Lãng Mạn [ ĐM ][ EDIT ] Xuyên nhanh:Mỹ Nhân Lạnh Lùng Bị Ép Yêu

[ Đm ][ Edit ] Xuyên Nhanh:mỹ Nhân Lạnh Lùng Bị Ép Yêu
Chương 99:Tiểu Tiên Quân Hắn Ở Game Kinh Dị Sát Điên Rồi


"Phát...

Nàng...

Muốn giết...

Ta...

Nói cho...

Cứu..."

"Tuy bị cháy dở, nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc được mấy chữ này.

Hình như là đang cầu cứu."

Trần Kiên mở tờ giấy ra nói.Trương Nguyên bước tới nhìn: "Vậy có nghĩa là người hầu cũng bị giết?

Vậy thì cô ấy không phải là hung thủ."

Nếu người hầu không phải hung thủ, thì chỉ còn lại Bá tước và con gái họ.

Mọi người bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là ai."

Có thể nào là nữ chủ nhân phát hiện Bá tước ngoại tình với người hầu, nên định giết người hầu, nhưng ngược lại bị Bá tước giết rồi giả vờ là mất tích?"

"Thế tại sao người hầu cũng bị giết?"

"Tờ giấy viết là 'nàng muốn giết ta', có thể nào là nữ chủ định giết người hầu vì quyến rũ chồng mình, nhưng lại bị Bá tước giết ngược?"

"Vậy đi xem phòng của Bá tước xem có manh mối gì không."

Thế là cả nhóm đi lên tầng hai, trước tiên vào một phòng làm việc, trong đó chỉ có vài cuốn sách cũ rơi rụng, không phát hiện gì đặc biệt.Rồi mở tiếp một cánh cửa màu nâu, có vẻ là phòng ngủ của Bá tước.Đầu giường có đặt một khung ảnh, là ảnh gia đình ba người.

Chỉ là bức ảnh này giống bức tranh trong hầm — khuôn mặt của nữ chủ bị bôi mực xóa đi.Dưới gầm giường, họ còn tìm thấy một con búp bê Tây Dương.Trương Nguyên chợt nhớ lại căn phòng màu hồng nhạt khi nãy, bên trong cũng toàn búp bê Tây Dương kỳ lạ.Anh nghi ngờ nói: "Lão đại, căn phòng hồng nhạt đó..."

Liếc qua con rối gỗ ngồi trên vai Dạ Thanh Trần, anh nói tiếp: "Hay chúng ta quay lại xem đi.

Tôi cứ cảm thấy mấy con búp bê đó có gì đó kỳ lạ."

Dạ Thanh Trần gật đầu, thế là cả nhóm quay lại phòng con gái."

Sao trông giống mấy phim kinh dị vậy trời?"

Một người bạn của Trần Kiên thì thào khi nhìn đám búp bê Tây Dương ăn mặc kỳ quái với khuôn mặt được trang điểm đậm."

Đúng rồi, tôi từng xem một bộ phim kinh dị với bạn gái, giống y chang mấy con búp bê này."

"Vậy...

Con gái là hung thủ?"

"Rất có khả năng.

Nhà ai lại để nhiều búp bê kinh dị cạnh giường con gái chứ?"

"Nhưng mà xác đâu?"

Dạ Thanh Trần bỗng nhớ đến bức tượng điêu khắc trên đài phun nước — trông rất kỳ quái."

Ra ngoài xem thử."

Nói rồi, anh đi trước ra ngoài, Trương Nguyên nhanh chóng theo sau."

Lão đại, anh biết xác ở đâu đúng không?"

Dạ Thanh Trần chỉ đáp một câu sâu sắc: "Đi xem là biết."

Ra khỏi phòng, Dạ Thanh Trần liếc nhìn căn phòng cuối hành lang, ánh mắt thoáng hiện lên sự nghi ngờ.Cả nhóm tiến về hướng cửa chính, nhưng vừa đến nơi, bất ngờ có hơn hai mươi người xông vào.

Dạ Thanh Trần lập tức bật người nhảy lên tránh né.Trương Nguyên và Trần Kiên không có phản ứng nhanh như vậy, bị xô đẩy ngã lăn ra giữa đại sảnh, suýt nữa thì té sấp mặt."

