Lãng Mạn 《ĐM/EDIT》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ

《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 60: Cuộc chiến giành quyền hẹn hò


Giang Ngọc Miểu và Vu Hà vừa làm xong tạo hình thì đạo diễn Dương đã nhắn trong nhóm chat của khách mời, thông báo mọi người tập trung ở nhà ăn của khách sạn.Hai người cùng nhau đi qua đó.

Trên đường đi Vu Hà vừa đi vừa cầm gương ngắm nghía kiểu tóc mới.

Còn không quên cảm thán một câu: "Đúng là đỉnh cao nhan sắc."

Giang Ngọc Miểu tò mò hỏi: "Vu ca, tối hôm qua..."

Cậu còn chưa nói hết câu, Vu Hà đã vội vàng tiếp lời: "Tối qua bọn anh nói chuyện vui cực!

Nếu không phải nghĩ đến ngày hôm nay còn có lịch ghi hình, anh thật sự muốn cùng Zion ra ngoài uống vài chén!"

Giang Ngọc Miểu cười: "Vui thế cơ à?"

Mắt Vu Hà sáng rực: "Ừ, bọn anh có rất nhiều chủ đề chung để nói!

Ban đầu anh không nhận ra Zion chỉ thấy cái tên quen quen, mãi về sau mới được quản lý nhắc cho.

Không ngờ lại được ở cùng với một stylist nổi tiếng như vậy lại còn hài hước ha ha ha!"

Vu Hà vừa nói vừa huých khuỷu tay vào người Giang Ngọc Miểu: "Ninh tổng cũng dữ dằn lắm nha, còn mời được Zion đến tạo mẫu cho mình để tham gia chương trình hẹn hò."

Giang Ngọc Miểu vui vẻ cười đáp: "Hai người họ là bạn thân."

Vu Hà trợn to mắt: "Nhìn thì chẳng liên quan gì đến nhau vậy mà lại chơi thân được cơ à.

Ừm... vì là bạn thân nên mới đi cùng để hỗ trợ tạo hình..."

Đầu óc Vu Hà quay cuồng, hắn lập tức rút ra được một kết luận: Nếu mình muốn tiếp tục được Zion tạo hình cho, thì phải cố gắng phát triển quan hệ thành bạn bè thân thiết.

Giống như Zion với Ninh tổng.Thế nên trong khoảng thời gian quay show hẹn hò này, hắn nhất định phải tranh thủ làm thân với Zion.Vu Hà cảm thấy suy nghĩ của mình thật đúng đắn.

Cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu mới trong chương trình hẹn hò này.

Trong lúc hai người trò chuyện cười đùa, họ cuối cùng cũng đã đến được nhà ăn.Giang Ngọc Miểu bước vào, cậu đảo mắt nhìn quanh phát hiện trong số các Alpha chỉ có Tần Uyên có mặt.Đạo diễn Dương nhìn đồng hồ rồi bảo PD: "Kêu họ vào đi."

Lời vừa dứt hai Alpha một trước một sau bước vào.Khác hẳn với vẻ uể oải mấy ngày hôm trước, hôm nay Mục Vân Chi dường như đã khôi phục trạng thái giống như ở chặng đầu tiên: Môi mỏng của Alpha hơi nhếch, phụ kiện là đôi khuyên tai và vòng cổ của Van Cleef & Arpels.

Bên trong mặc áo màu đen, bên ngoài là sơ mi màu nhạt, khoác thêm trench coat xanh xám.

Cách phối đồ trông như tùy hứng nhưng mặc trên người Mục Vân Chi lại toát lên khí chất thời thượng.An Tri Vãn thì mặc hoodie thoải mái, dáng người cao lớn rắn rỏi cộng với mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ làm cả người Alpha như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Giang Ngọc Miểu và Vu Hà nhanh chóng nhìn nhau - Xem ra hai người này tối qua chắc chắn đã phát sinh chuyện gì đó!Hai Alpha tìm chỗ ngồi xuống, lần này không còn cách xa mấy mét như mấy ngày trước nữa mà lại ngồi cạnh nhau, giống hệt những ngày đầu.Mục Vân Chi ngồi xuống, nhớ đến món quà lưu niệm mà An Tri Vãn mua - Cây nến hương hoa hồng Manta.Nếu An Tri Vãn không quan tâm đến hắn thì sao phải chọn món quà mang mùi tin tức tố của hắn chứ?Nghĩ tới đây Mục Vân Chi khẽ mỉm cười, hắn cảm thấy chùa Tế Đồng đúng là linh nghiệm thật.Điều ước mà hắn thành tâm cầu nguyện là mong An Tri Vãn đừng trốn tránh mình nữa.Giờ đã thành hiện thực rồi.Đạo diễn Dương lại hướng ánh mắt "người cha già mãn nguyện" về phía hai Alpha.

Ánh mắt ấy lộ liễu đến mức hai người kia bị nhìn đến nỗi da đầu đều tê dại.Dương Kỳ thầm nghĩ, quyết định đổi phòng sớm đúng là sáng suốt!

Nếu 《 Hộp thư tình yêu 》 có giải "trợ công xuất sắc nhất" chắc chắn phải trao cho hắn!Không lâu sau, Ninh Xuân Trì cũng đi đến.

Hắn đi thẳng đến chỗ Giang Ngọc Miểu rồi ngồi xuống.

Đôi mắt hờ hững nhìn Vu Hà đang ngồi sát bên cạnh Omega rồi ánh mắt lại dính chặt lên trên người Giang Ngọc Miểu.Vu Hà vốn đã chuẩn bị tâm lý "đối đầu", nghĩ bụng nếu Ninh Xuân Trì còn liếc nữa thì hắn cũng sẽ liếc trở lại - có biết chừa chút không gian xã giao cho vợ mình không hả!Ai ngờ lần này, Ninh Xuân Trì chỉ nhìn hắn một cái rất bình thản, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Làm cho khí thế hừng hực vừa mới dâng lên của Vu Hà chẳng có chỗ trút xuống chỉ có thể nén lại.Ninh Xuân Trì tuy đêm qua ngủ không ngon nhưng được mùi hương ngọt ngào của quả nho vây quanh cả đêm, cho nên tâm trạng lúc này của hắn vô cùng tốt.

Nhìn thấy Vu Hà bám lấy Giang Ngọc Miểu cũng không còn khó chịu như trước.Thấy mọi người đã đến đông đủ, đạo diễn Dương bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.Hắn nói: "Sáng nay đã cho mọi người nghỉ ngơi đầy đủ rồi.

Hôm nay mọi người có thể có hai lịch trình, cũng có thể là ba lịch trình.

Ăn xong chúng ta xuất phát."

Mọi người: ???Lãnh Hải Việt hỏi: "Sao lại có người có hai lịch trình, có người có ba lịch trình?"

Đạo diễn Dương chỉ cười mà không trả lời.Vu Hà bĩu môi: "Lại chơi trò úp mở."

Dưới ánh nhìn đầy yêu thương của đạo diễn Dương, tốc độ ăn của mọi người còn nhanh hơn tối hôm qua.Hôm nay cả tám người cùng hành động cho nên lại cùng nhau ngồi trên chiếc xe buýt lớn.Trước khi đi, đạo diễn Dương còn đặc biệt nhắc nhở: "Quà lưu niệm mọi người mua sẽ được trả lại vào đêm cuối của chặng này."

Xe chạy chưa bao lâu đã đến nơi.

Tần Uyên vừa nhấc chân định bước xuống thì đạo diễn Dương bất ngờ đứng bật dậy.Tần Uyên: "......"

Đạo diễn Dương cười nói: "Tôi còn chưa thông báo mọi người phải làm gì mà, đừng vội vậy chứ."

Dương Kỳ chỉ về dãy nhà cổ phía xa: "Thấy con phố đó không?

Đó là phố văn hóa phi vật thể của Lan Thanh cũng là lịch trình đầu tiên của ngày hôm nay."

Lan Thanh có thể nổi tiếng với lịch sử và nền văn hóa lâu đời chủ yếu là nhờ chính quyền địa phương coi trọng việc bảo tồn và truyền thừa văn hóa truyền thống.Nhiều năm nay, Lan Thanh vừa gìn giữ các cửa hàng trăm năm, vừa mở thêm cửa hàng mới tạo điều kiện thuận lợi cho việc truyền thừa di sản văn hóa phi vật thể.

Cũng vì thế mà thu hút được đông đảo nghệ nhân tới đây và phát triển con phố này thành một nơi nổi tiếng.

Đưa nơi này thành một điểm tham quan có tiếng của Lan Thanh.Đạo diễn Dương nói: "Từ bây giờ, mọi người sẽ tự do tham quan con phố phi vật thể này.

Trong đó có nhiều xưởng thủ công cho khách du lịch trải nghiệm làm DIY.

Nếu muốn mọi người có thể bắt tay vào làm thử, không thì đi dạo giao lưu với các nghệ nhân, giúp quảng bá nơi này một chút.

Buổi tối chúng ta sẽ tập trung ở đây để đi xem vũ kịch 《 Yến Tiệc Cực Lạc 》."

