp phải chuyện gì, ta đều muốn đối mặt cùng ngươi."

"Ngươi không nên đẩy ta ra."

Tấn Vọng im lặng một lát, sau đó hắn khẽ nói: "Xin lỗi."

"Lần này là do ta tự ý quyết định, là lỗi của ta."

Tấn Vọng đặt tay lên cửa sổ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chân thành, "Ta xin lỗi ngươi."

Một lúc sau, cửa điện được mở ra.

Diệp Thư bế Tiểu Diệp Tử đã ngủ đi ra ngoài.

Y không thèm liếc mắt nhìn Tấn Vọng lấy một cái, gọi nhũ mẫu bế con trai đi, rồi mới quay đầu nhìn Tấn Vọng đang đứng ngây ra ở trước cửa điện.

Diệp Thư đi lướt qua hắn vào trong điện, vừa đi qua cửa điện thì dừng bước: "Còn không đi vào?"

Tấn Vọng hỏi: "Ngươi hết giận rồi à?"

"Giận."

Diệp Thư không quay đầu lại, nói tiếp: "Nhưng lần sau không được như vậy nữa."

"Sẽ không có lần sau!"

Tấn Vọng bước lên hai bước, từ phía sau ôm lấy Diệp Thư, dụi đầu vào gáy y, "Ta đảm bảo sẽ không có lần sau."

Vành tai Diệp Thư nóng bừng, bị tin hương trên người Tấn Vọng bao quanh khiến chân tay hơi nhũn ra.

Y dựa vào người Tấn Vọng, khẽ nói: "Ta đã đưa con đi rồi."

"Cũng đuổi hết nội thị bên ngoài."

"Hôm nay sẽ không có ai dám tới gần nơi này."

Tấn Vọng ngạc nhiên sững sờ một lát, hắn nhìn người trong lòng, không biết nốt ruồi nhỏ phía sau tai Diệp Thư đã đỏ thẫm từ bao giờ."

Ngươi..."

Gò má Diệp Thư cũng dần đỏ lên, y xấu hổ nói: "Còn không mau vào đi, ngươi định chịu đựng thêm bao lâu nữa?"

Y vừa nói xong thì lập tức bị bế lên.

Tấn Vọng bế Diệp Thư bước nhanh về phía giường, thả y lên giường, rồi nghiêng người đè lên y: "Vì chuyện này mà ban nãy ngươi không nói lời nào, không để ý đến ta, là để dỗ Tiểu Diệp Tử ngủ à?"

Diệp Thư mím môi, nghiêng đầu không nói lời nào.

Tấn Vọng không nhịn được mà hôn y một cái.

Sao người này lại đáng yêu đến vậy, rõ ràng là đang giận dỗi, thế nhưng vẫn dỗ con ngủ để giải quyết kỳ cầu hoan cho hắn.

"Ta thật sự thích ngươi."

Tấn Vọng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi không biết ta thích ngươi đến mức nào đâu."

Diệp Thư dần mê man trong luồng tin hương ngày càng nồng, y cố gắng ngửa đầu hôn lên môi Tấn Vọng, nở nụ cười.

"Ta biết mà."

"Biết từ rất lâu rồi."

Hôm sau, Trường Lộc đuổi sứ thần Tây Hạ và con tin trở về, ngoại trừ cắt đất và cống nạp hàng năm, còn bắt buộc Tây Hạ phải tuyên truyền chuyện tình mặn nồng của Hoàng đế và Thừa tướng Trường Lộc khắp nước.

Vài ngày sau, Hoàng đế và thừa tướng dẫn theo hoàng tử nhỏ lên thuyền xuôi nam.

Dọc đường đi, một nhà ba người cùng ngắm cảnh núi đồi sông ngòi, cải trang vi hành, nhìn thiên hạ thái bình, bốn mùa an ổn, mùa màng bội thu.

Mùa xuân năm thứ hai, nhóc con lớn rất nhanh, chớp mắt đã có thể chầm chậm đi được một đoạn đường dưới sự giúp đỡ của người khác.Hôm đó sau giờ Ngọ, Diệp Thư vừa mới dỗ con trai mình ngủ xong, bỗng thấy một con chó nhỏ màu vàng chạy vào Dưỡng Tâm điện.

Vẻ mặt Diệp Thư hơi kinh ngạc: "Hoàn thành nhiệm vụ?"

Hệ thống không thể can thiệp quá nhiều vào mạch truyện, lần trước gặp, bọn họ đã bàn bạc rồi, nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành, nó sẽ không xuất hiện trước mặt Diệp Thư.Giờ lại đứng ngay đây, Diệp Thư không ngờ sẽ gặp lại nó nhanh như vậy.

"Đúng, Tấn Vọng thống nhất thiên hạ đã là chuyện trong tầm tay, hệ thống thông báo ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ."

Con chó nhỏ màu vàng nói: "Một năm trước ta đã nói với ngươi, khi nhiệm vụ hoàn thành ngươi có thể chọn một phần thưởng, giờ ngươi đã nghĩ ra chưa?"

"Ta..."

Diệp Thư nhìn nhóc con đang ngủ ngoan trên giường.

Gió nhẹ nhàng len vào từ cửa sổ, Diệp Thư ngước mắt nhìn, từng mái nhà phía xa cao cao cong cong phản chiếu ánh mặt trời, hoàng thành rộng lớn chìm trong ánh nắng buổi chiều, hiếm thấy yên tĩnh như thế này.

"Ta nghĩ ra rồi."