Mau!

Mau đóng cửa lại!

Có ma!

Rất nhiều ma!"

Những người mới đến nhanh chóng đóng và khóa chặt cửa, còn đẩy cả ghế sofa ra chắn.【 Ba ơi, mấy người này không bình thường. 】Con rối trên vai Dạ Thanh Trần xoay đầu 360 độ, thì thầm quan sát đám người xông vào.Dạ Thanh Trần cũng nhận ra điều bất thường.

Những người này sau khi vào nhà thì không còn vẻ hoảng sợ như ban đầu, họ đứng đờ ra giữa đại sảnh, quay lưng lại và cúi đầu."

Các người..."

Trương Nguyên vừa định mở miệng thì Dạ Thanh Trần lạnh lùng liếc sang ngăn lại, tay cầm kiếm sẵn sàng chiến đấu.Đột nhiên, đám người đó biến thành quái vật, đồng loạt lao đến tấn công họ.Dạ Thanh Trần vung kiếm, chém đứt đầu một con đầu tiên.

Máu không phun ra như người thật, thân thể vẫn lảo đảo sờ soạng, đầu rơi xuống còn chớp mắt quái dị."

Vãi thật!

Không phải người!"

Trương Nguyên hét lên, vội rút đại đao ra.Những người khác cũng lập tức rút vũ khí, đại sảnh lập tức trở thành chiến trường.Chỉ có sáu người bọn họ, trong khi quái vật hơn hai mươi tên.

Trần Kiên mặt mày căng thẳng, đầu óc quay cuồng tìm cách thoát thân.Khi anh vừa chém đứt tay một con quái vật và quay đầu lại, anh mở to mắt sửng sốt.Chỉ thấy cậu thiếu niên khiến anh rung động đang cầm kiếm lướt đi giữa đám quái vật, mỗi lần lướt qua một con thì trên đất lại có thêm một cái đầu rơi.Ngay cả đồng đội của anh cũng sững sờ, chỉ có Trương Nguyên là nhìn đầy sùng bái.Nhưng Dạ Thanh Trần nhanh chóng phát hiện vấn đề — dù bị chém rơi đầu, đám quái vật vẫn tiếp tục tấn công, chỉ là mất phương hướng vì không còn mắt.Ánh mắt anh trầm xuống, rút kiếm đâm xuyên ngực một con quái vật.

Lúc này, nó mới hoàn toàn gục xuống.Hóa ra điểm yếu ở ngực.Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu tấn công vào ngực đám quái vật.Trương Nguyên chạy tới phía sau Dạ Thanh Trần, vung đao chém nát ngực con không đầu.Một lát sau, cả đại sảnh ngập xác quái vật.Ngay lúc mọi người đang thở phào, tiếng đập cửa lại vang lên.Trương Nguyên hốt hoảng: "Trời ơi, lại là người hay quái nữa đây?"

"Ra ngoài nhìn là biết thôi ~" Một giọng nói lạ lùng vang lên từ cầu thang.Mọi người quay đầu lại.Là một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, trông vô cùng điển trai, mang khí chất phong trần nhưng quyến rũ kỳ dị.Dạ Thanh Trần chớp mắt: Cuối cùng cũng xuất hiện...Người đàn ông đi tới gần, cúi người ghé sát, rồi khẽ cười: "Bảo bối nhỏ, em thật đáng yêu..."

Dạ Thanh Trần: ...Hóa ra luồng sương đen lúc trước là hắn?

Nhưng tại sao khí tức khi đó lại khác?Người đàn ông thấy Dạ Thanh Trần không phản ứng, khẽ cau mày, đưa tay ôm cổ cậu, cắn nhẹ vào môi rồi nói: "Bảo bối đang nghĩ gì vậy?"

Dạ Thanh Trần bỗng lấy lại tinh thần: "Ngươi là quỷ?"

"Ha ha ~ Sợ à?"

Giọng nói nguy hiểm, như thể chỉ cần Dạ Thanh Trần nói sợ, hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ hơn.Dạ Thanh Trần lắc đầu, đột nhiên vòng tay ôm cổ hắn, dụi vào vai hắn, thì thầm: "Tôi hơi mệt."