Vu Hà tròn mắt: "Hôm nay lịch trình thoải mái thế sao?

Chỉ đi dạo với xem kịch thôi à?"

Đạo diễn Dương liếc Vu Hà một cái, ánh mắt như muốn nói: "Độc thân như cậu thì biết gì."

Lâm Nhứ hỏi: "Vậy không phải là hai lịch trình sao?

Lúc nãy trong nhà ăn đạo diễn Dương sao lại nói có người có ba lịch trình?"

Đạo diễn Dương đáp: "Đây là show hẹn hò, khách mời sẽ dùng cả buổi chiều để làm ra đồ thủ công mỹ nghệ, tất nhiên là để tặng cho người trong lòng.

Nếu ai được chọn thì sẽ không cần đi xem vũ kịch nữa.

Trong lúc những khách mời khác xem kịch, người đó phải tự sắp xếp địa điểm hẹn hò.

Sau khi vũ kịch kết thúc thì mời người mình thích ra ngoài trao món quà thủ công mình làm cho họ."

Đạo diễn Dương cười toe toét: "Nói cách khác, người được mời hẹn hò hôm nay sẽ có ba lịch trình - phố văn hóa phi vật thể, xem vũ kịch và buổi hẹn hò lãng mạn~"Nghe vậy, mỗi người một vẻ như đang cân nhắc gì đó.Sắp xuống xe, đạo diễn Dương lại bổ sung thêm: "À, suýt quên.

Để tránh tình trạng tất cả khách mời không đi xem vũ kịch, suất hẹn hò chỉ có hai cái.

Quyền mời hẹn hò sẽ dựa vào chất lượng của tác phẩm thủ công.

Chúng tôi sẽ mời chuyên gia đến để bỏ phiếu."

Giang Ngọc Miểu bất ngờ: "Chuyện quan trọng vậy mà có thể quên được sao!"

Bình luận cũng bắt đầu nhốn nháo:【 Tui còn đang nghĩ, lỡ đâu ai cũng không muốn đi xem vũ kịch thì sao. 】【 Đạo diễn Dương đúng là có nhiều chiêu trò. 】【 Nhưng nếu hai người có suất hẹn hò lại muốn mời nhau thì sao? 】Như thể có thể nhìn thấy bình luận, đạo diễn Dương bổ sung: "Nếu hai người có suất hẹn hò đều muốn mời lẫn nhau thì cũng được.

Còn ai sẽ chủ động đưa ra lời mời thì dựa vào số phiếu của người nào cao hơn."

Dương Kỳ nhìn các khách mời: "Bây giờ là một giờ chiều, cho mọi người năm tiếng.

Sáu giờ, những ai tham gia làm thủ công hãy nộp sản phẩm cho PD.

Kết quả sẽ được PD thông báo.

Sáu giờ rưỡi mọi người tập trung ở đây.

Ai không có mặt ở trên xe, tức là đã có quyền mời hẹn hò."

Đến lúc này Vu Hà mới thật sự hiểu rõ: Lịch trình hôm nay với vài người thì chỉ là chuyến du lịch thoải mái, nhưng với những người khác -Lại là một cuộc chiến tranh giành quyền hẹn hò.
 
《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 61: Người nào sẽ được hẹn hò


So với cảnh người người chen chúc trên phố cổ Vĩnh An, con phố văn hóa phi vật thể này của Lan Thanh lại có phần vắng vẻ hơn.Một là vì thời điểm này còn đang trong giờ ăn trưa.Hai là bởi vì Lan Thanh có quá nhiều danh làm thắng cảnh nổi tiếng, du khách phần lớn đều chọn đến đó để "check-in".

Nhờ vậy mà lượng khách ở đây bị phân tán đi rất nhiều.Thế nhưng với tổ chương trình mà nói, người ít lại càng thuận tiện cho việc quay chụp.Thêm vào đó, lần này cũng là lời mời từ phía chính phủ Lan Thanh.Các chủ cửa hàng phi vật thể đều hiểu đây là cơ hội tốt để quảng bá cho nên rất nhiệt tình phối hợp.Phố văn hóa phi vật thể này đã được quy hoạch chỉnh tề.

Nhà cửa đều là mái ngói xám tường trắng, giản dị mà vững chãi.

Tựa như những người thợ mười năm như một kiên trì gìn giữ văn hóa phi vật thể.Mọi người tản ra hai bên đường, mỗi người đi vào một cửa hàng khác nhau.Đây vốn là yêu cầu của đạo diễn Dương, bởi như vậy mới có thể giới thiệu đến khán giả nhiều dự án phi vật thể hơn.Giang Ngọc Miểu đương nhiên cũng dự tính tham gia một chút.Tuy từ nhỏ đến lớn cậu vốn không giỏi mấy trò thủ công nhưng vẫn muốn thử xem sao.Trước khi tách ra, Ninh Xuân Trì lặng lẽ bóp nhẹ tay Giang Ngọc Miểu, ánh mắt sâu xa nhìn cậu mấy giây tựa như muốn thông qua hành động ấy mà "sạc điện" cho bản thân.

Để có thể chịu đựng nguyên một buổi chiều xa cách.Dĩ nhiên, nếu trong hai người có ai giành được quyền hẹn hò vậy thì phải đợi cho đến khi vở vũ kịch kết thúc.

Tức khoảng gần chín giờ tối, họ mới có thể gặp lại.Giang Ngọc Miểu đi dọc con phố, bên cạnh tuy có PD và người quay phim nhưng họ không được phép nói chuyện với cậu, coi như cậu đang một mình đi dạo.Ngón tay Omega hơi co lại, nhớ đến độ ấm khi Ninh Xuân Trì nắm tay mình đi trên phố cổ.

Trong chốc lát liền cảm thấy khoảnh khắc hiện tại quá đỗi cô đơn.Giang Ngọc Miểu chớp mắt, cố gắng dồn sự chú ý vào những cửa hàng ven đường.Dọc đường đi, cậu thấy nào là điêu khắc son, làm gốm, nặn bột, cắt giấy, đan tre, điêu khắc hạt…

Mỗi cửa hàng cậu đều ghé lại xem thử, mong tìm được một thứ bản thân có thể làm được.Kết quả một tiếng trôi qua tìm thì chẳng ra, ngược lại mở mang không ít tầm mắt.Giang Ngọc Miểu ngồi nghỉ một lát trên ghế dài bên đường, ánh mắt bỗng bị một cửa hàng thu hút.Cậu bước vào trong, thấy trên tủ trưng bày các món thủ công bằng thủy tinh đủ loại hình dáng.Phổ biến nhất là các loài hoa, bươm bướm cùng những con vật nhỏ khéo léo.Có cái còn được làm thành chiếc nhẫn.Dưới ánh sáng chuyên dụng, từng món đều trong suốt lấp lánh, cấu trúc tinh xảo vô cùng.Trong tiệm không có vị khách nào chỉ có chủ tiệm.Thấy gương mặt của Giang Ngọc Miểu, chủ tiệm thoáng sững lại rồi liếc thấy máy quay phía sau cậu, lập tức hiểu ra là tổ chương trình đến liền nhanh nhẹn bước tới tiếp đón.Không cần Giang Ngọc Miểu hỏi, bà đã chủ động giới thiệu còn lấy ra vài món đặc biệt tinh xảo để cho cậu xem.Qua lời bà chủ, Giang Ngọc Miểu biết đây gọi là đèn khò thủy tinh.

Là dự án phi vật thể cấp quốc gia thường được gọi là "thổi thủy tinh".Nói đơn giản là nung chảy que thủy tinh ở nhiệt độ 1300℃, rồi uốn nắn thành các hình dáng khác nhau.Giang Ngọc Miểu hỏi: "Cái này có thể làm DIY không ạ?"

Bà chủ mỉm cười: "Đương nhiên là được."

Bà dẫn cậu vào trong, chỉ cho cậu một tủ kính bên trong chất đầy các sản phẩm kỳ quặc."

Đây là do nhiều du khách làm hỏng, tôi thấy thú vị nên giữ lại.

Chỗ chúng tôi cần dùng đến súng khò còn phải chịu nóng rất dễ bị bỏng, vì thế ít người đến đây để trải nghiệm."

Giang Ngọc Miểu có chút động lòng, cậu đang định thử thì hệ thống đột ngột ngăn cản."

Hệ thống biết ký chủ rất muốn thử nhưng hệ thống vừa kiểm tra, dự án này cần tay luôn kẹp que thủy tinh đặt ngay bên trên ngọn lửa của súng khò.

Dù còn cách một chút, nhưng với 《 Làn da em bé 》hiện giờ của ký chủ chắc chắn sẽ bị bỏng."

Giang Ngọc Miểu: "……"

Cậu còn định năn nỉ thêm thì hệ thống lại nói: "Nếu ký chủ muốn mười đầu ngón tay toàn là vết phồng rộp, thì cứ thử đi.

Hừ!"

