- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,346
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 343
19)
Chương 343

◎ Không còn đường thoát ◎Thế nhưng, đôi khi nhìn bề ngoài dường như có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng thực chất lại chẳng có lựa chọn nào cả.Ngay lúc Nguyễn Thanh quyết định sẽ không đi, thì tiếng phát thanh trên du thuyền lại vang lên một lần nữa."
Quý khách lưu ý, xin hãy đến tham dự vũ hội đúng giờ.
Nếu có vị nào không đến đúng thời gian quy định, sẽ bị coi là kẻ trốn vé, hậu quả khôn lường."
Ngữ khí của nhân viên nghe có vẻ khách khí, nhưng nội dung của phát thanh lại bá đạo và ngang ngược đến chẳng thèm che giấu ý đồ thật sự nữa.Ban đầu, những người chơi khác cũng định làm giống Nguyễn Thanh, tức là không đi.
Nhưng sau khi nghe thông báo này, họ chẳng còn lựa chọn nào khác.Nếu tất cả bọn họ đều không đi, thì sẽ quá dễ bị chú ý.
Chỉ cần kiểm tra sơ qua thôi cũng sẽ bị lôi ra hết, đến lúc đó tình cảnh của đám người chơi sẽ càng thêm nguy hiểm.Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị coi là kẻ trốn vé, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có kết cục nào tốt đẹp.Vũ hội được tổ chức ở đại sảnh tổng hợp tầng ba.
Có lẽ để đủ chỗ cho tất cả khách tham dự, nhân viên đã dời toàn bộ các tiện ích khác đi, để trống toàn bộ sảnh lớn.Dù chỉ là một buổi tiệc được quyết định vội vàng, nhưng cách bày trí nơi tổ chức lại vô cùng xa hoa, hoàn toàn không giống như một sự kiện ngẫu hứng.Mới còn mười phút nữa mới đến giờ khai mạc, vậy mà sảnh lớn đã đông nghẹt khách.Rượu ngon chén ngọc, xa hoa lộng lẫy.
Ánh sáng từ những chùm đèn pha lê trên trần tỏa xuống dịu dàng, không hề chói mắt, lại phảng phất cảm giác hưởng lạc, phồn hoa.Không ít người tụm ba tụm bảy trò chuyện khe khẽ, nhưng không quá ồn ào.
Tiếng vĩ cầm du dương vang vọng trong không gian, toát lên sự sang trọng và tao nhã.Khách khứa qua lại ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, lộng lẫy, đều mang dáng vẻ thành đạt.
Toàn cảnh chẳng khác nào một buổi dạ tiệc xa hoa trong khách sạn năm sao, chứ không giống một hoạt động trên du thuyền.Đám người chơi thì không quá phô trương, cũng không mặc đồ quá nổi bật.
Thậm chí phần lớn vì muốn tiện cho việc hành động, họ còn chẳng thèm mặc lễ phục, cuối cùng thì cứ thế lặng lẽ hòa vào dòng người.Những vị khách bốc trúng thiệp mời cũng không phải toàn là người giàu có, vẫn có không ít người không chuẩn bị lễ phục.
Vì vậy việc người chơi ăn mặc bình thường cũng không quá khác biệt.Một người chơi mặc vest nhìn những người khác lần lượt rời đi tham dự vũ hội, rồi lại quay sang nhìn Nguyễn Thanh vẫn ngồi yên bất động, do dự lên tiếng:
"Đại ca, anh thật sự không đi sao?"
Nguyễn Thanh chẳng thèm ngẩng đầu, đáp gọn lỏn:
"Không đi."
Vốn dĩ cậu đã là kẻ trốn vé, đi hay không đi căn bản cũng chẳng có gì khác biệt.
Huống chi, chính mình còn giữ trong tay thẻ quyền hạn của nhân viên và của Lâm Chi Diễn.