Mắt người đàn ông lóe lên vẻ điên cuồng, sau đó bế cậu chạy lên lầu."

Khoan đã!

Ngươi..."

Trương Nguyên hét lên, định ngăn lại, nhưng chỉ bị một ánh mắt đen thẳm của hắn quét qua, khí thế lập tức sụp đổ, rụt rè hỏi: "Ngươi định mang cậu ấy đi đâu?"

Người đàn ông không trả lời, tiếp tục đi lên lầu.Chỉ còn Trương Nguyên và Trần Kiên nhìn nhau."

Giờ sao đây?

Hắn là người hay quỷ?

Lỡ đánh nhau thật, lão đại có thắng nổi không?"

Trương Nguyên lo lắng.

Dù Dạ Thanh Trần rất mạnh, nhưng người đàn ông kia cũng không đơn giản.

Hắn không đeo đồng hồ, chứng tỏ không phải người chơi, lại còn xuất hiện đột ngột từ nơi không có ai.Trần Kiên thấy mình thật đáng thương.

Sống hơn hai mươi năm mới rung động trước một người, còn chưa kịp thổ lộ đã thất tình.Trương Nguyên không nhận ra, nhưng anh thấy rất rõ — thiếu niên kia hoàn toàn không kháng cự, còn dựa dẫm vào người đàn ông đó."

Đừng lo, chắc chắn hắn sẽ không làm hại lão đại." ...Mà mình còn chưa biết tên cậu ấy...Trương Nguyên nhìn Trần Kiên ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"

Trần Kiên – vừa "thất tình" – chẳng buồn giải thích, chỉ ném lại một câu: "Tôi biết là được."

Rồi xoay người ngồi sụp xuống ghế sofa.Những người đi cùng Trần Kiên đều đã nhận ra từ lâu — khi Trần Kiên đỏ mặt nói chuyện với thiếu niên, ánh mắt anh đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.Giờ cậu ấy bị người khác bế đi, chẳng trách ai nấy đều ngồi lặng yên, không nỡ phá vỡ cảm giác thất tình của anh.
 
[ Đm ][ Edit ] Xuyên Nhanh:mỹ Nhân Lạnh Lùng Bị Ép Yêu
Chương 100:Tiểu Tiên Quân Hắn Ở Game Kinh Dị Sát Điên Rồi


Tầng HaiDạ Thanh Trần bị người đàn ông kia ôm vào hành lang cuối dãy phòng.

Một làn sương đen lan tỏa, bao trùm lên chiếc giường.Dạ Thanh Trần liếc mắt nhìn, hỏi hắn:"Ngươi có tên không?"

Cậu không hỏi tên là gì, mà là hỏi: liệu hắn có tên hay không."

Tại sao lại hỏi như vậy?"

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cậu lên làn sương đen, rồi nhấc con rối gỗ trên vai cậu ném xuống đất.Tiểu bạch chồn:...

Sao lại ức hiếp con rối gỗ người ta kiểu này chứ!Dạ Thanh Trần mím môi nói: "Trước đây ta từng gặp mấy thứ tà ma quỷ quái không có ý thức, bọn chúng đều không có tên."

Người đàn ông mỉm cười: "Tiểu bảo bối, ta không phải quỷ quái.

Ta có tên, là Triều Sinh."

"Triều Sinh...

Vậy rốt cuộc ngươi là thứ gì?"

Triều Sinh cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi cậu: "Mệt thì cứ ngủ một giấc đi."

Dạ Thanh Trần chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, ngay trước khi thiếp đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:Nụ hôn này... có độc!...Dạ Thanh Trần không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi tỉnh dậy, Triều Sinh đã biến mất.Cậu đứng dậy, nhặt lại con rối gỗ trên đất, đặt lên vai, rồi đi xuống lầu.Trương Nguyên thấy cậu xuống, nhìn về phía sau cậu vài lần mới yên tâm, bước tới hỏi:"Lão đại, ngươi không sao chứ?"

Dạ Thanh Trần lắc đầu: "Không sao.

