[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[ Đm ][ Edit ] Xuyên Nhanh:mỹ Nhân Lạnh Lùng Bị Ép Yêu
Chương 99:Tiểu Tiên Quân Hắn Ở Game Kinh Dị Sát Điên Rồi
Chương 99:Tiểu Tiên Quân Hắn Ở Game Kinh Dị Sát Điên Rồi
"Phát...
Nàng...
Muốn giết...
Ta...
Nói cho...
Cứu..."
"Tuy bị cháy dở, nhưng vẫn có thể lờ mờ đọc được mấy chữ này.
Hình như là đang cầu cứu."
Trần Kiên mở tờ giấy ra nói.Trương Nguyên bước tới nhìn: "Vậy có nghĩa là người hầu cũng bị giết?
Vậy thì cô ấy không phải là hung thủ."
Nếu người hầu không phải hung thủ, thì chỉ còn lại Bá tước và con gái họ.
Mọi người bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc là ai."
Có thể nào là nữ chủ nhân phát hiện Bá tước ngoại tình với người hầu, nên định giết người hầu, nhưng ngược lại bị Bá tước giết rồi giả vờ là mất tích?"
"Thế tại sao người hầu cũng bị giết?"
"Tờ giấy viết là 'nàng muốn giết ta', có thể nào là nữ chủ định giết người hầu vì quyến rũ chồng mình, nhưng lại bị Bá tước giết ngược?"
"Vậy đi xem phòng của Bá tước xem có manh mối gì không."
Thế là cả nhóm đi lên tầng hai, trước tiên vào một phòng làm việc, trong đó chỉ có vài cuốn sách cũ rơi rụng, không phát hiện gì đặc biệt.Rồi mở tiếp một cánh cửa màu nâu, có vẻ là phòng ngủ của Bá tước.Đầu giường có đặt một khung ảnh, là ảnh gia đình ba người.
Chỉ là bức ảnh này giống bức tranh trong hầm — khuôn mặt của nữ chủ bị bôi mực xóa đi.Dưới gầm giường, họ còn tìm thấy một con búp bê Tây Dương.Trương Nguyên chợt nhớ lại căn phòng màu hồng nhạt khi nãy, bên trong cũng toàn búp bê Tây Dương kỳ lạ.Anh nghi ngờ nói: "Lão đại, căn phòng hồng nhạt đó..."
Liếc qua con rối gỗ ngồi trên vai Dạ Thanh Trần, anh nói tiếp: "Hay chúng ta quay lại xem đi.
Tôi cứ cảm thấy mấy con búp bê đó có gì đó kỳ lạ."
Dạ Thanh Trần gật đầu, thế là cả nhóm quay lại phòng con gái."
Sao trông giống mấy phim kinh dị vậy trời?"
Một người bạn của Trần Kiên thì thào khi nhìn đám búp bê Tây Dương ăn mặc kỳ quái với khuôn mặt được trang điểm đậm."
Đúng rồi, tôi từng xem một bộ phim kinh dị với bạn gái, giống y chang mấy con búp bê này."
"Vậy...
Con gái là hung thủ?"
"Rất có khả năng.
Nhà ai lại để nhiều búp bê kinh dị cạnh giường con gái chứ?"
"Nhưng mà xác đâu?"
Dạ Thanh Trần bỗng nhớ đến bức tượng điêu khắc trên đài phun nước — trông rất kỳ quái."
Ra ngoài xem thử."
Nói rồi, anh đi trước ra ngoài, Trương Nguyên nhanh chóng theo sau."
Lão đại, anh biết xác ở đâu đúng không?"
Dạ Thanh Trần chỉ đáp một câu sâu sắc: "Đi xem là biết."
Ra khỏi phòng, Dạ Thanh Trần liếc nhìn căn phòng cuối hành lang, ánh mắt thoáng hiện lên sự nghi ngờ.Cả nhóm tiến về hướng cửa chính, nhưng vừa đến nơi, bất ngờ có hơn hai mươi người xông vào.
Dạ Thanh Trần lập tức bật người nhảy lên tránh né.Trương Nguyên và Trần Kiên không có phản ứng nhanh như vậy, bị xô đẩy ngã lăn ra giữa đại sảnh, suýt nữa thì té sấp mặt."
Mau!
Mau đóng cửa lại!
Có ma!
Rất nhiều ma!"
Những người mới đến nhanh chóng đóng và khóa chặt cửa, còn đẩy cả ghế sofa ra chắn.【 Ba ơi, mấy người này không bình thường. 】Con rối trên vai Dạ Thanh Trần xoay đầu 360 độ, thì thầm quan sát đám người xông vào.Dạ Thanh Trần cũng nhận ra điều bất thường.
Những người này sau khi vào nhà thì không còn vẻ hoảng sợ như ban đầu, họ đứng đờ ra giữa đại sảnh, quay lưng lại và cúi đầu."
Các người..."
Trương Nguyên vừa định mở miệng thì Dạ Thanh Trần lạnh lùng liếc sang ngăn lại, tay cầm kiếm sẵn sàng chiến đấu.Đột nhiên, đám người đó biến thành quái vật, đồng loạt lao đến tấn công họ.Dạ Thanh Trần vung kiếm, chém đứt đầu một con đầu tiên.
