Tâm Linh [ĐM/EDIT] THẦY TƯỚNG

[Đm/Edit] Thầy Tướng
Chương 19


Giọng của ba nguyên thân vang vọng khắp tiệm tạp hóa, những người hàng xóm đứng bên cạnh Vân Cảnh chứng kiến toàn bộ quá trình lập tức lâm vào im lặng.Ngoại trừ ba của nguyên thân, tất cả mọi người đều nhìn thấy Vân Cảnh không hề động đậy, mẹ kế tự mình ngã xuống, không hề liên quan tới cậu, nhưng nhìn dáng vẻ của ba nguyên thân chính là muốn đem sự việc mẹ kế té ngã giận chó đánh mèo lên người Vân Cảnh.Chẳng lẽ cuộc sống ngày thường của Vân Cảnh ở nhà là như vậy cho nên mới biến thành bộ dáng lưu manh?Lại nói tiếp Vân Cảnh khi còn nhỏ tuy không thông minh và ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng một đứa trẻ bình thường chỉ là đôi lúc không nghe lời nhưng vẫn trong giới hạn, nhưng kể từ khi người mẹ kế này đến, Vân Cảnh ngày càng trở nên lập dị, cuối cùng phản nghịch không ra bộ dáng gì.Thật vất vả bỏ nhà đi không tới hai tháng, bây giờ quyết định trở về quyết tâm sửa chữa lỗi lầm trước đây, mọi người vừa cùng cậu nói chuyện một hồi thì đều sinh lòng hảo cảm với cậu, giờ phút này lại bị ba mình trách oan, đứa nhỏ này sẽ không đi vào con đường sai lầm nữa chứ.......Nghĩ như vậy liền có hàng xóm đứng ra khuyên can nói: "Thằng bé còn nhỏ, lão Vân đừng nói như vậy trước mặt nó, nhỡ nó tưởng là thật thì làm sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Cảnh suốt đêm về nhà, chứng tỏ trong lòng nó có nghĩ đến gia đình này, làm cha làm mẹ bao dung con mình một chút, đừng cãi nhau nữa."

Khi mẹ kế nhìn thấy hàng xóm đều đứng về phía Vân Cảnh, bà chợt cảm thấy có chút không ổn.Bà ta vội vàng hai mắt rưng rưng kéo tay chồng: "Mọi người nói không sai, là em không cẩn thận nên té ngã, không liên quan đến Tiểu Cảnh, là do em, anh đừng mắng Tiểu Cảnh nữa kẻo con lại càng không thích em, không muốn gọi em là mẹ."

"Nó dám?!"

Ba nguyên thân hầm hừ tức giận, càng thêm thương hại mẹ kế.Tuy nhiên Vân Cảnh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, trái ngược với bộ dáng mạnh miệng trước kia khiến ba nguyên thân cũng không thể làm quá mức trước mặt hàng xóm, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, đỡ mẹ kế vào nhà, vừa đi vào nhà vừa nói: "Em quá dung túng cho nó, dù lần này không phải nó đẩy, nhưng nếu trước kia không phải nó làm những việc đó thì sức khỏe của em cũng sẽ không trở nên kém đến thế.

Nhiều năm như vậy, em vì cái nhà này không ngừng lao lực bận tâm, nó lại không hiểu chuyện, thậm chí còn không gọi em là mẹ, em lại còn nói đỡ cho nó, vẫn là em quá lương thiện."

Vân Cảnh nhìn bóng lưng của hai người, chỉ thấy những âm linh sau khi bị Vân Cảnh trừng trị đang rất cần nhiều linh khí để tu bổ bản thân, bởi vậy giờ phút này mẹ kế dựa vào người ba nguyên thân điên cuồng rút linh khí từ cơ thể của ông ta.

May mắn thay, ông ta không có chút cảm giác nào, mọi tâm tư đều đặt trên người nữ nhân mảnh mai trong lồng ngực, một chút cũng không phát giác được bước chân của mình ngày càng nhẹ bẫng, vô lực.Hình ảnh Vân Cảnh dõi mắt nhìn theo ba và mẹ kế và mẹ kế bước đi bị những người hàng xóm nhìn thấy, lập tức đều tỏ ra thương cảm với cậu.Nếu Vân Cảnh vẫn là tên côn đồ lưu manh như trước kia, cho dù hàng xóm có biết sự thật nhưng bởi vì ác cảm không chừng sẽ phun ra câu xỉa xói nói cậu đáng đời.Nhưng hôm nay Vân Cảnh rất ngoan ngoãn, lịch sự, mà cha mẹ còn đối xử với cậu như vậy khiến nhiều người không khỏi đau lòng.Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một thiếu niên vừa mới vào cấp ba.Đêm hôm đó, Vân Cảnh ở trong ngôi nhà có phong thủy cực kỳ xấu.Đúng như tên gọi, khu vực rìa thành thị-nông thôn là nơi kết hợp giữa kiến trúc của thành thị và nông thôn, ở đây có những dãy nhà cao tầng mới được xây trong mấy năm gần đây, cũng có nhưng ngôi nhà ba tầng thấp bé xây từ lâu như nhà Vân Cảnh.Tiệm tạp hóa của gia đình Vân Cảnh ở tầng một, nhà bếp đặt bên trong cửa tiệm tạp hóa, đi lên trên cầu thang, ba mẹ Vân Cảnh sống ở tầng hai, còn Vân Cảnh từ nhỏ đã sống trên gác mái tầng ba.Bởi vì ánh sáng hoàn toàn bị hai tòa nhà bảy tầng bên cạnh che khuất hết nên khi vào nhà dù là ban ngày cũng phải bật đèn, nếu không cả nhà sẽ tối tăm khó nhìn rõ.Không gian trong nhà nhỏ, cầu thang hẹp, dốc, lại có chút ẩm ướt, cũng không biết hơi nước từ đâu ra bao kín bậc thang và tay vịn, khi đi lại phải cẩn thận nếu không sẽ rất dễ trượt chân.Vân Cảnh bước từng bước một đi lên trên, vừa đi vừa quan sát ngôi nhà.Bởi vì nguyên nhân phong thủy nên âm khí của ngôi nhà rất nặng, hơi ẩm ướt quanh năm chính là minh chứng, không chỉ cầu thang bị hơi nước bao phủ mà trên tường cũng đầy dấu vết ẩm mốc, đen sạm, vừa đi lên chợt thấy nó giống như các hình thái mặt quỷ được in trên tường nhìn chằm chằm vào người trong nhà.Vân Cảnh hít một hơi thật sâu, âm khí chẳng những không khiến cậu run rẩy mà còn khiến toàn thân cậu mát mẻ dễ chịu.Chẳng trách mẹ kế nguyện ý quanh năm suốt tháng cùng ba nguyên thân sinh hoạt ở cái chỗ xó xỉnh này, âm khí trong nhà thích hợp cho âm linh trú ngụ, đồng thời còn có thể tùy ý hấp thu linh khí thuần túy từ người ba nguyên thân khiến cơ thể của ông ta không lúc nào dễ chịu.Vân Cảnh cũng không khách khí với mẹ kế, trực tiếp phóng thích tinh thần lực nuốt chửng toàn bộ linh khí trong nhà, sau đó ôm Mộng Ma vui vẻ lên lầu đi ngủ.Ngay khi khóa kéo của ba lô được mở ra, Mộng Ma liền ôm Xá Lợi Tử nhảy ra khỏi túi, lắc lư trước mặt Vân Cảnh như muốn biểu đạt sự bất mãn khi cậu không cho nó hút linh khí."