Ta ngủ bao lâu rồi?

Bên ngoài còn quỷ quái không?"

"Ngươi ngủ hai ngày rồi.

Lúc đó chúng ta cứ tưởng trời sắp nổi sấm, nhưng lại bị một màn sương đen ngăn lại.

Bây giờ bên ngoài không còn thấy bóng dáng quỷ quái, người khác cũng không thấy đâu."

Trương Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ.

Cứ như cả biệt thự giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ."

Ra ngoài xem thử đi."

Trong lòng Dạ Thanh Trần đã có chút suy đoán.Mấy người ra ngoài, phát hiện trong các phòng bên cạnh đảo có rất nhiều thi thể, trong đó có cả những người từng xung đột với họ ở đại sảnh.Chết rất thảm.

Tứ chi vặn vẹo, tim bị moi rỗng, bụng bị xé toạc, ruột gan máu me văng đầy cỏ.Dạ Thanh Trần xoay người đi đến chỗ bức điêu khắc, Trương Nguyên đi theo sau hỏi:"Lão đại, ngươi nghi ngờ thi thể ở bên trong tượng?"

"Đập ra xem thử."

Trương Nguyên nghe gì làm nấy, vác đao lớn đi tới, vung mạnh một nhát.Bức tượng đổ sầm xuống, lớp bùn bên ngoài vỡ ra, để lộ một phần cánh tay."

Quả nhiên là bên trong có người!"

Trương Nguyên kinh hãi kêu lên.Trần Kiên cùng mấy người khác chạy tới, giúp đào bới lớp bùn còn lại.Thi thể hoàn chỉnh lộ ra.

Có lẽ vì từng bị tạo hình thành tượng nên nó không hề thối rữa, vẫn giữ nguyên tư thế như tượng điêu khắc.[Đinh!

Chúc mừng bạn đã tìm thấy thi thể.

Tiến độ trò chơi: 50%.

Hãy tiếp tục điều tra để tìm ra hung thủ.]"Hung thủ không phải là con gái của Bá tước – Emily – sao?"

Trương Nguyên thắc mắc.Trần Kiên suy nghĩ: "Có lẽ điều kiện để qua ải không chỉ là biết hung thủ là ai, mà còn phải thực sự tìm được cô ta."

Trương Nguyên vò đầu: "Nhưng đây là chuyện từ mấy thế kỷ trước rồi, người cũng không biết đã chết bao lâu, tìm ở đâu được?"

"Nhưng chưa chắc cô ta vẫn còn là người."

Trần Kiên nhìn thi thể những người chơi khác, như có điều suy nghĩ.Trương Nguyên giật mình: "Ý là... hung thủ biến thành quỷ quái?"

Lúc này, bên phía nhà kính có tiếng đánh nhau, mọi người vội chạy tới.Trên bãi cỏ đối diện là một nhà kính rất lớn, giờ đang tụ tập nhiều quỷ quái tấn công người bên trong.Trần Kiên cùng đồng đội xông vào hỗ trợ.

Dạ Thanh Trần vẫn bình thản bước đến.

Trương Nguyên thấy từ khi quen biết Dạ Thanh Trần, hắn luôn giữ vẻ điềm tĩnh như vậy, không khỏi tò mò hỏi:"Lão đại, ngươi không lo sợ gì sao?"

Dạ Thanh Trần nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, không nói gì.Trương Nguyên vỗ trán: "À đúng rồi, ngươi giỏi vậy rồi, sợ cái gì chứ!

Ha ha ha!"

"Trương Nguyên!

Lại đây giúp một tay!"

Trần Kiên thấy quỷ quái càng lúc càng nhiều, có phần khó xử lý, gọi Trương Nguyên lại hỗ trợ.

Còn với Dạ Thanh Trần thì hắn vẫn dè chừng, không dám gọi.Quỷ quái càng đánh càng nhiều.

Hạ được một con, lập tức lại có hai con xuất hiện.