Cho dù không may đụng phải nhân viên, cậu cũng có cách để thoát thân.Người chơi mặc vest thoáng chần chừ, gương mặt lộ rõ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo những người khác đến đại sảnh tầng ba.Phòng đọc sách chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh, chỉ còn tiếng lật sách vang lên khe khẽ.Khi cậu đang mải mê đọc cuốn sách viết về Tà Thần, bỗng phía sau truyền đến một tiếng động lạ.Nguyễn Thanh giật thót, quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh, trong lòng tràn ngập cảnh giác.
Cả người căng lên, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.Thế nhưng cảnh tượng đáng sợ mà cậu tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Chỉ thấy từ góc tối u ám bị mọi người bỏ qua trong thư phòng, một người bước ra.Hứa...
Cẩn Ngôn?Đôi mắt dưới vành mũ của Nguyễn Thanh khẽ nheo lại trong thoáng chốc.
Người này... vẫn luôn ở đây sao?Sách trong thư phòng được sắp xếp theo quy luật, góc ấy toàn là các tác phẩm văn học, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến những thứ bọn họ cần tìm.
Thế nên vừa rồi chẳng có người chơi nào bén mảng tới.Ngay cả Nguyễn Thanh cũng đã bỏ qua góc đó, nhưng không ngờ từ nãy tới giờ lại có người ở đó.Nếu chỉ là một người chơi thì còn đỡ.
Nhưng Hứa Cẩn Ngôn không phải người chơi.Một trong những quy tắc của trò chơi kinh hoàng vô tận: người chơi tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về trò chơi cho NPC.Vậy rốt cuộc, người này đã nghe thấy bao nhiêu?Hứa Cẩn Ngôn trông như vừa ngủ dậy trong góc, gương mặt còn phảng phất vẻ uể oải, mệt mỏi.
Hắn ngáp một cái, rồi thản nhiên đi ngang qua Nguyễn Thanh.Toàn bộ quá trình, hắn không hề liếc nhìn Nguyễn Thanh một lần nào.Nhưng ngay khi sắp đi đến cửa, Hứa Cẩn Ngôn bỗng dừng chân, hơi nghiêng người, ngẩng cằm nhìn về phía Nguyễn Thanh đang ngồi."
Bạn học Hạ, nếu cậu không đi dự vũ hội... sẽ chết đó."
Nói xong, hắn liền rời đi, để lại một mình Nguyễn Thanh sững sờ nhìn về phía cánh cửa.Hứa Cẩn Ngôn... nhận ra cậu sao?Rõ ràng đây mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Vậy tại sao Hứa Cẩn Ngôn lại có thể nhận ra cậu?Phải biết rằng diện mạo bây giờ của cậu đã hoàn toàn khác với Hạ Thanh lúc trước.
Dù là người quen thuộc với Hạ Thanh nhất cũng không thể nào nhận ra được.Những người đàn ông kia chỉ có thể nhận ra cậu nhờ vào thể chất đặc biệt, chứ không phải nhờ vào gương mặt Hạ Thanh.
Thế nhưng Hứa Cẩn Ngôn lại thẳng thừng nhận ra cậu chính là Hạ Thanh.Quá kỳ lạ.Thời gian nhanh chóng trôi tới tám giờ tối.
Nguyễn Thanh cúi mắt trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng bước đi, vừa kịp đến hội trường tầng ba vào đúng giây cuối cùng.Khi hắn đến nơi, vũ hội đã bắt đầu.
Cả đại sảnh vang lên khúc nhạc tao nhã, khách mời giữa sàn đang uyển chuyển nhảy điệu Valse.Nguyễn Thanh kéo thấp vành mũ, lặng lẽ đứng trong góc tối, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình.Khách đến dự vũ hội đông vô kể, chẳng ai chú ý đến bóng dáng Nguyễn Thanh ở góc phòng, ngoại trừ những người chơi cũng đang tụ tập ở đó.Người chơi mặc vest vừa nhìn thấy cậu thì mắt sáng lên, lập tức bước đến:
"Đại ca, anh cũng đến rồi à?"
