Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !

[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 28: Cách gay càng xa càng tốt


Chủ nhật, Lạc Hàn vốn định đến phòng tranh vẽ bản thảo bài tập tuần trước, nhưng dưới đủ kiểu cám dỗ của Hà Tiểu Nặc, cậu cuối cùng quyết định thay cậu ta đến tham dự tiết lao động thủ công được tổ chức tại sân.Là một người ham mê học hành cộng thêm mắc chứng sợ xã hội mức độ nhẹ, thông thường cậu sẽ không tham gia.

Thế nhưng cậu thoáng nhìn danh sách tiết mục, hoạt động được tổ chức lần này có vẻ như rất thú vị, chí ít đều rất hợp gu một sinh viên nghệ thuật như cậu.[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn ~ giờ lao động thủ công chủ nhật này tôi đi không được, nhờ cậu đó[Hà Tiểu Nặc]: Tôi vẫn luôn muốn có một kết đồng tâm, nhờ cậu tết một cái giúp tôi nha, moahhh~[Hà Tiểu Nặc]: Đúng rồi đúng rồi, Lý Hàng cũng muốn có, nhờ cậu hết nho~[Hà Tiểu Nặc]: Cậu xem cậu có thích đồ thủ công không, vật liệu ở đó khá đầy đủ, dù sao lão đại khoa chúng ta cũng giàu như vậy ~[Hàn.]: Đã biết, cậu yên tâm lên tiết tự chọn đi nha[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn tuyệt nhất, iu cậu ~Điều cậu không ngờ tới là, vậy mà chỉ có vỏn vẹn hai nam sinh tham gia hoạt động này, phần lớn còn lại đều là nữ.Cũng đúng, mấy món đồ chơi nhỏ này vẫn khiến nữ sinh thích thú hơn đôi chút, mấy boy hướng nội yêu công nghệ khoa toán kia có bao nhiêu hứng thú với loại sở thích tao nhã này chứ."

Í, đàn em Lạc Hàn?"

Lạc Hàn nghe tiếng ngẩng đầu.Đàn chị này không phải ai khác, chính là đàn chị đã tỏ tình cậu hôm nhập học.Tình cảnh vốn nên hết sức lúng túng, nhưng biểu hiện của đàn chị lại tự nhiên ngoài ý muốn."

Chào, chào đàn chị ạ."

"Trùng hợp quá, không ngờ em cũng tới tham gia hoạt động của khoa Toán đó.

Để chị đoán xem, có phải bạn khoa Toán cùng phòng em có việc gấp, nên bảo em tới không?"

Lạc Hàn cười gượng hai tiếng, gật gật đầu, "Có điều......em vốn cũng rất có hứng với tiết hoạt động thủ công, cũng không phải hoàn toàn vì đi thay bạn cùng phòng đâu ạ."

"Ừ ừ không sao, có gì không biết em cứ hỏi chị, chị cũng là một trong những thành viên đứng ra tổ chức hoạt động này."

Lạc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này không ổn lắm.

Dù sao đàn chị cũng đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều, giờ đây lại có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước......Tốt xấu gì cũng phải thể hiện gì đó chứ."

Ách, đàn chị."

"Hửm?

Sao thế?"

"À thì......chuyện lần trước, xin lỗi chị ạ."

Đàn chị ngẩn ra, lập tức hòa nhã cười rộ lên, "Không sao mà, bất kỳ xu hướng tính dục nào cũng nên được tôn trọng, chị đã sớm không còn giữ trong lòng nữa.

Sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn bè."

Nghe đàn chị nói vậy, Lạc Hàn thoáng thở phào nhẹ nhõm."

Sao nào, có hứng thú với tiết mục nào trong chương trình không?"

"Hay là em đều thử hết nhé?"

"Ha ha, thế thì quá tốt luôn.

Trước hết theo chị qua bên này đi."

Dưới sự giúp đỡ của đàn chị, cậu thành công tạo ra kết đồng tâm, kết kiểu Trung, lồng đèn giấy, còn lại một mục cuối cùng, gốm sứ thủ công.Cậu mặc tạp dề, hai tay đều là đất, bưng lấy bán thành phẩm đang xoay tròn đều với tốc độ không đổi trong không khí, cõi lòng cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ."

Cười gì đó?

Vui như vậy?"

"Hả?

À......không có gì đâu ạ."

Lạc Hàn nói, "Đàn chị, cái này sau khi làm xong có thể cho em mang về không?"

"Đương nhiên có thể, đây vốn là do chính tay em làm mà.

Hoặc là em cũng có thể vẽ chút gì đó lên trên, phong cách phục cổ đồ đó, em cũng có thể vẽ hoa lan nè, núi xanh nè......"

Lạc Hàn lại không nghĩ vậy.Cậu vẽ một quả bóng rổ.*Sau khi cấp tốc hoàn thành tất cả bài tập giảng viên giao tuần trước, Tống Thiên Trạch mua vé tàu cao tốc về nhà."

Alo, chị."

"Alo Tiểu Trạch, em đến đâu rồi?"

"Vẫn đang trên tàu cao tốc, bây giờ hình như đến......để em xem xem, a, đến thành phố A rồi, có lẽ khoảng một tiếng nữa.

Em đã mang cho chị món chị thích ăn nhất, một túi lớn luôn."

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ bẽn lẽn, "Ờm......à thì, em về nhà thì đến chỗ ba chào hỏi cái đi, chị, chị vẫn còn chút việc cần xử lý."

"Không phải, em về thăm chị mà, đến chỗ ông ấy làm gì?

Nếu không vì thăm chị em mới không về đâu."

Tống Thiên Trạch nhớ đến gương mặt cá chết kia của ba mình liền mất hứng.

"Còn có, bỏ qua hết công việc của chị cho em, không có việc gì thì ra ngoài du lịch đi.

Ngày chủ nhật em không cho phép chị tăng ca, mấy nhân viên của công ty chị cũng không chịu nổi chủ nhật bị chị dày vò có phải không?"