Diệp Thư khẽ nói: "Ta muốn ở lại đây."

Con chó nhỏ màu vàng cũng không quá ngạc nhiên.Nó dõi theo Diệp Thư từ đầu đến cuối, hiểu rất rõ tính tình và suy nghĩ của người này.Nó nói: "Ngươi có thể ở lại, nhưng như vậy ngươi sẽ không thể quay về thế giới hiện thực nữa."

"Ở đó ta chẳng có gì, sao phải quay về chứ?"

Diệp Thư nói: "Tài sản, quyền lực, sức khỏe...

Mấy người có thể cho ta rất nhiều thứ, nhưng ta không cần những thứ đó."

"Ta muốn một gia đình, giờ nó đang ở đây rồi."

"...Cũng được."

Con chó nhỏ màu vàng vẫy đuôi, "Ta sẽ báo nguyện vọng của ngươi lên trên, nhưng ký ức ngày xưa của ngươi...

Trước giờ hệ thống chưa từng xảy ra chuyện như vậy, ta không chắc có thể tìm lại hay không.

Ngoài ra, có thể còn có những phần thưởng khác, nói chung...

Ta sẽ cố hết sức."

Diệp Thư gật đầu: "Cảm ơn."

Một tia sáng xẹt qua người con chó nhỏ màu vàng, sau khi tia sáng đó biến mất, nó chớp mắt mấy cái, mờ mịt ngó xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Diệp Thư."

Gâu gâu."

Con chó nhỏ màu vàng chạy đến, vung vẩy đuôi muốn nhào lên người Diệp Thư.

Diệp Thư vội đón lấy nó: "Mày là...

A Vượng?"

A Vượng: "Gâu gâu gâu...!"

"Suỵt, được rồi."

Diệp Thư xoa đầu A Vượng, khẽ nói: "Ta rất vui khi biết ngươi quay về, đừng ồn ào ảnh hưởng đến Tiểu Diệp Tử."

"...Gâu?"

A Vượng nằm sấp trong lòng Diệp Thư, nghiêng đầu tò mò nhìn nhóc con nằm trên giường, dường như không hiểu từ khi nào mà bên người chủ nhân lại có thêm vật nhỏ này.

Diệp Thư bế A Vượng rời khỏi tẩm điện, chợt nhìn thấy Tấn Vọng đang đứng dưới cây đào trước sân, cánh hoa màu trắng nhạt rơi lả tả bên cạnh hắn.

Diệp Thư đi đến trước mặt hắn: "Sao không đi vào?"

Vẻ mặt Tấn Vọng hơi do dự: "Ta..."

"Vừa nãy hệ thống đi rồi, đây là A Vượng."

Diệp Thư nói: "Lúc nãy ta đã nói cho nó rồi, ta sẽ không đi."

Con ngươi Tấn Vọng khẽ chuyển động.

Diệp Thư thả con chó nhỏ trong lòng xuống, vòng tay ôm lấy cổ Tấn Vọng: "Nói gì đi chứ, người ta ở lại vì ngươi đấy."

"Ta không biết nên nói gì."

Tấn Vọng khổ sở cười, "Ta rất muốn nói ngươi không cần hi sinh vì ta như thế, nhưng nếu đây là cách duy nhất để chúng ta không phải chia xa, ta lại rất vui khi ngươi quyết định như vậy."

"Ngươi luôn nói ta hi sinh vì ngươi, nhưng so với những gì ngươi đã hi sinh thì chẳng đáng nhắc tới."

"Ta bằng lòng mà."

Diệp Thư nháy mắt, ngắt lời hắn, "Chỉ cần bản thân tự nguyện, thì không phải là hi sinh, đây là lời ngươi nói."

Tấn Vọng cười: "Ừ, ta hiểu."

"Vậy thì nói những chuyện khác đi."

Tấn Vọng ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hắn hỏi: "Con cũng đã lớn vậy rồi, Diệp thừa tướng cũng nên cho trẫm một danh phận rồi chứ?"

Lúc trước Tiểu Diệp Tử còn nhỏ, lại thêm bận rộn với việc nước, hai người đành phải hoãn lại ngày cưới.

Giờ mọi việc đã ổn thỏa, lúc này mới nhắc lại chuyện cũ.

Hai người đứng dưới hoa rơi như mưa, nhìn nhau thật lâu, Diệp Thư nở nụ cười: "Mong còn không được."

Ngày đại hôn đã được quyết định là ba tháng sau, hai người dùng lễ nghi thành hôn dành cho Đế Hậu, vừa khéo hôm đó cũng là ngày tiểu hoàng tử tròn một tuổi.

Sau khi thành hôn, Diệp Thư không vào hậu cung, vẫn đảm nhiệm chức vụ thừa tướng.

Từ đó, hai người cùng trị vì thiên hạ, cùng hưởng ngày tháng hưng thịnh.__________Yu có điều muốn nói: Hoàn chính văn rồi, còn phiên ngoại nữa thôi ( ^ . ^ ).Dii có điều muốn nói:Tấn Vọng: Ta sai rồi.Diệp Thư: Nhận sai là xong sao, phải đét mông!—Hoàn chính văn—
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Chương 60 - Phiên ngoại


Chương 60 - Phiên ngoại

Edit: Dii + Yuyu + Cải

Beta: Dii

____________

Sau đại hôn, sinh hoạt của Diệp Thư chẳng khác lúc trước là bao.Sau khi thu phục Tây Hạ, Trường Lộc có một khoảng thời gian an bình thật dài.

