Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  {Đm - End} Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bị Nhà Giàu Số Một Sủng Lên Trời

{Đm - End} Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bị Nhà Giàu Số Một Sủng Lên Trời
Chương 69


Editor: Tiểu Tinh ThầnĂn sạch lòng đỏ trứng muối bóng dầu trong bánh su, Kỷ Tịch chép miệng, cảm thấy vẫn chưa đã.Cậu đặt bút xuống, thò đầu nhìn vào túi giấy trên ghế bên cạnh, xem còn món bánh nào ngon.Lựa một lúc, Kỷ Tịch lấy một miếng bánh đậu xanh cho vào miệng.

Hương vị ngọt dịu hòa lẫn cảm giác mịn màng, ăn vào thật sảng khoái.Phía trước là một hồ nước nhân tạo hình tròn, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, mặt nước lấp lánh.

Trên hồ, hai con thiên nga đen đang quấn quýt cổ, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.Kỷ Tịch nhâm nhi bánh, ngắm cảnh đẹp trước mắt, hạnh phúc nheo mắt, thỏa mãn thở dài.Một cơn gió nhẹ thổi tung mưa hoa anh đào như tuyết, vài cánh hoa rơi lên vai Kỷ Tịch.

Cậu mỉm cười nhặt lên, đưa dưới mũi ngửi, khẽ nói: "Thơm thật."

Kẹp cánh hoa vào sổ phác thảo, Kỷ Tịch thấy miệng hơi khô.

Cậu nhìn quanh băng ghế, bên trái là túi bánh, bên phải là chiếc cốc yêu thích của mình.Kỷ Tịch hơi ngạc nhiên, hình như cậu không mang cốc theo?

Không mang thì sao lại ở đây?

Vậy chắc là mang rồi!Haizz, ông bà nói sao nhỉ, có thai ngốc ba năm, trời ơi, ba năm!Cậu không dám nghĩ đứa bé được bố ngốc nuôi lớn sẽ ra sao.Đầu óc nghĩ lung tung, nhưng tay không dừng.

Cậu bỏ miếng bánh đậu xanh cắn dở vào túi, phủi phủi tay, tay trái cầm cốc, tay phải vặn nắp.

Một mùi trà thơm nồng lập tức tỏa ra, như không chịu thua kém hoa anh đào khoe sắc trước mặt Kỷ Tịch, nó cũng muốn được chú ý.Kỷ Tịch cẩn thận nhấp một ngụm, nước ấm vừa phải, nhưng vị trà nhạt hơn sở thích thường ngày của cậu.

Có điều, mang thai hình như không nên uống trà đậm, thế này cậu thấy cũng ổn.Cậu vặn nắp cốc, đặt lại chỗ cũ, khẽ ngân nga, lấy miếng bánh đậu xanh cắn dở, vừa ăn vừa tiếp tục viết vẽ.Hoàn toàn không nhận ra kẻ đầu sỏ đứng sau lưng.Cố Tử An đứng sau lưng ghế, hơi cúi người, nhìn chằm chằm sổ phác thảo của Kỷ Tịch.Khi nhìn rõ nội dung cậu vẽ, mắt hắn nóng lên, tim mềm nhũn.Trên sổ, hai người đàn ông dắt tay một đứa bé, bước đi dưới hoa anh đào trong ánh hoàng hôn.Người đàn ông bên trái rõ ràng là Kỷ Tịch, dáng thiếu niên đẹp trai lạnh lùng mặc hoodie.Còn người bên phải, dù mặc vest chỉnh tề, nhưng mặt chỉ là một vòng tròn, không tóc, không mắt mũi, bên ngoài vòng tròn ghi hai chữ: "Khốn kiếp."

Cố Tử An mỉm cười lắc đầu, kìm chế xúc động muốn vuốt ve gáy trắng ngần của Kỷ Tịch, thầm nói trong lòng: Em đúng là... em!Kỷ Tịch đang tập trung vẽ chiếc kẹp tóc hình dâu trên đầu đứa bé.

Vẽ xong nét cuối, cậu cầm sổ lên, đưa ra trước mắt ngắm, cười gật đầu, rất hài lòng."

Là con gái à?"

Cố Tử An bất ngờ lên tiếng.Có lẽ Kỷ Tịch quá quen giọng Cố Tử An, hoặc đang mải chơi quên mình đang "trốn," cậu chẳng thấy gì lạ, tự nhiên đáp: "Ừ, em thích con gái."

Lại tiện miệng hỏi, "Còn anh?"

"Con Kỷ Tịch thích, anh cũng thích."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Kỷ Tịch, tim Cố Tử An như tan thành nước.

Sợ cậu cúi đầu lâu, cổ mỏi, hắn đặt tay lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoa, "Thích Kỷ Tịch nhất."

Cảm nhận hơi ấm trên gáy, Kỷ Tịch mới giật mình phản ứng.

Cậu quay phắt lại, như chú thỏ hoảng sợ, tay cầm sổ chỉ vào Cố Tử An, tay run, giọng cũng run: "...

Anh... anh... anh... sao anh ở đây!!"

Cố Tử An nhìn đôi mắt đẹp tràn ngập shock và khó tin, vừa buồn cười vừa xót xa, xoa đầu cậu.Kỷ Tịch đột nhiên nhớ ra sổ phác thảo vẽ gì, vội giấu sau lưng, tai ửng đỏ, may mắn nghĩ vừa rồi chỉ nói mơ hồ về con gái, chắc không lộ chuyện mang thai!Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của cậu, tim Cố Tử An như bị kim đâm, đau nhói.Hắn vòng qua lưng ghế, cầm chiếc cốc vướng víu trên ghế, ngồi cạnh Kỷ Tịch.

Tay ôm eo cậu, tay nhẹ vuốt bụng cậu, mặt nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ người trong lòng: "Sao không gọi anh dậy, chỗ đẹp thế này, anh cũng muốn ngắm cùng hai người."

Kỷ Tịch còn đắm chìm trong shock vì Cố Tử An xuất hiện, không để ý "hai người" trong lời hắn.

Cậu lo đến sắp khóc, quên cả giãy giụa, phồng má trừng Cố Tử An: "Cố Tử An, anh dám cho người theo dõi em!"

Cố Tử An tay trái ôm cậu, ngón giữa tay phải cong lên, bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cậu, mắt cười, giọng dịu dàng: "Ngốc, nếu anh theo dõi em, sao đến chậm thế?

Em chẳng phải thích nhất khuôn viên đại học sao, trong phim trường chỉ có trường này."

Kỷ Tịch hình như chưa từng nói chuyện này với Cố Tử An, cảm giác bị hắn nhìn thấu, mặt hơi đỏ, cúi mắt tránh nhìn: "Anh nói bậy."

Cố Tử An cười đáp: "Ừ, vậy anh không nói bậy nữa.

Thế em tự nói với anh, có phải vẫn định tiếp tục đi học hay không?"

Kỷ Tịch ngẩng lên nhìn hắn, buột miệng: "Sao anh biết?"

Nói xong mới nhận ra mình vừa gián tiếp thừa nhận, bèn bất cần lẩm bẩm: "Em muốn làm gì thì làm, anh không quản được."

Cố Tử An lấy một tờ giấy từ túi, đưa trước mặt Kỷ Tịch: "Anh đã liên hệ với các giáo viên hàng đầu của Học viện Điện ảnh và Kịch Nghệ Thuật thành phố B, đây là thông tin chi tiết của họ, em chọn một người theo ngành em muốn thi đi."

"Anh."

Kỷ Tịch ngây ra nhìn tờ giấy.Cố Tử An từng thấy một cuốn sách luyện thi cao học trong thư phòng, đoán được ý định của Kỷ Tịch, bèn dùng mối quan hệ để chuẩn bị cho cậu.Hắn thẳng thắn: "Anh biết với khả năng của em, muốn thi trường nào, ngành nào cũng được.

Anh làm thế này thật ra là vì tư tâm."

Hắn ngừng một chút, thì thầm bên tai Kỷ Tịch, "Mọi chuyện lớn nhỏ trong đời Kỷ Tịch, anh đều muốn tham gia."

Lời thì thầm khe khẽ bên tai, nhưng mỗi chữ như tiếng trống gõ mạnh vào màng nhĩ Kỷ Tịch, vành tai cậu như được ánh hoàng hôn nhuộm hồng.Tim Kỷ Tịch dâng trào, giây tiếp theo chỉ muốn bất chấp lao vào lòng Cố Tử An.Nhưng kế hoạch đã định sẵn, giờ mang thai thì đi đâu được.Hơn nữa, nếu Cố Tử An biết cậu là đàn ông mà mang thai, liệu có còn đối xử thế này?Kỷ Tịch cúi mắt, lông mi khẽ run, quyết định thẳng thắn, không lãng phí tình cảm và thời gian của cả hai: "Cố Tử An, thật ra em..."

