Khi Lục Kỳ Miên từ bệnh viện đi ra, mây chì giăng thấp, xám xịt như thể sắp rơi xuống.Mùa đông ở nước M vừa ẩm vừa lạnh, gió buốt cuốn theo những bông tuyết táp thẳng vào mặt.Lục Kỳ Miên rùng mình một cái, tê dại vùi nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, trên người cậu vương vấn mùi nước khử trùng của bệnh viện, vừa xộc lên mũi vừa buồn nôn.3 tháng trước, vào một ngày nọ, Lục Kỳ Miên luôn cảm thấy mệt mỏi, ban đầu còn tưởng là do dạo gần đây nhận bản thảo vẽ quá mệt, giờ giấc đảo lộn, thiếu ngủ gây ra.Sau khi giao xong bản thảo, Lục Kỳ Miên bèn cho mình nghỉ phép mấy ngày, mấy ngày ngủ đủ giấc đó vẫn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, sau đó còn bắt đầu sốt nhẹ kéo dài.Sau khi cảm thấy không khỏe, Lục Kỳ Miên tự mình uống thuốc hạ sốt, nhưng hiệu quả rất nhỏ.Sốt đi sốt lại mãi cuối cùng cũng không phải là cách, sau khi mời bác sĩ gia đình đến xem, đối phương đã giúp cậu hẹn lịch kiểm tra ở bệnh viện.Quy trình khám bệnh bên này rất rườm rà, thời gian kiểm tra được xếp vào một tuần sau đó.Kết quả kiểm tra cho thấy các tế bào dòng tủy chưa trưởng thành trong tủy xương của cậu tăng sinh với số lượng lớn, các tế bào bất thường chiếm không gian tủy xương, ức chế sự biệt hóa và tăng sinh của các tế bào gốc bình thường.Chức năng tạo máu bị tổn thương, hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu trong máu giảm.—— Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy!Lục Kỳ Miên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mắc phải căn bệnh này.Phương án điều trị mà bác sĩ đưa ra là trước tiên làm thuyên giảm bệnh tình.Lục Kỳ Miên nằm viện 10 ngày, mỗi ngày đều truyền dịch và tiêm thuốc.Chuyện Lục Kỳ Miên mắc bệnh bạch cầu phải nhập viện không nói cho bất kỳ ai, sau khi theo mẹ đến nước M, mối quan hệ giữa Lục Kỳ Miên và mẹ đã rơi xuống điểm đóng băng, năm thứ 2 cậu đã dọn ra ngoài ở riêng.Cậu chưa bao giờ chủ động liên lạc với Đàm Tinh Nguyệt, nhưng đối phương dù sao cũng là người mẹ có cùng huyết thống với cậu.Lục Kỳ Miên không thể thực sự nhẫn tâm, năm đầu tiên vừa dọn ra ngoài, Đàm Tinh Nguyệt mỗi ngày đều gọi 7, 8 cuộc điện thoại, bà sẽ chạy đến trường của Lục Kỳ Miên mà không báo trước, thậm chí vào lúc đêm khuya thanh vắng, khi Lục Kỳ Miên đã ngủ say, bà sẽ chạy đến gõ cửa căn hộ của Lục Kỳ Miên.Dẫu là người có tính tình tốt đến mấy, cũng sẽ bị cái ham muốn kiểm soát như vậy bức cho phát điên.Lục Kỳ Miên cuối cùng cũng bùng nổ, cậu vừa nói được 2 câu, Đàm Tinh Nguyệt đã bắt đầu khóc lớn, thậm chí còn làm ầm lên đòi chết.Bà trước tiên chửi ầm lên rằng Lục Kỳ Miên không có lương tâm, gào thét đến xé lòng:"Tao rốt cuộc có lỗi gì với mày!!!"
"Tất cả những gì tao làm đều là vì mày!!!"
"Tao nuôi mày lớn từng này, tao đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tao hy sinh tất cả, toàn bộ đều là vì mày!"
Sau khi gào thét, bà lại bắt đầu sụp đổ khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Kỳ Miên...... chỉ vì một Thẩm Diêm Tu, chỉ vì một mình nó!
Mày muốn vì một người ngoài mà hận tao!
