- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Edit] Tình Nhỏ Nơi Phố Cũ
Chương 20
Chương 20
Công việc mới là ở một quán cơm vừa mới khai trương chưa được bao lâu.Chủ quán là Trần Triệt, bạn của ông chủ công trường, trạc bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, trên mặt luôn nở nụ cười, trông rất hòa nhã.Mặt tiền quán không lớn, nhưng người làm lại không hề ít.
Không tính hai người họ, thì còn có sáu người: bếp sau ba người, một người xào nấu, một người cán bột, một người nấu nước lèo.
Người xào nấu tên là sư phụ Lưu, lớn tuổi nhất, đã ngoài bốn mươi, cổ to, giọng cũng to, nói nhiều mà tính cũng nóng.
Người cán bột là một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, tên Chí Lớn, một cục bột trong tay cậu ta nhào nặn vài cái là có thể cán thành lớp vỏ mỏng, tai thính, phản ứng cũng nhanh.
Người nấu canh là một người đàn ông nhỏ con, họ Hình, đeo kính, không hay nói nhiều nhưng tay chân gọn gàng, quy củ.Bên ngoài có hai nhân viên phục vụ, là một đôi chị em ruột, chị tên Khương Vãn, em tên Khương Vận, trông giống nhau nhưng tính tình lại khác một trời một vực.Khương Vận thích cười, vừa vào quán đã cười, dọn bàn cũng cười, bưng đồ ăn cho khách cũng cười, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, cái miệng như thể bôi mật.
Khương Vãn tính tình trầm lặng, trông tú khí hơn một chút, mày mắt ôn hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.Lúc không có việc, hai người suốt ngày dính lấy nhau, tình cảm thật sự rất tốt, có cãi nhau cũng chỉ là cãi giả vờ.
Bếp sau lên món quá chậm, Khương Vận không nhịn được liền gọi vào bếp: "Anh Hình ơi, không lên món nữa là chị em mắng em mất!"
Khương Vãn bực bội đáp lại một câu: "Chị lười mắng em."
Khương Vận cười khúc khích, ôm lấy cánh tay chị mình lắc lắc: "Sao có thể chứ, chị của em làm sao nỡ mắng em, thương em còn không kịp nữa là."
Còn có một nhân viên thu ngân, sáng nay xin nghỉ phép, không thấy mặt mũi đâu.Người ở đây thích ăn mì, ban ngày đến ăn phần lớn là vì hương vị của sợi mì.
Mì khô trộn cay, mì thịt bằm, mì tương đen, còn có mì trộn da heo đông và ớt băm kiểu Đông Bắc, bất kể là khẩu vị Nam hay Bắc, đều trộn lẫn vào nhau.
Cứ đến giờ cơm, trên bàn là những bát canh mì nóng hổi, mùi sa tế và tỏi băm thơm nồng nặc, nước dùng trong nồi cứ sôi ùng ục.Ban ngày là quán mì, khách đến đa phần là khách lẻ, đi từng nhóm ba năm người.
Nhưng hễ đến tối, sạp hàng được dọn ra ngoài, cả con phố liền theo đó mà náo nhiệt hẳn lên.Giá nướng được bày ra, bếp lò nhóm lên, than củi đốt lên, kêu lách tách, sóng nhiệt phả vào mặt, không khí cũng như thể đang tươm dầu.
Khương Vận lau chiếc bàn sắt bóng loáng, Khương Vãn ở phía sau xách từng chồng ghế đẩu nhựa, loảng xoảng một hồi, xếp ghế thành một hàng dài.
Trên bàn đặt ngay ngắn những chiếc đĩa nhỏ, bên trong là giấm thơm, dầu mè, sa tế, hộp khăn giấy và ống xiên tre được xếp gọn gàng.Mặt trời lặn xuống, trên vỉ nướng sắt đã bày đầy những xiên thịt, kêu xèo xèo tươm mỡ, ngọn lửa liếm lên bề mặt, hương thơm từng đợt cuộn lên, mùi tỏi nướng, mùi thịt ba chỉ quyện vào nhau, hấp dẫn đến mức khiến người ta phải nuốt nước miếng.Lúc họ đến, quán vẫn chưa mở cửa.Buổi sáng quán cơm ít khách, nên dứt khoát 10 giờ mới mở cửa.