Thấy cậu lo lắng, nói năng ngập ngừng khó khăn, Cố Tử An đoán được nỗi lo của cậu.Không nỡ thấy Kỷ Tịch như vậy, hắn ngắt lời, nhẹ giọng: "Mấy tháng này, nếu em muốn quay phim, chúng ta nhận một bộ nhẹ nhàng, anh sẽ ở đoàn phim với em.

Nếu không muốn, anh sẽ cùng em đọc sách, đi đây đó.

Anh tính rồi, sau khi nhóc con ra đời, em nghỉ khoảng một tháng là sẽ nhập học.

Đến lúc đó, anh ngày nào cũng đưa nhóc con đi đón em tan học, được không?"

Những lời này khiến Kỷ Tịch shock đến không nói nên lời.

Máu dồn lên đầu, tim đập nhanh, mũi cay, mắt nóng, cậu chỉ biết ngây ra nhìn Cố Tử An.Cậu có cả bụng lời muốn hỏi: Sao anh biết em mang thai?

Anh không ghét trẻ con sao?

Anh thật sự chấp nhận một người đàn ông mang thai?

Có phải vì thích em nên anh mới chiều em mọi thứ?Dù cậu không rõ trong vài tháng ngắn ngủi bên Cố Tử An, mình thích hắn từ lúc nào, yêu hắn từ bao giờ.

Nhưng nghe những lời bình dị chẳng hoa mỹ này, cậu lại một lần nữa rung động vì người đàn ông trước mặt.Mãi sau, cậu nghe mình nói: "Anh, anh tốt quá, em may mắn quá."

Được gặp anh."

Ngốc."

Cố Tử An lấy sổ phác thảo từ tay Kỷ Tịch, rút từ túi ra một xấp sổ đỏ dày, đặt hết vào lòng cậu, "Đây là toàn bộ tài sản của anh, đã công chứng, hai ta mỗi người một nửa.

Khi nhóc con ra đời, anh sẽ lấy một nửa từ phần của anh cho con."

Kỷ Tịch sợ đến tim co lại: "Anh, cái, cái, cái này quá khoa trương, anh, anh, anh đừng dọa em!"

Cố Tử An vài nét bút vẽ nốt khuôn mặt thiếu trên sổ phác thảo, một nhà ba người gọn gàng, đẹp đến mức khiến người ta mơ cũng phải cười.Hắn đặt sổ sang bên, nhân lúc Kỷ Tịch ngây người, ôm cậu mềm nhũn ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.

Cố Tử An nắm tay cậu buông bên đùi, ngẩng đầu thương lượng: "Chúng ta phân công, em chỉ lo mang thai, sau khi sinh, đêm cho con bú, thay tã anh đều sẽ làm hết, được không?"

Mặt Kỷ Tịch trắng ngần ửng hồng, bất giác theo lời Cố Tử An, tưởng tượng cảnh Cố Tử An hung dữ trong mắt người khác lại bị đứa bé sai khiến đến luống cuống.Tim cậu mềm nhũn, khóe môi cong, mắt cười, đến ngón chân cũng cuộn tròn hạnh phúc.

Cậu ôm cổ Cố Tử An, vô thức muốn cúi xuống hôn đôi môi mềm mại kia.Khi môi hai người sắp chạm, Kỷ Tịch đột nhiên nhận ra mình đang quỳ ngồi trên người Cố Tử An giữa nơi công cộng.

Dù chỗ này khá vắng, nhưng người qua lại chắc chắn sẽ thấy.Ý thức được điều này, cậu vội liếc nhìn quanh.Quả nhiên, có vài ánh mắt tò mò.Kỷ Tịch chống đầu gối lên cạnh ghế, giãy giụa muốn xuống: "Anh," cậu khẽ cầu xin, "Thả em xuống, người ta nhìn kìa."

Cố Tử An ôm chặt, không buông.Kỷ Tịch sốt ruột, thỏa hiệp: "Về nhà rồi hôn, được không?"

Cố Tử An bị dáng vẻ cậu làm tim ngứa ngáy, trêu: "Em giấu mặt vào lòng anh, người ta không nhận ra em đâu mà?"

Mặt Kỷ Tịch đỏ bừng, nghe Cố Tử An nói thế, lập tức thấy có lý.Ngồi trên người Cố Tử An thế này đã thành sự thật, giờ xuống cũng muộn rồi.Cứ để Cố Tử An một mình lộ diện, mất mặt đi.Cậu ôm cổ Cố Tử An, ngoan ngoãn vùi mặt vào hõm vai anh, định thở phào, thì nghe tiếng thì thầm bên cạnh."

Á á á á, hai anh này đẹp trai quá!

Hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà cả bồn cẩu lương từ trên trời rơi xuống, kích động quá á á á!"

"Cặp Cố Tử An – Kỷ Tịch trên hot search xa quá, vẫn là CP mắt thấy được thích hơn, trời ơi, tui phát điên rồi!"

"À, chẳng phải bảo Cố Tử An đến phim trường thăm Kỷ Tịch sao?"

"Ờ?

Để tui search ảnh đại gia Cố."

"Á á á á!

Đây chính là đại gia Cố nè!"

"Á á á á!

Vậy người trong lòng anh ấy chắc chắn là Kỷ Tịch!"

Kỷ Tịch trốn trong lòng Cố Tử An: "..."

Tức chết!

Lại bị tên khốn Cố Tử An lừa!Thấy người trong lòng đỏ mặt như sắp chảy máu, Cố Tử An chu đáo đội mũ hoodie cho Kỷ Tịch, vẫy tay gọi trợ lý.

Hắn cười thì thầm bên tai cậu: "Người ta nhận ra em rồi, để anh ôm em đi vậy hay em tự đi?"

Kỷ Tịch nào dám để anh ôm, vội xuống: "Em tự đi."

Trợ lý rất biết ý mang hoa tới.Cố Tử An tao nhã lấy nhẫn từ túi, nhận hoa từ trợ lý, nhân lúc Kỷ Tịch xuống chưa đứng vững, nhanh chóng quỳ một gối, giơ hoa và nhẫn trước mặt cậu: "Kỷ Tịch, cưới anh nhé."

Xung quanh lập tức bùng nổ tiếng hò reo và hét lớn.

Có cô gái che miệng khóc."

Áaaaaaa, chẳng phải bảo đại gia Cố siêu dữ siêu đáng sợ sao?

Rõ ràng đẹp trai, dịu dàng thế này!!

Tui cũng muốn cưới!"

"Húuuuu, cầu hôn tại chỗ!!

Trai đẹp phải ở bên trai đẹp chứ!!"

"Yayyyy, thấy Milkshake hạnh phúc thế này, bà mẹ già như tui yên tâm rồi."

Không biết ai khởi xướng, chẳng mấy chốc vang lên tiếng hô đồng thanh: "Kỷ Tịch, đồng ý đi!

Kỷ Tịch, đồng ý đi!..."

Kỷ Tịch hôm nay nhận quá nhiều cú shock, giờ lại bình tĩnh lạ thường.

Cậu thậm chí ngẩng lên nhìn quanh, xem đám người này có phải thủy quân Cố Tử An thuê.Bất ngờ phát hiện Trình Linh, Tần Võ, Liễu Dật và những người khác, đều mỉm cười nhìn cậu.Khi Kỷ Tịch nhìn lại Cố Tử An, ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của hắn.Hạnh phúc quá nhiều, sắp tràn ra, cậu vội xoa bụng, muốn bé con chia sẻ chút.Đến khi lại cảm nhận sợi gân khẽ động, cậu cắn môi, giữ chút kiềm chế, run giọng nói với Cố Tử An: "Ừ, được."

Trong tiếng vỗ tay và hoan hô rộn ràng, Cố Tử An hôn lòng bàn tay Kỷ Tịch, nhưng không đeo nhẫn vào ngón tay thon dài của cậu, mà từ từ đứng dậy.Lòng bàn tay mở ra, một chiếc nhẫn kim cương siêu to, nhưng khác nhẫn thường, chiếc nhẫn này có thêm một sợi dây mảnh.Cố Tử An nhớ lần trước Kỷ Tịch đùa muốn nhẫn kim cương lớn, nhưng nhẫn to rõ ràng không hợp con trai, nên anh nghĩ ra cách này.Anh đeo nhẫn như dây chuyền lên cổ Kỷ Tịch, cẩn thận giấu vào áo hoodie, áp sát da.

Rồi anh nhẹ nhéo vành tai trắng ngần của cậu, cực kỳ chân thành: "Kỷ Tịch, anh mãi mãi yêu hai người."

