- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm Edit] Trùng Sinh Cưới "Người Làm Nền" Làm Phu Lang
69. Bóng hồng cũ
69. Bóng hồng cũ
Cuối thu không khí đã lạnh hơn nhiều nhưng thời tiết thì vẫn còn sáng của, dòng người trong thành đông đúc, thậm chí còn đông hơn cả mùa hạ nóng bức.
Công tử, tiểu thư con nhà giàu có trong thành cũng ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh, cả ngày đều ở ngoài đường mà cũng chẳng thấy nắng nóng khó chịu gì.
Ngày thu mát mẻ này đúng là tuyệt nhất.
Nếu muộn hơn tầm một tháng nữa, khi thời tiết vào đông thì trời đã trở lạnh rồi, cho dù mặc cả áo lông cừu thật dày rồi mới ra ngoài cũng vẫn thấy không thoải mái.
Gió lạnh thổi vào mặt dễ làm khô da, nứt nẻ đã đành, mặc quần áo nhiều hoạt động cũng vụng về cứng ngắc.
Ngày thu chính là thời tiết tốt nhất.
Trang phục vừa phải, thời tiết mát mẻ, rất phù hợp cho việc ra ngoài chơi.Việc làm ăn trong thành vào lúc này cũng trôi chảy hơn.
Tiệm vải đã nhập vải vóc mùa đông mới, các thương nhân từ những huyện khác cũng nhân lúc này đến bán những nguyên liệu tốt, quán rượu cười đùa vui ca náo nhiệt.
Sau chuyến du thuyền, cuộc thi thơ, cuộc thi văn những người phú quý sẽ cùng nhau đi dạo phố, ăn quà vặt.Phố Thiên đã khôi phục sự náo nhiệt khi xưa, cửa hàng đồ đánh răng của Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa cũng đang làm ăn rực rỡ như mặt trời ban trưa.Trước đó, ngày cửa hàng khai trương đã gặp mưa thu triền miên.
Thỉnh thoảng có khách tới mua hàng đều nói sau này sẽ dẫn thêm khách mới tới, đến khi thời tiết đẹp hơn thì điều đó đã ứng nghiệm.
Lưu lượng khách đông đúc như hoa nở vào mùa xuân ồ ạt tiến vào cửa hàng, lúc nào bên trong cửa hàng cũng chật kín khách.Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa bận vô cùng, ngày nào cũng nói đến mức miệng khô lưỡi khô, may mà những ngày tháng cực khổ như vậy cũng không dài.
Chẳng bao lâu sau dù không cần hai người giới thiệu thì khách dẫn người quen tới cũng tự biết giới thiệu cho người quen của họ.Đông khách nên hàng hoá tiêu hao cũng mau, chỉ trong hai tháng Trương Phóng Viễn lại đặt làm thêm hai trăm bàn chải đánh răng mới và thêm rất nhiều bột đánh răng.
Việc làm ăn phát đạt như vậy còn phải nhờ đám thư sinh thích tỏ ra văn nhã, tuyên truyền tâng bốc cửa hàng nhỏ này ở khắp nơi, thu hút rất nhiều người tới."
Hôm trước ta mua hai miếng gỗ hoa lê đưa đến chỗ lão thợ mộc Hà, sau khi điêu khắc thì làm thành sáu cái bàn chải đánh răng, đều đã mang lại đây rồi".Trương Phóng Viễn bỏ mấy cái bàn chải đánh răng tinh xảo hơn một bậc này vào ba hộp gấm, còn lót lụa đỏ vào hộp rồi bỏ thêm bột đánh răng loại tốt nhất trong cửa hàng vào.
Bột đánh răng này làm bằng thảo mộc, còn thêm cả hương liệu long não quý giá.
Hắn đóng ba cái hộp lại."
Một hộp của An lão gia ở phía đông thành, một hộp của Ung lão gia ở phía bắc thành.
Hộp còn lại mang đến biếu Huyện* lão gia ".
*Quan Huyện LệnhHứa Hòa biết hai đơn đặt hàng này, người hầu của hai vị lão gia nhà giàu kia đã đặt cọc 300 đồng.
Cả một bộ này trị giá 1200 đồng, qua chuyện này cậu cũng được mở mang về các phú hộ.