"Vậy, hẳn là em vẫn chưa ăn cơm nhỉ, em ăn cơm trước đi rồi đến tìm chị."

Tống Thiên Trạch đã nhận ra có gì đó không đúng.Giống như không muốn để hắn về nhà bây giờ.Lẽ nào có chuyện gì.Lòng nghĩ vậy nhưng Tống Thiên Trạch vẫn nói: "Dạ, vậy em đi ăn cơm trước, lát nữa sẽ đến thăm chị."

Hắn ngược lại muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Hắn xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà Tống Doãn."

Trần Văn tôi cảnh cáo cậu, cầm lấy số tiền này rồi cút đi, Quý Khải Dương và tôi đã không còn quan hệ gì nữa, tôi không có nghĩa vụ đi quản sống chết của anh ta."

Trần Văn cầm một xấp tiền mặt trong tay, không chút áy náy, "Cô Tống, dù anh Khải Dương và cô đã ly hôn, nhưng tốt xấu gì cả hai cũng từng có tình cảm vợ chồng mấy năm, bây giờ anh ấy bệnh nặng như vậy, cô thật sự không bằng lòng cứu anh ấy một mạng sao?"

"Đồ vô liêm sỉ!

Nếu không phải cậu, tôi và anh ta sẽ ly hôn sao?!

Cầu xin đám đồng tính các người hãy buông tha cho tôi!

Còn có, nếu cậu dám đánh chú ý lên người em trai tôi, cậu đừng hòng nhận được một đồng nào từ tôi!"

Tống Thiên Trạch vừa nghe thấy giọng nói ẻo lả của tên buồn nôn Trần Văn kia, ngay tức khắc vặn chìa khóa đạp cửa xông vào, một tay tóm lấy cổ áo anh ta, kéo tóc giả của anh ta xuống, nặng nề đẩy anh ta ngã xuống đất, không chút nể tình giơ nắm đấm lên, "Thằng biến thái nhà mày sao còn dám mặt dày đến tìm chị tao?!

Mày đã hại chị ấy thành ra bộ dạng này mà vẫn còn dám vác mặt đến đây, mày rốt cuộc có liêm sỉ không!

Tao cảnh cáo mày!

Họ Quý kia sắp chết thì chết nhanh nhanh đi, tốt nhất thì mày cũng chôn cùng anh ta luôn đi!"

Trong ấn tượng của Tống Thiên Trạch, Tống Doãn là người kiêu ngạo, cô là cô cả nhà họ Tống, là người chị gái hắn yêu nhất từ nhỏ.Sau khi kết hôn với Quý Khải Dương, cô vốn nên sỡ hữu cuộc sống khiến người người ngưỡng mộ, thế nhưng hết thảy đều bị tên gay chết tiệt trang điểm diêm dúa, thích mặc đồ nữ này phá hủy tan tành.Anh ta không biết xấu hổ quyến rũ Quý Khải Dương, thậm chí còn dùng thân thể ghê tởm cực độ lên giường với Quý Khải Dương, hại chị hắn sẩy thai!

Anh ta đã phá nát mọi kiêu hãnh của Tống Doãn, chỉ còn sót lại một bãi bùn lầy!

Anh ta rốt cuộc lấy đâu ra mặt mũi đến tìm chị hắn muốn tiền!Trần Văn hứng trọn cú đấm, khóe miệng dần dần rướm máu tươi."

Ha ha, tôi vốn cũng chỉ có lòng tốt, không đành lòng nhìn anh ấy chết nên mới tới tìm cô Tống xin giúp đỡ, tôi sớm đã chia tay anh ấy rồi."

Anh ta chẳng những không né tránh, không sợ sệt, mà còn vòng tay ôm lấy cổ Tống Thiên Trạch cười rộ lên, "Cậu biết không Tống Thiên Trạch, tôi bây giờ mới phát hiện ra, cậu mới chính là gu của tôi, cậu gợi cảm hơn Quý Khải Dương nhiều.

Dù sao trên đời này cũng không có tên trai thẳng nào mà tôi không bẻ cong được, bất kể là tôi mặc đồ nữ hay mặc đồ nam, tôi cũng đều có thể khiến cậu muốn ngừng mà không được.

Sao nào, có muốn thử với tôi không?"

Tống Thiên Trạch quả thật tức đến mức gân xanh nổi đầy, hắn bỗng dùng sức bóp chặt cổ anh ta, "Con mẹ mày Trần Văn!

Ông đây ngay bây giờ lập tức tiễn mày đi theo tên đàn ông kia xuống địa ngục!"

"Tiểu Trạch!

Tiểu Trạch!

Em bình tĩnh trước đã!"

Tống Doãn vội vàng ôm lấy Tống Thiên Trạch từ đằng sau rồi lùi về sau.Hai mắt Tống Thiên Trạch đỏ lừ, căn bản nghe không lọt tai lời cô nói, "Chị mau buông tay!

Hôm nay em nhất định phải báo thù thay chị!"

"Em nghe chị nói trước!

Nếu em giết cậu ta, người ăn cơm tù là em đó!

Chị bây giờ không còn gì cả, chỉ còn mỗi mình em, lẽ nào em tàn nhẫn vậy sao?!"

Hắn dần bình tĩnh trở lại.Tống Doãn không thể không có hắn.Cuối cùng hắn khôi phục lại chút lý trí, lôi xềnh xệch tên mặt mũi sưng húp trên đất ném ra ngoài, "Còn để tao nhìn thấy mày ở nhà chị tao một lần nữa, tao đảm bảo mày đéo sống nổi mà bước ra ngoài đâu!"......"

Chị nói thật cho em biết, hai năm nay nó đã đến vòi tiền chị bao nhiêu lần rồi."

Tống Doãn không lên tiếng."

Có phải cách năm ba bữa từ lúc tên họ Quý kia bị bệnh không?"

Cô vẫn im lặng."

Chị, vì sao chị lại tốt bụng như vậy?