Mày muốn bức chết tao phải không?!"
Lúc còn trẻ, Đàm Tinh Nguyệt là người của đoàn vũ đạo tỉnh, có rất nhiều người theo đuổi bà, cha của Lục Kỳ Miên cũng là một trong số đó.Khi đó Lục Trạm Quang toàn mua vé ở hàng ghế đầu, mỗi lần biểu diễn kết thúc còn đặt cho Đàm Tinh Nguyệt một bó hoa rất lớn.Ông cao lớn đẹp trai, là một bậc quân tử khiêm tốn, vừa có tài hoa có năng lực, vừa có gia cảnh giàu có.Sau khi Đàm Tinh Nguyệt và ông xác định quan hệ yêu đương, đối phương cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.Đàm Tinh Nguyệt chìm trong tình yêu, tâm trí cũng không còn đặt vào việc luyện tập và vũ đạo nữa, sau khi vị trí vũ công chính bị người khác cướp mất, bà tức giận rời khỏi đoàn vũ đạo, đồng thời rất nhanh chóng kết hôn với cha của Lục Kỳ Miên.Sau khi kết hôn không lâu, Lục Trạm Quang luôn đi công tác, Đàm Tinh Nguyệt vì chuyện này mà cãi nhau với ông rất nhiều lần, thậm chí còn nảy sinh ý định ly hôn, nhưng Lục Trạm Quang lại nói rằng mình bận rộn là vì gia đình.Trước khi ly hôn, Đàm Tinh Nguyệt phát hiện mình có thai, Lục Trạm Quang đột nhiên thay đổi thành một người khác, hai người như thể quay lại thời kỳ yêu đương nồng cháy, ân ái ngọt ngào.Cho đến khi Lục Kỳ Miên ra đời.Lục Trạm Quang bắt đầu không về nhà lần nữa, lúc này Đàm Tinh Nguyệt mới phát hiện, hóa ra ông ta còn có một gia đình khác ở bên ngoài.Ngày bà tức giận tìm đến tận cửa, phát hiện "tiểu tam" lại là một người đàn ông lớn hơn Lục Trạm Quang vài tuổi, mặt hoa da phấn, đầu tóc bóng dầu...Đối mặt với sự chửi bới khóc lóc của Đàm Tinh Nguyệt, gã dựa vào sự bảo bọc của Lục Trạm Quang, thẳng thắn nói: "Tôi và anh ấy đã ở bên nhau từ lâu, người anh ấy thích là đàn ông!
Cô thật sự nghĩ anh ấy thích cô sao?!"
"Anh ấy chỉ muốn dùng cái bụng của cô để sinh cho anh ấy một đứa con thôi!"
Đàm Tinh Nguyệt bị đả kích nặng nề, sau khi kết hôn, bà đã rời đoàn vũ đạo, mang thai khiến vóc dáng của bà ta bị biến dạng, với tính khí nóng nảy của tuổi trẻ, bà ta không nói một lời liền chọn ly hôn, hơn nữa còn giấu Lục Kỳ Miên đi.Lúc đó Lục Kỳ Miên còn chưa đầy 1 tuổi, khi ly hôn sẽ ưu tiên xét đến người mẹ.Thẩm phán đã phán Lục Kỳ Miên cho Đàm Tinh Nguyệt.Đàm Tinh Nguyệt lo Lục Trạm Quang sẽ tranh giành con với mình, bà ta mang theo Lục Kỳ Miên rời đi, đến một thành phố mới cách đó hơn 1k cây số, vóc dáng bà ta đã biến dạng, tuổi tác cũng không còn như xưa.Bà không còn đường lui, cuối cùng đã đến quán bar, đi đôi giày cao gót mười mấy phân, vịn vào cột thép gỉ sét, múa cột.Những ngày tháng bôn ba bên ngoài không hề dễ dàng, 3 năm trôi qua, những cái tát của hiện thực đã đánh thức bà ta.Sau khi Đàm Tinh Nguyệt hối hận, muốn quay về tìm Lục Trạm Quang, ông không về thì thôi, ít nhất cũng có người nuôi mình và con.Kết quả lại được báo rằng, Lục Trạm Quang