Nguyễn Thanh chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không hề giải thích lý do vì sao cậu lại xuất hiện ở đây.Người chơi mặc vest cũng chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt ấy.
Dù sao thì mấy cao thủ thường ngày vẫn hay có chút lạnh lùng như vậy.Thời gian từng chút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ vũ hội vẫn diễn ra bình thường một cách khó tin.Chỉ có một điều khác lạ: Lâm Chi Diễn không hề xuất hiện.Đám khách mời sớm đã quên mất chuyện "ngài Lâm sẽ phát biểu" từ ban nãy, chỉ còn những người chơi cảm thấy bất thường.Nếu buổi vũ hội này thực sự chẳng có gì, thì tại sao lại phải dồn ép tất cả khách mời đến đây, thậm chí còn dùng cả biện pháp cứng rắn?Ban đầu, người chơi vốn rải rác ở khắp nơi, nhưng cảm giác bất an trong lòng mỗi người ngày càng dâng cao theo thời gian.
Họ bắt đầu lần lượt tụ tập về phía Nguyễn Thanh, dần hình thành một xu hướng... lấy cậu làm trung tâm.Khán giả trong phòng livestream khi nhìn thấy cảnh này đều rơi vào im lặng.【Tôi phải nói sao đây, vợ tôi thông minh thì đúng là thông minh thật đấy, nhưng khả năng chiến đấu thì thật sự không ổn.
Các người đừng có cái kiểu ôm đùi rồi chẳng cần cố gắng nữa được không!
Nếu mà kéo chân vợ tôi thì tôi nguyền rủa các người luôn đấy!】【Điều này chứng minh diễn xuất của vợ tôi quả thật quá đỉnh, khiến ai nấy đều tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng cũng coi như bọn họ còn có mắt nhìn, biết đi theo vợ tôi thì tốt hơn.
Nếu không thì giờ này còn chẳng biết phó bản này rốt cuộc là cái gì.】【Thật chẳng hiểu vợ tôi mang theo đám phế vật này làm gì.
Rõ ràng vợ có đủ thực lực để một mình càn quét mà.】Đám người chơi lúc này chẳng còn tâm trí để để ý đến bình luận.
Bọn họ căng mắt nhìn khắp nơi trong buổi vũ hội, đề phòng bất cứ nguy hiểm nào có thể bất ngờ ập đến.Thế nhưng, cho dù có nhìn đến mức mắt mỏi nhừ, họ vẫn chẳng phát hiện ra điểm bất thường nào.Người chơi mặc vest cũng không thấy vấn đề gì, bèn liếc sang Nguyễn Thanh đang cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần, khẽ hỏi nhỏ:
"Đại ca, anh thấy sao?"
Nguyễn Thanh trầm giọng đáp:
"Bây giờ mới chín giờ."
Nghe vậy, đám người chơi thoáng ngẩn ra, chẳng hiểu ba chữ "mới chín giờ" có ý nghĩa gì.Giọng hắn khàn khàn vang lên lần nữa:
"Còn nhớ tối qua lúc nào du thuyền nhiệt độ đột ngột hạ xuống không?"
Mười giờ.Đúng mười giờ tối hôm qua, nhiệt độ bất thường đột ngột giảm xuống.
Mà trên thiệp mời cũng ghi rõ thời gian của buổi vũ hội: từ tám giờ đến mười giờ tối.Vậy thì — đúng mười giờ nhất định sẽ xảy ra chuyện.Nhờ lời nhắc này của Nguyễn Thanh, những người chơi khác cũng chợt nhớ đến hiện tượng kỳ lạ của đêm qua.
Họ vội vàng nhìn đồng hồ, và lập tức bàng hoàng nhận ra — chỉ còn vài phút nữa là đến mười giờ!Có gì đó không ổn.
Rõ ràng bọn họ mới ở buổi vũ hội khoảng hơn một tiếng, sao lại đã trôi qua tận hai tiếng rồi?Ngay cả Nguyễn Thanh cũng khẽ nhíu mày.
