"Tôi sai rồi... tôi biết sai rồi... cầu xin anh thả tôi ra..."
Trong phòng tắm chật hẹp và u ám, tiếng khóc vụn vặt vang vọng lượn lờ trong không khí.
Giang Dư để trần phần thân trên, co ro trong góc, tia sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào, soi sáng chiếc xiềng lạnh lẽo trên chân cậu, và cả cơ thể không ngừng run rẩy kia.Cậu không ngừng lặp lại, giọng nói khàn khàn và vỡ vụn: "Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi..."
Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng giọt nước từ vòi rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, mỗi một tiếng đều như đang gõ vào dây thần kinh của cậu, tùy tiện khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng cậu.Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, nhẹ đến mức gần như là lướt qua.Giang Dư đột ngột ngẩng đầu, gần như là dùng cả tay cả chân bò đến bên cửa, dùng sức đập vào cánh cửa, giọng khản đặc: "Anh ở bên ngoài!
Tôi biết anh ở bên ngoài —— thả tôi ra đi... tôi thật sự biết sai rồi..."
Một lúc lâu sau, ngoài cửa mới truyền đến một giọng nói trầm thấp và mang theo ý cười: "Biết sai rồi?"
"Biết rồi!"
Giang Dư vội vàng đáp lời."
Muốn ra ngoài?"
"Tôi muốn ra ngoài ——"Giây tiếp theo, cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra, ánh sáng chói mắt lập tức ùa vào.
Giang Dư nhất thời không thể thích ứng, cơ thể nghiêng về phía trước, ngã nhào xuống bên chân người đến.
Đó là một đôi giày da đen bóng loáng.Chưa đợi Giang Dư kịp phản ứng, mũi đôi giày da đã nhẹ nhàng nhấc cằm cậu lên, buộc cậu phải ngẩng đầu.
Trong ánh sáng ngược, khuôn mặt của người nọ mờ ảo không rõ, Giang Dư đã lâu không thấy ánh sáng, hai mắt bị chói đến khô rát, nước mắt không kiểm soát được mà trào ra."
Nhìn anh, Giang Dư, không được trốn."
Giọng người nọ trầm thấp và lạnh lẽo.Giang Dư chỉ có thể mở to đôi mắt đầy tơ máu, đồng tử khẽ run rẩy.Cậu có tướng mạo thanh tú trắng trẻo, vốn nên là dáng vẻ dễ mến, nhưng lúc này lại trông vô cùng tiều tụy.
Làn da trắng bệch gần như bệnh hoạn, quầng thâm mắt đậm đặc như dấu ấn khắc trên mặt, cả người toát ra một luồng khí bệnh tật yếu ớt, thậm chí còn mang theo vài phần mong manh của sự loạn thần.Người nọ nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Nói ra tên của anh."
Cổ họng Giang Dư nghẹn lại, giọng nói khô khốc: "Thời Giáng Đình."
"Anh là gì của em?"
Răng hàm sau của Giang Dư cắn chặt, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ ngoan ngoãn và sợ hãi đáp: "Anh là... chồng của em."
Thời Giáng Đình cười, nụ cười càng sâu hơn.
Anh ngồi xổm xuống, như một phần thưởng mà xoa đầu Giang Dư, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngoan lắm."
Khóe miệng Giang Dư kéo ra nụ cười cứng đờ.Dưới ánh sáng mạnh, màu da của hai người gần như giống hệt nhau, nhưng sự trắng bệch của Thời Giáng Đình càng chói mắt hơn, gần như trong suốt, có thể thấy rõ những mạch máu màu xanh nhạt dưới da.
Đặc biệt là đôi mắt đen kịt kia, trống rỗng không có ánh sáng, tựa như vực sâu khiến người ta không rét mà run.Thời Giáng Đình véo cằm Giang Dư, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, dừng trên đôi môi đỏ ửng rách da của cậu.
Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đó, giọng điệu thờ ơ: "Sao có thể không trân trọng bản thân mình vậy?
