06.THẬT RA NGƯỜI TRONG THIÊN HẠ CHO CẬU THỨ TỐT CŨNG CHỈ VÌ MUỐN ĐƯA NHỊ TỶ
Edit: Tira
"Ôi, sao lại chất đầy củi ở cửa thế này!"
Trương Phóng Viễn đang làm việc trong nhà thì nghe thấy tiếng gọi lớn ngoài cửa.
Hắn bỏ việc trong tay xuống đi ra, thấy bà mối Cam đang đứng ở cửa sân, bên cạnh đống củi."
Phóng Viễn à, sao lại để củi ở ngoài thế?"
Đúng là cả hắn cũng không biết tại sao chỗ gần cổng nhà lại có một đống củi to như ngọn núi nhỏ.
Trương Phóng Viễn đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn trái phải quanh cổng vài lần nhưng cũng không thấy dấu vết gì."
Củi ta nhặt về chưa kịp cất đi đấy".
Hắn cười nói: "Cam thẩm, người ngồi đi".Trương Phóng Viễn dẫn người vào phòng khách, kéo ghế châm trà, ân cần kính trọng làm bà mối Cam rất hài lòng."
Cháu trai lớn à, nói một câu không dễ nghe, vì chuyện của ngươi mà ta đã mất không ít công sức đó".
Bà mối Cam ngồi xuống, không hề khách khí uống một ngụm trà.
Nếu không phải hai cân thịt hắn đưa đã bị người trong nhà xin xỏ hầm lên xơi thì lúc bị nhà họ Hồ mắng mỏ đuổi ra khỏi cửa, mối làm ăn này bà đã bỏ luôn rồi.
Làm bà mối đã ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên bà mối Cam bị mắng chửi tàn nhẫn đến vậy.Hà thị lại tặng sang một rổ trứng gà, bà cũng chỉ đành lại tiếp tục mặt dày, chạy đi hỏi thêm mấy nhà.
Có chút kinh nghiệm rồi, những lần sau tuy bà vẫn bị nói bóng nói gió vài câu nhưng cũng may không ai mắng chửi khó nghe như nhà họ Hồ.
Bà mối Cam quyết định sau này không bao giờ đến nhà họ Hồ làm mai mối nữa.
Việc hôn nhân không thành thì vẫn còn tình nghĩa chứ, bên kia thật đúng chẳng coi ai ra gì."
Cam thẩm vất vả rồi, chờ đến khi mọi chuyện thành công chắc chắn ta phải gửi bao lì xì thật lớn cảm ơn thẩm".Bà mối Cam xua tay: "Thôi, không phải nhờ tình nghĩa với ngươi thì ta cũng phải nể mặt cha mẹ, bá nương ngươi chứ"."
Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ, lần này đã hỏi thăm được nhà họ Quảng rồi.
Nhà bọn họ nhiều con cái, người đến tuổi phù hợp là ngũ cô nương.
Ta đã gặp thử rồi, mặt mũi đoan chính, tính tình nhã nhặn lịch sự, là người hiền lành đảm đang, biết lo liệu việc nhà.
Ngươi ăn bận chỉnh tề chút, mang theo chút quà, cùng bá nương ngươi sang trò chuyện.
Nếu hai bên đều cảm thấy phù hợp thì chuyện này cũng coi như thành.Lòng Trương Phóng Viễn nóng lên nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: "Nhà họ Quảng sao?
Là gia đình ở rìa thôn kia đúng không ạ?"
Bà mối Cam gật đầu.
Gia đình này mới chuyển đến thôn bọn họ mấy năm trước, nằm ở xa xa chỗ biên giới thôn.
Bình thường quan hệ của nhà họ Quảng với người trong thôn cũng không quá thân thiết.
Nếu không phải trong thôn tìm không được nhà phù hợp, bà còn định đi sang mấy thôn bên cạnh hỏi thử.
Chợt đi qua nhà họ Quảng mới nhớ hình như bên này cũng có một gia đình ở.Nhà họ Quảng thuộc hộ gia đình nghèo khó, con cái lại nhiều, tổng có bảy đứa.
Bà mối Cam cũng không gặp hết, chỉ đi xem mặt cái đứa vừa độ tuổi thôi.