Quả thật, thời gian ở đây trôi nhanh gấp đôi so với cảm nhận bình thường.Khi đám người chơi còn đang rối trí, tiếng nhạc vũ hội bỗng chốc dừng lại.
Sau đó, tiếng micro vang lên, khuếch đại khắp sảnh.Đó là giọng nói của Lâm Chi Diễn."
Trước hết, chúc mừng quý khách đã trúng suất tham gia lần này.
Rất vui được gặp gỡ mọi người tại đây."
Ngữ khí của Lâm Chi Diễn lạnh nhạt, không mang theo một chút cảm xúc nào, nghe chẳng khác gì đang đọc kịch bản.
Trong lời nói ấy, không hề có lấy nửa phần vui mừng.Có lẽ hắn cũng chẳng buồn che giấu nữa.
Hắn khẽ dừng lại, rồi bật cười nhẹ."
Nhưng chuyến du thuyền bảy ngày xa hoa này... sẽ kết thúc sớm.
Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau tham gia một trò chơi trốn tìm."
Khách khứa trong hội trường thoạt đầu còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đắm mình trong dư âm của tiếng hoan hô vừa nãy.Trò chơi trốn tìm...?
Là dự án trò chơi mới sao?Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo, vô tình trên gương mặt Lâm Chi Diễn, trong lòng mọi người đều dấy lên một dự cảm chẳng lành.Không khí trong sảnh dần lắng xuống, rồi rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn lại giọng nói lãnh đạm của Lâm Chi Diễn vang vọng:"Xin mời các vị khách, trong khoảng thời gian cuối cùng này — hãy vùng vẫy cho thỏa thích đi."
Ngay khi lời hắn vừa dứt, từ thân tàu truyền đến những tiếng va chạm kịch liệt, xen lẫn với âm thanh dồn dập như có thứ gì đó đang đập vào kính và thân tàu.Mọi người theo bản năng đồng loạt nhìn về phía cửa sổ bằng kính, trong mắt tràn đầy bất an.Thế nhưng, chỉ một giây sau, nỗi bất an ấy liền hóa thành kinh hoàng.
Tất cả mọi người trong sảnh đều trợn trừng mắt, nhìn những khung cửa kính đang bám chặt lấy một hàng dài những cái bóng đáng sợ.
Mái tóc dài rũ rượi của chúng che khuất gần như toàn bộ gương mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chi chít đôi mắt mọc đầy trên gương mặt ấy.Những thứ quỷ dị có hình dáng con người, nhưng khắp cơ thể lại mọc kín mắt.
Ngũ quan trên mặt đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một cái miệng nứt toác đến tận mang tai, cùng vô số con ngươi không ngừng đảo qua lại.
Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, cũng khiến người ta lạnh toát sống lưng, da đầu tê dại.Lúc này, đám bóng quái dị ấy đang hưng phấn và thèm khát nhìn chằm chằm vào hành khách trong khoang, điên cuồng đập mạnh vào cửa kính, như thể chỉ muốn chui vào trong để nuốt chửng tất cả."
RẦM——!!!"
Âm thanh chói tai vang lên, đó là tiếng kính vỡ, cũng là tiếng đèn chùm trên trần rơi xuống nát vụn.Cả hội trường vũ hội lập tức chìm vào bóng tối."
Á——!!!"
Tiếng hét thảm vang lên ngay sau đó.
Các vị khách mời cuối cùng cũng phản ứng lại, ai nấy gào thét hoảng loạn, chen chúc tìm đường thoát, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.Nhưng đây là tầng ba của du thuyền, lối duy nhất để chạy chỉ có thể là chạy lên trên.
Tất cả khách mời liền ùn ùn kéo nhau về phía thang máy.Thế nhưng, khi vừa đến gần, họ mới phát hiện — thiệp mời trong tay không còn khởi động được thang máy nữa.Không chỉ một người, mà là tất cả.