Dưới lầu có quá nhiều người, chúng ta không thể động thủ trước mặt nhiều người như vậy, chuyện đó chút nữa nói sau, đám âm linh kia sớm hay muộn cũng sẽ động thủ, chúng ta cứ chờ là được."

Vân Cảnh vừa nói vừa vuốt ve quả trứng không ngừng an ủi.Dưới sự thuyết phục của Vân Cảnh Mộng Ma mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, Vân Cảnh đặt Mộng Ma ở bên cạnh gối, sau đó cậu tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.Nửa đêm, Vân Cảnh đang say giấc thì đột nhiên dấy lên một sự cảnh giác, từ trong mộng bừng tỉnh.Trước mắt tối đen, duỗi tay ra cũng không thấy rõ, Vân Cảnh từ trên giường ngồi dậy, trước tiên đưa tay sờ vào vị trí của Mộng Ma.Tay cậu chạm vào một thứ chất lỏng lạnh lẽo trơn trượt, dính nhớp, thậm chí còn sờ được một nắm tóc lạnh lẽo, nếu là người thường chắc chắn sẽ sợ tới mức hét ầm lên, nhưng Vân Cảnh lại vô cùng bình tĩnh, cậu thu tay lại, phát hiện bàn tay mình dính đầy chất lỏng, một mùi máu loãng hôi thối buồn nôn đập thẳng vào mặt, như thể có một các chết hư thối nằm bên cạnh cậu.Vân Cảnh bật đèn ngủ đầu giường, đèn bàn bật lên một tiếng "tách", ánh sáng lờ mờ miễn cưỡng chiếu sáng được một góc phòng, sau đó cậu nhìn về phía chiếc gối xem có chất lỏng hay sợi tóc nào không, Mộng Ma yên lặng nằm bên gối, trước khi ngủ, Vân Cảnh đã dùng một cái khăn lông phủ lên một nửa quả trứng, giờ phút này cái khăn không hề xê dịch một chút nào.Tuy rằng Mộng Ma là ma thú đứng đầu ở thế giới cũ, nhưng dù sao bây giờ trở lại thời kỳ con non khó tránh khỏi thích ngủ như trẻ con, xác nhận Mộng Ma đang ngủ say không xảy ra chuyện gì, Vân Cảnh mới vươn tay ôm Mộng Ma đang ngủ vào trong lòng, chậm rãi đứng dậy.Cậu vừa mới đứng dậy khỏi giường, bóng đèn trên bàn đột nhiên phát ra tiếng "tách", sau đó ánh sáng nhấp nháy rồi tắt phụt, bên tai cậu vang lên từng tiếng thở dài u oán, như có u hồn du đãng bay tới bay lui bên người Vân Cảnh.Cảm giác lạnh lẽo không ngừng kéo tới như có một cơn gió lạnh thổi "vù vù" xuống cổ, khiến sống lưng cậu ớn lạnh.Vân Cảnh đảo mắt nhìn xung quanh, trong ánh đèn chập chờn, cậu nhìn thấy một người phụ nữ người đầy máu, mái tóc xõa tung trên mặt, đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu!Một đôi mắt đỏ như máu lộ ra từ khe hở trên tóc, nhìn chằm chằm vào cậu, kèm theo đó là từng giọng nữ quỷ dị vang lên, khiến người ta hít thở không thông.Vân Cảnh nheo mắt, thay vì trốn tránh, cậu lại trực tiếp xoay người đi về phía nữ quỷ tóc dài.Nữ quỷ có thể xuất hiện như vậy chắc hẳn có linh lực trong cơ thể chống đỡ, tuy bề ngoài nhìn có chút xấu xí và ghê tởm, nhưng linh lực kia vô tội, dù sao cũng không có hương vị gì, hút vào là có thể tăng cường sức mạnh cho nên Vân Cảnh sẽ không ghét bỏ.Nữ quỷ dường như cảm nhận được uy hiếp trên người Vân Cảnh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lơ lửng thân thể đi ra ngoài cửa.Bóng dáng nữ quỷ xuyên qua cửa gỗ rồi biến mất, thấy Vân Cảnh không đi theo, bàn tay của nữ quỷ lại xuyên qua cửa, những ngón tay màu xanh đen đẫm máu chậm rãi đong đưa, như muốn nói Vân Cảnh đi theo.Vân Cảnh rất có hứng thú mà nhìn hai giây, sau đó mở cửa nhanh chóng đi theo.Hành lang tối om, trong phòng cậu chỉ có ánh đèn bàn chập chờn phát ra, Vân Cảnh thấy thân ảnh nữ quỷ chậm rãi bay xuống tầng hai, cậu liền đi theo nữ quỷ từng bước xuống lầu.Khi Vân Cảnh xuống lầu hai, bóng dáng nữ quỷ đã biến mất, cánh cửa phòng của ba và mẹ kế không hiểu sao lại hơi hé mở, chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn rõ hầu hết tình hình trong phòng.Vân Cảnh sử dụng tinh thần lực để cảm ứng thì phát hiện nữ quỷ đã biến mất, xem ra mục đích nó xuất hiện là để dụ cậu xuống lầu.Lúc này trong phòng ba nguyên thân và mẹ kế truyền ra một chút động tĩnh, Vân Cảnh quay người lại thì thấy mẹ kế từ trên giường ngồi dậy từ lúc nào, tất cả âm linh đều bay ra khỏi cơ thể mẹ kế, bò lên người ba nguyên thân điên cuồng hấp thu linh lực.Mỗi một âm linh đều há to miệng cắn nuốt lấy linh lực của ông ta để tu bổ linh lực bị hao tổn, đừng nói ba của nguyên thân là người bình thường, nếu Vân Cảnh bị hút như vậy cũng không chịu nổi.Ba nguyên thân rơi vào hôn mê hai mắt trắng dã, thân thể không ngừng co giật, trong cổ họng phát tiếng rên rỉ muốn thoát khỏi, nhưng thân thể lại bị mẹ kế đè lại, bị âm linh cắn nuốt nhưng ông không thể nào từ hôn mê tỉnh lại, bởi vậy bất luận giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.Mắt thấy hai má ba nguyên thân đã hóp cả lại, cả người trở nên xanh xao, mẹ kế đang đè chặt ba của nguyên thân có chút luống cuống, vội vàng nhỏ giọng nói với đám âm linh: "Đủ chưa, đủ rồi đúng không, nếu còn tiếp tục ông ta sẽ chết.......