Dựa theo nội dung câu chuyện trong sách, giải quyết xong Tây Hạ thì sẽ đến Đại Yến.

Đại Yến nằm ở vùng đất giàu có và đông đúc ở phương Nam, sức mạnh của quốc gia còn mạnh hơn Tây Hạ, nên không phải cứ xuất binh ra đánh là được.Nhưng bây giờ có Úc Diễn rồi, Tấn Vọng không còn ý muốn tuyên chiến nữa.Để cho Úc Diễn đi đoạt quyền, Trường Lộc âm thầm hỗ trợ là được.

Đến lúc đó hai nước ở chung thế nào, bọn họ vẫn thương lượng được.Thiên hạ thái bình, cuối cùng Diệp Thư và Tấn Vọng cũng có thể chuyên tâm nuôi con trai.Sau khi Tiểu Diệp Tử tròn một tuổi, nét mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Mày mắt giống y chang Tấn Vọng.

Chỉ có cặp mắt kia, đuôi mắt hoa đào hơi vểnh lên, cười lên trông giống hệt Diệp Thư. ——Có thể thấy được, sau này nhóc lớn lên sẽ thành một mỹ nhân hại nước hại dân cỡ nào.

Tiểu Diệp Tử rất khỏe mạnh, trời sinh hiếu động, hoạt bát hơn những đứa trẻ cùng lứa.Sau khi biết đi rồi thì thích chạy nhảy khắp nơi trong sân, bay nhảy không ai bắt kịp.

Hơn nữa, thằng nhóc này không hề khóc khi bị ngã, vỗ vỗ quần áo rồi lại chơi tiếp, như là có nghị lực vô hạn.Lần nào cũng hù cho Diệp Thư sợ gần chết, lệnh cho mọi người đổi hết mấy thứ đồ dễ gây va chạm đi, y mới miễn cưỡng yên tâm lại.

"...Ngươi nói xem, rốt cuộc cái nết này của nó giống ai thế?"

Diệp Thư lia mắt qua cửa sổ, nhìn về phía con trai đang đấu trí đấu dũng với nội thị trong sân, hào hứng hỏi.Tấn Vọng ngừng lật sách, không ngẩng đầu lên: "Đừng nhìn ta, khi còn bé ta không quen vận động, tập võ là do mẫu phi ép."

Hắn nói rất đúng.Tấn Vọng yếu ớt, thấp bé nhỏ người, tính tình cũng điềm đạm hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không chạy nhảy khắp nơi như thế.Diệp Thư vô thức gật đầu, ngay sau đó lại phát hiện có gì đó sai sai: "Ý ngươi là lỗi của ta?

Khi còn bé ta cũng đâu có như thế!"

Đó là vì không có cơ hội.Thuở tấm bé y còn không có cơ hội tập đi nữa là.Có điều...Tấn Vọng nhìn y một cái, cong khóe miệng, thờ ơ nói: "Lúc ta quen biết ngươi, ngươi cũng giống Tiểu Diệp Tử bây giờ."

Diệp Thư: "..."

Khi đó chân Diệp Thư mới vừa khôi phục lại, cứ lôi kéo Tấn Vọng quậy khắp cung, nhảy nhót tưng bừng, thấy cái gì cũng hiếu kỳ.Mãi đến khi mẫu phi của Tấn Vọng bị giáng chức, ba người vào ở lãnh cung, Diệp Thư mới dần trở nên trầm tính lại.Diệp Thư trầm mặc chốc lát, đánh chết cũng không thừa nhận lịch sử đen tối của mình: "Ngươi nói bậy, ta đi chơi với con, không để ý tới ngươi."

"Tiểu hoàng tử cẩn thận!"

Diệp Thư mới vừa ra tới cửa điện, một thân ảnh nho nhỏ chạy ùa tới, nhào vào trong lồng ngực của y: "Cha, cha!"

Tiểu Diệp Tử rất thông minh, dù tập đi hay học nói cũng đều nhanh hơn con cái nhà khác.

Nhóc đã hai tuổi rưỡi, nói chữ nào cũng rõ ràng, giọng trẻ con non nớt ngọt ngào, giòn giòn giã giã.Diệp Thư ngồi xổm xuống, thuận tay nhéo lên khuôn mặt mềm mại ú ù của nhóc một cái: "Chạy vội như vậy làm gì, sao thế?"

Nhóc con nắm lấy tay áo Diệp Thư, mắt sáng ngời: "Tiểu Diệp Tử muốn ra ngoài cung chơi."

"Xuất cung sao?"

Diệp Thư nói, "Sao bỗng nhiên lại muốn ra ngoài?"

"Cao thúc thúc nói trong thành có gánh hát mới!"

Mắt Diệp Thư hơi sáng lên.Đúng là lâu rồi cả nhà không xuất cung.Cuộc tranh quyền phía Đại Yến vẫn đang diễn ra quyết liệt, Trường Lộc cũng phải âm thầm trợ giúp, bởi vậy từ sau khi vào thu, Tấn Vọng và Diệp Thư bắt đầu bận túi bụi.Bình thường không đề cập tới thì còn ổn, vừa nhắc tới, Diệp Thư cũng muốn đi ra ngoài đi dạo.Y quay đầu liếc vào trong điện.Tấn Vọng vẫn ngồi ở trước bàn xử lý sự vụ, trước khi ra khỏi thì Diệp Thư có nhìn thử, có lẽ không thể làm xong trong một hai canh giờ rồi.