Quan tâm sống chết của tên họ Qúy kia làm gì?

Em chỉ mong sao hắn mau chết quách cho rồi!

Có thể bị một tên đàn ông câu mất hồn, nói trắng ra anh ta cũng là một gay chết tiệt!

Có nhất thiết phải cứu anh ta không?"

"Tiểu Trạch, có nhiều chuyện chị không có cách nào giải thích rõ với em chỉ bằng một hai câu......nói tóm lại, giới gay ở thành phố E rất loạn.

Em chỉ cần nhớ một điều, tuyệt đối không được để đám người buồn nôn đó xâm nhập vào cuộc sống của em, cách bọn họ càng xa càng tốt."

--
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 29: Đón Lạc Hàn về


Từ nhà Tống Doãn đến tàu cao tốc, đến đại học E, rồi lại đến cửa phòng ký túc, lòng Tống Thiên Trạch dần dần nhíu chặt thành một mớ bòng bong.Căm hận, đau lòng, tự trách, đủ loại cảm xúc trong đầu hắn sôi sùng sục thành nồi thức ăn cháy đen khó mà nuốt nổi.Hắn căm hận tên gay chết tiệt vẫn luôn không biết liêm sỉ mà dây dưa với Tống Doãn, đau lòng vì dáng vẻ bị dày vò đến hốc hác của chị hai mình, tự trách bản thân mình không đủ cảnh giác luôn ngây thơ cho rằng mọi chuyện sẽ lắng xuống theo thời gian, không sớm phát hiện ra Trần Văn vẫn đang dây dưa nhà bọn họ, không ngừng quấy rầy chị hai mình!Vì sao không phát hiện sớm hơn, vì sao hắn lại vô dụng như vậy, ngay cả người quan trọng nhất cũng bảo vệ không tốt!Lạc Hàn nằm nhoài trên bàn mân mê chiếc cốc gốm sứ nhỏ tự tay cậu làm.Hình vẽ quả bóng rổ trên đó là cậu phác họa theo hiện vật dưới bàn học của Tống nào đó, không biết hắn có thích không nữa.Bây giờ đã là 10 giờ tối, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tiếng mở cửa -"Hôm nay cậu có tiết sao?

Tận giờ mới về."

Tống Thiên Trạch không đáp lời."

À, tiết thủ công hôm nay lúc nhàm chán tôi đã làm một chiếc cốc sứ, tặng cậu."

Ánh mắt Tống Thiên Trạch trống rỗng.Lạc Hàn hơi nhận ra cảm xúc hắn không đúng lắm, "Cậu sao vậy Tống Thiên Trạch?"

Tống Thiên Trạch nghiêng người lướt qua cậu.Lạc Hàn nhíu mày chặn đường hắn, túm lấy cánh tay hắn, "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Tống Thiên Trạch nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn này, trong đầu bỗng hiện lên cánh tay quấn lấy cổ hắn của Trần Văn.Lạc Hàn vẫn không nhận được câu trả lời, nhưng thứ cậu nhận lại chính là chiếc cốc sứ bị ném vỡ tan tành rơi vung vãi trên mặt đất, kèm theo câu nói lạnh lùng 'đừng chạm vào tôi'.Lạc Hàn ngây người nhìn chằm chằm đống đổ nát cạnh chân, ánh mắt dần dần mơ hồ.Cậu giống Tống Thiên Trạch, đồng thời trầm mặc rất lâu.Trong lúc im lặng, Lạc Hàn cũng đã suy nghĩ rất nhiều.Cậu thừa nhận mình là một người có tâm tư nhạy cảm.Từ lúc bước vào 303, đến lúc trận chiến không khói thuốc súng này kéo dài, rồi hòa hoãn cho đến hiện tại.Hóa ra cái gọi là hòa hoãn đều là giả tạo thôi sao?

Chỉ là hòa hoãn do một mình cậu tưởng tượng thôi ư?

Ngay vừa rồi cậu lại nhìn thấy sự lạnh lùng chán ghét nồng đậm thuở ban đầu trong mắt Tống Thiên Trạch.Chỉ một khoảnh khắc, Lạc Hàn cảm thấy tất cả nỗ lực cậu làm ra đều uổng công phí sức."

Cậu......Tống Thiên Trạch, thật ra sâu trong lòng cậu......có phải vẫn cảm thấy tôi rất buồn nôn có đúng không?"

Lạc Hàn nhẫn nhịn cơn đau đớn trong tim, viền mắt ửng đỏ, "Lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn không thể khiến cậu xóa bỏ thành kiến đối với tôi phải không?"

Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, từ từ ngẩng đầu lên, "Tôi......"

"Được, tôi tuyên bố cậu thắng rồi Tống Thiên Trạch, tôi mệt rồi, tôi không muốn tiếp tục đấu với cậu nữa, không muốn tiếp tục cùng cậu chơi ván game vô bổ này nữa, tôi thật sự kiệt sức rồi.

Tôi đảm bảo sẽ dọn khỏi 303 nhanh thôi, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu buồn nôn thêm lần nào nữa, như cậu mong muốn."

Hà Tiểu Nặc vừa hay từ ngoài trở về, vừa mở cửa thay dép đã nhìn thấy Lạc Hàn nước mắt lưng tròng đi ra, sợ đến mức chỉ xỏ mỗi một chiếc dép lê theo ra, "Này này này Tiểu Hàn Hàn Tiểu Hàn Hàn Hàn cậu sao vậy??

Cậu đi đâu đấy?"......Tống Thiên Trạch mất ngủ cả đêm.Hai ngày sau đó, hắn đều không thể nhìn thấy bóng dáng Lạc Hàn, chỉ thi thoảng có bạn cậu tới giúp cậu thu dọn hành hành lý.Hắn biết vì Lạc Hàn không muốn thấy mình.Chỗ ngồi xếp đầy cọ vẽ đủ màu sắc kia đã được dọn sạch, như chiếc bàn mới xưa nay chưa từng có ai dùng qua.Thứ tư, hắn đến xếp hàng mua cơm chiên trứng cá muối như thường lệ, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Lạc Hàn trong đội ngũ xếp hàng nữa.Trong tiết học máy tính hắn thấy quan trọng nhất, bài giáo sư giảng hắn lại không nghe lọt một chữ.Bình Tử bên cạnh huých huých cánh tay hắn, "Tao nói này đại thần, mày bị sao vậy, tiết học của Trương lão đầu mày yêu thích nhất mà cũng thả hồn theo mây được, chả giống phong cách của mày xíu nào."