Giờ hai vợ chồng nhà họ Quảng cũng đã lớn tuổi, tiền thuế má mỗi năm trong nhà nộp không nổi nên cũng đang vội muốn gả con đi.Luật pháp triều Đại Sùng quy định rằng, cô nương, tiểu ca nhi từ 15 đến 30 tuổi mà chưa gả chồng thì phải nộp thuế gấp đôi.
Thuế một đầu người một năm rơi vào khoảng 120 đồng, nếu cô nương, tiểu ca nhi đã đến tuổi mà chưa được gả đi thì thuế cũng được nhân lên theo từng năm, cao nhất là gấp 5 lần.Việc này cũng có nghĩa nếu trong nhà có một cô nương, tiểu ca nhi kết hôn trễ, chỉ mình người này có khả năng phải nộp nhiều nhất đến 600 đồng tiền thuế, nửa lượng bạc.
Nếu không phải hộ gia đình có gia cảnh rất tốt, ai sẽ chịu nộp nhiều thuế má như vậy.Bà mối Cam vừa tới cửa hỏi, nhà họ Quảng biết được là hỏi chuyện cho Trương Phóng Viễn thì hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn đồng ý sẽ gặp một lần."
Thẩm nói nhỏ với ngươi một chút về chuyện lễ hỏi này.
Lễ hỏi bình thường của thôn ta cũng không xem là cao, nhà bình thường đưa ba đến năm lượng cũng được xem như có thể diện.
Nhà họ Quảng này cũng thức thời, không có thách cưới quá cao, bá nương ngươi cũng hiểu rõ chuyện này, đến lúc đó cứ báo rõ giá này nhé".Thấy bà mối dặn dò tận tâm đến vậy, Trương Phóng Viễn vô cùng biết ơn, vâng dạ nói một đống lời dễ nghe với bà.Bà mối Cam vui vẻ hớn hở uống trà, khóe mắt nhìn một vòng quanh nhà họ Trương.
Lần cuối cùng bà đến đây là lúc làm lễ tang, đã nhiều năm trôi qua rồi.
Lúc đó nhà họ Trương gọn gàng ngăn nắp, giờ lại qua đây, thấy ngoài sân đã mọc đầy cỏ dại, tuy là nhà cửa cũng có dấu vết được dọn dẹp nhưng bàn ghế chưa lau hết bụi.
Rốt cuộc vẫn không tinh tế như được nữ tử, tiểu ca nhi thu dọn.
Nhà của người đàn ông độc thân không phải chính là như vậy à.Chỉ là việc này đúng là cũng làm khó Trương Phóng Viễn.
Hắn vốn là một tên đồ tể thay chân thô ráp, bắt hắn lo liệu những chuyện cần sự tỉ mỉ tinh tế, có thể làm được như thế này cũng coi như giỏi rồi."
Được rồi, thẩm đến báo tin cho ngươi biết, cũng không ngồi đây làm phiền thêm nữa.
Ngươi mau mau chuẩn bị đồ qua nhà họ Quảng đi, làm cho xong chuyện sớm chút không phải thẩm cũng sớm nhận được tiền mừng à".Bà mối Cam cười, chào tạm biệt ra về.Trương Phóng Viễn tiễn người ra khỏi cửa, đứng chống nạnh nhìn đống củi bên cạnh sân rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Cái đứa út nhà họ Hứa này!"
Chân cẳng khỏi nhanh thế?
Lên núi nhặt củi được luôn rồi".Hắn ôm hết củi xếp vào nhà, dọn dẹp xong khóa cửa lại, quay người đi đến nhà tứ bá hắn...."
Ngươi đi theo ta cả một đường làm gì, trong nhà hết việc làm chắc?"
"Ta đi theo ngươi vào thành xem chút, để xem đi hỏi cưới thì cần mang những thứ gì qua, đến lúc ta đi cầu thân sẽ có tác dụng, không phải sao".Ngày kế, từ sáng sớm Trương Phóng Viễn đã phải vào thành đặt mua đồ dùng làm lễ hỏi, Trần Tứ cũng chạy qua quấn lấy hắn từ sáng sớm."
Sao ngươi biết được chuyện này?"