Họ ra tay rất rộng rãi, không chỉ mua cho mình, thậm chí còn mua cho cả con cháu, bề trên trong nhà.
Một đại gia đình ba thế hệ có khoảng hai mấy người, tính tổng lại, một đơn hàng có thể kiếm được mấy ngàn đồng.Thu nhập hai tháng này khiến đầu óc Hứa Hòa ngây ngẩn.
Sau khi danh tiếng của cửa hàng được truyền đi thì Trương Phóng Viễn không còn thường ở lại trông cửa hàng nữa.
Hắn phải đi tìm mua nguyên liệu để làm bột và bàn chải đánh răng.
Hôm này thì đến trang trại ngựa, ngày mai thì tới tiệm thảo dược.
Nếu chỉ dựa vào số nguyên liệu thu mua ở quán trà thì hoàn toàn không đủ cung ứng.
Để hàng hoá không bị đứt đoạn, Trương Phóng Viễn cũng chỉ có thể bỏ thêm nhiều kinh phí.Mấy ngày trước hắn đã đến chỗ mua Tiểu Hắc, tìm được lái buôn đã bán ngựa cho mình để bàn chuyện thu mua lông ngựa.
Người nọ đi bàn bạc với ông chủ của trang trại, nghe nói hắn muốn thu mua với giá 180 đồng, hôm nay phía họ tới báo đồng ý cung cấp lông ngựa.Phía trang trại đưa tới mười cân lông ngựa, lái buôn kia nói với hắn.
Ngựa chết rồi rất khó lấy lông, số lông này đều được cắt xuống từ chỗ ngựa non và ngựa "xấu".Trương Phóng Viễn tự biết thu mua lông ngựa không hề dễ.
Hắn kết toán tiền rồi trả thêm một xâu tiền cho lái buôn đã giúp đỡ chạy việc.
Ban đầu hắn thu mua lông ngựa ở nông thôn với giá 120 đồng, giờ phải tăng giá lên thêm 60 đồng cũng vì không còn cách nào khác.Chờ đợt bàn chải đánh răng mới này hoàn thành hắn sẽ phải tăng giá bán."
Để tự ta đi đưa hàng, từ phía đông chạy đến phía bắc thành chắc phải mất chút thời gian, em đừng sốt ruột chờ".Hứa Hòa đồng ý, nhìn Trương Phóng Viễn ôm mấy cái hộp ra ngoài.Vừa qua giờ cơm trưa, giờ là thời điểm để ngủ trưa.
Ngoại trừ quán cơm là có vẻ như còn đông khách còn lại những cửa hàng khác đa phần đều vắng vẻ.Hứa Hòa để hai cô gái nhỏ tự xem bột và bàn chải đánh răng trong tiệm.
Cậu thấy bên đường có người bán hàng rong gánh hàng bán nước mơ chua thì gọi lại mua một ly nước mơ 2 đồng về uống.
Thời điểm này đã sắp hết mùa thanh mai, quả cũng không ngọt như lúc đang vào mùa nhưng Hứa Hòa lại thích vị thế này nhất.Bầu lớn hơn một chút thì cậu cũng bắt đầu có phản ứng thai nghén, ăn cái gì đó chua chua sẽ thoải mái hơn rất nhiều.Có câu nói mang thai nam thèm chua, mang thai nữ thèm cay.
Có điều Hứa Hòa phát hiện ra mình vừa thích ăn cay vừa thích ăn chua.
Cậu biết lời đồn đại kia không đáng tin, nói ra để lừa dối mọi người thôi.Hứa Hòa nhìn nước mơ chua hồng hồng không khỏi nghĩ mình bây giờ đã trở thành người có thể tuỳ ý bỏ tiền mua đồ ăn vặt, bỏ mấy đồng ra mua mà không thèm nháy mắt.
Thật sự là bởi vì việc buôn bán của cửa hàng khá suôn sẻ, ngày nào cũng qua tay bạc với tiền giấy, tiền đồng nhận mỗi lần cũng toàn trăm đến ngàn, cậu đã cầm tới mức chết lặng.Sau khi khách khứa rời đi hết thì cửa hàng cũng rơi vào trạng thái yên tĩnh hiếm có.