"Lạc Hàn, dọn đi rồi."

"Hả hả hả??"

Bình Tử trợn tròn mắt, "Má nó, chẳng phải mày được như ý nguyện rồi sao, chuyện tốt nha!

Sau này sẽ không còn một gay nào lắc lư trước mặt mày nữa? có phải mày nên khui Champagne chúc mừng không!

Nhưng mà vẻ mặt đó của mày là sao vậy, tao méo hiểu."

Đúng vậy, Bình Tử nói rất đúng, không còn ai tranh cãi với hắn nữa, lỗ tai hắn cũng được thanh tĩnh trở lại.

Cũng sẽ không còn tên gay buồn nôn nào ở chung phòng ký túc với hắn nữa, chẳng phải trước giờ hắn đều mong như vậy sao?Nhưng mà tại sao......hắn lại không thấy vui chút nào?

Hắn từng cho rằng chỉ cần Lạc Hàn rời đi là hắn có thể dành được niềm vui to lớn.

Nhưng hiện giờ ngược lại lại cảm thấy tựa như đã mất đi gì đó, trong lòng trống rỗng.Một giờ sáng, hắn ngồi ở ban công ngây người.Lý Hàng không biết ra tới lúc nào, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khoác vai hắn, "Thật ra mày căn bản không muốn Lạc Hàn đi đúng không."

Tống Thiên Trạch cúi đầu gảy ngón tay."

Tao biết, ngày đó mày đi tìm chị mày, tuy tao không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tao biết mày đã không cẩn thận giận cá chém thớt lên người Lạc Hàn đúng không?"

"......Ừ."

"Dù mày có nghe hay không thì người anh em tốt này vẫn phải vo ve bên tai mày, đừng chê tao phiền đó."

"Mày nói đi."

"Trên thế gian này ấy có rất nhiều sinh vật.

Tao lấy ví dụ nhé, lấy chó đi.

Phẩm hạnh của chó cũng có tốt có xấu, nếu một người chỉ bởi vì trước đây bị một con Ngao Tây Tạng cắn liền có thể xác định chó nào cũng là chó xấu sao?

Ngao Tây Tạng và Lông Vàng đều là chó, mày cảm thấy đổ hết mọi sai lầm của Ngao Tây Tạng lên đầu Lông Vàng thích hợp không?"

Tống Thiên Trạch chẳng hiểu sao bị cậu ta chọc cười, sau khi cười thì yên tĩnh hồi lâu."

Chúng ta làm bất cứ chuyện gì, đối đãi với bất cứ sự việc nào cũng không thể quá tiêu cực, chúng ta đã trưởng thành cả rồi, phải chín chắn chút.

Mày nói xem?"

"Mày đừng nói, tao còn rất thích dáng vẻ mày nghiêm túc giảng đạo lý đấy, mày nói tiếp đi, dù sao tao cũng ngủ không được."

"Uầy, còn không phải thấy mày không vui sao."

"Rõ......rõ ràng vậy hả."

"Rõ như ban ngày luôn, chỉ cần có mắt đều nhìn ra mày, rất, mất, mát."

Tống Thiên Trạch ngầm thừa nhận.Hắn vẫn luôn khắc sâu lời nói của chị trong đầu cho đến tận bây giờ, oán hận đối với loại người đó cũng sẽ theo thời gian chỉ có tăng chứ không hề giảm.Lạc Hàn cũng là gay, nhưng hắn nghiêm túc tự vấn lương tâm mình, lương tâm nói với hắn rằng hắn không hề ghét Lạc Hàn chút nào.Chỉ vì hắn xem lời nói của chị mình là chuẩn mực nên đã vô tình gắn mác cho Lạc Hàn.Hắn cuối cùng cũng thấy rõ rồi, hắn vẫn luôn ép bản thân ghét Lạc Hàn, ép bản thân đối đầu với cậu.Những lần khiêu khích của hắn hết lần này đến lần khác khiến hắn hiểu rõ, điều hắn thật sự muốn không phải bắt nạt Lạc Hàn, mà là muốn tăng thêm cơ hội chung đụng với cậu mà thôi.Lạc Hàn......là một người bạn cùng phòng tốt.Lạc Hàn là người bạn cùng phòng vừa đẹp người vừa đẹp nết.Lạc Hàn là người bạn cùng phòng khoan dung độ lượng.Lạc Hàn là người bạn cùng phòng vừa đẹp người đẹp nết lại còn khoan dung độ lượng.Nhưng hắn đã chọc bạn cùng phòng tốt giận đến mức bỏ đi rồi.Lý Hàng đứng dậy, ý tứ sâu xa vỗ lưng hắn, "Suy nghĩ cho kỹ đi người anh em."

Lại ở bên ngoài hứng gió đêm thêm một tiếng đồng hồ, Tống Thiên Trạch trở vào nằm lên giường.Hắn mở khung trò chuyện WeChat của hắn và Lạc Hàn ra.[🏀]: Nhóc búp bê, ngủ chưa.[🏀]: Vẫn còn giận sao?[🏀]: ......[🏀]: Như vầy đi, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười nè, chắc chắn cậu chưa từng nghe qua.[🏀]: Bé Minh hỏi mẹ: Quỷ hút máu thích ăn cay không ạ?[🏀]: Người mẹ nói không thích.

Cậu đoán xem vì sao?[🏀]: Vì quỷ hút máu thích blood đó![🏀]: Sao mà đoán được ha ha ha buồn cười nhỉ ha ha ha(!) Hàn.