Nếu ông ta chết rồi thì chúng ta tạm thời không thể tìm được người có linh khí dồi dào như vậy đâu, lại còn dễ dàng để chúng ta hút......."

Đám âm linh nghe vậy tức khắc nổi giận, một âm linh có cái đầu lớn hẳn so với các thai nhi khác lập tức ngẩng đầu hướng về mẹ kế há mồm gào lên vài câu.Âm thanh của chúng nó tựa như tiếng khóc trẻ con nỉ non, lại vừa giống như dã thú tru lên, tuy non nớt nhưng lại lộ ra mấy phần quỷ dị đáng sợ khiến người ta sợ hãi, những bào thai lớn tỏ ra bất mãn với mẹ kế, bọn nó dường như cảm thấy chưa đủ, lập tức nhảy ra khỏi người ba của nguyên thân, bò lên người mẹ kế gặm cắn linh lực trong cơ thể bà ta.Mẹ kế hét lên thảm thiết, âm linh mới cắn nuốt chưa đến mười giây thì mái tóc đen nhánh của mẹ kế trở nên khô héo, làn da ban đầu trắng nõn chớp mắt trở nên xanh xao, chảy xệ.Mẹ kế không ngừng thét chói tai, vội vàng ôm đầu xin tha: "Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, đừng làm vậy với mẹ.......

Các con cứ hút ông ta đi, đừng làm mặt mẹ trở nên xấu xí, dù sao ông ta cũng không sống được mấy năm nữa.......Chết sớm hay muộn đều như nhau, đừng hút mẹ!!"

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của mẹ kế, đám âm linh lúc này mới bình tĩnh lại, lại ghé vào người ba nguyên thân hút thêm vài phút, thẳng đến khi ba nguyên thân hô hấp dồn dập, sắc mặt ngày càng tái xanh thì mới dừng lại, thời điểm bọn nó trở lại bên người mẹ kế đem một chút linh lực truyền vào cơ thể bà ta, trong nháy mắt, mái tóc của bà đã lấy lại vẻ đen nhánh xinh đẹp, làn da khô quắt cũng trở nên căng bóng, mịn màng, lần nữa khôi phục dáng vẻ trẻ đẹp lúc trước.
 
[Đm/Edit] Thầy Tướng
Chương 20


Mẹ kế nhanh chóng đưa tay chạm vào mặt và tóc của mình, sau khi xác nhận đã lấy lại cảm giác quen thuộc, lúc này bà mới cúi đầu kiểm tra tình trạng của ba nguyên thân.Thấy ông ta dần dần bình phục, tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ là khí sắc so với trước đó như già thêm mấy chục tuổi, mẹ kế lúc này mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Lão già này chẳng còn bao nhiêu nguyên khí nữa, chúng ta phải tìm người khác thay thế, mẹ thấy tên Vân Cảnh kia rất thích hợp, thằng nhóc này từ nhỏ đã không hợp với mẹ, nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy hẳn đã đến lúc nó phát huy tác dụng.

Tuy rằng chưa trưởng thành, nguyên khí chắc chắn chưa bằng ba nó nhưng chắc cũng đủ dùng được vài năm......."