Cuối cùng nó còn phát ra một tiếng "Hừ" bằng giọng điện tử!Giang Ngọc Miểu đỡ trán, xem ra hệ thống lại học được cách nói chuyện quái gở ở đâu nữa rồi.Điều kiện không cho phép, cậu đành bỏ qua.Trước khi đi, vẫn luyến tiếc quay lại nhìn tủ trưng bày tràn ngập những tác phẩm thủy tinh tinh xảo.Cậu vốn muốn tự tay làm ra một vầng trăng.Sau khi dạo thêm một lúc, Giang Ngọc Miểu mới quyết định làm quạt tròn bằng tre đan.Thứ này đơn giản dễ bắt tay vào làm lại có thể chọn kiểu quạt và hoa văn mình thích để DIY.Thời gian không còn nhiều, đây là lựa chọn tốt nhất cho cậu lúc này.Khi một người đã toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.Cho dù chiếc quạt tre đan này vốn được coi là khá dễ nhưng đến lúc Giang Ngọc Miểu hoàn thành thì cũng sắp đến sáu giờ rồi.Cậu nhìn thành phẩm trong tay không nhịn được mỉm cười rạng rỡ.Máy quay tiến lại gần quay cận cảnh.Chỉ thấy trên màn hình, bàn tay trắng trẻo cầm chiếc quạt tròn có họa tiết hình con mèo trắng đáng yêu đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng tỏa sáng trên trời.【 Quạt mèo con dễ thương quá! 】【 Đôi tay này cho mị liếm trước nhé. 】【 Liếm liếm liếm. 】【 Mấy người không cần mạng nữa à?

Coi chừng Ninh tổng đó. 】Giang Ngọc Miểu giao quạt cho Tiểu Ngô, cậu nhìn đồng hồ còn năm phút nữa là sáu giờ.Đúng sáu giờ, đạo diễn Dương gửi vị trí nhà hàng vào group chat gọi các khách mời đi ăn tối.Giang Ngọc Miểu ngoan ngoãn đi tới nhà hàng.

Phát hiện chỉ có cậu, Vu Hà và Lâm Nhứ có mặt.Lâm Nhứ hỏi đạo diễn Dương: "Những người khác không đến ăn sao?"

Đạo diễn Dương gật đầu: "Mọi người cứ ăn trước đi.

Mấy người họ có người ở xa cần thời gian di chuyển.

Cho nên họ sẽ đi thẳng đến điểm tập hợp để ăn."

Tính ra thì thời gian rất gấp, ba người cũng chẳng rảnh mà nói chuyện, đều cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.Đạo diễn Dương nhìn họ ăn, cảm thấy bản thân thật sự giống như cư dân mạng đã nói, ngày càng giống như một ông bố lo toan đủ chuyện.Đúng lúc đó, điện thoại hắn nhận được tin nhắn.Mở ra xem là kết quả bình chọn của các chuyên gia do Lý Mính gửi đến.Đạo diễn Dương nhìn kết quả rồi phun ra hai tiếng "phụt phụt".Ba người kia thấy thế thì nhìn nhau, xem ra là đã có kết quả.Không ai báo cho họ, chứng tỏ không ai lọt vào top hai.Vu Hà bất bình: "Cái gương nhỏ tráng men Cảnh Thái Lam của tôi còn không xứng đổi lấy một quyền hẹn hò sao?"

Đạo diễn Dương liếc Vu Hà: "Cậu có đối tượng rung động sao?

Thế mà còn đòi tranh quyền hẹn hò."

Ngoài dự đoán, Vu Hà không cãi lại.

Hắn chỉ liếc đạo diễn Dương một cái kiểu như muốn nói "Anh thì biết cái gì".Thực ra, khi nhận được sản phẩm của Vu Hà, tổ chương trình cũng rất kinh ngạc.Bởi ai cũng nghĩ hôm nay Vu Hà chỉ đi khắp nơi để dạo chơi, không ngờ hắn lại tham gia làm đồ DIY nghiêm túc đến thế.Lý Mính cùng biên kịch còn đang suy đoán có phải bọn họ đã bỏ lỡ tuyến tình cảm nào của Vu Hà hay không.Nào ngờ, Vu Hà chỉ đơn thuần muốn nhân cơ hội này tặng Zion một món quà, coi như bước đầu xây dựng tình bạn.Khi Giang Ngọc Miểu và hai người kia đến điểm tập hợp, chiếc xe buýt đã đỗ sẵn ở đó, trên xe chỉ có Lãnh Hải Việt và Tần Uyên.Mọi người trò chuyện vài câu mới biết, hai người này không tham gia dự án thủ công.Lãnh Hải Việt vì chưa nghĩ ra sẽ làm gì, cũng chẳng có khách mời nào đặc biệt muốn tặng.Hắn thoáng nhìn Dương Kỳ ngồi phía trước rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.Lãnh Hải Việt từ xưa đến nay vốn chẳng coi trọng mấy chuyện này.

Hắn coi bản thân như một vị khách du lịch đang dạo chơi khắp nơi thay vì hẹn hò với các khách mời.Còn Tần Uyên thì mặt đen sì ngồi bên cạnh cửa sổ.Do hắn quá nổi tiếng, các chủ cửa hàng thấy Tần Uyên đi qua đều sáng mắt lên, kéo hắn tới cửa hàng của mình quảng bá.

Sau đó lại kéo dài thời gian không cho hắn rời đi.Có camera quay trực tiếp, Tần ảnh đế không tiện từ chối thẳng, dây dưa một hồi liền gần đến giờ tập hợp cho nên chả làm được món gì.Mọi người nhìn Alpha rồi đồng loạt lộ vẻ đồng cảm.Vu Hà nghe xong thì than: "Ủa sao không ai kéo tôi đi quảng bá vậy?"

Mọi người lại nhìn Vu Hà bằng ánh mắt thương hại.Có điều, hai loại thương hại này rõ ràng không giống nhau.Đạo diễn Dương bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện: "Còn ba phút nữa là đến giờ tập hợp."

Hiện tại vẫn còn ba người chưa về: Ninh Xuân Trì, Mục Vân Chi và An Tri Vãn.Giang Ngọc Miểu lập tức ngồi thẳng, nhìn ra ngoài cửa sổ.Chỉ thấy dòng người qua lại, tuyệt đối không có bóng dáng của ba vị khách mời còn lại.Tim Giang Ngọc Miểu thoáng siết lại, cậu không khỏi nghĩ: Không biết Ninh Xuân Trì thế nào rồi, sao giờ vẫn chưa về hay là bị chủ tiệm giữ lại?

Không lẽ dọc đường gặp phải chuyện gì?Mãi đến khi chỉ còn một phút cuối, từ xa mới xuất hiện một thân hình cao lớn.

Bên cạnh người đó có người quay phim và PD đi theo.Đó là vị khách cuối cùng cần lên xe.Vạt áo khoác màu xám xanh khẽ đung đưa theo gió, hắn từng bước bước lên xe.Vu Hà không nhịn được kêu lên: "Là Mục ca!"

Khách mời cuối cùng chính là Mục Vân Chi.Hai bàn tay Giang Ngọc Miểu vô thức đan chặt vào nhau.Cũng có nghĩa là — Ninh Xuân Trì và An Tri Vãn đã giành được quyền hẹn hò.
 
《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 62: Nơi gần mặt trăng nhất


An Tri Vãn nghe thấy lời của PD, kinh ngạc đến mức vài cọng tóc xoăn cũng dựng đứng cả lên: "Anh nói tôi hạng hai?"

PD gật đầu: "Đúng vậy, cậu giành được quyền mời hẹn hò tối nay."

An Tri Vãn há to miệng, thật sự không ngờ bông hoa móc tay của mình lại có thể đứng thứ hai.Tối qua, khi nhìn thấy chiếc đèn gỗ chạm khắc của Mục Vân Chi, trong đầu cậu thoáng qua rất nhiều hình ảnh.Mục Vân Chi lớn hơn cậu bốn tuổi, khi nhỏ cha mẹ của An Tri Vãn cực kì bận rộn.

Mà hai nhà lại ở gần nhau nên cậu thường xuyên sang nhà Mục Vân Chi ăn cơm ké.Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn coi Mục Vân Chi là người anh trai và là người bạn quan trọng nhất của mình.Chỉ là không ngờ… thì ra đối phương lại mang trong lòng thứ tình cảm như thế.Tình yêu quá sâu sắc khiến An Tri Vãn nhất thời không thể chịu đựng nổi cho nên đã làm ra rất nhiều việc hồ đồ.Nhưng mấy ngày nay, mỗi khi thấy Mục ca ủ rũ như thế mà nguyên nhân lại là vì mình.

An Tri Vãn cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân.Sự xuất hiện của chiếc đèn gỗ chạm khắc càng khiến cậu quyết tâm, không thể tiếp tục trốn tránh Mục Vân Chi nữa.

Chẳng lẽ có thể trốn cả đời sao.Cậu muốn làm Mục ca vui vẻ trở lại.An Tri Vãn lúc đi dạo trên con phố văn hóa phi vật thể đã nhanh chóng xác định được mình sẽ làm gì.

Dù cho dự án đó hoàn toàn không hợp với khí chất của cậu.Đó chính là kỹ thuật móc sợi len được mệnh danh "vũ điệu ngón tay".Lan Thanh có một bậc thầy về móc len đặc biệt giỏi trong việc móc hoa.