đã chết.Vì bệnh AIDS, gây ra biến chứng.Bà sợ đến ngây người, điên cuồng chạy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, may mắn là mình và Lục Kỳ Miên đều không sao.Tài sản mà Lục Trạm Quang để lại, sớm đã bị "người tình" năm đó của ông phung phí sạch sẽ, khi Đàm Tinh Nguyệt tìm thấy gã, đối phương cũng đã nhiễm AIDS, sinh mệnh đã bước vào giai đoạn đếm ngược.Người ta nói người sắp chết lời nói cũng thiện, nhưng khi gã gặp Đàm Tinh Nguyệt, vẫn cay nghiệt như cũ, lúc khóc lúc cười, chửi mắng Đàm Tinh Nguyệt.Đàm Tinh Nguyệt cực kỳ căm ghét người đồng tính, bà đem tất cả sự không cam lòng và tình cảm, toàn bộ trút hết và ký thác lên người Lục Kỳ Miên.Lúc nhỏ Lục Kỳ Miên thường xuyên bị đánh bị mắng, trở thành thùng rác cảm xúc của bà.Cho đến sau này, Đàm Tinh Nguyệt hoàn toàn buông thả, bà bắt đầu qua lại giữa những người đàn ông khác nhau.Bà sa vào vũng lầy, nhưng lại hưởng thụ trong đó, nhưng một người tự sa ngã như bà dường như đã bị ông trời vứt bỏ, luôn gặp phải người không tốt, có người đàn ông lừa gạt thân xác bà, có người đàn ông lừa gạt tiền của bà.Cho đến khi Lục Kỳ Miên học cấp ba, Đàm Tinh Nguyệt cặp với một ông Tây lớn hơn bà mười mấy tuổi, lúc đó bà một lòng một dạ đặt hết lên người ông Tây, cuối cùng cũng nới lỏng sự kiểm soát đối với Lục Kỳ Miên.Bà thường xuyên không về nhà, như thể đã quên mất Lục Kỳ Miên là con trai của mình.Lục Kỳ Miên chính là lúc đó đã quen biết Thẩm Diêm Tu.Đàm Tinh Nguyệt thường xuyên đổi đàn ông khiến Lục Kỳ Miên cũng thường xuyên phải chuyển trường, cậu không có bạn bè gì, ở trường mới luôn trầm mặc ít nói, Thẩm Diêm Tu là lớp trưởng học giỏi phẩm chất tốt, anh thường xuyên giúp đỡ Lục Kỳ Miên, lâu dần, hai người nảy sinh chút tình cảm khác lạ.Lén lút yêu đương chưa đầy nửa năm, trước kỳ thi đại học, vẫn bị Đàm Tinh Nguyệt phát hiện.Bà ra tay độc ác đánh Lục Kỳ Miên, sau đó nhốt Lục Kỳ Miên trong nhà, không cho cậu tham gia kỳ thi đại học.Móng tay đính kim cương cào vào cánh tay Lục Kỳ Miên, mắt vằn lên tia máu mà mắng: "Đồ vong ân bội nghĩa!
Đồ súc sinh!
Nuôi mày bao nhiêu năm, trong xương cốt giống y hệt cha mày, vừa bẩn thỉu vừa đê tiện!"
18 năm đầu đời của Lục Kỳ Miên, chỉ khi Đàm Tinh Nguyệt say rượu, cậu mới nghe qua cái tên Lục Trạm Quang."
Ông ta chạy theo tiểu tam rồi."
"Ông ta không cần chúng ta nữa."
"Kỳ Miên, mẹ chỉ có mình con thôi."
Lục Kỳ Miên chưa bao giờ nghĩ tới, "tiểu tam" trong miệng bà ta lại là đàn ông, cũng chưa từng nghĩ Lục Trạm Quang chết vì bệnh AIDS.Phản ứng cực đoan của Đàm Tinh Nguyệt, cùng với những rắc rối giữa cha mẹ, khiến Lục Kỳ Miên rơi vào mờ mịt.Sau khi bà ta đánh mắng đến xé lòng, đột nhiên sụp đổ mà cấu vào cánh tay Lục Kỳ Miên, khóc lóc gào thét: "Ông ấy đã đồng ý kết hôn với mẹ, Kỳ Miên, con nghe lời đi, đi cùng mẹ nhé!