Xung quanh vẫn khóc mừng, chụp ảnh, chúc phúc vì tình yêu tuyệt đẹp này, nhưng Kỷ Tịch thấy yên tĩnh lạ thường, chẳng nghe thấy gì.Lúc này, mắt và tim cậu chỉ có Cố Tử An và sinh linh nhỏ trong bụng.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Tử An, cậu thấy mình tràn đầy hạnh phúc.

Cậu căng thẳng, gấp gáp đáp: "Anh, em cũng yêu hai người."

Dưới ánh hoàng hôn, hai người được vầng sáng dịu dàng bao quanh.

Gió xuân thổi tung hoa anh đào như tuyết, mặt hồ gợn sóng, cỏ cây thơm ngát, mọi thứ đẹp vừa vặn.Cố Tử An một tay ôm eo Kỷ Tịch, tay kia đặt lên tay cậu trên bụng, hôn lên đôi môi ướt mềm."

Anh ơi, về nhà thôi."

"Được."

Tác giả có lời muốn nói:Bộ này viết không được như kỳ vọng, từng áp lực đến lo âu mất ngủ muốn khóc.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bao dung và khích lệ, giúp tôi điều chỉnh tâm trạng.Tôi sẽ cố gắng rèn luyện, nâng cao bản thân, cố gắng mang đến chiếc bánh ngọt ngon hơn ở bộ sau!Ngoài ra, quỳ xin các thiên thần thương xót cho dự thu vô dụng của tôi!

Yêu các bạn, moah moah!Hoàn Chính Văn

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Hehe vậy là hoàn chính văn rồi, tiếp tới phiên ngoại nhé.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
{Đm - End} Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bị Nhà Giàu Số Một Sủng Lên Trời
Phiên Ngoại 1


Editor: Tiểu Tinh ThầnSau khi hoàn tất bộ phim《Song Sinh》, Cố Tử An lập tức đưa Kỷ Tịch đến bệnh viện phụ sản tư nhân tốt nhất ở thành phố B.

Dù việc nam giới mang thai khá hiếm, bệnh viện vẫn có kinh nghiệm xử lý những trường hợp tương tự, bác sĩ kiến thức sâu rộng, nên mọi việc diễn ra suôn sẻ.Kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy thai nhi được bốn tuần, hiện chỉ nhỏ bằng hạt táo.

Tình trạng của cả cha và con đều ổn, chỉ có Kỷ Tịch hơi mệt mỏi quá độ và có dấu hiệu thiếu máu nhẹ.Bác sĩ cuối cùng dặn dò người nhà một cách ý nhị: "Phản ứng mang thai ở nam giới khác với nữ giới, cần chú ý đáp ứng kịp thời nhu cầu của người mang thai."

Cố Tử An nghĩ, dù phản ứng có khác, cũng chỉ liên quan đến thay đổi thể chất, vóc dáng hay tâm lý.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc Kỷ Tịch như tổ tông, liền nghiêm túc cam kết với bác sĩ: "Cậu ấy cần gì, tôi đều đáp ứng!"

Bác sĩ gật đầu, một lúc sau chỉ nói: "Giữ sức."

Cố Tử An không hiểu ý tứ sâu xa của bác sĩ, chỉ nghĩ là dặn hắn chăm sóc Kỷ Tịch cẩn thận.

Dù cảm nhận được lời bác sĩ có ẩn ý, nhưng vì có việc quan trọng hơn, hắn không hỏi thêm.Gần đây, quốc gia vừa sửa luật hôn nhân, cho phép kết hôn đồng giới, khiến mọi người phấn khởi.

Ra khỏi bệnh viện, Cố Tử An kéo Kỷ Tịch thẳng đến Cục Dân chính, nửa đùa hỏi: "Milkshake, mình đi đăng ký kết hôn nhé?"

Kỷ Tịch nép vào người Cố Tử An, xoa bụng, bĩu môi đáp: "Em thế này rồi, chẳng phải mặc anh muốn làm gì thì làm sao."

Thực ra, cậu vui lắm.

Khi hai người giơ giấy đăng ký chụp ảnh, cậu chỉ muốn nhiếp ảnh gia chụp cả trăm tấm từ mọi góc độ.

Trong ảnh, Cố Tử An bảnh bao với vest giày da, phong thái đĩnh đạc, còn Kỷ Tịch mặc đồ trang trọng, toát lên vẻ thanh tú của thiếu niên.

Chẳng ai ngờ được, chàng trai tuyệt mỹ này đang mang thai.Cố Tử An ôm Kỷ Tịch, nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào.

Gần đây, hắn đã sắp xếp xong công việc ở tập đoàn Mộng An, trở thành vị chủ tịch chỉ cần ở nhà ngồi rung đùi chỉ tay năm ngón, hắn sẽ chỉ tham gia làm việc vào các quyết sách lớn và cuộc họp quan trọng.

Cuộc sống giờ đây đã đủ đầy với gia đình nhỏ.Sau khi hoàn thành phim, Kỷ Tịch ngủ hai ngày liền, sống như cá mặn: ăn có người đút, ngủ có người dỗ, rửa mặt có người bế.

Sau đó, nhân lúc sức khỏe tốt, cậu quay hai quảng cáo cao cấp đã nhận trước đó.Cố Tử An tôn trọng công việc của Kỷ Tịch, chỉ cần đảm bảo hậu cần tốt nhất.

Khi kết thúc quảng cáo thứ hai, Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đứng đợi ở hậu trường, liền lao vào lòng hắn, nhưng vừa mở miệng đã nôn khan.Cố Tử An vội đỡ cậu, ôm eo mảnh khảnh, nhận cốc nước từ trợ lý Liễu Ấp, vừa vui vừa xót: "Mệt lắm đúng không?"

Kỷ Tịch không thấy mệt.

Quảng cáo đồng hồ cao cấp này nhẹ nhàng hơn đóng phim nhiều, chỉ cần nhảy vài đoạn vũ đạo theo chủ đề và tạo dáng đẹp là xong.

Cậu uống vài ngụm nước từ tay Cố Tử An, dịu đi cảm giác trào ngược, rồi ngẩng đầu nói: "Anh, sao cứ thấy anh là em lại muốn nôn."

Liễu Ấp bật cười: "Vậy vừa hay, để tôi kéo Cố tổng đi chỗ khác!"

Liễu Ấp đến nhắc Cố Tử An về cuộc họp quan trọng ở nước ngoài, kéo dài ba ngày.

Cố Tử An đá nhẹ Liễu Ấp, chẳng thèm nhìn, bế Kỷ Tịch đi ra ngoài, dịu dàng hỏi: "Quyết định chưa?

Đi cùng anh hay ở nhà đợi?"

Kỷ Tịch nép vào vai hắn, vẫy tay với Liễu Ấp, ngoan ngoãn đáp: "Không đi."

Thực ra, cậu muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại, Cố Tử An sẽ bận họp cả ngày, không có thời gian bên cậu.

Quan trọng hơn, cậu hiện giờ ngồi xe hay máy bay đều chóng mặt, nôn khan nặng hơn, đi lại vất vả không đáng.

Cậu cảm thấy mình gần đây càng ngày càng bám Cố Tử An, chỉ cần không thấy là nhớ, thấy rồi lại muốn ôm ấp, hôn hít.Vừa được Cố Tử An bế lên xe, Kỷ Tịch ngồi luôn lên đùi hắn, nép sát vào ngực, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt hắn, giọng mũi nũng nịu: "Chồng ơi, ôm em chặt vào."

Cố Tử An nghĩ cậu không nỡ để hắn đi công tác, mỉm cười, siết chặt vòng tay, hôn lên môi cậu.

Nụ hôn kéo dài khiến Kỷ Tịch gần như ngạt thở, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ, muốn nhiều hơn nữa.Nụ hôn ướt át kéo dài đến tận cửa nhà.

Cố Tử An vừa hôn vừa trêu: "Thôi nào, sao cứ như trẻ con thế.

Anh về sẽ mua quà cho em, được không?"

Kỷ Tịch cười khúc khích: "Ba ơi, anh chính là món quà em muốn nhất."

Cố Tử An đỏ mặt, tim đập thình thịch vì câu đùa của cậu.

Quản gia Lý đã chờ sẵn ở cửa, thấy Cố Tử An bế Kỷ Tịch xuống xe, vội bước tới.

Ông vui vẻ nói: "Tiểu Tịch về rồi?

Chụp quảng cáo mệt không?

Bé con có quấy không?

Đầu bếp hôm nay làm mấy món thanh đạm, nhưng tôi dặn làm thêm món đậm đà vì Tiểu Tịch thích thế.

Bé con quan trọng, nhưng người lớn cũng phải ăn ngon."

"Cảm ơn chú Lý, Tiểu Bình Quả hôm nay ngoan lắm."