Thành phẩm có hình dáng lập thể, sống động như thật.An Tri Vãn may mắn gặp được bậc thầy ấy ngay tại cửa hàng, chính ông đã đích thân dạy cậu cách móc.

Thậm chí vì thời gian gấp gáp còn giúp cậu làm không ít công đoạn phụ.Chú cún nhỏ An Tri Vãn vốn quen với lối sống tự do phóng khoáng, đã bao giờ làm những việc tỉ mỉ như vậy đâu.

Ban đầu việc đâm kim móc vào đâu cũng mất cả nửa ngày, mấy lần còn đâm trúng tay.

May mà có thầy giáo giúp, cuối cùng cũng kịp nộp một bông hồng nhỏ màu xám pha hồng.Lúc này nghe được kết quả, An Tri Vãn cảm thấy nhất định là nhờ thầy giúp đỡ nên mới có tác dụng.

Nếu không thì sao cậu có thể đạt được hạng hai.Mục Vân Chi vừa ngồi lên trên xe thì xe buýt đã bắt đầu lăn bánh.

Bọn họ phải nhanh chóng đi tới trung tâm nghệ thuật Lan Thanh.Chương trình được sắp xếp với thời gian vô cùng gấp gáp.

Vở diễn "Yến tiệc Cực Lạc" bắt đầu lúc bảy giờ hai mươi, bọn họ sáu giờ năm mươi xuất phát từ phố văn hóa phi vật thể, khi đến nơi thì chỉ còn mười phút nữa là tới giờ diễn.Cả nhóm gần như chạy ùa vào trong khán phòng làm khán giả trong phòng livestream đều cười bò.【 Mị lại vào nhầm livestream rồi à?

Đây là chương trình "Cuộc đua kỳ thú" hả? 】【 Cười chết mất, Vu Hà thở dốc quá trời. 】【 Tui không đeo tai nghe nên mẹ tui mới liếc tui một cái aaaa!

Oan quá, tui thật sự không xem mấy thứ kỳ quái kia đâu! 】【 Ủa mị mới vào, sao chỉ có sáu người? 】【 Lầu trên mau đi xem lại livestream buổi chiều đi!

Ninh tổng và bé cún tiểu An giành được quyền mời hẹn hò rồi, giờ chắc đang bận đi chuẩn bị đó! 】【 Huhu Ninh tổng liều mạng quá trời, coi mà cảm động thật sự. 】【 Đúng vậy… cả ảnh và bé cún tiểu An đều không dễ dàng, hạng nhất hạng nhì hoàn toàn xứng đáng. 】Nói chung, vũ kịch thường không cho phép quay phim nhưng lần này chính quyền Lan Thanh đầu tư mạnh vào tuyên truyền.

Vở diễn "Yến tiệc Cực Lạc" tối nay nghiêm ngặt mà nói chính là mở riêng cho chương trình 《 Hộp thư tình yêu 》, nên đương nhiên cũng cho phép tổ chương trình quay lại.Dĩ nhiên, tổ chương trình cũng không quay hết toàn bộ vở kịch, chủ yếu vẫn là quay phản ứng của các khách mời.Đoàn biểu diễn "Yến tiệc Cực Lạc" là đoàn nghệ thuật biểu diễn chuyên nghiệp cấp quốc gia.

Phong thái của các vũ công không cần phải bàn kết hợp cùng với sân khấu được thiết kế kỳ công và cốt truyện kịch tính, nhanh chóng làm khán giả xem đến mê mẩn.Giang Ngọc Miểu lại một lần nữa cảm thán rằng mình tham gia chương trình này đúng là được mở rộng tầm mắt.

Cậu chưa từng xem buổi biểu diễn trực tiếp nào tuyệt vời như thế.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những động tác khó như "cầu nguyện trong mây" và "nhảy nguyên bảo", càng làm Omega kinh ngạc đến mức miệng há thành chữ O.

Giang Ngọc Miểu cảm thấy các vũ công này quả thật biết bay.【 Hahahaha Ngọc Ngọc thật sự quá hiểu cách reaction rồi. 】【 Tui thấy sau khi show hẹn hò kết thúc, cậu ấy có thể đi làm Reaction blogger, phản ứng đáng yêu quá đi mất. 】【 Xem cuốn đến nỗi mị cũng muốn mua vé đi Lan Thanh du lịch ngay lập tức. 】【 Tui cũng thế tui cũng thế! 】Đạo diễn Dương ngồi ở hậu trường nhìn những dòng bình luận này, khuôn mặt tràn đầy sự hài lòng.Có vẻ hiệu quả tuyên truyền rất tốt, lần này coi như có thể báo cáo công tác với lãnh đạo và bên Lan Thanh rồi.Không còn cách nào khác, show hẹn hò của bọn họ hiện tại quá hot.

Bên nào cũng muốn chia một phần, thân là đạo diễn chính bị cuốn vào trong tâm bão, lại còn phải thiết kế đủ kiểu trò chơi làm hắn lo lắng đến mức đường chân tóc ngày càng rộng ra.Mục Vân Chi thoạt nhìn như đang chăm chú dõi theo sân khấu, thưởng thức màn biểu diễn của các vũ công.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vẻ mặt của Alpha chẳng có chút dao động nào, phản ứng cũng cực kỳ bình thản, hoàn toàn không hề hòa mình vào niềm vui nỗi buồn của nhân vật trong câu chuyện.Hắn còn đang nghĩ xem An Tri Vãn sẽ mời ai.Tuy rằng An Tri Vãn không còn trốn tránh hắn nữa nhưng chỉ cần nhớ đến tuần trước An Tri Vãn hết mời Lâm Nhứ xong lại mời Vu Hà.

Hắn liền không mấy tin tưởng rằng lần này mình sẽ được mời.Trước khi show bắt đầu, đạo diễn Dương đã nói rõ người được mời đi hẹn hò sẽ được công bố sau khi vở kịch kết thúc.Mục Vân Chi liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ cách lần xem trước đó có ba phút.Thật sự quá dày vò…Ánh mắt hắn nhìn sang Giang Ngọc Miểu - người đang ngồi bên cạnh, thấy Omega toàn tâm toàn ý tận hưởng buổi biễu diễn.

Dường như hoàn toàn không lo lắng liệu Ninh Xuân Trì có mời mình hay không.Trong khoảnh khắc, Mục Vân Chi thậm chí có chút ghen tỵ.Nếu nói ở chặng trước, Giang Ngọc Miểu còn lo lắng kết quả về việc mình có được Ninh Xuân Trì mời hay không.

Thì ở chặng này, cậu quả thực không bận tâm đến nữa.Ninh Xuân Trì từ đầu đến cuối đều kiên định chọn cậu, làm gì có khả năng không có cảm giác an toàn?Huống hồ, tối qua hai người còn ôm nhau ngủ.

Nếu không chọn cậu thì nam phụ chẳng phải thành tra nam sao!

Hình tượng nhân vật sẽ sụp đổ mất!Giang Ngọc Miểu nhìn sân khấu, trong mắt hiện lên ý cười.

Niềm vui của cậu không chỉ dừng ở việc được xem buổi biểu diễn tuyệt vời này, mà còn là sự mong chờ xem lát nữa Ninh Xuân Trì sẽ hẹn mình đi đâu.Cậu cũng rất tò mò, rốt cuộc Ninh Xuân Trì đã làm món đồ thủ công gì mà có thể giành được quyền mời hẹn hò.Nếu trong lòng không có quá nhiều suy nghĩ, hoàn toàn đắm chìm trong vở kịch thì một tiếng rưỡi sẽ trôi qua rất nhanh.Còn năm phút nữa là đến chín giờ, sáu vị khách mời đã trở lại xe buýt nghe đạo diễn Dương công bố kết quả.Đạo diễn Dương vừa nghe điện thoại xong liền bước lên xe.Đã khá muộn, hắn cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp nói: "Ninh Xuân Trì mời Giang Ngọc Miểu, An Tri Vãn mời Mục Vân Chi."

Kết quả này nằm trong dự đoán của mọi người.Chỉ có Mục Vân Chi khẽ thở ra một hơi, cả người hoàn toàn thả lỏng.Đạo diễn Dương quay sang hai người họ: "Bây giờ mời cả hai xuống xe, tổ chương trình sẽ cử xe riêng đến đưa hai người đi đến địa điểm hẹn hò."

Khi hai người xuống xe, Vu Hà còn hô lên một tiếng: "Chúc hai người có một buổi hẹn hò tốt đẹp!"

Khuôn mặt Giang Ngọc Miểu lập tức ửng hồng, ngượng ngùng gật đầu với Vu Hà.Mục Vân Chi cũng cười một cái, đây là nụ cười chân thành đầu tiên của hắn trong buổi tối nay.Hai chiếc xe RV của tổ chương trình đã đỗ sẵn bên cạnh xe buýt, chỉ chờ nhân vật chính của buổi hẹn tối nay lên xe.Tháp ngắm cảnh Thương Lâm tọa lạc ở phía đông Lan Thanh, là một tòa tháp cao hàng trăm mét, cũng là công trình cao nhất ở Lan Thanh.Mỗi khi đêm xuống, tầng tầng lớp lớp ánh đèn sáng rực.