Toàn bộ thiệp mời đều mất hiệu lực.Đám khách nhân tuyệt vọng nhìn lũ quái vật đang lao đến, liền vội vàng đổi hướng, chạy tán loạn về phía các căn phòng trên tầng ba.
Ít nhất... cửa phòng có thể chống đỡ thêm chút thời gian.Nhưng khi họ thử mở cửa, lại phát hiện thiệp mời cũng không thể mở khóa phòng.
Giờ đây, tấm thiệp mời chẳng khác nào một tờ giấy bỏ đi.Họ đã hoàn toàn mất đường thoát.Những vị khách chạy chậm hơn lập tức bị quái vật bắt kịp, chết thảm trong cái miệng ấy.
Âm thanh xé rách, nhai nuốt vang vọng khắp khoang thuyền, khiến ai nghe cũng phải run rẩy.Chỉ chưa đầy mười phút, tầng ba của du thuyền vốn xa hoa lộng lẫy đã biến thành địa ngục nhuốm máu.
Khắp nơi là vết máu loang lổ, thi thể tàn khuyết, chẳng còn chút dáng vẻ nào của sự hào nhoáng ban đầu....Nguyễn Thanh cùng những người chơi khác ngay từ lúc Lâm Chi Diễn bắt đầu cất lời đã nhận ra có điều bất thường.
Khi phát hiện ra bên ngoài kính là lũ quái vật đáng sợ tựa như thủy quỷ, bọn họ lập tức rời khỏi hội trường vũ hội mà chẳng chút do dự.Có người chơi thử dùng thiệp mời để quét mở thang máy, kết quả là thất bại.
Cả cửa thang bộ cũng không thể mở.Nguyễn Thanh hoàn toàn không bất ngờ.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán — từ đầu đến cuối, những tấm thiệp mời này chưa bao giờ mang quyền hạn thật sự trên du thuyền.
Chúng chỉ là quyền hạn tạm thời.Một khi quyền hạn bị hủy bỏ, bọn họ sẽ bị nhốt chặt trong tầng này, chờ chết.Nguyễn Thanh vẫn giữ được bình tĩnh.
Hắn lấy ra thẻ quyền hạn của nhân viên, quét một cái, và lập tức thang máy khởi động bình thường.Quyền hạn của nhân viên — vẫn có thể sử dụng.Trên du thuyền có không ít thang máy, ít nhất cũng bảy tám cái.
Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, không thể nào di chuyển nhanh chóng hết cả ngàn khách mời.Ngược lại, vì ai cũng chen lấn để lên thang máy, rất có thể sẽ dẫn đến giẫm đạp, thậm chí làm hỏng cả thang.Không những chẳng cứu được ai, mà còn đẩy tình thế vào cảnh ngộ thảm khốc hơn.Ban đầu, Nguyễn Thanh còn do dự định để lại một tấm thẻ quyền hạn, nhưng cuối cùng hắn từ bỏ ý nghĩ đó.
Hắn nhanh chóng cùng nhóm người chơi rời khỏi tầng ba.Hiện tại, nơi nguy hiểm chính là tầng ba.
Sau khi rời khỏi đó, Nguyễn Thanh ném tấm thẻ quyền hạn thuộc về Lâm Chi Diễn cho một người chơi, còn bản thân thì giữ lấy thẻ quyền hạn của nhân viên, trực tiếp đi lên tầng tám của du thuyền.Trước đó, khi kiểm tra cấu trúc con tàu, cậu đã phát hiện ở tầng tám có máy tính, và máy tính này kết nối mạng nội bộ.Ngay từ khi Lâm Chi Diễn dùng điện thoại của mình để gọi thẳng đến điện thoại của cậu, Nguyễn Thanh đã nhận ra — trên du thuyền tồn tại một hệ thống mạng kín.Chỉ cần có máy tính và có mạng, cậu hoàn toàn có thể thay đổi quyền hạn vận hành của du thuyền.Thế nhưng, Nguyễn Thanh phát hiện hệ thống mạng nội bộ ở đây không chỉ có một.