Sau khi cưới, Tấn Vọng càng ngày càng chăm chỉ, không làm xong việc thì chắc chắn sẽ không đồng ý ra ngoài chơi.Nhưng nếu đợi thêm một hai canh giờ nữa...

Thì trời tối mất rồi.Diệp Thư mím môi, ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tiểu Diệp Tử.Hai cha con đều thấy được nỗi khát vọng và sự chần chờ trong mắt của nhau.Không dám nhắc tới.Nhát lắm.Diệp Thư hết cách.Tính cách con trai mình hoạt bát hướng ngoại, lại đáng yêu vô cùng.

Cho dù là nội thị hay đại thần, ai thấy cũng phải khen nó một câu.

Nhưng chỉ có...

Lúc đối mặt với phụ hoàng của nó là tự động rụt cổ.Tiểu Diệp Tử sợ sệt kéo tay áo Diệp Thư: "Cha, cha đi hỏi phụ hoàng thử đi."

"..."

Không biết cái kiểu nhát gan này giống ai nữa."

Không được, lần trước đến vùng ngoại ô dạo hồ nước là cha đi hỏi."

Diệp Thư đúng lý hợp tình, "Đã nói là mỗi người hỏi một lần, không cho chơi xấu."

Mặt nhỏ của Tiểu Diệp Tử nhăn lại.Diệp Thư nói sâu xa: "Cha nói với con rồi, muốn cái gì thì phải tự mình lấy.

Ngoan, phụ hoàng thương con như thế, có gì đáng sợ đâu."

Tiểu Diệp Tử học theo giọng điệu của y, nghiêm túc nói: "Nhưng phụ hoàng thương cha như thế, cha cũng không sợ sao?"

"..."

Diệp Thư hé miệng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Không giống nhau mà..."

Tiểu Diệp Tử tò mò nghiêng đầu: "Không giống ở đâu ạ?"

Diệp Thư tỏ ra "chuyện này khó nói lắm".Lần trước y lôi kéo Tấn Vọng đi chơi hồ, hứng khởi vô cùng, sống chết không chịu hồi cung, hại Tấn Vọng bị tồn ứ hơn ba mươi quyển tấu chương.

Cuối cùng, y bị cẩu hoàng đế đè lên long ỷ trong Ngự thư phòng, vừa "làm" vừa phê duyệt, bận rộn cả đêm mới xong.Diệp Thư rùng mình một cái, cũng không giải thích, nghiêm mặt nói: "Nói chung là, mỗi người hỏi một lần, chúng ta đã thoả thuận rồi còn gì."

"Được rồi..."

Tiểu Diệp Tử hiểu chuyện nói, "Vậy con đi tìm phụ hoàng."

"...

Tìm ta có chuyện gì?"

Giọng Tấn Vọng bỗng nhiên vang lên ở phía sau, hai cha con đang ngồi ngoài cửa run lên một cái, quay đầu lại.Diệp Thư ngồi xổm xuống, trông chả cao hơn con trai bao nhiêu, một lớn một nhỏ cùng nhìn về phía Tấn Vọng, ánh mắt vô tội y như nhau."

Lại đang thương lượng chuyện quan trọng gì à?"

Dáng vẻ của hai cha con đáng yêu muốn chết, làm hắn nhũn cả tim.

Con ngươi của Tấn Vọng khẽ chuyển động, cố ý nghiêm mặt hỏi.Diệp Thư lén lút chọt chọt nhóc con bên cạnh.Tiểu Diệp Tử liếc nhìn Diệp Thư, sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của cha, bèn mạnh dạn bước lên phía trước, nắm lấy tay Tấn Vọng, giọng nói non nớt mềm mại vang lên: "Phụ hoàng, Diệp nhi muốn ra ngoài chơi."

Tấn Vọng hỏi: "Muốn đi đâu, Ngự hoa viên à?"

"...Không phải."

Thật ra Tấn Vọng không hề nghiêm khắc với con trai, ngược lại còn... hơi nuông chiều nó, bởi vì tính tình thằng nhóc này rất giống Diệp Thư.

Nhưng chắc do hắn làm Hoàng đế nhiều năm rồi, khó mà trút bỏ hết vẻ uy nghiêm trên người, khiến đứa nhỏ vô thức sợ hãi.Đôi mắt sáng ngời của Tiểu Diệp Tử chớp chớp, nhóc mạnh dạn nói: “Muốn…Muốn ra ngoài cung chơi.”

Tấn Vọng vừa thấy vẻ mặt của cả hai đã đoán được một ít, nên cũng không ngạc nhiên lắm.Hắn liếc nhìn Diệp Thư đang ngoan ngoãn ngồi xổm sau lưng con trai, thấy y cố gắng trốn tránh, làm bộ như không liên quan đến việc này, hắn thong thả nói: "Muốn xuất cung thì cứ để cha ngươi dẫn đi là được, phủ thừa tướng ở bên ngoài vốn cũng là nhà."

Sau khi thành thân, Tấn Vọng đã ban cho Diệp Thư phủ Thừa tướng mới, gần với hoàng thành hơn, y có thể trở về lúc nào cũng được.

Nhưng hơn một năm qua, số lần Diệp Thư trở về ngày càng ít.Tiểu Diệp Tử chợt bừng tỉnh: "Đúng nhỉ..."

Nhóc và cha muốn xuất cung đi chơi, rõ ràng đâu cần xin phép phụ hoàng!Nhưng sao...Tiểu Diệp Tử nghi ngờ, bèn nhìn về phía Diệp Thư.Y không trốn được nữa, đành nhích lên vài bước, nắm lấy tay còn lại của Tấn Vọng, khẽ nói: "Muốn đi chơi cùng ngươi đó."