Cửa cuốn kéo xuống một nửa, ánh sáng trong quán mờ ảo, chỉ có Khương Vãn đang quét nhà ở bên trong, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, gật đầu với họ.Không lâu sau, Trần Triệt tới, ông ta đánh giá họ một lúc rồi nói: "Lão Chu đã nói với tôi rồi, tôi tên Trần Triệt, ngoài hai cậu ra thì còn có bảy người nữa, sau này từ từ làm quen, tôi sẽ không giới thiệu từng người một, nếu hai cậu cảm thấy làm được thì hôm nay đi làm luôn là được."
Nói xong, ông ta quay người định đi, đi được hai bước như nhớ ra điều gì, bước chân khựng lại: "À phải rồi, còn chưa phân công công việc."
Ông ta chỉ vào Cố Huống: "Cậu, Cố Huống phải không?
Vóc dáng cao ráo, sức chắc cũng không nhỏ, có biết khuân vác nấu nướng không?"
Cố Huống gật đầu: "Biết."
"Vậy thì vào bếp sau đi, tạm thời không cần cậu xào nấu, cứ làm mấy việc vặt như dọn dẹp, nhận hàng.
Bếp sau của tôi đông người, sẽ không để cậu làm một mình đâu."
Trần Triệt nói, rồi lại nhìn sang Phương Tuân, "Cậu nhóc này da dẻ mịn màng, chắc là thành niên rồi chứ, mấy việc lặt vặt như lau bàn quét nhà có làm được không?"
Phương Tuân mấp máy môi, vừa định nói thì Cố Huống đã đỡ lời giúp cậu: "Chú Trần, thành niên rồi ạ, chỉ là không làm được việc quá nặng.
Hay là thế này, cứ để cậu ấy đi theo tôi làm phụ việc, đưa đồ giúp tôi, sẽ không gây thêm phiền phức đâu.
Lương thì chú cứ trả theo một người là được, sẽ không làm khó chú đâu."
Trần Triệt nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người họ, như đang nhìn một loài sinh vật kỳ lạ nào đó, nói với giọng có chút buồn cười: "Chả trách lúc trước Lão Chu gọi điện cho tôi nói hai cậu 'hơi lạ', thế này mà không phải là hơi lạ sao."
Ông ta nói xong liền phất tay: "Được rồi được rồi, người đã đến rồi thì tôi cũng không dài dòng nữa, lương vẫn trả cho hai người, tổng cộng 8000, bao bữa trưa và bữa tối, không bao ở.
Thể trạng mà, tôi cũng không thể làm khó người khác, ép phải làm việc nặng, vậy cứ quyết định thế đi."
Nhìn về phía Phương Tuân: "Cậu á, cứ làm thu ngân đi, lúc không có việc thì phụ bưng bê, lau bàn.
Cái này thì được chứ?"
Cố Huống mấp máy môi, còn muốn nói gì đó, Phương Tuân khẽ chạm vào mu bàn tay hắn, nhận lấy lời nói: "Được ạ, chúng cháu làm gì cũng được."
Trần Triệt nhướng mày, nhìn cậu hai giây: "Ồ, cậu nhóc này cũng sảng khoái ghê, vậy được, nếu đã nói 'đều được', thì vào trong xem đi, làm quen với hoàn cảnh trước.
Nhớ kỹ nhé, quán của tôi buổi tối rất đông, người đến nhiều, miệng lưỡi cũng phức tạp, hai cậu cứ yên phận làm việc, đừng cãi nhau với người khác."
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười trong trẻo: "Quán chúng ta hòa thuận thế này, ai cãi nhau với ai chứ ạ?"
Là Khương Vận.
Cô một tay vòng tóc ra sau, vừa cười tủm tỉm đẩy cửa bước vào, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt cô, cả người ngọt ngào như thể tẩm mật.Trần Triệt liếc nhìn cô một cái, trêu chọc nói: "Cô thì hòa thuận thật đấy, ngày nào cũng vui vẻ."
