Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi

[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Chương 59: Vợ ơi vợ ơi


Cậu không quên chuyện mời Bách Hạo ăn cơm.

Cậu ở nhà Bách Hạo một thời gian dài như vậy, dù sao cũng nên cảm ơn hắn.Có một hôm trước khi ngủ, Trịnh Lam nói chuyện này cho Bùi Yến, Bùi Yến ôm, sờ tóc cậu, nói: "Không bằng mời tất cả mọi người cùng đến đi, ăn một bữa cơm ở nhà."

Anh không nói hết nhưng Trịnh Lam đã hiểu.Đây là đang tiện thể công khai mối quan hệ của bọn họ.Cân nhắc cho đến hôm nay, Trịnh Lam vui vẻ đồng ý, ôm lấy eo Bùi Yến, nói: "Vậy để em nấu đi."

"Nhiều người như vậy, em làm được không?"

Anh sợ cậu mệt mỏi, Bùi Yến hỏi xong còn nói: "Mời đầu bếp đến làm còn tiện hơn."

Trịnh Lam suy nghĩ, những ngày nay công việc rất bận, đúng là cũng không có nhiều thời gian, cậu đồng ý với ý kiến của Bùi Yến.An ninh ở tiểu khu rất tốt, mọi người hẹn đến chung với nhau.Bùi Yến ra đón họ vào, anh mặc một chiếc áo len và quần jeans rất giản dị, bên ngoài khoác áo khoác, vẫy tay chào với những người kia, nói với bảo vệ: "Đây là bạn của tôi."

Hướng Tùng Dương đi tới vỗ vai Bùi Yến, nói: "Sao anh lại mặc như vậy đi ra ngoài rồi?"

"Ở nhà tùy ý chút không được sao?

Ở nhà cũng đâu thấy cậu đeo caravat đâu?"

Vạn Hàn nắm cánh tay Hướng Tùng Dương lại, đưa quà cho Bùi Yến, nói: "Tôi nghĩ cái này sau này các cậu sẽ cần dùng tới cái này."

Bùi Yến nhận lấy, bên trong là một bộ đồ dùng nhà bếp, nói cám ơn: "Trịnh Lam chắc sẽ rất thích."

Đường Độ thì đơn giản hơn, hắn đưa tay về phía Nguyên Khê, Nguyên Khê rút từ trong túi ra một bao lì xì.Đường Độ cầm bao lì xì đập vào người Bùi Yến."

Thích cái gì thì tự mình đi mua đi."

"Được."

Bùi Yến nhận lấy bao lì xì.Hướng Tùng Dương lại mò tới nói chuyện với Đường Độ, Bùi Yến đi lên trước dẫn đường, Bách Hạo đi tới đưa món quà hắn đã chuẩn bị.Bùi Yến không ngờ rằng mọi người đều mang quà tặng tới, anh cười nói: "Đáng lẽ phải cảm ơn cậu mới phải, vậy mà cậu còn mang quà tới."

"Tất nhiên là phải đem quà tới, Trịnh Lam là anh em của tôi mà anh Bùi."

Bách Hạo siết chặt ngón tay: "Lần này hai người sẽ ở cùng nhau đúng không?"

"Lúc trước là do có một chút hiểu lầm."

Bùi Yến nói: "Về sau sẽ không như vậy."

"Đàn anh à."

Bách Hạo rất ít khi xưng hô với Bùi Yến như vậy, lúc nói ra nghe rất lạ lẫm sau đó lại trở nên quen thuộc: "Em vẫn luôn tin những gì mà anh nói."

"Ừ."

Bùi Yến dừng bước, sau lưng là Hướng Tùng Dương đang la hét ầm ĩ, trong phút chốc tất cả âm thanh đã biến mất hết: "Cậu là bạn tốt của Trịnh Lam, cảm ơn cậu đã giúp đỡ em ấy lúc tôi không ở đây."

Trịnh Lam nhìn về phía đồng hồ treo tường ở phòng khách, cái này cũng là do Bùi Yến đem về.Đầu bếp làm đồ ăn xong liền để lên bàn sau đó rời đi, Trịnh Lam vừa mới loay hoay xong với đống hoa tươi vừa mới mua buổi sáng, xong xuôi cậu ngồi xuống, mặt hướng ra cửa.Cậu cứ cầm điện thoại rồi đóng mở khung chat, không có ai nhắn cho cậu bất cứ cái gì.

Đợi đến khi nghe tiếng thang máy tinh lên, Trịnh Lam đứng dậy nhìn thông qua mắt mèo, đúng là người mà cậu đang đợi.Cậu trực tiếp mở cửa, Bùi Yến và Bách Hạo đi cùng nhau, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.Bùi Yến nắm chặt tay cậu hỏi: "Sao lại ướt thế này?"

Trịnh Lam tiến lại gần anh một chút, chừa chỗ ở ngay lối vào, đang tính trả lời anh thì đột nhiên Hướng Tùng Dương chui ra từ phía sau Bùi Yến, nhìn chằm chằm vào hai đôi tay đang nắm chặt lấy nhau."

Sao lại là anh?"

Cậu ta đẩy Bùi Yến: "Sao anh lại mang được bác sĩ Trịnh về nhà vậy?

Trong nhà sạch sẽ như vậy, bác sĩ Trịnh, không thể cho anh dọn dẹp không thế này được."

Trịnh Lam bị cậu ta chọc cười, Bùi Yến lùi cả người lại, lần này thì nắm thật chặt tay cậu."

Đi vào nhà rồi nhìn xem, đây là bạn trai của tôi."

Tất cả mọi người đều cười, ngay cả Nguyên Khê đang đứng sau lưng Đường Độ ở một góc hẻo lánh cũng cười.Cả phòng đều là mùi thơm của đồ ăn, Hướng Tùng Dương la đói, một đám người liền bắt đầu ăn cơm.Lần này ở nhà nên không cần lo lắng gì hết khi uống rượu, rượu vào lời ra, Hướng Tùng Dương mới nôn ra nước đắng: "Bác sĩ Trịnh, anh không biết năm đó hai người chia tay, người khổ nhất chính là tôi và Đường Độ đó."

Trịnh Lam nhìn Bùi Yến, người đang bình tĩnh ăn đồ ăn, anh cũng không ngăn Hướng Tùng Dương lại.Trịnh Lam hỏi: "Sao lại khổ?"

"Mỗi ngày đều uống rượu, muốn nôn tới nơi."

Hướng Tùng Dương khoát khoát tay: "Được rồi, không nói tới nữa, mặc kệ trước khi hai người như thế nào, bây giờ đã hạnh phúc, như thế là tốt, bọn tôi đều yên tâm rồi."

Trịnh Lam nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, như không thoát khỏi ánh mặt của Bùi Yến.Anh ôm eo người bên cạnh mình, cụng ly với Hướng Tùng Dương."

Trước đó đã để mọi người phải lo lắng, ly này là để cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Bùi Yến nói.Trịnh Lam cũng nâng ly rượu lên, kính rượu mọi người cùng với Bùi Yến.Sau đó mọi người trò chuyện vui vẻ, chơi oẳn tù tì.

Trịnh Lam không chơi, cậu yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Bùi Yến chơi, Hướng Tùng Dương không chơi đánh bài được nhưng lại giỏi chơi oẳn tù tì, Trịnh Lam thậm chí còn phải uống phụ Bùi Yến mấy ly rượu.Cuối cùng thì cũng đến lúc, trên mặt không ai giấu được, lúc mọi người về bước chân xiêu vẹo, đi không nổi, cũng không thể đưa nhau về.Cuối cùng mọi người cũng miễn cưỡng đi hết, trong nhà còn lại một đống hỗn độn, ai cũng không có tâm trí đi dọn dẹp.Sau khi rửa mặt, Bùi Yến nằm trên giường, Trịnh Lam thì nằm sấp lên người anh, trán kề trán.Mỗi hơi thở thở ra đều có mùi rượu, Trịnh Lam nhìn chằm chằm mặt Bùi Yến, thỉnh thoảng đưa tay lên kiểm tra.Một lúc lâu sau, Bùi Yến nhắm mắt lại, bắt được tay của Trịnh Lam, anh bộc bạch: "Tối nay anh rất vui."

"Vâng."

Trịnh Lam nhẹ giọng trả lời.Dưới bàn ăn, tay hai người cứ nắm lấy nhau tất nhiên là vui rồi.Bùi Yến không phải là một người biết biểu đạt cảm xúc của mình nhiều, giờ phút này Trịnh Lam yên lặng ở bên cạnh anh, cậu cảm thấy như vậy đã đủ.

Không biết nên nói gì, anh dứt khoát ôm người vào trong người, chóp mũi Trịnh Lam đụng mạnh vào vai anh một cái.

Cậu lấy tay xoa xoa mũi, Bùi Yến xoa xoa lấy bả vai của cậu, hình xăm và màu sắc của nó lấp ló dưới lớp áo thun trắng tinh.Trịnh Lam được xoa rất dễ chịu, hỏi anh: "Anh làm gì vậy?"

"Đang thể hiện rằng anh rất yêu em."

"Em biết."

Trịnh Lam nói.Bùi Yến tuột tay xuống, men theo cánh tay, cho đến khi xuống tới bàn tay anh luồn những ngón tay anh vào tay cậu.Chiếc nhẫn bên trên ngón tay lạnh buốt làm cậu run lên đôi chút.Kéo một lúc, Bùi Yến lại buông tay cậu ra, tháo chiếc nhẫn của anh ra."

Làm sao vậy?"

Trịnh Lam theo tay anh nhìn sang.

"Cho em."

Bùi Yến đeo chiếc nhẫn đó lên ngón áp út của cậu.Nhưng tay Bùi Yến lớn hơn tay cậu một chút khiến chiếc nhẫn đeo vào lỏng lỏng lẻo lẻo.

Trịnh Lam lại không ghét bỏ nó chút nào, cậu giơ tay lại gần chiếc đèn đầu giường để nhìn kỹ hơn.Nhìn thấy ánh sáng trước mặt, Bùi Yến cử động người, hỏi: "Như thế có thích không?"

"Có, cái gì của anh em cũng thích."

Trịnh Lam thu tay lại, nằm vào lòng của Bùi Yến.Bùi Yến cười cười, ôm lấy cậu rồi bình thản nhắm mắt lại, cũng không thèm kéo chăn lên.Trịnh Lam nắm lấy cúc áo trên ngực của Bùi Yến, chiếc nhẫn trên ngón tay bị kéo lên kéo xuống."

Sau khi chia tay các anh thường đi uống rượu à?"

Cuối cùng cũng hỏi câu này, thế mà Trịnh Lam lại sợ câu trả lời."

Anh cũng không biết nên làm gì."

Bùi Yến nói: "Cũng không biết ai là nhóc không có lương tâm."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Trịnh Lam lại né né, hôn nhẹ vào môi anh.Lúc yêu nhau thân mật như thế nào cũng không đủ, chỉ là hôn nhưng lại không nhịn được thổ lộ tình cảm, Bùi Yến cầm tay cậu, nắn nắn chiếc nhẫn kia, anh nói rõ: "Lam Lam, chiếc nhẫn này đã ở với anh rất lâu, sau này đưa cho em, cái này là để cho vợ anh, em là vợ anh đúng không?"

Trịnh Lam bị anh xoa đến mức thở gấp, mắt long lanh nước, cậu tủi thân mà nói: "Trước đó không phải vậy à?"

"Bây giờ là vợ anh đúng không?"

Bùi Yến ép cậu, anh dùng sức.

Trịnh Lam bị ép, cậu đánh vào cánh tay anh rồi mới nói: "Đúng đúng..."

Bùi Yến nhẹ giọng cười, liên tục gọi vợ ơi vợ ơi, khiến trong lòng cậu ngứa, bên ngoài cũng ngứa theo.Đợi cho đến khi bình tĩnh lại, tấm chăn quấn hai người lại với nhau, nhiệt độ nóng hơn so bên tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.Bùi Yến từ từ tới gần, dùng những câu trước kia từng nói, bây giờ lặp lại thêm nhiều lần nữa.Trịnh trọng, nghiêm túc, duy nhất."

Anh sẽ mãi mãi yêu em."

CHÍNH VĂN HOÀN.Tác giả có lời muốn nói:Mọi người muốn phiên ngoại như thế nào thì nhắn nha, tôi sẽ cố gắng viết.Trước mắt thì tôi muốn viết một cái về ba mẹ Bùi Yến gặp Trịnh Lam, phiên ngoại sẽ là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ngọt ngào.pr Chương 60: Gặp nhauTrịnh Lam ngủ trên ghế sofa.Cậu nép mình trên chiếc ghế sofa dày và mềm mại, một tay rủ xuống, đầu ngón tay chạm thảm, một tay khác cầm máy tính bảng, đặt lên trên bụng.Trịnh Lam ngủ rất ngon, thậm chí còn nằm mơ, cậu thở nhẹ nhàng, cơ thể men theo mà cử động.Cửa phòng vang lên mấy tiếng, là Bùi Yến tan làm trở về.Anh nhìn về phía phòng khách một cái, trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm có cái gì màu trắng nhô nhẹ lên.Anh nhíu nhíu mày, Trịnh Lam luôn chờ anh tan làm, không chịu về phòng ngủ, cũng không thích đắp chăn, Bùi Yến nói mấy lần cậu cũng không nghe.