Đã mở xác nhận bạn bè, bạn vẫn chưa phải bạn bè của anh ấy (cô ấy), vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước.Nụ cười của Tống Thiên Trạch đọng lại trên mặt.Xem ra lần này nhóc búp bê dỗi thật rồi.Ngày hôm sau, Tống Thiên Trạch ra ngoài mua ba chai keo siêu dính, xin nghỉ một ngày ngồi trước bàn sửa chiếc cốc sứ.Một cậu trai đeo kính đen kéo vali mở cửa phòng 303.Tống Thiên Trạch trơ mắt nhìn cậu ta đặt cặp sách lên chiếc bàn trống kia.Hắn sải bước lớn đi sang, "Cậu......là ai, đây là chỗ của Lạc Hàn."

Cậu trai nhỏ xấu hổ thẹn thùng, mở miệng nói chuyện vẫn hơi lắp bắp: "Ách......chào, chào cậu, tôi, tôi tên Phùng Hạo, học khoa điện.

Tôi, vốn ở phòng ký túc 415.

Mới vừa, mới vừa đổi phòng ký túc với bạn học Lạc.

Sau này, sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng đó."

Thấy Tống Thiên Trạch xịt keo tại chỗ không phản ứng, Hà Tiểu Nặc vội vã tiến lên trước giảm bớt ngượng ngùng, "Chào bạn học Phùng nha, hoan nghênh hoan nghênh, đưa hành lý cho tôi đi......ê ê ê không phải chứ Tống Thiên Trạch!

Nửa đêm rồi mày còn đi đâu vậy??"

"Đón Lạc Hàn về."

--
 
[Đm-Edit] Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi !
Chương 30.1: Chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu, người khác đừng hòng


Tống Thiên Trạch xịt keo cứng ngắc trước cửa phòng 415.Bàn tay định gõ cửa nhấc lên, bỏ xuống, nhấc lên, bỏ xuống, nhấc lên rồi lại bỏ xuống.Nhìn từ cửa thông gió trên cùng, trong phòng vẫn sáng đèn, còn nghe thấy được cả tiếng chơi game xa xa của vài người.Dù sao cũng đã hạ quyết tâm, hơn nữa bọn họ còn chưa chuẩn bị đi ngủ, hắn cắn răng, gõ cửa.Hai người đang chen chúc chơi game căn bản không nghe thấy tiếng gõ cửa.Tống Thiên Trạch lại gõ cửa mạnh hơn.Cậu trai đang ngồi trên ghế đọc sách bực bội khép sách lại, bất đắc dĩ đi qua mở cửa, "Ai đó -"Đây, đây là đại thần cùng khoa của mình mà!

Là tấm gương sáng mình vẫn luôn noi theo mà!

Mình hoa mắt rồi saoo!Cậu trai lắc lắc đầu, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Tống, Tống......sao cậu lại......"

Tống Thiên Trạch thấy cậu ta cứ như nhìn thấy một tia hy vọng.Tốt xấu gì vẫn có một người miễn cưỡng xem như quen mặt."

Thật ngại quá làm phiền một chút, Lạc Hàn có bên trong không?"

Nam sinh nhỏ quay đầu, nhìn về phía giường dưới cách cửa gần nhất, "Lạc Hàn, có người tìm cậu."

Nói vậy, Lạc Hàn đã lên giường rồi sao.Lẽ nào......đã ngủ rồi?Lạc Hàn tắm xong vừa lên giường, đầu vừa chạm gối thì hai người bên cạnh lại chơi game khí thế ngất trời, ngủ kiểu gì được."

Ai vậy, cậu......quen không?"

"Tống Thiên Trạch của khoa máy tính bọn tôi, bằng không cậu ra đây xíu đi?"

Tống Thiên Trạch?Lạc Hàn trăm triệu lần không ngờ tới, người tới tìm cậu vậy mà lại là Tống Thiên Trạch."......Bảo cậu ta về đi, tôi ngủ rồi."

"Ờ ờ," Nam sinh nhỏ quay đầu cười gượng với Tống Thiên Trạch, "Cái đó, Lạc Hàn bảo cậu về đi, bây giờ cậu ấy sắp ngủ rồi."

Tống Thiên Trạch biết đây tám chín phần là cái cớ của Lạc Hàn, cậu ấy chỉ đơn thuần không muốn gặp hắn mà thôi.Hôm nay hắn quyết tâm phải gặp được Lạc Hàn, dù sao da mặt hắn cũng đủ dày."

À thì, tiện thể cho tôi vào trong một chút được không?"

Nam sinh nhỏ đương nhiên không hề sợ hai tên nam sinh kia để ý, cho dù là bất kì ai đến 415 họ cũng chỉ quan tâm đến cái game rách kia, chỉ là bản thân cậu ta......thật sự không quen lắm với việc có người lạ vào phòng ký túc của mình.Tống Thiên Trạch thấy cậu ta hơi do dự, vội nói: "Tôi sẽ thầu bài tập máy tính tuần này của cậu."

Cậu nam sinh sáng mắt.Tống Thiên Trạch: "Hai tuần."

Nam sinh lộ vẻ mặt mừng rỡ.Tống Thiên Trạch day day thái dương, khẽ thở dài một hơi, "Một tháng."

Sắc mặt cậu nam sinh ngay tức khắc thay đổi, vẻ mặt khó xử lập tức bay biến, "Thành giao!

Khách quan mời vào ~ Cẩn thận sàn trơn."

Cảm giác được tiếng bước chân của hắn tiến lại gần, Lạc Hàn nhắm hai mắt lại ngay.Tống Thiên Trạch bước đến đầu giường cậu, ngồi xổm xuống, "Theo tôi về đi Lạc Hàn."

