- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/End] Lại Gặp Ánh Trăng
Chương 19: Ngủ Lại Nhà Thẩm Diêm Tu
Chương 19: Ngủ Lại Nhà Thẩm Diêm Tu
Chuyện của Lưu Hạo Thiên, dù sao thì cả 2 bên đều không động thủ, chỉ là va chạm lời nói, nếu đổi lại là người khác, chuyện này cứ thế mà qua.Cũng may Thẩm Diêm Tu là cục cưng của các thầy cô giáo và chủ nhiệm, nên nhà trường mới chỉ phê bình Lưu Hạo Thiên vài câu.Quả hồng thì chọn quả mềm để nắn, Thẩm Diêm Tu không dễ chọc, Lưu Hạo Thiên liền chuyển mũi dùi sang Lục Kỳ Miên, người đã ra mặt cho Thẩm Diêm Tu.Cậu ta không trị được Thẩm Diêm Tu, chẳng lẽ ngay cả một học sinh chuyển trường yếu đuối văn nhã cũng không trị được sao?Những suy nghĩ linh tinh của cậu ta, Lục Kỳ Miên hoàn toàn không biết, sự chú ý của cậu đang đặt trên người Đàm Tinh Nguyệt.Lần gần nhất Đàm Tinh Nguyệt về là nửa tháng trước, trên người bà mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn với mùi nước hoa nam nồng nặc đến mức có hơi buồn nôn.Người đàn ông lần trước đón Lục Kỳ Miên và Đàm Tinh Nguyệt về, mặc một chiếc áo khoác hành chính màu đen, cách nói chuyện và ăn mặc không giống như người có tính cách xịt nước hoa nồng nặc.Tình trạng tình cảm của Đàm Tinh Nguyệt, Lục Kỳ Miên trước nay đều không quan tâm.Lúc cậu còn nhỏ đã từng lắm lời hỏi, đổi lại là những lời chửi rủa và đấm đá của Đàm Tinh Nguyệt, suýt nữa thì đã bị bà ta vặn đứt tai.Lục Kỳ Miên mới đến trường mới được vài ngày, Đàm Tinh Nguyệt đã bắt đầu ra ngoài không về.Hiếm khi trở về, chỉ giả vờ hỏi vài câu về thành tích của Lục Kỳ Miên, thường ở không được mấy tiếng đã đi.Lần trước lúc bà rời đi, còn lấy đi hai bức tranh của Lục Kỳ Miên.Lục Kỳ Miên hỏi bà làm gì, Đàm Tinh Nguyệt chỉ bảo cậu câm miệng, cuối cùng còn chửi rủa, nói rằng mình bỏ tiền cho Lục Kỳ Miên học vẽ, mà không được xem sao?Tâm trạng của bà rất không ổn định, lúc nổi điên không chỉ chửi lung tung mà còn động tay động chân.Hễ Lục Kỳ Miên cãi lại phản kháng, bà liền đòi sống đòi chết, cầm dao quỳ trên đất bắt Lục Kỳ Miên đâm mình một nhát...Đối với Lục Kỳ Miên mà nói, tình thân không hề ấm áp.Đàm Tinh Nguyệt đối với cậu mà nói, giống như một cái gông nặng ngàn cân, trói buộc Lục Kỳ Miên, đè nén cậu đến mức không thở nổi.Trớ trêu thay, cái gông này, lại là người thân duy nhất của Lục Kỳ Miên trên thế gian này.Lục Kỳ Miên tuy oán bà, nhưng dù sao cậu cũng là do Đàm Tinh Nguyệt nuôi lớn.Người không phải cỏ cây, trong tình thân phức tạp của cậu đối với Đàm Tinh Nguyệt, có một điều chắc chắn, cậu sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ đã cho mình sự sống, còn nuôi lớn mình đi chết.Cho nên cậu cố gắng hết sức không chọc giận Đàm Tinh Nguyệt, chuyện gì cũng nhẫn nhịn.Những ngày này, bà không về, Lục Kỳ Miên ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là lần trước lúc về, số tiền để lại cho Lục Kỳ Miên không còn bao nhiêu.Điều này khiến Lục Kỳ Miên có cảm giác khủng hoảng, mấy ngày gần đây để tiết kiệm tiền, Lục Kỳ Miên chỉ ăn 1 bữa trưa.Chỉ trong vài ngày, người đã gầy đi không ít.Nhưng dây thừng chỉ đứt ở chỗ mỏng nhất, người ta lúc gặp xui, chuyện không may cứ nối tiếp nhau.Vì cuối tuần trong thành phố có lãnh đạo kiểm tra, học sinh lớp 12 không cần phải học thêm, thứ 6 sau khi tổng vệ sinh xong ngay cả buổi tự học tối cũng được miễn.Lục Kỳ Miên để tiết kiệm tiền xe, đã đi bộ 40 phút trong gió lạnh về nhà, đến cửa sờ túi, không tìm thấy chìa khóa đâu!Cậu lật đi lật lại trong cặp sách và túi đồng phục mấy lần, vẫn không tìm thấy chìa khóa.Nhiệt độ ngày một thấp, Lục Kỳ Miên đứng trước cửa nhà lạnh đến môi tím tái.Trong tình thế bất đắc dĩ, cậu gọi điện cho Đàm Tinh Nguyệt.Cậu đứng trước cửa gần một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó đã gọi cho Đàm Tinh Nguyệt 3 lần, đều tạm thời không thể kết nối.