Anh đi lên cúi người nhẹ nhàng ẵm cậu lên.Hình như trong giấc mơ Trịnh Lam cũng có chút cảm giác được đây là Bùi Yến, cậu hơi tỉnh lại, tự nhiên dụi dụi vào ngực anh, cánh tay dùng thêm chút lực để Bùi Yến ôm cậu thật chặt.Ẵm người về phòng, đặt lên giường xong, Bùi Yến muốn cởi đồ đi tắm nhưng bị cậu bắt được, cậu mơ hồ mở mắt ra, lấy chân quặp lấy eo của Bùi Yến.Chiếc quần ngủ lông cừu rộng rãi trượt xuống lộ ra mắt cá chân trắng nõn, Bùi Yến chỉ đụng đụng nhẹ, ấm áp nói với cậu: "Buông ra trước đã."

Trịnh Lam vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên vẫn bất động như vậy.

Bùi Yến hết cách chỉ đành dùng một chút lực kéo cậu ra khỏi người mình, nhìn thấy Trịnh Lam ngã về phía bên kia.Bùi Yến bất đắc dĩ nở nụ cười, tay chống xuống giường, cúi đầu hôn trán Trịnh Lam, sau đó cởi quần áo đi tắm.Trên quần áo anh mang theo hơi lạnh nên không thể ôm Trịnh Lam.

Tắm nước nóng xong, Bùi Yến quay trở về phòng, Trịnh Lam đang tựa vào đầu giường xem máy tính bảng.Bùi Yến đi tới cậu cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Anh về rồi à?"

"Ừm."

Bùi Yến ngồi xuống giường, ngang nhiên liếc mắt qua nhìn, trên máy tính bảng toàn chữ với chữ.Trịnh Lam ngửa đầu lên chút, hôn hôn cằm Bùi Yến một cái, sau đó lại cắm đầu vào máy tính bảng."

Còn phải xem bao lâu nữa?"

Bùi Yến vừa hỏi vừa lên giường nằm."

Một lúc nữa, anh muốn đi ngủ sao?"

Trịnh Lam nói.Bùi Yến đắp chăn xong, từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy eo Trịnh Lam, nhích nhích lại gần cậu."

Ừm."

"Vậy em không xem nữa."

Trịnh Lam ngay lập tức dẹp máy tính bảng sang một bên, tiện thể tắt đèn, sau đó cũng nhanh chóng nằm xuống ôm lấy Bùi Yến."

Hôm nay công việc của anh rất mệt mỏi sao?"

Trong bóng tối, giọng nói của Trịnh Lam cũng nhỏ đi.Cậu vừa mới ngủ qua một giấc ngắn, cảm giác buồn ngủ vẫn còn, giọng còn hơi ngái ngủ.Tất nhiên Bùi Yến biết cậu sẽ vậy, anh vuốt ve sau lưng của Trịnh Lam."

Sắp đến Tết rồi."

Bùi Yến nói."

Ừm."

Trịnh Lam trả lời."

Năm nay bọn mình ở nhà đón giao thừa, sau đó đi nước ngoài, đi gặp ba mẹ anh được không?"

Bùi Yến hỏi.Bùi Yến cảm nhận rõ ràng là lưng Trịnh Lam cứng lại, anh tới gần cậu, đang muốn hỏi lại thêm một lần nữa thì Trịnh Lam bất ngờ xoay lưng về phía anh: "Ba mẹ anh ở nước ngoài sao?"

"Đúng vậy."

Bùi Yến muốn cười nhưng đã nén lại được."

Vậy, vậy ba mẹ anh thích những món gì vậy?"

Trịnh Lam lại hỏi tiếp.Bùi Yến sợ sẽ khiến cậu mất ngủ nguyên một đêm, lúc này anh mới ôm cậu an ủi: "Không cần em mua gì hết, đừng có lo lắng sớm như vậy, cả ba và mẹ anh đều rất dễ nói chuyện.

Anh đã giới thiệu em với ba mẹ, ba mẹ đều rất thích em, sẽ không làm khó em đâu."

Không biết Trịnh Lam có nghe hay không nhưng cậu cũng đã chịu xoay người lại, đôi mắt sáng rực trong đêm."

Thật sao?"

"Lừa em làm gì, hơn nữa còn có anh đây, em tưởng anh sẽ để em ở nơi đó một mình à?"

Bùi Yến hỏi.Anh nói vậy nên Trịnh Lam có chút tin tưởng.

Cậu cười tít mắt, đôi mắt cậu nhìn anh, từng chút từng chút một như một chiếc bàn chải siêu mịn."

Vậy đến lúc đó lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em."

Trịnh Lam nói.Bùi Yến vừa nói đồng ý thì cậu lại đổi ý: "Nhưng mà lỡ như em muốn nói chuyện riêng cùng ba mẹ anh thì..."

"Anh biết rồi."

Bùi Yến cười vỗ vỗ vai cậu: "Em muốn như thế nào cũng được."

Giao thừa ngày hôm đó, Trịnh Lam không có việc gì làm, Bùi Yến còn có một chút việc cần phải xử lý nên cậu ngồi ở phòng nghỉ chờ anh.Bây giờ thì Trịnh Lam không hay đi vào phòng làm việc của Bùi Yến.

Mỗi lần cậu ở bên trong thì Bùi Yến không thể nào tập trung được, thích quậy phá cậu, sau đó Trịnh Lam quyết không đi vào nữa.Cậu buồn bực chán nản xem một quyển tạp chí nhưng thứ duy nhất cậu thấy chỉ có mấy bức ảnh.Một lát sau trợ lý của Bùi Yến đi ra, trong tay cầm một cái bao, chắc là tan làm rồi.Trịnh Lam đứng lên, nói chúc mừng năm mới với người trợ lý, sau đó đi về phía phòng làm việc.Bùi Yến đang sửa lại một bên cổ tay áo, Trịnh Lam đi lên cúi đầu sửa lại phía bên kia cho anh.

Cậu ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, bất ngờ bị Bùi Yến hôn một cái, lúc đầu tưởng một cái là đủ, ai ngờ Bùi Yến còn ôm lấy eo cậu, liếm liếm môi cậu.Càng gần gũi càng thấy kỳ lạ, Trịnh Lam trốn mấy lần, cậu bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế mà Bùi Yến đang ngồi."

Dễ chịu không?"

Bùi Yến hỏi cậu.Trịnh Lam bất ngờ dừng một lát, ngây ngô nói: "Không phải chưa bắt đầu sao?"

Bùi Yến cười, càng cười càng thở không ra hơi, anh úp mặt vào hõm vai của Trịnh Lam, một lúc lâu sau mới nói: "Anh đang hỏi cái ghế có dễ chịu không, em đang suy nghĩ tới cái gì đấy hả cục cưng."

Nghe Bùi Yến giải thích xong, Trịnh Lam cũng không nhịn được đẩy anh một cái, từ trên ghế đứng lên, cậu nói thầm: "Vốn dĩ rất dễ chịu mà."

Bùi Yến nhìn cậu, không quậy nữa.

Anh đứng lên để cho Trịnh Lam sửa sang lại quần áo, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài.Hôm nay thời tiết rất đẹp, buổi chiều khoảng năm sáu giờ, hai người còn muốn đi siêu thị mua chút đồ về nhà nấu cơm.Siêu thị cách công ty không xa, hai người đã từng đi rồi.

Bên ngoài trời gió không to nhưng lại hơi lạnh, Bùi Yến cầm tay Trịnh Lam bỏ vào trong túi áo mình.Siêu thị đông đúc đầy hơi người, lúc đi vào Trịnh Lam vô thức lấy tay ra lại bị Bùi Yến bắt lại nhét trở vào.Nơi lòng bàn tay chạm nhau đầy mồ hôi vậy mà vẫn nắm rất chặt.Thực đơn cơm tất nhiên là do Trịnh Lam chọn từ trước, bọn họ đi thẳng tới khu rau quả trong siêu thị.Tuy là giao thừa nhưng trong siêu thị vẫn có rất nhiều người, trong loa phát thanh vang lên những bài hát vui vẻ quen thuộc, đa phần là người trong nhà cùng nhau đi mua sắm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Đi qua kệ hàng ở giữa, tất cả đều là Trịnh Lam chọn.Thỉnh thoảng cậu sẽ dừng lại, thò tay lấy rau xanh, còn phải nhìn kĩ lá, đi dạo một vòng xong tay toàn là nước.Cũng may trong túi áo Bùi Yến có mấy tờ khăn giấy, anh lau tay giúp cậu.

Những ngón tay của Trịnh Lam mềm mại, để yên cho anh muốn làm gì thì làm.Khăn giấy sau khi dùng thì cuộn lại rồi để đó, Bùi Yến lại nắm tay cậu đi mua đồ ăn vặt.Thật ra cả hai đều không có thói quen ăn vặt, nhưng từ khi Trịnh Lam đến ở cùng với Bùi Yến, ban đêm cậu luôn chờ Bùi Yến về nhà.Trong lúc nhàm chán chờ đợi rồi xem cái gì đó, cậu luôn muốn cái gì đó để ăn, sau này dần dần cũng đặc biệt thích ăn vặt.Trịnh Lam và Bùi Yến đứng rất gần nhau, cậu để một tay trên xe đẩy, một tay khác anh ôm eo cậu, còn tay còn lại mới để lên trên xe đẩy.Hai người vừa đi qua cua quẹo thì bất người nhìn thấy một người đang cúi đầu và quay người rời đi.Người kia mặc rất dày, tóc xoăn dài trông xơ xác như không được chăm chút cẩn thận, vì Trịnh Lam cứ mãi nhìn chăm chú nên bà xoay người lại.Một tiếng mẹ cứ nghẹn lại trong cổ họng, Trịnh Lam không có cách nào nói lên lời.Tống Mỹ Thanh cũng chỉ nhìn Trịnh Lam không nói lời nào, Bùi Yến từ phía sau lưng Trịnh Lam đi tới, kéo bả vai cậu lại ra sau một chút, lễ phép nói: "Chào cô ạ."

Tống Mỹ Thanh không ngờ Bùi Yến sẽ chào hỏi với bà, bà ngơ ra một lát, một lúc lâu sau mới nói: "Hai đứa đi mua đồ à?"

"Vâng, bọn cháu ăn Tết ở nhà."

Trong lúc Bùi Yến và Tống Mỹ Thanh nói chuyện, Trịnh Lam cúi đầu, nắm thật chặt tay của Bùi Yến, siết chặt từng ngón tay lại.Bùi Yến nắm tay lại như là đang an ủi cậu, sau đó nhanh chóng kết thúc chủ đề nói chuyện với Tống Mỹ Thanh.Trịnh Lam đẩy xe đẩy về phía trước, Tống Mỹ Thanh cũng đi, hai người đi về hai hướng khác nhau, chỉ đi cùng nhau trong chốc lát.Lúc hai người Trịnh Lam và Bùi Yến mua đồ ăn thì Tống Mỹ Thanh đã chú ý đến bọn họ.

Hai người đều rất cao ráo, mặc đồ rất đẹp, đi đường thì lại thân mật nên không thể không chú ý.Nhưng Tống Mỹ Thanh không dám nhìn nhiều, chỉ dám đứng phía xa nhìn.Bà không biết từ khi nào mà Trịnh Lam đã biết nấu ăn, cũng biết lựa đồ ăn, Bùi Yến luôn ở sát bên cạnh cậu, một tay buông thõng, một tay khác vòng qua eo của Trịnh Lam, không dễ để nhìn thấy.Chọn đồ xong hai người lại chậm chạp không chịu đi.

Tống Mỹ Thanh cầm lấy một món đồ từ trên kệ hàng sau đó nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến cúi đầu xuống, mà Bùi Yến đang nằm tay Trịnh Lam cọ qua cọ lại.Cũng bởi vì động tác đầy thân mật ấm áp này khiến Tống Mỹ Thanh thất thần, ngay cả khi hai người đi tới gần bà cũng không biết, đợi tới khi đụng mặt thì đã không kịp.Lúc đi ngang qua nhau, Tống Mỹ Thanh dừng chân ở khúc quanh, ngập ngừng hai ba giây, bà quay đầu nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến vẫn chưa đi.Xe đẩy nhỏ chất đầy đồ ăn, xem ra buổi tối sẽ có một bữa ăn đầy phong phú.Sau chiếc xe đẩy đó, Trịnh Lam chống lấy vai của Bùi Yến, mà Bùi Yến ôm cậu vào trong lòng, tay thì lúc vuốt ve sau lưng, lúc thì bóp gáy cậu.Tống Mỹ Thanh thất thần, mãi cho đến khi Bùi Yến bất ngờ quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bà, con ngươi sâu hoắm.Bà mới chạy trối chết như người vừa làm sai.Mang đồ đi về nhà, trên đường đi Trịnh Lam không nói một lời nào.Xách ba cái túi nilon lớn vào cửa xong, chuyện đầu tiêu Bùi Yến làm là ôm lấy cậu, hôn cậu thật tỉ mỉ bằng những nụ hôn vụn vặt.

