- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Edit] Tình Nhỏ Nơi Phố Cũ
Chương 10
Chương 10
Cố Huống tức điên, Phương Tuân hẳn không phải là coi hắn thành người tình cũ nào đó trước đây chứ.Vậy mà Phương Tuân vẫn không biết sống chết mà dụi vào lòng hắn, giọng nói mềm mại mang theo tiếng nức nở cầu xin, "daddy...
Sao lại không... hôn... hôn bé.."
Cố Huống đột ngột xoay người, cánh tay rắn chắc giam cầm Phương Tuân chặt chẽ dưới thân.
Cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên bị ghì bên gối, chiếc sườn xám trượt đi trong lúc giãy giụa, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết."
Đau..."
Phương Tuân khẽ nấc một tiếng, đuôi mắt ửng hồng, nước mắt lưng tròng, thấm ướt cả hàng mi.
Ánh mắt đẫm lệ ấy không giống ngày thường, không những không có nửa phần sợ hãi, ngược lại như mang theo móc câu, ươn ướt mà nhìn lại đây.Cố Huống nín thở, lòng bàn tay mạnh mẽ lướt qua đuôi mắt phiếm hồng của Phương Tuân, đem giọt lệ chực rơi mà chưa rơi kia day nát nơi đầu ngón tay.
Thiếu niên dưới thân hắn khẽ run rẩy, tà sườn xám sớm đã xộc xệch, lại còn không biết sống chết mà ngẩng cổ, để lộ ra đoạn đường cong yếu ớt ấy."
Phương Tuân, con mẹ nó cậu rốt cuộc học ai thế."
Nương theo ánh trăng mờ ảo, lại nhìn xuống, Phương Tuân mặc chiếc sườn xám trắng thuần mà ban ngày hắn mua, quả nhiên đẹp giống như hắn tưởng tượng.Chiếc sườn xám trắng thuần trên người Phương Tuân lấp lánh trong đêm tối, theo nhịp thở dồn dập của cậu mà khẽ phập phồng.
Vòng eo mảnh khảnh được lớp lụa mềm bao bọc vừa vặn, nơi tà xẻ, da thịt lúc ẩn lúc hiện còn trắng nõn hơn cả trong tưởng tượng, dưới ánh sáng phản chiếu tựa như ngọc dương chi thượng hạng.
Hai chiếc khuy cài ngọc trai nơi cổ áo đã bung ra, để lộ một đoạn xương quai xanh thanh mảnh, chỗ lõm ấy đong đầy một vạt trăng, như chứa đầy một vũng rượu nếp.
Ánh trăng mạ một đường viền bạc lên từng đường cong.Ánh mắt Cố Huống lại trở xuống gương mặt Phương Tuân, tất cả những điều này đẹp đẽ đến mức gần như hư ảo, khiến hắn cấp thiết muốn xác nhận điều gì đó.
Đồng tử của thiếu niên vẫn ươn ướt, là đá hắc diệu thạch ngâm trong suối trong, đuôi mắt nhuốm màu hồng nhạt, mang theo vài phần quyến rũ không tự biết.
Sống mũi tú khí, cánh môi hơi chu lên, phiếm màu trong mọng.Hơi thở của hắn nóng rực, quyện vào hơi thở của Phương Tuân, tạo thành một vùng ấm áp mập mờ.Phương Tuân đột nhiên vội vàng choàng lên cổ hắn, đầu ngón tay nóng bỏng lún vào da thịt sau gáy Cố Huống, mang theo tiếng nức nở gọi, "Muốn hôn... daddy...
Cầu ngài hôn... hôn bé..."
Thanh âm kia vừa mềm vừa dính, như là lời nói mớ tràn ra từ trong mộng.Ngực Cố Huống đột nhiên bùng lên một ngọn lửa vô danh, hắn một tay bịt miệng Phương Tuân lại.
Hơi thở ấm nóng của thiếu niên phả vào lòng bàn tay hắn, hắn nhấn giọng gầm nhẹ bên tai đối phương, "Phương Tuân, cậu con mẹ nó mở mắt ra nhìn cho rõ người trước mặt cậu là ai."
Phương Tuân mê mang chớp chớp mắt, hàng mi quét qua hổ khẩu của Cố Huống.
Cậu bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái vào lòng bàn tay Cố Huống, sau đó ngây ngô cười đem một ngón tay ngậm vào miệng.