Hiện tại, cậu chỉ có thể mở được quyền hạn từ tầng ba đến tầng sáu — bao gồm cửa phòng và thang máy.
Những quyền hạn khác, cậu không thể can thiệp bằng tấn công mạng.Không chần chừ, Nguyễn Thanh lập tức hủy bỏ yêu cầu "quẹt thẻ mới mở được cửa" của toàn bộ phòng trên tầng ba, trực tiếp mở tung tất cả cửa phòng.Đây chính là con đường sống duy nhất còn lại cho những vị khách ở tầng ba.
Chỉ cần kịp thời chui vào phòng, bọn họ chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.Việc này không phải vì Nguyễn Thanh mềm lòng.
Trong phạm vi khả năng cho phép, cậu vẫn sẽ chọn cứu người.
Hơn nữa, cứu những khách mời kia thực chất cũng chính là cứu lấy bản thân cậu.Đám tà giáo kia không phải vô cớ muốn tàn sát nhiều người như vậy.
Đó là bởi để triệu hồi Tà Thần, cần máu tươi và tế phẩm.Mà linh hồn của những vị khách này — chính là tế phẩm.Một khi số người chết đạt đến mức chúng mong muốn, bọn tà giáo nhất định sẽ trực tiếp triệu hồi Tà Thần.
Nguyễn Thanh tuyệt đối không dám lạc quan mà nghĩ đến khả năng "triệu hồi thất bại".Nếu không có cậu, nghi thức đó chưa chắc đã thành công.
Nhưng chỉ cần cậu tồn tại trong phó bản này, thì nghi thức ấy sẽ chắc chắn hoàn thành.Bởi vì cái tên Tà Thần kia là — K'thayat.Chính là kẻ đã xuất hiện trong phó bản đầu tiên của cậu, "Phòng livestream kinh hoàng".
Cũng chính là chủ nhân thực sự của phòng livestream ấy, đồng thời là chủ nhân của con mắt khổng lồ mà Ôn Lễ đã nghiên cứu.Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng dưới đáy biển ngày đó, toàn thân Nguyễn Thanh đã lạnh toát.
Cậu tuyệt đối không thể để "Ngài" được triệu hồi thành công.
Nếu điều đó xảy ra, bọn họ chắc chắn sẽ chết trong phó bản này.Nguyễn Thanh mở toàn bộ cửa phòng mà chẳng chút do dự.
Nhưng khi định mở quyền hạn của thang máy, cậu lại thoáng chần chừ.Một khi mở thang máy, lũ quái vật kia cũng có khả năng đi lên các tầng trên.
Khi đó, từ tầng bốn đến tầng sáu sẽ không còn an toàn nữa.Thế nhưng, sự do dự đó chỉ kéo dài chưa tới ba giây.
Nguyễn Thanh dứt khoát mở quyền hạn thang máy.Chỉ cần tế phẩm không chết, thì sẽ không thể trở thành tế phẩm.
Mà không có tế phẩm, nghi thức triệu hồi sẽ không thể hoàn tất.Bởi vì, tế phẩm chân chính chính là máu và linh hồn con người.Về phần nơi an toàn, từ tầng sáu trở lên đều cần thẻ quyền hạn đặc biệt mới có thể vào.
Cậu không có quyền hủy bỏ hạn chế đó, đồng nghĩa với việc lũ quái vật cũng không thể dễ dàng tiếp cận.Trừ khi — toàn bộ hệ thống quyền hạn của du thuyền bị tắt hoàn toàn.Nhưng xét tình hình hiện tại, kẻ phía sau hẳn là muốn nhốt toàn bộ khách ở tầng ba, nên gần như không có khả năng chủ động tắt hệ thống.
Hơn nữa, nghe nói từ tầng sáu trở lên còn có những "vị khách quý" khác.