Sách lược của Lạc Hàn chính là vờ ngủ đến chết.Cậu không muốn chịu tủi thân ở chỗ tên họ Tống này nữa đâu, dù có nói gì cậu đây cũng không để ý đến hắn nữa, mấy chuyện tốt làm cho hắn trước đây xem như cho chó ăn cả đi, cậu muốn bình tĩnh trở về với cuộc sống trước đây.Tống Thiên Trạch bắt đầu lúng túng gãi gãi ót, "Chuyện hôm đó......cậu cho tôi cơ hội giải thích đi, đừng một gậy đánh chết chó có được không."

Mí mắt Lạc Hàn khẽ nhúc nhích."

À đúng rồi, cốc sứ cậu tặng tôi tôi đã sửa lại ổn thỏa, tôi đã nhìn thấy trái bóng rổ cậu vẽ rồi, tôi cực kỳ thích luôn, thật đó thật đó."

Vừa nhắc đến cốc sứ, nỗi tủi thân của Lạc Hàn lại lần nữa xộc lên não, giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt lại mất khống chế rơi xuống gối.Bao nhiêu hào hứng lúc cậu làm cốc sứ, thế nhưng hết thảy đều bị tên họ Tống này phá nát thành từng mảnh, này có khác nào ném trái tim nóng bỏng của cậu vào cối xay thịt đâu?

Cậu trở mình hướng mặt vào tường, chừa lại cho Tống Thiên Trạch cái ót bi thương.Tống Thiên Trach nhìn thấy nước mắt của cậu thì nháy mắt trở nên luống cuống, "Không phải, cậu đừng khóc mà.....tôi là tên khốn nạn, đồ khốn kiếp.......trứng gà thối trứng vịt thối trứng ngỗng thối có được không, nè nè tổ tông ơi cậu đừng khóc nữa, trái tim nhỏ này của ba ba chịu không nổi đâu....."

Lạc Hàn siết chặt chăn, nghiến ra ba chữa từ trong kẽ răng: "Cậu, ra ngoài."

"Theo tôi về đi Lạc Hàn, theo tôi về đi, nghe lời, nha."

"......Tôi đã đổi phòng ký túc, ngay cả bạn cùng phòng chúng ta cũng không phải nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì, mời cậu về cho."

"Theo tôi về đi, tôi đảm bảo cậu sẽ là hoàng tử nhỏ của 303 chúng ta, có được không Lạc Hàn?"

"Cút!"

Tống Thiên Trạch mặt dày kéo bả vai cậu, dựa vào lực tay mạnh lật người về phía mình, bỗng hạ thấp giọng, "Cậu rốt cuộc có theo tôi về không."

"Cậu nói xem?

Tôi cũng đã dọn vào đây rồi, đây chẳng phải điều mà cậu luôn muốn thấy sao?

Không cần phải nhìn thấy bản mặt làm cậu buồn nôn của tôi nữa, lẽ ra cậu nên vui mừng mới đúng chứ?

Cậu còn muốn tôi làm sao nữa đây?!

Rốt cuộc phải làm sao thì cậu mới vừa lòng hả?!"

"......Theo tôi về."

"Cậu nằm mơ!

Gì cũng nghe cậu, cậu tưởng cậu là ai?"

Tống Thiên Trạch biết không thể mềm mỏng với cậu nữa, vì thế hắn chuẩn bị cứng rắn với cậu.Hắn xốc chăn Lạc Hàn lên, cúi người vòng lấy hai chân Lạc Hàn, dễ dàng khiêng người lên vai."

Cậu, cậu làm gì?

Thả tôi xuống!!

Má......nghe không hiểu tiếng người hả??

Tôi bảo cậu thả tôi xuống!!!"

Ba người của 415 đã nhìn đến trợn mắt há mồm.Đây là hiện trường giận dỗi của đôi uyên ương à.Lạc Hàn vừa nện vào lưng Tống Thiên Trạch vừa ném ánh mắt cầu cứu về phía nam sinh kia."

Không cần uổng công phí sức, cậu ấy sớm đã bị tôi mua chuộc rồi."

Nam sinh vui vẻ hóng chuyện, nhẹ nhàng khép cửa lại, "Ách......hai vị khách quan, đi thong thả không tiễn."

Lạc Hàn: !!!!Cũng may mà khoảng cách chỉ có một tầng lầu, không tốn nhiều sức của hắn lắm."

Thả tôi xuống!

Thả tôi xuống!

Đồ khốn!!"

Lạc Hàn bị vác về phòng ký túc cũ, lại còn bị ném lên giường Tống Thiên Trạch.Để phòng ngừa cậu tiếp tục giãy dụa, Tống Thiên Trạch bắt lấy cổ tay cậu đặt ở hai bên.Nam sinh mắt kính đang chuẩn bị mở hành lý dọn đồ: ???Có phải cậu ta không nên ở đây mà nên ở gầm giường không??Hà Tiểu Nặc rất có mắt nhìn kéo nam sinh mắt kính ra ngoài, "Không sao không sao đâu nhóc đáng yêu, rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho cậu, cậu vẫn nên quay về phòng cũ đi, nào nào nào, để bù đắp cho cậu nhóc đáng yêu của tôi thì anh Nặc đây mời cậu một bữa nhé."

Nam sinh mắt kính: ???Có những cuộc gặp gỡ còn chưa bắt đầu đã kết thúc một cách vi diệu rồi???"

Tống Thiên Trạch, tôi thật sự không hiểu nổi, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Nếu cậu tiếp tục không đồng ý ở lại, tôi phải phóng đại chiêu ra thôi."

"Vậy cậu cứ tới đi, tôi đã sớm nói tôi không sợ cậu."

Tống Thiên Trạch kiềm nén dáng vẻ uy hiếp người, cuối cùng xụi người xuống, bẹp miệng, vùi mặt vào trước ngực Lạc Hàn cọ loạn xạ, "Tiểu Hàn Hàn tốt nhất, cậu đừng giận nữa có được không, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai."

Lạc Hàn còn cho rằng hắn muốn làm gì, bây giờ trực tiếp bị hắn chọc cười, "......Cút ra, quá buồn nôn rồi đó Tống Thiên Trạch, tôi sắp ói rồi đây."

