[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 88,323
- 0
- 0
[Đm] [Editing] Alaska Của Anh - Tạp Liễu Năng Toa
Chương 39
Chương 39
Editor: Thỏ Chê Rau, Kally.======Sáng hôm sau, vào lúc 7 giờ 40, Thẩm Thư Lâm đã làm vệ sinh cá nhân và sửa soạn xong xuôi.
Khi đẩy cửa phòng ngủ, anh phát hiện Hứa Bân đang ngồi trên sofa.
Đối phương thấy anh bước ra thì cất tiếng: "Chào buổi sáng."
Thẩm Thư Lâm đi xuống lầu, cười hỏi: "Ngủ có ngon không?"
"Ngủ rất ngon, cảm ơn anh."
Dì Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng, trong chiếc thố sứ tinh xảo là cháo thịt băm nấu với khoai mỡ, bên trên rắc một ít hành hoa.
Còn có một đĩa xíu mại tám vị khác nhau, một đĩa bánh quẩy nhỏ bằng ngón tay, vài lát bánh mì nướng vàng ươm giòn rụm, một đĩa sữa đặc, một đĩa há cảo hấp cùng sữa yến mạch, sữa đậu nành và sữa tươi nấu cùng hồng trà.Dì Vương cười nói: "Không biết cậu thích món gì nên tôi cứ làm mỗi thứ một ít."
Hứa Bân vội nói: "Món nào cũng rất ngon ạ, cháu cảm ơn dì."
Thẩm Thư Lâm kéo ghế ngồi xuống, Hứa Bân ngồi đối diện, hai người bắt đầu dùng bữa sáng.Hứa Bân không thể không chú ý đến người đối diện.
Thẩm Thư Lâm múc một bát cháo, ăn một ít xíu mại và há cảo hấp.
Qua quan sát ban đầu, Hứa Bân nhận ra đối phương không thích đồ ngọt.
Tỷ như món xíu mại nhân ngô không bao giờ được đụng tới, bánh mì nướng và sữa đặc cũng bị bỏ xó.Y hỏi: "Anh không thích ăn ngọt à?"
Thẩm Thư Lâm có chút ngạc nhiên nhìn đối phương, chỉ đáp: "Đúng là không thích lắm."
Dì Vương cười nói: "Phải đó!
Bình thường Thẩm tiên sinh không đụng đến đường, ngay cả khi uống sữa cũng phải dùng hồng trà nấu với muối.
Chỉ khi ăn cháo trắng mới thêm vài thìa đường."
Thẩm Thư Lâm cười đáp: "Hồng trà nấu sữa muối là món trà sữa mặn kiểu Mông Cổ, không phải tôi tự nghĩ ra đâu."
Hứa Bân lại liếc nhìn phòng khách, do dự một chút rồi hỏi: "Những bức tranh treo trong nhà anh đều do cùng một người vẽ phải không?"
Lúc nãy khi ngồi trên sofa, y đã thấy bức tranh treo phía trên tivi.
Đó là một bức tranh vẽ những quả hồng vàng ươm rạng rỡ, tràn đầy không khí vui tươi khiến Hứa Bân không thể không chú ý.
Trong phòng khách lấy tông màu xám nhạt làm chủ đạo, bức tranh này trở thành điểm nhấn quá hoàn hảo cho cả không gian, làm người ta bất giác không thể rời mắt.Rồi còn cả bức tranh bên khung cửa sổ trong phòng trà.
Tối vừa rồi khi đi ngang qua, y đã không kìm được mà dừng chân ngắm nhìn.
Đó là cảnh đèn đuốc muôn nhà lấp lánh, tuyết trắng bay lượn, ấm áp lại êm đềm.Và còn...
Tối qua khi đến phòng ngủ tìm Thẩm Thư Lâm, y đã nhìn thấy bức tranh treo trên tường.
Một đóa hồng rực rỡ tựa lửa, lặng lẽ nở trên tường trắng.
Bức tranh được treo trên bức tường đối diện cuối giường, người nằm trên đó chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy ngay.Hứa Bân từ nhỏ đã nghiên cứu triết học, tư duy logic chặt chẽ, cũng từng đi xem rất nhiều triển lãm nên khả năng thẩm mỹ rất độc đáo.