Ánh sáng xanh tím vẽ nên những đường nét rực rỡ, làm tòa tháp càng thêm nổi bật như một lối đi lấp lánh xuyên thẳng lên bầu trời.

Góp phần làm cảnh đêm ở Lan Thanh thêm phần phồn hoa.Ninh Xuân Trì đứng trên tầng cao nhất của tháp ngắm cảnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.Hắn muốn đứng ở nơi gần mặt trăng nhất, trao món quà trong tay cho Tiểu Bồ Đào.
 
《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 63: Vầng trăng và chùm nho


Giang Ngọc Miểu xuống xe ở một nơi cách trung tâm nghệ thuật vũ kịch không xa, đi xe tầm mười phút là đến.Cậu ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao sừng sững trước mắt, không kìm được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.Ban ngày khi đi ngang qua tòa tháp này, cậu chỉ thấy nó mang vẻ cổ kính thanh nhã nhưng giờ đây vào ban đêm khi ánh đèn sáng lên.

Nơi đây hiện ra với vẻ đẹp nguy nga hùng vĩ.Lúc quay phim quảng bá, An Tri Vãn và Lãnh Hải Việt được phân công đến đây.

Theo lời bọn họ, đứng trên tòa tháp này có thể phóng tầm nhìn đi rất xa, hơn nữa cách bố trí bên trong tòa tháp cũng rất tinh xảo.Giang Ngọc Miểu chậm rãi bước vào, quả nhiên giống như hai người họ đã nói.

Bên trong hiển nhiên đã được tu sửa kỹ lưỡng, trang trí lộng lẫy.Có lẽ vì hôm nay là ngày thường cho nên khách du lịch chỉ có lác đác vài ba nhóm, không được tính là nhiều.Tiểu Ngô nhìn điện thoại rồi nói: "Thầy Giang, Ninh tổng đang đợi thầy ở trên tầng cao nhất."

Đúng lúc nhân viên tổ chương trình cũng đang đứng chờ ở tầng một, Giang Ngọc Miểu liền theo nhân viên đi lên.

Mỗi lần lên thêm một tầng, tim cậu lại như đập nhanh hơn một nhịp.Có lẽ vì phía trước là bất ngờ chưa biết, cũng có lẽ vì đã mấy tiếng không gặp Ninh Xuân Trì.Có chút nhớ anh rồi.Không hổ danh là tháp ngắm cảnh, chỉ nhìn số tầng hiển thị trên thang máy thôi cũng đủ khiến Giang Ngọc Miểu cảm thấy kinh hoàng.

Đến khi lên đến đỉnh tháp, cậu chưa vội bước vào sân thượng mà trước tiên dùng camera trước của điện thoại để xác nhận lại hình tượng của mình.【 Quả nhiên cứ gặp Ninh tổng là Ngọc Ngọc lại chú ý đến hình tượng cá nhân ngay. 】【 Đương nhiên rồi, dù sao cũng đang đi gặp chồng, ẻm phải chú ý hơn gặp người khác là đúng rồi. 】【 Hôm nay Ngọc Ngọc mặc sơ mi trắng trông rất trong sáng đáng yêu, nhìn mà muốn hôn một cái. 】Giang Ngọc Miểu hít sâu một hơi, sải bước đi vào sân thượng rộng lớn.Sân thượng vô cùng thoáng đãng, tầm nhìn bao quát toàn bộ thị trấn Lan Thanh.

Ngọn gió đêm dịu dàng khẽ lướt qua vạt áo mang đến sự thoải mái khó tả.Nếu không phải vì hôm nay là ngày thường thì e rằng lượng du khách tới nơi này còn đông nữa.Nhưng bất kể có bao nhiêu khách du lịch, Giang Ngọc Miểu vẫn luôn có thể vừa nhìn đã nhận ra Alpha của mình.Ninh Xuân Trì đứng phía trong gần lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.Hắn thế mà còn thay một bộ quần áo khác.Dáng người Alpha cao ráo thẳng tắp, mặc một bộ vest đen kiểu thường ngày dáng cắt rộng rãi hơn so với vest công sở, chất liệu cao cấp toát lên vẻ trầm tĩnh mà lại quý phái.

Nổi bật nhất trên người là chiếc thắt lưng Hermes ánh bạc.Tựa như cảm nhận được điều gì, Ninh Xuân Trì quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp nhìn về Giang Ngọc Miểu - người đang chen qua đám đông để đi về phía mình.Trong khoảnh khắc đó, Giang Ngọc Miểu như nghe thấy cả nhịp tim đang đập nhanh của mình.Ninh Xuân Trì chỉ cần đứng yên ở đó chẳng cần làm gì, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm nhìn cậu, cũng đã làm trái tim Omega rung động không thôi.Giang Ngọc Miểu vô thức tăng tốc, đến cuối cùng còn chạy vài bước nhỏ rồi bất chợt khựng lại khi cách Ninh Xuân Trì chừng ba bốn mét.Hai người cứ thế nhìn nhau, cho đến khi khóe môi Ninh Xuân Trì khẽ cong, cánh tay mở rộng dang sẵn về phía Giang Ngọc Miểu.Bàn tay Giang Ngọc Miểu chợt siết lại rồi nhanh chóng buông ra, sau đó cậu nhắm mắt lao thẳng vào lồng ngực của nam phụ.【 Ôi má ơi, mới nãy hai người họ nhìn nhau thôi mà tui còn không dám thở mạnh, sợ quấy rầy bọn họ! 】【 Hai người này đang yêu, nhất định là đang yêu. 】【 Cảm ơn đã nhét cơm chó, mị đã ngất vì độ ngọt của cp này rồi. 】【 Ninh tổng ôm eo vợ ảnh chặt quá trời! 】Giang Ngọc Miểu cảm nhận được bàn tay to lớn đang xoa dọc sống lưng của mình, rồi ấn nhẹ một cái làm cả hai dán sát vào nhau hơn.Nếu không phải vì người quay phim đã kịp thời chạy đến, còn đi vòng quanh hai người để quay cận cảnh thì chắc hẳn Ninh Xuân Trì sẽ ôm lâu hơn nữa.Giang Ngọc Miểu cũng nhận ra động tác của người quay phim, quay cảnh này chẳng khác gì một bộ phim tình cảm.

Mặt Omega đỏ đến mức mắt thường cũng nhận ra.Sau khi buông người trong lòng ra, Ninh Xuân Trì trước tiên vẫn nhìn chăm chú Omega một hồi.

Làm Giang Ngọc Miểu phải mở miệng nhắc khẽ."

Ninh tổng, được anh mời đến đây để hẹn hò.

Em thật sự, thật sự rất vui."

Nghe cách gọi ấy, đáy mắt Ninh Xuân Trì thoáng hiện lên ý trêu chọc.

Tiểu Bồ Đào lại đang diễn trò cho mọi người xem, rõ ràng vừa rồi họ còn ôm nhau trước mặt bao người.Giờ chắc chẳng còn ai nghĩ bọn họ không phải một đôi.Ninh Xuân Trì nghiêng người, kéo Giang Ngọc Miểu đến bên lan can: "Ở đây tầm nhìn rộng, có thể thấy được toàn bộ thị trấn Lan Thanh."

Giang Ngọc Miểu theo lời Alpha nhìn ra ngoài lan can.

Ánh sáng lấp lánh từ hàng ngàn ngọn đèn trên những tòa nhà bên dưới hợp thành từng dải ngân hà, kết hợp với mái nhà cong vút.

Sự giao thoa giữa nét cổ kính và hiện đại làm những kiến trúc này như được thổi bừng sức sống mới.

Trên bầu trời là muôn vàn ngôi sao đang vây quanh vầng trăng sáng tỏ cùng nhau tô điểm cho bầu trời đêm tuyệt đẹp.Ánh sao soi chiếu vào mắt Giang Ngọc Miểu làm đôi mắt cậu sáng rực, miệng Omega lẩm bẩm: "Đẹp quá, thật sự quá đẹp, tầm nhìn ở đây tuyệt ghê."

Tựa như trời đất gần ngay trước mắt, tựa như vầng trăng kia... chỉ cần với tay là có thể chạm đến.Ninh Xuân Trì kiên nhẫn chờ cậu ngắm xong khung cảnh tuyệt đẹp này, thấy thời gian đã đến hắn mới mở miệng: "Em thích nơi này không?"

Ánh mắt Giang Ngọc Miểu rời khỏi cảnh đêm tuyệt đẹp, trở về trên gương mặt của Ninh Xuân Trì.

Đôi mắt Omega sáng long lanh kết hợp với giọng nói trong trẻo: "Thích ạ!

Cảnh đêm đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên em được thấy đó!"

Ninh Xuân Trì mỉm cười: "Em thích là được."

Nói rồi, Alpha nâng tay trái lên, bàn tay nắm chặt che khuất đồ vật ở bên trong.Ninh Xuân Trì nói: "Tôi hy vọng em sẽ thích cảnh ở đây, nhưng càng hy vọng em sẽ thích thứ trong tay tôi."