Âm linh sau khi ăn no đều đang lơ lửng phía sau lưng mẹ kế, nghe được mẹ kế đang kiếm đồ ăn mới cho chúng nó, trên mặt tức khắc tỏ ra hưng phấn, bất kể là bào thai lớn hay nhỏ đều há mồm phát ra tiếng cười the the, thanh âm không thê lương như trước nữa, nhưng khi nghĩ đến âm thanh này phát ra từ miệng của đám quái thai kia, vào lúc nửa đêm không những không khiến người khác cảm thấy dễ thương ngược lại còn sởn cả tóc gáy.Mẹ kế thấy đám âm linh vui vẻ như vậy liền hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía chiếc gương: "Đừng vui mừng quá sớm, tên nhóc kia có gì đó rất kỳ lạ, hôm nay đến cùng đã xảy ra chuyện gì mẹ còn chưa có hiểu, hỏi các ngươi thì không một ai có thể giải thích được.

Mẹ thấy không thể dùng biện pháp cứng rắn đối phó với Vân Cảnh được, chỉ có thể từ từ dụ dỗ nó, mẹ đã đáp ứng cung cấp đầy đủ linh khí cho các con, các con cũng phải giúp mẹ giữ mãi vẻ đẹp này, không được phép có một sợi tóc bạc, nếp nhăn hay vết đốm tàn nhang nào được xuất hiện trên người mẹ......."

Mẹ kế vừa nói vừa nhìn dung mạo của mình trong gương, đột nhiên qua gương bà ta nhìn thấy ngoài cửa có bóng người, khuôn mặt bà ta khẽ biến sắc, giả vờ xoay người rót nước uống, sau đó đột nhiên vọt tới kéo cửa ra, đối mặt với Vân Cảnh đang đứng ngoài cửa.Khi thấy người đứng ngoài cửa chính là Vân Cảnh, mẹ kế sững sờ, trong mắt hiện lên một tia sát ý: "Sao con lại ở đây - con đứng đây bao lâu rồi?!"

Vân Cảnh không ngờ mình lại bị phát hiện sớm như vậy, khi nghe mẹ kế nói mình là con mồi tiếp theo, Vân Cảnh đang do dự không biết tối nay cậu có nên động thủ trước hay đợi hai ngày nữa đợi mẹ kế tự tìm đến cửa mới cắn nuốt linh lực của bà ta.Dù sao trên thế giới này còn có rất nhiều luật pháp quy tắc, Vân Cảnh đang suy nghĩ giữa hai phương án cái nào khả thi hơn, kết quả lại trực tiếp bị phát hiện.Nhưng như vậy cũng đúng lúc, có thể giải quyết mọi chuyện trong đêm nay.Nhìn sát ý của đám âm linh phía sau mẹ kế, Vân Cảnh một bên lén mở điện thoại di động, một bên ngây thơ nói: "Con muốn đi vệ sinh nên xuống......."

"Ta hỏi con, con xuống đây bao lâu rồi?"

Mẹ kế trầm giọng hỏi."

Vừa mới xuống, sàn trơn quá, con sợ ngã nên bám vào tường mà đi."

Vân Cảnh đáp lời, như thể cậu không nhận ra tâm trạng của mẹ kế có gì không ổn.Mẹ kế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung tươi tắn của Vân Cảnh.Bà ta tuy rằng dùng thủ pháp đặc biệt bảo dưỡng bản thân rất tốt nhưng cho dù có bảo dưỡng như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến bản thân dừng lại ở độ tuổi 30.Không phải vì ngoại hình của bà ta không đủ trẻ trung mà là vì thực sự bà ta đã có tuổi rồi, sẽ không bao giờ có tỏa ra được sức sống thanh xuân từ trong xương cốt như những người trẻ tuổi, bất luận như thế nào cũng không thể có lại được.Vân Cảnh năm nay mới mười sáu tuổi, mặc dù lần này trở về cậu đã chững chạc hơn không ít nhưng cái loại khí tức tuổi trẻ lại chưa từng biến mất.Đây là khí chất đặc trưng của tuổi trẻ, bà dù có muốn nhưng vĩnh viễn không có khả năng có được.Nghĩ như vậy, gương mặt mẹ kế trở nên vặn vẹo.Tuổi trẻ thì sao, không phải sớm hay muộn cũng sẽ già đi sao, chỉ cần có người cung cấp linh khí cho bà ta, bà ta có thể trẻ mãi không già!Chờ hai mươi ba mươi năm sau, khi những người trẻ này già đi, bà vẫn giữ được dáng vẻ trẻ trung hiện tại!"

Vừa rồi dì với ba con nói chuyện, con có nghe thấy không?"

Mẹ kế thăm dò hỏi.Vân Cảnh nhìn bà ta bằng ánh mắt quỷ quái: "Hai người vừa rồi có nói chuyện sao?

Con không nghe thấy, đã nói là vừa mới xuống, sao dì lại dài dòng như vậy?"

Thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của Vân Cảnh, bà không hề tức giận mà vui vẻ, trong lòng yên tâm, bà đi đến bên cạnh Vân Cảnh, liếc nhìn cầu thang ẩm ướt rồi nói: "Được rồi, được rồi, dì không dài dòng nữa, sàn nhà rất trơn, con nên cẩn thận, dì xuống lầu cùng con nếu ngã còn có người đỡ."

"Con đi vệ sinh dì đi theo làm gì?"

Mẹ kế nở nụ cười nhẹ nhàng với Vân Cảnh: "Dì cũng muốn đi vệ sinh mà."

Vân Cảnh cảm thấy ớn lạnh, làm bộ không kiên nhẫn trực tiếp xoay người đi xuống lầu, cậu vừa mới bước xuống ba bậc thì mẹ kế quả nhiên đi theo, một tay vịn cầu thang một tay chạm vào lưng Vân Cảnh, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay lên vai cậu, sau đó dán sát người vào cậu nói: "Tiểu Cảnh, dì biết con nhiều năm vẫn không coi dì là mẹ, thật ra.......

Thành thật mà nói, ban đầu dì cũng không thể tiếp thu con, con biết đó, dì không có con, thời điểm đối mặt với con, dì cũng không biết mình nên làm cái gì.

Cho đến khi nhìn con dần dần lớn lên, dì chợt nhận ra người dì thật sự thích không phải ba con mà là con.......

Tất cả mọi người đều thắc mắc tại sao dì gả cho ba con nhiều năm như vậy, không nhận lại được thứ gì mà lại cam tâm tình nguyện đi cùng ông ấy, kỳ thật tất cả đều vì con......."

Mẹ kế giữ giọng nói trầm thấp, giọng mũi có chút mềm mại cùng giọng điệu khóc lóc, không ngừng bày tỏ cảm tình cảm chân thành của mình đối với Vân Cảnh.Theo bà ta, Vân Cảnh vẫn là thiếu niên, khí huyết phương cương, là độ tuổi khó cưỡng lại cám dỗ nhất.Vân Cảnh trở về nhà lúc tối muộn, từ lúc cậu về cũng chưa từng ăn cơm hay uống một ngụm nước nào, nửa đêm lại đột nhiên dậy đi vệ sinh, sợ rằng căn bản không phải muốn đi vệ sinh mà là giải quyết một số vấn đề của đàn ông.Nghĩ như vậy, ánh mắt mẹ kế thoáng trở nên tham lam, khí chất thanh xuân trên người thiếu niên so với người ba tuổi xế chiều của cậu dễ chịu hơn nhiều, mặc dù bà ta mỗi ngày đều được linh khí nuôi dưỡng nhưng nói cho cùng bà ta cũng là một người phụ nữ.Ba của nguyên thân bị hút cạn linh khí đến mức này từ lâu đã sớm không cứng nổi, ngược lại tiểu thịt tươi như Vân Cảnh nếm thử hương vị chắc hẳn không tồi.Vân Cảnh hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ mặt mẹ kế liền thấy một đám âm linh đang tiến lại gần, nhìn cậu một cách tham lam nhưng vẫn có chút rụt rè.Chúng nó cảm nhận được năng lượng dồi dào trong cơ thể Vân Cảnh, muốn hấp thu nhưng lại e sợ chuyện lúc trước lại tái diễn nên chỉ có thể bay vòng quanh Vân Cảnh, ngũ quan méo mó mơ hồ từng chút từng chút một sát vào người Vân Cảnh, không ngừng đảo quanh người cậu.Vân Cảnh khẽ cười lạnh: "Bởi vì con?

Đừng quên dì là mẹ kế của con."

"Mẹ kế thì sao?

Dì và ba con tuổi tác chênh lệch rất lớn, dì lại không phải mẹ ruột của con, hai chúng ta vì lại không thể?"

Mẹ kế nói, dường như muốn trấn an Vân Cảnh, bà ta thấp giọng ám chỉ nói: "Ba con đã ngủ rồi, ông ấy cái gì cũng không biết.......

Tiểu Cảnh, dì không đòi hỏi gì cả.......

Chỉ mong đêm nay con có thể cho dì một hồi ức đẹp là đủ rồi..."

"Dì không sợ con đem việc này nói cho ông ấy sao?"

Trong lòng mẹ kế cười nhạo, vậy cũng phải có người tin con mới được nha, đứa trẻ ngây thơ.Nhưng trên miệng lại nói: "Hôm nay dì dám nói ra những điều này tất nhiên sẽ không sợ con nói cho người khác biết.......

Tiểu Cảnh, nếu ngày mai con muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, vậy đêm nay không thể đồng ý với yêu cầu của dì sao......."

Vân Cảnh xoay người lại nhìn bà ta, mẹ kế đang dùng đôi mắt tràn đầy ý xuân mà nhìn cậu, áo ngủ trên người không biết từ khi nào đã cởi ra hai nút, nửa che nửa lộ mà lộ ra một phần thân hình của mẹ kế, hoàn toàn trái ngược với đám âm linh tham lam, dữ tợn phía sau bà ta."

Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bà già, cút!"

Mẹ kế nghe được hai chữ "bà già" này sắc mặt liền thay đổi, lạnh lùng nhìn Vân Cảnh nói: "Tiểu Cảnh, con thấy dì có chỗ nào giống bà già?"

"Ngược lại dì nói cho con biết chỗ nào của dì mà không già?"

Vân Cảnh nói, ánh mắt không hề lay động, phóng thích tinh thần lực trong cơ thể ngưng tụ vào tay, cậu nhẹ nhàng giơ tay, dễ dàng bắt được một con âm linh đầu to cách cậu gần nhất đang hận không thể nào dán lên người cậu.Thời điểm Vân Cảnh nắm lấy thứ này có cảm giác giống như đang cầm một miếng thịt đông lạnh cứng ngắc, tay Vân Cảnh hơi dùng sức, dưới tác động của tinh thần lực, âm linh thậm chí còn không kịp hét lên đã bị Vân Cảnh bóp nát, hóa thành đoàn linh khí trực tiếp bị Vân Cảnh hấp thu.Mẹ kế sợ ngây người, nhìn vào lòng bàn tay Vân Cảnh như thể thấy quỷ, mà những âm linh còn lại đều bị dọa sợ chết khiếp, chạy tán loạn khắp nơi, trong khoảnh khắc Vân Cảnh bóp nát âm linh kia chúng nó cảm nhận được một cỗ năng lượng đáng sợ, bản năng cảm nhận được nguy hiểm nên muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại bị ràng buộc với mẹ kế, mẹ kế đang đứng bất động tại chỗ, dù âm linh có trốn ở đâu thì vẫn nằm trong tầm nhìn của Vân Cảnh.Cậu không nhanh không chậm mà cúi người đến gần mẹ kế, tầm mắt vẫn như cũ đối diện với bà ta, một tay khác lại vô tình một lần nữa bắt lấy một con âm linh đang sợ hãi, một tiếng "bốp" quỷ dị lại vang lên, âm linh hóa thành linh khí bị Vân Cảnh nuốt chửng tại chỗ.Toàn thân mẹ kế cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Vân Cảnh đột nhiên hóa thành ác ma, bà ta chỉ cảm thấy đôi mắt đen kia âm trầm không thấy đáy, giống như màu sắc của địa ngục, hồi lâu, mẹ kế mới run rẩy lùi lại một bước, nhìn Vân Cảnh thốt ra một câu: "Mày.......

Mày có thể thấy......."

Đó là bí mật lớn nhất của bà ta, là bí mật mà cả đời này bà không muốn nói cho bất cứ ai biết, do cơ duyên xảo hợp, bà ta đã đem con mình luyện thành tiểu quỷ nuôi bên người, bà giúp tiểu quỷ hút nguyên khí của con người, tiểu quỷ giúp bà ta bảo trì tuổi trẻ, đôi bên cùng có lợi, đương nhiên bà ta cũng biết thế giới này có không ít kỳ nhân dị sĩ, nếu quá phô trương khoe khoang kết cục chính là cái chết, cho nên chỉ cần có nguyên khí để hút, bà cam lòng chui rúc như rùa rụt cổ mười năm nay ở cái cửa tiệp tạp hóa nhỏ bé tồi tàn này, chính là vì không muốn người khác chú ý.Không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.......

Mà nhìn vẻ mặt và hành động của Vân Cảnh dĩ nhiên không chỉ bị phát hiện đơn giản như vậy!
 
[Đm/Edit] Thầy Tướng
Chương 21


Mẹ kế cả người run rẩy, toàn thân tê liệt té xuống cầu thang, bà chỉ vào Vân Cảnh hét lớn: "Mày nhìn thấy.......

Sao, sao có thể!!"

"Có thể nhìn thấy cái gì?

Bộ dạng già nua xấu xí của bà."

Vân Cảnh mỉm cười nói rồi tắt ghi âm trên điện thoại di động, dưới ánh mắt hoảng sợ của mẹ kế, một lần nữa ra tay bóp nát âm linh.Đám âm linh bị dọa sợ chết khiếp, tất cả đều núp sau lưng mẹ kế mà run rẩy, cái miệng đen ngòm không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai sợ hãi, giống như một đám quái vật nhỏ rúc vào nhau, hoàn toàn khác với bộ dạng hung hãn hút linh khí trước đó......."

Dì sai rồi, dì sai rồi!!

Cầu xin con buông tha cho dì, dì về sau không dám nữa, dì sẽ không bao giờ làm việc đó nữa!

Dì cầu xin con, Vân Cảnh dì cầu xin con, đừng làm tổn thương chúng nó, chúng nó đều là những đứa trẻ vô tội, chúng nó đều là thai nhi, một đám thai nhi đáng thương không được sinh ra, con đừng đối xử với bọn nó như vậy.......

Chúng nó thực sự rất đáng thương......."

Mẹ kế một bên khóc một bên không ngừng vuốt ve mặt và tóc tai của mình, rất sợ âm linh chết đi sẽ làm ảnh hưởng tới dung mạo của mình."

Đáng thương?

Những người bị chúng nó hút nguyên khí chẳng phải càng đáng thương hơn sao?"

Vân Cảnh nhìn đám âm linh đang sợ hãi co rúm lại kia, nghiêm mặt nói.Những thứ này đã hút cạn sinh khí của con người, sớm đã không còn là những bào thai hồn nhiên ngây thơ nữa.Trong cơ thể mỗi người đều có linh khí hỗ trợ sự sống, thai nhi đó không thành công được sinh ra nên khuyết thiếu linh khí, sau khi được mẹ kế nuôi dưỡng bên người, chúng bắt đầu điên cuồng cướp đoạt linh khí của người khác để sử dụng.Vân Cảnh hiểu sự oán hận khi không được sinh ra của bọn nó, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng nó có thể tùy ý làm hại người khác, hơn nữa bọn nó đã ở bên mẹ kế nhiều năm như vậy, tư tưởng đã sớm lạc lối, hiện tại đã không còn là những linh hồn thai nhi thuần khiết nữa mà tràn đầy tà niệm mang lòng tham của ác quỷ, một khi nếm được mùi vị của linh khí thì không thể buông bỏ được, thứ này nếu lưu lại trên thế gian sẽ chỉ làm hại con người mà thôi.Mẹ kế thấy Vân Cảnh giơ tay là có thể giết chết âm linh, bà một bên tay chống đỡ thân hình không ngừng bò về phía sau một bên nói: "Nếu con đã biết hết mọi chuyện.......

Vân Cảnh, dì hứa với con chỉ cần hôm nay con buông tha cho dì, về sau chuyện trong nhà tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của con.

Con biết đấy, dù sao dì cũng là mẹ kế của con, giữ dì lại sẽ có ích cho con.

Ngược lại nếu hôm nay con ra tay với dì, đối với con cũng không có chỗ tốt nào nếu dì bốc hơi khỏi thế giới này.

Dù sao cảnh sát và luật pháp ở đất nước này không phải để mua vui, con vừa trở về nhà dì liền xảy ra chuyện, dù cho con là vị thành niên thì tương lai cũng sẽ bị hủy hoại......."

"Dì không cần phải giết gà dọa khỉ, tôi chỉ diệt trừ âm linh mà thôi, có gì mà phải lo lắng, từ đầu đến cuối tôi chưa từng chạm vào người dì."