Những đường nét, cảm xúc và kỹ thuật trong các bức tranh đều có nét tương đồng.
Chỉ một cái liếc mắt, y đã nhận ra chúng đều do cùng một người vẽ.
Thẩm Thư Lâm đặt bát đũa xuống, nhìn bức tranh quả hồng sáng ngời phía trên TV, đáp: "Đúng vậy."
Hứa Bân hỏi: "Nhìn phong cách thì những bức tranh ở nhà mẹ anh tối qua cũng là của người đó vẽ, phải không?
Đây có phải là vị họa sĩ mà anh rất thích không?"
Y nhận ra mình đã chạm tới những vấn đề hơi vượt quá giới hạn.
Nhưng khi nhìn vào những bức tranh ấy, một nỗi lo lắng, hoảng hốt vô hình chợt dâng lên, bởi lẽ tình cảm chứa đựng trong chúng quá đỗi sâu sắc.
"Không phải họa sĩ."
Thẩm Thư Lâm lấy khăn lau khóe miệng, không nhìn Hứa Bân, chỉ thờ ơ đáp: "Đó là bạn trai cũ của tôi."
Hứa Bân sững người, nhưng rồi cũng hiểu ra.
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán, nhưng hoàn toàn hợp tình hợp lý.Không dưng, y lại nhớ đến đóa hồng treo trên tường phòng ngủ.
Những cánh hoa rực rỡ tựa lửa, dường như muốn thiêu đốt cả bức tường.
Vị trí của bức tranh nằm vừa vặn ở hai phần ba bức tường một cách hoàn hảo, vừa đúng tầm mắt Thẩm Thư Lâm.
Mỗi ban mai khi tỉnh giấc, vườn hồng đỏ thắm đẫm sương này chính là hình ảnh đầu tiên mà người đàn ông nhìn thấy.Hứa Bân còn định nói gì đó, nhưng Thẩm Thư Lâm đã đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy ghế về lại bàn: "Vừa khéo tiện đường, để tôi đưa em đến trường."
Giao thông vào giờ cao điểm sáng tắc nghẽn.
Chiếc xe đi được một đoạn lại dừng lại, và rồi bị kẹt sau một đèn đỏ.
Từ lúc lên xe, cả hai đều rất ít nói, phần lớn thời gian đều chìm trong im lặng.
Mối quan hệ hiện giờ giữa họ đang lửng lơ không rõ ràng, mà chủ đề sáng nay lại quá nhạy cảm, nhạy cảm hơn nhiều so với những khúc nhạc loạn nhịp trước đó.Khi đến cổng trường, Thẩm Thư Lâm cho xe tấp sát vào lề.
Trước khi xuống xe, Hứa Bân không kìm được hỏi: "Tối nay... anh có rảnh không?
Chúng ta có thể cùng ăn tối không?"
Trong hai tháng vừa rồi, hai người đều đặn gặp nhau hai lần một tuần, cố định vào thứ Tư và Chủ nhật.
Thẩm Thư Lâm không ngờ đối phương sẽ đề nghị như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, anh đáp: "Được."
Tối qua anh đã từ chối người ta hai lần, sáng nay lại có một cuộc trò chuyện không mấy thoải mái.
Nếu tiếp tục từ chối, tình hình sẽ trở nên khó xử.Hứa Bân lại nói: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
"Cảm ơn, vào đi."
Dứt lời, người đàn ông khởi động xe và lái đi.Nửa tiếng sau, Thẩm Thư Lâm đã có mặt ở tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm thị.
Lâm Tây Tuân đã đợi sẵn bên ngoài văn phòng Tổng giám đốc, trên tay cầm lịch trình của tuần này.
Thẩm Thư Lâm ngồi sau bàn làm việc, cầm bút gạch đi một mục trong lịch trình buổi tối: "Tối nay có hẹn rồi, hủy buổi gặp riêng với Tổng Giám đốc Lý đi."
Lâm Tây Tuân hỏi: "Đối tượng là ai vậy, có cần thêm vào lịch trình không?"
"Với giáo sư Hứa."
Đối phương ngạc nhiên: "Không phải hai người gặp nhau vào thứ Tư và Chủ nhật à?
Sao lại thay đổi rồi?"
"Cậu ấy đề nghị."