Hàm răng không nặng không nhẹ mà mài đốt ngón tay, nói không rõ lời, "Là daddy mà."
Âm cuối kéo dài, lại như làm nũng mà bổ sung một câu: "Không phải daddy thì còn có thể là ai nha..."
Khoang miệng ướt nóng bao bọc ngón tay, giống như một lời mời gọi mập mờ nào đó.Cố Huống đột nhiên lật người cậu lại, Phương Tuân không kịp đề phòng mà úp sấp trên giường, chiếc sườn xám trắng ngà xộc xệch dúm lại nơi vòng eo.
Cố Huống bóp sau gáy cậu không cho cậu quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng tôi, "Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói chuyện với tôi."
Con mẹ nó, hắn sao lại thật sự quên mất Phương Tuân vốn dĩ là một thằng điếm.Ý nghĩ này cho hắn dũng khí để thực hiện động tác tiếp theo.Cố Huống vén tà sườn xám lên eo Phương Tuân, dưới ánh trăng, vệt ren kia chói mắt đến mức khiến đồng tử hắn co rút, lớp vải bán trong suốt chẳng che được gì, ngược lại còn phác họa nơi bí mật thêm rõ ràng."
Đúng là con mẹ nó bị chơi đến ngu người rồi."
Cố Huống rít ra mấy chữ qua kẽ răng, độ ấm nơi đáy mắt nháy mắt tan biến.
Hắn giơ tay lên chính là hai bạt tai tàn nhẫn, tiếng vang giòn giã trong đêm tĩnh lặng đặc biệt chói tai.
Trên mông trắng như tuyết của Phương Tuân lập tức hiện lên dấu tay đỏ ửng, theo dư chấn run rẩy nổi lên những gợn sóng dâm mỹ.Nước mắt Phương Tuân như chuỗi hạt đứt dây, hàng mi ướt đẫm dính thành một cụm, cậu lại kêu lên như mèo, nức nở khe khẽ, "daddy..
Cầu ngài...
Đau quá..."
Không biết là đang cầu cái gì, rốt cuộc là cầu Cố Huống hay là cầu thứ gì khác.Trong cơn thịnh nộ, Cố Huống lại một tay lật người cậu qua, hổ khẩu hung hăng kẹp chặt đoạn cổ mảnh khảnh kia, tàn nhẫn mà chặn lại cái miệng phiền phức ấy, nụ hôn này mang theo mùi máu tanh, như muốn đem người trước mặt nhai nát nuốt sống vào bụng.Phương Tuân cảm giác mình sắp bị hôn đến hỏng rồi, không ngừng nức nở, "Daddy...
Muốn nghe bé... bé gọi... cái gì nha...
Bé ngoan nhất...
Cầu daddy thương thương... bé..."
Cố Huống bị tiếng khóc làm cho bình tĩnh lại một chút, không còn làm nhục cậu nữa, nhìn gương mặt dưới thân bị nước mắt dán bết, cảm xúc mênh mông vừa rồi ngừng lại, hắn gần như có chút thương tiếc nhìn người đáng thương dưới thân, hắn bắt đầu nhẹ nhàng hôn Phương Tuân, khẽ khàng gọi tên Phương Tuân.Phương Tuân vốn dĩ rất vui mừng, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chiếc sườn xám trắng tinh kia, sắc máu tức thì rút sạch khỏi gương mặt.Mẹ cậu Đàm Tinh lúc sinh thời cực kỳ thích mặc sườn xám, vòng eo thon thả uốn lượn, khoé mắt ngậm nước xuân.Bản thân trong gương có bảy phần tương tự với mẹ, Phương Tuân cả người lạnh run, trong hoảng hốt lại nghe thấy lời nói điên cuồng của Phương Giai, "Cục cưng..
Con mặc cái này thật là đẹp..."
Cơn đau từ sợi dây thừng thô ráp siết vào xương cổ tay trong ký ức đột nhiên sống lại, cậu vô thức xoa nắn cổ tay, nơi đó sớm đã không còn vết sẹo, nhưng cơn đau ảo lại theo dây thần kinh lan ra toàn thân."
Bảo bối đừng sợ daddy được không..."
Nụ hôn ướt át trong ký ức dừng lại sau tai, hơi thở trộn lẫn mùi rượu phả vào gáy.
Phương Giai luôn thích dùng dây thừng trói chặt chân tay đang giãy giụa của cậu, trong đôi mắt vằn tơ máu chứa đầy tình yêu méo mó: "Chỉ có daddy mới tốt với con..."
