- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,339
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 28: Cách gay càng xa càng tốt
Chương 28: Cách gay càng xa càng tốt
Chủ nhật, Lạc Hàn vốn định đến phòng tranh vẽ bản thảo bài tập tuần trước, nhưng dưới đủ kiểu cám dỗ của Hà Tiểu Nặc, cậu cuối cùng quyết định thay cậu ta đến tham dự tiết lao động thủ công được tổ chức tại sân.Là một người ham mê học hành cộng thêm mắc chứng sợ xã hội mức độ nhẹ, thông thường cậu sẽ không tham gia.
Thế nhưng cậu thoáng nhìn danh sách tiết mục, hoạt động được tổ chức lần này có vẻ như rất thú vị, chí ít đều rất hợp gu một sinh viên nghệ thuật như cậu.[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn ~ giờ lao động thủ công chủ nhật này tôi đi không được, nhờ cậu đó[Hà Tiểu Nặc]: Tôi vẫn luôn muốn có một kết đồng tâm, nhờ cậu tết một cái giúp tôi nha, moahhh~[Hà Tiểu Nặc]: Đúng rồi đúng rồi, Lý Hàng cũng muốn có, nhờ cậu hết nho~[Hà Tiểu Nặc]: Cậu xem cậu có thích đồ thủ công không, vật liệu ở đó khá đầy đủ, dù sao lão đại khoa chúng ta cũng giàu như vậy ~[Hàn.]: Đã biết, cậu yên tâm lên tiết tự chọn đi nha[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn tuyệt nhất, iu cậu ~Điều cậu không ngờ tới là, vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai nam sinh tham gia hoạt động này, phần lớn còn lại đều là nữ.Cũng đúng, mấy món đồ chơi nhỏ này vẫn khiến nữ sinh thích thú hơn đôi chút, mấy boy hướng nội yêu công nghệ khoa toán kia có bao nhiêu hứng thú với loại sở thích tao nhã này chứ."
Í, đàn em Lạc Hàn?"
Lạc Hàn nghe tiếng ngẩng đầu.Đàn chị này không phải ai khác, chính là đàn chị đã tỏ tình cậu hôm nhập học.Tình cảnh vốn nên hết sức lúng túng, nhưng biểu hiện của đàn chị lại tự nhiên ngoài ý muốn."
Chào, chào đàn chị ạ."
"Trùng hợp quá, không ngờ em cũng tới tham gia hoạt động của khoa Toán đó.
Để chị đoán xem, có phải bạn khoa Toán cùng phòng em có việc gấp, nên bảo em tới không?"
Lạc Hàn cười gượng hai tiếng, gật gật đầu, "Có điều......em vốn cũng rất có hứng với tiết hoạt động thủ công, cũng không phải hoàn toàn vì đi thay bạn cùng phòng đâu ạ."
"Ừ ừ không sao, có gì không biết em cứ hỏi chị, chị cũng là một trong những thành viên đứng ra tổ chức hoạt động này."
Lạc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Dù sao đàn chị cũng đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều, giờ đây lại có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước......Tốt xấu gì cũng phải thể hiện gì đó chứ."
Ách, đàn chị."
"Hửm?
Sao thế?"
"À thì......chuyện lần trước, xin lỗi chị ạ."
Đàn chị ngẩn ra, lập tức hòa nhã cười rộ lên, "Không sao mà, bất kỳ xu hướng tính dục nào cũng nên được tôn trọng, chị đã sớm không còn giữ trong lòng nữa.
Sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn bè."
Nghe đàn chị nói vậy, Lạc Hàn thoáng thở phào nhẹ nhõm."
Sao nào, có hứng thú với tiết mục nào trong chương trình không?"
"Hay là em đều thử hết nhé?"
"Ha ha, thế thì quá tốt luôn.
Trước hết theo chị qua bên này đi."
Dưới sự giúp đỡ của đàn chị, cậu thành công tạo ra kết đồng tâm, kết kiểu Trung, lồng đèn giấy, còn lại một mục cuối cùng, gốm sứ thủ công.Cậu mặc tạp dề, hai tay đều là đất, bưng lấy bán thành phẩm đang xoay tròn đều với tốc độ không đổi trong không khí, cõi lòng cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ."