"Cuối cùng cũng không còn là đi làm nhiệm vụ nữa hả?
Haiz nói thật nhé, mỗi lần nhìn cậu đi hẹn hò vào thứ Tư, tôi đều có cảm giác như cậu đang đi tiếp khách vậy."
Vẫn chưa đến giờ làm việc, Lâm Tây Tuân trêu chọc.
"Sao thế, bây giờ cuối cùng cũng chịu phá vỡ quy trình, bắt đầu gặp nhau mỗi ngày rồi hả?"
Thẩm Thư Lâm chỉ nói: "Không đâu."
Trong chuyện này, nếu anh tiếp tục từ chối sẽ khiến đôi bên rất khó xử.
Cả hai đều là người trưởng thành, nhượng bộ và hòa giải là bản tính tất yếu.
Họ đều đang cố gắng hết sức để tránh tình huống đó xảy ra.Lâm Tây Tuân nói: "Có một lô trà Long Tỉnh Minh Tiền vừa về, tôi sẽ cho người gửi một hộp cho Tổng giám đốc Lý."
Thẩm Thư Lâm khẽ gật đầu: "Được.
Tôi sẽ đích thân gọi điện cho Tổng giám đốc Lý."
Ngày hôm đó, Hứa Bân có ba tiết sáng và ba tiết buổi chiều.
Trong lúc giảng bài, y luôn không kìm được mà lơ đãng, trong đầu lại nghĩ đến bó hồng trên tường.
Đây là lần đầu tiên y rời trường sớm, đến cửa hàng hoa mua một bó hồng.
Ban đầu y định mua hoa hồng đỏ, nhưng lại thấy quá cố ý như thể đang cạnh tranh với ai đó nên đổi sang một bó hồng vàng.Khi gặp nhau, Thẩm Thư Lâm nhìn bó hoa hồng, có chút ngạc nhiên.Hứa Bân giải thích, giọng xen lẫn nét căng thẳng: "Em thấy bình hoa trên bàn trà của anh không có hoa, nên em nghĩ..."
Thẩm Thư Lâm nhận lấy, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Anh đặt hoa ở ghế sau, đưa chìa khóa xe cho nhân viên trông xe để đối phương lái xe đi.Hai người đang đứng trước cửa nhà hàng Ý nơi đã dùng bữa cùng nhau vào lần đầu tiên gặp mặt.
Trước đây, mỗi tuần gặp nhau hai lần, họ thường ăn ở bốn nhà hàng khác nhau, luân phiên mỗi nửa tháng.
Hôm nay vừa khéo đến lượt nhà hàng này.Khi bước về phía cửa nhà hàng, Hứa Bân dừng bước, hỏi: "Anh có muốn ăn gì không?
Lúc nào cũng để em chọn nhà hàng, cũng không biết anh có thích không."
Y nghĩ đến chuyện sáng nay mới phát hiện Thẩm Thư Lâm không thích ăn đồ ngọt, nhưng đối phương chưa từng đề cập đến.
Thẩm Thư Lâm dừng chân, nhìn người bên cạnh rồi chỉ nói: "Cứ chỗ này đi."
Xe đã đi rồi, phòng riêng cũng đã đặt xong, nếu thay đổi nữa thì sẽ quá phiền phức.Hứa Bân theo bóng lưng của Thẩm Thư Lâm, chợt buột miệng hỏi: "Người đó... là người như thế nào?"
Bóng lưng Thẩm Thư Lâm thoáng khựng.
Anh quay người, nhưng lại hỏi: "Ai cơ?"
Hứa Bân không biết đây là một lời từ chối khéo hay là một câu hỏi thực sự.
Nhưng người trưởng thành thì nên có sự tế nhị của người trưởng thành, nếu hỏi thêm nữa thì sẽ không thích hợp.
Vì vậy, y chỉ mỉm cười: "Không có gì, đi thôi."***Sau tiết Thanh Minh, Khương Nhất Nguyên trở nên ít nói, trầm mặc hẳn đi trong vài ngày.
Mỗi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, cậu đã chạy xuống núi rồi lại chạy lên.
Đến chiều tối, thanh niên lại leo lên cây chè ngồi thẫn thờ, phóng tầm mắt ra xa xăm.Ban đầu, lão Ngô không để ý đến cậu.