Máu không phun ra như người thật, thân thể vẫn lảo đảo sờ soạng, đầu rơi xuống còn chớp mắt quái dị."
Vãi thật!
Không phải người!"
Trương Nguyên hét lên, vội rút đại đao ra.Những người khác cũng lập tức rút vũ khí, đại sảnh lập tức trở thành chiến trường.Chỉ có sáu người bọn họ, trong khi quái vật hơn hai mươi tên.
Trần Kiên mặt mày căng thẳng, đầu óc quay cuồng tìm cách thoát thân.Khi anh vừa chém đứt tay một con quái vật và quay đầu lại, anh mở to mắt sửng sốt.Chỉ thấy cậu thiếu niên khiến anh rung động đang cầm kiếm lướt đi giữa đám quái vật, mỗi lần lướt qua một con thì trên đất lại có thêm một cái đầu rơi.Ngay cả đồng đội của anh cũng sững sờ, chỉ có Trương Nguyên là nhìn đầy sùng bái.Nhưng Dạ Thanh Trần nhanh chóng phát hiện vấn đề — dù bị chém rơi đầu, đám quái vật vẫn tiếp tục tấn công, chỉ là mất phương hướng vì không còn mắt.Ánh mắt anh trầm xuống, rút kiếm đâm xuyên ngực một con quái vật.
Lúc này, nó mới hoàn toàn gục xuống.Hóa ra điểm yếu ở ngực.Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu tấn công vào ngực đám quái vật.Trương Nguyên chạy tới phía sau Dạ Thanh Trần, vung đao chém nát ngực con không đầu.Một lát sau, cả đại sảnh ngập xác quái vật.Ngay lúc mọi người đang thở phào, tiếng đập cửa lại vang lên.Trương Nguyên hốt hoảng: "Trời ơi, lại là người hay quái nữa đây?"
"Ra ngoài nhìn là biết thôi ~" Một giọng nói lạ lùng vang lên từ cầu thang.Mọi người quay đầu lại.Là một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, trông vô cùng điển trai, mang khí chất phong trần nhưng quyến rũ kỳ dị.Dạ Thanh Trần chớp mắt: Cuối cùng cũng xuất hiện...Người đàn ông đi tới gần, cúi người ghé sát, rồi khẽ cười: "Bảo bối nhỏ, em thật đáng yêu..."
Dạ Thanh Trần: ...Hóa ra luồng sương đen lúc trước là hắn?
Nhưng tại sao khí tức khi đó lại khác?Người đàn ông thấy Dạ Thanh Trần không phản ứng, khẽ cau mày, đưa tay ôm cổ cậu, cắn nhẹ vào môi rồi nói: "Bảo bối đang nghĩ gì vậy?"
Dạ Thanh Trần bỗng lấy lại tinh thần: "Ngươi là quỷ?"
"Ha ha ~ Sợ à?"
Giọng nói nguy hiểm, như thể chỉ cần Dạ Thanh Trần nói sợ, hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ hơn.Dạ Thanh Trần lắc đầu, đột nhiên vòng tay ôm cổ hắn, dụi vào vai hắn, thì thầm: "Tôi hơi mệt."
Mắt người đàn ông lóe lên vẻ điên cuồng, sau đó bế cậu chạy lên lầu."
Khoan đã!
Ngươi..."
Trương Nguyên hét lên, định ngăn lại, nhưng chỉ bị một ánh mắt đen thẳm của hắn quét qua, khí thế lập tức sụp đổ, rụt rè hỏi: "Ngươi định mang cậu ấy đi đâu?"
Người đàn ông không trả lời, tiếp tục đi lên lầu.Chỉ còn Trương Nguyên và Trần Kiên nhìn nhau."
Giờ sao đây?
Hắn là người hay quỷ?
Lỡ đánh nhau thật, lão đại có thắng nổi không?"
Trương Nguyên lo lắng.
Dù Dạ Thanh Trần rất mạnh, nhưng người đàn ông kia cũng không đơn giản.
Hắn không đeo đồng hồ, chứng tỏ không phải người chơi, lại còn xuất hiện đột ngột từ nơi không có ai.Trần Kiên thấy mình thật đáng thương.
Sống hơn hai mươi năm mới rung động trước một người, còn chưa kịp thổ lộ đã thất tình.Trương Nguyên không nhận ra, nhưng anh thấy rất rõ — thiếu niên kia hoàn toàn không kháng cự, còn dựa dẫm vào người đàn ông đó."
Đừng lo, chắc chắn hắn sẽ không làm hại lão đại." ...Mà mình còn chưa biết tên cậu ấy...Trương Nguyên nhìn Trần Kiên ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Trần Kiên – vừa "thất tình" – chẳng buồn giải thích, chỉ ném lại một câu: "Tôi biết là được."
Rồi xoay người ngồi sụp xuống ghế sofa.Những người đi cùng Trần Kiên đều đã nhận ra từ lâu — khi Trần Kiên đỏ mặt nói chuyện với thiếu niên, ánh mắt anh đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.Giờ cậu ấy bị người khác bế đi, chẳng trách ai nấy đều ngồi lặng yên, không nỡ phá vỡ cảm giác thất tình của anh.