Tống Thiên Trạch bẹp miệng chống người dậy, u oán nhìn cậu, "Buồn nôn à, nếu cậu không đồng ý với tôi tôi sẽ tiếp tục buồn nôn chết cậu."

"Tránh......cậu tránh ra trước đi đã."

"Hì hì, Lạc Hàn cậu cười rồi, có phải không còn giận tôi nữa không?"

"Tôi mới không cười."

"Tôi đã thấy cậu cười rồi, không cho phép chơi xấu."

Lạc Hàn quay mặt sang chỗ khác.Cậu vẫn thật không có cách nào ghét Tống Thiên Trạch được, chỉ vài lần là đã bị hắn làm dao động rồi.Lạc Hàn nhất thời cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ.Đã qua nhiều ngày như vậy, Tống Thiên Trạch cuối cùng cũng được tiếp xúc gần gũi với Lạc Hàn, hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.Không biết bắt từ bao giờ, hắn đã quen với việc có người bạn cùng phòng tốt như Lạc Hàn, dường như Lạc Hàn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, bất kể là tranh cãi, đấu võ mồm hay là bất cứ điều gì khác, dù sao chỉ cần là Lạc Hàn nói chuyện với hắn, Lạc Hàn sẵn lòng để ý hắn, thì cái gì cũng được.Nếu như ban đầu Lạc Hàn chưa từng xuất hiện thì thôi đi, hắn vẫn sống theo tiết tấu trước đây nên làm gì thì làm đó, nhưng xuất hiện rồi lại biến mất, điều này quá không thân thiện với hắn.Không, không phải không thân thiện, thật ra là một loại dày vò."

Cậu khóc lên xấu thật đấy, lần sau không cho phép khóc nữa, nghe thấy chưa."

Cũng không biết tại ai mới khóc, vậy mà còn không biết xấu hổ cười nhạo cậu khóc xấu?"

Vậy cậu mau đì tìm người nào khóc đẹp làm bạn cùng phòng của cậu đi ha."

Lạc Hàn tỏ vẻ muốn đứng dậy."

Ê ê ê đừng đừng đừng, tôi giỡn tí thôi, tôi chỉ là không muốn thấy cậu khóc mà thôi."

Tay Tống Thiên Trạch lại không thành thật chọt chọt lúm đồng tiền của Lạc Hàn, "Cậu cười lên đẹp hơn."

Lạc Hàn ngẩn người, "Nếu tôi vẫn không đồng ý thì sao?

Tôi dễ tổn thương, chịu không nổi cách đối xử với người khác lúc nóng lúc lạnh của đại gia cậu đâu, xin cậu mau đổi người khác dày vò đi."

"Không bao giờ."

Tống Thiên Trạch son sắt vỗ vỗ lồng ngực, "Tôi đảm bảo, chỉ cần cậu chịu ở lại, tôi sẽ đối xử tốt với cậu."

"Tôi dựa vào đâu để tin cậu?"

"Tôi xin thề hôm đó tôi thật sự không muốn nổi nóng với cậu, hôm đó đã xảy ra chuyện gì tôi có thể giải thích rõ ràng mười mươi với cậu, chỉ cần cậu bằng lòng nghe thôi."

"Cậu......"

"Lạc Hàn, tôi nghiêm túc đó, tôi bây giờ thật lòng muốn chung sống tốt với cậu.

Tôi không cảm thấy cậu buồn nôn, tôi không ghét cậu, tôi biết trước đây thái độ tôi đối với cậu quá cực đoan, tôi đã sâu sắc tự kiểm điểm vài đêm liền.

Tha thứ cho tôi đi, sau này tôi sẽ đối tốt với cậu, đi mà bạn học Tiểu Lạc."

Thấy thái độ người nào đó chân thành như vậy, Lạc Hàn có hơi dao động.Ngày đó cậu chỉ mãi đắm chìm trong bi thương và phẫn nộ vì chiếc côc sứ bị ném vỡ, hình như quả thật không thật sự hiểu rõ ngày đó Tống Thiên Trạch đã trải qua những gì, có phải nên cho hắn một cơ hội không?Một giờ sáng, ban công."

Cho nên......cậu ghét gay như vậy, là vì chị gái cậu?"

Tống Thiên Trạch gật đầu, "Từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ tôi và chị tôi thương tôi, sau khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi chỉ còn mỗi chị thôi.

Dù là ai dám bắt nạt chị ấy tôi cũng sẽ lột da nó ra, khỏi thương lượng."

"Ngày chị ấy kết hôn tôi là phù rể, nhìn chị ấy mặc váy cô dâu đi từ đây sang bên khác, tôi cảm thấy chị ấy có thể hạnh phúc suốt đời, nguyện vọng nửa đời của tôi cũng hoàn thành rồi."

"Cả đời của chị ấy đã bị một tên gay phá nát, tôi thật sự hận bản thân không thể giết quách nó đi."

Con ngươi Lạc Hàn trầm xuống trong giây lát, cúi đầu vuốt nhẹ ngón tay của mình, "Vậy, sao không nghe lời chị cậu.

Sao......không ghét tôi đi."

"Nói sao đây bạn học Tiểu Lạc, tôi chính là cảm thấy cậu không giống kẻ khác."

Tống Thiên Trạch dựa lưng vào tường, gối đầu lên cánh tay mình, nhìn bầu trời đêm đen kịt, "Tôi cũng không biết nên hình dung cụ thể thế nào, dù tôi có ghét gay đi nữa nhưng cũng không muốn ép bản thân ghét cậu, như vậy quá mệt mỏi, cả đời này, tôi muốn buông tha chính mình."

Tháo lớp ngụy trang xuống, trái lại khiến hắn nhẹ nhõm hơn hẳn.Lông mày Lạc Hàn khẽ nhúc nhích, "Vậy cậu thấy......tôi đặc biệt chỗ nào?"