Ánh mắt của Tấn Vọng lướt qua một lớn một nhỏ trước mặt, cuối cùng nhịn không được phải cười lên.Trước đây chỉ mình Diệp Thư làm nũng, tỏ vẻ đáng thương thôi mà hắn còn không chịu được, giờ có thêm một nhóc con nữa.Hoàng đế bệ hạ lại thấy lo lắng cho địa vị của mình trong gia đình.

Tấn Vọng nói: "Đi thay quần áo khác đi, chúng ta xuất cung."

"Thật sao!"

Tiểu Diệp Tử vui vẻ, cung nữ bèn bế nó đi thay quần áo.Tấn Vọng dẫn Diệp Thư tiến vào tẩm điện.Diệp Thư chủ động cởi nút áo trên long bào cho hắn, tai y hơi nóng lên: "Là Tiểu Diệp Tử muốn đi với ngươi, không phải ta..."

"Ta biết."

Tấn Vọng buông mắt nhìn y, đáy mắt ẩn chứa ý cười, "Không phải do ngươi bám người."

Diệp Thư xấu hổ dời mắt đi, tai y dần đỏ hơn.Tấn Vọng rất thích dáng vẻ này của y, hắn tiến lên giúp Diệp Thư cởi áo ngoài, tiện thể hôn lên mặt y một cái: "Tiểu Diệp Tử còn biết dũng cảm bày tỏ mong muốn của mình, ngược lại sao Diệp thừa tướng chỉ biết trốn sau lưng con trai thế?"

"..."

Chẳng phải do tên hoàng đế nào đó luôn không thích làm người hả.Tấn Vọng im lặng mỉm cười, cả hai nhanh chóng đổi sang quần áo thường, sau đó dẫn Tiểu Diệp Tử xuất cung.Một nhà ba người đến hí viên xem vở kịch mới, sau đó ghé quán ăn ngon nhất kinh đô để ăn cơm tối.

Vừa bước vào quán, đã thấy có người đi từ bên trong ra tiếp đón: "Chủ nhân, bệ...

"Tấn Vọng ngước nhìn hắn, người vừa đến đổi xưng hô ngay: "...

Công tử."

Diệp Thư không để ý lắm, nhóc con ở trong ngực y vui vẻ gọi: "Trường Viên thúc thúc!"

Trường Viên sờ đầu Tiểu Diệp Tử: "Chào buổi tối, tiểu công tử."

Trường Viên vốn không giỏi chuyện buôn bán, nhưng hắn làm việc vừa cẩn thận lại chăm chỉ, còn được Diệp Thư ngầm trợ giúp, nên sau khi tiếp quản sản nghiệp của y, chưa tới ba năm hắn đã trở thành thương nhân giàu nhất kinh đô.

Tấn Vọng không để ý đến việc này, hắn chưa từng hỏi số tiền kiếm được đã đi đâu, toàn bộ đều dùng để lấp đầy túi riêng của y.Quán ăn mà bọn họ tới cũng là sản nghiệp của Diệp gia.Trường Viên dẫn ba người đến chỗ ngồi trang nhã nhất, Tiểu Diệp Tử quấn lấy hắn, không chịu buông tay: "Muốn bay cao, muốn lên nóc nhà cơ!"

Diệp Thư: "..."

Có lần Trường Viên đã dùng khinh công bế Tiểu Diệp Tử bay lên, về sau nó cứ bám lấy hắn, lần nào thấy Trường Viên cũng mè nheo bắt hắn bế mình "bay một lần" .Sau khi được hai vị phụ thân cho phép, Trường Viên ôm lấy Tiểu Diệp Tử, nhảy ra khỏi cửa sổ.Tất nhiên Diệp Thư rất yên tâm về bản lĩnh của Trường Viên.

Y nhìn theo bóng lưng của đối phương nhảy qua nóc nhà rồi biến mất, lúc dời mắt đi thì thấy vẻ mặt khó chịu của Tấn Vọng.Diệp Thư chế nhạo nói: "Ghen tị rồi à?

Rõ ràng ngươi cũng có thể bế con trai bay lên, nhưng bệ hạ của chúng ta lại không muốn mất mặt."

Y hắng giọng một cái, rồi nhại theo giọng Tấn Vọng: "Leo tường vượt nóc, còn có phép tắc không!"

Tấn Vọng liếc nhìn Diệp Thư.Y vội ngậm miệng lại.Tấn Vọng nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ta sợ Diệp nhi thật sự thích việc này, sau đó chỉ muốn tập võ mà thôi.”

Lúc trước Đại hoàng huynh của hắn cũng như thế, từ nhỏ đã thích luyện võ, không chịu học tập, sau khi lớn lên càng không có ý định kế thừa ngôi vị, dứt khoát chạy đến đất phong rồi sống nhàn nhã ở đó.Nhưng vì thế, vị Đại hoàng tử này mới thoát nạn, xem như là người thân duy nhất của Tấn Vọng trên đời này.Diệp Thư lại không quan tâm lắm: "Có sao đâu, nếu nó thích luyện võ thật, có thể nhờ Tiêu Hoán dạy cho.

Dù sao Tiêu Hoán cũng thích Tiểu Diệp Tử, lần nào gửi thư đến cũng kèm theo rất nhiều đồ ăn ngon cho nó..."