Hứa Hòa dùng hai tay chống cằm, ngồi trước cửa hàng mơ màng như sắp ngủ.
Dù ban đêm cậu đã ngủ đủ nhưng khi có mang thì ban ngày vẫn cứ hay buồn ngủ.Mới gật gù trong chốc lát, mở mắt ra cậu đã giật mình tới mức đồng tử giãn nở, bất ngờ lùi lại theo bản năng.
Không biết có một nữ tử dáng người thướt tha mỹ lệ đã đến từ lúc nào, nàng cũng đang chống cằm nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cậu.Hứa Hòa vội vàng thu dọn: "Tiểu thư muốn mua gì thì cứ xem thoải mái nhé"."
Sao, Trương ca không có ở cửa hàng hả?"
Hứa Hòa nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Cậu không khỏi cần thận đánh giá nữ tử đang đứng trong cửa hàng này, dáng người đong đưa, tiếng nói nụ cười đều có vẻ quyến rũ.
Kiểu nữ tử thế này cậu chưa từng thấy bao giờ, dù là lúc còn ở trong thôn hay bây giờ mở cửa hàng có người đến người đi mỗi ngày cũng vậy."
Huynh ấy ra ngoài có việc rồi"."
Ta là Ân Cửu Nương của Vân Lương các, chắc chủ tiệm cũng nghe nói về ta rồi?"
Ân Cửu Nương thấy Hứa Hòa mới tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn con chưa tỉnh táo lắm, trông hơi ngốc nghêch thì khẽ cong đôi môi đỏ thắm: "Ấy!
Ta chính là "bóng hồng" cũ của Trương ca đó, Trương ca chưa từng kể về ta với ngươi hả?"
Mặt Hứa Hòa đỏ lên.
Đúng là Trương Phóng Viễn chưa từng kể với cậu, chỉ có duy nhất một lần nhắc đến qua loa về hoa khôi đầu bảng nhưng cũng không kể kỹ là hoa khôi đó tên gì.
Có điều Hứa Hòa thấy với dung mạo của người trước mặt thì chắc là hoa khôi.Ba chữ "bóng hồng cũ" lặp lại trong đầu Hứa Hòa: "Huynh ấy đã từng nói trước đây có chút giao tình với Ân tiểu thư"."
Chỉ nói có giao tình thôi ư?
Trương ca sao có thể vậy chứ, ở trong lâu thì gọi người ta ngọt xớt mà về nhà lại không dám nói với người trong nhà ư."
Ân Cửu Nương lắc đầu: "Thôi, trên đời này phần lớn đàn ông đều như thế, bạc tình vô nghĩa."
Hứa Hòa cau mày, hơi chống eo đứng dậy.Lúc này Ân Cửu Nương mới nhận ra tiểu ca nhi này đã có mang.
Tiểu ca nhi không dễ có mang, giờ nàng mới chỉ nhìn lướt qua đã có thể nhận ra thì số tháng chắc cũng không nhỏ.
Bỗng nhiên Ân Cửu Nương hơi hối hận vì đã nói mấy câu đùa giỡn trêu chọc người ta, nếu lỡ hại tiểu ca nhi đau lòng bực bội mà động thai thì làm sao bây giờ.Đang định giải thích thì Ân Cửu Nương lại nghe tiểu ca nhi nói: "Ân tiểu thư muốn bàn chải và bột đánh răng thế nào?
Để ta chọn cho ngươi nhé, nếu huynh ấy ở nhà chắc chắn sẽ chọn giúp ngươi, còn có thể chiết khấu nữa."
Ân Cửu Nương phì cười, nàng bỗng nhận ra tiểu ca nhi này căn bản không hề để tâm đến lời mình nói thì không khỏi tiến sát lại: "Có phải ngươi không biết trước kia Trương ca làm gì không?"
Hứa Hòa thấy lúc Ân Cửu Nương nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh hoàn hào thì lấy bàn chải đánh răng đuôi ngựa ra: "Sao lại không biết được, chúng ta là người cùng thôn mà"."
Vậy mà ngươi còn không tin lời ta nói?"