Kỷ Tịch ngượng ngùng, muốn giãy ra khỏi vòng tay Cố Tử An nhưng không được, đành vùi mặt vào ngực hắn.Cố Tử An thuê vài đầu bếp Michelin, thay phiên nấu các món bổ dưỡng cho Kỷ Tịch.

Hắn bế cậu suốt, đút cơm, rồi bế vào phòng tắm chính để tắm rửa, gội đầu cẩn thận.Kỷ Tịch nằm trên giường êm ái, cầm cuốn sách, nói với Cố Tử An đang sấy tóc cho mình: "Anh, không cần sấy nữa, đi tắm đi."

Cố Tử An vuốt tóc cậu, thấy tóc đã khô, mỉm cười: "Được, anh tắm nhanh đây."

Nhìn Cố Tử An vào phòng tắm, Kỷ Tịch cầm sách nhưng chẳng đọc được chữ nào.

Cậu cả người nóng ran, chỉ có ôm ấp và hôn hít của Cố Tử An mới làm cậu dễ chịu.

Gần đây, vì cậu mệt mỏi và hay nôn khan, Cố Tử An không dám động vào cậu.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Cố Tử An qua kính mờ, Kỷ Tịch run rẩy, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng vứt sách, vừa nhìn hắn vừa tưởng tượng.Khi Cố Tử An quấn khăn tắm bước ra, hắn thấy Kỷ Tịch nằm trên giường, thân hình mảnh mai ửng hồng, lưng trắng mịn, mông tròn trịa, đôi chân thon dài – như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Lo cho Tiểu Bình Quả, hắn gần đây luôn kiềm chế, chỉ ôm hôn Kỷ Tịch rồi tắm nước lạnh.

Nhưng cảnh tượng này khiến hắn khó lòng chịu nổi.Đang định quay lại phòng tắm, Kỷ Tịch nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn hắn, mắt ửng đỏ, ánh nhìn mê ly.

Cố Tử An thấy rõ yết hầu gợi cảm của cậu chuyển động.

"Anh, lại đây," giọng Kỷ Tịch như rượu mạnh, làm Cố Tử An ngây dại.Hắn bước nhanh tới, kéo khăn tắm, ôm lấy cậu, hôn say đắm.

Kỷ Tịch sợ anh lại dừng ở ôm hôn, vùi mặt vào cổ anh, đỏ mặt thì thầm: "Anh, em sẵn sàng rồi."

Lo hắn từ chối, cậu vội nói thêm: "Nhẹ thôi, không sao đâu."

Lời này như thuốc kích thích, khiến Cố Tử An không thể nghĩ ngợi, chỉ muốn đáp ứng mọi mong muốn của cậu.

"Không thoải mái phải nói với anh," hắn dịu dàng hôn cậu, nhưng sự chậm rãi ấy lại như tra tấn cả hai."

Anh, nhanh lên..."

Kỷ Tịch chống người, quay đầu, ánh mắt ướt át nhìn hắn.

Cố Tử An không chịu nổi, mắng yêu "Tiểu yêu tinh", rồi chiều theo ý cậu."

Chồng ơi, anh tuyệt quá..."

"A...

Chồng ơi, không được..."

Không biết bao lâu sau, cả hai cùng trải qua khoái cảm mãnh liệt, căn nhà mới yên tĩnh.

Cố Tử An hôn lên trán Kỷ Tịch, lo lắng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không?"

Kỷ Tịch vẫn đang đắm chìm trong khoái cảm, cảm thấy ngay cả triệu chứng nôn khan cũng giảm bớt.

Cậu thoải mái, cố ý ôm cổ hắn, rầu rĩ: "Hình như vẫn hơi khó chịu."

Cố Tử An hoảng hốt, tự trách mình chiều cậu quá, vội hỏi: "Khó chịu đâu?

Gọi bác sĩ Tần đến nhé?"

Kỷ Tịch cắn tai hắn, thì thầm: "Phía sau còn ngứa, muốn nữa."

Cố Tử An toát mồ hôi lạnh, đánh nhẹ vào mông cậu: "Đồ hư hỏng, không biết xấu hổ à."

Hắn nghĩ cậu không nỡ để hắn đi công tác, nên chiều cậu cả đêm.

Đến sáng, khi Kỷ Tịch kiệt sức ngủ say, hắn mới chợp mắt hai tiếng.Trước khi đi, hắn hôn khóe môi cậu: "Milkshake, anh đi đây, ở nhà ngoan nhé."

Kỷ Tịch mơ màng đáp, lật người ngủ tiếp.

Cố Tử An dặn dò quản gia Lý kỹ lưỡng, từ giờ ăn đến việc bác sĩ Tần theo dõi sức khỏe cậu.---Kỷ Tịch ngủ đến chiều, tỉnh dậy thấy cơ thể nhẹ nhõm, chỉ hơi đau nhức.

Nhớ lại đêm qua, cậu xấu hổ không dám nói chuyện với Tiểu Bình Quả.

Quản gia Lý nhận ra cậu hôm nay tươi tắn, hỏi: "Tiểu Tịch, có phải Tiểu Bình Quả không quấy, hôm nay trông cậu tốt lắm."

Kỷ Tịch quay mặt, cắn môi, không dám nói lý do, chỉ đổ cho Cố Tử An: "Chắc tại Cố Tử An không ở đây làm phiền.

Chú không biết anh ấy bình thường lải nhải thế nào đâu."

Quản gia Lý đồng cảm: "Đúng là lải nhải.

Không dám tưởng tượng sau này cậu ta già sẽ thế nào.

Tiểu Bình Quả khổ rồi, có ông bố lẩm bẩm thế này."

Kỷ Tịch đỏ tai, gật đầu.Cố Tử An lúc này vừa xuống máy bay ở nước ngoài, dù ngủ trên máy bay, hắn vẫn lo lắng.

Trong cuộc họp, hắn lén mở ứng dụng camera phòng ngủ, nhưng không thấy Kỷ Tịch, chỉ thấy giường gọn gàng.

Lo cậu mệt sau đêm qua, hắn nhắn tin hỏi, tay run run.Kỷ Tịch nhanh chóng trả lời: "Ngủ đến chiều, đang trồng hoa với chú Lý.

Anh họp mà rảnh thế?"

Cố Tử An: "Cơ thể ổn không?"

Kỷ Tịch: "Ổn, tối nay ăn nhiều hơn một bát, không nôn."

Cố Tử An kinh ngạc, còn đủ sức tập yoga?

Hắn thở dài, nghĩ mình sắp 30 mà yêu đương vẫn làm xao nhãng công việc, huống chi bọn trẻ.

Hắn quyết định nhờ Liễu Ấp mua sách về cách giúp con vượt qua tuổi dậy thì, để bảo vệ Tiểu Bình Quả.Tối đó, Kỷ Tịch ăn khuya với quản gia Lý, đi dạo vườn hoa, rồi lên giường đầy mùi Cố Tử An.

Càng nhớ hắn, cậu càng không ngủ được.

Đêm qua dường như chữa được mệt mỏi, cậu lăn lộn trên giường, lấy áo ngủ của Cố Tử An trải dưới người, ôm gối hắn, tưởng tượng hắn ở bên.Càng nghĩ, cậu càng khó chịu, muốn Cố Tử An tiếp tục làm những gì đêm qua.

Không có hắn, cậu tự giải tỏa.

Lúc đó, Cố Tử An trong phòng họp lén mở camera, thấy cảnh Kỷ Tịch khiến hắn sốc: cậu nhắm mắt, cắn áo ngủ, cơ thể ửng hồng, run rẩy, một tay vuốt ve, một tay đưa ra sau.Cố Tử An vội tắt màn hình, tim đập thình thịch, vội nhắn Liễu Ấp: "Về nhà ngay."

---Kỷ Tịch mơ màng cảm nhận một vòng tay ấm áp.

Ngửi mùi quen thuộc, cậu vui vẻ trong mơ, lẩm bẩm: "Chồng ơi, em nhớ anh lắm!"

Cố Tử An hôn khóe môi cậu, trêu: "Nhớ chồng cái gì nhất?"

Kỷ Tịch cười ngây ngô, thẳng thắn: "Nhớ chồng hôn em, ôm em, làm em, mạnh một chút."

Cố Tử An nổi hứng trêu: "Chồng làm sướng hơn hay tự làm sướng hơn?"

Kỷ Tịch nhíu mày, ôm chặt hắn: "Của chồng cơ, ngón tay nhỏ quá, không sướng."

Cố Tử An như bị sét đánh, hình ảnh từ camera hiện lên, kết hợp với dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, hắn không kiềm chế được.

Cả hai hòa quyện, tận hưởng khoái cảm.Khi kết thúc, Kỷ Tịch tỉnh táo, kinh ngạc ôm hắn: "Anh, anh đi ba ngày, tính ba lần một ngày, anh phải bù em chín lần.