Lâm Chi Diễn chắc chắn sẽ không điên rồ đến mức kéo cả những kẻ đó xuống nước.Vì vậy, từ tầng sáu trở lên của du thuyền tạm thời vẫn còn an toàn.Sau khi mở quyền hạn xong, Nguyễn Thanh nhanh chóng rời tầng tám, định đi tìm những người chơi khác để hội họp.
Sức chiến đấu của cậu thật sự quá yếu.
Cho dù lũ quái vật chưa thể lên ngay, nhưng đi một mình tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.Thế nhưng, điều Nguyễn Thanh không ngờ tới là — nhóm người chơi kia, cầm theo tấm thẻ quyền hạn mà cậu đưa, vô tình lại xông thẳng vào trung tâm điều khiển quyền hạn của du thuyền.Nguyễn Thanh nhìn thấy một người chơi trong số đó đang chuẩn bị nhấn xuống một nút bấm, đôi mắt lập tức giật giật, theo phản xạ muốn lên tiếng ngăn cản.Nhưng đã muộn.
Người chơi ấy đã ấn xuống.Ánh mắt Nguyễn Thanh lập tức cứng lại.
Với loại quyền hạn này, chỉ có thẻ của Lâm Chi Diễn tuyệt đối là không đủ.
Nhất định còn cần xác nhận vân tay, thậm chí là quét võng mạc của chính hắn.Cứ thế mà bấm bừa... khác nào tự nguyện báo động toàn bộ hệ thống?Sự thật chứng minh, mọi chuyện còn tệ hại hơn cả Nguyễn Thanh nghĩ.Ngay khi người chơi ấy ấn nút, một tiếng "ẦM——!!!" vang dội nổ tung.
Cả bàn điều khiển quyền hạn trực tiếp nổ tung, mang theo cả sinh mạng của người chơi đó, hắn chết ngay tại chỗ.Nhưng những người chơi còn lại chẳng ai rảnh mà quan tâm đến người vừa chết kia.
Sau vụ nổ, trung tâm điều khiển lập tức nhấp nháy ánh đỏ, mang đến một loại áp lực vô hình, khiến tâm trạng căng thẳng của mọi người bị đẩy lên cực điểm.Ngay giây kế tiếp, một giọng phát thanh lạnh lẽo vô tình vang lên:"Hệ thống quyền hạn của du thuyền Marganet đã bị tắt."
Nghe thấy không phải là hệ thống tự hủy của tàu khởi động, nhóm người chơi mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng hơi thở ấy chỉ kịp thả ra nửa chừng thì toàn bộ bọn họ đều sững lại.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía bàn điều khiển đã bị phá hủy, trong mắt dấy lên kinh ngạc và khó tin.Hệ thống quyền hạn của du thuyền...
đã bị tắt?Không lẽ... quyền hạn của thang máy cũng nằm trong đó?Một dự cảm xấu ập đến trong lòng mỗi người.
Có người vội vàng chạy vào buồng thang máy, nhấn nút chọn tầng."
Ting!"
Lần này, thang máy thật sự chuyển động.
Và người đó hoàn toàn không hề quẹt thẻ.Điều đó có nghĩa là, bây giờ muốn đi thang máy không cần quyền hạn nữa.
Cửa cầu thang bộ cũng vậy — không cần bất kỳ xác nhận nào, bất cứ ai cũng có thể tự do đi lại giữa tất cả các tầng của du thuyền.Bao gồm cả... lũ quái vật.Hệ thống quyền hạn của du thuyền bị phá hủy, đồng nghĩa với việc trên con tàu này — không còn nơi nào an toàn nữa.Sắc mặt nhóm người chơi lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ban đầu, họ vốn định chặn đứng thang máy, ngăn không cho quái vật leo lên.
Không ngờ lại vô tình khiến toàn bộ quyền hạn mở tung, trực tiếp kéo mọi người vào tình cảnh tệ hại hơn.Lúc này, tất cả đều hận không thể sống lại để chém tên đã ấn nút kia thêm mấy nhát.
Nhưng nói gì thì cũng đã muộn.