Vân Cảnh không chút dao động, thấy đám âm linh phía sau mẹ kế, Vân Cảnh cũng lười đến gần, trực tiếp phóng ra tinh thần lực bắt lấy âm linh.Âm linh không ngờ Vân Cảnh có thể không lại gần cũng có thể giết chết chúng nó, mắt thấy lại thêm một con âm linh nữa bị bóp nát hóa thành hư vô, các âm linh khác bị dọa sợ phát điên, càng hét lên thê lương hơn, để tránh né Vân Cảnh, các âm linh chạy tới chạy tán loạn khắp nơi, một số cố gắng thoát khỏi mẹ kế, liều mạng bò ra xa, có đứa thì nhẫn tâm quay đầu cắn đứt sợi dây liên kết giữa mình và mẹ kế, muốn cắt đứt liên hệ với mẹ kế.Sợi dây liên kết mặc dù vô hình nhưng lại liên kết giữa mẹ kế và thai nhi như máu thịt của dây rốn, giờ phút này thai nhi xoay người lại cắn đứt huyết nhục khiến mẹ kế kêu lên đau đớn.Bị sự đau đớn này kích thích, mẹ kế biết Vân Cảnh hôm nay nhất định sẽ không tha cho mình, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, bà quay đầu, bởi vì âm linh đã chết nên làn da và cơ bắp trên người mẹ kế bằng mắt thường có thể thấy nó bắt đầu chảy xệ, chưa đầy hai mươi phút, mẹ kế đã già đi hơn mười tuổi, bà hung tợn mà nhìn chằm chằm Vân Cảnh nói: "Nếu mày không buông tha cho tao thì tao cũng sẽ không để mày sống dễ chịu, ngày mai nếu tao có chút tổn thương nào thì mày tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!"

Nói xong, bà ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi hét to lên: "Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng ——!!!"

Vân Cảnh cười lạnh nhìn bà ta diễn trò, hoàn toàn không có ý định ngăn cản mẹ kế, tiếp tục hút linh khí của âm linh.Chín âm linh, đảo mắt Vân Cảnh đã thu thập được năm con, khi cậu chuẩn bị thu thập con thứ sáu, mẹ kế vốn đang la hét hồi lâu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, ngừng la hét, bà trực tiếp đứng lên chạy xuống tầng.Vân Cảnh vốn muốn ngăn bà ta lại nhưng thấy thân thể mẹ kế gần như đã trần trụi, dù Vân Cảnh có ngăn cản như thế nào đi chăng nữa thì chỉ sợ chắc chắn sẽ phải chạm vào cơ thể của bà ta, Vân Cảnh lập tức chán ghét thu tay lại.Thấy mẹ kế sắp lao ra ngoài cửa, Vân Cảnh đang định dùng tinh thần lực đuổi theo bà ta, để đám âm linh ở lại đây, đúng lúc này trứng Mộng Ma trong ngực cậu đột nhiên tỉnh dậy, sau đó không hề dừng lại mà "vèo" một tiếng vọt tới trước mặt mẹ kế, hứng thú bừng bừng đại chiến với đám âm linh kia.Âm linh giật mình khi thấy có thứ gì đó đang đuổi theo mình, khi thấy đó không phải là Vân Cảnh mà chỉ là một quả trứng kỳ quái thì lập tức thả lỏng, bộc lộ bản chất hung dữ.Bọn nó tổn thất không ít linh khí, hiện tại không có người nào để cho chúng bổ sung, âm linh đơn giản là hấp thu linh khí trên người mẹ kế, sau đó lao về phía trứng Mộng Ma, ý đồ bắt giữ Mộng Ma để bổ sung linh khí cho bản thân.Vân Cảnh đứng cách đó không xa quan sát trận chiến, mặc dù có lòng tin vào Mộng Ma nhưng để đề phòng vẫn nên để mắt tới chúng nó.Đối mặt với sự hung hăng của đám âm linh, Mộng Ma không hề sợ hãi, lơ lửng trên không trung mấy giây rồi đột nhiên lao về phía đám âm linh.Ánh sáng màu tím giống như tia chớp bao quanh thân Mộng Ma, bất kỳ âm linh nào đụng phải ánh sáng màu tím đều hét lên và bị đốt cháy thành hư vô ngay tại chỗ rồi bị Mộng Ma nuốt chửng không còn một mảnh.Bốn âm linh không ngờ tới Mộng Ma còn hung dữ hơn Vân Cảnh, Vân Cảnh tốt xấu gì cũng là giải quyết từng con một, nhưng Mộng Ma thì đơn giản giải quyết hết bốn đứa nó trong một lượt, căn bản không cho chúng cơ hội chống đỡ.Mộng Ma tấn công quá nhanh, âm linh chưa kịp làm gì, trong chớp mắt đã bị Mộng Ma luyện hóa thành linh khí nuốt vào trong bụng.Mộng Ma sau khi ăn uống no đủ thì lắc lư thân trứng, ánh sáng tím "rẹt rẹt" hai tiếng rồi hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, trứng Mộng Ma bay chậm rãi rồi rơi chính xác trở lại tay Vân Cảnh.Vân Cảnh nhìn quả trứng trong lòng mình, không chỉ trong suốt mà còn nhỏ hơn trước một chút, có lẽ khi linh khí khi hấp thu vào cơ thể ngưng tụ khiến Mộng Ma ngày càng tinh tế hơn, cho nên kích thước không tăng mà ngược lại nhỏ hơn.Vân Cảnh chạm vào trứng Mộng Ma, thông qua khế ước cảm ứng một chút, nhưng không có đáp lại, căn nguyên của Mộng Ma như cũ vẫn chưa thức tỉnh, lúc nãy chỉ là bản năng chiến đấu mà thôi.Vân Cảnh khẽ mỉm cười, không thành vấn đề, chỉ cần Mộng Ma khỏe mạnh sớm muộn gì nó cũng sẽ phá xác tỉnh lại, cậu chỉ cần chờ đến ngày đó là được.Nghĩ như vậy, cậu lại đem khăn lông trên tay một lần nữa đắp lên trứng Mộng Ma.Vừa mới đắp khăn lên cho Mộng Ma, trên lầu đột nhiên truyền đến chút động tĩnh, Vân Cảnh đang đứng ở đầu cầu thang ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ba mình đang chậm rãi bước ra, thở hổn hển.Ông dường như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, cả người đầy mồ hôi, khuôn mặt sưng vù tái nhợt, đôi môi tím tái, người không biết còn tưởng ông ta mắc bệnh nặng gì, bộ dáng như không sống được bao lâu nữa.Nhưng ba nguyên thân hiển nhiên không ý thức được vấn đề của mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy Vân Cảnh, ông lại cau mày, không hỏi một tiếng đã giận dữ với Vân Cảnh: "Mày lại làm ra chuyện tốt gì?!