Sau lưng Trịnh Lam dán vào cửa, tay ôm lấy đầu Bùi Yến, quấn người hơn bao giờ hết.Giày bị đạp rớt, áo khoác cũng bị vứt tùy tiện xuống sàn, Trịnh Lam nhảy lên quấn lấy em của Bùi Yến, dùng giọng làm nũng: "Làm trước đi..."

Bùi Yến hiếm khi thở dài vì chuyện này.Giày vò nhau một hai tiếng, hai người tắm rửa thay đồ rồi mới bắt đầu nấu cơm.Trịnh Lam nhìn vào trong nồi nước, Bùi Yến đi tới ôm eo cậu, đặt cằm vào vai cậu, ép sát người lại, hai tay đặt hết lên eo của Trịnh Lam.Trịnh Lam kêu lên một tiếng, nghiêng đầu muốn nhìn anh lại bị Bùi Yến hôn một cái."

Cục cưng thơm quá đi..."

Nói xong Bùi Yến còn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt lại: "Về sau cứ dùng loại sữa tắm này đi."

Trịnh Lam cười, Bùi Yến vỗ vỗ bụng cậu nói: "Cuối cùng cũng chịu cười rồi, làm anh lo lắng muốn chết đây."

"Lo lắng cái gì?"

Trịnh Lam cầm thìa khuấy khuấy nồi."

Nhìn thấy mẹ em, sợ tâm tình em không ổn, ăn Tết lại không vui."

Bùi Yến nói."

Sẽ không vậy đâu."

Trịnh Lam lắc đầu: "Chỉ là bị ảnh hưởng trong chốc lát, rất ít mà thôi."

"Ừm."

Bùi Yến gật đầu, ngang nhiên hôn mấy phát vào cổ cậu.Tay anh lại ôm siết cậu hơn, Trịnh Lam sờ sờ tóc Bùi Yến: "Em đã có anh rồi."

Giờ phút này, một lần nữa cậu nói ra cảm nhận trong lòng mình."

Đúng là trong lòng em nghĩ rất nhiều lúc nhìn thấy mẹ, nhưng sau khi anh đi tới em đã không còn sợ nữa, sau khi bà đi anh ôm lấy em, đang trong siêu thị..."

"Siêu thị thì làm sao?"

Bùi Yến cười hỏi."

Giống như em có thể đứng trước cả thế giới tuyên bố rằng em có được anh."

Trong nồi sôi lên tiếng ùng ục.Bùi Yến nhéo nhéo tay cậu.-----------------------------------End chính văn nhaaaVTC (lại) có lời muốn nói: Vâng với tiêu chí hoàn là để đào tiếp, chúng tôi lại lết xong thêm 1 chiếc hố nữa rồi đây hì hì.

Cám ơn em Bử đã dũng cảm đào một chiếc hố ói ẻ khi mới chân ướt chân ráo vào VTC, bây giờ chân em khô hẳn rồi mà hố em mới xong nè.

Với tư cách là trưởng hố thì em Bử đã khóc rất nhiều đó vì ẻm phải lấp hết những chương bị chậm dl, mà ẻm đâu có chừa đâu nó mới đi đào nữa kìa quý dị =))))) Bộ Hai hoàng đế iu nhao á.

Ngoài ra cũng rất chân thành cám ơn các em Bokuto, Mimy, Đào, Dưa, Nhật Hạ các thứ các thứ đã giúp tổ chức hoàn thành chiếc hố này.

Iu lắm, mong các bạn đã có thời gian vui vẻ đọc truyện ở VTC.

Hẹn gặp lại để lải nhải tiếp ở chiếc hố tiếp theo :*
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 1: Gặp nhau


Trịnh Lam ngủ trên ghế sofa.Cậu nép mình trên chiếc ghế sofa dày và mềm mại, một tay rủ xuống, đầu ngón tay chạm thảm, một tay khác cầm máy tính bảng, đặt lên trên bụng.Trịnh Lam ngủ rất ngon, thậm chí còn nằm mơ, cậu thở nhẹ nhàng, cơ thể men theo mà cử động.Cửa phòng vang lên mấy tiếng, là Bùi Yến tan làm trở về.Anh nhìn về phía phòng khách một cái, trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm có cái gì màu trắng nhô nhẹ lên.Anh nhíu nhíu mày, Trịnh Lam luôn chờ anh tan làm, không chịu về phòng ngủ, cũng không thích đắp chăn, Bùi Yến nói mấy lần cậu cũng không nghe.

Anh đi lên cúi người nhẹ nhàng ẵm cậu lên.Hình như trong giấc mơ Trịnh Lam cũng có chút cảm giác được đây là Bùi Yến, cậu hơi tỉnh lại, tự nhiên dụi dụi vào ngực anh, cánh tay dùng thêm chút lực để Bùi Yến ôm cậu thật chặt.Ẵm người về phòng, đặt lên giường xong, Bùi Yến muốn cởi đồ đi tắm nhưng bị cậu bắt được, cậu mơ hồ mở mắt ra, lấy chân quặp lấy eo của Bùi Yến.Chiếc quần ngủ lông cừu rộng rãi trượt xuống lộ ra mắt cá chân trắng nõn, Bùi Yến chỉ đụng đụng nhẹ, ấm áp nói với cậu: "Buông ra trước đã."

Trịnh Lam vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên vẫn bất động như vậy.

Bùi Yến hết cách chỉ đành dùng một chút lực kéo cậu ra khỏi người mình, nhìn thấy Trịnh Lam ngã về phía bên kia.Bùi Yến bất đắc dĩ nở nụ cười, tay chống xuống giường, cúi đầu hôn trán Trịnh Lam, sau đó cởi quần áo đi tắm.Trên quần áo anh mang theo hơi lạnh nên không thể ôm Trịnh Lam.

Tắm nước nóng xong, Bùi Yến quay trở về phòng, Trịnh Lam đang tựa vào đầu giường xem máy tính bảng.Bùi Yến đi tới cậu cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Anh về rồi à?"

"Ừm."

Bùi Yến ngồi xuống giường, ngang nhiên liếc mắt qua nhìn, trên máy tính bảng toàn chữ với chữ.Trịnh Lam ngửa đầu lên chút, hôn hôn cằm Bùi Yến một cái, sau đó lại cắm đầu vào máy tính bảng."

Còn phải xem bao lâu nữa?"

Bùi Yến vừa hỏi vừa lên giường nằm."

Một lúc nữa, anh muốn đi ngủ sao?"

Trịnh Lam nói.Bùi Yến đắp chăn xong, từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy eo Trịnh Lam, nhích nhích lại gần cậu."

Ừm."

"Vậy em không xem nữa."

Trịnh Lam ngay lập tức dẹp máy tính bảng sang một bên, tiện thể tắt đèn, sau đó cũng nhanh chóng nằm xuống ôm lấy Bùi Yến."

Hôm nay công việc của anh rất mệt mỏi sao?"

Trong bóng tối, giọng nói của Trịnh Lam cũng nhỏ đi.Cậu vừa mới ngủ qua một giấc ngắn, cảm giác buồn ngủ vẫn còn, giọng còn hơi ngái ngủ.Tất nhiên Bùi Yến biết cậu sẽ vậy, anh vuốt ve sau lưng của Trịnh Lam."

Sắp đến Tết rồi."

Bùi Yến nói."

Ừm."

Trịnh Lam trả lời."

Năm nay bọn mình ở nhà đón giao thừa, sau đó đi nước ngoài, đi gặp ba mẹ anh được không?"

Bùi Yến hỏi.Bùi Yến cảm nhận rõ ràng là lưng Trịnh Lam cứng lại, anh tới gần cậu, đang muốn hỏi lại thêm một lần nữa thì Trịnh Lam bất ngờ xoay lưng về phía anh: "Ba mẹ anh ở nước ngoài sao?"

"Đúng vậy."

Bùi Yến muốn cười nhưng đã nén lại được."

Vậy, vậy ba mẹ anh thích những món gì vậy?"

Trịnh Lam lại hỏi tiếp.Bùi Yến sợ sẽ khiến cậu mất ngủ nguyên một đêm, lúc này anh mới ôm cậu an ủi: "Không cần em mua gì hết, đừng có lo lắng sớm như vậy, cả ba và mẹ anh đều rất dễ nói chuyện.

Anh đã giới thiệu em với ba mẹ, ba mẹ đều rất thích em, sẽ không làm khó em đâu."

Không biết Trịnh Lam có nghe hay không nhưng cậu cũng đã chịu xoay người lại, đôi mắt sáng rực trong đêm."

Thật sao?"

"Lừa em làm gì, hơn nữa còn có anh đây, em tưởng anh sẽ để em ở nơi đó một mình à?"

Bùi Yến hỏi.Anh nói vậy nên Trịnh Lam có chút tin tưởng.

Cậu cười tít mắt, đôi mắt cậu nhìn anh, từng chút từng chút một như một chiếc bàn chải siêu mịn."

Vậy đến lúc đó lúc nào anh cũng phải ở bên cạnh em."

Trịnh Lam nói.Bùi Yến vừa nói đồng ý thì cậu lại đổi ý: "Nhưng mà lỡ như em muốn nói chuyện riêng cùng ba mẹ anh thì..."

"Anh biết rồi."

Bùi Yến cười vỗ vỗ vai cậu: "Em muốn như thế nào cũng được."

Giao thừa ngày hôm đó, Trịnh Lam không có việc gì làm, Bùi Yến còn có một chút việc cần phải xử lý nên cậu ngồi ở phòng nghỉ chờ anh.Bây giờ thì Trịnh Lam không hay đi vào phòng làm việc của Bùi Yến.

Mỗi lần cậu ở bên trong thì Bùi Yến không thể nào tập trung được, thích quậy phá cậu, sau đó Trịnh Lam quyết không đi vào nữa.Cậu buồn bực chán nản xem một quyển tạp chí nhưng thứ duy nhất cậu thấy chỉ có mấy bức ảnh.Một lát sau trợ lý của Bùi Yến đi ra, trong tay cầm một cái bao, chắc là tan làm rồi.Trịnh Lam đứng lên, nói chúc mừng năm mới với người trợ lý, sau đó đi về phía phòng làm việc.Bùi Yến đang sửa lại một bên cổ tay áo, Trịnh Lam đi lên cúi đầu sửa lại phía bên kia cho anh.

Cậu ngẩng cậu lên muốn nói chuyện, bất ngờ bị Bùi Yến hôn một cái, lúc đầu tưởng một cái là đủ, ai ngờ Bùi Yến còn ôm lấy eo cậu, liếm liếm môi cậu.Càng gần gũi càng thấy kỳ lạ, Trịnh Lam trốn mấy lần, cậu bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế mà Bùi Yến đang ngồi."

Dễ chịu không?"

Bùi Yến hỏi cậu.Trịnh Lam bất ngờ dừng một lát, ngây ngô nói: "Không phải chưa bắt đầu sao?"

Bùi Yến cười, càng cười càng thở không ra hơi, anh úp mặt vào hõm vai của Trịnh Lam, một lúc lâu sau mới nói: "Anh đang hỏi cái ghế có dễ chịu không, em đang suy nghĩ tới cái gì đấy hả cục cưng."

Nghe Bùi Yến giải thích xong, Trịnh Lam cũng không nhịn được đẩy anh một cái, từ trên ghế đứng lên, cậu nói thầm: "Vốn dĩ rất dễ chịu mà."

Bùi Yến nhìn cậu, không quậy nữa.

Anh đứng lên để cho Trịnh Lam sửa sang lại quần áo, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài.Hôm nay thời tiết rất đẹp, buổi chiều khoảng năm sáu giờ, hai người còn muốn đi siêu thị mua chút đồ về nhà nấu cơm.Siêu thị cách công ty không xa, hai người đã từng đi rồi.

Bên ngoài trời gió không to nhưng lại hơi lạnh, Bùi Yến cầm tay Trịnh Lam bỏ vào trong túi áo mình.Siêu thị đông đúc đầy hơi người, lúc đi vào Trịnh Lam vô thức lấy tay ra lại bị Bùi Yến bắt lại nhét trở vào.Nơi lòng bàn tay chạm nhau đầy mồ hôi vậy mà vẫn nắm rất chặt.Thực đơn cơm tất nhiên là do Trịnh Lam chọn từ trước, bọn họ đi thẳng tới khu rau quả trong siêu thị.Tuy là giao thừa nhưng trong siêu thị vẫn có rất nhiều người, trong loa phát thanh vang lên những bài hát vui vẻ quen thuộc, đa phần là người trong nhà cùng nhau đi mua sắm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Đi qua kệ hàng ở giữa, tất cả đều là Trịnh Lam chọn.Thỉnh thoảng cậu sẽ dừng lại, thò tay lấy rau xanh, còn phải nhìn kĩ lá, đi dạo một vòng xong tay toàn là nước.Cũng may trong túi áo Bùi Yến có mấy tờ khăn giấy, anh lau tay giúp cậu.