Cắn đau rồi, ai sẽ đến thương em đây?"
Giang Dư không trả lời, vẫn giữ nụ cười cứng đờ."
Nhốt 5 tiếng rồi, đói bụng chưa?"
Giang Dư khẽ đáp: "Đói rồi."
Thời Giáng Đình híp mắt, ý cười không giảm: "Chồng nấu cơm cho em, được không?"
"Được."
Giang Dư trước sau vẫn thuận theo đáp lại, bất kể đối phương nói gì, cậu cũng không tỏ ra chút phản kháng nào.Phản ứng như vậy đáng lẽ phải khiến Thời Giáng Đình hài lòng, thế nhưng sắc mặt của anh bỗng đột nhiên lạnh xuống.
Anh đột ngột hất mặt Giang Dư ra, giọng nói âm u lạnh thấu xương: "Giang Dư, em sống trên đời này, thật đúng là không cần một chút mặt mũi nào nhỉ."
Cằm của Giang Dư bị véo đến đỏ bừng, dấu tay hiện rõ.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thời Giáng Đình, khóe miệng nhếch lên, để lộ ra một hàng răng trắng ởn: "Em chính là vì không cần mặt mũi, nên mới có thể sống đến bây giờ đấy, chồng ạ."
Trong mắt Thời Giáng Đình lóe lên một tia chán ghét, anh đứng dậy, xoay người đi về phía nhà bếp, không ngoảnh đầu lại mà ném xuống một câu: "Em biết phải làm thế nào để ngậm miệng lại.
Ra ghế sô pha ngồi đi."
"Được thôi."
Giang Dư nhìn theo Thời Giáng Đình rời đi, run rẩy đứng dậy.Chiếc xiềng trên chân theo động tác của cậu phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Phần thân trên trần trụi của cậu dưới ánh đèn trông vô cùng gầy gò, vòng eo thon nhỏ như thể một bàn tay là có thể ôm trọn, cả người toát ra một cảm giác mong manh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.Cậu không dừng lại lâu, đi khập khiễng đến ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.Trong bếp truyền đến tiếng bật bếp, hơi khói lửa dần dần lan tỏa.Bóng lưng của Thời Giáng Đình bận rộn trong bếp, tiếng thái rau nặng nề và mạnh mẽ, từng nhát từng nhát, như thể không phải đang thái cà chua, mà là đang băm nát xương người.Trước mặt Giang Dư là chiếc tivi màn hình đen, cậu không nhìn vào đó, mà bâng quơ nhìn quanh, cuối cùng ghim chặt ánh mắt vào bóng lưng của Thời Giáng Đình.Cậu đang nghĩ gì?
Không ai biết.Nơi họ đang ở không phải trong thành phố, mà là một trang viên trong rừng núi hẻo lánh.
Phong cách kiến trúc có tông màu u ám, ban đêm lại càng cô quạnh âm u, cách biệt với thế gian.Đột nhiên, một tiếng nổ lớn xé toạc bầu trời, tia sét bổ đôi đám mây đen, giáng thẳng xuống cây cổ thụ trăm năm trong sân.
Thân cây lập tức cháy đen, bốc lên từng làn khói xanh.Động tác trong tay Thời Giáng Đình dừng lại, qua khung cửa sổ sát đất khổng lồ, anh nhìn về phía cái cây bị sét đánh cháy đen.Giang Dư nhẹ giọng lên tiếng: "Không sao chứ?"
"Không sao."
Thời Giáng Đình thu lại ánh mắt, tiếp tục thái rau.Giang Dư thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cái cây cháy đen đó đang đung đưa trong gió lớn, cành cây như những móng vuốt của quỷ đập vào cửa sổ, phát ra tiếng "lộp bộp", đáng sợ như thể có thể phá cửa sổ xông vào bất cứ lúc nào.10 phút trôi qua."
Chồng ơi, chân em đau quá."