Trần Tứ bĩu môi: "Bà mối Cam đi hỏi nhiều nhà trong thôn như vậy, những nhà khác có lẽ chỉ khoe ra là bà mối tới nhà mình làm mai cho cô nương, tiểu ca nhi, mà không nói nhà ai hỏi cưới.
Nhưng tới nhà họ Quảng kia, miệng người ta rộng vậy ai quản nổi?
Chỉ một buổi trưa hơn nửa thôn này đã biết ngươi nhờ bà mối đi làm mai.
Hôm qua ta lại thấy bà mối Cam đến nhà ngươi, lúc đi ra ngươi cười toét cả mắt, ta mới biết chắc chắn là xác định nhà kia rồi."
Ngươi cũng chả có tí nghĩa khí gì, chuyện đại sự thế này cũng chẳng báo cho ta một tiếng".Trương Phóng Viễn bước từng bước lớn về phía cửa thôn: "Tuổi ngươi còn nhỏ hơn ta nữa, cũng không cần vội vã thành thân, chẳng lẽ còn muốn tranh đi hỏi cưới với ta à."
"Ta cũng chỉ nhỏ hơn ngươi một, hai tuổi chứ mấy, đã sớm tới tuổi thành thân rồi.Trương Phóng Viễn nói: "Ngươi không có thanh danh không tốt giống như ta, nếu muốn thành thân sao còn phải chờ đến giờ?"
Trần Tứ thở dài: "Không phải tam ca ta còn chưa được thành thân à, ý của cha mẹ là cho dù có sốt ruột cũng không thể bỏ qua huynh đệ mà làm trước.
Chờ tam ca lấy vợ xong rồi lại tới phiên ta".Trương Phóng Viễn nghĩ thầm: "Nhà họ Trần cũng thật là cổ hủ.
Xem ra nhà có nhiều anh chị em trông thì vui vẻ nhưng cũng có rất nhiều chỗ không thỏa, không có lợi giống con một như hắn."
Vậy ngươi cứ để ý kỹ xem ưng ai, chờ tam ca ngươi thành thân xong qua cầu thân là được rồi"."
Ta cũng nghĩ như vậy đấy".Dứt lời, Trần Tứ nói ngược lại hắn: "Ngươi cũng chưa được gặp cô nương nhà họ Quảng bao giờ, lần này qua xem, thấy phù hợp thì thành thân luôn.
Không muốn tìm người mình thích à?"
Đêm qua Trương Phóng Viễn cũng nghĩ tới vấn đề này rồi, chỉ là không nói hiện tại, đời trước hắn cũng chưa từng suy xét đến những việc này.
Trước mắt hắn chỉ muốn mau mau lập gia đình, giờ tuổi mình cũng không nhỏ nữa, vả lại cũng chẳng coi trọng hay ưng ý ai: "Thôn ta đã là tốt rồi, trước khi thành thân còn có thể sang gặp qua.
Không giống ở trong thành xem trọng lễ nghĩa giáo điều, hôn sự hoàn toàn phải nghe lời cha mẹ và người mai mối, đến đêm tân hôn mới có thể nhìn mặt người kết hôn cùng mình.
Ngươi đừng đòi hỏi quá nhiều".Chờ sau khi thành gia hắn sẽ lo lập nghiệp, phải tìm việc làm kiếm tiền.Trần Tứ gãi đầu: "Nói cũng phải".Trương Phóng Viễn cười nhìn Trần Tứ: "Nhưng nếu ngươi có cơ hội tìm được người hợp ý thì cũng đừng bỏ lỡ.
Ta đây đã bỏ lỡ mất cái tuổi đi tìm người vừa ý để đổ vào ăn chơi rồi.
Hiện tại chỉ đành vậy thôi".Trần Tứ đáp ừ."
Này, sư phụ ơi, đơi một lát, ta muốn lên xe!"
Trương Phóng Viễn ngẩng đầu nhìn thấy trên đường chính có một chiếc xe đẩy chờ người được trâu kéo, vội vàng vẫy tay.Trần Tứ tiến đến túm chặt tay hắn: "Cũng không vội vào thành, hai ta chân tay nhanh nhẹn, chỉ cần đi một canh giờ là tới, sao lại phải tốn tiền đi cái này"."
Vậy ngươi đi bộ đi, ta ngồi xe".
Trương Phóng Viễn co chân bước lên xe đẩy."