Diệp Thư nói tới đây thì chợt im bặt, vội ngậm miệng lại.Tấn Vọng hơi híp mắt: "Tiêu Hoán...

Còn viết thư cho ngươi?"

Diệp Thư bị hắn trừng cho chột dạ, bèn lên tiếng: "Sao nào, cậu ta đã rời kinh đô bao lâu rồi?

Tốn thời gian ghen tuông như thế, chi bằng đi hối thúc Tả tướng quân, thân tín của ngươi nhanh chóng tóm cậu ta vào tay đi!"

Tấn Vọng nghẹn lời.Hai người kia ở bên nhau suốt ngày, đã dần nảy sinh tình cảm, chỉ cần là người sáng suốt sẽ nhận ra ngay.Nhưng khổ nỗi, hai người họ, một người sống ở quân doanh từ nhỏ, chỉ biết luyện võ, là một tên đầu gỗ chính hiệu, người còn lại toàn nghĩ đến Diệp Thư, năm nào cũng gửi thư mong Tấn Vọng thi hành cải cách, cho phép hai khôn quân lấy nhau.

Tấn Vọng: "..."

Tóm được mới là lạ.Tấn Vọng không muốn nói chuyện này với y nữa, bèn nói: "Giờ ngươi mặc kệ Diệp nhi tập võ, vậy ngôi vị hoàng đế phải làm thế nào, không để nó làm thái tử nữa?"

Diệp Thư bỗng im lặng."

Đúng vậy..."

Diệp Thư ủ rũ nói, "Nếu nó không làm thái tử, thì không được kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngươi cũng chẳng thể nhường ngôi sớm rồi cùng ta ra ngoài chơi được.

Thôi vậy, vẫn nên nuôi dạy cho tốt, rồi để nó mau chóng kế vị, phải vì cuộc sống hạnh phúc của hai người cha chứ."

Tấn Vọng: "..."

Ngôi vị hoàng đế mà người khác cầu còn không được, tại sao người trong cuộc lại coi thường như thế.Tấn Vọng đã quen với mạch não khác thường của Thừa tướng nhà mình, cười khẽ: "Thật ra còn có một cách."

Diệp Thư: "Cách gì?"

Tấn Vọng đến gần, nói nhỏ bên tai của Diệp Thư: "Nếu nó không muốn làm hoàng tử, thì sinh thêm một đứa là được."

Vành tai Diệp Thư lập tức đỏ lên.Nếu nói trước khi sinh Diệp Thư có hơi bài xích đối với việc mang thai và sinh con, thì bây giờ đã không còn nghĩ như vậy nữa.

Con nít đáng yêu đến như vậy, thêm một đứa cũng không sao.

Nhưng trên phương diện này, bọn họ luôn thuận theo tự nhiên, vừa không cố ý tránh thai, cũng không bắt buộc.

Đây là lần đầu tiên Tấn Vọng chủ động nhắc đến.

"Ngươi, sao ngươi biết sinh thêm đứa nữa thì nó chắc chắn sẽ bằng lòng lên ngôi?

Lỡ như nó cũng không muốn thì sao?"

Tấn Vọng thở dài: "Vậy thì ta chỉ có thể nhận nuôi con từ chi thứ để kế vị, cũng không biết hoàng huynh kia của ta có con nối dõi nào hay không…"

Diệp Thư nghe xong lời này thì sửng sốt: "Ngươi…"

Tấn Vọng: "Sao vậy?"

"Nếu con không muốn ngôi vị hoàng đế, ngươi……

Ngươi thật sự không thèm để ý sao?"

Diệp Thư hỏi."

Có gì mà phải để ý chứ."

Tấn Vọng nói, "Ngươi cũng đã nói là con có cuộc sống của riêng nó, những gì nó muốn làm không nên bị chúng ta hạn chế."

Ánh mắt Diệp Thư trở nên ấm áp hẳn lên.Tấn Vọng thật sự đã thay đổi rất nhiều vì y.

Trường Viên nhanh chóng dẫn Tiểu Diệp Tử trở về.

Đồ ăn đã sẵn sàng, lúc Diệp Thư đút Tiểu Diệp Tử ăn canh trứng, y bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.

"Tấn Vọng."

Diệp Thư buông muỗng xuống, Tiểu Diệp Tử đã há miệng lại không ăn được canh trứng, buồn bực bẹp miệng một cái.Tấn Vọng: "Sao vậy?"

Diệp Thư mặt không cảm xúc: “Bởi vì không muốn mất mặt cho nên ngươi mới không bế con bay lên nóc nhà sao?"

Tấn Vọng: "……"

Lúc hai người hồi cung, bầu trời đã tối đen.

Diệp Thư đặt Tiểu Diệp Tử đã ngủ say lên trên giường, mới vừa đứng dậy đã bị người ôm lấy từ phía sau: "Đi tắm nhé?"

Cẩu hoàng đế cũng không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể thân mật, Tiểu Diệp Tử đang ở tuổi bám người, ngày nào cũng phải ngủ với hai vị phụ thân của mình.

Vì vậy, hồ tắm liền trở thành thánh địa cuối cùng mà bọn họ có thể ở riêng.Diệp Thư gật đầu nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, Tấn Vọng hôn lên sườn mặt y, kéo người ra ngoài.Một con chó vàng chui vào từ khe hở của cửa điện.Sau khi hệ thống rời khỏi người A Vượng, nó được họ nuôi ở Dưỡng Tâm Điện, thường thì giờ này đã ngủ mất.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thật sự nhìn thấy chó vàng ngoe nguẩy cái đuôi, miệng nói tiếng người: "Đã lâu không gặp."