Không, tính cả hôm nay, mười hai lần."

Cố Tử An: "..."

Cố Tử An: "Giờ anh lên máy bay về, kịp không?"

Kỷ Tịch không cho anh rút lui.

Từ sáng đến trưa, khi quản gia Lý gõ cửa nhắc ăn trưa, cả hai vẫn đang say sưa bên cửa sổ, giữa khung cảnh hoa cỏ.

Kỷ Tịch ngại ngùng, thì thầm: "Anh, mạnh chút, lần này xong... mình ăn cơm."

Cố Tử An trêu: "Bảo chú Lý đợi đi."

Kỷ Tịch nũng nịu: "Chồng..."

Cố Tử An gọi to: "Chú Lý, đợi chút!"

Sau khi tắm rửa, hắn ôm Kỷ Tịch thương lượng: "Hai ngày một lần nhé, làm nhiều hại sức khỏe.

Em mệt lắm đúng không?"

Kỷ Tịch trợn mắt: "Em không mệt, chỉ cơ thể hơi mệt thôi.

Tinh thần em tốt lắm!"

Nhưng cậu cũng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường, hứng thú cao hơn, và sau khi 'làm' thì sức khỏe tốt hơn.

Cố Tử An, sau chuyến bay dài và hai lần 'chiến đấu', mệt rã rời.

Hắn nhận ra Kỷ Tịch ăn ngon hơn, không còn nôn khan.Đột nhiên, hắn nhớ lời bác sĩ: "Phản ứng mang thai ở nam giới khác nữ giới, cần đáp ứng nhu cầu của người mang thai."

Hắn lôi Kỷ Tịch đến bệnh viện, hứa: "Milkshake ngoan, về anh thưởng."

Kỷ Tịch sáng mắt: "Thật không?

Mấy lần?

Không phải một lần chứ?"

Cố Tử An gõ đầu cậu: "Một hòn đảo tư nhân!"

Kỷ Tịch la lên: "Tài xế, quay xe về!"

---Tại bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong, nhìn Cố Tử An đầy ẩn ý: "Cha con bình thường.

Tôi kê thêm thuốc."

Cố Tử An lo lắng: "Thuốc gì?

Vợ tôi sao thế?"

Bác sĩ: "Cho anh.

Bổ thận."

Cố Tử An: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Bối cảnh này thật sự quá hấp dẫn, tôi thậm chí còn muốn viết thêm về thể loại ABO.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Muahaha cười sặc luôn á, chú Cố ráng ăn uống 'bổ thận' vô nhá.-Huhu xin lỗi các nàng ta đăng trễ nha, hôm qua chiều cái nó cúp điện nên ta hong có wifi để edit á.

Xin lỗi nhèo nhèo nha.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
{Đm - End} Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bị Nhà Giàu Số Một Sủng Lên Trời
Phiên Ngoại 2


Editor: Tiểu Tinh ThầnTháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ xanh mướt, chim oanh ríu rít.Kỷ Tịch mặc áo sơ mi trắng, lười biếng tự tại ngồi trên ghế mây đong đưa ở ban công.

Một chân cậu gập lên, chân kia chạm đất, mắt cá chân trắng nõn mảnh mai khẽ đung đưa theo ghế, thoáng chạm vào một chậu lan hồ điệp bên cạnh.Xung quanh ghế mây là biển hoa nối liền với khu vườn, cậu phơi nắng, cầm một viên ô mai trên bàn trà, cả người toát lên vẻ trẻ trung không phai.

Ngay cả giọng nói cũng vẫn trong trẻo, dễ nghe như trước.Kỷ Tịch nhìn người ngồi trên ghế mây bên cạnh, chớp mắt hỏi: "Anh ta giận thật à?"

Giang Lục bĩu môi, tức tối giật một bông hoa tử đằng bên tay: "Tiệc mừng mọi người uống hơi nhiều, tôi cũng đâu ngờ Từ Nguy say xỉn sẽ ôm tôi đâu.

Mà có gì đâu, chỉ ôm một cái thôi, tôi có mất miếng thịt nào đâu.

Làm gì đến mức anh ta chuyện bé xé ra to như thế chứ?"

Kỷ Tịch nhịn cười: "Cậu thì ăn uống no say, còn Lãnh Ngạn cả ngày không ăn cơm, vẫn đang đóng phim đấy."

Giang Lục rõ ràng hơi căng thẳng: "Thật sao?"

Rồi lại cúi đầu giật hoa, lẩm bẩm: "Anh ta ghen suốt ngày, no thế nào nổi mà cần ăn cơm."

Kỷ Tịch bật cười: "Cậu không chịu nhận lời cầu hôn của Lãnh Ngạn, anh ta ngày nào cũng lo ngay ngáy, sợ cậu bỏ anh ta chạy mất bất cứ lúc nào."

Giang Lục hừ một tiếng: "Tha cho tôi đi, chưa cưới mà đã quản tôi chặt thế này.

Cưới rồi, chắc anh ta nhốt tôi trên giường luôn quá."

Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vành tai đỏ ửng, càng khiến y trông mềm mại, đáng yêu.Kỷ Tịch nhìn vẻ mặt Giang Lục, ánh mắt càng dịu dàng.

Cậu nhấm nháp viên ô mai, thầm nghĩ, chẳng trách Lãnh Ngạn lúc nào cũng dán mắt vào Giang Lục.

Cái dáng vẻ im lặng này đúng là khiến người ta mê mẩn.Đột nhiên, tai cậu bị ai đó véo nhẹ.

Kỷ Tịch "ui" một tiếng, thầm lo không ổn.

Mải lo chuyện nhà người ta, cậu quên mất nhà mình cũng có một bình dấm chua.Cậu ngẩng đầu, chạm mắt Cố Tử An, ngoan ngoãn dịch người sang bên cạnh, nhường chỗ cho Cố Tử An, cười nịnh: "Anh ơi, anh đến từ bao giờ vậy?

Đi đường không một tiếng động, Tiểu Bình Quả ngủ rồi à?

Anh giỏi quá!"

Ánh nắng sớm ấm áp chiếu lên mặt cậu, lộ rõ làn da trắng mịn với những sợi lông tơ nhỏ xíu.

Đôi lông mày cong cong, môi hồng răng trắng, tràn đầy vẻ thanh xuân rực rỡ.

Khi Cố Tử An nhìn vào mắt cậu, tim bất giác đập nhanh một nhịp.Ngày mai là ngày Kỷ Tịch nhập học nghiên cứu sinh.

Nói thật, Cố Tử An có cảm giác như thả hổ về rừng.

Hắn thậm chí hình dung được trên trán Kỷ Tịch lấp lánh năm chữ to: "Mau đến tán tỉnh tôi."

Ngồi cạnh Kỷ Tịch, tay trái hắn ôm eo thon nhỏ của cậu, tay phải khẽ cù lòng bàn chân cậu, như một lời cảnh cáo nhẹ nhàng rằng phải giữ lòng son, không được để người khác dễ dàng tán tỉnh.

Giọng hắn lại cực kỳ dịu dàng, ngay cả khi tập đoàn Mộng An mở rộng thị trường hải ngoại cũng không kiêu ngạo như thế: "Tiểu Bình Quả ngoan lắm, thay tã xong, đung đưa vài cái là ngủ ngay."

Giang Lục phớt lờ hành động của hai người, chỉ trợn mắt không tin nổi, buột miệng: "Anh Cố à, Tiểu Bình Quả từ lúc tôi đến cứ khóc suốt, chắc hơn nửa tiếng rồi.

Thế mà gọi là ngoan à?"

Kỷ Tịch bị Cố Tử An cù đến mềm nhũn, chưa kịp bịt miệng Giang Lục thì đã nghe Cố Tử An bĩu môi: "Chậc, không biết Lãnh Ngạn nhìn trúng cậu ở điểm nào."

Giang Lục tỏ ra vô tội, giọng ủy khuất: "Tiểu Kỷ ơi, tôi nói thật mà.

Sao Cố tổng lại công kích cá nhân thế?

Phong độ của hắn đâu rồi?"

Cố Tử An lườm y: "Tôi thấy cậu muốn bị phong sát.

Đợi Lãnh Ngạn nuôi..."

Nói được nửa câu, hắn đột nhiên đứng dậy, xoa đầu Kỷ Tịch, rồi bước nhanh về phía chiếc nôi giữa phòng khách, lẩm bẩm: "Sao tôi cảm giác Tiểu Bình Quả lại khóc nhỉ."

Giang Lục: "..."

Giang Lục có cảm giác như đang đấu kiếm với đối thủ, nhưng đối thủ đột nhiên thu kiếm để đi dỗ con.Y nhìn Cố Tử An mặc đồ ở nhà, quỳ một gối trước nôi, vẻ mặt càng thêm khó tả.