Nhưng về sau không chịu nổi nữa, lão đá vào thân cây chè, ngước lên quát: "Xuống đây!"
Khương Nhất Nguyên ngậm một chiếc lá, thổi ra những âm điệu không rõ, lẩm bẩm: "Gà con đã cho ăn rồi, phân gà đã quét, vườn rau cũng đã tưới, củi cũng đã nhặt, con ngồi trên này một lát thì sao..."
Lão Ngô cười khẩy một tiếng: "Vậy để tôi đi gửi trà một mình."
Dứt lời, ai kia quay người bước về căn nhà đất.Khương Nhất Nguyên ngẩn mất một giây rồi lập tức phấn chấn trở lại, trèo xuống cây nhanh như chớp, đuổi theo hỏi: "Gửi trà á?
Gửi cho ai thế ạ?
Sư phụ, cho con đi cùng với."
Lão Ngô cười lạnh, liếc cậu một cái, giọng mỉa mai: "Bây giờ mới nhớ gọi là sư phụ à?
Có sữa chắc gọi mẹ luôn đúng không?"
Khương Nhất Nguyên lúc này chẳng còn tâm trạng đâu mà buồn rầu sầu não nữa.
Cậu theo sát phía sau lão Ngô, luôn miệng líu lo "sư phụ" hết lần này đến lần khác.
Phải rồi, Thẩm Thư Lâm không đến uống trà thì cậu có thể gửi trà đến cho anh ấy mà!
Sao không nghĩ ra điều này sớm hơn nhỉ?Lão Ngô lấy ra một cuốn sổ cũ kỹ, trong đó ghi địa chỉ và số điện thoại của các khách hàng.
Những ai từng mua trà đều được lão gửi một gói trà đầu xuân để họ thưởng thức.
Đây vừa là một hình thức quảng bá, vừa là cách kết bạn qua trà.
Dù sau này khách có mua trà nữa hay không, năm nào lão cũng gửi.Mỗi gói trà 50g, có đến hàng chục gói, tất cả đều được đựng trong những chiếc túi giấy bình thường, chỉ có một gói đặc biệt được Khương Nhất Nguyên giữ riêng.
Đây là trà do chính tay cậu hái, phơi, vò nặn và đóng gói.
Cậu muốn gửi cho Thẩm Thư Lâm để đối phương thưởng thức.Cậu nghĩ đến việc viết một tấm thiệp chúc phúc nhưng lại thôi.
Giấy ngắn tình dài, nỗi nhớ quá nhiều, viết ra chỉ sợ sẽ bộc lộ hết cảm xúc.Những gói trà được nhân viên chuyển phát đóng vào hộp giấy, lên máy bay, xuyên qua những tầng mây.
Hai tuần sau, Thẩm Thư Lâm gửi đến một bức thư, đặt mua 5kg trà đầu xuân gồm 2kg trà rời và 3kg bánh trà.Lão Ngô không dùng điện thoại, nên Thẩm Thư Lâm đã dùng cách thức nguyên thủy nhất là tem và thư, thông qua hòm thư màu xanh lá để gửi lá thư này.
Nét chữ vẫn mạnh mẽ và đẹp đẽ như mọi khi.
Chữ cuối cùng được viết rất mạnh tay, ngòi bút máy đã làm rách cả giấy viết thư, sờ vào có cảm giác hơi gồ ghề.Khương Nhất Nguyên cầm lá thư, đọc đi đọc lại.Sau khi trà được gửi đi, bấy giờ đã là cuối tháng Tư.
Mùa vụ xuân đã kết thúc.
Khương Nhất Nguyên lại không còn việc gì để làm, cứ lẽo đẽo theo lão Ngô hỏi khi nào có thể gửi trà tiếp.Lão đáp: "Trà mùa hè không gửi được vì mưa nhiều, chất lượng lẫn hương vị đều không tốt.
Đến tháng Chín, nếu trời nắng nhiều, trà mùa thu sẽ ngon, lúc đó có thể gửi một ít cho khách uống thử."
Khương Nhất Nguyên nghe xong thì rất thất vọng.Ở trên núi chẳng có việc gì để làm, ngày dài đêm ngắn.