Nói xong không đợi người trả lời, ông ta phủi phủi bụi trên ống quần, bước lên chiếc xe điện bên cạnh, hai chân đạp "lộc cộc" đi mất, trước khi đi còn để lại một câu: "Buổi chiều trước 5 giờ tôi không về, các cậu cứ tự xem trước đi, có việc gì thì hỏi người bên trong là được."
Xe vừa rẽ một cái, người đã mất dạng.Cố Huống cúi đầu nhìn Phương Tuân, nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc bị vểnh lên do ngủ đêm qua của cậu, khẽ thở dài."
Tiểu Phương Tuân, bây giờ em chẳng ngoan chút nào cả."
Phương Tuân chớp mắt, thuận theo lực tay của hắn, vùi mặt vào lòng bàn tay hắn cọ cọ."
Em chỉ là không muốn anh phải vất vả quá," cậu nhỏ giọng nói, "Anh sẽ mệt lắm."
Cố Huống sững người một lúc, rồi bật cười, giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Sao có thể nói là vất vả được chứ.
Chăm sóc em, là chuyện anh tình nguyện.
Với lại, chẳng lẽ anh lại nỡ nhìn Tiểu Phương Tuân của anh vất vả như vậy sao?"
"Không giống nhau."
"Chỗ nào không giống nhau?"
Phương Tuân không trả lời.Cố Huống cũng không hỏi nữa, đưa tay ôm Phương Tuân vào lòng, bàn tay đặt ở gáy cậu, từ từ vỗ về.Phương Tuân rúc vào lòng hắn, một lúc lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng: "Em không muốn trở thành người khiến anh thêm mệt mỏi, không muốn trở thành gánh nặng, không muốn anh vì em mà phải chịu quá nhiều áp lực.
Em rất hy vọng, rất hy vọng anh có thể sống thật hạnh phúc và nhẹ nhõm."
Cố Huống chấn động, lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, phải một lúc sau mới nén được cảm giác khô khốc dâng lên.
Sau đó hắn đưa tay xoay người Phương Tuân lại.Quả nhiên, Phương Tuân lại khóc.Khóc rất lặng lẽ, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra, làm sao cũng không ngăn được.
Chóp mũi đỏ hoe, ươn ướt, khóe mắt cũng ửng lên một vệt đỏ mềm mại.Lông mi cậu run lên dữ dội, bị nước mắt làm cho ướt đẫm, dính vào nhau, môi mím chặt, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn nức nở.Nhận ra Cố Huống vẫn luôn nhìn mình, cậu có vẻ hơi ngượng ngùng, không muốn để hắn thấy bộ dạng này của mình, bèn giơ tay che mặt, muốn giấu mình đi.Cố Huống đưa tay, gỡ tay cậu ra, rồi lau đi những giọt nước mắt trên mắt cậu, giọng nói mang theo ý cười, "Lo cho anh đến vậy sao?
Có phải đã sớm muốn cùng anh sống cả đời rồi không?"
Phương Tuân không dám nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cụp xuống thật thấp, lông mi vẫn còn đọng nước, môi giật giật, dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, "Muốn."
Cố Huống nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười, chậm rãi hỏi tiếp: "Muốn đến mức nào?"
Phương Tuân không nói, lông mi run rẩy.Cố Huống cũng không vội, cứ nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi bỗng nhiên cúi người xuống, từ từ đến gần, cho đến khi trán nhẹ nhàng chạm vào trán Phương Tuân, giọng nói chợt trầm xuống, trở nên mềm mại mà chắc chắn:"Đối với anh, em trước nay đều không phải là gánh nặng.
Anh muốn em được tốt, không phải vì em nên làm gì cho anh, có thể làm gì cho anh, mà là bởi vì em chính là em, cho dù em không biết làm gì cả, anh vẫn muốn giữ em ở bên cạnh."
Phương Tuân không đáp lại nữa, chỉ khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cảm xúc vốn đã ngừng lại trào ra.Cậu vùi mặt vào lồng ngực của Cố Huống, cơ thể khẽ run lên, bờ vai run lên bần bật.
Cậu không nói gì cả, cũng không thể nói được gì.
Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng, và lực ôm chặt lấy Cố Huống không chịu buông tay, như thể dùng hết sức lực toàn thân.