Diệp Thư hỏi: "Ngươi lại tới làm gì vậy Đại Hoàng?"

Chó vàng xù lông: "Ta lặp lại lần nữa, ta không phải là Đại Hoàng.

Tuy bây giờ ta là chó, nhưng ta không phải chó thật!"

Tấn Vọng: "……"

Diệp Thư: "Phụt."

Diệp Thư cúi xuống vuốt lông cho nó: "Không đùa với ngươi nữa, ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?"

Chó vàng tỏ ra ghét bỏ, nhưng lại không tránh đi, trái lại còn vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay y: "Không có gì, chỉ là trước đây có hứa một chuyện với ngươi."

Diệp Thư tạm dừng tay: "Ý ngươi là…

Ký ức của ta?"

"Đúng vậy."

Chó vàng nói, "Phần ký ức bị xóa đi của ngươi đã tìm về được, ngày mai ngủ dậy là nó sẽ trở lại trong cơ thể của ngươi."

Đôi mắt Diệp Thư khẽ lay động, ngước mắt nhìn về phía Tấn Vọng.Người nọ nhẹ nhàng cười với y.

Diệp Thư nói: "Cảm ơn."

Thật ra Diệp Thư cũng không chấp nhất với việc có thể lấy lại trí nhớ cho lắm, bây giờ y đã rất hạnh phúc rồi, dù không có những ký ức đó cũng vậy.

Nhưng dù sao thì đó cũng là những chuyện giữa y và Tấn Vọng, có thể lấy lại…

Là tốt nhất.

"Còn một tin nữa."

Chó vàng nói, "Ta đã xin phép hệ thống cho phép các ngươi quyền hạn tiến vào thế giới thực.

Khi tiến vào thế giới thực, dòng chảy thời gian ở đây sẽ ngừng lại, nhưng muốn ở bên kia lâu dài, các ngươi cần phải xin trước.

Cách xin và quy tắc cần tuân thủ, ta sẽ để lại một phần văn bản cho ngươi."

Nó ngước mắt nhìn về phía Tấn Vọng: "Trước đây thế giới này đã bị khởi động lại nhiều lần, là do ta vi phạm quy định, cũng may hiện giờ đã giải quyết thành công, đây coi như là ta trả ơn cho các ngươi."

Tấn Vọng nhìn nó, gật đầu: "Cảm ơn."

Chó vàng quay đầu định rời đi, tự dưng lại nhớ đến gì đó, nói với Diệp Thư: "Phải rồi, bây giờ ngươi vẫn chưa đến thế giới thực được, phải chờ thêm một thời gian nữa."

Diệp Thư: "Tại sao?"

Chó vàng giải thích: "Hệ thống chỉ cấp quyền cho hai ngươi mà thôi, còn con của hai người các ngươi thì không."

Đây vốn là đặc quyền trái với quy định của hệ thống, Diệp Thư cũng không thể được voi đòi tiên, xin mang cả con theo được.

Diệp Thư nói: "Ta biết rồi, chúng ta không mang Tiểu Diệp Tử theo là được."

Chó vàng nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi.Tấn Vọng: "……"

Diệp Thư: "?"

Tấn Vọng hít sâu một hơi, nói: "Ta hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."

Chó vàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.Tấn Vọng đỡ Diệp Thư ngồi xuống, Diệp Thư mờ mịt hỏi: "Sao……

Là sao vậy?"

"Không có gì, đừng căng thẳng."

Tấn Vọng dịu dàng trấn an một câu, rồi gọi vọng ra ngoài, "Truyền thái y!"

Diệp Thư: "???"— TOÀN VĂN HOÀN —

16.08.2020

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng tôi cũng đã gộp tất cả phiên ngoại thành một chương rồi, 60 chương, 200 nghìn chữ kết thúc, chứng ám ảnh cưỡng chế rất là hài lòng.

Quà tặng phiên ngoại đã được cập nhật từ hôm qua, đọc lại chương 38 để biết cách nhận nó nhé.

Ngoài ra còn có một cuộc rút thăm trúng thưởng nhân dịp truyện hoàn, mọi người có thể đi thử một chút.

Bộ truyện này đến đây là hoàn toàn kết thúc, tiếp theo sẽ triển bộ《Sau khi giả A bị ảnh vệ đánh dấu》của Úc Diễn, dòng thời gian cũng song song với bộ này, Vọng Thư và hai đứa con cũng sẽ là khách mời.

Tháng sáu sẽ mở hố bộ《Xuyên thành cẩm lý tiểu phu lang》, là một bộ bánh ngọt tình yêu thường ngày rất ngọt ngào và rất thần tiên.

Lần đầu thử viết truyện chủng điền, đang cố gắng tra tư liệu, mong mọi người ủng hộ nhé!

Hẹn gặp lại trong bộ sau! 【QAQ Muốn xin mọi người cho năm sao và đánh giá, mọi người yêu tui đi mà QAQ】
 
[Đm-End] Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu - Trì Linh
Đôi lời của team


♡ Tâm tình của team Vọng Thư Các sau bộ đầu tiên được hoàn thành của nhà ♡Sẻ: Hoàn - một từ có bốn chữ cái, nhỏ nhắn xinh xắn lại có nhiều ý nghĩa lắm nhá mong readers vui vẻ thưởng thức thành quả của VTC, iu mọi người nhèo :33333Rykyu: Lần đầu tiên hoàn được một bộ truyện.

Xúc động dạt dào.