Y khó nhọc dời mắt, nhìn Kỷ Tịch, chân thành cảm thán: "Thật khó tưởng tượng nổi, Cố tổng cũng có bộ mặt này.

Trước kia trong mắt bọn tôi, hắn như Diêm Vương, bao người chỉ nhìn từ xa đã run cầm cập."

Kỷ Tịch lại thích Cố Tử An như bây giờ hơn, gỡ bỏ vẻ sắc lạnh, hòa mình vui vẻ với bạn bè.

Hộp thuốc của Cố Tử An cũng lâu rồi chưa đụng đến, giấc ngủ thì cực tốt.

Thường thì Kỷ Tịch ngồi đọc sách ở đầu giường, Cố Tử An dỗ Tiểu Bình Quả xong, ôm cậu là ngủ ngay.Cậu nhìn bóng lưng Cố Tử An, trêu Giang Lục: "Diêm Vương đáng sợ thế, trước kia chẳng phải cậu mê hắn đến mất hồn sao."

Giang Lục giật mình, vội đá Kỷ Tịch một cái, hoảng hốt: "Tôi xin cậu đấy, lời này chỉ nên nói trước mặt tôi thôi.

Nếu để Lãnh Ngạn nghe được, tôi sẽ thảm lắm."

Kỷ Tịch cười to: "Thảm gì chứ, cùng lắm là vài ngày không xuống giường được.

Lần trước cậu gọi điện cho tôi, tôi nghe thấy giọng cậu vui lắm mà."

"Cậu ngứa da rồi hả."

Giang Lục đứng dậy định trêu lại.Kỷ Tịch cười, giơ tay đầu hàng.

Do động tác này, vạt áo sơ mi trượt lên, để lộ một đoạn eo thon với cơ bụng mỏng trắng nõn.Giang Lục "chậc" một tiếng, ngồi phịch xuống cạnh Kỷ Tịch.

Y vén áo mình lên nhìn, rồi kéo áo Kỷ Tịch, không kìm được sờ một cái, cảm nhận làn da mịn màng, đàn hồi.Giọng hắn đầy ngưỡng mộ: "Tiểu Kỷ à, Tiểu Bình Quả thật là cậu sinh à?

Eo cậu còn thon hơn tôi kìa.

Cậu là giống yêu tinh gì vậy?

Nếu là thời xưa, cậu mà như thế này là sẽ bị thiêu sống đó."

Kỷ Tịch bị sờ ngứa, sợ y còn trêu nữa, vội giữ chặt vạt áo, đánh lại một cái.Lúc mang thai, chỉ cần không đóng phim, Giang Lục ngày nào cũng chạy đến nhà cậu, sờ bụng bầu của cậu, hỏi: "Ê Tiểu Kỷ, cậu giỏi thật đấy, vừa đóng phim kiếm tiền, vừa sinh con được.

Trong bụng có chắc là em bé chứ?

Không phải như Na Tra, mang thai ba năm sáu tháng đúng không?"

Đến khi Cố Tử An chỉ muốn ném y ra ngoài, y mới chịu dừng.

Sau đó, y lại bò ra khỏi lòng Lãnh Ngạn, quấn lấy Kỷ Tịch đòi làm cha nuôi Tiểu Bình Quả.Kỷ Tịch vừa bực vừa buồn cười: "Thiêu sống gì chứ, tôi thấy cậu xem 《Hoàn Châu Cách Cách》 nhiều quá rồi."

Giang Lục thở dài, sờ bụng mình, hỏi: "Tịch à, cậu nói xem tôi có sinh được không?

Lãnh Ngạn chẳng bao giờ dùng bao, tôi với anh ta làm một tuần bảy lần, lần nào cũng cả ngày.

Nếu tôi sinh được, chắc cũng có rồi nhỉ?

À, hai cậu làm bao nhiêu lần trúng?"

Kỷ Tịch đang cầm ly trà, nghe xong suýt phun vào mặt y: "Một lần."

Thấy Giang Lục lộ vẻ khâm phục, cậu nói tiếp: "Cậu chết tâm đi, với tần suất của hai cậu, nếu có thì đã có từ lâu."

Giang Lục cũng cầm ly trà, nhíu mày nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc hỏi: "Có phải vấn đề ở Lãnh Ngạn không?"

Kỷ Tịch bị y làm cho dở khóc dở cười: "Thôi đi, nếu cậu thật sự muốn, hay tôi sinh thêm một đứa cho cậu chăm ha?"

Giang Lục hoảng hốt, vội xua tay: "Đừng, ngàn vạn lần đừng.

Cậu nghĩ ai cũng như Cố Tử An nhà cậu à?

Trời ơi, đứa nhỏ này tay nhỏ mà sức phá hoại kinh khủng.

Nếu giao cho tôi, hai ngày là tôi sẽ phát điên mất."

Y nhìn Cố Tử An, nói tiếp: "Cậu nói xem Cố Tử An là sinh vật gì?

Đúng là tuyệt phối với yêu tinh như cậu."

Kỷ Tịch chưa bị Tiểu Bình Quả hành điên, nhưng bị Giang Lục làm cho sắp điên.

Cậu đang nghĩ cách đuổi cái tên phiền phức này đi thì điện thoại của Giang Lục trên bàn rung lên.Cậu thở phào, đúng là ác nhân cần ác nhân trị!Giang Lục thấy số gọi đến, vội cầm điện thoại nghe, giọng vừa ngoan vừa mềm: "Ngạn Ngạn, cả ngày nay em chưa ăn cơm á, anh đừng giận em nữa được không?"

Kỷ Tịch xoa da gà nổi đầy người, vội đứng dậy tránh xa cặp đôi này.Cậu vừa đi vài bước vào phòng, không cẩn thận dẫm phải thứ gì, đau đến nhíu mày.

Cúi xuống nhìn, trời ạ, là chiếc chuông nhỏ của Tiểu Bình Quả.Kỷ Tịch cúi người nhặt lên, ngẩng đầu nhìn quanh phòng khách rộng 300 mét vuông.Cứ như cái công viên trò chơi, cầu trượt, bể bóng, đủ loại búp bê công chúa chất đầy căn phòng xa hoa, chẳng còn chỗ đặt chân!Một đứa trẻ mới một tháng tuổi, chưa biết đi, chưa biết bò, chơi được gì chứ?Kỷ Tịch thở dài, nửa oán trách lẩm bẩm: "Anh!"

Cố Tử An đang cầm chân nhỏ của Tiểu Bình Quả, ngây ngô nhìn cô bé ngủ, nghe tiếng động sau lưng, đứng dậy, tay cầm đôi tất trắng Kỷ Tịch vừa cởi.Hắn cười, đi đến bên Kỷ Tịch, bế ngang cậu lên, bước về sofa, miệng lải nhải nhưng giọng cực kỳ cưng chiều: "Sao lại cởi tất ra?

Hử?

Lạnh từ lòng bàn chân thì sao, dù đã qua ở cữ, trời ấm lên rồi, em vẫn phải mang tất."

Nói xong, hắn đã bế Kỷ Tịch đặt lên sofa."

Ừ."

Kỷ Tịch ngồi trên đùi Cố Tử An, tay ôm cổ hắn, lưng hơi ngả ra sau, ngoan ngoãn co chân, cọ chân vào lòng hắn.Cơ thể cậu vốn mềm mại, nhờ luyện múa và yoga nhiều năm, cậu có thể uốn dẻo đến các tư thế cực hạn.

Đặc biệt trên giường, không ít lần khiến Cố Tử An mê mẩn.Cố Tử An cầm đôi chân trắng thon của câu, hơi cúi người mang tất cho cậu, nhưng ánh mắt không kìm được lướt qua đùi và eo cậu.Mềm quá, hắn thầm nghĩ.Kỷ Tịch như nhìn thấu ý hắn, tinh nghịch hỏi: "Lão công, em có mềm không?"

Sau khi sinh Tiểu Bình Quả, Kỷ Tịch kiêng cữ một tháng.

Hôm qua là tiệc đầy tháng của Tiểu Bình Quả, bạn bè thân thích đến đông đủ, hai người bận rộn cả ngày.

Tối tiễn khách xong, dỗ Tiểu Bình Quả ngủ, cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi.

Sáng nay định làm gì đó, thì Giang Lục thiếu tinh ý lại đến, không chỉ quấy giấc mộng, còn phá chuyện tốt.Cố Tử An cả tháng tu thân dưỡng tính, ngày nào cũng chỉ nhìn mỹ thiếu niên bên cạnh mà không được chạm, thực sự nghẹn đến khó chịu, chỉ đành dùng tay giải quyết qua loa.Nhưng quen ăn sơn hào hải vị, sao chịu nổi cuộc sống đạm bạc?Hắn thở gấp, mang tất cho Kỷ Tịch xong, ôm eo nhỏ của cậu, nâng cằm cậu, ngậm lấy môi cậu, cẩn thận thăm dò.Khóe môi, kẽ môi, lợi, lưỡi, yết hầu.Đến khi cả hai đều động tình, Cố Tử An chưa thỏa mà buông ra, mỉm cười, giọng khàn khàn: "Vừa mềm vừa ngọt, muốn ăn."