Khương Nhất Nguyên ngoài leo núi và làm việc thì chỉ còn vẽ tranh.
Cậu vẽ trên cây, vẽ trong sân, hoặc đi đến một quả đồi thật xa để vẽ.Cậu đã thiết kế một logo cho bánh trà của lão Ngô.
Ban đầu, đối phương chẳng mấy quan tâm.
Nhưng sau khi in logo mới lên, lượng khách hàng đến lại tăng nhiều hơn.
Những chủ trà ở các quả đồi khác biết chuyện cũng lũ lượt nhờ Khương Nhất Nguyên thiết kế logo giúp.
Đến tháng Năm, lão Ngô nói với Khương Nhất Nguyên rằng lão và ông chủ Thẩm có mối quan hệ tốt.
Vào hàng năm nếu những quả đồi khác có trà ngon, lão cũng sẽ gửi cho Thẩm Thư Lâm nếm thử.Khương Nhất Nguyên lập tức hăng hái trở lại.
Mỗi ngày sau bữa trưa, thanh niên sẽ lái xe máy lên các đỉnh đồi khác để tìm trà ngon.
Hễ tìm được loại nào ổn áp một chút, cậu lại mua một ít để gửi cho Thẩm Thư Lâm.
Vì việc này, Khương Nhất Nguyên buộc phải nâng cao trình độ thẩm trà của mình.
Sau bao ngày ngày nào cũng uống đến mức muốn nôn, cuối cùng ai kia cũng rút ra được chút kinh nghiệm.
Cậu đã thiết kế logo cho gần như tất cả các thương hiệu trà ở đây, và những người nông dân trồng chè rất hoan nghênh cậu.
Cậu chọn ra hơn chục loại trà ngon, mỗi loại được đóng gói cẩn thận trong túi giấy riêng.
Lần này, thanh niên kẹp một mẩu giấy vào gói trà, trên đó viết một dòng chữ: "Rượu nhạt mời trăng sáng, trà thơm đón người xưa."
Thẩm Thư Lâm có thể nhận ra nét chữ của cậu, cho nên Khương Nhất Nguyên đã nhờ lão Ngô viết giúp.
Sau một tuần nài nỉ, lão già ấy mới chịu đồng ý.
Đến đầu tháng Sáu, Khương Nhất Nguyên đặt vé máy bay trở về thành phố A để xử lý các thủ tục tốt nghiệp.
Trước khi rời đi, cậu dặn dò: "Trong lúc con không có ở đây, sư phụ đừng leo lên cây nữa, coi chừng lại ngã gãy chân."
Lão Ngô tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đi nhanh đi!
Muối tôi ăn còn nhiều hơn cơm cậu ăn, còn cần phải nhắc à?"
Khương Nhất Nguyên lại nói: "Sư phụ, con giải quyết xong việc sẽ quay lại ngay, người cứ yên tâm."
"Tôi thì có gì mà không yên tâm chứ?"
Lão Ngô ngậm tẩu thuốc cười nhạt.
"Cậu ngày nào cũng ở đây phá vỡ sự yên tĩnh của tôi, còn tưởng mình được yêu thích lắm hả?"
Đáp lại, Khương Nhất Nguyên chỉ cười.Cậu không mang theo vali, chỉ đeo một chiếc ba lô với những giấy tờ cần thiết, nhanh chóng bước qua hàng rào.Lão Ngô lại gọi cậu quay lại, sau đó quay người vào bếp lấy hai xâu lạp xưởng cùng một túi bánh bao trắng mềm vẫn còn nóng hổi: "Bánh bao ăn dọc đường, lạp xường thì mang về nấu ăn."
Khương Nhất Nguyên nhìn "miếng thịt" đen đúa đó mà khóe miệng giật giật.
Lão Ngô không nói thêm lời nào, nhét đồ vào ba lô của đối phương rồi không kiên nhẫn huơ tay: "Đi đi, đi đi!" ***Bước sang tháng Sáu, thời tiết bắt đầu nóng lên, mối quan hệ giữa Thẩm Thư Lâm và Hứa Bân cũng trở nên ấm áp hơn.Từ sau lần gặp nhau ăn tối vào thứ Hai hôm đó, thỉnh thoảng Hứa Bân lại hẹn Thẩm Thư Lâm ra ngoài, không còn giới hạn ở thứ Tư và Chủ Nhật nữa.