Cứ thế mãi, bọn họ sắp không chống nổi.Lúc này, Dạ Thanh Trần lại nhìn thấy một bé gái đang chơi xích đu dưới gốc cây gần nhà kính.Cậu lập tức phi thân tới.Chiếc xích đu vút cao, bé gái nhảy lên cành cây, lộ ra răng nanh nhìn chằm chằm Dạ Thanh Trần.Bỗng nhiên, lũ quỷ trong nhà kính bỏ qua mọi người, lao về phía Dạ Thanh Trần.

Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn theo, cũng thấy bé gái trên cây."

Là Emily – con gái của Bá tước!"

Bé gái dường như có ý thức, nghe người gọi tên liền quay đầu lại.

Giây tiếp theo, người vừa lên tiếng bị một con quỷ bất ngờ xuất hiện vặn gãy cổ chết ngay.Dạ Thanh Trần vung kiếm chặt đứt thân cây.

Bé gái nhảy lên, rơi xuống đầu một con quỷ, trừng mắt nhìn cậu đầy giận dữ.Dạ Thanh Trần nhảy lên, đạp vai quỷ quái lao về phía cô bé.Cô bé định né nhưng Dạ Thanh Trần đã tung kiếm chặn đường.

Liên tiếp mấy chiêu, cuối cùng chặt đầu cô ta.Tất cả quỷ quái cũng biến mất.[Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Trần đã tìm được hung thủ và tiêu diệt thành công.

Phần thưởng: "Tín đồ Tình Yêu".]Trên đồng hồ vẫn hiện phần thưởng này, Dạ Thanh Trần bĩu môi, ngẩng đầu nhìn màn hình giữa không trung.[Bá tước không tìm được thi thể của phu nhân, cũng không biết hung thủ là ai.

Bảo mẫu phát hiện một cuốn nhật ký trong phòng Emily.

Trên đó viết: "Phụ thân thân yêu của con, con yêu người tha thiết, vì sao trong mắt người không có con?"]Bảo mẫu nhận ra Emily nảy sinh tình cảm loạn luân với cha mình, định lén nói với Bá tước nhưng lại bị Emily nhốt trong hầm ngầm, thiêu sống đến chết.Emily giết chết Bá tước, ăn thịt ông, uống máu ông, mong muốn vĩnh viễn hòa làm một thể với người mình yêu...]**Mọi người nghe xong đều nổi da gà.

Tình cảm cấm kỵ như vậy thật đáng sợ...Hình ảnh chuyển cảnh.Dạ Thanh Trần quay về biệt thự khu A, bên cạnh là Trương Nguyên.Cậu nhìn quanh, không thấy làn sương đen đâu nữa, có chút thất vọng quay về phòng.Tên khốn đó... rốt cuộc là thứ gì?

Muốn tìm cũng không biết bắt đầu từ đâu.Cũng giống lần trước, cứ thế mà biến mất...Dạ Thanh Trần đứng trong phòng tắm, để mặc dòng nước ấm xối từ đầu xuống.

Mũi cay xè, nước mắt lẫn với dòng nước chảy tràn."

Tiểu bảo bối, sao lại khóc?"

Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng tắm.Dạ Thanh Trần mở mắt, nhưng chẳng thấy ai.Giọng nói ấy vô cùng dịu dàng:"Ngoan nào... nói ta nghe, vì sao lại rơi lệ?"

Cảm xúc dồn nén khiến Dạ Thanh Trần càng thêm nghẹn ngào:"Ngươi...

đang ở đâu?"

Tựa hồ có một tiếng thở dài khẽ vang lên.

Rồi làn sương đen tràn ngập trong phòng tắm, bao lấy thân thể cậu.

Một bàn tay vươn ra từ màn sương, ôm cậu vào lòng."

Ta ở đây rồi, đừng khóc nữa."

"Triều Sinh..."

Triều Sinh thực sự rất dịu dàng.

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên vai Dạ Thanh Trần.Cảm giác như bệnh trong lòng lập tức biến mất.

Dạ Thanh Trần xoay người đối mặt với hắn:"Ngươi... sẽ luôn ở bên ta chứ?"

"Miễn là ngươi là tín đồ trung thành nhất của ta, ta sẽ mãi ở bên ngươi."

Triều Sinh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu như đang thờ phụng thần minh.Trong phòng tắm, nhiệt độ dần tăng lên...
 
Back
Top Bottom