Giang Lục cúp máy, mặt cười ngọt ngào đứng dậy, ngẩng lên liền thấy Cố Tử An và Kỷ Tịch ôm nhau, quấn quýt không rời.Y vội lấy tay che mặt, ngón giữa và ngón áp út khẽ tách ra, nhìn qua kẽ hở, cố giảm cảm giác tồn tại, khom người lẻn ra cửa.Lãnh Ngạn nhận được tin từ Cố Tử An, sau khi đóng phim xong liền từ phim trường chạy thẳng đến nhà Cố Tử An, định đón cái tên tiểu tai họa Giang Lục về.Giang Lục vừa mở cửa phòng khách, đã thấy Lãnh Ngạn đứng đó.

Y cười nhào tới, treo người lên Lãnh Ngạn: "Ngạn Ngạn, mau vào xem Tiểu Bình Quả.

Mấy hôm nay cô bé lại lớn hơn một chút, nhưng càng thích khóc.

Con bé này lớn lên chắc chắn là một con nhóc quậy phá, đáng sợ thật."

Lãnh Ngạn bất đắc dĩ véo mũi y, bế y vào phòng.

Cái con người này mãi mãi vô tư, chẳng bao giờ lớn, ngoài việc cưng chiều, còn làm được gì?Nghe tiếng động, Kỷ Tịch trượt xuống khỏi người Cố Tử An.

Ba người vây quanh nhìn con nhóc quậy phá lớn nhanh như thổi, như thể đang chiêm ngưỡng vật quý hiếm.Tiểu Bình Quả vừa tròn tháng, gương mặt rất giống Kỷ Tịch, nhưng ngũ quan như khắc từ khuôn của Cố Tử An.Làn da trắng nõn, trán đầy đặn, lông mi dài rậm, mũi nhỏ xinh, miệng hơi chu, đúng là một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác.Lãnh Ngạn càng nhìn càng thích, lấy từ trong ngực ra một hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng đặt cạnh gối Tiểu Bình Quả, dịu dàng nói: "Tiểu Bình Quả, hôm qua cha nuôi bận đóng phim, không kịp về.

Đây là quà tròn tháng muộn của cha nuôi."

"Ngạn Ngạn, anh vô lại, rõ ràng em mới là cha nuôi Tiểu Bình Quả."

Giang Lục tò mò, lấy hộp nhỏ mở ra, bên trong là một mặt dây nạm ngọc bích quý giá và vòng tay nạm năm viên kim cương với trân châu ốc biển hiếm.Lãnh Ngạn véo tai Giang Lục, dỗ: "Em là mẹ nuôi Tiểu Bình Quả."

Kỷ Tịch "chậc" một tiếng.

Từ khi có Tiểu Bình Quả, Lãnh Ngạn đã mua hết mọi thứ lấp lánh trên đời.

Kỷ Tịch biết Lãnh Ngạn nghĩ mình không có con, nên coi Tiểu Bình Quả như con mà yêu thương.Nhưng có một Cố Tử An cuồng con gái đã đủ khiến cậu đau đầu, giờ thêm Lãnh Ngạn, Kỷ Tịch có chút sụp đổ.Cố Tử An bên cạnh sốt ruột giậm chân: "Này này, Lãnh Ngạn, cậu rửa tay chưa?

Tránh xa con gái tôi ra.

Cậu xem, miệng cậu suýt chạm vào con bé rồi.

Tôi còn chưa nỡ hôn nó đâu."

Bác sĩ từng dặn, nước bọt người lớn có vi khuẩn, sơ suất là lây cho em bé.

Lãnh Ngạn đến nhiều lần, lẽ ra phải biết.Nghe vậy, anh giơ tay, vẻ mặt đắc ý: "Đây, trước khi vào ta rửa tay hai lần, súc miệng bằng nước súc miệng, quần áo cũng đã khử khuẩn, sáng nay vừa thay.

Đồ trang sức cũng đã tiệt trùng."

Cố Tử An lúc này mới gật đầu hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng, như thể chỉ cần lơ là, Tiểu Bình Quả sẽ bị Lãnh Ngạn cướp mất.Kỷ Tịch và Giang Lục nhìn nhau một giây, đều thấy người đàn ông của mình thật biến thái.Chắp vá thế này, còn ly hôn nổi sao?Tiểu Bình Quả như bị mấy người làm phiền giấc, mũi nhỏ nhăn lại, phát ra tiếng hừ nhẹ như mèo con.Kỷ Tịch sợ cô bé khóc, hơi căng thẳng, vội gọi: "Anh, mau lại đây."

Cố Tử An nhìn qua, ánh mắt đầy dịu dàng: "Không sao, càng ồn, em bé càng ngủ ngon.

Tã vừa thay, chắc đói rồi.

Tô đi pha sữa."

Theo lẽ thường, Kỷ Tịch gật đầu, không để ý đến vẻ mặt sốc của Lãnh Ngạn và Giang Lục.Sau khi Tiểu Bình Quả chào đời, vài ngày đầu có chị chăm sóc.

Cố Tử An quan sát học hỏi vài ngày, rồi tự tay lo hết mọi việc từ ăn uống đến vệ sinh cho con.Kỷ Tịch mỗi ngày chỉ cần ôm Tiểu Bình Quả khi cô bé không quấy, chơi với con một lúc.Sữa được pha xong nhanh chóng.

Cố Tử An thuần thục bế Tiểu Bình Quả từ nôi lên.

Cô bé nhỏ xíu nằm gọn trong cánh tay trái hắn, miệng hồng phấn ngậm núm vú, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Tử An.Cố Tử An như tan chảy, lâng lâng như trên mây.

Tập đoàn Mộng An, đế quốc tài phú, tất cả đều chẳng là gì.Hắn nhìn ba người xung quanh, nói: "Con gái tôi có đẹp không?

Nhìn xem, ngoan thế này cơ mà.

Trời ơi, sao lại có đứa trẻ ngoan và đáng yêu đến thế chứ!"

Dù hắn mang hào quang của một ông bố già, nhưng Tiểu Bình Quả đúng là đáng yêu không chịu nổi.

Kỷ Tịch, Lãnh Ngạn, Giang Lục đều gật đầu, càng nhìn càng thích.Giang Lục còn háo hức muốn bế, thử cảm giác cho bú, nhưng bị Cố Tử An thẳng thừng từ chối.80ml sữa vài phút đã bị Tiểu Bình Quả uống sạch.

Khi Cố Tử An lấy núm vú ra, cô bé còn chớp mắt, chưa thỏa mà nhấp nhấp miệng.Cố Tử An vừa thầm nghĩ "Sao lại đáng yêu thế này", vừa nhẹ nhàng xoay người Tiểu Bình Quả, bàn tay to vỗ lên lưng nhỏ mềm mại, thuần thục vỗ ợ hơi.Hắn ngồi trên sofa, Tiểu Bình Quả nằm sấp trên cánh tay hắn.

Kỷ Tịch, Lãnh Ngạn, Giang Lục ngồi trên tấm thảm công chúa, nghiêng đầu cười nhìn mặt Tiểu Bình Quả.Cố Tử An vỗ vài cái, Tiểu Bình Quả đã ợ hơi thành công.Trong mùi sữa ngọt ngào, Kỷ Tịch còn đang tận hưởng tiếng "ợ" đáng yêu, thì thấy Tiểu Bình Quả nhìn cậu, "ha" một tiếng nở nụ cười.---Thoáng cái, ba năm trôi qua.Tháng chín, hương quế thoảng bay, cổng nhà trẻ lại đón cảnh 'sinh ly tử biệt' hàng năm.Một đám trợ lý và thư ký đứng cung kính từ xa, nhìn vị Cố tổng tung hoành thương trường, giờ đây kiên nhẫn dỗ dành đại tiểu thư của tập đoàn Mộng An thuận lợi vào học.Cả tập đoàn Mộng An, từ trên xuống dưới, không ai không yêu quý đại tiểu thư này.

Một là vì Cố Quả Quả thực sự xinh đẹp đáng yêu, hai là từ khi có cô bé, tính tình Cố tổng dịu đi trông thấy, phúc lợi của mọi người cũng tăng vọt."

Cha ơi, cha à, con không muốn đi nhà trẻ."