Nếu mà làm một mình chắc mình sẽ drop giữa chừng mất .

May mà có mn trong team đồng hành hối deadline.

Lời cuối gửi tới mọi người, mình hết bị má Trì hành rồi .

Chúc mn đọc truyện vui vẻCải: Đây là lần đầu tiên mình hoàn truyện, cũng là bộ hoàn đầu tiên của nhà Vọng Thư Các.

Cảm xúc khá là kích động, cảm ơn những bạn đã theo truyện dõi truyện nhé, yêu các bạn rất nhiều!!! ( ´ ▽ ' ).。o♡Dii: Cảm ơn các reader nhà mình đã yêu quý và ủng hộ.

Cảm ơn cả team mình đã cùng nhau đồng hành làm nên thành tựu đầu tiên này.

Tuy không thể tránh khỏi sai sót nhưng chung quy đây chính là sản phẩm tuyệt vời nhất mà nhà mình tâm đắc, chính nó đã mang bọn mình về với nhau.

Hy vọng tương lai chúng ta sẽ vẫn đồng hành cùng nhau nhá, cả team và cả reader nhà mình.Yuyu: Cuối cùng cũng hoàn rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng team đến hôm nay, tiếp tục ủng hộ cho bọn mình ở những dự án sau nhé, thả tim cho tất cả (^. ^).Yuki: HOÀN RỒI!!!

Thật sự không biết miêu tả cảm xúc thế nào nữa.

Không ngờ mình có thể hoàn một bộ truyện luôn Dù sao cũng cảm ơn mọi người nhiều nhé!

Các bạn độc giả, editors và betas của Vọng Thư Các nữa~ Thời gian qua thật sự thật sự vui vẻ và hạnh phúc lắm! (>‿◠)✌Dẹt: Hoàn được một bộ truyện mà cảm giác lâng lâng phê phê như hút lá chuối vậy .

Chưa từng nghĩ bản thân đủ kiên nhẫn để hoàn một bộ truyện luôn, nhưng cuối cùng vẫn cảm ơn toàn bộ dàn chim của Vọng Thư Các đã tấu hài cùng sự nhạt nhẽo của Dẹt.

Cảm ơn các bạn readers đã luôn ủng hộ bầy chim nha.Cá: Lại là chú Cá đây hớ hớ hớ ✧◝(⁰▿⁰)◜✧ cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng chúng tớ, cảm ơn mọi người trong team Vọng Thư Các đã luôn đồng hành, cố gắng cùng nhau hoàn thành bộ truyện này.

Viên mãn rồi thì cũng không quên rằng chúng tớ còn rất nhiều dự án đáng mong chờ phía sau nhaaa :> Hy vọng tới đây team Vọng Thư Các sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn, hãy yêu thương chúng tớ nhìu hơn nhó ~ cảm ơn mọi người rất nhiềuuu. (*¯ ³¯*)♡Chanh: Vậy là bộ truyện đầu tiên của Vọng Thư Các đã đi tới hồi kết rồi ~ Chân thành cảm ơn các readers đã ủng hộ bầy chim trong thời gian vừa qua.

Những cái like hay lời cmt của mọi người đều là động lực giúp chúng mình mau chóng lấp hố đó.

Hy vọng các bạn vẫn tiếp tục sát cánh bên những chú chim của Đảng với những chiếc hố sau này nha \(≧▽≦)/ Còn về các thành viên trong Vọng Thư Các, tui iu mọi người nhiều lắm ♡ Thật sự tui không ngờ một team tự phát lại có thể làm việc ăn ý như này, cảm ơn mọi người đã đồng hành và tấu hài cùng tui hihi mong rằng trong tương lai chúng ta có thể tấu hài cùng nhau lâu hơn nữa.

Lời cuối tui muốn gửi tới team beta của nhóm, thời gian qua mọi người đã vất vả rồi, cảm ơn sự bình tĩnh của mọi người dành cho những bản edit không đỡ được của bọn tui T v T Yêu team beta thiệt là nhiều ♥Đông: Đây là lần đầu tiên mình bắt tay vào một bộ truyện chữ đăng trên mạng hoàn, hơi khác nhiều thể loại mình đã làm trước nhưng khoảng thời gian này làm rất vui và biết bản thân có nhiều hạn chế.

Nếu làm tiếp thì mình sẽ cố gắng hơn.

Yêu mọi người ở đây và cảm ơn các bạn độc giả và nhà Vọng Thư Các đồng hành cùng mình!!! ( ´ ▽ ' ).。o♡PP: Hông biết nói gì nhiều nói chung là được đặt chữ "Hoàn" là vui lắm á á.

Cảm ơn cả team đã nỗ lực và đi cùng nhau đến cuối.

Cảm ơn các reader thân yêu của Vọng Thư Các.

Hãy cùng đồng hành đi thêm nhiều "hố" nữa nha ♡(◡‿◡✿)Lee: Lần đầu tiên hoàn một bộ truyện thực sự rất xúc động không nghĩ nó hoàn nhanh thế.

Cảm ơn tất cả các bạn đọc đã ủng hộ và đồng hành cùng bầy chim trong suốt thời gian qua và mong rằng các bạn vẫn sẽ đồng hành cùng team trong thời gian tới.

Cảm ơn các thành viên trong team đã tấu hài cùng Lê.

Hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ đi cùng nhau, đào nhiều hố hay hơn và tui vẫn sẽ được lên menu cho team hihi.

Yêu mọi người nhiều ~
 
Back
Top Bottom