Giang Ngọc Miểu hiểu ngay Alpha định tặng món đồ thủ công làm buổi chiều cho mình.

Cậu đứng thẳng dậy, cả gương mặt tràn ngập sự mong đợi không thể che giấu, ánh mắt nhìn vào bàn tay của nam phụ.Bàn tay ấy chậm rãi mở ra và món quà ấy cũng dần xuất hiện.Con ngươi Giang Ngọc Miểu lập tức co lại, khóe môi vốn đang cong cũng rũ xuống nếu nhìn kỹ còn thấy môi dưới của cậu hơi run.Trong lòng bàn tay Ninh Xuân Trì là một món đồ thủy tinh nhỏ nhắn trong suốt, đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng trên bầu trời.Đó là một vầng trăng bạc lẽ ra phải đang ở trên bầu trời đơn độc, lạnh lẽo.

Nhưng ở đầu nhọn phía trên của mặt trăng, lại treo một chùm nho tím nhỏ nhắn.Ninh Xuân Trì nhìn món đồ thủ công trong tay rồi nói: "Thời gian tổ chương trình cho quá ít, nếu không tôi còn có thể làm đẹp hơn.

Chùm nho này có hơi ít quả."

Nói xong, Ninh Xuân Trì khựng lại bởi vì hắn phát hiện Giang Ngọc Miểu yên lặng quá mức.Ngẩng đầu lên nhìn, tim Ninh Xuân Trì bỗng ngừng một nhịp.Đôi mắt Giang Ngọc Miểu vừa mới nãy còn có ý cười, nay đã ngập tràn nước mắt, từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy xuống trên gò má trắng trẻo của Omega.Tiểu Bồ Đào bình thường có gặp chuyện gì cũng sẽ cố kìm nén, chưa từng khóc trước mặt hắn.

Dáng vẻ ấy vừa mong manh vừa cứng cỏi.Lần duy nhất ở rạp chiếu phim khu suối nước nóng, hắn vô tình trêu Omega đến sắp khóc.

Nhưng khi đó cũng chỉ thấy hai mắt cậu ửng đỏ và vành mắt hơi ươn ướt.Đây là lần đầu tiên Ninh Xuân Trì đối diện trực tiếp với nước mắt của Giang Ngọc Miểu.Giang Ngọc Miểu nhìn chằm chằm vào bàn tay của Alpha, cho dù đôi mắt đã nhòa đi vì khóc quá nhiều.Đáng lẽ đây phải là một bàn tay thon dài sạch sẽ nhưng lúc này ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay ấy đã nổi hai vết bỏng phồng rộp, vài ngón khác thì có một lớp chai mỏng màu trắng.

Chỉ có lòng bàn tay là nguyên vẹn, lặng lẽ nâng món đồ thủy tinh kết hợp giữa mặt trăng và chùm nho nhỏ.Giang Ngọc Miểu biết, món đồ này được làm ở cửa hàng thủy tinh buổi chiều cậu mới tham quan.

Chính cái hạng mục mà hệ thống đã nhắc dễ bị bỏng, bảo cậu đừng làm.Vậy mà Ninh Xuân Trì lại đến đó để làm, còn làm ra thành phẩm đẹp như thế này.Giang Ngọc Miểu nhớ đến tủ kính bày đầy những món thủy tinh thất bại mà bà chủ tiệm đã cho mình xem.

Cậu không dám tưởng tượng Ninh Xuân Trì đã thất bại bao nhiêu lần mới có thể thành công được như thế này.Nhìn dáng vẻ im lặng rơi lệ của Giang Ngọc Miểu, Ninh Xuân Trì bỗng muốn dùng bàn tay còn lại đặt lên ngực trái của mình xoa một hồi.Bởi vì trái tim của hắn đang co thắt từng hồi.Đây chính là cảm giác đau lòng sao?

Khó chịu quá.Giờ khắc này, hắn chẳng muốn suy nghĩ gì khác nữa.

Chỉ muốn điên cuồng hôn lên những giọt lệ của người trước mặt.

Tại sao nhìn Omega khóc mà hắn lại đau lòng thế này.
 
《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 64: Đãi ngộ VIP của Ninh tổng


【 Nhìn thấy Ngọc Ngọc khóc mà tim tui cũng sắp vỡ theo luôn.】【 Má ơi, tay của Ninh tổng thật sự không cần đến bệnh viện để xử lý vết thương hả? 】【 Huhu, giờ mị mới hiểu tại sao mọi người nói Ninh tổng liều mạng như vậy! 】【 Tui từng làm đồ thủy tinh kiểu này rồi, tay nhất định phải vững bởi vì nhiệt độ ở đó nóng cực kì.

Hơn nữa còn phải chăm chú nhìn vào ngọn lửa một lúc lâu, nên phải đeo kính bảo hộ chuyên dụng trong suốt quá trình.

Những cửa tiệm như vậy luôn có sẵn thuốc trị bỏng, chắc Ninh tổng đã bôi thuốc rồi. 】【 Chiều nay xem livestream của Ninh tổng, ảnh thất bại rất nhiều lần đến nỗi bà chủ tiệm còn không nỡ nhìn định làm giúp nhưng đều bị ảnh từ chối.

Ninh tổng nói nhất định phải tự tay làm ra chùm nho tặng cho Ngọc Ngọc. 】【 Vết phồng rộp nghiêm trọng nhất chính là do vô tình chạm vào quả nho thủy tinh vừa mới nung xong mà bị bỏng. 】【 Thật ra nếu làm từ từ, cẩn thận hơn xíu thì sẽ không đến nỗi như Ninh tổng cùng lắm là nổi một lớp da trắng mà thôi.

Nhưng anh ấy thật sự muốn làm tốt nhất có thể, lại là người mới nên phải làm đi làm lại rất nhiều lần.

Thành ra mới bị bỏng nặng đến mức này. 】【 Bé thật sự khóc chết mất! 】【 Vừa rồi ánh mắt Ninh tổng nhìn Ngọc Ngọc thật sự rất giống như muốn hôn cậu ấy!!! 】---Ninh Xuân Trì cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn không dám hôn Omega ngay lúc này.Thậm chí hắn bỗng nhiên cứng người như một con thú bị giam cầm bởi chiếc lồng được làm bằng nước mắt.

Toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào những giọt lệ đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia.Cuối cùng, Ninh Xuân Trì giơ bàn tay mình lên lau đi từng giọt nước mắt của người đối diện.Giang Ngọc Miểu khóc đến hai vai cũng run cả lên, cậu cắn môi dưới để không phát ra tiếng.Cậu không muốn khóc thành thế này.

Giang Ngọc Miểu vốn là người luôn giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc.

Cậu không muốn để Ninh Xuân Trì nhìn thấy mình khóc một cách thảm hại như vậy.

Nhưng lần này cậu thật sự nhịn không được.Không phải chỉ vì món quà tinh xảo kia mà còn vì bàn tay ấy.

Bàn tay bị bỏng nặng vì muốn làm ra món quà tặng cho cậu.Ninh Xuân Trì bỗng thở dài: "Dọa em rồi à?

Lẽ ra tối nay tôi nên đeo găng tay."

Ban đầu hắn thật sự muốn đeo găng để giấu vết thương đi nhưng bác sĩ và đạo diễn Dương nhất quyết không cho, sợ bị nhiễm trùng.Dương Kỳ thậm chí còn uy hiếp: "Nếu cậu cứ bướng bỉnh làm theo ý mình mà để lại sẹo thì Giang Ngọc Miểu sẽ không thích cậu nữa đâu."

Ninh Xuân Trì: "......"

Hắn vốn chẳng lo lắng gì đến vết thương hết chỉ cần bôi thuốc thì kiểu gì chả khỏi.

Quan trọng là mang đến cho tiểu Bồ Đào một bất ngờ.

Không ngờ lại làm người ta khóc nhiều đến vậy.Giang Ngọc Miểu lắc đầu, cậu không nói được gì chỉ đưa tay ra, ngón tay run run vòng qua vết thương khẽ chạm vào ngón tay của Alpha.Ánh mắt Ninh Xuân Trì thoáng ngưng lại, hắn biết tiểu Bồ Đào đang đau lòng.Giang Ngọc Miểu hít mũi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Còn tay kia của anh thì sao?"

Ninh Xuân Trì khựng lại một chút, hắn thật sự không dám để Omega nhìn thấy bàn tay còn lại.Ninh Xuân Trì lái sang chuyện khác: "Tôi không sao đã bôi thuốc rồi, mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi.

Món quà này thế nào?

Em có thích không?"

Đôi mắt đỏ hoe của Giang Ngọc Miểu nhìn Ninh Xuân Trì vài giây.

Sau đó cúi đầu, khẽ nâng "vầng trăng và chùm nho" từ lòng bàn tay Alpha lên.Cậu nói: "Đây là món quà quý giá nhất em từng nhận."

Trái tim đang treo lơ lửng của Ninh Xuân Trì cuối cùng cũng hạ xuống, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười dịu dàng.Hắn mang theo tiểu Bồ Đào.