Cảm giác chất liệu của những chiếc sườn xám bị ép mặc vuốt ve da thịt, giờ phút này lại trùng hợp một cách kỳ quái với chiếc áo trên người.Phương Tuân đột nhiên lùi về sau một bước, trong hoảng hốt cậu phảng phất thấy mình trong gương đang mặc chiếc sườn xám màu trắng ngà, cổ áo xộc xệch, cánh môi đỏ sưng, quả thực giống hệt như "kẻ thế thân cho Đàm Tinh" bị Phương Giai ép buộc đóng giả trong ký ức.
Dạ dày đột nhiên cuộn lên một cơn buồn nôn, nhưng cậu vẫn thay, cậu cho rằng Cố Huống thích.Sau khi mặc vào, suy nghĩ của cậu hỗn loạn, trước mắt lúc là Cố Huống, lúc là Phương Giai, cơn đau dữ dội từ đáy sọ nổ tung, không muốn đau nữa, chỉ có thể tìm những lời nói trong ký ức sâu thẳm, nhẹ nhàng mà cầu xin tha thứ.Những nụ hôn vụn vặt, mềm nhẹ không ngừng rơi xuống bên tai, sau gáy của Phương Tuân, lúc này cậu mới như tỉnh mộng mà run rẩy lông mi, ánh mắt ướt sũng như chú chim non bị mưa xối.
Phương Tuân không dám nhìn thẳng vào sắc mặt Cố Huống, chỉ dám vùi khuôn mặt nóng rực sâu hơn vào hõm vai đối phương, giống như một con vật nhỏ nhận lỗi mà hậm hực cọ vài cái, chóp mũi đều lấm tấm mồ hôi nóng trong suốt.
"Cố Huống....."
Cậu nhỏ giọng, mang theo vẻ áy náy mà gọi.Cố Huống gần như theo bản năng mà "Ừm" một tiếng.Phương Tuân đang vùi trong lòng hắn bắt được sự đáp lại, lời cầu xin tha thứ nhẹ nhàng nức nở, bả vai khẽ run, nước mắt nhanh chóng thấm ướt lớp vải trước ngực Cố Huống, sự ẩm ướt ấm áp xuyên qua lớp vải làm bỏng rát làn da.Có điều, Cố Huống cũng không định tha cho cậu, hắn giữ thẳng người cậu lại, ngón tay dễ như trở bàn tay mà siết chặt lấy chiếc cổ thon gầy kia, ngón cái đặt lên yết hầu không rõ ràng của Phương Tuân, "Thế nào?
Bây giờ rốt cuộc đã thấy rõ tôi là ai chưa?"
Thiếu oxy làm tầm mắt Phương Tuân bắt đầu mơ hồ tan rã, khuôn mặt Cố Huống trong nước mắt méo mó thành một hình bóng mông lung.
Đôi mắt hẹp dài lộ lòng trắng dưới, con ngươi đen nhánh nổi trên tròng mắt trắng lạnh, lạnh lẽo đến mức khiến người ta kinh hãi, Phương Tuân bị sự tương phản đen trắng rõ ràng này áp đảo, động tác duy nhất có thể làm cũng chỉ là gật đầu.Cố Huống từ trong cổ họng bật ra một tiếng cười nhẹ, hơi thở nóng rực phả bên tai Phương Tuân, dấy lên một trận run rẩy nhỏ."
Vậy thì, Tiểu Phương Tuân định bồi thường cho tôi thế nào đây."
Yết hầu Phương Tuân không ngừng trượt lên xuống, giữa đôi môi nhợt nhạt thè ra một chút đầu lưỡi đỏ mọng, trong trạng thái thiếu oxy mà vô thức khẽ thở dốc.
Nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, để lại một vệt ướt át trên cằm.
Cậu phát ra tiếng nức nở, lông mi bị nước mắt thấm ướt, đổ một bóng mờ run rẩy trước mắt, không nói nên lời."
Muốn bồi thường."
Cố Huống lặp lại, ngay sau đó một nụ hôn hung hãn liền ép xuống.Phương Tuân bị buộc phải ngẩng đầu lên, nước mắt theo gò má trượt vào giữa môi răng giao nhau, vị mặn chát lan tràn trong khoang miệng.
Cậu không kìm được mà nức nở, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng trốn tránh là vô dụng, chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại.