[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,267
- 0
- 0
[Đm-Edit] Tiểu Phu Lang Gả Thay Của Công Tử Què [Làm Ruộng] - Tiểu Ngư Bính Càn
Chương 57: Năm tháng bình yên
Chương 57: Năm tháng bình yên
Xuân đến, thời tiết dần dần ấm áp lên.Trời vẫn còn đầu xuân, sáng sớm và tối muộn đều rất lạnh.
Ở những nơi không thấy ánh mặt trời, mặt đất vẫn đông cứng như thường.Bụng Thẩm Liễu đã rất lớn, cảm giác như ôm một quả bí đao to trong tay.
Giai đoạn cuối thai kỳ rất dễ bị nóng trong người, đặc biệt là mấy ngày gần đây nắng gắt, ngột ngạt đến mức áo khoác cũng không muốn mặc.Triệu Xuân Mai biết cậu khó chịu, bèn tháo áo bông cũ của Cố Quân Xuyên ra, bỏ bớt chút bông sau lưng, rồi mới kêu Thẩm Liễu mặc lại.Thẩm Liễu đều thấy tất cả những chuyện đó, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhớ kỹ.Cố gia đối xử tốt với cậu, từ sớm đã không phải chỉ vì cậu là phu lang của Cố Quân Xuyên nữa.
Trong lòng cậu hiểu rõ, mẹ thương cậu như con ruột của bà.Thời tiết ngày càng ấm áp, còn mấy tháng nữa cậu sẽ sinh.
Chiếc áo khoác này tháo ra may lại lần nữa cũng không mặc được mấy ngày, nhưng mẹ vẫn dành thời gian đẩy nhanh tốc độ, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tỉ mỉ.Đêm hôm qua trời đổ cơn mưa, mưa xuân lất phất, hạt mưa nhỏ như tơ.Em bé trong bụng làm ầm ĩ, Thẩm Liễu ngủ không yên, trời chưa sáng đã lặng lẽ xuống giường.Cậu đến nhà bếp nấu nước rửa mặt cho Cố Quân Xuyên, nghe thấy tiếng ríu rít be bé.
Ngẩng đầu nhìn lên, thế mà dưới mái hiên lại có chim én bay về.Chim én là loài chim báo hiệu mùa xuân, người ta nói chim xây tổ dưới mái hiên là điềm lành.Cậu dừng chân nhìn một hồi lâu.
Trong cái tổ chim nho nhỏ bằng bùn, có hai con lớn và ba con nhỏ, chúng thò cái đầu nhỏ xíu xù lông ra, trông vô cùng đáng yêu.Thẩm Liễu cười rộ lên, xuân đã về thật rồi.*Mùa xuân đến, việc quan trọng nhất là gieo trồng vụ xuân, mấy ngày nay Cố gia cũng bắt đầu bận việc ngoài đồng.Triệu Xuân Mai thu hoạch cải trắng mùa đông, dự định trồng rau mầm trước tiết Vũ Thủy (*), chỉ vài tháng nữa, trên bàn cơm sẽ đầy ắp các loại rau xanh.(*) 1 trong 24 tiết khí, thường diễn ra vào khoảng ngày 18 hoặc 19/2 dương lịchCố Quân Xuyên bận dạy học, cơ thể Thẩm Liễu lại không tiện, mọi việc đồng áng đều đè lên vai Triệu Xuân Mai và Cố Tri Hi.
Cũng may có nuôi bò con, có thể tiết kiệm được không ít sức lực.Người trong nhà đều bận, ngay cả thím Cát cũng ra ngoài đồng trồng trọt.
Chỉ có chú chó vàng Lai Phúc ở cách vách là rảnh rỗi, không có việc gì làm sẽ đến thăm.Sau khi trời ấm lên, ánh nắng chiếu rọi khắp sân, thoải mái hơn cả trong phòng.
Thẩm Liễu bèn cầm rổ kim chỉ ngồi thêu ngoài sân.Cậu không giỏi thêu thùa, bình thường thêu khăn tay còn được, nếu thật sự bảo cậu làm giày mũ cho bé con, thì không được đẹp lắm.Cũng may tay nghề mẹ và Bảo muội tốt, đã may xong đồ lót, giày nhỏ và mũ đầu hổ từ sớm, còn giặt bằng nước bồ kết cho thơm.
Thẩm Liễu bèn nghĩ hay là may hai chiếc yếm cho em bé, thích hợp mặc vào mùa hè.Ánh nắng gay gắt, có hơi chói mắt, nên cậu ngồi trong bóng râm dưới mái hiên.Lai Phúc trái lại rất thích nơi ấm áp, nằm ngửa phơi bụng trong sân, thoải mái đến mức ngủ ngáy.Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng hét: "Lai Phúc!
Về nhà ăn cơm!"
Mỗi lần gần đến trưa, thím Ngô sẽ đứng ngoài cửa gọi nó.
Tai Lai Phúc thính, vừa nghe thấy sắp ăn cơm, bất kể là trốn ở đâu đều có thể sủa "gâu gâu" một tiếng, chạy về nhà như tên bắn.Mắt thấy không còn sớm, Thẩm Liễu cắm cây kim bạc vào cuộn chỉ, đặt rổ kim chỉ sang một bên.Bụng có hơi lớn, cậu vịn tường đứng dậy.Mấy ngày nay Triệu Xuân Mai và Cố Tri Hi đều trồng trọt ngoài đồng, mỗi lần bận lên thì luôn quên cả thời gian, có đôi khi qua giờ Mùi (13h-15h) rồi mà vẫn không nhớ về nhà ăn cơm.
Thẩm Liễu định nấu cơm trưa đưa qua đó.Bởi vì bận công việc đồng áng, không kịp quay về, Triệu Xuân Mai đều làm dư cơm canh buổi sáng.Hôm nay giờ Dần (3h-5h) đã dậy, nướng một nồi bánh nướng lớn, ăn sáng xong vẫn còn bảy tám cái.Thẩm Liễu nhìn bánh bột ngô trong nồi.
Trước khi mẹ ra ngoài đã dặn, bảo cậu đói bụng thì cứ ăn trước.
Nếu thật sự lười nhúc nhích, vậy thì dùng nước ấm nấu canh trứng ngọt ăn lót dạ.Cậu định hấp bánh bột ngô, đúng lúc trong nhà có nhiều cải trắng, đơn giản xào cải trắng với dấm.
Không có đồ mặn thì tay chân không có sức, cậu bèn làm trứng gà xào hành, đựng trong chén sứ rồi bỏ vào rổ đưa qua đó.Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn.
Một bắp cải trắng ăn không hết, cậu bèn dùng dao cắt đôi, một nửa còn lại để buổi tối xào ăn.Rau cải mới thu hoạch ngoài đồng vô cùng mọng nước, cắt bỏ phần cuống bên ngoài, bên trong vô cùng sạch sẽ.
Dù là người trong nhà ăn, Thẩm Liễu vẫn múc một chậu nước sạch, tỉ mỉ rửa hai lần rồi mới đặt lên thớt.Rau củ không quá dễ nấu phải xào trước, dùng dao cắt ngang, xếp thành hai chồng xanh trắng rõ ràng trên thớt.
Đến khi chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Liễu lấy bốn quả trứng gà ra từ trong sọt.Sau khi bụng lớn, ngồi xổm hay đứng lên đều vô cùng khó khăn.
Cũng may biết cậu thích ngửi mùi củi lửa, ghế nhỏ vẫn luôn được đặt cạnh bệ bếp.
Tiểu ca nhi đỡ mặt bàn chậm rãi ngồi xuống ghế, vốn việc này cũng chẳng khó khăn gì, nhưng giờ đây lại tốn rất nhiều sức lực, cậu không nhịn được thở dốc liên tục.Cậu điều chỉnh lại nhịp thở, đánh lửa nhóm củi, rồi nghiêng người vịn bệ bếp từ từ đứng lên.Thẩm Liễu xắn tay áo bông lên đến khuỷu tay, cầm cái sạn sắt múc một miếng mỡ heo nhỏ.
Mấy ngày nay trong nhà vô cùng bận rộn, không có thời gian thắng mỡ, nên mỡ trắng đã sắp cạn.Mỡ heo tan ra trong chiếc chảo sắt, cậu bỏ hành, gừng, tỏi và ớt cựa gà vào xào cho dậy mùi.
Khói trắng bốc lên, hương thơm lan tỏa khắp phòng.Trước tiên cho thân rau vào nồi, dùng sạn sắt đảo đều dọc theo thành chảo, đợi đến khi mềm, Thẩm Liễu mới bỏ lá cải vào nồi.Cái sạn va vào thành chảo kêu lạch cạch.
Không bao lâu sau, rau đã được xào chín mềm, sau đó rưới nước tương, dấm dọc theo thành chảo theo hình bán nguyệt.
Lá cải dần dần nhuốm màu tương, rắc thêm muối, đường, xào thêm hai lần nữa là có thể múc ra.Trứng gà xào hành càng đơn giản hơn.
Nghĩ mẹ và Bảo muội đều thích ăn chín kỹ, Thẩm Liễu xào thêm một lúc.Mắt thấy phần trứng vàng ươm dần nhuộm màu cháy xém nhàn nhạt, rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ lên trên, sau đó dùng sạn múc ra chén sứ.Mẹ và Bảo muội làm việc vất vả, nên thích ăn chút cay mặn.
Thẩm Liễu lấy cái dĩa nhỏ gắp đầy củ cải dưa muối.Đúng lúc bánh bột ngô cũng đã hấp chín, cậu cầm cái rổ sạch, bên dưới lót một tấm vải xanh dày dặn, rồi cho chén đũa, một bầu nước vào trong, đến khi đựng đầy mới dùng rèm vải che giỏ lại, sau đó đẩy cửa ra ngoài.Đương lúc buổi trưa, mặt trời treo giữa đỉnh đầu, chiếu lên người ấm áp.
Đang là thời gian ăn cơm, ống khói mọi nhà đều lượn lờ khói trắng, mùi đồ ăn thoang thoảng khắp tường sân.Thẩm Liễu xách theo rổ, đi được một lúc thì có rất nhiều thím quen hoặc không quen đến hàn huyên với cậu: "Ôi dào đi đưa cơm à?"
Thẩm Liễu lên tiếng chào, ngoan ngoãn gật đầu.Thím đánh giá cậu một lát, cười nói: "Có em bé rồi nên trông tròn hơn chút, lớn lên xinh đẹp thật đấy!"
"Chứ còn gì nữa, trắng nõn, sạch sẽ, đẹp lắm."
Thẩm Liễu cười đáp lại, gương mặt đỏ ửng.Cánh đồng cách nhà một đoạn.
Cơ thể Thẩm Liễu nặng nên đi chậm, mất một lúc lâu mới thấy mẹ và Bảo muội.Hai người đang kéo con bê cày ruộng, cái cày xới tung phần bùn đất ẩm, tạo thành những rãnh sâu.Nắng cũng không gắt lắm, trên đầu hai người đều đội nón cói, nhưng vẫn nóng đến mức lau mồ hôi liên tục.Mãi đến khi Thẩm Liễu đến gần, lên tiếng gọi, hai người mới quay đầu lại.
Cố Tri Hi thấy cậu trước, vẻ mặt hớn hở: "Ca phu, sao huynh lại tới đây!"
Thấy người tới, Triệu Xuân Mai vội dừng bước, tháo cái cày xuống khỏi người con bê cùng Cố Tri Hi.Thẩm Liễu vượt qua bờ ruộng, dịu giọng nói: "Trưa rồi mà cũng không thấy hai người về nhà, nên ta mang đồ ăn đến."
"Ca phu còn nấu cơm nữa hả!"
Cố Tri Hi cởi nón cói, đeo suốt cả một buổi sáng, trên trán đã hằn dấu, "Cơ thể huynh nặng vậy, chắc là mệt lắm."
Thẩm Liễu nhận lấy cái nón cói của tiểu cô nương, cầm trong tay quạt mát cho nàng: "Đâu có mệt bằng muội với mẹ, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội đó."
Dắt bê đi ăn cỏ xong, ba người tìm một chỗ râm mát ăn cơm.
Thẩm Liễu vốn cũng định ngồi xuống đất theo hai người, nhưng Triệu Xuân Mai lại lắc đầu: "Không được, đất lạnh lắm, con bị cóng bây giờ."
Đồng ruộng cách đó không xa còn có vài nhà khác, bà mượn một cái ghế nhỏ, đặt dưới mông Thẩm Liễu.Vén tấm rèm vải lên, Cố Tri Hi không nhịn được "Oa" một tiếng: "Nấu hai món lận!"
Rửa tay qua loa bằng nước trong bầu nước, Thẩm Liễu cười đưa đũa trong hai người: "Đều là cơm nhà thôi, không bằng mẹ làm, còn nóng đó, mau nếm thử đi."
Ba người đều chẳng phải người hay ra vẻ, ngồi trên bàn ăn được, ngồi dưới đất cũng ăn bình thường.Làm việc lâu như vậy, bụng đã đói từ sớm.
Cố Tri Hi cắn miếng bánh bột ngô, rồi gắp một đũa cải trắng, vị chua chua ăn rất đưa cơm.Triệu Xuân Mai cũng ăn một miếng.
Mệt nhọc suốt cả nửa ngày, có thể có một ngụm cơm nóng để ăn, khỏi nói thoải mái cỡ nào, bà thở dài nói: "Cục vàng nấu ngon lắm, đâu có thua gì mẹ."
Thẩm Liễu cười tủm tỉm: "Đó là vì mẹ thích con, nhìn con thế nào cũng tốt."
"Lời này nói đúng lắm."
Triệu Xuân Mai không nhịn được gật đầu, "Vốn dĩ cục vàng của ta chỗ nào cũng tốt cả!"
Ba người ngồi cạnh nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện trong cơn gió nhẹ, chẳng hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.Đang ăn, nông dân bên cạnh thu dọn nông cụ chuẩn bị về nhà.Người đó không khỏi hâm mộ nhìn Triệu Xuân Mai: "Ngươi đúng là có phúc.
Con trai trong nhà giỏi giang, phu lang của nó cũng tốt, thương ngươi bị đói, bụng lớn rồi mà còn đến đưa cơm."
Triệu Xuân Mai cười gật đầu: "Chứ gì nữa, thầy bói đều nói số của ta là số hưởng phúc."......Nói thì là nói vậy, nhưng khi người đó đi xa, Triệu Xuân Mai nói gì cũng không chịu cho Thẩm Liễu đến đưa cơm: "Dọc đường con bị thương thì sao, mẹ sẽ đau lòng chết mất."
Cố Tri Hi vừa cắn bánh bột ngô vừa gật đầu: "Việc đồng áng vài ngày nữa là xong rồi.
Muội và mẹ về có thể tự nấu, huynh cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được."
Thẩm Liễu biết mẹ và Bảo muội thương mình, trong lòng ấm áp, nhưng cậu cũng thương hai người: "Lang trung cũng bảo con đi lại nhiều, đến lúc đó mới dễ sinh."
Nhưng Triệu Xuân Mai vẫn không yên tâm: "Buổi chiều đi đón Xuyên Nhi một lần là đủ rồi.
Nếu thường ngày muốn đi dạo thì chờ mẹ và Bảo muội xong việc mấy ngày này, đến lúc đó sẽ dốc hết sức đi dạo với con."
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Liễu dịu dàng hẳn.
Đầu xuân khí trời ấm áp, cậu thường xuyên tản bộ đến cửa hàng lương thực đón Cố Quân Xuyên về nhà.Nam nhân thấy cậu đến, dù có mệt mỏi đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ chống gậy gỗ đi cùng cậu một lát.Dọc đường sẽ nói chuyện nhà, hoặc nghe Cố Quân Xuyên kể trong trường có đứa nào không nghe lời, đứa nào bị phạt...Những chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới ấy đều khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.Nghĩ đến Cố Quân Xuyên, tiểu ca nhi không nhịn được mím môi nở nụ cười.Cố Tri Hi nhìn dáng vẻ ngập tràn gió xuân của Thẩm Liễu, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai cậu, cười hỏi: "Lại nghĩ đến ca của muội hả?"
"Ôi trời không có."
Mặt Thẩm Liễu đỏ bừng, vội cúi đầu cắn hai miếng bánh bột ngô, nhưng sắc đỏ đã lan đến bên tai.Gió xuân chầm chậm thổi tới, xuyên qua núi rừng, bờ ruộng, lướt qua những chồi non xanh mới nhú...Cách đó không xa chú bê con đang ăn cỏ, nắng vàng rực rỡ, năm tháng bình yên.