Sau khi ra nước ngoài, con sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn!"
"Kỳ Miên, giống như 17 năm trước, mẹ không thể không có con!"
Bà lấy cái chết ra để ép buộc, lấy tiền đồ của Thẩm Diêm Tu ra để ép buộc.Lục Kỳ Miên lúc đó vừa mới thành niên, cậu không có bất kỳ cách nào, cậu đã thỏa hiệp.Ngày ra nước ngoài, sau khi cầu xin rất lâu ở sân bay, cậu cuối cùng cũng lấy được điện thoại, gọi một cuộc cho Thẩm Diêm Tu.Lục Kỳ Miên đã nói lời chia tay.Cậu quá yếu đuối, cậu không dám nói rõ nguyên do, cũng không dám nghe những lời níu kéo mà Thẩm Diêm Tu nói...Sau khi ra nước ngoài, Đàm Tinh Nguyệt đã làm loạn rất lâu, bà bắt Lục Kỳ Miên cắt đứt mọi liên lạc với trong nước.Trong khoảng thời gian đó, Lục Kỳ Miên thậm chí không thể rời khỏi tầm mắt của bà, gần nửa năm trời, Lục Kỳ Miên ngay cả điện thoại cũng không có.
Sau này, Đàm Tinh Nguyệt phát hiện Lục Kỳ Miên đã thực sự ngoan ngoãn.Bà dần dần nới lỏng, nhưng thỉnh thoảng đột nhiên chạy đến trường học và căn hộ của Lục Kỳ Miên, thậm chí là nơi cậu làm thêm, muốn dùng cách bất thình lình để kiểm tra.Hễ Lục Kỳ Miên nói 2 câu nặng lời, bà liền sẽ sụp đổ khóc lớn, gào thét đến xé lòng, bà khóc đến trôi cả lớp trang điểm, bất chấp hình tượng ngồi bệt dưới sàn nhà ăn vạ, đòi sống đòi chết, khóc lóc chất vấn Lục Kỳ Miên có phải là không cần người mẹ này nữa không.Trạng thái tâm lý của Lục Kỳ Miên vẫn luôn không tốt.Cho đến khi cậu nhận một bản thảo truyện tranh, biên tập viên sau khi nhận ra, đã giới thiệu cho Lục Kỳ Miên thông tin liên lạc của một bác sĩ tâm lý.Hai người chỉ trao đổi qua tin nhắn, đối phương phát hiện Lục Kỳ Miên có khuynh hướng tự hủy rất mạnh.Đối phương luôn khai thông cho Lục Kỳ Miên, rằng phải nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.Mỗi lần nghe xong, Lục Kỳ Miên chỉ im lặng, một lúc lâu sau, cậu mới cất giọng rất nhỏ nói: "Bà ấy là người đã cho tôi sự sống, tôi không thể làm ngơ với bà ấy được."
"Tôi biết bà ấy rất cực đoan, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn bà ấy đi chết, tôi không làm được..."
"Tôi không có cách nào..."
Lục Kỳ Miên nhẫn nhịn sự kiểm soát cực đoan và cách chung sống ngột ngạt của Đàm Tinh Nguyệt.Kể từ ngày cậu đồng ý ra nước ngoài cùng Đàm Tinh Nguyệt, chia tay với Thẩm Diêm Tu, cuộc đời của Lục Kỳ Miên một lần nữa chìm vào tăm tối, cậu sống vật vờ, ngoài đi học ra thì chính là vẽ.Cậu không còn ôm hy vọng gì vào cuộc sống nữa.Nơi đất khách quê người, vốn ngoại ngữ rất kém, cậu lại càng bài xích việc giao tiếp xã hội.Sau khi tốt nghiệp một cách trầy trật, cậu cũng không đi tìm việc, may là biết vẽ, nhận bản thảo trên mạng cũng có thể tự nuôi sống mình, mấy năm nay cũng tích lũy được một ít người hâm mộ, giá bản thảo cũng tăng lên một chút.Trong vô số những đêm trằn trọc khó ngủ, Lục Kỳ Miên vì kìm nén và áp lực mà không thở nổi, cậu đã hơn một lần nảy sinh ý định tự vẫn.Đàm Tinh Nguyệt dù tồi tệ đến đâu, đối với cậu mà nói cũng là người thân duy nhất trên đời.Bà dù xấu xa thế nào, Lục Kỳ Miên cũng là do bà nuôi lớn.Lục Kỳ Miên không cho rằng ông Tây kia đáng để dựa dẫm, Đàm Tinh Nguyệt đã bị lừa rất nhiều lần, vẫn không hề nhớ đời.Lục Kỳ Miên cố gắng vẽ, cố gắng dành dụm tiền, cậu sợ một ngày nào đó mình thật sự không trụ nổi nữa, vẫn có thể để lại một ít tiền cho Đàm Tinh Nguyệt, cũng coi như là báo đáp công ơn sinh thành của bà.Con người quả nhiên không thể luôn nghĩ đến chuyện xui xẻo.Lời lẽ chán chường nói nhiều rồi, đến ông trời cũng nhìn không nổi.Bệnh bạch cầu cấp tính...Sau khi Lục Kỳ Miên biết được kết quả này, đương nhiên là có buồn bã và đau khổ, nhưng rất nhanh sau đó nội tâm cậu liền bình lặng không một gợn sóng.Cậu nghĩ, đây có lẽ chính là số mệnh của mình.Làm người làm việc phải có trước có sau, Lục Kỳ Miên vẫn còn nợ không ít bản thảo.Cậu không nói chuyện mình bị bệnh cho bất kỳ ai, một mặt nghe theo lời bác sĩ điều trị, một mặt muốn nhân những ngày này giao nốt những bản thảo còn nợ, khoản thanh toán cuối cùng sẽ gộp lại để lại cho Đàm Tinh Nguyệt.Đêm hôm đó, do thuốc men, cơ thể Lục Kỳ Miên xuất hiện phản ứng xấu, cậu khó chịu vô cùng.Trong cõi u minh, dường như có sự dẫn lối, trong lúc vô cùng khó chịu, cậu đã mở nền tảng mạng xã hội và đăng nhập vào tài khoản vẽ tranh, tài khoản này đã tích lũy được hơn 20k người hâm mộ, Lục Kỳ Miên không biết cách tương tác, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã cập nhật trạng thái.Tin nhắn riêng trong hòm thư của cậu cũng không ít, Lục Kỳ Miên nằm nghiêng trên giường bệnh, lướt qua tin nhắn của người lạ một cách tùy ý, có người hâm mộ khen cậu vẽ đẹp, có người giục cậu cập nhật.Có một tin nhắn từ hai ngày trước lạc lõng hẳn đi, chỉ một cái nhìn đã khiến Lục Kỳ Miên như bị sét đánh ngang tai, ngay cả cơn đau trên người cũng quên mất.[Cậu có phải là Lục Kỳ Miên không?]Lục Kỳ Miên chưa bao giờ đăng ảnh hay tên thật của mình trên tài khoản mạng xã hội, cậu không biết người này là ai, tại sao lại biết tên của mình.Nhấp vào trang cá nhân của người này, phát hiện địa chỉ IP của người này ở tỉnh H trong nước.Lục Kỳ Miên vội vàng tắt điện thoại, thời gian dường như ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này, cơ thể cậu cứng đờ, như bị đóng băng, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngay cả tần số tim đập cũng không bình thường.Cậu không biết đã qua bao lâu, những suy nghĩ ngưng trệ cuối cùng cũng quay trở lại.Đầu ngón tay dường như không thể kiểm soát, trượt đi mấy lần, Lục Kỳ Miên mới gõ ra được: [Cậu là ai?]Giờ này ở trong nước vẫn là ban ngày, khoảng hơn 20 phút sau, khung đối thoại đó hiện lên tin nhắn mới.[Cậu thật sự là Lục Kỳ Miên?!][Vãi nồi!
Tôi thật sự không ngờ tới!][Tôi là Trâu Thành Nghị!
Cậu còn nhớ tôi không?!]Lục Kỳ Miên đương nhiên là nhớ, Trâu Thành Nghị là bạn cùng bàn của cậu hồi lớp 12.Vì mối quan hệ yêu đương hỗn loạn của Đàm Tinh Nguyệt, Lục Kỳ Miên thường xuyên chuyển trường nên không có bạn bè gì, năm lớp 12, chuyển đến trường trung học số một thành phố H, ngoài Thẩm Diêm Tu ra, chỉ có Trâu Thành Nghị là nói chuyện và giao tiếp với cậu tương đối thường xuyên.Ngoài Thẩm Diêm Tu.Trâu Thành Nghị là một trong số ít những người bạn của Lục Kỳ Miên.Không từ mà biệt, ra nước ngoài 6 năm.Lục Kỳ Miên không ngờ sẽ liên lạc được với Trâu Thành Nghị trong hoàn cảnh như thế này.Đại não của Lục Kỳ Miên một lần nữa chết máy, phải mất vài phút sau mới trả lời: [Nhớ, đương nhiên là nhớ.]Trâu Thành Nghị hỏi: [Số Chat của cậu là bao nhiêu?
Tôi thêm cậu!
Ở đây nói chuyện không tiện!]Sự xuất hiện của Trâu Thành Nghị khiến Lục Kỳ Miên nghĩ đến Thẩm Diêm Tu.Những ngày đầu mới đến nước M, Lục Kỳ Miên không có điện thoại, cũng không thể ra ngoài, lòng cậu như tro tàn, không một giây phút nào không nghĩ đến Thẩm Diêm Tu.Thời gian đã trôi qua 6 năm.Lục Kỳ Miên đã không còn nhớ rõ giọng nói của Thẩm Diêm Tu.Ngay cả dung mạo của Thẩm Diêm Tu, cũng đã ở trong dòng sông ký ức, trải qua sự gột rửa, mà trở nên mơ hồ.Cho đến hôm nay, Lục Kỳ Miên tự cho rằng mình đã bình tĩnh, nhưng khi cái tên Trâu Thành Nghị xuất hiện, nỗi nhớ của cậu dành cho Thẩm Diêm Tu, giống như mầm xanh phá đất vươn lên trong mùa xuân, đón gió xuân mà điên cuồng phát triển.Ngay khoảnh khắc gửi số của mình đi, một thông báo thêm bạn bè liền hiện lên.Trong danh bạ của Lục Kỳ Miên, ngoài Đàm Tinh Nguyệt, biên tập viên, giáo viên hướng dẫn, chủ nhà ra, ngay cả thông tin liên lạc của bạn học đại học cũng chẳng có mấy người.Sau khi cậu đồng ý kết bạn, Trâu Thành Nghị lập tức hỏi: [Mấy năm nay cậu vẫn luôn ở nước M à?][Đúng vậy.][Cậu bây giờ đi làm rồi nhỉ?
Cậu ở bên đó có ổn không?]Sau khi Lục Kỳ Miên hàn huyên với cậu ta vài câu, mới hỏi: [Sao cậu biết, Bảy Cân Mây Bông là tôi?][Hồi cấp ba lúc cậu ngồi cùng bàn với tôi, đã thích vẽ vời rồi, lúc đó cậu vẽ trên giấy nháp, ký tên là Mây Bông, hồi đấy cậu không viết chữ Vân, mà toàn thích vẽ thành một đám mây nhỏ.][Bây giờ chữ ký của cậu cũng như vậy, tôi thấy IP của cậu ở nước M, lúc đó sau khi cậu không từ mà biệt, tôi đã hỏi giáo viên chủ nhiệm, cô ấy nói cậu đến nước M, cho nên mới thử gửi tin nhắn riêng, không ngờ lại là cậu thật...]Tế bào bạch cầu đã xâm nhập vào hệ thần kinh trung ương, Lục Kỳ Miên không chỉ đau đầu buồn nôn, mà ngay cả thị lực cũng dần trở nên mơ hồ.Dưới sự giày vò kép cả về thể chất lẫn tinh thần, Lục Kỳ Miên mất kiểm soát hỏi: [Thẩm Diêm Tu anh ấy bây giờ có ổn không?]Nhắc đến chuyện xưa, Trâu Thành Nghị không thể giữ được bình tĩnh nữa, không nhịn được mà mắng:[Cậu còn mặt mũi mà hỏi lớp trưởng!
Cậu ấy bị cậu hại thảm rồi!
Sao cậu còn dám hỏi cậu ấy!][Ban đầu tại sao cậu đột nhiên nghỉ học ra nước ngoài, tại sao lại đổi hết mọi phương thức liên lạc?!][Lục Kỳ Miên, tôi đã coi cậu là bạn đấy!][Lục Kỳ Miên, cậu đúng là một kẻ máu lạnh vô tình!]Đối phương cuối cùng vẫn không nhịn được, chất vấn Lục Kỳ Miên tại sao năm xưa lại không từ mà biệt.Chữ viết không có âm thanh, nhưng Lục Kỳ Miên có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận và giọng điệu hung dữ của Trâu Thành Nghị.—— Thẩm Diêm Tu bị cậu hại thảm rồi!Câu nói này khiến Lục Kỳ Miên choáng váng một trận, cảm giác khó chịu trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, cậu ấn chuông, y tá rất nhanh đã chạy đến.Cậu quá khó chịu, bụng chướng đau, cơ thể co giật run rẩy có thể thấy bằng mắt thường, chữ trên màn hình điện thoại cũng ngày càng không nhìn rõ.Trước mắt cậu tối sầm lại, ý thức cũng ngày càng yếu đi, cuối cùng trực tiếp ngất đi.Lục Kỳ Miên có một giấc mơ, Thẩm Diêm Tu đứng dưới cây phượng tím, gió nhẹ lướt qua ngọn cây, những đám mây tím trên trời rơi xuống lả tả, "Miên Miên, em chậm quá."
Tiếng máy móc tít tít tít đánh thức Lục Kỳ Miên.Sau khi tỉnh táo lại từ cơn đau bệnh, lúc ngủ dậy đã là ngày hôm sau.Vừa ngủ dậy đầu cậu vẫn còn hơi choáng, phản ứng đầu tiên là đi tìm chiếc điện thoại bên cạnh giường.Bác sĩ điều trị đi đến trước giường bệnh, ông hỏi thăm về gia đình của Lục Kỳ Miên, đồng thời nói muốn trao đổi với người nhà của cậu về tình hình bệnh tật cũng như phương án điều trị.Tai Lục Kỳ Miên ù đi, đối mặt với lời của bác sĩ, cậu cũng không ngẩng đầu lên, cậu quá căng thẳng, hơi thở không ổn định, ngay cả lúc mở khóa ngón tay cũng run rẩy.Mở Chat lên, khung chat của Trâu Thành Nghị có mấy chấm đỏ.Cậu nhớ lại trước khi mất đi ý thức hôm qua, Trâu Thành Nghị đã nói: Lục Kỳ Miên, cậu đúng là một kẻ máu lạnh vô tình...Những dòng chữ dường như chồng lên hình ảnh của 6 năm trước.Ở sân bay ồn ào náo nhiệt, Lục Kỳ Miên gọi điện cho Thẩm Diêm Tu nói lời chia tay, cậu đã biến mất liên tiếp mấy ngày, Thẩm Diêm Tu chỉ quan tâm và lo lắng cho cậu.Lục Kỳ Miên nói chia tay, Thẩm Diêm Tu rất ít khi dỗ dành cậu, nhưng đứa con của trời này đã phải cúi lưng, giọng điệu hèn mọn nói: "Miên Miên, đừng chia tay, là anh có chỗ nào làm không đúng, anh đều có thể sửa."
"Tiền anh sẽ cố gắng kiếm, Miên Miên, cho anh một chút thời gian."
"Anh không muốn chia tay..."
Anh đã hạ mình, cầu xin Lục Kỳ Miên đừng chia tay.Lục Kỳ Miên cố gắng nhẫn nhịn, để không phát ra tiếng nức nở, môi cũng bị cắn đến chảy máu."
Thẩm Diêm Tu, sao anh vẫn chưa hiểu, em không thích anh nữa."
"Chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa."