Cười gì đó?
Vui như vậy?"
"Hả?
À......không có gì đâu ạ."
Lạc Hàn nói, "Đàn chị, cái này sau khi làm xong có thể cho em mang về không?"
"Đương nhiên có thể, đây vốn là do chính tay em làm mà.
Hoặc là em cũng có thể vẽ chút gì đó lên trên, phong cách phục cổ đồ đó, em cũng có thể vẽ hoa lan nè, núi xanh nè......"
Lạc Hàn lại không nghĩ vậy.Cậu vẽ một quả bóng rổ.*Sau khi cấp tốc hoàn thành tất cả bài tập giảng viên giao tuần trước, Tống Thiên Trạch mua vé tàu cao tốc về nhà."
Alo, chị."
"Alo Tiểu Trạch, em đến đâu rồi?"
"Vẫn đang trên tàu cao tốc, bây giờ hình như đến......để em xem xem, a, đến thành phố A rồi, có lẽ khoảng một tiếng nữa.
Em đã mang cho chị món chị thích ăn nhất, một túi lớn luôn."
Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ bẽn lẽn, "Ờm......à thì, em về nhà thì đến chỗ ba chào hỏi cái đi, chị, chị vẫn còn chút việc cần xử lý."
"Không phải, em về thăm chị mà, đến chỗ ông ấy làm gì?
Nếu không vì thăm chị em mới không về đâu."
Tống Thiên Trạch nhớ đến gương mặt cá chết kia của ba mình liền mất hứng.
"Còn có, bỏ qua hết công việc của chị cho em, không có việc gì thì ra ngoài du lịch đi.
Ngày chủ nhật em không cho phép chị tăng ca, mấy nhân viên của công ty chị cũng không chịu nổi chủ nhật bị chị dày vò có phải không?"
"Vậy, hẳn là em vẫn chưa ăn cơm nhỉ, em ăn cơm trước đi rồi đến tìm chị."
Tống Thiên Trạch đã nhận ra có gì đó không đúng.Giống như không muốn để hắn về nhà bây giờ.Lẽ nào có chuyện gì.Lòng nghĩ vậy nhưng Tống Thiên Trạch vẫn nói: "Dạ, vậy em đi ăn cơm trước, lát nữa sẽ đến thăm chị."
Hắn ngược lại muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Hắn xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà Tống Doãn."
Trần Văn tôi cảnh cáo cậu, cầm lấy số tiền này rồi cút đi, Quý Khải Dương và tôi đã không còn quan hệ gì nữa, tôi không có nghĩa vụ đi quản sống chết của anh ta."
Trần Văn cầm một xấp tiền mặt trong tay, không chút áy náy, "Cô Tống, dù anh Khải Dương và cô đã ly hôn, nhưng tốt xấu gì cả hai cũng từng có tình cảm vợ chồng mấy năm, bây giờ anh ấy bệnh nặng như vậy, cô thật sự không bằng lòng cứu anh ấy một mạng sao?"
"Đồ vô liêm sỉ!
Nếu không phải cậu, tôi và anh ta sẽ ly hôn sao?!
Cầu xin đám đồng tính các người hãy buông tha cho tôi!
Còn có, nếu cậu dám đánh chú ý lên người em trai tôi, cậu đừng hòng nhận được một đồng nào từ tôi!"
Tống Thiên Trạch vừa nghe thấy giọng nói ẻo lả của tên buồn nôn Trần Văn kia, ngay tức khắc vặn chìa khóa đạp cửa xông vào, một tay tóm lấy cổ áo anh ta, kéo tóc giả của anh ta xuống, nặng nề đẩy anh ta ngã xuống đất, không chút nể tình giơ nắm đấm lên, "Thằng biến thái nhà mày sao còn dám mặt dày đến tìm chị tao?!
Mày đã hại chị ấy thành ra bộ dạng này mà vẫn còn dám vác mặt đến đây, mày rốt cuộc có liêm sỉ không!
Tao cảnh cáo mày!
Họ Quý kia sắp chết thì chết nhanh nhanh đi, tốt nhất thì mày cũng chôn cùng anh ta luôn đi!"