Người đó đã chết, còn hệ thống đã hoàn toàn sụp đổ.Giờ đây, bọn họ cũng chỉ có thể giống như những vị khách kia — ra sức trốn tránh lũ quái vật, cầu mong giành được một con đường sống.Nhưng không chỉ thế.
Trong lúc né tránh, họ còn phải tìm ra trận pháp triệu hồi Tà Thần trên du thuyền, và phá hủy nó triệt để.Bởi trong phó bản này, biết tên của Tà Thần chẳng có tác dụng gì.
Cách duy nhất để vượt qua — chính là sống sót đủ bảy ngày.Vậy nên, trong năm ngày còn lại, họ nhất định phải dốc toàn lực ngăn cản bọn tà giáo hoàn thành nghi thức triệu hồi.Hệ thống quyền hạn của du thuyền đã hoàn toàn tê liệt, khách ở tầng ba điên cuồng chen chúc chạy lên các tầng phía trên, cuối cùng vẫn kéo theo lũ quái vật tràn lên.Nguyễn Thanh ban đầu cũng chạy cùng nhóm người chơi khác, nhưng thể lực của cậu hoàn toàn không đủ để bám theo.
Kết quả, cậu bị bỏ lại phía sau.May mắn thay, tốc độ của lũ quái vật không quá nhanh, mà chúng chủ yếu dựa vào thị giác để tìm con mồi; thính giác lại chẳng mấy nhạy bén.
Chỉ cần ẩn nấp khéo léo, chưa chắc đã là con đường chết.Sau khi nhận ra điều này, Nguyễn Thanh không còn miễn cưỡng bản thân phải chạy theo đám người chơi nữa.
Xét về khả năng trốn, cậu cũng không đến nỗi kém.Thế nhưng, điều khiến Nguyễn Thanh lạnh sống lưng là — bất kể cậu trốn ở đâu, quái vật luôn tìm được đến.
...Như thể chúng biết chính xác cậu đang ẩn nấp chỗ nào vậy.Trong khi đó, rõ ràng những vị khách khác chỉ cần tránh khỏi tầm nhìn thì quái vật lập tức mất dấu, không tài nào tìm được.Nguyễn Thanh khẽ nhấc góc rèm, lặng lẽ quan sát ra bên ngoài.
Tấm màn dày hoàn toàn che khuất thân hình, nhưng ngay bên kia, con quái vật toàn thân phủ đầy mắt đang chậm rãi tiến lại gần.Cậu mím chặt môi, bàn tay nắm lấy con dao ăn run lên khe khẽ, không để phát ra một tiếng động nào.Thế nhưng... mặc kệ im lặng thế nào, con quái vật ấy vẫn đang từ từ tiến về phía cậu.Nguyễn Thanh muốn liều mạng lao ra, nhưng phía sau lưng cậu, một con quái vật khác cũng đang áp sát dần.Không còn lối thoát.Quái vật càng lúc càng gần.
Ngay khoảnh khắc Nguyễn Thanh chuẩn bị dốc hết sức để xông ra, một bàn tay bất ngờ từ phía sau bịt chặt miệng cậu lại....Ai?Cậu không nhìn thấy người phía sau, điều đó càng khiến hắn căng thẳng tột độ.
Nguyễn Thanh liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế ấy."
Ưm...
ưm ưm..."
Thế nhưng sức lực chênh lệch quá lớn.
Dù chống cự thế nào, vẫn không thể thoát được, thậm chí cả cơ thể cũng bị giam cứng lại trong vòng tay của người kia.Có lẽ do sự giãy giụa của Nguyễn Thanh quá kịch liệt, người đàn ông kia đành phải hạ giọng, thì thầm bên tai hắn:"Đừng động."
Nguyễn Thanh lập tức sững người.
Bởi giọng nói ấy... quá mức đặc biệt, quá dễ để nhận ra.Đó chính là người mà Lâm Chi Diễn gọi bằng cái tên "Ngài Tề".Cũng chính là... kim chủ cũ của cậu.