Sau này khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Lục Kỳ Miên cũng cảm khái, người ta trong tình cảnh khốn khó, gan cũng lớn hơn.Cậu liền chạy đến cửa hàng làm thêm của Thẩm Diêm Tu, cầu xin Thẩm Diêm Tu cưu mang mình.Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.Cậu đã bị lạnh cóng, ngay cả nói cũng không lưu loát, vừa nhìn thấy Thẩm Diêm Tu, uất ức đến mức sắp rơi nước mắt."
Lớp trưởng..."
Đã gần 10 giờ tối, Thẩm Diêm Tu thấy Lục Kỳ Miên mặc đồng phục, đeo cặp sách, đứng trước mặt mình, còn tưởng là mình mệt đến hoa mắt, "Lục Kỳ Miên?"
Thẩm Diêm Tu kinh ngạc nói: "Sao cậu ở đây?!"
Lục Kỳ Miên kiệt sức, giọng nói cũng yếu đi, "Tôi đến tìm cậu."
Chuyện Thẩm Diêm Tu làm thêm không phải bí mật, trước đây anh cũng đã nói với Lục Kỳ Miên về địa điểm làm thêm, nhưng cả con phố này đều là các quầy hàng chợ đêm.Lục Kỳ Miên đã tìm rất lâu mới tìm thấy Thẩm Diêm Tu.Hốc mắt Lục Kỳ Miên rất đỏ, mũi cay xè, thảm hại đến không ra thể thống gì.Cậu đánh liều một phen đến tìm Thẩm Diêm Tu, hoàn toàn không dám nghĩ đến cảnh đối phương từ chối."
Tôi làm mất chìa khóa, mẹ tôi dạo này không ở nhà, tôi gọi điện cho bà ấy cũng không nghe máy, tôi thật sự không có chỗ nào để đi..."
"Cậu có thể cho tôi ở nhờ 1 đêm được không?"
"Xin cậu đấy..."
Lục Kỳ Miên càng nói giọng càng nhỏ, cậu không có bạn bè, Thẩm Diêm Tu là người cậu thân thiết nhất trong môi trường mới, cũng là người cậu cho là đáng tin cậy nhất.Nhưng nhớ lại thái độ gần đây của Thẩm Diêm Tu đối với mình, Lục Kỳ Miên không có chút tự tin nào.Cậu sợ nghe thấy lời từ chối của Thẩm Diêm Tu, vì vậy đầu cúi gằm, giống như chú chó nhỏ đáng thương không có nhà để về.Có lẽ do mấy ngày trước, Lục Kỳ Miên là người duy nhất trong đám đông đã lên tiếng vì mình, Thẩm Diêm Tu cảm thấy mình nợ cậu một ân tình.Vì vậy, Thẩm Diêm Tu, người trước nay không thích phiền phức, không thích người khác làm đảo lộn kế hoạch của mình, đã phá lệ đồng ý.Anh nói với Lục Kỳ Miên: "Tôi còn 2 tiếng rưỡi nữa mới xong, có thể đợi được không?"
Thẩm Diêm Tu có thể đồng ý, đối với Lục Kỳ Miên mà nói là một niềm vui bất ngờ to lớn.Cậu vội vàng gật đầu, vui đến mức nói năng lộn xộn, "Được, được!
Cảm ơn cậu!"
Thẩm Diêm Tu giải thích tình hình với ông chủ, lấy một chiếc ghế nhựa, tìm một góc không chắn đường lại tương đối sạch sẽ để sắp đặt Lục Kỳ Miên.Lục Kỳ Miên rất ngoan ngoãn ngồi, từ tư thế ngồi cứng đờ của cậu có thể thấy được sự bất an.Thẩm Diêm Tu liền tìm chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của cậu, "Chưa ăn cơm sao?"