Mẹ kế đâu rồi?!"

"Cứu mạng.......

Cứu mạng.......

Cứu mạng......."

Vân Cảnh còn chưa kịp trả lời thì mẹ kế ở dưới tầng đã kêu rên lên, giọng nói của bà không còn mềm mại, trong treo, quyến rũ như trước mà khàn khàn, không giấu nổi được sự già nua, như thể dây thanh quản bị xé rách, mỗi tiếng kêu gào đều khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.Ba nguyên thân cũng chưa nhận ra giọng của mẹ kế, ông nhìn chằm chằm về phía Vân Cảnh: "Đã xảy ra chuyện gì, bà lão ở dưới nhà từ đâu ra?

Mày cho bà ta vào?"

Ông ta nói, cũng không mong đợi câu trả lời của Vân Cảnh, dựa vào lan can từng bước đi xuống lầu kiểm tra.Khi đến cửa cầu thang, ông ta ấn công tắc, "lạch cạch" một tiếng ánh đèn sáng lên, thân hình câu lũ (lưng cong/gù) của mẹ kế lập tức lộ ra trước mắt Vân Cảnh và ba nguyên thân.Mẹ kế đã không còn dáng vẻ như trước, mái tóc đen nhánh đã biến thành tóc bạc tiều tụy, làn da trắng nõn lúc trước bây giờ vừa già vừa chảy xệ, khoảnh khắc đèn được bật sáng, mẹ kế liền ngẩng đầu, bộ dáng già nua khô quắt kia lập tức khiến ba nguyên thân sợ hãi lui lại một bước.Nếu mẹ kế chỉ đơn giản là già đi thì không sao, thời buổi này không ít người tuy rằng đã già nhưng gương mặt hiền từ, ánh mắt nhân hậu khiến mọi người nhìn vào đều sinh lòng hảo cảm.Nhưng vấn đề là quá trình lão hóa của mẹ kế diễn ra đột ngột và bất thường, da toàn thân đột nhiên từ căng mịn trở nên lỏng lẻo, mỡ tích tụ dưới da khiến một số nơi trên cơ thể mẹ kế bị chảy xệ, có chỗ lại gầy chỉ còn da bọc xương.Giờ phút này khuôn mặt mẹ kế có đôi mắt to không giống bình thường, hai má hóp vào và xẹp xuống khiến người ta sợ hãi nhưng hàm dưới lại tích tụ rất nhiều mỡ khiến bà ta trông giống như một con quái vật ngoài hành tinh.Cầu thang trơn trượt, ba nguyên thân lại yếu nên vô tình ngã xuống cầu thang, không quan tâm đến cơn đau khi bị ngã, ông ta vội vàng lùi thân thể về phía sau, cố gắng tránh xa mẹ kế.Sau đó ông ta hoảng sợ chỉ vào mẹ kế, vội vội vàng vàng nhìn về phía Vân Cảnh: "Đây là thứ gì.......

Đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện gì thế này?"

Mặc dù bộ dạng bây giờ của mẹ kế già nua và xấu xí nhưng quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngủ lúc trước, ba nguyên thân dù sao cũng chung chăn chung gối với mẹ kế mười mấy năm, mặc dù mẹ kế bây giờ giống như một lão yêu quái, ba nguyên chủ cũng có thể nhận ra bà ta, nhưng hiển nhiên ông không thể chấp nhận được việc người vợ trẻ xinh đẹp của mình chỉ trong chớp mắt biến thành bộ dạng này, ông gần như gục ngã chỉ vào mẹ kế.Mẹ kế vốn còn muốn giả vờ yếu đuối cáo trạng trước mặt ba nguyên thân, nhưng kết quả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phản ứng của ông, không chỉ ông ta bị hù dọa mà bà ta cũng hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra vuốt ve mắt cùng khuôn mặt của mình, kết quả tay còn chưa chạm vào má, hai mắt liền nhìn thấy bàn tay khô cằn già nua của mình, cùng với đó là đống mỡ lủng lẳng dưới cổ tay, mẹ kế hét lên muốn lột bỏ lớp da này nhưng thanh âm phát ra trong miệng là của người già, bất luận bà gào thét như thế nào cũng không thể trốn tránh được, không thể thoát khỏi bộ dáng xấu xí này.Ba của nguyên thân nhìn bộ dạng phát điên của mẹ kế thì càng thêm kinh hãi, ông vịn vào lan can đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Vân Cảnh, gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Mày đã làm gì dì ấy, mày rốt cuộc đã làm cái gì!

Nói, có phải người mẹ bị bệnh tâm thần của mày bảo mày làm việc này đúng không?

Bà ta cho dù chết rồi cũng không để gia đình này được yên ổn, tự mình bị bệnh chết đi thì thôi lại còn muốn gieo tai họa cho tao!!"

Đây là lần thứ hai Vân Cảnh nghe thấy ba nguyên thân nhắc đến người mẹ bị bệnh tâm thần của mình, căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, khi còn nhỏ cha mẹ ly hôn, cậu được tòa xử ở với ba, kể từ đó chưa từng gặp lại mẹ mình, hiện tại nghe ba nguyên thân nói như vậy hẳn là trong đó còn có nội tình?
 
Back
Top Bottom