Tống Thiên Trạch dùng ngón trỏ xoa xoa cằm, giả đò trầm tư, "Ừm......để quả nhân nghĩ xem, ngươi sao, da dẻ đặc biệt trắng, chạm nhẹ một cái đã dễ dàng ửng đỏ, chân tay đặc biệt mảnh mai, eo đặc biệt mềm, môi đặc biệt ngọt, còn có......"

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Lạc Hàn bất thình lình bịt miệng lại, "Nói thêm câu nữa tôi ném cậu từ đây xuống."

Tống Thiên Trạch thoải mái dời khỏi tay cậu, cười hề hề, "Bạn học Tiểu Lạc đủ cay nha, gia thích cậu như vậy."

Lạc Hàn trợn trắng mắt, "Bớt đùa giỡn tôi lại đi đồ biến thái chết tiệt, câu đang miêu tả con gái đó hả, nhìn cho rõ đi, tôi không phải nữ."

"Tôi đương nhiên biết."

Tống Thiên Trạch véo véo gương mặt trắng nõn đang tức giận của cậu, "Được rồi được rồi ba ba không chọc cậu nữa.

Thật ra tôi cảm thấy chị tôi cũng cực đoan quá, tuy tôi rất thương chị mình nhưng cũng không thể bất chấp đúng sai luôn hướng về chị ấy.

Ít nhất ở điểm này, ở tận đáy lòng tôi muốn xem cậu là ngoại lệ.

Sau khi ở chung cậu tôi thấy cậu là một người rất tốt, ngược lại là tôi bụng dạ quá hẹp hòi.

Chỉ chăm chăm vào việc cậu là gay mà phủ nhận cậu, suýt lỡ mất một người bạn tốt như cậu khiến tôi cảm thấy vô cùng không đáng.

Tôi biết suy nghĩ của tôi xưa nay vẫn luôn không chín chắn, đã làm tổn thương cậu, bây giờ tôi nghiêm túc xin lỗi, tất nhiên cậu cũng có thể không chấp nhận, nhưng tôi sẽ dùng hành động thực tế để bù đắp cho cậu."

Vừa dứt lời, nét mặt Lạc Hàn lóe lên tia kinh ngạc.Cậu thậm chí còn cho rằng Tống Thiên Trạch trước mặt quả thật đã biến thành một người khác.Trong vài ngày tách ra ngắn ngủi, Tống Thiên Trạch đã không còn giống Tống Thiên Trạch nữa rồi."

Dù sao cậu cũng không thích tôi nên việc cậu là gay cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, tôi hoàn toàn có thể lơ việc này đi."

Tống Thiên Trạch sờ soạng vành tai cậu.

"Đúng rồi, cậu cũng không thích tôi mà ha?"

Lạc Hàn căng thẳng cắn môi dưới, nói, "Đương nhiên rồi, ngày đầu bước vào 303 tôi đã nói qua rồi, tôi không có hứng thú với cậu tí nào hết."

"Vậy chẳng phải ok rồi sao!

Vậy tôi đây đành miễn cưỡng thu nhận cậu làm đàn em nhá, sau này lăn lộn cùng tôi, đảm bảo cậu ăn no uống ngon."

Lạc Hàn vung tay hắn ra, "Ai muốn làm đàn em của cậu......"

"Nhưng mà, thật lòng mà nói tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, cậu xích lại gần chút đi."

Mặt Lạc Hàn tuy viết đầy hai chữ 'khinh thường' nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn dịch lại gần, vai sát vai cùng hắn, "Có rắm mau thả."

Hắn kề miệng sát bên tai Lạc Hàn, "Tôi cảm thấy cậu còn đẹp hơn con gái."

Tống Thiên Trạch thốt ra câu này hai lần.Lần trước là nói sau khi say, lần này là lúc hắn đang tỉnh táo.Tất nhiên, Lạc Hàn từng được không ít người khen như vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác hẳn khi nghe thấy chính miệng Tống Thiên Trạch nói.

Cậu khó hiểu sẽ cảm thấy mặt mình khô nóng, sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Thiên Trạch.Câu tiếp theo chính là: "

Sau này nếu tìm được đối tượng nhất định phải để tôi kiểm tra đó, cậu ta không nhất định phải xứng với cậu, nhưng ít nhất nhan sắc cũng phải ngang ngửa tôi, nghe thấy chưa."

Lạc Hàn không nói nên lời, cũng không biết nên nói gì.Cậu vô lực dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm."

Dù thế nào đi nữa tôi thật sự rất biết ơn khi cậu vẫn bằng lòng ở lại, Lạc Hàn.

Về sau của tôi chính là của cậu, Tống Thiên Trạch này xin thề với trời xanh, tuyệt đối sẽ không khiến cậu rơi nước mắt nữa, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu, người bạn cùng phòng tốt như cậu đây tìm khắp thiên hạ cũng chỉ có một, tôi chắc chắn phải nâng như trứng hứng như hoa."

Khoang mũi Lạc Hàn bỗng chua xót, "Ai cần cậu nâng như trứng hứng như hoa chứ......"

Tống Thiên Trạch ngồi dậy móc điện thoại ra, mở WeChat quét quét, đưa tới trước mặt Lạc Hàn.Lạc Hàn liếc nhìn hắn, "Làm gì."

"Đưa WeChat cho tôi, tôi phải add cậu lại."

Khác với lần add WeChat đầu tiên, hắn bây giờ hoàn toàn là thái độ cầu xin."

Không cần."

"Ai daa cậu đừng có nhỏ nhen vậy màa, đừng giận ba ba nữa được không, cậu muốn gì ba ba cũng đều đáp ứng được không."

"......Ba ba ông nội cậu."

"Ông nội cũng được, chỉ cần cậu đừng giận thằng cháu trai này nữa là được, được rồi được rồi Tiểu Hàn Hàn có được không nà."

"Dừng, ngưng lại đi.

Tiếp tục làm tôi mắc ói tôi sẽ không add cậu."

Tống Thiên Trạch lập tức làm động tác tay câm miệng.--
 
Back
Top Bottom