Cố Quả Quả mặc váy hồng phấn xinh xắn, chân mang giày công chúa đen, tóc tết hai bím, đôi mắt to long lanh kéo tay áo vest của Cố Tử An, chu miệng, dùng giọng nũng nịu đưa ra yêu cầu.Cố Tử An ngồi xổm xuống, cầm tay nhỏ của con, dịu dàng dỗ: "Tiểu Bình Quả chẳng phải muốn lớn lên thành quả táo lớn sao?

Nếu không đi học, con không thành táo lớn được đâu."

Cố Quả Quả chớp mắt, đổi chiến thuật, vòng tay ôm cổ Cố Tử An: "Cha ơi, thế con không muốn thành táo lớn nữa.

Con muốn mãi mãi ở bên cha."

Trái tim ông bố già của Cố Tử An tan chảy.

Hắn bế Tiểu Bình Quả lên, dỗ: "Thế Tiểu Bình Quả có muốn giỏi giang như ba ba Tịch Tịch không?"

Nửa năm trước, Kỷ Tịch tốt nghiệp thạc sĩ.

Cố Tử An từng đưa Tiểu Bình Quả đi dự lễ tốt nghiệp của cậu.

Tiểu Bình Quả rất thích dáng vẻ Kỷ Tịch trong bộ áo thạc sĩ, nhảy nhót vỗ tay khen: "Ba ba Tịch Tịch đẹp trai quá, giỏi quá!"

Tiểu Bình Quả nghĩ ngợi, rồi lắc đầu, giọng non nớt: "Nhưng cha cũng đâu đi học.

Con chỉ cần giỏi như cha là được."

Thấy mấy ngày làm công tác tư tưởng chẳng có kết quả, Cố Tử An cũng chẳng bận tâm.

Hắn bị Tiểu Bình Quả tâng bốc đến lạc lối, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Hồi bằng tuổi Tiểu Bình Quả, cha cũng phải đi nhà trẻ.

Ba ba Tịch Tịch cũng vậy.

Mọi người đều phải đi.

Đi nhà trẻ, con còn được chơi với nhiều bạn, cùng xem Peppa Pig, vui lắm đấy."

"Nhưng con ở với cha là vui nhất."

Tiểu Bình Quả nói xong, mắt đã ngân ngấn nước.Cố Tử An đau lòng muốn chết.

Gần đây, hắn bận một dự án lớn, Kỷ Tịch ở nhà chơi với Tiểu Bình Quả nhiều hơn.

Dù tối hắn về nhà, nhưng đi sớm về khuya.

Sáng đi làm, Tiểu Bình Quả còn ngủ nướng.

Tối về, cô bé thường đã ngủ.

Thời gian cha con chơi cùng nhau chẳng được bao.Hắn cũng đỏ mắt: "Thế cha hứa, chiều sẽ đến đón con tan học, được không?

Rồi hai ta đi đón ba ba Tịch Tịch.

Nếu con không đi học, sẽ chẳng ai chơi với con.

Cha phải đi làm, ba ba Tịch Tịch phải dạy học cho các anh chị lớn."

Tiểu Bình Quả từ nhỏ đã được Cố Tử An chăm nhiều, thay tã, cho bú sữa, ăn cơm, chơi đếm kiến, hái hoa ngày nắng, dẫm vũng nước ngày mưa, đọc sách, vẽ tranh, thậm chí tự tay xây cho con một lâu đài công chúa trong vườn.Chỉ nửa năm nay, khi Kỷ Tịch tốt nghiệp và ở nhà, Cố Tử An mới bận việc công ty.Kỷ Tịch tuy tính tình ôn hòa, nhưng về nguyên tắc, không bao giờ nhượng bộ Tiểu Bình Quả.Một ngày chỉ được xem TV 20 phút, quá một giây cũng không được.

Trước bữa ăn không được ăn vặt, nếu bướng không ăn, thì đói đến bữa sau mới được ăn...Rõ ràng, Tiểu Bình Quả thân thiết với Cố Tử An mềm lòng, thiếu nguyên tắc hơn.Tiểu Bình Quả lắc đầu, kiên quyết: "Không, con muốn đi làm với cha."

Cố Tử An đau lòng tan nát, thầm tính, hay là đưa Tiểu Bình Quả đi làm vài ngày, rồi từ từ thuyết phục con đi học?Liễu Ấp thấy vẻ mặt Cố Tử An, biết ngay hắn lại định nhượng bộ Tiểu Bình Quả.Nhớ lời Kỷ Tịch dặn, y bước nhanh đến trước cha con, tung đòn sát thủ: "Tiểu Bình Quả, con hứa với ba ba Tịch Tịch hôm nay sẽ ngoan ngoãn đi học, đúng không?"

Tiểu Bình Quả nghe xong, "oa" một tiếng khóc nức nở: "Đúng...

Nhưng Tiểu Bình Quả... không muốn đi học."

Cố Tử An sao chịu nổi dáng vẻ hoa lê dính mưa của con, định bế con lên xe ngay lập tức.Liễu Ấp vội ngăn, dịu giọng nói với Tiểu Bình Quả: "Ba ba Tịch Tịch nói với chú, nếu hôm nay con ngoan ngoãn đi học, sẽ được cộng 100 điểm khen thưởng, thế là con có 600 điểm.

Nhưng nếu con thất hứa, sẽ bị trừ 100 điểm.

Tiểu Bình Quả tự tính xem, thế thì còn bao nhiêu điểm?"

Tiểu Bình Quả chớp mắt, nước mắt rơi lã chã: "400 điểm...

Con không muốn còn 400...

Con muốn 600 điểm."

Thấy thuyết phục được Tiểu Bình Quả, Liễu Ấp quay sang khuyên cha cô bé: "Tử An, trường là do cậu đầu tư, giáo viên cũng do cậu tự chọn.

Chắc chắn sẽ không để Tiểu Bình Quả chịu thiệt thòi gì."

Cố Tử An xem đồng hồ, ôm Tiểu Bình Quả dỗ thêm hai phút, rồi lưu luyến giao con cho hiệu trưởng và cô chủ nhiệm đang đợi ở cổng."

Tạm biệt cha nha, chiều cha phải đến đón Tiểu Bình Quả nhé."

Tiểu Bình Quả nghĩ đến 600 điểm, lông mi còn vương nước mắt, ngoan ngoãn theo cô giáo, vẫy tay chào Cố Tử An.Cố Tử An vẫy tay đáp lại, kín đáo lau khóe mắt ướt, nhìn Tiểu Bình Quả vào lớp, rồi mới lên xe.Liễu Ấp ngồi ghế phụ, thấy nhiệm vụ hoàn thành, thở phào, gửi ảnh Tiểu Bình Quả vào cổng trường và Cố Tử An lau nước mắt cho Kỷ Tịch.Kỷ Tịch tốt nghiệp thạc sĩ, nhờ thành tích học tập xuất sắc và biểu diễn nổi bật, thuận lợi ở lại trường dạy học.Hôm nay không chỉ là ngày khai giảng nhà trẻ, mà còn là ngày đầu tiên Kỷ Tịch trở lại với vai trò giảng viên.Cậu cầm giáo án bước vào lớp, đám sinh viên năm nhất trên ghế lập tức phấn khích."

Thầy Kỷ, thầy ngoài đời đẹp hơn trên màn ảnh nhiều!"

"Thầy Kỷ, thật là thầy sao!

May quá, em không đăng ký Học viện Điện ảnh bên kia!"

"Thầy Kỷ, em là fan của thầy!

Bộ phim thầy đóng hè năm ngoái khi nào chiếu ạ?"

"Thầy Kỷ, em rất thích thầy!"...Kỷ Tịch nhìn những gương mặt trẻ trung, bỗng chốc không biết hôm nay là ngày gì.Điện thoại trong túi rung hai cái, cậu lấy lại tinh thần, nhân lúc soạn giáo án, lấy ra xem.Thấy ảnh, cậu nhướng mày, nhanh chóng nhắn cho Cố Tử An.【Đàn ông ai lại rơi nước mắt chỉ vì đưa con gái đi nhà trẻ.】Đang định cất điện thoại để dạy học, anh nhận được tin nhắn từ Cố Tử An.【Ừ, ai như em, tối nào cũng khóc trong lòng anh.

Tối nay muốn khóc mấy lần?】---Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Tịch: Yên tâm để em khóc, thuốc bác sĩ kê lần trước còn dư đấy.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Tới đây là hoàn rồi đó.-Huhu nay vô thấy hơn 300 thông báo và truyện tăng hơn mấy ngàn view mà sốc bay màu các nàng ạ.

Huhu cảm ơn các nàng đã ủng hộ bộ truyện đầu tiên này của ta.

Nào edit xong ba bộ kia ta xe khai bát thêm bộ cổ trang nửa ạ.

Mong các nàng ủng hộ các truyện sau của ta nhaa.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
Back
Top Bottom