Những ngón tay của Trịnh Lam mềm mại, để yên cho anh muốn làm gì thì làm.Khăn giấy sau khi dùng thì cuộn lại rồi để đó, Bùi Yến lại nắm tay cậu đi mua đồ ăn vặt.Thật ra cả hai đều không có thói quen ăn vặt, nhưng từ khi Trịnh Lam đến ở cùng với Bùi Yến, ban đêm cậu luôn chờ Bùi Yến về nhà.Trong lúc nhàm chán chờ đợi rồi xem cái gì đó, cậu luôn muốn cái gì đó để ăn, sau này dần dần cũng đặc biệt thích ăn vặt.Trịnh Lam và Bùi Yến đứng rất gần nhau, cậu để một tay trên xe đẩy, một tay khác anh ôm eo cậu, còn tay còn lại mới để lên trên xe đẩy.Hai người vừa đi qua cua quẹo thì bất người nhìn thấy một người đang cúi đầu và quay người rời đi.Người kia mặc rất dày, tóc xoăn dài trông xơ xác như không được chăm chút cẩn thận, vì Trịnh Lam cứ mãi nhìn chăm chú nên bà xoay người lại.Một tiếng mẹ cứ nghẹn lại trong cổ họng, Trịnh Lam không có cách nào nói lên lời.Tống Mỹ Thanh cũng chỉ nhìn Trịnh Lam không nói lời nào, Bùi Yến từ phía sau lưng Trịnh Lam đi tới, kéo bả vai cậu lại ra sau một chút, lễ phép nói: "Chào cô ạ."

Tống Mỹ Thanh không ngờ Bùi Yến sẽ chào hỏi với bà, bà ngơ ra một lát, một lúc lâu sau mới nói: "Hai đứa đi mua đồ à?"

"Vâng, bọn cháu ăn Tết ở nhà."

Trong lúc Bùi Yến và Tống Mỹ Thanh nói chuyện, Trịnh Lam cúi đầu, nắm thật chặt tay của Bùi Yến, siết chặt từng ngón tay lại.Bùi Yến nắm tay lại như là đang an ủi cậu, sau đó nhanh chóng kết thúc chủ đề nói chuyện với Tống Mỹ Thanh.Trịnh Lam đẩy xe đẩy về phía trước, Tống Mỹ Thanh cũng đi, hai người đi về hai hướng khác nhau, chỉ đi cùng nhau trong chốc lát.Lúc hai người Trịnh Lam và Bùi Yến mua đồ ăn thì Tống Mỹ Thanh đã chú ý đến bọn họ.

Hai người đều rất cao ráo, mặc đồ rất đẹp, đi đường thì lại thân mật nên không thể không chú ý.Nhưng Tống Mỹ Thanh không dám nhìn nhiều, chỉ dám đứng phía xa nhìn.Bà không biết từ khi nào mà Trịnh Lam đã biết nấu ăn, cũng biết lựa đồ ăn, Bùi Yến luôn ở sát bên cạnh cậu, một tay buông thõng, một tay khác vòng qua eo của Trịnh Lam, không dễ để nhìn thấy.Chọn đồ xong hai người lại chậm chạp không chịu đi.

Tống Mỹ Thanh cầm lấy một món đồ từ trên kệ hàng sau đó nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến cúi đầu xuống, mà Bùi Yến đang nằm tay Trịnh Lam cọ qua cọ lại.Cũng bởi vì động tác đầy thân mật ấm áp này khiến Tống Mỹ Thanh thất thần, ngay cả khi hai người đi tới gần bà cũng không biết, đợi tới khi đụng mặt thì đã không kịp.Lúc đi ngang qua nhau, Tống Mỹ Thanh dừng chân ở khúc quanh, ngập ngừng hai ba giây, bà quay đầu nhìn thấy Trịnh Lam và Bùi Yến vẫn chưa đi.Xe đẩy nhỏ chất đầy đồ ăn, xem ra buổi tối sẽ có một bữa ăn đầy phong phú.Sau chiếc xe đẩy đó, Trịnh Lam chống lấy vai của Bùi Yến, mà Bùi Yến ôm cậu vào trong lòng, tay thì lúc vuốt ve sau lưng, lúc thì bóp gáy cậu.Tống Mỹ Thanh thất thần, mãi cho đến khi Bùi Yến bất ngờ quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bà, con ngươi sâu hoắm.Bà mới chạy trối chết như người vừa làm sai.Mang đồ đi về nhà, trên đường đi Trịnh Lam không nói một lời nào.Xách ba cái túi nilon lớn vào cửa xong, chuyện đầu tiêu Bùi Yến làm là ôm lấy cậu, hôn cậu thật tỉ mỉ bằng những nụ hôn vụn vặt.

Sau lưng Trịnh Lam dán vào cửa, tay ôm lấy đầu Bùi Yến, quấn người hơn bao giờ hết.Giày bị đạp rớt, áo khoác cũng bị vứt tùy tiện xuống sàn, Trịnh Lam nhảy lên quấn lấy em của Bùi Yến, dùng giọng làm nũng: "Làm trước đi..."

Bùi Yến hiếm khi thở dài vì chuyện này.Giày vò nhau một hai tiếng, hai người tắm rửa thay đồ rồi mới bắt đầu nấu cơm.Trịnh Lam nhìn vào trong nồi nước, Bùi Yến đi tới ôm eo cậu, đặt cằm vào vai cậu, ép sát người lại, hai tay đặt hết lên eo của Trịnh Lam.Trịnh Lam kêu lên một tiếng, nghiêng đầu muốn nhìn anh lại bị Bùi Yến hôn một cái."

Cục cưng thơm quá đi..."

Nói xong Bùi Yến còn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt lại: "Về sau cứ dùng loại sữa tắm này đi."

Trịnh Lam cười, Bùi Yến vỗ vỗ bụng cậu nói: "Cuối cùng cũng chịu cười rồi, làm anh lo lắng muốn chết đây."

"Lo lắng cái gì?"

Trịnh Lam cầm thìa khuấy khuấy nồi."

Nhìn thấy mẹ em, sợ tâm tình em không ổn, ăn Tết lại không vui."

Bùi Yến nói."

Sẽ không vậy đâu."

Trịnh Lam lắc đầu: "Chỉ là bị ảnh hưởng trong chốc lát, rất ít mà thôi."

"Ừm."

Bùi Yến gật đầu, ngang nhiên hôn mấy phát vào cổ cậu.Tay anh lại ôm siết cậu hơn, Trịnh Lam sờ sờ tóc Bùi Yến: "Em đã có anh rồi."

Giờ phút này, một lần nữa cậu nói ra cảm nhận trong lòng mình."

Đúng là trong lòng em nghĩ rất nhiều lúc nhìn thấy mẹ, nhưng sau khi anh đi tới em đã không còn sợ nữa, sau khi bà đi anh ôm lấy em, đang trong siêu thị..."

"Siêu thị thì làm sao?"

Bùi Yến cười hỏi."

Giống như em có thể đứng trước cả thế giới tuyên bố rằng em có được anh."

Trong nồi sôi lên tiếng ùng ục.Bùi Yến nhéo nhéo tay cậu.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 2: Về sau nếu trên đường có nước


Bữa ăn cuối đón năm mới ăn tới khuya, bởi vì Bùi Yến nói bữa cơm tất niên chính là để ăn lâu hơn một chút.Trên bàn cơm Bùi Yến gọi điện thoại cho ba mẹ anh, vừa mới nhấn nút gọi, Trịnh Lam ở bên cạnh chạy đi mất, bị phạt đứng úp mặt vào tường, hai mắt lại vô cùng có tinh thần nhìn về phía bên này.Bùi Yến bật loa ngoài, ba mẹ của Bùi Yến đều có mặt, trước tiên là hỏi Bùi Yến bữa cơm tất niên như thế nào, Bùi Yến lập tức mở camera sau ra quay về phía bàn ăn.Đồ ăn trên bàn nhìn rất giống cơm nhà, kiểu dáng cũng không giống như là mời đầu bếp đến làm, mẹ và ba Bùi liếc nhìn nhau, mẹ Bùi lập tức hỏi: "Con tự làm ở nhà à?"

"Mẹ thấy con trai của mẹ có khả năng đó sao?"

Bùi Yến nhìn nhìn Trịnh Lam.Trịnh Lam khẩn trương nắm lấy quần, cậu biết vì phép lịch sự nên phải đi ra chào hỏi, cậu đi ra sau lưng Bùi Yến ngồi xuống.

Bùi Yến nắm eo cậu, chuyển máy ảnh, nói: "Ba mẹ, đây là Trịnh Lam, bạn trai con."

"Chào cô chú ạ."

Trịnh Lam khẽ gật đầu.Mẹ Bùi trẻ hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, mỉm cười nhìn về phía cậu: "Con chính là bác sĩ Tiểu Trịnh sao?

Chào con."

Bùi Yến dựa lưng vào ghế, chừa không gian lại để bọn họ nói chuyện phiếm, tay còn lại ôm Trịnh Lam, theo tiết tấu cuộc nói chuyện mà nhẹ nhàng vuốt ve."

Một bàn đồ ăn này là do con làm hết đúng không?

Bùi Yến cũng sẽ không chịu nấu ăn đâu."

"Con chỉ biết là mấy món đơn giản."

Trịnh Lam ngượng ngùng nói."

Người trẻ bây giờ biết nấu ăn cũng rất tốt."

Mẹ Bùi không tiếc lời khen ngợi cậu.Ban đầu Trịnh Lam lo lắng mà ngồi xuống, dần dần cậu cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn lấy tay chụp lên mu bàn tay của Bùi Yến.Nói chuyện gần nửa tiếng, Bùi Yến mới không chịu nổi ngắt lời: "Mẹ, con còn chưa ăn xong nữa."

"Biết rồi biết rồi, con ghét bỏ người mẹ này."

Mẹ Bùi nhìn chằm chằm Bùi Yến một lát rồi ôn hòa nhìn về phía Trịnh Lam, "Vậy bọn cô ở đây đợi hai đứa tới nhé."

Cúp điện thoại xong, Trịnh Lam thở dài ra một hơi, ngồi trên bàn ngây ngẩn một hồi.Bùi Yến cũng không quấy rầy cậu, lấy một chén canh đặt vào trong tay cậu.Sau một lúc, Trịnh Lam tự cầm lên uống, thìa đụng vào chén vang nhẹ lên.

Bùi Yến đã ăn rồi, chống tay nhìn cậu.Trịnh Lam nhịn không được bật cười, rút giấy lau miệng, hỏi anh: "Nhìn em làm gì?"

"Vì em đẹp."

Bùi Yến trả lời không một chút do dự.Bùi Yến chai mặt đã quen, Trịnh Lam cũng không còn giống như trước chỉ đùa một chút đã đỏ mặt, bây giờ còn có thể chọc ngược lại anh: "Òoo."

Bùi Yến cười cười, ôm cậu vào lòng, lại nói thêm lần nữa: "Tại sao anh không thể nhìn nàng dâu của anh?"

Trịnh Lam lấy cùi chỏ chống đỡ, đứng lên, xoay người nói: "Em muốn đi thu dọn đồ."

Lỗ tai cậu lại đỏ lên.Hai người cùng nhau thu dọn bàn ăn, sau đó tắm chung.

Tắm rửa xong, Bùi Yến ôm ngang Trịnh Lam đi vào phòng, vén chăn đắp kỹ cho cả hai."

Sắp sáng rồi."

Bùi Yến thì thầm vào tai cậu.Năm nay, hai người họ không xem tiết mục cuối năm, không đi đốt pháo hoa, cũng không đi xem thả đèn, chỉ ở nhà lặng lẽ ôm lấy nhau.Lưng của Trịnh Lam kề sát vào lồng ngực của Bùi Yến, ngón tay hai người nắm chặt lấy nhau, môi của Bùi Yến cách một lớp áo ngủ hôn lấy hình xăm ngay xương bả vai của cậu.Bây giờ anh đã quá quen thuộc với chỗ này, đôi khi thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể nói đâu là cánh bướm, đâu là râu bướm.Giờ phút này, Bùi Yến nói với cậu: "Anh dán môi vào tim của nó, tim đập nhanh quá."

Trịnh Lam cười, trở mình tìm một nơi thoải mái trong ngực anh, nhắm mắt lại."

Nói chuyện với mẹ anh có cảm giác như thế nào?

Còn hồi hộp không?"

Bùi Yến hỏi."

Đương nhiên là hồi hộp rồi, đây là mẹ anh đó, hơn nữa em cũng không hay ở cùng với người lớn."

Trịnh Lam do dự hỏi anh: "Anh cảm thấy biểu hiện hôm nay của em có được không?"

"Đương nhiên là tốt rồi."

Bùi Yến nói: "Em làm một bàn đồ ăn to thế, có thể làm được như vậy, mẹ anh có gì mà không hài lòng?"

"Em sợ dì không thích em..."

Trịnh Lam nói ra lo lắng của cậu."

Bà rất là thích em, chỉ với người mẹ thích thì mẹ mới nói nhiều như vậy."

Bùi Yến trấn an cậu: "Họ đều đang chờ chúng ta đón năm mới."

Đã không biết bao lâu rồi Trịnh Lam mới nghe thấy cụm từ cùng nhau đón năm mới này.Dường như từ xưa tới nay chưa từng có ai chờ đợi cùng với cậu, cũng không có ai nghĩ rằng thiếu cậu thì cậu tụ họp được.Mãi cho đến khi bọn họ đi đến nơi đất khách quê người, một lần nữa gặp nhau, mối quan tâm trong lòng một lần nữa lại hiện lên.Trịnh Lam và Bùi Yến như hòa vào làm một, giống như là đã tìm thấy một nửa khác của chính mình.Ngày xuất ngoại, thời tiết vô cùng tới, máy bay không bị trì hoãn, Bùi Yến nắm tay Trịnh Lam đi qua ống lồng.Khi đó phía chân trời tản ra ánh sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào pha lê phía trên, chiết xạ ra rất nhiều màu sắc.Trải qua một thời gian dài ngồi trên máy bay, cuối cùng cũng thuận lợi hạ cánh.Loa trong sân bay nhắc nhở, Trịnh Lam xách hành lý đi vào sảnh lớn, cậu nhận ra đây là sân bay nơi cậu và Bùi Yến chia tay nhau.Bước chân cậu không tự chủ được chậm lại, Bùi Yến nắm tay càng thêm dùng sức, cũng dừng lại theo.Anh không hỏi cậu làm sao vậy, chỉ thấy trong ánh mắt của Trịnh Lam như vậy khiến Bùi Yến chịu không nổi.Tất nhiên anh biết cậu đang nghĩ tới cái gì, phần ký ức đó hai người đều khóa lại, giấu đi, vậy mà vẫn còn tồn tại.Bùi Yến dẫn cậu đi ra ngoài, đường phố sáng sớm rất tối và lạnh lẽo.Anh sờ tóc cậu, Trịnh Lam ngay lập tức dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào."

Lam Lam..."

Anh chỉ gọi một tiếng, tâm ý hai người như tương thông."

Về sau chỉ có đoàn tụ, không có biệt ly."

Trịnh Lam nắm chặt hay tay, mang những cái ôm năm đó không cho anh, giờ trao lên, thu lại những lời nói nhẫn tâm năm ấy đã nói ra.Nhà họ Bùi phái xe tới đón.

Từ lúc Trịnh Lam lên xe bắt đầu bất an lo sợ, hỏi Bùi Yến: "Ba mẹ anh ngủ chưa?"

Bùi Yến không cười cậu, hỏi người giúp việc trong nhà giúp cậu, nói cho cậu biết một đáp án an tâm: "Ngủ say rồi."

Nhưng mà lúc cổng biệt thự vừa mở, mẹ Bùi vậy mà đứng ở một bên thảm, trong tay còn bưng hay chén tuyết lê chưng đường phèn."

Cuối cùng hai đứa cũng đến, gần đây thời tiết không tốt, mẹ còn tưởng rằng sẽ trễ hơn cơ."

Trịnh Lam ngây ngốc, bỗng nhiên Bùi Yến siết chặt tay, Bùi Yến cười cười: "Mẹ, sao muộn vậy rồi còn chờ bọn con?"

"Con nghĩ sao mẹ chờ con vậy?"

Mẹ Bùi đi lên trước, đưa một bát tuyết lê chưng đường phèn đưa cho Trịnh Lam, nói: "Trên đường về chắc lạnh lắm, con uống đi cho ấm người."

Trịnh Lam đi lên nhận lấy bát, lập tức uống thử một ngụm, mẹ Bùi mỉm cười, chờ cậu uống xong ngẩng đầu nói với bà: "Dễ uống, ngọt lắm ạ."

"Muộn rồi."

Mẹ Bùi đưa một chén khác thuận tay đút cho Bùi Yến: "Hai đứa nhanh chóng đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, mẹ cũng lên lầu ngủ đây."

"Dạ."

Trịnh Lam gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo mẹ Bùi đi lên lầu.Cậu đứng tại chỗ uống xong bát tuyết lê chưng đường phèn kia, đang muốn hỏi phòng ở đâu, liền có người đi tới nhận lấy bát mang đi."

Phòng của anh trên lầu, phòng tắm cũng trên lầu, đi lên trước thôi."

Bùi Yến để tay lên gáy cậu, dẫn người đi về phía trước.Hành lý của hai người đã sớm được lái xe đưa về phòng, sau một chuyến bay ai cũng mệt mỏi, hai người chỉ nằm lên giường.

Ở trên giường trao nhau một cái hôn, sau đó ngủ thiếp đi mất.Buổi sáng lúc Trịnh Lam tỉnh lại thì Bùi Yến không ở bên, màn cửa đóng cực kỳ chặt, không có một tia nắng nào lọt vào.Cậu không tìm điện thoại ra xem bây giờ là mấy giờ, từ trên giường kéo màn ra, ánh sáng soi sáng khắp phòng.Dưới lầu có người nói chuyện, cậu cúi đầu nhìn, là Bùi Yến và ba Bùi đang ở trong hoa viên uống trà.Nghĩ đến việc cậu đã bỏ qua bữa sáng, Trịnh Lam lập tức tức xoay người đi rửa mặt, vội vàng chạy xuống lầu.Mẹ Bùi đứng ở ngay bàn ăn chờ cậu, thấy Trịnh Lam xuống liền gọi vọng ra ngoài: "Ăn sáng thôi."

Hai người từ bên ngoài đi vào, Bùi Yến chỉ mặc một chiếc áo len, trong tay còn cầm một tách trà bốc khói nghi ngút.

Trịnh Lam thấy anh mặc như vậy nhíu mày lại nói: "Em đi lên lấy áo khoác cho anh."

Bùi Yến không ngăn cản, Trịnh Lam lại lạch bạch chạy lên lầu, lấy ra một chiếc áo khoác dài từ trong tủ quần áo.Ba người đã ngồi xuống bàn ăn, Trịnh Lam đi qua khoác áo khoác lên vai của Bùi Yến, ba mẹ Bùi đều nhìn cậu.Lúc này Trịnh Lam mới thấy xấu hổ, kéo ghế ra ngồi xuống, nói: "Con xin lỗi, để mọi người chờ con."

"Không có gì, đêm qua mệt mỏi như vậy ngủ thêm một tí cũng tốt."

Bùi Yến lại rót cho cậu chén trà: "Vừa rồi mẹ còn nói để Tiểu Bùi ngủ với con thêm một lát."

Chủ đề trên bàn ăn tùy ý bình thường, sau khi ăn sáng xong, mẹ Bùi để Bùi Yến đưa Trịnh Lam ra ngoài hóng mát.Thời tiết hiếm khi tốt như vậy, trời có nắng, bên ngoài ấm áp hơn bình thường một chút, nhưng Bùi Yến sợ Trịnh Lam lạnh nên cũng không mở mui xe ra.Trịnh Lam hạ cửa xe xuống một tí để hóng gió, tóc trên trán bị thổi bay lên hết.Bùi Yến dừng xe ở trong một trấn nhỏ, hai người nắm tay nhau đi dạo trên một đồng cỏ ẩm ướt, thỉnh thoảng Trịnh Lam sẽ nhấc chân lên tránh nước.Trước mặt có một vũng nước không biết sâu cạn, Trịnh Lam túm lấy tay Bùi Yến, muốn nói tụi mình né chỗ này ra, nào ngờ Bùi Yến ôm cậu lên, một mực ôm chặt lấy eo cậu."

Anh muốn làm gì đó?"

Trịnh Lam hỏi.Má và tai của cậu nhanh chóng đỏ hồng lên."

Mang em đi qua đó."

Bùi Yến vừa nói vừa đi lên phía trước.Trịnh Lam bị dọa sợ, hốt hoảng giãy dụa nhưng Bùi Yến vẫn không nhúc nhích."

Lỡ nhất rất sâu thì biết làm sao bây giờ?"

Trịnh Lam hỏi."

Không sâu đâu, anh biết mà."

Bùi Yến vừa đi vừa nói chuyện với cậu: "Lúc trước kia học đại học không phải anh cũng bế em như này sao?"

Trịnh Lam không nói lời nào, Bùi Yến cho rằng cậu đã quên rồi, trong lúc cười vẫn xen tí nỗi thất vọng, nói: "Dưới ký túc xá của em có nước, lúc ấy anh không muốn em bị cảm."

"Em biết..."

Trịnh Lam nói.Giọng nói của cậu có chút lạ vì tư thế có chút quái dị, nhưng vô cùng chân thực."

Sao em có thể quên được?"

"

Sau này trên đường có nước, anh đều sẽ bế em đi qua như thế này."

Bùi Yến vỗ vỗ sau lưng cậu, Trịnh Lam trở mình ôm chặt anh, ấn chặt người vào một bên mặt của anh.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 3: Cầu hôn


Buổi tối là bữa cơm theo phong cách Trung Hoa rất phong phú.

Lúc đi vào nhà trên vai của Bùi Yến và Trịnh Lam đều rơi đầy bông tuyết, bị hơi ấm trong phòng hòa tan biến thành một bãi nước nhỏ.Trịnh Lam nhận lấy khăn mặt từ nữ giúp việc, đầu tiên là lau cho Bùi Yến rồi sau đó cởi áo khoác ra giúp anh.Ba mẹ Bùi đang ngồi trong phòng ăn cách một cái hành lang, Bùi Yến còn cúi đầu hôn nhẹ vào môi cậu, Trịnh Lam bị bất ngờ đẩy anh một cái.

Bùi Yến cười cười, Trịnh Lam nói mình đi thay quần áo, xách dép chạy mất.Chờ mấy phút sau Trịnh Lam quay lại thì đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len cao cổ.Trên bàn ăn ba người đều đã ngồi xuống hết, cậu đi qua ngồi xuống bên cạnh Bùi Yến, kế bên còn có mẹ Bùi.Bà nâng ly rượu lên nói: "Vẫn chưa chúc tụi con năm mới vui vẻ."

"Vâng."

Bùi Yến cụng ly với bà: "Con cũng chưa chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Trịnh Lam thấy thế, cầm ly rượu lên, ngoan ngoãn nói: "Chúc dì năm mới vui vẻ ạ."

Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Bùi Yến xoa bóp tay cậu, Trịnh Lam cúi đầu uống một ngụm rượu.Bầu không khí của bữa tối rất tốt, chủ đề nhẹ nhàng và vui vẻ.Trên bàn có một đĩa tôm cháy tỏi, tôm bị xẻ phần lưng giữa, vẫn còn vỏ tôm.

Ăn được hơn phân nửa nhưng Bùi Yến vẫn không đụng vào món đó, Trịnh Lam gắp một con tôm qua, một tay thì đeo bao tay, tay còn lại cầm đũa, tỉ mỉ lột vỏ tôm.

Từng thớ thịt tôm long lanh, thấm đẫm nước sốt trông bắt mắt vô cùng.Trịnh Lam gắp con tôm kia bỏ vào trong chén Bùi Yến, sau đó gắp tiếp con khác.Bùi Yến đang cùng uống rượu với ba, đợi đến khi Trịnh Lam gắp con tôm thứ hai bỏ vào anh mới thấy.

Sao mà nỡ tự mình ăn hết, thế là Bùi Yến gắp một con qua cho Trịnh Lam, vẫy vẫy tay với Trịnh Lam rồi gắp đưa lên miệng cậu.Trịnh Lam rụt người lại nói: "Vốn dĩ là làm cho anh mà."

Bùi Yến nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Mở miệng."

Mặc dù nhìn thì thấy ba mẹ đang nói chuyện như không hề chú ý đến bên này nhưng Trịnh Lam vẫn ngại lắm, vì thế cậu cúi đầu ăn con tôm kia.Mùi vị rất ngon, thịt tươi mềm, vô cùng săn chắc.Một giọt nước tương đọng lại trên khóe miệng, Bùi Yến lấy khăn lau cho cậu, sau đó mới ăn con tôm còn lại.Hành động thân mật như vậy ba mẹ tất nhiên sẽ để trong lòng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau cười cười, biết Trịnh Lam dễ xấu hổ nên cũng không nói lời gì.Cả nhà uống rượu, ai cũng say say.

Sau khi ăn xong, phục vụ còn mang lên một chiếc bánh gato, kiểu dáng đơn giản.Trịnh Lam sửng sốt một chút, nhìn về phía Bùi Yến, Bùi Yến lại gần tai cậu nói: "Là sinh nhật của mẹ anh."

Anh còn chưa nói xong, mẹ Bùi đã nói: "Đừng có mà dọa tiểu Lam."

"Mỗi năm sinh nhật của dì đều đón đơn giản như thế này, không cần con phải quà cáp gì đâu, đừng nghĩ nhiều."

Mẹ Bùi cười ôn hòa, Trịnh Lam cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên cắm nến vào bánh.Nữ phục vụ tắt đèn phòng, Bùi Yến bắt đầu hát bài sinh nhật vui vẻ.Mẹ Bùi vẫn đoan trang mà ngồi đó, nhìn hai thanh niên đối diện dưới ánh nến.

Ước xong, đèn bật sáng, đột nhiên mẹ Bùi lấy từ dưới bàn ra một chiếc hộp đưa cho Trịnh Lam.Trịnh Lam nghi hoặc nhận lấy, Bùi Yến khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhìn qua cậu cười cười.Mở ra bên trong lại là một cặp nhẫn nam.Trịnh Lam sửng sốt, hai mắt bất lực nhìn thẳng về phía mẹ Bùi."

Dì tìm Tiểu Bùi muốn hỏi số đo tay cho con, đây là quà mà dì tặng cho hai đứa." mẹ Bùi nói: "Nghe Tiểu Bùi kể qua chuyện trong nhà của con, con ngoan ngoãn như vậy, dì rất đau lòng."

Tay Trịnh Lam giữ lấy hộp, lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi, mắt vẫn nhìn mẹ Bùi, sau đó cúi đầu cố nén nước mắt lại."