Tiểu Bồ Đào lại mang theo "vầng trăng và chùm nho" ấy cùng nhau đi về khách sạn.---Đạo diễn Dương ở sau màn hình giám sát lau nước mắt.

Bên cạnh hắn là nhà sản xuất Lý Mính - người cũng đã dùng hết một bịch khăn giấy.Đạo diễn Dương nói: "Hết giấy rồi, lấy thêm ít đi."

Lý Mính liếc người bên cạnh một cái: "Không có tay à?

Không thấy chị còn đang khóc sao."

Đạo diễn Dương cười gượng, lại nhờ một nhân viên khác lấy giúp.

Hắn thật sự không thể rời mắt khỏi cảnh quay trên màn hình.Lý Mính lau nước mắt xong rồi nói: "Dù cậu có muốn giúp bọn họ che giấu đến cỡ nào, thì khán giả vẫn là người hiểu rõ nhất.

Xem ra không thể giấu được nữa đâu."

Đạo diễn Dương đáp: "Tôi biết.

Thế nên bây giờ tôi cũng chẳng bảo họ phải kiềm chế cảm xúc của mình nữa."

Lý Mính nói: "Có lẽ chương trình hẹn hò của chúng ta mùa này vốn không thể đi theo motip của mấy mùa cũ.

Đêm tỏ tình đúng là nghi thức lớn nhất nhưng nó không nên trở thành thứ ràng buộc tình cảm của những người luôn hướng về nhau."

Đạo diễn Dương cũng lau nước mắt rồi "Ừ" một tiếng.Kệ mấy cái drama chương trình hay thị hiếu khán giả gì đó.

Hắn chỉ muốn làm "trợ công tốt nhất".Hai người này muốn nắm tay thì cứ nắm, muốn ôm thì cứ ôm.Không quản nổi, mà cũng chẳng muốn quản nữa.-------Khi Giang Ngọc Miểu và Ninh Xuân Trì trở về khách sạn đã là mười một giờ.

Cũng giống như lần trước bọn họ xem xong show lễ hội ánh sáng rồi quay về nhà nhỏ.Điểm khác biệt chính là, lần trước khi kết thúc show lễ hội ánh sáng Giang Ngọc Miểu xấu hổ muốn chết.

Trong đầu toàn là chuyện mình bị Ninh Xuân Trì hôn.Còn lần này, trong lòng lại đầy ắp niềm vui và nỗi xót xa.Giang Ngọc Miểu hỏi: "Thật sự không cần băng bó ạ?"

Ninh Xuân Trì nói: "Không cần, không nghiêm trọng đâu."

Thấy Giang Ngọc Miểu vẫn lo lắng không yên, Ninh Xuân Trì bật cười nói thêm: "Nếu em đã lo đến thế, vậy sau này chuyện bôi thuốc giao hết cho em."

Giang Ngọc Miểu gật đầu đồng ý, mặt mũi nghiêm túc như thể được giao một trọng trách to lớn.

Làm ý cười trên môi Ninh Xuân Trì càng sâu thêm.Rồi Omega giống như chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng hỏi: "Có phải không được chạm vào nước không, vậy anh tắm kiểu gì?"

Ninh Xuân Trì vốn định nói bác sĩ có cho băng dán chống nước, nhưng nghĩ một hồi lại nảy ra ý xấu muốn trêu chọc Omega của mình.Hắn nói: "Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó, phòng tắm có bồn tắm nên không sao, chỉ là lúc gội đầu thì......"

Giang Ngọc Miểu lập tức nói: "Em làm cho!

Em giúp anh gội đầu!"

Ninh Xuân Trì suýt không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Hắn hắng giọng kìm lại rồi nghiêm túc nói: "Vậy làm phiền tiểu Bồ Đào rồi."

Nghe thấy cách gọi này, đôi mắt Giang Ngọc Miểu không đỏ nữa mà thay vào đó là cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên.Cậu lắp bắp: "Muộn rồi, chúng ta, chúng ta mau đi tắm thôi!"

Nói xong lại thấy không ổn, cậu vội sửa lại: "Ý em là, mau giúp anh gội đầu."

Ninh Xuân Trì thật sự không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.Hết cách rồi, tiểu Bồ Đào nhà hắn quá đáng yêu.

Thật sự làm người ta chỉ muốn trêu chọc mãi thôi.Trêu cả đời cũng không chán.Ninh Xuân Trì nhìn nét mặt của Omega, biết nếu còn cười nữa thì e rằng dịch vụ gội đầu VIP này sẽ không còn nữa, cho nên nhanh chóng thu nụ cười lại: "Đi thôi."

---Ánh đèn ấm áp trong phòng tắm chiếu lên hai người nhưng lại chẳng có chút không khí mờ ám nào ở đây cả.Là khách sạn cao cấp, bồn tắm ở Vân Hà Cư lớn hơn nhiều so với khách sạn bình thường.Lúc này, Ninh Xuân Trì ngồi trong nước.

Để tránh hai bàn tay chạm phải nước, hắn giơ cả hai tay lên.

Trên đầu toàn là bọt xà bông, hoàn toàn mất đi khí thế tổng tài uy nghiêm của thường ngày.Giang Ngọc Miểu ngồi trên ghế nhỏ ở phía sau, mười ngón thon dài xuyên qua mái tóc của Ninh Xuân Trì, nghiêm túc mát-xa da đầu cho Alpha suốt mười phút.Ninh Xuân Trì: "......

Tôi nghĩ có thể xối nước rồi."

Vành mắt Giang Ngọc Miểu hơi đỏ nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.

Cậu khẽ "Ừ" một tiếng rồi mới xối sạch bọt xà bông trên tóc Alpha.Trong lòng cậu vừa cảm động vừa đau lòng, bởi vì lúc này Ninh Xuân Trì mới để cậu nhìn thấy bàn tay phải của hắn.

Vết thương cũng nặng y chang bàn tay trái.Dịch vụ gội đầu kết thúc, Giang Ngọc Miểu vẫn chưa rời đi.Cậu hỏi: "Thế còn người anh... tắm kiểu gì?"

Hơi thở của Ninh Xuân Trì khựng lại trong chốc lát rồi đáp: "Hôm nay tạm ngâm vậy thôi, ngày mai mượn băng chống nước."

Giang Ngọc Miểu chậm rãi nói: "Có cần em giúp anh xoa sữa tắm không?"

Ninh Xuân Trì: "......"

Tha cho hắn đi.Ninh Xuân Trì nhắm mắt giọng khàn khàn hỏi: "Đêm nay em còn muốn ngủ không?"

Câu này lập tức dọa chú thỏ nhỏ.

Giang Ngọc Miểu chẳng biết đã tưởng tượng ra cảnh gì, khuôn mặt nghiêm túc trong nháy mắt biến thành hồ nước xuân tình.

Cậu đỏ mặt sau đó hoảng loạn chạy đi mất.Ninh Xuân Trì bật cười.Tiểu Bồ Đào vẫn y như vậy.

Có tâm mà không có gan, hễ bị dọa là chạy ngay lập tức.
 
《Đm/Edit》Xuyên Vào Luyến Tổng Tu La Tràng Yêu Đương Với Nam Phụ
Chương 65: Hôm nay không lạnh nữa à?


Đợi hai người tắm rửa xong thì đã qua mười hai giờ.Giang Ngọc Miểu lần này không hề do dự mà thay bộ đồ ngủ in hình quả nho.

Cậu nằm sấp trên giường trong tay là "vầng trăng và chùm nho" mà Ninh Xuân Trì làm cho mình, vui vẻ lật tới lật lui để ngắm nghía.Vì được làm từ chất liệu thủy tinh, sắc tím của quả nho không được đậm như ngoài đời thực.

Mà là một màu tím nhạt trong suốt, chùm nho nhỏ xinh treo ở đầu vầng trăng.

Lập tức làm dịu bớt vẻ lạnh lùng cô độc của vầng trăng.Giang Ngọc Miểu vừa nhìn vừa cẩn thận dùng tay chạm chỗ này rồi chọc chỗ kia, trong mắt cậu toàn là sự trân quý.Ninh Xuân Trì tựa vào đầu giường, nét mặt đặc biệt ôn nhu.Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn dáng vẻ Giang Ngọc Miểu nâng niu món quà đó trong tay không nỡ buông ra.Ninh Xuân Trì nghĩ, dùng chút thương tích này để đổi lấy sự thương xót và yêu thích của tiểu Bồ Đào, đúng là đáng giá.Ý nghĩ ấy kéo dài cho đến khi Giang Ngọc Miểu thậm chí muốn ôm "vầng trăng và chùm nho" ấy đi ngủ.Giang Ngọc Miểu thật sự không nỡ đặt xuống nhưng món đồ thủy tinh này lại rất dễ vỡ.

Dù cậu rất tự tin vào tư thế ngủ của mình sẽ không lăn lộn lung tung nhưng vẫn sợ vô tình làm nó rơi xuống đất.Cậu cầm món quà trong tay do dự một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt nó ở bên chiếc gối của mình.Sau khi đặt xong, Omega mới nhớ ra phải nhìn xem Ninh Xuân Trì đang làm gì.Vừa nhìn liền phát hiện Ninh Xuân Trì hiếm khi mang vẻ mặt trầm lặng khó đoán mà nhìn chằm chằm vào cậu.Giang Ngọc Miểu: ???Vừa rồi chẳng phải tâm trạng của Alpha vẫn rất tốt đó sao?