Trông ngươi vội vã chưa kìa, cứ như chậm một chút thì ngườ ta chạy mất không bằng".
Trần Tứ vội vàng đuổi theo.Hôm nay là ngày họp chợ trong thành, người vào thành nhiều hơn một chút so với bình thường, dọc đường lớn có nhiều người cõng, khiêng đồ đi.
Mùa đông, các phương thức kiếm tiền không nhiều như những ngày mùa, dân làng đều tiết kiệm tiền bạc, ngay cả sư phụ đánh xe bò cũng khó kiếm ăn.
Xe đẩy thêm vào hai người Trương Phóng Viễn và Trần Tứ cũng mới được bốn người, không quen biết nhau, không phải đến từ cùng thôn.Tướng tá Trương Phóng Viễn hơi hung, khung xương mày cao, chân mày lại rậm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn không giận tự uy.
Sau khi hắn lên xe, mấy người phụ nữ đang nói chuyện thầm thì đều ngậm miệng, cả xe im phăng phắc."
Xe bò đến cái đình phía trước, chỗ thôn Tê Giác sẽ dừng một lát nha mọi người.
Ta tới cửa thôn lấy chút đồ".Sự phụ đánh xe lên tiếng, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Trương Phóng Viễn đang thấy chán muốn chết thì xe bò dừng lại ở dưới một cây tùng lớn.
Sư phụ đánh xe nhảy xuống xe, chạy đi lấy đồ.Hắn nhấc đôi chân dài, cũng nhảy khỏi xe.
Xe đẩy này không nhỏ, nhưng chân tay hắn dài, ngồi cuộn tròn bên trên sẽ không thoải mái lắm.Xuống xe, hắn đang vươn vai duỗi cổ thì chợt nghe thấy Trần Tứ cũng xuống xe hưng phấn thét to: "Hòa ca nhi, hôm nay ngươi cũng vào thành sao?"
Trương Phóng Viễn theo tiếng nói nhìn qua, bên kia chỗ dựa vách tường có mấy tảng đá cao gần bằng người.
Người cõng đồ vào thành sẽ để sọt lên trên tảng đá nghỉ thở một hơi, con út nhà họ Hứa cũng ở đằng kia.Hắn nghe thấy Hứa Hòa đáp một tiếng không mặn không nhạt: "Biểu ca".Người trong thôn vốn là vậy, không phải họ hàng gần cũng là thân thích bà con xa.
Tóm lại, bất kể xa gần đều có thể lôi kéo quan hệ."
Sao lưng đeo nhiều đồ thế?
Mang gì đấy?"
Giọng Hứa Hòa càng khàn hơn trước đấy, lời ít ý nhiều: "Một ít đồ tự đan".Trương Phóng Viễn thấy đưa út nhà họ Hứa kia nói chuyện với anh họ mình cũng dùng cái thái độ không thèm để ý, trong lòng sinh ra chút cảm giác cân bằng.
Tuy rằng hắn cũng không biết mình cần cân bằng cái gì."
Trần Tứ, đi thôi, sư phụ trở lại rồi".Hắn thấy sư phụ đánh xe khiêng một bọc đồ thả lên xe, tự mình cũng theo qua bước lên."
Hòa ca nhi, lên xe đi, ngươi cõng theo nhiều đồ như vậy, đến thành cũng là giữa trưa rồi.
Mang đồ tới sớm chút sẽ bán xong sớm hơn".Trần Tứ nhiệt tình gọi Hứa Hòa, không ngoài ý muốn bị đối phương cự tuyệt.Ngồi xe tất nhiên là rất tốt, nhưng tiền vào thành mất khoảng bốn đồng, bốn đồng đó mua được hai cái bánh bao chay rồi, Hứa Hòa không dư giả mấy đồng kia.Trần Tứ lại chưa từ bỏ ý định, đảo mắt một cái, cao giọng hét: "Trương Phóng Viễn bao tiền xe".Dứt lời, hắn giảo hoạt cướp cái sọt từ tay Hứa Hòa, bỏ lên xe bò.Hứa Hòa vội đuổi theo, sao mà người nào cũng thích cướp sọt của người khác vậy: "Biểu ca!"
"Mau, phụ một chút!"