Thẩm Thư Lâm thường không từ chối.
Hứa Bân cũng trở thành khách quen trong các buổi tiệc gia đình của nhà họ Thẩm, mối quan hệ với mẹ Thẩm cũng dần trở nên thân thiết hơn.
Vào tháng Năm đã xảy ra một chuyện không vui.
Nguyên nhân là do Hứa Bân đã hỏi Thẩm Thư Lâm rằng liệu có thể tặng y một bức tranh treo tường không.
Bởi vì y rất thích bức tranh quả hồng vàng trong phòng khách.Thẩm Thư Lâm nhẹ nhàng từ chối.
Khi từ chối, đáng lẽ anh nên đưa ra một lý do hợp lý, lịch sự và khéo léo để đôi bên có thể giữ thể diện, nhưng người đàn ông chỉ nói: "Xin lỗi, bức tranh này thì không được."
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hứa Bân cười gượng, sau đó cứng nhắc chuyển sang chủ đề khác.
Ngày hôm sau, Hứa Bân nhận được bức tranh của một họa sĩ đương đại nổi tiếng có giá trị đắt đỏ được đóng khung tinh xảo.
Y nhìn bức tranh ấy mà lòng lại lạnh lẽo.
Nhưng Thẩm Thư Lâm đã tạo cho y một lối thoát.
Tối hôm đó, y đã hẹn đối phương đi ăn tối, chuyện này cứ thế coi như xong.Đầu tháng Sáu, Thẩm Thư Lâm bận rộn với một dự án.
Sau những buổi tiệc tùng xã giao liên tiếp, bệnh dạ dày của anh lại tái phát.
Đến chiều tối, cơn đau trở nên nặng hơn.
Nhưng Hứa Bân đã đợi dưới nhà bởi tối nay hai người có hẹn dùng bữa cùng nhau.Thẩm Thư Lâm đã sắp xếp cho tài xế lái xe đi rồi gọi điện cho Hứa Bân để hủy cuộc hẹn tối nay.Nhận ra giọng nói của đầu dây bên kia có gì đó không ổn, Hứa Bân hỏi: "Anh sao vậy?
Có phải trong người không khỏe không?"
Thẩm Thư Lâm không phủ nhận, chỉ đáp: "Tôi phải đi bệnh viện một chuyến, hẹn em hôm khác nhé."
"Để em đi cùng anh."
Hứa Bân quyết định ngay, lại hỏi: "Anh có cần em lên đón không?"
Giọng Thẩm Thư Lâm có chút trầm: "Không cần đâu."
Tài xế đến trước cửa, Thẩm Thư Lâm từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút nhợt nhạt, thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hứa Bân đỡ anh ngồi vào ghế sau.
Không lâu sau, điện thoại của Hứa Bân reo lên, y bắt máy nghe vài câu, sắc mặt có phần nặng nề.
Sau khi tắt máy, y hơi do dự nhìn Thẩm Thư Lâm: "Luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của một sinh viên gặp chút vấn đề, em..."
"Không sao đâu," Thẩm Thư Lâm nói, "Cứ đi đi."
Thẩm Thư Lâm bảo tài xế tấp xe vào lề.
Trước khi xuống xe, Hứa Bân nói: "Em giải quyết xong sẽ đến bệnh viện tìm anh."
"Không sao, cứ từ từ giải quyết, không cần vội."
Khi đến bệnh viện, Thẩm Thư Lâm không để tài xế theo cùng mà tự mình đi đăng ký khám bệnh.
Trong người anh không khỏe, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, sau khi nội soi dạ dày thì càng cảm thấy khó chịu hơn.
Ra khỏi phòng khám, người đàn ông lặng lẽ vịn vào tường nghỉ một lúc chờ cơn chóng mặt qua đi, màn sương đen trước mắt mới dần tan biến.Lúc này, một lực rất nhẹ đỡ lấy khuỷu tay anh.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt chợt khựng lại."
Anh ơi, anh..."
Khương Nhất Nguyên đang đứng trước mặt anh, vẻ mặt pha trộn giữa lo lắng và phức tạp, "Em đi ngang qua bệnh viện, thấy xe anh trong bãi đậu xe."