Nếu con đồng ý cùng dì và Tiểu Bùi ở cùng với nhau, chúng ta sẽ là ba là mẹ của con."

Mẹ Bùi chỉ vào chiếc hộp kia: "Thử vào đi."

Trịnh Lam không kiềm chế được lòng mình nên mãi không nhúc nhích, Bùi Yến lấy chiếc hộp từ trong tay cậu ra, lấy chiếc nhỏ hơn đặt vào tay cậu.Số đo là anh nhân dịp lúc Trịnh Lam ngủ bí mật đo, lấy một mảnh giấy dài quấn xung quanh ngón tay, sau đó đánh dấu lại bằng bút chì.Lúc lấy đi Trịnh Lam như muốn tỉnh lại, trở mình nhưng sau đó lại ngủ tiếp.Chiếc nhẫn vừa khít với tay Trịnh Lam, Bùi Yến nắm tay cậu hôn hôn lên.Lúc này nữ phục vụ đưa một bó hoa hồng tới.Bùi Yến nhận lấy, kéo băng ghế ra, quỳ một gối xuống sàn nhà bằng gỗ.Bó hoa hồng kia xinh đẹp động lòng người, trên cánh hoa còn đọng nước, dưới ánh đèn chiếu sáng lấp lánh.Trịnh Lam che miệng, không tiếng động mà rơi lệ, khóc tới mức những lời mà Bùi Yến chuẩn bị cũng không kịp nói ra, ôm cậu vừa dỗ vừa lau nước mắt.Trịnh Lam cúi đầu tìm môi của anh, mang theo nước mắt hôn xuống, lại lấy một chiếc nhẫn khác cầm trên tay.Cậu không lập tức đeo lên cho Bùi Yến mà nói vài câu."

Cảm ơn anh đã đến bên anh, cảm ơn ly trà sữa ngày hôm đó.

Cảm ơn anh đã cho em một gia đình."

Giọng nói nghẹn ngào, vừa tình cảm lại tha thiết: "Từ nhỏ đến lớn em rất long đong, hóa ra đều là để gặp được anh.

Hôm nay mẹ cho chiếc nhẫn, em đeo lên vì anh, anh mãi mãi là của em, em mãi mãi cũng sẽ là của anh, sẽ không bao giờ để anh phải chắn trước mặt em nữa.

Em sẽ cùng với anh, che chở anh, sau đó chúng ta cùng nhau sống đến cuối đời."

Biết rõ là sẽ nhận được đáp án đồng ý, nhưng khi hỏi Trịnh Lam vẫn có chút khẩn trương.Cậu cúi đầu, kề sát với Bùi Yến, sát đến mức cho thể nghe thấy hít thở."

Anh có đồng ý không?"

Bùi Yến vẫn còn cầm hoa hồng,vốn là đi cầu hôn lại thành bị cầu hôn, Bùi Yến gật đầu nói: "Đương nhiên, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi cục cưng à."

Trịnh Lam vòng ôm chặt cổ anh, hai người trán cụng trán, Bùi Yến cảm nhận được ngón tay lạnh hơn, là Trịnh Lam đeo chiếc nhẫn vào tay anh."

Đóng dấu rồi nhé."

Trịnh Lam cười nói.Vẫn không quên ba mẹ Bùi, cậu nói: "Cảm ơn ba... mẹ..."

Mẹ Bùi ngạc nhiên kêu lên một tiếng.Một bữa tối vừa là sinh nhật vừa là cầu hôn, Trịnh Lam có hơi bối rối, người giúp việc dọn bàn xong là cậu rời đi.Bùi Yến nói chuyện với ba mẹ không được mấy câu liền lên lầu tìm cậu.Trịnh Lam ngồi một mình bên cửa sổ, đưa tay nhìn chiếc nhẫn.Bùi Yến đi rất nhẹ, Trịnh Lam lại đang xuất thần nên không chú ý anh đi tới.

Bùi Yến ôm cậu vào lòng từ phía sau."

Thích lắm à?"

Bùi Yến hỏi."

Tất nhiên là thích."

Trịnh Lam nói, dựa vào người anh.Hai người đan tay lại với nhau, hai chiếc nhẫn cũng chạm vào nhau.Trên mu bàn tay mạch máu lộ ra rõ ràng, xương nhô lên dựa vào nhau chặt chẽ.Bùi Yến hôn dọc theo mặt Trịnh Lam, hôn cằm, cổ, sau đó ngậm lấy vành tai cậu, nhẹ nhàng gặm cắn.Cuối năm hai người đều bận, ban đêm cũng chỉ hôn hôn sờ sờ, sau đó khi được nghỉ lại chạy sang nước ngoài, thời gian thân mật không có bao nhiêu.Đã là đàn ông từng tuổi này, Bùi Yến muốn, Trịnh Lam cũng muốn.Nụ hôn dần thay đổi hương vị, Bùi Yến hít sâu vào một hơi, nhấc eo Trịnh Lam lên, ôm cậu ngồi lên trên chân của mình.Bùi Yến cởi quần áo cậu, động tác, động tác quá nôn nóng chọc Trịnh Lam cười cười.

Bùi Yến nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em không muốn hả?"

"Muốn muốn muốn."

Trịnh Lam sờ tóc của anh.Trịnh Lam vẫn nghĩ về chuyện ba mẹ của Bùi Yến, không dám lọt âm thanh nào ra ngoài.

Lúc xong thì đã giữa khuya, Bùi Yến choàng khăn tắm ôm cậu ra, hai người cùng nhau ngồi hứng gió bên cửa sổ.Ngoài phòng là ngoại ô, không có người, Bùi Yến kéo màn cửa ra, ngẩng đầu nhìn là ánh trăng sáng."

Đây là ánh trăng sáng nhất trong mấy ngày qua."

Bùi Yến nói."

Phải không?"

Trịnh Lam hơi mệt chút, không nhấc mắt lên nổi: "Mỗi ngày anh đều nhìn à?"

Bùi Yến vỗ vỗ vai dỗ cậu ngủ, nói: "Không phải mỗi ngày."

Rất nhanh sau đó Trịnh Lam đã chìm vào giấc ngủ, Bùi Yến chờ cậu ngủ say mới ôm lên giường, đắp kín chăn.Trịnh Lam ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại Bùi Yến đã ngồi bên cạnh xem máy tính bảng.

Trịnh Lam khẽ động, Bùi Yến đã tắt thiết bị rồi dựa tới, hôn mặt cậu một cái."

"Cục cưng tỉnh rồi."

"Ừm..."

Trịnh Lam thở dài ra một hơn, lồng ngực chập trùng.Trong mắt cậu vẫn còn có chút mơ hồ, mềm đến mức tim Bùi Yến nhảy lên, lại gần cậu ôm hôn."

Vẫn chưa đánh răng mà..."

Trịnh Lam đẩy anh."

Anh không chê..."

Bùi Yến nói xong, ôm cậu lên: "Dẫn em đi."

Hai người lại ở trong phòng tắm thân mật một trận, Trịnh Lam tắm rửa, trên người vẫn còn hơi nước.Vốn dĩ vẫn còn sợ thấy ba mẹ, ai ngờ Bùi Yến nói sáng sớm hai người họ đã đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi luôn.

Ăn đồ ngon xong, Bùi Yến lái xe đưa cậu vào trong thành phố.Trên đường rất náo nhiệt, Bùi Yến dẫn cậu đi, hai người dạo quanh các con phố và ngõ hẻm.Nhìn thấy hoa, anh lập tức đi mua cho Trịnh Lam, cậu cầm đến mức đầy ắp cả tay.Hai người đi ngang qua một nhà thờ, Bùi Yến dẫn cậu đi vào, trong giáo đường có một đôi tình nhân đang đứng, cha xứ đang đọc lời thề.Bùi Yến dẫn cậu đi vào hàng ghế cuối ngồi xuống, ghế gỗ dài lạnh buốt nhưng bàn tay Bùi Yến nắm cậu lại vô cùng nóng.Giọng nói cha xứ nhẹ nhàng từ tốn, từng từ tiếng Anh trôi chảy rõ ràng."

Em sẽ tin tưởng anh, tôn trọng anh, cùng khóc cùng cười với anh."

Bùi Yến dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Trịnh Lam."

Em sẽ giữ lòng chung thủy với anh.

Khi giàu có cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, em đều sẽ cùng anh vượt qua."

"Cho dù cuộc sống xảy ra chuyện gì, em sẽ đều ở đây.

Giống như em vươn tay để anh nắm lấy, em giao phó cuộc đời mình cho anh."

Cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau sau đó hôn nhau.Mà trong góc cùng của nhà thờ, không có ánh nắng chói rọi, không có khách khứa đầy ắp, chỉ có hai người yêu nhau, nhẹ nhàng chậm rãi hôn nhau.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 4: Nghỉ phép


Lúc Bùi Yến tìm tới Trịnh Lam, cậu đang ngồi bên đài phun nước ăn kem.

Ngày hè nóng bức, Trịnh Lam chỉ mặc quần đùi dài tới đầu gối, mặc trên người một áo thun rộng rãi sáng màu, thỉnh thoảng có nước bắn lên lưng cậu.Cậu không chú ý tới Bùi Yến đang tới gần, đầu lưỡi đang liếm láp ly kem vị socola, cuốn vào miệng một vòng tròn màu sắc của bùn.Bùi Yến nhìn cậu ăn trong chốc lát, cậu lại bắt đầu thất thần.

Ly kem bị anh lấy đi, hai tay cậu buông thõng, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm xuống mặt đất.Bùi Yến cười rồi đi lên, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, Trịnh Lam vừa mới nhìn qua, anh đã trộm hôn lên môi cậu một cái."

Mua như thế nào mà ngọt như vậy?"

Bùi Yến hỏi.Đầu lưỡi anh đầy ngọt ngào bởi bơ dính trên môi.Lúc này Trịnh Lam mới chú ý kem trên tay sắp chảy ra hết, cầm lên nhét thẳng vào trong miệng."

Ăn từ từ thôi."

Bùi Yến vừa nói vừa lấy giấy cho cậu."

Anh mua được rồi hả?"

Trịnh Lam hỏi anh.Bùi Yến lắc đầu, nói: "Không.

Hôm nay ông bán hoa đó không tới."

Trịnh Lam hơi thất vọng nhưng lại không muốn cho Bùi Yến biết, thế là cười nhẹ nhẹ: "Được rồi."

Bùi Yến sờ sờ tóc cậu, nói: "Lần sau nhìn thấy anh sẽ gọi người mang về."

Kem còn lại không nhiều, Trịnh Lam ăn hết phần ốc quế giòn ngọt, để lại một miếng đưa đến bên miệng Bùi Yến."

Cái này ăn ngon này, anh nếm thử xem."

Bùi Yến cắn, nhai nhai cùng với Trịnh Lam, nhìn cậu cười với anh."

Đi chơi không?"

Bùi Yến hỏi."

Được ạ."

Trịnh Lam đứng lên, nắm chặt tay của Bùi Yến.Biển cách chỗ này không xa, hai người cùng nhau đi đến một con ngõ hẹp, gạch xếp không bằng phẳng, Trịnh Lam vịn vào nửa người Bùi Yến.

Đến lúc cuối Bùi Yến cầm cổ tay cậu đẩy cậu lên tường, sợ cậu bị đập đầu nên lấy tay đỡ lấy, sau đó cúi đầu hôn lên.Ngậm lấy môi mà cắn, một tay khác của Bùi Yến vuốt ve cổ của Trịnh Lam, tiếng hơi thở quấn lại với nhau trong khi trán cụng trán, hơi thở như que kem ngọt ngào.Bùi Yến nói với giọng trêu chọc: "Vừa rồi ăn không đủ..."

Dính nhau lâu thật là lâu, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng người, Trịnh Lam mới hốt hoảng đẩy người ra một cái.Bùi Yến không kịp phản ứng, bị đẩy dính lên tường, hai ba nữ sinh đi qua giữa hai người.Trịnh Lam quay đầu, mặt đỏ đến nhỏ máu, tay chân luống cuống, không dám nhìn ai.Đợi người đi rồi, Trịnh Lam mới đi lên kéo tay Bùi Yến nói: "Đi nhanh lên nào."

Đi ra ngõ nhỏ giẫm lên cát mềm, dưới chân nóng hôi hổi, Trịnh Lam thấy rất thú vị nên đá tới đá lui.Mặt trời rất to khiến người ta không mở nổi mắt, Bùi Yến giữ tay cậu, nhìn xung quanh bốn phía mới thấy bên cạnh có tiệm trái cây, anh thả lỏng tay ra nói: "Anh đi mua chút đồ, em đi ra chỗ có ô ngồi trước đi."

Trịnh Lam mới gọi anh lại nhưng Bùi Yến đã chạy đi mất.Lúc này trời chập tối, bởi vì quá nóng, cũng không có nhiều người.