Khi cúp điện thoại, cậu nghe thấy Thẩm Diêm Tu sững người vài giây rồi trầm giọng nói một câu, "Lục Kỳ Miên, em thật không có lương tâm."
Tiếng ù ù kéo dài trong tai khiến cậu không nghe rõ lời bác sĩ nói.Cậu dựa vào đầu giường bệnh, giống như một khúc gỗ khô bị rút mất linh hồn, cậu tuyệt vọng đến cùng cực nhấp vào khung đối thoại của Trâu Thành Nghị.Những lời khó nghe, những lời làm tổn thương, Trâu Thành Nghị không nói nữa.[Thế mà không trả lời tin nhắn à?!][Lục Kỳ Miên, cậu đối xử với bạn bè như vậy đấy sao?!
Không từ mà biệt, chặn xóa tất cả phương thức liên lạc của tôi?!
Tôi có chỗ nào đối xử không tốt với cậu à...][Lục Kỳ Miên, cậu giả chết cái gì, không trả lời tin nhắn đúng không, sao tôi lại có một người bạn như cậu!][Lục Kỳ Miên, tôi có lỗi gì với cậu!][Lục Kỳ Miên, cậu quả nhiên máu lạnh vô tình!!][Lục Kỳ Miên...][Đấm túi bụi.JPG][Lục Kỳ Miên, trả lời tin nhắn đi, tôi không giận nữa, tha thứ cho cậu đấy.]Toàn màn hình là chữ, Lục Kỳ Miên nín thở, cho đến cuối cùng mới thở ra một hơi dài, triệu chứng ù tai cũng theo đó mà thuyên giảm, [Tối qua tôi ngủ quên mất, xin lỗi.][Không phải cố ý.][Bây giờ tôi trả lời tin nhắn của cậu có muộn không?
Cậu còn có thể tha thứ cho tôi không?]—— Thẩm Diêm Tu.Từ tối hôm qua, Lục Kỳ Miên vẫn luôn nghĩ về Thẩm Diêm Tu.Bác sĩ đối mặt với sự im lặng không hợp tác của Lục Kỳ Miên, cảm thấy không vui, giọng điệu cũng cao hơn một chút.[Thẩm Diêm Tu anh ấy sao rồi?][Thẩm Diêm Tu... bây giờ có ổn không?]______________________________Tác giả có lời muốn nói:Các con vợ, tôi ra sách mới rồi đây!Kiến thức y học trong sách đến từ internet, nếu có sai sót xin hãy thông cảm và nhắc nhở, bệnh của thụ sẽ được chữa khỏi, song khiết, kết HE! (Tác giả áp lực cột sống rất lớn, thích truyện cẩu huyết)Công thụ đều siêu yêu nhau, công thụ đều có những điểm không hoàn hảo, hy vọng mọi người nương tay, đừng mắng họ, nếu thực sự không đọc nổi thì bỏ đi nhé! (Nếu thật sự không vui, trong lòng mắng tôi cũng được, xin dập đầu ở đây)Bên cạnh có truyện đã hoàn:Truy thê hỏa táng tràng trọng sinh 《Lưỡng Triều Phục Lạc》Truy thê hỏa táng tràng ABO 《Chứng Mất Trí Nhớ》Theo dõi trang chủ của tác giả!
Để biết thông tin cập nhật sớm nhất~Ai muốn chơi cùng tôi, có thể theo dõi Weibo của tôi @一碗辣粥 (Nhất Oản Lạt Chúc)Ngoài ra, ngày mai là Ngày Quốc tế Phụ nữ, chúc mỗi một con vợ đọc truyện, tâm tưởng sự thành, công việc thuận lợi, học hành tiến bộ, gia đình mỹ mãn, tiền đồ như gấm!
Chúc mọi người tỏa sáng trong lĩnh vực của mình!
Mãi mãi yêu bản thân!
Mãi mãi làm đại nữ chủ của cuộc đời mìnhKY: con vợ KY máu M thích cẩu huyết lại đào thêm 1 cái hố cẩu huyết mới nữa đây, ace đi ngang cho xin 1 nút vote nhen, sẽ cập nhật đều đặn mỗi ngày (lừa đấy)