Trong ấn tượng của Tống Thiên Trạch, Tống Doãn là người kiêu ngạo, cô là cô cả nhà họ Tống, là người chị gái hắn yêu nhất từ nhỏ.Sau khi kết hôn với Quý Khải Dương, cô vốn nên sỡ hữu cuộc sống khiến người người ngưỡng mộ, thế nhưng hết thảy đều bị tên gay chết tiệt trang điểm diêm dúa, thích mặc đồ nữ này phá hủy tan tành.Anh ta không biết xấu hổ quyến rũ Quý Khải Dương, thậm chí còn dùng thân thể ghê tởm cực độ lên giường với Quý Khải Dương, hại chị hắn sẩy thai!
Anh ta đã phá nát mọi kiêu hãnh của Tống Doãn, chỉ còn sót lại một bãi bùn lầy!
Anh ta rốt cuộc lấy đâu ra mặt mũi đến tìm chị hắn muốn tiền!Trần Văn hứng trọn cú đấm, khóe miệng dần dần rướm máu tươi."
Ha ha, tôi vốn cũng chỉ có lòng tốt, không đành lòng nhìn anh ấy chết nên mới tới tìm cô Tống xin giúp đỡ, tôi sớm đã chia tay anh ấy rồi."
Anh ta chẳng những không né tránh, không sợ sệt, mà còn vòng tay ôm lấy cổ Tống Thiên Trạch cười rộ lên, "Cậu biết không Tống Thiên Trạch, tôi bây giờ mới phát hiện ra, cậu mới chính là gu của tôi, cậu gợi cảm hơn Quý Khải Dương nhiều.
Dù sao trên đời này cũng không có tên trai thẳng nào mà tôi không bẻ cong được, bất kể là tôi mặc đồ nữ hay mặc đồ nam, tôi cũng đều có thể khiến cậu muốn ngừng mà không được.
Sao nào, có muốn thử với tôi không?"
Tống Thiên Trạch quả thật tức đến mức gân xanh nổi đầy, hắn bỗng dùng sức bóp chặt cổ anh ta, "Con mẹ mày Trần Văn!
Ông đây ngay bây giờ lập tức tiễn mày đi theo tên đàn ông kia xuống địa ngục!"
"Tiểu Trạch!
Tiểu Trạch!
Em bình tĩnh trước đã!"
Tống Doãn vội vàng ôm lấy Tống Thiên Trạch từ đằng sau rồi lùi về sau.Hai mắt Tống Thiên Trạch đỏ lừ, căn bản nghe không lọt tai lời cô nói, "Chị mau buông tay!
Hôm nay em nhất định phải báo thù thay chị!"
"Em nghe chị nói trước!
Nếu em giết cậu ta, người ăn cơm tù là em đó!
Chị bây giờ không còn gì cả, chỉ còn mỗi mình em, lẽ nào em tàn nhẫn vậy sao?!"
Hắn dần bình tĩnh trở lại.Tống Doãn không thể không có hắn.Cuối cùng hắn khôi phục lại chút lý trí, lôi xềnh xệch tên mặt mũi sưng húp trên đất ném ra ngoài, "Còn để tao nhìn thấy mày ở nhà chị tao một lần nữa, tao đảm bảo mày đéo sống nổi mà bước ra ngoài đâu!"......"
Chị nói thật cho em biết, hai năm nay nó đã đến vòi tiền chị bao nhiêu lần rồi."
Tống Doãn không lên tiếng."
Có phải cách năm ba bữa từ lúc tên họ Quý kia bị bệnh không?"
Cô vẫn im lặng."
Chị, vì sao chị lại tốt bụng như vậy?
Quan tâm sống chết của tên họ Qúy kia làm gì?
Em chỉ mong sao hắn mau chết quách cho rồi!
Có thể bị một tên đàn ông câu mất hồn, nói trắng ra anh ta cũng là một gay chết tiệt!
Có nhất thiết phải cứu anh ta không?"
"Tiểu Trạch, có nhiều chuyện chị không có cách nào giải thích rõ với em chỉ bằng một hai câu......nói tóm lại, giới gay ở thành phố E rất loạn.
Em chỉ cần nhớ một điều, tuyệt đối không được để đám người buồn nôn đó xâm nhập vào cuộc sống của em, cách bọn họ càng xa càng tốt."
--