Trịnh Lam ngồi trên ghế dưới ô che, nhìn biển ở cách đó không xa.Sóng biển trên bờ cát hiện lên rất nhỏ, sóng đánh vào tạo ra bọt biển rồi lại từ từ lui xuống.Ngồi một hồi cảm thấy nhàm chán, Trịnh Lam đi tìm Bùi Yến.Anh đang đứng trong một cửa hàng ở xa xa, Trịnh Lam chỉ có thể nhìn thấy hình như anh đang cùng với nữ nhân viên nói chuyện.Trên đầu Bùi Yến có rất nhiều chiếc mũ rơm, tay trái còn cầm thêm một cái, tay phải cầm một trái dừa.Không bao lâu Bùi Yến quay người đi về phía cậu, Trịnh Lam vẫy vẫy tay với anh, ngắm nhìn hạt cát dưới chân, lúc ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt Bùi Yến xuất hiện một cô gái.Trịnh Lam nheo mắt lại, không nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng Bùi Yến lắc đầu sau đó chỉ về phía cậu, cô gái nhìn sang một chút rồi cười và rời đi.Chờ Bùi Yến đi tới, Trịnh Lam nhích người sang, đụng đụng vào eo của anh, hỏi: "Vừa rồi hai người nói gì đó?"

Bùi Yến giả ngu, ngồi xuống, nhét ống hút đang cắm vào trái dừa vào miệng Trịnh Lam: "Nói cái gì là cái gì?"

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, bắp chân màu lúa mì cạ cạ Trịnh Lam.Trịnh Lam hừ một tiếng, không thèm ngó tới hành vi lấy lòng này, đầu quay sang một bên."

Uống không ngon sao?"

Bùi Yến cau mày nếm thử: "Rõ ràng cô ấy nói cái này rất ngọt."

"Tại sao người ta phải lấy cái ngọt cho anh?"

Trịnh Lam hỏi.Bùi Yến nếm thử, đúng thật nước dừa rất ngọt, nhưng anh lại cười ra tiếng."

Anh nói anh đi mua cho vợ uống."

Bùi Yến bưng quả dừa lên nói.Trịnh Lam không nghe, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, lấy trái dừa từ trong tay của Bùi Yến, ngậm ống hút uống."

Nói mua cho em mà anh còn uống..."

Bùi Yến dựa vào vai cậu cười, vòng tay ôm người vào lòng: "Có người ghen rồi...

Sao lại như thế này..."

Trịnh Lam nhéo nhéo người, không muốn thừa nhận."

Nhưng mà anh trong sạch, tại cầm quả dừa nên cô kia không thấy được chiếc nhẫn của anh."

Bùi Yến giải thích: "Về sau không phải anh đã chỉ cho cô đó nhìn rồi mà?

Anh nói anh còn người yêu đang chờ anh."

Vừa nói vừa lại gần, người Bùi Yến tỏa nhiệt, da thịt dán da thịt, còn mang theo chút ướt át."

Em đừng đổ oan cho anh..."

Tay của anh luồn vào tay cậu, chỉ trong chốc lát tay của hai người đã nắm lại với nhau.Thật ra vốn dĩ cậu không tức giận tí nào, Trịnh Lam chỉ đang trêu anh thôi.Lần này cậu ngoan ngoãn nghiêng đầu sang để Bùi Yến hôn lên.Quả dừa trong tay khá nặng nên Trịnh Lam bưng bằng hai tay, cẩn thận từng li từng tí.

Quả dừa tròn vò lắc lư theo nhịp thở của cậu, lúc sắp tuột tay, Bùi Yến phải đưa tay qua đỡ lấy.Dưới tán ô, hai người lặng lẽ hôn nhau một chút.Mặt trời sẽ lặn nhanh thôi, hai người tựa sát vào ghế, nhìn biển, bầu trời và mặt trời từ từ đi xuống.Chờ đến khi ánh nắng không còn gắt nữa, bọn họ mới nắm tay nhau đi dạo.Chân đá một cái vào hố cát ẩm ướt, bỗng nhiên Trịnh Lam buông tay Bùi Yến chạy về phía biển.

Bùi Yến sững sờ, lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm người lại.

Nháy mắt được ẵm lên, Trịnh Lam ngửa đầu nhìn bầu trời đầy ánh hoàng hôn được phản chiếu trong con ngươi.Cậu quay người lại ôm Bùi Yến, hai chân quấn lên eo anh, hôn liên tục lên tai anh."

Em rất yêu anh."

Buổi tối Bùi Yến dẫn Trịnh Lam đi lên tàu.Bên trong tàu rất to, hai người ngồi ở gần cửa sổ ăn tối, tôm cá đều mới được vớt lên cực kỳ tươi.Ăn tối xong hai người đi lên boong tàu, có người hát, nam nữ nắm tay nhau khiêu vũ.Tiếng ca rất nhiệt huyết, theo nhịp sóng biển, Trịnh Lam cầm tay Bùi Yến, nhẹ nhàng nhảy bên cạnh anh.Bùi Yến không nhúc nhích, mắt lại luôn luôn nheo lại cười nhìn theo cậu.Dưới ánh nhìn chăm chú, bước chân của Trịnh Lam nhẹ nhàng, từng bước từng bước nhảy xa hơn, Bùi Yến sẽ kéo cậu về lại trong lòng mình.Anh cúi đầu vùi vào cổ của cậu, môi dán lên cổ của cậu mà nói: "Đừng cách khỏi anh quá xa..."

Sau khi kết hôn Bùi Yến đặc biệt quấn lấy cậu, nhưng Trịnh Lam vẫn luôn thích.Anh nói xong nghiêng đầu hôn cậu.Đêm tối mát mẻ, bên trong cửa sổ mạn tàu xuất hiện một tầng sương mù, một bàn tay đè lên kéo ra thành vệt.Trịnh Lam ngồi trên eo Bùi Yến, cơ thể theo nhịp sóng biển mà lay động.Mãi đến khuya mới tắt đèn, hai người nằm cùng một chỗ, tán gẫu thời tiết mùa hè năm nay mua nhiều.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 5: Trúc mã (1)


Trịnh Lam đeo tai nghe ngồi bên cạnh sân bóng rổ.

Mùa hè năm nay nóng cực kỳ, đã gần tối mà thời tiết vẫn như một nồi nước đun sôi bốc hơi.Trịnh Lam ngồi dưới một gốc cây to, lá cây rậm rạp thay cậu cản gần hết ánh mặt trời chói mắt.Chỉ là gần bụi cỏ nên muỗi rất nhiều, Trịnh Lam lại là người có thể chất hút muỗi, cậu bị đốt ngứa đến mức chân di chuyển tới lui nhiều lần.Hôm nay là ngày cuối của cuối tuần, trên sân bóng rổ chỉ có một đội đang chơi bóng.Người đang bị bao vây ở giữa bất ngờ nhảy lên, một cú nhảy ba điểm bóng vào rổ.Trên sân vang lên một trận vỗ tay, người đó cười lên, nhìn về phía bên ngoài cầu thang sân đấu.Một người duy nhất ngồi đó đang cúi đầu xắn ống quần, nghe thấy âm thanh mới mờ mịt ngẩng đầu lên rồi nhìn qua."

Còn chơi nữa không?"

Bùi Yến hỏi.Bóng rổ rơi nện xuống mặt đất, bộp bộp đập xuống mấy lần.Tất cả mọi người đều hiểu ý không nói ra, có người đi nhặt bóng ôm vào trong người, Bùi Yến nhìn thấy cũng không thèm để ý.Anh kéo áo lên tùy ý lau lên mặt của mình.Dưới bóng cây, người kia còn đang loay hoay.

Bùi Yến đi qua, dứt khoát ngồi xuống trước mặt cậu, đỉnh đầu chỉ ngang tới đầu gối.Trịnh Lam "ai" lên một tiếng, một tay Bùi Yến nắm lấy mắt cá chân kéo đến trước mặt mình, có một vài vết đỏ trên làn da trắng.Ngón tay cái của anh mơn trớn, động tác của Bùi Yến nhẹ nhàng lướt đi."

Lại bị cắn nữa à?"

Anh hỏi."

Ừm."

Trịnh Lam buồn buồn đáp."

Không phải đã nhắc cậu nhớ mang theo Hoa Lộ Thủy* theo sao?"

Bùi Yến thở dài, đứng lên tìm trong balo của mình, lấy một một bình Hoa Lộ Thủy từ bên trong, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, mở nắp phun thuốc cho Trịnh Lam.(*)Hoa Lộ Thủy: Hoa Lộ Thủy là sản phẩm có tác dụng khử trùng, diệt khuẩn nhất định, bôi lên vết muỗi đốt, côn trùng cắn có thể giảm ngứa, sưng tấy, cái này nó giống dầu gió bên mình ấy "Không tự mình mang thì không biết đi tìm ở trong túi tớ à?"

Trịnh Lam không nói chuyện, sau lưng Bùi Yến là một đám người hồi nãy đánh bóng chung đi qua, nhìn thấy anh đều chào hỏi, sau đó nói với Bùi Yến: "Anh Bùi, bọn em đi trước đây."

"Mấy đứa đi đi."

Bùi Yến không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm mắt cá chân đang cầm trên tay.Hoa Lộ Thủy phun ướt nên tay anh cũng dính mùi thơm theo, Bùi Yến buông lỏng tay, đè lên mắt cá chân của cậu rồi đứng lên hỏi: "Có khá hơn chút nào chưa?"

Chắc là Trịnh Lam hơi nóng, cả mặt và tai đều đỏ, Bùi Yến gục đầu xuống, thuận miệng hỏi: "Sao lại nóng như vậy."

Nhéo nhéo vành tai của cậu.Bỗng nhiên Trịnh Lam nghiêng đầu né tránh, tay Bùi Yến dừng lại ở giữa không trung.Balo bị Trịnh Lam kéo lên vai, cậu vội vàng nói "Không có gì."

Sau đó nhảy lên đi xuống cầu thang."

Đừng chạy nhanh như vậy, ngã bây giờ."

Bùi Yến đi theo sau nắm lấy cùi chỏ của cậu, bị cậu quay người hất đi."

Tự tớ biết."

Trịnh Lam cau mày nói.Không biết sao lại tự nhiên tức giận, Bùi Yến đổi chủ đề, hỏi cậu: "Buổi chiều cậu làm gì?"

"Không phải là xem cậu chơi bóng à?"

Trịnh Lam nói."

Không phải."

Bùi Yến cắt ngang: "Cú ném ba điểm của tớ đẹp như vậy mà cậu cũng không chú ý."

Trịnh Lam không nói chuyện, Bùi Yến đi từ phía sau lên, liếc mắt nhìn balo của cậu hỏi: "Cậu mang gì vậy?

Nặng không?"

Trịnh Lam lắc đầu, Bùi Yến vẫn đi lên lấy balo của cậu nói: "Đưa tớ mang cho."

"Đừng đụng vào tớ."

Trịnh Lam xoay người, lấy quai đeo cặp từ trong tay Bùi Yến ra.Nhìn về bóng lưng đi thẳng về phía trước của Trịnh Lam, Bùi Yến sững sờ tại chỗ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy..."

Tuyến 619 đúng lúc đến trạm, Trịnh Lam chạy về phía trước, nắm lấy tay nắm cạnh cửa đi lên trên.Chiếc xe này vừa vặn đến lúc giờ tan học tan làm, trong xe nhiều người, Bùi Yến đuổi theo, lồng ngực dính sát vào balo của Trịnh Lam.Chỉ là anh còn đang suy nghĩ về sự tức giận vô cớ của Trịnh Lam, anh duỗi tay cầm lấy tay nắm của xe, nắm luôn cả tay của Trịnh Lam.Vừa chơi bóng rổ xong, cả người Bùi Yến đều là mồ hôi nhưng lại không hôi chút nào.Anh giống như một ngọn lửa, cháy hừng hực ở sau lưng Trịnh Lam, khiến người khác không cách nào coi nhẹ.Hơi thở nóng hổi kia, lồng ngực chập trùng giống như dán sát lên trái tim của Trịnh Lam vậy.Xe buýt xốc nảy, cứ lên rồi xuống, Bùi Yến sợ cậu đứng không vững còn lấy tay vịn eo của cậu.Trong xe nhiều người, nhiều tạp âm, anh sợ Trịnh Lam nghe không rõ liền tự nguyện cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai cười nói: "Lúc trước đã bảo cậu đưa balo cho anh rồi."

Trong lòng Trịnh Lam hỗn loạn, hận Bùi Yến sao lại không hiểu phong tình như vậy, quay đầu mắng: "Tớ đâu phải bạn gái cậu, cậu giúp tớ đeo balo làm gì?"

Bùi Yến có hơi sững sờ.Xe buýt dừng ở trạm, có người xuống xe bớt nên rộng rãi hơn đôi chút, mọi người lùi về phía sau, Trịnh Lam thoát ra khỏi vòng tay anh.Chỗ ngồi chỉ trống một chỗ, đợi Bùi Yến chen qua, Trịnh Lam tự ngồi một mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Giữa hai người có một cô gái đứng giữa, Bùi Yến giật mình, nắm chặt tay vịn, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không nói chuyện.Đến trạm, Trịnh Lam đi xuống từ chỗ ngồi.

Cậu bị ngã xuống ở ven đường, Bùi Yến sải bước đi lên nắm lấy cánh tay cậu kéo về."

Quậy cái gì thế này?"

Lời nói vừa nói ra, lưng Trịnh Lam cứng lại, Bùi Yến lại cảm thấy mình sai rồi nên xin lỗi: "Không mắng cậu mà..."

Tay anh thả lỏng một chút, Bùi Yến đứng lên, kiên nhẫn hỏi cậu: "Hôm nay cậu bị sao vậy?"