Hứa Hòa nhìn Ân Cửu Nương một cách bất đắc dĩ: "Cho dù trước kia thực sự giữa hai người có gì đó thì cũng là quá khứ rồi"."
Nhìn hiện tại đi."
Hứa Hòa giương mắt ý bảo Ân Cửu Nương xem cửa hàng rồi lại nói: "Cứ đem chuyện quá khứ ra nói sẽ chỉ huỷ hoại tương lai".Ân Cửu Nương nhận lấy bàn chải đánh răng, đôi mày thanh tú khẽ nhướng lên, đây hẳn là cái mà người ta gọi là hiểu chuyện trái phải.
Nàng hỏi tên Hứa Hòa, người có thể được cái tên kỳ quái như Trương Phóng Viễn coi trọng quả nhiên phải có chỗ hơn người.Ân Cửu Nương không nói giỡn chuyện của mình và Trương Phóng Viễn nữa mà hỏi Hứa Hòa về chuyện giữa hai người."
Ta có một chuyện đã thắc mắc rất nhiều năm.
Trước kia ở Vân Lương các, Trương ca "chay mặn không ăn" là do có gì khó nói vậy?"
Ân Cửu Nương nhướng mày hỏi.Hứa Hòa không phải là tiểu ca nhi chưa trải sự đời nữa, thấy trên mặt người đối diện có ý cười đầy hàm ý thì cũng biết nàng có ý gì.
Chỉ là sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói rõ ra được, chỉ khẽ đưa tay che bụng lại.Ân Cửu Nương tức khắc ngầm hiểu: "Cũng phải, đứa nhỏ chắc cũng lớn khoảng bốn, năm tháng rồi"."
Trương Phóng Viễn có thể trạng cao lớn, trước kia lúc còn trông coi ở Vân Lương các thì một mình hắn có thể đánh đuổi mười mấy tên tới làm ầm ĩ.
Ngươi không biết hắn khiến biết bao cô nương trong lâu yêu thích thế nào đâu, còn có rất nhiều người muốn cùng hắn vui vẻ một đêm xuân."
Ân Cửu Nương lại hỏi: "Hắn trông cường tráng như vậy, có giỏi không?"
Hứa Hòa hoàn toàn không chống đỡ nổi câu hỏi như vậy, cảm giác Ân Cửu Nương còn trẻ nhưng lại chẳng khác gì mấy bà cô cùng giặt đồ trong thôn, lúc nào cũng chỉ nói những lời làm người ta đỏ mặt tía tai.
Cậu quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực của Ân Cửu Nương."
Ngươi mau nói cho ta biết đi!
Xin ngươi đó!
Ta không thể tự mình thử lại còn không thể thay các cô nương, tiểu ca nhi trong lâu hỏi cảm nhận của một người đã được thử sao?
Đến cuối cùng là cũng bình thường, hay là... không bật mí được sao."
Hai tai Hứa Hòa đã đỏ bừng như bị nấu chín: "Ngươi nghĩ thế nào thì cứ cho là vậy đi."
"Ôi chao!
Có gì phải ngượng ngùng chứ.
Diễm phúc này không chỉ nam tử có, nữ tử, tiểu ca nhi cũng có mà.
Ngươi nói ra cũng làm bọn ta có thể vui lây"."
Ta không biết".Ân Cửu Nương chậc một tiếng: "Xem ra cũng chỉ bình thường thôi.
Ôi, mất công chờ mong một hồi, hoá ra chẳng được như mọi người kỳ vọng".Nhưng Hứa Hòa lại không thể chịu khi người khác nói Trương Phóng Viễn không tốt, cậu nói: "Ta có thai rồi"."
Ấy~" Ân Cửu Nương cũng quay đầu lại cười: "Cũng phải nhỉ, có bầu nên không thể ngủ chung nữa, quá lâu không bên nhau nên quên mất trải nghiệm thế nào thì cũng là chuyện bình thường.
Có điều ca nhi đừng để lãng phí những năm tháng thanh xuân này, lỡ nam nhân ở nhà không được như ý lại đi ngoại tình thì sao.
Chỉ cần qua ba tháng đầu thai kỳ là có thể ngủ chung rồi"."