Đồ ăn vặt ở phố chợ đêm quá nhiều, các loại mùi thơm khiến bụng Lục Kỳ Miên cứ kêu ùng ục.Nhưng cậu trong túi rỗng tuếch, nhỏ giọng trả lời, "Gần đây tôi không ăn tối."
Thẩm Diêm Tu đứng trước mặt cậu nghe xong câu này, không nhịn được bật cười, đưa tay ra nắm lấy cằm Lục Kỳ Miên, "Không ăn cơm?
Là giảm cân hay tu tiên?"
Anh vốn đã cao hơn Lục Kỳ Miên không ít, sự tiếp xúc bất ngờ, Lục Kỳ Miên ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt dịu dàng đầy ý cười của Thẩm Diêm Tu đang từ trên cao nhìn xuống.Đầu ngón tay anh mang theo hơi ấm còn lại của bếp nướng, khoảnh khắc chạm vào, dường như lớp băng đã bị tan chảy.Lục Kỳ Miên nhất thời nhìn đến ngây người, đồng tử giãn ra, sững sờ mấy giây, cho đến khi Thẩm Diêm Tu thu tay lại, nói với cậu: "Ở đây đợi."
Lục Kỳ Miên như chú chó con nhận được lệnh của chủ, thật sự ngoan ngoãn ngồi, không động đậy.Nơi Thẩm Diêm Tu đã chạm vào giống như có một ngọn lửa vô hình, không ngừng cháy lan.Khi Thẩm Diêm Tu bưng một đĩa cơm rang thịt thái sợi thơm phức trở về, cổ và tai của Lục Kỳ Miên vẫn còn đỏ bừng.Khách dần dần đông lên, Thẩm Diêm Tu không nói thêm gì với cậu, liền đi làm.Lục Kỳ Miên, người đã ăn sạch một đĩa cơm rang, thở phào nhẹ nhõm.Sau đó cậu muốn đi giúp đỡ, nhưng Thẩm Diêm Tu không cho, còn vì sợ cậu cứ mãi canh cánh, liền ra một bài toán khó trên giấy nháp để Lục Kỳ Miên giải.Chiêu này quá phù hợp để đối phó với Lục Kỳ Miên ngốc nghếch.Cho đến khi Thẩm Diêm Tu kết thúc ca làm thêm, Lục Kỳ Miên vẫn không thể tính ra đáp án của bài toán này, ngược lại vì quá mệt quá buồn ngủ, không ngừng ngáp.Khi Thẩm Diêm Tu cởi tạp dề đến bên cạnh cậu, Lục Kỳ Miên dụi dụi mắt, "Khó quá, tôi thật sự không tính ra được."
Có lẽ vì một mình quá lâu, tối nay có Lục Kỳ Miên đợi mình tan làm, Thẩm Diêm Tu bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, không hề mệt mỏi.Anh tâm trạng khá tốt, rút tờ giấy nháp mà Lục Kỳ Miên đã vò nát, giọng điệu dung túng nói: "Không sao, đây là bài thi Olympic, không tính ra cũng bình thường."
Lục Kỳ Miên nghe xong không hề cảm thấy bị anh trêu đùa, ngược lại còn nói: "Thẩm Diêm Tu, cậu lợi hại quá, ngay cả bài thi Olympic cũng có thể thuộc có thể tính."
Thẩm Diêm Tu khẽ cười, "Lấy cặp sách đi, chúng ta đi thôi."
Vào một đêm đông rạng sáng, trên đường gần như không có ai.Thẩm Diêm Tu đạp chiếc xe đạp cũ kỹ của mình, chở Lục Kỳ Miên về căn nhà nhỏ cũ nát của anh.Lúc vào cửa, Thẩm Diêm Tu có hơi bối rối, anh chưa từng đưa ai về, không chắc Lục Kỳ Miên có chê bai không.Anh giấu đi sự tự ti, quay đầu nhìn Lục Kỳ Miên.Ai ngờ Lục Kỳ Miên lại đỏ mặt, có hơi ngại ngùng hỏi anh, "Thẩm Diêm Tu, chỉ có một chiếc giường, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau sao?"______________________________Tác giả có lời muốn nói:Chào buổi sáng, các con vợ~Biết mọi người rất muốn xem tuyến truyện 6 năm sau, nhưng tuyến hồi ức thật sự không thể thiếu đâu!!