Dáng vẻ nhẹ nhàng ấm áp này thực sự khiến người ta mềm lòng, nhưng mà Trịnh Lam nói không nên lời, đành đổi sang tông giọng bình thường, nói: "Chỉ là hơi mệt đầu."

Bùi Yến ò một tiếng, lúc này mới buông tay cậu ra.Hai người tách nhau ra ở cửa tiểu khu, nhà Bùi Yến ở bên trái, nhà Trịnh Lam ở bên phải.Hôm nay Trịnh Lam thậm chí không nói chào tạm biệt đã rời đi, còn đi không thèm quay đầu lại.

Bùi Yến đứng tại chỗ nhìn cậu, Trịnh Lam cúi thấp đầu, khom lưng, dáng vẻ dường như rất ủ rũ.Anh không biết là cậu bị làm sao.Ăn tối xong làm mấy trang đề thi, Bùi Yến vẫn còn không an tâm.Mẹ anh làm một món đồ ngọt, làm một cái bánh kem, anh lấy ra hai phần từ trong bếp.Mẹ Bùi thấy, hỏi cậu: "Con còn muốn ăn à?

Không phải trước đó còn chê quá ngọt sao?"

"Đưa cho Trịnh Lam nếm thử."

Bùi Yến nhìn bánh gato trong tay.Trịnh Lam thích nhất là món đồ ngọt này.Một đoạn đường ngắn ngủi, Bùi Yến suy nghĩ hôm nay có chuyện nào không ổn.Đi tới dưới lầu nhà Trịnh Lam, anh mới gọi điện thoại.Vẫn còn tốt, vẫn nhận điện thoại, Bùi Yến hỏi cậu: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Trịnh Lam nói.Trên bàn học rộng lớn sáng sủa bày một đống đề thi, nhưng mà một đề cũng chưa được động vào.Cậu đang suy nghĩ về nhịp tim đập lúc Bùi Yến nhích lại gần cậu."

Muốn ăn đồ ngọt không?

Hiện tại tớ đang ở dưới lầu."

Bùi Yến giơ điện thoại lên lắc lắc.Cửa sổ phòng Trịnh Lam có ánh đèn sáng rực, có lẽ cậu cũng đang làm bài tập.Đầu dây bên kia âm thanh bị cắt ngang, chỗ cửa sổ xuất hiện một cái bóng, sau đó đèn của từng tầng từng tầng sáng lên, Bùi Yến có thể tưởng tượng ra cảnh Trịnh Lam chạy xuống lầu.Có lẽ là sẽ mang đôi giày vải trắng dễ đi đó, một bước là hai bậc cầu thang.Nghĩ tới nghĩ lui cậu đã xuất hiện, buổi tối mùa hạ gió mát thổi tới, Trịnh Lam nhìn thấy dưới ánh đèn có người đang chờ cậu.Bùi Yến một tay cầm phần bánh kem, đứng nghiêm chỉnh mà chờ.
 
[Đm/End] Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Ngoại truyện 6: Trúc mã (2)


"Trong nhà làm, mang qua cho cậu."

Bùi Yến đưa bánh gato tới.Trịnh Lam nhận lấy, là hai phần bánh ngọt hình dáng tinh xảo, lúc trước cậu chưa từng thấy bao giờ."

Mẹ cậu mới làm à?"

Trịnh Lam hỏi.Thấy cậu cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện, Bùi Yến cũng nhẹ nhàng thở ra nói: "Đúng vậy."

Anh tiện tay lấy ra một phần, còn giúp Trịnh Lam lột màng giấy bên ngoài ra.Trên giấy có chút dầu, Bùi Yến trực tiếp đưa bánh gato lên miệng cậu, giơ tay lên nói: "Cứ để vậy mà ăn đi."

Trịnh Lam nhìn qua ngón tay kia, vô ý nghiêng đầu né tránh.Lúc này Bùi Yến không chịu nổi nữa, ngón tay lắc một cái hỏi cậu: "Tại sao lại không muốn?"

Ánh đèn đường mờ mờ, Bùi Yến cúi thấp đầu, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Trong cặp mắt kia cũng không còn ánh sáng, chỉ là cố chấp nhìn Trịnh Lam.Giọng điệu sa sút thêm một chút, Bùi Yến lại hỏi: "Tại sao lại không muốn?"

Trịnh Lam chỉ ngẩng đầu nhìn anh hai ba giây đã thua trận, cậu nắm tay Bùi Yến kéo đến trước mắt mình, lúc này mới từng miếng từng miếng cắn bánh gato.Bánh gato thơm ngọt, trong miệng Trịnh Lam lại vô cùng đắng chát.Bánh gato không lớn nhưng Trịnh Lam cắn đến mấy lần mới hết.

Miếng sau cắn chậm hơn miếng trước, mỗi một miếng đều không thể nhai, chỉ có thể khó khăn nuốt xuống.Cổ họng ngứa, hốc mắt cũng ngứa, giống như những miếng kem rớt vào mắt khiến cậu muốn khóc.Bùi Yến cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của cậu là không nhìn vào anh.

Anh lấy miếng bánh gato ra, nâng mặt Trịnh Lam lên, đôi mắt dưới ánh đèn liên tục rơi lệ.Bùi Yến ngơ ngẩn, bánh gato rớt từ tay anh xuống, tay anh vội vàng vuốt ve gương mặt, nói tới nói lui mỗi một câu: "Làm sao vậy?

Sao lại khóc rồi?"

Hỏi xong còn cảm thấy là lỗi của mình: "Về sau tớ không trêu cậu nữa."

Trịnh Lam để tay sau lưng anh: "Sao cậu lại ghẹo tớ, cậu cũng không hiểu gì mà đã đi xin lỗi..."

Bờ môi kia đỏ mọng giống như cánh hoa thạch, khi nói chuyện khép mở mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ một lúc đã khiến Bùi Yến mất hồn."

Tớ không khóc..."

Cậu mạnh miệng nói.Bùi Yến đưa tay nhấn đỉnh đầu của cậu, dùng sức xoa xoa: "Còn nói không nữa, từ nhỏ đã nghĩ một đằng nói một nẻo."

Một cái nhấn tay này đã phá hỏng phòng bị trong lòng Trịnh Lam, cậu thường xuyên nắm bàn tay đó, thỉnh thoảng sẽ giúp cậu cầm đồ, sẽ đưa đồ cậu thích tới miệng cậu.Thế nhưng cậu không dám, trong lòng cậu loạn lên hết, cậu chính là nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.Mà giờ phút này trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi xúc động, Trịnh Lam nhìn miếng bánh gato rớt ở dưới chân mình.Bùi Yến vẫn nhìn cậu, khoảng cách hai người rất gần, đã sớm vượt qua giới hạn bạn bè.Không hiểu vì sao tim Bùi Yến bắt đầu đập nhanh.Trịnh Lam dựa vào, ánh mắt nhìn qua anh.Lúc mới mấy tuổi đầu Bùi Yến đã gặp qua cặp mắt này.

Lúc đó Trịnh Lam cũng khóc, khóc nhưng mà rất kiên cường, cả người toàn là bùn.

Lúc Bùi Yến dắt cậu đi, anh còn nhớ cậu đã nói cảm ơn.Về sau Bùi Yến đã không thể thoát khỏi cặp mắt ấy nữa.Cặp mắt ấy chứa anh năm tám tuổi, năm mười lăm tuổi, năm mười tám tuổi...Anh mặc áo bóng rổ, anh mặc áo thun, anh mặc áo sơ mi trắng, anh mặc âu phục...Trịnh Lam kiễng chân nhưng lại vô tình trúng cằm của Bùi Yến.Cả hai người đều ngây ngốc, Bùi Yến ngu ngơ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Trịnh Lam dỗi anh không hiểu phong tình gì cả, vuốt vuốt trán mình, ánh mắt nhìn môi anh sau đó hôn lên.Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nhưng lại khiến trong lòng Bùi Yến chấn động.

Anh đang suy nghĩ tính xem bây giờ nói gì thì cái người làm loạn kia lại nhanh chóng chạy mất.Trong bóng tối chỉ thấy một đôi giày màu trắng đang chạy dần xa, tiếng giày dẫm xuống đường của Trịnh Lam vang vọng trong khu dân cư.Bùi Yến sờ sờ môi mình, lông mày nhăn lại, không tự chủ mấp máy môi, ngón tay vân vê chà xát.Đến lúc này, trong đầu anh vẫn còn đang nghĩ: Bánh Trịnh Lam vừa ăn là vị phô mai à?Một buổi tối hai người đều ngủ không ngon, Bùi Yến trằn trọc, mở điện thoại cũng không dám gọi hỏi Trịnh Lam đây là ý gì, chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cậu.Trịnh Lam thích Doraemon, ảnh đại diện vẫn luôn là mèo xanh mập đó, hung dữ nhấc nắm đấm nhỏ lên, đáng yêu muốn chết.Anh nhìn con mèo mập này, mãi đến khi trời gần sáng mới ngủ.Ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên Bùi Yến dậy không nổi, cả người nằm lì trên giường đầy sự buồn ngủ.Cuối cùng là bởi vì nghĩ đến Trịnh Lam, bình thường hai người sẽ cùng đi học, vậy hôm nay thì sao?Sau khi tỉnh táo lại, Bùi Yến bỗng nhiên bật dậy từ trên giường ngồi dậy, đánh răng rửa mặt một lượt.

Thấy thời gian đã muộn, anh còn chưa kịp ăn bữa sáng mà mẹ Bùi đã làm từ sớm, liền chạy ra ngoài.Nhìn một vòng chỗ cửa tiểu khu, nơi Trịnh Lam hay đợi mà không có ai, Bùi Yến nhắn tin hỏi, Trịnh Lam chỉ nói là cậu đã đến trường rồi.Lần này anh càng mơ hồ hơn, đến cuối cùng là có ý gì?Bùi Yến suy nghĩ cả đoạn đường, mơ mơ màng màng đến trường mới nhận ra mình chẳng hiểu gì cả...Trong đầu đều là mùi vị của nụ hôn kia.Anh và Trịnh Lam không học chung lớp, vốn dĩ Bùi Yến đến muộn, sau khi nộp bài tập xong thì đến lớp đọc sáng, anh cũng không thể nhìn thấy Trịnh Lam ngay.Thay vào đó, một vài bạn học chơi bóng đã đến và hỏi anh mấy câu.Giáo viên dạy hết buổi sáng, mãi đến trưa Bùi Yến mới có cơ hội đi tìm Trịnh Lam.Cơm anh cũng không ăn, đứng chờ ở bên ngoài phòng Trịnh Lam nghỉ trưa, người kia thấy anh thì dừng chân, còn quay người chạy biến.Bùi Yến đuổi theo, nắm cổ tay kéo vào cậu trong lòng, hỏi: "Cậu không chịu trách nhiệm với tớ sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều im lặng.Bùi Yến cắn môi, anh muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, ai ngờ vừa mở miệng đã thành như thế này.Anh cũng hối hận nên chậm rãi buông Trịnh Lam ra, muốn trao đổi với cậu: "Tớ thả cậu ra, nhưng cậu đừng có chạy, có chuyện gì tụi mình cùng nhau giải quyết."

Trịnh Lam đứng ngay tại chỗ, đưa lưng về phía Bùi Yến trong chốc lát mới xoay người lại chút một.Ánh mắt đó áy náy nhưng lại lạnh lùng."

Cậu không ghét tớ à?"

"Cái gì?"

Bùi Yến không hiểu hỏi lại."

Ý của tớ là, tớ thích con trai."

Bùi Yến "À" lên một tiếng, dáng vẻ giống như không nghe giảng bị giáo viên hỏi đến."

Hôm qua tớ... tớ đã biết."

Anh lúng túng sờ tóc."

Ừm."

Trịnh Lam cúi đầu xuống rời đi.Bỗng nhiên mấy giây sau Bùi Yến mới đuổi theo, hỏi: "Tớ nói tớ biết rồi...

Nhưng sao cậu lại đi?"

"Không phải cậu phản cảm sao?"

Trịnh Lam tránh khỏi tay anh: "Chỉ bởi vì từ nhỏ chúng ta đã là bạn, nhưng mà không liên quan, về sau cậu muốn hai đứa mình giữ khoảng cách thì tớ cũng có thể làm được."

Bùi Yến chau mày, nói: "Cậu đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy?"

Anh chỉ vào mặt mình: "Nhìn quầng thâm mắt của tớ, hôm qua cả đêm không ngủ đây."

Lúc này Trịnh Lam mới ngẩng đầu lên, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám."

Đang suy nghĩ cậu có ý gì, kết quả hôm nay cậu nói chúng ta xong rồi."

"Dựa vào đâu mà cậu quyết định hết hả Trịnh Lam?"

Bùi Yến nắm tay cậu không buông: "Cậu cũng không hỏi ý kiến của tớ mà?"

Trịnh Lam nuốt nước miếng, tay kia mềm mềm buông thõng, muốn nói như không nói nên lời."

Cái đó..."

"Vậy thì tụi mình ở cùng một chỗ đi."

Bùi Yến cười nói, nắm lấy tay cậu: "Yêu sớm yêu sớm, yêu sớm với tớ nhé."
 
Back
Top Bottom