Trần tứ để sọt của Hứa Hòa lên xe bò, Trương Phóng Viễn xì một cái: "Ngươi mời người ta đi xe nhưng lại bắt ta trả tiền à?
Thế mà cũng nghĩ ra được!"
"Đều là hương thân cùng thôn cùng xóm, tính tuổi tác không phải Hòa tiểu ca nhi còn phải gọi ngươi một tiếng ca à, quan tâm đệ đệ một tí thì có làm sao"."
Ngươi là biểu ca có danh có phận thật sự của người ta, sao không thấy ngươi tự bỏ tiền ra quan tâm?"
Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Trương Phóng Viễn vẫn nhận lấy cái sọt bỏ lên xe trước khi Hứa Hòa kịp đuổi đến.Trần Tứ nhảy lên xe, nói với Hứa Hòa đang sốt ruột đứng trên mặt đất: "Sọt ở trên này rồi, mau lên đây".Hứa Hòa thở gấp phập phồng, hơi giận giữ lườm biểu ca Trần Tứ này của cậu một cái.Xe bò lảo đảo, lắc lư tiến về phía trước.
Sương sớm gió lạnh thổi vù vù, ngồi trên xe thật sự đi nhanh hơn với đi bộ nhưng gió cũng lớn hơn.Trần Tứ nhìn Hứa Hòa ngồi cúi đầu ôm chân im lặng giống như ngọn đèn đường, cũng không để ý chuyện người ta ngó lơ mình, khó dằn lòng hỏi: "Hòa ca nhi, hôm nay chỉ có mình ngươi vào thành thôi à?"
"Ừ"."
Vậy nhị tỷ ngươi đâu?
Nhị tỷ không đi à?"
"Không, nàng ở nhà".Trần Tứ lại hỏi: "Vậy lúc nào nhị tỷ ngươi mới vào thành vậy?"
"Ta cũng không biết"."
Chờ lát nữa ngươi đừng vội về trước, quán chay Bát Bảo trong thành có nhiều món điểm tâm ngon lắm, ta mua hai cái, ngươi đem về đưa nhị tỷ ngươi giúp ta được không?"
Hứa Hòa ngồi đối diện hai người đàn ông, đôi mắt to hơi rũ, mặt và môi đều hơi đỏ ửng mất tự nhiên.
Hôm kia cậu mắc mưa dính cảm lạnh, hiện tại lại bị gió thổi nên mặt càng đỏ hơn.
Đầu gối cậu cũng chưa khỏi hoàn toàn, đêm nào cũng đau.Cơ thể Hứa Hòa không thoải mái, hôm nay vốn có ý mượn cớ vào thành bán đồ rồi tiện đi xem đại phu.
Đã không muốn nói chuyện, nhưng bắt người tay ngắn*, ngồi xe bò của người ta, đành phải mở miệng trả lời.*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhườngNói mấy câu yết hầu đã ngứa, Hứa Hòa không nhịn được sự ngứa ngáy muốn ho khan nơi cổ họng.
Cậu chỉ mong xe bò có thể đi nhanh hơn một tí, ít trúng gió chịu lạnh hơn, cũng đỡ phải nói nhiều hơn."
Vậy nhị tỷ ngươi thích ăn món điểm tâm gì?
Đậu phụ vàng thì sao?
Nàng đã từng ăn chưa?
Chắc là các cô nương sẽ thích món này, ngọt thanh lại ngon miệng..."
Hứa Hòa mím môi, nén cơn ho khan, hơi mất kiên nhẫn."
Ngươi thương xót ta chút đi, nói cho biểu ca, biểu ca đã mời ngươi đi xe bò rồi".Hứa Hòa nhẫn nhịn cơn ho, đương nhiên cậu biết trên đời không có việc tốt nào từ trên trời rơi xuống.
Nếu không phải vì nhị tỷ, nam tử trong thôn thèm để ý đến cậu chắc?
Nể tình người này là thân thích có qua lại, cậu vẫn phải đáp lại một chút.
Vừa định mở miệng, lại thấy có môt chiếc áo choàng lông thỏ được đưa tới phủ lên đầu gối.Hứa Hòa ngẩng đầu, thấy biểu ca mình bị Trương Phóng Viễn đánh cho một cái, giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên: "Sao ngươi lắm miệng thế, ồn chết mất, mau câm miệng!"