Sao cậu mới ngắm vầng trăng và chùm nho một lúc mà Ninh Xuân Trì đã thay đổi sắc mặt rồi?Ninh Xuân Trì nghĩ, bản thân làm thứ này là để tạo bất ngờ cho Giang Ngọc Miểu.

Nhìn tiểu Bồ Đào nâng niu ngắm nhìn nửa ngày, chứng tỏ cậu rất trân trọng món quà này, hắn đương nhiên là rất vui.Nhưng, tại sao còn muốn ôm nó đi ngủ nữa?

Hắn sống sờ sờ ở đây chẳng lẽ còn không bằng cái món đồ thủy tinh lạnh lẽo đó?Giang Ngọc Miểu ngồi dậy kéo chăn lên người, cậu cũng tựa vào đầu giường giống Ninh Xuân Trì rồi khẽ nói: "Cảm ơn anh.

Buổi chiều em thật ra cũng ghé qua tiệm thủy tinh này còn vào dạo một vòng.

Khi đó em thật sự rất thích, vốn cũng muốn thử nhưng vì sợ bị phỏng nên không làm."

Cậu sẽ không đem lý do này đổ cho hệ thống, không làm tức là không làm.

Ở điểm này, cậu không quyết đoán bằng Ninh Xuân Trì.Điều này càng làm trái tim Giang Ngọc Miểu thêm chua xót, vì cậu chưa từng nghĩ sẽ có người vì làm cho mình vui mà không ngại bị thương.Trong mắt Giang Ngọc Miểu, Ninh Xuân Trì là một người rất giỏi chuyện gì cũng biết làm.

Vì thế nhìn Alpha có vẻ không hứng thú lắm đối với mọi thứ xung quanh.Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được chấp niệm của Ninh Xuân Trì sâu đậm đến thế nào.Vậy nên, cậu cũng phải đáp lại gấp trăm ngàn lần.Giang Ngọc Miểu quyết định bắt đầu từ việc chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho Ninh Xuân Trì, khi bàn tay của Alpha còn bất tiện.Ninh Xuân Trì không biết Giang Ngọc Miểu nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe xong chỉ nói: "May mà em không làm, da em mỏng như vậy làm cái này chắc chắn sẽ bị phỏng nghiêm trọng hơn cả tôi."

Lời này làm Giang Ngọc Miểu nhớ tới phần thưởng 《 Làn da mịn màng như em bé 》của mình.

Cậu lập tức nghẹn lại không biết phải trả lời thế nào.Suy nghĩ hồi lâu, cậu nặn ra một câu: "Ca ca, ngủ thôi!

Ngủ ngon ạ!"

Ninh Xuân Trì: "......"

Khó khăn lắm mới đợi đến khi tiểu Bồ Đào ngắm xong món quà đó, mới cùng hắn trò chuyện được vài câu đã muốn đi ngủ rồi?

Hơn nữa còn không ngủ chung với hắn?Ninh Xuân Trì nhìn Giang Ngọc Miểu đã nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu.

Hắn im lặng một lát vẫn không cam tâm mà hỏi: "Hôm nay không lạnh nữa à?"

Động tác cuộn chăn của Giang Ngọc Miểu khựng lại một chút, giọng nói ngập ngừng đáp lại: "Hôm nay nhiệt độ cao, không lạnh ạ."

Cả căn phòng yên tĩnh, Ninh Xuân Trì nhìn Giang Ngọc Miểu đã quấn thành con tằm cũng đành từ bỏ ý định ôm tiểu Bồ Đào đi ngủ.

Hắn điều chỉnh tư thế nằm rồi nhắm mắt lại.Đêm đã khuya, thị trấn Lan Thanh cuối cùng cũng chìm trong yên tĩnh.Ninh Xuân Trì vốn là một người khó ngủ, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng đủ đánh thức hắn.Lần trước trong chương trình bị đánh thức là do nhân viên ngoài cửa đưa thư, lần này là... tiếng nức nở của Giang Ngọc Miểu.Dù rất nhỏ và chỉ thoáng qua nhưng hắn vẫn tỉnh dậy.Ninh Xuân Trì mở mắt quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Phát hiện Giang Ngọc Miểu vẫn cuộn chặt như trước, chỉ là cậu nằm quay lưng về phía hắn.Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt ra mờ mờ qua lớp chăn.Tim Ninh Xuân Trì chợt thắt lại.Tiểu Bồ Đào chưa ngủ, giờ này còn đang xem điện thoại đã thế còn đến khóc đến mức này, chẳng lẽ là...

đang coi lại buổi livestream buổi chiều của hắn?Giang Ngọc Miểu đương nhiên không phải không hiểu ẩn ý trong câu nói của Ninh Xuân Trì trước khi đi ngủ.

Cậu cũng muốn giống như tối qua nhưng cậu còn việc cần phải làm, nằm cùng giường với Alpha thì có chút bất tiện.Cậu muốn xem rốt cuộc Ninh Xuân Trì đã làm ra món quà này như thế nào.Thấy Ninh Xuân Trì ngủ say, Giang Ngọc Miểu lén lấy điện thoại ra, đeo tai nghe vào rồi mở phần livestream của Ninh Xuân Trì.

Bắt đầu từ lúc bọn họ tách nhau ra ở phố văn hóa phi vật thể.Cảnh tượng trước mắt làm Giang Ngọc Miểu không kìm được đưa tay che lấy miệng.Cậu không ngờ Ninh Xuân Trì lại đứng ở góc đường nhìn mình đi vào cửa tiệm thủy tinh!Hơn nữa, Alpha vẫn luôn đứng ở đó, mãi cho đến khi thấy cậu tiếc nuối đi ra khỏi tiệm.

Hắn đợi cậu đi xa rồi mới bước vào trong.Sau đó là cảnh bà chủ dạy Ninh Xuân Trì làm thủy tinh, từ cách chọn que thủy tinh, sử dụng đủ loại dụng cụ.

Ví dụ sau khi thủy tinh được nung mềm thì làm sao để cắt gọt, làm sao dùng kìm thay đổi hình dáng, dùng nhíp kẹp bỏ phần thủy tinh thừa...Ninh Xuân Trì học rất nghiêm túc, bắt tay vào làm cũng nhanh khiến bà chủ tiệm cũng phải kinh ngạc.Nhưng dù học nhanh thế nào Alpha vẫn chỉ là người mới.

Mà đây lại là kỹ thuật phi vật thể có độ khó và độ nguy hiểm cao, khó tránh khỏi có những lúc lúng túng vụng về.Giang Ngọc Miểu nhìn thấy Ninh Xuân Trì vì muốn làm ra một trái nho căng tròn trong suốt mà thất bại hết lần này đến lần khác.

Hoặc có thể nói, kỳ thực đã thành công rồi chỉ là hắn không vừa ý.Bà chủ tiệm cũng không đành lòng vì để làm ra một chùm nho phải có rất nhiều quả, bà định giúp làm vài cái.Nhưng Ninh Xuân Trì lại nói: "Cảm ơn nhưng không cần đâu.

Cái này tôi nhất định phải tự tay làm."

Alpha còn tỉ mỉ điểm thêm vài giọt nước lên quả nho làm quả nho trông ướt át mọng nước.Nước mắt Giang Ngọc Miểu vốn đã dâng đầy, khi thấy Ninh Xuân Trì bị bỏng thì hoàn toàn không kìm được nữa.

Cậu mới nức nở một tiếng kết quả lại đánh thức người kế bên.Giang Ngọc Miểu còn không biết Ninh Xuân Trì đã tỉnh, cậu lặng lẽ ở trong chăn lau nước mắt.Trước khi xuyên tới đây, khi một mình Giang Ngọc Miểu rất ít khóc.

Từ nhỏ thứ cậu nghe nhiều nhất chính là lời khen: Đứa bé này kiên cường thật.Nhưng bây giờ, chỉ cần mọi thứ có liên quan đến Ninh Xuân Trì, cậu lại trở nên đặc biệt yếu mềm.Đột nhiên, Omega nghe thấy tiếng Ninh Xuân Trì xoay người bước xuống giường.Anh ấy không phải đang ngủ sao!!!Giang Ngọc Miểu cảm nhận được Ninh Xuân Trì bước tới, sau đó đứng ngay bên giường của mình.Giọng Ninh Xuân Trì vừa trầm thấp lại dịu dàng: "Đêm đã khuya, nhiệt độ cũng giảm xuống rồi.

Bây giờ em có lạnh không?"

Ban đầu không có tiếng đáp lại, một lúc sau Alpha nghe thấy trong chăn truyền ra tiếng "Ừm" khe khẽ.Ninh Xuân Trì lập tức chui vào cái chăn thơm tho của tiểu Bồ Đào.

Hắn ôm cậu vào lòng, cuối cùng cũng đạt được mong muốn mà ngủ say.
 
Back
Top Bottom