Giọng Giang Dư truyền đến từ ghế sô pha, mang theo một tia rên rỉ đau đớn.Khóe môi Thời Giáng Đình hơi nhếch lên, cười như không cười đáp lại: "Vậy chồng giúp em chặt nó đi, sau đó băng bó lại là sẽ không đau nữa, được không?"
Đuôi mắt Giang Dư ửng đỏ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cậu ôm lấy mắt cá chân bị xiềng xích mài rách, giọng cầu xin: "Nhưng nó thật sự đau lắm... tháo ra một lúc đi, chồng ơi."
Cậu một tiếng "chồng ơi", hai tiếng "chồng ơi", giọng điệu mềm mại đủ để làm tan chảy bất kỳ trái tim sắt đá nào.Đáng tiếc, Thời Giáng Đình là một người chết."
Qua đây, chồng xử lý giúp em ngay."
Thời Giáng Đình xoay người, trên mặt vẫn treo nụ cười rợn người đó.
Trong tay anh cầm con dao phay sắc bén, sải bước về phía Giang Dư.Xử lý?
Nhìn cái điệu bộ này của anh, rõ ràng là muốn chặt chân!Đồng tử Giang Dư co rút, theo bản năng muốn rụt chân về.Thế nhưng giây tiếp theo, Thời Giáng Đình đã đến trước mặt cậu, bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy mắt cá chân của cậu.
Đôi mắt đen kịt đó nhìn chằm chằm vào vùng da bị xiềng xích mài đến máu thịt lẫn lộn của Giang Dư, nhưng không có lấy nổi tia thương hại."
Ráng chịu, đừng la nhé."
Thời Giáng Đình khẽ nói.Dứt lời, anh giơ cao con dao phay.Tim Giang Dư lập tức thót lên đến tận cổ họng, "Đợi ——""RĂNG RẮC!!"
Con dao phay nặng nề rơi xuống.Chặt đứt...Chặt đứt sợi xích.Chặt đứt chiếc gông cùm đã trói buộc cậu suốt mấy tháng trời.Thời Giáng Đình đứng dậy, nhìn xuống Giang Dư từ trên cao, ngón tay nhẹ nhàng lau lưỡi dao, giọng điệu thờ ơ: "Ngoan ngoãn, thì sẽ không cần những thứ này.
Không ngoan, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Giang Dư ngẩng đầu nhìn anh, im lặng không nói.Thời Giáng Đình lật mặt như lật sách, tiếp tục nở nụ cười: "Chồng tiếp tục đi nấu cơm đây, có việc gì thì gọi anh."
Anh xoay người.Thế nhưng, ngay khoảnh khắc anh xoay người —— một chiếc bình hoa khổng lồ đã đập mạnh vào gáy anh!"
CHOANG!!"
Chiếc bình hoa vỡ tan tành, máu tươi bắn tung tóe.
Thời Giáng Đình ngã nặng xuống đất.Người đập anh, chính là Giang Dư.Giang Dư thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt đầy vẻ hung tợn.
Cậu lập tức trút bỏ đi dáng vẻ nhu nhược thuận theo đó, loạng choạng nhặt lên mảnh vỡ dính máu dưới đất, cưỡi lên người Thời Giáng Đình, điên cuồng đâm xuống!"
Chồng ơi?
Chồng ơi nói gì đi chứ, haha, sao anh không nói gì nữa rồi?
Em thật con mẹ nó yêu chết anh mất!"
Cậu đâm liên tiếp mấy chục nhát, máu tươi lan ra trên mặt đất, như đóa hoa đỏ thẫm đang nở rộ.Dưới sự tấn công như vậy, không ai có thể sống sót.Thời Giáng Đình đã không còn hơi thở.Hơi thở của Giang Dư gấp gáp và rối loạn.
Sau cơn điên cuồng ngắn ngủi, lý trí dần dần trở về.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, trong lòng biết rõ thời gian cấp bách.Cậu phải trốn khỏi nơi này, trước khi Thời Giáng Đình tỉnh dậy lần nữa!!