Cũng chẳng biết Trương Phóng Viễn có vậy không, chả ai biết trong đầu hắn chứa cái gì.
Tuy trước kia hắn rất đứng đắn nhưng đã nếm mùi ngon rồi thì chẳng biết được, không phải vơ đũa cả nắm đâu".Hứa Hòa hơi nâng mi, muốn nói lại thôi."
Ta thật sự không nói giỡn đâu"."
Có thai trên ba tháng thì sẽ không có việc gì thật sao?"
"Tất nhiên rồi, không tin thì ngươi có thể đi hỏi đại phu.
Chẳng qua đừng có mà kịch liệt quá".Hứa Hòa đỏ mặt gật gật đầu.Trương Phóng Viễn đi giao đồ về thì thấy Ân Cửu Nương đang uốn éo như rắn nước, cong eo thì thầm với Hứa Hòa gì đó.Hòa ca nhi đang cúi đầu, sắc mặt khác thường, nữ nhân điên khùng kia thì cứ nói lia lịa, Trương Phóng Viễn thấy vậy vội phóng vào cửa hàng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tiếng hô đột ngột vang lên làm hai người sợ giật bắn cả mình.
Hứa Hòa thấy Trương Phóng Viễn thì vội ngậm miệng, dáng vẻ giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.Ân Cửu Nương thì tỏ ra rất tự nhiên, nhất thời lại đổi sang diễn xuất dáng vẻ nữ tử chốn phong trần.
Nàng biết Hứa Hòa không tin chuyện mình và Trương Phóng Viễn có dây dưa lên cố ý chọc ghẹo Trương Phóng Viễn cho hắn nhớ đời.
Ân Cửu Nương hờn dỗi nói: "Trương ca hung dữ như vậy làm gì chứ, dọa nô gia sợ chết mất thôi.
Trong ngoài thành Tứ Dương này có ai đối xử với bóng hồng cũ như ngươi chứ~""Ai?
Ai là bóng hồng cũ của ai!
Ngươi đừng có vừa mở miệng đã nói lung tung."
Hai mắt Trương Phóng Viễn trợn to, vội phản bác theo bản năng rồi nhìn về phía Hứa Hòa, giọng điệu hắn nhũn cả ra: "Không có chuyện đó mà."
Hứa Hòa lại không trả lời mà xoay người gói bàn chải và bột đánh răng mà Ân Cửu Nương đã chọn lại.Ân Cửu Nương nhìn Trương Phóng Viễn đỏ bừng hai mắt như con trâu thì phất cái khăn tay đầy mùi "Nước hoa hồng": "Có phải Trương ca nên cho ta cái giá ưu đãi nhất không?"
"500 đồng!"
Ân Cửu Nương nghe vậy lập tức đứng thẳng chống hông, giọng điệu cũng rõ ràng hơn, thậm chí còn có chút "chợ búa": "500!
Lông bàn chải đuôi ngựa tốt nhất chỉ 80 đồng, bột đánh răng thảo dược cũng chỉ 120 đồng, ngươi muốn ăn chặn của bà đây sao!"
"Ta tăng giá đột xuất không được chắc!"
"Ta nhổ vào!
Gian thương!"
Thấy hai người sắp ầm ĩ đến nơi, Hứa Hòa vội vàng tiến lên khuyên can: "Ân tiểu thư, ngươi đưa 180 đồng là được rồi"."
Nhìn cho rõ đi, đây mới là làm ăn buôn bán chứ."
Ân Cửu Nương lườm Trương Phóng Viễn một cái, tên này trước mặt chàng vợ của mình rất giữ thể diện, nàng thấy may mắn vì có Hứa Hòa ở đây, móc tiền ra: "Hôm khác ta bảo các cô nương trong lâu cũng tơi mua."
"Cảm ơn".Lúc quay mặt lại về phía Trương Phóng Viễn Ân Cửu Nương lại lườm hắn thêm một cái rồi mới xoay người ra về."
Có giỏi thì ngươi nói rõ xem nào..."
Hứa Hòa nhìn Trương Phóng Viễn đang tức đến mức không biết làm gì thì cắt ngang: "Sao thế, huynh còn muốn đuổi theo bóng hồng cũ đấy à?"